Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166 - Chương 166
Một câu nói này của Trương Mẫn khiến Lý Vân Tịch cứng đờ người.
Trong phút chốc, cô cảm thấy đầu óc mình đều kêu ong ong, tựa như có vô số ruồi nhặng đang lượn vòng quanh ở trong đó vậy.
Con rể nhà họ Lý trở thành con rể nhà họ Trương? Chuyện này...
Một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn cơm, bầu không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Trong nhà đột nhiên ít đi hai người, Lý Cảnh Điềm chạy đến trường sống nội trú, Lâm Trác Úy thì ở lại trong phòng khám của mình.
Chỉ còn lại ba người bọn họ ăn cơm, quả thật là vô cùng thanh tịnh...
Miễn cưỡng ăn hết nửa bát cơm, Lý Vân Tịch bỏ bát đũa trong tay xuống rồi nói: “Bố, mẹ, con ăn no rồi, hai người cứ từ từ ăn! Con về phòng lập kế hoạch." "Ừ!" Lý Hữu Phú và Trương Mẫn đều gật đầu.
Hai người còn dặn cô đừng quá bận rộn công việc, cũng phải chú ý đến sức khỏe các kiểu.
Lý Vân Tịch đáp một tiếng rồi quay trở về phòng.
Cô ngồi trước bàn, tay cầm bút, đối diện là sổ kế hoạch.
Thế nhưng cô cầm bút lên rồi lại bỏ xuống, cầm lên rồi lại bỏ xuống thêm lần nữa.
Cuối cùng, Lý Vân Tịch dứt khoát không xử lý tài liệu nữa.
Cô chống cằm, đưa mắt nhìn căn phòng vắng vẻ, phía trên giường đệm trống trơn.
Trong lòng cực kỳ phiền muộn, vì sao lại phiền thế cơ chứ? Không lẽ là vì câu nói của Trương Mẫn vừa nãy, con rể nhà họ Lý trở thành con rể nhà họ Trương? Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, Lý Vân Tịch cô còn có mặt mũi nữa không? Thể diện nhà họ Lý quăng ở đâu? Càng nghĩ đến chuyện này thì cô lại càng cảm thấy buồn bực.
Cuối cùng, cô dứt khoát quăng bút đi, trực tiếp nằm dài trên giường.
Lý Vân Tịch ôm đầu kêu thảm: “Phiền quá! Sao lại phiền đến thế chứ?" ...
Ngày hôm sau.
Lâm Trác Úy cũng đang liều mạng vò đầu, trong miệng không ngừng hét lên: “Phiền quá! Phiền quá! Sao lại không có mối làm ăn gì cả thế?" Nhìn trước cửa vắng vẻ ảm đạm, bên trong lại ruồi nhặng bay khắp nơi, Lâm Trác Úy thật sự muốn hộc máu mà.
Vốn còn mơ tưởng làm giàu, bây giờ với tình hình này thì xem ra...
Vậy ngay cả khả năng chi trả tiền mặt bằng anh còn không có rồi! Chính vào lúc Lâm Trác Úy còn đang rầu rĩ thì đột nhiên có một bác gái ló đầu vào bên trong.
Trên mặt bà thím đó lại tràn đầy ghét bỏ, nghi ngờ hỏi một câu: “Số thuốc này thật sự có thể uống à? Uống vào sẽ không chết người đấy chứ?" Lời này quả thật đã khiến Lâm Trác Úy tức giận rồi! Nhưng lại không thể phát tác được, suy cho cùng thì đều là hàng xóm láng giềng cả, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng sẽ gặp.
Sau khi bà ấy trở về rồi buôn chuyện với bà con xung quanh, Lâm Trác Úy có còn có thể làm ăn ở nơi này nữa à? "Ha ha...
dì à, dì yên tâm đi! Cửa tiệm của cháu ở ngay đây, cháu làm sao có thể chạy được chứ?" Lâm Trác Úy nhanh chóng kiên nhẫn giải thích một lượt.
Trong phút chốc, cô cảm thấy đầu óc mình đều kêu ong ong, tựa như có vô số ruồi nhặng đang lượn vòng quanh ở trong đó vậy.
Con rể nhà họ Lý trở thành con rể nhà họ Trương? Chuyện này...
Một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn cơm, bầu không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Trong nhà đột nhiên ít đi hai người, Lý Cảnh Điềm chạy đến trường sống nội trú, Lâm Trác Úy thì ở lại trong phòng khám của mình.
Chỉ còn lại ba người bọn họ ăn cơm, quả thật là vô cùng thanh tịnh...
Miễn cưỡng ăn hết nửa bát cơm, Lý Vân Tịch bỏ bát đũa trong tay xuống rồi nói: “Bố, mẹ, con ăn no rồi, hai người cứ từ từ ăn! Con về phòng lập kế hoạch." "Ừ!" Lý Hữu Phú và Trương Mẫn đều gật đầu.
Hai người còn dặn cô đừng quá bận rộn công việc, cũng phải chú ý đến sức khỏe các kiểu.
Lý Vân Tịch đáp một tiếng rồi quay trở về phòng.
Cô ngồi trước bàn, tay cầm bút, đối diện là sổ kế hoạch.
Thế nhưng cô cầm bút lên rồi lại bỏ xuống, cầm lên rồi lại bỏ xuống thêm lần nữa.
Cuối cùng, Lý Vân Tịch dứt khoát không xử lý tài liệu nữa.
Cô chống cằm, đưa mắt nhìn căn phòng vắng vẻ, phía trên giường đệm trống trơn.
Trong lòng cực kỳ phiền muộn, vì sao lại phiền thế cơ chứ? Không lẽ là vì câu nói của Trương Mẫn vừa nãy, con rể nhà họ Lý trở thành con rể nhà họ Trương? Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, Lý Vân Tịch cô còn có mặt mũi nữa không? Thể diện nhà họ Lý quăng ở đâu? Càng nghĩ đến chuyện này thì cô lại càng cảm thấy buồn bực.
Cuối cùng, cô dứt khoát quăng bút đi, trực tiếp nằm dài trên giường.
Lý Vân Tịch ôm đầu kêu thảm: “Phiền quá! Sao lại phiền đến thế chứ?" ...
Ngày hôm sau.
Lâm Trác Úy cũng đang liều mạng vò đầu, trong miệng không ngừng hét lên: “Phiền quá! Phiền quá! Sao lại không có mối làm ăn gì cả thế?" Nhìn trước cửa vắng vẻ ảm đạm, bên trong lại ruồi nhặng bay khắp nơi, Lâm Trác Úy thật sự muốn hộc máu mà.
Vốn còn mơ tưởng làm giàu, bây giờ với tình hình này thì xem ra...
Vậy ngay cả khả năng chi trả tiền mặt bằng anh còn không có rồi! Chính vào lúc Lâm Trác Úy còn đang rầu rĩ thì đột nhiên có một bác gái ló đầu vào bên trong.
Trên mặt bà thím đó lại tràn đầy ghét bỏ, nghi ngờ hỏi một câu: “Số thuốc này thật sự có thể uống à? Uống vào sẽ không chết người đấy chứ?" Lời này quả thật đã khiến Lâm Trác Úy tức giận rồi! Nhưng lại không thể phát tác được, suy cho cùng thì đều là hàng xóm láng giềng cả, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng sẽ gặp.
Sau khi bà ấy trở về rồi buôn chuyện với bà con xung quanh, Lâm Trác Úy có còn có thể làm ăn ở nơi này nữa à? "Ha ha...
dì à, dì yên tâm đi! Cửa tiệm của cháu ở ngay đây, cháu làm sao có thể chạy được chứ?" Lâm Trác Úy nhanh chóng kiên nhẫn giải thích một lượt.
Bình luận facebook