• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 301-305

Chương 301

Phương Hàn cũng không biết rốt cục Quân Tiêu Dao là cố ý hay thật sự muốn làm như thế.

Hiện tại hắn ta đã tức giận đến cả người phát run, nhịn không được hộc ra tâm đầu huyết.

“Ngươi không sao chứ?” Sâu trong đáy mắt Quân Tiêu Dao hiện ra cảm xúc châm chọc lạnh lẽo, mặt ngoài lại tỏ thái độ dò hỏi.

“Đa tạ Thần Tử quan tâm, tại hạ không sao cả, chỉ là thương thế trên người chưa lành.” Phương Hàn cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ một.

“Vậy thì tốt, hai cây linh dược này hẳn có thể trợ giúp ngươi khôi phục thương thế.” Quân Tiêu Dao nói.

Phương Hàn thiếu chút nữa lại tức giận đến phun ra một ngụm máu.

Cái hắn ta muốn chính là Nhật Nguyệt Bất Tử Dược!

Mà không phải hai cây linh dược chó má cả chó cũng không ăn này!

Nhưng cuối cùng, Phương Hàn vẫn ăn hai cây linh dược đó, bởi vì ít nhất có thể khôi phục một ít thương thế.

“Phương Hàn à Phương Hàn, ngươi quá ngây thơ rồi.”

Nhìn Phương Hàn ngồi xếp bằng một bên để luyện hóa linh dược, trong lòng tràn đầy khổ bức, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài, Quân Tiêu Dao lạnh lẽo trào phúng trong lòng.

Xét về tâm kế thì Quân Tiêu Dao còn chưa từng sợ ai.

Không phải ngươi muốn đi theo ta để mưu đồ gây rối sao?

Được thôi.

Vậy ta để ngươi đi theo.

Chỉ là trên đường đi Phương Hàn đều phải nhỏ máu.

Bởi vì hắn ta là Nghịch Thiên chi Tử, có khí vận kinh người.

Nếu không có Phương Hàn thì nói không cũng không gặp được một cây Nhật Nguyệt Bất Tử Dược.

Hơn nữa Nhật Nguyệt Bất Tử Dược còn phù hợp với thể chất của Phương Hàn, rõ ràng chính là cơ duyên thuộc về Phương Hàn.

Quân Tiêu Dao lại ngang ngược cướp đoạt.

Phương Hàn tính kế hắn là phải trả giá.

Tất cả cơ duyên trên đường đi chính là cái giá đó.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Quân Tiêu Dao không muốn Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đi theo mình.

Bọn họ đều là người mang đại khí vận, nếu ở bên Quân Tiêu Dao thì ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tiến bộ của bọn họ.

Nhưng Phương Hàn này ấy à? Chẳng sao cả, nên cướp đoạt thì cứ cướp đoạt, nên bá chiếm thì cứ bá chiếm.

Sau đó, ba người Quân Tiêu Dao tiếp tục đi tới.

Mà các loại cơ duyên dọc đường đi đều bị Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly lấy hết.

Thậm chí một ít cơ duyên nên thuộc về Phương Hàn cũng bị bọn họ bá chiếm.

Điều này làm trong lòng Phương Hàn ngập trời lửa giận, rồi lại phải nuốt ngược trở vào.

Có thể đoán được cảm giác thống khổ dày vò này.

“Quân Tiêu Dao, hiện tại ngươi cứ đắc ý đi, lúc sau ta muốn ngươi vĩnh viễn không đi ra được kẽ nứt thập địa!” Phương Hàn đang im lìm mà gào rống trong lòng.

Qua chừng một ngày.

Bước chân của Quân Tiêu Dao bỗng khựng lại.

“Tiêu Dao ca ca, làm sao vậy?” Khương Lạc Ly hỏi.

Quân Tiêu Dao không trả lời.

Bởi vì hắn cảm giác được, hình như Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong pháp khí không gian đang hơi rung động, phát ra tiếng kiếm reo.

“Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, chẳng lẽ...” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút suy tư.

“Qua bên kia.” Quân Tiêu Dao đi về một phương hướng.

Tồn tại sinh ra cộng minh với Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm nằm ở hướng kia.

Mà đồng thời, ở phía Quan Quân Hầu Dương Bàn cũng có phát hiện, ánh mắt gã nhìn ra nơi xa, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.

“Cơ duyên thuộc về ta đã xuất hiện rồi.”

Ở một sơn lĩnh, một hòa thượng tuổi trẻ thân khoác áo cà sa kim sắc đi ra, đó là Pháp Hải của Tiểu Tây Thiên.

Hắn ta nhìn về phía nơi xa, chắp tay trước ngực và nói: “A di đà phật, chỗ bảo địa kia có duyên với tiểu tăng.”

...

Đây là một mảnh bình nguyên diện tích vô cùng rộng lớn, mà ở trên không trung bình nguyên, một cổ điện lơ lửng nổi lên trong tầng mây phía chân trời, liếc nhìn một cái trông có vẻ rất giống Lăng Tiêu bảo điện.

Chung quanh tràn ngập sức mạnh hư không, thỉnh thoảng có cái khe không gian đen nhánh hiện ra, cứ như cự thú vực sâu mở to cái miệng khổng lồ.

Mà ở bình nguyên này có một ít thiên kiêu lao vút qua, ánh mắt nhìn về phía cổ điện trong tầng mây phía chân trời, trong mắt dâng trào cảm xúc nóng cháy.

“Tuyệt đối là một mảnh đất cơ duyên!” Một ít thiên kiêu lộ ra ánh mắt lửa nóng, cả người kích động pháp lực, lập tức bay lên trời.

Nhưng mà, ngay vào lúc bọn họ muốn tới gần cổ điện hư không kia.

Một hắc ảnh khổng lồ giống như đại lục che khuất mọi người.

Đó là một sinh linh to lớn như Côn Ngư, cứ như lấy hư không làm biển, phá không lao ra, xé rách không gian vạn trượng, há mồm cắn nuốt về hướng các thiên kiêu.

“Trời ạ, đó là... Cổ Hư Côn!” Một thiên kiêu sợ đến mức sắp trợn mắt đến rớt ra khỏi tròng.

Cổ Hư Côn là một loại sinh linh thuần huyết thực lực cực kỳ khủng bố, nghe đồn sinh hoạt trong hư không vô tận.

Thậm chí có thể bình yên sinh tồn trong gió lốc hư không khủng bố.

Đương nhiên, thực lực của loại sinh linh thuần huyết này cũng cực kỳ đáng sợ.

Vừa mở miệng thì giống như hắc động, bùng nổ sức hút vô tận, những thiên kiêu kia căn bản không có khả năng để phản kháng thì đã bị hút vào trong đó.

Tu sĩ dưới Thông Thánh Cửu Giai căn bản không có khả năng chống cự sự cắn nuốt của Cổ Hư Côn.

Mà trong cơ thể Cổ Hư Côn cũng không có huyết nhục tạng phủ như yêu thú tầm thường, mà là một không gian nhỏ tràn ngập gió lốc hư không.

Bất cứ sinh linh nào bị Cổ Hư Côn cắn nuốt thì cũng bị gió lốc hư không trong cơ thể nó cắt nát thành năng lượng thuần túy rồi bị Cổ Hư Côn hấp thu.

Một cú đớp vừa rồi của Cổ Hư Côn đã cắn nuốt hơn phân nửa những thiên kiêu đó.

Một ít thiên kiêu còn chưa kịp ra tay thì đã ứa mồ hôi lạnh ròng ròng cả tấm lưng.

Nhưng kỳ quái chính là, hình như Cổ Hư Côn kia chỉ quay chung quanh cổ điện trên hư không, cứ như thần thú bảo hộ.

Nó cũng không chủ động rời khỏi phạm vi kia.

Nhưng nếu vậy thì không ai có thể bước vào cổ điện hư không.

Cảm giác bi thôi đưa mắt trông mong nhìn kim sơn, lại không cách nào chiếm được khiến rất nhiều thiên kiêu khó chịu trong lòng.

Lúc này, nơi xa có ánh cầu vòng chiếu tới, một bóng người đứng vững trên hư không, đó là Dương Bàn.

Gã đưa mắt nhìn về phía cổ điện hư không xa xa, trong mắt có ánh sao lập loè.

Gã có thể cảm nhận được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong cơ thể mình đang run rẩy, hình như sinh ra cộng minh nào đó.

“Chẳng lẽ là... Bàn Hoàng Hư Không Kiếm?” Dương Bàn theo bản năng dùng tầm mắt lại trên cổ điện hư không kia.

Chung quanh cổ điện, sức mạnh hư không đang kích động.

Tính chất đặc biệt này tương tự như Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.

Nhưng con Cổ Hư Côn bên cạnh cổ điện hư không kia lại khiến Dương Bàn nhíu mày.

Cho dù là gã, muốn đối phó loại sinh linh thuần huyết như Cổ Hư Côn thì cũng cực kỳ khó khăn.

Nếu bị nó cắn nuốt thì tuyệt đối có nguy cơ sẽ ngã xuống.

Thiên Mang Giác Thần Khải trên người gã cũng khó có thể ngăn cản uy năng của gió lốc hư không trong cơ thể Cổ Hư Côn.

“Nên làm thế nào cho phải?” Dương Bàn nhăn mày thật sâu.

Hết chương 301.
Chương 302

Lúc này, ở một phương hướng khác, có phật quang chiếu khắp, có tiếng tụng kinh vang lên.

Một hòa thượng mặc áo cà sa kim sắc xuất hiện, đó là Pháp Hải.

“Hả? Phật Tử của Tiểu Tây Thiên?”

Nhìn thấy Pháp Hải xuất hiện, Dương Bàn nhướng mày.

Đều là thiên kiêu của thế lực bất hủ trên Tiên Vực, tất nhiên Dương Bàn biết vị Phật Tử tiếng tăm lừng lẫy này của Tiểu Tây Thiên.

“A di đà phật, thì ra là Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều, hạnh ngộ.” Pháp Hải nhìn thấy Dương Bàn thì chắp tay trước ngực và nói.

Sắc mặt Dương Bàn không có biến hóa gì.

Gã không có hứng thú với cái gì mà phật a đạo a, thậm chí có chút phiền chán.

Nhưng gã cũng từng nghe nói, hình như vì Quân Tiêu Dao mà Phật Tử này của Tiểu Tây Thiên từng mất hết mặt mũi ở Thiên Đạo Lâu.

Vậy thì cũng có thể lợi dụng điều này.

Hiển nhiên Pháp Hải cũng nghĩ tới thù hận của Dương Bàn và Quân Tiêu Dao.

Bọn họ nhìn nhau, tuy ai cũng mang tâm tư riêng, nhưng đều lộ ra một nụ cười.

“Pháp Hải, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì hẳn Quân Tiêu Dao kia cũng tiến vào kẽ nứt thập địa này.” Dương Bàn nói.

“A di đà phật, tiểu tăng và Quân Tiêu Dao kia cũng có nhân quả phải chấm dứt.”

Ngay vào lúc hai người đạt thành sự ăn ý nào đó.

Một tiếng nói ôn nhuận thanh lãnh nhàn nhạt vang lên từ nơi xa: “Rốt cuộc cũng quyết định muốn kết minh để đối phó với bản Thần Tử sao?”

Nghe thấy giọng nói này, Dương Bàn và Pháp Hải lập tức chuyển mắt nhìn qua.

Trong mắt họ đều dâng trào sự oán độc lạnh lẽo sâu sắc.

Rốt cuộc chính chủ cũng đã tới!

Phía chân trời đằng xa có ba bóng người đi đến.

Đó là Quân Tiêu Dao, Khương Lạc Ly và Phương Hàn.

Quân Tiêu Dao nhìn về phía Dương Bàn và Pháp Hải.

Hai người này đã chất chứa oán hận rất lâu với hắn.

Trong mắt Quân Tiêu Dao có lãnh quang đang kích động.

Hộ đạo nhân không thể tiến vào kẽ nứt thập địa này, cho nên Dương Bàn và Pháp Hải đều chỉ một mình đi vào.

Một khi đã như vậy, cũng có thể kết thúc mọi chuyện.

Còn về chuyện sau khi giết bọn họ thì Bàn Võ Thần Triều và Tiểu Tây Thiên sẽ có phản ứng gì, Quân Tiêu Dao căn bản không để bụng.

Hắn không có khả năng vì bối cảnh của hai người này mà từ bỏ ra tay.

Nhổ cỏ tận gốc là điều mà Quân Tiêu Dao nên làm thì vẫn phải làm.

Cảm nhận được trong mắt Quân Tiêu Dao tràn ra sát ý nhàn nhạt, sắc mặt Dương Bàn và Pháp Hải đều mơ hồ có chút biến hóa.

Mặc dù hai người họ đã có được rất nhiều cơ duyên ở hạ giới, thực lực cũng tăng mạnh.

Nhưng Quân Tiêu Dao bạch y tuyệt thế trước mắt vẫn mang đến cho bọn họ một cảm giác sâu không lường được.

Khí tức của Quân Tiêu Dao thâm thúy như biển rộng, khiến người ta không thể nắm bắt, không rõ cực hạn của hắn ở nơi nào.

Mà ở phía sau Quân Tiêu Dao, Phương Hàn đưa mắt liếc nhìn Dương Bàn một cái rất kín đáo, trong mắt chớp động một tia sáng khó hiểu không dễ phát hiện.

“Cho dù lũ kiến kết minh, cũng chỉ là một đám kiến, hôm nay cứ để ta hoàn toàn kết thúc mọi chuyện đi.” Quân Tiêu Dao đạm mạc nói.

Hắn và đám người Dương Bàn cũng đã dây dưa một khoảng thời gian, đã đến lúc nên hoàn toàn chấm dứt.

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, trực tiếp ra tay, hắn chỉ lật tay một cái thì trời sụp đất nứt, hư không cũng tan nát.

“Đồng loạt ra tay!” Dương Bàn rống lên một tiếng.

Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao ra tay, khí tức vô địch tản mát ra khiến tâm thần Dương Bàn khẽ run lên.

Gã nhanh chóng quyết định, không chút do dự mà mở miệng muốn liên thủ với Pháp Hải.

Pháp Hải cũng trực tiếp ra tay.

Vào lúc này, nếu còn để ý chuyện một chọi một đánh tay đôi thì chính là dâng đồ ăn cho Quân Tiêu Dao.

Hiển nhiên Pháp Hải cũng biết điều này, cho nên trực tiếp liên thủ với Dương Bàn.

Dương Bàn cầm Thương Mang Thần Thương trong tay, một thương đâm thẳng tới, giống như một con ác long màu đen, mang theo cảm giác sắc bén hung hãn.

Mà Pháp Hải lại tung ra Già Diệp Phật ấn, một ấn oanh kích ra, phật quang mênh mông, thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt.

“Thực lực thật mạnh, đây là những thiên kiêu đứng đầu Tiên Vực sao?”

Cách đó không xa còn có một ít thiên kiêu hạ giới nhìn thấy Dương Bàn và Pháp Hải ra tay, họ đều ngơ ngác đứng nhìn.

Tuy khí vận của bọn họ không tồi, thực lực cũng coi như đứng đầu trong các thiên kiêu ở hạ giới, nhưng giờ phút này khi thật sự nhìn thấy thiên kiêu Tiên Vực ra tay, họ mới hiểu được chênh lệch giữa hai bên.

Trong các thiên kiêu hạ giới, chỉ có Nghịch Thiên Thập Tử mới có tư cách liều mạng phân chia cao thấp với thiên kiêu Tiên Vực.

Nhìn hai người này ra tay, sắc mặt Quân Tiêu Dao bình đạm mà không có một tia gợn sóng.

Sự cường đại hiện giờ của hắn gần như vô địch trong cùng thế hệ trên Tiên Vực.

Có lẽ cũng chỉ những quái thai cổ đại tuyết tàng hoặc là hậu duệ đại đế, ấu tử cổ hoàng mới có tư cách so mấy chiêu với hắn.

Quân Tiêu Dao không thi triển chiêu thức thần thông nào cả, chỉ đơn thuần đẩy ngang một chưởng ra.

Tượng Thần Trấn Ngục Kính phát ra, thần lực ngập trời.

Bảy tỷ ba trăm triệu cân thần lực tuôn ra mãnh liệt.

Loại thần lực này là khái niệm gì? Nó đã đạt tới trình độ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí ngày sau, Quân Tiêu Dao cũng có khả năng chứng đế bằng nhục thể.

Chỉ dựa vào nhục thể cũng có thể chống lại Đại Đế Cổ Hoàng!

Oanh!

Chiêu thức của ba người va chạm, Quân Tiêu Dao vừa ra tay thì gần như đánh tan tất cả thủ đoạn công kích của Dương Bàn và Pháp Hải.

Quân Tiêu Dao dùng tay không va chạm với Thương Mang Thần Thương của Dương Bàn.

Một cự lực phản chấn vô song truyền dọc theo thương thân.

Phốc một tiếng.

Thân thể Dương Bàn như bị cự chùy nghiền áp, miệng phun máu tươi, liên tục lui về phía sau.

Ngực gã phát ra tiếng rắc, hình như xương sườn đang vỡ vụn.

Nếu trên người gã không có Thiên Mang Giác Thần Khải thì phỏng chừng lần trùng kích này đã làm gã bị thương nặng.

Mà bên kia, Già Diệp Phật Ấn của Pháp Hải cũng trực tiếp bị đánh tan.

Hắn ta vội vàng thi triển ra pháp môn luyện thể chí tôn của Tiểu Tây Thiên, Trượng Lục Kim Thân.

Dao động pháp lực chấn động, tấn công vào Trượng Lục Kim Thân kia.

Pháp Hải cũng hộc ra một ngụm máu tươi, trong mắt hiện ra một tia kinh hãi.

Hắn ta và Dương Bàn đều không nghĩ đến, sức mạnh của Quân Tiêu Dao đã tăng vọt nhiều đến vậy, thật sự là xưa đâu bằng nay.

“Tiêu Dao ca ca quá lợi hại!” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly chớp động tia sáng kỳ dị.

Nàng cũng không tiến lên hỗ trợ, bởi vì căn bản không cần thiết.

Hết chương 302.
Chương 303

Quân Tiêu Dao đối phó hai người bọn họ quả thực là không thể nhẹ nhàng hơn.

“Sao ta cảm thấy hắn lại mạnh lên thế này?”

Phía sau Khương Lạc Ly, Phương Hàn nhìn thấy Quân Tiêu Dao bày ra thần uy vô song thì ánh mắt đã âm trầm tới cực điểm.

Mà những thiên kiêu hạ giới chung quanh đều xem ngây người, nhìn choáng váng.

Cái gì gọi là núi cao còn có núi khác cao hơn?

Trước mắt chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Trong mắt bọn họ thì Dương Bàn và Pháp Hải đã rất mạnh.

Nhưng ở trước mặt Quân Tiêu Dao thì bọn họ chỉ là đệ đệ!

“Chỉ có vậy thôi à? Liên thủ mà vẫn không thể làm bản Thần Tử sinh ra một tia chiến ý.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.

“Quân Tiêu Dao, chớ có càn rỡ!” Ánh mắt Dương Bàn đỏ rực như máu, quát chói tai một tiếng.

Gã không thể chịu đựng được loại nhục nhã này, lập tức thúc giục pháp lực.

Một thanh cổ kiếm bỗng lao vút ra từ trong thân thể gã, tản ra sức mạnh sinh linh vô tận.

Vết thương trên thân thể gã cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục.

“Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.

Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm đang bị phong tỏa khí tức trong pháp khí không gian của hắn.

Cho nên Dương Bàn và Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm đều cảm ứng không được.

“Hôm nay sẽ lấy kiếm này trảm ngươi!”

Đây là lần đầu tiên Dương Bàn triệt triệt để để tung ra Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, điều này cũng đại biểu quyết tâm nhất định phải trảm Quân Tiêu Dao của gã.

Mà Pháp Hải cũng không giữ lại cái gì nữa, ở phía sau hắn ta xuất hiện hư ảnh chúng sinh triều bái.

Sức mạnh tín ngưỡng mênh mông đang kích động.

Mà ở trung ương chúng sinh triều bái có hư ảnh một phật đà kim sắc đang ngồi xếp bằng.

Chỉ là khác với trước đó, cả người phật đà kim sắc này lượn lờ huyết quang.

Mặt chính diện là phật đà từ bi, nhưng cái ót lại mọc ra thêm một khuôn mặt, giống như Ma Vương ác quỷ dưới địa ngục.

“Sức mạnh tín ngưỡng, Phật Thân Ma Tâm?” Quân Tiêu Dao liếc nhìn Pháp Hải một cái.

Trước đó khi ra tay với Pháp Hải ở Thiên Đạo Lâu, hắn cũng đã mơ hồ có phát hiện.

Không ngờ hiện tại, dưới sự gia trì của sức mạnh tín ngưỡng, Pháp Hải thật sự hoàn toàn khai quật ra sức mạnh Phật Thân Ma Tâm.

Nhưng...

Đứng trước mặt thực lực tuyệt đối thì những thứ này đều là phí công.

“Phật Thân Ma Tâm, Thiên Thủ Ma Phật!”

Pháp Hải quát lên một tiếng, phát ra sấm sét.

Hư ảnh Ma Phật kim sắc hiện ra ngàn cánh tay, cùng đánh về hướng Quân Tiêu Dao.

Thiên Thủ Ma Phật này có uy năng mạnh tới cực điểm, thiên thủ cùng đánh ra, quả thực như muốn đánh nứt hư không trời cao.

Mà Dương Bàn cũng thao túng Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, trên kiếm phong lập loè kiếm quang lộng lẫy, một kiếm chém xuống, không gian giống như trang giấy bị cắt ra.

Đối mặt với cực chiêu của hai người này, Quân Tiêu Dao thúc giục Chí Tôn Cốt trong ngực.

Thần quang hừng hực lóa mắt hiện ra, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ che trời trải rộng phù văn trời xanh, ầm ầm đánh về hướng hai người.

Đồng thời, sức mạnh Thôn Thần Ma Công cũng bị thúc giục.

Hư không chung quanh hiện lên một loạt hắc động, bùng nổ sức hút, đánh tan uy lực chiêu thức của hai người.

Ầm ầm ầm!

Giống như mười vạn sấm sét cùng bùng nổ, nhấc lên gió lốc ở phía chân trời.

Dưới sự va chạm mạnh đến cực điểm này, Pháp Hải và Dương Bàn đều gãy xương nát gân, ói ra máu tươi như không cần tiền, bay ngược ra sau.

Những sóng xung kích khủng bố đó còn chưa dừng lại trên người Quân Tiêu Dao thì đã bị lốc xoáy hắc động của Thôn Thần Ma Công hóa giải.

“Nhàm chán thật.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.

Đối với những thủ hạ bại tướng đó, chênh lệch giữa bọn họ và Quân Tiêu Dao chỉ càng lúc càng lớn, mà sẽ không nhỏ lại.

“Kết thúc.” Quân Tiêu Dao nâng tay đàn áp thẳng qua.

Mà lúc này, Phương Hàn bỗng hành động.

Hắn ta vận dụng một chí bảo, Tỏa Linh Liên, trực tiếp lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà trói Khương Lạc Ly lại.

Đồng thời hắn ta còn tung ra bàn tay vàng của mình là tế thần phù chiếu, để nó lơ lửng trên đầu Khương Lạc Ly.

“Quân Tiêu Dao, dừng tay, nếu ngươi lại động đậy một cái thì ả sẽ phải mất mạng!”

Tình thế đột nhiên xảy ra khiến một ít thiên kiêu xem náo nhiệt cách đó không xa cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Loại biến hóa này không khỏi quá đột ngột, khiến người ta không kịp phản ứng.

Khương Lạc Ly còn chưa kịp phục hồi tinh thần.

Vừa rồi lực chú ý của nàng luôn đắm chìm trên người Quân Tiêu Dao.

Kết quả vừa tỉnh táo lại thì mình đã bị Tỏa Linh Liên buộc chặt.

Khương Lạc Ly hậu tri hậu giác, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì phẫn nộ, mềm mại hỏi: “Phương Hàn, ngươi đang làm cái gì!”

Vẻ mặt Phương Hàn thật lạnh lùng, bao trùm sương lạnh.

Ẩn nhẫn lâu như vậy, rốt cuộc hắn ta cũng lộ ra bản tính chân thật của mình.

Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua.

Nằm ngoài dự đoán của Phương Hàn chính là, trên mặt Quân Tiêu Dao vẫn không có quá nhiều kinh ngạc.

Tình cảnh này nằm ngoài tính toán của hắn ta.

“Hả? Chẳng lẽ hắn sớm đã phát hiện, không, không có khả năng, ta che giấu rất tốt mà.” Phương Hàn nghĩ vậy trong lòng.

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao cũng không lập tức dừng lại trên người Khương Lạc Ly bị khống chết, mà là nhìn về phía tế thần phù chiếu kia.

“Thì ra là thế, đây là bàn tay vàng để ngươi quật khởi sao?” Quân Tiêu Dao cười khẽ một tiếng.

Hắn có thể cảm nhận được, trong tế thần phù chiếu kia ẩn chứa sức mạnh căn nguyên thế giới.

Vậy đây chính là căn nguyên thế giới của Tiềm Long đại lục.

Đây cũng là thứ Quân Tiêu Dao muốn có được.

Nhưng bởi vì Phương Hàn là con trai của Đại Dận hoàng chủ, trước đó hắn cũng không thể làm quá mức, bằng không sẽ làm rét lạnh trái tim công thần.

Mà hiện tại đã không sao cả.

Quả nhiên Phương Hàn này tự mình tìm đường chết như hắn dự đoán.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại nhìn nhìn Tỏa Linh Liên buộc chặt Khương Lạc Ly.

Cho dù là ở Tiên Vực thì loại Tỏa Linh Liên này cũng rất ít thấy, ở hạ giới thì càng đừng nói nữa.

“Hẳn Tỏa Linh Liên này không phải của ngươi đúng không.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Lúc này, Dương Bàn đã bị thương nặng bỗng phát ra tiếng cười và nói: “Ha hả, Quân Tiêu Dao, thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, Tỏa Linh Liên này là ta cho hắn.”

Một câu của Dương Bàn xem như chỉ ra quan hệ hợp tác giữa gã và Phương Hàn.

“Cái gì, sao lại thế này, đáng giận, tên tiểu nhân nhà ngươi!” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly dâng lên lửa giận.

Nàng vốn chán ghét Phương Hàn, hiện tại càng tức giận đến không chịu nổi.

Khương Lạc Ly muốn phản kháng, nhưng Tỏa Linh Liên lại khóa toàn bộ pháp lực của nàng lại.

Thậm chí nàng không thể vận dụng cả bảo bối trong pháp khí không gian, bởi vì không có nguồn pháp lực cung cấp.

Hết chương 303.
Chương 304

Nhìn Khương Lạc Ly giãy giụa, Phương Hàn không để bụng mà cười, sau đó nhìn về phía Quân Tiêu Dao, giọng điệu mang theo một tia đắc ý và vui sướng nhàn nhạt: “Quân Tiêu Dao, trên đường đi ngươi luôn khinh nhục ta, chỉ sợ không nghĩ tới mình sẽ rơi vào tình trạng này đúng không?”

Phương Hàn rất đắc ý, cảm thấy bắt được nhược điểm của Quân Tiêu Dao, chiếm cứ thượng phong.

Hơn nữa trên đường đi hắn ta cũng quan sát thấy hẳn Khương Lạc Ly này là người quan trọng đối với Quân Tiêu Dao,.

Khống chế được Khương Lạc Ly thì chẳng khác nào bắt được tẩy của Quân Tiêu Dao.

Đây là sự tự tin của Phương Hàn.

“Cho nên trên đường đi ngươi vẫn luôn ẩn nhẫn để chờ đợi thời khắc này sao?” Sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất bình đạm.

Phương Hàn khẽ cười một tiếng, sau đó cũng không kiêng dè gì mà nói hết chân tướng sự việc.

Thì ra, không bao lâu sau khi hắn ta tiến vào kẽ nứt thập địa thì đã đụng phải Dương Bàn.

Kết quả hai người đều có thù hận với Quân Tiêu Dao, sau đó đã sắp xếp ra cái bẫy này.

Từ đầu đến cuối, Phương Hàn đều luôn tính kế Quân Tiêu Dao.

Nói xong thì Phương Hàn còn đắc ý cười nói: “Quân Tiêu Dao, sau khi nghe xong có tức giận không, hối hận không, phẫn nộ không?”

Quân Tiêu Dao cười nhạt lắc đầu, hắn nâng tay lên, lấy ra một khối ngọc thạch.

Đó là quang ảnh thạch có thể ghi lại hình ảnh.

“Những lời ngươi vừa nói đã được ta ghi lại hết cả rồi.” Quân Tiêu Dao nói.

Vẻ mặt Phương Hàn hơi thay đổi, biết mình lại bị Quân Tiêu Dao tính kế.

Nhưng hắn ta không quá để ý, chỉ cười lạnh và nói: “Hiện tại ghi lại những hình ảnh đó thì có lợi ích gì, ngươi cho rằng mình còn có thể tồn tại đi ra khỏi kẽ nứt thập địa sao?”

“Một chứng cứ mà thôi.” Quân Tiêu Dao thu hồi quang ảnh thạch.

Có thứ này thì hắn muốn ngược sát Phương Hàn thế nào cũng được, không cần kiêng nể đám người Đại Dận hoàng chủ.

“Quân Tiêu Dao, ngươi lập tức thúc thủ chịu trói, bằng không ta sẽ hiến tế ả cho tế thần phù chiếu!” Phương Hàn lên tiếng uy hiếp.

“Tiêu Dao ca ca, đừng lo cho Lạc Ly, giết bọn chúng đi!” Khương Lạc Ly duyên dáng kêu to.

Nàng tuyệt đối không muốn mình trở thành gánh vác của Quân Tiêu Dao.

Nàng thà chết cũng không muốn liên lụy Quân Tiêu Dao.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi chớp động, mở miệng nói: “Ngươi cho rằng bản Thần Tử sẽ để ý loại uy hiếp này sao?”

“Hừm? Ngươi thật sự không có một chút cảm giác nào với ả sao?” Phương Hàn dán mắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.

Hắn ta không tin Quân Tiêu Dao sẽ thờ ơ trước sống chết của Khương Lạc Ly.

Tuy Khương Lạc Ly không muốn Quân Tiêu Dao bị nàng liên luỵ, nhưng nếu Quân Tiêu Dao thật sự không quan tâm chút nào thì thân là nữ hài tử, trong lòng nàng cũng khó tránh khỏi mất mát.

Nhìn Quân Tiêu Dao không có chút cảm xúc nào, Khương Lạc Ly cắn môi.

“Có lẽ, trước nay đều là Lạc Ly tự mình đa tình.” Khương Lạc Ly mất mát mà thầm nói.

Nàng thừa nhận, ban đầu nàng thật sự chỉ vì dung mạo của Quân Tiêu Dao mới liếm hắn.

Nhưng hiện tại, Khương Lạc Ly thích Quân Tiêu Dao, đã không chỉ vì thích khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Tính cách, cử chỉ, tất cả của hắn, Khương Lạc Ly đều thích.

Nhìn Khương Lạc Ly cúi đầu kia, Quân Tiêu Dao hơi suy tư.

Nếu tính từ ích lợi tuyệt đối thì thật ra hắn không cần quan tâm Khương Lạc Ly.

Hiện tại Quân Tiêu Dao cũng không thích Khương Lạc Ly gì mấy.

Hoặc có thể nói hắn không quá để ý đến bất cứ nữ nhân nào.

Đây có lẽ là tính chất đặc biệt nào đó của tra nam, nhưng sự thật chính là như thế.

Quân Tiêu Dao quá khó động tình.

Hiện tại hắn chỉ một lòng muốn mạnh lên để trở thành một cổ máy tu luyện không có tình cảm.

“Thế nào, còn không thúc thủ chịu trói sao?” Phương Hàn hơi thúc giục tế thần phù chiếu.

“Cho nên các ngươi muốn trực tiếp giết ta à?” Quân Tiêu Dao đứng khoanh tay mà nói.

“Trực tiếp ra tay giết hắn đi.” Pháp Hải nói với Dương Bàn.

Đây là một cơ hội tuyệt hảo.

Bỏ lỡ lần này thì muốn tru sát Quân Tiêu Dao gần như là chuyện không có khả năng.

Ánh mắt Dương Bàn chợt lóe, bỗng nhìn về phía con Cổ Hư Côn bên cạnh cổ điện hư không kia.

Gã ngẫm nghĩ, sau đó nói: “So với trực tiếp giết Quân Tiêu Dao, không bằng lợi dụng phế vật, cho hắn đi hấp dẫn sự chú ý của Cổ Hư Côn kia, chúng ta có thể nhân cơ hội để tiến vào cổ điện.”

Nghe kiến nghị của Dương Bàn, Pháp Hải cũng khẽ gật đầu.

Nếu bị Cổ Hư Côn cắn nuốt, gió lốc hư không trong cơ thể nó đủ để diệt sát Quân Tiêu Dao, hắn căn bản không có khả năng sống sót đi ra.

Nghĩ đến đây, Dương Bàn trực tiếp nói với Quân Tiêu Dao: “Thật ra còn có một biện pháp, ngươi đi hấp dẫn sự chú ý của Cổ Hư Côn kia, sau đó chúng ta có thể thả Khương Lạc Ly ra.”

“À, ngươi xác định?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.

Khóe môi hắn nhếch lên một độ cong nhỏ đến không thể phát hiện.

Có vẻ cục diện vẫn nằm trong sự khống chế của hắn.

“Yên tâm đi, chúng ta cũng không muốn đắc tội Khương gia quá mức, chỉ cần ngươi đi thì chúng ta nhất định sẽ thả Khương Lạc Ly ra.” Dương Bàn cười nhạt.

“Không cần, Tiêu Dao ca ca, đừng đi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Lạc Ly thất sắc, vội vàng hô.

Nếu Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt thì gần như không có khả năng sống sót.

“Được.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt gật đầu.

Thật ra đề nghị của Dương Bàn cũng trùng khớp với ý của hắn.

Mấy chuyện như lục đục với nhau, tính kế sắp xếp bố cục, cho dù là Phương Hàn hay Dương Bàn thì đều chỉ là đệ đệ khi đứng trước mặt Quân Tiêu Dao thôi.

Tính toán của Quân Tiêu Dao càng thâm sâu hơn bất cứ kẻ nào!

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao dễ dàng đáp ứng như vậy, Dương Bàn lại lộ ra một tia nghi ngờ.

Nhưng hiện tại Khương Lạc Ly đang nằm trong tay bọn họ, cũng không sợ Quân Tiêu Dao dùng quỷ kế gì.

“Quân Tiêu Dao, tốt nhất ngươi đừng giở thủ đoạn gì.” Dương Bàn lạnh lùng nói.

Quân Tiêu Dao cười nhạt, như tản bộ trong sân vắng, lập tức lao về hướng Cổ Hư Côn kia.

“Tiêu Dao ca ca!”

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không quay đầu lại mà nhằm về phía Cổ Hư Côn, Khương Lạc Ly phát ra tiếng than như đỗ quyên kêu to.

Trước đó nàng còn vì trong lòng Quân Tiêu Dao không có mình mà có chút mất mát.

Nhưng hiện tại, hành động của Quân Tiêu Dao không nghi ngờ là chứng minh nàng vẫn có vị trí trong lòng Quân Tiêu Dao.

Điều này làm Khương Lạc Ly càng thích Quân Tiêu Dao, đồng thời cũng rất đau lòng, không muốn để Quân Tiêu Dao xảy ra bất trắc gì vì mình.

Nếu Quân Tiêu Dao biết tính toán của mình ngược lại đã làm Khương Lạc Ly gia tăng hảo cảm thì phỏng chừng hắn cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Dù sao thì ý đồ thật sự của Quân Tiêu Dao cũng không phải vì cứu Khương Lạc Ly.

Hết chương 304.
Chương 305

Quân Tiêu Dao tới gần cổ điện hư không, sau đó giáng một chưởng về hướng Cổ Hư Côn.

Cổ Hư Côn phát ra tiếng gầm lên giận dữ, mở ra cái miệng khổng lồ như vực sâu, nhắm thẳng vào Quân Tiêu Dao mà lập tức cắn nuốt.

Một phương vòm trời cứ như bị nuốt vào trong đó.

Mà bước chân Quân Tiêu Dao chợt lóe, lách qua một bên.

Cổ Hư Côn lại lao theo cắn nuốt một đường.

“Cơ hội tốt!” Ánh mắt Dương Bàn và Pháp Hải đều chợt lóe.

Đồng thời, Dương Bàn cũng hô to với Phương Hàn: “Ngươi khống chế Khương Lạc Ly ở chỗ này, sau khi mọi chuyện kết thúc thì không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

Vừa dứt lời, Dương Bàn và Pháp Hải cùng lao về hướng cổ điện hư không.

Ánh mắt Phương Hàn chớp động.

Nói thật, hắn ta cũng không ngốc đến mức thật sự tin tưởng Dương Bàn và Pháp Hải.

Nhưng không có cách nào.

Hắn ta muốn Quân Tiêu Dao chết thì nhất định phải hợp tác với Dương Bàn.

Tỏa Linh Liên mà hắn ta dùng để chế phục Khương Lạc Ly cũng là Dương Bàn đưa cho.

Mà sự chú ý của Khương Lạc Ly đều nằm trên người Quân Tiêu Dao.

Cái miệng khổng lồ như vực sâu của Cổ Hư Côn phóng ra lực cắn nuốt khủng bố, giống như một Thôn Thần Ma Công bản cường hóa siêu cấp.

Cả người Quân Tiêu Dao trực tiếp bị Cổ Hư Côn một ngụm cắn nuốt vào.

“Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly như hoàn toàn mất đi linh hồn.

Trong thời khắc Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

Đôi mắt vốn lộng lẫy sáng ngời của nàng đã không còn chút ánh sáng nào, cứ như biến thành cái xác không hồn.

Cho tới bây giờ, Khương Lạc Ly mới hiểu được Quân Tiêu Dao có ý nghĩa quan trọng bao nhiêu đối với nàng.

Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt trống rỗng của nàng, chảy dọc theo khuôn mặt tái nhợt.

“Ha ha, đã chết, rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng đã chết!” Phương Hàn phát ra tiếng cười to, cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Ngọn núi lớn vẫn luôn đè trên đầu hắn ta rốt cuộc cũng bị đánh nát.

Anh hùng cái thế mà Quân Dĩnh Nhi vô cùng sùng bái kia rốt cuộc cũng ngã xuống.

Mà bên kia, Dương Bàn và Pháp Hải vừa bước vào cổ điện hư không nhìn thấy Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt thì trong mắt cũng dâng trào hưng phấn.

Ngọn núi lớn mang tên Quân Tiêu Dao luôn đè trên đỉnh đầu rất nhiều thiên kiêu Tiên Vực, được coi là không thể vượt qua, hiện giờ rốt cuộc cũng ngã xuống ở kẽ nứt thập địa này.

Nếu tin tức này truyền về Tiên Vực thì tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng gió động trời khiến mọi người chấn động.

Đương nhiên, đám người Dương Bàn cũng phải gánh vác áp lực đến từ Quân gia.

Nhưng bọn họ cũng có tự tin, Quân gia cũng sẽ không kéo xuống mặt mũi mà nhằm vào bọn họ vì sự sát phạt giữa những người cùng thế hệ.

Ngay vào lúc ba người Dương Bàn, Pháp Hải, Phương Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.

Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt vào bụng lại rơi vào mộtkhông gian đặc thù.

Trong bụng của Cổ Hư Côn là một mảnh hắc ám thâm thúy, giống như nơi nằm sâu trong vũ trụ.

Gió lốc như vô tận thổi quét trong đó.

Bất cứ sinh linh nào, nếu bị cuốn vào nơi đây thì sẽ lập tức bị xé rách phân giải trở thành năng lượng thuần túy, sau đó bị Cổ Hư Côn hấp thu.

Quân Tiêu Dao không chút chần chờ, trực tiếp tung ra Thanh Thiên Tổ Long Giáp.

Sau đó còn thi triển ra pháp môn phòng ngự mạnh nhất trong Tượng Thần Trấn Ngục Kính, Minh Thần Bảo Hộ.

Hoang Cổ Thánh Thể cộng thêm Thanh Thiên Tổ Long Giáp và Minh Thần Bảo Hộ, ngoài ra còn có pháp lực hộ thuẫn hùng hồn của bản thân Quân Tiêu Dao thêm vào.

Giờ phút này phòng ngự nhục thân của hắn được cường hóa tới cực điểm.

Có thể nói như vầy, hiện tại cho dù Quân Tiêu Dao đứng đó để Dương Bàn và Pháp Hải đánh thì bọn họ cũng không thể phá vỡ phòng ngự của Quân Tiêu Dao.

Các loại gió lốc, gợn sóng hư không hung hăng đánh lên người Quân Tiêu Dao, mang đến chấn động kịch liệt.

Với công kích trình độ này, đổi là kẻ nào khác, cho dù là thiên kiêu Tiên Vực thì thân thể cũng trực tiếp bị quất nát.

Nhưng đối với Quân Tiêu Dao thì chúng chỉ có thể làm thân thể hắn chấn động, khí huyết quay cuồng.

“Thật là sức mạnh hư không khủng khiếp, nếu không có chút tài năng, bị nuốt vào đây thì chắc chắn phải chết rồi.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Cũng chỉ có hắn dám mạo hiểm mà tiến vào trong đó.

Còn về vì sao?

Tất nhiên là vì trong lòng Quân Tiêu Dao có phán đoán.

Có khả năng Bàn Hoàng Hư Không Kiếm kia đang nằm trong cơ thể Cổ Hư Côn.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Quân Tiêu Dao, nhưng chân linh trong Thần Cung của hắn đã trở nên cực kỳ nhạy bén sau khi trải qua sự rèn giũa của Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp.

Cho nên cảm quan của Quân Tiêu Dao vượt xa đám người Dương Bàn.

Hơn nữa người bình thường gặp phải tình huống này thì sẽ bản năng cho rằng, bảo bối chân chính nhất định sẽ ở trong cổ điện hư không kia.

Không có ai sẽ nghĩ ra, bảo bối lại được giấu trong cơ thể của Cổ Hư Côn.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Đây mới là nguyên nhân Quân Tiêu Dao nguyện ý ra tay để bị Cổ Hư Côn cắn nuốt.

Căn bản không phải vì Khương Lạc Ly nên mới hy sinh như nàng đã suy nghĩ.

Chỉ sợ Quân Tiêu Dao cũng không biết, hắn lựa chọn làm như vậy, trong lúc vô ý cũng tăng số điểm hảo cảm trong lòng Khương Lạc Ly lên cao nhất.

Nếu nói trước đó Khương Lạc Ly thích Quân Tiêu Dao như hết thuốc chữa.

Vậy hiện tại là dạng có thể dâng hiến sinh mệnh cho Quân Tiêu Dao.

Bởi vì trong mắt nàng, Quân Tiêu Dao cũng có thể dâng hiến sinh mệnh vì nàng.

“Chắc dao động sức mạnh hư không này nằm sâu trong đó.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn vào nơi sâu hơn.

Hắn vượt mọi chông gai, cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, cắt qua gió lốc hư không phía trước, lao vào sâu bên trong.

Trong cơ thể Cổ Hư Côn là một không gian tự hình thành, phạm vi cực kỳ rộng lớn, quả thực không thua gì một tiểu đại lục.

Trên đường đi, Quân Tiêu Dao còn đụng phải một loại sinh linh kỳ lạ.

Những sinh linh đó có hình người, thân thể lại như mây trôi hội tụ lại, tràn ngập sức mạnh hư không.

“Hư không chi linh?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.

Hư không chi linh là một loại sinh linh hình thành từ không gian trong cơ thể Cổ Hư Côn, tương tự như một dạng ký sinh trùng.

Nếu có một ít sinh linh bị Cổ Hư Côn cắn nuốt, vì may mắn mà miễn cưỡng tồn tại thì những hư không chi linh hoạt đó sẽ xuất hiện rồi đánh chết sinh linh nọ.

Những hư không chi linh đó nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì giống như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu mà tụ lại đây.

Hết chương 305.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom