Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-19
Chương 19: Kinh trệ
Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt híp lại, đùi phải cấp tốc nâng lên, hướng về hạ thân của hắn đá vào, một cước này, vừa nhanh, vừa ngoan độc, nếu là bị đá trúng, chỉ sợ…
Từ nhỏ nàng đã ở cô nhi viện cho đến khi lớn lên, không muốn bị bắt nạt chỉ có thể không ngừng mạnh mẽ hơn vì thế mà nàng rất chăm chỉ luyện tập nhu đạo .
Bạch Dật Thần cả kinh, người theo bản năng chợt lui ra sau để tránh khỏi nguy hiểm, bàn tay đang cầm tay nàng cũng thả lỏng rồi buông ra.
“Thật sự nàng hận ta như vậy sao?” Hai mắt híp lại, Bạch Dật Thần có chút tức giận gầm nhẹ, nàng muốn khiến y…tuyệt tử tuyệt tôn Ọ_Ọ
Tuy rằng y vừa mới thoát được nhưng một cái thúc đó mang sức gió mạnh mẽ vẫn khiến cho y có chút run sợ.
Nàng cũng quá độc ác đi
~Khôi phục sự tự do, nàng hơi hơi lui ra sau vài bước, hai mắt nhàn nhạt nhìn về phía y, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nói khẽ: “Không hận.” Khóe môi hơi nhếch lên thể hiện rõ sự lạnh lẽo cùng trào phúng.
Xem ra nam nhân này vẫn không rõ, còn tưởng rằng nàng làm vậy cũng là vì giận y.Y luôn tưởng rằng tất cả nữ nhân đều phải vây quanh y vì thế y không có cách nào chấp nhận việc nàng từ hôn.
Bạch Dật Thần nghe được lời nói của nàng, sửng sốt một chút, tận sâu trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia vui sướng, y biết trước nàng chỉ đang giận dỗi, chỉ vì trong lòng còn giận y mà thôi.
Nàng muốn nháo, vậy y sẽ theo nàng nháo, không hiểu sao trong lòng y lần đầu tiên muốn sủng một nữ nhân.
Chống lại sự vui sướng trong mắt y, Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm cười lạnh, môi đỏ mọng khẽ mở lại , từ từ nói: “Bởi vì không yên nên không hận, hiện tại ta đối với ngươi vô tâm, vô tình, càng vô cầu.”
Nếu y không rõ, nàng sẽ không ngại mà nói rõ ràng một chút để khiến y hoàn toàn hết hy vọng.
Bạch Dật Thần đột nhiên cứng người, sự vui sướng trong mắt cũng nhanh chóng bị sự kinh ngạc bao phủ.
Vô tâm, vô tình, càng vô cầu?
Hay ột câu nói “vô tâm, vô tình, càng vô cầu”.
Bạch Dật Thần hai tay theo bản năng nắm thật chặt, mắt nhanh chóng tràn ra lửa giận, cố gắng để thanh âm mang theo sự bình tĩnh: “Không… không có khả năng, trước kia nàng yêu ta như vậy sẽ không thể thay đổi nhanh như thế.”
“Con người luôn thay đổi, huống chi trước kia chính bản thân ta còn quá nhỏ không hiểu chuyện, giờ đã hiểu dĩ nhiên là sẽ không còn dây dưa với ngươi nữa.” Nàng lại từ từ nói, mà lần này nàng thậm chí trực tiếp phủ nhận cảm tình đối với Bạch Dật Thần lúc trước.
Chỉ vì quá nhỏ, không hiểu chuyện?!
Bạch Dật Thần trong lòng lại càng căng thẳng, cúi đầu xuống, nhưng lần này không rống giận mà đột nhiên ôn nhu nói: “Không còn dây dưa? Phất nhi, giữa chúng ta chỉ sợ nhất định là phải dây dưa đến cùng, trước kia nàng bám theo ta, hiện tại đến lượt ta theo đuổi nàng.”
Nàng cả đời này đừng mơ tưởng né tránh y.
“Hả?” Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày, ” Ý của Bạch công tử là muốn ta giống Bạch công tử trước kia chán ghét ta đổi thành ta chán ghét Bạch công tử sao?”
Theo đuổi nàng? A, chuyện cười nhạt nhẽo, trong ký ức của y chính là hình ảnh Mạnh Phất Ảnh lúc nào cũng theo đuôi y, làm những trò ngốc nghếch .Mặc dù nói mỗi lần đều là Phong Ngữ Lam cùng Mạnh Như Tuyết giở trò quỷ, nhưng người khôn khéo như y không có khả năng không biết.
Hiện tại y thật không biết xấu hổ sao, sao thể nói ra những lời như vậy?
Bạch Dật Thần người hơi cứng đờ, trong mắt chứa vài phần áy náy, lại nói: “Ta biết trước kia là ta không tốt, về sau ta sẽ cố gắng bồi thường cho nàng .”
Khi nói chuyện tay y duỗi tới muốn nắm tay nàng.
“Không cần, ta hiện tại không cần gì cả, chỉ cần Bạch công tử đồng ý từ hôn, ta sẽ rất cảm kích.” Mạnh Phất Ảnh mắt hơi lóe, tiếng nói lạnh lùng không có nửa điểm cảm tình.
Trước kia, nếu y nói như thế với Mạnh Phất Ảnh, khi đó nàng ấy nhất định sẽ vô cùng cảm động, hạnh phúc.
Đáng tiếc nàng không như Mạnh Phất Ảnh trước đây, nàng không cần một người nam nhân ưu tú nhưng vô tình.
Bạch Dật Thần nhìn thẳng vào mắt nàng, lửa giận trong nháy mắt bốc lên, y nói lời ngọt ngào không nghĩ tới nàng lại có thái độ như thế, mà câu “không cần” càng đả kích y nặng hơn.
“Mặc kệ nàng oán cũng được, hận cũng thế, lần này ta tuyệt đối sẽ không buông tay.” Thanh âm cực lực đè nén lửa giận , vô cùng quả quyết.
Mạnh Phất Ảnh lông mày nhíu lại, trong mắt cũng thêm vài phần lãnh ý, nam nhân này thật là không thể nói lý.
“Nàng cũng không cần đi cầu xin Thái Hậu, cầu xin cũng vô dụng thôi, phương bắc chiến loạn lại nổi dậy, Hầu gia năm ngày sau xuất chinh, lần này kinh phí có hơn một nửa là của Bạch phủ bỏ ra, nàng cảm thấy không có sự đồng ý của ta, Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ giải trừ hôn ước của chúng ta sao? Ta khuyên nàng không cần uổng phí tâm cơ làm gì.” Bạch Dật Thần nhìn thấy sự trầm mặc của nàng lại cuồng vọng , đắc ý nói.
Y không nói nàng cũng hiểu được tình huống trước mặt.Mạnh Phất Ảnh hai mắt híp lại. Có tiền là lớn lắm sao? Nàng chán ghét nhất loại người như thế .
Nàng cũng biết phụ thân năm ngày sau phải xuất chinh, nhưng thật sự không ngờ kinh phí là Bạch phủ bỏ ra …
Hơi giật mình, hai mắt chợt lóe, trong đầu nàng đột nhiên có một kế hoạch thật hoàn mỹ.
“Được, chúng ta hãy chờ xem.” Khóe môi từ từ cong lên một nụ cười yếu ớt ,tà ác mà yêu dã.
Nói xong không thèm liếc nhìn y lấy một cái, liền nhanh chóng xoay người rời đi, đối với y nàng không có nửa điểm lưu luyến, không có nửa điểm luyến tiếc.
Ở hiện đại cũng không có ai biết, nàng còn có một tuyệt kỹ, năm đó khi vừa mới rời khỏi cô nhi viện, nàng đã gặp được một kỳ nhân.
Người nọ là có thể nói là thần thâu tái thế, chỉ cần vật hắn muốn thì không có chuyện không lấy được. Thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong quân đội của Nhật Bản , hắn trộm vật tư, trộm tình báo không ít lần , và đương nhiên chưa từng thất bại.
Lần đầu hắn gặp nàng liền muốn thu nàng làm đồ đệ, nói tay nàng mau, mắt mau, tâm càng nhanh hơn.
Nàng bất quá thấy chơi cũng vui liền theo học, hắn cũng đem tất cả kỹ thuật truyền lại cho nàng.
Tuy rằng được hắn chân truyền, nhưng lại bị hắn buộc phải thề rằng trộm tiền thì không được chiếm làm của riêng.
Nếu sớm biết như vậy thì nàng đã không học. Vì thế ở hiện đại nàng chưa từng có cơ hội thể hiện tuyệt kỹ này, nhưng hôm nay chung quy lại có chỗ để sử dụng.
Bạch Dật Thần có rất nhiều tiền đúng không?
Rất kiêu ngạo đúng không?
Nếu đến lúc xuất chinh y không giao ra kinh phí, thì …
Nàng bỗng nở một nụ cười vui sướng, môi càng lúc càng cong lên.
Nếu y không đồng ý từ hôn, không đồng ý giải quyết vấn đề trong hoà khí thì cũng đừng có trách nàng.
Nhưng hiện tại còn thiếu một nam nhân, một người có khí thế, bối cảnh cùng thế lực lớn có thể chống lại được Bạch Dật Thần, nếu có người đó phối hợp diễn cùng thì nàng mới có thể hoàn thành cái kế hoạch này được.
Người nam nhân này…
Mạnh Phất Ảnh mắt lại lóe lên .
Vừa về tới các viện, Thanh Trúc liền vội vàng đón nàng: “Chủ tử, người không sao chứ?!”
Chủ tử cả ngày hôm nay không cho nàng đi theo, khiến nàng sợ hãi lo lắng vô cùng, đặc biệt là sau khi nghe Đông Nhi nói chuyện đã xảy ra hôm nay thì trái tim của nàng càng treo cao hơn.
Bỗng ngửi thấy mùi rượu trên người Mạnh Phất Ảnh ,Thanh Trúc hơi nhíu mày, hô nhỏ, “Chủ tử, người uống rượu sao!” Nhanh chóng hướng sang Đông Nhi đang đứng bên cạnh, gấp giọng nói: “Mau, mau đi lấy canh giải rượu cho chủ tử .”
“Ta không sao.” Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thanh Trúc, có chút buồn cười nhưng cũng cảm thấy ấm lòng, nha đầu này là toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.
“Người còn nói không có việc gì, chủ tử không cho Thanh Trúc đi theo thiếu chút nữa đã bị Phong Ngữ Lam hãm hại.” Thanh Trúc nghe thấy khẩu khí của nàng thì không cho là đúng, hơi giận dữ nói.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi khẽ trào phúng, chỉ bằng Phong Ngữ Lam thì sao có thể hãm hại được nàng.
Hôm nay, nàng không cho Thanh Trúc đi theo, chính là biết các nàng sẽ nháo động, vốn muốn làm cho Mạnh Như Tuyết phải hiện hình, nhưng thật không ngờ Mạnh Như Tuyết so với tưởng tượng của nàng còn giảo hoạt hơn.
Như vậy cũng tốt, như vậy trò chơi sẽ càng kích thích hơn.
“Phong Ngữ Lam chỉ là một con cờ, ta càng có hứng thú hơn với người ở sau lưng bày mưu tính kế .” Đi vào phòng, Mạnh Phất Ảnh giống như tùy ý nói, mắt lại hơi dừng lại ở trên người nha đầu đang đứng bên trong phòng, nhợt nhạt cười.
Nàng biết nơi này có gian tế của Mạnh Như Tuyết , dù sao nàng cũng không để ý gian tế đi giúp truyền lời, nàng muốn buộc Mạnh Như Tuyết phải có hành động, như vậy mới có thể bắt được đuôi hồ li của nàng ta.
Thanh Trúc sửng sốt một chút lập tức hiểu được ý của nàng liền phụ họa, nói: “Vâng, nhất định phải tra ra người nọ.’’
Nhìn Thu Nhi đứng ở khá xa phía sau hơi run rẩy, trong mắt Mạnh Phất Ảnh ẩn chứa một tia thâm ý khác , cười khẽ.
Thứ tư , lúc trời tối.
Cải trang thật kĩ, Mạnh Phất Ảnh lặng lẽ không một tiếng động xâm nhập Bạch phủ, dựa vào sự phán đoán cực kì sâu sắc , nàng rất nhanh tìm được bảo khố của Bạch gia. (bảo khố: nơi cất dấu tiền bạc, vật báu)
Nhìn ngân lượng sáng choang, ánh vàng rực rỡ trước mặt , Mạnh Phất Ảnh ngây người, tiền của Bạch phủ bạc thật quá nhiều.
Xem ra lúc trời tối nàng có chút vội .
Khi nàng rốt cục đem rương ngân lượng cuối cùng ‘chuyển’ ra thì mới âm thầm thở ra một hơi.
TMD ! Mệt chết nàng.
Cuối cùng thì ‘chuyển’ xong rồi.
Ngày mai là ngày phụ thân xuất chinh cũng chính là thời điểm Bạch Dật Thần giao ra ngân lượng.
Chỉ có một ngày cho dù Bạch Dật Thần có bản lãnh thông thiên cũng không thể kiếm được nhiều ngân lượng như vậy, vì thế ngày mai nàng sẽ chờ xem màn biểu diễn hay ho của y.
Nàng cố ý chọn ngày cuối cùng ra tay để Bạch Dật Thần không có mảy may cơ hội xoay người.
“Thân thủ không tệ.” Khi nàng đang âm thầm đắc ý, một tiếng nói lười biếng, thong dong đột nhiên từ trong bóng tối truyền đến.
Giọng nói này khiến Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ.
Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt híp lại, đùi phải cấp tốc nâng lên, hướng về hạ thân của hắn đá vào, một cước này, vừa nhanh, vừa ngoan độc, nếu là bị đá trúng, chỉ sợ…
Từ nhỏ nàng đã ở cô nhi viện cho đến khi lớn lên, không muốn bị bắt nạt chỉ có thể không ngừng mạnh mẽ hơn vì thế mà nàng rất chăm chỉ luyện tập nhu đạo .
Bạch Dật Thần cả kinh, người theo bản năng chợt lui ra sau để tránh khỏi nguy hiểm, bàn tay đang cầm tay nàng cũng thả lỏng rồi buông ra.
“Thật sự nàng hận ta như vậy sao?” Hai mắt híp lại, Bạch Dật Thần có chút tức giận gầm nhẹ, nàng muốn khiến y…tuyệt tử tuyệt tôn Ọ_Ọ
Tuy rằng y vừa mới thoát được nhưng một cái thúc đó mang sức gió mạnh mẽ vẫn khiến cho y có chút run sợ.
Nàng cũng quá độc ác đi
~Khôi phục sự tự do, nàng hơi hơi lui ra sau vài bước, hai mắt nhàn nhạt nhìn về phía y, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nói khẽ: “Không hận.” Khóe môi hơi nhếch lên thể hiện rõ sự lạnh lẽo cùng trào phúng.
Xem ra nam nhân này vẫn không rõ, còn tưởng rằng nàng làm vậy cũng là vì giận y.Y luôn tưởng rằng tất cả nữ nhân đều phải vây quanh y vì thế y không có cách nào chấp nhận việc nàng từ hôn.
Bạch Dật Thần nghe được lời nói của nàng, sửng sốt một chút, tận sâu trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia vui sướng, y biết trước nàng chỉ đang giận dỗi, chỉ vì trong lòng còn giận y mà thôi.
Nàng muốn nháo, vậy y sẽ theo nàng nháo, không hiểu sao trong lòng y lần đầu tiên muốn sủng một nữ nhân.
Chống lại sự vui sướng trong mắt y, Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm cười lạnh, môi đỏ mọng khẽ mở lại , từ từ nói: “Bởi vì không yên nên không hận, hiện tại ta đối với ngươi vô tâm, vô tình, càng vô cầu.”
Nếu y không rõ, nàng sẽ không ngại mà nói rõ ràng một chút để khiến y hoàn toàn hết hy vọng.
Bạch Dật Thần đột nhiên cứng người, sự vui sướng trong mắt cũng nhanh chóng bị sự kinh ngạc bao phủ.
Vô tâm, vô tình, càng vô cầu?
Hay ột câu nói “vô tâm, vô tình, càng vô cầu”.
Bạch Dật Thần hai tay theo bản năng nắm thật chặt, mắt nhanh chóng tràn ra lửa giận, cố gắng để thanh âm mang theo sự bình tĩnh: “Không… không có khả năng, trước kia nàng yêu ta như vậy sẽ không thể thay đổi nhanh như thế.”
“Con người luôn thay đổi, huống chi trước kia chính bản thân ta còn quá nhỏ không hiểu chuyện, giờ đã hiểu dĩ nhiên là sẽ không còn dây dưa với ngươi nữa.” Nàng lại từ từ nói, mà lần này nàng thậm chí trực tiếp phủ nhận cảm tình đối với Bạch Dật Thần lúc trước.
Chỉ vì quá nhỏ, không hiểu chuyện?!
Bạch Dật Thần trong lòng lại càng căng thẳng, cúi đầu xuống, nhưng lần này không rống giận mà đột nhiên ôn nhu nói: “Không còn dây dưa? Phất nhi, giữa chúng ta chỉ sợ nhất định là phải dây dưa đến cùng, trước kia nàng bám theo ta, hiện tại đến lượt ta theo đuổi nàng.”
Nàng cả đời này đừng mơ tưởng né tránh y.
“Hả?” Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày, ” Ý của Bạch công tử là muốn ta giống Bạch công tử trước kia chán ghét ta đổi thành ta chán ghét Bạch công tử sao?”
Theo đuổi nàng? A, chuyện cười nhạt nhẽo, trong ký ức của y chính là hình ảnh Mạnh Phất Ảnh lúc nào cũng theo đuôi y, làm những trò ngốc nghếch .Mặc dù nói mỗi lần đều là Phong Ngữ Lam cùng Mạnh Như Tuyết giở trò quỷ, nhưng người khôn khéo như y không có khả năng không biết.
Hiện tại y thật không biết xấu hổ sao, sao thể nói ra những lời như vậy?
Bạch Dật Thần người hơi cứng đờ, trong mắt chứa vài phần áy náy, lại nói: “Ta biết trước kia là ta không tốt, về sau ta sẽ cố gắng bồi thường cho nàng .”
Khi nói chuyện tay y duỗi tới muốn nắm tay nàng.
“Không cần, ta hiện tại không cần gì cả, chỉ cần Bạch công tử đồng ý từ hôn, ta sẽ rất cảm kích.” Mạnh Phất Ảnh mắt hơi lóe, tiếng nói lạnh lùng không có nửa điểm cảm tình.
Trước kia, nếu y nói như thế với Mạnh Phất Ảnh, khi đó nàng ấy nhất định sẽ vô cùng cảm động, hạnh phúc.
Đáng tiếc nàng không như Mạnh Phất Ảnh trước đây, nàng không cần một người nam nhân ưu tú nhưng vô tình.
Bạch Dật Thần nhìn thẳng vào mắt nàng, lửa giận trong nháy mắt bốc lên, y nói lời ngọt ngào không nghĩ tới nàng lại có thái độ như thế, mà câu “không cần” càng đả kích y nặng hơn.
“Mặc kệ nàng oán cũng được, hận cũng thế, lần này ta tuyệt đối sẽ không buông tay.” Thanh âm cực lực đè nén lửa giận , vô cùng quả quyết.
Mạnh Phất Ảnh lông mày nhíu lại, trong mắt cũng thêm vài phần lãnh ý, nam nhân này thật là không thể nói lý.
“Nàng cũng không cần đi cầu xin Thái Hậu, cầu xin cũng vô dụng thôi, phương bắc chiến loạn lại nổi dậy, Hầu gia năm ngày sau xuất chinh, lần này kinh phí có hơn một nửa là của Bạch phủ bỏ ra, nàng cảm thấy không có sự đồng ý của ta, Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ giải trừ hôn ước của chúng ta sao? Ta khuyên nàng không cần uổng phí tâm cơ làm gì.” Bạch Dật Thần nhìn thấy sự trầm mặc của nàng lại cuồng vọng , đắc ý nói.
Y không nói nàng cũng hiểu được tình huống trước mặt.Mạnh Phất Ảnh hai mắt híp lại. Có tiền là lớn lắm sao? Nàng chán ghét nhất loại người như thế .
Nàng cũng biết phụ thân năm ngày sau phải xuất chinh, nhưng thật sự không ngờ kinh phí là Bạch phủ bỏ ra …
Hơi giật mình, hai mắt chợt lóe, trong đầu nàng đột nhiên có một kế hoạch thật hoàn mỹ.
“Được, chúng ta hãy chờ xem.” Khóe môi từ từ cong lên một nụ cười yếu ớt ,tà ác mà yêu dã.
Nói xong không thèm liếc nhìn y lấy một cái, liền nhanh chóng xoay người rời đi, đối với y nàng không có nửa điểm lưu luyến, không có nửa điểm luyến tiếc.
Ở hiện đại cũng không có ai biết, nàng còn có một tuyệt kỹ, năm đó khi vừa mới rời khỏi cô nhi viện, nàng đã gặp được một kỳ nhân.
Người nọ là có thể nói là thần thâu tái thế, chỉ cần vật hắn muốn thì không có chuyện không lấy được. Thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong quân đội của Nhật Bản , hắn trộm vật tư, trộm tình báo không ít lần , và đương nhiên chưa từng thất bại.
Lần đầu hắn gặp nàng liền muốn thu nàng làm đồ đệ, nói tay nàng mau, mắt mau, tâm càng nhanh hơn.
Nàng bất quá thấy chơi cũng vui liền theo học, hắn cũng đem tất cả kỹ thuật truyền lại cho nàng.
Tuy rằng được hắn chân truyền, nhưng lại bị hắn buộc phải thề rằng trộm tiền thì không được chiếm làm của riêng.
Nếu sớm biết như vậy thì nàng đã không học. Vì thế ở hiện đại nàng chưa từng có cơ hội thể hiện tuyệt kỹ này, nhưng hôm nay chung quy lại có chỗ để sử dụng.
Bạch Dật Thần có rất nhiều tiền đúng không?
Rất kiêu ngạo đúng không?
Nếu đến lúc xuất chinh y không giao ra kinh phí, thì …
Nàng bỗng nở một nụ cười vui sướng, môi càng lúc càng cong lên.
Nếu y không đồng ý từ hôn, không đồng ý giải quyết vấn đề trong hoà khí thì cũng đừng có trách nàng.
Nhưng hiện tại còn thiếu một nam nhân, một người có khí thế, bối cảnh cùng thế lực lớn có thể chống lại được Bạch Dật Thần, nếu có người đó phối hợp diễn cùng thì nàng mới có thể hoàn thành cái kế hoạch này được.
Người nam nhân này…
Mạnh Phất Ảnh mắt lại lóe lên .
Vừa về tới các viện, Thanh Trúc liền vội vàng đón nàng: “Chủ tử, người không sao chứ?!”
Chủ tử cả ngày hôm nay không cho nàng đi theo, khiến nàng sợ hãi lo lắng vô cùng, đặc biệt là sau khi nghe Đông Nhi nói chuyện đã xảy ra hôm nay thì trái tim của nàng càng treo cao hơn.
Bỗng ngửi thấy mùi rượu trên người Mạnh Phất Ảnh ,Thanh Trúc hơi nhíu mày, hô nhỏ, “Chủ tử, người uống rượu sao!” Nhanh chóng hướng sang Đông Nhi đang đứng bên cạnh, gấp giọng nói: “Mau, mau đi lấy canh giải rượu cho chủ tử .”
“Ta không sao.” Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thanh Trúc, có chút buồn cười nhưng cũng cảm thấy ấm lòng, nha đầu này là toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.
“Người còn nói không có việc gì, chủ tử không cho Thanh Trúc đi theo thiếu chút nữa đã bị Phong Ngữ Lam hãm hại.” Thanh Trúc nghe thấy khẩu khí của nàng thì không cho là đúng, hơi giận dữ nói.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi khẽ trào phúng, chỉ bằng Phong Ngữ Lam thì sao có thể hãm hại được nàng.
Hôm nay, nàng không cho Thanh Trúc đi theo, chính là biết các nàng sẽ nháo động, vốn muốn làm cho Mạnh Như Tuyết phải hiện hình, nhưng thật không ngờ Mạnh Như Tuyết so với tưởng tượng của nàng còn giảo hoạt hơn.
Như vậy cũng tốt, như vậy trò chơi sẽ càng kích thích hơn.
“Phong Ngữ Lam chỉ là một con cờ, ta càng có hứng thú hơn với người ở sau lưng bày mưu tính kế .” Đi vào phòng, Mạnh Phất Ảnh giống như tùy ý nói, mắt lại hơi dừng lại ở trên người nha đầu đang đứng bên trong phòng, nhợt nhạt cười.
Nàng biết nơi này có gian tế của Mạnh Như Tuyết , dù sao nàng cũng không để ý gian tế đi giúp truyền lời, nàng muốn buộc Mạnh Như Tuyết phải có hành động, như vậy mới có thể bắt được đuôi hồ li của nàng ta.
Thanh Trúc sửng sốt một chút lập tức hiểu được ý của nàng liền phụ họa, nói: “Vâng, nhất định phải tra ra người nọ.’’
Nhìn Thu Nhi đứng ở khá xa phía sau hơi run rẩy, trong mắt Mạnh Phất Ảnh ẩn chứa một tia thâm ý khác , cười khẽ.
Thứ tư , lúc trời tối.
Cải trang thật kĩ, Mạnh Phất Ảnh lặng lẽ không một tiếng động xâm nhập Bạch phủ, dựa vào sự phán đoán cực kì sâu sắc , nàng rất nhanh tìm được bảo khố của Bạch gia. (bảo khố: nơi cất dấu tiền bạc, vật báu)
Nhìn ngân lượng sáng choang, ánh vàng rực rỡ trước mặt , Mạnh Phất Ảnh ngây người, tiền của Bạch phủ bạc thật quá nhiều.
Xem ra lúc trời tối nàng có chút vội .
Khi nàng rốt cục đem rương ngân lượng cuối cùng ‘chuyển’ ra thì mới âm thầm thở ra một hơi.
TMD ! Mệt chết nàng.
Cuối cùng thì ‘chuyển’ xong rồi.
Ngày mai là ngày phụ thân xuất chinh cũng chính là thời điểm Bạch Dật Thần giao ra ngân lượng.
Chỉ có một ngày cho dù Bạch Dật Thần có bản lãnh thông thiên cũng không thể kiếm được nhiều ngân lượng như vậy, vì thế ngày mai nàng sẽ chờ xem màn biểu diễn hay ho của y.
Nàng cố ý chọn ngày cuối cùng ra tay để Bạch Dật Thần không có mảy may cơ hội xoay người.
“Thân thủ không tệ.” Khi nàng đang âm thầm đắc ý, một tiếng nói lười biếng, thong dong đột nhiên từ trong bóng tối truyền đến.
Giọng nói này khiến Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ.
Bình luận facebook