Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-122
Chương 123: Hắn vui đến choáng váng, con đá hắn một cước
“Chúc… Chúc mừng?” Sau khi nghe đại phu nói vậy, hai mắt Mạnh Phất Ảnh trợn lên nhìn ông ta, nàng hỏi lại với vẻ không dám tin. Tuy nàng có nghĩ đến việc mang thai nhưng vẫn còn nghi ngờ, giờ nghe đại phu nói vậy, trong lòng nàng nhịn không được trong phút chốc đã ngập tràn vui sướng.
Nàng… nàng thật sự mang thai sao?
Thật sự có bé cưng sao?
Nàng và Hiên Viên Diệp thực sự đã có con sao? Đây là sự thực ư?
“Đại phu, đại phu, ông nói mau, nói mau. Nói thẳng ra xem nào!” Hiên Viên Tinh đứng một bên còn sốt ruột hơn cả nàng, nàng ấy nhịn không được gấp giọng hỏi, trên mặt hưng phấn không cách nào che dấu. Tuy đã biết đáp án nhưng nàng ấy vẫn muốn đại phu khẳng định lại thì trong lòng sẽ yên tâm hơn.
“Đúng vậy, chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai…” Đại phu thấy phản ứng của hai người thì cũng không thấy kỳ quái, dù sao tình huống này ông cũng gặp nhiều rồi.
“Oa, là thật, là thật rồi!” Hiên Viên Tinh không đợi đại phu nói xong đã cao hứng nhảy dựng lên, lúc này nàng ấy cũng chẳng mảy may để ý tới hình tượng của mình.
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, khóe môi cũng vui sướng cười khẽ, cuối cùng nàng đã có bé cưng rồi, bé cưng của nàng và Hiên Viên Diệp, tốt quá rồi!
Tốc Phong chờ ở một bên cũng hoàn toàn kinh sợ, đôi mắt trợn lên hết cỡ khó tin nhìn Mạnh Phất Ảnh. Cho dù là chính tai nghe thấy đại phu nói nhưng hắn vẫn chưa tin, lúc trước Phong Lăng Vân kiểm tra cho Vương phi đã nói rõ ràng là Vương phi không có khả năng mang thai, hơn nữa, ngay cả Hồ thái y trong cung cũng nói như vậy. Phong Lăng Vân còn nói chỉ có vị sư phụ cổ quái của y may ra là có thể có cách chữa trị cho Vương phi mà thôi. Sao hiện tại Vương phi có thể có thai được chứ?
“Đại phu, ông không chuẩn đoán sai chứ?” Tốc Phong nhanh chóng đi tới trước mặt đại phu, hắn chăm chú nhìn ông ta rồi trầm giọng hỏi. Hắn sợ đại phu chuẩn đoán sai làm cho Vương phi và Điện hạ mừng hụt, cho nên hắn phải xác nhận lại.
“Vị công tử này, phu nhân của công tử thực sự có thai rồi.” Đại phu nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tốc Phong thì tưởng rằng hắn là phu quân của Mạnh Phất Ảnh. Thấy hắn tra hỏi như vậy, ông ta vừa cười khẽ vừa khẳng định.
“Ông… Ông nói bậy bạ gì đó?” Tốc Phong hơi giật mình, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ. Hắn không khỏi tức giận gầm nhẹ, “Đây là Thất vương phi.” Vừa nói hắn vừa cẩn thận nhìn Mạnh Phất Ảnh, thấy Mạnh Phất Ảnh không có biểu hiện gì khác thường hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hả!” Hiên Viên Tinh cũng không nhịn được kinh hô, sao đại phu có thể đoán bậy như vậy, nếu Thất ca ở đây thì nói không chừng sẽ một chưởng ném bay ông ta ra ngoài.
Đại phu vừa nghe được lời đó thì lập tức cả kinh, ông ta vội vàng cung kính hành lễ với Mạnh Phất Ảnh, “Thảo dân không biết, thỉnh Vương phi thứ tội!”
“Không sao, ông đứng lên đi!” Mạnh Phất Ảnh nâng tay ra hiệu cho ông ta đứng lên nhưng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tốc Phong, trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc. Tốc Phong là thuộc hạ đắc lực nhất bên cạnh Hiên Viên Diệp, hắn cũng là người làm việc rất có chừng mực, sao vừa rồi hắn lại hỏi một câu như vậy, chắc chắn là có lý do gì đó, nàng khẽ chau mày lại.
“Đa tạ Vương phi!” Đại phu chậm chạp đứng lên, thấy Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, ông ta lại nói, “Vương phi không cần lo lắng, thân thể của Vương phi rất tốt.”
“Ừm, cảm ơn ông!” Mạnh Phất Ảnh không nói thêm gì nữa, sau khi cảm ơn đại phu, nàng liền cùng Hiên Viên Tinh rời khỏi y quán trở về Nghệ vương phủ.
“Thất ca đâu, Thất ca đâu rồi?” Vừa vào Nghệ vương phủ Hiên Viên Tinh đã vội vàng gọi lớn, lúc này nàng ấy chỉ hận không thể nói việc này với Hiên Viên Diệp ngay lập tức.
“Bẩm Công chúa, vừa nãy Điện hạ đã vào triều, có lẽ lúc này vừa trở lại rồi ạ, có thể Điện hạ đang ở trong thư phòng.” Tốc Phong thấy bộ dáng vội vàng cuống quít của Hiên Viên Tinh thì khóe môi không khỏi kéo nhẹ một chút, hắn cung kính nói với nàng ấy. Giọng nói của hắn lúc này lại mang theo vài phần lo lắng, đến bây giờ hắn vẫn không tin đó là sự thật, chỉ sợ đại phu chuẩn đoán sai làm Điện hạ vui mừng vô ích. Đây vốn vẫn là tâm bệnh của Điện hạ, tuy rằng Điện hạ không nói ra và ở trước mặt Vương phi lại cẩn thận che dấu nhưng hắn vẫn nhận ra sự đau xót của Điện hạ. Hắn thật sự không muốn Điện hạ phải thất vọng.
“Đã tan triều rồi sao?” Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, hai mắt nhìn lên trời mới phát hiện quả thật đã không còn sớm nữa. Buổi tối hôm qua bị Hiên Viên Tinh hỏi han đến nửa đêm, cả hai đi ngủ quá trễ nên sáng nay ngủ quên mất.
“Thất tẩu, chúng ta đến thư phòng nói chuyện này cho Thất ca biết đi!” Hiên Viên Tinh không để ý nhiều như vậy, nàng ấy chỉ muốn nhanh chóng kéo Mạnh Phất Ảnh tới thư phòng nói cho Thất ca biết chuyện này.
“Công chúa, chuyện này nên để cho Vương phi nói cho Điện hạ thì thỏa đáng hơn.” Mắt Tốc Phong chợt lóe lên, hắn thấp giọng nói với Hiên Viên Tinh. Tính tình vị công chúa này có chút thẳng thắn quá, nàng ấy cứ vọt vào thư phòng trực tiếp nói với Điện hạ chuyện này thì quả thực không ổn lắm. Hơn nữa, chỉ sợ bọn họ còn phải mời Hồ thái y đến xác nhận lại thì mới tin tưởng được.
“Ừm, cũng đúng.” Hiên Viên Tinh giật mình rồi lập tức nhẹ giọng cười nói. Nàng ấy quay sang nhìn Tốc Phong rồi không khỏi tán dương, “Thật không ngờ bình thường trông ngươi có vẻ lạnh như băng vậy mà lại rất hiểu biết.”
Tốc Phong cười khổ, hắn đâu phải người ngu mà không hiểu.
Đúng lúc này thì Thanh Trúc vội vàng chạy tới. Khi thấy Mạnh Phất Ảnh, nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng hỏi, “Vương phi, mới sáng sớm người đã đi đâu vậy? Thanh Trúc vừa mới định vào hầu hạ Vương phi thì không tìm thấy người đâu cả.”
Tốc Phong theo bản năng nhìn về phía Thanh Trúc, khuôn mặt khẽ đỏ dần lên, cũng may lúc này không ai chú ý đến hắn nên không phát hiện ra sự khác thường.
“Thanh Trúc, ta nói với ngươi chuyện này, chủ tử nhà ngươi có tin vui rồi.” Hiên Viên Tinh vốn nhanh mồm nhanh miệng, huống chi chuyện này lại là chuyện cực kỳ vui mừng, lúc này nàng ấy chỉ hận không thể nói cho tất cả mọi người trong thiên hạ được biết.
Thanh Trúc nhất thời sửng sốt nhưng trên mặt không hiện lên vẻ vui mừng mà chỉ kinh ngạc nhìn Mạnh Phất Ảnh, hiển nhiên là nàng ấy không quá tin tưởng. “Chủ… chủ tử…” Sau khi lấy lại tinh thần, Thanh Trúc nói chuyện có chút lắp bắp.
“Ha ha, xem ngươi vui đến nỗi không thể nói nên lời kìa?” Hiên Viên Tinh chỉ nghĩ Thanh Trúc đang quá vui mừng nên không khỏi buông lời trêu chọc. Nàng ấy vội vàng ngắt lời Thanh Trúc rồi lập tức nói, “Được rồi, được rồi. Ngươi đừng chắn ở chỗ này nữa, việc này Thất ca còn chưa biết đâu.” Vừa nói nàng ấy vừa giúp Mạnh Phất Ảnh vòng qua Thanh Trúc đi đến thư phòng.
Mạnh Phất Ảnh khẽ lắc đầu cười thầm nhưng vẫn đi theo nàng ấy về phía thư phòng.
“Này, chuyện này là thật ư?” Đợi đến khi Mạnh Phất Ảnh đi khỏi, Thanh Trúc mới nhìn về phía Tốc Phong rồi hỏi với vẻ khó tin, tuy vậy trong giọng điệu của nàng ấy cũng mang theo sự vui sướng khác thường. Tuy không quá tin tưởng nhưng nàng ấy vẫn hy vọng chuyện này là thật, hơn nữa Công chúa sẽ không thể nào vô duyên vô cớ nói như vậy.
“Vừa rồi Vương phi có tới y quán để kiểm tra, đại phu nói Vương phi có tin vui rồi.” Tốc Phong nhẹ giọng giải thích với nàng ấy, đôi mắt khi nhìn về phía nàng còn có vẻ dịu dàng khác thường.
“Nói vậy thì đây là sự thật rồi. Thật tốt quá, thật sự quá tốt rồi!” Thanh Trúc thấy hắn bảo đại phu nói vậy thì sự hoài nghi trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, nàng ấy không khỏi vui sướng kêu lên.
“Nhưng… Nhưng lúc trước Phong Lăng Vân đã nói Vương phi bị trúng độc nên không thể…” Tốc Phong khá bình tĩnh, hắn lại trầm giọng nói.
“Cái gì mà không thể? Đại phu đã nói rõ ràng như thế thì còn có thể là giả sao? Ngươi bảo đại phu dám nói lung tung về chuyện này sao? Phong Lăng Vân tuy là đại phu nhưng người ta cũng là đại phu, nhất định Phong Lăng Vân lúc ấy nhìn lầm rồi.” Sắc mặt Thanh Trúc khẽ trầm xuống, nàng vội vàng ngắt lời hắn rồi nói như pháo nổ liên thanh bên tai Tốc Phong, khiến hắn không còn biết phương hướng gì nữa, cũng không thể xen được vào lời của nàng. Nàng ấy không muốn cho bất cứ ai nói chủ tử của nàng không tốt, ngay cả chuyện này cũng không thể.
Tốc Phong hung hăng mím môi. Hắn âm thầm nuốt nước miếng rồi nói tiếp, “Nhưng Hồ thái y cũng đã kiểm tra cho Vương phi và nói giống như Phong Lăng Vân mà.” Nếu chỉ có Phong Lăng Vân nói thì có thể là nhầm, nhưng ngay cả Hồ thái y cũng nói như vậy thì không thể nào có chuyện cả hai người cùng nhầm được.
Thanh Trúc khẽ giật mình, nàng nhăn mày suy tư một lát rồi đáp lời Tốc Phong, “Tại sao bộ não của ngươi lại nhỏ như vậy, khi đó là khi đó, bây giờ nhất định Vương phi đã khỏe hơn rồi. Tóm lại là ta tin lời của vị đại phu kia, ta quen biết đại phu đó, ông ta đã lớn tuổi nên sẽ không ăn nói lung tung đâu.” Thanh Trúc cực kỳ bá đạo kết luận, nàng nói nàng tin đại phu đó chẳng khác nào nàng bảo nàng tin chuyện Vương phi có thai.
“Hả…” Tốc Phong ngạc nhiên, mồm miệng của nữ nhân quả thật là lợi hại, nhưng sao nàng ấy lại chê não hắn nhỏ, lời nói này thực khiến hắn buồn bực. Hắn cố gắng thấp giọng giải thích, “Chỉ là ta không yên lòng, ta không nói đấy không phải sự thật.” Với tình huống thế này, hắn tương đối thông minh biết chiều theo ý nàng.
“Ừm.” Thanh Trúc gật đầu, lần này ý thức được bản thân mình đã quá xúc động, nàng ấy nhìn hắn rồi ngượng ngùng cười nói, “Ha ha, do vừa rồi ta quá xúc động chứ không phải cố ý, ngươi đừng nghĩ nhiều nhé.”
“Ta hiểu mà!” Tốc Phong thấy nàng ấy mỉm cười thì hơi giật mình, nhất thời cảm thấy trong lòng căng thẳng không rõ lý do, gương mặt hắn không thể khống chế được bỗng đỏ bừng lên.
“Ồ, ngươi làm sao vậy?” Thanh Trúc đang nhìn thẳng vào mặt hắn nên đương nhiên phát hiện ra sự khác thường. Nàng ấy nghi ngờ hỏi, “Ngươi đang giận ta sao?”
“Không, không có.” Tốc Phong liên tục xua tay rồi vội vàng nói, “Sao ta lại có thể giận cô?”
“Không có thì tốt rồi, ta đến chỗ Vương phi trước đã.” Thanh Trúc thấy hắn gấp gáp thì càng thêm nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều mà chỉ nhẹ giọng nói. Vừa nói vừa nhanh chóng xoay người đi về phía thư phòng, lúc này nàng ấy đang băn khoăn về chuyện của Vương phi, phải đến đó hỏi cho cẩn thận mới được.
Hiên Viên Tinh và Mạnh Phất Ảnh đã đến cửa thư phòng. Hiên Viên Tinh lập tức ngừng lại rồi thì thầm vào tai Mạnh Phất Ảnh, “Thất tẩu, tẩu vào đó một mình đi, muội ở chỗ này đợi tẩu nha, muội muốn nhìn phản ứng của Thất ca khi biết việc này sẽ như thế nào, hì hì.”
Mạnh Phất Ảnh cười khổ, nàng khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, thật là hết cách với nha đầu này.
Nàng chậm rãi bước đến trước cửa thư phòng rồi do dự một lúc mới đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào trong thư phòng nàng đã nhìn thấy Hiên Viên Diệp đang tập trung xử lý văn kiện không ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì?” Hiên Viên Diệp tưởng Tốc Phong vào liền trầm giọng hỏi, trong giọng nói mang theo lãnh ý và thoáng có vẻ nặng nề.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, bước chân theo bản năng cũng dừng lại. Dường như tâm trạng của hắn không được tốt, chỉ sợ hắn đang có chuyện gì đó khó xử. Có điều hiện giờ thế lực của Hiên Viên Triệt đều đã tan rã, tuy đã để Hiên Viên Triệt chạy thoát nhưng lúc này cũng không có quá nhiều nguy hiểm. Về phần Đạt Hề Nhiên thì sau khi nghe nói Hiên Viên Triệt đã thất thế, gã đương nhiên không gả Đạt Hề Tĩnh cho y nữa và ngày hôm sau đã lặng lẽ rời khỏi kinh thành quay về vương triều Đạt Hề. Lần này nghe nói Đạt Hề Tĩnh kia cũng không làm loạn nữa, trải qua những chuyện như vậy chắc ả ta biết sợ rồi, mà cũng có thể là do ả đã hoàn toàn hết hy vọng với Hiên Viên Diệp. Lúc này nàng thật sự không thể đoán ra chuyện gì có thể khiến hắn có vẻ trầm trọng như vậy.
“Là thiếp!” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lời rồi bước lại gần hắn.
“Sao lại là nàng?” Hiên Viên Diệp nghe thấy tiếng nàng thì lập tức ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy nàng, vẻ âm trầm trên mặt hắn lập tức biến mất và thế vào đó là một nụ cười ấm áp, tuy nhiên sâu trong đáy mắt vẫn còn vương lại một chút nặng nề.
Mạnh Phất Ảnh đi đến trước mặt hắn, thấy hắn vội vàng đẩy cái gì đó qua một bên rồi mới vươn tay ra ôm nàng vào lòng. Hắn nói khẽ, “Sao nàng lại tới đây? Nhớ ta sao?” Giọng nói nửa đùa nửa thật lại mang theo chút vui vẻ khác thường.
Mạnh Phất Ảnh nhìn lướt qua văn kiện bị hắn đẩy ra bên cạnh nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng chăm chú nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích thốt ra từng tiếng, “Thiếp có chuyện muốn nói với chàng!” Trong lòng nàng lúc này có quá nhiều vui sướng nhưng cũng có vài phần căng thẳng nên thoạt nhìn nét mặt nàng trông cực kỳ nghiêm cẩn.
“Chuyện gì?” Hiên Viên Diệp giật mình, nhìn ánh sáng lấp lóe trong mắt nàng, trong lòng hắn bỗng thấy thấp thỏm. Hắn âm thầm thở ra một hơi rồi hỏi thử, “Không phải nàng vẫn giận ta vì chuyện của Tinh nhi đấy chứ?” Hắn im lặng một lát, không đợi nàng trả lời, hắn lại nói tiếp, “Về chuyện của Tinh nhi, kỳ thực ta vốn an bài cho Lưu Nguyệt đi thay thế muội ấy nhưng không ngờ Hiên Viên Triệt lại ra tay quá nhanh…” Đối với những người khác, bao gồm cả Đông Phương Sóc và Hiên Viên Tinh, hắn có thể không cần giải thích và mặc kệ bọn họ hiểu lầm hắn, nhưng hắn không muốn nàng cũng hiểu lầm hắn.
“Thiếp biết.” Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, khóe môi khẽ kéo ra một tia cười khẽ. Nàng thấp giọng nói với hắn. Nàng biết hắn không phải loại người vô tình như vậy, hắn chưa bao giờ để cho dân chúng vô tội phải hy sinh chứ huống chi là Tinh nhi. Hơn nữa, nàng cũng biết Đông Phương Sóc đã sớm hiểu được việc này, bằng không Đông Phương Sóc sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy. Ngày hôm qua Đông Phương Sóc chẳng qua chỉ tùy tiện nói vậy chứ căn bản không thật sự muốn so đo với Hiên Viên Diệp.
“Nàng biết sao?” Hiên Viên Diệp chau mày hỏi với vẻ kinh ngạc, “Sao nàng lại biết?” Chuyện này chỉ có hắn và Lưu Nguyệt biết, ngay cả Tốc Phong cũng không biết gì, sao nàng lại biết?
“Bởi vì thiếp biết phu quân của thiếp là người lương thiện nhất mà.” Mạnh Phất Ảnh nhịn không được nhẹ giọng cười nói, ánh mắt nhìn hắn cũng chứa chan nhu tình.
“Phất nhi.” Hiên Viên Diệp cảm động, hắn ôm chặt nàng vào ngực rồi thì thầm bên tai nàng, “Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã hiểu ta như vậy.”
“Đương nhiên, thiếp là thê tử của chàng mà.” Mạnh Phất Ảnh dựa vào ngực hắn khẽ mỉm cười.
“Phất nhi, ta biết rồi, nàng tới để câu dẫn ta phải không?” Hiên Viên Diệp hài lòng cười khẽ, môi hắn vốn đang kề bên tai nàng liền dời về phía mặt nàng, lần theo hai má nàng rồi hướng về phía môi nàng định hôn.
“Thiếu chút nữa thì quên mất, hôm nay thiếp tới muốn nói với chàng một chuyện quan trọng.” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhớ tới mục đích tới đây, nàng nhanh chóng đưa tay đặt lên môi hắn.
“Chuyện quan trọng gì?” Vẻ mặt Hiên Viên Diệp ẩn hiện sự bất mãn, hắn buồn bực hỏi lại, chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này. Hơn nữa, hắn thật sự nghĩ không ra có thể có chuyện quan trọng gì. “Phất nhi, lý do này rất không có sức thuyết phục.” Hắn nhìn vào mắt nàng rồi mỉm cười đầy thâm ý. Hắn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, môi cũng từ từ áp lên môi nàng. Rõ ràng nàng đang kiếm cớ, mấy ngày nay, vì có nhiều chuyện xảy ra nên đã lâu rồi hắn chưa hôn nàng, hắn rất nhớ sự ngọt ngào của nàng. Lúc này hắn không cho nàng ngăn cản cơ hội của hắn nữa, hắn đặt tay lên tay nàng rồi tiếp tục hôn. Nụ hôn của hắn vẫn như trước kia, mềm nhẹ triền miên, mang theo bá đạo của hắn, mang theo thương tiếc của hắn, từng điểm từng điểm xâm nhập, thưởng thức sự ngọt ngào của nàng.
Lời vừa nói đến miệng đã bị nụ hôn của hắn che lấp, Mạnh Phất Ảnh từ từ chìm đắm trong nhu tình của hắn.
Đến tận lúc thấy nàng hít thở không thông hắn mới nới lỏng nàng ra, nhưng hắn không dời môi đi mà tiếp tục hôn lên khuôn mặt nàng, trong mắt ẩn chứa dục vọng, hắn cất giọng khàn khàn ái muội, “Phất Nhi, ta nhớ nàng…”
Mạnh Phất Ảnh có chút ngẩn ngơ đã nhanh chóng hoàn hồn, nàng khẽ mỉm cười rồi chậm rãi nói, “Có lẽ không được đâu.”
“Vì sao?” Hiên Viên Diệp nhíu mày, những cái hôn cũng chậm chạp dừng lại, trong giọng nói có vài phần khó hiểu và ảo não.
“Bởi vì thiếp có rồi.” Mạnh Phất Ảnh chậm rãi đẩy mặt hắn ra một chút để hắn có thể thấy rõ vẻ mặt nàng rồi mới từ từ nói từng chữ. Nàng vừa mới mang thai cục cưng nên trong vòng ba tháng không thể có những động tác quá mạnh được.
“Có cái gì?” Hiên Viên Diệp khẽ chau mày không hiểu được ý nàng, hắn vừa nói vừa nắm lấy đôi tay đang đẩy hắn ra. Vì hắn đã xác định nàng không thể có thai nên lúc này không nghĩ đến tình huống đó. “Cái gì có thể ngăn cản bổn vương hôn nàng?” Hiên Viên Diệp cầm tay nàng rồi lại nhẹ hôn nàng, hắn ngậm một ngón tay của nàng trong miệng rồi khẽ cắn nàng một cái để trừng phạt.
“Đau!” Mạnh Phất Ảnh không khỏi kêu lên. Khi thấy gương mặt bình tĩnh của hắn, nàng lại nhắc lại, “Diệp, thiếp thật sự có rồi.”
“Hả? Là cái gì?” Hiên Viên Diệp vẫn không hiểu được ý của nàng. Hắn khẽ nhếch môi lên rồi ôm chặt lấy nàng, sau đó lại lập tức cúi người xuống hôn nàng. Lần này hắn chỉ hôn nhẹ một cái rồi buông lỏng nàng ra, hắn thấp giọng hỏi tiếp, “Có đồ gì hay ho sao?”
“Hic…” Mạnh Phất Ảnh cảm thấy thật hết chỗ nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nam nhân này cũng sẽ không nghĩ tới chuyện kia. Nàng liền cầm tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng rồi nói từng tiếng rành mạch, “Chỗ này có bé cưng rồi.” Lần này nàng nói rất rõ ràng, nhất định hắn có thể hiểu được rồi.
“Ừm.” Hiên Viên Diệp theo bản năng khẽ gật đầu rồi áp tay lên bụng nàng. Bỗng hắn giật mình một cái rồi sau đó mới đột nhiên ý thức được nàng vừa nói gì. “Hả!? Phất nhi, nàng… nàng nói cái gì?” Sau khi lấy lại được phản ứng, hắn khó tin kêu lên. Hai mắt hắn nhìn thẳng vào bụng nàng, vẫn không thấy gì khác thường, nhưng nàng vừa mới nói… Hai mắt hắn nhanh chóng dời lên trên mặt nàng, sâu trong đáy mắt hiện rõ sự kinh ngạc khó tin. Hắn lại vội vàng hỏi, “Phất nhi, nàng vừa nói cái gì?”
“Thiếp vừa nới trong bụng thiếp đang có bé cưng của chúng ta.” Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở dài, nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi mà nam nhân này còn không hiểu.
Hiên Viên Diệp đột nhiên cứng đờ cả người, nhìn vào mắt nàng, trong mắt hắn không thấy có chút vui sướng nào mà chỉ có kinh ngạc và khó tin. Khóe môi hắn hơi kéo nhẹ lên, sau một lát, hắn mới kinh hãi hỏi tiếp, “Phất nhi, nàng có chắc không?”
“Vâng, thiếp vừa đến chỗ đại phu để kiểm tra rồi.” Mạnh Phất Ảnh thấy gương mặt kinh ngạc của hắn thì khẽ chau mày lại, theo lý thuyết thì khi nghe được tin này hắn phải mừng rỡ như điên chứ ? Sao giờ chỉ thấy hắn kinh ngạc mà không thấy vui sướng gì? Sao phản ứng của hắn lại giống hệt với phản ứng vừa nãy của Tốc Phong? Nhớ tới chuyện lần trước Thái hậu nói với hắn, nàng mơ hồ đoán ra nhất định hắn đang gạt nàng điều gì, có lẽ là chuyện về cơ thể của nàng.
“Nàng xem đại phu nào?” Hiên Viên Diệp vẫn tỏ vẻ không tin, giọng nói cũng trở nên trầm xuống, bàn tay hắn đang nắm tay nàng theo bản năng hơi siết chặt lại.
“Việc này cũng không khó chuẩn đoán, đại phu bình thường cũng có thể kiểm tra được mà. Hơn nữa mấy ngày nay thiếp cũng có cảm giác như vậy.” Mạnh Phất Ảnh chớp chớp mắt, nàng không trực tiếp trả lời vào câu hỏi của hắn mà chỉ nghi ngờ hỏi lại.
“Tốc Phong, mau mời Hồ thái y đến đây!” Hiên Viên Diệp hơi giật mình, nghe thấy nàng nói xong, hắn đột nhiên lớn tiếng hô.
Tốc Phong vừa mới chạy tới đã nghe được mệnh lệnh của Hiên Viên Diệp, hắn vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng ra khỏi phủ.
“Phất nhi, để Hồ thái y kiểm tra cho nàng nhé.” Hiên Viên Diệp quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, khi nhìn nàng, ánh mắt hắn cũng có vẻ kích động không thể khống chế được. Trong lòng hắn đương nhiên hy vọng đó là sự thật, có điều lúc trước Phong Lăng Vân và Hồ thái y đều đã kiểm tra cho nàng và kết luận như vậy nên hắn cũng không dám tin tưởng quá vào việc này. Hắn chỉ sợ vị đại phu kia chuẩn đoán sai.
“Ừm, cũng tốt.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu đáp lời, tuy nàng không nghĩ đại phu đó chuẩn đoán nhầm nhưng để cho chắc chắn thì để Hồ thái y đến xem cho cũng tốt.
“Ồ, sao phải mời Hồ thái y?” Hiên Viên Tinh đứng ngoài đang muốn xem náo nhiệt thì thấy Tốc Phong vội vàng rời đi, nàng ấy rầu rĩ hỏi lại, hơn nữa phản ứng của Thất ca cũng khiến nàng ấy bất ngờ, vốn nàng còn tưởng rằng Thất ca sẽ cao hứng nhảy dựng lên chứ, không ngờ hiện giờ Thất ca lại còn không tin chuyện đó. Chuyện này khó tin như vậy sao? Thất ca và Thất tẩu thành thân đã lâu rồi, theo lý thuyết thì phải có thai từ sớm rồi chứ, vì sao Thất ca lại không tin nhỉ, chuyện này thật kỳ quái?
Không bao lâu thì Tốc Phong đã mời được Hồ thái y đến, hơn nữa còn trực tiếp dẫn tới thư phòng.
“Lão thần tham kiến…” Đây không phải lần đầu tiên Hồ thái y bị Tốc Phong túm lấy mang đi như thế này nên ông ta cũng không bối rối như trước, hơn nữa lần này dù sao cũng là ban ngày, ông ta chỉnh lại tư thế cho vững vàng rồi cúi người hành lễ với Hiên Viên Diệp.
“Được rồi, ông mau tới đây kiểm tra cho Vương phi một chút!” Hiên Viên Diệp nhanh chóng ngắt lời Hồ thái y rồi vội vàng nói.
“Vương phi có chỗ nào không khoẻ sao?” Hồ thái y lo lắng hỏi Mạnh Phất Ảnh.
“Ông cứ kiểm tra đã rồi nói sau!” Hiên Viên Diệp không chờ Mạnh Phất Ảnh mở miệng đã nhanh chóng đáp lời, hắn cũng không nói gì đến chuyện kia.
“Vâng.” Hồ thái y có chút khó hiểu nhưng vẫn cung kính tiến lên phía trước đặt tay lên cổ tay Mạnh Phất Ảnh. Trên mặt ông ta nhanh chóng hiện lên sự kinh ngạc khó có thể tin được, ngón tay cũng càng thêm ấn mạnh hơn lên cổ tay Mạnh Phất Ảnh. Được một lát mới buông tay ra, trên mặt ông ta càng hiện rõ sự kinh ngạc lạ lùng.
“Sao?” Hiên Viên Diệp nhìn bộ dáng của Hồ thái y thì nhịn không được cất tiếng hỏi, ánh mắt hắn nhìn ông ta vừa có vẻ lo lắng nhưng cũng có vài phần chờ mong, toàn thân hắn cũng hơi căng ra một chút.
“Vương… Vương phi…” Hồ thái y bắt đầu lắp bắp, trong giọng điệu của ông ta tràn đầy sự kinh ngạc, khi nhìn Mạnh Phất Ảnh, ông ta còn khe khẽ lắc đầu.
“Thế nào, ông nói mau đi!” Hiên Viên Diệp thấy phản ứng của ông ta thì trong lòng hơi chùng xuống, có phải Phất nhi chẳng những không có mang thai mà ngược lại còn mắc phải căn bệnh quái lạ gì không?
“Rốt cuộc là có chuyện gì, sao ông không nói nhanh lên?” Hiên Viên Tinh không nhịn được giục cuống cả lên, thấy tình hình lúc này nàng ấy cũng không còn chắc chắn như trước nữa.
“Bẩm… Bẩm… Bẩm Vương gia, điều này thật khó có thể tưởng tượng được, lão thần làm nghề y nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ gặp chuyện này, thật đáng ngạc nhiên!” Hồ thái y hiển nhiên không thể tin được chuyện này là thực, ông ta thì thào lẩm bẩm.
“Nói điểm chính!” Hiên Viên Diệp không còn kiên nhẫn được nữa, hắn thấp giọng quát lên.
“Đúng, ông nói thẳng kết quả đi, thật là làm người ta sốt ruột muốn chết!” Hiên Viên Tinh cuống quít kêu lên.
“Vâng.” Hồ thái y hoảng sợ lập tức đáp lời, ông ta không dám có nửa câu vô nghĩa nữa nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng kinh ngạc, “Bẩm Vương gia, Vương phi có tin vui rồi ạ.”
“Ông… Ông chắc chứ, lần trước không phải ông đã nói…” Hiên Viên Diệp nghe thấy Hồ thái y nói vậy thì thân mình càng thêm cứng đờ, trong mắt đã tràn đầy vui mừng nhưng hắn vẫn hỏi lại theo bản năng.
“Vâng, tuy lão thần cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nhưng lão thần chắc chắn Vương phi đã có tin vui rồi. Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi!” Hồ thái y cố gắng đè nén sự kinh ngạc, ông ta nhìn Hiên Viên Diệp rồi nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Ha ha ha, là thật, là thật rồi. Lần này thì tất cả mọi người phải tin rồi nhé.” Hiên Viên Tinh cao hứng cười thành tiếng, nàng ấy vừa đảo mắt qua đám người Hiên Viên Diệp một lượt vừa đắc ý nói.
Hiên Viên Diệp chậm rãi quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, vẻ vui sướng trong mắt lúc này đã không còn khống chế được nữa. Hắn mấp máy môi khẽ lầm bầm nói nhỏ, “Phất nhi, là thật đấy!”
“Vâng, là thật.” Mạnh Phất Ảnh mừng rỡ nói, nếu Hồ thái y cũng nói vậy thì việc này tất nhiên không thể là giả rồi. Mà lúc này phản ứng của Hiên Viên Diệp tỉnh táo hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, thật đúng là người xử sự không bao giờ sợ hãi.
Thế nhưng tình hình ngay sau đó khiến nàng hoàn toàn kinh ngạc.
Sau khi nghe nàng trả lời, Hiên Viên Diệp đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, theo như những gì nàng nhìn thấy thì hắn hẳn là nhảy lên, trong miệng còn không nhịn được lớn tiếng kinh hô, “Ta được làm cha, ta được làm cha rồi.”
Trong nháy mắt ngay tại thời điểm hắn nhảy lên, không rõ quần áo bị vướng vào cái gì mà chân hắn vướng ngay vào ghế. Hắn vẫn chưa nhảy lên được đã nhào về phía trước.
Quan trọng nhất là một người võ công cái thế như hắn lại ngã bổ nhào xuống đất.
Mọi người có mặt ở đó hoàn toàn kinh sợ và khó tin nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Bọn họ cũng không dám tin hắn lại bổ nhào xuống đất như thế.
Khóe môi Tốc Phong hung hăng giật giật mấy cái. Trời ơi, hắn theo chủ tử nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy chủ tử thất thố như thế. Lúc này hắn thực hy vọng mình có thể cấp tốc ẩn thân ở chỗ nào đấy. Thuộc hạ mà lại nhìn thấy chủ tử như vậy thì thật sự khiến hắn cực kỳ sợ hãi. Có lẽ lúc này đúng ra hắn phải đi lên nâng chủ tử dậy, nhưng nếu hắn làm vậy thì có khiến ngài ấy càng thêm lúng túng hay không? Lúc này hắn thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Mạnh Phất Ảnh cũng hoàn toàn kinh ngạc, đây là nam nhân gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh không sợ hãi sao?
Hồ thái y cũng hận không thể chạy đi ngay lập tức, ông ta ở Hoàng cung đã lâu nên hiểu rõ các chủ tử luôn bận tâm đến tôn nghiêm của mình. Hiện giờ ông ta lại nhìn thấy Vương gia chật vật như vậy, sau khi ngài ấy đứng lên, không biết ngài ấy có giết chết ông để diệt khẩu hay không?
Đang lúc mọi người không biết phải làm sao thì Hiên Viên Diệp đã thong thả đứng lên. Hắn nhẹ nhàng phủi bụi trên người, hai mắt nhìn lên bụng Mạnh Phất Ảnh vẫn còn bằng phẳng rồi nói như thể có chuyện kỳ lạ vừa xảy ra, “Vừa mới bị con đá ột cước.”
Lời này của hắn thiếu chút nữa làm cho những người trong thư phòng gục ngã.
Khóe môi Tốc Phong không nhịn được giật giật mấy cái, trời ơi, đây là chủ tử của hắn thật sao? Ngài ấy đã ngã sấp xuống thì thôi, vậy mà còn tìm ra được một lý do như vậy, lại còn có thể nói một cách rất thản nhiên nữa. Tiểu chủ tử còn chưa thành hình mà đã có thể đá chủ tử ngã ra như vậy, sao lại có chuyện kỳ diệu thế hả trời?
Sau khi lấy lại được phản ứng, Thanh Trúc khẽ gục đầu xuống, cả khuôn mặt đỏ dần lên. Dù sao nàng ấy cũng không bình tĩnh được như Tốc Phong nên lúc này thực sự là không nhịn được cười, nhưng đang ở trước mặt Điện hạ nên nàng ấy cũng không dám cười thành tiếng. Có điều nếu cứ nhịn xuống thế này thì nàng ấy nhất định sẽ bị nội thương mất.
“Thất ca, con của huynh thật sự có thần lực đó!” Trên mặt Hiên Viên Tinh tràn đầy ý cười, nàng ấy nhìn Hiên Viên Diệp rồi nửa đùa nửa thật cười nói.
“Sao? Muội có ý gì?” Hiên Viên Diệp trừng mắt nhìn nàng ấy rồi nói với vẻ uy hiếp.
“Không dám, không dám, muội nào dám có ý kiến gì, muội cao hứng còn không kịp nữa là!” Hiên Viên Tinh bị hắn trừng mắt thì nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ, vốn muốn cười lớn nhưng lúc này nàng ấy cũng không dám cười ra tiếng. Vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy toàn cảnh mất mặt của Thất ca, nếu lúc này nàng ấy cười lớn thì nói không chừng Thất ca sẽ cho nàng một chưởng mất.
“Nói không chừng Tiểu vương gia chính là thần linh hạ phàm.” Đúng là gừng càng già càng cay, Hồ thái y nói vào một câu mà mặt không hề đổi sắc.
Hic! Hiên Viên Tinh hoàn toàn kinh ngạc, được rồi, thần linh hạ phàm, còn chưa lộ bụng bầu đã đá cho cha nó ngã lăn ra.
Đầu Thanh Trúc càng cúi thấp thêm vài phần, mặt nàng ấy cũng đã đỏ hơn, ngay cả cổ cũng hơi hơi đỏ lên.
Tốc Phong nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ khó chịu của Thanh Trúc thì trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Hắn nắm lấy tay nàng ấy khẽ lay lay tỏ ý nhắc nhở.
Thanh Trúc giật mình cứng đờ cả người. Nàng ấy lập tức ngước mắt lên nhìn Tốc Phong, sự chú ý nhất thời bị phân tán nên cảm giác khó chịu do phải nhịn cười cũng đã bớt đi phần nào. Có điều lúc này gương mặt nàng ấy lại đỏ ửng lên, trông nàng ấy có một chút thẹn thùng hấp dẫn khiến khuôn mặt Tốc Phong cũng đỏ lên.
“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!” Đúng lúc này thì Hiên Viên Diệp lại mở miệng nói, giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh và nghe không ra chút nào khác thường.
Mọi người như trút được gánh nặng, tất cả đều ào ào lui ra ngoài.
“Ha ha ha…” Hiên Viên Tinh vừa ra khỏi thư phòng liền nhịn không được bật cười thành tiếng, tiếng cười của nàng ấy cực kỳ thoải mái và vang dội không có gì ngăn trở được.
Thanh Trúc đã sớm sắp chết vì nghẹn, nghe thấy Hiên Viên Tinh cười to, nàng ấy cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Ha…” Tuy nhiên, nàng ấy còn chưa kịp cười thì đã nhanh chóng bị Tốc Phong bịt lại. Không đợi Thanh Trúc phản ứng, Tốc Phong đã nhanh chóng mang nàng ấy ra xa khỏi thư phòng. Đến một nơi khá xa hắn mới buông nàng ra rồi thấp giọng nói, “Được rồi, giờ cô có thể cười được rồi.” Nếu vừa rồi nàng ấy cười ở ngoài thư phòng mà Điện hạ nghe được, ngộ nhỡ Điện hạ thẹn quá hóa giận thì làm thế nào? Hiên Viên Tinh dù sao cũng là công chúa, Điện hạ chắc chắn sẽ không làm gì công chúa, nhưng bọn hắn thì đều là hạ nhân. Tuy Điện hạ không phải là người nhỏ mọn như vậy nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Giờ này làm sao Thanh Trúc còn có thể cười được nữa. Nàng ấy chằm chằm nhìn hắn rồi âm thầm thở ra một hơi, khóe môi khẽ mấp máy thốt ra câu hỏi, “Sao ngươi lại…” Lời nói đến đây thì dừng lại, trên mặt lại xuất hiện một chút đỏ ửng, nàng ấy suy tư một lúc mới hỏi lần nữa, “Vì sao phải giúp ta?”
Tốc Phong ngớ người ra, hắn âm thầm nuốt nước miếng rồi mấp máy môi thấp giọng nói, “Ta…” Lời nói đến cửa miệng thì đột nhiên dừng lại, hắn tức thì đổi giọng, “Ngộ nhỡ chọc giận Điện hạ…”
“Ừm, ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi!” Thanh Trúc tỏ vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn cười khẽ. Nàng ấy nói xong thì nhanh chóng xoay người rời đi.
Tốc Phong thấy nàng ấy rời đi thì trên mặt hiện lên vẻ ảo não, rốt cuộc hắn vừa làm cái gì vậy? Rốt cuộc hắn sợ cái gì? Bình thường dù đối mặt với nguy hiểm thế nào hắn cũng không hề sợ hãi, ấy vậy mà trước mặt nàng thì ngay cả một câu cũng không dám nói, thật vô dụng!
Trong thư phòng, Mạnh Phất Ảnh nhìn theo mọi người rời đi, lại nghe thấy tiếng Hiên Viên Tinh cười to thì khóe môi cũng không khỏi kéo ra một nụ cười khẽ, nhưng vẫn còn bận tâm đến mặt mũi của hắn nên nàng không dám cười thành tiếng.
“Nàng muốn cười thì cứ việc cười đi, không cần nhịn!” Hiên Viên Diệp buồn bực nói với nàng, ngay cả Hiên Viên Tinh cũng đã cười lớn tiếng như vậy rồi, hắn còn sợ nàng cười sao?
“Ha ha ha…” Mạnh Phất Ảnh thấy hắn nói thế thì không khách khí cười to ra tiếng, trông hắn có vẻ càng thêm buồn bực.
“Có gì hay mà cười lớn như vậy?” Ánh mắt Hiên Viên Diệp nhìn về phía nàng ẩn chứa vài phần bất mãn, trong giọng nói lại càng tỏ vẻ buồn bực, có điều hắn vẫn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Phải, phải.” Mạnh Phất Ảnh liên tục gật đầu, chuyện hắn ngã sấp xuống đã buồn cười lắm rồi, hắn lại còn tìm ra một lý do như vậy, thế mà hắn cũng nghĩ ra được.
“Con của chúng ta quả thực vô tội.” Mạnh Phất Ảnh ngưng cười, nàng nửa đùa nửa thật nói với hắn.
“Sau này không được nói việc này cho con biết!” Hiên Viên Diệp nao nao trong lòng, hắn đột nhiên nghiêm trang nói với Mạnh Phất Ảnh. Nếu để con biết chuyện mất mặt này của hắn thì hình tượng của hắn sẽ bị phá hủy mất.
Mạnh Phất Ảnh ngớ ra. Sau khi lấy lại được tinh thần, nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, nàng nhịn không được lại cười lớn, “Ha ha ha… Ha ha… “ Hiên Viên Diệp thật đáng yêu hết sức, ha ha ha, buồn cười quá đi mất, nàng cười đến chảy nước mắt. Không biết sau khi đứa nhỏ ra đời thì còn chuyện gì xảy ra nữa, nàng thật sự có chút mong đợi. Tuy trước mặt mọi người Hiên Viên Diệp vẫn luôn lạnh lùng như băng nhưng đối với nàng hắn vẫn luôn cực kỳ săn sóc, cực kỳ bảo vệ. Trong tương lai hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.
“Được rồi, nàng nghỉ một chút rồi cười tiếp nhé, cẩn thận không mệt.” Hiên Viên Diệp nhìn dáng vẻ của nàng thì trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, hắn nhẹ giọng nói với nàng.
Hả, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn không nói được gì, loại chuyện này còn có thể nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục sao? Hôm nay Hiên Viên Diệp quả thực rất biết chọc người.
“Phất nhi.” Hắn thấy nàng dừng cười liền ôm chặt nàng vào lòng, “Cảm giác này thật tuyệt!” Hắn vốn cho là cơ thể của nàng không khỏe, cứ tưởng cả đời này hắn sẽ không được làm cha, thật không ngờ ông trời lại ban cho hắn một niềm hạnh phúc lớn lao như thế.
“Đúng vậy, thật tuyệt!” Mạnh Phất Ảnh dựa vào trong lòng hắn, hạnh phúc nói.
Sau khi Hồ thái y hồi cung, chuyện Mạnh Phất Ảnh mang thai đã nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Hồ thái y cũng cẩn thận suy nghĩ lại xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ lần trước ông ta kiểm tra sai sao?
Thái hậu đang uống canh, sau khi nghe Hồng Ngọc bẩm báo chuyện này, cả bát canh lập tức rơi ngay xuống đất. Cái bát lập tức vỡ nát, canh bắn ra tung tóe đầy người. Thái hậu chẳng hề bận tâm đến chuyện này, bà vội vã cho gọi Hồ thái y tới. Sau khi nghe từ chính miệng Hồ thái y nói ra thì lúc ấy bà mới tin đó là sự thật. Trên mặt Thái hậu lập tức tràn ngập vui sướng, “Thật tốt quá, tốt quá rồi!”
Bất chấp thân thể của mình đang không được khỏe, chẳng ngại chuyện có thích hợp hay không, Thái hậu liền tự mình đến Nghệ vương phủ. Khi thấy Mạnh Phất Ảnh, bà ôm chặt nàng vào lòng rồi run rẩy nói, “Ảnh nha đầu, thật tốt quá!” Những ngày qua bà vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Hiên Viên Diệp nói đúng, nếu làm theo kế hoạch của bà thì nhất định sẽ xúc phạm đến Ảnh nha đầu, nhưng nếu không làm gì cả thì sau này… Hiện giờ tất cả ưu sầu của bà đều đã tan biến hoàn toàn.
“Hoàng nãi nãi.” Mạnh Phất Ảnh cảm động dựa thật sát vào lòng Thái hậu, nàng biết Thái hậu vẫn luôn quan tâm yêu thương nàng.
“Bây giờ Hoàng nãi nãi đã có thể yên tâm rồi.” Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt Thái hậu, chỉ cần nha đầu này được vui vẻ, hạnh phúc thì bà mới thấy an tâm.
“Nào, nào, bùa bình an này là Hoàng nãi nãi xin cho con đấy, con mang theo nó đi.” Thái hậu lấy một lá bùa bình an từ trên người ra rồi tự tay đeo lên người Mạnh Phất Ảnh, “Nó sẽ bảo vệ mẹ con các con.”
“Cảm ơn Hoàng nãi nãi!” Mạnh Phất Ảnh tươi cười xán lạn, nàng thấy bản thân mình thật sự hạnh phúc.
—–
Ngày hôm sau, ở Bạch phủ…
“Nghe nói nàng đang mang thai đứa nhỏ của Hiên Viên Diệp, chuyện này có thật không?” Bạch Dật Thần híp hai mắt lại, y nhìn nữ tử trước mặt rồi hỏi với giọng lạnh lẽo.
Nữ tử đứng phía dưới run run thân mình. Nàng ta cẩn thận nhìn y rồi nói khẽ, “Chắc là sự thật ạ. Nghe nói Thái hậu còn tự mình tới Nghệ vương phủ tặng bùa bình an cho nàng.”
Sắc mặt Bạch Dật Thần càng thêm âm trầm, vẻ ngoan tuyệt trong mắt càng thêm rõ ràng. Y nhếch môi thốt ra từng tiếng lạnh lùng, “Sao lại thế được? Nàng thật sự mang thai đứa nhỏ của Hiên Viên Diệp ư, điều này sao có thể xảy ra được?”
Thân mình cô gái lại khẽ run lên, nàng ta rủ hai mắt xuống nhưng không dám nói cái gì.
Ánh mắt Bạch Dật Thần chợt lóe lên, khóe môi cũng lập tức hiện ra tia cười lạnh, “Ngươi phải tìm cách loại bỏ đứa nhỏ của nàng đi!”
“Cái gì? Ngài nói cái gì? Muốn ta loại bỏ đứa nhỏ của Vương phi ư?” Nữ tử nhướng mắt lên kinh hoảng nhìn y rồi vội vàng lắc đầu, “Không, không được, không được, ta không thể làm thế.”
“Có gì mà không được, chỉ cần ngươi làm cho đứa nhỏ của nàng biến mất thì ta sẽ cho ngươi làm thiếp.” Mắt Bạch Dật Thần đột nhiên trầm xuống nhưng y lập tức thấp giọng dụ dỗ.
“Chúc… Chúc mừng?” Sau khi nghe đại phu nói vậy, hai mắt Mạnh Phất Ảnh trợn lên nhìn ông ta, nàng hỏi lại với vẻ không dám tin. Tuy nàng có nghĩ đến việc mang thai nhưng vẫn còn nghi ngờ, giờ nghe đại phu nói vậy, trong lòng nàng nhịn không được trong phút chốc đã ngập tràn vui sướng.
Nàng… nàng thật sự mang thai sao?
Thật sự có bé cưng sao?
Nàng và Hiên Viên Diệp thực sự đã có con sao? Đây là sự thực ư?
“Đại phu, đại phu, ông nói mau, nói mau. Nói thẳng ra xem nào!” Hiên Viên Tinh đứng một bên còn sốt ruột hơn cả nàng, nàng ấy nhịn không được gấp giọng hỏi, trên mặt hưng phấn không cách nào che dấu. Tuy đã biết đáp án nhưng nàng ấy vẫn muốn đại phu khẳng định lại thì trong lòng sẽ yên tâm hơn.
“Đúng vậy, chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai…” Đại phu thấy phản ứng của hai người thì cũng không thấy kỳ quái, dù sao tình huống này ông cũng gặp nhiều rồi.
“Oa, là thật, là thật rồi!” Hiên Viên Tinh không đợi đại phu nói xong đã cao hứng nhảy dựng lên, lúc này nàng ấy cũng chẳng mảy may để ý tới hình tượng của mình.
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, khóe môi cũng vui sướng cười khẽ, cuối cùng nàng đã có bé cưng rồi, bé cưng của nàng và Hiên Viên Diệp, tốt quá rồi!
Tốc Phong chờ ở một bên cũng hoàn toàn kinh sợ, đôi mắt trợn lên hết cỡ khó tin nhìn Mạnh Phất Ảnh. Cho dù là chính tai nghe thấy đại phu nói nhưng hắn vẫn chưa tin, lúc trước Phong Lăng Vân kiểm tra cho Vương phi đã nói rõ ràng là Vương phi không có khả năng mang thai, hơn nữa, ngay cả Hồ thái y trong cung cũng nói như vậy. Phong Lăng Vân còn nói chỉ có vị sư phụ cổ quái của y may ra là có thể có cách chữa trị cho Vương phi mà thôi. Sao hiện tại Vương phi có thể có thai được chứ?
“Đại phu, ông không chuẩn đoán sai chứ?” Tốc Phong nhanh chóng đi tới trước mặt đại phu, hắn chăm chú nhìn ông ta rồi trầm giọng hỏi. Hắn sợ đại phu chuẩn đoán sai làm cho Vương phi và Điện hạ mừng hụt, cho nên hắn phải xác nhận lại.
“Vị công tử này, phu nhân của công tử thực sự có thai rồi.” Đại phu nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tốc Phong thì tưởng rằng hắn là phu quân của Mạnh Phất Ảnh. Thấy hắn tra hỏi như vậy, ông ta vừa cười khẽ vừa khẳng định.
“Ông… Ông nói bậy bạ gì đó?” Tốc Phong hơi giật mình, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ. Hắn không khỏi tức giận gầm nhẹ, “Đây là Thất vương phi.” Vừa nói hắn vừa cẩn thận nhìn Mạnh Phất Ảnh, thấy Mạnh Phất Ảnh không có biểu hiện gì khác thường hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hả!” Hiên Viên Tinh cũng không nhịn được kinh hô, sao đại phu có thể đoán bậy như vậy, nếu Thất ca ở đây thì nói không chừng sẽ một chưởng ném bay ông ta ra ngoài.
Đại phu vừa nghe được lời đó thì lập tức cả kinh, ông ta vội vàng cung kính hành lễ với Mạnh Phất Ảnh, “Thảo dân không biết, thỉnh Vương phi thứ tội!”
“Không sao, ông đứng lên đi!” Mạnh Phất Ảnh nâng tay ra hiệu cho ông ta đứng lên nhưng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tốc Phong, trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc. Tốc Phong là thuộc hạ đắc lực nhất bên cạnh Hiên Viên Diệp, hắn cũng là người làm việc rất có chừng mực, sao vừa rồi hắn lại hỏi một câu như vậy, chắc chắn là có lý do gì đó, nàng khẽ chau mày lại.
“Đa tạ Vương phi!” Đại phu chậm chạp đứng lên, thấy Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, ông ta lại nói, “Vương phi không cần lo lắng, thân thể của Vương phi rất tốt.”
“Ừm, cảm ơn ông!” Mạnh Phất Ảnh không nói thêm gì nữa, sau khi cảm ơn đại phu, nàng liền cùng Hiên Viên Tinh rời khỏi y quán trở về Nghệ vương phủ.
“Thất ca đâu, Thất ca đâu rồi?” Vừa vào Nghệ vương phủ Hiên Viên Tinh đã vội vàng gọi lớn, lúc này nàng ấy chỉ hận không thể nói việc này với Hiên Viên Diệp ngay lập tức.
“Bẩm Công chúa, vừa nãy Điện hạ đã vào triều, có lẽ lúc này vừa trở lại rồi ạ, có thể Điện hạ đang ở trong thư phòng.” Tốc Phong thấy bộ dáng vội vàng cuống quít của Hiên Viên Tinh thì khóe môi không khỏi kéo nhẹ một chút, hắn cung kính nói với nàng ấy. Giọng nói của hắn lúc này lại mang theo vài phần lo lắng, đến bây giờ hắn vẫn không tin đó là sự thật, chỉ sợ đại phu chuẩn đoán sai làm Điện hạ vui mừng vô ích. Đây vốn vẫn là tâm bệnh của Điện hạ, tuy rằng Điện hạ không nói ra và ở trước mặt Vương phi lại cẩn thận che dấu nhưng hắn vẫn nhận ra sự đau xót của Điện hạ. Hắn thật sự không muốn Điện hạ phải thất vọng.
“Đã tan triều rồi sao?” Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, hai mắt nhìn lên trời mới phát hiện quả thật đã không còn sớm nữa. Buổi tối hôm qua bị Hiên Viên Tinh hỏi han đến nửa đêm, cả hai đi ngủ quá trễ nên sáng nay ngủ quên mất.
“Thất tẩu, chúng ta đến thư phòng nói chuyện này cho Thất ca biết đi!” Hiên Viên Tinh không để ý nhiều như vậy, nàng ấy chỉ muốn nhanh chóng kéo Mạnh Phất Ảnh tới thư phòng nói cho Thất ca biết chuyện này.
“Công chúa, chuyện này nên để cho Vương phi nói cho Điện hạ thì thỏa đáng hơn.” Mắt Tốc Phong chợt lóe lên, hắn thấp giọng nói với Hiên Viên Tinh. Tính tình vị công chúa này có chút thẳng thắn quá, nàng ấy cứ vọt vào thư phòng trực tiếp nói với Điện hạ chuyện này thì quả thực không ổn lắm. Hơn nữa, chỉ sợ bọn họ còn phải mời Hồ thái y đến xác nhận lại thì mới tin tưởng được.
“Ừm, cũng đúng.” Hiên Viên Tinh giật mình rồi lập tức nhẹ giọng cười nói. Nàng ấy quay sang nhìn Tốc Phong rồi không khỏi tán dương, “Thật không ngờ bình thường trông ngươi có vẻ lạnh như băng vậy mà lại rất hiểu biết.”
Tốc Phong cười khổ, hắn đâu phải người ngu mà không hiểu.
Đúng lúc này thì Thanh Trúc vội vàng chạy tới. Khi thấy Mạnh Phất Ảnh, nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng hỏi, “Vương phi, mới sáng sớm người đã đi đâu vậy? Thanh Trúc vừa mới định vào hầu hạ Vương phi thì không tìm thấy người đâu cả.”
Tốc Phong theo bản năng nhìn về phía Thanh Trúc, khuôn mặt khẽ đỏ dần lên, cũng may lúc này không ai chú ý đến hắn nên không phát hiện ra sự khác thường.
“Thanh Trúc, ta nói với ngươi chuyện này, chủ tử nhà ngươi có tin vui rồi.” Hiên Viên Tinh vốn nhanh mồm nhanh miệng, huống chi chuyện này lại là chuyện cực kỳ vui mừng, lúc này nàng ấy chỉ hận không thể nói cho tất cả mọi người trong thiên hạ được biết.
Thanh Trúc nhất thời sửng sốt nhưng trên mặt không hiện lên vẻ vui mừng mà chỉ kinh ngạc nhìn Mạnh Phất Ảnh, hiển nhiên là nàng ấy không quá tin tưởng. “Chủ… chủ tử…” Sau khi lấy lại tinh thần, Thanh Trúc nói chuyện có chút lắp bắp.
“Ha ha, xem ngươi vui đến nỗi không thể nói nên lời kìa?” Hiên Viên Tinh chỉ nghĩ Thanh Trúc đang quá vui mừng nên không khỏi buông lời trêu chọc. Nàng ấy vội vàng ngắt lời Thanh Trúc rồi lập tức nói, “Được rồi, được rồi. Ngươi đừng chắn ở chỗ này nữa, việc này Thất ca còn chưa biết đâu.” Vừa nói nàng ấy vừa giúp Mạnh Phất Ảnh vòng qua Thanh Trúc đi đến thư phòng.
Mạnh Phất Ảnh khẽ lắc đầu cười thầm nhưng vẫn đi theo nàng ấy về phía thư phòng.
“Này, chuyện này là thật ư?” Đợi đến khi Mạnh Phất Ảnh đi khỏi, Thanh Trúc mới nhìn về phía Tốc Phong rồi hỏi với vẻ khó tin, tuy vậy trong giọng điệu của nàng ấy cũng mang theo sự vui sướng khác thường. Tuy không quá tin tưởng nhưng nàng ấy vẫn hy vọng chuyện này là thật, hơn nữa Công chúa sẽ không thể nào vô duyên vô cớ nói như vậy.
“Vừa rồi Vương phi có tới y quán để kiểm tra, đại phu nói Vương phi có tin vui rồi.” Tốc Phong nhẹ giọng giải thích với nàng ấy, đôi mắt khi nhìn về phía nàng còn có vẻ dịu dàng khác thường.
“Nói vậy thì đây là sự thật rồi. Thật tốt quá, thật sự quá tốt rồi!” Thanh Trúc thấy hắn bảo đại phu nói vậy thì sự hoài nghi trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, nàng ấy không khỏi vui sướng kêu lên.
“Nhưng… Nhưng lúc trước Phong Lăng Vân đã nói Vương phi bị trúng độc nên không thể…” Tốc Phong khá bình tĩnh, hắn lại trầm giọng nói.
“Cái gì mà không thể? Đại phu đã nói rõ ràng như thế thì còn có thể là giả sao? Ngươi bảo đại phu dám nói lung tung về chuyện này sao? Phong Lăng Vân tuy là đại phu nhưng người ta cũng là đại phu, nhất định Phong Lăng Vân lúc ấy nhìn lầm rồi.” Sắc mặt Thanh Trúc khẽ trầm xuống, nàng vội vàng ngắt lời hắn rồi nói như pháo nổ liên thanh bên tai Tốc Phong, khiến hắn không còn biết phương hướng gì nữa, cũng không thể xen được vào lời của nàng. Nàng ấy không muốn cho bất cứ ai nói chủ tử của nàng không tốt, ngay cả chuyện này cũng không thể.
Tốc Phong hung hăng mím môi. Hắn âm thầm nuốt nước miếng rồi nói tiếp, “Nhưng Hồ thái y cũng đã kiểm tra cho Vương phi và nói giống như Phong Lăng Vân mà.” Nếu chỉ có Phong Lăng Vân nói thì có thể là nhầm, nhưng ngay cả Hồ thái y cũng nói như vậy thì không thể nào có chuyện cả hai người cùng nhầm được.
Thanh Trúc khẽ giật mình, nàng nhăn mày suy tư một lát rồi đáp lời Tốc Phong, “Tại sao bộ não của ngươi lại nhỏ như vậy, khi đó là khi đó, bây giờ nhất định Vương phi đã khỏe hơn rồi. Tóm lại là ta tin lời của vị đại phu kia, ta quen biết đại phu đó, ông ta đã lớn tuổi nên sẽ không ăn nói lung tung đâu.” Thanh Trúc cực kỳ bá đạo kết luận, nàng nói nàng tin đại phu đó chẳng khác nào nàng bảo nàng tin chuyện Vương phi có thai.
“Hả…” Tốc Phong ngạc nhiên, mồm miệng của nữ nhân quả thật là lợi hại, nhưng sao nàng ấy lại chê não hắn nhỏ, lời nói này thực khiến hắn buồn bực. Hắn cố gắng thấp giọng giải thích, “Chỉ là ta không yên lòng, ta không nói đấy không phải sự thật.” Với tình huống thế này, hắn tương đối thông minh biết chiều theo ý nàng.
“Ừm.” Thanh Trúc gật đầu, lần này ý thức được bản thân mình đã quá xúc động, nàng ấy nhìn hắn rồi ngượng ngùng cười nói, “Ha ha, do vừa rồi ta quá xúc động chứ không phải cố ý, ngươi đừng nghĩ nhiều nhé.”
“Ta hiểu mà!” Tốc Phong thấy nàng ấy mỉm cười thì hơi giật mình, nhất thời cảm thấy trong lòng căng thẳng không rõ lý do, gương mặt hắn không thể khống chế được bỗng đỏ bừng lên.
“Ồ, ngươi làm sao vậy?” Thanh Trúc đang nhìn thẳng vào mặt hắn nên đương nhiên phát hiện ra sự khác thường. Nàng ấy nghi ngờ hỏi, “Ngươi đang giận ta sao?”
“Không, không có.” Tốc Phong liên tục xua tay rồi vội vàng nói, “Sao ta lại có thể giận cô?”
“Không có thì tốt rồi, ta đến chỗ Vương phi trước đã.” Thanh Trúc thấy hắn gấp gáp thì càng thêm nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều mà chỉ nhẹ giọng nói. Vừa nói vừa nhanh chóng xoay người đi về phía thư phòng, lúc này nàng ấy đang băn khoăn về chuyện của Vương phi, phải đến đó hỏi cho cẩn thận mới được.
Hiên Viên Tinh và Mạnh Phất Ảnh đã đến cửa thư phòng. Hiên Viên Tinh lập tức ngừng lại rồi thì thầm vào tai Mạnh Phất Ảnh, “Thất tẩu, tẩu vào đó một mình đi, muội ở chỗ này đợi tẩu nha, muội muốn nhìn phản ứng của Thất ca khi biết việc này sẽ như thế nào, hì hì.”
Mạnh Phất Ảnh cười khổ, nàng khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, thật là hết cách với nha đầu này.
Nàng chậm rãi bước đến trước cửa thư phòng rồi do dự một lúc mới đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào trong thư phòng nàng đã nhìn thấy Hiên Viên Diệp đang tập trung xử lý văn kiện không ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì?” Hiên Viên Diệp tưởng Tốc Phong vào liền trầm giọng hỏi, trong giọng nói mang theo lãnh ý và thoáng có vẻ nặng nề.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, bước chân theo bản năng cũng dừng lại. Dường như tâm trạng của hắn không được tốt, chỉ sợ hắn đang có chuyện gì đó khó xử. Có điều hiện giờ thế lực của Hiên Viên Triệt đều đã tan rã, tuy đã để Hiên Viên Triệt chạy thoát nhưng lúc này cũng không có quá nhiều nguy hiểm. Về phần Đạt Hề Nhiên thì sau khi nghe nói Hiên Viên Triệt đã thất thế, gã đương nhiên không gả Đạt Hề Tĩnh cho y nữa và ngày hôm sau đã lặng lẽ rời khỏi kinh thành quay về vương triều Đạt Hề. Lần này nghe nói Đạt Hề Tĩnh kia cũng không làm loạn nữa, trải qua những chuyện như vậy chắc ả ta biết sợ rồi, mà cũng có thể là do ả đã hoàn toàn hết hy vọng với Hiên Viên Diệp. Lúc này nàng thật sự không thể đoán ra chuyện gì có thể khiến hắn có vẻ trầm trọng như vậy.
“Là thiếp!” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lời rồi bước lại gần hắn.
“Sao lại là nàng?” Hiên Viên Diệp nghe thấy tiếng nàng thì lập tức ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy nàng, vẻ âm trầm trên mặt hắn lập tức biến mất và thế vào đó là một nụ cười ấm áp, tuy nhiên sâu trong đáy mắt vẫn còn vương lại một chút nặng nề.
Mạnh Phất Ảnh đi đến trước mặt hắn, thấy hắn vội vàng đẩy cái gì đó qua một bên rồi mới vươn tay ra ôm nàng vào lòng. Hắn nói khẽ, “Sao nàng lại tới đây? Nhớ ta sao?” Giọng nói nửa đùa nửa thật lại mang theo chút vui vẻ khác thường.
Mạnh Phất Ảnh nhìn lướt qua văn kiện bị hắn đẩy ra bên cạnh nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng chăm chú nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích thốt ra từng tiếng, “Thiếp có chuyện muốn nói với chàng!” Trong lòng nàng lúc này có quá nhiều vui sướng nhưng cũng có vài phần căng thẳng nên thoạt nhìn nét mặt nàng trông cực kỳ nghiêm cẩn.
“Chuyện gì?” Hiên Viên Diệp giật mình, nhìn ánh sáng lấp lóe trong mắt nàng, trong lòng hắn bỗng thấy thấp thỏm. Hắn âm thầm thở ra một hơi rồi hỏi thử, “Không phải nàng vẫn giận ta vì chuyện của Tinh nhi đấy chứ?” Hắn im lặng một lát, không đợi nàng trả lời, hắn lại nói tiếp, “Về chuyện của Tinh nhi, kỳ thực ta vốn an bài cho Lưu Nguyệt đi thay thế muội ấy nhưng không ngờ Hiên Viên Triệt lại ra tay quá nhanh…” Đối với những người khác, bao gồm cả Đông Phương Sóc và Hiên Viên Tinh, hắn có thể không cần giải thích và mặc kệ bọn họ hiểu lầm hắn, nhưng hắn không muốn nàng cũng hiểu lầm hắn.
“Thiếp biết.” Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, khóe môi khẽ kéo ra một tia cười khẽ. Nàng thấp giọng nói với hắn. Nàng biết hắn không phải loại người vô tình như vậy, hắn chưa bao giờ để cho dân chúng vô tội phải hy sinh chứ huống chi là Tinh nhi. Hơn nữa, nàng cũng biết Đông Phương Sóc đã sớm hiểu được việc này, bằng không Đông Phương Sóc sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy. Ngày hôm qua Đông Phương Sóc chẳng qua chỉ tùy tiện nói vậy chứ căn bản không thật sự muốn so đo với Hiên Viên Diệp.
“Nàng biết sao?” Hiên Viên Diệp chau mày hỏi với vẻ kinh ngạc, “Sao nàng lại biết?” Chuyện này chỉ có hắn và Lưu Nguyệt biết, ngay cả Tốc Phong cũng không biết gì, sao nàng lại biết?
“Bởi vì thiếp biết phu quân của thiếp là người lương thiện nhất mà.” Mạnh Phất Ảnh nhịn không được nhẹ giọng cười nói, ánh mắt nhìn hắn cũng chứa chan nhu tình.
“Phất nhi.” Hiên Viên Diệp cảm động, hắn ôm chặt nàng vào ngực rồi thì thầm bên tai nàng, “Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã hiểu ta như vậy.”
“Đương nhiên, thiếp là thê tử của chàng mà.” Mạnh Phất Ảnh dựa vào ngực hắn khẽ mỉm cười.
“Phất nhi, ta biết rồi, nàng tới để câu dẫn ta phải không?” Hiên Viên Diệp hài lòng cười khẽ, môi hắn vốn đang kề bên tai nàng liền dời về phía mặt nàng, lần theo hai má nàng rồi hướng về phía môi nàng định hôn.
“Thiếu chút nữa thì quên mất, hôm nay thiếp tới muốn nói với chàng một chuyện quan trọng.” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhớ tới mục đích tới đây, nàng nhanh chóng đưa tay đặt lên môi hắn.
“Chuyện quan trọng gì?” Vẻ mặt Hiên Viên Diệp ẩn hiện sự bất mãn, hắn buồn bực hỏi lại, chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này. Hơn nữa, hắn thật sự nghĩ không ra có thể có chuyện quan trọng gì. “Phất nhi, lý do này rất không có sức thuyết phục.” Hắn nhìn vào mắt nàng rồi mỉm cười đầy thâm ý. Hắn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, môi cũng từ từ áp lên môi nàng. Rõ ràng nàng đang kiếm cớ, mấy ngày nay, vì có nhiều chuyện xảy ra nên đã lâu rồi hắn chưa hôn nàng, hắn rất nhớ sự ngọt ngào của nàng. Lúc này hắn không cho nàng ngăn cản cơ hội của hắn nữa, hắn đặt tay lên tay nàng rồi tiếp tục hôn. Nụ hôn của hắn vẫn như trước kia, mềm nhẹ triền miên, mang theo bá đạo của hắn, mang theo thương tiếc của hắn, từng điểm từng điểm xâm nhập, thưởng thức sự ngọt ngào của nàng.
Lời vừa nói đến miệng đã bị nụ hôn của hắn che lấp, Mạnh Phất Ảnh từ từ chìm đắm trong nhu tình của hắn.
Đến tận lúc thấy nàng hít thở không thông hắn mới nới lỏng nàng ra, nhưng hắn không dời môi đi mà tiếp tục hôn lên khuôn mặt nàng, trong mắt ẩn chứa dục vọng, hắn cất giọng khàn khàn ái muội, “Phất Nhi, ta nhớ nàng…”
Mạnh Phất Ảnh có chút ngẩn ngơ đã nhanh chóng hoàn hồn, nàng khẽ mỉm cười rồi chậm rãi nói, “Có lẽ không được đâu.”
“Vì sao?” Hiên Viên Diệp nhíu mày, những cái hôn cũng chậm chạp dừng lại, trong giọng nói có vài phần khó hiểu và ảo não.
“Bởi vì thiếp có rồi.” Mạnh Phất Ảnh chậm rãi đẩy mặt hắn ra một chút để hắn có thể thấy rõ vẻ mặt nàng rồi mới từ từ nói từng chữ. Nàng vừa mới mang thai cục cưng nên trong vòng ba tháng không thể có những động tác quá mạnh được.
“Có cái gì?” Hiên Viên Diệp khẽ chau mày không hiểu được ý nàng, hắn vừa nói vừa nắm lấy đôi tay đang đẩy hắn ra. Vì hắn đã xác định nàng không thể có thai nên lúc này không nghĩ đến tình huống đó. “Cái gì có thể ngăn cản bổn vương hôn nàng?” Hiên Viên Diệp cầm tay nàng rồi lại nhẹ hôn nàng, hắn ngậm một ngón tay của nàng trong miệng rồi khẽ cắn nàng một cái để trừng phạt.
“Đau!” Mạnh Phất Ảnh không khỏi kêu lên. Khi thấy gương mặt bình tĩnh của hắn, nàng lại nhắc lại, “Diệp, thiếp thật sự có rồi.”
“Hả? Là cái gì?” Hiên Viên Diệp vẫn không hiểu được ý của nàng. Hắn khẽ nhếch môi lên rồi ôm chặt lấy nàng, sau đó lại lập tức cúi người xuống hôn nàng. Lần này hắn chỉ hôn nhẹ một cái rồi buông lỏng nàng ra, hắn thấp giọng hỏi tiếp, “Có đồ gì hay ho sao?”
“Hic…” Mạnh Phất Ảnh cảm thấy thật hết chỗ nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nam nhân này cũng sẽ không nghĩ tới chuyện kia. Nàng liền cầm tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng rồi nói từng tiếng rành mạch, “Chỗ này có bé cưng rồi.” Lần này nàng nói rất rõ ràng, nhất định hắn có thể hiểu được rồi.
“Ừm.” Hiên Viên Diệp theo bản năng khẽ gật đầu rồi áp tay lên bụng nàng. Bỗng hắn giật mình một cái rồi sau đó mới đột nhiên ý thức được nàng vừa nói gì. “Hả!? Phất nhi, nàng… nàng nói cái gì?” Sau khi lấy lại được phản ứng, hắn khó tin kêu lên. Hai mắt hắn nhìn thẳng vào bụng nàng, vẫn không thấy gì khác thường, nhưng nàng vừa mới nói… Hai mắt hắn nhanh chóng dời lên trên mặt nàng, sâu trong đáy mắt hiện rõ sự kinh ngạc khó tin. Hắn lại vội vàng hỏi, “Phất nhi, nàng vừa nói cái gì?”
“Thiếp vừa nới trong bụng thiếp đang có bé cưng của chúng ta.” Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở dài, nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi mà nam nhân này còn không hiểu.
Hiên Viên Diệp đột nhiên cứng đờ cả người, nhìn vào mắt nàng, trong mắt hắn không thấy có chút vui sướng nào mà chỉ có kinh ngạc và khó tin. Khóe môi hắn hơi kéo nhẹ lên, sau một lát, hắn mới kinh hãi hỏi tiếp, “Phất nhi, nàng có chắc không?”
“Vâng, thiếp vừa đến chỗ đại phu để kiểm tra rồi.” Mạnh Phất Ảnh thấy gương mặt kinh ngạc của hắn thì khẽ chau mày lại, theo lý thuyết thì khi nghe được tin này hắn phải mừng rỡ như điên chứ ? Sao giờ chỉ thấy hắn kinh ngạc mà không thấy vui sướng gì? Sao phản ứng của hắn lại giống hệt với phản ứng vừa nãy của Tốc Phong? Nhớ tới chuyện lần trước Thái hậu nói với hắn, nàng mơ hồ đoán ra nhất định hắn đang gạt nàng điều gì, có lẽ là chuyện về cơ thể của nàng.
“Nàng xem đại phu nào?” Hiên Viên Diệp vẫn tỏ vẻ không tin, giọng nói cũng trở nên trầm xuống, bàn tay hắn đang nắm tay nàng theo bản năng hơi siết chặt lại.
“Việc này cũng không khó chuẩn đoán, đại phu bình thường cũng có thể kiểm tra được mà. Hơn nữa mấy ngày nay thiếp cũng có cảm giác như vậy.” Mạnh Phất Ảnh chớp chớp mắt, nàng không trực tiếp trả lời vào câu hỏi của hắn mà chỉ nghi ngờ hỏi lại.
“Tốc Phong, mau mời Hồ thái y đến đây!” Hiên Viên Diệp hơi giật mình, nghe thấy nàng nói xong, hắn đột nhiên lớn tiếng hô.
Tốc Phong vừa mới chạy tới đã nghe được mệnh lệnh của Hiên Viên Diệp, hắn vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng ra khỏi phủ.
“Phất nhi, để Hồ thái y kiểm tra cho nàng nhé.” Hiên Viên Diệp quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, khi nhìn nàng, ánh mắt hắn cũng có vẻ kích động không thể khống chế được. Trong lòng hắn đương nhiên hy vọng đó là sự thật, có điều lúc trước Phong Lăng Vân và Hồ thái y đều đã kiểm tra cho nàng và kết luận như vậy nên hắn cũng không dám tin tưởng quá vào việc này. Hắn chỉ sợ vị đại phu kia chuẩn đoán sai.
“Ừm, cũng tốt.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu đáp lời, tuy nàng không nghĩ đại phu đó chuẩn đoán nhầm nhưng để cho chắc chắn thì để Hồ thái y đến xem cho cũng tốt.
“Ồ, sao phải mời Hồ thái y?” Hiên Viên Tinh đứng ngoài đang muốn xem náo nhiệt thì thấy Tốc Phong vội vàng rời đi, nàng ấy rầu rĩ hỏi lại, hơn nữa phản ứng của Thất ca cũng khiến nàng ấy bất ngờ, vốn nàng còn tưởng rằng Thất ca sẽ cao hứng nhảy dựng lên chứ, không ngờ hiện giờ Thất ca lại còn không tin chuyện đó. Chuyện này khó tin như vậy sao? Thất ca và Thất tẩu thành thân đã lâu rồi, theo lý thuyết thì phải có thai từ sớm rồi chứ, vì sao Thất ca lại không tin nhỉ, chuyện này thật kỳ quái?
Không bao lâu thì Tốc Phong đã mời được Hồ thái y đến, hơn nữa còn trực tiếp dẫn tới thư phòng.
“Lão thần tham kiến…” Đây không phải lần đầu tiên Hồ thái y bị Tốc Phong túm lấy mang đi như thế này nên ông ta cũng không bối rối như trước, hơn nữa lần này dù sao cũng là ban ngày, ông ta chỉnh lại tư thế cho vững vàng rồi cúi người hành lễ với Hiên Viên Diệp.
“Được rồi, ông mau tới đây kiểm tra cho Vương phi một chút!” Hiên Viên Diệp nhanh chóng ngắt lời Hồ thái y rồi vội vàng nói.
“Vương phi có chỗ nào không khoẻ sao?” Hồ thái y lo lắng hỏi Mạnh Phất Ảnh.
“Ông cứ kiểm tra đã rồi nói sau!” Hiên Viên Diệp không chờ Mạnh Phất Ảnh mở miệng đã nhanh chóng đáp lời, hắn cũng không nói gì đến chuyện kia.
“Vâng.” Hồ thái y có chút khó hiểu nhưng vẫn cung kính tiến lên phía trước đặt tay lên cổ tay Mạnh Phất Ảnh. Trên mặt ông ta nhanh chóng hiện lên sự kinh ngạc khó có thể tin được, ngón tay cũng càng thêm ấn mạnh hơn lên cổ tay Mạnh Phất Ảnh. Được một lát mới buông tay ra, trên mặt ông ta càng hiện rõ sự kinh ngạc lạ lùng.
“Sao?” Hiên Viên Diệp nhìn bộ dáng của Hồ thái y thì nhịn không được cất tiếng hỏi, ánh mắt hắn nhìn ông ta vừa có vẻ lo lắng nhưng cũng có vài phần chờ mong, toàn thân hắn cũng hơi căng ra một chút.
“Vương… Vương phi…” Hồ thái y bắt đầu lắp bắp, trong giọng điệu của ông ta tràn đầy sự kinh ngạc, khi nhìn Mạnh Phất Ảnh, ông ta còn khe khẽ lắc đầu.
“Thế nào, ông nói mau đi!” Hiên Viên Diệp thấy phản ứng của ông ta thì trong lòng hơi chùng xuống, có phải Phất nhi chẳng những không có mang thai mà ngược lại còn mắc phải căn bệnh quái lạ gì không?
“Rốt cuộc là có chuyện gì, sao ông không nói nhanh lên?” Hiên Viên Tinh không nhịn được giục cuống cả lên, thấy tình hình lúc này nàng ấy cũng không còn chắc chắn như trước nữa.
“Bẩm… Bẩm… Bẩm Vương gia, điều này thật khó có thể tưởng tượng được, lão thần làm nghề y nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ gặp chuyện này, thật đáng ngạc nhiên!” Hồ thái y hiển nhiên không thể tin được chuyện này là thực, ông ta thì thào lẩm bẩm.
“Nói điểm chính!” Hiên Viên Diệp không còn kiên nhẫn được nữa, hắn thấp giọng quát lên.
“Đúng, ông nói thẳng kết quả đi, thật là làm người ta sốt ruột muốn chết!” Hiên Viên Tinh cuống quít kêu lên.
“Vâng.” Hồ thái y hoảng sợ lập tức đáp lời, ông ta không dám có nửa câu vô nghĩa nữa nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng kinh ngạc, “Bẩm Vương gia, Vương phi có tin vui rồi ạ.”
“Ông… Ông chắc chứ, lần trước không phải ông đã nói…” Hiên Viên Diệp nghe thấy Hồ thái y nói vậy thì thân mình càng thêm cứng đờ, trong mắt đã tràn đầy vui mừng nhưng hắn vẫn hỏi lại theo bản năng.
“Vâng, tuy lão thần cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nhưng lão thần chắc chắn Vương phi đã có tin vui rồi. Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi!” Hồ thái y cố gắng đè nén sự kinh ngạc, ông ta nhìn Hiên Viên Diệp rồi nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Ha ha ha, là thật, là thật rồi. Lần này thì tất cả mọi người phải tin rồi nhé.” Hiên Viên Tinh cao hứng cười thành tiếng, nàng ấy vừa đảo mắt qua đám người Hiên Viên Diệp một lượt vừa đắc ý nói.
Hiên Viên Diệp chậm rãi quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, vẻ vui sướng trong mắt lúc này đã không còn khống chế được nữa. Hắn mấp máy môi khẽ lầm bầm nói nhỏ, “Phất nhi, là thật đấy!”
“Vâng, là thật.” Mạnh Phất Ảnh mừng rỡ nói, nếu Hồ thái y cũng nói vậy thì việc này tất nhiên không thể là giả rồi. Mà lúc này phản ứng của Hiên Viên Diệp tỉnh táo hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, thật đúng là người xử sự không bao giờ sợ hãi.
Thế nhưng tình hình ngay sau đó khiến nàng hoàn toàn kinh ngạc.
Sau khi nghe nàng trả lời, Hiên Viên Diệp đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, theo như những gì nàng nhìn thấy thì hắn hẳn là nhảy lên, trong miệng còn không nhịn được lớn tiếng kinh hô, “Ta được làm cha, ta được làm cha rồi.”
Trong nháy mắt ngay tại thời điểm hắn nhảy lên, không rõ quần áo bị vướng vào cái gì mà chân hắn vướng ngay vào ghế. Hắn vẫn chưa nhảy lên được đã nhào về phía trước.
Quan trọng nhất là một người võ công cái thế như hắn lại ngã bổ nhào xuống đất.
Mọi người có mặt ở đó hoàn toàn kinh sợ và khó tin nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Bọn họ cũng không dám tin hắn lại bổ nhào xuống đất như thế.
Khóe môi Tốc Phong hung hăng giật giật mấy cái. Trời ơi, hắn theo chủ tử nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy chủ tử thất thố như thế. Lúc này hắn thực hy vọng mình có thể cấp tốc ẩn thân ở chỗ nào đấy. Thuộc hạ mà lại nhìn thấy chủ tử như vậy thì thật sự khiến hắn cực kỳ sợ hãi. Có lẽ lúc này đúng ra hắn phải đi lên nâng chủ tử dậy, nhưng nếu hắn làm vậy thì có khiến ngài ấy càng thêm lúng túng hay không? Lúc này hắn thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Mạnh Phất Ảnh cũng hoàn toàn kinh ngạc, đây là nam nhân gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh không sợ hãi sao?
Hồ thái y cũng hận không thể chạy đi ngay lập tức, ông ta ở Hoàng cung đã lâu nên hiểu rõ các chủ tử luôn bận tâm đến tôn nghiêm của mình. Hiện giờ ông ta lại nhìn thấy Vương gia chật vật như vậy, sau khi ngài ấy đứng lên, không biết ngài ấy có giết chết ông để diệt khẩu hay không?
Đang lúc mọi người không biết phải làm sao thì Hiên Viên Diệp đã thong thả đứng lên. Hắn nhẹ nhàng phủi bụi trên người, hai mắt nhìn lên bụng Mạnh Phất Ảnh vẫn còn bằng phẳng rồi nói như thể có chuyện kỳ lạ vừa xảy ra, “Vừa mới bị con đá ột cước.”
Lời này của hắn thiếu chút nữa làm cho những người trong thư phòng gục ngã.
Khóe môi Tốc Phong không nhịn được giật giật mấy cái, trời ơi, đây là chủ tử của hắn thật sao? Ngài ấy đã ngã sấp xuống thì thôi, vậy mà còn tìm ra được một lý do như vậy, lại còn có thể nói một cách rất thản nhiên nữa. Tiểu chủ tử còn chưa thành hình mà đã có thể đá chủ tử ngã ra như vậy, sao lại có chuyện kỳ diệu thế hả trời?
Sau khi lấy lại được phản ứng, Thanh Trúc khẽ gục đầu xuống, cả khuôn mặt đỏ dần lên. Dù sao nàng ấy cũng không bình tĩnh được như Tốc Phong nên lúc này thực sự là không nhịn được cười, nhưng đang ở trước mặt Điện hạ nên nàng ấy cũng không dám cười thành tiếng. Có điều nếu cứ nhịn xuống thế này thì nàng ấy nhất định sẽ bị nội thương mất.
“Thất ca, con của huynh thật sự có thần lực đó!” Trên mặt Hiên Viên Tinh tràn đầy ý cười, nàng ấy nhìn Hiên Viên Diệp rồi nửa đùa nửa thật cười nói.
“Sao? Muội có ý gì?” Hiên Viên Diệp trừng mắt nhìn nàng ấy rồi nói với vẻ uy hiếp.
“Không dám, không dám, muội nào dám có ý kiến gì, muội cao hứng còn không kịp nữa là!” Hiên Viên Tinh bị hắn trừng mắt thì nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ, vốn muốn cười lớn nhưng lúc này nàng ấy cũng không dám cười ra tiếng. Vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy toàn cảnh mất mặt của Thất ca, nếu lúc này nàng ấy cười lớn thì nói không chừng Thất ca sẽ cho nàng một chưởng mất.
“Nói không chừng Tiểu vương gia chính là thần linh hạ phàm.” Đúng là gừng càng già càng cay, Hồ thái y nói vào một câu mà mặt không hề đổi sắc.
Hic! Hiên Viên Tinh hoàn toàn kinh ngạc, được rồi, thần linh hạ phàm, còn chưa lộ bụng bầu đã đá cho cha nó ngã lăn ra.
Đầu Thanh Trúc càng cúi thấp thêm vài phần, mặt nàng ấy cũng đã đỏ hơn, ngay cả cổ cũng hơi hơi đỏ lên.
Tốc Phong nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ khó chịu của Thanh Trúc thì trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Hắn nắm lấy tay nàng ấy khẽ lay lay tỏ ý nhắc nhở.
Thanh Trúc giật mình cứng đờ cả người. Nàng ấy lập tức ngước mắt lên nhìn Tốc Phong, sự chú ý nhất thời bị phân tán nên cảm giác khó chịu do phải nhịn cười cũng đã bớt đi phần nào. Có điều lúc này gương mặt nàng ấy lại đỏ ửng lên, trông nàng ấy có một chút thẹn thùng hấp dẫn khiến khuôn mặt Tốc Phong cũng đỏ lên.
“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!” Đúng lúc này thì Hiên Viên Diệp lại mở miệng nói, giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh và nghe không ra chút nào khác thường.
Mọi người như trút được gánh nặng, tất cả đều ào ào lui ra ngoài.
“Ha ha ha…” Hiên Viên Tinh vừa ra khỏi thư phòng liền nhịn không được bật cười thành tiếng, tiếng cười của nàng ấy cực kỳ thoải mái và vang dội không có gì ngăn trở được.
Thanh Trúc đã sớm sắp chết vì nghẹn, nghe thấy Hiên Viên Tinh cười to, nàng ấy cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Ha…” Tuy nhiên, nàng ấy còn chưa kịp cười thì đã nhanh chóng bị Tốc Phong bịt lại. Không đợi Thanh Trúc phản ứng, Tốc Phong đã nhanh chóng mang nàng ấy ra xa khỏi thư phòng. Đến một nơi khá xa hắn mới buông nàng ra rồi thấp giọng nói, “Được rồi, giờ cô có thể cười được rồi.” Nếu vừa rồi nàng ấy cười ở ngoài thư phòng mà Điện hạ nghe được, ngộ nhỡ Điện hạ thẹn quá hóa giận thì làm thế nào? Hiên Viên Tinh dù sao cũng là công chúa, Điện hạ chắc chắn sẽ không làm gì công chúa, nhưng bọn hắn thì đều là hạ nhân. Tuy Điện hạ không phải là người nhỏ mọn như vậy nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Giờ này làm sao Thanh Trúc còn có thể cười được nữa. Nàng ấy chằm chằm nhìn hắn rồi âm thầm thở ra một hơi, khóe môi khẽ mấp máy thốt ra câu hỏi, “Sao ngươi lại…” Lời nói đến đây thì dừng lại, trên mặt lại xuất hiện một chút đỏ ửng, nàng ấy suy tư một lúc mới hỏi lần nữa, “Vì sao phải giúp ta?”
Tốc Phong ngớ người ra, hắn âm thầm nuốt nước miếng rồi mấp máy môi thấp giọng nói, “Ta…” Lời nói đến cửa miệng thì đột nhiên dừng lại, hắn tức thì đổi giọng, “Ngộ nhỡ chọc giận Điện hạ…”
“Ừm, ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi!” Thanh Trúc tỏ vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn cười khẽ. Nàng ấy nói xong thì nhanh chóng xoay người rời đi.
Tốc Phong thấy nàng ấy rời đi thì trên mặt hiện lên vẻ ảo não, rốt cuộc hắn vừa làm cái gì vậy? Rốt cuộc hắn sợ cái gì? Bình thường dù đối mặt với nguy hiểm thế nào hắn cũng không hề sợ hãi, ấy vậy mà trước mặt nàng thì ngay cả một câu cũng không dám nói, thật vô dụng!
Trong thư phòng, Mạnh Phất Ảnh nhìn theo mọi người rời đi, lại nghe thấy tiếng Hiên Viên Tinh cười to thì khóe môi cũng không khỏi kéo ra một nụ cười khẽ, nhưng vẫn còn bận tâm đến mặt mũi của hắn nên nàng không dám cười thành tiếng.
“Nàng muốn cười thì cứ việc cười đi, không cần nhịn!” Hiên Viên Diệp buồn bực nói với nàng, ngay cả Hiên Viên Tinh cũng đã cười lớn tiếng như vậy rồi, hắn còn sợ nàng cười sao?
“Ha ha ha…” Mạnh Phất Ảnh thấy hắn nói thế thì không khách khí cười to ra tiếng, trông hắn có vẻ càng thêm buồn bực.
“Có gì hay mà cười lớn như vậy?” Ánh mắt Hiên Viên Diệp nhìn về phía nàng ẩn chứa vài phần bất mãn, trong giọng nói lại càng tỏ vẻ buồn bực, có điều hắn vẫn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Phải, phải.” Mạnh Phất Ảnh liên tục gật đầu, chuyện hắn ngã sấp xuống đã buồn cười lắm rồi, hắn lại còn tìm ra một lý do như vậy, thế mà hắn cũng nghĩ ra được.
“Con của chúng ta quả thực vô tội.” Mạnh Phất Ảnh ngưng cười, nàng nửa đùa nửa thật nói với hắn.
“Sau này không được nói việc này cho con biết!” Hiên Viên Diệp nao nao trong lòng, hắn đột nhiên nghiêm trang nói với Mạnh Phất Ảnh. Nếu để con biết chuyện mất mặt này của hắn thì hình tượng của hắn sẽ bị phá hủy mất.
Mạnh Phất Ảnh ngớ ra. Sau khi lấy lại được tinh thần, nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, nàng nhịn không được lại cười lớn, “Ha ha ha… Ha ha… “ Hiên Viên Diệp thật đáng yêu hết sức, ha ha ha, buồn cười quá đi mất, nàng cười đến chảy nước mắt. Không biết sau khi đứa nhỏ ra đời thì còn chuyện gì xảy ra nữa, nàng thật sự có chút mong đợi. Tuy trước mặt mọi người Hiên Viên Diệp vẫn luôn lạnh lùng như băng nhưng đối với nàng hắn vẫn luôn cực kỳ săn sóc, cực kỳ bảo vệ. Trong tương lai hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.
“Được rồi, nàng nghỉ một chút rồi cười tiếp nhé, cẩn thận không mệt.” Hiên Viên Diệp nhìn dáng vẻ của nàng thì trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, hắn nhẹ giọng nói với nàng.
Hả, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn không nói được gì, loại chuyện này còn có thể nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục sao? Hôm nay Hiên Viên Diệp quả thực rất biết chọc người.
“Phất nhi.” Hắn thấy nàng dừng cười liền ôm chặt nàng vào lòng, “Cảm giác này thật tuyệt!” Hắn vốn cho là cơ thể của nàng không khỏe, cứ tưởng cả đời này hắn sẽ không được làm cha, thật không ngờ ông trời lại ban cho hắn một niềm hạnh phúc lớn lao như thế.
“Đúng vậy, thật tuyệt!” Mạnh Phất Ảnh dựa vào trong lòng hắn, hạnh phúc nói.
Sau khi Hồ thái y hồi cung, chuyện Mạnh Phất Ảnh mang thai đã nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Hồ thái y cũng cẩn thận suy nghĩ lại xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ lần trước ông ta kiểm tra sai sao?
Thái hậu đang uống canh, sau khi nghe Hồng Ngọc bẩm báo chuyện này, cả bát canh lập tức rơi ngay xuống đất. Cái bát lập tức vỡ nát, canh bắn ra tung tóe đầy người. Thái hậu chẳng hề bận tâm đến chuyện này, bà vội vã cho gọi Hồ thái y tới. Sau khi nghe từ chính miệng Hồ thái y nói ra thì lúc ấy bà mới tin đó là sự thật. Trên mặt Thái hậu lập tức tràn ngập vui sướng, “Thật tốt quá, tốt quá rồi!”
Bất chấp thân thể của mình đang không được khỏe, chẳng ngại chuyện có thích hợp hay không, Thái hậu liền tự mình đến Nghệ vương phủ. Khi thấy Mạnh Phất Ảnh, bà ôm chặt nàng vào lòng rồi run rẩy nói, “Ảnh nha đầu, thật tốt quá!” Những ngày qua bà vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Hiên Viên Diệp nói đúng, nếu làm theo kế hoạch của bà thì nhất định sẽ xúc phạm đến Ảnh nha đầu, nhưng nếu không làm gì cả thì sau này… Hiện giờ tất cả ưu sầu của bà đều đã tan biến hoàn toàn.
“Hoàng nãi nãi.” Mạnh Phất Ảnh cảm động dựa thật sát vào lòng Thái hậu, nàng biết Thái hậu vẫn luôn quan tâm yêu thương nàng.
“Bây giờ Hoàng nãi nãi đã có thể yên tâm rồi.” Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt Thái hậu, chỉ cần nha đầu này được vui vẻ, hạnh phúc thì bà mới thấy an tâm.
“Nào, nào, bùa bình an này là Hoàng nãi nãi xin cho con đấy, con mang theo nó đi.” Thái hậu lấy một lá bùa bình an từ trên người ra rồi tự tay đeo lên người Mạnh Phất Ảnh, “Nó sẽ bảo vệ mẹ con các con.”
“Cảm ơn Hoàng nãi nãi!” Mạnh Phất Ảnh tươi cười xán lạn, nàng thấy bản thân mình thật sự hạnh phúc.
—–
Ngày hôm sau, ở Bạch phủ…
“Nghe nói nàng đang mang thai đứa nhỏ của Hiên Viên Diệp, chuyện này có thật không?” Bạch Dật Thần híp hai mắt lại, y nhìn nữ tử trước mặt rồi hỏi với giọng lạnh lẽo.
Nữ tử đứng phía dưới run run thân mình. Nàng ta cẩn thận nhìn y rồi nói khẽ, “Chắc là sự thật ạ. Nghe nói Thái hậu còn tự mình tới Nghệ vương phủ tặng bùa bình an cho nàng.”
Sắc mặt Bạch Dật Thần càng thêm âm trầm, vẻ ngoan tuyệt trong mắt càng thêm rõ ràng. Y nhếch môi thốt ra từng tiếng lạnh lùng, “Sao lại thế được? Nàng thật sự mang thai đứa nhỏ của Hiên Viên Diệp ư, điều này sao có thể xảy ra được?”
Thân mình cô gái lại khẽ run lên, nàng ta rủ hai mắt xuống nhưng không dám nói cái gì.
Ánh mắt Bạch Dật Thần chợt lóe lên, khóe môi cũng lập tức hiện ra tia cười lạnh, “Ngươi phải tìm cách loại bỏ đứa nhỏ của nàng đi!”
“Cái gì? Ngài nói cái gì? Muốn ta loại bỏ đứa nhỏ của Vương phi ư?” Nữ tử nhướng mắt lên kinh hoảng nhìn y rồi vội vàng lắc đầu, “Không, không được, không được, ta không thể làm thế.”
“Có gì mà không được, chỉ cần ngươi làm cho đứa nhỏ của nàng biến mất thì ta sẽ cho ngươi làm thiếp.” Mắt Bạch Dật Thần đột nhiên trầm xuống nhưng y lập tức thấp giọng dụ dỗ.
Bình luận facebook