Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
Bác gái thở dài nói: “Bỏ đi bỏ đi, với điều kiện này của nhà mấy người, đoán chừng là cũng chẳng đem ra nổi món quà gì tử tế.”
“Như vậy cũng tốt, tránh cho bọn tôi phải đáp lễ, như vậy nhà chúng tôi chắc chắn sẽ thiệt một khoản lớn.”
Đôi mắt Từ Huy Hoàng đỏ ngầu, hối hận tự trách.
Đều trách bản thân vô dụng, liên lụy người nhà không ngẩng đầu lên được, bị người ta coi thường.
Bà ngoại cũng tức giận trừng mắt lên với Từ Huy Hoàng.
Thật là hết sức xui xẻo, làm sao lại có một thằng con rể vô dụng đến mức này chứ, đến cả vợ con mình cũng không bảo vệ nổi.
Thời khắc mấu chốt, lại phải để bản thân tự ra tay.
Bà ngoại run run tay móc từ trong túi ra một chiếc khăn cũ nát nói: “Lam Khiết, hôm nay là lễ trưởng thành 23 tuổi của con, sau ngày hôm nay, con cũng trở thành người lớn rồi.”
“Bà ngoại không mong con phải vinh hoa phú quý, thăng quan tiến chức, chỉ hy vọng con có thể vui vẻ hạnh phúc, lúc nào cũng mỉm cười thật tươi.”
“Đây là chiếc vòng tay vàng tổ tiên nhà chúng ta truyền lại, coi như là tấm lòng của bà ngoại, con mau nhận lấy đi.”
Ánh mắt Từ Lam Khiết như có hơi nước lấp lánh, vẫn là bà ngoại đối xử tốt với mình.
Có điều, bác gái đột nhiên mở lời: “Mẹ, cháu gái cả của mẹ vẫn còn ngồi ở đây mà, mẹ lại đưa quà cho cháu gái nhỏ trước, như vậy hợp lý sao?”
Bà ngoại vội nói: “Con gái, đừng vội, quà của Tuyết Hoa mẹ cũng đã chuẩn bị xong rồi, chiếc vòng tay bạc này tặng cho Tuyết Hoa.”
Bác gái khinh thường cười nhạt: “Mẹ, tấm lòng này của mẹ cũng quá chênh lệch rồi đấy. Trên đời này làm gì có đạo lý tặng vòng tay bạc cho cháu cả, còn tặng vòng tay vàng cho cháu gái thứ chứ!”
Biểu cảm của bà ngoại có chút khó chịu: “Con gái, lễ trưởng thành chỉ có một lần trong đời, còn ngày sinh nhật lại có thể có rất nhiều lần, hôm nay con nhường cho nhà em gái một chút đi.”
Bác gái nói: “Nhường cho cô ta? Sao cô ta không nhường cho con chứ.”
“Bây giờ Tuyết Hoa đeo nhẫn kim cương, vòng tay bạc làm sao có thể xứng với con bé chứ? Cái vòng tay vàng này còn có thể tạm được.”
“Hơn nữa, mẹ tặng Lam Khiết vòng tay vàng, nó có đeo nổi không?”
Bác gái không nói lời nào liền giật lấy vòng tay vàng về, đưa cho Tuyết Hoa: “Tuyết Hoa, còn không mau cảm ơn bà nội đi?”
“Cảm ơn bà nội.” Mặt Tuyết Hoa đầy vẻ khiêu khích liếc nhìn Từ Lam Khiết.
Bà ngoại lúng túng không biết phải làm sao.
Từ Lam Khiết uất ức, nước mắt lưng tròng, có điều cô vẫn cố gắng gượng cười nói: “Bà ngoại, con rất thích chiếc vòng tay bạc này, cảm ơn bà.”
“Haizz.” Bà ngoại thở dài một tiếng: “Con thích là được.”
Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần.
Đứa cháu rể vô dụng này, cũng chẳng tốt hơn Từ Huy Hoàng được cái điểm nào.
Nhìn Chu Việt nhà người ta đi, vừa tặng nhẫn kim cương lại còn tặng tranh chữ cổ, nhưng cậu ta thì sao, đến bây giờ cũng chẳng thấy đưa cái gì!
Từ Huy Hoàng vốn đã vô dụng, đến bây giờ chọn con rể cũng vô dụng không kém.
Diệp Huyền Tần phát hiện, Lý Khả Diệu cứ luôn nhìn chằm chằm vào bức tranh chữ cổ mà Chu Việt tặng, không khỏi hiếu kỳ nói: “Mẹ, mẹ cũng thích tranh chữ của người nổi tiếng sao?”
Lý Khả Diệu nói: “Ừm, lúc còn trẻ mẹ làm việc ở viện bảo tàng, cũng có tình cảm nhất định với những món đồ cổ như thế này.”
Diệp Huyền Tần vỗ đầu một cái, nói: “Mẹ, lúc trước con thực sự đau đầu không biết phải tặng mẹ món quà gì cho tốt nữa.”
“Nếu như mẹ đã thích tranh chữ cổ, vậy thì dễ nói chuyện rồi.”
Từ Lam Khiết ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần.
Cái tên “chậm nhiệt” này, cuối cùng cũng chịu ra tay rồi?
Diệp Huyền Tần tiện tay gỡ bức tranh chữ đang treo ở trên tường xuống, đưa cho Lý Khả Diệu.
“Mẹ, bức “Mai Lan Trúc Cúc” này của Trịnh Bản Kiều là ông chủ trước của khách sạn Thủy Cung đã tốn 74 tỷ mua từ Anh về.”
“Nếu như mẹ đã thích thì tặng cho mẹ làm quà.”
Cả phòng bao rơi vào trầm mặc, sau đó một trận cười điên bùng nổ.
Nhất là đám thế hệ trẻ, càng cười tới mức nghiêng ngả.
Bọn họ đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Diệp Huyền Tần.
“Như vậy cũng tốt, tránh cho bọn tôi phải đáp lễ, như vậy nhà chúng tôi chắc chắn sẽ thiệt một khoản lớn.”
Đôi mắt Từ Huy Hoàng đỏ ngầu, hối hận tự trách.
Đều trách bản thân vô dụng, liên lụy người nhà không ngẩng đầu lên được, bị người ta coi thường.
Bà ngoại cũng tức giận trừng mắt lên với Từ Huy Hoàng.
Thật là hết sức xui xẻo, làm sao lại có một thằng con rể vô dụng đến mức này chứ, đến cả vợ con mình cũng không bảo vệ nổi.
Thời khắc mấu chốt, lại phải để bản thân tự ra tay.
Bà ngoại run run tay móc từ trong túi ra một chiếc khăn cũ nát nói: “Lam Khiết, hôm nay là lễ trưởng thành 23 tuổi của con, sau ngày hôm nay, con cũng trở thành người lớn rồi.”
“Bà ngoại không mong con phải vinh hoa phú quý, thăng quan tiến chức, chỉ hy vọng con có thể vui vẻ hạnh phúc, lúc nào cũng mỉm cười thật tươi.”
“Đây là chiếc vòng tay vàng tổ tiên nhà chúng ta truyền lại, coi như là tấm lòng của bà ngoại, con mau nhận lấy đi.”
Ánh mắt Từ Lam Khiết như có hơi nước lấp lánh, vẫn là bà ngoại đối xử tốt với mình.
Có điều, bác gái đột nhiên mở lời: “Mẹ, cháu gái cả của mẹ vẫn còn ngồi ở đây mà, mẹ lại đưa quà cho cháu gái nhỏ trước, như vậy hợp lý sao?”
Bà ngoại vội nói: “Con gái, đừng vội, quà của Tuyết Hoa mẹ cũng đã chuẩn bị xong rồi, chiếc vòng tay bạc này tặng cho Tuyết Hoa.”
Bác gái khinh thường cười nhạt: “Mẹ, tấm lòng này của mẹ cũng quá chênh lệch rồi đấy. Trên đời này làm gì có đạo lý tặng vòng tay bạc cho cháu cả, còn tặng vòng tay vàng cho cháu gái thứ chứ!”
Biểu cảm của bà ngoại có chút khó chịu: “Con gái, lễ trưởng thành chỉ có một lần trong đời, còn ngày sinh nhật lại có thể có rất nhiều lần, hôm nay con nhường cho nhà em gái một chút đi.”
Bác gái nói: “Nhường cho cô ta? Sao cô ta không nhường cho con chứ.”
“Bây giờ Tuyết Hoa đeo nhẫn kim cương, vòng tay bạc làm sao có thể xứng với con bé chứ? Cái vòng tay vàng này còn có thể tạm được.”
“Hơn nữa, mẹ tặng Lam Khiết vòng tay vàng, nó có đeo nổi không?”
Bác gái không nói lời nào liền giật lấy vòng tay vàng về, đưa cho Tuyết Hoa: “Tuyết Hoa, còn không mau cảm ơn bà nội đi?”
“Cảm ơn bà nội.” Mặt Tuyết Hoa đầy vẻ khiêu khích liếc nhìn Từ Lam Khiết.
Bà ngoại lúng túng không biết phải làm sao.
Từ Lam Khiết uất ức, nước mắt lưng tròng, có điều cô vẫn cố gắng gượng cười nói: “Bà ngoại, con rất thích chiếc vòng tay bạc này, cảm ơn bà.”
“Haizz.” Bà ngoại thở dài một tiếng: “Con thích là được.”
Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần.
Đứa cháu rể vô dụng này, cũng chẳng tốt hơn Từ Huy Hoàng được cái điểm nào.
Nhìn Chu Việt nhà người ta đi, vừa tặng nhẫn kim cương lại còn tặng tranh chữ cổ, nhưng cậu ta thì sao, đến bây giờ cũng chẳng thấy đưa cái gì!
Từ Huy Hoàng vốn đã vô dụng, đến bây giờ chọn con rể cũng vô dụng không kém.
Diệp Huyền Tần phát hiện, Lý Khả Diệu cứ luôn nhìn chằm chằm vào bức tranh chữ cổ mà Chu Việt tặng, không khỏi hiếu kỳ nói: “Mẹ, mẹ cũng thích tranh chữ của người nổi tiếng sao?”
Lý Khả Diệu nói: “Ừm, lúc còn trẻ mẹ làm việc ở viện bảo tàng, cũng có tình cảm nhất định với những món đồ cổ như thế này.”
Diệp Huyền Tần vỗ đầu một cái, nói: “Mẹ, lúc trước con thực sự đau đầu không biết phải tặng mẹ món quà gì cho tốt nữa.”
“Nếu như mẹ đã thích tranh chữ cổ, vậy thì dễ nói chuyện rồi.”
Từ Lam Khiết ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần.
Cái tên “chậm nhiệt” này, cuối cùng cũng chịu ra tay rồi?
Diệp Huyền Tần tiện tay gỡ bức tranh chữ đang treo ở trên tường xuống, đưa cho Lý Khả Diệu.
“Mẹ, bức “Mai Lan Trúc Cúc” này của Trịnh Bản Kiều là ông chủ trước của khách sạn Thủy Cung đã tốn 74 tỷ mua từ Anh về.”
“Nếu như mẹ đã thích thì tặng cho mẹ làm quà.”
Cả phòng bao rơi vào trầm mặc, sau đó một trận cười điên bùng nổ.
Nhất là đám thế hệ trẻ, càng cười tới mức nghiêng ngả.
Bọn họ đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Diệp Huyền Tần.
Bình luận facebook