Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thân Vương Vô Tình - Chương 12: Trò chơi săn người
Sáng hôm sau, vừa đúng giờ Mão* qua hai khắc thì Sở Mạc Vân Phong cùng Bắc Lương vương đi săn người. Đúng, chính là dùng những kẻ trong ngục tù, bọn họ đáng ra phải bị xử chết nhưng lại được Sở Mạc Vân Phong thả vào trong rừng, không những thế hắn còn nói.
" Nếu trong 6 canh giờ các ngươi có thể trốn thoát thì ta sẽ thả tự do cho các ngươi."
* 5 - 7 giờ sáng.
Mộc Như Châu nhìn khu rừng không xa phía trước, chậc lưỡi. Cứ cho là bọn họ có thể thoát khỏi tay Sở Mạc Vân Phong và lão Bắc Lương vương đi, nhưng nơi toàn dã thú kia đâu phải cho kẻ có thể vào là vào, ra là ra. Sở dĩ mấy lần dù nàng thăm dò kĩ nơi này chưa nắm rõ được địa hình cũng một phần nguyên nhân vì khu rừng kia.
Mấy tù nhân kia, nếu may mắn thì cũng chỉ có một kẻ sống sót rời khỏi. Nhưng Sở Mạc Vân Phong sẽ giữ lời, cứ thế thả họ đi? Mộc Như Châu lại đưa mắt nhìn binh lính canh giữ xung quanh đây, trong lòng tự có câu trả lời. Hắn chính là một mạng người cũng không muốn bỏ qua, nói như kia ý chỉ muốn reo rắc những mong muốn viển vông về hi vọng sống cho mấy tù nhân, để họ ra sức chạy trốn, như vậy trò chơi săn người này mới thú vị và kích thích.
Một tiếng còi dài, hàng trăm tù nhân được thả ra từ những chiếc lồng sắt lớn, họ không màng tất cả mà giẫm đè lên nhau, liều mạng chạy vào trong cánh rừng sâu hút kia. Một tiếng còi dài tiếp vang lên, đây là lúc kẻ săn mồi đi săn con mồi.
Cuộc đi săn lần này còn có những nghĩa tử của Bắc Lương vương, như vậy mới càng đông vui hơn. Tiếng còi thứ hai vừa vang lên họ cũng giục ngựa vào trước.
Dù Bắc Lương vương đã qua cái tuổi anh dũng một thời, nhưng khí chất của bậc vương tôn vẫn còn đó. Ông ta mặc chiến bào, một tay cầm cung, một tay cầm dây cương ngựa, một mình một ngựa đi vào bên trong khu rừng, trước khi đi còn không quên cười nói với Sở Mạc Vân Phong một câu.
" Thân vương gia, dù bổn vương có thua hay thắng người thì khi trở về chúng ta vẫn phải làm tiệc rượu đấy."
Sở Mạc Vân Phong nhàn nhạt thốt ra: " Tất nhiên là vậy rồi."
Dứt lời là một tràng cười lớn của lão Bắc Lương vương kia. Mộc Như Châu nhíu mày, không hiểu sao ông ta thích cười như vậy. Nàng đưa mắt nhìn Sở Mạc Vân Phong, hắn bên ngoài mặc giáp, bên trong mặc bộ y phục mà đêm qua nàng thấy. Sở Mạc Vân Phong ngồi trên ngựa, hắn cúi người xuống nói gì đó với người của hắn, lúc sau chỉ thấy tên Hoài Thanh kia gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Khi Sở Mạc Vân Phong ngừng nói, hắn bất ngờ nghiêng đầu nhìn về hướng lều của nàng. Mộc Như Châu không kịp phản ứng, chỉ đành ứng phó nhìn hắn bằng với đôi mắt si mê ngập ngập nước, gương mặt mềm mại tỏ vẻ luyến tiếc vô hạn. Hắn thấy vậy thì môi cong lên một đường đầy ý vị, nàng không biết rốt cuộc là hắn đang thể hiện tình cảm hay có ẩn ý gì.
Nhìn bóng lưng oai vệ của hắn khuất dần, Mộc Như Châu rơi vào trầm tư. Là nàng quá nhạy cảm hay nàng đã đánh giá thấp hắn, hắn có lẽ vốn dĩ đã nhận ra nàng rồi chăng. Nhưng như thế nào hắn sẽ nhận ra chứ...
*
Một tên tù binh y phục từ trên xuống dưới rách như tương bần, hầu hết da thịt mục thối của hắn đều lộ ra. Mái tóc vì lâu không tắm gội mà bốc mùi hôi ghê người, nhìn qua tưởng như đống rác quấn chặt trên tóc hắn vậy. Hắn là người chạy ra khỏi lồng sắt đầu tiên, cũng liều mạng như những tù binh khác, cố chạy thật nhanh. Nhưng vì cắm đầu cắm cổ chạy mà không chú ý tới đường đi, chân giẫm phải hòn đá sắc nhọn, cả lòng bàn chân rách toạc, máu chảy đầm đìa.
" Xin trời phù hộ..."
Hắn rúc vào một bụi rậm gần đó, miệng không ngừng lẩm bẩm, trên người xé lấy mảnh y phục rồi cầm máu vết thương. Nhưng y phục trên người chẳng có bao nhiêu, rốt cuộc hắn cắn răng lấy lá cây vẫn còn tươi dưới đất, tạm cầm máu.
Bất chợt tiếng xào xạc vang lên, có tiếng thở phì phò của ngựa, hắn càng sợ hãi hơn, cơ thể không khống chế được bắt đầu run rẩy dữ dội. Hắn nép mình lại, đợi khi tiếng bước chân ngựa có vẻ đã đi xa, mới dám ngó đầu ra. Dáo diết nhìn xung quanh một lần nữa, thấy cuối cùng có vẻ an toàn mới từ bụi rậm bò ra. Bụi rậm có cây tầm gửi, gai nhọn cứa vào da thịt hắn nhưng hắn chỉ xít xoa một tiếng.
Hắn bò bò trên mặt đất như một con mọt, nhìn quanh một lần nữa, lúc này mới mặt mày hớn hở chống người đứng lên. Nhưng nét mặt vui cười chưa được bao lâu thì gương mặt lập tức co dúm lại đau đớn, máu từ vết tên cắm sau lưng ứa ra, cuối cùng cứ vậy đổ gục xuống đất bùn mà chết.
" Nếu ngươi cứ yên phận trốn ở đấy thì có thể sống rồi."_ Hắn châm chọc
Sở Mạc Vân Phong từ xa nheo mắt nhìn, tay từ từ hạ cung tên xuống. Đi được một lúc, con ngựa bỗng chốc thở phì phò to hơn, hắn xoa đầu con ngựa của mình, cảm thấy có gì đó không ổn. Hình như...ngựa của hắn bị bỏ thuốc.
Biết mình bị tính kế, hắn cư nhiên chỉ cười nhạt, sắc mặt vẫn bình thản. Một người một ngựa đi vào rừng thêm khoảng nữa, trong không khí lúc này bốc lên mùi ẩm mốc khó nói, ngựa bất chợt phát điên, hí dài một tiếng.
Sở Mạc Vân Phong cầm chắc cương ngựa, cật lực khống chế nó, nhưng càng như vậy nó càng dãy lên kịch liệt, như muốn hất văng chủ nhân xuống khỏi lưng nó.
Lúc này, xung quanh giống như có màn sương mù dày đặc bao vây lấy hắn, mùi hương càng lúc càng rõ ràng. Hắn nhíu mày lại, giương cung bắn một cái bóng đang ngồi trên cây kia, nhưng khi rớt xuống thì lại là một người rơm.
Sở Mạc Vân Phong cười lạnh, gương mặt tuấn tú trầm xuống, vừa giữ cương ngựa, vừa cao giọng nói.
" Các hạ một hai muốn lấy mạng ta rốt cuộc là vì đâu?"
*
" Nếu trong 6 canh giờ các ngươi có thể trốn thoát thì ta sẽ thả tự do cho các ngươi."
* 5 - 7 giờ sáng.
Mộc Như Châu nhìn khu rừng không xa phía trước, chậc lưỡi. Cứ cho là bọn họ có thể thoát khỏi tay Sở Mạc Vân Phong và lão Bắc Lương vương đi, nhưng nơi toàn dã thú kia đâu phải cho kẻ có thể vào là vào, ra là ra. Sở dĩ mấy lần dù nàng thăm dò kĩ nơi này chưa nắm rõ được địa hình cũng một phần nguyên nhân vì khu rừng kia.
Mấy tù nhân kia, nếu may mắn thì cũng chỉ có một kẻ sống sót rời khỏi. Nhưng Sở Mạc Vân Phong sẽ giữ lời, cứ thế thả họ đi? Mộc Như Châu lại đưa mắt nhìn binh lính canh giữ xung quanh đây, trong lòng tự có câu trả lời. Hắn chính là một mạng người cũng không muốn bỏ qua, nói như kia ý chỉ muốn reo rắc những mong muốn viển vông về hi vọng sống cho mấy tù nhân, để họ ra sức chạy trốn, như vậy trò chơi săn người này mới thú vị và kích thích.
Một tiếng còi dài, hàng trăm tù nhân được thả ra từ những chiếc lồng sắt lớn, họ không màng tất cả mà giẫm đè lên nhau, liều mạng chạy vào trong cánh rừng sâu hút kia. Một tiếng còi dài tiếp vang lên, đây là lúc kẻ săn mồi đi săn con mồi.
Cuộc đi săn lần này còn có những nghĩa tử của Bắc Lương vương, như vậy mới càng đông vui hơn. Tiếng còi thứ hai vừa vang lên họ cũng giục ngựa vào trước.
Dù Bắc Lương vương đã qua cái tuổi anh dũng một thời, nhưng khí chất của bậc vương tôn vẫn còn đó. Ông ta mặc chiến bào, một tay cầm cung, một tay cầm dây cương ngựa, một mình một ngựa đi vào bên trong khu rừng, trước khi đi còn không quên cười nói với Sở Mạc Vân Phong một câu.
" Thân vương gia, dù bổn vương có thua hay thắng người thì khi trở về chúng ta vẫn phải làm tiệc rượu đấy."
Sở Mạc Vân Phong nhàn nhạt thốt ra: " Tất nhiên là vậy rồi."
Dứt lời là một tràng cười lớn của lão Bắc Lương vương kia. Mộc Như Châu nhíu mày, không hiểu sao ông ta thích cười như vậy. Nàng đưa mắt nhìn Sở Mạc Vân Phong, hắn bên ngoài mặc giáp, bên trong mặc bộ y phục mà đêm qua nàng thấy. Sở Mạc Vân Phong ngồi trên ngựa, hắn cúi người xuống nói gì đó với người của hắn, lúc sau chỉ thấy tên Hoài Thanh kia gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Khi Sở Mạc Vân Phong ngừng nói, hắn bất ngờ nghiêng đầu nhìn về hướng lều của nàng. Mộc Như Châu không kịp phản ứng, chỉ đành ứng phó nhìn hắn bằng với đôi mắt si mê ngập ngập nước, gương mặt mềm mại tỏ vẻ luyến tiếc vô hạn. Hắn thấy vậy thì môi cong lên một đường đầy ý vị, nàng không biết rốt cuộc là hắn đang thể hiện tình cảm hay có ẩn ý gì.
Nhìn bóng lưng oai vệ của hắn khuất dần, Mộc Như Châu rơi vào trầm tư. Là nàng quá nhạy cảm hay nàng đã đánh giá thấp hắn, hắn có lẽ vốn dĩ đã nhận ra nàng rồi chăng. Nhưng như thế nào hắn sẽ nhận ra chứ...
*
Một tên tù binh y phục từ trên xuống dưới rách như tương bần, hầu hết da thịt mục thối của hắn đều lộ ra. Mái tóc vì lâu không tắm gội mà bốc mùi hôi ghê người, nhìn qua tưởng như đống rác quấn chặt trên tóc hắn vậy. Hắn là người chạy ra khỏi lồng sắt đầu tiên, cũng liều mạng như những tù binh khác, cố chạy thật nhanh. Nhưng vì cắm đầu cắm cổ chạy mà không chú ý tới đường đi, chân giẫm phải hòn đá sắc nhọn, cả lòng bàn chân rách toạc, máu chảy đầm đìa.
" Xin trời phù hộ..."
Hắn rúc vào một bụi rậm gần đó, miệng không ngừng lẩm bẩm, trên người xé lấy mảnh y phục rồi cầm máu vết thương. Nhưng y phục trên người chẳng có bao nhiêu, rốt cuộc hắn cắn răng lấy lá cây vẫn còn tươi dưới đất, tạm cầm máu.
Bất chợt tiếng xào xạc vang lên, có tiếng thở phì phò của ngựa, hắn càng sợ hãi hơn, cơ thể không khống chế được bắt đầu run rẩy dữ dội. Hắn nép mình lại, đợi khi tiếng bước chân ngựa có vẻ đã đi xa, mới dám ngó đầu ra. Dáo diết nhìn xung quanh một lần nữa, thấy cuối cùng có vẻ an toàn mới từ bụi rậm bò ra. Bụi rậm có cây tầm gửi, gai nhọn cứa vào da thịt hắn nhưng hắn chỉ xít xoa một tiếng.
Hắn bò bò trên mặt đất như một con mọt, nhìn quanh một lần nữa, lúc này mới mặt mày hớn hở chống người đứng lên. Nhưng nét mặt vui cười chưa được bao lâu thì gương mặt lập tức co dúm lại đau đớn, máu từ vết tên cắm sau lưng ứa ra, cuối cùng cứ vậy đổ gục xuống đất bùn mà chết.
" Nếu ngươi cứ yên phận trốn ở đấy thì có thể sống rồi."_ Hắn châm chọc
Sở Mạc Vân Phong từ xa nheo mắt nhìn, tay từ từ hạ cung tên xuống. Đi được một lúc, con ngựa bỗng chốc thở phì phò to hơn, hắn xoa đầu con ngựa của mình, cảm thấy có gì đó không ổn. Hình như...ngựa của hắn bị bỏ thuốc.
Biết mình bị tính kế, hắn cư nhiên chỉ cười nhạt, sắc mặt vẫn bình thản. Một người một ngựa đi vào rừng thêm khoảng nữa, trong không khí lúc này bốc lên mùi ẩm mốc khó nói, ngựa bất chợt phát điên, hí dài một tiếng.
Sở Mạc Vân Phong cầm chắc cương ngựa, cật lực khống chế nó, nhưng càng như vậy nó càng dãy lên kịch liệt, như muốn hất văng chủ nhân xuống khỏi lưng nó.
Lúc này, xung quanh giống như có màn sương mù dày đặc bao vây lấy hắn, mùi hương càng lúc càng rõ ràng. Hắn nhíu mày lại, giương cung bắn một cái bóng đang ngồi trên cây kia, nhưng khi rớt xuống thì lại là một người rơm.
Sở Mạc Vân Phong cười lạnh, gương mặt tuấn tú trầm xuống, vừa giữ cương ngựa, vừa cao giọng nói.
" Các hạ một hai muốn lấy mạng ta rốt cuộc là vì đâu?"
*
Bình luận facebook