-
Chương 106-110
Chương 106 Chương 106: Cạm Bẫy Từ Phần Thưởng
Khi nghe đến hai chữ "ban thưởng", ánh mắt mọi người bừng sáng. Dù biết rằng phần thưởng khó lòng thuộc về mình, họ vẫn không khỏi hồi hộp mong chờ.
Khúc Huyền ho nhẹ, rồi nói: "Phần thưởng Yến Thành Thu Liệp lần này phong phú hơn trước, từ hạng sáu đến hạng mười sẽ nhận được hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai."
"Ngũ Giai Hồn Tinh? Đến tận hai viên!" Đám đông nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực. Hầu hết trong số họ đều là thiên chi kiêu tử của Đại Yên Vương Triều, nhiều người đã đạt Ngũ Phẩm Chiến Hồn. Chỉ cần nỗ lực, họ nhất định sẽ có ngày đột phá tới Chiến Tông. Ngũ Giai Hồn Tinh chính là con đường tắt để họ tiến vào cảnh giới đó, với Hồn Lực chứa đựng bên trong không gì sánh được.
"Khó trách viện trưởng nói ban thưởng năm nay phong phú hơn trước, trước đây chỉ có hạng ba mới nhận được một viên Hồn Tinh Ngũ Giai."
"Không biết ban thưởng cho ba hạng đầu năm nay là gì nhỉ?" Sau khi sự kinh ngạc qua đi, đám đông lại xôn xao.
"Hạng ba sẽ nhận hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai và một kiện Ngũ Phẩm Hồn Binh," Khúc Huyền nhấn giọng, kích thích sự phấn chấn trong lòng mọi người.
"Hạng ba có thêm một thanh Hồn Binh Ngũ Phẩm, như vậy cũng hợp lý." Mọi người gật đầu, phần thưởng này không có gì quá bất ngờ.
"Hạng hai," Khúc Huyền tiếp tục, không khí lại trở nên tĩnh lặng: "Ban thưởng một kiện Ngũ Phẩm Hồn Binh và một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ."
Lần này, mọi người không còn giữ được bình tĩnh. Đa số đều tỏ ra phấn khích, tựa như muốn lao vào Hồn Thú Sơn Mạch để chiến đấu ngay lập tức. Ngũ Phẩm Hồn Binh tuy quý giá nhưng nếu so với Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thì không thấm tháp gì. Những đại thế gia tại Yến Thành có thể không thiếu Ngũ Phẩm Chiến Kỹ nhưng nhiều tu sĩ từ các thành nhỏ khác xem đó như bảo vật.
Có Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, thực lực gia tộc sẽ được nâng cao đáng kể. Ngay cả các đệ tử trong đại gia tộc cũng kích động, vì Ngũ Phẩm Chiến Kỹ cực kỳ hiếm có, ngay cả tại Chiến Vương Học Viện, nó cũng được xem là bảo bối.
"Hạng nhất thì sao?" Một tu sĩ hỏi lớn, lập tức mọi ánh mắt đổ dồn vào Khúc Huyền. Nếu ban thưởng hạng hai đã tuyệt vời như vậy, không biết hạng nhất sẽ ra sao?
"Khúc Huyền quả thật rất tâm huyết." Quách Sĩ Thần nhếch môi, đôi mắt híp lại.
Thanh âm của hắn tuy nhỏ nhưng Tiêu Thần vẫn nghe thấy, liền hỏi: "Viện trưởng, chẳng lẽ phần thưởng này có ý nghĩa sâu xa gì không? Chỉ là một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thôi sao?"
"Chỉ là một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thôi sao? Ngươi nghĩ rằng Ngũ Phẩm Chiến Kỹ nhiều lắm sao?" Quách Sĩ Thần nhíu mày, lúc này Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử cũng chăm chú nhìn hai người.
Chưa kịp để Quách Sĩ Thần trả lời, Lăng Phong đã chen vào: "Phóng nhãn toàn bộ Đại Yên Vương Triều, chỉ có vương thất và bốn đại gia tộc mới sở hữu Ngũ Phẩm Chiến Kỹ. Bá Đạo Thiên Quyền của ngươi là Ngũ Phẩm Chiến Kỹ đặc thù của Tôn gia."
"Vương thất và bốn đại gia tộc đều có cường giả Chiến Vương, có lẽ cũng sở hữu cả Lục Phẩm Chiến Kỹ, sao Ngũ Phẩm Chiến Kỹ lại ít như vậy?" Tiêu Thần nghi ngờ.
"Lục Phẩm Chiến Kỹ? Tôi biết chỉ có vương thất và Chiến Vương Học Viện nắm giữ. Dù có cường giả Chiến Vương, chưa chắc họ đã có được Lục Phẩm Chiến Kỹ." Lăng Phong lắc đầu.
Tiêu Thần cảm thấy ngạc nhiên, tự nhủ: "Có vẻ như chiến kỹ mới là thứ quý giá nhất. Mình sở hữu Tu La Tam Kiếm và Vô Tận Chiến Quyết mà đã quá xem thường giá trị của chiến kỹ. Phải chú ý hơn trong tương lai."
"Ngươi đã nhầm, Lục Phẩm Chiến Kỹ không chỉ vương thất và Chiến Vương Học Viện mới có." Quách Sĩ Thần mỉm cười bí hiểm.
Nghe vậy, bốn người Tiêu Thần đều sáng mắt lên, đồng thanh hỏi: "Chẳng lẽ Thần Phong Học Viện cũng có?"
"Đó là bí mật, không thể nói ra." Quách Sĩ Thần lắc đầu thần bí.
"Phì!!!"
Bọn Tiêu Thần liếc nhau, ánh mắt như đã thỏa thuận điều gì.
"Đúng rồi, viện trưởng, ngươi nói phần thưởng lần này có ý nghĩa gì đặc biệt?"
Tiêu Thần tiếp tục hỏi. Hắn biết rằng nếu Chiến Vương Học Viện đã công bố Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thì chuyện không đơn giản như vẻ ngoài.
"Dù sao, các ngươi cần phải cẩn thận trong Yến Thành Thu Liệp," Quách Sĩ Thần trầm giọng nói.
Mọi người gật đầu. Một bản Ngũ Phẩm Chiến Kỹ đã đủ khiến nhiều người liều mạng, việc cẩn thận là điều đương nhiên. Có lẽ, cuộc thi này sẽ vô cùng khốc liệt.
Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ, giọng Khúc Huyền vang lên:
"Hạng nhất?"
Khúc Huyền mỉm cười, hài lòng với phản ứng của mọi người, rồi nhấn mạnh:
"Phần thưởng cho hạng nhất là một viên Hồn Tinh Lục Giai và một bản Chiến Kỹ Lục Phẩm!"
Câu nói này lập tức khiến không khí trở nên sôi động, mọi người đồng loạt hít vào một hơi, tiếng xì xào vang lên.
"Lục Giai Hồn Tinh? Phần thưởng này thật quá cao."
"So với Lục Phẩm Chiến Kỹ, Lục Giai Hồn Tinh có đáng gì? Mẹ, dù có liều mạng, ta cũng phải giành hạng nhất! Chỉ cần có Lục Phẩm Chiến Kỹ, gia tộc ta sẽ phất lên."
"Cuộc Yến Thành Thu Liệp lần này chắc chắn sẽ vô cùng tàn khốc. Một bản Chiến Kỹ Lục Giai cũng đủ để mọi người tranh đấu."
Mọi người đều ngỡ ngàng, không ít người đã đỏ bừng mắt. Ngay cả Vân Lạc Tuyết, thiên tài Lạc Trần, cũng nắm chặt tay, bởi Lục Phẩm Chiến Kỹ đối với họ là một bảo vật vô giá.
"Chúng ta phải cẩn trọng hơn," Bàn Tử hít sâu nói, ánh mắt toát lên khao khát.
Tiêu Thần và Lăng Phong gật đầu, chỉ có Tiểu Ma Nữ là có vẻ không mấy quan tâm đến bản Lục Phẩm Chiến Kỹ.
"Bốn người các ngươi cần nhớ, mạng sống rất quý giá," bất ngờ, giọng Quách Sĩ Thần vang lên.
"Phần thưởng này có lẽ không phải dành cho chúng ta, mà muốn hướng về Thần Phong Học Viện. Họ đã phải vất vả lắm mới có được bốn người chúng ta, bọn họ muốn dẫm lên chúng ta, muốn triệt hạ Thần Phong Học Viện để Chiến Vương Học Viện có thể thượng vị."
Ánh mắt Lăng Phong trở nên sắc bén.
Mọi người gật đầu, mặc dù Thần Phong Học Viện đã xuống dốc nhưng khí phách ngày xưa vẫn không thể nào quên. Phần thưởng của Chiến Vương Học Viện không chỉ chứng minh sức mạnh mà còn nhằm lấy lòng vương thất và bốn đại gia tộc.
"Quách lão quỷ, ngươi không lo cho an nguy của chúng ta sao?" Tiểu Ma Nữ nghiến răng nhìn Quách Sĩ Thần.
"Lo lắng chứ," Quách Sĩ Thần nhún vai. "Nhưng lo lắng thì có ích gì? Dù có lo lắng, ta vẫn tin tưởng vào các ngươi."
"Ta thấy ngươi tin vào 500 vạn của chúng ta thì đúng hơn," Bàn Tử bĩu môi. "Hạng nhất là Lục Phẩm Chiến Kỹ đó nha, cho dù bốn người chúng ta toàn lực ứng phó cũng chưa chắc có được."
"Khục," Quách Sĩ Thần ho nhẹ, chỉ tay về phía xa. "Nhanh đi nhận lệnh bài đi."
"Quách lão quỷ!" Bốn người tức giận trừng mắt nhìn Quách Sĩ Thần rồi đi về trung tâm quảng trường.
Rất nhanh, họ đã nhận được lệnh bài, cảm nhận được vô số ánh mắt thù địch từ khắp nơi, sắc mặt Tiêu Thần trầm xuống. Có lẽ lần này nguy hiểm nhiều hơn an toàn.
"Hiện tại, tất cả mọi người hãy vào Hồn Thú Sơn Mạch, một tháng sau hãy tập hợp tại đây," âm thanh to lớn vang lên từ không gian. Những người tham gia Yến Thành Thu Liệp đều vội vã rời khỏi thành.
Chương 107 Chương 107: Miểu Sát
So với sự vội vã của những người khác, bốn người Tiêu Thần lại tỏ ra rất bình thản. Với một tháng cho Yến Thành Thu Liệp, họ không cần phải giành giật từng giây.
Quách Sĩ Thần thấy bọn họ nhởn nhơ như vậy thì tức đến xì khói nhưng vì đại cục, ông đành phải kìm nén cơn giận.
Hai giờ sau, nhóm Tiêu Thần đã có mặt bên ngoài Hồn Thú Sơn Mạch.
"Ta chỉ tiễn đến đây, một tháng sau sẽ đến đón các ngươi," Quách Sĩ Thần để lại một câu rồi không thấy tăm hơi.
"Quách lão quỷ!!!" Tiểu Ma Nữ nghiến răng nói.
"Nhìn mặt Quách lão quỷ lúc xanh lúc tím, thật là đã đời! Xem hắn sau này có dám đùa giỡn chúng ta nữa không," Bàn Tử cười ha hả.
Tiêu Thần mỉm cười. Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử có tài đùa giỡn, hiện giờ còn cuồng vọng đến mức dám châm chọc cả Quách Sĩ Thần.
"Các ngươi có nhận ra rằng chúng ta đã bị theo dõi không?" Lăng Phong đột ngột lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn xung quanh.
Nghe vậy, ba người còn lại lập tức nhíu mày. Tiêu Thần nói:
"Trước hết, vào Hồn Thú Sơn Mạch đã."
Hồn Thú Sơn Mạch với những cây cổ thụ che kín trời, sương mù dày đặc khiến việc tìm kiếm một người trở nên khó khăn. Dù bị người khác theo dõi, họ vẫn dễ dàng chạy thoát.
Thế nhưng, bọn Tiêu Thần không có ý định trốn tránh. Trong thời gian Yến Thành Thu Liệp, toàn bộ Hồn Thú Sơn Mạch đều bị phong tỏa, chỉ có người tham gia mới có thể ra vào.
Quách Sĩ Thần đã khẳng định với họ rằng những cường giả Chiến Tông cảnh lâu năm nếu dám vào đây thì chỉ có một chữ: Chết! Bình thường, Tiêu Thần và các bạn sẽ không dễ dàng tin tưởng nhưng vào những lúc quan trọng, họ hoàn toàn đặt niềm tin vào Quách Sĩ Thần, bởi ông có thực lực.
Những ngày qua, Quách Sĩ Thần đã đắc tội với Chiến Vương Học Viện, Tôn gia, Hoàng gia nhưng vẫn sống rất nhàn nhã. Ông dám nói như vậy vì có lý do.
Quách Sĩ Thần cũng đã nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận với năm người đứng đầu Viện Bảng: Vân Lạc Vũ, Khúc Lân, Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần và Vân Lạc Tuyết. Tiêu Thần đã thấy thực lực của Lạc Trần và Vân Lạc Tuyết, và biết rằng nhóm mình đã tiến bộ trong hơn một tháng qua. Chỉ cần hai người kia không vào Chiến Tông cảnh, họ không cần phải sợ.
Sau hai giờ chạy trong rừng, bốn người dừng lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía sau.
"Ra đi," Tiêu Thần lên tiếng, giọng nói mang theo sát khí.
Vừa dứt lời, bóng dáng lần lượt xuất hiện trên các cành cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm Tiêu Thần.
"Lạc Trần, Tôn Tuyệt, các ngươi là thuộc hạ của Tào Tháo à? Nói đến là đến," Tiêu Thần cười lạnh, nhận ra những người theo dõi trước đó.
Lạc Trần và Tôn Tuyệt dẫn đầu nhóm này, bên cạnh còn có một người quen, chính là người từng bị Lăng Phong đánh bại ở trước cửa Thần Phong Học Viện.
Lạc Trần và đồng bọn không hiểu Tiêu Thần nói gì nhưng cảm nhận được sát khí trên người hắn. Lạc Trần nhìn Lăng Phong, con ngươi lạnh lẽo:
"Là ngươi giết đệ đệ ta?"
"Như lời ngươi nói," Lăng Phong đáp, sắc mặt bình tĩnh. Với đột phá đến Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, hắn không còn e ngại Lạc Trần.
Lạc Trần sầm mặt, hắn cười lạnh:
"Ban đầu ta định cho ngươi chết một cách thống khoái nhưng bây giờ ta đổi ý. Ta muốn làm cho ngươi sống không bằng chết!"
Vừa dứt lời, Lạc Trần như mũi tên rời cung, lao về phía Lăng Phong.
"Địa Liệt Trảm!"
Lăng Phong tự tin, nhảy lên, trường kiếm chém ra, khí thế cuồng bạo hướng về Lạc Trần.
"Tốc độ thật nhanh! Thực lực Lạc huynh xem ra lại tiến bộ rồi," Tôn Tuyệt cười tủm tỉm nhìn Lạc Trần, sau đó ánh mắt chuyển sang Bàn Tử:
"Thằng mập đáng chết, lần trước ngươi đánh bản công tử rất thoải mái, lần này bản công tử sẽ trả lại gấp bội."
"Lần trước chỉ đánh ngươi mấy cái tát tay, lần này lão tử sẽ để ngươi đoạn tử tuyệt tôn!" Bàn Tử không hề sợ hãi, toàn thân tựa như khiêu khích.
"Hừ, nạp mạng đi!"
Tôn Tuyệt không nói thêm lời nào. Lần trước, vì bị thương, hắn không thể phản kháng nhưng giờ đã khác.
"Hươu chết vào tay ai còn chưa chắc đâu."
Bàn Tử không ngần ngại triệu hồi Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu để đối đầu.
"Xem ra đối thủ của ngươi là ta," một thanh niên mặc y phục màu đen cười tà nói với Tiêu Thần.
"Mông Trùng, tên Tiêu Thần này rất quái dị, chúng ta nên hợp sức lại," Vương Bá, người đã chứng kiến thực lực của Tiêu Thần, khuyên can. Dù Mông Trùng xếp thứ chín nhưng ngay cả Địch Hàn, đứng thứ mười ba trên Viện Bảng, cũng đã bị Tiêu Thần hạ gục.
Nghe vậy, Mông Trùng cười khinh bỉ: "Chiến Tôn hậu kỳ thôi, cần phải hai người hợp sức sao?" Hắn vô cùng tự tin vào thực lực của mình và không thèm để Tiêu Thần vào mắt. Mông Trùng dương một chuôi trường đao lửa vàng, chém thẳng về phía Tiêu Thần.
"Mấy người còn lại, đi giết nữ nhân và con quái thú kia!" Vương Bá không dám lơ là, ra lệnh trước khi lao về phía Tiêu Thần.
"Ta nói, giết hắn, chỉ cần mình ta là đủ." Mông Trùng cười lạnh, kim diễm trường đao xé gió, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt cổ thụ xung quanh.
“Lục Phẩm Chiến Hồn: Kim Diễm Đao?” Tiêu Thần nhận ra ngay sức mạnh của Mông Trùng. Hắn biết rằng, nếu là người khác, chắc chắn không dám đối mặt. Nhưng thật tiếc, Mông Trùng lại chạm trán Tiêu Thần.
"Bá Đạo Thiên Quyền!" Tiêu Thần gầm lên, sức mạnh to lớn bùng phát, từng luồng kim sắc Hồn Lực lan tỏa bốn phương.
"Mặc dù có chút thực lực nhưng chỉ điểm này không đủ…" Mông Trùng cười nhạo, trường đao vung lên nhằm giết chết Tiêu Thần.
Âm vang chói tai! Nắm đấm của Tiêu Thần va vào Kim Diễm Đao, âm thanh vang vọng khắp nơi. Nụ cười trên mặt Mông Trùng cứng lại, ánh mắt tràn ngập sự không thể tin. Kim Diễm Đao nứt toác, suýt nữa thì vỡ vụn.
Mông Trùng không biết rằng Tiêu Thần đã luyện Bá Đạo Thiên Quyền đến đệ tứ trọng đỉnh phong. Với Quyền Thế khủng khiếp, ngay cả Chiến Tôn cảnh đỉnh phong cũng khó lòng là đối thủ của hắn.
Mông Trùng nhận ra mình đã đánh giá thấp Tiêu Thần. Khi hắn định lùi lại, Tiêu Thần đã như một tia chớp lao lên.
"Ngươi dám!" Vương Bá gào lên, sử dụng Lục Phẩm Chiến Hồn: Liệt Diễm Ma Viên từ phía sau đập xuống.
"Ta có cái gì không dám?" Tiêu Thần cười tươi, U Linh Chiến Hồn xuất hiện, biến thành mảnh khói đen bao trùm Kim Diễm Đao đang cố chạy trốn, đồng thời, nắm đấm của hắn nhanh chóng đập vào ngực Mông Trùng.
Ầm! Một tiếng nổ vang lên, xương Mông Trùng vỡ vụn, huyết động lớn hiện lên trên ngực hắn, ngũ tạng lục phủ rơi ra, mắt Mông Trùng trợn to, không thể tin nổi nhìn vào ngực mình.
Ta là Chiến Tôn đỉnh phong, đứng thứ chín trong Viện Bảng, làm sao có thể chết dưới tay một tên Chiến Tôn hậu kỳ?
Sự không cam lòng, phẫn nộ, và sợ hãi tràn ngập tâm trí hắn. Nhưng Tiêu Thần không cho hắn cơ hội. Trong tay hắn, một thanh trường kiếm xuất hiện, chém Mông Trùng thành hai mảnh.
Miểu sát! Thật sự là miểu sát!
"Ngươi, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?!" Vương Bá đang lao tới cũng sững sờ trước sức mạnh của Tiêu Thần. Nếu Mông Trùng còn không phải là đối thủ thì hắn làm sao có thể chiến thắng?
"Chờ ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết." Tiêu Thần cười lạnh, lập tức lại xuất thủ.
Chương 108 Chương 108: Cuộc Đối Đầu Nảy Lửa
Chiến ý mãnh liệt từ Tiêu Thần bùng nổ, máu trong cơ thể hắn sôi sục như lửa thiêu. Một lớp hỏa diễm kim sắc bao trùm thân hình hắn.
"Khí chất Hỏa Diễm Chiến Hồn?"
Đôi mắt Vương Bá co rút, bất giác lùi lại vài bước. Dù chưa từng thấy Chiến Hồn này, hắn đã đọc qua thư tịch, và giờ đây hỏa diễm kim sắc của Tiêu Thần thật sự tương đồng với những gì ghi chép.
"Tiêu Thần không phải chỉ có Tứ Phẩm Chiến Hồn: U Ảnh sao? Sao lại có cả Hỏa Diễm Chiến Hồn?"
Tôn Tuyệt, đang chiến đấu với Bàn Tử, chợt nhận ra điều gì, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
"Đánh nhau với Bàn gia mà còn dám phân tâm?"
Hắn tung một quyền mạnh mẽ vào ngực Tôn Tuyệt khiến thân hình Tôn Tuyệt bay văng như diều đứt dây.
Phành! Phành! Phành!
Nhiều cây đại thụ gãy đổ, đất đá bay tứ tung, bụi mù cuồn cuộn.
"Bàn Tử, ngươi làm ta thật sự phẫn nộ rồi."
Tôn Tuyệt từ trong đám bụi mờ mịt bước ra, lau đi máu tươi trên môi và nhe răng cười.
"Song Sinh Chiến Hồn sao? Để ta cho các ngươi thấy điều gì mới mẻ về Song Sinh Chiến Hồn chân chính!"
"Ngào ô!"
Tiếng sói tru vang lên, một hư ảnh cự lang bất ngờ xuất hiện trên đầu Tôn Tuyệt, với răng nanh sắc bén và đôi mắt huyết hồng, tỏa ra khí lạnh.
Toàn thân cự lang trắng như tuyết, giữa trán có một vầng trăng mờ ảo tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
"Thất Phẩm Chiến Hồn: Khiếu Nguyệt Thiên Lang?"
Tiêu Thần nheo mắt lại, không ngờ Tôn Tuyệt lại sở hữu Song Sinh Chiến Hồn. Một là Lục Phẩm: Lôi Văn Hổ, còn lại mạnh mẽ hơn, chính là Thất Phẩm: Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Nghĩ đến đó, hắn gia tăng tốc độ, Tôn Tuyệt với Song Sinh Chiến Hồn khiến Bàn Tử không chắc đã là đối thủ. Hơn nữa, có nhiều tu sĩ đỉnh phong đang vây công Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim, vì vậy hắn phải nhanh chóng hạ gục Vương Bá.
"Đừng tưởng ta sợ ngươi!"
Vương Bá, dù ban đầu hoảng sợ nhưng nhanh chóng trở nên hung tợn. Lục Phẩm Chiến Hồn: Liệt Diễm Ma Viên xuất hiện, hắc sắc hỏa diễm cuồn cuộn thiêu đốt hư không.
"Bá Đạo Thiên Quyền!"
Tiêu Thần lạnh lùng quát. Nếu vẫn chỉ là Chiến Tôn sơ kỳ, có lẽ hắn không phải đối thủ của Vương Bá. Nhưng hiện tại, chỉ cần không phải cường giả Chiến Tông, hắn vẫn có thể đánh một trận.
"Liệt Diễm Trảm!"
Vương Bá gồng mình, huy động toàn bộ Hồn Lực, đại đao trong tay gào thét, tạo ra một đao cương cao vút bằng hắc sắc hỏa diễm, thật hung tợn, liên tục vang lên những tiếng "lách cách."
Oanh!
Hai người đâm vào nhau, Hồn Lực cuồng bạo lan tỏa bốn phương tám hướng, cổ thụ bị phá hủy, mảnh vụn bay tán loạn.
"Đi chết đi!"
Vương Bá gầm thét, Liệt Diễm Ma Viên hung hăng tấn công về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần thấy thế liền dậm chân, thân hình nhanh chóng tránh khỏi một đòn trí mạng từ Liệt Diễm Ma Viên nhưng Vương Bá không để mất cơ hội.
"Muốn chạy? Ngươi không thể thoát, Tiêu Thần, ngươi chỉ có thế mà thôi."
Vương Bá cười lạnh, khí thế áp đảo, Liệt Diễm Ma Viên lần nữa nhắm vào ngực Tiêu Thần.
Tiêu Thần cười quỷ dị, tay phải từ từ nâng lên, một cỗ lực lượng huyền diệu bắt đầu vờn quanh. Khi Liệt Diễm Ma Viên đến gần, hắn lập tức phản kích:
"Toái Hồn Chưởng!"
Hắn thầm quát nhẹ, một chưởng cương bình thường nhằm vào Liệt Diễm Ma Viên.
"Thực lực chỉ có bấy nhiêu?"
Nụ cười của Vương Bá tắt ngấm. Hắn tự tin rằng cú đánh của Liệt Diễm Ma Viên đủ sức hủy diệt Tiêu Thần.
Chỉ trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt Vương Bá cứng đờ, hắn điên cuồng phun máu.
Khi chưởng cương bình thường chạm vào Liệt Diễm Ma Viên, nó ngửa mặt lên trời gào thét, nửa thân thể bất ngờ nổ tung, biến thành sương mù tan biến trong không trung.
"Đây là Chiến Kỹ gì? Sao có thể làm tổn thương Chiến Hồn của ta?"
Vương Bá hoảng hốt, nhận ra mình đã quá khinh thường Tiêu Thần.
# Chương 1: Thử Thách
Một chưởng tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng uy lực của nó không thể xem nhẹ. Dù không đạt đến Tứ Phẩm Chiến Kỹ, nó vẫn đủ sức gây trọng thương cho Chiến Hồn.
Tiêu Thần không nói gì, lập tức thi triển Mê Tung Bộ, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Vương Bá. Vương Bá đứng yên, hai tay ôm chặt cổ, ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng.
“Phốc!”
Một vòi máu từ cổ hắn phun lên không trung, thân thể ngã xuống, không còn chút sinh khí.
Trên không, một đám sương mù đen cuộn quanh Liệt Diễm Ma Viên, điên cuồng nuốt lấy Hồn Lực. Chỉ sau vài giây, đám hắc vụ đó đã tan biến.
“Đúng như vậy, U Linh Chiến Hồn có thể hấp thu Hồn Lực của Chiến Hồn khác để trưởng thành,” Tiêu Thần trong lòng kinh ngạc không thôi.
Trước đây, trong cuộc khảo hạch tại Chiến Vương Học Viện, mọi người đều cho rằng Chiến Hồn của hắn là Tứ Phẩm, U Ảnh. Có lẽ lúc đó U Linh Chiến Hồn đúng là chỉ đạt đến cấp độ đó. Nhưng hiện tại, sau khi hấp thu vô số Hồn Lực và Chiến Hồn khác, khí tức của U Linh Chiến Hồn đã gần giống với Ngũ Phẩm Chiến Hồn.
Tiêu Thần cuối cùng cũng khẳng định rằng U Linh Chiến Hồn là Chiến Hồn có khả năng trưởng thành. Dù hiện tại chỉ tương đương với Ngũ Phẩm nhưng sức mạnh và tiềm lực của nó có thể vượt xa cả Cửu Phẩm Chiến Hồn.
“Lão Tam, tới giúp ta!” Thanh âm của Bàn Tử vang lên, kéo Tiêu Thần ra khỏi dòng suy nghĩ.
Dù Bàn Tử sở hữu Cửu Phẩm Chiến Hồn nhưng Tôn Tuyệt cũng không phải là kẻ yếu. Với Song Sinh Chiến Hồn, dù chỉ là Lục hay Thất Phẩm, cũng không hề thua kém Cửu Phẩm Chiến Hồn, huống chi Tôn Tuyệt còn mạnh hơn Bàn Tử một bậc.
Tiêu Thần như một tia chớp lao đến, ngay lập tức xuất hiện gần hai người, tung ra một quyền mạnh mẽ vào Tôn Tuyệt.
Tôn Tuyệt thấy vậy liền lùi lại, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường. “Hai người cùng lên sao? Cũng tốt, như vậy ta không phải tốn sức.”
“Lão Nhị, ngươi đi giúp bọn Tiểu Ma Nữ, nơi này giao cho ta,” Tiêu Thần nhìn chằm chằm vào Tôn Tuyệt, không quay đầu.
“Lão Tam, ngươi?” Bàn Tử lo lắng, mặc dù Tiêu Thần không yếu nhưng Tôn Tuyệt sở hữu Song Sinh Chiến Hồn.
Trước đó, hắn cũng từng nghĩ Tiêu Thần có Song Sinh Chiến Hồn nhưng ngay lập tức nhận ra, ngọn lửa vàng rực rỡ quanh Tiêu Thần không phải đến từ Chiến Hồn mà từ một loại công pháp khác.
“Yên tâm, một mình ta đủ để đối phó hắn rồi,” Tiêu Thần tự tin khẳng định. Dù Song Sinh Chiến Hồn đáng sợ nhưng hắn không hề kiêng dè.
Chiến Hồn truyền thừa, về một mặt nào đó, cũng là một dạng Chiến Hồn đặc thù, thậm chí còn mạnh hơn Chiến Hồn đặc thù bởi vì nó mang truyền thừa riêng của mình.
Bàn Tử gật đầu, quay lưng rời đi, hướng về phía Tiểu Ma Nữ đang chiến đấu.
“Chỉ cần ngươi đủ sức ứng phó với bản công tử? Ngươi nghĩ mình sẽ gặp may như lần trước sao?” Tôn Tuyệt cười nhạt.
“Không thể không nói, các ngươi quả thật có chút thực lực, có thể khiến bản công tử phải hiển lộ Song Sinh Chiến Hồn.”
Cho đến nay, chỉ có phụ thân Tôn Đình biết Tôn Tuyệt sở hữu Song Sinh Chiến Hồn. Đó là lý do Tôn Đình luôn dung túng cho hắn. Miễn là không tổn hại đến lợi ích gia tộc, một vài hành động sai trái cũng không thành vấn đề.
Tôn Đình không những không trách mắng, mà còn âm thầm coi Tôn Tuyệt là người thừa kế duy nhất của Tôn gia. Ông muốn giấu diếm thiên phú của Tôn Tuyệt, vì thế mới đẩy Tôn Tử ra trước.
Thậm chí, Tôn Đình còn nghĩ rằng, nếu Tôn Tuyệt một ngày nào đó đột phá lên Chiến Hoàng, có thể Đại Yên Vương Triều sẽ đổi chủ.
“Chiến Hồn Lôi Văn Hổ của ngươi cơ bản không thể phát huy toàn bộ thực lực?” Tiêu Thần hỏi, miệng nở một nụ cười ẩn ý hướng về Tôn Tuyệt.
Chương 109 Chương 109: Không Khoan Nhượng
“Làm sao ngươi biết?” Tôn Tuyệt biến sắc, nhận ra điều gì đó, phẫn nộ nhìn Tiêu Thần. “Là ngươi!”
Trước đây, tại bên ngoài Hồn Giới Cấm Chế, Tiêu Thần đã chấn thương Lôi Văn Hổ, Lục Phẩm Chiến Hồn của hắn. Ban đầu, Tôn Tuyệt chỉ nghĩ Chiến Hồn sẽ sớm hồi phục nhưng sau hơn nửa tháng trôi qua, hắn đã thử mọi biện pháp mà vẫn không thể giúp Lôi Văn Hổ khôi phục. Giờ đây, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân.
“Xem ra ngươi cũng không ngốc.” Tiêu Thần cười lạnh, biết rằng Toái Hồn Chưởng rất khó chữa trị. Ai bị thương bởi nó sẽ gặp khó khăn trong việc phục hồi, trừ phi tìm được Chiến Hồn hệ trị liệu. Đó là lý do mà tu sĩ trong thiên hạ luôn kiêng kỵ Toái Hồn Chưởng.
“Ta muốn xé xác ngươi!” Tôn Tuyệt gầm thét, lòng hận Tiêu Thần đến thấu xương, mong muốn nuốt chửng hắn.
Tiêu Thần giữ vẻ bình tĩnh, không đối đầu trực diện mà thi triển Mê Tung Bộ. Mũi chân phải điểm nhẹ, thân thể nhanh chóng lùi lại, rồi lại nhẹ nhàng điểm chân trái, nhảy lên cao. Hành động của hắn vô cùng quỷ dị khiến đối thủ khó lòng đoán định.
Dù Mê Tung Bộ chỉ là Nhị Phẩm Chiến Kỹ nhưng hiện tại Tiêu Thần đã phát huy đến mức tinh tế.
“Tiểu tạp chủng, có gan đừng chạy!” Tôn Tuyệt tức giận nhưng hắn không thể chạm tới nổi một góc áo của Tiêu Thần.
“Phép khích tướng của ngươi rất thành công.” Tiêu Thần ánh mắt lạnh lẽo, sát khí hiện rõ, chiến ý tăng lên mạnh mẽ, thân hình ngừng lại và đá ra một cước.
Tôn Tuyệt mở to mắt, gầm thét như một con thú điên cuồng, lập tức xông tới đánh một quyền.
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Tiếng va chạm vang dội, hai người kịch liệt giao phong tại một điểm. Sau một lúc, cả hai đều bay ngược lại, trượt mấy mét mới dừng lại.
“Lại đến!” Tôn Tuyệt, với đôi mắt đỏ ngầu, phát cuồng lao về phía Tiêu Thần. Hắn sở hữu Song Sinh Chiến Hồn, thực lực vượt trội so với những người cùng lứa nhưng hôm nay, khi đối mặt với một tên Chiến Tôn hậu kỳ, hắn phát hiện thực lực của mình không hề chiếm ưu thế, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Tôn gia sở hữu chiến kỹ: Bá Đạo Thiên Quyền, lần nữa hắn thi triển.
“Múa rìu qua mắt thợ!” Tiêu Thần cười lạnh, chiến ý bừng bừng. Dưới chân phát lực, hắn tung ra một quyền.
Cú đấm này nhìn như đơn giản nhưng lại mang sức mạnh khổng lồ, đạt đến cấp độ Phản Phác Quy Chân. Quyền thế cuồn cuộn, như thủy triều vỡ bờ, mãnh liệt như núi lửa phun trào.
“Oanh!”
Một tiếng vang lớn vang lên, ngay sau đó là âm thanh xương cốt gãy nát. Tôn Tuyệt phát ra tiếng kêu thê lương, bị đánh bay xa mấy trượng, máu tươi ộc ra từ miệng, cánh tay phải lủng lẳng vô lực.
“Bá Đạo Thiên Quyền của ta đã luyện đến tầng thứ ba, tại sao không thể đánh chết ngươi?!” Tôn Tuyệt gào thét.
Xét về cảnh giới, Tôn Tuyệt cao hơn Tiêu Thần một bậc, Hồn Lực cũng hơn hẳn. Về Chiến Kỹ, Bá Đạo Thiên Quyền là của Tôn gia, hắn đã tu luyện nhiều năm dưới sự chỉ dẫn của cường giả gia tộc, trong khi Tiêu Thần chỉ mới tiếp nhận bản chép tay và chỉ luyện tập trong hai tháng.
Tôn Tuyệt không thể hiểu tại sao, trong mọi khía cạnh, hắn đều chiếm ưu thế nhưng vẫn bị Tiêu Thần đánh bại.
“Bởi vì ta lĩnh ngộ Bá Đạo Thiên Quyền cao hơn ngươi.” Tiêu Thần bình thản đáp. Hắn đã tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền đến tầng thứ tư đỉnh phong và lĩnh ngộ cả Quyền Thế nên việc thắng Tôn Tuyệt là điều hiển nhiên.
“Ta không tin!” Gân xanh trên trán Tôn Tuyệt nổi lên, hắn lại tung ra một quyền mạnh mẽ hơn.
“Yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi tin.”
Cánh tay phải của Tiêu Thần rung lên, ánh sáng vàng kim rực rỡ bùng cháy, Hồn Lực dồn dập tập trung vào nắm đấm, phát ra âm thanh lạo xạo. Tôn Tuyệt tận dụng đà tấn công, khí thế ngày càng mạnh mẽ. Khi tiến gần Tiêu Thần, hắn nhảy vọt lên cao, tiếng gào thét của Ngân Nguyệt Thiên Lang vang vọng, Hồn Lực như sóng biển tràn vào cơ thể hắn.
Khí thế của Tôn Tuyệt dường như sắp phá vỡ rào cản, vươn tới cảnh giới Chiến Tông. Tiêu Thần cảm thấy sắc mặt mình trở nên nghiêm trọng; hắn thừa nhận, Tôn Tuyệt là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng đối mặt. Nhưng miễn là Tôn Tuyệt chưa đạt đến Chiến Tông, hắn vẫn mãi chỉ là Chiến Tôn.
Tiêu Thần hít sâu, dồn sức vào chân, dẫm mạnh xuống đất và ra đòn, một cú đấm đơn giản nhưng mạnh mẽ.
"Răng rắc!"
Âm thanh xương gãy vang lên, xương cốt của Tôn Tuyệt bị chấn nát, máu tươi bắn tung tóe, hắn văng xa vài trượng, lăn mấy vòng trên mặt đất.
"Tầng thứ tư!!! Ngươi đã tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền đến tầng thứ tư!"
Tôn Tuyệt khó nhọc bò dậy, miệng liên tục phun máu.
"Giờ ngươi đã tin chưa?" Tiêu Thần mỉm cười, từng bước tiến tới Tôn Tuyệt, Hồn Lực dày đặc khiến mặt đất rung chuyển.
Thân hình Tôn Tuyệt lảo đảo, phải lùi lại mấy bước mới đứng vững. Tuyệt kỹ Ngũ Phẩm: Bá Đạo Thiên Quyền từng là tự hào của hắn nhưng giờ đây, ưu thế của hắn đã bị dập tắt. Đây là cú sốc lớn cho Tôn Tuyệt, kẻ đã nhiều năm ẩn nhẫn, kiêu ngạo và vô địch một thời.
"Đi!" Tôn Tuyệt nghiến răng, cuối cùng thốt ra được một chữ. Đối đầu trực diện với Tiêu Thần, hắn biết mình không có cửa thắng. Mông Trùng và Vương Bá đã chết dưới tay Tiêu Thần, Lạc Trần và Lăng Phong giằng co mãi không xong, trong khi những người khác cũng bị Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim kìm chân.
Một mình đối diện Tiêu Thần, hắn chắc chắn thua. Thời gian càng kéo dài, tình thế càng bất lợi.
"Giờ muốn đi sao?" Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lẽo, thân hình hắn chớp mắt đã biến mất, một kiếm huyết sắc xé gió lao ra, ánh kiếm lóe sáng, trong không gian xuất hiện những hoa máu, một cánh tay của Tôn Tuyệt rơi xuống đất.
"Aaa! Tiêu Thần, Tôn Tuyệt ta thề sẽ diệt cửu tộc của ngươi!" Tôn Tuyệt gào lên, không dám dừng lại, lập tức chạy vào rừng sâu.
"Đáng tiếc, ta vẫn chưa hoàn toàn khống chế được." Tiêu Thần nheo mắt, Tu La Kiếm trở lại Hồn Giới, đòn vừa rồi chỉ là chiêu đầu tiên trong Tu La Tam Kiếm: Huyết Sát. Với thực lực hiện tại, hắn chưa thể phát huy toàn bộ uy lực chiêu này, nếu không, Tôn Tuyệt đã không chỉ mất một cánh tay.
"Đi!" Nhìn thấy Tôn Tuyệt bỏ chạy, Lạc Trần cũng biến sắc, vội vàng quay người tháo chạy. Các đồng đội khác cũng nhanh chóng bỏ trốn nhưng họ không gặp may như vậy; một người bị Bàn Tử đấm tan xương nát thịt, một người khác bị Tiểu Ma Nữ dùng Ngân Hoàng Đằng biến thành cái sàng.
"Lão Tam, một kiếm vừa rồi thật sắc bén, chẳng lẽ ngươi đã thành công trong Tu La Tam Kiếm?" Bàn Tử tiến đến, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Thần.
"Tu La Tam Kiếm không dễ luyện như vậy, chiêu đầu tiên này ta chỉ mới luyện được sơ bộ." Tiêu Thần lắc đầu.
"Đệ Nhất Kiếm đã mạnh như vậy, không biết Đệ Nhị Kiếm và Đệ Tam Kiếm sẽ cường đại đến mức nào. Ai, ta ngay cả chiêu đầu tiên cũng chưa luyện thành." Bàn Tử vẻ mặt chán nản.
"Ngươi không hợp với kiếm." Tiểu Ma Nữ liếc nhìn Bàn Tử với vẻ khinh thường.
Tiêu Thần và Lăng Phong im lặng, rõ ràng cũng đồng tình với lời nói của Tiểu Ma Nữ. Lúc này, Lăng Phong nói: "Sau này, Tôn Tuyệt và Lạc Trần chắc chắn sẽ phải xem xét lại thực lực của chúng ta. Giờ không nên lãng phí thời gian, hãy tìm vài con Hồn thú trước đã."
Chương 110 Chương 110: Đêm Tĩnh Lặng
Mặt trời từ từ lặn xuống, Tiêu Thần băng qua Sơn Mạch mênh mông. Sau một ngày dài, nhóm của hắn chỉ tiêu diệt được bốn đầu Tam Giai Hồn Thú, mỗi người chỉ nhận được một viên Hồn Tinh Tam Giai.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn. Chúng ta cần tiến sâu hơn,” Lăng Phong nhíu mày nhìn xung quanh.
Theo đà này, họ chỉ có thể kiếm được 30 viên Hồn Tinh Tam Giai, tổng cộng chỉ đạt 30.100 điểm. Con số này không đủ để họ vào top 100, thậm chí top 5 cũng khó khăn.
“Vì 500 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, Bàn gia liều,” Bàn Tử lo lắng, gương mặt nhăn nhó.
“Ta có ý này,” Tiêu Thần lấy ra một tấm bản đồ từ Hồn Giới. “Chúng ta hiện đang ở vùng ngoài cùng của Hồn Thú Sơn Mạch, nơi đây chủ yếu có Tam Giai Hồn Thú. Nếu vào sâu, chắc chắn sẽ gặp không ít Tứ Giai Hồn Thú.”
Ngừng một lát, Tiêu Thần tiếp tục: “Với thực lực của chúng ta, ứng phó với Tứ Giai Hồn Thú không quá nguy hiểm. Chúng ta nên chia làm hai tổ, vòng cung theo hướng này rồi tập trung tại ngọn núi kia. Các ngươi nghĩ sao?”
“Cũng hợp lý. Như vậy, cơ hội gặp Hồn Thú sẽ cao hơn,” Lăng Phong gật đầu rồi quay sang Tiểu Ma Nữ, cười: “Thi Vũ, hai ta đi chung nhé.”
“Ta muốn đi với đồ lưu manh,” Tiểu Ma Nữ không do dự từ chối.
Bàn Tử nhún vai, cảm thấy lạc lõng giữa họ.
Lăng Phong nhìn Bàn Tử, có chút bực bội: “Nhị Mập, đừng làm chậm chân ta nhé.”
“Yên tâm, nếu không đánh lại thì ta chạy, không thua đâu,” Bàn Tử cười, không bận tâm nhiều.
“Vậy thì quyết định vậy đi,” Tiêu Thần bất đắc dĩ đưa cho mỗi người một bản đồ. Nhìn Tiểu Ma Nữ, hắn thầm nghĩ: “Hóa ra Tiểu Ma Nữ đã coi trọng ta, mình cũng có sức hút ghê!”
Khi Lăng Phong và Bàn Tử rời đi, Tiêu Thần cùng Tiểu Ma Nữ dẫn theo Tiểu Kim đi theo hướng khác.
Bóng đêm buông xuống, Tiêu Thần và Tiểu Ma Nữ đã đi qua hai ngọn núi. Khi chuẩn bị nghỉ ngơi, họ bất ngờ phát hiện ánh lửa nhấp nháy.
Hai người lặng lẽ tiến lại gần, bỗng một giọng nói vang lên: “Tiêu Thần?”
Tiêu Thần quay lại, nhận ra Hạ Lôi và Ôn Nhã, hai người từng gặp trước đó tại cửa Luyện Dược Sư Công Hội. Ôn Nhã trước đây đã trúng độc của Thanh Văn Xà, và hắn đã dùng kim châm để giải độc cho nàng. Dù đeo mặt nạ lúc đó nhưng giờ Ôn Nhã lại nhận ra hắn.
“Ân công, giờ cả Yến Thành đều biết ngươi là người chế tạo Mỹ Dung Dịch,” Ôn Nhã nói, ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiêu Thần vỗ trán, nhớ lại lần trước vì ba loại dược mà hắn đã khiến Luyện Dược Sư Công Hội bất mãn, danh phận Luyện Dược Sư của hắn cũng bị lộ.
“Các ngươi qua đêm ở đây sao?” Tiêu Thần hỏi.
“Đúng vậy, chỗ này cũng coi như sâu trong Hồn Thú Sơn Mạch. Nhiều người ở đây sẽ an toàn hơn,” Hạ Lôi trả lời với nụ cười.
“Ân công, ban đêm ở đây rất nguy hiểm. Nếu cùng ở với chúng ta, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau,” Ôn Nhã đề nghị.
“Cũng được,” Tiêu Thần không từ chối. Hắn có ấn tượng tốt về Ôn Nhã nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Thêm một cặp mắt nhìn xung quanh lúc này luôn là điều tốt.
Ánh lửa trong mắt Tiêu Thần như đang bùng cháy mãnh liệt. Chỉ một lát sau, bốn bóng người xuất hiện trước mặt hắn, gồm hai nam và hai nữ, tất cả đều là học viên của Chiến Vương Học Viện.
“Hạ Lôi, tại sao các ngươi lại dẫn người lạ vào đây?” Một thanh niên áo trắng trong nhóm lên tiếng, ba người còn lại đều tỏ ra không hài lòng. Khi nhìn thấy gương mặt Tiêu Thần, sự phẫn nộ của họ càng tăng lên.
“Tiêu Thần?”
Bốn người đồng loạt đứng dậy, danh tiếng của Tiêu Thần đã sớm vang danh khắp Yến Thành. Nhiều cao thủ trên Viện Bảng đã bị hắn hạ gục khiến hắn trở thành kẻ thù chung của Chiến Vương Học Viện.
“Hạ Lôi, các ngươi lại dám mang Tiêu Thần đến đây? Các ngươi không biết hắn đã trở thành kẻ thù công khai của Chiến Vương Học Viện sao? Hay các ngươi cố tình dẫn hắn đến để sát hại chúng ta?” Thanh niên áo trắng lại nói, bàn tay phải đã nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
“Hàn Lỗi, ngươi đang nói bậy bạ!” Ôn Nhã tức giận nhìn hắn, giọng điệu trầm lại: “Các ngươi cũng biết, lần trước ta bị trúng Thanh Văn Xà độc, chính Tiêu Thần đã cứu ta. Đừng có gộp mọi chuyện lại, hắn không có ác ý.”
Nghe vậy, những người còn lại không nói thêm gì nữa và lặng lẽ ngồi xuống bên đống lửa.
“Ân công, thật ngại quá.” Ôn Nhã nhìn Tiêu Thần với vẻ áy náy.
“Không sao.” Tiêu Thần khoát tay, không nói thêm. Hắn biết, kể từ khi hạ gục Địch Hàn, mối thù với Chiến Vương Học Viện đã trở nên không thể hóa giải.
“Ban đêm không nên đốt lửa, kẻo thu hút Hồn Thú đến...” Tiêu Thần nhắc nhở.
Chưa kịp dứt lời, Hàn Lỗi đã cắt ngang: “Hấp dẫn Hồn Thú? Ngươi không có một chút dũng khí nào mà còn dám tham gia Yến Thành Thu Liệp?”
“Đúng vậy, chúng ta còn mong có Hồn Thú đến gần để tiết kiệm thời gian tìm kiếm.” Một nam tử áo đen khác nhìn Tiêu Thần với vẻ khinh thường.
“Quả là lòng tốt bị chà đạp.” Tiểu Ma Nữ tức giận nhìn bọn họ.
Tiêu Thần lắc đầu, ra hiệu cho Tiểu Ma Nữ im lặng. Sau đó, cả hai cùng ngồi xuống gốc cây cổ thụ. Tiêu Thần chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu tu luyện. Tiểu Ma Nữ thì cảnh giác nhìn nhóm đối diện, ngay cả với Hạ Lôi và Ôn Nhã, nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Bóng đêm tĩnh lặng, tiếng thú rống vang vọng trong rừng, những đôi mắt sáng lấp lánh đang quan sát nhóm Tiêu Thần.
“Có không ít Tam Giai Hồn Thú ở đây nhưng không cảm nhận được hơi thở của Tứ Giai Hồn Thú.”
“Tứ Giai Hồn Thú chỉ tương đương với Chiến Tôn cảnh, chúng ta có đến sáu người, tám người, Tứ Giai Hồn Thú dám đến gần sao?”
“Có lẽ do một số người làm vận may của chúng ta kém, ngay cả một con Tứ Giai Hồn Thú cũng không thấy.”
Nhóm Hàn Lỗi thảo luận mà không hề kiêng nể, họ dường như không để ý đến sự hiện diện của Tiêu Thần.
Đột nhiên, Tiêu Thần mở mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Đồ lưu manh, có chuyện gì vậy?” Tiểu Ma Nữ hiếm khi thấy hắn như thế, ngay cả khi đối mặt với Chiến Tôn đỉnh phong cũng không bao giờ như vậy.
“Xuỵt!” Tiêu Thần ra hiệu im lặng, ghé sát tai Tiểu Ma Nữ: “Cẩn thận, có một cỗ Hồn Lực mạnh mẽ ở gần đây, ít nhất cũng là Chiến Tôn đỉnh phong.”
“Tứ Giai Hồn Thú?” Ánh mắt Tiểu Ma Nữ sáng lên.
Nàng chưa kịp nói xong, những bóng người quanh đống lửa đã động đậy, vội vã chạy vào rừng, hiển nhiên họ cũng cảm nhận được cỗ Hồn Lực mạnh mẽ.
“Có câu nói rằng, nghé con mới sinh không sợ cọp. Những người này thật muốn đi tìm cái chết.” Tiêu Thần lạnh lùng, không màng đến sự việc.
Cả bầu không khí trở nên căng thẳng.
Khi nghe đến hai chữ "ban thưởng", ánh mắt mọi người bừng sáng. Dù biết rằng phần thưởng khó lòng thuộc về mình, họ vẫn không khỏi hồi hộp mong chờ.
Khúc Huyền ho nhẹ, rồi nói: "Phần thưởng Yến Thành Thu Liệp lần này phong phú hơn trước, từ hạng sáu đến hạng mười sẽ nhận được hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai."
"Ngũ Giai Hồn Tinh? Đến tận hai viên!" Đám đông nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực. Hầu hết trong số họ đều là thiên chi kiêu tử của Đại Yên Vương Triều, nhiều người đã đạt Ngũ Phẩm Chiến Hồn. Chỉ cần nỗ lực, họ nhất định sẽ có ngày đột phá tới Chiến Tông. Ngũ Giai Hồn Tinh chính là con đường tắt để họ tiến vào cảnh giới đó, với Hồn Lực chứa đựng bên trong không gì sánh được.
"Khó trách viện trưởng nói ban thưởng năm nay phong phú hơn trước, trước đây chỉ có hạng ba mới nhận được một viên Hồn Tinh Ngũ Giai."
"Không biết ban thưởng cho ba hạng đầu năm nay là gì nhỉ?" Sau khi sự kinh ngạc qua đi, đám đông lại xôn xao.
"Hạng ba sẽ nhận hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai và một kiện Ngũ Phẩm Hồn Binh," Khúc Huyền nhấn giọng, kích thích sự phấn chấn trong lòng mọi người.
"Hạng ba có thêm một thanh Hồn Binh Ngũ Phẩm, như vậy cũng hợp lý." Mọi người gật đầu, phần thưởng này không có gì quá bất ngờ.
"Hạng hai," Khúc Huyền tiếp tục, không khí lại trở nên tĩnh lặng: "Ban thưởng một kiện Ngũ Phẩm Hồn Binh và một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ."
Lần này, mọi người không còn giữ được bình tĩnh. Đa số đều tỏ ra phấn khích, tựa như muốn lao vào Hồn Thú Sơn Mạch để chiến đấu ngay lập tức. Ngũ Phẩm Hồn Binh tuy quý giá nhưng nếu so với Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thì không thấm tháp gì. Những đại thế gia tại Yến Thành có thể không thiếu Ngũ Phẩm Chiến Kỹ nhưng nhiều tu sĩ từ các thành nhỏ khác xem đó như bảo vật.
Có Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, thực lực gia tộc sẽ được nâng cao đáng kể. Ngay cả các đệ tử trong đại gia tộc cũng kích động, vì Ngũ Phẩm Chiến Kỹ cực kỳ hiếm có, ngay cả tại Chiến Vương Học Viện, nó cũng được xem là bảo bối.
"Hạng nhất thì sao?" Một tu sĩ hỏi lớn, lập tức mọi ánh mắt đổ dồn vào Khúc Huyền. Nếu ban thưởng hạng hai đã tuyệt vời như vậy, không biết hạng nhất sẽ ra sao?
"Khúc Huyền quả thật rất tâm huyết." Quách Sĩ Thần nhếch môi, đôi mắt híp lại.
Thanh âm của hắn tuy nhỏ nhưng Tiêu Thần vẫn nghe thấy, liền hỏi: "Viện trưởng, chẳng lẽ phần thưởng này có ý nghĩa sâu xa gì không? Chỉ là một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thôi sao?"
"Chỉ là một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thôi sao? Ngươi nghĩ rằng Ngũ Phẩm Chiến Kỹ nhiều lắm sao?" Quách Sĩ Thần nhíu mày, lúc này Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử cũng chăm chú nhìn hai người.
Chưa kịp để Quách Sĩ Thần trả lời, Lăng Phong đã chen vào: "Phóng nhãn toàn bộ Đại Yên Vương Triều, chỉ có vương thất và bốn đại gia tộc mới sở hữu Ngũ Phẩm Chiến Kỹ. Bá Đạo Thiên Quyền của ngươi là Ngũ Phẩm Chiến Kỹ đặc thù của Tôn gia."
"Vương thất và bốn đại gia tộc đều có cường giả Chiến Vương, có lẽ cũng sở hữu cả Lục Phẩm Chiến Kỹ, sao Ngũ Phẩm Chiến Kỹ lại ít như vậy?" Tiêu Thần nghi ngờ.
"Lục Phẩm Chiến Kỹ? Tôi biết chỉ có vương thất và Chiến Vương Học Viện nắm giữ. Dù có cường giả Chiến Vương, chưa chắc họ đã có được Lục Phẩm Chiến Kỹ." Lăng Phong lắc đầu.
Tiêu Thần cảm thấy ngạc nhiên, tự nhủ: "Có vẻ như chiến kỹ mới là thứ quý giá nhất. Mình sở hữu Tu La Tam Kiếm và Vô Tận Chiến Quyết mà đã quá xem thường giá trị của chiến kỹ. Phải chú ý hơn trong tương lai."
"Ngươi đã nhầm, Lục Phẩm Chiến Kỹ không chỉ vương thất và Chiến Vương Học Viện mới có." Quách Sĩ Thần mỉm cười bí hiểm.
Nghe vậy, bốn người Tiêu Thần đều sáng mắt lên, đồng thanh hỏi: "Chẳng lẽ Thần Phong Học Viện cũng có?"
"Đó là bí mật, không thể nói ra." Quách Sĩ Thần lắc đầu thần bí.
"Phì!!!"
Bọn Tiêu Thần liếc nhau, ánh mắt như đã thỏa thuận điều gì.
"Đúng rồi, viện trưởng, ngươi nói phần thưởng lần này có ý nghĩa gì đặc biệt?"
Tiêu Thần tiếp tục hỏi. Hắn biết rằng nếu Chiến Vương Học Viện đã công bố Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thì chuyện không đơn giản như vẻ ngoài.
"Dù sao, các ngươi cần phải cẩn thận trong Yến Thành Thu Liệp," Quách Sĩ Thần trầm giọng nói.
Mọi người gật đầu. Một bản Ngũ Phẩm Chiến Kỹ đã đủ khiến nhiều người liều mạng, việc cẩn thận là điều đương nhiên. Có lẽ, cuộc thi này sẽ vô cùng khốc liệt.
Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ, giọng Khúc Huyền vang lên:
"Hạng nhất?"
Khúc Huyền mỉm cười, hài lòng với phản ứng của mọi người, rồi nhấn mạnh:
"Phần thưởng cho hạng nhất là một viên Hồn Tinh Lục Giai và một bản Chiến Kỹ Lục Phẩm!"
Câu nói này lập tức khiến không khí trở nên sôi động, mọi người đồng loạt hít vào một hơi, tiếng xì xào vang lên.
"Lục Giai Hồn Tinh? Phần thưởng này thật quá cao."
"So với Lục Phẩm Chiến Kỹ, Lục Giai Hồn Tinh có đáng gì? Mẹ, dù có liều mạng, ta cũng phải giành hạng nhất! Chỉ cần có Lục Phẩm Chiến Kỹ, gia tộc ta sẽ phất lên."
"Cuộc Yến Thành Thu Liệp lần này chắc chắn sẽ vô cùng tàn khốc. Một bản Chiến Kỹ Lục Giai cũng đủ để mọi người tranh đấu."
Mọi người đều ngỡ ngàng, không ít người đã đỏ bừng mắt. Ngay cả Vân Lạc Tuyết, thiên tài Lạc Trần, cũng nắm chặt tay, bởi Lục Phẩm Chiến Kỹ đối với họ là một bảo vật vô giá.
"Chúng ta phải cẩn trọng hơn," Bàn Tử hít sâu nói, ánh mắt toát lên khao khát.
Tiêu Thần và Lăng Phong gật đầu, chỉ có Tiểu Ma Nữ là có vẻ không mấy quan tâm đến bản Lục Phẩm Chiến Kỹ.
"Bốn người các ngươi cần nhớ, mạng sống rất quý giá," bất ngờ, giọng Quách Sĩ Thần vang lên.
"Phần thưởng này có lẽ không phải dành cho chúng ta, mà muốn hướng về Thần Phong Học Viện. Họ đã phải vất vả lắm mới có được bốn người chúng ta, bọn họ muốn dẫm lên chúng ta, muốn triệt hạ Thần Phong Học Viện để Chiến Vương Học Viện có thể thượng vị."
Ánh mắt Lăng Phong trở nên sắc bén.
Mọi người gật đầu, mặc dù Thần Phong Học Viện đã xuống dốc nhưng khí phách ngày xưa vẫn không thể nào quên. Phần thưởng của Chiến Vương Học Viện không chỉ chứng minh sức mạnh mà còn nhằm lấy lòng vương thất và bốn đại gia tộc.
"Quách lão quỷ, ngươi không lo cho an nguy của chúng ta sao?" Tiểu Ma Nữ nghiến răng nhìn Quách Sĩ Thần.
"Lo lắng chứ," Quách Sĩ Thần nhún vai. "Nhưng lo lắng thì có ích gì? Dù có lo lắng, ta vẫn tin tưởng vào các ngươi."
"Ta thấy ngươi tin vào 500 vạn của chúng ta thì đúng hơn," Bàn Tử bĩu môi. "Hạng nhất là Lục Phẩm Chiến Kỹ đó nha, cho dù bốn người chúng ta toàn lực ứng phó cũng chưa chắc có được."
"Khục," Quách Sĩ Thần ho nhẹ, chỉ tay về phía xa. "Nhanh đi nhận lệnh bài đi."
"Quách lão quỷ!" Bốn người tức giận trừng mắt nhìn Quách Sĩ Thần rồi đi về trung tâm quảng trường.
Rất nhanh, họ đã nhận được lệnh bài, cảm nhận được vô số ánh mắt thù địch từ khắp nơi, sắc mặt Tiêu Thần trầm xuống. Có lẽ lần này nguy hiểm nhiều hơn an toàn.
"Hiện tại, tất cả mọi người hãy vào Hồn Thú Sơn Mạch, một tháng sau hãy tập hợp tại đây," âm thanh to lớn vang lên từ không gian. Những người tham gia Yến Thành Thu Liệp đều vội vã rời khỏi thành.
Chương 107 Chương 107: Miểu Sát
So với sự vội vã của những người khác, bốn người Tiêu Thần lại tỏ ra rất bình thản. Với một tháng cho Yến Thành Thu Liệp, họ không cần phải giành giật từng giây.
Quách Sĩ Thần thấy bọn họ nhởn nhơ như vậy thì tức đến xì khói nhưng vì đại cục, ông đành phải kìm nén cơn giận.
Hai giờ sau, nhóm Tiêu Thần đã có mặt bên ngoài Hồn Thú Sơn Mạch.
"Ta chỉ tiễn đến đây, một tháng sau sẽ đến đón các ngươi," Quách Sĩ Thần để lại một câu rồi không thấy tăm hơi.
"Quách lão quỷ!!!" Tiểu Ma Nữ nghiến răng nói.
"Nhìn mặt Quách lão quỷ lúc xanh lúc tím, thật là đã đời! Xem hắn sau này có dám đùa giỡn chúng ta nữa không," Bàn Tử cười ha hả.
Tiêu Thần mỉm cười. Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử có tài đùa giỡn, hiện giờ còn cuồng vọng đến mức dám châm chọc cả Quách Sĩ Thần.
"Các ngươi có nhận ra rằng chúng ta đã bị theo dõi không?" Lăng Phong đột ngột lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn xung quanh.
Nghe vậy, ba người còn lại lập tức nhíu mày. Tiêu Thần nói:
"Trước hết, vào Hồn Thú Sơn Mạch đã."
Hồn Thú Sơn Mạch với những cây cổ thụ che kín trời, sương mù dày đặc khiến việc tìm kiếm một người trở nên khó khăn. Dù bị người khác theo dõi, họ vẫn dễ dàng chạy thoát.
Thế nhưng, bọn Tiêu Thần không có ý định trốn tránh. Trong thời gian Yến Thành Thu Liệp, toàn bộ Hồn Thú Sơn Mạch đều bị phong tỏa, chỉ có người tham gia mới có thể ra vào.
Quách Sĩ Thần đã khẳng định với họ rằng những cường giả Chiến Tông cảnh lâu năm nếu dám vào đây thì chỉ có một chữ: Chết! Bình thường, Tiêu Thần và các bạn sẽ không dễ dàng tin tưởng nhưng vào những lúc quan trọng, họ hoàn toàn đặt niềm tin vào Quách Sĩ Thần, bởi ông có thực lực.
Những ngày qua, Quách Sĩ Thần đã đắc tội với Chiến Vương Học Viện, Tôn gia, Hoàng gia nhưng vẫn sống rất nhàn nhã. Ông dám nói như vậy vì có lý do.
Quách Sĩ Thần cũng đã nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận với năm người đứng đầu Viện Bảng: Vân Lạc Vũ, Khúc Lân, Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần và Vân Lạc Tuyết. Tiêu Thần đã thấy thực lực của Lạc Trần và Vân Lạc Tuyết, và biết rằng nhóm mình đã tiến bộ trong hơn một tháng qua. Chỉ cần hai người kia không vào Chiến Tông cảnh, họ không cần phải sợ.
Sau hai giờ chạy trong rừng, bốn người dừng lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía sau.
"Ra đi," Tiêu Thần lên tiếng, giọng nói mang theo sát khí.
Vừa dứt lời, bóng dáng lần lượt xuất hiện trên các cành cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm Tiêu Thần.
"Lạc Trần, Tôn Tuyệt, các ngươi là thuộc hạ của Tào Tháo à? Nói đến là đến," Tiêu Thần cười lạnh, nhận ra những người theo dõi trước đó.
Lạc Trần và Tôn Tuyệt dẫn đầu nhóm này, bên cạnh còn có một người quen, chính là người từng bị Lăng Phong đánh bại ở trước cửa Thần Phong Học Viện.
Lạc Trần và đồng bọn không hiểu Tiêu Thần nói gì nhưng cảm nhận được sát khí trên người hắn. Lạc Trần nhìn Lăng Phong, con ngươi lạnh lẽo:
"Là ngươi giết đệ đệ ta?"
"Như lời ngươi nói," Lăng Phong đáp, sắc mặt bình tĩnh. Với đột phá đến Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, hắn không còn e ngại Lạc Trần.
Lạc Trần sầm mặt, hắn cười lạnh:
"Ban đầu ta định cho ngươi chết một cách thống khoái nhưng bây giờ ta đổi ý. Ta muốn làm cho ngươi sống không bằng chết!"
Vừa dứt lời, Lạc Trần như mũi tên rời cung, lao về phía Lăng Phong.
"Địa Liệt Trảm!"
Lăng Phong tự tin, nhảy lên, trường kiếm chém ra, khí thế cuồng bạo hướng về Lạc Trần.
"Tốc độ thật nhanh! Thực lực Lạc huynh xem ra lại tiến bộ rồi," Tôn Tuyệt cười tủm tỉm nhìn Lạc Trần, sau đó ánh mắt chuyển sang Bàn Tử:
"Thằng mập đáng chết, lần trước ngươi đánh bản công tử rất thoải mái, lần này bản công tử sẽ trả lại gấp bội."
"Lần trước chỉ đánh ngươi mấy cái tát tay, lần này lão tử sẽ để ngươi đoạn tử tuyệt tôn!" Bàn Tử không hề sợ hãi, toàn thân tựa như khiêu khích.
"Hừ, nạp mạng đi!"
Tôn Tuyệt không nói thêm lời nào. Lần trước, vì bị thương, hắn không thể phản kháng nhưng giờ đã khác.
"Hươu chết vào tay ai còn chưa chắc đâu."
Bàn Tử không ngần ngại triệu hồi Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu để đối đầu.
"Xem ra đối thủ của ngươi là ta," một thanh niên mặc y phục màu đen cười tà nói với Tiêu Thần.
"Mông Trùng, tên Tiêu Thần này rất quái dị, chúng ta nên hợp sức lại," Vương Bá, người đã chứng kiến thực lực của Tiêu Thần, khuyên can. Dù Mông Trùng xếp thứ chín nhưng ngay cả Địch Hàn, đứng thứ mười ba trên Viện Bảng, cũng đã bị Tiêu Thần hạ gục.
Nghe vậy, Mông Trùng cười khinh bỉ: "Chiến Tôn hậu kỳ thôi, cần phải hai người hợp sức sao?" Hắn vô cùng tự tin vào thực lực của mình và không thèm để Tiêu Thần vào mắt. Mông Trùng dương một chuôi trường đao lửa vàng, chém thẳng về phía Tiêu Thần.
"Mấy người còn lại, đi giết nữ nhân và con quái thú kia!" Vương Bá không dám lơ là, ra lệnh trước khi lao về phía Tiêu Thần.
"Ta nói, giết hắn, chỉ cần mình ta là đủ." Mông Trùng cười lạnh, kim diễm trường đao xé gió, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt cổ thụ xung quanh.
“Lục Phẩm Chiến Hồn: Kim Diễm Đao?” Tiêu Thần nhận ra ngay sức mạnh của Mông Trùng. Hắn biết rằng, nếu là người khác, chắc chắn không dám đối mặt. Nhưng thật tiếc, Mông Trùng lại chạm trán Tiêu Thần.
"Bá Đạo Thiên Quyền!" Tiêu Thần gầm lên, sức mạnh to lớn bùng phát, từng luồng kim sắc Hồn Lực lan tỏa bốn phương.
"Mặc dù có chút thực lực nhưng chỉ điểm này không đủ…" Mông Trùng cười nhạo, trường đao vung lên nhằm giết chết Tiêu Thần.
Âm vang chói tai! Nắm đấm của Tiêu Thần va vào Kim Diễm Đao, âm thanh vang vọng khắp nơi. Nụ cười trên mặt Mông Trùng cứng lại, ánh mắt tràn ngập sự không thể tin. Kim Diễm Đao nứt toác, suýt nữa thì vỡ vụn.
Mông Trùng không biết rằng Tiêu Thần đã luyện Bá Đạo Thiên Quyền đến đệ tứ trọng đỉnh phong. Với Quyền Thế khủng khiếp, ngay cả Chiến Tôn cảnh đỉnh phong cũng khó lòng là đối thủ của hắn.
Mông Trùng nhận ra mình đã đánh giá thấp Tiêu Thần. Khi hắn định lùi lại, Tiêu Thần đã như một tia chớp lao lên.
"Ngươi dám!" Vương Bá gào lên, sử dụng Lục Phẩm Chiến Hồn: Liệt Diễm Ma Viên từ phía sau đập xuống.
"Ta có cái gì không dám?" Tiêu Thần cười tươi, U Linh Chiến Hồn xuất hiện, biến thành mảnh khói đen bao trùm Kim Diễm Đao đang cố chạy trốn, đồng thời, nắm đấm của hắn nhanh chóng đập vào ngực Mông Trùng.
Ầm! Một tiếng nổ vang lên, xương Mông Trùng vỡ vụn, huyết động lớn hiện lên trên ngực hắn, ngũ tạng lục phủ rơi ra, mắt Mông Trùng trợn to, không thể tin nổi nhìn vào ngực mình.
Ta là Chiến Tôn đỉnh phong, đứng thứ chín trong Viện Bảng, làm sao có thể chết dưới tay một tên Chiến Tôn hậu kỳ?
Sự không cam lòng, phẫn nộ, và sợ hãi tràn ngập tâm trí hắn. Nhưng Tiêu Thần không cho hắn cơ hội. Trong tay hắn, một thanh trường kiếm xuất hiện, chém Mông Trùng thành hai mảnh.
Miểu sát! Thật sự là miểu sát!
"Ngươi, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?!" Vương Bá đang lao tới cũng sững sờ trước sức mạnh của Tiêu Thần. Nếu Mông Trùng còn không phải là đối thủ thì hắn làm sao có thể chiến thắng?
"Chờ ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết." Tiêu Thần cười lạnh, lập tức lại xuất thủ.
Chương 108 Chương 108: Cuộc Đối Đầu Nảy Lửa
Chiến ý mãnh liệt từ Tiêu Thần bùng nổ, máu trong cơ thể hắn sôi sục như lửa thiêu. Một lớp hỏa diễm kim sắc bao trùm thân hình hắn.
"Khí chất Hỏa Diễm Chiến Hồn?"
Đôi mắt Vương Bá co rút, bất giác lùi lại vài bước. Dù chưa từng thấy Chiến Hồn này, hắn đã đọc qua thư tịch, và giờ đây hỏa diễm kim sắc của Tiêu Thần thật sự tương đồng với những gì ghi chép.
"Tiêu Thần không phải chỉ có Tứ Phẩm Chiến Hồn: U Ảnh sao? Sao lại có cả Hỏa Diễm Chiến Hồn?"
Tôn Tuyệt, đang chiến đấu với Bàn Tử, chợt nhận ra điều gì, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
"Đánh nhau với Bàn gia mà còn dám phân tâm?"
Hắn tung một quyền mạnh mẽ vào ngực Tôn Tuyệt khiến thân hình Tôn Tuyệt bay văng như diều đứt dây.
Phành! Phành! Phành!
Nhiều cây đại thụ gãy đổ, đất đá bay tứ tung, bụi mù cuồn cuộn.
"Bàn Tử, ngươi làm ta thật sự phẫn nộ rồi."
Tôn Tuyệt từ trong đám bụi mờ mịt bước ra, lau đi máu tươi trên môi và nhe răng cười.
"Song Sinh Chiến Hồn sao? Để ta cho các ngươi thấy điều gì mới mẻ về Song Sinh Chiến Hồn chân chính!"
"Ngào ô!"
Tiếng sói tru vang lên, một hư ảnh cự lang bất ngờ xuất hiện trên đầu Tôn Tuyệt, với răng nanh sắc bén và đôi mắt huyết hồng, tỏa ra khí lạnh.
Toàn thân cự lang trắng như tuyết, giữa trán có một vầng trăng mờ ảo tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
"Thất Phẩm Chiến Hồn: Khiếu Nguyệt Thiên Lang?"
Tiêu Thần nheo mắt lại, không ngờ Tôn Tuyệt lại sở hữu Song Sinh Chiến Hồn. Một là Lục Phẩm: Lôi Văn Hổ, còn lại mạnh mẽ hơn, chính là Thất Phẩm: Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Nghĩ đến đó, hắn gia tăng tốc độ, Tôn Tuyệt với Song Sinh Chiến Hồn khiến Bàn Tử không chắc đã là đối thủ. Hơn nữa, có nhiều tu sĩ đỉnh phong đang vây công Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim, vì vậy hắn phải nhanh chóng hạ gục Vương Bá.
"Đừng tưởng ta sợ ngươi!"
Vương Bá, dù ban đầu hoảng sợ nhưng nhanh chóng trở nên hung tợn. Lục Phẩm Chiến Hồn: Liệt Diễm Ma Viên xuất hiện, hắc sắc hỏa diễm cuồn cuộn thiêu đốt hư không.
"Bá Đạo Thiên Quyền!"
Tiêu Thần lạnh lùng quát. Nếu vẫn chỉ là Chiến Tôn sơ kỳ, có lẽ hắn không phải đối thủ của Vương Bá. Nhưng hiện tại, chỉ cần không phải cường giả Chiến Tông, hắn vẫn có thể đánh một trận.
"Liệt Diễm Trảm!"
Vương Bá gồng mình, huy động toàn bộ Hồn Lực, đại đao trong tay gào thét, tạo ra một đao cương cao vút bằng hắc sắc hỏa diễm, thật hung tợn, liên tục vang lên những tiếng "lách cách."
Oanh!
Hai người đâm vào nhau, Hồn Lực cuồng bạo lan tỏa bốn phương tám hướng, cổ thụ bị phá hủy, mảnh vụn bay tán loạn.
"Đi chết đi!"
Vương Bá gầm thét, Liệt Diễm Ma Viên hung hăng tấn công về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần thấy thế liền dậm chân, thân hình nhanh chóng tránh khỏi một đòn trí mạng từ Liệt Diễm Ma Viên nhưng Vương Bá không để mất cơ hội.
"Muốn chạy? Ngươi không thể thoát, Tiêu Thần, ngươi chỉ có thế mà thôi."
Vương Bá cười lạnh, khí thế áp đảo, Liệt Diễm Ma Viên lần nữa nhắm vào ngực Tiêu Thần.
Tiêu Thần cười quỷ dị, tay phải từ từ nâng lên, một cỗ lực lượng huyền diệu bắt đầu vờn quanh. Khi Liệt Diễm Ma Viên đến gần, hắn lập tức phản kích:
"Toái Hồn Chưởng!"
Hắn thầm quát nhẹ, một chưởng cương bình thường nhằm vào Liệt Diễm Ma Viên.
"Thực lực chỉ có bấy nhiêu?"
Nụ cười của Vương Bá tắt ngấm. Hắn tự tin rằng cú đánh của Liệt Diễm Ma Viên đủ sức hủy diệt Tiêu Thần.
Chỉ trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt Vương Bá cứng đờ, hắn điên cuồng phun máu.
Khi chưởng cương bình thường chạm vào Liệt Diễm Ma Viên, nó ngửa mặt lên trời gào thét, nửa thân thể bất ngờ nổ tung, biến thành sương mù tan biến trong không trung.
"Đây là Chiến Kỹ gì? Sao có thể làm tổn thương Chiến Hồn của ta?"
Vương Bá hoảng hốt, nhận ra mình đã quá khinh thường Tiêu Thần.
# Chương 1: Thử Thách
Một chưởng tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng uy lực của nó không thể xem nhẹ. Dù không đạt đến Tứ Phẩm Chiến Kỹ, nó vẫn đủ sức gây trọng thương cho Chiến Hồn.
Tiêu Thần không nói gì, lập tức thi triển Mê Tung Bộ, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Vương Bá. Vương Bá đứng yên, hai tay ôm chặt cổ, ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng.
“Phốc!”
Một vòi máu từ cổ hắn phun lên không trung, thân thể ngã xuống, không còn chút sinh khí.
Trên không, một đám sương mù đen cuộn quanh Liệt Diễm Ma Viên, điên cuồng nuốt lấy Hồn Lực. Chỉ sau vài giây, đám hắc vụ đó đã tan biến.
“Đúng như vậy, U Linh Chiến Hồn có thể hấp thu Hồn Lực của Chiến Hồn khác để trưởng thành,” Tiêu Thần trong lòng kinh ngạc không thôi.
Trước đây, trong cuộc khảo hạch tại Chiến Vương Học Viện, mọi người đều cho rằng Chiến Hồn của hắn là Tứ Phẩm, U Ảnh. Có lẽ lúc đó U Linh Chiến Hồn đúng là chỉ đạt đến cấp độ đó. Nhưng hiện tại, sau khi hấp thu vô số Hồn Lực và Chiến Hồn khác, khí tức của U Linh Chiến Hồn đã gần giống với Ngũ Phẩm Chiến Hồn.
Tiêu Thần cuối cùng cũng khẳng định rằng U Linh Chiến Hồn là Chiến Hồn có khả năng trưởng thành. Dù hiện tại chỉ tương đương với Ngũ Phẩm nhưng sức mạnh và tiềm lực của nó có thể vượt xa cả Cửu Phẩm Chiến Hồn.
“Lão Tam, tới giúp ta!” Thanh âm của Bàn Tử vang lên, kéo Tiêu Thần ra khỏi dòng suy nghĩ.
Dù Bàn Tử sở hữu Cửu Phẩm Chiến Hồn nhưng Tôn Tuyệt cũng không phải là kẻ yếu. Với Song Sinh Chiến Hồn, dù chỉ là Lục hay Thất Phẩm, cũng không hề thua kém Cửu Phẩm Chiến Hồn, huống chi Tôn Tuyệt còn mạnh hơn Bàn Tử một bậc.
Tiêu Thần như một tia chớp lao đến, ngay lập tức xuất hiện gần hai người, tung ra một quyền mạnh mẽ vào Tôn Tuyệt.
Tôn Tuyệt thấy vậy liền lùi lại, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường. “Hai người cùng lên sao? Cũng tốt, như vậy ta không phải tốn sức.”
“Lão Nhị, ngươi đi giúp bọn Tiểu Ma Nữ, nơi này giao cho ta,” Tiêu Thần nhìn chằm chằm vào Tôn Tuyệt, không quay đầu.
“Lão Tam, ngươi?” Bàn Tử lo lắng, mặc dù Tiêu Thần không yếu nhưng Tôn Tuyệt sở hữu Song Sinh Chiến Hồn.
Trước đó, hắn cũng từng nghĩ Tiêu Thần có Song Sinh Chiến Hồn nhưng ngay lập tức nhận ra, ngọn lửa vàng rực rỡ quanh Tiêu Thần không phải đến từ Chiến Hồn mà từ một loại công pháp khác.
“Yên tâm, một mình ta đủ để đối phó hắn rồi,” Tiêu Thần tự tin khẳng định. Dù Song Sinh Chiến Hồn đáng sợ nhưng hắn không hề kiêng dè.
Chiến Hồn truyền thừa, về một mặt nào đó, cũng là một dạng Chiến Hồn đặc thù, thậm chí còn mạnh hơn Chiến Hồn đặc thù bởi vì nó mang truyền thừa riêng của mình.
Bàn Tử gật đầu, quay lưng rời đi, hướng về phía Tiểu Ma Nữ đang chiến đấu.
“Chỉ cần ngươi đủ sức ứng phó với bản công tử? Ngươi nghĩ mình sẽ gặp may như lần trước sao?” Tôn Tuyệt cười nhạt.
“Không thể không nói, các ngươi quả thật có chút thực lực, có thể khiến bản công tử phải hiển lộ Song Sinh Chiến Hồn.”
Cho đến nay, chỉ có phụ thân Tôn Đình biết Tôn Tuyệt sở hữu Song Sinh Chiến Hồn. Đó là lý do Tôn Đình luôn dung túng cho hắn. Miễn là không tổn hại đến lợi ích gia tộc, một vài hành động sai trái cũng không thành vấn đề.
Tôn Đình không những không trách mắng, mà còn âm thầm coi Tôn Tuyệt là người thừa kế duy nhất của Tôn gia. Ông muốn giấu diếm thiên phú của Tôn Tuyệt, vì thế mới đẩy Tôn Tử ra trước.
Thậm chí, Tôn Đình còn nghĩ rằng, nếu Tôn Tuyệt một ngày nào đó đột phá lên Chiến Hoàng, có thể Đại Yên Vương Triều sẽ đổi chủ.
“Chiến Hồn Lôi Văn Hổ của ngươi cơ bản không thể phát huy toàn bộ thực lực?” Tiêu Thần hỏi, miệng nở một nụ cười ẩn ý hướng về Tôn Tuyệt.
Chương 109 Chương 109: Không Khoan Nhượng
“Làm sao ngươi biết?” Tôn Tuyệt biến sắc, nhận ra điều gì đó, phẫn nộ nhìn Tiêu Thần. “Là ngươi!”
Trước đây, tại bên ngoài Hồn Giới Cấm Chế, Tiêu Thần đã chấn thương Lôi Văn Hổ, Lục Phẩm Chiến Hồn của hắn. Ban đầu, Tôn Tuyệt chỉ nghĩ Chiến Hồn sẽ sớm hồi phục nhưng sau hơn nửa tháng trôi qua, hắn đã thử mọi biện pháp mà vẫn không thể giúp Lôi Văn Hổ khôi phục. Giờ đây, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân.
“Xem ra ngươi cũng không ngốc.” Tiêu Thần cười lạnh, biết rằng Toái Hồn Chưởng rất khó chữa trị. Ai bị thương bởi nó sẽ gặp khó khăn trong việc phục hồi, trừ phi tìm được Chiến Hồn hệ trị liệu. Đó là lý do mà tu sĩ trong thiên hạ luôn kiêng kỵ Toái Hồn Chưởng.
“Ta muốn xé xác ngươi!” Tôn Tuyệt gầm thét, lòng hận Tiêu Thần đến thấu xương, mong muốn nuốt chửng hắn.
Tiêu Thần giữ vẻ bình tĩnh, không đối đầu trực diện mà thi triển Mê Tung Bộ. Mũi chân phải điểm nhẹ, thân thể nhanh chóng lùi lại, rồi lại nhẹ nhàng điểm chân trái, nhảy lên cao. Hành động của hắn vô cùng quỷ dị khiến đối thủ khó lòng đoán định.
Dù Mê Tung Bộ chỉ là Nhị Phẩm Chiến Kỹ nhưng hiện tại Tiêu Thần đã phát huy đến mức tinh tế.
“Tiểu tạp chủng, có gan đừng chạy!” Tôn Tuyệt tức giận nhưng hắn không thể chạm tới nổi một góc áo của Tiêu Thần.
“Phép khích tướng của ngươi rất thành công.” Tiêu Thần ánh mắt lạnh lẽo, sát khí hiện rõ, chiến ý tăng lên mạnh mẽ, thân hình ngừng lại và đá ra một cước.
Tôn Tuyệt mở to mắt, gầm thét như một con thú điên cuồng, lập tức xông tới đánh một quyền.
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Tiếng va chạm vang dội, hai người kịch liệt giao phong tại một điểm. Sau một lúc, cả hai đều bay ngược lại, trượt mấy mét mới dừng lại.
“Lại đến!” Tôn Tuyệt, với đôi mắt đỏ ngầu, phát cuồng lao về phía Tiêu Thần. Hắn sở hữu Song Sinh Chiến Hồn, thực lực vượt trội so với những người cùng lứa nhưng hôm nay, khi đối mặt với một tên Chiến Tôn hậu kỳ, hắn phát hiện thực lực của mình không hề chiếm ưu thế, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Tôn gia sở hữu chiến kỹ: Bá Đạo Thiên Quyền, lần nữa hắn thi triển.
“Múa rìu qua mắt thợ!” Tiêu Thần cười lạnh, chiến ý bừng bừng. Dưới chân phát lực, hắn tung ra một quyền.
Cú đấm này nhìn như đơn giản nhưng lại mang sức mạnh khổng lồ, đạt đến cấp độ Phản Phác Quy Chân. Quyền thế cuồn cuộn, như thủy triều vỡ bờ, mãnh liệt như núi lửa phun trào.
“Oanh!”
Một tiếng vang lớn vang lên, ngay sau đó là âm thanh xương cốt gãy nát. Tôn Tuyệt phát ra tiếng kêu thê lương, bị đánh bay xa mấy trượng, máu tươi ộc ra từ miệng, cánh tay phải lủng lẳng vô lực.
“Bá Đạo Thiên Quyền của ta đã luyện đến tầng thứ ba, tại sao không thể đánh chết ngươi?!” Tôn Tuyệt gào thét.
Xét về cảnh giới, Tôn Tuyệt cao hơn Tiêu Thần một bậc, Hồn Lực cũng hơn hẳn. Về Chiến Kỹ, Bá Đạo Thiên Quyền là của Tôn gia, hắn đã tu luyện nhiều năm dưới sự chỉ dẫn của cường giả gia tộc, trong khi Tiêu Thần chỉ mới tiếp nhận bản chép tay và chỉ luyện tập trong hai tháng.
Tôn Tuyệt không thể hiểu tại sao, trong mọi khía cạnh, hắn đều chiếm ưu thế nhưng vẫn bị Tiêu Thần đánh bại.
“Bởi vì ta lĩnh ngộ Bá Đạo Thiên Quyền cao hơn ngươi.” Tiêu Thần bình thản đáp. Hắn đã tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền đến tầng thứ tư đỉnh phong và lĩnh ngộ cả Quyền Thế nên việc thắng Tôn Tuyệt là điều hiển nhiên.
“Ta không tin!” Gân xanh trên trán Tôn Tuyệt nổi lên, hắn lại tung ra một quyền mạnh mẽ hơn.
“Yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi tin.”
Cánh tay phải của Tiêu Thần rung lên, ánh sáng vàng kim rực rỡ bùng cháy, Hồn Lực dồn dập tập trung vào nắm đấm, phát ra âm thanh lạo xạo. Tôn Tuyệt tận dụng đà tấn công, khí thế ngày càng mạnh mẽ. Khi tiến gần Tiêu Thần, hắn nhảy vọt lên cao, tiếng gào thét của Ngân Nguyệt Thiên Lang vang vọng, Hồn Lực như sóng biển tràn vào cơ thể hắn.
Khí thế của Tôn Tuyệt dường như sắp phá vỡ rào cản, vươn tới cảnh giới Chiến Tông. Tiêu Thần cảm thấy sắc mặt mình trở nên nghiêm trọng; hắn thừa nhận, Tôn Tuyệt là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng đối mặt. Nhưng miễn là Tôn Tuyệt chưa đạt đến Chiến Tông, hắn vẫn mãi chỉ là Chiến Tôn.
Tiêu Thần hít sâu, dồn sức vào chân, dẫm mạnh xuống đất và ra đòn, một cú đấm đơn giản nhưng mạnh mẽ.
"Răng rắc!"
Âm thanh xương gãy vang lên, xương cốt của Tôn Tuyệt bị chấn nát, máu tươi bắn tung tóe, hắn văng xa vài trượng, lăn mấy vòng trên mặt đất.
"Tầng thứ tư!!! Ngươi đã tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền đến tầng thứ tư!"
Tôn Tuyệt khó nhọc bò dậy, miệng liên tục phun máu.
"Giờ ngươi đã tin chưa?" Tiêu Thần mỉm cười, từng bước tiến tới Tôn Tuyệt, Hồn Lực dày đặc khiến mặt đất rung chuyển.
Thân hình Tôn Tuyệt lảo đảo, phải lùi lại mấy bước mới đứng vững. Tuyệt kỹ Ngũ Phẩm: Bá Đạo Thiên Quyền từng là tự hào của hắn nhưng giờ đây, ưu thế của hắn đã bị dập tắt. Đây là cú sốc lớn cho Tôn Tuyệt, kẻ đã nhiều năm ẩn nhẫn, kiêu ngạo và vô địch một thời.
"Đi!" Tôn Tuyệt nghiến răng, cuối cùng thốt ra được một chữ. Đối đầu trực diện với Tiêu Thần, hắn biết mình không có cửa thắng. Mông Trùng và Vương Bá đã chết dưới tay Tiêu Thần, Lạc Trần và Lăng Phong giằng co mãi không xong, trong khi những người khác cũng bị Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim kìm chân.
Một mình đối diện Tiêu Thần, hắn chắc chắn thua. Thời gian càng kéo dài, tình thế càng bất lợi.
"Giờ muốn đi sao?" Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lẽo, thân hình hắn chớp mắt đã biến mất, một kiếm huyết sắc xé gió lao ra, ánh kiếm lóe sáng, trong không gian xuất hiện những hoa máu, một cánh tay của Tôn Tuyệt rơi xuống đất.
"Aaa! Tiêu Thần, Tôn Tuyệt ta thề sẽ diệt cửu tộc của ngươi!" Tôn Tuyệt gào lên, không dám dừng lại, lập tức chạy vào rừng sâu.
"Đáng tiếc, ta vẫn chưa hoàn toàn khống chế được." Tiêu Thần nheo mắt, Tu La Kiếm trở lại Hồn Giới, đòn vừa rồi chỉ là chiêu đầu tiên trong Tu La Tam Kiếm: Huyết Sát. Với thực lực hiện tại, hắn chưa thể phát huy toàn bộ uy lực chiêu này, nếu không, Tôn Tuyệt đã không chỉ mất một cánh tay.
"Đi!" Nhìn thấy Tôn Tuyệt bỏ chạy, Lạc Trần cũng biến sắc, vội vàng quay người tháo chạy. Các đồng đội khác cũng nhanh chóng bỏ trốn nhưng họ không gặp may như vậy; một người bị Bàn Tử đấm tan xương nát thịt, một người khác bị Tiểu Ma Nữ dùng Ngân Hoàng Đằng biến thành cái sàng.
"Lão Tam, một kiếm vừa rồi thật sắc bén, chẳng lẽ ngươi đã thành công trong Tu La Tam Kiếm?" Bàn Tử tiến đến, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Thần.
"Tu La Tam Kiếm không dễ luyện như vậy, chiêu đầu tiên này ta chỉ mới luyện được sơ bộ." Tiêu Thần lắc đầu.
"Đệ Nhất Kiếm đã mạnh như vậy, không biết Đệ Nhị Kiếm và Đệ Tam Kiếm sẽ cường đại đến mức nào. Ai, ta ngay cả chiêu đầu tiên cũng chưa luyện thành." Bàn Tử vẻ mặt chán nản.
"Ngươi không hợp với kiếm." Tiểu Ma Nữ liếc nhìn Bàn Tử với vẻ khinh thường.
Tiêu Thần và Lăng Phong im lặng, rõ ràng cũng đồng tình với lời nói của Tiểu Ma Nữ. Lúc này, Lăng Phong nói: "Sau này, Tôn Tuyệt và Lạc Trần chắc chắn sẽ phải xem xét lại thực lực của chúng ta. Giờ không nên lãng phí thời gian, hãy tìm vài con Hồn thú trước đã."
Chương 110 Chương 110: Đêm Tĩnh Lặng
Mặt trời từ từ lặn xuống, Tiêu Thần băng qua Sơn Mạch mênh mông. Sau một ngày dài, nhóm của hắn chỉ tiêu diệt được bốn đầu Tam Giai Hồn Thú, mỗi người chỉ nhận được một viên Hồn Tinh Tam Giai.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn. Chúng ta cần tiến sâu hơn,” Lăng Phong nhíu mày nhìn xung quanh.
Theo đà này, họ chỉ có thể kiếm được 30 viên Hồn Tinh Tam Giai, tổng cộng chỉ đạt 30.100 điểm. Con số này không đủ để họ vào top 100, thậm chí top 5 cũng khó khăn.
“Vì 500 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, Bàn gia liều,” Bàn Tử lo lắng, gương mặt nhăn nhó.
“Ta có ý này,” Tiêu Thần lấy ra một tấm bản đồ từ Hồn Giới. “Chúng ta hiện đang ở vùng ngoài cùng của Hồn Thú Sơn Mạch, nơi đây chủ yếu có Tam Giai Hồn Thú. Nếu vào sâu, chắc chắn sẽ gặp không ít Tứ Giai Hồn Thú.”
Ngừng một lát, Tiêu Thần tiếp tục: “Với thực lực của chúng ta, ứng phó với Tứ Giai Hồn Thú không quá nguy hiểm. Chúng ta nên chia làm hai tổ, vòng cung theo hướng này rồi tập trung tại ngọn núi kia. Các ngươi nghĩ sao?”
“Cũng hợp lý. Như vậy, cơ hội gặp Hồn Thú sẽ cao hơn,” Lăng Phong gật đầu rồi quay sang Tiểu Ma Nữ, cười: “Thi Vũ, hai ta đi chung nhé.”
“Ta muốn đi với đồ lưu manh,” Tiểu Ma Nữ không do dự từ chối.
Bàn Tử nhún vai, cảm thấy lạc lõng giữa họ.
Lăng Phong nhìn Bàn Tử, có chút bực bội: “Nhị Mập, đừng làm chậm chân ta nhé.”
“Yên tâm, nếu không đánh lại thì ta chạy, không thua đâu,” Bàn Tử cười, không bận tâm nhiều.
“Vậy thì quyết định vậy đi,” Tiêu Thần bất đắc dĩ đưa cho mỗi người một bản đồ. Nhìn Tiểu Ma Nữ, hắn thầm nghĩ: “Hóa ra Tiểu Ma Nữ đã coi trọng ta, mình cũng có sức hút ghê!”
Khi Lăng Phong và Bàn Tử rời đi, Tiêu Thần cùng Tiểu Ma Nữ dẫn theo Tiểu Kim đi theo hướng khác.
Bóng đêm buông xuống, Tiêu Thần và Tiểu Ma Nữ đã đi qua hai ngọn núi. Khi chuẩn bị nghỉ ngơi, họ bất ngờ phát hiện ánh lửa nhấp nháy.
Hai người lặng lẽ tiến lại gần, bỗng một giọng nói vang lên: “Tiêu Thần?”
Tiêu Thần quay lại, nhận ra Hạ Lôi và Ôn Nhã, hai người từng gặp trước đó tại cửa Luyện Dược Sư Công Hội. Ôn Nhã trước đây đã trúng độc của Thanh Văn Xà, và hắn đã dùng kim châm để giải độc cho nàng. Dù đeo mặt nạ lúc đó nhưng giờ Ôn Nhã lại nhận ra hắn.
“Ân công, giờ cả Yến Thành đều biết ngươi là người chế tạo Mỹ Dung Dịch,” Ôn Nhã nói, ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiêu Thần vỗ trán, nhớ lại lần trước vì ba loại dược mà hắn đã khiến Luyện Dược Sư Công Hội bất mãn, danh phận Luyện Dược Sư của hắn cũng bị lộ.
“Các ngươi qua đêm ở đây sao?” Tiêu Thần hỏi.
“Đúng vậy, chỗ này cũng coi như sâu trong Hồn Thú Sơn Mạch. Nhiều người ở đây sẽ an toàn hơn,” Hạ Lôi trả lời với nụ cười.
“Ân công, ban đêm ở đây rất nguy hiểm. Nếu cùng ở với chúng ta, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau,” Ôn Nhã đề nghị.
“Cũng được,” Tiêu Thần không từ chối. Hắn có ấn tượng tốt về Ôn Nhã nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Thêm một cặp mắt nhìn xung quanh lúc này luôn là điều tốt.
Ánh lửa trong mắt Tiêu Thần như đang bùng cháy mãnh liệt. Chỉ một lát sau, bốn bóng người xuất hiện trước mặt hắn, gồm hai nam và hai nữ, tất cả đều là học viên của Chiến Vương Học Viện.
“Hạ Lôi, tại sao các ngươi lại dẫn người lạ vào đây?” Một thanh niên áo trắng trong nhóm lên tiếng, ba người còn lại đều tỏ ra không hài lòng. Khi nhìn thấy gương mặt Tiêu Thần, sự phẫn nộ của họ càng tăng lên.
“Tiêu Thần?”
Bốn người đồng loạt đứng dậy, danh tiếng của Tiêu Thần đã sớm vang danh khắp Yến Thành. Nhiều cao thủ trên Viện Bảng đã bị hắn hạ gục khiến hắn trở thành kẻ thù chung của Chiến Vương Học Viện.
“Hạ Lôi, các ngươi lại dám mang Tiêu Thần đến đây? Các ngươi không biết hắn đã trở thành kẻ thù công khai của Chiến Vương Học Viện sao? Hay các ngươi cố tình dẫn hắn đến để sát hại chúng ta?” Thanh niên áo trắng lại nói, bàn tay phải đã nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
“Hàn Lỗi, ngươi đang nói bậy bạ!” Ôn Nhã tức giận nhìn hắn, giọng điệu trầm lại: “Các ngươi cũng biết, lần trước ta bị trúng Thanh Văn Xà độc, chính Tiêu Thần đã cứu ta. Đừng có gộp mọi chuyện lại, hắn không có ác ý.”
Nghe vậy, những người còn lại không nói thêm gì nữa và lặng lẽ ngồi xuống bên đống lửa.
“Ân công, thật ngại quá.” Ôn Nhã nhìn Tiêu Thần với vẻ áy náy.
“Không sao.” Tiêu Thần khoát tay, không nói thêm. Hắn biết, kể từ khi hạ gục Địch Hàn, mối thù với Chiến Vương Học Viện đã trở nên không thể hóa giải.
“Ban đêm không nên đốt lửa, kẻo thu hút Hồn Thú đến...” Tiêu Thần nhắc nhở.
Chưa kịp dứt lời, Hàn Lỗi đã cắt ngang: “Hấp dẫn Hồn Thú? Ngươi không có một chút dũng khí nào mà còn dám tham gia Yến Thành Thu Liệp?”
“Đúng vậy, chúng ta còn mong có Hồn Thú đến gần để tiết kiệm thời gian tìm kiếm.” Một nam tử áo đen khác nhìn Tiêu Thần với vẻ khinh thường.
“Quả là lòng tốt bị chà đạp.” Tiểu Ma Nữ tức giận nhìn bọn họ.
Tiêu Thần lắc đầu, ra hiệu cho Tiểu Ma Nữ im lặng. Sau đó, cả hai cùng ngồi xuống gốc cây cổ thụ. Tiêu Thần chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu tu luyện. Tiểu Ma Nữ thì cảnh giác nhìn nhóm đối diện, ngay cả với Hạ Lôi và Ôn Nhã, nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Bóng đêm tĩnh lặng, tiếng thú rống vang vọng trong rừng, những đôi mắt sáng lấp lánh đang quan sát nhóm Tiêu Thần.
“Có không ít Tam Giai Hồn Thú ở đây nhưng không cảm nhận được hơi thở của Tứ Giai Hồn Thú.”
“Tứ Giai Hồn Thú chỉ tương đương với Chiến Tôn cảnh, chúng ta có đến sáu người, tám người, Tứ Giai Hồn Thú dám đến gần sao?”
“Có lẽ do một số người làm vận may của chúng ta kém, ngay cả một con Tứ Giai Hồn Thú cũng không thấy.”
Nhóm Hàn Lỗi thảo luận mà không hề kiêng nể, họ dường như không để ý đến sự hiện diện của Tiêu Thần.
Đột nhiên, Tiêu Thần mở mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Đồ lưu manh, có chuyện gì vậy?” Tiểu Ma Nữ hiếm khi thấy hắn như thế, ngay cả khi đối mặt với Chiến Tôn đỉnh phong cũng không bao giờ như vậy.
“Xuỵt!” Tiêu Thần ra hiệu im lặng, ghé sát tai Tiểu Ma Nữ: “Cẩn thận, có một cỗ Hồn Lực mạnh mẽ ở gần đây, ít nhất cũng là Chiến Tôn đỉnh phong.”
“Tứ Giai Hồn Thú?” Ánh mắt Tiểu Ma Nữ sáng lên.
Nàng chưa kịp nói xong, những bóng người quanh đống lửa đã động đậy, vội vã chạy vào rừng, hiển nhiên họ cũng cảm nhận được cỗ Hồn Lực mạnh mẽ.
“Có câu nói rằng, nghé con mới sinh không sợ cọp. Những người này thật muốn đi tìm cái chết.” Tiêu Thần lạnh lùng, không màng đến sự việc.
Cả bầu không khí trở nên căng thẳng.
Bình luận facebook