-
Chương 446-450
Chương 446
“A... Ta không tin, ta là Thương Thiên Bá Thể, xưa nay vô song, người nào có thể địch lại!” Sở Thiên Bá đánh đến điên cuồng, phát ra tiếng rống giận.
Ngay sau đó, chung quanh hắn ta trực tiếp cùng hiện ra tứ đại thần hình.
Côn Bằng thần hình, Đại Chung Đạo Thể, Chân Long Pháp Thân, tiên hoàng linh vũ.
Tứ đại thần hình cùng thúc giục, loại uy năng này có thể hủy thiên diệt địa.
Thậm chí cả Thượng Thương Chi Thủ cũng bị chấn động văng ra.
“Xem ra nhiều nhất ngươi cũng chỉ có thể thi triển ra tứ đại thần hình.” Quân Tiêu Dao thấy thế thì nói.
Chín đại thần hình của Bá thể và sáu đại dị tượng của thánh thể đều không phải bẩm sinh đã có, mà cần tự mình chậm rãi lĩnh ngộ ra.
Tuy Sở Thiên Bá chỉ lĩnh ngộ ra tứ đại thần hình, nhưng cũng xem như cực kỳ yêu nghiệt.
“Tứ đại thần hình cũng có thể diệt sát ngươi!” Sở Thiên Bá ra sức gào rống, mơ hồ mang theo sức mạnh tứ đại thần hình, đánh sâu về hướng Quân Tiêu Dao.
“Được, vậy chúng ta lấy phương thức thánh thể và bá thể tới giải quyết cuộc chiến này đi.”
Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì lập tức thi triển ra dị tượng Vạn Thánh Triều Bái, đồng thời trên chín tầng trời phía sau hắn lại hiện ra một bóng người tiên quang mênh mông to lớn.
Bóng người kia đứng sừng sững trong thiên địa, mang theo uy nghiêm vô thượng.
Ngân hà cứ như vờn quanh bên hông ngài, sao trời cổ xưa cũng chỉ tô điểm xung quanh ngài mà thôi.
Đó chính là Thánh Thể Dị Tượng, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên!
Giờ phút này, chung quanh Quân Tiêu Dao có Vạn Thánh Triều Bái, phía sau có tiên vương hiện lên.
Loại dị tượng khủng bố này khiến Quân Tiêu Dao nổi bật lên như hậu duệ thần linh, thiên địa chi tử!
“Kết thúc.”
Quân Tiêu Dao lại thi triển ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, thêm vào sức mạnh Tượng Thần Trấn Ngục Kính và Đại La Tiên Cốt.
Sau đó còn có sức mạnh của cả hai đại dị tượng thánh thể.
Vạn Thánh Triều Bái có được uy năng làm suy yếu chiến lực của địch quân.
Mà Tiên Vương Lâm Cửu Thiên lại là đạo pháp vô địch, có thể mang đến gia trì cực lớn cho các loại thần thông của Quân Tiêu Dao.
Tỷ như Lục Đạo Luân Hồi Quyền mà giờ phút này Quân Tiêu Dao thi triển ra, dưới sự gia trì của Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, uy năng của nó bùng nổ thêm mấy lần.
Cứ như tiên vương phía sau Quân Tiêu Dao cùng hắn tung ra một quyền này.
Ầm ầm ầm!
Thiên địa mênh mông, pháp lực chấn động.
Hai đại dị tượng thánh thể và tứ đại thần hình bá thể hung hãn va chạm vào nhau.
Loại dao động này khó có thể hình dung, toàn bộ mộ địa Vạn Linh đều như bị san thành thành bình địa!
Mặt đất rạn nứt, chư thiên chấn động!
Mà ở bên ngoài Táng Giới, quầng sáng trên vòm trời bị bụi mù vô tận bao phủ.
Tất cả sinh linh Táng thổ, các thế lực lớn, đều gắt gao nhìn chằm chằm vào quầng sáng.
Rốt cục cuộc tranh phong giữa Thánh thể và bá thể sẽ có kết quả ra sao?
Hoang Cổ Thánh Thể, Thương Thiên Bá Thể, hai đại thể chất từ xưa đã là túc địch của nhau. Trong lịch sử xa xưa, hai bên từng có quá nhiều lần va chạm, bên nào cũng có thắng có bại.
Mà thời đại này, Hoang Cổ Thánh Thể và Thương Thiên Bá Thể cùng một thế hệ tranh phong, lại là ai thắng ai thua?
Tất cả sinh linh Táng thổ ở ngoại giới đều đang khẩn trương quan sát.
Xét từ góc độ của Táng thổ, bọn họ hy vọng Sở Thiên Bá có thể thắng.
“Khụ khụ...”
Tiếng ho ra máu kịch liệt vang lên từ bụi mù.
Có gió thổi tới, đánh tan lớp bụi mù đi.
Bên cạnh ao Chúng Sinh Luân Hồi, Sở Thiên Bá quỳ một gối xuống đất, thân thể màu đồng cổ đều nứt nẻ, máu tươi màu tím nhạt không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
Giờ phút này Sở Thiên Bá giống như đồ sứ đã bị nứt, chạm vào một cái là nát.
Mà Quân Tiêu Dao bên kia vẫn đứng sừng sững trên hư không, vẻ mặt bình đạm không gợn sóng.
Rắc...
Có tiếng kim loại vỡ ra vang lên.
Đó là Thanh Thiên Tổ Long Giáp trên người Quân Tiêu Dao đang vỡ vụn.
Sau đó, Thanh Thiên Tổ Long Giáp tan vỡ thành quang điểm màu xanh lá đầy trời.
Chư Thần Phi Phong khoác phía sau hắn cũng tiêu tán đi.
Nhưng bản nhân Quân Tiêu Dao không có dấu hiệu bị thương nào, thậm chí khí tức cũng không quá mức hỗn loạn.
Ai cao ai thấp, ai thắng ai bại, liếc nhìn một cái đã rõ ràng!
Quân Tiêu Dao đã trấn áp Sở Thiên Bá!
Xôn xao!
Bên ngoài Táng Giới, tiếng ồ lên giống như thủy triều khuếch tán khắp tứ phía.
Không ai nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại là như thế này.
Sau khi lột xác, thân thể hoàn mỹ của Sở Thiên Bá đạt tới Hư Thần Cảnh, nhưng vẫn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao. Thậm chí thi triển ra cả chín đại thần hình của bá thể cũng không thể mang đến một chút thương tổn cho Quân Tiêu Dao.
Cái gì gọi là tuyệt vọng?
Đây mới là tuyệt vọng!
Tất cả sinh linh Táng thổ đều như cha mẹ chết, sắc mặt đen tối, bị đả kích to lớn.
Một mình Quân Tiêu Dao quét ngang Thập Tiểu Vương của Táng thổ, không ai có thể tranh phong!
Chúng cường giả Minh Vương điện đều không tin nổi, như bị sét đánh mà cứng lại tại chỗ.
Khí tức cả người Thiên Minh Táng Hoàng đều có chút không xong.
Sở Thiên Bá được ông ta ký thác kỳ vọng rất cao lại thua một cách thê thảm như thế.
“Trên đời này còn có chuyện gì mà Quân công tử làm không được không?” Tần Tiên Nhi có chút hoảng hốt, Quân Tiêu Dao lại đổi mới nhận thức của nàng lần nữa.
Thì ra trên đời này thật sự có nam nhi ưu tú như vậy!
Nữ Táng Hoàng quỷ diện lại là người bình tĩnh nhất.
Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt nàng tỏa ra ánh sáng xa xăm.
Mà giờ phút này, bên mép ao Chúng Sinh Luân Hồi, đầu óc Sở Thiên Bá trở nên trống rỗng, hắn ta quỳ một gối xuống đất, rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Thậm chí Sở Thiên Bá còn chưa kịp phản ứng là mình đã thua.
Quân Tiêu Dao bước từng bước một đi xuống vòm trời, sau đó đi đến bên ao Chúng Sinh Luân Hồi, nhặt gốc cây Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo kia lên.
“Mục tiêu cuối cùng đã được hoàn thành.”
Sau khi cất Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo vào pháp khí không gian, Quân Tiêu Dao mới coi như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mục đích lần này hắn tiến đến Táng thổ cũng coi như đã xong.
Mà mãi đến lúc này, Sở Thiên Bá mới tỉnh táo lại từ trạng thái hoảng hốt, trên mặt mang theo một loại biểu cảm như điên như cuồng.
“Sao có thể... Sao lại như vậy, ta chính là bá thể, bá thể vô song vạn cổ...” Sở Thiên Bá nói mớ, giống như điên cuồng.
Hắn ta không thể chấp nhận hiện thực máu chảy đầm đìa này.
Hết chương 446.
Chương 447
Ánh mắt Quân Tiêu Dao cực kỳ lạnh nhạt, mang theo một tia thương hại nhàn nhạt.
“Từ đầu đến cuối, ngươi đều sai rồi, sai quá mức.”
“Ta sai rồi? Ta sai ở điểm nào?” Biểu cảm của Sở Thiên Bá đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Trên đời này người có thể xưng là vạn cổ vô song, chỉ có một mình ta mà thôi!”
Quân Tiêu Dao phất ống tay áo một cái, đặt ở phía sau, lời nói bình đạm mà lại mang theo một khí phách duy ngã độc tôn.
Người có thể xưng là vạn cổ vô song, chỉ có một mình Quân Tiêu Dao ngươi!
“Ngươi...” Ngực Sở Thiên Bá chấn động, bỗng hộc ra một ngụm máu tươi.
Đạo tâm của hắn ta bị đả kích to lớn.
Tính cách của Quân Tiêu Dao quả thực còn khí phách hơn cả bá thể!
Vạn cổ vô song, chỉ có một mình hắn!
Một người cuồng đến mức nào, ngạo đến mức nào mới có thể nói ra những câu nói ngông nghênh như vậy?
“Kết thúc.” Quân Tiêu Dao đẩy ngang một chưởng, muốn chấm dứt tánh mạng Sở Thiên Bá.
Hai loại thể chất căn bản không có khả năng bình yên ở chung, chỉ có một bên ngã xuống mới có thể kết thúc tranh đấu.
“Không, ta không cam lòng!” Sở Thiên Bá lắc đầu, hắn ta có thể ngã xuống như vậy sao?
Đông một tiếng vang lên.
Sở Thiên Bá lại tung ra Tang Hồn Chuông, muốn mượn nó để giữ được mạng mình.
Còn mạng thì còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, nếu chết rồi sẽ không còn cái gì nữa.
Sở Thiên Bá không cho rằng mình còn có thể sống thêm một lần.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì lắc đầu và nói: “Sớm đoán được ngươi sẽ không bỏ cuộc, nhưng kết quả sẽ không có thay đổi gì cả.”
Hắn cũng tung ra cổ giáp tàn khuyết mà Khương Đạo Hư ban cho, chống lại uy năng của Tang Hồn Chuông.
Đồng thời còn tung một chưởng vào ngực Sở Thiên Bá.
Tiếng răng rắc liên tục vang lên.
Ngũ tạng lục phủ, bao gồm cả cốt cách của Sở Thiên Bá gần như đều bị chấn nát, cho dù là nguyên thần cũng đã bị chấn động kịch liệt, như sắp tan vỡ.
Cả người Sở Thiên Bá bị hất văng vào ao Chúng Sinh Luân Hồi, trong miệng không ngừng ho ra máu tươi hòa lẫn với nội tạng.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật nhàn nhạt.
Hắn biết, Sở Thiên Bá nhất định sẽ phải ngã xuống.
“Khụ khụ... Quân Tiêu Dao, ngươi rất đắc ý sao?”
Sau khi cảm nhận được sinh mệnh của mình sắp tiêu tan, trên mặt Sở Thiên Bá hiện ra sự dữ tợn điên cuồng.
“Đắc ý? Dẫm chết một con kiến thì có gì để đắc ý?” Quân Tiêu Dao thản nhiên trả lời.
Hoàn toàn không có cảm giác thành tựu gì cả.
Phụt!
Sở Thiên Bá lại hộc máu.
Con mẹ nó!
Người cũng sắp phải chết, có thể nói hai câu dễ nghe hay không?
Sở Thiên Bá quả thực muốn nổ tung.
Nhưng hắn ta vẫn lộ ra nụ cười điên cuồng, hàm răng nhiễm máu tươi, lạnh lẽo mà nói: “Quân Tiêu Dao, Thiên Đạo có Luân Hồi, trời xanh tha cho ai, sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ cảm nhận được thống khổ hiện tại của ta.”
“A... Trời xanh tha cho ai?”
“Ngày sau bản Thần Tử sẽ quân lâm vạn cổ, quan sát trời đất bao la, trời đã là thứ gì?” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Cái gì mà nhân quả, cái gì mà Thiên Đạo, trước nay hắn luôn không tin!
Có đủ thực lực thì có thể làm chúa tể tất cả!
Nhìn thấy tâm thái vô địch coi thường tất cả của Quân Tiêu Dao, cả Sở Thiên Bá cũng cảm thấy chấn động.
Đạo tâm vô địch của người này gần như không thể lay động.
“Quân Tiêu Dao, lời này nói quá sớm, ta có dự cảm, trong đời này, Bá Vương nhất mạch bá thể của ta sẽ hiện thế, hắn sẽ chung kết truyền thuyết vô địch của ngươi!”
Lời này của Sở Thiên Bá cũng làm đôi mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Bá Vương?
Hắn cũng từng nghe nói đến xưng hô này, nó không phải là chỉ một người nào đó, mà là người mạnh nhất trong nhất mạch bá thể.
Trong ghi chép thời xa xưa, nhất mạch Thương Thiên Bá Thể cũng từng có Bá Vương xuất thế.
Mà mỗi một đời, chỉ cần có Bá Vương xuất thế thì phần lớn Hoang Cổ Thánh Thể sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hoặc là hạ phong!
Mà thời đại không có Bá Vương xuất thế thì Hoang Cổ Thánh Thể có thể chiếm cứ ưu thế.
Nguyên nhân không vì điều gì khác, bởi vì Bá Vương là thăng hoa cực cảnh của nhất mạch bá thể, các phương diện năng lực càng mạnh hơn Thương Thiên Bá Thể.
Hoang Cổ Thánh Thể bình thường thật sự không có ưu thế gì khi đối đầu với Bá Vương.
“Bá Vương xuất thế thì đã sao, dù sao ngươi cũng không nhìn thấy được.” Quân Tiêu Dao không sinh ra gợn sóng gì vì tin tức này.
Chờ đến khi Bá Vương xuất thế, không biết thực lực của Quân Tiêu Dao đã mạnh đến mức nào rồi.
“A... Quân Tiêu Dao, ngươi xác định mình có thể tồn tại đi ra ngoài sao?” Sở Thiên Bá bỗng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ngay sau đó, hắn ta bỗng tung ra một đại ấn đen nhánh, đồng thời khí huyết cả người nổ tung, phóng thích ánh sáng và sức nóng cuối cùng của mình.
“Minh Vương Phá Phong Ấn, giải phong!”
Sở Thiên Bá hao hết sức mạnh cuối cùng để thúc giục Minh Vương Phá Phong Ấn này, sau đó trực tiếp ném nó vào ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Chỉ thoáng chốc, thiên địa rung chuyển, Táng Giới chấn động!
Không ai nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng sửng sốt mất một hô hấp.
Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Sở Thiên Bá đã dùng tánh mạng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.
Minh Vương Phá Phong Ấn này là sư tôn Thiên Minh Táng Hoàng giao cho hắn ta, bảo hãy ném vào ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Sau đó, ao Chúng Sinh Luân Hồi nổ vang rung động, giống như sôi trào, nước ao ào ạt kích động.
Sức mạnh phong ấn trong mộ địa Vạn Linh lại bắt đầu dần dần tan rã.
Đồng thời, phong ấn Táng Giới cũng đang rung động.
“Hả? Đây là...” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Chẳng lẽ ao Chúng Sinh Luân Hồi này là trung tâm sức mạnh phong ấn của Táng Giới sao?
Sở Thiên Bá hành động như vậy là muốn Táng Giới phá giải được phong ấn?
Thân thể Sở Thiên Bá bắt đầu sụp đổ, khí tức cũng ngã xuống.
Hắn ta phát ra tiếng gầm rú vang dội: “Sư tôn, báo thù cho con!”
Rống xong, thân thể Sở Thiên Bá hỏng mất, cả người trực tiếp tan vỡ thành một bãi huyết nhục.
Một vị Thương Thiên Bá Thể ngã xuống!
Nhưng đồng thời, toàn bộ mộ địa Vạn Linh đều đang run rẩy.
Những văn bia phủ đầy bụi đó đều đang lập loè, trên đó hiện ra vô số phù văn phong ấn.
Mà phía dưới văn bia, từng cái khe bắt đầu lan ra, có tử khí nồng đậm quay cuồng.
Hình như bên dưới mộ địa Vạn Linh này có phong ấn một đám đại lão Táng thổ.
Hết chương 447.
Chương 448
Mà phía dưới văn bia, từng cái khe bắt đầu lan ra, có tử khí nồng đậm quay cuồng.
Hình như bên dưới mộ địa Vạn Linh này có phong ấn một đám đại lão Táng thổ.
Nhưng càng khiến người ta chấn động lại là sâu trong Táng Giới có dị động nào đó, có khí tức truyền thừa khủng bố tràn ra.
Toàn bộ Táng Giới hoàn toàn rối loạn!
Mà cùng lúc đó, bên ngoài Táng Giới.
Nhìn thấy Sở Thiên Bá ngã xuống, hai mắt tất cả cường giả của Minh Vương điện đều đỏ rực như máu.
Thiên Minh Táng Hoàng nghe thấy câu sư tôn báo thù cho con xong thì thân thể khẽ run lên.
Thiên Minh Táng Hoàng luôn ký thác kỳ vọng cao đối với Sở Thiên Bá, thậm chí ngày sau muốn hắn ta chưởng quản Minh Vương điện.
Nhưng Sở Thiên Bá lại chết trước mắt ông ta như vậy. Trong mắt Thiên Minh Táng Hoàng có sát ý lạnh lẽo hiện lên.
Mà cũng vào lúc này, hình như phong ấn bên ngoài Táng Giới cũng trở nên không ổn định, bắt đầu rách nát.
Thấy tình cảnh này, chúng sinh linh Táng thổ mới phản ứng lại.
Thì ra Minh Vương điện sớm đã có kế hoạch, muốn phá phong ấn cho Táng Giới.
“Trời đất sắp thay đổi...” Sinh linh Táng thổ ở đây cũng run lên bần bật, đã nhận ra một loại đại khủng bố.
Sau trận đại phong ba hơn mười năm trước, chẳng lẽ Táng thổ bình tĩnh hồi lâu lại sắp nhấc lên sóng gió sao?
Khí tức cả người Thiên Minh Táng Hoàng bừng bừng tuôn trào, uy áp Chí Tôn đè ép khắp tứ phương!
Ông ta là người đầu tiên ra tay, trực tiếp bước vào Táng Giới.
Phong ấn Táng Giới cận kề rách nát, căn bản không thể ngăn cản cường giả Chí Tôn đi vào.
Nhìn Thiên Minh Táng Hoàng tiến vào trong đó, tất cả sinh linh toàn trường đều không bình tĩnh.
Thiên Minh Táng Hoàng muốn đi diệt sát Quân Tiêu Dao sao?
Nữ Táng Hoàng quỷ diện thấy thế thì đôi mắt lạnh lẽo dưới mặt nạ chợt lóe, nàng cũng lắc mình lao vào.
Ngay vào lúc mọi người ở đây giật mình, trong hư không lại có tiếng chấn động truyền ra: “Truyền nhân của Quân gia, quá đáng...”
Giọng nói hồn hậu trầm thấp này đầy cổ xưa mà tang thương.
Một con cốt long thân thể chạy dài vạn dặm, phá vỡ hư không mà đến, long trảo như có thể xé nát cả khung trời.
Cuối cùng cốt long vạn trượng biến thành một nam tử trung niên mặc cốt giáp trắng hếu, trên lưng có đôi cánh rồng màu trắng.
Một uy áp Chí Tôn cuồng mãnh cũng trút xuống.
“Là Long Hài Táng Hoàng của Thi Hài Long Tộc, ông ta cũng hiện thân!”
Long Hài Táng Hoàng hiện thân, khiến cho tứ phương ồ lên.
Nhưng điều đáng khiếp sợ vẫn chưa kết thúc.
Trong hư không, Huyết Hải lật úp, thổi quét đến ngập trời.
Một lão giả mặc trường bào huyết sắc đạp Huyết Hải đầy trời mà đến, sát khí ngập trời kia lay động đàn tinh, chấn động tâm thần!
“Là Huyết Sát lão tổ của Huyết Sát tộc!”
Trên mặt đất chấn động rạn nứt, hoàng thổ vạn dặm nứt vỡ, một ma chu khổng lồ to chừng sơn lĩnh hiện thân, cuối cùng biến thành một nam tử có tám cánh tay, khí tức mạnh mẽ tuyệt đối.
“Thiên Chu Ma Tôn của Bát Tí Chu Ma tộc!”
Một khí tức lạnh lẽo cuồn cuộn kích động, một người màu đen áo choàng vác một cái quan tài cổ xưa đi đến.
“Là tông chủ của Luyện Thi Tông, người vác quan tài trong truyền thuyết, nghe đồn trong quan tài của ngài ấy có một vị thi hoàng!”
Nhìn thấy người vác quan tài kia, rất nhiều sinh linh Táng thổ đều xù lông.
Thi hoàng trong lời đồn là tồn tại khủng bố đủ để tạo thành uy hiếp với cường giả Chí Tôn.
Ngoài ra, còn có một lão giả áo tím dáng người gầy gò khòm khòm hiện thân.
Lão giả này hiện thân càng khiến sinh linh Táng thổ tứ phương gần như muốn hít thở không thông, nói không ra lời.
“Chẳng lẽ vị kia là Cửu U lão nhân trong lời đồn, Cửu U Ngao chết trong tay Thần Tử Quân Gia chính là do lão một tay bồi dưỡng ra.”
Khi nhìn thấy Cửu U lão nhân hiện thân, toàn trường gần như sôi trào.
Đây là một cường giả tuyệt đỉnh lánh đời không xuất thế, bản thân không có bất cứ thế lực nào, chỉ bồi dưỡng ra một mình Cửu U Ngao.
Mà hiện tại, Cửu U Ngao ngã xuống trong tay Quân Tiêu Dao, hiển nhiên Cửu U lão nhân không có khả năng dễ dàng bỏ qua.
Sau đó, trừ những cường giả đỉnh cấp ra thì còn có cường giả của Thôn Thiên Ma Mãng tộc, La Sát nhất tộc, Táng Hoàng Tử Linh tộc cũng sôi nổi hiện thân.
Trừ họ ra, quốc chủ Tu La Ma Quốc cũng hiện thân, đó là một nam tử trung niên có chòm râu, mặc chiến khải huyết sắc.
“Bọn họ... Thật sự dám động thủ sao?” Ánh mắt Tu La quốc chủ lộ ra chút đăm chiêu.
Bên kia, trong hư không, một cường giả trên lưng có đôi cánh màu xám khủng bố cũng đang quan sát tình hình.
Ông ta là Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc.
Đọa Vũ tộc cũng là thế lực chịu thua Quân Tiêu Dao đầu tiên.
“Thật không muốn sống nữa sao, hay là bọn họ đã quên mất thảm trạng hơn mười năm trước?” Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc lẩm bẩm.
Tất cả sinh linh Táng thổ toàn trường đều dại cả ra.
Không nghĩ tới các đại lão của Táng thổ thập vực đều hiện thân.
Những đại lão này ngày thường chỉ tồn tại trong lời đồn, luôn cao cao tại thượng, vô cùng thần bí, ngồi xem phong vân của Táng thổ phập phồng.
Nhưng hiện tại, tất cả bọn họ đều thật sự hiện thân, hiển nhiên là muốn có hành động lớn.
Sau khi hiện thân, các cường giả đỉnh cấp Long Hài Táng Hoàng, Huyết Sát lão tổ, Thiên Chu Ma Tôn cũng phá vỡ phong ấn mà bước vào Táng Giới.
Nhìn thấy những cường giả đó tiến vào Táng Giới, những sinh linh Táng thổ ở đây cũng không kìm nén được mà sôi nổi theo sát phía sau, muốn đi xem náo nhiệt.
Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao đang cau mày bên mép ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Hắn cũng không nghĩ tới tình thế sẽ phát triển đến nước này.
Theo lý thuyết, sau khi Quân Tiêu Dao có được Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo thì cũng nên rời đi.
Nhưng sau khi nhìn thấy ao Chúng Sinh Luân Hồi, Quân Tiêu Dao đã đánh mất ý niệm trực tiếp rời đi.
Đại cơ duyên như thế đặt ngay trước mắt, không lợi dụng cho tốt mới gọi là ngu xuẩn.
Nếu luyện hóa tất cả năng lượng của cái ao Chúng Sinh Luân Hồi này thì thực lực của Quân Tiêu Dao tuyệt đối sẽ tăng vọt.
Có thể nói, cho dù là ở thế giới Tiên Cổ thì đại cơ duyên giống như ao Chúng Sinh Luân Hồi cũng ít càng thêm ít.
Hết chương 448.
Chương 449
Tất nhiên Quân Tiêu Dao không có khả năng bỏ lỡ.
Nhưng hiện tại, Táng Giới xuất hiện đại biến cố, hình như sức mạnh phong ấn sắp rách nát, tất nhiên Quân Tiêu Dao không có khả năng bình yên tu luyện tại đây.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao suy tư.
Từng luồng khí tức mạnh mẽ tuyệt đối lao vút tới từ nơi xa.
Một đại chưởng ấn ma khí có khí thế che trời giống như một vòm trời đen nhánh lập tức đàn áp về hướng Quân Tiêu Dao!
“Thật sự dám ra tay sao?”
Nhìn thấy ma chưởng khổng lồ đánh úp đến, trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra chút lạnh lẽo nhàn nhạt.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao muốn lấy cổ giáp chống lại, bên kia vòm trời, vô số đóa bỉ ngạn hoa nở rộ, vô cùng yêu diễm, mang theo khí tức tử vong.
Bỉ ngạn hoa và ma chưởng va chạm vào nhau, uy năng làm nát trời, cứ như có muôn vàn viên đại tinh nổ tung cùng một lúc.
Cường giả Chí Tôn giao phong, cho dù chỉ là một chiêu một thức vô cùng đơn giản thì cũng đủ để ảnh hưởng thiên địa, tạo thành phá hư thật lớn.
“Nữ Táng Hoàng quỷ diện, ngươi quá đáng!” Trong hư không truyền đến tiếng quát lạnh lẽo tức giận của Thiên Minh Táng Hoàng.
Ông ta không nghĩ tới nữ Táng Hoàng quỷ diện lại bảo vệ Quân Tiêu Dao đến mức này.
Đã tới cục diện này mà nàng còn muốn đứng trước người Quân Tiêu Dao.
“Trước khi bổn hoàng chưa biết rõ ràng nhân quả thì không kẻ nào được phép động vào hắn!” Dưới lớp mặt nạ, giọng nói thanh lãnh của nữ Táng Hoàng quỷ diện chứa đầy sát ý.
Nàng bảo vệ Quân Tiêu Dao gần như là một loại bản năng.
Hơn nữa nữ Táng Hoàng quỷ diện cũng muốn biết rốt cục giữ mình và Quân Tiêu Dao có nhân quả gì.
Nếu hiện tại Quân Tiêu Dao chết thì nhân quả này sẽ vĩnh viễn không giải được, cũng không phải chuyện tốt gì đối với nữ Táng Hoàng quỷ diện.
“Quân Tiêu Dao phạm phải tội nghiệt thiên đại ở Táng thổ, hắn không có khả năng tồn tại đi ra khỏi Táng thổ!” Thiên Minh Táng Hoàng lạnh lùng nói.
Ngay khi câu nói vừa dứt, các cường giả Táng Hoàng như Long Hài Táng Hoàng, Huyết Sát lão tổ, Thiên Chu Ma Tôn, tông chủ của Luyện Thi Tông, Cửu U lão nhân cũng sôi nổi đi tới.
Mỗi một vị trong đó đều là cường giả từ Chí Tôn trở lên.
Một vị hiện thân cũng đã đủ để lay động tứ phương, càng đừng nói đồng thời xuất hiện như giờ phút này.
Hơn nữa chủ yếu là bọn họ đang cùng nhằm vào một hậu bối chỉ có tu vi Thần Hỏa Cảnh.
Một đám cường giả Chí Tôn nhằm vào một hậu bối Thần Hỏa Cảnh, truyền ra không biết sẽ làm cho bao nhiêu người trừng rớt tròng mắt.
Đổi lại là thiên kiêu khác, phỏng chừng giờ phút này chân đã mềm, sẽ ngã bệt xuống mặt đất. Nhưng Quân Tiêu Dao đối mặt với các Táng Hoàng Chí Tôn mà ánh mắt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, như hồ sâu thăm thẳm mà không thấy đáy.
Rất nhiều sinh linh Táng thổ theo tới phía sau thấy tình cảnh này cũng cảm thấy trong lòng phức tạp.
Một mặt, bọn họ không nghĩ tới chúng Táng Hoàng Chí Tôn sẽ sa đọa đến mức nhằm vào một tiểu bối. Mặt khác, không nói đến cái khác, chỉ xét đến khí độ của Quân Tiêu Dao vào giờ phút này thì cho dù là những sinh linh Táng thổ không có chút hảo cảm nào với hắn cũng cảm thấy bội phục.
“Quân công tử!” Trong đám người, một bóng hình xinh đẹp lắc mình lao đến, đó là Lang Huyên.
Nàng ta lĩnh ngộ đại thần thông Lôi Đế không có kết quả nên khi đi ra ngoài tìm cơ duyên khác đã thấy được một đám sinh linh Táng thổ đi vào.
Nàng nhận ra chỉ sợ Táng Giới đã xảy ra biến hóa nên lập tức đi theo đến.
Không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Rất nhiều Táng Hoàng bức sát một mình Quân Tiêu Dao!
“Lang Huyên, trở về!” Phía trên vòm trời, Tu La quốc chủ tung ra một chiêu, ngăn cản Lang Huyên lại.
Hiện tại không phải là thời điểm tùy tiện phát biểu ý kiến, nhất cử nhất động đều có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Cho dù Tu La Ma Quốc xem như thế lực không có thù hận nhất với Quân Tiêu Dao, nhưng Tu La quốc chủ vẫn không muốn tùy tiện nhúng vào vũng nước đục này.
“Đi giúp Quân công tử đi.” Ánh mắt Lang Huyên lộ ra chút vội vàng.
Nàng ta không muốn Quân Tiêu Dao chết.
“Yên tâm đi, người của Quân gia muốn chết cũng khó, không đơn giản như vậy đâu.” Ánh mắt Tu La quốc chủ thật thâm thúy, đưa mắt nhìn vào sâu trong mộ địa Vạn Linh.
Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao được vạn chúng chú ý lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn đảo mắt qua đám người Thiên Minh Táng Hoàng, tùy ý mà nói: “Đánh đám nhỏ xong tới đám già, kịch bản không thể thay đổi một chút sao?”
“Tiểu bối Quân gia, ngươi còn không biết mình phạm phải tội nghiệt ngập trời hay sao?” Thiên Minh Táng Hoàng phóng ra uy áp khủng bố.
Nhưng mà chả có tác dụng gì với Quân Tiêu Dao.
“Tội nghiệt? Giết một thì là tội, đồ vạn thì chính là hùng, bản Thần Tử còn cảm thấy giết được không đủ nhiều!” Quân Tiêu Dao nói với giọng điệu sắc bén.
Muốn hắn thoái nhượng hoặc là cúi đầu?
Không có khả năng!
Người khác chỉ kiêu ngạo nhất thời, Quân Tiêu Dao này phải kiêu ngạo một đời.
Có thiên phú này, có bối cảnh này mà còn làm rùa đen rút đầu, vậy thật quá hèn nhát.
Đừng hèn, phải cương!
Đây là nguyên tắc xử sự của Quân Tiêu Dao.
Kẻ địch càng mạnh thì Quân Tiêu Dao càng không thoái nhượng.
“Bổn hoàng biết ngươi cậy vào cái gì, nhưng cho dù Quân gia đứng sau lưng ngươi thì tính sao, hiện giờ ngươi gần như đắc tội toàn bộ Táng thổ, Quân gia cũng khó có thể giữ được ngươi!” Giọng nói của Thiên Minh Táng Hoàng hàm chứa sát ý.
“Không sai, cho dù Quân gia tham dự vào cũng mơ tưởng dễ dàng bỏ qua chuyện này!” Long Hài Táng Hoàng cũng mở miệng.
Nhìn đến đây, chúng sinh linh Táng thổ mới hồi phục tinh thần.
Quân Tiêu Dao không phải chỉ giết sinh linh của một hai thế lực, mà chín phần thế lực tại Táng thổ đều bị Quân Tiêu Dao đắc tội.
Nếu chỉ là một hai thế lực thì có lẽ họ còn kiêng kị Quân gia.
Tỷ như Đọa Vũ tộc trước đó, chỉ dựa vào nhất tộc bọn họ thì tuyệt đối không dám đối nghịch với Quân gia.
Nhưng hiện tại, quá nhiều thế lực đều mang theo sát ý với Quân Tiêu Dao.
Các thế lực Minh Vương điện, Thi Hài Long Tộc, Bát Tí Chu Ma tộc, Thôn Thiên Ma Mãng tộc, Huyết Sát tộc, Luyện Thi Tông, còn có một Cửu U lão nhân không có thế lực.
Nhiều thế lực đỉnh cấp và cường giả như vậy liên hợp với nhau, cho dù là Quân gia cũng không có khả năng tùy tâm sở dục đúng không?
Hết chương 449.
Chương 450
“Xem ra lúc này Thần Tử Quân Gia tính sai rồi, hắn xem nhẹ trình độ nguy hiểm của những thế lực này.” Có sinh linh Táng thổ lắc đầu và nói.
Nói không chừng Quân Tiêu Dao sẽ lật xe ở Vạn Cổ Táng Thổ.
“Cho nên, các ngươi muốn mạng của Quân mỗ?” Quân Tiêu Dao không mặn không nhạt mà nói.
“Cho ngươi một cơ hội, tự sát đi.” Thiên Minh Táng Hoàng lạnh nhạt nói.
Nếu có khả năng, ông ta cũng không muốn tự mình động thủ.
Ai ra tay giết Quân Tiêu Dao thì chỉ sợ sẽ lọt vào nhằm vào mãnh liệt nhất của Quân gia.
Bởi vậy, không ai muốn tự mình giết Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao tự sát là lựa chọn tốt nhất.
“Ha hả...” Quân Tiêu Dao cười, cứ như nghe thấy một trò cười lớn nhất trên thế gian.
“Ân? Ngươi đây là ý gì?” Sắc mặt Thiên Minh Táng Hoàng âm trầm xuống.
“Là ai cho các ngươi dũng khí, cho các ngươi có gan chó này, dám nói ra những câu này với bản Thần Tử?” Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.
Đám Táng Hoàng cao cao tại thượng này của Táng thổ bị kẹt não hay úng não rồi.
Bọn họ căn bản không biết người mình muốn uy hiếp rốt cục là ai!
Nghe thấy lời nói của Quân Tiêu Dao, cho dù là chúng Táng Hoàng cao cao tại thượng, tâm tính không gợn sóng cũng có cảm giác dâng trào lửa giận.
“Không cần nhiều lời, người này cuồng ngạo vô độ, chúng ta đồng loạt ra tay, bản tôn cũng không tin Quân gia có thể diệt sạch các thế lực Táng thổ chúng ta hay sao?” Thiên Chu Ma Tôn của Bát Tí Chu Ma tộc lạnh lùng nói.
“Không sai, tuy Quân gia mạnh, nhưng cũng không thể một tay che trời ở Tiên Vực, càng đừng nói là ở Táng thổ, còn nữa, Táng Giới sắp phá phong ấn, chỉ sợ bản thân Quân gia cũng dính vào phiền phức lớn.” Huyết Sát lão tổ cũng lạnh lùng nói.
Không bao lâu nữa mộ địa Vạn Linh sẽ phá phong ấn, những đại lão Táng thổ bị phong ấn trong đó có hận ý ngập trời với Quân gia.
Càng đừng nói ở sâu trong Táng Giới còn có đại khủng bố tồn tại từ xưa đến nay.
Quân gia muốn thâm nhập vào Táng thổ để quét ngang các thế lực cũng không phải chuyện đơn giản gì.
Sau khi suy nghĩ kỹ điểm này, đám người Thiên Minh Táng Hoàng cũng không hề chần chờ và kiêng kị.
Hôm nay bọn họ nhất định phải diệt sát Quân Tiêu Dao!
“Các ngươi làm càn!” Nhìn thấy đám người Thiên Minh Táng Hoàng vẫn quyết ý ra tay, nữ Táng Hoàng quỷ diện phát ra tiếng quát thanh lãnh chứa đầy sát ý.
“Nữ Táng Hoàng quỷ diện, tuy thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng cũng không có khả năng ngăn cản tất cả chúng ta, hôm nay người này chắc chắn phải chết!” Thiên Minh Táng Hoàng lạnh nhạt nói.
“Để hai chúng ta tới ngăn nàng lại!”
La Sát Táng Hoàng của La Sát nhất tộc và Tử Linh Táng Hoàng của Tử Linh tộc cùng đứng ra.
Nếu chỉ một Táng Hoàng đơn độc đối đầu với nữ Táng Hoàng quỷ diện thì thật sự có vài phần nguy hiểm.
Cho nên hai Táng Hoàng cùng ra tay, muốn ngăn cản nữ Táng Hoàng quỷ diện lại.
Ba cường giả cấp bậc Táng Hoàng lập tức đại chiến với nhau.
Không thể không nói, nữ Táng Hoàng quỷ diện rất mạnh, thực lực ngập trời, tay ngọc phất ra thì vô số những đóa bỉ ngạn hoa nở rộ, pháp tắc tử vong mãnh liệt tuôn ra, đan chéo trong hư không.
Sắc mặt hai người La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng đều biến đổi.
Tuy đều là Táng Hoàng, nhưng thực lực cũng có cao có thấp.
Rốt cuộc Chí Tôn chi Cảnh có tất cả bảy đại cảnh giới.
La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng đều kém hơn nữ Táng Hoàng quỷ diện một bậc.
Bọn họ có thể bám chân nàng đã xem như cực kỳ miễn cưỡng.
Mà bên này, tất nhiên đám người Thiên Minh Táng Hoàng cũng không kéo dài, trực tiếp trấn sát về hướng Quân Tiêu Dao.
Tất nhiên Thiên Minh Táng Hoàng sẽ không hành động một mình.
Nếu chỉ một mình ông ta đơn độc giết Quân Tiêu Dao thì Quân gia tuyệt đối sẽ chỉ thẳng đầu mâu vào ông ta trước.
Cho nên Thiên Minh Táng Hoàng thật khôn khéo, cũng không đơn độc ra tay, mà cùng tấn công với những Táng Hoàng còn lại.
Bọn họ ra chiêu thật tùy ý, chỉ là điểm ra một ngón tay.
Nhưng nhiều Táng Hoàng như vậy cùng ra tay, cũng đủ để diệt sát Quân Tiêu Dao ngàn vạn lần.
“Thần Tử Quân Gia sẽ ngã xuống sao?”
“Tuy rằng ta chán ghét hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thần Tử Quân Gia thật sự là yêu nghiệt tuyệt thế ngàn vạn năm khó xuất hiện, không ngờ sẽ hạ màn dưới tình huống như vậy.”
“Đã đủ phô trương, một chúng Táng Hoàng đưa hắn lên đường, có thiên kiêu tuổi trẻ nào có đãi ngộ như vậy?”
Sinh linh Táng thổ vây xem chung quanh đều tấm tắc cảm thán.
Cho dù Quân Tiêu Dao có chết, phỏng chừng sự tích của hắn cũng sẽ được tán dương rất nhiều năm.
“Quân công tử...” Ánh mắt Lang Huyên và Tần Tiên Nhi đều run rẩy.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao thật sự sẽ ngã xuống tại đây?
“Ai có thể đoạt mạng Quân Tiêu Dao ta chứ, trời cũng không thể, huống chi là các ngươi!” Trong mắt Quân Tiêu Dao phụt ra ba thước thần quang.
Hắn lại tung ra cổ giáp, khí tức cổ xưa mà tang thương đang lưu động, cứ như vách tường kiên cố nhất.
Ầm ầm ầm!
Thế công tùy tiện của chúng Táng Hoàng lại bị cổ giáp này ngăn cản.
“Hả? Có chút bản lĩnh đấy.” Thiên Chu Ma Tôn hơi nheo mắt lại.
Thân là Thần Tử Quân Gia, tất nhiên cũng có một ít bảo bối hộ thân, cũng không làm bọn họ bất ngờ.
“Chư vị tiếp tục ra tay, cổ giáp này không chắn được bao lâu.” tông chủ của Luyện Thi Tông lạnh lùng nói.
Quan tài phía sau ông ta mở ra, thi khí và sát khí ngập trời đang kích động.
Sau đó, một khối thi hoàng lao ra ngang trời, uy năng mạnh mẽ tuyệt đối, khiến Chí Tôn cũng phải biến sắc.
Thi hoàng tung ra một chưởng, móng tay sắc bén như đao, trực tiếp xé rách hư không, vẽ ra cái khe không gian đen nhánh.
Thi hoàng đấm một tay lên cổ giáp, phát ra chấn động khủng bố.
Vết rạn trên cổ giáp càng tăng nhiều.
Đây tuy rằng là vật hộ thân được Khương Đạo Hư ban cho, nhưng dù sao người ra tay cũng là cường giả cấp bậc Chí Tôn.
Một cổ giáp cũng không chịu được thời gian dài.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm, tỏa ra hàn ý nhè nhẹ.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao còn trấn định như thế, trong lòng đám người Thiên Minh Táng Hoàng càng nổi lên sát tâm.
Quân Tiêu Dao này quả thực không để chúng Táng Hoàng bọn họ vào mắt.
Hết chương 450.
“A... Ta không tin, ta là Thương Thiên Bá Thể, xưa nay vô song, người nào có thể địch lại!” Sở Thiên Bá đánh đến điên cuồng, phát ra tiếng rống giận.
Ngay sau đó, chung quanh hắn ta trực tiếp cùng hiện ra tứ đại thần hình.
Côn Bằng thần hình, Đại Chung Đạo Thể, Chân Long Pháp Thân, tiên hoàng linh vũ.
Tứ đại thần hình cùng thúc giục, loại uy năng này có thể hủy thiên diệt địa.
Thậm chí cả Thượng Thương Chi Thủ cũng bị chấn động văng ra.
“Xem ra nhiều nhất ngươi cũng chỉ có thể thi triển ra tứ đại thần hình.” Quân Tiêu Dao thấy thế thì nói.
Chín đại thần hình của Bá thể và sáu đại dị tượng của thánh thể đều không phải bẩm sinh đã có, mà cần tự mình chậm rãi lĩnh ngộ ra.
Tuy Sở Thiên Bá chỉ lĩnh ngộ ra tứ đại thần hình, nhưng cũng xem như cực kỳ yêu nghiệt.
“Tứ đại thần hình cũng có thể diệt sát ngươi!” Sở Thiên Bá ra sức gào rống, mơ hồ mang theo sức mạnh tứ đại thần hình, đánh sâu về hướng Quân Tiêu Dao.
“Được, vậy chúng ta lấy phương thức thánh thể và bá thể tới giải quyết cuộc chiến này đi.”
Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì lập tức thi triển ra dị tượng Vạn Thánh Triều Bái, đồng thời trên chín tầng trời phía sau hắn lại hiện ra một bóng người tiên quang mênh mông to lớn.
Bóng người kia đứng sừng sững trong thiên địa, mang theo uy nghiêm vô thượng.
Ngân hà cứ như vờn quanh bên hông ngài, sao trời cổ xưa cũng chỉ tô điểm xung quanh ngài mà thôi.
Đó chính là Thánh Thể Dị Tượng, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên!
Giờ phút này, chung quanh Quân Tiêu Dao có Vạn Thánh Triều Bái, phía sau có tiên vương hiện lên.
Loại dị tượng khủng bố này khiến Quân Tiêu Dao nổi bật lên như hậu duệ thần linh, thiên địa chi tử!
“Kết thúc.”
Quân Tiêu Dao lại thi triển ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, thêm vào sức mạnh Tượng Thần Trấn Ngục Kính và Đại La Tiên Cốt.
Sau đó còn có sức mạnh của cả hai đại dị tượng thánh thể.
Vạn Thánh Triều Bái có được uy năng làm suy yếu chiến lực của địch quân.
Mà Tiên Vương Lâm Cửu Thiên lại là đạo pháp vô địch, có thể mang đến gia trì cực lớn cho các loại thần thông của Quân Tiêu Dao.
Tỷ như Lục Đạo Luân Hồi Quyền mà giờ phút này Quân Tiêu Dao thi triển ra, dưới sự gia trì của Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, uy năng của nó bùng nổ thêm mấy lần.
Cứ như tiên vương phía sau Quân Tiêu Dao cùng hắn tung ra một quyền này.
Ầm ầm ầm!
Thiên địa mênh mông, pháp lực chấn động.
Hai đại dị tượng thánh thể và tứ đại thần hình bá thể hung hãn va chạm vào nhau.
Loại dao động này khó có thể hình dung, toàn bộ mộ địa Vạn Linh đều như bị san thành thành bình địa!
Mặt đất rạn nứt, chư thiên chấn động!
Mà ở bên ngoài Táng Giới, quầng sáng trên vòm trời bị bụi mù vô tận bao phủ.
Tất cả sinh linh Táng thổ, các thế lực lớn, đều gắt gao nhìn chằm chằm vào quầng sáng.
Rốt cục cuộc tranh phong giữa Thánh thể và bá thể sẽ có kết quả ra sao?
Hoang Cổ Thánh Thể, Thương Thiên Bá Thể, hai đại thể chất từ xưa đã là túc địch của nhau. Trong lịch sử xa xưa, hai bên từng có quá nhiều lần va chạm, bên nào cũng có thắng có bại.
Mà thời đại này, Hoang Cổ Thánh Thể và Thương Thiên Bá Thể cùng một thế hệ tranh phong, lại là ai thắng ai thua?
Tất cả sinh linh Táng thổ ở ngoại giới đều đang khẩn trương quan sát.
Xét từ góc độ của Táng thổ, bọn họ hy vọng Sở Thiên Bá có thể thắng.
“Khụ khụ...”
Tiếng ho ra máu kịch liệt vang lên từ bụi mù.
Có gió thổi tới, đánh tan lớp bụi mù đi.
Bên cạnh ao Chúng Sinh Luân Hồi, Sở Thiên Bá quỳ một gối xuống đất, thân thể màu đồng cổ đều nứt nẻ, máu tươi màu tím nhạt không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
Giờ phút này Sở Thiên Bá giống như đồ sứ đã bị nứt, chạm vào một cái là nát.
Mà Quân Tiêu Dao bên kia vẫn đứng sừng sững trên hư không, vẻ mặt bình đạm không gợn sóng.
Rắc...
Có tiếng kim loại vỡ ra vang lên.
Đó là Thanh Thiên Tổ Long Giáp trên người Quân Tiêu Dao đang vỡ vụn.
Sau đó, Thanh Thiên Tổ Long Giáp tan vỡ thành quang điểm màu xanh lá đầy trời.
Chư Thần Phi Phong khoác phía sau hắn cũng tiêu tán đi.
Nhưng bản nhân Quân Tiêu Dao không có dấu hiệu bị thương nào, thậm chí khí tức cũng không quá mức hỗn loạn.
Ai cao ai thấp, ai thắng ai bại, liếc nhìn một cái đã rõ ràng!
Quân Tiêu Dao đã trấn áp Sở Thiên Bá!
Xôn xao!
Bên ngoài Táng Giới, tiếng ồ lên giống như thủy triều khuếch tán khắp tứ phía.
Không ai nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại là như thế này.
Sau khi lột xác, thân thể hoàn mỹ của Sở Thiên Bá đạt tới Hư Thần Cảnh, nhưng vẫn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao. Thậm chí thi triển ra cả chín đại thần hình của bá thể cũng không thể mang đến một chút thương tổn cho Quân Tiêu Dao.
Cái gì gọi là tuyệt vọng?
Đây mới là tuyệt vọng!
Tất cả sinh linh Táng thổ đều như cha mẹ chết, sắc mặt đen tối, bị đả kích to lớn.
Một mình Quân Tiêu Dao quét ngang Thập Tiểu Vương của Táng thổ, không ai có thể tranh phong!
Chúng cường giả Minh Vương điện đều không tin nổi, như bị sét đánh mà cứng lại tại chỗ.
Khí tức cả người Thiên Minh Táng Hoàng đều có chút không xong.
Sở Thiên Bá được ông ta ký thác kỳ vọng rất cao lại thua một cách thê thảm như thế.
“Trên đời này còn có chuyện gì mà Quân công tử làm không được không?” Tần Tiên Nhi có chút hoảng hốt, Quân Tiêu Dao lại đổi mới nhận thức của nàng lần nữa.
Thì ra trên đời này thật sự có nam nhi ưu tú như vậy!
Nữ Táng Hoàng quỷ diện lại là người bình tĩnh nhất.
Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt nàng tỏa ra ánh sáng xa xăm.
Mà giờ phút này, bên mép ao Chúng Sinh Luân Hồi, đầu óc Sở Thiên Bá trở nên trống rỗng, hắn ta quỳ một gối xuống đất, rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Thậm chí Sở Thiên Bá còn chưa kịp phản ứng là mình đã thua.
Quân Tiêu Dao bước từng bước một đi xuống vòm trời, sau đó đi đến bên ao Chúng Sinh Luân Hồi, nhặt gốc cây Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo kia lên.
“Mục tiêu cuối cùng đã được hoàn thành.”
Sau khi cất Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo vào pháp khí không gian, Quân Tiêu Dao mới coi như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mục đích lần này hắn tiến đến Táng thổ cũng coi như đã xong.
Mà mãi đến lúc này, Sở Thiên Bá mới tỉnh táo lại từ trạng thái hoảng hốt, trên mặt mang theo một loại biểu cảm như điên như cuồng.
“Sao có thể... Sao lại như vậy, ta chính là bá thể, bá thể vô song vạn cổ...” Sở Thiên Bá nói mớ, giống như điên cuồng.
Hắn ta không thể chấp nhận hiện thực máu chảy đầm đìa này.
Hết chương 446.
Chương 447
Ánh mắt Quân Tiêu Dao cực kỳ lạnh nhạt, mang theo một tia thương hại nhàn nhạt.
“Từ đầu đến cuối, ngươi đều sai rồi, sai quá mức.”
“Ta sai rồi? Ta sai ở điểm nào?” Biểu cảm của Sở Thiên Bá đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Trên đời này người có thể xưng là vạn cổ vô song, chỉ có một mình ta mà thôi!”
Quân Tiêu Dao phất ống tay áo một cái, đặt ở phía sau, lời nói bình đạm mà lại mang theo một khí phách duy ngã độc tôn.
Người có thể xưng là vạn cổ vô song, chỉ có một mình Quân Tiêu Dao ngươi!
“Ngươi...” Ngực Sở Thiên Bá chấn động, bỗng hộc ra một ngụm máu tươi.
Đạo tâm của hắn ta bị đả kích to lớn.
Tính cách của Quân Tiêu Dao quả thực còn khí phách hơn cả bá thể!
Vạn cổ vô song, chỉ có một mình hắn!
Một người cuồng đến mức nào, ngạo đến mức nào mới có thể nói ra những câu nói ngông nghênh như vậy?
“Kết thúc.” Quân Tiêu Dao đẩy ngang một chưởng, muốn chấm dứt tánh mạng Sở Thiên Bá.
Hai loại thể chất căn bản không có khả năng bình yên ở chung, chỉ có một bên ngã xuống mới có thể kết thúc tranh đấu.
“Không, ta không cam lòng!” Sở Thiên Bá lắc đầu, hắn ta có thể ngã xuống như vậy sao?
Đông một tiếng vang lên.
Sở Thiên Bá lại tung ra Tang Hồn Chuông, muốn mượn nó để giữ được mạng mình.
Còn mạng thì còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, nếu chết rồi sẽ không còn cái gì nữa.
Sở Thiên Bá không cho rằng mình còn có thể sống thêm một lần.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì lắc đầu và nói: “Sớm đoán được ngươi sẽ không bỏ cuộc, nhưng kết quả sẽ không có thay đổi gì cả.”
Hắn cũng tung ra cổ giáp tàn khuyết mà Khương Đạo Hư ban cho, chống lại uy năng của Tang Hồn Chuông.
Đồng thời còn tung một chưởng vào ngực Sở Thiên Bá.
Tiếng răng rắc liên tục vang lên.
Ngũ tạng lục phủ, bao gồm cả cốt cách của Sở Thiên Bá gần như đều bị chấn nát, cho dù là nguyên thần cũng đã bị chấn động kịch liệt, như sắp tan vỡ.
Cả người Sở Thiên Bá bị hất văng vào ao Chúng Sinh Luân Hồi, trong miệng không ngừng ho ra máu tươi hòa lẫn với nội tạng.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật nhàn nhạt.
Hắn biết, Sở Thiên Bá nhất định sẽ phải ngã xuống.
“Khụ khụ... Quân Tiêu Dao, ngươi rất đắc ý sao?”
Sau khi cảm nhận được sinh mệnh của mình sắp tiêu tan, trên mặt Sở Thiên Bá hiện ra sự dữ tợn điên cuồng.
“Đắc ý? Dẫm chết một con kiến thì có gì để đắc ý?” Quân Tiêu Dao thản nhiên trả lời.
Hoàn toàn không có cảm giác thành tựu gì cả.
Phụt!
Sở Thiên Bá lại hộc máu.
Con mẹ nó!
Người cũng sắp phải chết, có thể nói hai câu dễ nghe hay không?
Sở Thiên Bá quả thực muốn nổ tung.
Nhưng hắn ta vẫn lộ ra nụ cười điên cuồng, hàm răng nhiễm máu tươi, lạnh lẽo mà nói: “Quân Tiêu Dao, Thiên Đạo có Luân Hồi, trời xanh tha cho ai, sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ cảm nhận được thống khổ hiện tại của ta.”
“A... Trời xanh tha cho ai?”
“Ngày sau bản Thần Tử sẽ quân lâm vạn cổ, quan sát trời đất bao la, trời đã là thứ gì?” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Cái gì mà nhân quả, cái gì mà Thiên Đạo, trước nay hắn luôn không tin!
Có đủ thực lực thì có thể làm chúa tể tất cả!
Nhìn thấy tâm thái vô địch coi thường tất cả của Quân Tiêu Dao, cả Sở Thiên Bá cũng cảm thấy chấn động.
Đạo tâm vô địch của người này gần như không thể lay động.
“Quân Tiêu Dao, lời này nói quá sớm, ta có dự cảm, trong đời này, Bá Vương nhất mạch bá thể của ta sẽ hiện thế, hắn sẽ chung kết truyền thuyết vô địch của ngươi!”
Lời này của Sở Thiên Bá cũng làm đôi mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Bá Vương?
Hắn cũng từng nghe nói đến xưng hô này, nó không phải là chỉ một người nào đó, mà là người mạnh nhất trong nhất mạch bá thể.
Trong ghi chép thời xa xưa, nhất mạch Thương Thiên Bá Thể cũng từng có Bá Vương xuất thế.
Mà mỗi một đời, chỉ cần có Bá Vương xuất thế thì phần lớn Hoang Cổ Thánh Thể sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hoặc là hạ phong!
Mà thời đại không có Bá Vương xuất thế thì Hoang Cổ Thánh Thể có thể chiếm cứ ưu thế.
Nguyên nhân không vì điều gì khác, bởi vì Bá Vương là thăng hoa cực cảnh của nhất mạch bá thể, các phương diện năng lực càng mạnh hơn Thương Thiên Bá Thể.
Hoang Cổ Thánh Thể bình thường thật sự không có ưu thế gì khi đối đầu với Bá Vương.
“Bá Vương xuất thế thì đã sao, dù sao ngươi cũng không nhìn thấy được.” Quân Tiêu Dao không sinh ra gợn sóng gì vì tin tức này.
Chờ đến khi Bá Vương xuất thế, không biết thực lực của Quân Tiêu Dao đã mạnh đến mức nào rồi.
“A... Quân Tiêu Dao, ngươi xác định mình có thể tồn tại đi ra ngoài sao?” Sở Thiên Bá bỗng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ngay sau đó, hắn ta bỗng tung ra một đại ấn đen nhánh, đồng thời khí huyết cả người nổ tung, phóng thích ánh sáng và sức nóng cuối cùng của mình.
“Minh Vương Phá Phong Ấn, giải phong!”
Sở Thiên Bá hao hết sức mạnh cuối cùng để thúc giục Minh Vương Phá Phong Ấn này, sau đó trực tiếp ném nó vào ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Chỉ thoáng chốc, thiên địa rung chuyển, Táng Giới chấn động!
Không ai nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng sửng sốt mất một hô hấp.
Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Sở Thiên Bá đã dùng tánh mạng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.
Minh Vương Phá Phong Ấn này là sư tôn Thiên Minh Táng Hoàng giao cho hắn ta, bảo hãy ném vào ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Sau đó, ao Chúng Sinh Luân Hồi nổ vang rung động, giống như sôi trào, nước ao ào ạt kích động.
Sức mạnh phong ấn trong mộ địa Vạn Linh lại bắt đầu dần dần tan rã.
Đồng thời, phong ấn Táng Giới cũng đang rung động.
“Hả? Đây là...” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Chẳng lẽ ao Chúng Sinh Luân Hồi này là trung tâm sức mạnh phong ấn của Táng Giới sao?
Sở Thiên Bá hành động như vậy là muốn Táng Giới phá giải được phong ấn?
Thân thể Sở Thiên Bá bắt đầu sụp đổ, khí tức cũng ngã xuống.
Hắn ta phát ra tiếng gầm rú vang dội: “Sư tôn, báo thù cho con!”
Rống xong, thân thể Sở Thiên Bá hỏng mất, cả người trực tiếp tan vỡ thành một bãi huyết nhục.
Một vị Thương Thiên Bá Thể ngã xuống!
Nhưng đồng thời, toàn bộ mộ địa Vạn Linh đều đang run rẩy.
Những văn bia phủ đầy bụi đó đều đang lập loè, trên đó hiện ra vô số phù văn phong ấn.
Mà phía dưới văn bia, từng cái khe bắt đầu lan ra, có tử khí nồng đậm quay cuồng.
Hình như bên dưới mộ địa Vạn Linh này có phong ấn một đám đại lão Táng thổ.
Hết chương 447.
Chương 448
Mà phía dưới văn bia, từng cái khe bắt đầu lan ra, có tử khí nồng đậm quay cuồng.
Hình như bên dưới mộ địa Vạn Linh này có phong ấn một đám đại lão Táng thổ.
Nhưng càng khiến người ta chấn động lại là sâu trong Táng Giới có dị động nào đó, có khí tức truyền thừa khủng bố tràn ra.
Toàn bộ Táng Giới hoàn toàn rối loạn!
Mà cùng lúc đó, bên ngoài Táng Giới.
Nhìn thấy Sở Thiên Bá ngã xuống, hai mắt tất cả cường giả của Minh Vương điện đều đỏ rực như máu.
Thiên Minh Táng Hoàng nghe thấy câu sư tôn báo thù cho con xong thì thân thể khẽ run lên.
Thiên Minh Táng Hoàng luôn ký thác kỳ vọng cao đối với Sở Thiên Bá, thậm chí ngày sau muốn hắn ta chưởng quản Minh Vương điện.
Nhưng Sở Thiên Bá lại chết trước mắt ông ta như vậy. Trong mắt Thiên Minh Táng Hoàng có sát ý lạnh lẽo hiện lên.
Mà cũng vào lúc này, hình như phong ấn bên ngoài Táng Giới cũng trở nên không ổn định, bắt đầu rách nát.
Thấy tình cảnh này, chúng sinh linh Táng thổ mới phản ứng lại.
Thì ra Minh Vương điện sớm đã có kế hoạch, muốn phá phong ấn cho Táng Giới.
“Trời đất sắp thay đổi...” Sinh linh Táng thổ ở đây cũng run lên bần bật, đã nhận ra một loại đại khủng bố.
Sau trận đại phong ba hơn mười năm trước, chẳng lẽ Táng thổ bình tĩnh hồi lâu lại sắp nhấc lên sóng gió sao?
Khí tức cả người Thiên Minh Táng Hoàng bừng bừng tuôn trào, uy áp Chí Tôn đè ép khắp tứ phương!
Ông ta là người đầu tiên ra tay, trực tiếp bước vào Táng Giới.
Phong ấn Táng Giới cận kề rách nát, căn bản không thể ngăn cản cường giả Chí Tôn đi vào.
Nhìn Thiên Minh Táng Hoàng tiến vào trong đó, tất cả sinh linh toàn trường đều không bình tĩnh.
Thiên Minh Táng Hoàng muốn đi diệt sát Quân Tiêu Dao sao?
Nữ Táng Hoàng quỷ diện thấy thế thì đôi mắt lạnh lẽo dưới mặt nạ chợt lóe, nàng cũng lắc mình lao vào.
Ngay vào lúc mọi người ở đây giật mình, trong hư không lại có tiếng chấn động truyền ra: “Truyền nhân của Quân gia, quá đáng...”
Giọng nói hồn hậu trầm thấp này đầy cổ xưa mà tang thương.
Một con cốt long thân thể chạy dài vạn dặm, phá vỡ hư không mà đến, long trảo như có thể xé nát cả khung trời.
Cuối cùng cốt long vạn trượng biến thành một nam tử trung niên mặc cốt giáp trắng hếu, trên lưng có đôi cánh rồng màu trắng.
Một uy áp Chí Tôn cuồng mãnh cũng trút xuống.
“Là Long Hài Táng Hoàng của Thi Hài Long Tộc, ông ta cũng hiện thân!”
Long Hài Táng Hoàng hiện thân, khiến cho tứ phương ồ lên.
Nhưng điều đáng khiếp sợ vẫn chưa kết thúc.
Trong hư không, Huyết Hải lật úp, thổi quét đến ngập trời.
Một lão giả mặc trường bào huyết sắc đạp Huyết Hải đầy trời mà đến, sát khí ngập trời kia lay động đàn tinh, chấn động tâm thần!
“Là Huyết Sát lão tổ của Huyết Sát tộc!”
Trên mặt đất chấn động rạn nứt, hoàng thổ vạn dặm nứt vỡ, một ma chu khổng lồ to chừng sơn lĩnh hiện thân, cuối cùng biến thành một nam tử có tám cánh tay, khí tức mạnh mẽ tuyệt đối.
“Thiên Chu Ma Tôn của Bát Tí Chu Ma tộc!”
Một khí tức lạnh lẽo cuồn cuộn kích động, một người màu đen áo choàng vác một cái quan tài cổ xưa đi đến.
“Là tông chủ của Luyện Thi Tông, người vác quan tài trong truyền thuyết, nghe đồn trong quan tài của ngài ấy có một vị thi hoàng!”
Nhìn thấy người vác quan tài kia, rất nhiều sinh linh Táng thổ đều xù lông.
Thi hoàng trong lời đồn là tồn tại khủng bố đủ để tạo thành uy hiếp với cường giả Chí Tôn.
Ngoài ra, còn có một lão giả áo tím dáng người gầy gò khòm khòm hiện thân.
Lão giả này hiện thân càng khiến sinh linh Táng thổ tứ phương gần như muốn hít thở không thông, nói không ra lời.
“Chẳng lẽ vị kia là Cửu U lão nhân trong lời đồn, Cửu U Ngao chết trong tay Thần Tử Quân Gia chính là do lão một tay bồi dưỡng ra.”
Khi nhìn thấy Cửu U lão nhân hiện thân, toàn trường gần như sôi trào.
Đây là một cường giả tuyệt đỉnh lánh đời không xuất thế, bản thân không có bất cứ thế lực nào, chỉ bồi dưỡng ra một mình Cửu U Ngao.
Mà hiện tại, Cửu U Ngao ngã xuống trong tay Quân Tiêu Dao, hiển nhiên Cửu U lão nhân không có khả năng dễ dàng bỏ qua.
Sau đó, trừ những cường giả đỉnh cấp ra thì còn có cường giả của Thôn Thiên Ma Mãng tộc, La Sát nhất tộc, Táng Hoàng Tử Linh tộc cũng sôi nổi hiện thân.
Trừ họ ra, quốc chủ Tu La Ma Quốc cũng hiện thân, đó là một nam tử trung niên có chòm râu, mặc chiến khải huyết sắc.
“Bọn họ... Thật sự dám động thủ sao?” Ánh mắt Tu La quốc chủ lộ ra chút đăm chiêu.
Bên kia, trong hư không, một cường giả trên lưng có đôi cánh màu xám khủng bố cũng đang quan sát tình hình.
Ông ta là Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc.
Đọa Vũ tộc cũng là thế lực chịu thua Quân Tiêu Dao đầu tiên.
“Thật không muốn sống nữa sao, hay là bọn họ đã quên mất thảm trạng hơn mười năm trước?” Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc lẩm bẩm.
Tất cả sinh linh Táng thổ toàn trường đều dại cả ra.
Không nghĩ tới các đại lão của Táng thổ thập vực đều hiện thân.
Những đại lão này ngày thường chỉ tồn tại trong lời đồn, luôn cao cao tại thượng, vô cùng thần bí, ngồi xem phong vân của Táng thổ phập phồng.
Nhưng hiện tại, tất cả bọn họ đều thật sự hiện thân, hiển nhiên là muốn có hành động lớn.
Sau khi hiện thân, các cường giả đỉnh cấp Long Hài Táng Hoàng, Huyết Sát lão tổ, Thiên Chu Ma Tôn cũng phá vỡ phong ấn mà bước vào Táng Giới.
Nhìn thấy những cường giả đó tiến vào Táng Giới, những sinh linh Táng thổ ở đây cũng không kìm nén được mà sôi nổi theo sát phía sau, muốn đi xem náo nhiệt.
Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao đang cau mày bên mép ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Hắn cũng không nghĩ tới tình thế sẽ phát triển đến nước này.
Theo lý thuyết, sau khi Quân Tiêu Dao có được Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo thì cũng nên rời đi.
Nhưng sau khi nhìn thấy ao Chúng Sinh Luân Hồi, Quân Tiêu Dao đã đánh mất ý niệm trực tiếp rời đi.
Đại cơ duyên như thế đặt ngay trước mắt, không lợi dụng cho tốt mới gọi là ngu xuẩn.
Nếu luyện hóa tất cả năng lượng của cái ao Chúng Sinh Luân Hồi này thì thực lực của Quân Tiêu Dao tuyệt đối sẽ tăng vọt.
Có thể nói, cho dù là ở thế giới Tiên Cổ thì đại cơ duyên giống như ao Chúng Sinh Luân Hồi cũng ít càng thêm ít.
Hết chương 448.
Chương 449
Tất nhiên Quân Tiêu Dao không có khả năng bỏ lỡ.
Nhưng hiện tại, Táng Giới xuất hiện đại biến cố, hình như sức mạnh phong ấn sắp rách nát, tất nhiên Quân Tiêu Dao không có khả năng bình yên tu luyện tại đây.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao suy tư.
Từng luồng khí tức mạnh mẽ tuyệt đối lao vút tới từ nơi xa.
Một đại chưởng ấn ma khí có khí thế che trời giống như một vòm trời đen nhánh lập tức đàn áp về hướng Quân Tiêu Dao!
“Thật sự dám ra tay sao?”
Nhìn thấy ma chưởng khổng lồ đánh úp đến, trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra chút lạnh lẽo nhàn nhạt.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao muốn lấy cổ giáp chống lại, bên kia vòm trời, vô số đóa bỉ ngạn hoa nở rộ, vô cùng yêu diễm, mang theo khí tức tử vong.
Bỉ ngạn hoa và ma chưởng va chạm vào nhau, uy năng làm nát trời, cứ như có muôn vàn viên đại tinh nổ tung cùng một lúc.
Cường giả Chí Tôn giao phong, cho dù chỉ là một chiêu một thức vô cùng đơn giản thì cũng đủ để ảnh hưởng thiên địa, tạo thành phá hư thật lớn.
“Nữ Táng Hoàng quỷ diện, ngươi quá đáng!” Trong hư không truyền đến tiếng quát lạnh lẽo tức giận của Thiên Minh Táng Hoàng.
Ông ta không nghĩ tới nữ Táng Hoàng quỷ diện lại bảo vệ Quân Tiêu Dao đến mức này.
Đã tới cục diện này mà nàng còn muốn đứng trước người Quân Tiêu Dao.
“Trước khi bổn hoàng chưa biết rõ ràng nhân quả thì không kẻ nào được phép động vào hắn!” Dưới lớp mặt nạ, giọng nói thanh lãnh của nữ Táng Hoàng quỷ diện chứa đầy sát ý.
Nàng bảo vệ Quân Tiêu Dao gần như là một loại bản năng.
Hơn nữa nữ Táng Hoàng quỷ diện cũng muốn biết rốt cục giữ mình và Quân Tiêu Dao có nhân quả gì.
Nếu hiện tại Quân Tiêu Dao chết thì nhân quả này sẽ vĩnh viễn không giải được, cũng không phải chuyện tốt gì đối với nữ Táng Hoàng quỷ diện.
“Quân Tiêu Dao phạm phải tội nghiệt thiên đại ở Táng thổ, hắn không có khả năng tồn tại đi ra khỏi Táng thổ!” Thiên Minh Táng Hoàng lạnh lùng nói.
Ngay khi câu nói vừa dứt, các cường giả Táng Hoàng như Long Hài Táng Hoàng, Huyết Sát lão tổ, Thiên Chu Ma Tôn, tông chủ của Luyện Thi Tông, Cửu U lão nhân cũng sôi nổi đi tới.
Mỗi một vị trong đó đều là cường giả từ Chí Tôn trở lên.
Một vị hiện thân cũng đã đủ để lay động tứ phương, càng đừng nói đồng thời xuất hiện như giờ phút này.
Hơn nữa chủ yếu là bọn họ đang cùng nhằm vào một hậu bối chỉ có tu vi Thần Hỏa Cảnh.
Một đám cường giả Chí Tôn nhằm vào một hậu bối Thần Hỏa Cảnh, truyền ra không biết sẽ làm cho bao nhiêu người trừng rớt tròng mắt.
Đổi lại là thiên kiêu khác, phỏng chừng giờ phút này chân đã mềm, sẽ ngã bệt xuống mặt đất. Nhưng Quân Tiêu Dao đối mặt với các Táng Hoàng Chí Tôn mà ánh mắt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, như hồ sâu thăm thẳm mà không thấy đáy.
Rất nhiều sinh linh Táng thổ theo tới phía sau thấy tình cảnh này cũng cảm thấy trong lòng phức tạp.
Một mặt, bọn họ không nghĩ tới chúng Táng Hoàng Chí Tôn sẽ sa đọa đến mức nhằm vào một tiểu bối. Mặt khác, không nói đến cái khác, chỉ xét đến khí độ của Quân Tiêu Dao vào giờ phút này thì cho dù là những sinh linh Táng thổ không có chút hảo cảm nào với hắn cũng cảm thấy bội phục.
“Quân công tử!” Trong đám người, một bóng hình xinh đẹp lắc mình lao đến, đó là Lang Huyên.
Nàng ta lĩnh ngộ đại thần thông Lôi Đế không có kết quả nên khi đi ra ngoài tìm cơ duyên khác đã thấy được một đám sinh linh Táng thổ đi vào.
Nàng nhận ra chỉ sợ Táng Giới đã xảy ra biến hóa nên lập tức đi theo đến.
Không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Rất nhiều Táng Hoàng bức sát một mình Quân Tiêu Dao!
“Lang Huyên, trở về!” Phía trên vòm trời, Tu La quốc chủ tung ra một chiêu, ngăn cản Lang Huyên lại.
Hiện tại không phải là thời điểm tùy tiện phát biểu ý kiến, nhất cử nhất động đều có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Cho dù Tu La Ma Quốc xem như thế lực không có thù hận nhất với Quân Tiêu Dao, nhưng Tu La quốc chủ vẫn không muốn tùy tiện nhúng vào vũng nước đục này.
“Đi giúp Quân công tử đi.” Ánh mắt Lang Huyên lộ ra chút vội vàng.
Nàng ta không muốn Quân Tiêu Dao chết.
“Yên tâm đi, người của Quân gia muốn chết cũng khó, không đơn giản như vậy đâu.” Ánh mắt Tu La quốc chủ thật thâm thúy, đưa mắt nhìn vào sâu trong mộ địa Vạn Linh.
Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao được vạn chúng chú ý lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn đảo mắt qua đám người Thiên Minh Táng Hoàng, tùy ý mà nói: “Đánh đám nhỏ xong tới đám già, kịch bản không thể thay đổi một chút sao?”
“Tiểu bối Quân gia, ngươi còn không biết mình phạm phải tội nghiệt ngập trời hay sao?” Thiên Minh Táng Hoàng phóng ra uy áp khủng bố.
Nhưng mà chả có tác dụng gì với Quân Tiêu Dao.
“Tội nghiệt? Giết một thì là tội, đồ vạn thì chính là hùng, bản Thần Tử còn cảm thấy giết được không đủ nhiều!” Quân Tiêu Dao nói với giọng điệu sắc bén.
Muốn hắn thoái nhượng hoặc là cúi đầu?
Không có khả năng!
Người khác chỉ kiêu ngạo nhất thời, Quân Tiêu Dao này phải kiêu ngạo một đời.
Có thiên phú này, có bối cảnh này mà còn làm rùa đen rút đầu, vậy thật quá hèn nhát.
Đừng hèn, phải cương!
Đây là nguyên tắc xử sự của Quân Tiêu Dao.
Kẻ địch càng mạnh thì Quân Tiêu Dao càng không thoái nhượng.
“Bổn hoàng biết ngươi cậy vào cái gì, nhưng cho dù Quân gia đứng sau lưng ngươi thì tính sao, hiện giờ ngươi gần như đắc tội toàn bộ Táng thổ, Quân gia cũng khó có thể giữ được ngươi!” Giọng nói của Thiên Minh Táng Hoàng hàm chứa sát ý.
“Không sai, cho dù Quân gia tham dự vào cũng mơ tưởng dễ dàng bỏ qua chuyện này!” Long Hài Táng Hoàng cũng mở miệng.
Nhìn đến đây, chúng sinh linh Táng thổ mới hồi phục tinh thần.
Quân Tiêu Dao không phải chỉ giết sinh linh của một hai thế lực, mà chín phần thế lực tại Táng thổ đều bị Quân Tiêu Dao đắc tội.
Nếu chỉ là một hai thế lực thì có lẽ họ còn kiêng kị Quân gia.
Tỷ như Đọa Vũ tộc trước đó, chỉ dựa vào nhất tộc bọn họ thì tuyệt đối không dám đối nghịch với Quân gia.
Nhưng hiện tại, quá nhiều thế lực đều mang theo sát ý với Quân Tiêu Dao.
Các thế lực Minh Vương điện, Thi Hài Long Tộc, Bát Tí Chu Ma tộc, Thôn Thiên Ma Mãng tộc, Huyết Sát tộc, Luyện Thi Tông, còn có một Cửu U lão nhân không có thế lực.
Nhiều thế lực đỉnh cấp và cường giả như vậy liên hợp với nhau, cho dù là Quân gia cũng không có khả năng tùy tâm sở dục đúng không?
Hết chương 449.
Chương 450
“Xem ra lúc này Thần Tử Quân Gia tính sai rồi, hắn xem nhẹ trình độ nguy hiểm của những thế lực này.” Có sinh linh Táng thổ lắc đầu và nói.
Nói không chừng Quân Tiêu Dao sẽ lật xe ở Vạn Cổ Táng Thổ.
“Cho nên, các ngươi muốn mạng của Quân mỗ?” Quân Tiêu Dao không mặn không nhạt mà nói.
“Cho ngươi một cơ hội, tự sát đi.” Thiên Minh Táng Hoàng lạnh nhạt nói.
Nếu có khả năng, ông ta cũng không muốn tự mình động thủ.
Ai ra tay giết Quân Tiêu Dao thì chỉ sợ sẽ lọt vào nhằm vào mãnh liệt nhất của Quân gia.
Bởi vậy, không ai muốn tự mình giết Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao tự sát là lựa chọn tốt nhất.
“Ha hả...” Quân Tiêu Dao cười, cứ như nghe thấy một trò cười lớn nhất trên thế gian.
“Ân? Ngươi đây là ý gì?” Sắc mặt Thiên Minh Táng Hoàng âm trầm xuống.
“Là ai cho các ngươi dũng khí, cho các ngươi có gan chó này, dám nói ra những câu này với bản Thần Tử?” Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.
Đám Táng Hoàng cao cao tại thượng này của Táng thổ bị kẹt não hay úng não rồi.
Bọn họ căn bản không biết người mình muốn uy hiếp rốt cục là ai!
Nghe thấy lời nói của Quân Tiêu Dao, cho dù là chúng Táng Hoàng cao cao tại thượng, tâm tính không gợn sóng cũng có cảm giác dâng trào lửa giận.
“Không cần nhiều lời, người này cuồng ngạo vô độ, chúng ta đồng loạt ra tay, bản tôn cũng không tin Quân gia có thể diệt sạch các thế lực Táng thổ chúng ta hay sao?” Thiên Chu Ma Tôn của Bát Tí Chu Ma tộc lạnh lùng nói.
“Không sai, tuy Quân gia mạnh, nhưng cũng không thể một tay che trời ở Tiên Vực, càng đừng nói là ở Táng thổ, còn nữa, Táng Giới sắp phá phong ấn, chỉ sợ bản thân Quân gia cũng dính vào phiền phức lớn.” Huyết Sát lão tổ cũng lạnh lùng nói.
Không bao lâu nữa mộ địa Vạn Linh sẽ phá phong ấn, những đại lão Táng thổ bị phong ấn trong đó có hận ý ngập trời với Quân gia.
Càng đừng nói ở sâu trong Táng Giới còn có đại khủng bố tồn tại từ xưa đến nay.
Quân gia muốn thâm nhập vào Táng thổ để quét ngang các thế lực cũng không phải chuyện đơn giản gì.
Sau khi suy nghĩ kỹ điểm này, đám người Thiên Minh Táng Hoàng cũng không hề chần chờ và kiêng kị.
Hôm nay bọn họ nhất định phải diệt sát Quân Tiêu Dao!
“Các ngươi làm càn!” Nhìn thấy đám người Thiên Minh Táng Hoàng vẫn quyết ý ra tay, nữ Táng Hoàng quỷ diện phát ra tiếng quát thanh lãnh chứa đầy sát ý.
“Nữ Táng Hoàng quỷ diện, tuy thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng cũng không có khả năng ngăn cản tất cả chúng ta, hôm nay người này chắc chắn phải chết!” Thiên Minh Táng Hoàng lạnh nhạt nói.
“Để hai chúng ta tới ngăn nàng lại!”
La Sát Táng Hoàng của La Sát nhất tộc và Tử Linh Táng Hoàng của Tử Linh tộc cùng đứng ra.
Nếu chỉ một Táng Hoàng đơn độc đối đầu với nữ Táng Hoàng quỷ diện thì thật sự có vài phần nguy hiểm.
Cho nên hai Táng Hoàng cùng ra tay, muốn ngăn cản nữ Táng Hoàng quỷ diện lại.
Ba cường giả cấp bậc Táng Hoàng lập tức đại chiến với nhau.
Không thể không nói, nữ Táng Hoàng quỷ diện rất mạnh, thực lực ngập trời, tay ngọc phất ra thì vô số những đóa bỉ ngạn hoa nở rộ, pháp tắc tử vong mãnh liệt tuôn ra, đan chéo trong hư không.
Sắc mặt hai người La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng đều biến đổi.
Tuy đều là Táng Hoàng, nhưng thực lực cũng có cao có thấp.
Rốt cuộc Chí Tôn chi Cảnh có tất cả bảy đại cảnh giới.
La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng đều kém hơn nữ Táng Hoàng quỷ diện một bậc.
Bọn họ có thể bám chân nàng đã xem như cực kỳ miễn cưỡng.
Mà bên này, tất nhiên đám người Thiên Minh Táng Hoàng cũng không kéo dài, trực tiếp trấn sát về hướng Quân Tiêu Dao.
Tất nhiên Thiên Minh Táng Hoàng sẽ không hành động một mình.
Nếu chỉ một mình ông ta đơn độc giết Quân Tiêu Dao thì Quân gia tuyệt đối sẽ chỉ thẳng đầu mâu vào ông ta trước.
Cho nên Thiên Minh Táng Hoàng thật khôn khéo, cũng không đơn độc ra tay, mà cùng tấn công với những Táng Hoàng còn lại.
Bọn họ ra chiêu thật tùy ý, chỉ là điểm ra một ngón tay.
Nhưng nhiều Táng Hoàng như vậy cùng ra tay, cũng đủ để diệt sát Quân Tiêu Dao ngàn vạn lần.
“Thần Tử Quân Gia sẽ ngã xuống sao?”
“Tuy rằng ta chán ghét hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thần Tử Quân Gia thật sự là yêu nghiệt tuyệt thế ngàn vạn năm khó xuất hiện, không ngờ sẽ hạ màn dưới tình huống như vậy.”
“Đã đủ phô trương, một chúng Táng Hoàng đưa hắn lên đường, có thiên kiêu tuổi trẻ nào có đãi ngộ như vậy?”
Sinh linh Táng thổ vây xem chung quanh đều tấm tắc cảm thán.
Cho dù Quân Tiêu Dao có chết, phỏng chừng sự tích của hắn cũng sẽ được tán dương rất nhiều năm.
“Quân công tử...” Ánh mắt Lang Huyên và Tần Tiên Nhi đều run rẩy.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao thật sự sẽ ngã xuống tại đây?
“Ai có thể đoạt mạng Quân Tiêu Dao ta chứ, trời cũng không thể, huống chi là các ngươi!” Trong mắt Quân Tiêu Dao phụt ra ba thước thần quang.
Hắn lại tung ra cổ giáp, khí tức cổ xưa mà tang thương đang lưu động, cứ như vách tường kiên cố nhất.
Ầm ầm ầm!
Thế công tùy tiện của chúng Táng Hoàng lại bị cổ giáp này ngăn cản.
“Hả? Có chút bản lĩnh đấy.” Thiên Chu Ma Tôn hơi nheo mắt lại.
Thân là Thần Tử Quân Gia, tất nhiên cũng có một ít bảo bối hộ thân, cũng không làm bọn họ bất ngờ.
“Chư vị tiếp tục ra tay, cổ giáp này không chắn được bao lâu.” tông chủ của Luyện Thi Tông lạnh lùng nói.
Quan tài phía sau ông ta mở ra, thi khí và sát khí ngập trời đang kích động.
Sau đó, một khối thi hoàng lao ra ngang trời, uy năng mạnh mẽ tuyệt đối, khiến Chí Tôn cũng phải biến sắc.
Thi hoàng tung ra một chưởng, móng tay sắc bén như đao, trực tiếp xé rách hư không, vẽ ra cái khe không gian đen nhánh.
Thi hoàng đấm một tay lên cổ giáp, phát ra chấn động khủng bố.
Vết rạn trên cổ giáp càng tăng nhiều.
Đây tuy rằng là vật hộ thân được Khương Đạo Hư ban cho, nhưng dù sao người ra tay cũng là cường giả cấp bậc Chí Tôn.
Một cổ giáp cũng không chịu được thời gian dài.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm, tỏa ra hàn ý nhè nhẹ.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao còn trấn định như thế, trong lòng đám người Thiên Minh Táng Hoàng càng nổi lên sát tâm.
Quân Tiêu Dao này quả thực không để chúng Táng Hoàng bọn họ vào mắt.
Hết chương 450.
Bình luận facebook