Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
Chu Việt vội nói: “Giám đốc Mộng, ngài biết bức tranh chữ này à?”
Hạ Mộng gật đầu: “Đương nhiên là biết. Bức tranh chữ này vốn dĩ là tác phẩm nghệ thuật in lúc trước được treo ở phòng bao cấp thấp, trị giá khoảng bảy tám triệu gì đó. Nhưng mấy ngày trước, một góc của bức tranh này bị cháy thủng một lỗ nên chúng tôi vứt nó đi rồi. Không ngờ lại được anh nhặt về.”
Bác gái nắm chặt nắm đấm tay, chỉ muốn đánh chết tên Chu Việt này!
Đây không phải đồ cổ mà chỉ là tác phẩm nghệ thuật in!
Tên Chu Việt chết tiệt lại dám tặng cho mình thứ nhặt từ thùng rác về!
Đây là sỉ nhục mình sao!
Chu Việt mặt đỏ đỏ tía tai, cực lực phản bác: “Giám đốc Mộng, chắc chắn là ngài nhìn nhầm rồi, tôi không nhặt nó từ thùng rác mà là mua từ cửa hàng đồ cổ mà. Hơn nữa, bức tranh chữ này của tôi cũng không bị cháy thủng một lỗ mà.”
Tuyết Hoa cũng vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, bức này chắc chắn không phải bức mà các người vứt đi.”
Hạ Mộng nói: “Tôi thấy bức tranh này bị ngắn đi rất nhiều, nếu tôi đoán không lầm thì chắc là trục lăn cuốn lên trên một đoạn để che đi cái lỗ bị cháy rồi. Mọi người thử kéo trục lăn xuống xem có lỗ cháy ở bên dưới góc phải không.”
Bác cả nhanh chóng nhẹ nhàng kéo trục lăn xuống.
Quả nhiên bên dưới góc phải có một lỗ cháy bị che bởi trục lăn.
Chu Việt á khẩu không nói nên lời.
Bây giờ đã có bằng chứng xác thực, anh ta cũng không biết phải nói gì nữa.
Cả nhà bác gái đỏ mặt tía tai, cú tát này khá mạnh.
Con rể nhà người ta tặng ba phần trăm cổ phần khách sạn, mà con rể mình lại tặng rác.
Thật mất mặt!
Diệp Huyền Tần đột nhiên khiển trách Hạ Mộng: “Hạ Mộng, tác phẩm nghệ thuật này là tài sản của khách sạn sao cô lại tùy ý vứt bỏ đi như thế. Cô phải chịu trách nhiệm với tổn thất mà cậu đã gây ra cho khách sạn. Bây giờ cô phải tự bỏ tiền ra mua bức tranh đó về.”
Hạ Mộng hơi sửng sốt.
Sao Diệp Huyền Tần lại keo kiệt như vậy? Đây không phải phong cách của anh.
Tuy nhiên, anh làm như thế chắc chắn có lý do.
Từ Lam Khiết vội nói: “Được rồi Huyền Tần, chuyện nhỏ này anh không cần quan tâm. Bức tranh này cũng không đáng tiền, vứt đi rồi thì thôi.”
Lý Khả Diệu cũng nói giúp Hạ Mộng.
Diệp Huyền Tần lại nói: “Mẹ, Lam Khiết, hai người đừng quan tâm đến chuyện này. Đây là vấn đề về quy tắc. Một tổng giám đốc mà lại dám tùy ý phá vỡ quy tắc, sau này chúng ta làm sao làm gương cho nhân viên được chứ?”
Từ Lam Khiết vẫn muốn nói giúp cho Hạ Mộng, nhưng Hạ Mộng lại nói: “Xin lỗi anh Tần, đây là lỗi của tôi.”
“Chu Việt, tình hình bây giờ anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Tôi ra giá bốn mươi triệu, anh trả lại bức tranh này cho tôi đi.”
Lý Khả Diệu đau lòng.
Bỏ ra bốn mươi triệu để mua một bức tranh bị hỏng, phí tiền quá!
Chu Việt vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề!”
Thực ra anh ta mua bức tranh này với giá hai triệu, bây giờ bán với giá bốn mươi triệu, quá lãi rồi.
Hạ Mộng chuyển tiền cho Chu Việt ngay tại đó.
Vừa nhận được tiền, Chu Việt lập tức trả lại bức tranh chữ.
Từ Lam Khiết có chút tức giận nói: “Bỏ ra bốn mươi triệu mua cái phế phẩm này, anh có vui không?”
Diệp Huyền Tần cười bí ẩn, đưa bức tranh chữ này cho Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em giúp anh cầm bức tranh này một lát.
Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Làm gì?”
Diệp Huyền Tần nói: “Thì cứ cầm đi.”
Từ Lam Khiết nhận lấy bức tranh chữ.
Diệp Huyền Tần ngậm một ngụm nước rồi phun vào bức tranh chữ.
Từ Lam Khiết kinh ngạc nói: “Huyền Tần, rốt cuộc anh muốn làm cái gì thế? Bỏ ra rõ nhiều tiền để mua nó về xong giờ lại phá hỏng nó.”
Diệp Huyền Tần nói: “Anh không có phá hỏng nó mà anh đang tìm ra giá trị của nó đó.”
Lý Khả Diệu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mắt chợt sáng lên, kích động nói: “Huyền Tần, con nghĩ rằng trong bức tranh chữ này có Càn Khôn?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy, mẹ thử đi.”
Lý Khả Diệu hưng phấn: “Được.””
Hạ Mộng gật đầu: “Đương nhiên là biết. Bức tranh chữ này vốn dĩ là tác phẩm nghệ thuật in lúc trước được treo ở phòng bao cấp thấp, trị giá khoảng bảy tám triệu gì đó. Nhưng mấy ngày trước, một góc của bức tranh này bị cháy thủng một lỗ nên chúng tôi vứt nó đi rồi. Không ngờ lại được anh nhặt về.”
Bác gái nắm chặt nắm đấm tay, chỉ muốn đánh chết tên Chu Việt này!
Đây không phải đồ cổ mà chỉ là tác phẩm nghệ thuật in!
Tên Chu Việt chết tiệt lại dám tặng cho mình thứ nhặt từ thùng rác về!
Đây là sỉ nhục mình sao!
Chu Việt mặt đỏ đỏ tía tai, cực lực phản bác: “Giám đốc Mộng, chắc chắn là ngài nhìn nhầm rồi, tôi không nhặt nó từ thùng rác mà là mua từ cửa hàng đồ cổ mà. Hơn nữa, bức tranh chữ này của tôi cũng không bị cháy thủng một lỗ mà.”
Tuyết Hoa cũng vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, bức này chắc chắn không phải bức mà các người vứt đi.”
Hạ Mộng nói: “Tôi thấy bức tranh này bị ngắn đi rất nhiều, nếu tôi đoán không lầm thì chắc là trục lăn cuốn lên trên một đoạn để che đi cái lỗ bị cháy rồi. Mọi người thử kéo trục lăn xuống xem có lỗ cháy ở bên dưới góc phải không.”
Bác cả nhanh chóng nhẹ nhàng kéo trục lăn xuống.
Quả nhiên bên dưới góc phải có một lỗ cháy bị che bởi trục lăn.
Chu Việt á khẩu không nói nên lời.
Bây giờ đã có bằng chứng xác thực, anh ta cũng không biết phải nói gì nữa.
Cả nhà bác gái đỏ mặt tía tai, cú tát này khá mạnh.
Con rể nhà người ta tặng ba phần trăm cổ phần khách sạn, mà con rể mình lại tặng rác.
Thật mất mặt!
Diệp Huyền Tần đột nhiên khiển trách Hạ Mộng: “Hạ Mộng, tác phẩm nghệ thuật này là tài sản của khách sạn sao cô lại tùy ý vứt bỏ đi như thế. Cô phải chịu trách nhiệm với tổn thất mà cậu đã gây ra cho khách sạn. Bây giờ cô phải tự bỏ tiền ra mua bức tranh đó về.”
Hạ Mộng hơi sửng sốt.
Sao Diệp Huyền Tần lại keo kiệt như vậy? Đây không phải phong cách của anh.
Tuy nhiên, anh làm như thế chắc chắn có lý do.
Từ Lam Khiết vội nói: “Được rồi Huyền Tần, chuyện nhỏ này anh không cần quan tâm. Bức tranh này cũng không đáng tiền, vứt đi rồi thì thôi.”
Lý Khả Diệu cũng nói giúp Hạ Mộng.
Diệp Huyền Tần lại nói: “Mẹ, Lam Khiết, hai người đừng quan tâm đến chuyện này. Đây là vấn đề về quy tắc. Một tổng giám đốc mà lại dám tùy ý phá vỡ quy tắc, sau này chúng ta làm sao làm gương cho nhân viên được chứ?”
Từ Lam Khiết vẫn muốn nói giúp cho Hạ Mộng, nhưng Hạ Mộng lại nói: “Xin lỗi anh Tần, đây là lỗi của tôi.”
“Chu Việt, tình hình bây giờ anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Tôi ra giá bốn mươi triệu, anh trả lại bức tranh này cho tôi đi.”
Lý Khả Diệu đau lòng.
Bỏ ra bốn mươi triệu để mua một bức tranh bị hỏng, phí tiền quá!
Chu Việt vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề!”
Thực ra anh ta mua bức tranh này với giá hai triệu, bây giờ bán với giá bốn mươi triệu, quá lãi rồi.
Hạ Mộng chuyển tiền cho Chu Việt ngay tại đó.
Vừa nhận được tiền, Chu Việt lập tức trả lại bức tranh chữ.
Từ Lam Khiết có chút tức giận nói: “Bỏ ra bốn mươi triệu mua cái phế phẩm này, anh có vui không?”
Diệp Huyền Tần cười bí ẩn, đưa bức tranh chữ này cho Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em giúp anh cầm bức tranh này một lát.
Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Làm gì?”
Diệp Huyền Tần nói: “Thì cứ cầm đi.”
Từ Lam Khiết nhận lấy bức tranh chữ.
Diệp Huyền Tần ngậm một ngụm nước rồi phun vào bức tranh chữ.
Từ Lam Khiết kinh ngạc nói: “Huyền Tần, rốt cuộc anh muốn làm cái gì thế? Bỏ ra rõ nhiều tiền để mua nó về xong giờ lại phá hỏng nó.”
Diệp Huyền Tần nói: “Anh không có phá hỏng nó mà anh đang tìm ra giá trị của nó đó.”
Lý Khả Diệu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mắt chợt sáng lên, kích động nói: “Huyền Tần, con nghĩ rằng trong bức tranh chữ này có Càn Khôn?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy, mẹ thử đi.”
Lý Khả Diệu hưng phấn: “Được.””