Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-50
Chương 49: Không thích người nhỏ tuổi
”Lộ Lộ, hiện tại trước khi em bị mờ nhạt trong ánh mắt công chúng, em nên tạo một ablum mới, nếu không em thử đóng phim xem.” Mỹ Lan xoay bút nói tưởng của mình.
“Em không có cảm hứng thì không sáng tác được, cũng không muốn hát bài hát của người khác...” như vậy cảm giác có chút dựa dẫm, Lộ Lộ khiêu mi “Đóng phim?”
“Đúng vậy, chi nghĩ ra ý tưởng này cũng do lời mời của người này.” Mỹ Lan hứng khởi lấy xấp tài liệu ra “Lập Như, nhà văn trẻ đang cực hot hiện nay, là người viết ra tiểu thuyết 'Vương gia tới cổ đại' và 'Buổi sáng lại gặp soái ca đáng ghét' được chế tác thành phim chiếu rạp và phim dài tập, chị nghe được lời đồn thì Lập Như đang viết một tiểu thuyết mới và tự làm đạo diễn viết kịch bản đầu tiên của mình. Hình như đã được bên công ty đồng ý, nhưng điều kiện kì quái của Lập Như chính là muốn em đóng nữ chính trong phim đó, nghe đâu vì em chính là nguồn cảm hứng viết tiểu thuyết của cô bé.”
“Em?” Lộ Lộ ngẩn người, mình có gì đặc biệt khiến cô gái Lập Như gì đó chú ý?
“Chị có mang kịch bản này, em xem thử đi.” Mỹ Lan mắt lóe hào quang cười hí hửng nhìn Lộ Lộ. Sao Lộ Lộ cảm giác ánh mắt đó rất...
Lộ Lộ cầm xấp kịch bản lên, tựa là... 'Tiểu thương nhân ngươi có mua trái tim của bổn vương?' Tên cũng dài quá đi. A, hình như đó chỉ là tên thứ nhất, tên thứ hai là 'Yêu tinh dụ sói tới ăn'. Cái tên này khiến Lộ Lộ có linh cảm không tốt.
Đọc một hồi, càng đọc Lộ Lộ người càng cứng ngắc, thấy vậy Mỹ Lan cũng vội nói “Em đừng từ chối vội, chị thấy kịch bản này rất hay, ngoại trừ những cảnh này em có thể dùng diễn viên đóng thế. Dù sao em cũng phải tới trường quay để đóng thử, nhân vật nữ chính vẫn chưa quyết định, Lập Như gì đó tuy muốn em là nữ chính nhưng vẫn phải làm theo luật lệ nhất định, em được đưa kịch bản gốc như vậy là người ta rất coi trong em đó, chứ các ứng cử khác chỉ đọc đước tóm tắt mà thôi.”
“A.” Lộ Lộ kinh ngạc, cảm thấy Mỹ Lan nói có lý, dù sao người ta cũng có thiện ý, mình không nên thờ ơ từ chối được. Nhưng cảnh này... Lộ Lộ thở dài “Em chỉ mới vào nghề nên có diễn viên đóng thế không hay cho lắm, dù sao mấy cảnh này... cũng chỉ hôn môi, hay đụng chạm tay chân một chút, không giống phim heo hay phim sex quá lộ liễu, em sẽ cố thử lần này.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Ngươi nói cái gì? Tên đó là Trịnh Dật Hàn cùng Trịnh Ngọc Bình?” Quan Thượng Phong nắm chặt ly rượu, đôi mắt khó chịu nhìn về phía tấm ảnh.
“Phải, hôm nay ta bắt gặp Lộ Lộ đi cùng với một tên con trai lạ mặt tới bệnh viện ta nên ta đã điều tra. Tên nhóc đó chính là Trịnh Ngọc Bình, 15 tuổi, em trai của Trịnh Dật Hàn bang chủ tổ chức sát thủ S, mà còn... ta cũng tìm ra một tin mới, những ngày Lộ Lộ ở bên Nhật đều có sự hiện diện của Trịnh Dật Hàn bên cạnh.” Mạc Quân Nguyệt nhìn gương mặt cười tươi vui vẻ của Lộ Lộ trong hình chụp, gương mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ cái gì.
“S? Có vẻ Bạo Lăng Đằng có quan hệ với họ...” Quan Thượng Phong tay gõ nhịp lên bàn. Phan Lộ Lộ! Cô rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân? Hắn rời đi chưa được bao lâu Lộ Lộ lại đi theo tên khác, giờ hắn hiểu tại sao Bạo Lăng Đằng lại nhốt Lộ Lộ trong biệt thự.
“Nói mới để ý, tên Bạo Lăng Đằng sao ta không còn thấy tăm hơi nữa.” Mạc Quân Nguyệt tự nhiên nhớ đến cái tên mặt than, nếu không nhắc sợ Mạc Quân Nguyệt coi tên đó như người chết luôn rồi.
“Thế giới ngầm phức tạp, có lẽ kẻ thù của tên đó đang tấn công đồng loạt thôi, cũng tốt.” Quan Thượng Phong nhàn nhạt nói, coi như bớt đi một đối thủ.
“...” Mạc Quân Nguyệt cực kì bất đắc dĩ, không biết hắn đang bị làm sao thế này, hắn có nhiều nữ nhân, nên cô ấy có nhiều nam nhân hắn cũng không thể ghét bỏ.
Nhưng từ khi nào Mạc Quân Nguyệt quan tâm tới chuyện đó chứ?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
“Hôm qua em gặp Lộ Lộ?” Trịnh Dật Hàn hút thuốc khói bay mơ hồ khắp phòng, đối diện hắn là Trịnh Ngọc Bình đang đọc sách trên sofa.
“Ân.” Trịnh Ngọc Bình không thừa không thiếu trả lời.
“Đã làm những gì?” Trịnh Dật Hàn nhíu mày.
“Không phải anh biết rõ sao?” Trịnh Ngọc Bình gập sách lại mỉm cười.
“Mua thuốc tránh thai, và còn... hôn cô ấy. Anh đây còn chưa có nắm tay với Lộ Lộ đó.”
“Anh hai đừng có nghĩ bậy, em cực kì vô tội nha, mà... anh rõ ràng có nắm tay Lộ Lộ rồi.” Trịnh Ngọc Bình cực kì ủy khuất thọt thọt tay vào nhau, bỗng lộ nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân “Em sẽ không chạm vào chị Lộ Lộ khi chị chưa đồng ý. Và cũng sẽ không tha thứ cho ai dám tổn thương chị ấy đâu, dù là anh hai em cũng sẽ không nhân nhượng.”
“Hưm? Đây là em đang đe dọa anh sao?” Trịnh Dật Hàn dùng tay tắt mồi lửa, gương mặt ôn nhu tỏa lãnh khí không rõ.
“Không phải đe dọa, mà là sự thật.” Trịnh Ngọc Bình sờ khóe môi, miệng khẽ nhếch lên.
Lúc ở bệnh viện Trịnh Ngọc Bình luôn cảm nhận được ánh mắt căm hận nhìn mình, không hiểu sao hắn càng thích thú, liền vòi vĩnh chị Lộ Lộ hôn hắn coi như bồi thường chuyện bơ hắn suốt thời gian dài.
Lộ Lộ rất đáng yêu a, cô nghe xong thì cực kì xấu hổ, liền lướt má Trịnh Ngọc Bình hôn thật nhanh. Thế là Trịnh Ngọc Bình giương mắt ủy khuất “Không chịu đâu, chị bơ em tận 10 ngày, mới hôn được một lần thôi. Còn 9 lần a, không được bỏ sót nha. Em nghe mấy đứa bạn nói hôn rất thoải mái, còn minh chứng cho sự ấm áp và gần gũi. Có hôn từ đằng sau, rồi tựa nhẹ vào vai hôn, cưỡng hôn, dùng tay đỡ, bóp miệng, hôn nhẹ và lâu, hôn kiểu Pháp, hôn thắt nút, hôn quanh miệng nữa.”
Lộ Lộ bất giác tránh xa Trịnh Ngọc Bình “Em đừng có được nước lấn tới nha.”
Vừa mới nói xong thì Trịnh Ngọc Bình đôi mắt nổi tầng sương cực kì đáng thương như bị ai khi dễ, khoan đã, là hắn khi dễ cô chứ.
Đầu óc rối bời, cuối cùng Lộ Lộ cũng đầu hàng chịu thua “Chỉ là hôn thì được.”
Bắt đầu từ cái nào nhỉ? Phải rồi, hôn từ đằng sau. Lộ Lộ bước tới đứng đằng sau lưng Trịnh Ngọc Bình, hướng bên vai phải rồi nâng nhẹ cằm Trịnh Ngọc Bình, đầu môi mềm mại của cả hai chạm vào nhau.
Thật mềm, Lộ Lộ ngẩn người, so với Lộ Lộ càng mềm mại nhu nhu gấp trăm lần, khiến tâm cô thả lỏng hơn hẳn. Ghen tị quá, da Trịnh Ngọc Bình mịn màng như em bé, trắng đến chọc mắt người khác đui mù, làm con trai thật sự rất đáng tiếc, khụ, hắn mà làm tiểu thụ thật không sai lầm tí nào.
Mi mắt của Lộ Lộ rung động mãnh liệt, hô hấp như muốn đình chỉ hẳn. Lộ Lộ thanh tỉnh cực kì xấu hổ tránh khỏi vai Trịnh Ngọc Bình, hai má đỏ ửng bị bàn tay cô che đi, híc híc, cô không phải sắc nữ a, mà chẳng lẽ khẩu vị của Lộ Lộ nặng như vậy? Thích một tiểu bạch kiểm? Đây là phản ứng sinh lý thôi nha.
Hưm, vị trà đắng đắng ngòn ngọt của trà đào, thật kì lạ a.Cảm giác Trịnh Ngọc Bình có chút không ổn, Lộ Lộ đình chỉ động tác, chẳng lẽ nhóc lại phát bệnh? Cô lo lắng hỏi “Em có sao không vậy?”
“Chị thật ác quá!” Trịnh Ngọc Bình nhìn chằm chằm Lộ Lộ “Em cũng là con trai chứ bộ, đâu phải sẽ không có phản ứng, không chừng bạo phát lúc nào không hay, em không đảm bảo sự trong sạch của chị đâu đó.”
Lộ Lộ tự nhiên hiểu là gì, nhanh chóng thụt lùi về sau, cô cực kì oan uất nha, đâu phải cô muốn... quyến rũ hắn đâu. Tại sao người có tội hóa ra thành cô vậy trời?
“Coi như xong rồi đó, mốt đừng hòng tỷ tỷ uy ngươi cấp hôn, tỷ không thích người nhỏ tuổi hơn mình đâu.” Lộ Lộ thay đổi giọng điệu bĩu môi, bực bội đi ra khòi phòng.
Trịnh Ngọc Bình nhớ tới câu nói đó có chút trầm tư “Nhỏ tuổi sao?”
”Lộ Lộ, hiện tại trước khi em bị mờ nhạt trong ánh mắt công chúng, em nên tạo một ablum mới, nếu không em thử đóng phim xem.” Mỹ Lan xoay bút nói tưởng của mình.
“Em không có cảm hứng thì không sáng tác được, cũng không muốn hát bài hát của người khác...” như vậy cảm giác có chút dựa dẫm, Lộ Lộ khiêu mi “Đóng phim?”
“Đúng vậy, chi nghĩ ra ý tưởng này cũng do lời mời của người này.” Mỹ Lan hứng khởi lấy xấp tài liệu ra “Lập Như, nhà văn trẻ đang cực hot hiện nay, là người viết ra tiểu thuyết 'Vương gia tới cổ đại' và 'Buổi sáng lại gặp soái ca đáng ghét' được chế tác thành phim chiếu rạp và phim dài tập, chị nghe được lời đồn thì Lập Như đang viết một tiểu thuyết mới và tự làm đạo diễn viết kịch bản đầu tiên của mình. Hình như đã được bên công ty đồng ý, nhưng điều kiện kì quái của Lập Như chính là muốn em đóng nữ chính trong phim đó, nghe đâu vì em chính là nguồn cảm hứng viết tiểu thuyết của cô bé.”
“Em?” Lộ Lộ ngẩn người, mình có gì đặc biệt khiến cô gái Lập Như gì đó chú ý?
“Chị có mang kịch bản này, em xem thử đi.” Mỹ Lan mắt lóe hào quang cười hí hửng nhìn Lộ Lộ. Sao Lộ Lộ cảm giác ánh mắt đó rất...
Lộ Lộ cầm xấp kịch bản lên, tựa là... 'Tiểu thương nhân ngươi có mua trái tim của bổn vương?' Tên cũng dài quá đi. A, hình như đó chỉ là tên thứ nhất, tên thứ hai là 'Yêu tinh dụ sói tới ăn'. Cái tên này khiến Lộ Lộ có linh cảm không tốt.
Đọc một hồi, càng đọc Lộ Lộ người càng cứng ngắc, thấy vậy Mỹ Lan cũng vội nói “Em đừng từ chối vội, chị thấy kịch bản này rất hay, ngoại trừ những cảnh này em có thể dùng diễn viên đóng thế. Dù sao em cũng phải tới trường quay để đóng thử, nhân vật nữ chính vẫn chưa quyết định, Lập Như gì đó tuy muốn em là nữ chính nhưng vẫn phải làm theo luật lệ nhất định, em được đưa kịch bản gốc như vậy là người ta rất coi trong em đó, chứ các ứng cử khác chỉ đọc đước tóm tắt mà thôi.”
“A.” Lộ Lộ kinh ngạc, cảm thấy Mỹ Lan nói có lý, dù sao người ta cũng có thiện ý, mình không nên thờ ơ từ chối được. Nhưng cảnh này... Lộ Lộ thở dài “Em chỉ mới vào nghề nên có diễn viên đóng thế không hay cho lắm, dù sao mấy cảnh này... cũng chỉ hôn môi, hay đụng chạm tay chân một chút, không giống phim heo hay phim sex quá lộ liễu, em sẽ cố thử lần này.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Ngươi nói cái gì? Tên đó là Trịnh Dật Hàn cùng Trịnh Ngọc Bình?” Quan Thượng Phong nắm chặt ly rượu, đôi mắt khó chịu nhìn về phía tấm ảnh.
“Phải, hôm nay ta bắt gặp Lộ Lộ đi cùng với một tên con trai lạ mặt tới bệnh viện ta nên ta đã điều tra. Tên nhóc đó chính là Trịnh Ngọc Bình, 15 tuổi, em trai của Trịnh Dật Hàn bang chủ tổ chức sát thủ S, mà còn... ta cũng tìm ra một tin mới, những ngày Lộ Lộ ở bên Nhật đều có sự hiện diện của Trịnh Dật Hàn bên cạnh.” Mạc Quân Nguyệt nhìn gương mặt cười tươi vui vẻ của Lộ Lộ trong hình chụp, gương mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ cái gì.
“S? Có vẻ Bạo Lăng Đằng có quan hệ với họ...” Quan Thượng Phong tay gõ nhịp lên bàn. Phan Lộ Lộ! Cô rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân? Hắn rời đi chưa được bao lâu Lộ Lộ lại đi theo tên khác, giờ hắn hiểu tại sao Bạo Lăng Đằng lại nhốt Lộ Lộ trong biệt thự.
“Nói mới để ý, tên Bạo Lăng Đằng sao ta không còn thấy tăm hơi nữa.” Mạc Quân Nguyệt tự nhiên nhớ đến cái tên mặt than, nếu không nhắc sợ Mạc Quân Nguyệt coi tên đó như người chết luôn rồi.
“Thế giới ngầm phức tạp, có lẽ kẻ thù của tên đó đang tấn công đồng loạt thôi, cũng tốt.” Quan Thượng Phong nhàn nhạt nói, coi như bớt đi một đối thủ.
“...” Mạc Quân Nguyệt cực kì bất đắc dĩ, không biết hắn đang bị làm sao thế này, hắn có nhiều nữ nhân, nên cô ấy có nhiều nam nhân hắn cũng không thể ghét bỏ.
Nhưng từ khi nào Mạc Quân Nguyệt quan tâm tới chuyện đó chứ?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
“Hôm qua em gặp Lộ Lộ?” Trịnh Dật Hàn hút thuốc khói bay mơ hồ khắp phòng, đối diện hắn là Trịnh Ngọc Bình đang đọc sách trên sofa.
“Ân.” Trịnh Ngọc Bình không thừa không thiếu trả lời.
“Đã làm những gì?” Trịnh Dật Hàn nhíu mày.
“Không phải anh biết rõ sao?” Trịnh Ngọc Bình gập sách lại mỉm cười.
“Mua thuốc tránh thai, và còn... hôn cô ấy. Anh đây còn chưa có nắm tay với Lộ Lộ đó.”
“Anh hai đừng có nghĩ bậy, em cực kì vô tội nha, mà... anh rõ ràng có nắm tay Lộ Lộ rồi.” Trịnh Ngọc Bình cực kì ủy khuất thọt thọt tay vào nhau, bỗng lộ nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân “Em sẽ không chạm vào chị Lộ Lộ khi chị chưa đồng ý. Và cũng sẽ không tha thứ cho ai dám tổn thương chị ấy đâu, dù là anh hai em cũng sẽ không nhân nhượng.”
“Hưm? Đây là em đang đe dọa anh sao?” Trịnh Dật Hàn dùng tay tắt mồi lửa, gương mặt ôn nhu tỏa lãnh khí không rõ.
“Không phải đe dọa, mà là sự thật.” Trịnh Ngọc Bình sờ khóe môi, miệng khẽ nhếch lên.
Lúc ở bệnh viện Trịnh Ngọc Bình luôn cảm nhận được ánh mắt căm hận nhìn mình, không hiểu sao hắn càng thích thú, liền vòi vĩnh chị Lộ Lộ hôn hắn coi như bồi thường chuyện bơ hắn suốt thời gian dài.
Lộ Lộ rất đáng yêu a, cô nghe xong thì cực kì xấu hổ, liền lướt má Trịnh Ngọc Bình hôn thật nhanh. Thế là Trịnh Ngọc Bình giương mắt ủy khuất “Không chịu đâu, chị bơ em tận 10 ngày, mới hôn được một lần thôi. Còn 9 lần a, không được bỏ sót nha. Em nghe mấy đứa bạn nói hôn rất thoải mái, còn minh chứng cho sự ấm áp và gần gũi. Có hôn từ đằng sau, rồi tựa nhẹ vào vai hôn, cưỡng hôn, dùng tay đỡ, bóp miệng, hôn nhẹ và lâu, hôn kiểu Pháp, hôn thắt nút, hôn quanh miệng nữa.”
Lộ Lộ bất giác tránh xa Trịnh Ngọc Bình “Em đừng có được nước lấn tới nha.”
Vừa mới nói xong thì Trịnh Ngọc Bình đôi mắt nổi tầng sương cực kì đáng thương như bị ai khi dễ, khoan đã, là hắn khi dễ cô chứ.
Đầu óc rối bời, cuối cùng Lộ Lộ cũng đầu hàng chịu thua “Chỉ là hôn thì được.”
Bắt đầu từ cái nào nhỉ? Phải rồi, hôn từ đằng sau. Lộ Lộ bước tới đứng đằng sau lưng Trịnh Ngọc Bình, hướng bên vai phải rồi nâng nhẹ cằm Trịnh Ngọc Bình, đầu môi mềm mại của cả hai chạm vào nhau.
Thật mềm, Lộ Lộ ngẩn người, so với Lộ Lộ càng mềm mại nhu nhu gấp trăm lần, khiến tâm cô thả lỏng hơn hẳn. Ghen tị quá, da Trịnh Ngọc Bình mịn màng như em bé, trắng đến chọc mắt người khác đui mù, làm con trai thật sự rất đáng tiếc, khụ, hắn mà làm tiểu thụ thật không sai lầm tí nào.
Mi mắt của Lộ Lộ rung động mãnh liệt, hô hấp như muốn đình chỉ hẳn. Lộ Lộ thanh tỉnh cực kì xấu hổ tránh khỏi vai Trịnh Ngọc Bình, hai má đỏ ửng bị bàn tay cô che đi, híc híc, cô không phải sắc nữ a, mà chẳng lẽ khẩu vị của Lộ Lộ nặng như vậy? Thích một tiểu bạch kiểm? Đây là phản ứng sinh lý thôi nha.
Hưm, vị trà đắng đắng ngòn ngọt của trà đào, thật kì lạ a.Cảm giác Trịnh Ngọc Bình có chút không ổn, Lộ Lộ đình chỉ động tác, chẳng lẽ nhóc lại phát bệnh? Cô lo lắng hỏi “Em có sao không vậy?”
“Chị thật ác quá!” Trịnh Ngọc Bình nhìn chằm chằm Lộ Lộ “Em cũng là con trai chứ bộ, đâu phải sẽ không có phản ứng, không chừng bạo phát lúc nào không hay, em không đảm bảo sự trong sạch của chị đâu đó.”
Lộ Lộ tự nhiên hiểu là gì, nhanh chóng thụt lùi về sau, cô cực kì oan uất nha, đâu phải cô muốn... quyến rũ hắn đâu. Tại sao người có tội hóa ra thành cô vậy trời?
“Coi như xong rồi đó, mốt đừng hòng tỷ tỷ uy ngươi cấp hôn, tỷ không thích người nhỏ tuổi hơn mình đâu.” Lộ Lộ thay đổi giọng điệu bĩu môi, bực bội đi ra khòi phòng.
Trịnh Ngọc Bình nhớ tới câu nói đó có chút trầm tư “Nhỏ tuổi sao?”
Bình luận facebook