Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Mọi người nghe đến đầu óc mơ hồ: Hai người họ rốt cuộc là có ý gì.
Chỉ thấy Lý Khả Diệu tháo cuộn tranh ra, sau đó nhẹ nhàng sờ lên lỗ thủng bị lửa thiêu cháy.
Không lâu sau, bà vậy mà lại chia đôi bức tranh kia ra, nhẹ nhàng tách một tầng giấy mỏng ra.
Bức tranh này vậy mà lại có hai tầng!
Mọi người không chớp mắt, đều muốn xem xem rốt cuộc bức tranh này ẩn chứa Càn Khôn như thế nào.
Tầng giấy mỏng bên trên chầm chậm được gỡ xuống, những nơi khó có thể xé ra, Lý Khả Diệu liền phun một ít nước, như vậy liền có thể dễ dàng tách ra.
Lớp giấy mỏng bên trên rất nhanh được xé ra, lộ ra nội dung của mặt giấy bên trong.
Cuối cùng là nét chữ bút lông mạnh mẽ có lực, tiêu sái phiêu dật.
Dưới góc phải của bức tranh chữ là nét chữ có thể thấy rõ ràng, “Vương Hy Chi”, “Mười bảy thiếp”.
Mấy chữ này khiến mọi người sôi trào!
Vậy mà lại là bút tích của nhà thư pháp nổi tiếng nhất thời cổ đại Vương Hy Chi!
Vương Hy Chi, một chữ đáng giá nghìn vàng!
Mà lại còn nhiều chữ như vậy.
Điều càng khiến cho người ta hưng phấn đó là bức tranh chữ này còn là tác phẩm “Mười bảy thiếp” nổi tiếng, chỉ xếp sau bức tranh thiên hạ đệ nhất thư pháp “Lan Đình tập tự”.
Bức tranh chữ này, ít cũng phải đáng giá vài tỉ!
37 triệu mua được một bức tranh chữ đáng giá vài tỉ, đây căn bản chính là kì tích không thể tưởng tượng nổi!
Lý Khả Diệu sợ đám người Chu Việt cảm thấy hối hận, liền vội vàng cuộn bức tranh chữ lại.
Đối với một người yêu thích đồ cổ mà nói, nhặt được bảo bối còn quý giá hơn rất nhiều so với việc bỏ ra nhiều tiền hơn nữa để mua đồ!
Mắt bác cả đỏ sọng lên.
Tổn thất nghiêm trọng rồi, mấy tỉ cứ vậy mà đi tong rồi!
CHuyện này ai cam tâm cho được!
Bác cả khiển trách Chu Việt, nói: “Chu Việt, bức tranh chữ đó con đã tặng cho mẹ rồi, sao lại có thể bán cho người khác chứ!”
“Con mau chóng đem tiền trả lại cho người ta, lấy lại bức tranh về đây!”
Chu Việt hiểu rõ ý của bác cả, vội vàng gật đầu: “Vâng, Diệp Huyền Tần, bức tranh đó tôi không bán nữa.”
“Tôi trả lại tiền cho mấy người, cậu trả bức tranh chữ đó lại cho tôi.”
Diệp Huyền Tần sảng khoái đồng ý: “Không vấn đề.”
Lý Khả Diệu thấy vậy vội vàng nói: “Huyền Tần, không được, bọn họ làm như vậy là không tuân thủ quy tắc, đồ đã bán ra làm sao có thể nói hối hận liền hối hận?”
Diệp Huyền Tần an ủi nói: “Mẹ, chúng ta giữ lại bức tranh này cũng không có tác dụng gì, trả lại cho bọn họ đi.”
Không đợi Lý Khả Diệu nói thêm, Chu Việt đã trả lại xong tiền cho Diệp Huyền Tần: “Tiền trả cho cậu rồi, giao bức tranh cho tôi.”
Diệp Huyền Tần liền đem một tầng giấy Lý Khả Diệu vừa xé xuống qua cho Chu Việt, nói: “Giả anh.”
Chu Việt tức giận nói: “Diệp Huyền Tần, cậu đây là đã biết rõ còn cố tỏ ra hồ đồ à, cái tôi muốn là “Mười bảy thiếp” của Vương Hy Chi.”
Diệp Huyền Tần: “Nhưng bức tranh mà ban nãy tôi mua là “Xuân giang dạ sắc đồ” của Đường Bá Hổ, anh dựa vào đâu mà bảo tôi đưa “Mười bảy thiếp” cho mấy người.”
Chu Việt giận tới mức xanh hết mặt mày: “Cậu…cậu dám chơi tôi!”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Giao dịch công bằng mà thôi, cái gì mà chơi không chơi chứ!”
“Hơn nữa, cho dù tôi chơi anh, thì cũng có làm sao!”
Tuyết Hoa uất ức tới cực điểm, bây giờ cô ta đã triệt để bị Từ Lam Khiết đè xuống dưới chân rồi!
Không có cách nào khác, cô ta chỉ có thể tự mình cứu lấy mặt mũi của bản thân: “Hừ, mấy bức tranh chữ đó chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy rách, bất cứ lúc nào cũng có thể mất giá, có gì đáng huênh hoang chứ!”
“Vẫn là chiếc nhẫn kim cương này thiết thực. Kim cương tồn tại vĩnh viễn, một viên mãi lưu truyền mà!”
Chu Việt vội vàng chêm lời: “Đúng, đúng, chiếc nhẫn kim cương này đại diện cho tấm chân tình mà tôi dành cho Tuyết Hoa! Một tờ giấy nát làm sao có thể so sánh nổi.”
Hạ Mộng mở miệng nói: “Đúng rồi, nhắc tới nhẫn kim cương, tôi bất chợt nhớ ra, ban nãy tôi nhặt được một hóa đơn mua nhẫn kim cương ở trước cửa, người kí tên là Chu Việt.”
“Chu Việt, hóa đơn này trả lại cho anh.”
Nói xong, Hạ Mộng lôi ra một tờ hóa đơn.
Mà Chu Việt lúc này lại vô cùng bối rối.
Chiếc nhẫn kim cương này là hắn mua ở cửa hàng giả chất lượng cao tại chợ đen, hơn 11 triệu, lấy đâu ra hóa đơn chứ.
Hạ Mộng tự nhiên nhắc tới “hóa đơn” rốt cuộc là có ý gì?”
Chỉ thấy Lý Khả Diệu tháo cuộn tranh ra, sau đó nhẹ nhàng sờ lên lỗ thủng bị lửa thiêu cháy.
Không lâu sau, bà vậy mà lại chia đôi bức tranh kia ra, nhẹ nhàng tách một tầng giấy mỏng ra.
Bức tranh này vậy mà lại có hai tầng!
Mọi người không chớp mắt, đều muốn xem xem rốt cuộc bức tranh này ẩn chứa Càn Khôn như thế nào.
Tầng giấy mỏng bên trên chầm chậm được gỡ xuống, những nơi khó có thể xé ra, Lý Khả Diệu liền phun một ít nước, như vậy liền có thể dễ dàng tách ra.
Lớp giấy mỏng bên trên rất nhanh được xé ra, lộ ra nội dung của mặt giấy bên trong.
Cuối cùng là nét chữ bút lông mạnh mẽ có lực, tiêu sái phiêu dật.
Dưới góc phải của bức tranh chữ là nét chữ có thể thấy rõ ràng, “Vương Hy Chi”, “Mười bảy thiếp”.
Mấy chữ này khiến mọi người sôi trào!
Vậy mà lại là bút tích của nhà thư pháp nổi tiếng nhất thời cổ đại Vương Hy Chi!
Vương Hy Chi, một chữ đáng giá nghìn vàng!
Mà lại còn nhiều chữ như vậy.
Điều càng khiến cho người ta hưng phấn đó là bức tranh chữ này còn là tác phẩm “Mười bảy thiếp” nổi tiếng, chỉ xếp sau bức tranh thiên hạ đệ nhất thư pháp “Lan Đình tập tự”.
Bức tranh chữ này, ít cũng phải đáng giá vài tỉ!
37 triệu mua được một bức tranh chữ đáng giá vài tỉ, đây căn bản chính là kì tích không thể tưởng tượng nổi!
Lý Khả Diệu sợ đám người Chu Việt cảm thấy hối hận, liền vội vàng cuộn bức tranh chữ lại.
Đối với một người yêu thích đồ cổ mà nói, nhặt được bảo bối còn quý giá hơn rất nhiều so với việc bỏ ra nhiều tiền hơn nữa để mua đồ!
Mắt bác cả đỏ sọng lên.
Tổn thất nghiêm trọng rồi, mấy tỉ cứ vậy mà đi tong rồi!
CHuyện này ai cam tâm cho được!
Bác cả khiển trách Chu Việt, nói: “Chu Việt, bức tranh chữ đó con đã tặng cho mẹ rồi, sao lại có thể bán cho người khác chứ!”
“Con mau chóng đem tiền trả lại cho người ta, lấy lại bức tranh về đây!”
Chu Việt hiểu rõ ý của bác cả, vội vàng gật đầu: “Vâng, Diệp Huyền Tần, bức tranh đó tôi không bán nữa.”
“Tôi trả lại tiền cho mấy người, cậu trả bức tranh chữ đó lại cho tôi.”
Diệp Huyền Tần sảng khoái đồng ý: “Không vấn đề.”
Lý Khả Diệu thấy vậy vội vàng nói: “Huyền Tần, không được, bọn họ làm như vậy là không tuân thủ quy tắc, đồ đã bán ra làm sao có thể nói hối hận liền hối hận?”
Diệp Huyền Tần an ủi nói: “Mẹ, chúng ta giữ lại bức tranh này cũng không có tác dụng gì, trả lại cho bọn họ đi.”
Không đợi Lý Khả Diệu nói thêm, Chu Việt đã trả lại xong tiền cho Diệp Huyền Tần: “Tiền trả cho cậu rồi, giao bức tranh cho tôi.”
Diệp Huyền Tần liền đem một tầng giấy Lý Khả Diệu vừa xé xuống qua cho Chu Việt, nói: “Giả anh.”
Chu Việt tức giận nói: “Diệp Huyền Tần, cậu đây là đã biết rõ còn cố tỏ ra hồ đồ à, cái tôi muốn là “Mười bảy thiếp” của Vương Hy Chi.”
Diệp Huyền Tần: “Nhưng bức tranh mà ban nãy tôi mua là “Xuân giang dạ sắc đồ” của Đường Bá Hổ, anh dựa vào đâu mà bảo tôi đưa “Mười bảy thiếp” cho mấy người.”
Chu Việt giận tới mức xanh hết mặt mày: “Cậu…cậu dám chơi tôi!”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Giao dịch công bằng mà thôi, cái gì mà chơi không chơi chứ!”
“Hơn nữa, cho dù tôi chơi anh, thì cũng có làm sao!”
Tuyết Hoa uất ức tới cực điểm, bây giờ cô ta đã triệt để bị Từ Lam Khiết đè xuống dưới chân rồi!
Không có cách nào khác, cô ta chỉ có thể tự mình cứu lấy mặt mũi của bản thân: “Hừ, mấy bức tranh chữ đó chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy rách, bất cứ lúc nào cũng có thể mất giá, có gì đáng huênh hoang chứ!”
“Vẫn là chiếc nhẫn kim cương này thiết thực. Kim cương tồn tại vĩnh viễn, một viên mãi lưu truyền mà!”
Chu Việt vội vàng chêm lời: “Đúng, đúng, chiếc nhẫn kim cương này đại diện cho tấm chân tình mà tôi dành cho Tuyết Hoa! Một tờ giấy nát làm sao có thể so sánh nổi.”
Hạ Mộng mở miệng nói: “Đúng rồi, nhắc tới nhẫn kim cương, tôi bất chợt nhớ ra, ban nãy tôi nhặt được một hóa đơn mua nhẫn kim cương ở trước cửa, người kí tên là Chu Việt.”
“Chu Việt, hóa đơn này trả lại cho anh.”
Nói xong, Hạ Mộng lôi ra một tờ hóa đơn.
Mà Chu Việt lúc này lại vô cùng bối rối.
Chiếc nhẫn kim cương này là hắn mua ở cửa hàng giả chất lượng cao tại chợ đen, hơn 11 triệu, lấy đâu ra hóa đơn chứ.
Hạ Mộng tự nhiên nhắc tới “hóa đơn” rốt cuộc là có ý gì?”
Bình luận facebook