• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 285-288

Chương 285 Chuyện này khiến người ta không thể tin được!​

"Chẳng lẽ lại đúng là hắn?"



Diệp Phàm âm thầm suy đoán.





Ở trước hắn, Quỷ Cốc đích thật vẫn còn một vị thiếu chủ, đối phương chính là đệ tử đầu tiên được Tam sư phụ thu nhận ở bên ngoài, tên là Phong Vô Tích.





Phong Vô Tích này có thiên phú rất cao, nhưng sau mười mấy năm khổ luyện, hắn ta đã học được gần như tất cả thuật pháp thần thông của Quỷ Cốc, xứng đáng trở thành thiếu chủ của Quỷ Cốc.





Nhưng Phong Vô Tích này không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn mà còn tràn đầy dã tâm, hắn không chỉ học lén cấm thuật của Quỷ Cốc, thậm chí còn cưỡng ép sỉ nhục vài nữ đệ tử của Quỷ Cốc, quá đáng hơn là còn tuỳ ý giết chết đệ tử của Quỷ Cốc, muốn biến toàn bộ Quỷ Cốc trở thành đất của riêng hắn ta.





Mà sau khi Tam sư phụ của Diệp Phàm biết được những chuyện này đã rất tức giận, đã trực tiếp trục xuất Phong Vô Tích ra khỏi Quỷ Cốc!





Từ đó về sau, Phong Vô Tích đã biến mất.





Bây giờ đã trôi qua mười mấy năm rồi, lẽ nào đối phương lại xuất hiện sao?





Nếu thật sự là người đó, mà người đó còn hành động dưới danh nghĩa của Quỷ Cốc, e rằng mục đích sẽ không đơn giản như vậy!





"Tốt nhất là cậu không nên chống lại chủ ý của Quỷ Cốc, nếu không..."





Ánh mắt Diệp Phàm tỏ ra lạnh lùng.





"Cảm ơn Diệp thiếu đã ra tay cứu nhà họ Tư chúng tôi!"





Lúc này, ông cụ Tư nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt biết ơn nói.





"Anh Diệp, cám ơn anh!"





Tư Thiên Thiên cũng cảm ơn Diệp Phàm.





"Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi!"





Diệp Phàm nhàn nhạt nói, ánh mắt quét về phía ông cụ Tư: "Ông Tư, bây giờ nhà họ Hoàng Bộ đã không còn, nhà họ Ngụy lại mất đi chỗ dựa vững chắc là Trần đại sư, sau này nhà họ Tư của ông sẽ là gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc rồi!"





"Danh hiệu gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc này, nhà họ Tư chúng tôi tuyệt đối không dám nhận!"





Ông cụ Tư vội vàng nói.





"Tôi đã nói nhà họ Tư là gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc thì chính là gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc!"





Diệp Phàm nói.





Sắc mặt ông cụ Tư sững sờ, lập tức ôm quyền hướng về phía Diệp Phàm và nói: "Cảm ơn Diệp thiếu, sau này Diệp thiếu có bất kỳ sai bảo gì, dù có phải xông vào dầu sôi lửa bỏng nhà họ Tư chúng tôi quyết không từ chối!"





Ngay sau đó, tin tức Trần đại sư - người đứng đầu ở Giang Bắc đã bị Diệp thiếu giết chết bên bờ hồ Kim Lăng nhanh chóng lan truyền ra ngoài, chấn động toàn bộ quận Giang Bắc!





Tất cả mọi người đều không ngờ, Trần đại sư là người đứng đầu ở Giang Bắc mà lại chết trong tay Diệp thiếu - người đột nhiên từ đâu chui ra này!





Chuyện này khiến người ta không thể tin được!





Trong một khoảng thời gian, Diệp thiếu này đã trở thành chủ đề bàn luận của vô số người.





Sau đó lại có tin tức truyền ra, nhà họ Tư - một trong ba đại gia tộc ở Giang Bắc, đã trở thành người phát ngôn của Diệp thiếu ở Giang Bắc!





Ngay khi tin tức này truyền ra, lại một lần nữa khiến Giang Bắc chấn động.





Trong chớp mắt, các thế lực lớn ở Giang Bắc lần lượt đến nhà họ Tư để chúc mừng.





Ngay cả nhà họ Ngụy trước đây chưa từng để ý đến nhà họ Tư cũng lập tức hấp ta hấp tấp tìm đến nhà họ Tư để lấy lòng.





Hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết, dưới sự chống lưng của Diệp thiếu bí ẩn này, nhà họ Tư dường như đã trở thành gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc, bọn họ đương nhiên muốn nhân cơ hội này để lấy lòng!





Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bộ máy của toàn bộ quận Giang Bắc đã hoàn toàn thay đổi vì Diệp Phàm!





Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm trở lại Bách Hoa Lâu, hắn lại nhíu mày, chỉ thấy một nhóm người mặc trang phục giống hệt nhau đứng trong Bách Hoa Lâu.





Bọn họ đang nói chuyện với Mộ Bạch và Đồ Phu. Mục Kình Thiên thì đang giằng co với người của Bách Hoa Lâu.
Chương 286: Quân Thiên Sách thức tỉnh!

"Để tôi xem ai dám chạm vào thiếu quân chủ?"

Ngay lúc Vương Man chuẩn bị huy động toàn bộ lực lượng của nhà tù Tây Nam để tiến hành chế tài Diệp Phàm thì cổng nhà tù đột nhiên ầm ầm sập xuống.

Một tiếng hét lạnh lùng và tàn nhẫn truyền từ bên ngoài vào.

Ầm ầm ầm!

Những tiếng bước chân nặng nề như sấm vang lên, trực tiếp làm rung chuyển mặt đất của toàn bộ nhà tù.

Ngay lập tức, một luồng sát khí khiến người ta nghẹt thở tràn vào như lũ lụt vỡ đê, bao trùm toàn bộ nhà tù Tây Nam!

Vào lúc này, trong nhà tù Tây Nam, những tên tử tù, tội phạm nghiêm trọng, trên tay đã tước đoạt mạng sống của vô số sinh mạng, bao gồm cả những những tên ngang ngược có dã tâm hay bá chủ một vùng đã giết chóc vô số thì đều phải sợ hãi trước luồng sát khí đáng sợ này!

Bọn họ tự thấy rằng mình đã giết rất nhiều người, trên người bọn họ đều có sự thô bạo và sát khí.

Nhưng so với luồng sát khí này thì còn kém quá xa, căn bản là không thể so sánh được!

Lúc này, tù nhân, cai ngục, binh lính đóng quân trong nhà tù Tây Nam đều liếc nhìn về phía cửa nhà tù, bọn họ lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng chấn động, hoàn toàn choáng váng!

Chỉ nhìn thấy những nhóm bính lính được trang bị vũ khí đầy đủ đang bước vào cổng nhà tù.

Trên người bọn họ nhuốm đầy máu, thậm chí nhiều người còn có nhiều vết thương khác nhau trên cơ thể.

Nhưng lúc này, bọn họ tựa hồ đã quên mất những đau đớn này, trong mắt mỗi người đều mang theo một ý chí chiến đấu lạnh lùng và kiên quyết, trên người toát ra sát khí ngút trời, giống như một đám sát thần đến từ địa ngục!

Và họ đúng là quân Thiên Sách!

Những người dẫn đầu là Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu, Thẩm Thanh Y, Đoạn Thiên Bằng, Mục Kình Thiên và Đoàn Đao, bảy vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách!

Bảy người bọn họ cầm trên tay các loại vũ khí khác nhau, trên người nhuốm đầy máu, thậm chí có vài người trên cơ thể còn có nhiều vết thương khác nhau, như thể họ vừa trải qua một trận chiến lớn!

Quân Thiên Sách thực sự đã trải qua một trận chiến lớn.

Họ đã chiến đấu quyết liệt với chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang suốt một đêm.

Tổng số người của chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang là gần 30 vạn, gấp đôi quân Thiên Sách!

Nhưng cuối cùng, chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang đã bị quân Thiên Sách đánh đến không còn manh giáp và chịu tổn thất nặng nề, không thể ngăn cản được nữa mà để quân Thiên Sách vượt qua rào cản của mình, tiến đến nhà tù Tây Nam.

Về phần 500 nghìn quân ban đầu đóng quân bên ngoài nhà tù Tây Nam thuộc chiến khu Tây Bộ, cũng được điều động để ngăn chặn quân Thiên Sách, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được quân đoàn này!

Trong mười mấy năm qua, danh tiếng và sức mạnh của quân Thiên Sách ngày càng suy giảm, hơn nữa còn bị các quân đoàn lớn chèn ép khắp nơi.

Nhưng trong một đêm này, dưới sự lãnh đạo của bảy vị quân đoàn trưởng, hơn nữa để nghĩ cách giải cứu vị thiếu quân chủ trong lòng họ, quân Thiên Sách đã trực tiếp bộc lộ tinh thần chiến đấu và sức mạnh thực sự của mình, áp đảo một trong năm chiến khu lớn của Long Quốc, chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang, một trong chín quân đoàn lớn.

Chính vì trận chiến này mà trên người của những binh lính của quân Thiên Sách mới có thể tràn ngập sát khí đáng sợ như vậy!

Giờ phút này, quân Thiên Sách giống như một con sư tử đã ngủ say nhiều năm, vừa tỉnh dậy là lần nữa khiến người khác thấy được sự khủng bố của bọn họ!

"Các... Các người..."

Lúc này, Vương Man trợn to hai mắt nhìn quân Thiên Sách trước mặt mình, kinh hãi đến không nói nên lời.

"Quân đoàn trưởng số 2 của quân Thiên Sách, Hoàng Bộ Thương, kính chào thiếu quân chủ!"

"Quân đoàn trưởng số 3 của quân Thiên Sách, Mộ Bạch, kính chào thiếu quân chủ!"

"Quân đoàn trưởng số 4 của quân Thiên Sách, Đồ Phu, kính chào thiếu quân chủ!"

"Quân đoàn trưởng số 5 của quân Thiên Sách, Thẩm Thanh Y, kính chào thiếu quân chủ!"

"Quân đoàn trưởng số 6 của quân Thiên Sách, Đoạn Thiên Bằng, kính chào thiếu quân chủ!"

"Quân đoàn trưởng số 7 của quân Thiên Sách, Mục Kình Thiên, kính chào thiếu quân chủ!"

"Quân đoàn trưởng số 8 của quân Thiên Sách, Đoàn Đao, kính chào thiếu quân chủ!"

Lúc này, bảy vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách trực tiếp quỳ xuống và đồng thanh hô lên với Diệp Phàm.

"Kính chào thiếu quân chủ!"

Ngay lập tức, tất cả các binh lính của quân Thiên Sách đi theo ở bảy vị quân đoàn trưởng cùng đồng loạt quỳ xuống và hô lên với Diệp Phàm.

Âm thanh của bọ họ to lớn vang dội, lan rộng khắp nhà tù Tây Nam, khiến không ít người có mặt ở đây phải ù màng nhĩ.

Lúc này, tất cả những người trong nhà tù Tây Nam đều sửng sốt đến ngẩn người!

Bọn họ không thể ngờ được quân Thiên Sách lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thậm chí còn gọi Diệp Phàm là thiếu quân chủ!

Người này thực chất là thiếu quân chủ của quân Thiên Sách sao?

Làm sao có thể?

Vương Man lập tức sửng sốt đến ngớ người!

"Đứng lên đi!"

"Tại sao các người đều tới đây?"

Lúc này, Diệp Phàm mở miệng nói.

"Thiếu quân chủ gặp rắc rối, chúng tôi đã đến muộn, mong thiếu quân chủ thứ tội!"

Hoàng Bộ Thương nói thẳng.

"Không cần để ý những điều này!"

"Tuy nhiên, tôi thật sự không ngờ được, tôi và quân Thiên Sách lại gặp nhau ở đây!"

Diệp Phàm thở dài.

"Các chiến sĩ của quân Thiên Sách, tôi thay mặt Lục sư phụ của tôi - chiến thần Thiên Sách, xin lỗi các vị! Những năm qua ông ấy không ở đây, các vị đã vất vả rồi!"

Ngay sau đó, Diệp Phàm cúi đầu với mọi người trong quân Thiên Sách rồi nói.

"Thiếu quân chủ, chuyện này tuyệt đối không thể!"

"Thiếu tướng, chuyện này tuyệt đối không thể!"

"Mặc dù quân chủ không ở đây, nhưng ông ấy sẽ luôn là niềm tin trong lòng chúng tôi, là chiến thần bất bại của Long Quốc!"

"Đúng vậy!"

Những người lính của quân Thiên Sách sôi nổi nói.

Trong mắt mỗi người bọn họ đều lộ một sự cuồng nhiệt.

"Tuy rằng Lục sư phụ của tôi không còn ở đây, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ khiến quân Thiên Sách trở lại thời kỳ đỉnh cao, một lần nữa trở thành quân đoàn đệ nhất của Long Quốc, khiến vô số quốc gia nghe danh đã khiếp sợ, đồng thời khiến quân Thiên Sách lại lần nữa trở thành chuẩn mực cho binh lính Long Quốc!"

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Chúng tôi tin tưởng thiếu quân chủ!"

Hoàng Bộ Thương và những người khác nói thẳng.

Xoẹt!

Sau đó, Hoàng Bộ Thương liếc nhìn Vương Man bằng ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn: “Vừa rồi chính ông là người muốn giết thiếu quân chủ sao?”

"Tôi..."

Vương Man nhìn Hoàng Bộ Thương, trong lòng tràn ngập sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Hoàng Bộ Thương cầm thanh kiếm gãy trong tay trái và đi thẳng về phía Vương Man.

"Ông… ông định làm gì?"

"Ông đừng tới đây!"

"Dừng lại!"

Vương Man nhìn thấy Hoàng Bộ Thương tới gần, sắc mặt thay đổi, không ngừng kêu lớn, nhưng lại không ngăn được bước chân của đối phương.

"Mau nổ súng, bắt lấy bọn họ!"

Vương Man ngay lập tức hét vào mặt những cai ngục và binh lính đóng quân tại nhà tù.

Vẻ mặt của những người cai ngục và binh lính xung quanh không ngừng thay đổi.

“Ai dám ra tay sẽ bị giết không thương tiếc!”

Đồ Phu trực tiếp gầm lên giận dữ.

Ngay lập tức, gần 10 vạn binh lính của quân Thiên Sách có mặt đã chĩa vũ khí thẳng vào các binh lính và cai ngục trong nhà tù, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!

Những người cai ngục và binh lính đóng quân nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi đến mức không dám hành động liều lĩnh.

Tổng số người của bọn họ còn không vượt quá 100 nghìn, mặc dù có hỏa lực mạnh mẽ nhưng họ vẫn không dám chống lại khi phải đối mặt với đội quân Thiên Sách đằng đằng sát khí này!

Mặc dù trong những năm trở lại đây, quân Thiên Sách đã suy tàn, nhưng dù sao thì danh tiếng của quân Thiên Sách lúc đó rất vang dội, và danh tiếng của họ vẫn còn cho đến ngày nay!

Trong toàn bộ Long Quốc, ngoại trừ những quân đoàn lớn đó, binh lính của các quân đoàn khác vẫn không dám đối đầu trực diện với quân Thiên Sách!

"Người dám chạm vào thiếu quân chủ, chết!"

Lúc này, Hoàng Bộ Thương trực tiếp đi tới trước mặt Vương Man, lạnh lùng nói.

Phụt!

Nói xong, ông ta vung thanh kiếm gãy đang cầm trên tay trái, trong nháy mắt lóe tới trước mặt Vương Man rồi biến mất, máu từ trên cổ hắn ta lập tức phụt ra.

Một giây tiếp theo, đầu của Vương Man liền rơi khỏi cổ, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt!

Khi những người trong nhà tù Tây Nam nhìn thấy quản giáo chết như vậy, tất cả đều chết lặng.

"Các người… các người đúng là coi trời bằng vung!"

"Tôi sẽ lập tức báo cáo Nội Các, xử lý các người thật nghiêm khắc!"

Tên Hắc Long - cường giả của tổ Long đứng dậy, nhìn Diệp Phàm, và đám người Hoàng Bộ Thương hét lên lạnh lùng.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Ánh mắt của đám người Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu đều nhìn người này chăm chú.

Khi Hắc Long bị những vị quân đoàn trưởng này nhìn chăm chú, trong lòng giật thót, định quay người bỏ đi.

Bùm!

Đồ Phu trực tiếp lao ra, tung một cú đấm giết chóc về phía đối phương.

Đối mặt với đòn tấn công của Đồ Phu, Hắc Long vung tay trái để chặn cú đấm này, nhưng ngay lập tức bị đánh bật lại.

Xẹt!

Mộ Bạch trực tiếp ra tay, thanh kiếm trong tay vẽ ra một đường sáng, đánh vào chỗ hiểm yếu của Hắc Long.

"Các người dám? Tôi là...."

Sắc mặt của Hắc Long thay đổi, hắn ta hét lên.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong, kiếm trong tay Mộ Bạch đã đâm vào ngực hắn ta, một kiếm mất mạng!
Chương 287: Chiến vương chín ngón!

Phụt!

Khi Mộ Bạch rút thanh kiếm trong tay ra, một vệt máu bắn ra, tên Hắc Long kia trực tiếp ngã xuống đất, chết không nhắm mắt!

"Thiếu quân chủ, chúng ta đi thôi!"

Hoàng Bộ Thương nói với Diệp Phàm.

"Ừm!"

Diệp Phàm gật đầu, nếu quân Thiên Sách đã tới đây, thì thật sự cũng không cần phải ở lại nhà tù này nữa.

Nhưng trước khi rời đi, hắn đã đi đến phòng giam chữ thiên số 1, nhìn Tần Thành nói: "Tôi phải đi ra ngoài, ông đi ra ngoài cùng tôi đi!"

"Cậu muốn đi ra ngoài?"

Tần Thành nhìn Diệp Phàm, kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, ông có muốn ra ngoài không?"

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Không đời nào, tên quản giáo kia chịu cho phép tôi ra ngoài!"

Tần Thành than thở.

"Hắn đã chết!"

Diệp Phàm nói thẳng.

Xẹt!

Nghe thấy quản giáo đã chết, sắc mặt Tần Thành lại lần nữa khiếp sợ, nhìn Diệp Phàm chăm chú: "Cậu..."

"Đi thôi!"

Diệp Phàm cắt ngang lời đối phương, xoay người đi ra ngoài,

Ánh mắt Tần Thành lóe lên, rốt cục vẫn đứng dậy, đi ra khỏi phòng giam mà mấy năm qua anh ta chưa từng bước ra.

Khi Tần Thành đi tới sân thể dục, nhìn tình hình trước mắt, vẻ mặt sửng sốt.

"Thiếu quân chủ, chúng ta đi thôi!"

Mộ Bạch nói.

Ngay lập tức, quân Thiên Sách lui về hai bên, để lại một con đường ở giữa cho Diệp Phàm đi!

"Thiếu quân chủ? Rốt cuộc thì cậu là ai?"

Tần Thành nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt nheo lại, tò mò nhìn Diệp Phàm hỏi.

Cậu ta có thể sống sót bước ra khỏi nhà tù Tây Nam, đồng thời giết chết quản giáo, thậm chí còn được rất nhiều binh lính chào đón, rốt cuộc thì thân phận của cậu ta là gì?

"Ngài ấy là thiếu quân chủ của quân Thiên Sách này!"

Đồ Phu nói thẳng.

"Thiếu quân chủ của quân Thiên Sách?"

"Cậu là người của quân Thiên Sách?"

"Cậu có quan hệ gì với chiến thần Thiên Sách?"

Lập tức, Tần Thành kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

"Ông ấy là Lục sư phụ của tôi!"

Diệp Phàm nói.

"Cậu thật sự là đệ tử của chiến thần Thiên Sách?"

"Khó trách cậu lại mạnh như vậy!"

Tần Thành thở dài.

"Ông biết Lục sư phụ của tôi sao?"

Diệp Phàm nhìn đối phương.

"Tôi biết ông ấy, nhưng ông ấy không biết tôi!"

"Kể từ khi tôi gia nhập quân đội, tôi luôn coi chiến thần Thiên Sách là thần tượng của mình, tôi vẫn luôn nỗ lực để trở thành một người như ông ấy!"

"Đáng tiếc không có cơ hội tận mắt chứng kiến thần thái của chiến thần Thiên Sách!"

Tần Thành thở dài.

"Không sao đâu, ông nhìn thấy tôi cũng giống như gặp được Lục sư phụ của tôi vậy!"

Diệp Phàm bĩu môi.

"Đi thôi!"

Ngay sau đó, bọn họ đi thẳng ra ngoài nhà tù.

Tất cả tù nhân trong ngục nhìn Diệp Phàm cứ công khai rời khỏi nhà tù này như vậy, trong mắt cả đám người đều lộ ra sự hâm mộ!

Diệp Phạm này là tù nhân đầu tiên còn sống bước ra khỏi nhà tù Tây Nam!

"Cậu Diệp, cảm ơn cậu đã giúp tôi trừ cổ trùng và đưa tôi ra khỏi nhà tù, sau khi tôi xử lý xong việc của mình, nếu tôi còn sống, tôi, Tần Thành, nhất định sẽ báo đáp ân tình của cậu!"

Bên ngoài nhà tù, Tần Thành chắp tay với Diệp Phạm, nhưng tay phải của hắn ta lại thiếu một ngón tay!

"Có cần tôi giúp không?"

Diệp Phàm nhìn Tần Thành nói.

"Không cần!"

Tần Thành lắc đầu.

Ngay sau đó, Tần Thành rời khỏi nơi này.

"Thiếu quân chủ, người này tên là Tần Thành?"

Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm nói.

"Đúng vậy!"

"Sao vậy? Ông quen biết người này sao?"

Diệp Phàm nhìn Mộ Bạch.

"Nhiều năm trước, có một người lính tài năng được sinh ra trong chiến khu Tây Bộ, người này rất mạnh mẽ trong chiến đấu và liên tiếp giành được nhiều huân chương lao động hạng nhất, thậm chí còn một mình lẻn vào nước địch để hoàn thành một nhiệm vụ cấp SSS, nổi tiếng khắp Long Quốc và được chiến bộ phong tặng danh hiệu chiến vương."

"Bởi vì người này chỉ có chín ngón tay, cho nên được người khác gọi là chiến vương chín ngón, người này tên là Tần Thành!"

Mộ Bạch nói.

Nghe được lời này, Diệp Phàm có chút kinh ngạc.

Danh hiệu chiến vương là danh hiệu vinh dự chỉ đứng sau chiến thần trong chiến bộ Long Quốc!

Ở Long Quốc, chỉ có bốn vị chiến thần!

Mặc dù có rất nhiều người đạt được danh hiệu chiến vương nhưng không phải ai cũng có thể giành được danh hiệu chiến vương!

Suy cho cùng, chiến vương là vinh dự cao nhất trong số các chiến binh sau chiến thần, nếu không có sức mạnh và sự cống hiến nhất định thì không thể được gọi là chiến vương!

"Ông ta cũng có chín ngón tay, chẳng lẽ ông ta chính là chiến vương chín ngón kia?"

Diệp Phàm kinh ngạc nói.

"Trước đó tôi nhận được tin tức, vị chiến vương chín ngón kia không biết đã phạm phải chuyện gì, bị cách chức và xoá bỏ mọi chức vị và danh hiệu, cũng bị giam ở nhà tù Tây Nam, nên hẳn là người này!"

Mộ Bạch nói.

Mà trong mắt Diệp Phàm hiện lên một tia sáng.

Sau đó bọn họ trở về Thục Châu, trên đường đi, Diệp Phàm cũng biết được tin tức về trận chiến giữa quân Thiên Sách, chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang!

"Các người thực sự đã chiến đấu với chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang, thật là quá điên rồ!"

Diệp Phàm thở dài.

"Bọn họ muốn ngăn cản chúng tôi cứu thiếu quân chủ, bọn họ đáng chết!"

Hoàng Bộ Thương nói một cách lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Hiện tại thiếu quân chủ không có việc gì, chúng ta cũng phải nghĩ cách xử lý hậu quả!"

"Những người phía trên chắc chắn sẽ tức giận vì chuyện này!"

"Cấp trên vốn luôn muốn xóa bỏ phiên hiệu của quân Thiên Sách và sáp nhập chúng ta vào các quân đoàn khác, giờ đây, họ càng có thêm lý do để làm như vậy!"

Mộ Bạch trầm giọng nói.

"Họ dám?"

"Quân Thiên Sách không bao giờ có thể sáp nhập vào những quân đoàn khác, không ai có thể loại bỏ phiên hiệu của quân Thiên Sách!"

Đồ Phu trực tiếp hét lên.

"Các ông đừng vội, chuyện này tôi sẽ giải quyết, cùng lắm thì tôi sẽ mời Lục sư phụ ra, có ông ở đây, ai dám đụng đến quân Thiên Sách?"

Diệp Phàm khinh thường nói.

Cùng lúc đó, tin tức về trận chiến đêm qua giữa quân Thiên Sách và chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang nhanh chóng lan truyền khắp Long Quốc.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Long Quốc đều chấn động!

Không ai ngờ rằng quân Thiên Sách vốn đã im lặng và khiêm tốn hơn mười năm lại đột nhiên tự ý rời khỏi căn cứ và tiến vào phía Tây Nam, lại còn xảy ra một cuộc chiến lớn với chiến khu lớn và quân Thiên Lang, một trong chín quân đoàn lớn.

Điều quan trọng nhất là quân Thiên Sách thực sự đã thắng trận, thậm chí còn đánh cho chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang không còn một manh giáp, đây là điều không ai ngờ tới!

Suy cho cùng, kể từ khi chiến thần Thiên Sách biến mất, dù là danh tiếng hay sức mạnh của quân Thiên Sách đều suy giảm, hiện tại họ đứng ở vị trí cuối cùng trong chín quân đoàn lớn.

Vì vậy, trong mắt người ngoài, quân Thiên Sách đã không còn là quân đoàn siêu cấp càn quét liên quân năm nước như hồi đó nữa.

Nhưng hôm nay, khi tin tức quân Thiên Sách đánh bại chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang xuất hiện, ngay lập tức khiến mọi người hiểu rằng quân Thiên Sách tuy đã suy tàn, nhưng vẫn có thực lực mạnh mẽ như ngày nào!

Hổ đã mất răng thì vẫn là hổ, không nên coi thường!

Nhưng điều mà mọi người muốn biết hơn là tại sao quân Thiên Sách lại đột ngột tiến về phía Tây Nam, và tại sao họ lại nổ ra cuộc chiến với chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang?

Và hậu quả khi quân Thiên Sách làm như vậy sẽ là gì?

Lúc này, ở kinh đô, trong Nội Các.

"Đồ khốn!"

"Quân Thiên Sách của cậu ta muốn nổi dậy sao?"

Một vị trưởng lão Nội Các đột nhiên đập bàn, thổi râu trừng mắt hét lên.

Những trưởng lão Nội Các khác có mặt ở đây đều trông rất khó coi.

"Sau khi giết nhiều người của chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang như vậy, còn xông vào nhà tù Tây Nam cứu người ra, giết chết cả quản giáo và Hắc Long, quân Thiên Sách hoàn toàn không coi trọng kỷ luật quân đội và luật pháp của Long Quốc, cần phải trừng phạt bọn họ một cách nghiêm khắc, nếu không bọn họ sẽ trở thành một khối u ác tính của Long Quốc, sẽ nguy hại cho toàn bộ Long Quốc!"

Một vị trưởng lão Nội Các khác lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, tôi đề nghị lập tức hủy bỏ phiên hiệu của quân Thiên Sách, toàn bộ quân Thiên Sách phải được phân tán đến các quân đoàn lớn, về phần các vị quân đoàn trưởng đứng đầu, tất cả đều phải bắt lại và xử bắn để cảnh cáo răn đe!"

Vị trưởng lão Nội Các thứ ba nói thẳng:

"Các người muốn tấn công quân Thiên Sách, đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Long Chiến Thiên trực tiếp đi vào.
Chương 288: Đội quân thiết giáp đen

"Long Soái, sao cậu lại tới đây?"

Đại trưởng lão của Nội Các nhìn Long Chiến Thiên nói.

"Nếu tôi không đến thì có khi các người đã leo lên trời luôn rồi!"

Long Chiến Thanh lạnh lùng "hừ" một tiếng.

"Long Soái, ý cậu là sao đây?"

Vị trưởng lão Nội Các vừa nãy dựng râu trợn mắt bất mãn nói.

"Quân Thiên Sách là chiến đoàn quân bộ của tôi, do tôi quản lý, từ khi nào mà đến phiên các người nhúng tay hả!"

Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.

"Nội Các chúng tôi quản lý tất cả mọi thứ ở Long Quốc, bao gồm cả chiến bộ của các cậu!"

Vị trưởng lão nội các kia lạnh nhạt đáp.

"Vậy sao?"

"Vậy cái vị trí nguyên soái chiến bộ của tôi đây ông có muốn làm luôn không?"

Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.

"Cậu..."

Sắc mặt vị trưởng lão Nội Các kia u ám đi.

"Long Soái, chúng ta đều là đồng nghiệp cả, cần gì phải đối chọi gay gắt như thế?"

"Nếu Long Soái đã tới rồi, vậy hay là Long Soái thử nói quan điểm của mình về chuyện này đi, dù sao thì chuyện này cũng đã tạo nên sức ảnh hưởng rất lớn, bây giờ cả nước đều biết hết rồi, nếu không có cách xử lý ổn thỏa thì e rằng khó mà làm phục lòng dân!"

Trưởng lão Nội Các nhìn Long Soái rồi nói.

Hơn nữa câu nói phía sau của ông ta rõ ràng là đang nhắc nhở Long Chiến Thiên phải hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này!

"Sở dĩ tạo nên cục diện như giờ đây chẳng phải là do các người sao, nếu không phải vì các người bắt giữ Diệp Phàm thì sao mà quân Thiên Sách phải dốc hết sức lực chứ?"

"Nếu không phải vì các người phía chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang tới ngăn chặn thì sao có thể bùng nổ một cuộc đại chiến được? Để rồi tạo nên cục diện như bây giờ?"

Long Chiến Thiên lạnh lùng quát lên.

"Long Soái đang đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu chúng tôi đó sao?"

"Chúng tôi bắt thằng nhóc đó là bởi vì nó đã giết Xuyên Vương, quận trưởng quận Thiên Thục và tân tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ, chẳng lẽ không nên làm vậy sao?"

"Quân Thiên Sách tự ý rời nơi trú quân, xâm nhập vào Tây Nam, chẳng lẽ không nên ngăn cản sao?"

Một vị trưởng lão Nội Các lập tức kêu lên.

"Tôi không muốn tranh chấp với các người, bây giờ cách giải quyết duy nhất chính là không truy cứu tội danh của Diệp Phàm nữa, còn về chuyện của quân Thiên Sách, tôi sẽ tự xử phạt!"

Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.

"Long Chiến Thiên, cậu đang muốn bao che cho thằng nhóc đó và quân Thiên Sách sao?"

Lúc này, vị trưởng lão Nội Các vừa đập bàn khi nãy lại đập bàn hét lên.

"Bao che?"

"Nếu không phải vì Diệp Phàm thì căn cứ quân sự Tây Nam đã không bị người của tám nước phá hủy, các người cũng phải hiểu rõ, một khi căn cứ quân sự đó bị phá hủy thì sẽ có hậu quả thế nào!"

"Chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để bù đắp những tội mà hắn ta phạm phải rồi!"

Long Chiến Thiên quát lên với vị trưởng lão Nội Các kia, rồi nói tiếp: "Còn về quân Thiên Sách, năm đó nếu không nhờ có quân Thiên Sách và Tiêu Thiên Sách thì Long Quốc lấy gì ra mà chống lại liên minh năm nước chứ."

"Nếu không nhờ có bọn họ thì e rằng Long Quốc đã thành vong quốc từ lâu rồi, sao các người còn có thể ngồi ở cái vị trí trưởng lão Nội Các này chứ?"

"Ở ngoài kia, Tiêu Thiên Sách và quân Thiên Sách chiến đấu đẫm máu, bảo vệ đất nước, còn các người thì đang làm cái gì hả?"

"Các người sợ Tiêu Thiên Sách công cao át chủ, gây ra mối đe dọa với các người, nên mới dùng kế sách nham hiểm đó đối phó với hắn ta, ép hắn ta rời quân Thiên Sách."

"Mấy năm nay thì các người lại càng chèn ép quân Thiên Sách ở khắp nơi, muốn khiến quân Thiên Sách, một đội quân đã lập nên những công lao hiển hách ở Long Quốc này cứ vậy mà biến mất!"

"Bây giờ các người lại còn muốn ra tay với quân Thiên Sách và đệ tử của Tiêu Thiên Sách, lương tâm của các người ở đâu?"

"Long Chiến Thiên tôi nói rõ cho các người biết, chỉ cần có tôi ở đây, ai dám động vào Diệp Phàm và quân Thiên Sách, thế thì đừng trách tôi không khách sáo!"

"Nếu các người không hài lòng thì có thể vào cung kiện cáo, tôi cũng vừa từ cung quay về đây!"

"Nhớ kỹ lời tôi nói!"

Long Chiến Thiên quát lên, sắc mặt lạnh như băng, tràn ngập sát khí.

Ông ta nói xong thì rời khỏi đó luôn!

Giờ phút này, vẻ mặt của các trưởng lão Nội Các thay đổi liên tục.

"Đại trưởng lão, tên Long Chiến Thiên này quá kiêu ngạo, nó thật sự không thèm coi chúng ta ra gì!"

Lúc này, vị trưởng lão vỗ bàn kia nói với đại trưởng lão Nội Các.

Đại trưởng lão Nội Các ngồi đó, ánh mắt lóe lên, rồi nghiêm nghị nói: "Trước mắt chuyện này cứ vậy đã, đừng tiếp tục ra tay với thằng nhóc kia!"

"Đại trưởng lão, chẳng lẽ cứ buông tha cho thằng nhóc đó như vậy sao?"

Vị trưởng lão Nội Các kia vội vàng nói.

"Bây giờ Đoan Mộc Phiệt, Sở Thị, điện Long Vương đều đang nói thay nó, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội rồi, nếu còn tiếp tục ra tay thì không chỉ quân Thiên Sách và Long Soái không chấp nhận, mà kể cả bên phía Đoan Mộc Phiệt, Sở Thị và điện Long Vương cũng sẽ không đồng ý, đến khi đó sẽ chỉ khiến chúng ta bị động hơn!"

Đại trưởng lão Nội Các nặng nề nói.

"Vậy quân Thiên Sách thì sao?"

"Lần này bọn họ không coi kỷ luật quân đội ra gì, nếu không phạt nghiêm thì các quân đoàn khác và chiến khu sẽ nghĩ thế nào đây?"

"Đến khi đó từng người một bắt chước theo, chẳng phải Long Quốc sẽ hỗn loạn sao?"

Vị trưởng lão Nội Các kia không cam lòng.

"Đại hội đấu võ quân đoàn sắp bắt đầu rồi, chúng ta cứ mượn cuộc đấu võ lần này để khiến quân Thiên Sách biến mất hoàn toàn, đến khi ấy bên phía Long Soái cũng chẳng có lý do gì mà nói!"

Đại trưởng lão Nội Các nói một câu.

Lúc này bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch sử dụng đại hội đấu võ quân đoàn lần này để đối phó với quân Thiên Sách.

Trong sở giám sát, trong căn phòng âm u kia.

"Cái tên này thậm chí còn vượt quá cả dự liệu của tôi!"

Người đàn ông mặc áo dài màu đen ngồi trên xe lăn kia thản nhiên nói.

"Sở trưởng, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"

Dư Thiên Hành, người giám sát từ Sở giám sát đứng đó, khom lưng xuống mà nói.

"Cho đội quân thiết giáp đen đi đi, dù thế nào cũng phải lấy được Long Tỷ!"

Người đàn ông ngồi trên xe lăn kia lạnh lùng nói.

"Đội quân thiết giáp đen..."

Dư Thiên Hành nghe thấy mấy chữ "đội quân thiết giáp đen" thì thay đổi sắc mặt, con ngươi co rút lại, ánh mắt lóe lên sự kinh hãi.

"Sở trưởng, cũng không cần thiết phải phái đội quân thiết giáp đen để đối phó với hắn ta đâu nhỉ?"

Lúc này, Dư Thiên Hành mở miệng nói.

Đội quân thiết giáp đen này chính là quân đoàn đáng sợ nhất thần bí nhất trong Sở giám sát, do Sở trưởng Sở giám sát đích thân tạo nên, nghe nói lực chiến đấu còn khủng bố hơn cả cửu đại quân đoàn của Long Quốc!

Chính vì có sự tồn tại của quân đoàn này mà người đàn ông ngồi xe lăn trước mặt đây mới có thể ngồi vững trên vị trí Sở trưởng Sở giám sát, thậm chí còn không thèm coi ai ra gì!

"Nhớ rõ, không tiếc bất cứ giá nào, phải mang Long Tỷ về đây!"

Người đàn ông ngồi trên xe lăn dùng ánh mắt nham hiểm liếc nhìn Dư Thiên Hành một cái, trái tim ông ta run lên, vội vàng gật đầu: "Vâng!"

...

Quận Thiên Thục, Thục Châu!

Diệp Phàm vừa về đến đây đã gặp được Đường Sở Sở.

"Anh Tiểu Phàm!"

Đường Sở Sở lao thẳng vào lòng Diệp Phàm, vui đến bật khóc.

"Khóc gì chứ? Chẳng phải anh đã về đây rồi sao!"

Diệp Phàm nhẹ nhàng lau sạch nước mắt bên khóe mắt Đường Sở Sở, mỉm cười nói.

"Anh Tiểu Phàm, có phải em vô dụng quá không, anh bị bắt đi, mà em lại chẳng thể làm gì được!'

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt tự trách.

"Sao thế được chứ? Trong lòng anh em là tuyệt nhất, sao có thể vô dụng được?"

Diệp Phàm khẽ vuốt mái tóc Đường Sở Sở rồi đáp.

"Anh Tiểu Phàm, em nhất định sẽ trở thành một người có thể giúp đỡ cho anh!"

Đường Sở Sở nói, vẻ mặt kiên quyết.

Sau khi trải qua chuyện lần này, tâm tính Đường Sở Sở đã thay đổi hoàn toàn, cô bắt đầu lên kế hoạch tạo ra một thế lực mạnh mẽ, có thể giúp đỡ cho Diệp Phàm vào những thời khắc mấu chốt!

Giờ phút này, Đường Sở Sở bắt đầu có một sự lột xác vô hình!

"Thiếu chủ!"

Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ tiến đến gọi Diệp Phàm.

Bọn họ thấy Diệp Phàm không sao thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Hoa Hồng Đỏ, cô giúp tôi điều tra một người!"

Diệp Phàm nói với Hoa Hồng Đỏ.

"Đúng rồi, anh Tiểu Phàm, lúc trước anh nói có thể chữa trị vết thương trên mặt Tiểu Tiểu, là thật sao?"

"Bây giờ Tiểu Tiểu tỉnh rồi, phát hiện ra mình đã bị hủy dung, bây giờ tâm trạng đang vô cùng suy sụp!"

Đường Sở Sở lập tức nói với Diệp Phàm.

"Yên tâm, có anh ở đây, cô ấy sẽ không bị hủy dung đâu!"

Diệp Phàm bảo đảm.

Hắn đi thẳng tới gặp Tôn Tiểu Tiểu.

Giờ đây, vì gương mặt mình đã bị biến dạng hoàn toàn sau vụ nổ mà nội tâm Tôn Tiểu Tiểu đã hoàn toàn tan vỡ, cô ấy cúi đầu không dám nhìn ai.

"Vết thương trên mặt cô, tôi sẽ chữa khỏi giúp cô, cô sẽ không bị hủy dung đâu!"

Diệp Phàm nói thẳng với Tôn Tiểu Tiểu.

"Thật... Thật sao?"

Tôn Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, có hơi không dám tin.

"Đương nhiên, tôi nói được thì làm được!"

Diệp Phàm nói, rồi hắn bắt đầu hành động luôn.

Đầu tiên là hắn dùng kim châm bạc châm cứu trên gương mặt Tôn Tiểu Tiểu một lượt, sau đó dùng những dược liệu mà đã bảo nhóm Cơ Như Yên chuẩn bị từ trước để điều chế thành thuốc bôi rồi bôi trực tiếp lên toàn bộ gương mặt của Tôn Tiểu Tiểu!

"Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đến ngày mai, gương mặt của cô sẽ khôi phục về như lúc ban đầu!"

Diệp Phàm nói với Tôn Tiểu Tiểu.

Mà Tôn Tiểu Tiểu vẫn có hơi khó tin rằng gương mặt của mình có thể bình phục!

"Tiểu Tiểu, em phải tin anh Tiểu Phàm, anh ấy đã nói thì chắc chắn sẽ làm được, gương mặt em chắc chắn sẽ khỏi!"

Đường Sở Sở cầm tay Tôn Tiểu Tiểu nói.

"Vâng!"

Tôn Tiểu Tiểu được cổ vũ thì trong lòng có một tia hy vọng, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu.

Uỳnh!!!

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng va đập chói tai.

Diệp Phàm nheo mắt lại, đi thẳng ra phía bên ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom