-
Chương 343: Kế độc
Tỉnh Vân Xuyên, câu lạc bộ Húc Nhật.
Triệu Húc nhấp một ngụm rượu vang, mất kiên nhẫn nói: "Đã ba ngày rồi, tại sao Tần Thiên và Tô Tô vẫn chưa đến cầu xin tôi?"
"Quách Thăng, tai mắt tôi bảo anh phái đến Long Giang đâu?"
“Ba ngày nay rốt cuộc họ đã làm cái quái gì vậy?”
Quách Thăng vội vàng nói: "Thiếu gia, người tôi phái đến đó nói với tôi, bây giờ mọi người trong tập đoàn Tô Ngọc đều sắc mặt buồn bã, giống như người thân qua đời vậy."
“Hàng hóa mà các đại lý trả lại đã đầy ắp kho của họ rồi.”
"Họ niêm phong nhà kho, dường như đang chuẩn bị tiêu hủy nó."
Triệu Húc cười lạnh: "Bọn họ không có cố gắng tìm những đại lý khác sao?"
Quách Thăng cười nói: "Không hề."
“Hiện nay sản phẩm của họ đã có thể mở rộng thị trường ở các tỉnh phía Nam”.
“Về phần những đại lý phía Nam này, không ai dám đắc tội với chúng ta.”
"Về phần phía Bắc, cho dù bọn họ có đi tới đó, cũng sẽ không có ai quan tâm."
Triệu Húc cười ha ha nói: "Làm tốt lắm!"
"Tôi sẽ bóp cổ bọn họ, xem họ có thể trụ được bao lâu!"
“Nếu họ thà phá sản còn hơn đến cầu xin tôi thì tôi thật sự sẽ đánh giá cao họ một chút.”
Viên Báo nghiến răng nghiến lợi nói: "Không thể bỏ qua cho tên Tần Thiên kia như vậy được!"
"Tôi nhất định phải khiến hắn chết!"
Triệu Húc cười nói: "Yên tâm đi."
"Bây giờ giết hắn thì chẳng có gì thú vị cả, tôi muốn giẫm nát hắn dưới chân, khi hắn chẳng còn gì mới lấy mạng hắn."
"Viên Hổ, Viên Báo, tôi biết hai người tình anh em sâu đậm, nóng lòng muốn báo thù cho Viên Lang."
"Đợi thêm vài ngày nữa."
"Đến lúc đó ép chết Tần Thiên cũng là lúc tôi ồ ạt tấn công Nam Giang."
Quách Thăng cười nói: "Thiếu gia cao minh!"
"Tần Thiên là một khẩu súng trong tay An Quốc, giết Tần Thiên chính là để cảnh cáo răn đe. An Quốc nhất định sẽ cân nhắc kỹ càng."
“Nói không chừng vì sợ hãi sẽ chủ động đầu hàng thiếu gia.”
"Khi đó, thiếu gia sẽ chiếm được Nam Giang một cách dễ dàng, phía gia tộc sẽ không có ai nghi ngờ năng lực của thiếu gia nữa."
Triệu Húc cười lớn: "Có được Nam Giang, các người cũng có công."
"Các người hãy đi theo tôi, đợi khi tôi trở thành gia chủ, các người sẽ là trọng thần!"
"Tôi sẽ cho các người hưởng vinh hoa phú quý cả đời!"
"Nào, uống đi!"
"Thiếu gia, Triệu Phong tới rồi." Một cấp dưới đi vào báo cáo.
Sắc mặt Triệu Húc thay đổi, cười lạnh nói: "Thằng con riêng này đến đây làm gì?"
"Thiếu gia Triệu Phong nói có người tặng cho anh ta một chai rượu vang của Bordeaux, cảm thấy mình không xứng đáng để uống nó cho nên đặc biệt tới đây để dâng lên cho thiếu gia."
Triệu Húc cười lạnh nói: "Phế vật này có thể có rượu ngon gì chứ?"
“Nhưng trong hội nghị gia tộc lần trước, Triệu Khải dùng chuyện của Tinh Đồ điên cuồng công kích tôi.”
"Phế vật này lại đứng lên bảo vệ tôi."
“Bảo nó vào đi.”
Chẳng bao lâu, một thanh niên trông có vẻ gầy gò và nhút nhát, mặt đầy vẻ nịnh nọt bước vào. Trên tay anh ta ôm một chai rượu vang.
"Chào anh Húc!" Nhìn thấy Triệu Húc, anh ta vội vàng kính cẩn cúi đầu, vừa sợ hãi vừa chào hỏi.
Triệu Húc cùng Viên Hổ và Viên Báo uống rượu như thể không hề nghe thấy lời nói của Triệu Phong cũng như không nhìn thấy anh ta.
"Nào, anh Hổ, anh Báo."
"Uống hết ly rượu này, tôi đảm bảo mấy ngày nữa sẽ dẫn các người đánh đến Long Giang báo thù cho Viên Lang!"
Thấy Triệu Húc không tiếp lời, ở phía trước Triệu Phong cúi đầu, trên mặt luôn nở nụ cười bối rối.
Hơn nửa tiếng sau, dường như Triệu Húc mới phát hiện ra.
"Đây không phải là Triệu Phong sao? Mày tới khi nào vậy?" Triệu Húc thờ ơ nói.
"Anh Húc!" Triệu Phong vội vàng gật đầu nói: "Đây là rượu vang do một người bạn làm thương mại quốc tế của em mang về từ nước ngoài, đặc biệt dành cho hoàng gia châu u."
"Rượu ngon như vậy em không xứng uống, em cũng không hiểu."
"Chỉ có anh Húc mới có tư cách này."
"Anh Húc, hãy nếm thử xem."
Triệu Húc cười lạnh nói: "Mày thật có lòng."
"Nhưng mày cho rằng tao thiếu rượu sao? Hay là nghĩ tao không đủ tiền mua rượu ngon?"
Triệu Phong vội vàng sợ hãi nói: "Em không có ý đó!"
"Anh Húc, em thực sự chỉ muốn biếu anh."
Triệu Húc cười lạnh: "Thật sao?"
“Nếu mày muốn biếu thì sao không đến biếu cho cha?”
"Dù sao thì mày cũng là con trai của ông ấy. Tao nghe nói mấy ngày trước mày vừa tặng ông ấy một hộp xì gà đặc biệt."
"Mày biết ông ấy thích hút xì gà nên cố gắng lấy lòng."
“Mày đang cố thu hút sự chú ý của ông ấy sao?”
"Có phải mày cho rằng mình họ Triệu thì sản nghiệp của nhà họ Triệu, mày cũng có một phần không?"
Triệu Phong vội vàng quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: "Anh Húc, anh hiểu lầm rồi!"
"Em không có ý đó!"
"Sau này em không dám nữa, xin anh Húc hãy trừng phạt!"
Triệu Húc nhấp một ngụm rượu, nói: "Mày cho rằng mày là gì của tao?"
Triệu Phong vốn muốn nói: “Anh là anh của em” nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Triệu Húc liền vội vàng nói: “Em là con chó của anh Húc!”
"Anh Húc cho em một miếng cơm, em sẽ không chết đói."
"Không có anh Húc, em chẳng là gì cả."
"Nếu mày đã nói mày là con chó của tao thì hãy sủa hai tiếng cho tao nghe."
Triệu Phong lập tức nằm xuống đất, bắt chước vài tiếng chó sủa.
Triệu Húc cười lớn nói: "Nhớ kỹ, mẹ mày là một tiện nhân."
“Năm đó cha tao say rượu nên mới có mày.”
"Đưa mày tới đây, đặt cho mày họ Triệu, không có nghĩa mày là người nhà họ Triệu."
"Trong mắt nhà họ Triệu tao, mày chỉ là một thằng nghiệt chủng, mày là con chó do Triệu Húc tao nuôi, mày hiểu không?"
Triệu Phong hoảng sợ nói: "Rõ, em biết rồi!"
Triệu Húc cười lạnh nói: "Nể tình mày đã giúp tao phản bác con chó điên Triệu Khải trong hội nghị gia tộc lần trước nên tao sẽ nhận chai rượu này."
"Đặt xuống đi."
"Rõ, cảm ơn Anh Húc!" Triệu Phong hưng phấn đặt rượu lên bàn.
“Nói đi, có phải có chuyện gì muốn cầu xin không?”
“Một tổ trưởng bán hàng của công ty đã từ chức, em muốn…”
"Mày muốn làm tổ trưởng bán hàng sao? Triệu Phong, mày cảm thấy mình xứng đáng sao?"
Triệu Phong vội vàng nói: "Em không xứng!"
"Là em nghĩ quá nhiều rồi, em chỉ nghĩ nếu trở thành tổ trưởng bán hàng có thể dốc sức cho anh Húc hơn."
“Bởi vì theo như em biết, Triệu Khải đã cài cắm rất nhiều người vào công ty.”
"Người của hắn luôn không phục anh Húc."
Khi nghe đến cái tên "Triệu Khải", trong mắt Triệu Húc hiện lên hai quả cầu lửa.
"Con chó điên này, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ giết hắn!"
Nhìn Triệu Phong trước mắt, Triệu Húc đột nhiên nghĩ tới một kế độc.
"Triệu Phong, nếu cậu đã trung thành với tôi như vậy có một việc quan trọng tôi muốn giao cho cậu."
"Chỉ là có thể khiến cậu chịu ấm ức một chút, cậu có sẵn lòng không?"
Triệu Phong vội vàng nói: “Nếu như có thể phục vụ anh Húc, em có chết cũng không oán.”
“Vậy được, lại gần đây một chút.”
Triệu Phong vội vàng quỳ gối tiến lên, thò đầu ra nghe, chờ Triệu Húc hạ lệnh.
Trong mắt Triệu Húc hiện lên một tia hung dữ.
Hắn ta đột nhiên chộp lấy chai rượu Triệu Phong vừa đưa, đập mạnh vào đầu Triệu Phong.
Choang một tiếng, chai rượu vỡ tung toá, rượu vang bên trong tràn lên người Triệu Phong.
Mà Triệu Phong lại rên rỉ một tiếng rồi ngất đi.
Máu trên đầu anh ta trộn lẫn với rượu, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ.
Triệu Húc nhấp một ngụm rượu vang, mất kiên nhẫn nói: "Đã ba ngày rồi, tại sao Tần Thiên và Tô Tô vẫn chưa đến cầu xin tôi?"
"Quách Thăng, tai mắt tôi bảo anh phái đến Long Giang đâu?"
“Ba ngày nay rốt cuộc họ đã làm cái quái gì vậy?”
Quách Thăng vội vàng nói: "Thiếu gia, người tôi phái đến đó nói với tôi, bây giờ mọi người trong tập đoàn Tô Ngọc đều sắc mặt buồn bã, giống như người thân qua đời vậy."
“Hàng hóa mà các đại lý trả lại đã đầy ắp kho của họ rồi.”
"Họ niêm phong nhà kho, dường như đang chuẩn bị tiêu hủy nó."
Triệu Húc cười lạnh: "Bọn họ không có cố gắng tìm những đại lý khác sao?"
Quách Thăng cười nói: "Không hề."
“Hiện nay sản phẩm của họ đã có thể mở rộng thị trường ở các tỉnh phía Nam”.
“Về phần những đại lý phía Nam này, không ai dám đắc tội với chúng ta.”
"Về phần phía Bắc, cho dù bọn họ có đi tới đó, cũng sẽ không có ai quan tâm."
Triệu Húc cười ha ha nói: "Làm tốt lắm!"
"Tôi sẽ bóp cổ bọn họ, xem họ có thể trụ được bao lâu!"
“Nếu họ thà phá sản còn hơn đến cầu xin tôi thì tôi thật sự sẽ đánh giá cao họ một chút.”
Viên Báo nghiến răng nghiến lợi nói: "Không thể bỏ qua cho tên Tần Thiên kia như vậy được!"
"Tôi nhất định phải khiến hắn chết!"
Triệu Húc cười nói: "Yên tâm đi."
"Bây giờ giết hắn thì chẳng có gì thú vị cả, tôi muốn giẫm nát hắn dưới chân, khi hắn chẳng còn gì mới lấy mạng hắn."
"Viên Hổ, Viên Báo, tôi biết hai người tình anh em sâu đậm, nóng lòng muốn báo thù cho Viên Lang."
"Đợi thêm vài ngày nữa."
"Đến lúc đó ép chết Tần Thiên cũng là lúc tôi ồ ạt tấn công Nam Giang."
Quách Thăng cười nói: "Thiếu gia cao minh!"
"Tần Thiên là một khẩu súng trong tay An Quốc, giết Tần Thiên chính là để cảnh cáo răn đe. An Quốc nhất định sẽ cân nhắc kỹ càng."
“Nói không chừng vì sợ hãi sẽ chủ động đầu hàng thiếu gia.”
"Khi đó, thiếu gia sẽ chiếm được Nam Giang một cách dễ dàng, phía gia tộc sẽ không có ai nghi ngờ năng lực của thiếu gia nữa."
Triệu Húc cười lớn: "Có được Nam Giang, các người cũng có công."
"Các người hãy đi theo tôi, đợi khi tôi trở thành gia chủ, các người sẽ là trọng thần!"
"Tôi sẽ cho các người hưởng vinh hoa phú quý cả đời!"
"Nào, uống đi!"
"Thiếu gia, Triệu Phong tới rồi." Một cấp dưới đi vào báo cáo.
Sắc mặt Triệu Húc thay đổi, cười lạnh nói: "Thằng con riêng này đến đây làm gì?"
"Thiếu gia Triệu Phong nói có người tặng cho anh ta một chai rượu vang của Bordeaux, cảm thấy mình không xứng đáng để uống nó cho nên đặc biệt tới đây để dâng lên cho thiếu gia."
Triệu Húc cười lạnh nói: "Phế vật này có thể có rượu ngon gì chứ?"
“Nhưng trong hội nghị gia tộc lần trước, Triệu Khải dùng chuyện của Tinh Đồ điên cuồng công kích tôi.”
"Phế vật này lại đứng lên bảo vệ tôi."
“Bảo nó vào đi.”
Chẳng bao lâu, một thanh niên trông có vẻ gầy gò và nhút nhát, mặt đầy vẻ nịnh nọt bước vào. Trên tay anh ta ôm một chai rượu vang.
"Chào anh Húc!" Nhìn thấy Triệu Húc, anh ta vội vàng kính cẩn cúi đầu, vừa sợ hãi vừa chào hỏi.
Triệu Húc cùng Viên Hổ và Viên Báo uống rượu như thể không hề nghe thấy lời nói của Triệu Phong cũng như không nhìn thấy anh ta.
"Nào, anh Hổ, anh Báo."
"Uống hết ly rượu này, tôi đảm bảo mấy ngày nữa sẽ dẫn các người đánh đến Long Giang báo thù cho Viên Lang!"
Thấy Triệu Húc không tiếp lời, ở phía trước Triệu Phong cúi đầu, trên mặt luôn nở nụ cười bối rối.
Hơn nửa tiếng sau, dường như Triệu Húc mới phát hiện ra.
"Đây không phải là Triệu Phong sao? Mày tới khi nào vậy?" Triệu Húc thờ ơ nói.
"Anh Húc!" Triệu Phong vội vàng gật đầu nói: "Đây là rượu vang do một người bạn làm thương mại quốc tế của em mang về từ nước ngoài, đặc biệt dành cho hoàng gia châu u."
"Rượu ngon như vậy em không xứng uống, em cũng không hiểu."
"Chỉ có anh Húc mới có tư cách này."
"Anh Húc, hãy nếm thử xem."
Triệu Húc cười lạnh nói: "Mày thật có lòng."
"Nhưng mày cho rằng tao thiếu rượu sao? Hay là nghĩ tao không đủ tiền mua rượu ngon?"
Triệu Phong vội vàng sợ hãi nói: "Em không có ý đó!"
"Anh Húc, em thực sự chỉ muốn biếu anh."
Triệu Húc cười lạnh: "Thật sao?"
“Nếu mày muốn biếu thì sao không đến biếu cho cha?”
"Dù sao thì mày cũng là con trai của ông ấy. Tao nghe nói mấy ngày trước mày vừa tặng ông ấy một hộp xì gà đặc biệt."
"Mày biết ông ấy thích hút xì gà nên cố gắng lấy lòng."
“Mày đang cố thu hút sự chú ý của ông ấy sao?”
"Có phải mày cho rằng mình họ Triệu thì sản nghiệp của nhà họ Triệu, mày cũng có một phần không?"
Triệu Phong vội vàng quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: "Anh Húc, anh hiểu lầm rồi!"
"Em không có ý đó!"
"Sau này em không dám nữa, xin anh Húc hãy trừng phạt!"
Triệu Húc nhấp một ngụm rượu, nói: "Mày cho rằng mày là gì của tao?"
Triệu Phong vốn muốn nói: “Anh là anh của em” nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Triệu Húc liền vội vàng nói: “Em là con chó của anh Húc!”
"Anh Húc cho em một miếng cơm, em sẽ không chết đói."
"Không có anh Húc, em chẳng là gì cả."
"Nếu mày đã nói mày là con chó của tao thì hãy sủa hai tiếng cho tao nghe."
Triệu Phong lập tức nằm xuống đất, bắt chước vài tiếng chó sủa.
Triệu Húc cười lớn nói: "Nhớ kỹ, mẹ mày là một tiện nhân."
“Năm đó cha tao say rượu nên mới có mày.”
"Đưa mày tới đây, đặt cho mày họ Triệu, không có nghĩa mày là người nhà họ Triệu."
"Trong mắt nhà họ Triệu tao, mày chỉ là một thằng nghiệt chủng, mày là con chó do Triệu Húc tao nuôi, mày hiểu không?"
Triệu Phong hoảng sợ nói: "Rõ, em biết rồi!"
Triệu Húc cười lạnh nói: "Nể tình mày đã giúp tao phản bác con chó điên Triệu Khải trong hội nghị gia tộc lần trước nên tao sẽ nhận chai rượu này."
"Đặt xuống đi."
"Rõ, cảm ơn Anh Húc!" Triệu Phong hưng phấn đặt rượu lên bàn.
“Nói đi, có phải có chuyện gì muốn cầu xin không?”
“Một tổ trưởng bán hàng của công ty đã từ chức, em muốn…”
"Mày muốn làm tổ trưởng bán hàng sao? Triệu Phong, mày cảm thấy mình xứng đáng sao?"
Triệu Phong vội vàng nói: "Em không xứng!"
"Là em nghĩ quá nhiều rồi, em chỉ nghĩ nếu trở thành tổ trưởng bán hàng có thể dốc sức cho anh Húc hơn."
“Bởi vì theo như em biết, Triệu Khải đã cài cắm rất nhiều người vào công ty.”
"Người của hắn luôn không phục anh Húc."
Khi nghe đến cái tên "Triệu Khải", trong mắt Triệu Húc hiện lên hai quả cầu lửa.
"Con chó điên này, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ giết hắn!"
Nhìn Triệu Phong trước mắt, Triệu Húc đột nhiên nghĩ tới một kế độc.
"Triệu Phong, nếu cậu đã trung thành với tôi như vậy có một việc quan trọng tôi muốn giao cho cậu."
"Chỉ là có thể khiến cậu chịu ấm ức một chút, cậu có sẵn lòng không?"
Triệu Phong vội vàng nói: “Nếu như có thể phục vụ anh Húc, em có chết cũng không oán.”
“Vậy được, lại gần đây một chút.”
Triệu Phong vội vàng quỳ gối tiến lên, thò đầu ra nghe, chờ Triệu Húc hạ lệnh.
Trong mắt Triệu Húc hiện lên một tia hung dữ.
Hắn ta đột nhiên chộp lấy chai rượu Triệu Phong vừa đưa, đập mạnh vào đầu Triệu Phong.
Choang một tiếng, chai rượu vỡ tung toá, rượu vang bên trong tràn lên người Triệu Phong.
Mà Triệu Phong lại rên rỉ một tiếng rồi ngất đi.
Máu trên đầu anh ta trộn lẫn với rượu, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ.
Bình luận facebook