Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121: Kẻ thê thảm, người hạnh phúc
Trình Vũ rất hài lòng, thật ra hắn ta chỉ định để hai tên phục vụ kia trợ hứng, nhưng khi nghe Trần Giai Linh nói bản thân là tiểu thư danh giá.
Hắn ta lại lóe lên ý khác.
“Cởi đi.”
“Như đêm đó, em cởi sạch sẽ, bò lại đây với tôi.”
Trình Vũ dùng ánh mắt cổ vũ, miệng nở nụ cười tà dâm nhất có thể.
Nghe yêu cầu kia, Trần Giai Linh cắn răng, ép xuống cái tôi của mình, từng lớp y phục rơi xuống đất, cô ta ngượng ngùng, bò lại vô cùng cứng ngắt.
“Có thể để cho hai người kia đi đi không…”
Khi Trần Giai Linh bò lại ôm chân Trình Vũ thì cô ta nũng nịu lên tiếng.
Cô ta cho rằng chỉ cần bản thân nũng nịu một chút sẽ làm cho Trình Vũ nghe theo.
Cô ta cho rằng chỉ cần bản thân nũng nịu một chút sẽ làm cho Trình Vũ nghe theo.
Chỉ là…
“Tình nhân bé nhỏ, em nói xem…”
“Thật ra cái tôi muốn là sự kích thích hơn…”
Trình Vũ nói xong nhìn hai người đàn ông đứng sau mình, cười một chút, ra hiệu bằng ánh mắt.
Trần Giai Linh còn chưa hiểu chuyện gì đã bị hai tên kia thô bạo kéo tay ra sau đè ép sát đất.
Tư thế vô cùng khó coi, Trần Giai Linh cảm giác bị sỉ nhục vô cùng, nước mắt cô trào ra.
“Không!”
Trình Vũ cảm thấy bản thân quá mức kích thích, cũng đứng bật dậy, mà bây giờ ánh mắt Trần Giai Linh chỉ kịp nhìn thấy chân hắn ta.
Trước mắt nhòe đi!
“Nào!:
Sau đó là một màn thô bạo, chỉ là Trình Vũ cảm thấy có chút chán ghét, chỉ xem Trần Giai Linh là công cụ phát tiết.
Hắn ta xong việc ngồi về chỗ cũ, như một ông hoàng cười ha hả.
Trần Giai Linh chỉ nghĩ rằng như thế đã xong, xem như chịu bị người ta nhìn thấy thân thể.
Nhưng… không phải như thế.
Ác mộng chỉ mới bắt đầu.
“Vậy… em làm Ngài hài lòng rồi…”
“Em có thể về đúng không.”
Trần Giai Linh vẫn bị hai gã kia giữ vững tư thể cũ, cô ta chỉ có thể nhướng người lên nói.
“Ồ… chúng ta có cả một ngày một đêm.”
“Sáng mai… tôi để người đưa em về.”
Trình Vũ nói xong, nhanh chóng khoác áo.
“Các cậu nhìn đi… mỗi dụng cụ trong phòng đều phải tận dụng. Thuốc trên bàn, tôi muốn nhìn từng chút một, ừm…cơ thể cô ấy rất tốt, Tôi muốn được thấy tận mắt tốt thể nào.”
“Yên tâm… tiền gấp một trăm lần. Phải nhớ, dụng cụ kia, không được sót một cái nào.”
Trần Giai Linh vẫn chưa hiểu ra, cô ta chỉ hoảng hốt.
Mà hai gã đàn ông kia nhìn nhau, miệng cười ranh mãnh, tiền công gấp một trăm lần bằng họ làm nửa năm phục vụ các quý bà kia.
Hiện tại mồi ngon tới miệng, họ ngại gì chứ.
Vậy là… từng dụng cụ trợ hứng, từ dây trói, roi da, cho tới giường được thiết kế kỳ lạ…
Mỗi thứ đều được tận dụng, mà Trình Vũ cứ ở đó nhìn Trần Giai Linh từng chút một bị hành hạ khóc lóc cầu xin.
Thậm chí cô ta còn mắng hắn.
“Khốn… nạn…”
“Mắng đi… Các cậu xem… làm cô ta mắng nhiều một câu, tôi thưởng thêm, gấp mười lần.”
Hai gã kia xem như thấy rõ, tận lực ra sức.
Không phải nói… một ngày một đêm, cô ta e là mãi mãi không quên được.
Trần Giai Linh có cái kết thảm chính là vì cô ta tự cho mình thông minh.
Mà bên này Vinh Y Tiếu không thấy Trần Giai Linh cũng không cuốn lên đi tìm, trải qua đêm xuân hắn ta cũng cho rằng Trần Giai Linh là ngại ngùng.
Còn đang tất bật chuẩn bị tiệc sắp tới.
Tại núi Hàng,
Túc Trì đích thân đến núi Hàng tìm Hồ Cửu.
“Túc Trì à, nếu không phải chuyện quan trọng, không nên đến a…” Hữu Thủ ghét bỏ nhìn hắn ta.
Nhìn ánh mắt ghét bỏ lộ liễu thấy rõ, Túc Trì cảm thấy khó hiểu.
“Đừng nói với tôi là anh muốn ở đây luôn đấy chứ?”
“Đừng nói với tôi là anh muốn ở đây luôn đấy chứ?”
“Ở một mình cùng thôi, kéo Long chủ ở theo làm gì.”
Túc Trì nhìn anh ta rồi đáp.
“Hừ, kẻ ngốc.” Nói xong Hữu Thủ cũng quay người bỏ đi.
Mà Lão Bạch nhìn thấy Túc Trì cũng không niềm nở như trước.
Bạch Thương lúc trước thấy anh ta sẽ chạy lại hỏi han nhiều thứ.
Ngay cả Lão Hắc cũng liếc Túc Trì.
Mỹ Họa nhìn anh ta như kẻ dư thừa.
Túc Trì tự hỏi bản thân từ lúc bước vào còn chưa kịp làm gì nha.
“Có chuyện?” Hồ Cửu lúc này lên tiếng.
“Vâng, chuyện lớn.” Túc Trì nghiêm túc nói.
Hồ Cửu cũng không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu.
Cả ba người Hữu Thủ, Túc Trì, Hồ Cửu đều ra căn phòng phía sau vườn.
“Nói đi.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Túc Trì có chút cảm giác bản thân dường như không được chào đón ở đây.
“Tên Chiến thần giả mạo kia… nhận vô số tài lộc từ các gia đình thượng lưu. Một món hắn cũng không bỏ qua.”
“Còn có…”
Túc Trì hơi khó nói.
Dù sao đến tìm lúc sáng sớm báo về tình hình không hay ho cũng rất khó, huống hồ vừa vào đã bị hắt hủi.
“Trần Giai Linh bị tên Chiến thần giả mạo đó…”
Túc Trì không biết dùng từ gì.
Anh ta cho người theo dõi, mọi động tĩnh đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ là khi cho người cài camera trong phòng 202 kia.
Thật sự cả đám bọn họ, không ai dám nhìn tiếp.
“Hửm?” Hồ Cửu nghi hoặc.
“Trần Giai Linh với tên kia dường như đạt thành hiệp nghị gì đó, cô ta nguyện ý… hiến thân.”
“Chỉ là…”
Chuyện này vượt qua sức tưởng tượng của Túc Trì.
Anh vẫn không biết phải nói sao để hình dung rõ tình huống này.
“Kia… hay là hai người tự xem.”
Túc Trì nói xong thì đưa ra đoạn quay lại.
Nhìn Túc Trì nét mặt đen lại, Hữu Thủ ban đầu còn thấy Túc Trì quá nhát gan, còn gì chưa gặp qua.
Chỉ là… khi tận mắt nhìn thấy đoạn clip dù chỉ ngắn thôi, bao nhiêu đồ ăn trong bụng Hữu Thủ muốn tống ra ngoài.
Hồ Cửu thì nhíu mày chặt lại.
“Điều tra được thân phận hắn ta?”
Anh như đang nổi cơn giận.
Dù là trước giờ có làm gì đi nữa, kể cả Mộc Thúy Lan, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ hành hạ họ tới mức thế này.
Hoặc giết chết, hoặc tự sinh tự diệt với xã hội này.
“Trần gia bên kia có biết chuyện này?”
“Dường như không biết.”
Túc Trì cũng cảm thấy chuyện này quá mất nhân tính.
“Để người cứu cô ta đi.”
“Trần gia bên kia, nên đền bù một chút.”
“Chiều nay có tiệc đúng không? Các cậu đi cùng tôi.”
Hồ Cửu nhíu mày, nhanh chóng quyết định.
“Lúc trước Long chủ đã để Trần gia đạt phiếu tín nhiệm cao nhất rồi.”
Hữu Thủ lên tiếng, cảm thấy không biết phải làm gì tốt hơn cho Trần gia.
“Bọn họ cũng có chỗ đáng ghét, dù sao trong ba gia tộc, họ vẫn là ít bẩn nhất. Chỉ là quá coi thường người khác.” Hồ Cửu suy nghĩ.
“Lần này có lẽ đả kích với họ rất lớn. Cho họ thêm chút đặc quyền đi.”
Hồ Cửu nói xong thì nhanh chóng vào trong.
Thấy Hồ Cửu đi rồi, Túc Trì nhìn Hữu Thủ muốn hỏi.
“Sao mọi người nhìn tôi như thế kia?”
“Đầu gỗ! Muốn biết thì đi theo Long chủ.” Hữu Thủ nói xong đứng dậy thu xếp.
Túc Trì bán tính bán nghi đi theo.
“Anh đi…” Bạch Thố nhìn Hồ Cửu.
Cô chờ anh ở phòng bếp.
Đồ ăn trên bàn đã bày sẵn, nhìn là biết chỉ vừa mới nấu, còn nóng hổi.
Hồ Cửu nhìn Bạch Thố, cũng không ngồi xuống.
Túc Trì còn muốn đến gần đã bị Hữu Thủ dùng lực túm lại, ra hiệu im lặng.
Anh ta hơi ngơ ngác nhưng cũng hợp tác.
“Dù sao cũng cần ăn trước khi đi. Để em gọi Hữu Thủ cùng Túc Trì vào.”
Bạch Thố vội tháo xuống tạp dề, bộ dáng xinh đẹp linh động, ánh mắt không dám nhìn Hồ Cửu.
“Em có thể ở đây chờ tôi?”
Hồ Cửu chợt lên tiếng.
Bạch Thố dừng lại, bất ngờ nhìn anh.
Ánh mắt rưng rưng.
-------------
Hắn ta lại lóe lên ý khác.
“Cởi đi.”
“Như đêm đó, em cởi sạch sẽ, bò lại đây với tôi.”
Trình Vũ dùng ánh mắt cổ vũ, miệng nở nụ cười tà dâm nhất có thể.
Nghe yêu cầu kia, Trần Giai Linh cắn răng, ép xuống cái tôi của mình, từng lớp y phục rơi xuống đất, cô ta ngượng ngùng, bò lại vô cùng cứng ngắt.
“Có thể để cho hai người kia đi đi không…”
Khi Trần Giai Linh bò lại ôm chân Trình Vũ thì cô ta nũng nịu lên tiếng.
Cô ta cho rằng chỉ cần bản thân nũng nịu một chút sẽ làm cho Trình Vũ nghe theo.
Cô ta cho rằng chỉ cần bản thân nũng nịu một chút sẽ làm cho Trình Vũ nghe theo.
Chỉ là…
“Tình nhân bé nhỏ, em nói xem…”
“Thật ra cái tôi muốn là sự kích thích hơn…”
Trình Vũ nói xong nhìn hai người đàn ông đứng sau mình, cười một chút, ra hiệu bằng ánh mắt.
Trần Giai Linh còn chưa hiểu chuyện gì đã bị hai tên kia thô bạo kéo tay ra sau đè ép sát đất.
Tư thế vô cùng khó coi, Trần Giai Linh cảm giác bị sỉ nhục vô cùng, nước mắt cô trào ra.
“Không!”
Trình Vũ cảm thấy bản thân quá mức kích thích, cũng đứng bật dậy, mà bây giờ ánh mắt Trần Giai Linh chỉ kịp nhìn thấy chân hắn ta.
Trước mắt nhòe đi!
“Nào!:
Sau đó là một màn thô bạo, chỉ là Trình Vũ cảm thấy có chút chán ghét, chỉ xem Trần Giai Linh là công cụ phát tiết.
Hắn ta xong việc ngồi về chỗ cũ, như một ông hoàng cười ha hả.
Trần Giai Linh chỉ nghĩ rằng như thế đã xong, xem như chịu bị người ta nhìn thấy thân thể.
Nhưng… không phải như thế.
Ác mộng chỉ mới bắt đầu.
“Vậy… em làm Ngài hài lòng rồi…”
“Em có thể về đúng không.”
Trần Giai Linh vẫn bị hai gã kia giữ vững tư thể cũ, cô ta chỉ có thể nhướng người lên nói.
“Ồ… chúng ta có cả một ngày một đêm.”
“Sáng mai… tôi để người đưa em về.”
Trình Vũ nói xong, nhanh chóng khoác áo.
“Các cậu nhìn đi… mỗi dụng cụ trong phòng đều phải tận dụng. Thuốc trên bàn, tôi muốn nhìn từng chút một, ừm…cơ thể cô ấy rất tốt, Tôi muốn được thấy tận mắt tốt thể nào.”
“Yên tâm… tiền gấp một trăm lần. Phải nhớ, dụng cụ kia, không được sót một cái nào.”
Trần Giai Linh vẫn chưa hiểu ra, cô ta chỉ hoảng hốt.
Mà hai gã đàn ông kia nhìn nhau, miệng cười ranh mãnh, tiền công gấp một trăm lần bằng họ làm nửa năm phục vụ các quý bà kia.
Hiện tại mồi ngon tới miệng, họ ngại gì chứ.
Vậy là… từng dụng cụ trợ hứng, từ dây trói, roi da, cho tới giường được thiết kế kỳ lạ…
Mỗi thứ đều được tận dụng, mà Trình Vũ cứ ở đó nhìn Trần Giai Linh từng chút một bị hành hạ khóc lóc cầu xin.
Thậm chí cô ta còn mắng hắn.
“Khốn… nạn…”
“Mắng đi… Các cậu xem… làm cô ta mắng nhiều một câu, tôi thưởng thêm, gấp mười lần.”
Hai gã kia xem như thấy rõ, tận lực ra sức.
Không phải nói… một ngày một đêm, cô ta e là mãi mãi không quên được.
Trần Giai Linh có cái kết thảm chính là vì cô ta tự cho mình thông minh.
Mà bên này Vinh Y Tiếu không thấy Trần Giai Linh cũng không cuốn lên đi tìm, trải qua đêm xuân hắn ta cũng cho rằng Trần Giai Linh là ngại ngùng.
Còn đang tất bật chuẩn bị tiệc sắp tới.
Tại núi Hàng,
Túc Trì đích thân đến núi Hàng tìm Hồ Cửu.
“Túc Trì à, nếu không phải chuyện quan trọng, không nên đến a…” Hữu Thủ ghét bỏ nhìn hắn ta.
Nhìn ánh mắt ghét bỏ lộ liễu thấy rõ, Túc Trì cảm thấy khó hiểu.
“Đừng nói với tôi là anh muốn ở đây luôn đấy chứ?”
“Đừng nói với tôi là anh muốn ở đây luôn đấy chứ?”
“Ở một mình cùng thôi, kéo Long chủ ở theo làm gì.”
Túc Trì nhìn anh ta rồi đáp.
“Hừ, kẻ ngốc.” Nói xong Hữu Thủ cũng quay người bỏ đi.
Mà Lão Bạch nhìn thấy Túc Trì cũng không niềm nở như trước.
Bạch Thương lúc trước thấy anh ta sẽ chạy lại hỏi han nhiều thứ.
Ngay cả Lão Hắc cũng liếc Túc Trì.
Mỹ Họa nhìn anh ta như kẻ dư thừa.
Túc Trì tự hỏi bản thân từ lúc bước vào còn chưa kịp làm gì nha.
“Có chuyện?” Hồ Cửu lúc này lên tiếng.
“Vâng, chuyện lớn.” Túc Trì nghiêm túc nói.
Hồ Cửu cũng không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu.
Cả ba người Hữu Thủ, Túc Trì, Hồ Cửu đều ra căn phòng phía sau vườn.
“Nói đi.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Túc Trì có chút cảm giác bản thân dường như không được chào đón ở đây.
“Tên Chiến thần giả mạo kia… nhận vô số tài lộc từ các gia đình thượng lưu. Một món hắn cũng không bỏ qua.”
“Còn có…”
Túc Trì hơi khó nói.
Dù sao đến tìm lúc sáng sớm báo về tình hình không hay ho cũng rất khó, huống hồ vừa vào đã bị hắt hủi.
“Trần Giai Linh bị tên Chiến thần giả mạo đó…”
Túc Trì không biết dùng từ gì.
Anh ta cho người theo dõi, mọi động tĩnh đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ là khi cho người cài camera trong phòng 202 kia.
Thật sự cả đám bọn họ, không ai dám nhìn tiếp.
“Hửm?” Hồ Cửu nghi hoặc.
“Trần Giai Linh với tên kia dường như đạt thành hiệp nghị gì đó, cô ta nguyện ý… hiến thân.”
“Chỉ là…”
Chuyện này vượt qua sức tưởng tượng của Túc Trì.
Anh vẫn không biết phải nói sao để hình dung rõ tình huống này.
“Kia… hay là hai người tự xem.”
Túc Trì nói xong thì đưa ra đoạn quay lại.
Nhìn Túc Trì nét mặt đen lại, Hữu Thủ ban đầu còn thấy Túc Trì quá nhát gan, còn gì chưa gặp qua.
Chỉ là… khi tận mắt nhìn thấy đoạn clip dù chỉ ngắn thôi, bao nhiêu đồ ăn trong bụng Hữu Thủ muốn tống ra ngoài.
Hồ Cửu thì nhíu mày chặt lại.
“Điều tra được thân phận hắn ta?”
Anh như đang nổi cơn giận.
Dù là trước giờ có làm gì đi nữa, kể cả Mộc Thúy Lan, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ hành hạ họ tới mức thế này.
Hoặc giết chết, hoặc tự sinh tự diệt với xã hội này.
“Trần gia bên kia có biết chuyện này?”
“Dường như không biết.”
Túc Trì cũng cảm thấy chuyện này quá mất nhân tính.
“Để người cứu cô ta đi.”
“Trần gia bên kia, nên đền bù một chút.”
“Chiều nay có tiệc đúng không? Các cậu đi cùng tôi.”
Hồ Cửu nhíu mày, nhanh chóng quyết định.
“Lúc trước Long chủ đã để Trần gia đạt phiếu tín nhiệm cao nhất rồi.”
Hữu Thủ lên tiếng, cảm thấy không biết phải làm gì tốt hơn cho Trần gia.
“Bọn họ cũng có chỗ đáng ghét, dù sao trong ba gia tộc, họ vẫn là ít bẩn nhất. Chỉ là quá coi thường người khác.” Hồ Cửu suy nghĩ.
“Lần này có lẽ đả kích với họ rất lớn. Cho họ thêm chút đặc quyền đi.”
Hồ Cửu nói xong thì nhanh chóng vào trong.
Thấy Hồ Cửu đi rồi, Túc Trì nhìn Hữu Thủ muốn hỏi.
“Sao mọi người nhìn tôi như thế kia?”
“Đầu gỗ! Muốn biết thì đi theo Long chủ.” Hữu Thủ nói xong đứng dậy thu xếp.
Túc Trì bán tính bán nghi đi theo.
“Anh đi…” Bạch Thố nhìn Hồ Cửu.
Cô chờ anh ở phòng bếp.
Đồ ăn trên bàn đã bày sẵn, nhìn là biết chỉ vừa mới nấu, còn nóng hổi.
Hồ Cửu nhìn Bạch Thố, cũng không ngồi xuống.
Túc Trì còn muốn đến gần đã bị Hữu Thủ dùng lực túm lại, ra hiệu im lặng.
Anh ta hơi ngơ ngác nhưng cũng hợp tác.
“Dù sao cũng cần ăn trước khi đi. Để em gọi Hữu Thủ cùng Túc Trì vào.”
Bạch Thố vội tháo xuống tạp dề, bộ dáng xinh đẹp linh động, ánh mắt không dám nhìn Hồ Cửu.
“Em có thể ở đây chờ tôi?”
Hồ Cửu chợt lên tiếng.
Bạch Thố dừng lại, bất ngờ nhìn anh.
Ánh mắt rưng rưng.
-------------
Bình luận facebook