-
Chương 123-125
Chương 123
Nhìn thần thái của Thiên Cầm Nữ như vậy, rất nhiều nam tính tuấn kiệt ở đây đều như nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát.
Nhưng bọn họ cũng tự mình hiểu lấy, biết Quân Tiêu Dao không phải người dễ trêu chọc gì.
Quân Tiêu Dao nhìn dáng vẻ rung động của Thiên Cầm Nữ, khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Sự thật chứng minh, trên đời này không có cái gọi là mỹ nhân băng sơn.
sở dĩ nàng có thái độ lãnh đạm với ngươi, không phải là vì tính cách, chỉ là đơn thuần chướng mắt ngươi mà thôi.
Tam hoàng tử chính là tồn tại bi thôi như thế.
Thân phận địa vị của hắn ta không thấp, nhưng ở các phương diện nhân cách, năng lực, hắn ta đều không thể lọt vào pháp nhãn của Thiên Cầm Nữ.
So ra thì Quân Tiêu Dao quả thực là tồn tại giống như tiên trong mắt Thiên Cầm Nữ.
Tạm thời không đề cập tới thân phận thần bí, thực lực khủng bố.
Chỉ một tay cầm nghệ xuất thần nhập hóa thôi cũng đủ để Thiên Cầm Nữ siêu lòng.
Nhưng đáng tiếc, Quân Tiêu Dao cũng không cảm thấy hứng thú với Thiên Cầm Nữ.
Nhưng vì gài bẫy Tam hoàng tử, Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể đáp ứng.
“Thiên Cầm Nữ cho mời như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.” Quân Tiêu Dao ôn hòa nói.
Nghe Quân Tiêu Dao đồng ý, Thiên Cầm Nữ vui vô cùng, vẻ mặt vốn luôn lạnh như băng sương, hiện tại lại lộ ra nụ cười động lòng người.
Điều này làm Tam hoàng tử ghen ghét đến mức đau mắt.
Hắn ta bỏ ra thiên kim cũng khó mua được nụ cười giai nhân, Quân Tiêu Dao thuận miệng đáp ứng một tiếng lại làm Thiên Cầm Nữ cười thật xinh đẹp.
“Công tử, thỉnh...” Hình như Thiên Cầm Nữ có vài phần gấp không chờ nổi, muốn đánh đàn luận đạo với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, dẫn theo Tần Huyên và Thiên Cầm Nữ rời đi.
Để lại một đám liếm cẩu, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, hỗn độn trong gió.
“Ai, Tam hoàng tử, chúng ta đấu lâu như vậy, kết quả lại là làm áo cưới cho người khác.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội đi tới, cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu và nói.
“Chẳng lẽ ngươi cam tâm để tên kia nhúng chàm Thiên Cầm Nữ sao?” Đồng tử của Tam hoàng tử hiện ra một chút âm u .
“Ta chỉ cảnh báo ngươi một câu, tốt nhất đừng trêu chọc vị kia.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội nói.
“À, ngươi biết thân phận của hắn?” Ánh mắt Tam hoàng tử chợt lóe.
“Không biết, chỉ là một loại trực giác.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội nói.
Hắn ta gặp qua quá nhiều quá nhiều người, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, hắn ta đều sinh ra trực giác.
“Không thể chọc, a, dù hắn là truyền nhân của bất hủ đạo thống thì đã thế nào, ta cũng là hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.” Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
“Ai, không nghe người tốt khuyên thì có hại ngay trước mắt.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội âm thầm lắc đầu.
Hắn ta mơ hồ cảm thấy, sợ là Tam hoàng tử sắp bị xúi quẩy.
...
Hội đấu cầm trên Tiên Quỳnh Lâu hạ màn che như vậy.
Nhưng lại nhấc lên gợn sóng không nhỏ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có đồng lứa trẻ tuổi thắng được Thiên Cầm Nữ trên phương diện cầm đạo.
Chuyện quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn Phượng Thanh Linh bị một công tử thần bí nghiền áp càng khiến rất nhiều người giật mình.
Trong hoàng đô, rất nhiều tu sĩ trong tửu lầu quán trà đều đang đàm luận tin tức này.
“Tới gần ngày trưởng công chúa chọn phò mã thì thiên kiêu tuấn kiệt cường đại gì cũng xuất hiện.”
“Đúng vậy, Phượng Thanh Linh của Vạn Hoàng Linh Sơn kia cũng có thể xưng tôn một phương trong thế hệ trẻ, vậy mà lại bị dễ dàng đánh bại như thế.”
“Thật không biết sau đó còn xuất hiện dạng quái thai nào.”
“Ta cũng chờ mong Thần Tử Quân gia kia đến, chỉ tiếc hình như vẫn không nghe thấy tin hắn tới.”
“Tiếp tục chờ đi, ta tin Thần Tử của Quân gia nhất định sẽ không để Quan Quân Hầu kiêu ngạo mãi.”
...
Tại hoàng đô, khu vực phía Đông, trong một tòa sơn trang yên lặng, hoàn cảnh ưu nhã.
Trong đó thỉnh thoảng có tiếng đàn mù mịt truyền ra, khiến người nghe kinh sợ.
Trăng lên cao ba sào.
Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y bước ra khỏi sơn trang, phía sau là Thiên Cầm Nữ lưu luyến đi theo không rời.
“Công tử, đã trễ thế này, không nghỉ tạm ở sơn trang sao?” Lời nói của Thiên Cầm Nữ mang theo một tia quyến luyến.
Nàng và Quân Tiêu Dao đánh đàn luận đạo, thoải mái mà thích ý ở sơn trang.
Nàng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này.
“Không được, tại hạ còn có việc, xin cáo từ trước.” Quân Tiêu Dao nói.
“Phải không, vậy thật đáng tiếc, hy vọng lần sau còn có cơ hội gặp mặt công tử.” Ngọc dung của Thiên Cầm Nữ hơi ảm đạm.
Quân Tiêu Dao xoay người rời đi, lại bị Thiên Cầm Nữ gọi lại.
“Giao lưu lâu như vậy, còn không biết tên họ công tử?” Thiên Cầm Nữ hỏi, đôi mắt tỏa sáng.
“Thành tiên dễ dàng tiêu dao khó, cáo từ.” Quân Tiêu Dao rời đi.
“Thành tiên dễ dàng tiêu dao khó...”
Thiên Cầm Nữ nỉ non, sau đó thân thể mềm mại như bị sét đánh, đôi mắt mỹ lệ cũng trừng lớn.
“Thì ra... là vị kia...” Thiên Cầm Nữ hít một hơi thật sâu.
Mừng rỡ, bất ngờ, vui mừng, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng.
Nguyên nhân là vì nàng có thể một mình giao lưu với một tồn tại siêu nhiên trong thời gian dài như vậy.
Mà bên kia, Quân Tiêu Dao giẫm lên hư không mà đi.
“Đã chờ lâu như vậy, chẳng lẽ tên kia còn có thể kiềm chế được sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao biến ảo.
Tất nhiên không phải hắn rảnh quá nhàm chán mới đi đánh đàn luận đạo với Thiên Cầm Nữ.
Trừ muốn có được ba trăm khối tiên nguyên ra, mục đích quan trọng nhất của hắn chính là gài bẫy đối phó Tam hoàng tử.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Hắn bỗng phát giác, tiếng người nói ồn ào náo động chung quanh đều biến mất.
Thậm chí các ngọn đèn dầu bốn phía lầu các hoàng đô đều hoàn toàn tắt đi.
Chung quanh lâm vào hắc ám tuyệt đối, cả tiếng côn trùng kêu chim hót cũng không còn.
“À, tới sao?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Rất rõ ràng, hắn đang rơi vào một trận pháp ngăn cách.
Đúng lúc này, một bóng dáng bỗng hiện lên từ phía sau Quân Tiêu Dao, kiếm phong đỏ như máu đâm vào sau lưng Quân Tiêu Dao.
Hợp Đạo Cảnh!
Quân Tiêu Dao lập tức phán đoán ra khí tức của người nọ.
“Chết đi!” Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ bóng dáng đó.
Kiếm phong huyết sắc mang theo một mũi nhọn trí mạng.
“Kiếm thuật huyết sát, ngươi là thích khách của U Minh Thiên.” Quân Tiêu Dao lách người qua, tung một chưởng đánh vào kiếm phong, đồng thời nói.
U Minh Thiên là một tổ chức sát thủ hung danh hiển hách của Hoang Thiên Tiên Vực.
Chỉ cần trả giá đầy đủ thì bọn họ có thể ám sát bất cứ kẻ nào.
Thậm chí bọn họ dám ra tay ám sát cả người của bất hủ đạo thống.
“Ngu muội!”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lấy tay ngăn cản kiếm phong của mình, thích khách kia phát ra tiếng cười lạnh.
Cảnh giới của gã vốn cao hơn Quân Tiêu Dao một bậc, lại lấy binh khí vương hầu thi triển ra kiếm thuật ám sát đỉnh cấp.
Dưới tình huống như vậy, Quân Tiêu Dao còn dùng tay đánh trả, theo gã thấy thì quả thực ngu xuẩn đến tột đỉnh.
Nhưng ngay sau đó, thích khách của U Minh Thiên lập tức cười không nổi.
Leng keng!
Một tiếng giao kích giống như kim thiết vang lên.
Quân Tiêu Dao dùng tay không đánh nát binh khí vương hầu.
Không chỉ như thế, trên cánh tay phải của hắn có tiên hà kích động, phát sáng hừng hực.
Sáu khối Đại La Tiên Cốt cùng thêm vào sức mạnh.
Đánh ra một quyền, hư không run rẩy, nhộn nhạo ra từng đợt sóng gợn.
“Sao có thể!” Đồng tử của thích khách kia ngưng tụ kinh hãi.
Phốc!
Quân Tiêu Dao dùng một quyền trực tiếp đánh thích khách kia nát thành vụn máu.
Huyết vũ phiêu linh, rơi rụng xuống đất.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn lạnh lẽo, hắn nhìn quanh một vòng, lạnh nhạt nói: “Xuất hiện đi, hà tất ẩn nấp như vậy?”
“Ha hả, cũng xem thường con mồi này, ngươi là truyền nhân của bất hủ đạo thống nào?”
Trong màn đêm đen nhánh bốn phía, bốn bóng dáng hiện hóa ra.
Trừ ba hắc y nhân ra thì còn có một huyết y nhân.
Thích khách huyết y của U Minh Thiên có tu vi cảnh giới Niết Bàn Cảnh!
Hết chương 123.
Chương 124
Tới cấp bậc Niết Bàn Cảnh thì toàn thân sẽ sinh ra lột xác.
Không chỉ thân thể trải qua mồi lửa tẩy lễ, chân linh thần cung trong đầu cũng được tẩy rửa để biến thành nguyên thần.
Nếu nói Hợp Đạo Cảnh là tìm kiếm các loại linh loại, tiên loại để tương hợp với đạo của bản thân.
Vậy Niết Bàn Cảnh chính là tìm kiếm mồi lửa để tẩy lễ thân thể, lột xác nguyên thần, thực hiện tiến hóa theo cấp bậc sinh mệnh.
Bởi vậy thực lực của tu sĩ Niết Bàn Cảnh sẽ sinh ra biến hóa về chất, tuyệt đối không phải tu sĩ Quy Nhất Cảnh hoặc là Hợp Đạo Cảnh có thể dễ dàng chống lại.
U Minh Thiên phái thích khách tới ám sát Quân Tiêu Dao, không phải toàn bộ đều là Hợp Đạo Cảnh, trong đó còn có một thích khách huyết y thuộc về Niết Bàn Cảnh.
Có thể nói, trường hợp này không phải thiên kiêu trẻ tuổi nào cũng có thể chống lại.
“Ta thừa nhận, thực lực của ngươi tuyệt đối vượt qua thiên kiêu thế lực bất hữu, nhưng dưới sự vây sát này, ngươi còn có đường giãy giụa hay sao?” Giọng nói của thích khách huyết y kia khàn khàn như cú đêm.
“Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua một câu?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Cái gì?” Thích khách huyết y ánh mắt sắc bén.
“Vai ác chết vì nói nhiều.”
Câu nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì sau lưng hắn đã kéo dài ra Ác Ma chi Dực, thân thể hắn khẽ động, trực tiếp đấm một quyền vào thích khách Hợp Đạo Cảnh gần mình nhất.
Trong cánh tay hắn, Đại La Tiên Cốt tỏa sáng, tiên quang lượn lờ, hắn đánh ra một quyền, quyền phong mênh mông như có thể xé rách không gian.
Thích khách Hợp Đạo Cảnh kia cảm nhận được nguy hiểm cực độ, theo bản năng đâm ra một kiếm.
Leng keng một tiếng chấn vang!
Không có gì bất ngờ xảy ra, thích khách kia trực tiếp bị Quân Tiêu Dao đánh nổ.
“Đáng chết, giết!” Vẻ mặt thích khách huyết y âm lệ, hai thích khách còn lại cùng xông lên để ám sát Quân Tiêu Dao.
Kiếm quang huyết sắc chém ra ngang trời, mang theo một khí tức khiến người ta run rẩy.
Quân Tiêu Dao xoay người, giơ tay lên nắm một cái, pháp lực mênh mông hóa thành Minh Thần chi Mâu, ném mạnh vào một thích khách.
Minh Thần chi Mâu xuyên thủng hư không, sắc bén tới cực điểm, còn thêm vào sức mạnh khủng bố của một tỷ cân thần lực.
Một mâu này quả thực có thể xuyên thủng thiên địa.
Thích khách kia kinh hãi, không có chút sức phản kháng mà bị xuyên thủng qua người.
Sức mạnh thân thể cao thủ Hợp Đạo Cảnh bình thường đều còn kém xa một tỷ cân, thậm chí không lên nổi một trăm triệu cân.
“Nguyền rủa tử vong!”
Hắc y thích khách cuối cùng thấy thế thì lông tơ cả người dựng ngược.
Mặc dù bọn họ trải qua huấn luyện, tố chất tâm lý hết sức nổi trội, nhưng đối mặt với tình huống này thì vẫn nhịn không được sợ hãi.
Chí tôn trẻ tuổi được bao phủ trong tiên quang trước mặt quả thực là một tiểu quái vật không thể cân nhắc theo lẽ thường!
Bởi vậy, hắc y thích khách này trực tiếp thi triển ra một bí thuật nguyền rủa của U Minh Thiên, muốn đánh lén Quân Tiêu Dao.
Mà đồng thời, thích khách huyết y cũng ra tay, hai kiếm quang huyết sắc giao điệp, đan xen ngang dọc, hình thành chữ thập, cứ như có thể tua nhỏ hư không!
Đó là một thần thông kiếm thuật cường hãn đến cực điểm của U Minh Thiên, Thập Tự Huyết Sát Thuật!
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất trầm tĩnh.
Sức mạnh bí thuật nguyền rủa đánh vào người hắn, không nhấc lên một chút bọt sóng.
Đừng quên, Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao vạn tà không xâm, có khả năng miễn dịch đối với các loại sức mạnh tà ám âm u.
Mà nguyền rủa này cũng thuộc về sức mạnh hắc ám, tất nhiên không thể làm gì được Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đấm ra một chưởng, đẩy ngang hướng tới hắc y thích khách kia, sinh mãnh mà đánh nứt thân thể gã ta, máu bắn lên trời cao.
“Tìm đường chết!”
Thích khách huyết y còn sót lại thấy thế thì lộ ra một tia cười lạnh.
Thập Tự Huyết Sát Thuật của gã đã chém đến trước người Quân Tiêu Dao.
Mà lúc này, ngoài thân Quân Tiêu Dao bỗng ngưng kết ra một chiến giáp kim sắc thon dài, tỏa ra ánh sáng kim loại lóng lánh lạnh như băng mà kiên cố.
Đó chính là Thanh Thiên Tổ Long Giáp!
Leng keng!
Chiêu thức của thích khách huyết y va vào chiến giáp, bắn ra hỏa hoa, lại không thể mang đến chút thương tổn nào cho Quân Tiêu Dao.
“Sao lại như vậy?”
Nhưng mà, còn không đợi thích khách huyết y kinh hãi, mi tâm của Quân Tiêu Dao bỗng có một Trật Tự Thần Liên hóa thành đoản kiếm kim sắc rồi lao ra.
Đó là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Chiêu này thật sự quá mức đột ngột.
Hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, cho dù là thích khách huyết y cũng không đủ thời gian để tránh né.
Phụt!
Toàn bộ thân thể thích khách huyết y đều là bị Nguyên Hoàng Đạo Kiếm chấn vỡ.
Một ánh lưu quang lao ra từ thần cung trong đầu gã ta.
Đó là nguyên thần của thích khách này.
“Đi được sao?” Quân Tiêu Dao cười khẽ, giơ tay nắm một cái.
Thích khách huyết y này chính là điểm mấu chốt trong bố cục của hắn.
Cự thủ pháp lực kim sắc trực tiếp vây khốn nguyên thần của thích khách kia.
“Là ai mua các ngươi tới giết ta?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Nguyên thần của thích khách quang theo kinh sợ, lại ngậm miệng không nói.
Không lộ ra thân phận và hành tung của người mua là quy tắc bất thành văn của mọi tổ chức sát thủ.
Quân Tiêu Dao lại không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Thật ra ngươi không nói ta cũng biết là ai, chẳng qua, cần để lại một chứng cứ mà thôi.”
Dứt lời, Quân Tiêu Dao trực tiếp thúc giục linh hồn lực của mình.
Bỗng nhiên, một cối xay màu đen thật lớn hiện lên trong hư không.
Trên đó đầy vết máu loang lổ, như lây dính máu của thần ma.
“Đó là cái gì?”
Nguyên thần thích khách kia cảm nhận được cảm giác sợ hãi và run rẩy phát ra từ linh hồn.
“Ngươi không chính miệng nói, vậy để ngươi nếm thử mùi vị bị Hỗn Độn Thần Ma nghiền áp linh hồn.” Quân Tiêu Dao nói.
Hỗn Độn Thần Ma này là thủ đoạn hắn thông qua Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp để diễn hóa ra.
Bởi vì Quân Tiêu Dao là linh hồn xuyên đến đây nên có thể miễn dịch với thống khổ mà Hỗn Độn Thần Ma mang đến.
Nhưng những người khác không có năng lực này.
Thống khổ của linh hồn còn đau đớn hơn thân thể gấp trăm lần.
“A! A! A! A! A!”
Đau đớn khi linh hồn bị nghiền áp khiến nguyên thần thích khách kia phát ra tiếng rít gào vang dội.
Quân Tiêu Dao cũng khống chế tốt lực đạo, sẽ không trực tiếp nghiền nát nguyên thần này.
Cảm giác đau đớn khi linh hồn bị Hỗn Độn Thần Ma nghiền nát, quả thực còn thống khổ hơn lăng trì vô số lần.
Rốt cuộc, đến cuối cùng, nguyên thần thích khách kia cũng không chịu nổi.
“Nói, là ai mua thích khách U Minh Thiên các ngươi tới ám sát ta.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hắn lấy ra quang ảnh thạch.
Loại đá này có thể lưu lại giọng nói và hình ảnh.
“Là... Là Tam hoàng tử... của Bàn Võ Thần Triều....” Nguyên thần thích khách kia hữu khí vô lực, suy yếu tới cực điểm.
“Được rồi.”
Quân Tiêu Dao cười, thu hồi quang ảnh thạch.
Sau đó trực tiếp dùng Hỗn Độn Thần Ma nghiền nát nguyên thần của thích khách.
Hết chương 124.
Chương 125
Thưởng thức quang ảnh thạch trong tay, Quân Tiêu Dao cười khẽ và nói: “Tam hoàng tử à Tam hoàng tử, chỉ sợ ngươi căn bản không biết đối tượng mình muốn ám sát rốt cục là ai?”
Mua thích khách U Minh Thiên ám sát Thần Tử của Hoang Cổ Quân gia.
Nếu tin tức này truyền ra thì đừng nói Tam hoàng tử sẽ vạn kiếp bất phục.
Cả Bàn Võ Thần Triều cũng bị liên lụy.
Lửa dữ của Hoang Cổ Quân gia cũng không phải chỉ tùy tiện nói vài câu là xong.
Điều mà tất cả thế lực và đạo thống bất hữu kiêng kỵ nhất là thiên kiêu nhà mình bị những tổ chức sát thủ đó theo dõi.
Bởi vậy, mua tổ chức sát thủ ra tay, xem như một cấm kỵ.
Tam hoàng tử căn bản không biết, đối tượng mà hắn ta muốn ám sát có thân phận địa vị khủng bố đến mức nào.
Nếu biết thân phận của Quân Tiêu Dao thì dù cho Tam hoàng tử một trăm lá gan cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy.
Ngay sau khi Quân Tiêu Dao diệt sát thích khách của U Minh Thiên.
Tam hoàng tử đang ở một thiên điện bí ẩn trong hoàng cung thần triều cũng đang chờ đợi U Minh Thiên truyền lại tin tức.
…
“Hừ, đoạt nữ nhân với bổn hoàng tử à, không khỏi quá ngây thơ rồi.” Trên gương mặt Tam hoàng tử lộ ra nụ cười lạnh.
Tuy hắn ta cũng biết công tử thần bí kia bất phàm, nhưng lại nuốt không trôi cục tức này.
Hơn nữa bản thân hắn ta cũng là hoàng tử của bất hủ thần triều, thân phận địa vị không thấp, căn bản không cần kiêng kỵ truyền nhân của thế lực bất hữu khác.
Hơn nữa, dù cuối cùng thích khách của U Minh Thiên thành bại thế nào thì cũng không để lộ người mua.
Cho nên trường hợp xấu nhất là thất bại, Tam hoàng tử cũng không cần lo thân phận của mình sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Đương nhiên, tất nhiên Tam hoàng tử không biết Quân Tiêu Dao có được thủ đoạn là Hỗn Độn Thần Ma.
“Thất bại là không có khả năng, đừng nói thích khách được phái ra đều có tu vi cao hơn một bậc so với người kia, thậm chí còn có cường giả Niết Bàn cao hơn hai cấp.”
Khóe miệng Tam hoàng tử hiện ra ý cười, trông cực kỳ tự tin.
Mà lúc này, một giọng truyền âm khàn khàn vang lên: “Ám sát thất bại, trong khoảng thời gian ngắn, U Minh Thiên chúng ta sẽ không ra tay nữa.”
“Cái gì?”
Nghe truyền âm này, sắc mặt Tam hoàng tử bỗng biến đổi.
“Rốt cuộc xảy ra biến số gì, hay là có hộ đạo nhân ra tay?” Tam hoàng tử nói.
Tình huống duy nhất hắn ta có thể nghĩ đến chính là có hộ đạo nhân ra tay.
“Không, trước khi ra tay, bọn chúng cũng đã tra xét xác nhận một lần.” Giọng nói kia đáp.
“Vậy ý của ngươi là, chỉ một tên Quy Nhất Cảnh mà đã phản sát được thích khách Hợp Đạo Cảnh và Niết Bàn Cảnh của U Minh Thiên các ngươi?” Tam hoàng tử không thể tin.
“Sự thật là như thế, đã rút dây động rừng, trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không ra tay nữa, cũng không trả lại thù lao.”
Giọng nói kia nói xong câu đó thì biến mất.
Để lại Tam hoàng tử sắc mặt âm trầm.
“Sao lại như vậy, rốt cục người nọ có lai lịch gì, thật sự lợi hại như vậy sao?” Tam hoàng tử căn bản không muốn tin tưởng.
Hắn ta trả một cái giá rất đắc, cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy.
Hắn ta còn hoài nghi có phải U Minh Thiên đang làm cho có lệ để lừa gạt mình hay không.
Nhưng loại tổ chức sát thủ giống như U Minh Thiên tuy máu lạnh tàn khốc, nhưng lại coi trọng danh dự nhất.
Nếu không có danh dự thì căn bản không có ai đi tìm bọn họ.
Sắc mặt Tam hoàng tử biến đổi không ngừng, trong lòng hắn ta xuất hiện một cảm giác bất an.
Giống như đã gây nên đại họa ngập trời.
“Chẳng lẽ người nọ là... Không, nhất định không có khả năng, sao có thể trùng hợp như vậy?”
Trong mơ hồ, trong đầu Tam hoàng tử xuất hiện một cái tên, nhưng trong nháy mắt đã bị hắn ta loại bỏ.
Cái tên kia quá mức đáng sợ, nếu thật sự là hắn, Tam hoàng tử khó có thể tưởng tượng mình sẽ có hậu quả gì.
“Không đúng, nhất định là bổn hoàng tử suy nghĩ nhiều, hơn nữa, mặc dù thích khách của U Minh Thiên kia đã chết, nhưng cũng không có khả năng để lộ thân phận của ta.”
Tam hoàng tử như đang tự an ủi mình.
...
Hoàng đô, trong một đình viện cổ xưa tịch mịch.
Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng, đang luyện hóa tiên nguyên mà mình có được.
Ba trăm tiên nguyên cũng đủ để Quân Tiêu Dao rèn luyện thêm một loạt Đại La Tiên Cốt.
“Tam hoàng tử kia cũng thật đáng thương, cho tiên nguyên, mất nữ nhân, còn bị ta gài bẫy một lần.” Quân Tiêu Dao chậc chậc lắc đầu.
Tam hoàng tử thật là quá thảm.
Nhưng hắn lại suy nghĩ, những người đối địch với hắn gồm Tiêu Trần, Cơ Huyền, Quan Quân Hầu ..v..v… hình như đều rất thảm.
“Đúng rồi, hẳn Tiêu Trần kia cũng sắp tới hoàng đô thần triều, trình diễn tiết mục cướp tân nương, ta còn muốn nhìn thấy hắn và Quan Quân Hầu tranh phong nữa.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Hắn cũng mơ hồ đoán được vận số của Tiêu Trần chưa hết, lần này hắn ta xuất hiện, có lẽ sẽ có thay đổi cực lớn.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý, dù Tiêu Trần thay đổi thế nào cũng khó có thể đuổi theo bóng dáng của hắn.
Trái lại Quân Tiêu Dao càng hy vọng Tiêu Trần trở nên lợi hại một chút, nếu không thì đến lúc đó sẽ không thú vị gì cả.
“Hiện giờ hai quân cờ đều đã được bố trí xong, Bàn Võ Thần Triều muốn không mở Bàn Võ Lăng ra cho ta cũng không được, kế tiếp thì luyện hóa những tiên nguyên đó, chậm rãi đợi yến hội mở ra.”
Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, lại chìm vào tu luyện lần nữa.
...
Hết chương 125.
Nhìn thần thái của Thiên Cầm Nữ như vậy, rất nhiều nam tính tuấn kiệt ở đây đều như nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát.
Nhưng bọn họ cũng tự mình hiểu lấy, biết Quân Tiêu Dao không phải người dễ trêu chọc gì.
Quân Tiêu Dao nhìn dáng vẻ rung động của Thiên Cầm Nữ, khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Sự thật chứng minh, trên đời này không có cái gọi là mỹ nhân băng sơn.
sở dĩ nàng có thái độ lãnh đạm với ngươi, không phải là vì tính cách, chỉ là đơn thuần chướng mắt ngươi mà thôi.
Tam hoàng tử chính là tồn tại bi thôi như thế.
Thân phận địa vị của hắn ta không thấp, nhưng ở các phương diện nhân cách, năng lực, hắn ta đều không thể lọt vào pháp nhãn của Thiên Cầm Nữ.
So ra thì Quân Tiêu Dao quả thực là tồn tại giống như tiên trong mắt Thiên Cầm Nữ.
Tạm thời không đề cập tới thân phận thần bí, thực lực khủng bố.
Chỉ một tay cầm nghệ xuất thần nhập hóa thôi cũng đủ để Thiên Cầm Nữ siêu lòng.
Nhưng đáng tiếc, Quân Tiêu Dao cũng không cảm thấy hứng thú với Thiên Cầm Nữ.
Nhưng vì gài bẫy Tam hoàng tử, Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể đáp ứng.
“Thiên Cầm Nữ cho mời như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.” Quân Tiêu Dao ôn hòa nói.
Nghe Quân Tiêu Dao đồng ý, Thiên Cầm Nữ vui vô cùng, vẻ mặt vốn luôn lạnh như băng sương, hiện tại lại lộ ra nụ cười động lòng người.
Điều này làm Tam hoàng tử ghen ghét đến mức đau mắt.
Hắn ta bỏ ra thiên kim cũng khó mua được nụ cười giai nhân, Quân Tiêu Dao thuận miệng đáp ứng một tiếng lại làm Thiên Cầm Nữ cười thật xinh đẹp.
“Công tử, thỉnh...” Hình như Thiên Cầm Nữ có vài phần gấp không chờ nổi, muốn đánh đàn luận đạo với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, dẫn theo Tần Huyên và Thiên Cầm Nữ rời đi.
Để lại một đám liếm cẩu, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, hỗn độn trong gió.
“Ai, Tam hoàng tử, chúng ta đấu lâu như vậy, kết quả lại là làm áo cưới cho người khác.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội đi tới, cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu và nói.
“Chẳng lẽ ngươi cam tâm để tên kia nhúng chàm Thiên Cầm Nữ sao?” Đồng tử của Tam hoàng tử hiện ra một chút âm u .
“Ta chỉ cảnh báo ngươi một câu, tốt nhất đừng trêu chọc vị kia.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội nói.
“À, ngươi biết thân phận của hắn?” Ánh mắt Tam hoàng tử chợt lóe.
“Không biết, chỉ là một loại trực giác.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội nói.
Hắn ta gặp qua quá nhiều quá nhiều người, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, hắn ta đều sinh ra trực giác.
“Không thể chọc, a, dù hắn là truyền nhân của bất hủ đạo thống thì đã thế nào, ta cũng là hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.” Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
“Ai, không nghe người tốt khuyên thì có hại ngay trước mắt.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội âm thầm lắc đầu.
Hắn ta mơ hồ cảm thấy, sợ là Tam hoàng tử sắp bị xúi quẩy.
...
Hội đấu cầm trên Tiên Quỳnh Lâu hạ màn che như vậy.
Nhưng lại nhấc lên gợn sóng không nhỏ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có đồng lứa trẻ tuổi thắng được Thiên Cầm Nữ trên phương diện cầm đạo.
Chuyện quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn Phượng Thanh Linh bị một công tử thần bí nghiền áp càng khiến rất nhiều người giật mình.
Trong hoàng đô, rất nhiều tu sĩ trong tửu lầu quán trà đều đang đàm luận tin tức này.
“Tới gần ngày trưởng công chúa chọn phò mã thì thiên kiêu tuấn kiệt cường đại gì cũng xuất hiện.”
“Đúng vậy, Phượng Thanh Linh của Vạn Hoàng Linh Sơn kia cũng có thể xưng tôn một phương trong thế hệ trẻ, vậy mà lại bị dễ dàng đánh bại như thế.”
“Thật không biết sau đó còn xuất hiện dạng quái thai nào.”
“Ta cũng chờ mong Thần Tử Quân gia kia đến, chỉ tiếc hình như vẫn không nghe thấy tin hắn tới.”
“Tiếp tục chờ đi, ta tin Thần Tử của Quân gia nhất định sẽ không để Quan Quân Hầu kiêu ngạo mãi.”
...
Tại hoàng đô, khu vực phía Đông, trong một tòa sơn trang yên lặng, hoàn cảnh ưu nhã.
Trong đó thỉnh thoảng có tiếng đàn mù mịt truyền ra, khiến người nghe kinh sợ.
Trăng lên cao ba sào.
Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y bước ra khỏi sơn trang, phía sau là Thiên Cầm Nữ lưu luyến đi theo không rời.
“Công tử, đã trễ thế này, không nghỉ tạm ở sơn trang sao?” Lời nói của Thiên Cầm Nữ mang theo một tia quyến luyến.
Nàng và Quân Tiêu Dao đánh đàn luận đạo, thoải mái mà thích ý ở sơn trang.
Nàng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này.
“Không được, tại hạ còn có việc, xin cáo từ trước.” Quân Tiêu Dao nói.
“Phải không, vậy thật đáng tiếc, hy vọng lần sau còn có cơ hội gặp mặt công tử.” Ngọc dung của Thiên Cầm Nữ hơi ảm đạm.
Quân Tiêu Dao xoay người rời đi, lại bị Thiên Cầm Nữ gọi lại.
“Giao lưu lâu như vậy, còn không biết tên họ công tử?” Thiên Cầm Nữ hỏi, đôi mắt tỏa sáng.
“Thành tiên dễ dàng tiêu dao khó, cáo từ.” Quân Tiêu Dao rời đi.
“Thành tiên dễ dàng tiêu dao khó...”
Thiên Cầm Nữ nỉ non, sau đó thân thể mềm mại như bị sét đánh, đôi mắt mỹ lệ cũng trừng lớn.
“Thì ra... là vị kia...” Thiên Cầm Nữ hít một hơi thật sâu.
Mừng rỡ, bất ngờ, vui mừng, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng.
Nguyên nhân là vì nàng có thể một mình giao lưu với một tồn tại siêu nhiên trong thời gian dài như vậy.
Mà bên kia, Quân Tiêu Dao giẫm lên hư không mà đi.
“Đã chờ lâu như vậy, chẳng lẽ tên kia còn có thể kiềm chế được sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao biến ảo.
Tất nhiên không phải hắn rảnh quá nhàm chán mới đi đánh đàn luận đạo với Thiên Cầm Nữ.
Trừ muốn có được ba trăm khối tiên nguyên ra, mục đích quan trọng nhất của hắn chính là gài bẫy đối phó Tam hoàng tử.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Hắn bỗng phát giác, tiếng người nói ồn ào náo động chung quanh đều biến mất.
Thậm chí các ngọn đèn dầu bốn phía lầu các hoàng đô đều hoàn toàn tắt đi.
Chung quanh lâm vào hắc ám tuyệt đối, cả tiếng côn trùng kêu chim hót cũng không còn.
“À, tới sao?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Rất rõ ràng, hắn đang rơi vào một trận pháp ngăn cách.
Đúng lúc này, một bóng dáng bỗng hiện lên từ phía sau Quân Tiêu Dao, kiếm phong đỏ như máu đâm vào sau lưng Quân Tiêu Dao.
Hợp Đạo Cảnh!
Quân Tiêu Dao lập tức phán đoán ra khí tức của người nọ.
“Chết đi!” Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ bóng dáng đó.
Kiếm phong huyết sắc mang theo một mũi nhọn trí mạng.
“Kiếm thuật huyết sát, ngươi là thích khách của U Minh Thiên.” Quân Tiêu Dao lách người qua, tung một chưởng đánh vào kiếm phong, đồng thời nói.
U Minh Thiên là một tổ chức sát thủ hung danh hiển hách của Hoang Thiên Tiên Vực.
Chỉ cần trả giá đầy đủ thì bọn họ có thể ám sát bất cứ kẻ nào.
Thậm chí bọn họ dám ra tay ám sát cả người của bất hủ đạo thống.
“Ngu muội!”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lấy tay ngăn cản kiếm phong của mình, thích khách kia phát ra tiếng cười lạnh.
Cảnh giới của gã vốn cao hơn Quân Tiêu Dao một bậc, lại lấy binh khí vương hầu thi triển ra kiếm thuật ám sát đỉnh cấp.
Dưới tình huống như vậy, Quân Tiêu Dao còn dùng tay đánh trả, theo gã thấy thì quả thực ngu xuẩn đến tột đỉnh.
Nhưng ngay sau đó, thích khách của U Minh Thiên lập tức cười không nổi.
Leng keng!
Một tiếng giao kích giống như kim thiết vang lên.
Quân Tiêu Dao dùng tay không đánh nát binh khí vương hầu.
Không chỉ như thế, trên cánh tay phải của hắn có tiên hà kích động, phát sáng hừng hực.
Sáu khối Đại La Tiên Cốt cùng thêm vào sức mạnh.
Đánh ra một quyền, hư không run rẩy, nhộn nhạo ra từng đợt sóng gợn.
“Sao có thể!” Đồng tử của thích khách kia ngưng tụ kinh hãi.
Phốc!
Quân Tiêu Dao dùng một quyền trực tiếp đánh thích khách kia nát thành vụn máu.
Huyết vũ phiêu linh, rơi rụng xuống đất.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn lạnh lẽo, hắn nhìn quanh một vòng, lạnh nhạt nói: “Xuất hiện đi, hà tất ẩn nấp như vậy?”
“Ha hả, cũng xem thường con mồi này, ngươi là truyền nhân của bất hủ đạo thống nào?”
Trong màn đêm đen nhánh bốn phía, bốn bóng dáng hiện hóa ra.
Trừ ba hắc y nhân ra thì còn có một huyết y nhân.
Thích khách huyết y của U Minh Thiên có tu vi cảnh giới Niết Bàn Cảnh!
Hết chương 123.
Chương 124
Tới cấp bậc Niết Bàn Cảnh thì toàn thân sẽ sinh ra lột xác.
Không chỉ thân thể trải qua mồi lửa tẩy lễ, chân linh thần cung trong đầu cũng được tẩy rửa để biến thành nguyên thần.
Nếu nói Hợp Đạo Cảnh là tìm kiếm các loại linh loại, tiên loại để tương hợp với đạo của bản thân.
Vậy Niết Bàn Cảnh chính là tìm kiếm mồi lửa để tẩy lễ thân thể, lột xác nguyên thần, thực hiện tiến hóa theo cấp bậc sinh mệnh.
Bởi vậy thực lực của tu sĩ Niết Bàn Cảnh sẽ sinh ra biến hóa về chất, tuyệt đối không phải tu sĩ Quy Nhất Cảnh hoặc là Hợp Đạo Cảnh có thể dễ dàng chống lại.
U Minh Thiên phái thích khách tới ám sát Quân Tiêu Dao, không phải toàn bộ đều là Hợp Đạo Cảnh, trong đó còn có một thích khách huyết y thuộc về Niết Bàn Cảnh.
Có thể nói, trường hợp này không phải thiên kiêu trẻ tuổi nào cũng có thể chống lại.
“Ta thừa nhận, thực lực của ngươi tuyệt đối vượt qua thiên kiêu thế lực bất hữu, nhưng dưới sự vây sát này, ngươi còn có đường giãy giụa hay sao?” Giọng nói của thích khách huyết y kia khàn khàn như cú đêm.
“Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua một câu?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Cái gì?” Thích khách huyết y ánh mắt sắc bén.
“Vai ác chết vì nói nhiều.”
Câu nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì sau lưng hắn đã kéo dài ra Ác Ma chi Dực, thân thể hắn khẽ động, trực tiếp đấm một quyền vào thích khách Hợp Đạo Cảnh gần mình nhất.
Trong cánh tay hắn, Đại La Tiên Cốt tỏa sáng, tiên quang lượn lờ, hắn đánh ra một quyền, quyền phong mênh mông như có thể xé rách không gian.
Thích khách Hợp Đạo Cảnh kia cảm nhận được nguy hiểm cực độ, theo bản năng đâm ra một kiếm.
Leng keng một tiếng chấn vang!
Không có gì bất ngờ xảy ra, thích khách kia trực tiếp bị Quân Tiêu Dao đánh nổ.
“Đáng chết, giết!” Vẻ mặt thích khách huyết y âm lệ, hai thích khách còn lại cùng xông lên để ám sát Quân Tiêu Dao.
Kiếm quang huyết sắc chém ra ngang trời, mang theo một khí tức khiến người ta run rẩy.
Quân Tiêu Dao xoay người, giơ tay lên nắm một cái, pháp lực mênh mông hóa thành Minh Thần chi Mâu, ném mạnh vào một thích khách.
Minh Thần chi Mâu xuyên thủng hư không, sắc bén tới cực điểm, còn thêm vào sức mạnh khủng bố của một tỷ cân thần lực.
Một mâu này quả thực có thể xuyên thủng thiên địa.
Thích khách kia kinh hãi, không có chút sức phản kháng mà bị xuyên thủng qua người.
Sức mạnh thân thể cao thủ Hợp Đạo Cảnh bình thường đều còn kém xa một tỷ cân, thậm chí không lên nổi một trăm triệu cân.
“Nguyền rủa tử vong!”
Hắc y thích khách cuối cùng thấy thế thì lông tơ cả người dựng ngược.
Mặc dù bọn họ trải qua huấn luyện, tố chất tâm lý hết sức nổi trội, nhưng đối mặt với tình huống này thì vẫn nhịn không được sợ hãi.
Chí tôn trẻ tuổi được bao phủ trong tiên quang trước mặt quả thực là một tiểu quái vật không thể cân nhắc theo lẽ thường!
Bởi vậy, hắc y thích khách này trực tiếp thi triển ra một bí thuật nguyền rủa của U Minh Thiên, muốn đánh lén Quân Tiêu Dao.
Mà đồng thời, thích khách huyết y cũng ra tay, hai kiếm quang huyết sắc giao điệp, đan xen ngang dọc, hình thành chữ thập, cứ như có thể tua nhỏ hư không!
Đó là một thần thông kiếm thuật cường hãn đến cực điểm của U Minh Thiên, Thập Tự Huyết Sát Thuật!
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất trầm tĩnh.
Sức mạnh bí thuật nguyền rủa đánh vào người hắn, không nhấc lên một chút bọt sóng.
Đừng quên, Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao vạn tà không xâm, có khả năng miễn dịch đối với các loại sức mạnh tà ám âm u.
Mà nguyền rủa này cũng thuộc về sức mạnh hắc ám, tất nhiên không thể làm gì được Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đấm ra một chưởng, đẩy ngang hướng tới hắc y thích khách kia, sinh mãnh mà đánh nứt thân thể gã ta, máu bắn lên trời cao.
“Tìm đường chết!”
Thích khách huyết y còn sót lại thấy thế thì lộ ra một tia cười lạnh.
Thập Tự Huyết Sát Thuật của gã đã chém đến trước người Quân Tiêu Dao.
Mà lúc này, ngoài thân Quân Tiêu Dao bỗng ngưng kết ra một chiến giáp kim sắc thon dài, tỏa ra ánh sáng kim loại lóng lánh lạnh như băng mà kiên cố.
Đó chính là Thanh Thiên Tổ Long Giáp!
Leng keng!
Chiêu thức của thích khách huyết y va vào chiến giáp, bắn ra hỏa hoa, lại không thể mang đến chút thương tổn nào cho Quân Tiêu Dao.
“Sao lại như vậy?”
Nhưng mà, còn không đợi thích khách huyết y kinh hãi, mi tâm của Quân Tiêu Dao bỗng có một Trật Tự Thần Liên hóa thành đoản kiếm kim sắc rồi lao ra.
Đó là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Chiêu này thật sự quá mức đột ngột.
Hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, cho dù là thích khách huyết y cũng không đủ thời gian để tránh né.
Phụt!
Toàn bộ thân thể thích khách huyết y đều là bị Nguyên Hoàng Đạo Kiếm chấn vỡ.
Một ánh lưu quang lao ra từ thần cung trong đầu gã ta.
Đó là nguyên thần của thích khách này.
“Đi được sao?” Quân Tiêu Dao cười khẽ, giơ tay nắm một cái.
Thích khách huyết y này chính là điểm mấu chốt trong bố cục của hắn.
Cự thủ pháp lực kim sắc trực tiếp vây khốn nguyên thần của thích khách kia.
“Là ai mua các ngươi tới giết ta?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Nguyên thần của thích khách quang theo kinh sợ, lại ngậm miệng không nói.
Không lộ ra thân phận và hành tung của người mua là quy tắc bất thành văn của mọi tổ chức sát thủ.
Quân Tiêu Dao lại không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Thật ra ngươi không nói ta cũng biết là ai, chẳng qua, cần để lại một chứng cứ mà thôi.”
Dứt lời, Quân Tiêu Dao trực tiếp thúc giục linh hồn lực của mình.
Bỗng nhiên, một cối xay màu đen thật lớn hiện lên trong hư không.
Trên đó đầy vết máu loang lổ, như lây dính máu của thần ma.
“Đó là cái gì?”
Nguyên thần thích khách kia cảm nhận được cảm giác sợ hãi và run rẩy phát ra từ linh hồn.
“Ngươi không chính miệng nói, vậy để ngươi nếm thử mùi vị bị Hỗn Độn Thần Ma nghiền áp linh hồn.” Quân Tiêu Dao nói.
Hỗn Độn Thần Ma này là thủ đoạn hắn thông qua Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp để diễn hóa ra.
Bởi vì Quân Tiêu Dao là linh hồn xuyên đến đây nên có thể miễn dịch với thống khổ mà Hỗn Độn Thần Ma mang đến.
Nhưng những người khác không có năng lực này.
Thống khổ của linh hồn còn đau đớn hơn thân thể gấp trăm lần.
“A! A! A! A! A!”
Đau đớn khi linh hồn bị nghiền áp khiến nguyên thần thích khách kia phát ra tiếng rít gào vang dội.
Quân Tiêu Dao cũng khống chế tốt lực đạo, sẽ không trực tiếp nghiền nát nguyên thần này.
Cảm giác đau đớn khi linh hồn bị Hỗn Độn Thần Ma nghiền nát, quả thực còn thống khổ hơn lăng trì vô số lần.
Rốt cuộc, đến cuối cùng, nguyên thần thích khách kia cũng không chịu nổi.
“Nói, là ai mua thích khách U Minh Thiên các ngươi tới ám sát ta.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hắn lấy ra quang ảnh thạch.
Loại đá này có thể lưu lại giọng nói và hình ảnh.
“Là... Là Tam hoàng tử... của Bàn Võ Thần Triều....” Nguyên thần thích khách kia hữu khí vô lực, suy yếu tới cực điểm.
“Được rồi.”
Quân Tiêu Dao cười, thu hồi quang ảnh thạch.
Sau đó trực tiếp dùng Hỗn Độn Thần Ma nghiền nát nguyên thần của thích khách.
Hết chương 124.
Chương 125
Thưởng thức quang ảnh thạch trong tay, Quân Tiêu Dao cười khẽ và nói: “Tam hoàng tử à Tam hoàng tử, chỉ sợ ngươi căn bản không biết đối tượng mình muốn ám sát rốt cục là ai?”
Mua thích khách U Minh Thiên ám sát Thần Tử của Hoang Cổ Quân gia.
Nếu tin tức này truyền ra thì đừng nói Tam hoàng tử sẽ vạn kiếp bất phục.
Cả Bàn Võ Thần Triều cũng bị liên lụy.
Lửa dữ của Hoang Cổ Quân gia cũng không phải chỉ tùy tiện nói vài câu là xong.
Điều mà tất cả thế lực và đạo thống bất hữu kiêng kỵ nhất là thiên kiêu nhà mình bị những tổ chức sát thủ đó theo dõi.
Bởi vậy, mua tổ chức sát thủ ra tay, xem như một cấm kỵ.
Tam hoàng tử căn bản không biết, đối tượng mà hắn ta muốn ám sát có thân phận địa vị khủng bố đến mức nào.
Nếu biết thân phận của Quân Tiêu Dao thì dù cho Tam hoàng tử một trăm lá gan cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy.
Ngay sau khi Quân Tiêu Dao diệt sát thích khách của U Minh Thiên.
Tam hoàng tử đang ở một thiên điện bí ẩn trong hoàng cung thần triều cũng đang chờ đợi U Minh Thiên truyền lại tin tức.
…
“Hừ, đoạt nữ nhân với bổn hoàng tử à, không khỏi quá ngây thơ rồi.” Trên gương mặt Tam hoàng tử lộ ra nụ cười lạnh.
Tuy hắn ta cũng biết công tử thần bí kia bất phàm, nhưng lại nuốt không trôi cục tức này.
Hơn nữa bản thân hắn ta cũng là hoàng tử của bất hủ thần triều, thân phận địa vị không thấp, căn bản không cần kiêng kỵ truyền nhân của thế lực bất hữu khác.
Hơn nữa, dù cuối cùng thích khách của U Minh Thiên thành bại thế nào thì cũng không để lộ người mua.
Cho nên trường hợp xấu nhất là thất bại, Tam hoàng tử cũng không cần lo thân phận của mình sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Đương nhiên, tất nhiên Tam hoàng tử không biết Quân Tiêu Dao có được thủ đoạn là Hỗn Độn Thần Ma.
“Thất bại là không có khả năng, đừng nói thích khách được phái ra đều có tu vi cao hơn một bậc so với người kia, thậm chí còn có cường giả Niết Bàn cao hơn hai cấp.”
Khóe miệng Tam hoàng tử hiện ra ý cười, trông cực kỳ tự tin.
Mà lúc này, một giọng truyền âm khàn khàn vang lên: “Ám sát thất bại, trong khoảng thời gian ngắn, U Minh Thiên chúng ta sẽ không ra tay nữa.”
“Cái gì?”
Nghe truyền âm này, sắc mặt Tam hoàng tử bỗng biến đổi.
“Rốt cuộc xảy ra biến số gì, hay là có hộ đạo nhân ra tay?” Tam hoàng tử nói.
Tình huống duy nhất hắn ta có thể nghĩ đến chính là có hộ đạo nhân ra tay.
“Không, trước khi ra tay, bọn chúng cũng đã tra xét xác nhận một lần.” Giọng nói kia đáp.
“Vậy ý của ngươi là, chỉ một tên Quy Nhất Cảnh mà đã phản sát được thích khách Hợp Đạo Cảnh và Niết Bàn Cảnh của U Minh Thiên các ngươi?” Tam hoàng tử không thể tin.
“Sự thật là như thế, đã rút dây động rừng, trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không ra tay nữa, cũng không trả lại thù lao.”
Giọng nói kia nói xong câu đó thì biến mất.
Để lại Tam hoàng tử sắc mặt âm trầm.
“Sao lại như vậy, rốt cục người nọ có lai lịch gì, thật sự lợi hại như vậy sao?” Tam hoàng tử căn bản không muốn tin tưởng.
Hắn ta trả một cái giá rất đắc, cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy.
Hắn ta còn hoài nghi có phải U Minh Thiên đang làm cho có lệ để lừa gạt mình hay không.
Nhưng loại tổ chức sát thủ giống như U Minh Thiên tuy máu lạnh tàn khốc, nhưng lại coi trọng danh dự nhất.
Nếu không có danh dự thì căn bản không có ai đi tìm bọn họ.
Sắc mặt Tam hoàng tử biến đổi không ngừng, trong lòng hắn ta xuất hiện một cảm giác bất an.
Giống như đã gây nên đại họa ngập trời.
“Chẳng lẽ người nọ là... Không, nhất định không có khả năng, sao có thể trùng hợp như vậy?”
Trong mơ hồ, trong đầu Tam hoàng tử xuất hiện một cái tên, nhưng trong nháy mắt đã bị hắn ta loại bỏ.
Cái tên kia quá mức đáng sợ, nếu thật sự là hắn, Tam hoàng tử khó có thể tưởng tượng mình sẽ có hậu quả gì.
“Không đúng, nhất định là bổn hoàng tử suy nghĩ nhiều, hơn nữa, mặc dù thích khách của U Minh Thiên kia đã chết, nhưng cũng không có khả năng để lộ thân phận của ta.”
Tam hoàng tử như đang tự an ủi mình.
...
Hoàng đô, trong một đình viện cổ xưa tịch mịch.
Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng, đang luyện hóa tiên nguyên mà mình có được.
Ba trăm tiên nguyên cũng đủ để Quân Tiêu Dao rèn luyện thêm một loạt Đại La Tiên Cốt.
“Tam hoàng tử kia cũng thật đáng thương, cho tiên nguyên, mất nữ nhân, còn bị ta gài bẫy một lần.” Quân Tiêu Dao chậc chậc lắc đầu.
Tam hoàng tử thật là quá thảm.
Nhưng hắn lại suy nghĩ, những người đối địch với hắn gồm Tiêu Trần, Cơ Huyền, Quan Quân Hầu ..v..v… hình như đều rất thảm.
“Đúng rồi, hẳn Tiêu Trần kia cũng sắp tới hoàng đô thần triều, trình diễn tiết mục cướp tân nương, ta còn muốn nhìn thấy hắn và Quan Quân Hầu tranh phong nữa.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Hắn cũng mơ hồ đoán được vận số của Tiêu Trần chưa hết, lần này hắn ta xuất hiện, có lẽ sẽ có thay đổi cực lớn.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý, dù Tiêu Trần thay đổi thế nào cũng khó có thể đuổi theo bóng dáng của hắn.
Trái lại Quân Tiêu Dao càng hy vọng Tiêu Trần trở nên lợi hại một chút, nếu không thì đến lúc đó sẽ không thú vị gì cả.
“Hiện giờ hai quân cờ đều đã được bố trí xong, Bàn Võ Thần Triều muốn không mở Bàn Võ Lăng ra cho ta cũng không được, kế tiếp thì luyện hóa những tiên nguyên đó, chậm rãi đợi yến hội mở ra.”
Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, lại chìm vào tu luyện lần nữa.
...
Hết chương 125.
Bình luận facebook