Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Tiên Võ Đại Lục năm thứ 5000 thiên địa xảy ra đại biến khiến cho Tiên Ảo Đại Lục va chạm với Ma Ảo Đại Lục.
Năm 5001 vì những vấn đề như văn hóa, tín ngưỡng bất đồng cho nên cư dân hai khối đại lục xảy ra chiến tranh. Đó là một cuộc chiến tranh tai họa, vô số tráng đinh bị cưỡng ép nhập ngũ, hàng triệu gia đình chết thảm trên chiến trường thây chất thành núi máu chảy thành sông.
Năm 5003 tình trạng chiến tranh ngày càng căng thẳng cuối cùng Quang Minh Giáo Đình đã huy động số lượng lớn Ma Pháp Sư và Thánh Điện Kỵ Sĩ tham chiến ép phía Đông Phương vào thế hạ phong tuyệt đối. Để giảng hồi lại thế cuộc thì Tu Đạo Giả và Võ Giả của Đông Phương cũng tham chiến. Lần Huyền Chiến thứ nhất giữa Đông - Tây Đại Lục chính thức nổ ra!!
Năm 5020 sau hơn mười năm chiến tranh cuối cùng hai bên Đông - Tây Đại Lục cũng đã chán cảnh máu chảy đầu rơi nên đã quyết định đình chiến.
Năm 52020 sau thời gian đủ để xóa nhòa tất cả. Trải qua trăm năm hòa bình mâu thuẫn giữa Đông - Tây Đại Lục cuối cùng đã được hàn gắn được quan hệ hai bên dần dần tiến tới hòa hợp chủng tộc từ đây trên đời không còn Tiên Ảo, Ma Ảo Đại Lục gì nữa tất cả mọi người đều gọi Đại Lục bằng cái tên mới - Thiên Nguyên!!
Thiên Nguyên Đại Lục năm thứ nhất ở nơi giao giới của hai miền Đông - Tây Đại Lục xuất hiện một cái Thần Ma Lăng Viên bên trong an táng chính là các đại Thần, Ma đã vẫn lạc trong Đại Phá Diệt. Nó vừa xuất hiện trong lúc nhất thời đã trở thành thánh địa để cho cộng đồng Tu Luyện Giới đến để tế bái.
.....
Thời gian như nước trong chớp mắt đã vạn năm trôi qua.
Thiên Nguyên Đại Lục năm 9977 trong một khu rừng hoang vắng bỗng nhiên xuất hiện một đội kỵ binh bạch giáp băng băng lao qua. Người dẫn đầu đoàn kỵ binh đó là một đại hán thân cao hai trượng dáng người khôi ngô khuôn mặt rắn rỏi oai vệ chính là đương nhiệm Đông Phương Hầu của Đại Sở Đế Quốc - Đông Phương Lăng Vân!
- Toàn quân dừng lại!
Lúc này chỉ nghe Đông Phương Lăng Vân bỗng nhiên kêu lên một tiếng đoàn quân phía sau lập tức dừng lại.
- Vân nhi có chuyện gì vậy?
Một vị lão giả khoảng hơn sáu mươi tuổi từ bên trong đoàn quân bước ra nhìn Đông Phương Lăng Vân hỏi ông ta chính là Lão Đông Phương Hầu phụ thân của Đông Phương Lăng Vân - Đông Phương Lăng Thiên.
- Phụ thân con cảm nhận được có tiếng khóc trẻ con!
Đông Phương Lăng Vân nhìn phụ thân mình nói.
- Tiếng khóc trẻ con? Đây là một khu rừng hoang vắng sao lại có trẻ con chứ??
Đông Phương Lăng Thiên nhíu nhíu mày hỏi.
- Phụ thân con dù gì cũng là Tứ Giai cường giả sẽ không cảm nhận sai đâu!!
Đông Phương Lăng Vân kiên định nói.
- Ừm! Như vậy thì ngươi cùng với ta đi xem đi!!
Đông Phương Lăng Thiên nghe vậy suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng!
Đông Phương Lăng Vân gật đầu một cái sau đó dẫn theo Đông Phương Lăng Thiên bước vào bên trong khu rừng trước mặt.
- Oe oe oe....
Sau một lát di chuyển hai người quả nhiên là nhìn thấy một tiểu nam hài khoảng trên dưới một tuổi đang nằm trong một đám chăn bông cất tiếng khóc.
- Di! Phụ thân người xem đứa bé này thật là kỳ lạ còn nhỏ như vậy mà tóc đã bạc trắng như vậy rồi!!
Đông Phương Lăng Vân liếc mắt quan sát đứa trẻ đang nằm dưới mặt đất một chút rồi nhìn Đông Phương Lăng Thiên nói.
- Ừm! Có thể chính vì như vậy mà cha mẹ nó mới đem nó vứt ở đây!!
Đông Phương Lăng Thiên gật gật đầu rồi nói.
- Phụ thân nếu hay là chúng ta đem nó về nhà đi!!
Đông Phương Lăng Vân đột nhiên đề nghị.
- Con muốn nhận nuôi nó?
Đông Phương Lăng Thiên nghe vậy kinh ngạc thốt lên.
- Ừm! Con đã nghĩ kỹ rồi nếu như bây giờ chúng ta cứ bỏ nó ở đây thì sớm muộn gì nó cũng bị mãnh thú ăn mất không bằng đem nó về nhà dù sao thì chúng ta đã tìm được nó thì cũng coi như là duyên phận!!
Đông Phương Lăng Vân trịnh trọng nói.
- Được! Làm theo ý con đi!!
Đông Phương Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
- Đa tạ phụ thân!
Đông Phương Lăng Vân vui mừng nói.
- Chúng ta là phụ tử con cần gì nói vậy. Quan trọng hơn là con định đặt tên cho nó như là gì?
Đông Phương Lăng Thiên trầm giọng hỏi.
- Cái này sao? Đứa bé này cách chỗ chúng ta xa như vậy mà tiếng khóc của nó truyền đến tai của con chứng tỏ nó khóc rất to không bằng chúng ta gọi nó là Trường Minh đi!!
Đông Phương Lăng Vân trầm ngâm một chút rồi nói.
- Trường Minh? Cái tên rất hay... từ hôm nay đứa trẻ này sẽ tên là Đông Phương Trường Minh là cháu của Đông Phương Lăng Thiên ta!!
Đông Phương Lăng Thiên nghe vậy thì đưa tay ẵm đứa bé ở trên mặt đất lên cười ha ha nói.
....
Thời gian như nước trong chớp mắt đã mười hai năm trôi qua.
- Két!
Một ngày này bên trong Đông Phương Hầu Phủ lúc hai người Đông Phương Lăng Vân và Đông Phương Lăng Thiên đang nói chuyện bên trong thư phòng đột nhiên có một người thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
- Tiểu Trường Minh con đột nhiên vào đây là có việc gì??
Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân nhìn thấy người thiếu niên đột nhiên xông vào chẳng những không tức giận mà còn lộ ra một nụ cười nói.
- Cha, Gia gia con nghe nói hai người được Hoàng đế bệ hạ phái đi thị sát Lâm Nguyên Thành phải không?
Thiếu niên nhìn hai người hỏi.
- Đúng vậy! Có chuyện gì sao??
Đông Phương Vân Thiên gật đầu rồi hỏi.
- Hai người có thể cho con đi theo không? Phượng Hoàng muội muội đã đi đến Thần Phong Học Viện học con ở nhà một mình rất cô đơn!!
Thiếu niên lên tiếng nói.
Phượng Hoàng muội muội mà hắn vừa nói tên là Đông Phương Phượng Hoàng chính là con gái của Đông Phương Lăng Vân và người thê tử đã chết trước đây. Từ nhỏ hai người bọn họ đã cùng nhau lớn lên tình cảm rất tốt mãi cho đến khi Đông Phương Phượng Hoàng được Đông Phương Lăng Vân gửi đến Thần Phong Học Viện ở Tội Ác Chi Thành để theo học Ma Pháp hai người mới bất đắc dĩ chia ra!!
- Hồ đồ! Con tưởng chúng ta lần này là đi chơi sao? Lâm Nguyên Thành là thành thị ở sát biên giới nếu có chuyện gì thì sao?
Đông Phương Lăng Vân nghe vậy thì tức giận quát lên một tiếng.
- Con không sợ! Cha và Gia gia đều là Tứ Giai cường giả lại có rất nhiều Hộ vệ trong phủ đi cùng ai có thể làm hại con chứ??
Người thiếu niên nghe vậy không chút hoảng sợ nói ra.
- Con...
Đông Phương Lăng Vân nghe vậy thì đùng đùng nổi giận đưa tay phải lên muốn đánh cho đứa nghịch tử này một cái.
- Lăng Vân đủ rồi! Minh nhi nói không sai lần này chúng ta có nhiều người cùng đi có thể nguy hiểm gì chứ? Cho nó đi theo mở mang thêm kiến thức một lần có gì mà không được chứ??
Nhưng mà hắn còn chưa kịp động thủ thì Đông Phương Lăng Thiên ở bên cạnh đã kêu lên một tiếng.
Đông Phương Lăng Vân nghe vậy tuy trong lòng vẫn muốn phản đối nhưng lại không dám cãi lại phụ thân mình cho nên chỉ đành gật đầu một cái.
- Yeah! Gia gia vạn tuế con đa tạ Gia gia!!
Tiểu Trường Minh thấy vậy thì nhìn Đông Phương Lăng Thiên cười nói.
- Tiểu Trường Minh con đừng mừng vội trước khi xuất phát con nhất định phải hứa với ta trên đường đi phải luôn mặc Kim Thiên Nhuyễn Giáp mà lúc trước ta cho con. Biết không hả??
Đông Phương Lăng Thiên nhìn thấy biểu tình của Thiếu niên thì trầm giọng nói một tiếng.
- Vâng! Gia gia con đã biết rồi!!
Thiếu niên hưng phấn nói một tiếng sau đó hấp tấp quay đầu chạy ra ngoài hắn muốn đi chuẩn bị cho chuyến đi rời nhà đầu tiên của bản thân mình.
- Tiểu quỷ này thật đúng là hấp tấp...
Đông Phương Lăng Vân thấy vậy không nhịn được cười khổ một tiếng lửa giận trong lòng lúc này tiêu tan hết bảy tám phần.
Vốn dĩ ba đầu hắn và Đông Phương Lăng Thiên nhận nuôi Đông Phương Trường Minh chỉ là do thiện tâm nhất thời muốn tích chút công đức cho con cháu sau này nhưng qua thời gian mười mấy năm chung sống bọn họ đã thật sự xem hắn như là con là cháu mình thậm chí Đông Phương Lăng Vân còn quyết định sau này sẽ để cho Đông Phương Trường Minh kế vị của mình trở thành Đông Phương Hầu mới của Đại Sở.
Mà Đông Phương Trường Minh cũng không làm cho hắn thất vọng mới mười hai tuổi đã trở thành là Nhị Giai cao thủ tuy không phải mạnh nhất nhưng cũng là một trong những người nổi bật trong cùng thế hệ.
PS: Do đây là chương đầu tiên của phần mới cho nên hơi ngắn các bạn thông cảm nha mình sẽ bù lại sau!!
Năm 5001 vì những vấn đề như văn hóa, tín ngưỡng bất đồng cho nên cư dân hai khối đại lục xảy ra chiến tranh. Đó là một cuộc chiến tranh tai họa, vô số tráng đinh bị cưỡng ép nhập ngũ, hàng triệu gia đình chết thảm trên chiến trường thây chất thành núi máu chảy thành sông.
Năm 5003 tình trạng chiến tranh ngày càng căng thẳng cuối cùng Quang Minh Giáo Đình đã huy động số lượng lớn Ma Pháp Sư và Thánh Điện Kỵ Sĩ tham chiến ép phía Đông Phương vào thế hạ phong tuyệt đối. Để giảng hồi lại thế cuộc thì Tu Đạo Giả và Võ Giả của Đông Phương cũng tham chiến. Lần Huyền Chiến thứ nhất giữa Đông - Tây Đại Lục chính thức nổ ra!!
Năm 5020 sau hơn mười năm chiến tranh cuối cùng hai bên Đông - Tây Đại Lục cũng đã chán cảnh máu chảy đầu rơi nên đã quyết định đình chiến.
Năm 52020 sau thời gian đủ để xóa nhòa tất cả. Trải qua trăm năm hòa bình mâu thuẫn giữa Đông - Tây Đại Lục cuối cùng đã được hàn gắn được quan hệ hai bên dần dần tiến tới hòa hợp chủng tộc từ đây trên đời không còn Tiên Ảo, Ma Ảo Đại Lục gì nữa tất cả mọi người đều gọi Đại Lục bằng cái tên mới - Thiên Nguyên!!
Thiên Nguyên Đại Lục năm thứ nhất ở nơi giao giới của hai miền Đông - Tây Đại Lục xuất hiện một cái Thần Ma Lăng Viên bên trong an táng chính là các đại Thần, Ma đã vẫn lạc trong Đại Phá Diệt. Nó vừa xuất hiện trong lúc nhất thời đã trở thành thánh địa để cho cộng đồng Tu Luyện Giới đến để tế bái.
.....
Thời gian như nước trong chớp mắt đã vạn năm trôi qua.
Thiên Nguyên Đại Lục năm 9977 trong một khu rừng hoang vắng bỗng nhiên xuất hiện một đội kỵ binh bạch giáp băng băng lao qua. Người dẫn đầu đoàn kỵ binh đó là một đại hán thân cao hai trượng dáng người khôi ngô khuôn mặt rắn rỏi oai vệ chính là đương nhiệm Đông Phương Hầu của Đại Sở Đế Quốc - Đông Phương Lăng Vân!
- Toàn quân dừng lại!
Lúc này chỉ nghe Đông Phương Lăng Vân bỗng nhiên kêu lên một tiếng đoàn quân phía sau lập tức dừng lại.
- Vân nhi có chuyện gì vậy?
Một vị lão giả khoảng hơn sáu mươi tuổi từ bên trong đoàn quân bước ra nhìn Đông Phương Lăng Vân hỏi ông ta chính là Lão Đông Phương Hầu phụ thân của Đông Phương Lăng Vân - Đông Phương Lăng Thiên.
- Phụ thân con cảm nhận được có tiếng khóc trẻ con!
Đông Phương Lăng Vân nhìn phụ thân mình nói.
- Tiếng khóc trẻ con? Đây là một khu rừng hoang vắng sao lại có trẻ con chứ??
Đông Phương Lăng Thiên nhíu nhíu mày hỏi.
- Phụ thân con dù gì cũng là Tứ Giai cường giả sẽ không cảm nhận sai đâu!!
Đông Phương Lăng Vân kiên định nói.
- Ừm! Như vậy thì ngươi cùng với ta đi xem đi!!
Đông Phương Lăng Thiên nghe vậy suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng!
Đông Phương Lăng Vân gật đầu một cái sau đó dẫn theo Đông Phương Lăng Thiên bước vào bên trong khu rừng trước mặt.
- Oe oe oe....
Sau một lát di chuyển hai người quả nhiên là nhìn thấy một tiểu nam hài khoảng trên dưới một tuổi đang nằm trong một đám chăn bông cất tiếng khóc.
- Di! Phụ thân người xem đứa bé này thật là kỳ lạ còn nhỏ như vậy mà tóc đã bạc trắng như vậy rồi!!
Đông Phương Lăng Vân liếc mắt quan sát đứa trẻ đang nằm dưới mặt đất một chút rồi nhìn Đông Phương Lăng Thiên nói.
- Ừm! Có thể chính vì như vậy mà cha mẹ nó mới đem nó vứt ở đây!!
Đông Phương Lăng Thiên gật gật đầu rồi nói.
- Phụ thân nếu hay là chúng ta đem nó về nhà đi!!
Đông Phương Lăng Vân đột nhiên đề nghị.
- Con muốn nhận nuôi nó?
Đông Phương Lăng Thiên nghe vậy kinh ngạc thốt lên.
- Ừm! Con đã nghĩ kỹ rồi nếu như bây giờ chúng ta cứ bỏ nó ở đây thì sớm muộn gì nó cũng bị mãnh thú ăn mất không bằng đem nó về nhà dù sao thì chúng ta đã tìm được nó thì cũng coi như là duyên phận!!
Đông Phương Lăng Vân trịnh trọng nói.
- Được! Làm theo ý con đi!!
Đông Phương Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
- Đa tạ phụ thân!
Đông Phương Lăng Vân vui mừng nói.
- Chúng ta là phụ tử con cần gì nói vậy. Quan trọng hơn là con định đặt tên cho nó như là gì?
Đông Phương Lăng Thiên trầm giọng hỏi.
- Cái này sao? Đứa bé này cách chỗ chúng ta xa như vậy mà tiếng khóc của nó truyền đến tai của con chứng tỏ nó khóc rất to không bằng chúng ta gọi nó là Trường Minh đi!!
Đông Phương Lăng Vân trầm ngâm một chút rồi nói.
- Trường Minh? Cái tên rất hay... từ hôm nay đứa trẻ này sẽ tên là Đông Phương Trường Minh là cháu của Đông Phương Lăng Thiên ta!!
Đông Phương Lăng Thiên nghe vậy thì đưa tay ẵm đứa bé ở trên mặt đất lên cười ha ha nói.
....
Thời gian như nước trong chớp mắt đã mười hai năm trôi qua.
- Két!
Một ngày này bên trong Đông Phương Hầu Phủ lúc hai người Đông Phương Lăng Vân và Đông Phương Lăng Thiên đang nói chuyện bên trong thư phòng đột nhiên có một người thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
- Tiểu Trường Minh con đột nhiên vào đây là có việc gì??
Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân nhìn thấy người thiếu niên đột nhiên xông vào chẳng những không tức giận mà còn lộ ra một nụ cười nói.
- Cha, Gia gia con nghe nói hai người được Hoàng đế bệ hạ phái đi thị sát Lâm Nguyên Thành phải không?
Thiếu niên nhìn hai người hỏi.
- Đúng vậy! Có chuyện gì sao??
Đông Phương Vân Thiên gật đầu rồi hỏi.
- Hai người có thể cho con đi theo không? Phượng Hoàng muội muội đã đi đến Thần Phong Học Viện học con ở nhà một mình rất cô đơn!!
Thiếu niên lên tiếng nói.
Phượng Hoàng muội muội mà hắn vừa nói tên là Đông Phương Phượng Hoàng chính là con gái của Đông Phương Lăng Vân và người thê tử đã chết trước đây. Từ nhỏ hai người bọn họ đã cùng nhau lớn lên tình cảm rất tốt mãi cho đến khi Đông Phương Phượng Hoàng được Đông Phương Lăng Vân gửi đến Thần Phong Học Viện ở Tội Ác Chi Thành để theo học Ma Pháp hai người mới bất đắc dĩ chia ra!!
- Hồ đồ! Con tưởng chúng ta lần này là đi chơi sao? Lâm Nguyên Thành là thành thị ở sát biên giới nếu có chuyện gì thì sao?
Đông Phương Lăng Vân nghe vậy thì tức giận quát lên một tiếng.
- Con không sợ! Cha và Gia gia đều là Tứ Giai cường giả lại có rất nhiều Hộ vệ trong phủ đi cùng ai có thể làm hại con chứ??
Người thiếu niên nghe vậy không chút hoảng sợ nói ra.
- Con...
Đông Phương Lăng Vân nghe vậy thì đùng đùng nổi giận đưa tay phải lên muốn đánh cho đứa nghịch tử này một cái.
- Lăng Vân đủ rồi! Minh nhi nói không sai lần này chúng ta có nhiều người cùng đi có thể nguy hiểm gì chứ? Cho nó đi theo mở mang thêm kiến thức một lần có gì mà không được chứ??
Nhưng mà hắn còn chưa kịp động thủ thì Đông Phương Lăng Thiên ở bên cạnh đã kêu lên một tiếng.
Đông Phương Lăng Vân nghe vậy tuy trong lòng vẫn muốn phản đối nhưng lại không dám cãi lại phụ thân mình cho nên chỉ đành gật đầu một cái.
- Yeah! Gia gia vạn tuế con đa tạ Gia gia!!
Tiểu Trường Minh thấy vậy thì nhìn Đông Phương Lăng Thiên cười nói.
- Tiểu Trường Minh con đừng mừng vội trước khi xuất phát con nhất định phải hứa với ta trên đường đi phải luôn mặc Kim Thiên Nhuyễn Giáp mà lúc trước ta cho con. Biết không hả??
Đông Phương Lăng Thiên nhìn thấy biểu tình của Thiếu niên thì trầm giọng nói một tiếng.
- Vâng! Gia gia con đã biết rồi!!
Thiếu niên hưng phấn nói một tiếng sau đó hấp tấp quay đầu chạy ra ngoài hắn muốn đi chuẩn bị cho chuyến đi rời nhà đầu tiên của bản thân mình.
- Tiểu quỷ này thật đúng là hấp tấp...
Đông Phương Lăng Vân thấy vậy không nhịn được cười khổ một tiếng lửa giận trong lòng lúc này tiêu tan hết bảy tám phần.
Vốn dĩ ba đầu hắn và Đông Phương Lăng Thiên nhận nuôi Đông Phương Trường Minh chỉ là do thiện tâm nhất thời muốn tích chút công đức cho con cháu sau này nhưng qua thời gian mười mấy năm chung sống bọn họ đã thật sự xem hắn như là con là cháu mình thậm chí Đông Phương Lăng Vân còn quyết định sau này sẽ để cho Đông Phương Trường Minh kế vị của mình trở thành Đông Phương Hầu mới của Đại Sở.
Mà Đông Phương Trường Minh cũng không làm cho hắn thất vọng mới mười hai tuổi đã trở thành là Nhị Giai cao thủ tuy không phải mạnh nhất nhưng cũng là một trong những người nổi bật trong cùng thế hệ.
PS: Do đây là chương đầu tiên của phần mới cho nên hơi ngắn các bạn thông cảm nha mình sẽ bù lại sau!!
Bình luận facebook