Hắn lúc này đã xác nhận không sai biệt lắm, đúng là có vật gì đó đang đuổi theo hắn, hơn nữa thời gian đuổi theo hắn đã rất lâu, mãi mà không bỏ.
Thời gian lạc ấn giữa trán của hắn đã sắp đầy đủ rồi, lại tốn thêm một chút thời gian nữa là có thể tạo ra thời gian quy tắc đầy đủ, tiến nhập Tiên Đạo ngũ trọng Thời Không cảnh, lúc mấu chốt này nói cái gì cũng là không thể buông tha cho.
Trong lòng Lâm Hi kỳ thật cũng đã nghi ngờ, yêu ma cường giả ở Địa Ngục đại thế giới sẽ rất ít tốn đại lượng thời gian cùng tinh thần để truy đuổi một người. Yêu ma cấp bậc càng cao, càng là không để ý tới loại tu sĩ như mình.
Nhưng mà ai lại truy mãi mà không bỏ như vậy, đối với mình muốn giết cho thống khoái như vậy?
- Ông!
Trong minh minh, trong đầu Lâm Hi hiện lên mấy đạo nhân ảnh, nhất thời liền là cả kinh:
- Chẳng lẽ là người của Thái Nguyên cung?
Ngoại trừ đoạn thời gian trước tu thành hai đại kiếm đạo, đánh chết hai đầu địa ngục Chuẩn Ma Hoàng thâm niên, đắc tội với vị thất trọng Ma Hoàng ở sau lưng bọn nó ra, cũng chỉ còn lại có cướp đoạt Không gian tinh thể, giết mấy trưởng lão của Thái Nguyên cung.
- Sáu cái trưởng lão ta chỉ giết ba người trong đó, còn lại chạy ba. Ta nhất thời quên mất, Thái Nguyên cung có thù tất báo, bị ta giết ba cái trưởng lão Thời Không cảnh chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Người truy sát ta nếu như không phải là đầu Địa ngục Ma Hoàng kia, vật rất có thể chính là Thái Nguyên cung phái người tới đuổi giết ta rồi!
Lâm Hi nghĩ đến chỗ này, đã dần dần tỉnh táo lại.
Nếu như là những người khác mà nói, Lâm Hi có lẽ đã bỏ chạy thật rồi, hoặc là suy nghĩ rời đi Địa Ngục đại thế giới, nhưng mà người của Thái Nguyên cung mà nói, Lâm Hi ngược lại là không muốn đi rồi.
Từ khi gia nhập Thần Tiêu tông, trừ Long Băng Nhan ra, địch nhân lớn nhất của Lâm Hi chính là ba tông phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A, ba phái ti tiện cùng lớn lớn, dùng khinh người quá đáng cùng vô pháp vô thiên đều được coi là nhẹ.
- Lần này ta chẳng những phải ở chỗ này hoàn thành sáu tháng lịch luyện, còn phải bình bình an an trở về Thần Tiêu sơn. Bản thân ta muốn nhìn, Thái Nguyên cung các ngươi có thủ đoạn gì, lại có thể làm gì được ta?
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng, trong lồng ngực nhất thời bộc phát ra một trận đấu chí kinh nhân, ngược lại càng là muốn cùng người của Thái Nguyên cung đấu một trận rồi.
- Tạp Mễ Lạp, phân thân của ngươi biến mất cuối cùng là ở lúc nào?
Lâm Hi mở miệng nói.
- Một ngày trước.
Tạp Mễ Lạp trầm mặc chốc lát, có chút không lưu loát nói.
Nàng hiện tại cũng cảm giác có một thứ gì đó, nếu như có thể nàng thật không muốn nói ra đáp án này, nguy hiểm đã cách bọn họ rất gần.
Thân thể Lâm Hi hơi chấn động, cảm thấy một cỗ áp bách khổng lồ, thủ đoạn của đối phương kinh người, nhưng Lâm Hi cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
- Không cần biết ngươi là người nào, hiện tại..., liền đấu với chúng ta một chút, xem bản lĩnh của người nào lợi hại hơn!
Lâm Hi lẩm bẩm nói, trong mắt một mảnh sáng như tuyết.
... ...
- Ông!
Một đạo hắc ảnh cực đại vô cùng ở trong vũ trụ hư không vô tận xuyên toa, tốc độ của nó nhanh vô cùng, trong nháy mắt liền phá vỡ trùng trùng không gian, tiến nhập Địa Ngục đại thế giới, một đầu hạ xuống trên mặt đất.
- Con mồi thật có ý tứ, xem ra đã phát hiện ra ta.
Thiên Thứu hóa thân chợt lóe, Tôn Quân Bình một thân hắc bào từ trong hắc quang đi ra.
Ánh mắt của hắn nhìn mặt đất, trong mắt lóe lên quang mang kỳ dị, rất nhanh địa phương vốn là không có một bóng người liền xuất hiện một cái đại thuyền đen nhánh, trên thuyền còn có mấy đạo nhân ảnh, đều là hư ảnh nhưng lại nhìn như chân thật.
Đám người Lâm Hi một ngày trước, tất cả đầy đủ mọi thứ ở trong 'mắt' của Tôn Quân Bình thần kỳ lại diễn ra một lần nữa.
Khóe miệng của Tôn Quân Bình khẽ nhếch, mang theo một tia tiếu dung mười phần thú vị, rồi lại là lãnh khốc, tàn nhẫn.
Là chuyên môn xử lý các loại địch nhân của Thái Nguyên cung, được xưng là Thiên Thứu 'Dọn rác rưởi', Tôn Quân Bình đã rất lâu chưa gặp qua đối thủ cố ý như vậy.
Thực lực tới cấp bậc này của hắn đã không có tin tức gì tiết ra ngoài rồi. Trên căn bản, ở trước khi chết, đối phương đều sẽ không có bất kỳ phát hiện gì.
Nhưng mà sau khi ở trong không gian luẩn quẩn mấy vòng, Tôn Quân Bình rất xác thực tin rằng con mồi đã nhận ra tồn tại 'thợ săn' là mình.
Theo như đạo lý bình thường, một 'tiểu tu sĩ' Tiên Đạo tứ trọng Hư Không cảnh là không thể nào cảm ứng được hắn. Tôn Quân Bình cũng không có không chuyên nghiệp cùng ngu xuẩn như vậy, nhưng đây hết thảy liền đã phát sinh rồi.
Tôn Quân Bình không biết là Lâm Hi tại sao làm được, nhưng đợi đến lúc bắt được hắn, Tôn Quân Bình tin tưởng mình sẽ biết đáp án.
Ức vạn không gian mênh mông thâm thúy quả thực tạo thành cho hắn không ít phiền toái, không thể không thừa nhận, phương pháp mà Lâm Hi chọn dùng vô cùng hữu hiệu. Nhưng mà Tôn Quân Bình cũng đã xem thấu thủ đoạn của hắn, bắt được tung tích của hắn.
Con mồi này... Trốn không thoát!
Tốc độ của Tôn Quân Bình càng lúc càng nhanh, lúc đang ở ngày hôm qua, khoảng cách với còn mồi còn một ngày, nhưng hiện tại liền còn chưa đến nửa ngày rồi!
- Ha hả, con mồi có giãy dụa chạy trốn mới thú vị a,... Như vậy mà giết mới có thể có cảm giác không giống nhau a.
Tôn Quân Bình lẩm bẩm tự nói, đột nhiên cười lớn lên.
Đối với hắn mà nói, thay tông phái xử lý đối thủ không chỉ là giết chóc, càng là một loại nghệ thuật.
Đối thủ có ý tứ mới có thể khiến cho đi săn càng thêm thú vị. Bất quá con mồi dù dữ tợn thế nào đi nữa cũng là chạy trốn không được.
- Oanh!
Thân thể Tôn Quân Bình tung lên, nhảy vào trong không trung, theo một tiếng trường khiếu tiêm lệ, hai cái hắc sí khổng lồ ba một tiếng ở trong hư không mở ra. Thiên Thứu khổng lồ lóe lên một cái liền xuất hiện ở bên ngoài trăm dặm, miệng lớn khẽ hấp, mấy chục đầu yêu ma Tiên Đạo cảnh bi thảm, lăn lộn cuốn vào trong miệng, từng cái bị nuốt vào trong bụng.
Lại chấn động một cái, liền biến mất ở chỗ sâu không gian...
Vũ trụ hư không chính là một cái hành lang phức tạp, ở chỗ này tìm kiếm tin tức phải khó hơn nhiều, truy tung tìm dấu vết càng là như vậy, trừ phi vừa bắt đầu đã ở khoảng cách rất gần, nếu không mà nói, rất khó truy tung đến được.
Bất quá đối với Thiên Thứu lấy yêu ma làm thức ăn mà nói, những thứ này cũng không là vấn đề, chỉ là so sánh với bên trong Địa Ngục đại thế giới thì phải dùng thêm chút sức lực mà thôi.
Thiên Thứu khổng lồ sải cánh như vân, ở trong tầng tầng không gian xuyên toa nhanh chóng, thỉnh thoảng ra vào rất nhiều thứ nguyên, vị diện không gian. Quỹ tích nó truy tung cùng Lâm Hi tuyệt đối không giống nhau, mà là tránh khỏi rất nhiều 'quanh co' phức tạp, tiết kiệm không ít thời gian.
Khoảng cách giữa hai người đã là càng kéo càng gần, trong lòng Tôn Quân Bình động như ánh nến, không bao lâu nữa hắn hản là có thể nhìn thấy con mồi thú vị kia, kết thúc lần săn giết này!
Bình luận facebook