Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
*Xin các bạn lưu ý là những chương từ đây cho đến sau Tết ta là những chương chưa beta do mình bận ôn thi. Có lỗi edit hay chính tả gì xin các bạn com ở dưới để thi xong mình sửa. Cảm ơn các bạn nhiều nhé!
“Mạc Thiên Liêu?” Thanh Đồng nâng tay đẩy đẩy hắn, không có phản ứng gì, nhanh chóng đứng dậy, đẩy người nằm thẳng ra. Một tay khoát lên trên cổ tay hắn, cẩn thận kiểm tra thực hư, ngoại trừ vết thương cũ còn chưa lành lúc trước, cũng không vết thương mới, đây là có chuyện gì?
“Sư tôn, xảy ra chuyện…… gì……” Nghe được sư tôn kinh hô, Sương Nhẫn cố gắng từ mặt đất đứng lên, dặn dò muội muội hiện tại dưới lầu chờ, còn bản thân thì biến thành hình người nhanh chóng chạy lên lầu, liền nhìn thấy sư tôn quần áo để mở, nửa ôm nhị sư huynh vào trong ngực.
Dường như đã phát hiện ra chuyện ghê gớm gì! Lông trên đuôi Sương Nhẫn đều dựng thẳng lên, may mà giờ đang là hình người, không có đuôi. Yên lặng xoay người, chuẩn xuống bị lầu.
“Đứng lại,” Thanh Đồng gọi đồ đệ nhỏ lại,“Các ngươi mới vừa gặp chuyện gì?”
Sương Nhẫn quay người lại, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn n sư tôn, chỉ thấy người như trích tiên kia đã ăn mặc chỉnh tề, ngoại trừ áo ngoài lụa nhám còn chưa mặc, những phục sức khác đều đầy đủ, tóc cũng biến thành màu đen, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn ngập uy nghiêm. Nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ hồi nãy mình hoa mắt?
Nghe đồ đệ nhỏ thành thành thật thật kể lại mọi chuyện xảy ra hồi nãy, Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, y chú ý tới hiện tượng hai mắt Mạc Thiên Liêu đỏ rực trong lúc đánh nhau trong lời kể của Sương Nhẫn.
“A……” Mạc Thiên Liêu đột nhiên rên một tiếng, ngay sau đó, linh khí quanh mình bắt đầu điên cuồng hội tụ lại trên người hắn, Thanh Đồng bởi vì còn đang bắt mạch cho hắn, nên linh lực trên người y cũng bắt đầu dũng mãnh lao tới Mạc Thiên Liêu.
Tác động chân nguyên, Thanh Đồng lập tức cảm giác được đau đớn, nhanh chóng thu tay lại.
“Sư tôn!” Nhìn ra được thân thể Thanh Đồng không khỏe, Sương Nhẫn xông lên một bước dài đỡ lấy y,“Nhị sư huynh đây là…… tiến cấp?”
Mấy ngày trước vẫn là trung kỳ kim đan, giờ gặp lại đã là hậu kỳ kim đan, cái này có thể giải thích là do tích lũy lúc trước, vậy bây giờ lại muốn tiến cấp, thì nên giải thích như thế nào?
Thanh Đồng khẽ lắc đầu, móc ra mười tám viên linh thạch thượng phẩm, nâng tay vung, đều đều phân tán xung quanh giường:“Ngươi đi xuống, dù cho phát sinh chuyện gì, không được ta gọi, không cho lên lầu.”
Sương Nhẫn thấy vẻ mặt sư tôn nghiêm trọng, lập tức gật gật đầu, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Thanh Đồng phất tay, bố trí một cấm chế cách âm, bởi vì vận dụng chân nguyên, đan điền lại truyền đến đau đớn dai dẳng. Tâm vừa nghĩ, toàn bộ thuỷ tinh cung liền biến thành màu trắng sữa, tất cả vách tường, sàn nhà không còn trong suốt nữa.
Mạc Thiên Liêu giống như một lốc xoáy linh khí thật lớn, quét tất cả linh khí quanh mình lại đây, mười tám viên linh thạch thượng phẩm rất nhanh liền mất đi màu sắc, vỡ thành một đống cặn bã xám trắng.
Thanh Đồng lập tức lại bổ sung thêm một nắm to nữa. Nếu y đoán không sai, bởi vì đêm qua song tu, Mạc Thiên Liêu đột nhiên tiến cấp hậu kỳ kim đan, nhưng bởi vì bản thân hắn cũng không ý thức được, cộng thêm tâm thần khẩn trương, đan điền bị áp chế không hấp thu linh khí sung túc. Nay tâm thần buông lỏng, liền muốn bù trở về.
May mà trên Tuyết Sơn linh khí coi như sung túc, trong tay y lại có đầy đủ linh thạch. Cứ như vậy hấp thu linh khí từ chính ngọ kéo dài liên tục đến hoàng hôn, Mạc Thiên Liêu sa vào một giấc mộng dài.
Cảnh trong mộng lộn xộn không rõ, sơn cốc trống trải trước mắt thoạt nhìn rất là nhìn quen mắt, trong cốc yên tĩnh không tiếng động chỉ có bụi cỏ thấp bé, giữa trung tâm là một thân cây thấp bé. “Meo–” Mèo nhỏ trắng tuyết run run rẩy rẩy đứng ở ngọn cây, dùng thanh âm nhỏ bé yếu ớt hướng hắn kêu to.
Nơi này là, Thập Sát cốc!
“Bảo bối!” Mạc Thiên Liêu đi qua, vươn tay về phía mèo nhỏ, tại sao bọn họ lại đến nơi này? Phải nhanh một chút rời đi, không biết sao cứ cảm giác sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Mèo nhỏ nhìn thấy hắn, cao hứng chạy tới, bỗng nhiên, sắc xanh đậm từ bảo hộ cổ tay trên tay hắn tỏa ra sáng rực, tương giao với vòng tay trên tay mèo nhỏ, nháy mắt đánh bay mèo nhỏ ra ngoài. Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy máu cả người đều ngưng kết, nhào qua xem nó.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, mặt cỏ xanh biếc biến thành đất đá màu đen cùng gai nhọn khắp nơi, Thanh Đồng hóa thành hình người nằm trên mặt đất, vô số gai nhọn xuyên qua thân thể cao gầy của y, xiêm y tuyết trắng đều nhuộm thành đỏ tươi.
“Thanh Đồng……” Mạc Thiên Liêu nổi điên xông qua, phải giúp y rút gai nhọn ra, đổi lấy lại là tiếng rên rỉ vô lực của y.
Hết thảy mọi thứ đều do chính ngươi tạo thành! Trong thiên địa, một giọng nói nặng nề giống như tiếng sấm không ngừng vang vọng bên tai hắn. Đều do ngươi, để y mang bảo hộ cổ tay có thể bị phản đòn! Y vì ngươi mà đau đớn chừng ba trăm năm, ngươi lại thương tổn y như vậy! Y sẽ chết, về sau mèo của người cũng không còn nữa! Ha ha ha ha ha!
Không, không thể! Mạc Thiên Liêu gào thét trong một, thả ra một con rồng lửa thật lớn giữa không trun, hắn muốn xé nát ông trời, xé nát mọi thứ, như vậy Thanh Đồng của hắn liền có thể trở lại!
Thanh Đồng vẫn ngồi ở bên giường nhìn Mạc Thiên Liêu, thấy trên trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, trong miệng rầm rì, thân thể cũng không hấp thu linh thạch nữa, lập tức tiến lên hất linh thạch ra, vỗ vỗ mặt hắn:“Mạc Thiên Liêu, tỉnh tỉnh!”
Mạc Thiên Liêu cắn chặt răng, gân xanh gần như muốn nổ tung, bỗng nhiên mở mắt. Trong mắt vẻ dịu dàng sâu lắng như lúc trước nữa mà tràn đầy máu hồng.
Tâm ma!
Thanh Đồng lập tức chế trụ cổ hắn, tựa trán vào nhau.
“A –” Mạc Thiên Liêu rống lên một tiếng, bắt đầu giãy dụa, linh lực chạy loạn quanh thân, càng ngày càng cuồng bạo, dường như ngay sau đó sẽ xé nát mọi thứ quanh mình, nhưng vẫn theo bản năng tránh đi Thanh Đồng, không đành thương tổn y chút nào.
Thanh Đồng không còn cách nào, bò đến trên người Mạc Thiên Liêu, ngăn chặn tay chân hắn lộn xộn, lại gần, ấn đường chạm nhau, đưa yêu hồn của mình qua, giúp hắn sơ lý tâm ma.
Bên trong tâm thức, thần hồn Mạc Thiên Liêu đang bay loạn chung quanh, giương nanh múa vuốt giống người điên. Yêu hồn trắng bạc vòng qua, nhẹ nhàng bao lấy nó, dập tắt đi những điểm đỏ lựng trong thần hồn.
Mạc Thiên Liêu dần dần bình tĩnh trở lại, ý thức vẫn không quá tỉnh táo như trước, cảm giác được có hơi thở trong veo ở bên cạnh mình, dường như muốn, tựa gần một chút……
Tâm ma, trước khi linh khí ở đại lục Thái Huyền thay đổi, chỉ có tu luyện gặp bình cảnh, dựa vào ngộ tính bản thân đột phá thì có thể tiến cấp, nhưng sau khi linh khí lẫn với ma khí, tâm ma liền có thể khiến người nhập ma. Tâm ma đến khi ý thức mê man, linh lực tàn sát bừa bãi, tu sĩ cấp thấp dựa vào đan dược để áp chế một chút, lên cấp cao càng khó khăn, lúc nghiêm trọng còn có khả năng nổ tan xác mà chết.
Đây cũng chính là lý do mỗi người đều muốn có yêu thú, hơn nữa cần phải ký kết huyết khế với chúng. Giống như Mạc Tiểu Trảo chưa ký kết huyết khế mà ngay lúc nguy hiểm còn giúp hắn khai thông thần hồn, toàn bộ tu chân giới cũng tìm không đến được cái thứ hai.
Màu máu thối lui một chút, Mạc Thiên Liêu thoạt nhìn thanh tỉnh, kỳ thật không phải, ngửi được hương vị mê người từ người kia, mạnh chuyển thân, đặt Thanh Đồng đang giúp hắn khai thông thần hồn đặt ở dưới, há mồm cắn xuống cái cổ trắng nõn, hai tay kéo mạnh xiêm y tuyết trắng kia ra, bàn tay đưa vào xoa nắn.
“Ừm……” Lúc yêu thú sơ lý thần hồn rất là yếu ớt, không có một chút sức phản kháng, Thanh Đồng bất ngờ không kịp phòng, vừa khéo bị Mạc Thiên Liêu đè lên. Nhưng cùng lúc đó, ấn đường hai người chia lìa, thần hồn đang khai thông liền tách ra.
Người phía trên không hề có kỹ xảo gì, chỉ hôn môi lung tung, lực đạo trên tay cũng không biết nặng nhẹ, rất nhanh liền làm đau y, Thanh Đồng nhíu mày, một bàn tay đập xuống đầu Mạc Thiên Liêu:“Đàng hoàng một chút!”
Động tác Mạc Thiên Liêu chợt ngừng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thanh Đồng nghiêng người ngăn chặn, còn muốn phản kháng, liền nghênh đón một quyền.
Bị đánh một trận Mạc Thiên Liêu thành thật hẳn ra, ý thức thanh tỉnh hơn rất nhiều, ngoan ngoãn nằm im để Thanh Đồng giúp khai thông thần hồn.
Bên trong tâm thức, thần hồn Mạc Thiên Liêu bình tĩnh trở lại lẳng lặng đứng đó, nhìn thấy yêu hồn trong suốt bay tới, liền xòe hai tay ra tiếp lấy. Yêu hồn quấn lên, giúp hắn khai thông, thần hồn Mạc Thiên Liêu lại không nhàn rỗi, ôm chặt lấy yêu hồn giống hệt Thanh Đồng, thừa dịp y đang chuyên tâm dập tắt tâm ma, liền dùng bộ phận của mình mà đâm vào.
“A……” Thanh Đồng đột nhiên phát ra một tiếng than ngọt lịm, thần hồn dung hợp mang đến thoải mái lập tức truyền khắp toàn thân.
Mạc Thiên Liêu vươn tay, ôm chặt lấy bảo bối trên người mình, nhẹ nhàng hôn đôi môi mỏng nhạt màu, trong tâm trí thần hồn không khỏi xâm nhập càng sâu.
“A……” Thanh Đồng yếu đuối nằm trên người Mạc Thiên Liêu, đôi mắt khép hờ không ngừng rung động, bàn tay mang theo vết chai nhẹ nhàng xoa sau gáy y, vuốt ve mơn trớn, giống như đang trấn an một con mèo đang ngủ say.
Một vòng giao hòa qua đi, hai người đều có chút thở dốc, ánh mắt Mạc Thiên Liêu đã khôi phục màu đen, vẫn chưa thỏa mãn mà lại gần muốn tiếp tục hôn môi.
“Tốt rồi thì thôi!” Thanh Đồng nâng tay ngăn trở cái đầu đang hướng lại gần kia.
“Còn chưa tốt,” Mạc Thiên Liêu giật giật thân mình, cố ý dùng nơi nào đó không thể nói chạm vào y,“Em xem, còn có một bộ phận còn chưa được giải quyết.”
Thanh Đồng sửng sốt, nâng tay cho hắn một đập, đứng dậy muốn đi, người này thật sự là càng ngày càng vô sỉ!
“Bảo bối!” Mạc Thiên Liêu nhào lên, cuốn lấy người đang chuẩn bị chạy trốn,“Tu vi của ta đột nhiên gia tăng.”
“Vô nghĩa.” Thanh Đồng dùng khuỷu tay chọt hắn.
“Đừng nháo, nghe ta nói,” Mạc Thiên Liêu chế trụ khuỷu tay y, xoay người kia lại nhìn y,“Tu vi của em thì sao? Có bị hao tổn hay không?” Hắn lo lắng nhất chính là tu vi Thanh Đồng bị chảy ngược, nếu có tổn hại thì trước khi trở về kỳ hóa thần thì hắn sẽ không nhắc lại chuyện song tu.
“…… Không có.” Thanh Đồng buông mi, sau một lúc lâu mới nói ra hai chữ.
“Quả thật?” Mắt Mạc Thiên Liêu sáng lên, thiên địa vạn vật, có được một mặt tốt thì mặt khác nhất định sẽ bị tổn hại, đây là đạo cân bằng, tại sao tu vi hắn tăng lên, Thanh Đồng ngược lại không có việc gì?
“Há há, đại yêu thượng cổ vốn là dựa vào cái này để tu luyện, nếu xuất hiện tình trạng bổ một bên hại một bên thì sao dùng được?” Thái Thủy từ gầm giường bay ra, biến thành miệng rộng ầm ĩ lên tiếng.
Song tu công pháp truyền lưu trong tu chân giới bây giờ, cuối cùng sẽ tổn thương một phương để bổ một bên, mà đạo lữ dùng thiên cấp Hợp Hoan lộ tuy rằng bảo hộ lẫn nhau, đối với tu vi lại không có ích gì. Nhưng mà công pháp đại yêu thượng cổ song tu này lại không giống.
Thời thượng cổ hoang dại, căn bản không có công pháp tu luyện gì, đại yêu tu luyện vốn là dựa vào hấp thu linh khí thiên địa cùng tinh hoa nhật nguyệt, lúc song tu thời điểm, có thể gia tăng tốc độc hấp thu linh khí, thậm chí bù đắp lẫn nhau, đối với đại yêu mà nói, song tu thực chất là một loại tu luyện, mà không phải là loại “vui vẻ”.
Mạc Thiên Liêu sửng sốt một lát, khóe miệng dần dần nhếch lên, càng nhếch càng lớn, hóa ra còn có chuyện tốt thế này! Nghiêm khắc mà nói, thân thể hắn hiện tại cũng là yêu, bởi vì có thần hồn, chỉ cần hấp thu linh khí đầy đủ liền có thể tiến cấp, nhưng cũng không huyền diệu bằng công pháp song tu của đại yêu thượng cổ!
Thanh Đồng thấy hắn cười đến là giống đứa ngu, nâng tay cho hắn một bàn tay:“Không có việc gì thì đi nấu cơm.” Không phải nói mang theo đồ ăn ngon trở lại sao?
“Ai nói không có việc gì?” Mạc Thiên Liêu nhanh như hổ đói vồ mồi bổ nhào xuống Thanh Đồng,“Đã nói còn có một bộ phận chưa giải quyết.”
“A……” Thanh Đồng nâng tay muốn đập hắn.
“Đừng lộn xộn chân nguyên sẽ đau” Mạc Thiên Liêu vừa cởi vạt áo ra vừa dịu dàng nhắc nhở,“Yên tâm, làm thêm vài lần thì lần thương thế của em sẽ tốt hơn.”
Mặt trời về tây, ngoài cửa sổ tuyết rì rào rơi.
Sương Hoa ngồi xổm trước hươu lông dài nuốt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía huynh trưởng vẫn luôn nhìn trên lầu:“Ca ca, khi nào chúng ta mới có thể ăn đây?”
Sương Nhẫn vẫy vẫy cái đuôi:“Ta cũng không biết, sư tôn giúp nhị sư huynh chữa thương, sợ là phải rất lâu.”
Hồ ly nhỏ Sương Hoa bò đến trên người hươu lông dài, cuộn thành một cục:“Vậy chúng ta ngủ trước đi, ngủ nơi này, chờ nhị sư huynh của huynh đến nướng thịt hươu thì chúng ta liền biết.”
Sương Nhẫn ngẫm lại cũng phải, liền nhảy lên theo muội muội chen thành một đoàn.
Đêm còn rất dài, không biết lúc nào mới có thể được thịt hươu nướng đây.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần song tu là vạn năng ]
Thợ Mộc: Sư tôn, ta phạm phải tâm ma, cần song tu
Thợ Mộc: Sư tôn, ngươi bị thương, mau tới song tu
Thợ Mộc: Sư tôn, ta gần đây nóng người……
Sư tôn: Meo~ Nóng người cũng muốn song tu sao?
Thợ Mộc: Đương nhiên, song tu mới có thể hạ hỏa nha, he he he.
“Mạc Thiên Liêu?” Thanh Đồng nâng tay đẩy đẩy hắn, không có phản ứng gì, nhanh chóng đứng dậy, đẩy người nằm thẳng ra. Một tay khoát lên trên cổ tay hắn, cẩn thận kiểm tra thực hư, ngoại trừ vết thương cũ còn chưa lành lúc trước, cũng không vết thương mới, đây là có chuyện gì?
“Sư tôn, xảy ra chuyện…… gì……” Nghe được sư tôn kinh hô, Sương Nhẫn cố gắng từ mặt đất đứng lên, dặn dò muội muội hiện tại dưới lầu chờ, còn bản thân thì biến thành hình người nhanh chóng chạy lên lầu, liền nhìn thấy sư tôn quần áo để mở, nửa ôm nhị sư huynh vào trong ngực.
Dường như đã phát hiện ra chuyện ghê gớm gì! Lông trên đuôi Sương Nhẫn đều dựng thẳng lên, may mà giờ đang là hình người, không có đuôi. Yên lặng xoay người, chuẩn xuống bị lầu.
“Đứng lại,” Thanh Đồng gọi đồ đệ nhỏ lại,“Các ngươi mới vừa gặp chuyện gì?”
Sương Nhẫn quay người lại, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn n sư tôn, chỉ thấy người như trích tiên kia đã ăn mặc chỉnh tề, ngoại trừ áo ngoài lụa nhám còn chưa mặc, những phục sức khác đều đầy đủ, tóc cũng biến thành màu đen, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn ngập uy nghiêm. Nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ hồi nãy mình hoa mắt?
Nghe đồ đệ nhỏ thành thành thật thật kể lại mọi chuyện xảy ra hồi nãy, Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, y chú ý tới hiện tượng hai mắt Mạc Thiên Liêu đỏ rực trong lúc đánh nhau trong lời kể của Sương Nhẫn.
“A……” Mạc Thiên Liêu đột nhiên rên một tiếng, ngay sau đó, linh khí quanh mình bắt đầu điên cuồng hội tụ lại trên người hắn, Thanh Đồng bởi vì còn đang bắt mạch cho hắn, nên linh lực trên người y cũng bắt đầu dũng mãnh lao tới Mạc Thiên Liêu.
Tác động chân nguyên, Thanh Đồng lập tức cảm giác được đau đớn, nhanh chóng thu tay lại.
“Sư tôn!” Nhìn ra được thân thể Thanh Đồng không khỏe, Sương Nhẫn xông lên một bước dài đỡ lấy y,“Nhị sư huynh đây là…… tiến cấp?”
Mấy ngày trước vẫn là trung kỳ kim đan, giờ gặp lại đã là hậu kỳ kim đan, cái này có thể giải thích là do tích lũy lúc trước, vậy bây giờ lại muốn tiến cấp, thì nên giải thích như thế nào?
Thanh Đồng khẽ lắc đầu, móc ra mười tám viên linh thạch thượng phẩm, nâng tay vung, đều đều phân tán xung quanh giường:“Ngươi đi xuống, dù cho phát sinh chuyện gì, không được ta gọi, không cho lên lầu.”
Sương Nhẫn thấy vẻ mặt sư tôn nghiêm trọng, lập tức gật gật đầu, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Thanh Đồng phất tay, bố trí một cấm chế cách âm, bởi vì vận dụng chân nguyên, đan điền lại truyền đến đau đớn dai dẳng. Tâm vừa nghĩ, toàn bộ thuỷ tinh cung liền biến thành màu trắng sữa, tất cả vách tường, sàn nhà không còn trong suốt nữa.
Mạc Thiên Liêu giống như một lốc xoáy linh khí thật lớn, quét tất cả linh khí quanh mình lại đây, mười tám viên linh thạch thượng phẩm rất nhanh liền mất đi màu sắc, vỡ thành một đống cặn bã xám trắng.
Thanh Đồng lập tức lại bổ sung thêm một nắm to nữa. Nếu y đoán không sai, bởi vì đêm qua song tu, Mạc Thiên Liêu đột nhiên tiến cấp hậu kỳ kim đan, nhưng bởi vì bản thân hắn cũng không ý thức được, cộng thêm tâm thần khẩn trương, đan điền bị áp chế không hấp thu linh khí sung túc. Nay tâm thần buông lỏng, liền muốn bù trở về.
May mà trên Tuyết Sơn linh khí coi như sung túc, trong tay y lại có đầy đủ linh thạch. Cứ như vậy hấp thu linh khí từ chính ngọ kéo dài liên tục đến hoàng hôn, Mạc Thiên Liêu sa vào một giấc mộng dài.
Cảnh trong mộng lộn xộn không rõ, sơn cốc trống trải trước mắt thoạt nhìn rất là nhìn quen mắt, trong cốc yên tĩnh không tiếng động chỉ có bụi cỏ thấp bé, giữa trung tâm là một thân cây thấp bé. “Meo–” Mèo nhỏ trắng tuyết run run rẩy rẩy đứng ở ngọn cây, dùng thanh âm nhỏ bé yếu ớt hướng hắn kêu to.
Nơi này là, Thập Sát cốc!
“Bảo bối!” Mạc Thiên Liêu đi qua, vươn tay về phía mèo nhỏ, tại sao bọn họ lại đến nơi này? Phải nhanh một chút rời đi, không biết sao cứ cảm giác sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Mèo nhỏ nhìn thấy hắn, cao hứng chạy tới, bỗng nhiên, sắc xanh đậm từ bảo hộ cổ tay trên tay hắn tỏa ra sáng rực, tương giao với vòng tay trên tay mèo nhỏ, nháy mắt đánh bay mèo nhỏ ra ngoài. Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy máu cả người đều ngưng kết, nhào qua xem nó.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, mặt cỏ xanh biếc biến thành đất đá màu đen cùng gai nhọn khắp nơi, Thanh Đồng hóa thành hình người nằm trên mặt đất, vô số gai nhọn xuyên qua thân thể cao gầy của y, xiêm y tuyết trắng đều nhuộm thành đỏ tươi.
“Thanh Đồng……” Mạc Thiên Liêu nổi điên xông qua, phải giúp y rút gai nhọn ra, đổi lấy lại là tiếng rên rỉ vô lực của y.
Hết thảy mọi thứ đều do chính ngươi tạo thành! Trong thiên địa, một giọng nói nặng nề giống như tiếng sấm không ngừng vang vọng bên tai hắn. Đều do ngươi, để y mang bảo hộ cổ tay có thể bị phản đòn! Y vì ngươi mà đau đớn chừng ba trăm năm, ngươi lại thương tổn y như vậy! Y sẽ chết, về sau mèo của người cũng không còn nữa! Ha ha ha ha ha!
Không, không thể! Mạc Thiên Liêu gào thét trong một, thả ra một con rồng lửa thật lớn giữa không trun, hắn muốn xé nát ông trời, xé nát mọi thứ, như vậy Thanh Đồng của hắn liền có thể trở lại!
Thanh Đồng vẫn ngồi ở bên giường nhìn Mạc Thiên Liêu, thấy trên trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, trong miệng rầm rì, thân thể cũng không hấp thu linh thạch nữa, lập tức tiến lên hất linh thạch ra, vỗ vỗ mặt hắn:“Mạc Thiên Liêu, tỉnh tỉnh!”
Mạc Thiên Liêu cắn chặt răng, gân xanh gần như muốn nổ tung, bỗng nhiên mở mắt. Trong mắt vẻ dịu dàng sâu lắng như lúc trước nữa mà tràn đầy máu hồng.
Tâm ma!
Thanh Đồng lập tức chế trụ cổ hắn, tựa trán vào nhau.
“A –” Mạc Thiên Liêu rống lên một tiếng, bắt đầu giãy dụa, linh lực chạy loạn quanh thân, càng ngày càng cuồng bạo, dường như ngay sau đó sẽ xé nát mọi thứ quanh mình, nhưng vẫn theo bản năng tránh đi Thanh Đồng, không đành thương tổn y chút nào.
Thanh Đồng không còn cách nào, bò đến trên người Mạc Thiên Liêu, ngăn chặn tay chân hắn lộn xộn, lại gần, ấn đường chạm nhau, đưa yêu hồn của mình qua, giúp hắn sơ lý tâm ma.
Bên trong tâm thức, thần hồn Mạc Thiên Liêu đang bay loạn chung quanh, giương nanh múa vuốt giống người điên. Yêu hồn trắng bạc vòng qua, nhẹ nhàng bao lấy nó, dập tắt đi những điểm đỏ lựng trong thần hồn.
Mạc Thiên Liêu dần dần bình tĩnh trở lại, ý thức vẫn không quá tỉnh táo như trước, cảm giác được có hơi thở trong veo ở bên cạnh mình, dường như muốn, tựa gần một chút……
Tâm ma, trước khi linh khí ở đại lục Thái Huyền thay đổi, chỉ có tu luyện gặp bình cảnh, dựa vào ngộ tính bản thân đột phá thì có thể tiến cấp, nhưng sau khi linh khí lẫn với ma khí, tâm ma liền có thể khiến người nhập ma. Tâm ma đến khi ý thức mê man, linh lực tàn sát bừa bãi, tu sĩ cấp thấp dựa vào đan dược để áp chế một chút, lên cấp cao càng khó khăn, lúc nghiêm trọng còn có khả năng nổ tan xác mà chết.
Đây cũng chính là lý do mỗi người đều muốn có yêu thú, hơn nữa cần phải ký kết huyết khế với chúng. Giống như Mạc Tiểu Trảo chưa ký kết huyết khế mà ngay lúc nguy hiểm còn giúp hắn khai thông thần hồn, toàn bộ tu chân giới cũng tìm không đến được cái thứ hai.
Màu máu thối lui một chút, Mạc Thiên Liêu thoạt nhìn thanh tỉnh, kỳ thật không phải, ngửi được hương vị mê người từ người kia, mạnh chuyển thân, đặt Thanh Đồng đang giúp hắn khai thông thần hồn đặt ở dưới, há mồm cắn xuống cái cổ trắng nõn, hai tay kéo mạnh xiêm y tuyết trắng kia ra, bàn tay đưa vào xoa nắn.
“Ừm……” Lúc yêu thú sơ lý thần hồn rất là yếu ớt, không có một chút sức phản kháng, Thanh Đồng bất ngờ không kịp phòng, vừa khéo bị Mạc Thiên Liêu đè lên. Nhưng cùng lúc đó, ấn đường hai người chia lìa, thần hồn đang khai thông liền tách ra.
Người phía trên không hề có kỹ xảo gì, chỉ hôn môi lung tung, lực đạo trên tay cũng không biết nặng nhẹ, rất nhanh liền làm đau y, Thanh Đồng nhíu mày, một bàn tay đập xuống đầu Mạc Thiên Liêu:“Đàng hoàng một chút!”
Động tác Mạc Thiên Liêu chợt ngừng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thanh Đồng nghiêng người ngăn chặn, còn muốn phản kháng, liền nghênh đón một quyền.
Bị đánh một trận Mạc Thiên Liêu thành thật hẳn ra, ý thức thanh tỉnh hơn rất nhiều, ngoan ngoãn nằm im để Thanh Đồng giúp khai thông thần hồn.
Bên trong tâm thức, thần hồn Mạc Thiên Liêu bình tĩnh trở lại lẳng lặng đứng đó, nhìn thấy yêu hồn trong suốt bay tới, liền xòe hai tay ra tiếp lấy. Yêu hồn quấn lên, giúp hắn khai thông, thần hồn Mạc Thiên Liêu lại không nhàn rỗi, ôm chặt lấy yêu hồn giống hệt Thanh Đồng, thừa dịp y đang chuyên tâm dập tắt tâm ma, liền dùng bộ phận của mình mà đâm vào.
“A……” Thanh Đồng đột nhiên phát ra một tiếng than ngọt lịm, thần hồn dung hợp mang đến thoải mái lập tức truyền khắp toàn thân.
Mạc Thiên Liêu vươn tay, ôm chặt lấy bảo bối trên người mình, nhẹ nhàng hôn đôi môi mỏng nhạt màu, trong tâm trí thần hồn không khỏi xâm nhập càng sâu.
“A……” Thanh Đồng yếu đuối nằm trên người Mạc Thiên Liêu, đôi mắt khép hờ không ngừng rung động, bàn tay mang theo vết chai nhẹ nhàng xoa sau gáy y, vuốt ve mơn trớn, giống như đang trấn an một con mèo đang ngủ say.
Một vòng giao hòa qua đi, hai người đều có chút thở dốc, ánh mắt Mạc Thiên Liêu đã khôi phục màu đen, vẫn chưa thỏa mãn mà lại gần muốn tiếp tục hôn môi.
“Tốt rồi thì thôi!” Thanh Đồng nâng tay ngăn trở cái đầu đang hướng lại gần kia.
“Còn chưa tốt,” Mạc Thiên Liêu giật giật thân mình, cố ý dùng nơi nào đó không thể nói chạm vào y,“Em xem, còn có một bộ phận còn chưa được giải quyết.”
Thanh Đồng sửng sốt, nâng tay cho hắn một đập, đứng dậy muốn đi, người này thật sự là càng ngày càng vô sỉ!
“Bảo bối!” Mạc Thiên Liêu nhào lên, cuốn lấy người đang chuẩn bị chạy trốn,“Tu vi của ta đột nhiên gia tăng.”
“Vô nghĩa.” Thanh Đồng dùng khuỷu tay chọt hắn.
“Đừng nháo, nghe ta nói,” Mạc Thiên Liêu chế trụ khuỷu tay y, xoay người kia lại nhìn y,“Tu vi của em thì sao? Có bị hao tổn hay không?” Hắn lo lắng nhất chính là tu vi Thanh Đồng bị chảy ngược, nếu có tổn hại thì trước khi trở về kỳ hóa thần thì hắn sẽ không nhắc lại chuyện song tu.
“…… Không có.” Thanh Đồng buông mi, sau một lúc lâu mới nói ra hai chữ.
“Quả thật?” Mắt Mạc Thiên Liêu sáng lên, thiên địa vạn vật, có được một mặt tốt thì mặt khác nhất định sẽ bị tổn hại, đây là đạo cân bằng, tại sao tu vi hắn tăng lên, Thanh Đồng ngược lại không có việc gì?
“Há há, đại yêu thượng cổ vốn là dựa vào cái này để tu luyện, nếu xuất hiện tình trạng bổ một bên hại một bên thì sao dùng được?” Thái Thủy từ gầm giường bay ra, biến thành miệng rộng ầm ĩ lên tiếng.
Song tu công pháp truyền lưu trong tu chân giới bây giờ, cuối cùng sẽ tổn thương một phương để bổ một bên, mà đạo lữ dùng thiên cấp Hợp Hoan lộ tuy rằng bảo hộ lẫn nhau, đối với tu vi lại không có ích gì. Nhưng mà công pháp đại yêu thượng cổ song tu này lại không giống.
Thời thượng cổ hoang dại, căn bản không có công pháp tu luyện gì, đại yêu tu luyện vốn là dựa vào hấp thu linh khí thiên địa cùng tinh hoa nhật nguyệt, lúc song tu thời điểm, có thể gia tăng tốc độc hấp thu linh khí, thậm chí bù đắp lẫn nhau, đối với đại yêu mà nói, song tu thực chất là một loại tu luyện, mà không phải là loại “vui vẻ”.
Mạc Thiên Liêu sửng sốt một lát, khóe miệng dần dần nhếch lên, càng nhếch càng lớn, hóa ra còn có chuyện tốt thế này! Nghiêm khắc mà nói, thân thể hắn hiện tại cũng là yêu, bởi vì có thần hồn, chỉ cần hấp thu linh khí đầy đủ liền có thể tiến cấp, nhưng cũng không huyền diệu bằng công pháp song tu của đại yêu thượng cổ!
Thanh Đồng thấy hắn cười đến là giống đứa ngu, nâng tay cho hắn một bàn tay:“Không có việc gì thì đi nấu cơm.” Không phải nói mang theo đồ ăn ngon trở lại sao?
“Ai nói không có việc gì?” Mạc Thiên Liêu nhanh như hổ đói vồ mồi bổ nhào xuống Thanh Đồng,“Đã nói còn có một bộ phận chưa giải quyết.”
“A……” Thanh Đồng nâng tay muốn đập hắn.
“Đừng lộn xộn chân nguyên sẽ đau” Mạc Thiên Liêu vừa cởi vạt áo ra vừa dịu dàng nhắc nhở,“Yên tâm, làm thêm vài lần thì lần thương thế của em sẽ tốt hơn.”
Mặt trời về tây, ngoài cửa sổ tuyết rì rào rơi.
Sương Hoa ngồi xổm trước hươu lông dài nuốt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía huynh trưởng vẫn luôn nhìn trên lầu:“Ca ca, khi nào chúng ta mới có thể ăn đây?”
Sương Nhẫn vẫy vẫy cái đuôi:“Ta cũng không biết, sư tôn giúp nhị sư huynh chữa thương, sợ là phải rất lâu.”
Hồ ly nhỏ Sương Hoa bò đến trên người hươu lông dài, cuộn thành một cục:“Vậy chúng ta ngủ trước đi, ngủ nơi này, chờ nhị sư huynh của huynh đến nướng thịt hươu thì chúng ta liền biết.”
Sương Nhẫn ngẫm lại cũng phải, liền nhảy lên theo muội muội chen thành một đoàn.
Đêm còn rất dài, không biết lúc nào mới có thể được thịt hươu nướng đây.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần song tu là vạn năng ]
Thợ Mộc: Sư tôn, ta phạm phải tâm ma, cần song tu
Thợ Mộc: Sư tôn, ngươi bị thương, mau tới song tu
Thợ Mộc: Sư tôn, ta gần đây nóng người……
Sư tôn: Meo~ Nóng người cũng muốn song tu sao?
Thợ Mộc: Đương nhiên, song tu mới có thể hạ hỏa nha, he he he.
Bình luận facebook