Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131 - Chương 131
Triệu Hổ phá lên cười ha ha, sau đó tiếp tục: "Thực ra nếu hôm nay thần y Lâm không đến thì tôi cũng cân nhắc đem mảnh đất này cho nhà họ Lý. Bố vợ cậu năng lực khai thác rõ như ban ngày vậy, giao mảnh đất này cho ông ấy tôi rất yên tâm!"
Nói đến đây ông ta còn vỗ vỗ tay Lâm Trác Úy, cười nói: "Huống chi hôm nay thần y Lâm cũng đích thân đến, xem như tôi mượn hoa hiến Phật, nhân cơ hội này báo đáp ân tình của cậu."
Lâm Trác Úy nghe vậy thì cực kì vui mừng. Anh đứng dậy ôm Triệu Hổ: "Vậy cháu thay mặt nhà vợ cảm ơn chú Triệu."
"Thần y Lâm! Con tôi theo cậu học y, mong cậu chú ý đến nó nhiều hơn giúp tôi."
Triệu Hổ cũng không ngốc, cho người ta chỗ tốt thì đương nhiên cũng muốn được hồi đáp.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, vì muốn trải đường cho con mà ông ta cũng nhọc lòng.
Biểu hiện của Lâm Trác Úy lúc này nhất định là hết sức nỗ lực để truyền đạt toàn bộ kiến thức của mình cho Triệu Bưu.
Người một nhà đều cười như hoa.
Triệu Hổ nhìn đồng hồ nói: "Ôi đã đến giờ này rồi! Chúng ta ăn bữa cơm trưa luôn đi."
"Cái này... Không tốt lắm đâu! Chúng cháu còn muốn đến trường học nữa." Lâm Trác Úy uyển chuyển cự tuyệt.
Thật không ngờ Triệu Hổ lại nói: "Học tập không thể vội được. Huống hồ tôi nghe nói thần y Lâm đối với những chương trình học phức tạp kia không có hứng thú. Tôi thấy cậu giỏi như vậy thì chắc không cần học những thứ đó nữa đúng không?"
Ông ta nói xong, Lâm Trác Úy cười cười xấu hổ.
Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải đáp ứng.
Mấy người vui vẻ cùng nhau ăn cơm với buôn chuyện.
Sau khi ăn uống no đủ Lâm Trác Úy tạm biệt ra về.
Một nhà mấy người trực tiếp đưa anh đến cửa, lúc anh trở về còn dặn anh trên đường chú ý an toàn.
Nhìn mấy người này thành khẩn như vậy, trên đường trở về Lâm Trác Úy còn muốn cười.
Quả nhiên...
Bản thân vẫn nên giỏi một thứ gì đó.
Trời sập cũng không sợ đói, tổ tiên cũng không lừa gạt.
Nghĩ đến việc mình đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ về nhà báo tin vui.
Chưa từng nghĩ...
Reng reng reng...
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Lâm Trác Úy ngẩn người, dừng lại lấy điện thoại ra.
Anh nhìn màn hình điện thoại nhíu mày, vẻ mặt kì lạ.
Trần Nhược Liễu?
Sao nha đầu này lại gọi điện cho anh?
"Alo!"
"Lâm Trác Úy, anh ở đây vậy? Hôm nay lại không đi học sao?" Trần Nhược Liễu quan tâm hỏi.
Lâm Trác Úy nghe vậy thì cảm thấy buồn cười.
Anh không hiểu hỏi ngược lại: "Này, đúng là kì lạ nha! Sao hôm qua tôi còn nhớ rõ chuyện có người nào đó mang theo bạn học ép tôi không đừng đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia nữa để không ảnh hưởng đến việc học của mấy người?"
Ông nội cực kì sùng bái tên này, chắc chắn anh ta có tuyệt chiêu gì đó.
Nghĩ như vậy...
Trần Nhược Liễu hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận: "Anh đang ở đâu? Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm thay cho lời xin lỗi."
Nói đến đây ông ta còn vỗ vỗ tay Lâm Trác Úy, cười nói: "Huống chi hôm nay thần y Lâm cũng đích thân đến, xem như tôi mượn hoa hiến Phật, nhân cơ hội này báo đáp ân tình của cậu."
Lâm Trác Úy nghe vậy thì cực kì vui mừng. Anh đứng dậy ôm Triệu Hổ: "Vậy cháu thay mặt nhà vợ cảm ơn chú Triệu."
"Thần y Lâm! Con tôi theo cậu học y, mong cậu chú ý đến nó nhiều hơn giúp tôi."
Triệu Hổ cũng không ngốc, cho người ta chỗ tốt thì đương nhiên cũng muốn được hồi đáp.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, vì muốn trải đường cho con mà ông ta cũng nhọc lòng.
Biểu hiện của Lâm Trác Úy lúc này nhất định là hết sức nỗ lực để truyền đạt toàn bộ kiến thức của mình cho Triệu Bưu.
Người một nhà đều cười như hoa.
Triệu Hổ nhìn đồng hồ nói: "Ôi đã đến giờ này rồi! Chúng ta ăn bữa cơm trưa luôn đi."
"Cái này... Không tốt lắm đâu! Chúng cháu còn muốn đến trường học nữa." Lâm Trác Úy uyển chuyển cự tuyệt.
Thật không ngờ Triệu Hổ lại nói: "Học tập không thể vội được. Huống hồ tôi nghe nói thần y Lâm đối với những chương trình học phức tạp kia không có hứng thú. Tôi thấy cậu giỏi như vậy thì chắc không cần học những thứ đó nữa đúng không?"
Ông ta nói xong, Lâm Trác Úy cười cười xấu hổ.
Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải đáp ứng.
Mấy người vui vẻ cùng nhau ăn cơm với buôn chuyện.
Sau khi ăn uống no đủ Lâm Trác Úy tạm biệt ra về.
Một nhà mấy người trực tiếp đưa anh đến cửa, lúc anh trở về còn dặn anh trên đường chú ý an toàn.
Nhìn mấy người này thành khẩn như vậy, trên đường trở về Lâm Trác Úy còn muốn cười.
Quả nhiên...
Bản thân vẫn nên giỏi một thứ gì đó.
Trời sập cũng không sợ đói, tổ tiên cũng không lừa gạt.
Nghĩ đến việc mình đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ về nhà báo tin vui.
Chưa từng nghĩ...
Reng reng reng...
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Lâm Trác Úy ngẩn người, dừng lại lấy điện thoại ra.
Anh nhìn màn hình điện thoại nhíu mày, vẻ mặt kì lạ.
Trần Nhược Liễu?
Sao nha đầu này lại gọi điện cho anh?
"Alo!"
"Lâm Trác Úy, anh ở đây vậy? Hôm nay lại không đi học sao?" Trần Nhược Liễu quan tâm hỏi.
Lâm Trác Úy nghe vậy thì cảm thấy buồn cười.
Anh không hiểu hỏi ngược lại: "Này, đúng là kì lạ nha! Sao hôm qua tôi còn nhớ rõ chuyện có người nào đó mang theo bạn học ép tôi không đừng đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia nữa để không ảnh hưởng đến việc học của mấy người?"
Ông nội cực kì sùng bái tên này, chắc chắn anh ta có tuyệt chiêu gì đó.
Nghĩ như vậy...
Trần Nhược Liễu hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận: "Anh đang ở đâu? Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm thay cho lời xin lỗi."
Bình luận facebook