Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2170
Chương 2170
Triệu Phúc Chính đang ám chỉ cho Trương Niên Bình biết đường tìm cơ hội nổ súng giết chết Diệp Huyền Tần.
Nhưng Trương Niên Bình căn bản không hiểu được, ông ta còn tưởng Triệu Phúc Chính đang thật lòng quan tâm đến tính mạng của bọn họ.
Ông ta cảm động nói: “Xin cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa điều kiện tiên quyết khống chế nghi phạm lên hàng đầu, bảo đảm tính mạng của bản thân, xin lãnh đạo yên tâm.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trong lòng Triệu Phúc Chính đang âm thầm mắng yên tâm con khỉ, bởi vì ông không hiểu nên tôi mới không yên lòng đấy.
Triệu Phúc Chính lại ám hiệu mấy câu nhưng Trương Niên Bình vẫn không hiểu được ý của ông ta, cuối cùng Triệu Phúc Chính tức giận mà cúp điện thoại.
Cái tên ngu đần này, chờ sau khi giải quyết được phiền phức lớn kia, ông sẽ cách chức ông ta.
Không thể tiếp thu được ý đồ của ông chủ thì giữ lại để làm gì? Không bao lâu sau, Triệu Phúc Chính đã tới được hiện trường.
Nhìn hiện trường hỗn độn, Triệu Phúc Chính tức giận: “Tại sao lại như vậy, đúng là coi trời bằng vung mà!”
“Diệp Huyền Tần, anh không những không biết tỉnh ngộ mà còn tệ hại hơn, có ý đồ vượt ngục lại đốt cháy nơi này!”
“Tội càng thêm tội, bắn chết ngay tại hiện trường cũng không quá đáng.”
Diệp Huyền Tần cười ác độc nhìn Triệu Phúc Chính: “Triệu tiên sinh, làm sao ông biết tôi vượt ngục, lại biết chỗ này là do tôi phóng hoả?”
Triệu Phúc Chính nói: “Hừ, bây giờ sự thật đang hiện ra trước mắt, anh còn muốn ngụy biện sao? Coi chúng tôi là người mù hết à?”
Diệp Huyền Tần: “Được rồi, nếu Triệu tiên sinh đã tới thì tôi sẽ nói ra sự thật”
“Trương Niên Bình, máy ghi âm đã sẵn sàng chưa?”
Trương Niên Bình vội vàng gật đầu: “Ừ, đã mở rồi.”
Diệp Huyền Tần: “Tiếp theo đây từng câu từng chữ tôi nói ra đều lấy danh dự của tôi ra đảm bảo!”
“Trên thực tế, người giết chết Michelle Lord và bà Lộ Tây là Trương Nặc Thuỷ”
“Mà tôi và Trương Nặc Thuỷ là quan hệ cạnh tranh, Trương Nặc Thuỷ vì muốn giành chiến thắng mà dứt khoát vu oan hãm hại nói tôi giết người.”
“Quản lý Tôn của khách sạn Hilton và hai nhân chứng còn lại, thậm chí cả Triệu Phúc Chính trước mặt cũng đã sớm bị Trương Nặc Thuỷ mua chuộc rồi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Vì để tránh cho các người điều tra ra chân tướng sự thật, tối nay Trương Nặc Thuỷ vốn định đốt chết tôi, nhưng ai biết được lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi anh ta châm lửa lại bị người ta đánh lén đến suýt chút nữa mất mạng.”
“Mà tôi nhân cơ hội ấy trốn thoát”
“Nếu tôi đoán không lầm thì vừa rồi Triệu Phúc Chính không chỉ một lần ra lệnh ông giết tôi. Giết tôi rồi thì sẽ đầu xuôi đuôi lọt, Triệu Phúc Chính có thể không tốn chút sức lực nào ghi tôi tội danh giết người. Mà ông ta thì có thể vô tư không lo nghĩ gì.
Lời của Diệp Huyền Tần gây chấn động toàn bộ người ở hiện trường.
Nếu như lời anh nói là sự thật thì tin tức này cũng quá lớn rồi.
Bọn họ cũng tò mò nhìn Triệu Phúc Chính, không biết Triệu Phúc Chính sẽ phản bác lại như thế nào, liệu có thể chứng minh được mình trong sạch hay không.
Nhất là Trương Niên Bình, ánh mắt của ông ta nhìn Triệu Phúc Chính có thêm mấy phần hiểu lầm.
Bởi vì đúng thật Triệu Phúc Chính không chỉ một lần ám chỉ ông ta giết chết Diệp Huyền Tần.
Mặt Triệu Phúc Chính tối đi: “Vô liêm sỉ, anh đang bêu xấu tôi sao, anh sẽ phải gánh vác trách nhiệm trước pháp luật đấy”
Diệp Huyền Tần: “Tôi nói hết rồi, tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo, ông đang nghi ngờ danh dự của tôi sao?”
Triệu Phúc Chính: “Hừ, danh dự của anh ư, anh phạm tội giết người thì lấy đầu ra danh dự để nói!”
“Người đâu, mau bắt lấy anh ta, nếu như anh ta dám phản kháng thì trực tiếp đánh gục tại hiện trường.”
Diệp Huyền Tần trêu đùa nói: “Triệu tiên sinh thật sự hy vọng tôi chết nhỉ, lại một lần nữa muốn đánh chết tôi à.”
Tôi…
Triệu Phúc Chính á khẩu không trả lời được, chính xác là ông ta vừa vì cái lợi trước mắt mà quên mất. Trương Niên Bình dẫn người cẩn thận bao vây Diệp Huyền Tần.
Triệu Phúc Chính nháy mắt với một cảnh sát mặc thường phục.
Người cảnh sát mặc thường phục đó là người thân cận Triệu Phúc Chính cài nằm vùng bên cạnh Trương Niên Bình.
Ánh mắt này của ông ta ý nói cho vị cảnh sát kia là một khi Diệp Huyền Trần có bất kỳ hành động nào khả nghi, lập tức đánh chết anh ta.
Người cảnh sát mặc thường phục kia lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu. Chỉ là biểu hiện của Diệp Huyền Trần khiến bọn họ thất vọng rồi.
Diệp Huyền Tần đứng tại chỗ không nhúc nhích giống như một cây cột điện.
Thậm chí cũng không hề biểu lộ bất kỳ tâm trạng gì, không có chút nào không ổn định, chỉ là hai mắt nhìn về phía xa.
Triệu Phúc Chính đang ám chỉ cho Trương Niên Bình biết đường tìm cơ hội nổ súng giết chết Diệp Huyền Tần.
Nhưng Trương Niên Bình căn bản không hiểu được, ông ta còn tưởng Triệu Phúc Chính đang thật lòng quan tâm đến tính mạng của bọn họ.
Ông ta cảm động nói: “Xin cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa điều kiện tiên quyết khống chế nghi phạm lên hàng đầu, bảo đảm tính mạng của bản thân, xin lãnh đạo yên tâm.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trong lòng Triệu Phúc Chính đang âm thầm mắng yên tâm con khỉ, bởi vì ông không hiểu nên tôi mới không yên lòng đấy.
Triệu Phúc Chính lại ám hiệu mấy câu nhưng Trương Niên Bình vẫn không hiểu được ý của ông ta, cuối cùng Triệu Phúc Chính tức giận mà cúp điện thoại.
Cái tên ngu đần này, chờ sau khi giải quyết được phiền phức lớn kia, ông sẽ cách chức ông ta.
Không thể tiếp thu được ý đồ của ông chủ thì giữ lại để làm gì? Không bao lâu sau, Triệu Phúc Chính đã tới được hiện trường.
Nhìn hiện trường hỗn độn, Triệu Phúc Chính tức giận: “Tại sao lại như vậy, đúng là coi trời bằng vung mà!”
“Diệp Huyền Tần, anh không những không biết tỉnh ngộ mà còn tệ hại hơn, có ý đồ vượt ngục lại đốt cháy nơi này!”
“Tội càng thêm tội, bắn chết ngay tại hiện trường cũng không quá đáng.”
Diệp Huyền Tần cười ác độc nhìn Triệu Phúc Chính: “Triệu tiên sinh, làm sao ông biết tôi vượt ngục, lại biết chỗ này là do tôi phóng hoả?”
Triệu Phúc Chính nói: “Hừ, bây giờ sự thật đang hiện ra trước mắt, anh còn muốn ngụy biện sao? Coi chúng tôi là người mù hết à?”
Diệp Huyền Tần: “Được rồi, nếu Triệu tiên sinh đã tới thì tôi sẽ nói ra sự thật”
“Trương Niên Bình, máy ghi âm đã sẵn sàng chưa?”
Trương Niên Bình vội vàng gật đầu: “Ừ, đã mở rồi.”
Diệp Huyền Tần: “Tiếp theo đây từng câu từng chữ tôi nói ra đều lấy danh dự của tôi ra đảm bảo!”
“Trên thực tế, người giết chết Michelle Lord và bà Lộ Tây là Trương Nặc Thuỷ”
“Mà tôi và Trương Nặc Thuỷ là quan hệ cạnh tranh, Trương Nặc Thuỷ vì muốn giành chiến thắng mà dứt khoát vu oan hãm hại nói tôi giết người.”
“Quản lý Tôn của khách sạn Hilton và hai nhân chứng còn lại, thậm chí cả Triệu Phúc Chính trước mặt cũng đã sớm bị Trương Nặc Thuỷ mua chuộc rồi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Vì để tránh cho các người điều tra ra chân tướng sự thật, tối nay Trương Nặc Thuỷ vốn định đốt chết tôi, nhưng ai biết được lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi anh ta châm lửa lại bị người ta đánh lén đến suýt chút nữa mất mạng.”
“Mà tôi nhân cơ hội ấy trốn thoát”
“Nếu tôi đoán không lầm thì vừa rồi Triệu Phúc Chính không chỉ một lần ra lệnh ông giết tôi. Giết tôi rồi thì sẽ đầu xuôi đuôi lọt, Triệu Phúc Chính có thể không tốn chút sức lực nào ghi tôi tội danh giết người. Mà ông ta thì có thể vô tư không lo nghĩ gì.
Lời của Diệp Huyền Tần gây chấn động toàn bộ người ở hiện trường.
Nếu như lời anh nói là sự thật thì tin tức này cũng quá lớn rồi.
Bọn họ cũng tò mò nhìn Triệu Phúc Chính, không biết Triệu Phúc Chính sẽ phản bác lại như thế nào, liệu có thể chứng minh được mình trong sạch hay không.
Nhất là Trương Niên Bình, ánh mắt của ông ta nhìn Triệu Phúc Chính có thêm mấy phần hiểu lầm.
Bởi vì đúng thật Triệu Phúc Chính không chỉ một lần ám chỉ ông ta giết chết Diệp Huyền Tần.
Mặt Triệu Phúc Chính tối đi: “Vô liêm sỉ, anh đang bêu xấu tôi sao, anh sẽ phải gánh vác trách nhiệm trước pháp luật đấy”
Diệp Huyền Tần: “Tôi nói hết rồi, tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo, ông đang nghi ngờ danh dự của tôi sao?”
Triệu Phúc Chính: “Hừ, danh dự của anh ư, anh phạm tội giết người thì lấy đầu ra danh dự để nói!”
“Người đâu, mau bắt lấy anh ta, nếu như anh ta dám phản kháng thì trực tiếp đánh gục tại hiện trường.”
Diệp Huyền Tần trêu đùa nói: “Triệu tiên sinh thật sự hy vọng tôi chết nhỉ, lại một lần nữa muốn đánh chết tôi à.”
Tôi…
Triệu Phúc Chính á khẩu không trả lời được, chính xác là ông ta vừa vì cái lợi trước mắt mà quên mất. Trương Niên Bình dẫn người cẩn thận bao vây Diệp Huyền Tần.
Triệu Phúc Chính nháy mắt với một cảnh sát mặc thường phục.
Người cảnh sát mặc thường phục đó là người thân cận Triệu Phúc Chính cài nằm vùng bên cạnh Trương Niên Bình.
Ánh mắt này của ông ta ý nói cho vị cảnh sát kia là một khi Diệp Huyền Trần có bất kỳ hành động nào khả nghi, lập tức đánh chết anh ta.
Người cảnh sát mặc thường phục kia lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu. Chỉ là biểu hiện của Diệp Huyền Trần khiến bọn họ thất vọng rồi.
Diệp Huyền Tần đứng tại chỗ không nhúc nhích giống như một cây cột điện.
Thậm chí cũng không hề biểu lộ bất kỳ tâm trạng gì, không có chút nào không ổn định, chỉ là hai mắt nhìn về phía xa.
Bình luận facebook