Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
"Sao vậy? Ông Lý cảm thấy đây là chuyện hiểu lầm sao?" Lâm Trác Úy đột nhiên gọi "ông Lý" làm cho nhà họ Lý giống như quay mòng mòng, sắc mặt đặc biệt khó coi.
Trương Mẫn và Lý Hữu Phú đều cười ngượng nghịu.
Lý Vân Tịch thở dài một hơi, kéo tay áo Lâm Trác Úy: "Được rồi! Đừng nháo nữa, đều đã là người trưởng thành rồi đừng khiến người ta chê cười."
“Cô gái này, cô lại là người nào vậy?” Lâm Trác Úy đột nhiên nói, khiến Lý Vân Tịch nghẹn họng.
Một nhà Triệu Hổ đều nhìn cô, mặt cô đỏ bừng xấu hổ nói: "Lâm Trác Úy, anh có ý gì?"
"Không có ý gì hết! Tôi chỉ là cảm thấy không có ý gì đặc biệt."
Lâm Trác Úy gỡ sách y trên mặt xuống, nhìn hai gia đình, nhàn nhạt nói: "Từ khi mẹ cô tát tôi một cái và khi tôi bước chân ra khỏi nhà họ Lý thì tôi không phải là con rể của nhà họ Lý nữa rồi! Rất xin lỗi, nếu các người không có chuyện gì đặc biệt vậy xin mời về cho! Đừng làm phiền tôi kinh doanh. "
Lời nói của anh khiến người nhà họ Lý chết lặng tại chỗ.
Trương Mẫn vẫn còn vội vàng: "Cái gì? Lâm Trác Úy, cậu vừa mới kết hôn chưa được mấy ngày liền muốn ly hôn sao? Bệnh của Vân Tịch cậu không chữa nữa sao!"
"Nó liên quan gì đến tôi?"
Giọng Lâm Trác Úy đột nhiên bất thường, nói rất to tiếng doạ cả hai gia đình bọn họ.
"Tôi chỉ là một tên lang băm! Bệnh nấm chân còn có thể chữa cho đến tàn phế, bệnh của con gái bà nên mời một người lợi hại cao minh hơn đi!"
Câu nói của anh khiến cả hai gia đình nghẹn họng.
Thì ra...
Đồ bò đi này cũng nóng tính đấy chứ!
Mặt Lý Vân Tịch đỏ bừng: "Anh nói lại lần nữa, anh thật sự muốn ly hôn sao?"
"Đúng thế! Lúc trước đã làm phiền rồi, nhưng sau này sẽ không quay lại nữa. Bỏ đi! Ly hôn đi!"
Lý Vân Tịch gật đầu: "Được rồi! Anh được lắm! Lý Vân Tịch tôi, sẽ không cầu xin anh, ly hôn thì ly hôn!"
Cô cả cũng là người nóng tính, huống chi trước mặt người ngoài sỉ nhục cô nhiều như vậy, mặt cô không dày đến thế?
Nói xong, Lý Vận Tịch tức giận quay đầu bỏ đi.
Gia đình Lý Hữu Phú vì thế mà vội vàng đuổi theo: "Vân Tịch, Vân Tịch à! Con bé này sao lại kích động như vậy?"
Gia đình Triệu Hổ cũng đặc biệt ngượng ngùng, chuyện này hình như là do bọn họ gây ra. Gia đình ông ta đứng chỗ này không biết phải nên nói như thế nào mới tốt?
"Các người cũng quay về đi! Tôi còn phải kiếm sống."
"Cái này... Được rồi! Thần y Lâm hãy bảo trọng."
Triệu Hổ nói xong liền mang theo gia đình rời đi.
Đi không xa lắm, ông ta còn nói với con trai Triệu Bưu, vị thần y Lâm này là một người có kỹ năng, hãy theo chân cậu ấy nhiều hơn trong tương lai để học hỏi được nhiều hơn.
Ngoài ra...
Cậu ta gây ra rắc rối, dù thần y Lâm và nhà họ Lý có thế nào cũng là do gia đình họ đổ oan cho người ta nên phải quan tâm nhiều hơn, hãy ghi nhớ!
Triệu Bưu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Trước đây tại Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, các sinh viên đều nói rằng Lâm Trác Úy là một tên phế vật và không có kỹ năng.
Nhưng người ta đã chữa khỏi bệnh cho bố cậu! Còn là một người có tư duy tuyệt vời khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Mọi người đều nói rằng anh là phân chó gặp may mắn, nhặt được của rẻ, cưới được con gái của ông trùm địa ốc, ăn bám váy vợ.
Lâm Trác Úy có năng lực, đây là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt đánh trúng đầu mình. Không phải bố và mẹ luôn nói rằng cậu ta là đồ bỏ đi sao?
Lần này, cậu ta nhất định phải học một cái gì đó!
Nghĩ vậy, cậu ta không nói hai lời lập tức đi tới: "Bố, mẹ! Con đã quyết định rồi, con muốn bái Lâm Trác Úy làm thầy, sau này đi theo anh ấy học Trung y cho thật giỏi!"
Trương Mẫn và Lý Hữu Phú đều cười ngượng nghịu.
Lý Vân Tịch thở dài một hơi, kéo tay áo Lâm Trác Úy: "Được rồi! Đừng nháo nữa, đều đã là người trưởng thành rồi đừng khiến người ta chê cười."
“Cô gái này, cô lại là người nào vậy?” Lâm Trác Úy đột nhiên nói, khiến Lý Vân Tịch nghẹn họng.
Một nhà Triệu Hổ đều nhìn cô, mặt cô đỏ bừng xấu hổ nói: "Lâm Trác Úy, anh có ý gì?"
"Không có ý gì hết! Tôi chỉ là cảm thấy không có ý gì đặc biệt."
Lâm Trác Úy gỡ sách y trên mặt xuống, nhìn hai gia đình, nhàn nhạt nói: "Từ khi mẹ cô tát tôi một cái và khi tôi bước chân ra khỏi nhà họ Lý thì tôi không phải là con rể của nhà họ Lý nữa rồi! Rất xin lỗi, nếu các người không có chuyện gì đặc biệt vậy xin mời về cho! Đừng làm phiền tôi kinh doanh. "
Lời nói của anh khiến người nhà họ Lý chết lặng tại chỗ.
Trương Mẫn vẫn còn vội vàng: "Cái gì? Lâm Trác Úy, cậu vừa mới kết hôn chưa được mấy ngày liền muốn ly hôn sao? Bệnh của Vân Tịch cậu không chữa nữa sao!"
"Nó liên quan gì đến tôi?"
Giọng Lâm Trác Úy đột nhiên bất thường, nói rất to tiếng doạ cả hai gia đình bọn họ.
"Tôi chỉ là một tên lang băm! Bệnh nấm chân còn có thể chữa cho đến tàn phế, bệnh của con gái bà nên mời một người lợi hại cao minh hơn đi!"
Câu nói của anh khiến cả hai gia đình nghẹn họng.
Thì ra...
Đồ bò đi này cũng nóng tính đấy chứ!
Mặt Lý Vân Tịch đỏ bừng: "Anh nói lại lần nữa, anh thật sự muốn ly hôn sao?"
"Đúng thế! Lúc trước đã làm phiền rồi, nhưng sau này sẽ không quay lại nữa. Bỏ đi! Ly hôn đi!"
Lý Vân Tịch gật đầu: "Được rồi! Anh được lắm! Lý Vân Tịch tôi, sẽ không cầu xin anh, ly hôn thì ly hôn!"
Cô cả cũng là người nóng tính, huống chi trước mặt người ngoài sỉ nhục cô nhiều như vậy, mặt cô không dày đến thế?
Nói xong, Lý Vận Tịch tức giận quay đầu bỏ đi.
Gia đình Lý Hữu Phú vì thế mà vội vàng đuổi theo: "Vân Tịch, Vân Tịch à! Con bé này sao lại kích động như vậy?"
Gia đình Triệu Hổ cũng đặc biệt ngượng ngùng, chuyện này hình như là do bọn họ gây ra. Gia đình ông ta đứng chỗ này không biết phải nên nói như thế nào mới tốt?
"Các người cũng quay về đi! Tôi còn phải kiếm sống."
"Cái này... Được rồi! Thần y Lâm hãy bảo trọng."
Triệu Hổ nói xong liền mang theo gia đình rời đi.
Đi không xa lắm, ông ta còn nói với con trai Triệu Bưu, vị thần y Lâm này là một người có kỹ năng, hãy theo chân cậu ấy nhiều hơn trong tương lai để học hỏi được nhiều hơn.
Ngoài ra...
Cậu ta gây ra rắc rối, dù thần y Lâm và nhà họ Lý có thế nào cũng là do gia đình họ đổ oan cho người ta nên phải quan tâm nhiều hơn, hãy ghi nhớ!
Triệu Bưu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Trước đây tại Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, các sinh viên đều nói rằng Lâm Trác Úy là một tên phế vật và không có kỹ năng.
Nhưng người ta đã chữa khỏi bệnh cho bố cậu! Còn là một người có tư duy tuyệt vời khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Mọi người đều nói rằng anh là phân chó gặp may mắn, nhặt được của rẻ, cưới được con gái của ông trùm địa ốc, ăn bám váy vợ.
Lâm Trác Úy có năng lực, đây là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt đánh trúng đầu mình. Không phải bố và mẹ luôn nói rằng cậu ta là đồ bỏ đi sao?
Lần này, cậu ta nhất định phải học một cái gì đó!
Nghĩ vậy, cậu ta không nói hai lời lập tức đi tới: "Bố, mẹ! Con đã quyết định rồi, con muốn bái Lâm Trác Úy làm thầy, sau này đi theo anh ấy học Trung y cho thật giỏi!"
Bình luận facebook