Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2255
Chương 2255: Thật giả khó phân
Nói thật, ông ta cũng chưa từng nghe qua cách nói này. Chẳng qua ở trước mặt các thôn dân, ông ta sao có thể nói rằng mình không biết?
Vì mặt mũi của mình, cuối cùng Đông Ngụy Kiến vẫn gật đầu: “Ừm, người xưa chính xác là có cách nói này, có thể thử một chút”
Nói xong, Đông Ngụy Kiến lấy ra bật lửa, đem mảnh xương cốt kia tới rồi đốt lên.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mảnh xương kia bị hun thành màu đen, cơ hồ đã biến thành than củi, nhưng lại vẫn không bốc cháy.
Ba người Miêu Chấn Phong thở phào một hơi.
Đông Ngụy Kiến thu hồi bật lửa: “Cái này thật sự không phải là xương cốt của lão tổ? Các người lại ở vị trí mổ tổ của chúng tôi mân mê những thứ này làm cái gì?”
Mặc dù phần lớn các thôn dân đều đã tin tưởng đây không phải là xương cốt của lão tổ, nhưng vẫn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ba người Miêu Chấn Phong.
Thực sự là hành vi của ba người quá khả nghi.
Miêu Chấn Phong nói: “Bà con, chúng tôi là tới cứu mọi người”
“Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy, khoảng thời gian này thân thể có chút không ổn?”
Đông Ngụy Kiến gật đầu: “Gần đây thân thể chúng tôi xác thực là có chút không quá thoải mái, ông làm sao mà biết được?”
Miêu Chấn Phong nói: “Tôi nói thật cho mọi người, kỳ thực mọi người bị người ta hạ cổ, mà vừa vặn chúng tôi hiểu được thuật cổ độc, ngẫu nhiên phát hiện cổ trùng trong người mọi người, do đó mới quyết định cứu mọi người.”
Các thôn dân lập tức loạn thành một đoàn, nghị luận âm ï.
“Gổ trùng? Cổ trùng gì?”
“Cổ trùng chính là một loại sâu độc, có thể tiến vào bên trong thân thể người, ăn thịt người, uống máu người!”
“Cái gì? Trong cơ thể chúng tôi có trùng? Đáng chết, nhanh bắt những con trùng đó ra”
“0e, ông đây muốn nôi Trong lòng Đông Ngụy Kiến cũng hoảng sợ, tê cả da đầu: “Ông nói là sự thật? Trong cơ thể của chúng tôi thật sự có trùng sao?”
Miêu Chấn Phong: “Đương nhiên, chúng tôi cần phải lừa mọi người sao?”
Đông Ngụy Kiến: “Vậy… các người thật sự có thể giúp chúng tôi lấy trùng ra?”
Miêu Chấn Phong thở dài nói: “Tôi chỉ có thể dốc toàn lực thử xem, còn có thể thành công hay không thì tôi không dám cam đoan”
Đông Nguy Kiến: “Anh hùng, cầu mong ông ra tay giúp thôn chúng tôi một tay…”
Ở nơi xa, bên trong một chỗ âm u hẻo lánh, đại vu Miêu Nhất Chỉ mặc áo choàng đen nhìn tình cảnh này, trên mặt tràn đầy vẻ không vui.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Khốn nạn, khốn nạn mà!
Đám thôn dân ngu xuẩn này, sao cứ như vậy đã bị Miêu Chấn Phong thuyết phục rồi?
Miêu Nhất Chỉ có thể để cho các thôn dân tin tưởng Miêu Chấn Phong sao?
Đương nhiên là không!
Ông ta nhắm mắt ngưng thần, rất nhanh đã nghĩ ra một kế.
Ông ta móc ra một cái chuông nhỏ từ trong ngực, nhẹ nhàng lắc lư.
Bên này, theo tiếng chuông vang lên, mấy thôn dân thôn Đông Ngụy toàn thân run lên, ánh mắt đờ đẫn, động tác cứng đờ đi ra từ trong đám người, đi về phía Miêu Chấn Phong.
Bọn họ giơ công cụ trong tay lên cao, mục tiêu chính là Miêu Chấn Phong.
Miêu Chấn Phong vội vàng hô: “Các vị, mọi người đang làm gì vậy?
Xin mau chóng dừng tay!”
Chẳng qua những người kia mắt điếc tai ngơ, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn mấy phần.
Đông Ngụy Kiến cũng nhíu mày.
Mấy người kia không nghe mệnh lệnh của ông ta mà đã động thủ lung tung, thật sự là đại nghịch bất đạo.
Ông ta lạnh lùng nói: “Mấy người các người đang làm gì vậy? Đây là muốn khiêu khích quyền uy của tôi sao?”
“Quay trở về ngay, nếu không đừng trách tôi dùng quy định của thôn với mấy người”
Thế nhưng những thôn dân kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, rất nhanh đã đi đến trước mặt Miêu Chấn Phong.
Bọn họ giơ cao nông cụ trong tay, đập về phía đầu Miêu Chấn Phong.
Một bên đập một bên còn hô to: con, bọn chúng chính là vu sư, là bọn chúng mang lại tai họa cho thôn chúng ta, mau đánh chết bọn chúng”
Miêu Chấn Phong cùng Tuyết Mai, Kiều Diễm đại kinh thất sắc, lúc.
này còn không phản kháng, vậy bọn họ sẽ mất mạng.
Dưới sự bất đắc dĩ, Miêu Chấn Phong đành phải phóng thích cổ trùng ra.
Cổ trung cơ hồ lấy tốc độ tia chớp xâm nhập vào ngũ quan thất khiếu trên cơ thể bọn họ.
Mấy thôn dân lúc này đau đến không thiết sống, nào còn nhớ được việc phải công kích, lần lượt từng người lăn lộn quay cuồng trên mặt đất.
Công cụ trong tay cũng rơi xuống đất.
Thôn dân nhìn một màn này mà ngây ngốc.
Nói thật, ông ta cũng chưa từng nghe qua cách nói này. Chẳng qua ở trước mặt các thôn dân, ông ta sao có thể nói rằng mình không biết?
Vì mặt mũi của mình, cuối cùng Đông Ngụy Kiến vẫn gật đầu: “Ừm, người xưa chính xác là có cách nói này, có thể thử một chút”
Nói xong, Đông Ngụy Kiến lấy ra bật lửa, đem mảnh xương cốt kia tới rồi đốt lên.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mảnh xương kia bị hun thành màu đen, cơ hồ đã biến thành than củi, nhưng lại vẫn không bốc cháy.
Ba người Miêu Chấn Phong thở phào một hơi.
Đông Ngụy Kiến thu hồi bật lửa: “Cái này thật sự không phải là xương cốt của lão tổ? Các người lại ở vị trí mổ tổ của chúng tôi mân mê những thứ này làm cái gì?”
Mặc dù phần lớn các thôn dân đều đã tin tưởng đây không phải là xương cốt của lão tổ, nhưng vẫn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ba người Miêu Chấn Phong.
Thực sự là hành vi của ba người quá khả nghi.
Miêu Chấn Phong nói: “Bà con, chúng tôi là tới cứu mọi người”
“Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy, khoảng thời gian này thân thể có chút không ổn?”
Đông Ngụy Kiến gật đầu: “Gần đây thân thể chúng tôi xác thực là có chút không quá thoải mái, ông làm sao mà biết được?”
Miêu Chấn Phong nói: “Tôi nói thật cho mọi người, kỳ thực mọi người bị người ta hạ cổ, mà vừa vặn chúng tôi hiểu được thuật cổ độc, ngẫu nhiên phát hiện cổ trùng trong người mọi người, do đó mới quyết định cứu mọi người.”
Các thôn dân lập tức loạn thành một đoàn, nghị luận âm ï.
“Gổ trùng? Cổ trùng gì?”
“Cổ trùng chính là một loại sâu độc, có thể tiến vào bên trong thân thể người, ăn thịt người, uống máu người!”
“Cái gì? Trong cơ thể chúng tôi có trùng? Đáng chết, nhanh bắt những con trùng đó ra”
“0e, ông đây muốn nôi Trong lòng Đông Ngụy Kiến cũng hoảng sợ, tê cả da đầu: “Ông nói là sự thật? Trong cơ thể của chúng tôi thật sự có trùng sao?”
Miêu Chấn Phong: “Đương nhiên, chúng tôi cần phải lừa mọi người sao?”
Đông Ngụy Kiến: “Vậy… các người thật sự có thể giúp chúng tôi lấy trùng ra?”
Miêu Chấn Phong thở dài nói: “Tôi chỉ có thể dốc toàn lực thử xem, còn có thể thành công hay không thì tôi không dám cam đoan”
Đông Nguy Kiến: “Anh hùng, cầu mong ông ra tay giúp thôn chúng tôi một tay…”
Ở nơi xa, bên trong một chỗ âm u hẻo lánh, đại vu Miêu Nhất Chỉ mặc áo choàng đen nhìn tình cảnh này, trên mặt tràn đầy vẻ không vui.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Khốn nạn, khốn nạn mà!
Đám thôn dân ngu xuẩn này, sao cứ như vậy đã bị Miêu Chấn Phong thuyết phục rồi?
Miêu Nhất Chỉ có thể để cho các thôn dân tin tưởng Miêu Chấn Phong sao?
Đương nhiên là không!
Ông ta nhắm mắt ngưng thần, rất nhanh đã nghĩ ra một kế.
Ông ta móc ra một cái chuông nhỏ từ trong ngực, nhẹ nhàng lắc lư.
Bên này, theo tiếng chuông vang lên, mấy thôn dân thôn Đông Ngụy toàn thân run lên, ánh mắt đờ đẫn, động tác cứng đờ đi ra từ trong đám người, đi về phía Miêu Chấn Phong.
Bọn họ giơ công cụ trong tay lên cao, mục tiêu chính là Miêu Chấn Phong.
Miêu Chấn Phong vội vàng hô: “Các vị, mọi người đang làm gì vậy?
Xin mau chóng dừng tay!”
Chẳng qua những người kia mắt điếc tai ngơ, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn mấy phần.
Đông Ngụy Kiến cũng nhíu mày.
Mấy người kia không nghe mệnh lệnh của ông ta mà đã động thủ lung tung, thật sự là đại nghịch bất đạo.
Ông ta lạnh lùng nói: “Mấy người các người đang làm gì vậy? Đây là muốn khiêu khích quyền uy của tôi sao?”
“Quay trở về ngay, nếu không đừng trách tôi dùng quy định của thôn với mấy người”
Thế nhưng những thôn dân kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, rất nhanh đã đi đến trước mặt Miêu Chấn Phong.
Bọn họ giơ cao nông cụ trong tay, đập về phía đầu Miêu Chấn Phong.
Một bên đập một bên còn hô to: con, bọn chúng chính là vu sư, là bọn chúng mang lại tai họa cho thôn chúng ta, mau đánh chết bọn chúng”
Miêu Chấn Phong cùng Tuyết Mai, Kiều Diễm đại kinh thất sắc, lúc.
này còn không phản kháng, vậy bọn họ sẽ mất mạng.
Dưới sự bất đắc dĩ, Miêu Chấn Phong đành phải phóng thích cổ trùng ra.
Cổ trung cơ hồ lấy tốc độ tia chớp xâm nhập vào ngũ quan thất khiếu trên cơ thể bọn họ.
Mấy thôn dân lúc này đau đến không thiết sống, nào còn nhớ được việc phải công kích, lần lượt từng người lăn lộn quay cuồng trên mặt đất.
Công cụ trong tay cũng rơi xuống đất.
Thôn dân nhìn một màn này mà ngây ngốc.
Bình luận facebook