Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2228
Chương 2228: Đại Vu của bọn cướp đường
Nhìn thấy bước chân ngày càng gần anh ta, thấy Độc Lang muốn đoạt tính mạng của mình, Bao Nghĩa Đình vội vàng xin cầu tha: “Anh hùng, tôi nói, tôi nói còn không được sao.”
“Những hạt giống này chính xác là cơ mật cao nhất trong nội bộ bọn cướp đường chúng tôi, người biết chỉ có vài người, một tổ trưởng nhỏ bé như tôi, đương nhiên cũng không có quyền hạn biết rồi.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Nhưng mà, vừa hay người em rể cũng là anh em cột chèo với tôi là lãnh đạo trong nội bộ bọn cướp đường. Cậu ấy từng tiết lộ với tôi đôi câu vài lời. Cậu ấy nói, những hạt giống này đã trải qua quá trình điều trị biến đổi gen đặc biệt và phát triển rất mạnh mẽ, nhưng những hạt đậu được tạo ra có ảnh hưởng rất xấu đến gen của người Đại Hạ. Diệp Huyền Tần với Độc Lang đưa mắt nhìn nhau, họ nhìn được sự sợ hãi trong ánh mắt của nhau. Đậu nành biến đổi gen, đây là bọn cướp đường đang gây chiến gen?
Không ngờ được bọn cướp đường lại nắm bắt công nghệ gen, khiến người ta phải nghĩ thật kĩ.
Diệp Huyền Tần tiếp tục hỏi: “Trụ sở của bọn cướp đường ở đâu?
Bao Nghĩa Đình vô thức lắc đầu. Độc Lang giận dữ: “Không chịu hợp tác, giết!”
Bao Nghĩa Đình vội vàng giải thích: “Tin rằng hai vị chắc biết là bọn cướp đường chúng tôi không có chỗ đóng quân cố định, thường hai ba tháng lại đổi một cứ điểm. Cho nên tôi cũng không biết trụ sở bọn cướp đường ở đâu cũng là lẽ thường. “Nhưng mà tôi có thể giúp hai người tìm đến trụ sở của bọn cướp đường. Ở đây cũng chỉ có mình tôi có thể liên lạc được với trụ sở bọn cướp đường, cầu xin hai người đừng giết chúng tôi”
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi, nói: “Được, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu liên lạc với trụ sở bọn cướp đường”
Bao Nghĩa Đình gật đầu, sau đó ra sức huýt sáo.
Sau khi tiếng huýt sáo vang lên không lâu, thì có một con bồ câu ở phía xa bay đến.
Con bồ câu này rất kì lạ, cả người đen nhánh, như màn đêm tối.
Bao Nghĩa Đình nói: “Đây là cách duy nhất để liên lạc giữa chúng tôi với trụ sở bọn cướp đường”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, dò hỏi vị trí trụ sở.
Bao Nghĩa Đình móc ra một tờ giấy, trên tờ giấy có viết sáu chữ “Có tình báo, cần gặp gấp”, chuẩn bị kẹp lên chân chim bồ câu.
Diệp Huyền Tần ra hiệu bằng ánh mắt với Độc Lang, Độc Lang liền đoạt lấy tờ giấy, quan sát thật kĩ tờ giấy.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Sau khi kiểm tra xong, Độc Lang tự kẹp tờ giấy vào chân chim bồ câu: “Anh, tờ thư không có vấn đề.”
Diệp Huyền Tần: “Không có vấn đề thì thả đi.”
Độc Lang thả chim bồ câu bay đi.
Diệp Huyền Tần dò hỏi: “Bồ câu đưa thư cần bao lâu mới trả lời?” Bao Nghĩa Đình nói: “Nhanh thì khoảng ba ngày, chậm thì có thể cần phải mười ngày.”
Diệp Huyền Tần nói: “Thế kiên nhẫn đợi kết quả. Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu lập tức giải sâu độc cho người dân. Bao Nghĩa Đình nghe đến ngày người: “Sâu độc? Sâu độc gì?”
Độc Lang không hề do dự tát cho Bao Nghĩa Đình một cái bạt tại: “Bớt giả ngu với ông ở đây, mày hạ sâu độc cho toàn dân trong thôn này, làm như bọn tao không nhìn ra hå?”
Bao Nghĩa Đình đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Anh nói người dân trúng sâu độc gì đó, chứ không phải trúng thuật Vu?”
Độc Lang nói: “Cái gì mà thuật Vu với không thuật Vu, bớt giả ngu với ông đây, mau lấy thuốc giải.”
Bao Nghĩa Đình nói: “Anh hùng, cái này thật sự không liên quan đến chúng tôi mà.” “Là Đại Vu của chúng tôi dùng thuật Vu khống chế người dân, chúng tôi chỉ lo việc thổi sáo khống chế họ, còn về giải độc gì đó, chúng tôi thật sự không biết gì cả. “Thuật Vư” mà Bao Nghĩa Đình nói chính là thuật sâu độc rồi.
Đại Vu của bọn cướp đường họ hiểu thuật sâu độc, đối phương có khi nào là người Miêu Cương?
Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Đại Vu của mấy người là người ở đâu?”
Bao Nghĩa Đình vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết. Trước khi chúng tôi gia nhập vào bọn cướp đường, Đại Vu đã đứng vững trong nội bộ bọn cướp đường rồi. Ngay cả anh lớn cướp đường của chúng tôi cũng vô cùng tôn kính anh ta. “Đúng rồi, anh lớn cướp đường của chúng tôi từng âm thầm tồn anh ta làm lão tổ.”
Lão tổ?
Hai chữ này, khiến Diệp Huyền Tần không kìm được miên man bất định.
Hai chữ lão tổ này, khiến Diệp Huyền Tần nhớ đến lão tổ Miêu Trại.
Bạch Miêu có lão tổ, thế Hắc Miêu chắc cũng có lão tổ nhỉ, nhưng mà Diệp Huyền Tần chưa từng gặp qua lão tổ của Hắc Miêu.
Đại Vu của bọn cướp đường này, có khi nào chính là lão tổ của Hắc Miêu?
Nhìn thấy bước chân ngày càng gần anh ta, thấy Độc Lang muốn đoạt tính mạng của mình, Bao Nghĩa Đình vội vàng xin cầu tha: “Anh hùng, tôi nói, tôi nói còn không được sao.”
“Những hạt giống này chính xác là cơ mật cao nhất trong nội bộ bọn cướp đường chúng tôi, người biết chỉ có vài người, một tổ trưởng nhỏ bé như tôi, đương nhiên cũng không có quyền hạn biết rồi.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Nhưng mà, vừa hay người em rể cũng là anh em cột chèo với tôi là lãnh đạo trong nội bộ bọn cướp đường. Cậu ấy từng tiết lộ với tôi đôi câu vài lời. Cậu ấy nói, những hạt giống này đã trải qua quá trình điều trị biến đổi gen đặc biệt và phát triển rất mạnh mẽ, nhưng những hạt đậu được tạo ra có ảnh hưởng rất xấu đến gen của người Đại Hạ. Diệp Huyền Tần với Độc Lang đưa mắt nhìn nhau, họ nhìn được sự sợ hãi trong ánh mắt của nhau. Đậu nành biến đổi gen, đây là bọn cướp đường đang gây chiến gen?
Không ngờ được bọn cướp đường lại nắm bắt công nghệ gen, khiến người ta phải nghĩ thật kĩ.
Diệp Huyền Tần tiếp tục hỏi: “Trụ sở của bọn cướp đường ở đâu?
Bao Nghĩa Đình vô thức lắc đầu. Độc Lang giận dữ: “Không chịu hợp tác, giết!”
Bao Nghĩa Đình vội vàng giải thích: “Tin rằng hai vị chắc biết là bọn cướp đường chúng tôi không có chỗ đóng quân cố định, thường hai ba tháng lại đổi một cứ điểm. Cho nên tôi cũng không biết trụ sở bọn cướp đường ở đâu cũng là lẽ thường. “Nhưng mà tôi có thể giúp hai người tìm đến trụ sở của bọn cướp đường. Ở đây cũng chỉ có mình tôi có thể liên lạc được với trụ sở bọn cướp đường, cầu xin hai người đừng giết chúng tôi”
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi, nói: “Được, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu liên lạc với trụ sở bọn cướp đường”
Bao Nghĩa Đình gật đầu, sau đó ra sức huýt sáo.
Sau khi tiếng huýt sáo vang lên không lâu, thì có một con bồ câu ở phía xa bay đến.
Con bồ câu này rất kì lạ, cả người đen nhánh, như màn đêm tối.
Bao Nghĩa Đình nói: “Đây là cách duy nhất để liên lạc giữa chúng tôi với trụ sở bọn cướp đường”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, dò hỏi vị trí trụ sở.
Bao Nghĩa Đình móc ra một tờ giấy, trên tờ giấy có viết sáu chữ “Có tình báo, cần gặp gấp”, chuẩn bị kẹp lên chân chim bồ câu.
Diệp Huyền Tần ra hiệu bằng ánh mắt với Độc Lang, Độc Lang liền đoạt lấy tờ giấy, quan sát thật kĩ tờ giấy.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Sau khi kiểm tra xong, Độc Lang tự kẹp tờ giấy vào chân chim bồ câu: “Anh, tờ thư không có vấn đề.”
Diệp Huyền Tần: “Không có vấn đề thì thả đi.”
Độc Lang thả chim bồ câu bay đi.
Diệp Huyền Tần dò hỏi: “Bồ câu đưa thư cần bao lâu mới trả lời?” Bao Nghĩa Đình nói: “Nhanh thì khoảng ba ngày, chậm thì có thể cần phải mười ngày.”
Diệp Huyền Tần nói: “Thế kiên nhẫn đợi kết quả. Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu lập tức giải sâu độc cho người dân. Bao Nghĩa Đình nghe đến ngày người: “Sâu độc? Sâu độc gì?”
Độc Lang không hề do dự tát cho Bao Nghĩa Đình một cái bạt tại: “Bớt giả ngu với ông ở đây, mày hạ sâu độc cho toàn dân trong thôn này, làm như bọn tao không nhìn ra hå?”
Bao Nghĩa Đình đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Anh nói người dân trúng sâu độc gì đó, chứ không phải trúng thuật Vu?”
Độc Lang nói: “Cái gì mà thuật Vu với không thuật Vu, bớt giả ngu với ông đây, mau lấy thuốc giải.”
Bao Nghĩa Đình nói: “Anh hùng, cái này thật sự không liên quan đến chúng tôi mà.” “Là Đại Vu của chúng tôi dùng thuật Vu khống chế người dân, chúng tôi chỉ lo việc thổi sáo khống chế họ, còn về giải độc gì đó, chúng tôi thật sự không biết gì cả. “Thuật Vư” mà Bao Nghĩa Đình nói chính là thuật sâu độc rồi.
Đại Vu của bọn cướp đường họ hiểu thuật sâu độc, đối phương có khi nào là người Miêu Cương?
Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Đại Vu của mấy người là người ở đâu?”
Bao Nghĩa Đình vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết. Trước khi chúng tôi gia nhập vào bọn cướp đường, Đại Vu đã đứng vững trong nội bộ bọn cướp đường rồi. Ngay cả anh lớn cướp đường của chúng tôi cũng vô cùng tôn kính anh ta. “Đúng rồi, anh lớn cướp đường của chúng tôi từng âm thầm tồn anh ta làm lão tổ.”
Lão tổ?
Hai chữ này, khiến Diệp Huyền Tần không kìm được miên man bất định.
Hai chữ lão tổ này, khiến Diệp Huyền Tần nhớ đến lão tổ Miêu Trại.
Bạch Miêu có lão tổ, thế Hắc Miêu chắc cũng có lão tổ nhỉ, nhưng mà Diệp Huyền Tần chưa từng gặp qua lão tổ của Hắc Miêu.
Đại Vu của bọn cướp đường này, có khi nào chính là lão tổ của Hắc Miêu?
Bình luận facebook