-
Chương 84-86
Chương 84 Ma thi cấp bậc chí tôn xuất quan, đại nguy cơ! (1)
Cơ Huyền còn có một thân phận khác, đó là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.
Gã có được một khối Luân Hồi Đạo Kim nhỏ cũng không phải không có khả năng.
“Nếu vậy thì ngày sau cũng không tránh được phải đến Thánh Linh Thư Viện một chuyến, cái này có khả năng liên quan đến chuyện Chí Tôn Cốt lột xác.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Hắn nhìn về phía Cơ Huyền, thản nhiên nói: “Bản Thần Tử còn tưởng là cái gì, chỉ là chút cặn mà thôi, vậy mà cũng coi là bảo vật?”
Dứt lời, Quân Tiêu Dao dùng một tay trực tiếp bóp nó thành bột phấn.
Luân Hồi Đạo Kim mất đi tinh hoa rất dễ bị bóp nát.
Sắc mặt Cơ Huyền phẫn nộ mà sung huyết.
Gã chưa từng trải nghiệm cảm giác sỉ nhục này.
Nhưng phẫn uất trong lòng Cơ Huyền cũng mơ hồ mang theo một cảm giác vô lực đang lan tràn.
Trước đó gã còn lạc quan cho rằng dù mình không chiến thắng được Quân Tiêu Dao thì ít nhất cũng có thể đấu một trận.
Nhưng sự thật tàn khốc nói cho gã biết, gã và Quân Tiêu Dao có khoảng cách như lạch trời.
Cái gì mà Tiểu Thánh Nhân, ở trước mặt Thần Tử Quân gia thì không bằng cả cái rắm!
“Không đúng, ta còn chưa thua, toàn bộ bí tàng vẫn nằm trong khống chế, nếu ta có được bảo bối kia thì ngày sau không phải không có khả năng vượt qua Quân Tiêu Dao!”
Cơ Huyền nghĩ đến đây thì lấy lại tinh thần, lập tức phấn chấn lên.
Gã lấy ra một cổ phù, sau đó rót pháp lực vào trong đó.
Ngay lập tức, lấy thần tháp đen nhánh kia làm trung tâm, từng trận văn lan tràn từ mặt đất, toàn bộ bí tàng lại bị vô số tinh quỹ trận văn bao trùm.
Cùng lúc đó, mặt đất chấn động, chừng mấy trăm ma thi chui lên từ dưới đất.
Chúng không nhằm vào Cơ Huyền có được cổ phù, mà lập tức lao về phía đám người Quân Tiêu Dao.
Thiên kiêu bình thường nhìn thấy tình cảnh này, phỏng chừng hồn cũng bị dọa mất.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại duy trì vẻ mặt thong dong.
“Đây là tự tin của ngươi sao?” Quân Tiêu Dao không để bụng.
“Hừ, Quân Tiêu Dao, nhận lấy phần đại lễ này đi, lần sau gặp lại, nói không chừng là ta nghiền áp ngươi!”
Cơ Huyền vừa nói xong thì thân thể chợt lóe, trực tiếp tiến vào cự tháp đen nhánh kia.
“Buồn cười!” Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng rồi giơ tay lên.
Pháp lực mãnh liệt đang cuộn trào, một kiếm ý kinh người khuếch tán ra từ cơ thể Quân Tiêu Dao.
Một kiếm quang lộng lẫy mà lóa mắt chém ra ngang trời, cứ như hiện hóa ra hư ảnh tiên thần, kiếm quang sắc bén như có thể xé rách không gian.
Một kiếm quét tới, chém ra một khe rãnh thật sâu phía trước, cả trăm ma thi lập tức bị diệt sát.
Trước kia có lẽ chúng rất cường đại, nhưng sau khi chết pháp lực xói mòn, còn bị sương xám ăn mòn, thực lực giảm xuống rất nhiều.
Nhưng dù vậy, những ma thi đó cũng có thể tạo thành uy hiếp sinh tử cho thiên kiêu Thần Kiều Cảnh thậm chí cả Quy Nhất Cảnh.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ tùy tiện ra tay đã tiêu diệt hơn cả trăm ma thi!
Cơ Huyền tiến vào thần tháp đen nhánh nhìn thấy cảnh tượng này thì mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng.
Lúc Quân Tiêu Dao đối chiến với gã, thậm chí còn không tung ra Lục Tiên Kiếm Quyết!
“Rau hẹ mà ta muốn thu hoạch thì sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay được?”
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, bùng nổ tốc độ, vồ thẳng về hướng thần tháp đen nhánh.
Cơ Huyền thấy thế thì cũng vội vàng thi triển đại thần thông thân pháp của Cơ gia, giẫm lên hư không, thân thể như lướt qua hư không, nhằm về phía đỉnh tháp.
Được làm vua thua làm giặc.
Đây là ván cờ cuối cùng!
…
Trong thần tháp đen nhánh, sương xám nồng đậm đang quay cuồng.
Tới nơi này thì hình như sương xám đã biến thành sương đen, trông rất nồng đậm.
Thân thể Cơ Huyền lao vút tới, lấy xương tay Thánh Nhân Vương bảo vệ chính mình để không bị sương đen ăn mòn.
Ở phía sau, Quân Tiêu Dao cũng tiến vào thần tháp.
Còn về đám người Khương Thánh Y thì đứng bên ngoài đối phó với những ma thi còn lại.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi mà Cơ Huyền đã vọt tới đỉnh tháp.
Mà trên đỉnh tháp, có một quan tài đen nhánh bị mấy trăm xiềng xích kim sắc trói buộc.
Từ trong quan tài kia tỏa ra một luồng khí tức uy áp chí tôn.
Ngọn nguồn của uy áp trong bí cảnh Nguyên Thiên đến từ quan tài đen nhánh này.
“Rốt cuộc cũng tìm được rồi, giống như sách cổ ghi lại...” Cơ Huyền hít sâu một hơi.
Gã hưng phấn, đồng thời cũng có chút khẩn trương.
Nếu ghi chép ấy không sai thì hẳn bảo bối kia nằm trong quan tài này.
Nhưng điều làm Cơ Huyền hơi chần chờ là nguồn gốc của sương xám cũng đến từ chính quan tài này.
Dù là ngốc tử cũng biết, trong quan tài nhất định đã sinh ra dị biến nào đó.
Nếu mở ra thì họa phúc khó dò.
Lúc này, Quân Tiêu Dao cũng xuất hiện.
Hắn mặc một bộ bạch y siêu nhiên xuất trần, không hợp với hoàn cảnh nơi đây.
Khi ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng lại trên quan tài tản ra uy thế chí tôn kia, đuôi lông mày hắn cũng khẽ nhướng, mang theo chút kinh ngạc.
“Hẳn trong đó có thi thể của Nguyên Thiên Chí Tôn, nhưng vì sao phải dùng xiềng xích kim sắc trói lại?” Quân Tiêu Dao nghi hoặc trong lòng.
Xiềng xích kim sắc kia rất giống một loại phong ấn.
Lại liên hệ với làn sương xám chẳng lành này, trong lòng Quân Tiêu Dao cũng có phỏng đoán đại khái.
Hắn lại nhìn về phía Cơ Huyền, vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt.
“Ngươi cho rằng mình còn có sức phản kháng khi đứng trước mặt bản Thần Tử sao?” Quân Tiêu Dao nói.
“Quân Tiêu Dao, ta đã đến chỗ này thì tất nhiên có chuẩn bị hoàn chỉnh, ngươi thật sự cho rằng mình có thể khống chế tất cả sao?”
Cơ Huyền dứt lời thì trực tiếp dùng pháp lực thúc giục cổ phù trong tay.
Thoáng chốc, cổ phù phát ra quang vũ, phù văn xuất hiện.
Mấy trăm xiềng xích kim sắc quấn quanh quan tài phát ra tiếng rung động ào ào.
Cả cổ quan tài bắt đầu nổ vang.
Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ, không có ý nhúng tay.
Điều này làm Cơ Huyền bất ngờ đến cực độ, gã nhịn không được mà hỏi: “Quân Tiêu Dao, chẳng lẽ ngươi không ngăn cản ta sao?”
Hành động này của Quân Tiêu Dao làm gã hoang mang.
“Ngăn cản, vì sao phải ngăn cản, ngươi đi vào bí cảnh Nguyên Thiên chắc chắn mang theo mục đích nào đó, có lẽ là tìm kiếm cơ duyên to lớn nào đó.”
“Mà nếu bản Thần Tử không đoán sai, hẳn cơ duyên kia đang nằm trong quan tài đúng không.” Quân Tiêu Dao thong dong nói.
Sắc mặt Cơ Huyền đanh lại, gã nhìn Quân Tiêu Dao, vẻ mặt cất giấu kiêng kỵ tột độ.
Một thiên kiêu chỉ có vũ lực cũng không đáng để kiêng kỵ.
Nhưng nếu có vũ lực, đồng thời cũng có mưu trí sắc sảo, vậy thì cực kỳ khủng bố.
Không nghi ngờ gì nữa, Quân Tiêu Dao chính là loại người này.
Tâm tư của Cơ Huyền đều bị Quân Tiêu Dao đoán trúng.
“Hừ, cho nên ngươi muốn trơ mắt nhìn ta cướp lấy cơ duyên?” Cơ Huyền hừ lạnh và nói.
“Bản Thần Tử không thích tự tay làm lấy, có ngươi động thủ, ta thì trực tiếp đoạt, vậy không thích hơn sao?” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Nghe thấy lời này, mặt Cơ Huyền xanh đến phát tím.
Nếu không phải gã đánh không lại Quân Tiêu Dao thì phỏng chừng đã sớm đấm một quyền qua.
“Hừ, ta có cổ phù hộ thân, đến lúc đó thê thảm chính là ngươi!” Cơ Huyền lạnh lùng nghĩ trong lòng.
Mà lúc này, rốt cuộc mấy trăm xiềng xích kim sắc kia cũng hoàn toàn được cởi bỏ.
Trong phút chốc, cái nắp quan tài trực tiếp bị lật ra, một làn sương đen khủng bố như khói báo động trào ra cuồn cuộn.
Đồng thời còn có một sát khí cực đoan và uy áp chí tôn bùng nổ!
Hết chương 84.
Chương 85
Cơ Huyền biết một ít chi tiết cũng nhảy dựng trong lòng, vô cùng thấp thỏm.
Ngược lại Quân Tiêu Dao vẫn thong dong như cũ, chỉ là đôi mày hơi nhăn lại.
Một bóng dáng nguy nga xuất hiện từ sương đen.
Bóng dáng đó mặc kim bào cổ xưa, khuôn mặt đoan chính, tản ra sát khí ngập trời.
Một đôi mắt trống rỗng tràn ra tia máu.
Toàn thân nó đều mọc đầy lông dài màu đen, không khác gì những ma thi bên ngoài.
“Đây là... Nguyên Thiên Chí Tôn.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Đường đường là một cường giả chí tôn vô thượng, tại sao lại sa cơ đến mức nào?
Rống!
Ma thi chí tôn phát ra tiếng rít gào rống giận quái dị.
Âm thanh đó như hóa thành sóng âm lan tỏa, toàn bộ đỉnh tháp đen nhánh đều là bị ném đi!
Hai chân Cơ Huyền run lên, thiếu chút nữa ngã nhào xuống mặt đất.
Uy áp kia quá cường hãn, tu sĩ Thần Kiều Cảnh sẽ trực tiếp bị uy áp này chấn vỡ tâm mạch.
Chí tôn chính là chí tôn, cho dù chết đi nhiều năm, chỉ còn một thi cốt, vẫn khiến người ta sợ hãi khiếp đảm.
Mà vẻ mặt Quân Tiêu Dao bất biến, so với dáng vẻ sợ hãi của Cơ Huyền, quả thực như trên trời dưới đất.
“Chỉ là một ma thi chí tôn chết đi không biết bao lâu mà thôi...” Quân Tiêu Dao nói.
Nếu là cường giả chí tôn chân chính, cho dù Quân Tiêu Dao nghịch thiên đến mấy cũng không có khả năng phản kháng.
Nhưng sau khi ma thi Nguyên Thiên Chí Tôn này chết thì mất hết pháp lực, không có thủ đoạn thần thông nào cả.
Hơn nữa thân thể bị sương đen ăn mòn, sức mạnh thân thể cũng suy yếu tới cực điểm.
Hiện tại nhiều nhất thì ma thi chí tôn này chỉ có một phần vạn thực lực lúc sinh thời của Nguyên Thiên Chí Tôn.
Nhưng mặc dù chỉ có một phần vạn, cũng tuyệt đối không phải thiên kiêu Thần Kiều Cảnh thậm chí Quy Nhất Cảnh có thể chống lại.
Rống!
Ma thi chí tôn rít gào, hai mắt huyết hồng lập tức nhắm vào Cơ Huyền đứng gần hơn.
Cơ Huyền vội vàng giơ tay siết lấy cổ phù.
Trong đôi mắt đỏ rực của ma thi chí tôn như có dao động nhàn nhạt.
Sau đó, nó mới đưa mắt nhắm vào Quân Tiêu Dao.
Oanh!
Ma thi chí tôn ra tay, không có chút lý trí gì đáng nói.
Đôi tay nó lập tức vồ tới, cả không gian cũng phát ra tiếng chấn động.
Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Hắn cũng muốn nhìn, ma thi chí tôn chỉ còn một phần vạn thực lực thời kỳ đỉnh cao rốt cục mạnh đến mức nào?
Quân Tiêu Dao thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính, hư ảnh tượng thần Thái Cổ hiện hóa ra trên đầu hắn, cứ như núi cao Thái Cổ kim sắc trấn áp càn khôn.
Bảy trăm triệu cân thần lực phát ra từ trong cơ thể.
Hơn nữa không chỉ thế, lần này rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng thúc giục sức mạnh của chính Hoang Cổ Thánh Thể.
Trong phút chốc, khí huyết kim sắc mênh mông mãnh liệt.
Khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể cũng có tác dụng trấn áp và làm suy yếu những thứ yêu tà.
Sức mạnh của ma thi chí tôn bị khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể làm suy yếu đi ba phần.
Quân Tiêu Dao thúc giục long khí, dưới làn da có thanh quang kích động, Long Lân Nội Giáp lan tràn ra.
Tượng Thần Trấn Ngục Kính thúc giục phương pháp phòng ngự, Minh Thần Thủ Hộ cũng ngưng tụ ra.
Tay trái Quân Tiêu Dao tung ra Nhân Vương Ấn, tay phải thi triển Long Quyền, hai cường chiêu đều xuất hiện.
Có thể nói, Quân Tiêu Dao đã chuẩn bị đến cực hạn ở các phương diện tiến công, phòng ngự,.
Hắn rất ít toàn lực ra tay như vậy.
Loại dao động khủng bố này cũng làm đám người Khương Thánh Y, Quân Tuyết Hoàng ở ngoài thần tháp cũng cảm nhận được.
“Đó là khí tức chí tôn, là ma thi cấp bậc chí tôn!” Dung nhan của Khương Thánh Y chợt biến sắc.
Đó chính là ma thi chí tôn, căn bản không phải tồn tại mà thiên kiêu thế hệ trẻ có thể chống lại.
Thậm chí một ít cao thủ Thông Thiên Cảnh, Thần Hỏa Cảnh thế hệ trước cũng không có khả năng chống đỡ.
“Thần Tử!” Sắc mặt Quân Tuyết Hoàng, Quân Trượng Kiếm kịch biến.
Bọn họ cũng không ngờ, Quân Tiêu Dao lại muốn chống lại ma thi chí tôn.
Trong suy nghĩ của bọn họ, điều này gần như không có khả năng.
“Quân Tiêu Dao này thật sự điên rồi sao, dám vọng tưởng chống lại ma thi cấp bậc chí tôn?” Cơ Huyền kinh ngạc đến cực điểm, sau đó khóe miệng xuất hiện ý cười lạnh.
Gã vẫn luôn chịu thiệt khi đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Hiện giờ cuối cùng có thể nhìn thấy thảm trạng của Quân Tiêu Dao.
Oanh!
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người Cơ Huyền, Khương Thánh Y và Quân Tuyết Hoàng.
Quân Tiêu Dao toàn lực ứng phó, va chạm ầm ầm vào ma thi chí tôn.
Trong nhất thời, không gian chấn động, trời sụp đất nứt!
Thần quang kim sắc của Hoang Cổ Thánh Thể và sát khí ngập trời thuộc về ma thi chí tôn cùng khuếch tán ra!
…
Loại va chạm này giống như hai hành tinh đụng vào nhau, dao động khủng bố tới cực điểm, toàn bộ bí tàng như bị dòng khí thổi quét một lần.
Trong đầu đám người Khương Thánh Y vang lên một tiếng ong ong, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đó chính là ma thi cấp bậc chí tôn!
Cho dù hiện tại thực lực của ma thi không đủ một phần vạn so với thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng không phải một tu sĩ Thần Kiều Cảnh có thể chống lại.
“Tiêu Dao!” Tiên nhan của Khương Thánh Y tái nhợt thất sắc.
Nàng không thể tưởng tượng, nếu Quân Tiêu Dao thật sự xảy ra bất trắc gì thì nàng nên đối mặt với Khương Nhu thế nào.
Nàng đã hứa sẽ chiếu cố Quân Tiêu Dao trong bí tàng, kết quả hiện tại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Trái tim của đám người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng cũng run rẩy.
Phía bên kia, Cơ Huyền vừa nhằm về phía quan tài kia, vừa quay đầu lại chú ý Quân Tiêu Dao.
Gã không tin Quân Tiêu Dao này còn có thể bình yên vô sự.
Tiếng nổ mạnh kịch liệt dần ngừng, trong một mảnh bụi mù, hai bóng dáng cùng lùi lại.
Thân thể Quân Tiêu Dao xuất hiện.
Vẫn là bạch y vô trần vô cấu kia, vẫn là tuấn nhan trầm tĩnh như nước đó.
Chỉ là mày hắn hơi nhíu lại, mang theo một chút trầm trọng.
Khí huyết trong ngực hơi quay cuồng, hai tay có chút tê dại.
Mà ở đối diện, ma thi chí tôn cũng lộ ra thân thể, nó cũng không bị tổn hại gì.
Dù sao sinh thời nó cũng là cường giả chí tôn, mặc dù thân thể bị ăn mòn, suy yếu vô số lần, nhưng cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện bị phá hư.
Hết chương 85.
Chương 86
Khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao lành lặn không tổn hao gì mà xuất hiện, hô hấp của Khương Thánh Y như muốn ngừng lại.
Sau đó, vui sướng cực độ lộ ra từ đôi mắt trong suốt của nàng.
“Thật tốt quá.” Khương Thánh Y bước đi nhẹ nhàng, lướt nhanh tới.
“Thần Tử đại nhân không có việc gì!” Ba người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, Quân Vạn Kiếp cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Đồng thời trong mắt vng có sùng bái cuồng nhiệt.
Thần Tử nhà bọn họ lấy tu vi Thần Kiều Cảnh để chống lại với ma thi cấp bậc chí tôn.
Đừng nói ngã xuống, thậm chí không có cả một vết thương nhẹ!
Nếu chuyện này truyền ra thì toàn bộ Tiên Vực đều sẽ oanh động, sẽ điên cuồng!
Đưa mắt nhìn vạn năm cổ kim của Tiên Vực, có ai ở Thần Kiều Cảnh có thể chống lại cường giả cấp chí tôn, cho dù chỉ là một khối thi thể.
Căn bản là không có!
“Con mẹ nó cái này thật thái quá!”
Tuy Cơ Huyền tâm tính trầm ổn nội liễm, giờ phút này cũng dại ra, nhịn không được tuôn ra một câu chửi thề trước nay chưa từng nói qua.
Cái này quá thái quá!
Quân Tiêu Dao còn là người không?
Lấy Thần Kiều Cảnh chống lại ma thi chí tôn mà còn không bị thương?
Truyền ra thì ai tin, quỷ cũng không tin!
Giờ khắc này, Cơ Huyền hoàn toàn hoài nghi, có phải Quân Tiêu Dao là một Đại Đế cổ xưa nào chuyển thế hay không, nếu không thì làm sao giải thích được vì sao hắn mạnh như vậy?
“Quái vật, con mẹ nó Quân Tiêu Dao này là một quái vật triệt triệt để để!”
Cơ Huyền sắp điên rồi, không thể duy trì bình tĩnh, liên tục chửi thề, mắng cha chửi mẹ dưới đáy lòng.
Có loại yêu nghiệt này thì các thiên kiêu thời đại này còn tranh thế nào nữa chứ?
Ai lại tranh được với Quân Tiêu Dao?
Cho dù là tuyệt đại kiêu nữ có thiên tư tuyệt đại, đã trở thành Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo đương đại thuộc về Cơ gia bọn họ, phỏng chừng cũng không đủ xem.
“Mặc kệ, đi tầm bảo trước, ma thi chí tôn kia có thể cuốn lấy Quân Tiêu Dao.”
Cơ Huyền thầm nói trong lòng, hoàn toàn mất đi ý niệm tranh phong với Quân Tiêu Dao.
Hiện tại gã chỉ muốn tìm được đại cơ duyên trong quan tài, sau đó trực tiếp rời đi.
Có được cơ duyên kia, nói không chừng gã còn có thể lấy được sức mạnh đủ để đánh một trận với Quân Tiêu Dao.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới hành động của Cơ Huyền, hắn nghiêng đầu nói: “Trượng Kiếm, Tuyết Hoàng, Vạn Kiếp, các ngươi đi đối phó Cơ Huyền kia, đừng để hắn có được bảo bối rồi rời đi.”
“Vậy Thần Tử ngài thì sao?” Quân Tuyết Hoàng hỏi.
Bọn họ còn muốn trợ giúp Quân Tiêu Dao đối phó với ma thi chí tôn.
“Nơi này có ta đã đủ rồi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ta tới giúp ngươi.” Khương Thánh Y kiên định đứng ở bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao hơi ngớ ra, sau đó nói: “Đó là ma thi chí tôn, quá nguy hiểm.”
“Ngươi là ngoại sanh của ta, không giúp ngươi thì giúp ai, đến lúc đó trơ mắt nhìn ngươi bị thương, Khương Nhu tỷ cũng sẽ mắng ta.” Khương Thánh Y nhấp môi cười, nụ cười động lòng người.
Nàng không có khả năng để Quân Tiêu Dao một mình đối mặt với ma thi chí tôn.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Hiện tại không phải lúc cảm động.
Tất nhiên hắn sẽ nhớ kỹ ân tình này.
Rống!
Ma thi chí tôn kia lại vọt tới, mang theo sát khí ngập trời, chỉ khí tức thôi đã đủ để thần cung trong đầu thiên kiêu Thần Kiều Cảnh nổ tung.
“Ma thi này cũng khó chơi.” Quân Tiêu Dao nhíu mày và nói.
Nghe được lời này, Khương Thánh Y có chút câm nín.
Đây là tiếng người sao?
Đối với thiên kiêu khác thì ma thi chí tôn gần như không thể địch lại, mà Quân Tiêu Dao lại nói chỉ khó chơi mà thôi.
Quân Tiêu Dao nâng một tay lên, long khí bùng nổ, như ngưng kết ra một chân long sinh động như thật.
Đó là thần thông của Tổ Long Sào, Chân Long Khốn Thiên Thuật.
Tay còn lại của hắn thi triển Binh Phạt Quyết, trong hư không, muôn vàn thần binh kim sắc hóa thành các binh khí đao thương kiếm kích, hình thành dòng lũ kinh thế.
Hai cường chiêu của Quân Tiêu Dao đều xuất hiện, lại va chạm với ma thi chí tôn.
Ma thi chí tôn không có pháp lực thần thông, chỉ đơn thuần lấy thân thể hủ bại mà chống lại Quân Tiêu Dao.
Điều này cũng làm Quân Tiêu Dao càng cảm nhận được sức mạnh khủng bố của cường giả chí tôn vô thượng.
Phải biết là, ma thi Nguyên Thiên Chí Tôn này chỉ có một phần vạn thực lực lúc sinh thời.
Bởi vậy có thể suy luận, rốt cục chí tôn vô thượng chân chính lợi hại đến mức nào.
Nhưng Quân Tiêu Dao tin rằng, lấy thiên phú của hắn thì trở thành chí tôn vô thượng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Oanh!
Gợn sóng thật mạnh lại khuếch tán, Quân Tiêu Dao và ma thi chí tôn lại cùng lùi lại.
Hai tay Quân Tiêu Dao đã có chút tê mỏi, khí huyết trong ngực quay cuồng.
“Đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này.” Quân Tiêu Dao không những không nhụt chí, ngược lại cảm thấy mới lạ.
Nhưng đáng tiếc là, ma thi chí tôn này chỉ có thể làm khí huyết hắn quay cuồng, còn chưa thể thật sự làm hắn hộc máu bị thương.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Quân Tiêu Dao chưa từng thật sự bị thương.
Khương Thánh Y đứng bên cạnh thấy thế cũng xuất tay, trợ giúp Quân Tiêu Dao.
Mà trên thần tháp, Cơ Huyền phát hiện một hộp gỗ cổ xưa trong quan tài.
Cái hộp kia nhìn có vẻ rất bình thường.
Nhưng trong toàn bộ quan tài chỉ có cái hộp này.
“Chính là vật ấy!” Ánh mắt Cơ Huyền nóng bỏng lên.
Mà đúng lúc này, một lôi quang bỗng lao vút đến, Cơ Huyền lách người qua một bên, sắc mặt nặng nề.
“Ngươi dám động vào thứ mà công tử muốn?”
Ba người Quân Vạn Kiếp chợt lao đến.
“Đáng chết, các ngươi không đi giúp Quân Tiêu Dao kia là muốn hắn chết trong tay ma thi chí tôn sao?” sắc mặt Cơ Huyền đanh lại.
“Chúng ta tin tưởng thực lực của công tử, ngươi không có khả năng mang vật ấy đi.” Quân Vạn Kiếp lạnh lùng nói.
Mà lúc này, một ít ma thi trước đó chưa thanh trừ sạch sẽ cũng leo lên thần tháp.
Cơ Huyền nắm giữ cổ phù, chúng lập tức dời mục tiêu lên người bọn Quân Vạn Kiếp.
“Trượng Kiếm, Tuyết Hoàng, các ngươi đối phó những ma thi đó, ta đối phó Cơ Huyền này.” Quân Vạn Kiếp nói.
“Được!” Hai người Quân Trượng Kiếm gật đầu.
Tiếp đó đại chiến diễn ra khắp nơi.
Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đối phó những ma thi đó, Quân Vạn Kiếp thì đối đầu với Cơ Huyền, không cho hắn lấy hộp gỗ rời đi.
Nhưng chiến trường chủ yếu vẫn là Quân Tiêu Dao đối đầu với ma thi chí tôn.
Nếu Quân Tiêu Dao thất bại thì tất nhiên đám người Quân Vạn Kiếp phải viện trợ, Cơ Huyền có thể trực tiếp mang hộp gỗ đi.
Theo cái nhìn của Cơ Huyền, Quân Tiêu Dao có thể chống lại ma thi chí tôn đã là kỳ tích.
Cơ Huyền có chết cũng không tin Quân Tiêu Dao có thể đánh bại ma thi chí tôn.
“Quân Vạn Kiếp, đừng làm chuyện vô dụng, ta chỉ cần kéo dài tới khi Quân Tiêu Dao bị ma thi chí tôn đánh bại thì có thể nhân cơ hội mang hộp gỗ đi.” Cơ Huyền nói, có vẻ rất nắm chắc.
Đây là dương mưu, cho nên gã cũng không sợ nói ra.
“Kẻ như ngươi có thể cân nhắc được tài năng của công tử hay sao.” Quân Vạn Kiếp lạnh lùng nói, có tự tin cực độ đối với Quân Tiêu Dao.
“Ha hả, nếu Quân Tiêu Dao mạnh đến mức đánh bại được cả ma thi chí tôn thì Cơ Huyền ta sẽ đứng chổng ngược đi tiểu!” Cơ Huyền cười lạnh, lời nói mang theo ý châm chọc.
“Ngươi sẽ hối hận.” Ánh mắt Quân Vạn Kiếp trở nên thâm thúy, hắn nói.
Hết chương 86.
Cơ Huyền còn có một thân phận khác, đó là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.
Gã có được một khối Luân Hồi Đạo Kim nhỏ cũng không phải không có khả năng.
“Nếu vậy thì ngày sau cũng không tránh được phải đến Thánh Linh Thư Viện một chuyến, cái này có khả năng liên quan đến chuyện Chí Tôn Cốt lột xác.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Hắn nhìn về phía Cơ Huyền, thản nhiên nói: “Bản Thần Tử còn tưởng là cái gì, chỉ là chút cặn mà thôi, vậy mà cũng coi là bảo vật?”
Dứt lời, Quân Tiêu Dao dùng một tay trực tiếp bóp nó thành bột phấn.
Luân Hồi Đạo Kim mất đi tinh hoa rất dễ bị bóp nát.
Sắc mặt Cơ Huyền phẫn nộ mà sung huyết.
Gã chưa từng trải nghiệm cảm giác sỉ nhục này.
Nhưng phẫn uất trong lòng Cơ Huyền cũng mơ hồ mang theo một cảm giác vô lực đang lan tràn.
Trước đó gã còn lạc quan cho rằng dù mình không chiến thắng được Quân Tiêu Dao thì ít nhất cũng có thể đấu một trận.
Nhưng sự thật tàn khốc nói cho gã biết, gã và Quân Tiêu Dao có khoảng cách như lạch trời.
Cái gì mà Tiểu Thánh Nhân, ở trước mặt Thần Tử Quân gia thì không bằng cả cái rắm!
“Không đúng, ta còn chưa thua, toàn bộ bí tàng vẫn nằm trong khống chế, nếu ta có được bảo bối kia thì ngày sau không phải không có khả năng vượt qua Quân Tiêu Dao!”
Cơ Huyền nghĩ đến đây thì lấy lại tinh thần, lập tức phấn chấn lên.
Gã lấy ra một cổ phù, sau đó rót pháp lực vào trong đó.
Ngay lập tức, lấy thần tháp đen nhánh kia làm trung tâm, từng trận văn lan tràn từ mặt đất, toàn bộ bí tàng lại bị vô số tinh quỹ trận văn bao trùm.
Cùng lúc đó, mặt đất chấn động, chừng mấy trăm ma thi chui lên từ dưới đất.
Chúng không nhằm vào Cơ Huyền có được cổ phù, mà lập tức lao về phía đám người Quân Tiêu Dao.
Thiên kiêu bình thường nhìn thấy tình cảnh này, phỏng chừng hồn cũng bị dọa mất.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại duy trì vẻ mặt thong dong.
“Đây là tự tin của ngươi sao?” Quân Tiêu Dao không để bụng.
“Hừ, Quân Tiêu Dao, nhận lấy phần đại lễ này đi, lần sau gặp lại, nói không chừng là ta nghiền áp ngươi!”
Cơ Huyền vừa nói xong thì thân thể chợt lóe, trực tiếp tiến vào cự tháp đen nhánh kia.
“Buồn cười!” Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng rồi giơ tay lên.
Pháp lực mãnh liệt đang cuộn trào, một kiếm ý kinh người khuếch tán ra từ cơ thể Quân Tiêu Dao.
Một kiếm quang lộng lẫy mà lóa mắt chém ra ngang trời, cứ như hiện hóa ra hư ảnh tiên thần, kiếm quang sắc bén như có thể xé rách không gian.
Một kiếm quét tới, chém ra một khe rãnh thật sâu phía trước, cả trăm ma thi lập tức bị diệt sát.
Trước kia có lẽ chúng rất cường đại, nhưng sau khi chết pháp lực xói mòn, còn bị sương xám ăn mòn, thực lực giảm xuống rất nhiều.
Nhưng dù vậy, những ma thi đó cũng có thể tạo thành uy hiếp sinh tử cho thiên kiêu Thần Kiều Cảnh thậm chí cả Quy Nhất Cảnh.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ tùy tiện ra tay đã tiêu diệt hơn cả trăm ma thi!
Cơ Huyền tiến vào thần tháp đen nhánh nhìn thấy cảnh tượng này thì mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng.
Lúc Quân Tiêu Dao đối chiến với gã, thậm chí còn không tung ra Lục Tiên Kiếm Quyết!
“Rau hẹ mà ta muốn thu hoạch thì sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay được?”
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, bùng nổ tốc độ, vồ thẳng về hướng thần tháp đen nhánh.
Cơ Huyền thấy thế thì cũng vội vàng thi triển đại thần thông thân pháp của Cơ gia, giẫm lên hư không, thân thể như lướt qua hư không, nhằm về phía đỉnh tháp.
Được làm vua thua làm giặc.
Đây là ván cờ cuối cùng!
…
Trong thần tháp đen nhánh, sương xám nồng đậm đang quay cuồng.
Tới nơi này thì hình như sương xám đã biến thành sương đen, trông rất nồng đậm.
Thân thể Cơ Huyền lao vút tới, lấy xương tay Thánh Nhân Vương bảo vệ chính mình để không bị sương đen ăn mòn.
Ở phía sau, Quân Tiêu Dao cũng tiến vào thần tháp.
Còn về đám người Khương Thánh Y thì đứng bên ngoài đối phó với những ma thi còn lại.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi mà Cơ Huyền đã vọt tới đỉnh tháp.
Mà trên đỉnh tháp, có một quan tài đen nhánh bị mấy trăm xiềng xích kim sắc trói buộc.
Từ trong quan tài kia tỏa ra một luồng khí tức uy áp chí tôn.
Ngọn nguồn của uy áp trong bí cảnh Nguyên Thiên đến từ quan tài đen nhánh này.
“Rốt cuộc cũng tìm được rồi, giống như sách cổ ghi lại...” Cơ Huyền hít sâu một hơi.
Gã hưng phấn, đồng thời cũng có chút khẩn trương.
Nếu ghi chép ấy không sai thì hẳn bảo bối kia nằm trong quan tài này.
Nhưng điều làm Cơ Huyền hơi chần chờ là nguồn gốc của sương xám cũng đến từ chính quan tài này.
Dù là ngốc tử cũng biết, trong quan tài nhất định đã sinh ra dị biến nào đó.
Nếu mở ra thì họa phúc khó dò.
Lúc này, Quân Tiêu Dao cũng xuất hiện.
Hắn mặc một bộ bạch y siêu nhiên xuất trần, không hợp với hoàn cảnh nơi đây.
Khi ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng lại trên quan tài tản ra uy thế chí tôn kia, đuôi lông mày hắn cũng khẽ nhướng, mang theo chút kinh ngạc.
“Hẳn trong đó có thi thể của Nguyên Thiên Chí Tôn, nhưng vì sao phải dùng xiềng xích kim sắc trói lại?” Quân Tiêu Dao nghi hoặc trong lòng.
Xiềng xích kim sắc kia rất giống một loại phong ấn.
Lại liên hệ với làn sương xám chẳng lành này, trong lòng Quân Tiêu Dao cũng có phỏng đoán đại khái.
Hắn lại nhìn về phía Cơ Huyền, vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt.
“Ngươi cho rằng mình còn có sức phản kháng khi đứng trước mặt bản Thần Tử sao?” Quân Tiêu Dao nói.
“Quân Tiêu Dao, ta đã đến chỗ này thì tất nhiên có chuẩn bị hoàn chỉnh, ngươi thật sự cho rằng mình có thể khống chế tất cả sao?”
Cơ Huyền dứt lời thì trực tiếp dùng pháp lực thúc giục cổ phù trong tay.
Thoáng chốc, cổ phù phát ra quang vũ, phù văn xuất hiện.
Mấy trăm xiềng xích kim sắc quấn quanh quan tài phát ra tiếng rung động ào ào.
Cả cổ quan tài bắt đầu nổ vang.
Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ, không có ý nhúng tay.
Điều này làm Cơ Huyền bất ngờ đến cực độ, gã nhịn không được mà hỏi: “Quân Tiêu Dao, chẳng lẽ ngươi không ngăn cản ta sao?”
Hành động này của Quân Tiêu Dao làm gã hoang mang.
“Ngăn cản, vì sao phải ngăn cản, ngươi đi vào bí cảnh Nguyên Thiên chắc chắn mang theo mục đích nào đó, có lẽ là tìm kiếm cơ duyên to lớn nào đó.”
“Mà nếu bản Thần Tử không đoán sai, hẳn cơ duyên kia đang nằm trong quan tài đúng không.” Quân Tiêu Dao thong dong nói.
Sắc mặt Cơ Huyền đanh lại, gã nhìn Quân Tiêu Dao, vẻ mặt cất giấu kiêng kỵ tột độ.
Một thiên kiêu chỉ có vũ lực cũng không đáng để kiêng kỵ.
Nhưng nếu có vũ lực, đồng thời cũng có mưu trí sắc sảo, vậy thì cực kỳ khủng bố.
Không nghi ngờ gì nữa, Quân Tiêu Dao chính là loại người này.
Tâm tư của Cơ Huyền đều bị Quân Tiêu Dao đoán trúng.
“Hừ, cho nên ngươi muốn trơ mắt nhìn ta cướp lấy cơ duyên?” Cơ Huyền hừ lạnh và nói.
“Bản Thần Tử không thích tự tay làm lấy, có ngươi động thủ, ta thì trực tiếp đoạt, vậy không thích hơn sao?” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Nghe thấy lời này, mặt Cơ Huyền xanh đến phát tím.
Nếu không phải gã đánh không lại Quân Tiêu Dao thì phỏng chừng đã sớm đấm một quyền qua.
“Hừ, ta có cổ phù hộ thân, đến lúc đó thê thảm chính là ngươi!” Cơ Huyền lạnh lùng nghĩ trong lòng.
Mà lúc này, rốt cuộc mấy trăm xiềng xích kim sắc kia cũng hoàn toàn được cởi bỏ.
Trong phút chốc, cái nắp quan tài trực tiếp bị lật ra, một làn sương đen khủng bố như khói báo động trào ra cuồn cuộn.
Đồng thời còn có một sát khí cực đoan và uy áp chí tôn bùng nổ!
Hết chương 84.
Chương 85
Cơ Huyền biết một ít chi tiết cũng nhảy dựng trong lòng, vô cùng thấp thỏm.
Ngược lại Quân Tiêu Dao vẫn thong dong như cũ, chỉ là đôi mày hơi nhăn lại.
Một bóng dáng nguy nga xuất hiện từ sương đen.
Bóng dáng đó mặc kim bào cổ xưa, khuôn mặt đoan chính, tản ra sát khí ngập trời.
Một đôi mắt trống rỗng tràn ra tia máu.
Toàn thân nó đều mọc đầy lông dài màu đen, không khác gì những ma thi bên ngoài.
“Đây là... Nguyên Thiên Chí Tôn.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Đường đường là một cường giả chí tôn vô thượng, tại sao lại sa cơ đến mức nào?
Rống!
Ma thi chí tôn phát ra tiếng rít gào rống giận quái dị.
Âm thanh đó như hóa thành sóng âm lan tỏa, toàn bộ đỉnh tháp đen nhánh đều là bị ném đi!
Hai chân Cơ Huyền run lên, thiếu chút nữa ngã nhào xuống mặt đất.
Uy áp kia quá cường hãn, tu sĩ Thần Kiều Cảnh sẽ trực tiếp bị uy áp này chấn vỡ tâm mạch.
Chí tôn chính là chí tôn, cho dù chết đi nhiều năm, chỉ còn một thi cốt, vẫn khiến người ta sợ hãi khiếp đảm.
Mà vẻ mặt Quân Tiêu Dao bất biến, so với dáng vẻ sợ hãi của Cơ Huyền, quả thực như trên trời dưới đất.
“Chỉ là một ma thi chí tôn chết đi không biết bao lâu mà thôi...” Quân Tiêu Dao nói.
Nếu là cường giả chí tôn chân chính, cho dù Quân Tiêu Dao nghịch thiên đến mấy cũng không có khả năng phản kháng.
Nhưng sau khi ma thi Nguyên Thiên Chí Tôn này chết thì mất hết pháp lực, không có thủ đoạn thần thông nào cả.
Hơn nữa thân thể bị sương đen ăn mòn, sức mạnh thân thể cũng suy yếu tới cực điểm.
Hiện tại nhiều nhất thì ma thi chí tôn này chỉ có một phần vạn thực lực lúc sinh thời của Nguyên Thiên Chí Tôn.
Nhưng mặc dù chỉ có một phần vạn, cũng tuyệt đối không phải thiên kiêu Thần Kiều Cảnh thậm chí Quy Nhất Cảnh có thể chống lại.
Rống!
Ma thi chí tôn rít gào, hai mắt huyết hồng lập tức nhắm vào Cơ Huyền đứng gần hơn.
Cơ Huyền vội vàng giơ tay siết lấy cổ phù.
Trong đôi mắt đỏ rực của ma thi chí tôn như có dao động nhàn nhạt.
Sau đó, nó mới đưa mắt nhắm vào Quân Tiêu Dao.
Oanh!
Ma thi chí tôn ra tay, không có chút lý trí gì đáng nói.
Đôi tay nó lập tức vồ tới, cả không gian cũng phát ra tiếng chấn động.
Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Hắn cũng muốn nhìn, ma thi chí tôn chỉ còn một phần vạn thực lực thời kỳ đỉnh cao rốt cục mạnh đến mức nào?
Quân Tiêu Dao thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính, hư ảnh tượng thần Thái Cổ hiện hóa ra trên đầu hắn, cứ như núi cao Thái Cổ kim sắc trấn áp càn khôn.
Bảy trăm triệu cân thần lực phát ra từ trong cơ thể.
Hơn nữa không chỉ thế, lần này rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng thúc giục sức mạnh của chính Hoang Cổ Thánh Thể.
Trong phút chốc, khí huyết kim sắc mênh mông mãnh liệt.
Khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể cũng có tác dụng trấn áp và làm suy yếu những thứ yêu tà.
Sức mạnh của ma thi chí tôn bị khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể làm suy yếu đi ba phần.
Quân Tiêu Dao thúc giục long khí, dưới làn da có thanh quang kích động, Long Lân Nội Giáp lan tràn ra.
Tượng Thần Trấn Ngục Kính thúc giục phương pháp phòng ngự, Minh Thần Thủ Hộ cũng ngưng tụ ra.
Tay trái Quân Tiêu Dao tung ra Nhân Vương Ấn, tay phải thi triển Long Quyền, hai cường chiêu đều xuất hiện.
Có thể nói, Quân Tiêu Dao đã chuẩn bị đến cực hạn ở các phương diện tiến công, phòng ngự,.
Hắn rất ít toàn lực ra tay như vậy.
Loại dao động khủng bố này cũng làm đám người Khương Thánh Y, Quân Tuyết Hoàng ở ngoài thần tháp cũng cảm nhận được.
“Đó là khí tức chí tôn, là ma thi cấp bậc chí tôn!” Dung nhan của Khương Thánh Y chợt biến sắc.
Đó chính là ma thi chí tôn, căn bản không phải tồn tại mà thiên kiêu thế hệ trẻ có thể chống lại.
Thậm chí một ít cao thủ Thông Thiên Cảnh, Thần Hỏa Cảnh thế hệ trước cũng không có khả năng chống đỡ.
“Thần Tử!” Sắc mặt Quân Tuyết Hoàng, Quân Trượng Kiếm kịch biến.
Bọn họ cũng không ngờ, Quân Tiêu Dao lại muốn chống lại ma thi chí tôn.
Trong suy nghĩ của bọn họ, điều này gần như không có khả năng.
“Quân Tiêu Dao này thật sự điên rồi sao, dám vọng tưởng chống lại ma thi cấp bậc chí tôn?” Cơ Huyền kinh ngạc đến cực điểm, sau đó khóe miệng xuất hiện ý cười lạnh.
Gã vẫn luôn chịu thiệt khi đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Hiện giờ cuối cùng có thể nhìn thấy thảm trạng của Quân Tiêu Dao.
Oanh!
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người Cơ Huyền, Khương Thánh Y và Quân Tuyết Hoàng.
Quân Tiêu Dao toàn lực ứng phó, va chạm ầm ầm vào ma thi chí tôn.
Trong nhất thời, không gian chấn động, trời sụp đất nứt!
Thần quang kim sắc của Hoang Cổ Thánh Thể và sát khí ngập trời thuộc về ma thi chí tôn cùng khuếch tán ra!
…
Loại va chạm này giống như hai hành tinh đụng vào nhau, dao động khủng bố tới cực điểm, toàn bộ bí tàng như bị dòng khí thổi quét một lần.
Trong đầu đám người Khương Thánh Y vang lên một tiếng ong ong, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đó chính là ma thi cấp bậc chí tôn!
Cho dù hiện tại thực lực của ma thi không đủ một phần vạn so với thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng không phải một tu sĩ Thần Kiều Cảnh có thể chống lại.
“Tiêu Dao!” Tiên nhan của Khương Thánh Y tái nhợt thất sắc.
Nàng không thể tưởng tượng, nếu Quân Tiêu Dao thật sự xảy ra bất trắc gì thì nàng nên đối mặt với Khương Nhu thế nào.
Nàng đã hứa sẽ chiếu cố Quân Tiêu Dao trong bí tàng, kết quả hiện tại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Trái tim của đám người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng cũng run rẩy.
Phía bên kia, Cơ Huyền vừa nhằm về phía quan tài kia, vừa quay đầu lại chú ý Quân Tiêu Dao.
Gã không tin Quân Tiêu Dao này còn có thể bình yên vô sự.
Tiếng nổ mạnh kịch liệt dần ngừng, trong một mảnh bụi mù, hai bóng dáng cùng lùi lại.
Thân thể Quân Tiêu Dao xuất hiện.
Vẫn là bạch y vô trần vô cấu kia, vẫn là tuấn nhan trầm tĩnh như nước đó.
Chỉ là mày hắn hơi nhíu lại, mang theo một chút trầm trọng.
Khí huyết trong ngực hơi quay cuồng, hai tay có chút tê dại.
Mà ở đối diện, ma thi chí tôn cũng lộ ra thân thể, nó cũng không bị tổn hại gì.
Dù sao sinh thời nó cũng là cường giả chí tôn, mặc dù thân thể bị ăn mòn, suy yếu vô số lần, nhưng cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện bị phá hư.
Hết chương 85.
Chương 86
Khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao lành lặn không tổn hao gì mà xuất hiện, hô hấp của Khương Thánh Y như muốn ngừng lại.
Sau đó, vui sướng cực độ lộ ra từ đôi mắt trong suốt của nàng.
“Thật tốt quá.” Khương Thánh Y bước đi nhẹ nhàng, lướt nhanh tới.
“Thần Tử đại nhân không có việc gì!” Ba người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, Quân Vạn Kiếp cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Đồng thời trong mắt vng có sùng bái cuồng nhiệt.
Thần Tử nhà bọn họ lấy tu vi Thần Kiều Cảnh để chống lại với ma thi cấp bậc chí tôn.
Đừng nói ngã xuống, thậm chí không có cả một vết thương nhẹ!
Nếu chuyện này truyền ra thì toàn bộ Tiên Vực đều sẽ oanh động, sẽ điên cuồng!
Đưa mắt nhìn vạn năm cổ kim của Tiên Vực, có ai ở Thần Kiều Cảnh có thể chống lại cường giả cấp chí tôn, cho dù chỉ là một khối thi thể.
Căn bản là không có!
“Con mẹ nó cái này thật thái quá!”
Tuy Cơ Huyền tâm tính trầm ổn nội liễm, giờ phút này cũng dại ra, nhịn không được tuôn ra một câu chửi thề trước nay chưa từng nói qua.
Cái này quá thái quá!
Quân Tiêu Dao còn là người không?
Lấy Thần Kiều Cảnh chống lại ma thi chí tôn mà còn không bị thương?
Truyền ra thì ai tin, quỷ cũng không tin!
Giờ khắc này, Cơ Huyền hoàn toàn hoài nghi, có phải Quân Tiêu Dao là một Đại Đế cổ xưa nào chuyển thế hay không, nếu không thì làm sao giải thích được vì sao hắn mạnh như vậy?
“Quái vật, con mẹ nó Quân Tiêu Dao này là một quái vật triệt triệt để để!”
Cơ Huyền sắp điên rồi, không thể duy trì bình tĩnh, liên tục chửi thề, mắng cha chửi mẹ dưới đáy lòng.
Có loại yêu nghiệt này thì các thiên kiêu thời đại này còn tranh thế nào nữa chứ?
Ai lại tranh được với Quân Tiêu Dao?
Cho dù là tuyệt đại kiêu nữ có thiên tư tuyệt đại, đã trở thành Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo đương đại thuộc về Cơ gia bọn họ, phỏng chừng cũng không đủ xem.
“Mặc kệ, đi tầm bảo trước, ma thi chí tôn kia có thể cuốn lấy Quân Tiêu Dao.”
Cơ Huyền thầm nói trong lòng, hoàn toàn mất đi ý niệm tranh phong với Quân Tiêu Dao.
Hiện tại gã chỉ muốn tìm được đại cơ duyên trong quan tài, sau đó trực tiếp rời đi.
Có được cơ duyên kia, nói không chừng gã còn có thể lấy được sức mạnh đủ để đánh một trận với Quân Tiêu Dao.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới hành động của Cơ Huyền, hắn nghiêng đầu nói: “Trượng Kiếm, Tuyết Hoàng, Vạn Kiếp, các ngươi đi đối phó Cơ Huyền kia, đừng để hắn có được bảo bối rồi rời đi.”
“Vậy Thần Tử ngài thì sao?” Quân Tuyết Hoàng hỏi.
Bọn họ còn muốn trợ giúp Quân Tiêu Dao đối phó với ma thi chí tôn.
“Nơi này có ta đã đủ rồi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ta tới giúp ngươi.” Khương Thánh Y kiên định đứng ở bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao hơi ngớ ra, sau đó nói: “Đó là ma thi chí tôn, quá nguy hiểm.”
“Ngươi là ngoại sanh của ta, không giúp ngươi thì giúp ai, đến lúc đó trơ mắt nhìn ngươi bị thương, Khương Nhu tỷ cũng sẽ mắng ta.” Khương Thánh Y nhấp môi cười, nụ cười động lòng người.
Nàng không có khả năng để Quân Tiêu Dao một mình đối mặt với ma thi chí tôn.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Hiện tại không phải lúc cảm động.
Tất nhiên hắn sẽ nhớ kỹ ân tình này.
Rống!
Ma thi chí tôn kia lại vọt tới, mang theo sát khí ngập trời, chỉ khí tức thôi đã đủ để thần cung trong đầu thiên kiêu Thần Kiều Cảnh nổ tung.
“Ma thi này cũng khó chơi.” Quân Tiêu Dao nhíu mày và nói.
Nghe được lời này, Khương Thánh Y có chút câm nín.
Đây là tiếng người sao?
Đối với thiên kiêu khác thì ma thi chí tôn gần như không thể địch lại, mà Quân Tiêu Dao lại nói chỉ khó chơi mà thôi.
Quân Tiêu Dao nâng một tay lên, long khí bùng nổ, như ngưng kết ra một chân long sinh động như thật.
Đó là thần thông của Tổ Long Sào, Chân Long Khốn Thiên Thuật.
Tay còn lại của hắn thi triển Binh Phạt Quyết, trong hư không, muôn vàn thần binh kim sắc hóa thành các binh khí đao thương kiếm kích, hình thành dòng lũ kinh thế.
Hai cường chiêu của Quân Tiêu Dao đều xuất hiện, lại va chạm với ma thi chí tôn.
Ma thi chí tôn không có pháp lực thần thông, chỉ đơn thuần lấy thân thể hủ bại mà chống lại Quân Tiêu Dao.
Điều này cũng làm Quân Tiêu Dao càng cảm nhận được sức mạnh khủng bố của cường giả chí tôn vô thượng.
Phải biết là, ma thi Nguyên Thiên Chí Tôn này chỉ có một phần vạn thực lực lúc sinh thời.
Bởi vậy có thể suy luận, rốt cục chí tôn vô thượng chân chính lợi hại đến mức nào.
Nhưng Quân Tiêu Dao tin rằng, lấy thiên phú của hắn thì trở thành chí tôn vô thượng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Oanh!
Gợn sóng thật mạnh lại khuếch tán, Quân Tiêu Dao và ma thi chí tôn lại cùng lùi lại.
Hai tay Quân Tiêu Dao đã có chút tê mỏi, khí huyết trong ngực quay cuồng.
“Đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này.” Quân Tiêu Dao không những không nhụt chí, ngược lại cảm thấy mới lạ.
Nhưng đáng tiếc là, ma thi chí tôn này chỉ có thể làm khí huyết hắn quay cuồng, còn chưa thể thật sự làm hắn hộc máu bị thương.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Quân Tiêu Dao chưa từng thật sự bị thương.
Khương Thánh Y đứng bên cạnh thấy thế cũng xuất tay, trợ giúp Quân Tiêu Dao.
Mà trên thần tháp, Cơ Huyền phát hiện một hộp gỗ cổ xưa trong quan tài.
Cái hộp kia nhìn có vẻ rất bình thường.
Nhưng trong toàn bộ quan tài chỉ có cái hộp này.
“Chính là vật ấy!” Ánh mắt Cơ Huyền nóng bỏng lên.
Mà đúng lúc này, một lôi quang bỗng lao vút đến, Cơ Huyền lách người qua một bên, sắc mặt nặng nề.
“Ngươi dám động vào thứ mà công tử muốn?”
Ba người Quân Vạn Kiếp chợt lao đến.
“Đáng chết, các ngươi không đi giúp Quân Tiêu Dao kia là muốn hắn chết trong tay ma thi chí tôn sao?” sắc mặt Cơ Huyền đanh lại.
“Chúng ta tin tưởng thực lực của công tử, ngươi không có khả năng mang vật ấy đi.” Quân Vạn Kiếp lạnh lùng nói.
Mà lúc này, một ít ma thi trước đó chưa thanh trừ sạch sẽ cũng leo lên thần tháp.
Cơ Huyền nắm giữ cổ phù, chúng lập tức dời mục tiêu lên người bọn Quân Vạn Kiếp.
“Trượng Kiếm, Tuyết Hoàng, các ngươi đối phó những ma thi đó, ta đối phó Cơ Huyền này.” Quân Vạn Kiếp nói.
“Được!” Hai người Quân Trượng Kiếm gật đầu.
Tiếp đó đại chiến diễn ra khắp nơi.
Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đối phó những ma thi đó, Quân Vạn Kiếp thì đối đầu với Cơ Huyền, không cho hắn lấy hộp gỗ rời đi.
Nhưng chiến trường chủ yếu vẫn là Quân Tiêu Dao đối đầu với ma thi chí tôn.
Nếu Quân Tiêu Dao thất bại thì tất nhiên đám người Quân Vạn Kiếp phải viện trợ, Cơ Huyền có thể trực tiếp mang hộp gỗ đi.
Theo cái nhìn của Cơ Huyền, Quân Tiêu Dao có thể chống lại ma thi chí tôn đã là kỳ tích.
Cơ Huyền có chết cũng không tin Quân Tiêu Dao có thể đánh bại ma thi chí tôn.
“Quân Vạn Kiếp, đừng làm chuyện vô dụng, ta chỉ cần kéo dài tới khi Quân Tiêu Dao bị ma thi chí tôn đánh bại thì có thể nhân cơ hội mang hộp gỗ đi.” Cơ Huyền nói, có vẻ rất nắm chắc.
Đây là dương mưu, cho nên gã cũng không sợ nói ra.
“Kẻ như ngươi có thể cân nhắc được tài năng của công tử hay sao.” Quân Vạn Kiếp lạnh lùng nói, có tự tin cực độ đối với Quân Tiêu Dao.
“Ha hả, nếu Quân Tiêu Dao mạnh đến mức đánh bại được cả ma thi chí tôn thì Cơ Huyền ta sẽ đứng chổng ngược đi tiểu!” Cơ Huyền cười lạnh, lời nói mang theo ý châm chọc.
“Ngươi sẽ hối hận.” Ánh mắt Quân Vạn Kiếp trở nên thâm thúy, hắn nói.
Hết chương 86.
Bình luận facebook