• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 114-116

Chương 114

“Lão tổ, xin lỗi, là tiểu tử thất thố, hiện tại ta muốn mau chóng tìm được cổ sào, có được máu chí tôn, giúp thực lực của mình lột xác.”

Tính cách của Tiêu Trần cũng có thể gọi là kiên nghị, giờ phút này hắn ta đã bình tĩnh lại.

Chỉ khi nào thực lực mạnh lên thì hắn ta mới có khả năng nghênh cưới Võ Minh Nguyệt.

“Tiêu Trần, nếu ngươi muốn thực thi kế hoạch thành công thì phải cưới được Võ Minh Nguyệt, mà ngươi biết hiện tại cản trở lớn nhất của mình là ai không?” Thanh Long Thượng Nhân hỏi.

“Chẳng lẽ là...” Tiêu Trần trố mắt nhìn.

“Không sai, không phải Quân Tiêu Dao, mà là Quan Quân Hầu Dương Bàn!” Thanh Long Thượng Nhân nói.

“Quả nhiên là Dương Bàn, có tin tức nói, phò mã kia thật ra đã được điều động nội bộ, chính là Quan Quân Hầu Dương Bàn.”

“Nhưng sao ta có thể nhường Minh Nguyệt cho tên cặn bã hoang dâm vô độ này!” Vẻ mặt Tiêu Trần thật lãnh lệ, hắn ta nói.

Tất nhiên người mà hắn ta hận nhất là Quân Tiêu Dao.

Nhưng hắn ta cũng cực kỳ khó chịu Dương Bàn.

Ai kêu Dương Bàn muốn cướp nữ nhân của hắn ta?

Quan Quân Hầu thì thế nào?

Người mà Võ Minh Nguyệt thích là hắn ta, mà không phải tên cặn bã Dương Bàn đó.

Bởi vậy, Tiêu Trần hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải đạp Dương Bàn xuống dưới chân ngay trước mặt mọi người vào ngày Võ Minh Nguyệt chọn phò mã.

Chỉ khi nào đánh bại Dương Bàn, hắn ta mới có khả năng được Bàn Võ Thần Triều nhìn trúng.

“Được, hẳn tòa cổ sào kia nằm ngay trong dãy núi hoang mãng này, vào đi.” Thanh Long Thượng Nhân nói.

Tiêu Trần gật gật đầu, thân thể chợt lóe đã tiến vào dãy núi.

Chỉ mấy ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Thanh Long Thượng Nhân, Tiêu Trần phát hiện một khe hở thật hẹp giữa núi.

Hắn ta đi dọc theo khe hở, trong đó lại có động thiên khác, tựa như một tiểu thế giới dưới lòng đất.

Các loại thần nguyên chồng chất trong đó, phóng thích ra linh khí sáng mờ.

Tiêu Trần xem đến mức ngây người.

Mà càng làm cho Tiêu Trần hít hà một hơi là, hắn ta thật sự phát hiện máu chí tôn có được huyết mạch Tổ Long ở trong đó.

Máu chí tôn kia đã hội tụ thành một cái ao nhỏ.

Ngay vào lúc Tiêu Trần chuẩn bị thu nạp cơ duyên.

Một giọng nữ cao cao tại thượng, giống như nữ hoàng bỗng truyền ra: “Phàm nhân, thứ của bổn cung mà ngươi cũng dám động vào?”

“Là ai?” Tiêu Trần giật mình.

“Không xong rồi, rất có thể là quái thai cổ đại bị tiên nguyên phong ấn kia...” Thanh Long Thượng Nhân truyền âm.

“Hả, còn có một nguyên thần cường giả bám vào người?”

Nữ tử tự xưng là bổn cung kia phát ra âm thanh, nghe có vẻ hơi kinh ngạc.

Tiêu Trần khẽ cắn môi, không để ý đến giọng nói kia mà tiếp tục lấy máu chí tôn tu luyện.

“Phàm nhân, làm một giao dịch với bổn cung không?” Giọng nữ kia nói.

“Giao dịch, một quái thai cổ đại Thái Cổ Hoàng tộc như ngươi có gì giao dịch được với ta.” Tiêu Trần lạnh lùng nói.

“Bổn cung không biết mình trầm miên bao lâu, trận pháp tiên nguyên sớm đã đánh mất năng lượng, ngươi thay bổn cung tìm kiếm máu của chín mươi chín đồng nam và chín mươi chín đồng nữ, trợ giúp bổn cung vận chuyển trận pháp tiên nguyên thì bổn cung có thể giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng.” Giọng nói kia nói.

“Tiêu mỗ có chết cũng sẽ không làm chuyện phát rồ như thế.” Tiêu Trần nghiêm trang chính khí mà nói.

“À, nguyện vọng nào cũng được cả, chỉ cần một lời của bổn cung thì cả Tổ Long Sào cũng sẽ nghe theo.” Giọng nữ kia tiếp tục nói.

“Nguyện vọng nào cũng được...” Đôi mắt Tiêu Trần âm thầm biến đổi.

Nếu để quái thai cổ đại của Tổ Long Sào thay hắn ta giết chết Quân Tiêu Dao...

Tiêu Trần bỗng lắc đầu, đè ép suy nghĩ này xuống.

“Không cần, thù của Tiêu Trần ta để tự ta báo!” Tiêu Trần tiếp tục chuyên tâm hấp thu máu chí tôn.

“Khanh khách... Phải không, trong mắt bổn cung, thứ như nhân tính thật dơ bẩn...” Giọng nữ kia lẩm bẩm một câu, sau đó rơi vào yên lặng.

Tiêu Trần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra quái thai cổ đại của Tổ Long Sào cũng bị hạn chế nào đó, tạm thời không thể giải phong bước ra.

Rốt cuộc hắn ta cũng có thể yên tâm tu luyện tiếp.

“Quân Tiêu Dao, chờ xem, tiếp theo khi ta xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi tuyệt đối đừng kinh ngạc...” Trong mắt Tiêu Trần cháy lên ngọn lửa báo thù.

...

Sau khi Tứ Tượng Cổ Quốc hoàn toàn ổn định lại, Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị trở về Quân gia.

Dù sao hắn cũng phải bắt đầu chuẩn bị bố cục tiếp theo.

Bố cục nhằm vào Bàn Võ Thần Triều.

Quân Tiêu Dao nhất định phải đến Bàn Võ Lăng, không chỉ vì đánh dấu.

Còn bởi vì hắn có khả năng tìm được cơ duyên thức tỉnh Thánh Thể Dị Tượng tiếp theo trong đó.

Nhưng Bàn Võ Lăng là bảo địa tư gia của Bàn Võ Thần Triều, không có khả năng tùy tiện để người ngoài tiến vào.

Càng đừng nói là loại đại nhân vật như Quân Tiêu Dao.

Không có thế lực nào sẽ ngốc đến lấy cơ duyên nhà mình để cung cấp nuôi dưỡng thiên kiêu nhà khác.

Khi Quân Tiêu Dao rời khỏi Chu Tước Cổ Quốc, Bái Ngọc Nhi cực kỳ lưu luyến.

“Ta giao Tứ Tượng Cổ Quốc cho ngươi và Chu Tước quốc chủ, đừng làm ta thất vọng.” Quân Tiêu Dao nói.

“Vâng, Ngọc Nhi nhất định sẽ quản lý Chu Tước Cổ Quốc thật tốt!” Bái Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt kiên định.

Sau đó, Quân Tiêu Dao mang theo mọi người quay trở về Quân gia.

Mà việc Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều ước chiến vẫn đang lên men.

Quân Tiêu Dao lại trước sau không tỏ thái độ.

Lúc này, bắt đầu có một ít người cố ý tản tin đồn nhảm nhí.

Nói Thần Tử Quân gia sợ Quan Quân Hầu, không dám ứng chiến.

Những kẻ cố ý tản loại đồn đãi này có người của Quan Quân Hầu, cũng có người của Thái Cổ Hoàng tộc.

Không nghi ngờ gì nữa, mục đích của bọn họ là bôi đen Quân Tiêu Dao.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người kiên định ủng hộ Quân Tiêu Dao, cho rằng Quân Tiêu Dao chỉ khinh thường ứng chiến mà thôi.

Những người ủng hộ đó đa số đều là nữ tử.

Dù sao ở bất cứ nơi nào thì cũng không thiếu loại sinh vật như fan não tàn.

Nhưng sự thật cũng như những người ủng hộ đó suy nghĩ.

Quân Tiêu Dao chỉ lười ứng chiến mà thôi, đến lúc đó thuận tiện một chưởng chụp chết Dương Bàn là được rồi, hà tất gì phải phiền toái như vậy?

Lại qua mấy tháng.

Quân Tiêu Dao đã mười hai tuổi.

Dáng người hắn càng thêm trưởng thành, dung nhan càng thêm tuấn tú.

Điều duy nhất khiến Quân Tiêu Dao buồn rầu chính là, hắn không có tiên nguyên để tu luyện Đại La Bất Hủ Tiên Thân.

Sau đó Quân gia lại cho Quân Tiêu Dao mười mấy khối tiên nguyên, nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói thì số lượng này còn kém xa.

Nhìn mười mấy khối tiên nguyên này, Quân Tiêu Dao không ngờ mình cũng có ngày thiếu thốn tài nguyên.

“Đại La Bất Hủ Tiên Thân này tiêu hao tài nguyên quá khủng bố, còn nhiều hơn cả Hoang Cổ Thánh Thể nữa.” Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ lắc đầu.

“Vẫn nên tạm dừng tu luyện trước, nghĩ cách tìm ra một ít tài nguyên.”

“Hay là lừa ra một ít tài nguyên từ Bàn Võ Thần Triều, Võ Minh Nguyệt thân là trưởng công chúa thần triều, hẳn cũng có không ít.” Quân Tiêu Dao nỉ non nói.

Nếu Võ Minh Nguyệt nghe thấy lời này, e rằng sẽ nói Quân Tiêu Dao có tâm địa Tu La lần nữa.

“Cũng đúng, là lúc phải đến Bàn Võ Thần Triều một chuyến, cũng phải sắp xếp bố cục trước đã.”

“Ta cũng muốn nhìn thấy Tiêu Trần và Dương Bàn kia xung đột, chó cắn chó, miệng đầy lông.” Quân Tiêu Dao cười.

Hắn biết, bởi vì Võ Minh Nguyệt nên Tiêu Trần và Dương Bàn nhất định sẽ bùng nổ xung đột.

Đến lúc đó, xem hai cây rau hẹ đánh nhau trước đã, vậy chẳng phải thú vị lắm sao?

Hết chương 114.
Chương 115

Sau khi nghĩ kỹ kế hoạch kế tiếp, Quân Tiêu Dao trực tiếp một mình ngồi trên liễn xa do Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo, rời khỏi Quân gia, đi đến Bàn Võ Thần Triều.

Hắn cũng không dẫn đám người Quân Trượng Kiếm theo, thậm chí không có cả Quân Linh Luông.

Bởi vì lần này, Quân Tiêu Dao muốn hành động đơn độc, cũng không tiện mang theo bọn họ.

Ngay sau khi Quân Tiêu Dao rời khỏi Quân gia.

Toàn bộ Tiên Vực cũng dần nổi lên gợn sóng.

Bởi vì Bàn Võ Thần Triều truyền ra tin tức, nửa tháng sau, ở Tử Cấm Thành hoàng đô Bàn Võ Thần Triều sẽ tổ chức yến hội long trọng.

Bàn Võ Thần Triều sẽ mời các thế lực khắp Hoang Thiên Tiên Vực đến.

Đến lúc đó, Bàn Võ Thần Triều cũng lựa chọn ra phò mã của Võ Minh Nguyệt từ vô số những tuấn kiệt trẻ tuổi trong các thế lực.

Tin tức này vừa truyền ra thì mây mù tứ phương lại di chuyển, vô số thế lực đều bắt đầu lên đường, các loại lâu thuyền, liễn xa, cổ thú phi hành thỉnh thoảng xẹt qua không trung, lao về hướng Bàn Võ Thần Triều.

Bàn Võ Thần Triều là một thần triều bất hủ có nội tình cường đại, nếu có thể liên hôn với trưởng công chúa của họ và trở thành phò mã thì có thể xem như kết minh.

Những đạo thống đỉnh cấp muốn kết minh với Bàn Võ Thần Triều để nâng cao một bước.

Mà thế lực bất hữu lại muốn biến Bàn Võ Thần Triều thành minh hữu của mình.

Dù sao một bàn tay vỗ không ra tiếng, cho dù là thế lực bất hữu cường đại, nhưng nếu không có thế lực hữu hảo thì cũng có bị nguy cơ bị những bất hủ đạo thống khác vây công.

Bởi vậy rất nhiều thế lực đều dao động, chuẩn bị để đệ tử môn hạ đi thử vận khí.

Càng đừng nói trưởng công chúa thần triều kia có dung nhan phong hoa tuyệt đại, cũng là một tuyệt sắc giai nhân, nhân khí vốn đã rất cao, mỹ danh truyền xa ở Hoang Thiên Tiên Vực.

Hai loại nguyên nhân chồng lên nhau, khiến cho thanh thế của yến hội Bàn Võ Thần Triều lần này cực kỳ to lớn.

Nhưng ngay vào lúc tin tức này truyền ra.

Ở Quan Quân Hầu phủ, Quan Quân Hầu Dương Bàn lại lên tiếng.

Gã nói, nếu Thần Tử Quân gia không dám ứng chiến, vậy ngày sau gã sẽ tự bước lên sơn môn Quân gia để khiêu chiến.

Tin tức lớn này vừa ra thì càng nhấc lên sóng to gió lớn.

Rất nhiều người đều cảm thấy Quan Quân Hầu này không khỏi quá càn rỡ.

Còn dám đi đến trước sơn môn Quân gia chặn người khác.

Người trước đó đi đến sơn môn Quân gia khiêu chiến là Long Hạo Thiên, cỏ trên mộ phần gã đã cao năm trượng rồi.

Rất nhiều nữ tu sĩ sùng bái Quân Tiêu Dao đều phẫn nộ.

“Tên xấu xí Quan Quân Hầu kia là ghen ghét mỹ nhan thịnh thế của Tiêu Dao nhà ta!”

“Không sai, thực lực hắn mạnh thì thế nào, chẳng lẽ không biết đây là một thời đại xem mặt sao?”

“Hơn nữa thực lực của Tiêu Dao nhà ta cũng là vô địch trong cùng thế hệ, Quan Quân Hầu kia tính là cái gì?”

...

Hoang Cổ Khương gia, trong tộc địa.

“Đáng giận đáng giận, quá đáng giận, tức chết người ta rồi!”

Một bóng hình xinh đẹp lanh lợi giậm đôi chân ngọc, tức giận đến hai chùm đuôi ngựa sau cái đầu nhỏ cũng nảy lên.

Một khuôn mặt nhỏ xinh xắn thanh tú lộ ra vẻ mặt hung hăng thật đáng yêu.

“Lạc Ly, ngươi không tu luyện cho tốt thì sẽ luôn bị nhốt trong tộc địa đấy.”

Cách đó không xa, Khương Thánh Y mặc một bộ tuyết y, tiên tư thướt tha đi tới, nhìn Khương Lạc Ly bày ra vẻ mặt hung dữ thì có chút đau đầu.

“Hừ, Lạc Ly không nhịn được cục tức này, Quan Quân Hầu gì kia lại dám tản tin đồn như vậy ra để bôi đen Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly phồng má lên, vẻ mặt căm giận.

“Tiểu nhân nhiều tác quái mà thôi, tâm tính của Quan Quân Hầu kia có tiếng ác liệt, cũng không cần để ý, Tiêu Dao hoàn toàn không để ý.” Khương Thánh Y nói.

Chuyện Quan Quân Hầu ước chiến Quân Tiêu Dao đã lan truyền huyên náo khắp toàn bộ Tiên Vực.

Tuy Khương Lạc Ly bế quan ở tộc địa, nhưng cũng có thể thông qua thị nữ để biết được tin này.

“Không được, ta muốn xuất quan, đi đến Bàn Võ Thần Triều!” Khương Lạc Ly nói.

“Ngươi đi làm gì, chẳng lẽ đi giành vị trí phò mã sao?” Khương Thánh Y nói giỡn.

“Ta muốn đi trấn áp Quan Quân Hầu kia, hung hăng dẫm lên mặt hắn cho hết giận, xem hắn còn dám khiêu khích Tiêu Dao ca ca không!” Khương Lạc Ly lời lẽ chính đáng mà nói.

“À? Chỉ thế thôi sao?” Khương Thánh Y hơi mỉm cười, hình như đã nhìn thấu Khương Lạc Ly.

Khương Lạc Ly nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp cũng hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu, hai ngón bàn tay ngọc đan vào nhau.

“Đương nhiên, tuy rằng biết Tiêu Dao ca ca không có khả năng đi giành làm phò mã, nhưng mà, lỡ như...” Khương Lạc Ly ấp úng nói.

Thực hiển nhiên, Khương Lạc Ly sợ Quân Tiêu Dao sẽ đi dự tiệc, sau đó tranh đoạt vị trí phò mã, liên hôn với Võ Minh Nguyệt.

Dù sao Võ Minh Nguyệt cũng là tuyệt đại giai nhân cực kỳ nổi danh, hầu như không có nam tử nào nhìn thấy Võ Minh Nguyệt mà không động tâm.

“Đây mới là mục đích chủ yếu của ngươi đúng không?” Khương Thánh Y cười nói.

Giờ còn chưa liên hôn mà Khương Lạc Ly đã biến thành gà mái nhỏ bảo vệ con như vậy.

Khương Lạc Ly bị nói vậy nên rất ngượng ngùng, vành tai trong trẻo đã đỏ ửng lên.

“Được, vậy ta mang ngươi đến đó vậy.” Khương Thánh Y bất đắc dĩ cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly.

“Ây da, Thánh Y tỷ tốt nhất!” Khương Lạc Ly cười tươi đến mức đôi mắt xinh đẹp cũng cong thành vầng trăng non.

Khương Thánh Y cũng khẽ mỉm cười, chỉ là sâu trong đáy mắt thoáng có một tia ảm đạm không thể nhận ra.

“Cô nàng này thật sự rất thích Tiêu Dao...”

...

Mà bên kia, trong tộc địa của Hoang Cổ Diệp gia.

Trên một đỉnh núi đồ sộ chót vót, một thiếu niên khuôn mặt thanh tú, mày kiếm mắt sáng mặc lam sam đang ngồi xếp bằng.

Nhưng vòm trời trên đỉnh đầu hắn ta lại như một màn đêm.

Một dãy ngân hà lộng lẫy chảy xuôi trong màn đêm, trong sự xa hoa lộng lẫy lại mang theo một khí tức nguy hiểm cực độ.

Thiếu niên này không phải người nào khác mà chính là Diệp Tinh Vân.

Trong buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao, Diệp Tinh Vân đã bị Quân Tiêu Dao hung hăng chà đạp, mất hết mặt mũi.

Nhưng Diệp Tinh Vân lại nhờ họa được phúc, thức tỉnh ký ức nào đó.

Mà sau đó, tính cách của Diệp Tinh Vân cũng dần dần vô thức mà biến hóa, trở nên càng ngày càng trầm ổn, nội liễm.

Không tâm cao khí ngạo, bộc lộ mũi nhọn như trước đó.

“Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều ước chiến, lấy tính cách của Quân Tiêu Dao thì tuyệt đối không thể vắng mặt.” Diệp Tinh Vân hơi nhíu mày lại suy tư.

Tuy tính cách của hắn ta đã xảy ra chút thay đổi, nhưng hận ý vẫn không thay đổi.

Hắn ta muốn trả thù Quân Tiêu Dao.

Hắn ta cũng muốn cướp được Khương Lạc Ly.

“Cũng được, lần này đi đến Bàn Võ Thần Triều một chuyến, vừa vặn có thể thăm dò thực lực chân chính của Quân Tiêu Dao kia.”

Diệp Tinh Vân thầm quyết định trong lòng, lập tức bảo Phúc bá chuẩn bị xe.

...

Hết chương 115.
Chương 116

Xích Châu, một mảnh linh sơn cổ xưa mênh mông vô ngần.

Linh sơn chiếm giữ phạm vi cực lớn, mây khói lượn lờ, thần hà trải rộng.

Có đan nhai quái thạch, vách đá kỳ phong, có thải phượng bay múa, hoàng điểu xoay quanh.

Liếc mắt một cái đã thấy những dãy núi non không nhìn thấy được điểm cuối.

Mà địa giới này chính là tộc địa của Vạn Hoàng Linh Sơn - một trong Thái Cổ Hoàng tộc.

Vạn Hoàng Linh Sơn là Thái Cổ Hoàng tộc đứng đầu ở vị trí song song với Tổ Long Sào, nội tình thâm hậu, thực lực cường thịnh.

Mà giờ phút này, trong một dãy núi non truyền đến giọng nói già nua: “Hoàng Huyền Nhất, Phượng Thanh Linh, hai ngươi đi đến Bàn Võ Thần Triều một chuyến, nhớ kỹ, chớ làm mất uy danh của Vạn Hoàng Linh Sơn ta.”

“Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của đại trưởng lão!”

Trong ngọn núi ấy, hai bóng dáng một nam một nữ bị thần quang lửa đó bao lấy, sau đó bay lên trời cao.

Trên không trung, hai con hoàng điểu kim quang chói lóa lôi kéo hai chiếc liễn xa.

Hai bóng dáng kia trực tiếp lắc mình tiến vào trong đó.

“Thật không biết lần này có thể nhìn thấy Thần Tử Quân gia trong lời đồn hay không?” Trong Liễn xa, Phượng Thanh Linh nói.

“A, ta cũng muốn gặp mặt Quân Tiêu Dao đã làm Tổ Long Sào mất mặt một lần rồi lại một lần, không biết rốt cục là nhân vật thế nào.” Hoàng Huyền Nhất nói.

“Nhưng chúng ta cũng không Long Hạo Thiên và Long Bích Trì kia.” Phượng Thanh Linh phát ra tiếng cười khẽ.

“Nếu Quân Tiêu Dao coi thường chúng ta, sợ là sẽ ăn đau khổ không nhỏ...” Giọng nói của Hoàng Huyền Nhất cũng rất nhẹ nhàng, mang theo chút thong dong đắc ý.



Ngay vào lúc toàn bộ Tiên Vực có gió nổi lên mây di chuyển.

Quân Tiêu Dao nằm trong mắt bão cũng sắp đi tới hoàng đô Bàn Võ Thần Triều.

Trên đường hắn thông qua mấy Truyền Tống Trận để tới Bàn Võ đạo châu.

Mà hoàng đô Bàn Võ Thần Triều thì nằm ở khu vực trung ương Bàn Võ đạo châu.

Thời gian còn lại non nửa tháng, cũng đủ để Quân Tiêu Dao sắp xếp bố cục kế tiếp.

Lúc này, ngoài liễn xa truyền đến giọng nói của Cửu Đầu Sư Tử: “Chủ nhân, phía trước chính là hoàng đô của Bàn Võ Thần Triều.”

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì vén màn xe lên quan sát.

Phía trước là một tòa cự thành rộng lớn hùng vĩ đến tận cùng, đứng sừng sững trên mặt đất.

Toàn bộ cự thành to lớn vô biên, những dãy tường giống như trường thành kéo dài đến xa vô hạn.

Trong hoàng đô, đình đài lầu các, phố xá ầm ĩ, đám đông nhộn nhịp.

Phía chân trời còn lơ lửng rất nhiều đảo nhỏ nổi trên không, trên đó có cung điện đan xen, tựa như thần cung tiên khuyết.

“Bàn Võ Thần Triều này không hổ là bất hủ thần triều, cũng nhìn rất khí khái.” Quân Tiêu Dao đánh giá.

Bất hủ đạo thống, siêu nhiên đứng trên cao, chính là cự vô bá của Tiên Vực, mỗi một đạo thống đều không đơn giản.

Cũng bởi vậy mà Quân gia và Tổ Long Sào tuy có thâm cừu đại hận, nhưng trước sau vẫn không bùng nổ bất hủ chiến.

Bởi vì hai bên đều biết, muốn hoàn toàn diệt trừ một thế lực bất hữu không phải điều đơn giản.

Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói là Tổ Long Sào càng kiêng kỵ Quân gia.

Mà Bàn Võ Thần Triều thân là đạo thống năm đó mà Bàn Võ Đại Đế sáng lập, tuy không còn trong thời kỳ cường thịnh nhất, nhưng cũng không giảm xuống bao nhiêu.

Thân thể Quân Tiêu Dao rơi xuống từ không trung, Cửu Đầu Sư Tử lại tránh thoát dây cương, đi theo Quân Tiêu Dao.

“Cẩu Thặng, ngươi như vậy có nổi bật quá không?” Quân Tiêu Dao nhìn nhìn rồi nói.

Cả người Cửu Đầu Sư Tử như một tòa thành hoàng kim phóng ra ánh kim quang, quả thực chói đến mức người ta không mở mắt ra được, ánh vàng rực rỡ quá bắt mắt.

Quân Tiêu Dao không muốn biến mình thành con khỉ trong vườn bách thú, bị người ta vây xem.

Hơn nữa hắn muốn làm một chút chuyện, cũng không tiện quá mức trương dương.

“Chủ nhân, có thể đừng gọi tên thật của người ta không?” Cửu Đầu Sư Tử nhỏ giọng ngập ngừng, hậm hực nói.

Sau đó, thân thể nó chợt thu nhỏ lại, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Quân Tiêu Dao, nó biến thành một con...

À... Chó Shiba.

Không sai, trong mắt Quân Tiêu Dao, nó không khác gì chó Shiba cả.

Chẳng qua đây là chó Shiba chín đầu, nhìn có chút cổ quái và buồn cười.

“Đây có xem như memes biết đi không, cũng đúng.” Quân Tiêu Dao than nhẹ một hơi.

Ít nhất chó Shiba chín đầu không trương dương như vậy.

Quân Tiêu Dao khoanh tay, như tản bộ trong sân vắng, thông qua cổng thành tiến vào hoàng đô.

Quân sĩ thần triều thủ vệ ở cổng thành nhìn thấy Quân Tiêu Dao đều lộ ra vẻ mặt kinh nghi, không dám ngăn trở.

Bởi vì khí tượng quanh người Quân Tiêu Dao thật sự quá siêu nhiên.

Quanh thân có thần quang mơ hồ, tiên huy bao phủ, toàn thân tràn ngập cảm giác tiên vận và đạo ý.

Tất nhiên điều này là do hắn đã luyện hóa Đại La Tiên Cốt.

Dung mạo của Quân Tiêu Dao cũng bị tiên huy bao phủ, làm người ta nhìn không rõ được.

Cứ như vậy, Quân Tiêu Dao không bị cản lại mà trực tiếp tiến vào hoàng đô.

Chờ Quân Tiêu Dao đi rồi mới có một hộ vệ tuổi trẻ nghi hoặc hỏi: “Hộ vệ trường, vì sao không ngăn cản người nọ để kiểm tra thân phận, phía trên quy định tất cả tu sĩ vào thành đều phải kiểm tra kia mà.”

“Cái tên không có đầu óc nhà ngươi, loại nhân vật này có thể tùy tiện cản lại kiểm tra sao, nói không chừng là kiêu tử của bất hủ đạo thống nào đó, thân phận không thấp hơn trưởng công chúa nữa ấy chứ!” Hộ vệ trường trừng mắt một cái rồi nói.

“À, vậy sao.” Hộ vệ tuổi trẻ kia cũng liên tục gật đầu, nghĩ lại mà sợ trong lòng.

Sau khi Quân Tiêu Dao tiến vào hoàng đô, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.

Tuy dung mạo hắn như bị sương mù như có như không che lấp, nhưng khí chất lại không thể giấu đi đâu được.

Không ít thiếu nữ thanh xuân và một ít nữ tu sĩ thế lực lớn đều không nhịn được mà liếc về phía Quân Tiêu Dao.

Trên toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực, tuy rất nhiều người biết tên tuổi của Quân Tiêu Dao.

Nhưng người thật sự gặp qua hắn lại rất ít.

Hơn nữa cũng có rất nhiều đệ tử của bất hủ đạo thống có được vương thể, thần thể ..v..v, trên người đều có sương mù bao phủ.

Không có khả năng người nào có tiên quang bao phủ cũng là Quân Tiêu Dao đúng không?

Bởi vậy, cũng không ai nhìn thấu.

Mà lúc này, một thiếu nữ mặc váy bố màu xanh lá mộc mạc, vẻ mặt chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng, căng da đầu đi lên trước.

“Công tử là lần đầu tiên tới thần triều hoàng đô đúng không, Tần Huyên có thể dẫn đường và giúp công tử hiểu biết thêm tình hình gần đây.”

Trên nét mặt thiếu nữ tên là Tần Huyên mang theo chút thấp thỏm.

Nàng từng tiếp dẫn không ít đệ tử các thế lực lớn, nhưng tồn tại thần bí siêu nhiên như Quân Tiêu Dao thì là lần đầu tiên.

Những nữ tu sĩ còn lại chỉ dám đứng xa xa quan sát, không có can đảm tới gần.

“À?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng lại trên người Tần Huyên, đuôi mày nhẹ nhàng nhướng lên.

Tần Huyên cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi thôi mà tu vi đã là Thần Kiều Cảnh đại viên mãn.

Hắn chú ý tới điểm này, nhưng cũng không nói gì.

“Được, vậy ngươi dẫn đường đi.” Quân Tiêu Dao tiện tay lấy ra một khối thần nguyên tuyệt phẩm.

Đám người qua đường chung quanh đều xem ngây người.

“Trời ạ, đây là thần nguyên tuyệt phẩm, vị công tử kia cũng quá giàu có.”

“Tuyệt đối là truyền nhân của thế lực bất hữu nào đó, ai, thật hâm mộ vị cô nương kia!”

Bốn phía vang lên không ít tiếng kinh hô, rất nhiều nữ tu sĩ cắn môi dậm chân, thầm mắng mình bỏ lỡ cơ hội này.

Tần Huyên cũng khẽ nhếch cái miệng nhỏ, có vẻ thụ sủng nhược kinh.

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại rất bình đạm.

Bởi vì thần nguyên tuyệt phẩm đã là loại tiền bình thường nhất trên người hắn.

Hết chương 116.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom