Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2171
Chương 2171
Ầm ầm ầm!
Đám người Trương Niên Bình chưa đến gần Diệp Huyền Tần, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng ầm âm.
Sét đánh sao? Không đúng, mặt trời lớn như vậy, làm sao có thể có sét đánh? Mọi người lập tức ngẩn đầu nhìn lên.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Giữa không trung, xa xa có mấy chấm đen nhỏ, đang cấp tốc tới gần bên này.
Đợi đến gần mới phát hiện, đúng là mấy chiếc máy bay trực thăng, hơn nữa còn là máy bay trực thăng quân sự.
Máy bay trực thăng cuối cùng lơ lửng phía trên đầu bọn họ, thả xuống mấy sợi thang dây.
Vô số áo quần rằn ri vũ trang hạng nặng, nhanh chóng thuận theo thang dây leo xuống.
Sau khi xuống dưới, bọn họ nhanh chóng tạo thành một vòng vây, bao vây nhóm người Trương Niên Bình lại.
“Không được nhúc nhích, tất cả buông hết vũ khí xuống!”
“Không được nhúc nhích, tất cả buông hết vũ khí xuống!”
Đám người Trương Niên Bình nhất thời bị dọa đến toàn thân run rẩy.
Những người này mới là chiến sĩ chân chính, mỗi người đều đằng đẳng sát khí, chưa từng lên chiến trường căn bản không có khả năng có khí thế như vậy.
Đám người Trương Niên Bình ở trước mặt những người này, quả thực ngay cả quân dự bị cũng không bằng!
Những cảnh sát nhân dân này bị kinh sợ đến, buông vũ khí đầu hàng theo bản năng.
Nhưng Trương Niên Bình người này khá chính trực, kiên quyết không buông vũ khí xuống.
Chúng tôi là đang thi hành công vụ, dựa vào cái gì phải buông vũ khí đầu hàng.
Anh ta đang muốn cùng đối phương tranh cãi, ngoài cửa lại bỗng nhiên xông vào mấy chiếc xe tải lớn.
Xe tải lớn là xe tải quân sự, xe vừa dừng lại, có một nhóm chiến thần nhảy xuống, bảo vệ hiện trường.
“Thi hành công vụ, đều không được nhúc nhích.”
Trái tim Triệu Phúc Chính lộp bộp nhảy một chút, trong lòng không hiểu sao xuất hiện một phần dự cảm chẳng lành.
Ông ta dường như cảm nhận thấy, nhóm người này dường như vì mình mà đến.
Tục ngữ nói, không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ tới nhà gõ cửa. Đến này Triệu Phúc Chính làm quá nhiều việc trái lương tâm, bất cứ gió thổi cỏ lay gì, ông ta đều cảm thấy là đang chỉa mũi nhọn vào mình.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Mà Trương Niên Bình chính là “thân thẳng không sợ bóng nghiêng” điển hình: “Các người là người nào? Chúng tôi đang thi hành công vụ như thường, các người không có phê duyệt của cấp trên, sao có thể tự tiên xông vào hiện trường chấp hành pháp luật, quấy nhiễu chúng tôi chấp hành pháp luật như thường?”
Khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Huyền Tần, lộ ra một mạt ý cười.
Trương Niên Bình này, quả thật là ngay thẳng, chỉ cần có lý, người nào cũng dám oán hận.
Cục cảnh sát bây giờ đang thiếu chính là loại người kiên cường thẳng tính này.
Triệu Phúc Chính thì lại sợ hãi. Nhóm người này có thể điều động máy bay trực thăng, vũ trang hạng nặng xuất hành, vừa nhìn liền không giống người thường, cấp bậc khẳng định ở trên bọn họ.
Ngay cả ông ta, Triệu Phúc Chính cũng không dám trêu chọc đối phương, Trương Niên Bình lại dám chất vấn đối phương. Không có não sao?
Ông ta vội vàng đi lên, đẩy Trương Niên Bình ra, nói: “Xin lỗi Trưởng quan, đây là thuộc hạ của tôi, không hiểu phép tắc!”
“Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi ngài.”
“Xin hỏi Trưởng quan chuyến này đến có mực đích gì vậy, cần chúng tôi làm những gì để phối hợp với các anh?”
Đối phương lạnh lùng nói: “Mời không được cản trở chúng tôi thi hành công vụ, lùi lui đằng sau ba bước, đứng thẳng đừng nhúc nhích, nếu không đừng trách đạn chúng tôi không có có mắt.”
Triệu Phúc Chính vội vàng rút lui ba bước.
Những người này thật sự dám nổ súng.
“Chúng tôi là người của đại đội Bắc Lang” Một giọng nói tục tằng, từ trong xe tải truyền tới.
Đại đội Bắc Lang! Trái tim của mọi người kinh hoàng nhảy thùng thùng.
Đại đội Bắc Lang, không ai không biết, không ai không hiểu, đây chính là lão K nằm trong top ba bộ đội đặc chủng của Đại Hạ.
Tục truyền, đại đội Bắc Lang này là Thần Soái tự tay bồi dưỡng ra, chỉ chấp hành nhiệm vụ ở chiến khu, trên tay mỗi người đều dính máu.
Trong đó bất cứ một người đội viên bình thường nào, thân phận địa vị đều có thể sánh vai cùng Triệu Phúc Chính.
Sự tồn tại như vậy, làm sao nhảy dù ở địa phương nhỏ này của bọn họ. Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía xe tải, tìm kiếm người nói chuyện.
Một người đàn ông tục tăng từ trên xe tải đi xuống.
Mặc dù anh ta một thân quần áo hằng ngày, nhưng không che nổi hơi thở cường hãn trên người.
Anh ta mặt không chút thay đổi, nhưng lại không giận tự uy.
Mặc dù anh ta không mặc quân trang, nhưng Triệu Phúc Chính vừa liếc mắt liền nhận định, anh ta chính là người đứng đầu đội ngũ này.
Người này không phải ai khác, chính là tướng quân Trấn Huy, Độc Lang.
Đại đội Bắc Lang này, thực ra là Độc Lang tự tay bồi dưỡng ra. Bình thường chỉ chấp hành nhiệm vụ ở chiến khu, nhưng lần này quân địch của anh ta là dòng dõi Côn Luân, quá cường đại, cho nên Độc Lang liền gọi đại đội Bắc Lang về, âm thầm giúp đỡ Diệp Huyền Tân.
Ầm ầm ầm!
Đám người Trương Niên Bình chưa đến gần Diệp Huyền Tần, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng ầm âm.
Sét đánh sao? Không đúng, mặt trời lớn như vậy, làm sao có thể có sét đánh? Mọi người lập tức ngẩn đầu nhìn lên.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Giữa không trung, xa xa có mấy chấm đen nhỏ, đang cấp tốc tới gần bên này.
Đợi đến gần mới phát hiện, đúng là mấy chiếc máy bay trực thăng, hơn nữa còn là máy bay trực thăng quân sự.
Máy bay trực thăng cuối cùng lơ lửng phía trên đầu bọn họ, thả xuống mấy sợi thang dây.
Vô số áo quần rằn ri vũ trang hạng nặng, nhanh chóng thuận theo thang dây leo xuống.
Sau khi xuống dưới, bọn họ nhanh chóng tạo thành một vòng vây, bao vây nhóm người Trương Niên Bình lại.
“Không được nhúc nhích, tất cả buông hết vũ khí xuống!”
“Không được nhúc nhích, tất cả buông hết vũ khí xuống!”
Đám người Trương Niên Bình nhất thời bị dọa đến toàn thân run rẩy.
Những người này mới là chiến sĩ chân chính, mỗi người đều đằng đẳng sát khí, chưa từng lên chiến trường căn bản không có khả năng có khí thế như vậy.
Đám người Trương Niên Bình ở trước mặt những người này, quả thực ngay cả quân dự bị cũng không bằng!
Những cảnh sát nhân dân này bị kinh sợ đến, buông vũ khí đầu hàng theo bản năng.
Nhưng Trương Niên Bình người này khá chính trực, kiên quyết không buông vũ khí xuống.
Chúng tôi là đang thi hành công vụ, dựa vào cái gì phải buông vũ khí đầu hàng.
Anh ta đang muốn cùng đối phương tranh cãi, ngoài cửa lại bỗng nhiên xông vào mấy chiếc xe tải lớn.
Xe tải lớn là xe tải quân sự, xe vừa dừng lại, có một nhóm chiến thần nhảy xuống, bảo vệ hiện trường.
“Thi hành công vụ, đều không được nhúc nhích.”
Trái tim Triệu Phúc Chính lộp bộp nhảy một chút, trong lòng không hiểu sao xuất hiện một phần dự cảm chẳng lành.
Ông ta dường như cảm nhận thấy, nhóm người này dường như vì mình mà đến.
Tục ngữ nói, không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ tới nhà gõ cửa. Đến này Triệu Phúc Chính làm quá nhiều việc trái lương tâm, bất cứ gió thổi cỏ lay gì, ông ta đều cảm thấy là đang chỉa mũi nhọn vào mình.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Mà Trương Niên Bình chính là “thân thẳng không sợ bóng nghiêng” điển hình: “Các người là người nào? Chúng tôi đang thi hành công vụ như thường, các người không có phê duyệt của cấp trên, sao có thể tự tiên xông vào hiện trường chấp hành pháp luật, quấy nhiễu chúng tôi chấp hành pháp luật như thường?”
Khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Huyền Tần, lộ ra một mạt ý cười.
Trương Niên Bình này, quả thật là ngay thẳng, chỉ cần có lý, người nào cũng dám oán hận.
Cục cảnh sát bây giờ đang thiếu chính là loại người kiên cường thẳng tính này.
Triệu Phúc Chính thì lại sợ hãi. Nhóm người này có thể điều động máy bay trực thăng, vũ trang hạng nặng xuất hành, vừa nhìn liền không giống người thường, cấp bậc khẳng định ở trên bọn họ.
Ngay cả ông ta, Triệu Phúc Chính cũng không dám trêu chọc đối phương, Trương Niên Bình lại dám chất vấn đối phương. Không có não sao?
Ông ta vội vàng đi lên, đẩy Trương Niên Bình ra, nói: “Xin lỗi Trưởng quan, đây là thuộc hạ của tôi, không hiểu phép tắc!”
“Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi ngài.”
“Xin hỏi Trưởng quan chuyến này đến có mực đích gì vậy, cần chúng tôi làm những gì để phối hợp với các anh?”
Đối phương lạnh lùng nói: “Mời không được cản trở chúng tôi thi hành công vụ, lùi lui đằng sau ba bước, đứng thẳng đừng nhúc nhích, nếu không đừng trách đạn chúng tôi không có có mắt.”
Triệu Phúc Chính vội vàng rút lui ba bước.
Những người này thật sự dám nổ súng.
“Chúng tôi là người của đại đội Bắc Lang” Một giọng nói tục tằng, từ trong xe tải truyền tới.
Đại đội Bắc Lang! Trái tim của mọi người kinh hoàng nhảy thùng thùng.
Đại đội Bắc Lang, không ai không biết, không ai không hiểu, đây chính là lão K nằm trong top ba bộ đội đặc chủng của Đại Hạ.
Tục truyền, đại đội Bắc Lang này là Thần Soái tự tay bồi dưỡng ra, chỉ chấp hành nhiệm vụ ở chiến khu, trên tay mỗi người đều dính máu.
Trong đó bất cứ một người đội viên bình thường nào, thân phận địa vị đều có thể sánh vai cùng Triệu Phúc Chính.
Sự tồn tại như vậy, làm sao nhảy dù ở địa phương nhỏ này của bọn họ. Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía xe tải, tìm kiếm người nói chuyện.
Một người đàn ông tục tăng từ trên xe tải đi xuống.
Mặc dù anh ta một thân quần áo hằng ngày, nhưng không che nổi hơi thở cường hãn trên người.
Anh ta mặt không chút thay đổi, nhưng lại không giận tự uy.
Mặc dù anh ta không mặc quân trang, nhưng Triệu Phúc Chính vừa liếc mắt liền nhận định, anh ta chính là người đứng đầu đội ngũ này.
Người này không phải ai khác, chính là tướng quân Trấn Huy, Độc Lang.
Đại đội Bắc Lang này, thực ra là Độc Lang tự tay bồi dưỡng ra. Bình thường chỉ chấp hành nhiệm vụ ở chiến khu, nhưng lần này quân địch của anh ta là dòng dõi Côn Luân, quá cường đại, cho nên Độc Lang liền gọi đại đội Bắc Lang về, âm thầm giúp đỡ Diệp Huyền Tân.