Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Mạc Thiên Liêu nhìn Thái Thủy trước mắt, có chút không nói ra lời, mấy năm nay Thái Thủy ở phòng đấu giá, thật đúng là cái gì cũng đều học xong. Không nói một lời nâng tay thưởng cho Thái Thủy một cầu lửa nhỏ.
“Úi da, nóng nóng nóng!” Thái Thủy bị thiêu đến bay lên, đảo quanh ở trong phòng.
Mạc Thiên Liêu cảnh cáo Thái Thủy không cho phép phát ra âm thanh, kéo chăn mỏng qua đắp cho hai người.
Thanh Đồng trong lòng ngủ thật say, một chút không bừng tỉnh, hồi nãy không có đắp chăn, bàn tay thon dài như ngọc dưới gió đêm hơi lạnh ngày thu có chút lạnh lẽo. Mạc Thiên Liêu cầm tay kia dùng hơi ấm lòng bàn tay ủ lấy, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở trên mu bàn tay.
Cảm giác mu bàn tay ngứa ngáy, Thanh Đồng vô ý thức rụt tay về, thân thể lại chui vào trong lòng Mạc Thiên Liêu, cổ họng phát ra tiếng khò khè khe khẽ.
Mạc Thiên Liêu cúi đầu tuấn nhan vùi trước ngực hắn, nghe được thanh âm khò khè an tâm kia, chỉ cảm thấy tim đều chảy nước. Nhiều năm như vậy, hắn duy nhất để ý cũng chỉ có con mèo này, mặc cho hao phí bao nhiêu tinh lực, trả giá đại giới gì, hắn nhất định phải chữa khỏi cho Mạc Tiểu Trảo, cùng mèo đại gia lâu dài một chỗ. Cùng nhau phi thăng, đi tìm lão khốn kiếp.
Một đêm ngủ ngon, ngày kế, ánh nắng trong trẻo xuyên qua cửa sổ tối hôm qua bị Mạc Thiên Liêu mở ra, thẳng tắp chiếu vào trên giường.
Mạc Thiên Liêu thoải mái hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra, đối diện là một đôi đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Thanh Đồng nhíu mày hỏi hắn.
“Giường kia của ta rất cứng rắn,” Mạc Thiên Liêu mặt không đỏ tim không nhảy mà nói,“Huống hồ, không ôm em, ta ngủ không được.”
Thanh Đồng nhấc chân muốn đạp hắn xuống giường, lại bị Mạc Thiên Liêu dự đoán từ trước, ở trong chăn cầm cổ chân. Xúc cảm non mịn trong tay khiến người luyến tiếc buông tay, Thanh Đồng thò tay cào hắn. Mạc Thiên Liêu liền vươn một chân chặn chân mèo đại gia, hai người liền ở trong ổ chăn chơi trò quánh nhau.
Tựa như mỗi sáng sớm ở ma cung, Mạc Thiên Liêu bị mèo đại gia đói bụng cắn tỉnh, một người một mèo ở trên giường đánh nhau một lát, cuối cùng tất nhiên là lấy kết quả là Mạc Thiên Liêu thu hoạch dấu răng đầy mặt đầy tay, thành thành thật thật dâng đồ ăn cho mèo đại gia.
Tay mèo đại gia cực kỳ mau, dù cho không dùng linh lực, chiêu thức cào người hoa cả mắt cũng cực kỳ khó đối phó. Mạc Thiên Liêu ỷ vào mình cao hơn Thanh Đồng một chút, dùng chân kẹp lấy hai chân thon dài có ý đồ muốn đạp hắn xuống, quay người lại lật đến mặt trên, hai tay đè lại cổ tay Thanh Đồng, thở hổn hển.
“Hô, không náo loạn nữa, canh giờ còn sớm, chúng ta ngủ tiếp một lát.” Mạc Thiên Liêu cúi đầu cọ chóp mũi sư tôn.
Thanh Đồng hơi hơi nheo lại mắt, há miệng, cắn.
“Á, đau đau đau!” Mạc Thiên Liêu dạy mãi không sửa lại bị cắn mũi.
“Két –” Cửa nội điện đột nhiên bị đẩy ra một khe hở, một đầu chó chậm rãi lộ ra, nhẹ giọng nói:“Đồng Đồng, ngươi tỉnh…… Sao……” Đầu chó chuyển lại, nhìn thấy tình hình trên giường, nhất thời há to miệng.
Trên cửa nội điện cung Thanh Ninh có cấm chế, nhưng mà đối với Thiên Lang chân nhân có được tông chủ lệnh mà nói, địa phương ở Ốc Vân Tông hắn đều có thể đi.
“Gấu gấu gấu!” Thiên Lang phản ứng lại, mạnh xông qua, giống như một cục đá màu xám thật lớn lăn qua, lập tức đâm Mạc Thiên Liêu đang ở trên xuống giường, rồi sau đó nôn nóng đảo quanh trên giường,“Đồng Đồng, ngươi không sao chứ, mẹ nó!” Ở trên chăn dạo qua một vòng, ngược lại đối với Mạc Thiên Liêu ở trên mặt đất nhe răng, trong mắt đều là sát ý.
Đáng chết, liền biết lão ma đầu này không phải thứ tốt, lúc trước không nên nhất thời mềm lòng lưu hắn lại, tông chủ quyết định hiện tại liền cắn mất đầu hắn.
Mạc Thiên Liêu cảm giác được sát ý buốt thấu xương của con chó săn lớn kia, lập tức triệu Thái Thủy lại đây, triệu nửa ngày lại không thấy động tĩnh.
“Ồn chết!” Thanh Đồng ngồi dậy, vỗ một bàn tay xướng đầu chó.
“Ô……” Đầu chó rụt một chút, uất uất ức ức nhìn sư đệ nhà mình, thật sự là mèo lớn không thể giữ mà, bắt đầu giúp người ngoài đánh sư huynh!
Thanh Đồng đẩy chó đang ở trên chăn xuống giường, đứng dậy. Hai chân trắng nõn chưa đi giày tất, chân trần cứ như vậy đứng ở trên đệm mềm.
Mạc Thiên Liêu đứng lên, lấy áo ngoài treo trên giá áo ở một bên giúp y mặc vào, thủ pháp linh hoạt cột chặt vạt áo, tóc đen mềm mại rối tung, liền muốn lấy dây cột tóc giúp y buộc lên, lại bị Thanh Đồng ngăn lại.
Chó ngốc này sáng sớm tới tìm y tất nhiên là có chuyện muốn nói, Thanh Đồng một tay tóm gáy lông của sói lớn, kéo nó ra ngoài.
Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, bình thường không phải nên ném hắn ra, sau đó sư tôn cùng tông chủ bàn chuyện sao? Hơi hơi nhíu mày, Mạc Thiên Liêu nằm sấp ra mặt đất tìm Thái Thủy, mới vừa rồi triệu hoán nửa ngày, tên này cũng không xuất hiện, không biết chủ nhân mình thiếu chút nữa bị cắn mất đầu sao?
Tìm một lúc lâu sau, rốt cuộc ở dưới gầm giường tìm thấy một đống băng, giữa băng đông lạnh có một ngọc thế đồi mồi, mặt Mạc Thiên Liêu nhất thời đen lại. Khó trách sư tôn muốn ra ngoài nói chuyện, cái thứ này thật sự là rất dọa người.
Mạc Thiên Liêu đốt tầng băng kia, Thái Thủy vừa lộ đầu ra, liền bắt đầu nói không ngừng:“Còn mèo kia của anh rất dữ à nha, tui còn chưa nói chuyện đã bị y đông lạnh thành băng, úi da, nóng nóng nóng!”
Thái Thủy lại bị chủ nhân nhà mình dùng mộc trung hỏa thiêu nướng, ở trong lửa kêu la, lại không biến hóa hình thái, vẫn duy trì bộ dáng ngọc thế xoay đến xoay đi. Mạc Thiên Liêu thật sự nhìn không được, thông qua khế ước mạnh mẽ biến nó thành cầu.
Từ lúc ban đầu luyện chế Thái Thủy, Mạc Thiên Liêu liền dung nhập một luồng thần hồn của chính mình, rồi sau đó lúc luyện thành, lại cho nó một giọt tinh máu, Thái Thủy cùng hắn hoàn toàn là tâm ý tương thông, có thể trao đổi trực tiếp trong tâm trí, chỉ cần tâm niệm vừa động, Thái Thủy liền có thể dựa theo ý tưởng Mạc Thiên Liêu mà biến hóa hình thái. Chẳng qua, Thái Thủy càng thích mở miệng rộng nói chuyện mà thôi.
“Hồ ly kia của ngươi đâu? Cho ta xem.” Tông chủ thật vất vả từ trong đả kích phục hồi tinh thần, biến thành hình người tiên phong đạo cốt, ngồi trong chính sảnh.
Thanh Đồng kêu thị nữ đi gọi hồ ly đến, chính mình tiếp nhận khăn lau mặt ấm áp thị nữ đưa lên:“Vừa biến hóa, kim đan sơ kỳ, còn rất nhỏ tuổi.”
“Ngươi định giữ ở bên người?” Thiên Lang giương mắt nhìn hắn.
Trước mắt dần hiện lên một màn thấy được ở trong rừng hôm qua, ma tôn tuấn mỹ sờ đầu thiếu niên nhu nhược, Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày:“Không được, ngươi đem đi đi.”
“Gặp qua hai vị chân nhân.” Sương Nhẫn tiến vào, liền quỳ lạy hành lễ, nay Thanh Đồng cũng chưa nói thu cậu làm đồ đệ, cậu liền chỉ có thể xưng là chân nhân.
Thiên Lang nheo mắt nhìn thiếu niên kia, trong nháy mắt, một đạo lực lượng hùng hậu thẳng đánh tới thiếu niên kia.
Sương Nhẫn hoảng sợ, thấy Thanh Đồng không có ý ngăn cản, cố nén kinh hoảng quỳ bất động, luồng lực lượng không có thương tổn cậu, thẳng tắp bổ nhào vào mặt, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, phù phù một tiếng biến thành hồ ly.
“Chít!” Hồ ly nhỏ hoảng loạn, bị tông chủ nhìn thấy cậu là yêu tu, tất nhiên sẽ bị hắn mang đi tặng người, làm sao được?
Thiên Lang nâng tay nhấc hồ ly nhỏ lên, nhìn nó hoảng sợ quơ quào tay chân, trầm ngâm một lát:“Hàn Sương An hồn hồ?”
“Ừ.” Thanh Đồng lên tiếng, tiếp nhận nước trà súc miệng thị nữ đưa lên đến.
“Ngươi giữ đi, vừa khéo có thể làm gối đầu,” Biết được đây là gối lông có thể xoa dịu đau đầu, Thiên Lang không chút do dự lưu hồ ly nhỏ lại, thấy Thanh Đồng có chút không kiên nhẫn, vội vàng bổ sung nói,“Nếu ngươi không có kiên nhẫn chỉ bảo, để nó học với Viêm Liệt là được.”
“Ừ.” Thanh Đồng lại lên tiếng, xem như đồng ý.
“Hồ ly nhỏ, ngươi có nguyện ý ở lại Ốc Vân Tông không?” Thiên Lang đặt cục bông nhỏ trên đùi, vuốt vuốt lông.
“Chít……” Sương Nhẫn có chút mơ hồ không rõ tình huống.
Tông chủ đơn giản biến thành sói bự, ngồi ở trước mặt hồ ly bé, bí hiểm nói:“ Tông môn ta từ sau tiên ma đại chiến, phù hộ yêu tu, phàm là yêu thú không muốn cùng người lập huyết khế, đều có thể nhập tông môn ta, nhưng phải ghi nhớ, không được tiết lộ bí mật tông môn, bằng không……”
“Chít!” Hồ ly nhỏ lập tức bổ nhào vào trong đám lông tông chủ,“Ta, ta nguyện ý nhập tông môn, dù là làm đệ tử ngoại môn đều được!” Bọn họ vẫn sinh hoạt tại Tuyết Sơn, không dám đi tới những nơi nhiều người, không ngờ được hóa ra có tông môn che chở yêu thú, thật sự là quá tốt.
“Ngươi có căn cốt thượng giai, có thể vào nội môn, tạm bái làm môn hạ Thanh Đồng, nhưng y mọi việc bận rộn, nếu tu luyện gặp chỗ không hiểu, ngươi cũng có thể tìm đại đồ đệ Viêm Liệt của ta.” Tông chủ nói xong, thấy Thanh Đồng lại bắt đầu ngáp, liền ngậm hồ ly nhỏ lên, định dẫn cậu đi gặp Viêm Liệt.
“Hôm qua ngươi nói gì với Mạc Thiên Liêu đó?” Thanh Đồng giống như lơ đãng hỏi một câu.
Đại chó săn ngoạm hồ ly nghe vậy liền chuyển lại đây.
“Hồi sư tôn, là ta cầu nhị sư huynh giúp ta luyện chế một pháp khí phòng huấn linh giác,” Hồ ly nhỏ ngưỡng đầu,“Ta phải đi cứu muội muội ta.”
“Tông môn có quy củ, gặp được yêu tu có thể cứu trợ, nhưng trước hết phải tự bảo toàn bản thân.” Tông chủ buông hồ ly trong miệng xuống, phun ra một nhúm lông, lời nói thấm thiết.
“Đệ tử hiểu rõ……” Hồ ly nhỏ cúi đầu.
Tông chủ nghiêng đầu, cảm giác đứa nhỏ này rất đáng thương, liền thò đầu lưỡi liếm liếm đầu hồ ly:“Nhưng mà, nếu là muội muội ruột của ngươi, dù sao cũng phải ngẫm lại biện pháp.”
Tông chủ ngoạm hồ ly nhỏ hưng phấn không thôi đi gặp Viêm Liệt, Thanh Đồng hơi hơi nheo nheo mắt lại, luyện khí cho người khác, hử?
“Úi da, nóng nóng nóng!” Thái Thủy bị thiêu đến bay lên, đảo quanh ở trong phòng.
Mạc Thiên Liêu cảnh cáo Thái Thủy không cho phép phát ra âm thanh, kéo chăn mỏng qua đắp cho hai người.
Thanh Đồng trong lòng ngủ thật say, một chút không bừng tỉnh, hồi nãy không có đắp chăn, bàn tay thon dài như ngọc dưới gió đêm hơi lạnh ngày thu có chút lạnh lẽo. Mạc Thiên Liêu cầm tay kia dùng hơi ấm lòng bàn tay ủ lấy, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở trên mu bàn tay.
Cảm giác mu bàn tay ngứa ngáy, Thanh Đồng vô ý thức rụt tay về, thân thể lại chui vào trong lòng Mạc Thiên Liêu, cổ họng phát ra tiếng khò khè khe khẽ.
Mạc Thiên Liêu cúi đầu tuấn nhan vùi trước ngực hắn, nghe được thanh âm khò khè an tâm kia, chỉ cảm thấy tim đều chảy nước. Nhiều năm như vậy, hắn duy nhất để ý cũng chỉ có con mèo này, mặc cho hao phí bao nhiêu tinh lực, trả giá đại giới gì, hắn nhất định phải chữa khỏi cho Mạc Tiểu Trảo, cùng mèo đại gia lâu dài một chỗ. Cùng nhau phi thăng, đi tìm lão khốn kiếp.
Một đêm ngủ ngon, ngày kế, ánh nắng trong trẻo xuyên qua cửa sổ tối hôm qua bị Mạc Thiên Liêu mở ra, thẳng tắp chiếu vào trên giường.
Mạc Thiên Liêu thoải mái hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra, đối diện là một đôi đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Thanh Đồng nhíu mày hỏi hắn.
“Giường kia của ta rất cứng rắn,” Mạc Thiên Liêu mặt không đỏ tim không nhảy mà nói,“Huống hồ, không ôm em, ta ngủ không được.”
Thanh Đồng nhấc chân muốn đạp hắn xuống giường, lại bị Mạc Thiên Liêu dự đoán từ trước, ở trong chăn cầm cổ chân. Xúc cảm non mịn trong tay khiến người luyến tiếc buông tay, Thanh Đồng thò tay cào hắn. Mạc Thiên Liêu liền vươn một chân chặn chân mèo đại gia, hai người liền ở trong ổ chăn chơi trò quánh nhau.
Tựa như mỗi sáng sớm ở ma cung, Mạc Thiên Liêu bị mèo đại gia đói bụng cắn tỉnh, một người một mèo ở trên giường đánh nhau một lát, cuối cùng tất nhiên là lấy kết quả là Mạc Thiên Liêu thu hoạch dấu răng đầy mặt đầy tay, thành thành thật thật dâng đồ ăn cho mèo đại gia.
Tay mèo đại gia cực kỳ mau, dù cho không dùng linh lực, chiêu thức cào người hoa cả mắt cũng cực kỳ khó đối phó. Mạc Thiên Liêu ỷ vào mình cao hơn Thanh Đồng một chút, dùng chân kẹp lấy hai chân thon dài có ý đồ muốn đạp hắn xuống, quay người lại lật đến mặt trên, hai tay đè lại cổ tay Thanh Đồng, thở hổn hển.
“Hô, không náo loạn nữa, canh giờ còn sớm, chúng ta ngủ tiếp một lát.” Mạc Thiên Liêu cúi đầu cọ chóp mũi sư tôn.
Thanh Đồng hơi hơi nheo lại mắt, há miệng, cắn.
“Á, đau đau đau!” Mạc Thiên Liêu dạy mãi không sửa lại bị cắn mũi.
“Két –” Cửa nội điện đột nhiên bị đẩy ra một khe hở, một đầu chó chậm rãi lộ ra, nhẹ giọng nói:“Đồng Đồng, ngươi tỉnh…… Sao……” Đầu chó chuyển lại, nhìn thấy tình hình trên giường, nhất thời há to miệng.
Trên cửa nội điện cung Thanh Ninh có cấm chế, nhưng mà đối với Thiên Lang chân nhân có được tông chủ lệnh mà nói, địa phương ở Ốc Vân Tông hắn đều có thể đi.
“Gấu gấu gấu!” Thiên Lang phản ứng lại, mạnh xông qua, giống như một cục đá màu xám thật lớn lăn qua, lập tức đâm Mạc Thiên Liêu đang ở trên xuống giường, rồi sau đó nôn nóng đảo quanh trên giường,“Đồng Đồng, ngươi không sao chứ, mẹ nó!” Ở trên chăn dạo qua một vòng, ngược lại đối với Mạc Thiên Liêu ở trên mặt đất nhe răng, trong mắt đều là sát ý.
Đáng chết, liền biết lão ma đầu này không phải thứ tốt, lúc trước không nên nhất thời mềm lòng lưu hắn lại, tông chủ quyết định hiện tại liền cắn mất đầu hắn.
Mạc Thiên Liêu cảm giác được sát ý buốt thấu xương của con chó săn lớn kia, lập tức triệu Thái Thủy lại đây, triệu nửa ngày lại không thấy động tĩnh.
“Ồn chết!” Thanh Đồng ngồi dậy, vỗ một bàn tay xướng đầu chó.
“Ô……” Đầu chó rụt một chút, uất uất ức ức nhìn sư đệ nhà mình, thật sự là mèo lớn không thể giữ mà, bắt đầu giúp người ngoài đánh sư huynh!
Thanh Đồng đẩy chó đang ở trên chăn xuống giường, đứng dậy. Hai chân trắng nõn chưa đi giày tất, chân trần cứ như vậy đứng ở trên đệm mềm.
Mạc Thiên Liêu đứng lên, lấy áo ngoài treo trên giá áo ở một bên giúp y mặc vào, thủ pháp linh hoạt cột chặt vạt áo, tóc đen mềm mại rối tung, liền muốn lấy dây cột tóc giúp y buộc lên, lại bị Thanh Đồng ngăn lại.
Chó ngốc này sáng sớm tới tìm y tất nhiên là có chuyện muốn nói, Thanh Đồng một tay tóm gáy lông của sói lớn, kéo nó ra ngoài.
Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, bình thường không phải nên ném hắn ra, sau đó sư tôn cùng tông chủ bàn chuyện sao? Hơi hơi nhíu mày, Mạc Thiên Liêu nằm sấp ra mặt đất tìm Thái Thủy, mới vừa rồi triệu hoán nửa ngày, tên này cũng không xuất hiện, không biết chủ nhân mình thiếu chút nữa bị cắn mất đầu sao?
Tìm một lúc lâu sau, rốt cuộc ở dưới gầm giường tìm thấy một đống băng, giữa băng đông lạnh có một ngọc thế đồi mồi, mặt Mạc Thiên Liêu nhất thời đen lại. Khó trách sư tôn muốn ra ngoài nói chuyện, cái thứ này thật sự là rất dọa người.
Mạc Thiên Liêu đốt tầng băng kia, Thái Thủy vừa lộ đầu ra, liền bắt đầu nói không ngừng:“Còn mèo kia của anh rất dữ à nha, tui còn chưa nói chuyện đã bị y đông lạnh thành băng, úi da, nóng nóng nóng!”
Thái Thủy lại bị chủ nhân nhà mình dùng mộc trung hỏa thiêu nướng, ở trong lửa kêu la, lại không biến hóa hình thái, vẫn duy trì bộ dáng ngọc thế xoay đến xoay đi. Mạc Thiên Liêu thật sự nhìn không được, thông qua khế ước mạnh mẽ biến nó thành cầu.
Từ lúc ban đầu luyện chế Thái Thủy, Mạc Thiên Liêu liền dung nhập một luồng thần hồn của chính mình, rồi sau đó lúc luyện thành, lại cho nó một giọt tinh máu, Thái Thủy cùng hắn hoàn toàn là tâm ý tương thông, có thể trao đổi trực tiếp trong tâm trí, chỉ cần tâm niệm vừa động, Thái Thủy liền có thể dựa theo ý tưởng Mạc Thiên Liêu mà biến hóa hình thái. Chẳng qua, Thái Thủy càng thích mở miệng rộng nói chuyện mà thôi.
“Hồ ly kia của ngươi đâu? Cho ta xem.” Tông chủ thật vất vả từ trong đả kích phục hồi tinh thần, biến thành hình người tiên phong đạo cốt, ngồi trong chính sảnh.
Thanh Đồng kêu thị nữ đi gọi hồ ly đến, chính mình tiếp nhận khăn lau mặt ấm áp thị nữ đưa lên:“Vừa biến hóa, kim đan sơ kỳ, còn rất nhỏ tuổi.”
“Ngươi định giữ ở bên người?” Thiên Lang giương mắt nhìn hắn.
Trước mắt dần hiện lên một màn thấy được ở trong rừng hôm qua, ma tôn tuấn mỹ sờ đầu thiếu niên nhu nhược, Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày:“Không được, ngươi đem đi đi.”
“Gặp qua hai vị chân nhân.” Sương Nhẫn tiến vào, liền quỳ lạy hành lễ, nay Thanh Đồng cũng chưa nói thu cậu làm đồ đệ, cậu liền chỉ có thể xưng là chân nhân.
Thiên Lang nheo mắt nhìn thiếu niên kia, trong nháy mắt, một đạo lực lượng hùng hậu thẳng đánh tới thiếu niên kia.
Sương Nhẫn hoảng sợ, thấy Thanh Đồng không có ý ngăn cản, cố nén kinh hoảng quỳ bất động, luồng lực lượng không có thương tổn cậu, thẳng tắp bổ nhào vào mặt, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, phù phù một tiếng biến thành hồ ly.
“Chít!” Hồ ly nhỏ hoảng loạn, bị tông chủ nhìn thấy cậu là yêu tu, tất nhiên sẽ bị hắn mang đi tặng người, làm sao được?
Thiên Lang nâng tay nhấc hồ ly nhỏ lên, nhìn nó hoảng sợ quơ quào tay chân, trầm ngâm một lát:“Hàn Sương An hồn hồ?”
“Ừ.” Thanh Đồng lên tiếng, tiếp nhận nước trà súc miệng thị nữ đưa lên đến.
“Ngươi giữ đi, vừa khéo có thể làm gối đầu,” Biết được đây là gối lông có thể xoa dịu đau đầu, Thiên Lang không chút do dự lưu hồ ly nhỏ lại, thấy Thanh Đồng có chút không kiên nhẫn, vội vàng bổ sung nói,“Nếu ngươi không có kiên nhẫn chỉ bảo, để nó học với Viêm Liệt là được.”
“Ừ.” Thanh Đồng lại lên tiếng, xem như đồng ý.
“Hồ ly nhỏ, ngươi có nguyện ý ở lại Ốc Vân Tông không?” Thiên Lang đặt cục bông nhỏ trên đùi, vuốt vuốt lông.
“Chít……” Sương Nhẫn có chút mơ hồ không rõ tình huống.
Tông chủ đơn giản biến thành sói bự, ngồi ở trước mặt hồ ly bé, bí hiểm nói:“ Tông môn ta từ sau tiên ma đại chiến, phù hộ yêu tu, phàm là yêu thú không muốn cùng người lập huyết khế, đều có thể nhập tông môn ta, nhưng phải ghi nhớ, không được tiết lộ bí mật tông môn, bằng không……”
“Chít!” Hồ ly nhỏ lập tức bổ nhào vào trong đám lông tông chủ,“Ta, ta nguyện ý nhập tông môn, dù là làm đệ tử ngoại môn đều được!” Bọn họ vẫn sinh hoạt tại Tuyết Sơn, không dám đi tới những nơi nhiều người, không ngờ được hóa ra có tông môn che chở yêu thú, thật sự là quá tốt.
“Ngươi có căn cốt thượng giai, có thể vào nội môn, tạm bái làm môn hạ Thanh Đồng, nhưng y mọi việc bận rộn, nếu tu luyện gặp chỗ không hiểu, ngươi cũng có thể tìm đại đồ đệ Viêm Liệt của ta.” Tông chủ nói xong, thấy Thanh Đồng lại bắt đầu ngáp, liền ngậm hồ ly nhỏ lên, định dẫn cậu đi gặp Viêm Liệt.
“Hôm qua ngươi nói gì với Mạc Thiên Liêu đó?” Thanh Đồng giống như lơ đãng hỏi một câu.
Đại chó săn ngoạm hồ ly nghe vậy liền chuyển lại đây.
“Hồi sư tôn, là ta cầu nhị sư huynh giúp ta luyện chế một pháp khí phòng huấn linh giác,” Hồ ly nhỏ ngưỡng đầu,“Ta phải đi cứu muội muội ta.”
“Tông môn có quy củ, gặp được yêu tu có thể cứu trợ, nhưng trước hết phải tự bảo toàn bản thân.” Tông chủ buông hồ ly trong miệng xuống, phun ra một nhúm lông, lời nói thấm thiết.
“Đệ tử hiểu rõ……” Hồ ly nhỏ cúi đầu.
Tông chủ nghiêng đầu, cảm giác đứa nhỏ này rất đáng thương, liền thò đầu lưỡi liếm liếm đầu hồ ly:“Nhưng mà, nếu là muội muội ruột của ngươi, dù sao cũng phải ngẫm lại biện pháp.”
Tông chủ ngoạm hồ ly nhỏ hưng phấn không thôi đi gặp Viêm Liệt, Thanh Đồng hơi hơi nheo nheo mắt lại, luyện khí cho người khác, hử?
Bình luận facebook