Loại trừng phạt không đi đến đâu, tựa như nặng nhưng thực chất là nhẹ này, Trấn Ma đại trưởng lão dĩ nhiên không có dị nghị.
Về phần trừng phạt đám người Triệu Bạch Long lại càng râu ria. Bế cấm một tháng, ai cũng biết chỉ là trừng phạt nhẹ nhất, là một cái tràng đi lướt qua mà thôi, chính là vừa vặn ở trong tông an tâm tu luyện.
Song bất kể như thế nào, ít nhất ở ngoài mặt đã làm ra trừng phạt đối với đám người Triệu Bạch Long cùng với Trấn Ma đại trưởng lão, đáp lại chất vấn của Chấp Pháp trưởng lão.
- Chưởng giáo!
Chấp Pháp trưởng lão nổi giận đùng đùng, lớn tiếng kêu lên. Khuôn mặt của hắn trướng hồng, máu cũng vọt tới mặt rồi.
Loại trừng phạt chỉ tồn tại trên danh nghĩa này, Trấn Ma đại trưởng lão nhìn ra được, hắn dĩ nhiên cũng nhìn ra được. Thần Tiêu tông Chưởng môn hoàn toàn là thiên vị đám người Trấn Ma đại trưởng lão, đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không giải quyết được gì.
Đây căn bản không phải là Chấp Pháp trưởng lão muốn, nghĩ đến chỗ sâu, một cỗ cảm xúc oán giận từ trong lồng ngực bộc phát, sôi trào trên mặt, Chấp Pháp trưởng lão còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói cái gì, đột nhiên liền nghe được một cái thanh âm.
- Sư phụ.
Thanh âm của Lâm Hi từ bên cạnh truyền đến, lộ ra một loại lạnh nhạt cùng bình tĩnh thấy rõ hết thảy, nói:
- Quên đi...
- Cái gì!
Nghe hai chữ phía sau, Chấp Pháp trưởng lão cả người run lên, đột nhiên xoay người lại khiếp sợ nhìn Lâm Hi. Bất kỳ ai nói những lời này nghe hai chữ phía sau, Chấp Pháp trưởng lão cả người run lên, đột nhiên xoay người lại khiếp sợ nhìn Lâm Hi. Bất kỳ ai nói những lời này cũng sẽ không thể so sánh với chính miệng Lâm Hi nói ra, càng khiến cho hắn khiếp sợ.
- Sư phụ, quên đi...
Nghênh đón ánh mắt của sư phụ Hình Tuấn Thần, Lâm Hi lặp lại một lần nữa, vẻ mặt thành thật nói.
Chấp Pháp trưởng lão ngẩn ngơ, một lúc lâu từ trong con mắt của Lâm Hi phảng phất ý thức được cái gì, than thở một tiếng, nhắm mắt lại thật chặt, không hề nhúc nhích.
Lâm Hi chậm rãi đi tới, vỗ vỗ bả vai Hình Tuấn Thần, khẽ cười an ủi:
- Sư phụ, yên tâm đi, không có chuyện gì.
Trận tranh đấu này từ đầu đến cuối đều vây quanh một người, 'Thái độ của hắn' mới là hạch tâm của chuyện này.
Người này chính là Chưởng giáo Thần Tiêu tông.
Bất kể là Triệu Bạch Long hay là Trấn Ma đại trưởng lão cũng chỉ là nhân vật không quan trọng, không có Chưởng môn Thần Tiêu tông ngầm đồng ý, hoặc là dung túng, bọn họ dù có khả năng lớn hơn nữa, ở trường hợp này cũng không có cách nào thi triển, càng không có khả năng thành công.
Từ đầu đến cuối, vận mệnh của Lâm Hi được quyết định chỉ có Chưởng môn Thần Tiêu tông một người. Hơn mười ngày trước là như thế, hiện tại hơn mười ngày sau... Cũng là như thế.
Chấp Pháp trưởng lão cũng vì không thấy rõ điểm này, hoặc là nói, thấy rõ ràng rồi nhưng trong lòng không thể khẳng định, cũng không nguyện ý thừa nhận mới sẽ vì thế mà mê mang, biểu hiện ra kích động kịch liệt như thế, ở trên người Trấn Ma đại trưởng lão cùng người đi theo Thần tử dây dưa không nghỉ.
Bình tĩnh của Lâm Hi cũng không phải là thờ ơ đối với vận mệnh của mình, cũng không phải là bỏ qua, muốn đem hết thảy ký thác cho Chấp Pháp trưởng lão, mà vừa vặn là hắn nhìn được minh bạch, nhân vật mấu chốt nơi này không phải là Trấn Ma đại trưởng lão, mà là Thần Tiêu chưởng giáo.
Ở lúc Chưởng môn Thần Tiêu tông nói ra một câu 'không cần' kia, Lâm Hi liền đã hiểu rõ thái độ của hắn, cho nên sau đó cũng không còn tranh cãi nữa.
Lâm Hi hiểu được, Chấp Pháp trưởng lão lại không hiểu được. Có nhiều thứ, người khác nói là không có ích lợi gì, nhất định phải chính mình hành động tới, bị nhục rồi, mới có thể chân chính hiểu được.
Ở trước mặt sự thực, Chấp Pháp trưởng lão đã giác ngộ rồi.
- Ngươi đã sớm biết?
Chấp Pháp trưởng lão thấp giọng nói.
- Ừ.
Lâm Hi gật đầu:
- Trước kia không xác định, nhưng hiện tại đã xác định.
- Ngươi không nên trở lại...
Chấp Pháp trưởng lão thanh âm trầm trọng nói.
- Ta biết.
Lâm Hi cười cười, mang theo một tia khổ sở:
-... Nhưng ta vẫn phải quay lại, bởi vì trong tông còn có nhiều thứ mà ta không yên lòng, hơn nữa không trở về cuối cùng là chân chính hết hi vọng, đệ tử làm sao có thể buông tha cho.
Chưởng môn tông phái tỏ rõ lập trường, trước đó Trấn Ma đại trưởng lão bọn họ hạ thủ với Lâm Hi không có chuyện gì, như vậy nguy hiểm kế tiếp liền đến phiên Lâm Hi rồi.
'Tàn sát đồng môn' bất kể nội tình như thế nào, ở tông phái nào cũng là tội lớn. Huống chi Lâm Hi giết chết vẫn là hơn ba mươi tên đệ tử chân truyền.
- Chưởng giáo, nói đi, tông phái chuẩn bị xử trí ta như thế nào? Đệ tử Lâm Hi rửa tai lắng nghe...
Lâm Hi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Thần Tiêu Chưởng giáo ở trung ương khán thai, cười lạnh nói.
Dù đã có tâm tư chuẩn bị, nhưng chân chính lúc đến, Lâm Hi phát hiện mình vẫn là không đè nén được phẫn nộ trong lòng a.
Đối với tông phái này hắn bỏ ra tình cảm của mình. Từng vì nó thương xót qua, tức giận qua, cũng cố gắng qua. Nhưng hết thảy tất cả cũng đánh không lại hai chữ 'Thần tử'.
Tông phái thậm chí cũng không nghĩ qua cho hắn một cái cơ hội công bằng.
- Đây chính là vì tông phái trả giá a!..
Lâm Hi một mảnh buồn bã.
Oanh!
- Lâm Hi, càn rỡ!
- Trước mặt Chưởng giáo, cũng dám vô lễ như vậy!
...
Đám người một mảnh ầm ầm, từng gã chân truyền đệ tử, trưởng lão lớn tiếng khiển trách.
Ở trong tiên đạo tông phái, vị trí của Chưởng giáo chí cao vô thượng, Lâm Hi thân là đệ tử nói ra những lời này gần như là vô lễ.
Nhưng trầm mặc cũng có một số người, Chưởng giáo thiên vị đối với đám người Triệu Bạch Long, rất nhiều người đều nhìn ra được. Phản ứng lần này của Lâm Hi cũng là hợp tình hợp lý.
- Hoa trong gương trăng trong nước a..., đáng tiếc thiên phú của hắn.
Một gã chân truyền đệ tử trong đám người im lặng thở dài, tông phái chèn ép đối với Lâm Hi thái độ đã vô cùng rõ ràng.
Trên khán thai, trong mắt Chưởng giáo Thần Tiêu tông xẹt qua vẻ kinh dị, mặc dù đã xác định phương châm chính sách đối với Lâm Hi, nhưng thấy biểu hiện kiệt xuất của hắn vẫn không nhịn được có chút thương tiếc.
Đúng là nhân tài a, trí tuệ, dũng cảm, nghị lực, thiên phú, nỗ lực..., không thiếu cái nào, nếu như không phải bên trong tông đã có một cái Thần tử, cái tông phái kia không phải là mạnh mẽ nâng đỡ?
Song, biểu hiện của Lâm Hi càng ưu tú sẽ chỉ làm cho sách lược của tông phái càng thêm nghiêm khắc. Đệ tử như vậy mặc dù Thần Tiêu tông không cần, cũng tuyệt đối là không cho phép biểu lộ với các tông phái khác đấy!
Nghĩ tới đây, trong mắt Chưởng môn Thần Tiêu tông hiện lên một tia lãnh khốc, thần sắc quả quyết.
Vì đại cục tông phái, không thể làm gì khác hơn là hi sinh một người!
- Lâm Hi, ngươi quả thực rất có năng lực.
Thân ảnh của Chưởng giáo Thần Tiêu tông lưng gánh thương thiên, cao lớn vô cùng, thanh âm uy nghiêm vang dội, thâm trầm, vang dội thiên địa:
- Bất quá, tông phái có quy củ của tông phái, đồng môn tương tàn là cấm kỵ trong tông, ngươi không phải là ngày đầu tiên gia nhập tông môn, không phải là không biết rõ.
Bình luận facebook