Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-114
Chương 115: Nàng chỉ yêu mình hắn – Phấn khích phản kích
“Thật sao?” Trên mặt Hoàng thượng càng thêm vui sướng, dù sao chính mắt hắn đã nhìn thấy Càn Khôn Chuyển phát sáng, cũng chính hắn đã gọi Quốc sư tiến cung nên tất nhiên sẽ không hoài nghi những việc này.
“Đúng vậy ạ, thần vốn dự tính nó sẽ mở ra vào đêm trăng ngày mười lăm tháng này, nhưng thật không ngờ nó lại mở ra trước thế này, có thể là ông trời cũng cảm động trước tình cảm chân thành mà Hoàng thượng dành cho Nhu phi nên cố ý đưa nó tới giúp Hoàng thượng tìm Nhu phi nương nương trở về.” Quốc sư hướng về phía Hoàng thượng nghiêm túc nói từng chữ.
Hoàng thượng ngẩn người nhìn Càn Khôn Chuyển. Ánh sáng trên Càn Khôn Chuyển càng lúc càng rõ ràng như thể ẩn giấu một loại lực hấp dẫn kỳ quái muốn hút hắn vào bên trong.
“Như vậy thì tốt quá, thật sự là quá tốt rồi!” Nghĩ đến rốt cục có thể tìm lại được Nhu nhi của mình, Hoàng thượng cuống quít nói, trong giọng nói cũng rõ ràng đang kích động. Hắn chuyển hướng về phía Quốc sư rồi vội vàng nói tiếp, “Ta phải làm gì để cứu Nhu nhi trở về?”
“Bẩm Hoàng thượng, lần này Càn Khôn Chuyển được mở ra chính là nhờ Hoàng thượng, có thể thấy Hoàng thượng đúng là người hữu duyên. Trong thời gian Càn Khôn Chuyển mở ra, chỉ cần thần làm phép thì tin rằng Hoàng thượng sẽ cứu được Nhu phi nương nương trở về.” Hai mắt Quốc sư hơi lóe lên một cái, gã trịnh trọng đáp lời Hoàng thượng.
“Quốc sư, lần trước không phải ngươi đã nói có thể sẽ gặp nguy hiểm sao, vậy lần này Hoàng thượng có thể gặp nguy hiểm gì hay không?” Không đợi Hoàng thượng mở miệng, Liễu phi liền sốt ruột hỏi luôn, khi nói chuyện, đôi mắt nàng ta chăm chú nhìn Hoàng thượng, gương mặt chất chứa sự đau lòng và lo lắng.
“Chuyện này thần cũng không hoàn toàn nắm chắc, dù sao trong quá trình làm phép, chỉ cần một sơ suất cũng sẽ thay đổi hoàn toàn kết quả, cho nên vẫn có chút mạo hiểm, nhưng nếu Càn Khôn Chuyển vì Hoàng thượng mà mở ra thì đây là ý trời, nếu đã có duyên với Hoàng thượng thì Hoàng thượng sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu ạ.” Quốc sư lại tỉ mỉ phân tích.
Hoàng thượng hơi ngẩn người, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng nên nếu thật sự có nguy hiểm thì hắn cũng sẽ không buông tay, chỉ không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy, lúc trước nói là ngày mười lăm mà hôm nay mới là ngày mồng năm, có một số việc hắn vẫn chưa an bài thật tốt. Đặc biệt là vấn đề ngôi vị hoàng đế của vương triều Hiên Viên, hắn muốn truyền ngôi vị hoàng đế này cho Hiên Viên Diệp, hắn đã cùng Hiên Viên Diệp nói chuyện vài lần nhưng Diệp nhi vẫn chưa đồng ý khiến hắn nhất thời cũng không có cách nào. Nếu lần này hắn thật sự gặp chuyện không hay thì vương triều Hiên Viên này sẽ không có vua, thiên hạ có thể sẽ rối loạn.
“Hoàng thượng,thời gian Càn Khôn Chuyển mở ra cũng có giới hạn, mỗi lần chỉ có một canh giờ, hiện giờ đã qua non nửa thời gian rồi, nếu người không quyết định cho thần làm phép thì Càn Khôn Chuyển một khi đã đóng lại sẽ không biết khi nào mới có thể mở ra đâu ạ.” Quốc sư nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Hoàng thượng thì trầm giọng nói. Gã dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Hơn nữa, thần cũng cần phải chuẩn bị một chút, vốn kế hoạch là đêm ngày mười lăm nhưng đột nhiên lại thay đổi thế này nên thần cũng còn một số thứ cần chuẩn bị.”
“Hoàng thượng, chuyện này dù sao vẫn có mạo hiểm, không bằng Hoàng thượng để cho thần thiếp đi thay, thần thiếp tình nguyện vì Hoàng thượng mà làm bất cứ chuyện gì!” Liễu phi cũng nhìn thấy sự do dự trong mắt Hoàng thượng, nàng ta tiến lên phía trước rồi ôn nhu nói. Sau đó không đợi Hoàng thượng trả lời, nàng ta liền nhìn về phía Quốc sư rồi thấp giọng hỏi, “Quốc sư, có thể để bản cung đi thay Hoàng thượng được không?”
“Chuyện này…” Quốc sư khẽ nhăn mày suy nghĩ một chút mới từ từ trả lời, “Vật này là thần vật, phải là người có duyên mới được, Hoàng thượng có thể làm cho Càn Khôn Chuyển mở ra thì nhất định là người có duyên, còn nương nương thì chưa chắc đã là người có duyên, chỉ sợ làm cách này lại càng mạo hiểm.”
“Bản cung không sợ, chỉ cần có thể vì Hoàng thượng cứu Nhu phi trở về, bản cung tình nguyện mạo hiểm.” Liễu phi hơi run sợ một chút nhưng vẫn hiên ngang lẫm liệt khẳng định.
“Liễu phi…” Hoàng thượng ngẩn người, hai tròng mắt hơi đổi nhìn về phía Liễu phi, hắn nhẹ giọng gọi nàng ta, trong giọng nói mang theo một chút cảm kích. Hắn im lặng một lát rồi khóe môi hiện lên một tia cười khẽ, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt lên, “Chuyện này, trẫm muốn đích thân thực hiện.” Đương nhiên hắn muốn tự mình đi cứu Nhu nhi, hắn sẽ không để cho bất luận là người nào làm thay hắn.
“Đúng vậy, chuyện này tốt nhất vẫn là để Hoàng thượng tự mình đi, nếu nương nương đi thì không chỉ nương nương có thể gặp nguy hiểm mà quan trọng hơn là thời gian bị trì hoãn, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng thượng có muốn đi cũng không đi được.” Quốc sư vội phụ họa theo lời nói của Hoàng thượng. Gã lại hướng về phía Hoàng thượng dò hỏi, “Hoàng thượng, có làm phép không ạ?”
“Chờ một chút, trẫm muốn xử lý tốt một việc trước mới được.” Hoàng thượng suy tư một chút rồi trầm giọng nói, sau đó quay sang gã thị vệ bên cạnh trầm giọng phân phó, “Mau truyền Thất điện hạ, Mạnh hầu gia và Tể tướng tiến cung!”
“Vâng, thưa Hoàng thượng!” Gã thị vệ cung kính đáp lời rồi nhanh chóng rời đi, nhưng vừa ra khỏi thư phòng thì tốc độ của gã liền chậm lại, gã không vội vã xuất cung mà đi rất từ từ, mỗi bước đi thật vô cùng nhàn nhã. Trong mắt gã hiện lên vài tia cười lạnh, khóe môi cũng hơi giật giật nhưng nhìn trên mặt gã lại không có cảm xúc gì và mơ hồ có chút kỳ quái.
“Hoàng thượng, thần cũng xin đi chuẩn bị một chút, thời gian Càn Khôn Chuyển mở ra nhiều nhất cũng chỉ còn hơn nửa canh giờ, nếu bỏ lỡ thì chỉ sợ sẽ rất khó chờ đến cơ hội lần sau.” Sau khi nhìn thấy gã thị vệ kia rời đi, Quốc sư lại thấp giọng nói.
“Được, Quốc sư đi chuẩn bị đi!” Trong lòng Hoàng thượng cũng có chút nôn nóng, hắn vội vàng nói. Lúc này hắn muốn chờ bọn Hiên Viên Diệp tiến cung, viết xong thánh chỉ rồi đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Hiên Viên Diệp, sau đó hắn cũng không còn bất kỳ lo lắng gì nữa.
“Nàng cũng ra ngoài trước đi!” Đợi sau khi Quốc sư cùng Đạt Hề Nhiên rời đi, Hoàng thượng liền nhìn về phía Liễu phi thấp giọng nói.
“Vâng ạ!” Liễu phi do dự một chút mới nhẹ giọng đáp lời rồi từ từ lui ra ngoài. Sau khi ra khỏi thư phòng, trên mặt nàng ta liền hiện lên một nụ cười lạnh, trong mắt cũng lộ ra sự ngoan tuyệt rõ ràng.
Hoàng thượng nhanh chóng lấy giấy bút viết thánh chỉ truyền ngôi, chỉ còn chờ sau khi đám người Hiên Viên Diệp tiến cung, hắn sẽ đem thánh chỉ giao cho bọn họ là được.
—
Cùng lúc đó, trong cung của Hiên Viên Tinh…
Hiên Viên Tinh đang nghĩ đến chuyện xuất giá ngày mai. Rốt cuộc đã có thể gả cho người mà mình yêu sâu sắc, trong lòng nàng không tránh khỏi cảm thấy hưng phấn, nàng nhẹ nhàng phẩy bộ đồ cưới trước mặt, gương mặt thấp thoáng một nụ cười khẽ. Lúc này đêm đã khuya, nàng đã phân phó những cung nữ khác đi ngủ cho nên trong phòng chỉ có một mình nàng.
“Thế nào, đang nghĩ đến ta sao?” Đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến một tiếng cười ha ha, trong giọng nói trầm thấp kia cũng mang theo chút thoải mái khác thường.
Hiên Viên Tinh khẽ giật mình nhưng lập tức nhận ra chủ nhân giọng nói đó chính là Đông Phương Sóc. Trong lòng âm thầm cả kinh, nàng lập tức thấp giọng hỏi,“Sao chàng lại tới đây?”
“Ta tới thăm nàng một chút không được sao?” Đông Phương Sóc lại nhẹ giọng cười nói, hắn vốn nghĩ Hiên Viên Tinh đang yêu một nam nhân khác không phải là hắn nên rất có thể sẽ phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, chính vì vậy mà hắn muốn tới xem một chút. Nhưng khi thấy Hiên Viên Tinh nhẹ nhàng phẩy bộ đồ cưới và gương mặt hiện ra nụ cười khẽ, tảng đá đè nặng trong lòng hắn rốt cục cũng được bỏ xuống, xem ra Tinh nhi thật tâm muốn gả cho hắn.
“Không phải người xưa đã nói trước ngày thành thân một ngày tân lang và tân nương không thể gặp mặt hay sao?” Hiên Viên Tinh nghe được giọng nói của hắn thì trong lòng càng thêm hạnh phúc, nhưng nàng vẫn thấp giọng nói với hắn. Có điều nàng cũng thật sự không tin tưởng những lời nói mê tín thế này.
“Ta đâu có đi vào, đúng không? Cho nên cũng đâu được tính là gặp mặt?” Giọng cười ha ha của Đông Phương Sóc lại truyền đến, mang theo vài phần già mồm cãi át lẽ phải.
Đúng là hắn không hề tiến vào, Hiên Viên Tinh cũng không nhìn thấy hắn, nhưng hắn ở bên ngoài nhất định là nhìn thấy Hiên Viên Tinh.
“Chàng có dám nói bây giờ chàng không nhìn thấy ta không?” Hiên Viên Tinh âm thầm buồn cười trong lòng nhưng vẫn cố ý giả vờ buồn bực.
Đông Phương Sóc nhất thời im lặng, một lát sau hắn liền mở cửa sổ nhảy vào phòng. Trên khuôn mặt hắn vẫn là nụ cười ha ha, môi mỏng khẽ động, hắn chậm rãi nói từng chữ, “Ý nàng là chỉ có ta nhìn thấy nàng nên nàng thấy không công bằng đúng không, vậy ta liền xuất hiện để nàng cũng nhìn thấy ta.” Hắn cũng không tin vào những chuyện mê tín nên lúc này cũng chẳng bận tâm.
Hiên Viên Tinh nhìn thấy hắn đột nhiên tiến vào thì hơi run sợ một chút, khi nghe thấy lời nói của hắn thì trong lòng nàng càng thêm buồn cười, người này thật đúng là một bụng ngụy biện. Nhưng Đông Phương Sóc hiện tại cùng ba năm trước kia mới giống nhau như đúc, hắn không câu nệ như bình thường mà lại thêm vài phần lưu manh tà khí. Nàng đột nhiên cảm nhận được cảm giác nàng đã có trong buổi tối ba năm về trước, trong lòng bỗng lại thêm vài phần vui sướng.
“Giờ nàng đã cảm thấy công bằng chưa?” Đông Phương Sóc thấy khóe môi và khuôn mặt nàng hiện ra nụ cười thản nhiên khe khẽ thì càng thêm bạo gan, hắn đi đến trước mặt nàng. Nhìn thấy bộ đồ cưới trong tay nàng, hắn kìm lòng không được khẽ nói, “Tinh nhi, bộ đồ cưới nàng may quả thực rất đẹp. Ngày mai nếu nàng mặc lên người thì sẽ tuyệt đối kinh động lòng người.”
“Chàng quá khen rồi, đúng là ta chỉ làm nền cho bộ đồ cưới này thôi.” Hiên Viên Tinh chớp chớp mắt rồi nói với vẻ bất mãn. Nàng tất nhiên hiểu được ý của Đông Phương Sóc, chỉ là cố ý bắt lỗi trong lời nói của hắn: Lỗi dùng từ.
Đông Phương Sóc giật mình, thấy vẻ ảo não hiện lên trên mặt nàng, trong lòng không khỏi sốt ruột, hắn lập tức giải thích, “Tinh nhi, ta không phải có ý đó, bộ đồ cưới này…”
“Vậy chàng có ý gì ?” Đầu lông mày Hiên Viên Tinh hơi nhíu lại, trong ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo vài phần bất mãn, nàng thấp giọng chất vấn, “Ý nói là ta không đẹp bằng bộ đồ cưới sao?”
“Đẹp, đương nhiên là đẹp!” Đông Phương Sóc nào dám nói nửa câu không đẹp, hắn liên tục gật đầu, “Đồ cưới đẹp, người còn đẹp hơn!” Bình thường hắn vẫn nhanh mồm nhanh miệng là thế mà lúc này cũng một thân đầy mồ hôi lạnh, câu nói “Hiểu được lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển” thật đúng là không sai chút nào.
“Đã khuya thế này chàng còn vào cung làm gì vậy?” Hiên Viên Tinh nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của hắn thì trong lòng không khỏi càng thêm buồn cười, nhưng gương mặt nàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh và mang theo vài phần bất mãn. Nàng dừng lời một chút rồi đột nhiên nói tiếp, “Không phải chàng sợ ta đào hôn đấy chứ?” Đêm hôm khuya khoắt hắn vào cung thế này chỉ sợ không phải chỉ muốn nhìn nàng một chút, hắn mà đơn giản như vậy sao?
“A!” Đông Phương Sóc đang mải suy nghĩ nên trả lời câu hỏi trước của Hiên Viên Tinh thế nào thì không ngờ nàng lại tiếp tục hỏi thêm câu nữa, trong lòng không khỏi cả kinh, hắn nhất thời kêu lên một tiếng. Quả thật trong lòng hắn cũng có chút bận tâm về chuyện này.
“Xem ra bị ta nói trúng rồi.” Hiên Viên Tinh nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền hiểu ra ngay, trong lòng nàng lại thêm vài phần ảo não. Hóa ra hắn không tin tưởng nàng, nàng đã đồng ý rồi thì tất nhiên sẽ không thể nào đổi ý, đã trễ thế này rồi hắn vẫn vào cung là để giám thị nàng.
“Ta… ta chỉ là…” Trong lòng Đông Phương Sóc lúc này càng thêm vài phần khẩn trương, rõ ràng hắn là loại người dù có gặp bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xử sự thông minh và không hề sợ hãi, ấy vậy mà mỗi lần đối mặt với Tinh nhi là hắn lại cứ luôn căng thẳng, đầu óc có vẻ như cũng biến thành chậm chạp.
“Chàng vẫn không tin ta!” Sắc mặt Hiên Viên Tinh trở nên u ám, lần này, trong giọng nói của nàng đã bớt chút mềm nhẹ mà tăng thêm vài phần lãnh ý.
“Không phải ta không tin nàng, ta chỉ lo lắng một chút thôi. Bởi vì trong lòng rất coi trọng chuyện này nên ta không nhịn được lo lắng.” Nụ cười ha ha trên mặt Đông Phương Sóc đã hoàn toàn biến mất, lúc này nét mặt hắn lộ rõ sự khẩn trương cộng thêm vài phần hoảng loạn, hắn liên tục giải thích.
“Tinh nhi, buổi tối hôm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết cả đời này trái tim ta không thể dành cho bất kỳ người con gái nào khác ngoài nàng, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, mỗi lời nói của nàng đều khắc sâu trong tâm trí ta. Chuyện xảy ra đã ba năm rồi nhưng đối với ta vẫn như lúc ban đầu, ba năm trước sau khi nàng cự tuyệt ta, ta đã từng nghĩ sẽ quên nàng, nhưng lại phát hiện, ta càng muốn quên thì lại càng nhớ, cho nên về sau cũng không gượng ép bản thân nữa. Ta tự nói với mình, chỉ cần nhìn thấy nàng vui vẻ, hạnh phúc là ta cũng thỏa mãn lắm rồi.” Ánh mắt Đông Phương Sóc nhìn về phía nàng ngập tràn tình ý và mang theo vài phần cảm động cùng với vài phần hạnh phúc khác thường. Hắn dừng lời một chút rồi nói tiếp, “Nhưng ba năm trôi qua nàng vẫn không vui vẻ và cũng chẳng hạnh phúc, cho nên ta muốn cưới nàng, ta muốn mang hạnh phúc đến cho nàng, cho dù người trong lòng nàng không phải là ta.”
Hiên Viên Tinh giật mình, nàng biết Đông Phương Sóc có tình cảm với nàng nhưng không ngờ tình yêu hắn dành cho nàng lại sâu nặng như vậy. Trong lòng không khỏi càng thêm cảm động, khóe môi nở ra nụ cười, nàng khẽ nói, “Chàng ngốc, vốn chẳng có nam nhân nào khác. Người ta yêu vẫn chỉ có một người, chính là cái người đã bắt cóc ta vào buổi tối ba năm về trước.” Nàng vốn không muốn nói cho hắn biết điều này nhưng hiện tại nghe thấy những lời của hắn thì lại không nhịn được mà nói ra.
“Ta biết, ta biết nàng thương hắn, nhưng ba năm nay hắn…” Đông Phương Sóc nhất thời không phát hiện ra ý tứ trong câu nói của Hiên Viên Tinh, hoặc là hắn nhất thời không phản ứng kịp, sắc mặt khẽ chùng xuống và có chút đau xót.
Lời nói của hắn đột nhiên dừng lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đột nhiên nâng mắt lên thẳng tắp nhìn về phía Hiên Viên Tinh rồi lập tức luôn miệng nói,“Tinh nhi, nàng vừa mới nói cái gì? Nàng vừa mới nói cái gì? Người nàng yêu là ai?” Hắn vừa vặn nghe được lời Tinh nhi nói, người nàng ấy yêu chính là người đã bắt cóc nàng ấy vào buổi tối ba năm trước đây. Người mà buổi tối ba năm trước đây đã bắt cóc nàng ấy chẳng phải là hắn sao? Chẳng lẽ còn có người thứ hai?
“Ha ha…” Hiên Viên Tinh không khỏi bật cười thành tiếng, nàng phát hiện Đông Phương Sóc đôi khi thật sự rất đáng yêu, ngốc ngếch một cách đáng yêu, hắn rõ ràng là một nam nhân khôn khéo khiến cho người khác phải khiếp sợ nhưng mỗi khi ở trước mặt nàng, hắn lại luôn ngốc ngếch một cách đáng yêu.
“Ta nói người ta yêu chính là người buổi tối ba năm trước đây đã bắt cóc ta.” Hiên Viên Tinh khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng chậm rãi thốt ra từng tiếng. Nàng không phải loại nữ tử rụt rè, chỉ cần trong lòng nàng thích thì chính miệng nàng sẽ dũng cảm nói ra, nếu Đông Phương Sóc đã thổ lộ như vậy thì nàng cũng không cố ý che dấu nữa. Nếu nàng tiếp tục che dấu mà ngộ nhỡ lại phát sinh ra hiểu lầm thì cũng không hay.
“Nàng… Nàng… Nàng nói người đó rốt cuộc là ai?” Đầu óc Đông Phương Sóc lúc này dường như đã trở nên chậm hiểu, hắn lại thốt ra một câu hỏi như vậy, hơn nữa một câu nói kia cũng lắp ba lắp bắp chia làm vài đoạn, mà ánh mắt hắn hướng về phía Hiên Viên Tinh lại càng thêm khẩn trương.
Hiên Viên Tinh nghe được lời nói của hắn cũng lại sửng sốt, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc ngoài ý muốn, hắn đây là có ý gì? Người buổi tối hôm đó không phải là hắn sao? Còn có thể là ai nữa? Nhưng khi thấy gương mặt kích động của hắn, nàng cũng hiểu rõ người lúc đó nhất định là hắn.
“Ai biết là ai, chàng không biết sao?” Hiên Viên Tinh cong môi lên cố ý nói.
“Tinh nhi, là thật sao? Là thật sao?” Đông Phương Sóc vui sướng nhìn nàng, trong giọng nói hiện rõ sự khó tin cùng hưng phấn và kích động.
Hiên Viên Tinh âm thầm thở dài, nàng nhịn không được lườm hắn một cái, nam nhân này không phải ngốc bình thường, hắn rất ngốc, cực kỳ ngốc.
“Tinh nhi!” Nhìn thấy Hiên Viên Tinh thở dài, trái tim Đông Phương Sóc như thể đang treo lơ lửng. Hắn tiến về phía trước rồi thấp giọng gọi, nhất thời vẫn không thể tin được người Hiên Viên Tinh yêu lại là hắn.
Là hắn!
“Được rồi, được rồi, ta muốn ngủ, chàng có thể đi rồi!” Hiên Viên Tinh xua xua tay với hắn, nàng đã nói rõ ràng như vậy mà hắn lại vẫn muốn hỏi, lúc này nàng quả thật chẳng muốn nói gì nữa.
“Tinh nhi, ta chỉ muốn biết cái người mà nàng nói đã bắt cóc nàng ấy, có phải là ta hay không?” Sắc mặt Đông Phương Sóc hơi tối sầm lại, hắn rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp lại mang theo vài phần ủy khuất.
“Chẳng lẽ công chúa của vương triều Hiên Viên là ta đây mỗi ngày đều bị người khác đến bắt cóc hay sao?” Hiên Viên Tinh có chút chán nản, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng người khác sẽ giống hắn không có việc gì đi bắt cóc công chúa hay sao? Hoàng cung này là nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào sao? Hơn nữa trong Hoàng cung cũng không có ai lớn mật như hắn dám bắt cóc công chúa đâu.
“Ha ha ha…” Đông Phương Sóc khẽ cười thành tiếng, trên gương mặt anh tuấn lúc này cũng mang theo vài phần ngốc nghếch.
“Nói như vậy là nàng yêu ta.” Đông Phương Sóc ngây ngô cười hỏi Hiên Viên Tinh, nhất định hắn phải hỏi cho rõ, nhất định hắn không chịu bỏ qua.
Hiên Viên Tinh lại lườm hắn một cái nhưng cũng không nói gì.
“Tinh nhi, người nàng yêu là ta sao? Thật sự là ta sao?” Hai mắt Đông Phương Sóc chớp lên, hắn lại gấp giọng hỏi, căn bản cũng không cho Hiên Viên Tinh có cơ hội trốn tránh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngốc nghếch nhưng trong hai mắt cụp xuống lại ẩn chứa vài phần giảo hoạt, bàn tay hắn cũng gắt gao bắt lấy tay Hiên Viên Tinh hơi hơi vung vẩy.
“Vâng, vâng.” Hiên Viên Tinh bị hắn ép không còn cách nào chỉ có thể thành thật nói.
Ý cười trong mắt Đông Phương Sóc lại không ngừng tràn ra. Thì ra người Tinh nhi yêu là hắn, hơn nữa, lúc này lại được nghe điều đó từ chính miệng Tinh nhi nói ra, trong lòng Đông Phương Sóc càng cảm thấy hạnh phúc, khóe môi hắn cũng ẩn chứa vài phần đắc ý. Có thể khiến nàng ấy tự nói ra lời thương hắn quả thật cũng không dễ dàng gì.
Tuy rằng tia đắc ý ở khóe môi hắn rất nhanh chóng biến mất nhưng Hiên Viên Tinh lại vẫn phát hiện ra. Hiên Viên Tinh lúc này mới phát hiện ra mình đã mắc mưu hắn, nàng vừa âm thầm ảo não vừa tức giận kêu lên, “Đông Phương Sóc, chàng…”
Đông Phương Sóc nhanh chóng ôm nàng vào lòng, hắn lập tức cúi xuống áp môi lên môi nàng, ngăn chặn tiếng nói giận dữ của nàng lại.
Hiên Viên Tinh cảm thấy kinh sợ, thân mình hoàn toàn cứng đờ, đôi mắt nàng mở to nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời kinh hãi quên mất cả phản ứng, tùy ý để môi Đông Phương Sóc ép lên môi nàng, tùy ý để hắn từ từ xâm nhập, động tác của hắn tuy mãnh liệt nhưng cũng mang theo sự dịu dàng, môi hắn cứ không ngừng xâm nhập, triền miên.
Hiên Viên Tinh cảm thấy có một loại cảm giác khác thường đang từ từ lan ra toàn thân rồi ngấm vào từng tế bào trong cơ thể. Trong lúc nhất thời đầu óc nàng cũng có chút choáng váng quên cả hô hấp, gương mặt từ từ đỏ lên.
Đông Phương Sóc cảm nhận được sự khác thường của nàng mới nhanh chóng buông nàng ra. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi nói khẽ “Hít thở đi, bé ngốc của ta!”
Hiên Viên Tinh lúc này mới hoàn hồn, nhìn khóe môi hắn nhàn nhạt cười khẽ thì trong lòng càng thêm buồn bực, nàng tức giận quát khẽ, “Đông Phương Sóc, chàng… chàng…” Nhưng lắp bắp hồi lâu mà một chữ đều nói không nên lời, không biết là bởi vì phẫn nộ trong lòng hay là vì vừa mới bị hôn môi nên hơi thở của nàng trở nên dồn dập.
“Tinh nhi, cảm giác vẫn tuyệt vời giống như ba năm trước đây.” Đông Phương Sóc không để ý đến sự tức giận của nàng, hắn lại nhẹ giọng nói.
Hiên Viên Tinh sững người, mặt hơi đỏ lên, nàng vừa ngượng ngùng nhưng vẫn tức giận nói, “Đông Phương Sóc, chàng có tin hay không thì tùy, ta sẽ không gả cho chàng nữa.”
“Hả…” Đông Phương Sóc ngạc nhiên, khóe môi nhịn không được hung hăng giật giật mấy cái, thật không ngờ nàng ấy lại nói ra những lời này. Nếu trước đây nghe được những lời này của nàng thì nhất định hắn sẽ rất sợ hãi, nhưng hiện tại hắn đã biết thừa, người mà Hiên Viên Tinh yêu sâu sắc nhất chính là hắn, cho nên hắn cũng không cần lo lắng. Hắn lại ôm nàng vào lòng rồi nhẹ giọng nói, “Những lời này của nàng ta coi như chưa từng nghe thấy, nhưng lần sau đừng nói với ta những lời như vậy nữa nhé, bé ngoan.” Trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, sau ngày mai nàng cũng không còn cơ hội nói như thế nữa. Sau ngày mai, nàng đã là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Hiên Viên Tinh nghe hắn gọi bé ngoan thì trong lòng có chút nhốn nháo lộn xộn, mà nghe thấy hắn giở giọng vừa uy hiếp vừa dụ dỗ thì có chút hối hận khi nói thật lòng mình cho hắn biết.
“Được rồi, bây giờ nàng ngoan ngoãn đi nghỉ đi, chờ ngày mai ta đến cưới nàng nhé.” Đông Phương Sóc đương nhiên hiểu được tâm tình của nàng lúc này, hắn lại nhẹ giọng dỗ dành. Vừa nói, hắn vừa đưa Hiên Viên Tinh từ từ đi đến trước giường rồi giúp nàng tháo giày.
Hiên Viên Tinh lại kinh sợ, nàng trăm triệu lần không ngờ Đông Phương Sóc lại vì nàng mà làm chuyện này. Ở trong Hoàng cung này, nàng chỉ thấy đám nữ nhân hầu hạ phụ vương như thế chứ chưa bao giờ biết nam nhân cũng có thể làm những chuyện này cho nữ nhân. Nàng chăm chú nhìn Đông Phương Sóc, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc xen lẫn cảm động, xem ra nam nhân này thật sự rất yêu thương nàng.
“Giờ cũng không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi, ta không muốn ngày mai nhìn thấy tân nương của ta bị mất ngủ đâu.” Đông Phương Sóc nhíu mày cố ý nói.
Hiên Viên Tinh khẽ gật đầu, trên mặt không còn vẻ tức giận mà chỉ mang theo một nụ cười hạnh phúc khe khẽ.
Khóe môi Đông Phương Sóc cũng ẩn hiện một nụ cười. Nhìn thời gian quả thật không còn sớm, hắn liếc mắt nhìn Hiên Viên Tinh thêm một cái rồi mới xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hiên Viên Tinh nhìn theo hướng hắn rời đi mà khóe môi không ngừng cong lên, một nam nhân có thể làm những điều này vì nàng! Ha ha…
Sau khi rời khỏi phòng của Hiên Viên Tinh, trên mặt Đông Phương Sóc vẫn mang theo một nụ cười khe khẽ. Có điều hắn vẫn lặng lẽ tránh đám thị vệ trong Hoàng cung. Dù sao thì hắn và Tinh nhi vẫn chưa thành thân, cũng nên kiêng dè một chút.
Có điều, khi sắp ra khỏi Hoàng cung, hắn đột nhiên nhìn thấy vài người nhanh chóng đi về phía này, bước chân có vẻ vội vàng. Đông Phương Sóc âm thầm cả kinh, hắn lập tức ẩn mình vào trong bóng đêm, trong lòng thầm nghi hoặc, đã trễ thế này mà ai lại vội vàng tiến cung như vậy ?
Hắn đang suy nghĩ thì thấy mấy người kia đã tới gần, mà đám lính canh giữ ngoài cửa lớn của Hoàng cung cũng không ngăn bọn họ lại, tùy ý để bọn họ đi vào.
Đông Phương Sóc càng thêm nghi hoặc, đôi mắt chăm chú nhìn mấy người đang tới gần. Khi bọn họ đi đến gần cửa lớn, nhờ có chút ánh sáng nên Đông Phương Sóc liền nhận ra người đi phía sau chính là Đạt Hề Nhiên. Đông Phương Sóc càng thêm kinh hãi, đã trễ thế này mà sao Đạt Hề Nhiên lại tiến cung, ngạc nhiên hơn nữa là đám thị vệ lại không hề ngăn cản bọn họ, có thể thấy đám thị vệ này đã sớm biết chuyện, hơn nữa còn được Hoàng thượng cho phép.
Hai mắt Đông Phương Sóc lại nhìn người bên cạnh Đạt Hề Nhiên, thân mình hắn càng thêm cứng đờ, người kia hắn cũng đã gặp, đó chính là Quốc sư của vương triều Đạt Hề. Hai mắt Đông Phương Sóc hơi nheo lại, hắn đã lờ mờ đoán được có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi bọn họ đi vào Hoàng cung và cách một khoảng khá xa, Đông Phương Sóc mới nhanh chóng lắc mình rời khỏi Hoàng cung. Hắn không quay về khách điếm mà vội vàng đi đến Nghệ vương phủ.
—
Lúc này Hoàng thượng vẫn chờ trong thư phòng.
Thời gian dần dần trôi đi, những người được Quốc sư phái đi lấy đồ vật này nọ cũng đã trở lại mà gã thị vệ kia vẫn chưa trở về. Những người Hoàng thượng truyền gọi vẫn chưa có một ai tiến cung.
Hoàng thượng nhíu mày, hai mắt nhìn ra cửa ẩn chứa vẻ sốt ruột. Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra rất vội vàng đột ngột, hơn nữa lại là đêm hôm khuya khoắt, tốc độ của mọi người nhất định sẽ chậm một chút, cho nên giờ này mà bọn họ vẫn chưa ai đến thì cũng thật bình thường.
Hắn đem thánh chỉ vừa viết xong khóa lại trong ngăn kéo rồi gọi Lưu công công vào phòng trầm giọng phân phó, “Trẫm đã viết xong thánh chỉ và để trong ngăn kéo, nếu trẫm có xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì đợi sau khi Thất điện hạ tiến cung, ngươi hãy đem thánh chỉ này giao cho Thất điện hạ.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng cân nhắc một chút, nô tài biết tình cảm của người đối với Nhu phi nương nương, nhưng người đã chết không thể sống lại được, chuyện đó thật sự không thể tin tưởng hoàn toàn. Nếu người thật sự có chuyện ngoài ý muốn thì vương triều Hiên Viên phải làm sao bây giờ? Chỉ sợ lúc đó Thất điện hạ cũng sẽ gặp nguy hiểm, mà Nhu phi nương nương ở trên trời có linh thiêng chỉ sợ cũng không thể nhắm mắt được.” Lưu công công đã theo Hoàng thượng nhiều năm và rất trung thành tận tâm, nếu có người khác ở đây thì ông ta sẽ không dám nói lung tung, nhưng hiện tại chỉ có một mình Hoàng thượng, ông ta cũng không nhịn được mà nói ra những lời tâm huyết.
Hoàng thượng hơi giật mình, hắn thừa nhận lời nói của Lưu công công rất có lý, nhưng Nhu nhi đã vì hắn mà chết, chỉ cần có một cơ hội hắn vẫn muốn thử.
“Ngươi chỉ cần nhớ không được để thánh chỉ rơi vào tay Thái tử là được rồi.” Hoàng thượng âm thầm thở ra một hơi rồi nói tiếp.
“Dù thế nào thì Hoàng thượng cũng nên chờ Thất điện hạ đến đây để nói chuyện trực tiếp với ngài ấy chứ ạ.” Lưu công công lại vội vàng nói.
“Hoàng thượng, Quốc sư đã tới, ông ấy muốn hỏi Hoàng thượng đã chuẩn bị xong chưa ạ?” Đúng lúc này thì bên ngoài phòng truyền đến giọng nói êm ái của Liễu phi.
“Hoàng thượng, hiện tại thời gian không còn nhiều, người xem ánh sáng của Càn Khôn Chuyển có phải đã tối đi rất nhiều rồi không ạ?” Giọng nói của Quốc sư lập tức truyền vào.
Hoàng thượng giật mình, hai mắt nhìn về phía Càn Khôn Chuyển, ánh sáng kia có vẻ như yếu đi rất nhiều, trong lòng hắn đột nhiên cả kinh, thân mình cũng không khỏi cứng đờ.
“Hoàng thượng, Thất điện hạ nhất định sẽ nhanh chóng đến đây, người chờ thêm chút nữa đi ạ!” Lưu công công nghe thấy lời nói bên ngoài của Quốc sư và nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Hoàng thượng thì vội vàng ngăn cản.
“Nếu chúng ta không nhanh làm phép mà Càn Khôn Chuyển đóng lại thì không thể cứu Nhu phi nương nương trở về được đâu ạ!” Quốc sư lại trầm giọng nói.
“Trẫm không thể không cứu Nhu nhi!” Hai mắt Hoàng thượng nhắm lại, vẻ đau đớn mãnh liệt hiện ra trên mặt. Hắn mở mắt ra nhìn Lưu công công rồi trầm giọng nói, “Ngươi chỉ cần làm theo lời của trẫm là được, sau khi Thất điện hạ cùng Hầu gia, Tể tướng đại nhân tiến cung, ngươi hãy đem thánh chỉ giao cho bọn họ.”
“Hoàng thượng, đừng….” Hai mắt Lưu công công vội vàng nhìn ra cửa, ông ta muốn khuyên Hoàng thượng lần nữa nhưng Hoàng thượng lại đột nhiên đứng lên khoát tay ngăn cản lời nói của ông ta rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lưu công công biết lời khuyên của mình không lay động được Hoàng thượng, ông ta đã ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, cũng hiểu rõ tình cảm Hoàng thượng dành cho Nhu phi, lúc này, trừ khi Nhu phi đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, bằng không sẽ không có người nào có thể thay đổi được chủ ý của Hoàng thượng, có khi ngay cả Thất điện hạ vào cung cũng không thể ngăn cản được Hoàng thượng. Cho nên hiện tại cho dù có muốn ngăn cản thì Lưu công công cũng chẳng có cách nào, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng mở cửa đi ra ngoài. Lần này Lưu công công không đi ra ngoài cùng Hoàng thượng, ông ta muốn ở lại đây để chờ Thất điện hạ.
“Hoàng thượng!” Liễu phi nhìn thấy Hoàng thượng ra ngoài thì nhẹ giọng gọi, trong giọng nói tràn đầy lo lắng và khẩn trương.
Khi thấy Càn Khôn Chuyển trong tay Hoàng thượng, Quốc sư đột nhiên cả kinh, gã vội vàng nói, “Hoàng thượng, Càn Khôn Chuyển càng lúc càng mờ, điều đó chứng minh thời gian càng lúc càng ít, nếu để trễ thêm chút nữa thì chỉ sợ không còn kịp đâu ạ.”
Thân mình Hoàng thượng trở nên cứng đờ, trong mắt cũng nhanh chóng ẩn hiện một sự quyết tâm, hắn trầm giọng nói, “Được, bây giờ Quốc sư hãy giúp trẫm làm phép đi!”
“Vâng, mời Hoàng thượng đi theo thần!” Quốc sư nghe thấy Hoàng thượng đồng ý thì trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, gã lập tức cúi đầu rồi cực kỳ cung kính nói.
Khóe môi Liễu phi cũng ẩn chứa vẻ đắc ý cười lạnh, có điều nàng ta lại tiếp tục tỏ vẻ lo lắng, “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự rất lo lắng cho người.”
“Nàng không cần phải lo lắng, nếu như trẫm thật sự không trở về được thì trẫm đã để lại chiếu thư rồi, đến lúc đó các nàng có thể tự do lựa chọn ình cuộc sống sau này, không ai có thể bắt buộc các nàng.” Hoàng thượng nghe thấy lời nói của Liễu phi thì bước chân hơi dừng lại, hắn trầm giọng nói với nàng ta. Kỳ thật trong chiếu thư của Hoàng thượng cũng nói về việc giải tán Hậu cung. Lần này đổi lại là Liễu phi tỏ ra sửng sốt, trăm triệu lần không ngờ Hoàng thượng lại tính toán chu toàn đến cả vấn đề này.
“Hoàng thượng, chúng ta đi thôi ạ!” Quốc sư lại thấp giọng thúc giục.
Trong tẩm cung trước kia của Nhu phi, quốc sư đã lập đàn đầy đủ bên ngoài sân.
Giờ phút này, mọi người trong cung đều đã nghỉ ngơi, bao gồm cả Thái hậu cũng đã đi ngủ. Vì vậy nên Hoàng thượng đã phân phó không được kinh động đến bất cứ ai, hắn cũng không hy vọng kinh động đến những người khác để bọn họ tới đây ngăn cản hắn.
“Hoàng thượng, người chỉ cần ngồi ở chính giữa là được rồi, thần sẽ làm phép, để người trở lại quá khứ, trở lại buổi tối khi Nhu phi nương nương gặp chuyện không may. Hoàng thượng chỉ cần đem Nhu phi nương nương ra khỏi lãnh cung trước khi xảy ra trận hỏa hoạn là Nhu phi nương nương sẽ trở lại.” Quốc sư chỉ vào chính giữa pháp đàn rồi giải thích.
Hoàng thượng sững người một chút rồi bước chân vững vàng đi từ từ vào chính giữa pháp đàn.
Mắt Liễu phi hơi nheo lại, đáy mắt ẩn hiện một tia ngoan tuyệt, khóe môi kéo ra tia cười lạnh, hừ, nếu hắn đã không để ý tới nàng ta thì nàng ta cần gì phải để ý đến hắn.
—
Đông Phương Sóc nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung rồi vội vàng đi tới Nghệ vương phủ. Nghệ vương phủ lúc này được bao trùm bởi một vẻ tĩnh lặng, ngoại trừ vài thị vệ đứng canh ở bên ngoài thì tất cả đều đã đi ngủ. Đông Phương Sóc liền vọt thẳng vào Nghệ vương phủ mà không thông qua đám thị vệ. Hắn đến thẳng phòng của Hiên Viên Diệp rồi vội vàng gõ cửa. Sự tình quá mức khẩn cấp, hắn cũng bất chấp nghi lễ.
“Ai ở ngoài đó?” Đám thị vệ đứng cách đó không xa đã nhìn thấy Đông Phương Sóc. Bọn họ liền nhanh chóng chạy tới rồi vội vàng hỏi, một số người nhận ra Đông Phương Sóc thì càng thêm kinh sợ. Bọn họ kinh ngạc hỏi, “Thì ra là thái tử Bắc Nguyên, không biết trễ như vậy rồi Thái tử đột nhiên đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Bên trong phòng, Hiên Viên Diệp cũng đã bị đánh thức. Hắn hoàn toàn kinh ngạc khi nghe thấy lời nói của đám thị vệ ở bên ngoài. Đông Phương Sóc bình thường mặc dù có chút điên điên nhưng cũng là người có chừng mực, đã trễ thế này lại xông vào Vương phủ thì nhất định là có việc gấp. Nghĩ vậy, hắn liền nhanh chóng mặc quần áo rồi vội vàng đi ra.
“Có chuyện gì? Tinh nhi đã xảy ra chuyện sao?” Hiên Viên Diệp ra khỏi phòng, khi thấy vẻ trầm trọng trên mặt Đông Phương Sóc, hắn liền vội vàng hỏi.
“Không phải!” Đông Phương Sóc lập tức ngắt lời hắn rồi hạ giọng nói, “Ta vừa nhìn thấy Đạt Hề Nhiên và Quốc sư của bọn họ đi vào Hoàng cung.”
Thân mình Hiên Viên Diệp đột nhiên cứng đờ, hai mắt cũng trợn lên, Đạt Hề Nhiên cùng Quốc sư tiến cung thì chỉ có một khả năng, nhất định chuyện này có liên quan đến Càn Khôn Chuyển.
“Là Hoàng thượng triệu bọn họ vào cung sao?” Hai mắt Hiên Viên Diệp hơi nheo lại, trong giọng nói trầm thấp ẩn quá vài phần lãnh ý.
“Chắc là vậy, bởi vì thị vệ ngoài cửa cung cũng không ngăn cản bọn họ.” Đông Phương Sóc trầm giọng nói.
Trên mặt Hiên Viên Diệp lộ ra vài phần trầm trọng. Ban đầu không phải nói là ngày mười lăm tháng này sao? Sao lại đột nhiên thay đổi như vậy ? Đây nhất định là âm mưu của Thái tử rồi. Ngày mai cũng là ngày thành thân của Tinh nhi và Đông Phương Sóc, chỉ sợ Thái tử cố ý chọn thời điểm trước ngày thành thân của Tinh nhi để hại Hoàng thượng đoạt vương quyền, cũng tiện thể phá hỏng hôn sự của Tinh nhi và Đông Phương Sóc luôn.
Mạnh Phất Ảnh cũng đã nhanh chóng mặc xong quần áo. Khi nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong lòng nàng liền âm thầm kinh trệ, tuy rằng không rõ tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên triệu Quốc sư tiến cung nhưng nàng cũng hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng. Đạt Hề Nhiên và Hiên Viên Triệt cùng một phe với nhau, nếu không nhanh chóng ngăn cản chuyện này lại thì Hoàng thượng nhất định lành ít dữ nhiều.
“Bây giờ phải làm sao?” Đông Phương Sóc cũng hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, hai mắt nhìn Hiên Viên Diệp càng thêm lo lắng, “Nếu Hoàng thượng triệu bọn họ tiến cung thì nhất định đã hạ quyết tâm rồi, chỉ sợ rất khó khuyên được Hoàng thượng quay đầu, trừ khi Nhu phi xuất hiện trước mặt Hoàng thượng…“
“Hiện giờ cũng chỉ còn cách này thôi!” Mạnh Phất Ảnh thở dài một hơi rồi nhẹ giọng nói, mặc dù nàng biết Nhu phi không muốn trở lại Hoàng cung, hơn nữa cũng chính bọn họ đã đem Nhu phi ra khỏi Hoàng cung thì xem như đã phạm phải tội chết, nhưng hiện tại bọn họ cũng đành bất chấp điều này. Dù thế nào cũng không thể để Hiên Viên Triệt đạt được âm mưu.
“Nàng… nàng nói vậy là ý gì ?” Đông Phương Sóc nghe Mạnh Phất Ảnh nói thì đột nhiên kinh sợ, hắn khó tin nhìn nàng rồi cố gắng đè nén âm thanh kinh hãi, “Chẳng lẽ nàng có thể làm cho Nhu phi sống lại sao?“
Lông mày Hiên Viên Diệp càng thêm nhăn lại. Hắn suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói, “Phất nhi, nàng mang Phi Ưng và Tốc Phong đi tìm mẫu phi đi, ta lập tức tiến cung ngăn cản phụ vương.” Chỗ ở hiện tại của mẫu phi chỉ có hắn và Phất nhi biết, mà hiện tại hắn phải lập tức tiến cung ngăn cản phụ vương nên chỉ có thể để Phất nhi đi tìm mẫu phi.
“Hóa ra Nhu phi thật sự chưa chết?” Đông Phương Sóc kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẻ mặt ngưng trọng cũng nhanh chóng tan đi, “Nếu thật là như vậy thì Hiên Viên Triệt cũng không thể làm gì được rồi.”
Hiên Viên Triệt chẳng qua chỉ lợi dụng sự thương nhớ của Hoàng thượng đối với Nhu phi, nếu Nhu phi còn sống thì Hiên Viên Triệt sẽ chẳng còn bất cứ lợi thế nào.
“Vâng!” Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đáp lời.
Phi Ưng và Tốc Phong cũng nhanh chóng xuất hiện. Tuy rất kinh ngạc về chuyện của Nhu phi nhưng bọn họ đều bình tĩnh đáp lời, “Điện hạ yên tâm, bọn thuộc hạ nhất định sẽ đem Nhu phi nương nương an toàn trở về.”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!” Mạnh Phất Ảnh vội vàng quay sang Phi Ưng và Tốc Phong rồi trầm giọng phân phó. Nàng biết cho dù Hiên Viên Diệp muốn tiến cung ngăn cản Hoàng thượng thì chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng, cho nên bọn họ phải mau chóng mang Nhu phi trở về mới được. Nàng hiểu lúc này Hiên Viên Diệp vào cung sẽ rất nguy hiểm, Thái tử nhất định sẽ có biện pháp đối phó với hắn. Nàng cũng hiểu được đây chính là nguyên nhân mà Hiên Viên Diệp lựa chọn tự mình tiến cung và bảo nàng đi tìm Nhu phi.
“Thật sao?” Trên mặt Hoàng thượng càng thêm vui sướng, dù sao chính mắt hắn đã nhìn thấy Càn Khôn Chuyển phát sáng, cũng chính hắn đã gọi Quốc sư tiến cung nên tất nhiên sẽ không hoài nghi những việc này.
“Đúng vậy ạ, thần vốn dự tính nó sẽ mở ra vào đêm trăng ngày mười lăm tháng này, nhưng thật không ngờ nó lại mở ra trước thế này, có thể là ông trời cũng cảm động trước tình cảm chân thành mà Hoàng thượng dành cho Nhu phi nên cố ý đưa nó tới giúp Hoàng thượng tìm Nhu phi nương nương trở về.” Quốc sư hướng về phía Hoàng thượng nghiêm túc nói từng chữ.
Hoàng thượng ngẩn người nhìn Càn Khôn Chuyển. Ánh sáng trên Càn Khôn Chuyển càng lúc càng rõ ràng như thể ẩn giấu một loại lực hấp dẫn kỳ quái muốn hút hắn vào bên trong.
“Như vậy thì tốt quá, thật sự là quá tốt rồi!” Nghĩ đến rốt cục có thể tìm lại được Nhu nhi của mình, Hoàng thượng cuống quít nói, trong giọng nói cũng rõ ràng đang kích động. Hắn chuyển hướng về phía Quốc sư rồi vội vàng nói tiếp, “Ta phải làm gì để cứu Nhu nhi trở về?”
“Bẩm Hoàng thượng, lần này Càn Khôn Chuyển được mở ra chính là nhờ Hoàng thượng, có thể thấy Hoàng thượng đúng là người hữu duyên. Trong thời gian Càn Khôn Chuyển mở ra, chỉ cần thần làm phép thì tin rằng Hoàng thượng sẽ cứu được Nhu phi nương nương trở về.” Hai mắt Quốc sư hơi lóe lên một cái, gã trịnh trọng đáp lời Hoàng thượng.
“Quốc sư, lần trước không phải ngươi đã nói có thể sẽ gặp nguy hiểm sao, vậy lần này Hoàng thượng có thể gặp nguy hiểm gì hay không?” Không đợi Hoàng thượng mở miệng, Liễu phi liền sốt ruột hỏi luôn, khi nói chuyện, đôi mắt nàng ta chăm chú nhìn Hoàng thượng, gương mặt chất chứa sự đau lòng và lo lắng.
“Chuyện này thần cũng không hoàn toàn nắm chắc, dù sao trong quá trình làm phép, chỉ cần một sơ suất cũng sẽ thay đổi hoàn toàn kết quả, cho nên vẫn có chút mạo hiểm, nhưng nếu Càn Khôn Chuyển vì Hoàng thượng mà mở ra thì đây là ý trời, nếu đã có duyên với Hoàng thượng thì Hoàng thượng sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu ạ.” Quốc sư lại tỉ mỉ phân tích.
Hoàng thượng hơi ngẩn người, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng nên nếu thật sự có nguy hiểm thì hắn cũng sẽ không buông tay, chỉ không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy, lúc trước nói là ngày mười lăm mà hôm nay mới là ngày mồng năm, có một số việc hắn vẫn chưa an bài thật tốt. Đặc biệt là vấn đề ngôi vị hoàng đế của vương triều Hiên Viên, hắn muốn truyền ngôi vị hoàng đế này cho Hiên Viên Diệp, hắn đã cùng Hiên Viên Diệp nói chuyện vài lần nhưng Diệp nhi vẫn chưa đồng ý khiến hắn nhất thời cũng không có cách nào. Nếu lần này hắn thật sự gặp chuyện không hay thì vương triều Hiên Viên này sẽ không có vua, thiên hạ có thể sẽ rối loạn.
“Hoàng thượng,thời gian Càn Khôn Chuyển mở ra cũng có giới hạn, mỗi lần chỉ có một canh giờ, hiện giờ đã qua non nửa thời gian rồi, nếu người không quyết định cho thần làm phép thì Càn Khôn Chuyển một khi đã đóng lại sẽ không biết khi nào mới có thể mở ra đâu ạ.” Quốc sư nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Hoàng thượng thì trầm giọng nói. Gã dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Hơn nữa, thần cũng cần phải chuẩn bị một chút, vốn kế hoạch là đêm ngày mười lăm nhưng đột nhiên lại thay đổi thế này nên thần cũng còn một số thứ cần chuẩn bị.”
“Hoàng thượng, chuyện này dù sao vẫn có mạo hiểm, không bằng Hoàng thượng để cho thần thiếp đi thay, thần thiếp tình nguyện vì Hoàng thượng mà làm bất cứ chuyện gì!” Liễu phi cũng nhìn thấy sự do dự trong mắt Hoàng thượng, nàng ta tiến lên phía trước rồi ôn nhu nói. Sau đó không đợi Hoàng thượng trả lời, nàng ta liền nhìn về phía Quốc sư rồi thấp giọng hỏi, “Quốc sư, có thể để bản cung đi thay Hoàng thượng được không?”
“Chuyện này…” Quốc sư khẽ nhăn mày suy nghĩ một chút mới từ từ trả lời, “Vật này là thần vật, phải là người có duyên mới được, Hoàng thượng có thể làm cho Càn Khôn Chuyển mở ra thì nhất định là người có duyên, còn nương nương thì chưa chắc đã là người có duyên, chỉ sợ làm cách này lại càng mạo hiểm.”
“Bản cung không sợ, chỉ cần có thể vì Hoàng thượng cứu Nhu phi trở về, bản cung tình nguyện mạo hiểm.” Liễu phi hơi run sợ một chút nhưng vẫn hiên ngang lẫm liệt khẳng định.
“Liễu phi…” Hoàng thượng ngẩn người, hai tròng mắt hơi đổi nhìn về phía Liễu phi, hắn nhẹ giọng gọi nàng ta, trong giọng nói mang theo một chút cảm kích. Hắn im lặng một lát rồi khóe môi hiện lên một tia cười khẽ, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt lên, “Chuyện này, trẫm muốn đích thân thực hiện.” Đương nhiên hắn muốn tự mình đi cứu Nhu nhi, hắn sẽ không để cho bất luận là người nào làm thay hắn.
“Đúng vậy, chuyện này tốt nhất vẫn là để Hoàng thượng tự mình đi, nếu nương nương đi thì không chỉ nương nương có thể gặp nguy hiểm mà quan trọng hơn là thời gian bị trì hoãn, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng thượng có muốn đi cũng không đi được.” Quốc sư vội phụ họa theo lời nói của Hoàng thượng. Gã lại hướng về phía Hoàng thượng dò hỏi, “Hoàng thượng, có làm phép không ạ?”
“Chờ một chút, trẫm muốn xử lý tốt một việc trước mới được.” Hoàng thượng suy tư một chút rồi trầm giọng nói, sau đó quay sang gã thị vệ bên cạnh trầm giọng phân phó, “Mau truyền Thất điện hạ, Mạnh hầu gia và Tể tướng tiến cung!”
“Vâng, thưa Hoàng thượng!” Gã thị vệ cung kính đáp lời rồi nhanh chóng rời đi, nhưng vừa ra khỏi thư phòng thì tốc độ của gã liền chậm lại, gã không vội vã xuất cung mà đi rất từ từ, mỗi bước đi thật vô cùng nhàn nhã. Trong mắt gã hiện lên vài tia cười lạnh, khóe môi cũng hơi giật giật nhưng nhìn trên mặt gã lại không có cảm xúc gì và mơ hồ có chút kỳ quái.
“Hoàng thượng, thần cũng xin đi chuẩn bị một chút, thời gian Càn Khôn Chuyển mở ra nhiều nhất cũng chỉ còn hơn nửa canh giờ, nếu bỏ lỡ thì chỉ sợ sẽ rất khó chờ đến cơ hội lần sau.” Sau khi nhìn thấy gã thị vệ kia rời đi, Quốc sư lại thấp giọng nói.
“Được, Quốc sư đi chuẩn bị đi!” Trong lòng Hoàng thượng cũng có chút nôn nóng, hắn vội vàng nói. Lúc này hắn muốn chờ bọn Hiên Viên Diệp tiến cung, viết xong thánh chỉ rồi đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Hiên Viên Diệp, sau đó hắn cũng không còn bất kỳ lo lắng gì nữa.
“Nàng cũng ra ngoài trước đi!” Đợi sau khi Quốc sư cùng Đạt Hề Nhiên rời đi, Hoàng thượng liền nhìn về phía Liễu phi thấp giọng nói.
“Vâng ạ!” Liễu phi do dự một chút mới nhẹ giọng đáp lời rồi từ từ lui ra ngoài. Sau khi ra khỏi thư phòng, trên mặt nàng ta liền hiện lên một nụ cười lạnh, trong mắt cũng lộ ra sự ngoan tuyệt rõ ràng.
Hoàng thượng nhanh chóng lấy giấy bút viết thánh chỉ truyền ngôi, chỉ còn chờ sau khi đám người Hiên Viên Diệp tiến cung, hắn sẽ đem thánh chỉ giao cho bọn họ là được.
—
Cùng lúc đó, trong cung của Hiên Viên Tinh…
Hiên Viên Tinh đang nghĩ đến chuyện xuất giá ngày mai. Rốt cuộc đã có thể gả cho người mà mình yêu sâu sắc, trong lòng nàng không tránh khỏi cảm thấy hưng phấn, nàng nhẹ nhàng phẩy bộ đồ cưới trước mặt, gương mặt thấp thoáng một nụ cười khẽ. Lúc này đêm đã khuya, nàng đã phân phó những cung nữ khác đi ngủ cho nên trong phòng chỉ có một mình nàng.
“Thế nào, đang nghĩ đến ta sao?” Đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến một tiếng cười ha ha, trong giọng nói trầm thấp kia cũng mang theo chút thoải mái khác thường.
Hiên Viên Tinh khẽ giật mình nhưng lập tức nhận ra chủ nhân giọng nói đó chính là Đông Phương Sóc. Trong lòng âm thầm cả kinh, nàng lập tức thấp giọng hỏi,“Sao chàng lại tới đây?”
“Ta tới thăm nàng một chút không được sao?” Đông Phương Sóc lại nhẹ giọng cười nói, hắn vốn nghĩ Hiên Viên Tinh đang yêu một nam nhân khác không phải là hắn nên rất có thể sẽ phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, chính vì vậy mà hắn muốn tới xem một chút. Nhưng khi thấy Hiên Viên Tinh nhẹ nhàng phẩy bộ đồ cưới và gương mặt hiện ra nụ cười khẽ, tảng đá đè nặng trong lòng hắn rốt cục cũng được bỏ xuống, xem ra Tinh nhi thật tâm muốn gả cho hắn.
“Không phải người xưa đã nói trước ngày thành thân một ngày tân lang và tân nương không thể gặp mặt hay sao?” Hiên Viên Tinh nghe được giọng nói của hắn thì trong lòng càng thêm hạnh phúc, nhưng nàng vẫn thấp giọng nói với hắn. Có điều nàng cũng thật sự không tin tưởng những lời nói mê tín thế này.
“Ta đâu có đi vào, đúng không? Cho nên cũng đâu được tính là gặp mặt?” Giọng cười ha ha của Đông Phương Sóc lại truyền đến, mang theo vài phần già mồm cãi át lẽ phải.
Đúng là hắn không hề tiến vào, Hiên Viên Tinh cũng không nhìn thấy hắn, nhưng hắn ở bên ngoài nhất định là nhìn thấy Hiên Viên Tinh.
“Chàng có dám nói bây giờ chàng không nhìn thấy ta không?” Hiên Viên Tinh âm thầm buồn cười trong lòng nhưng vẫn cố ý giả vờ buồn bực.
Đông Phương Sóc nhất thời im lặng, một lát sau hắn liền mở cửa sổ nhảy vào phòng. Trên khuôn mặt hắn vẫn là nụ cười ha ha, môi mỏng khẽ động, hắn chậm rãi nói từng chữ, “Ý nàng là chỉ có ta nhìn thấy nàng nên nàng thấy không công bằng đúng không, vậy ta liền xuất hiện để nàng cũng nhìn thấy ta.” Hắn cũng không tin vào những chuyện mê tín nên lúc này cũng chẳng bận tâm.
Hiên Viên Tinh nhìn thấy hắn đột nhiên tiến vào thì hơi run sợ một chút, khi nghe thấy lời nói của hắn thì trong lòng nàng càng thêm buồn cười, người này thật đúng là một bụng ngụy biện. Nhưng Đông Phương Sóc hiện tại cùng ba năm trước kia mới giống nhau như đúc, hắn không câu nệ như bình thường mà lại thêm vài phần lưu manh tà khí. Nàng đột nhiên cảm nhận được cảm giác nàng đã có trong buổi tối ba năm về trước, trong lòng bỗng lại thêm vài phần vui sướng.
“Giờ nàng đã cảm thấy công bằng chưa?” Đông Phương Sóc thấy khóe môi và khuôn mặt nàng hiện ra nụ cười thản nhiên khe khẽ thì càng thêm bạo gan, hắn đi đến trước mặt nàng. Nhìn thấy bộ đồ cưới trong tay nàng, hắn kìm lòng không được khẽ nói, “Tinh nhi, bộ đồ cưới nàng may quả thực rất đẹp. Ngày mai nếu nàng mặc lên người thì sẽ tuyệt đối kinh động lòng người.”
“Chàng quá khen rồi, đúng là ta chỉ làm nền cho bộ đồ cưới này thôi.” Hiên Viên Tinh chớp chớp mắt rồi nói với vẻ bất mãn. Nàng tất nhiên hiểu được ý của Đông Phương Sóc, chỉ là cố ý bắt lỗi trong lời nói của hắn: Lỗi dùng từ.
Đông Phương Sóc giật mình, thấy vẻ ảo não hiện lên trên mặt nàng, trong lòng không khỏi sốt ruột, hắn lập tức giải thích, “Tinh nhi, ta không phải có ý đó, bộ đồ cưới này…”
“Vậy chàng có ý gì ?” Đầu lông mày Hiên Viên Tinh hơi nhíu lại, trong ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo vài phần bất mãn, nàng thấp giọng chất vấn, “Ý nói là ta không đẹp bằng bộ đồ cưới sao?”
“Đẹp, đương nhiên là đẹp!” Đông Phương Sóc nào dám nói nửa câu không đẹp, hắn liên tục gật đầu, “Đồ cưới đẹp, người còn đẹp hơn!” Bình thường hắn vẫn nhanh mồm nhanh miệng là thế mà lúc này cũng một thân đầy mồ hôi lạnh, câu nói “Hiểu được lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển” thật đúng là không sai chút nào.
“Đã khuya thế này chàng còn vào cung làm gì vậy?” Hiên Viên Tinh nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của hắn thì trong lòng không khỏi càng thêm buồn cười, nhưng gương mặt nàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh và mang theo vài phần bất mãn. Nàng dừng lời một chút rồi đột nhiên nói tiếp, “Không phải chàng sợ ta đào hôn đấy chứ?” Đêm hôm khuya khoắt hắn vào cung thế này chỉ sợ không phải chỉ muốn nhìn nàng một chút, hắn mà đơn giản như vậy sao?
“A!” Đông Phương Sóc đang mải suy nghĩ nên trả lời câu hỏi trước của Hiên Viên Tinh thế nào thì không ngờ nàng lại tiếp tục hỏi thêm câu nữa, trong lòng không khỏi cả kinh, hắn nhất thời kêu lên một tiếng. Quả thật trong lòng hắn cũng có chút bận tâm về chuyện này.
“Xem ra bị ta nói trúng rồi.” Hiên Viên Tinh nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền hiểu ra ngay, trong lòng nàng lại thêm vài phần ảo não. Hóa ra hắn không tin tưởng nàng, nàng đã đồng ý rồi thì tất nhiên sẽ không thể nào đổi ý, đã trễ thế này rồi hắn vẫn vào cung là để giám thị nàng.
“Ta… ta chỉ là…” Trong lòng Đông Phương Sóc lúc này càng thêm vài phần khẩn trương, rõ ràng hắn là loại người dù có gặp bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xử sự thông minh và không hề sợ hãi, ấy vậy mà mỗi lần đối mặt với Tinh nhi là hắn lại cứ luôn căng thẳng, đầu óc có vẻ như cũng biến thành chậm chạp.
“Chàng vẫn không tin ta!” Sắc mặt Hiên Viên Tinh trở nên u ám, lần này, trong giọng nói của nàng đã bớt chút mềm nhẹ mà tăng thêm vài phần lãnh ý.
“Không phải ta không tin nàng, ta chỉ lo lắng một chút thôi. Bởi vì trong lòng rất coi trọng chuyện này nên ta không nhịn được lo lắng.” Nụ cười ha ha trên mặt Đông Phương Sóc đã hoàn toàn biến mất, lúc này nét mặt hắn lộ rõ sự khẩn trương cộng thêm vài phần hoảng loạn, hắn liên tục giải thích.
“Tinh nhi, buổi tối hôm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết cả đời này trái tim ta không thể dành cho bất kỳ người con gái nào khác ngoài nàng, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, mỗi lời nói của nàng đều khắc sâu trong tâm trí ta. Chuyện xảy ra đã ba năm rồi nhưng đối với ta vẫn như lúc ban đầu, ba năm trước sau khi nàng cự tuyệt ta, ta đã từng nghĩ sẽ quên nàng, nhưng lại phát hiện, ta càng muốn quên thì lại càng nhớ, cho nên về sau cũng không gượng ép bản thân nữa. Ta tự nói với mình, chỉ cần nhìn thấy nàng vui vẻ, hạnh phúc là ta cũng thỏa mãn lắm rồi.” Ánh mắt Đông Phương Sóc nhìn về phía nàng ngập tràn tình ý và mang theo vài phần cảm động cùng với vài phần hạnh phúc khác thường. Hắn dừng lời một chút rồi nói tiếp, “Nhưng ba năm trôi qua nàng vẫn không vui vẻ và cũng chẳng hạnh phúc, cho nên ta muốn cưới nàng, ta muốn mang hạnh phúc đến cho nàng, cho dù người trong lòng nàng không phải là ta.”
Hiên Viên Tinh giật mình, nàng biết Đông Phương Sóc có tình cảm với nàng nhưng không ngờ tình yêu hắn dành cho nàng lại sâu nặng như vậy. Trong lòng không khỏi càng thêm cảm động, khóe môi nở ra nụ cười, nàng khẽ nói, “Chàng ngốc, vốn chẳng có nam nhân nào khác. Người ta yêu vẫn chỉ có một người, chính là cái người đã bắt cóc ta vào buổi tối ba năm về trước.” Nàng vốn không muốn nói cho hắn biết điều này nhưng hiện tại nghe thấy những lời của hắn thì lại không nhịn được mà nói ra.
“Ta biết, ta biết nàng thương hắn, nhưng ba năm nay hắn…” Đông Phương Sóc nhất thời không phát hiện ra ý tứ trong câu nói của Hiên Viên Tinh, hoặc là hắn nhất thời không phản ứng kịp, sắc mặt khẽ chùng xuống và có chút đau xót.
Lời nói của hắn đột nhiên dừng lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đột nhiên nâng mắt lên thẳng tắp nhìn về phía Hiên Viên Tinh rồi lập tức luôn miệng nói,“Tinh nhi, nàng vừa mới nói cái gì? Nàng vừa mới nói cái gì? Người nàng yêu là ai?” Hắn vừa vặn nghe được lời Tinh nhi nói, người nàng ấy yêu chính là người đã bắt cóc nàng ấy vào buổi tối ba năm trước đây. Người mà buổi tối ba năm trước đây đã bắt cóc nàng ấy chẳng phải là hắn sao? Chẳng lẽ còn có người thứ hai?
“Ha ha…” Hiên Viên Tinh không khỏi bật cười thành tiếng, nàng phát hiện Đông Phương Sóc đôi khi thật sự rất đáng yêu, ngốc ngếch một cách đáng yêu, hắn rõ ràng là một nam nhân khôn khéo khiến cho người khác phải khiếp sợ nhưng mỗi khi ở trước mặt nàng, hắn lại luôn ngốc ngếch một cách đáng yêu.
“Ta nói người ta yêu chính là người buổi tối ba năm trước đây đã bắt cóc ta.” Hiên Viên Tinh khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng chậm rãi thốt ra từng tiếng. Nàng không phải loại nữ tử rụt rè, chỉ cần trong lòng nàng thích thì chính miệng nàng sẽ dũng cảm nói ra, nếu Đông Phương Sóc đã thổ lộ như vậy thì nàng cũng không cố ý che dấu nữa. Nếu nàng tiếp tục che dấu mà ngộ nhỡ lại phát sinh ra hiểu lầm thì cũng không hay.
“Nàng… Nàng… Nàng nói người đó rốt cuộc là ai?” Đầu óc Đông Phương Sóc lúc này dường như đã trở nên chậm hiểu, hắn lại thốt ra một câu hỏi như vậy, hơn nữa một câu nói kia cũng lắp ba lắp bắp chia làm vài đoạn, mà ánh mắt hắn hướng về phía Hiên Viên Tinh lại càng thêm khẩn trương.
Hiên Viên Tinh nghe được lời nói của hắn cũng lại sửng sốt, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc ngoài ý muốn, hắn đây là có ý gì? Người buổi tối hôm đó không phải là hắn sao? Còn có thể là ai nữa? Nhưng khi thấy gương mặt kích động của hắn, nàng cũng hiểu rõ người lúc đó nhất định là hắn.
“Ai biết là ai, chàng không biết sao?” Hiên Viên Tinh cong môi lên cố ý nói.
“Tinh nhi, là thật sao? Là thật sao?” Đông Phương Sóc vui sướng nhìn nàng, trong giọng nói hiện rõ sự khó tin cùng hưng phấn và kích động.
Hiên Viên Tinh âm thầm thở dài, nàng nhịn không được lườm hắn một cái, nam nhân này không phải ngốc bình thường, hắn rất ngốc, cực kỳ ngốc.
“Tinh nhi!” Nhìn thấy Hiên Viên Tinh thở dài, trái tim Đông Phương Sóc như thể đang treo lơ lửng. Hắn tiến về phía trước rồi thấp giọng gọi, nhất thời vẫn không thể tin được người Hiên Viên Tinh yêu lại là hắn.
Là hắn!
“Được rồi, được rồi, ta muốn ngủ, chàng có thể đi rồi!” Hiên Viên Tinh xua xua tay với hắn, nàng đã nói rõ ràng như vậy mà hắn lại vẫn muốn hỏi, lúc này nàng quả thật chẳng muốn nói gì nữa.
“Tinh nhi, ta chỉ muốn biết cái người mà nàng nói đã bắt cóc nàng ấy, có phải là ta hay không?” Sắc mặt Đông Phương Sóc hơi tối sầm lại, hắn rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp lại mang theo vài phần ủy khuất.
“Chẳng lẽ công chúa của vương triều Hiên Viên là ta đây mỗi ngày đều bị người khác đến bắt cóc hay sao?” Hiên Viên Tinh có chút chán nản, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng người khác sẽ giống hắn không có việc gì đi bắt cóc công chúa hay sao? Hoàng cung này là nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào sao? Hơn nữa trong Hoàng cung cũng không có ai lớn mật như hắn dám bắt cóc công chúa đâu.
“Ha ha ha…” Đông Phương Sóc khẽ cười thành tiếng, trên gương mặt anh tuấn lúc này cũng mang theo vài phần ngốc nghếch.
“Nói như vậy là nàng yêu ta.” Đông Phương Sóc ngây ngô cười hỏi Hiên Viên Tinh, nhất định hắn phải hỏi cho rõ, nhất định hắn không chịu bỏ qua.
Hiên Viên Tinh lại lườm hắn một cái nhưng cũng không nói gì.
“Tinh nhi, người nàng yêu là ta sao? Thật sự là ta sao?” Hai mắt Đông Phương Sóc chớp lên, hắn lại gấp giọng hỏi, căn bản cũng không cho Hiên Viên Tinh có cơ hội trốn tránh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngốc nghếch nhưng trong hai mắt cụp xuống lại ẩn chứa vài phần giảo hoạt, bàn tay hắn cũng gắt gao bắt lấy tay Hiên Viên Tinh hơi hơi vung vẩy.
“Vâng, vâng.” Hiên Viên Tinh bị hắn ép không còn cách nào chỉ có thể thành thật nói.
Ý cười trong mắt Đông Phương Sóc lại không ngừng tràn ra. Thì ra người Tinh nhi yêu là hắn, hơn nữa, lúc này lại được nghe điều đó từ chính miệng Tinh nhi nói ra, trong lòng Đông Phương Sóc càng cảm thấy hạnh phúc, khóe môi hắn cũng ẩn chứa vài phần đắc ý. Có thể khiến nàng ấy tự nói ra lời thương hắn quả thật cũng không dễ dàng gì.
Tuy rằng tia đắc ý ở khóe môi hắn rất nhanh chóng biến mất nhưng Hiên Viên Tinh lại vẫn phát hiện ra. Hiên Viên Tinh lúc này mới phát hiện ra mình đã mắc mưu hắn, nàng vừa âm thầm ảo não vừa tức giận kêu lên, “Đông Phương Sóc, chàng…”
Đông Phương Sóc nhanh chóng ôm nàng vào lòng, hắn lập tức cúi xuống áp môi lên môi nàng, ngăn chặn tiếng nói giận dữ của nàng lại.
Hiên Viên Tinh cảm thấy kinh sợ, thân mình hoàn toàn cứng đờ, đôi mắt nàng mở to nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời kinh hãi quên mất cả phản ứng, tùy ý để môi Đông Phương Sóc ép lên môi nàng, tùy ý để hắn từ từ xâm nhập, động tác của hắn tuy mãnh liệt nhưng cũng mang theo sự dịu dàng, môi hắn cứ không ngừng xâm nhập, triền miên.
Hiên Viên Tinh cảm thấy có một loại cảm giác khác thường đang từ từ lan ra toàn thân rồi ngấm vào từng tế bào trong cơ thể. Trong lúc nhất thời đầu óc nàng cũng có chút choáng váng quên cả hô hấp, gương mặt từ từ đỏ lên.
Đông Phương Sóc cảm nhận được sự khác thường của nàng mới nhanh chóng buông nàng ra. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi nói khẽ “Hít thở đi, bé ngốc của ta!”
Hiên Viên Tinh lúc này mới hoàn hồn, nhìn khóe môi hắn nhàn nhạt cười khẽ thì trong lòng càng thêm buồn bực, nàng tức giận quát khẽ, “Đông Phương Sóc, chàng… chàng…” Nhưng lắp bắp hồi lâu mà một chữ đều nói không nên lời, không biết là bởi vì phẫn nộ trong lòng hay là vì vừa mới bị hôn môi nên hơi thở của nàng trở nên dồn dập.
“Tinh nhi, cảm giác vẫn tuyệt vời giống như ba năm trước đây.” Đông Phương Sóc không để ý đến sự tức giận của nàng, hắn lại nhẹ giọng nói.
Hiên Viên Tinh sững người, mặt hơi đỏ lên, nàng vừa ngượng ngùng nhưng vẫn tức giận nói, “Đông Phương Sóc, chàng có tin hay không thì tùy, ta sẽ không gả cho chàng nữa.”
“Hả…” Đông Phương Sóc ngạc nhiên, khóe môi nhịn không được hung hăng giật giật mấy cái, thật không ngờ nàng ấy lại nói ra những lời này. Nếu trước đây nghe được những lời này của nàng thì nhất định hắn sẽ rất sợ hãi, nhưng hiện tại hắn đã biết thừa, người mà Hiên Viên Tinh yêu sâu sắc nhất chính là hắn, cho nên hắn cũng không cần lo lắng. Hắn lại ôm nàng vào lòng rồi nhẹ giọng nói, “Những lời này của nàng ta coi như chưa từng nghe thấy, nhưng lần sau đừng nói với ta những lời như vậy nữa nhé, bé ngoan.” Trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, sau ngày mai nàng cũng không còn cơ hội nói như thế nữa. Sau ngày mai, nàng đã là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Hiên Viên Tinh nghe hắn gọi bé ngoan thì trong lòng có chút nhốn nháo lộn xộn, mà nghe thấy hắn giở giọng vừa uy hiếp vừa dụ dỗ thì có chút hối hận khi nói thật lòng mình cho hắn biết.
“Được rồi, bây giờ nàng ngoan ngoãn đi nghỉ đi, chờ ngày mai ta đến cưới nàng nhé.” Đông Phương Sóc đương nhiên hiểu được tâm tình của nàng lúc này, hắn lại nhẹ giọng dỗ dành. Vừa nói, hắn vừa đưa Hiên Viên Tinh từ từ đi đến trước giường rồi giúp nàng tháo giày.
Hiên Viên Tinh lại kinh sợ, nàng trăm triệu lần không ngờ Đông Phương Sóc lại vì nàng mà làm chuyện này. Ở trong Hoàng cung này, nàng chỉ thấy đám nữ nhân hầu hạ phụ vương như thế chứ chưa bao giờ biết nam nhân cũng có thể làm những chuyện này cho nữ nhân. Nàng chăm chú nhìn Đông Phương Sóc, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc xen lẫn cảm động, xem ra nam nhân này thật sự rất yêu thương nàng.
“Giờ cũng không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi, ta không muốn ngày mai nhìn thấy tân nương của ta bị mất ngủ đâu.” Đông Phương Sóc nhíu mày cố ý nói.
Hiên Viên Tinh khẽ gật đầu, trên mặt không còn vẻ tức giận mà chỉ mang theo một nụ cười hạnh phúc khe khẽ.
Khóe môi Đông Phương Sóc cũng ẩn hiện một nụ cười. Nhìn thời gian quả thật không còn sớm, hắn liếc mắt nhìn Hiên Viên Tinh thêm một cái rồi mới xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hiên Viên Tinh nhìn theo hướng hắn rời đi mà khóe môi không ngừng cong lên, một nam nhân có thể làm những điều này vì nàng! Ha ha…
Sau khi rời khỏi phòng của Hiên Viên Tinh, trên mặt Đông Phương Sóc vẫn mang theo một nụ cười khe khẽ. Có điều hắn vẫn lặng lẽ tránh đám thị vệ trong Hoàng cung. Dù sao thì hắn và Tinh nhi vẫn chưa thành thân, cũng nên kiêng dè một chút.
Có điều, khi sắp ra khỏi Hoàng cung, hắn đột nhiên nhìn thấy vài người nhanh chóng đi về phía này, bước chân có vẻ vội vàng. Đông Phương Sóc âm thầm cả kinh, hắn lập tức ẩn mình vào trong bóng đêm, trong lòng thầm nghi hoặc, đã trễ thế này mà ai lại vội vàng tiến cung như vậy ?
Hắn đang suy nghĩ thì thấy mấy người kia đã tới gần, mà đám lính canh giữ ngoài cửa lớn của Hoàng cung cũng không ngăn bọn họ lại, tùy ý để bọn họ đi vào.
Đông Phương Sóc càng thêm nghi hoặc, đôi mắt chăm chú nhìn mấy người đang tới gần. Khi bọn họ đi đến gần cửa lớn, nhờ có chút ánh sáng nên Đông Phương Sóc liền nhận ra người đi phía sau chính là Đạt Hề Nhiên. Đông Phương Sóc càng thêm kinh hãi, đã trễ thế này mà sao Đạt Hề Nhiên lại tiến cung, ngạc nhiên hơn nữa là đám thị vệ lại không hề ngăn cản bọn họ, có thể thấy đám thị vệ này đã sớm biết chuyện, hơn nữa còn được Hoàng thượng cho phép.
Hai mắt Đông Phương Sóc lại nhìn người bên cạnh Đạt Hề Nhiên, thân mình hắn càng thêm cứng đờ, người kia hắn cũng đã gặp, đó chính là Quốc sư của vương triều Đạt Hề. Hai mắt Đông Phương Sóc hơi nheo lại, hắn đã lờ mờ đoán được có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi bọn họ đi vào Hoàng cung và cách một khoảng khá xa, Đông Phương Sóc mới nhanh chóng lắc mình rời khỏi Hoàng cung. Hắn không quay về khách điếm mà vội vàng đi đến Nghệ vương phủ.
—
Lúc này Hoàng thượng vẫn chờ trong thư phòng.
Thời gian dần dần trôi đi, những người được Quốc sư phái đi lấy đồ vật này nọ cũng đã trở lại mà gã thị vệ kia vẫn chưa trở về. Những người Hoàng thượng truyền gọi vẫn chưa có một ai tiến cung.
Hoàng thượng nhíu mày, hai mắt nhìn ra cửa ẩn chứa vẻ sốt ruột. Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra rất vội vàng đột ngột, hơn nữa lại là đêm hôm khuya khoắt, tốc độ của mọi người nhất định sẽ chậm một chút, cho nên giờ này mà bọn họ vẫn chưa ai đến thì cũng thật bình thường.
Hắn đem thánh chỉ vừa viết xong khóa lại trong ngăn kéo rồi gọi Lưu công công vào phòng trầm giọng phân phó, “Trẫm đã viết xong thánh chỉ và để trong ngăn kéo, nếu trẫm có xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì đợi sau khi Thất điện hạ tiến cung, ngươi hãy đem thánh chỉ này giao cho Thất điện hạ.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng cân nhắc một chút, nô tài biết tình cảm của người đối với Nhu phi nương nương, nhưng người đã chết không thể sống lại được, chuyện đó thật sự không thể tin tưởng hoàn toàn. Nếu người thật sự có chuyện ngoài ý muốn thì vương triều Hiên Viên phải làm sao bây giờ? Chỉ sợ lúc đó Thất điện hạ cũng sẽ gặp nguy hiểm, mà Nhu phi nương nương ở trên trời có linh thiêng chỉ sợ cũng không thể nhắm mắt được.” Lưu công công đã theo Hoàng thượng nhiều năm và rất trung thành tận tâm, nếu có người khác ở đây thì ông ta sẽ không dám nói lung tung, nhưng hiện tại chỉ có một mình Hoàng thượng, ông ta cũng không nhịn được mà nói ra những lời tâm huyết.
Hoàng thượng hơi giật mình, hắn thừa nhận lời nói của Lưu công công rất có lý, nhưng Nhu nhi đã vì hắn mà chết, chỉ cần có một cơ hội hắn vẫn muốn thử.
“Ngươi chỉ cần nhớ không được để thánh chỉ rơi vào tay Thái tử là được rồi.” Hoàng thượng âm thầm thở ra một hơi rồi nói tiếp.
“Dù thế nào thì Hoàng thượng cũng nên chờ Thất điện hạ đến đây để nói chuyện trực tiếp với ngài ấy chứ ạ.” Lưu công công lại vội vàng nói.
“Hoàng thượng, Quốc sư đã tới, ông ấy muốn hỏi Hoàng thượng đã chuẩn bị xong chưa ạ?” Đúng lúc này thì bên ngoài phòng truyền đến giọng nói êm ái của Liễu phi.
“Hoàng thượng, hiện tại thời gian không còn nhiều, người xem ánh sáng của Càn Khôn Chuyển có phải đã tối đi rất nhiều rồi không ạ?” Giọng nói của Quốc sư lập tức truyền vào.
Hoàng thượng giật mình, hai mắt nhìn về phía Càn Khôn Chuyển, ánh sáng kia có vẻ như yếu đi rất nhiều, trong lòng hắn đột nhiên cả kinh, thân mình cũng không khỏi cứng đờ.
“Hoàng thượng, Thất điện hạ nhất định sẽ nhanh chóng đến đây, người chờ thêm chút nữa đi ạ!” Lưu công công nghe thấy lời nói bên ngoài của Quốc sư và nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Hoàng thượng thì vội vàng ngăn cản.
“Nếu chúng ta không nhanh làm phép mà Càn Khôn Chuyển đóng lại thì không thể cứu Nhu phi nương nương trở về được đâu ạ!” Quốc sư lại trầm giọng nói.
“Trẫm không thể không cứu Nhu nhi!” Hai mắt Hoàng thượng nhắm lại, vẻ đau đớn mãnh liệt hiện ra trên mặt. Hắn mở mắt ra nhìn Lưu công công rồi trầm giọng nói, “Ngươi chỉ cần làm theo lời của trẫm là được, sau khi Thất điện hạ cùng Hầu gia, Tể tướng đại nhân tiến cung, ngươi hãy đem thánh chỉ giao cho bọn họ.”
“Hoàng thượng, đừng….” Hai mắt Lưu công công vội vàng nhìn ra cửa, ông ta muốn khuyên Hoàng thượng lần nữa nhưng Hoàng thượng lại đột nhiên đứng lên khoát tay ngăn cản lời nói của ông ta rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lưu công công biết lời khuyên của mình không lay động được Hoàng thượng, ông ta đã ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, cũng hiểu rõ tình cảm Hoàng thượng dành cho Nhu phi, lúc này, trừ khi Nhu phi đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, bằng không sẽ không có người nào có thể thay đổi được chủ ý của Hoàng thượng, có khi ngay cả Thất điện hạ vào cung cũng không thể ngăn cản được Hoàng thượng. Cho nên hiện tại cho dù có muốn ngăn cản thì Lưu công công cũng chẳng có cách nào, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng mở cửa đi ra ngoài. Lần này Lưu công công không đi ra ngoài cùng Hoàng thượng, ông ta muốn ở lại đây để chờ Thất điện hạ.
“Hoàng thượng!” Liễu phi nhìn thấy Hoàng thượng ra ngoài thì nhẹ giọng gọi, trong giọng nói tràn đầy lo lắng và khẩn trương.
Khi thấy Càn Khôn Chuyển trong tay Hoàng thượng, Quốc sư đột nhiên cả kinh, gã vội vàng nói, “Hoàng thượng, Càn Khôn Chuyển càng lúc càng mờ, điều đó chứng minh thời gian càng lúc càng ít, nếu để trễ thêm chút nữa thì chỉ sợ không còn kịp đâu ạ.”
Thân mình Hoàng thượng trở nên cứng đờ, trong mắt cũng nhanh chóng ẩn hiện một sự quyết tâm, hắn trầm giọng nói, “Được, bây giờ Quốc sư hãy giúp trẫm làm phép đi!”
“Vâng, mời Hoàng thượng đi theo thần!” Quốc sư nghe thấy Hoàng thượng đồng ý thì trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, gã lập tức cúi đầu rồi cực kỳ cung kính nói.
Khóe môi Liễu phi cũng ẩn chứa vẻ đắc ý cười lạnh, có điều nàng ta lại tiếp tục tỏ vẻ lo lắng, “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự rất lo lắng cho người.”
“Nàng không cần phải lo lắng, nếu như trẫm thật sự không trở về được thì trẫm đã để lại chiếu thư rồi, đến lúc đó các nàng có thể tự do lựa chọn ình cuộc sống sau này, không ai có thể bắt buộc các nàng.” Hoàng thượng nghe thấy lời nói của Liễu phi thì bước chân hơi dừng lại, hắn trầm giọng nói với nàng ta. Kỳ thật trong chiếu thư của Hoàng thượng cũng nói về việc giải tán Hậu cung. Lần này đổi lại là Liễu phi tỏ ra sửng sốt, trăm triệu lần không ngờ Hoàng thượng lại tính toán chu toàn đến cả vấn đề này.
“Hoàng thượng, chúng ta đi thôi ạ!” Quốc sư lại thấp giọng thúc giục.
Trong tẩm cung trước kia của Nhu phi, quốc sư đã lập đàn đầy đủ bên ngoài sân.
Giờ phút này, mọi người trong cung đều đã nghỉ ngơi, bao gồm cả Thái hậu cũng đã đi ngủ. Vì vậy nên Hoàng thượng đã phân phó không được kinh động đến bất cứ ai, hắn cũng không hy vọng kinh động đến những người khác để bọn họ tới đây ngăn cản hắn.
“Hoàng thượng, người chỉ cần ngồi ở chính giữa là được rồi, thần sẽ làm phép, để người trở lại quá khứ, trở lại buổi tối khi Nhu phi nương nương gặp chuyện không may. Hoàng thượng chỉ cần đem Nhu phi nương nương ra khỏi lãnh cung trước khi xảy ra trận hỏa hoạn là Nhu phi nương nương sẽ trở lại.” Quốc sư chỉ vào chính giữa pháp đàn rồi giải thích.
Hoàng thượng sững người một chút rồi bước chân vững vàng đi từ từ vào chính giữa pháp đàn.
Mắt Liễu phi hơi nheo lại, đáy mắt ẩn hiện một tia ngoan tuyệt, khóe môi kéo ra tia cười lạnh, hừ, nếu hắn đã không để ý tới nàng ta thì nàng ta cần gì phải để ý đến hắn.
—
Đông Phương Sóc nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung rồi vội vàng đi tới Nghệ vương phủ. Nghệ vương phủ lúc này được bao trùm bởi một vẻ tĩnh lặng, ngoại trừ vài thị vệ đứng canh ở bên ngoài thì tất cả đều đã đi ngủ. Đông Phương Sóc liền vọt thẳng vào Nghệ vương phủ mà không thông qua đám thị vệ. Hắn đến thẳng phòng của Hiên Viên Diệp rồi vội vàng gõ cửa. Sự tình quá mức khẩn cấp, hắn cũng bất chấp nghi lễ.
“Ai ở ngoài đó?” Đám thị vệ đứng cách đó không xa đã nhìn thấy Đông Phương Sóc. Bọn họ liền nhanh chóng chạy tới rồi vội vàng hỏi, một số người nhận ra Đông Phương Sóc thì càng thêm kinh sợ. Bọn họ kinh ngạc hỏi, “Thì ra là thái tử Bắc Nguyên, không biết trễ như vậy rồi Thái tử đột nhiên đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Bên trong phòng, Hiên Viên Diệp cũng đã bị đánh thức. Hắn hoàn toàn kinh ngạc khi nghe thấy lời nói của đám thị vệ ở bên ngoài. Đông Phương Sóc bình thường mặc dù có chút điên điên nhưng cũng là người có chừng mực, đã trễ thế này lại xông vào Vương phủ thì nhất định là có việc gấp. Nghĩ vậy, hắn liền nhanh chóng mặc quần áo rồi vội vàng đi ra.
“Có chuyện gì? Tinh nhi đã xảy ra chuyện sao?” Hiên Viên Diệp ra khỏi phòng, khi thấy vẻ trầm trọng trên mặt Đông Phương Sóc, hắn liền vội vàng hỏi.
“Không phải!” Đông Phương Sóc lập tức ngắt lời hắn rồi hạ giọng nói, “Ta vừa nhìn thấy Đạt Hề Nhiên và Quốc sư của bọn họ đi vào Hoàng cung.”
Thân mình Hiên Viên Diệp đột nhiên cứng đờ, hai mắt cũng trợn lên, Đạt Hề Nhiên cùng Quốc sư tiến cung thì chỉ có một khả năng, nhất định chuyện này có liên quan đến Càn Khôn Chuyển.
“Là Hoàng thượng triệu bọn họ vào cung sao?” Hai mắt Hiên Viên Diệp hơi nheo lại, trong giọng nói trầm thấp ẩn quá vài phần lãnh ý.
“Chắc là vậy, bởi vì thị vệ ngoài cửa cung cũng không ngăn cản bọn họ.” Đông Phương Sóc trầm giọng nói.
Trên mặt Hiên Viên Diệp lộ ra vài phần trầm trọng. Ban đầu không phải nói là ngày mười lăm tháng này sao? Sao lại đột nhiên thay đổi như vậy ? Đây nhất định là âm mưu của Thái tử rồi. Ngày mai cũng là ngày thành thân của Tinh nhi và Đông Phương Sóc, chỉ sợ Thái tử cố ý chọn thời điểm trước ngày thành thân của Tinh nhi để hại Hoàng thượng đoạt vương quyền, cũng tiện thể phá hỏng hôn sự của Tinh nhi và Đông Phương Sóc luôn.
Mạnh Phất Ảnh cũng đã nhanh chóng mặc xong quần áo. Khi nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong lòng nàng liền âm thầm kinh trệ, tuy rằng không rõ tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên triệu Quốc sư tiến cung nhưng nàng cũng hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng. Đạt Hề Nhiên và Hiên Viên Triệt cùng một phe với nhau, nếu không nhanh chóng ngăn cản chuyện này lại thì Hoàng thượng nhất định lành ít dữ nhiều.
“Bây giờ phải làm sao?” Đông Phương Sóc cũng hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, hai mắt nhìn Hiên Viên Diệp càng thêm lo lắng, “Nếu Hoàng thượng triệu bọn họ tiến cung thì nhất định đã hạ quyết tâm rồi, chỉ sợ rất khó khuyên được Hoàng thượng quay đầu, trừ khi Nhu phi xuất hiện trước mặt Hoàng thượng…“
“Hiện giờ cũng chỉ còn cách này thôi!” Mạnh Phất Ảnh thở dài một hơi rồi nhẹ giọng nói, mặc dù nàng biết Nhu phi không muốn trở lại Hoàng cung, hơn nữa cũng chính bọn họ đã đem Nhu phi ra khỏi Hoàng cung thì xem như đã phạm phải tội chết, nhưng hiện tại bọn họ cũng đành bất chấp điều này. Dù thế nào cũng không thể để Hiên Viên Triệt đạt được âm mưu.
“Nàng… nàng nói vậy là ý gì ?” Đông Phương Sóc nghe Mạnh Phất Ảnh nói thì đột nhiên kinh sợ, hắn khó tin nhìn nàng rồi cố gắng đè nén âm thanh kinh hãi, “Chẳng lẽ nàng có thể làm cho Nhu phi sống lại sao?“
Lông mày Hiên Viên Diệp càng thêm nhăn lại. Hắn suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói, “Phất nhi, nàng mang Phi Ưng và Tốc Phong đi tìm mẫu phi đi, ta lập tức tiến cung ngăn cản phụ vương.” Chỗ ở hiện tại của mẫu phi chỉ có hắn và Phất nhi biết, mà hiện tại hắn phải lập tức tiến cung ngăn cản phụ vương nên chỉ có thể để Phất nhi đi tìm mẫu phi.
“Hóa ra Nhu phi thật sự chưa chết?” Đông Phương Sóc kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẻ mặt ngưng trọng cũng nhanh chóng tan đi, “Nếu thật là như vậy thì Hiên Viên Triệt cũng không thể làm gì được rồi.”
Hiên Viên Triệt chẳng qua chỉ lợi dụng sự thương nhớ của Hoàng thượng đối với Nhu phi, nếu Nhu phi còn sống thì Hiên Viên Triệt sẽ chẳng còn bất cứ lợi thế nào.
“Vâng!” Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đáp lời.
Phi Ưng và Tốc Phong cũng nhanh chóng xuất hiện. Tuy rất kinh ngạc về chuyện của Nhu phi nhưng bọn họ đều bình tĩnh đáp lời, “Điện hạ yên tâm, bọn thuộc hạ nhất định sẽ đem Nhu phi nương nương an toàn trở về.”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!” Mạnh Phất Ảnh vội vàng quay sang Phi Ưng và Tốc Phong rồi trầm giọng phân phó. Nàng biết cho dù Hiên Viên Diệp muốn tiến cung ngăn cản Hoàng thượng thì chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng, cho nên bọn họ phải mau chóng mang Nhu phi trở về mới được. Nàng hiểu lúc này Hiên Viên Diệp vào cung sẽ rất nguy hiểm, Thái tử nhất định sẽ có biện pháp đối phó với hắn. Nàng cũng hiểu được đây chính là nguyên nhân mà Hiên Viên Diệp lựa chọn tự mình tiến cung và bảo nàng đi tìm Nhu phi.
Bình luận facebook