Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-78
Chương 79: Tài năng của nàng làm hắn chấn động
Quang cảnh lần này so với lần trước hắn đến hoàn toàn khác hẳn. Lần trước khi hắn đến đây, nơi này chỉ là một đống hỗn độn, vật liệu sắt thép la liệt ngổn ngang. Nhưng bây giờ, chúng đã trở thành các thiết bị được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, hơn nữa đều là những thiết bị hắn chưa từng thấy bao giờ.
Những thiết bị này chính là những thứ được làm từ đống sắt vụn phế liệu mà hắn đã thấy lần trước.
“Đây là … là …” Hiên Viên Diệp nhìn chằm chằm vào các thiết bị, hắn lắp bắp một hồi cũng không nói được một câu.
Mạnh Phất Ảnh nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn thì mỉm cười nhẹ nhàng, nàng cũng không lên tiếng gọi hắn, mặc kệ cho hắn kinh ngạc chấn động. Nàng tin rằng lúc trước đến đây, hắn tuyệt đối không ngờ mọi thứ lại có kết quả thế này.
Mà đây vẫn chỉ là một phần. Những máy dệt này so với xã hội hiện giờ cũng phải tiên tiến hơn ít nhất mấy trăm năm, những công nhân được mướn tuy có chút lạ lẫm với máy móc nhưng hiện tại đã cho ra được một ít sản phẩm.
Vải vóc được tạo ra từ máy dệt này có độ nhẵn nhụi, bóng loáng vượt xa so với các loại vải vóc của thời đại bây giờ, hơn nữa việc sản xuất lại nhanh hơn rất nhiều.
Vải vóc được dệt ra trong niên đại này đều cực kỳ thô ráp, những người trong Hoàng thất hoặc người có tiền sang lắm cũng chỉ được mặc các loại vải làm từ sợi tơ tằm thiên nhiên đan thủ công, loại vải này khá dày dặn và khi mặc lên tương đối thoải mái nhưng không được bóng sáng như tơ lụa thời hiện đại.
Vải được dệt ra từ máy dệt của Mạnh Phất Ảnh cũng không khác biệt lắm so với tơ lụa thượng đẳng ở thời đại bây giờ nhưng so với tơ lụa đang bày bán ngoài chợ, vải do nàng tạo ra có độ bóng sáng và mềm mại hơn hẳn, mềm mịn y hệt da người.
Hiên Viên Diệp đưa tay sờ lên mấy tấm tơ lụa, đôi mắt hắn không ngừng trợn lên, vẻ kinh ngạc trong con ngươi càng lúc càng thêm rõ ràng, mà bàn tay lại có vẻ hơi cứng đờ, dường như không dám tin vào cảm giác của mình nữa.
“Những thứ này đều là sản phẩm vừa mới dệt được, chàng thấy thế nào?” Mạnh Phất Ảnh vẫn chằm chằm nhìn hắn từ nãy bây giờ mới lên tiếng, khi thấy bàn tay hắn đang sờ trên tơ lụa không muốn rời đi, khóe môi nàng càng tràn ra ý cười, tơ lụa thế này đảm bảo hắn chưa từng thấy bao giờ.
Lúc này Hiên Viên Diệp mới hồi phục lại tinh thần, hắn quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, tròng mắt lóe lên, môi khẽ nhúc nhích chậm rãi thốt lên từng tiếng, “Phất nhi, những thứ này đều do nàng làm sao?”.
Giờ phút này trong giọng nói của hắn vẫn tràn đầy khó tin và kinh ngạc, đến tận lúc này, hắn vẫn không thể tin được mọi thứ trước mắt là thật, càng không thể tin những thứ này đều do nàng làm ra.
“Chàng thử nói xem?” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cong lên, nàng lườm hắn một cái, đến bây giờ nam nhân này vẫn còn chưa tin nàng? Hắn vẫn đang hoài nghi nàng?
Không phải nàng làm thì chẳng nhẽ hắn làm? Nhớ lúc trước hắn không cho nàng tiếp tục, trong lòng Mạnh Phất Ảnh càng thêm buồn bực, nếu không nhờ Nhu phi hỗ trợ, chắc chắn nàng không thể thành công nhanh như vậy, chỉ sợ hắn cũng chẳng được thấy những thứ này.
“Nhưng mà … nhưng mà …” Hiên Viên Diệp đương nhiên phát hiện ra âm điệu ảo não trong giọng nói của nàng, có điều lúc này trong lòng hắn vẫn rất kinh ngạc nên không nhịn được lại kêu lên, “Sao nàng có thể nghĩ ra những thứ này? Sao nàng lại biết nhiều như vậy?”
Mạnh Phất Ảnh run sợ một chút, đúng nha, sao nàng có thể biết những thứ này, nữ nhân cổ đại đương nhiên không thể biết những thứ này, không chỉ nữ nhân mà ngay cả nam nhân cũng khó có thể biết được.
Đối với vấn đề này, nàng vĩnh viễn không thể có câu trả lời cho hắn.
“Thế nào? Chàng không nghĩ tới thì thiếp cũng không thể nghĩ tới, chàng không hiểu thì thiếp cũng không thể hiểu hay sao?” Mạnh Phất Ảnh chằm chằm nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng cong lên, trong giọng nói lộ rõ sự bất mãn.
“Ta không phải có ý này.” Hiên Viên Diệp ngẩn người rồi vội vàng nói, hắn không có ý xem nhẹ nàng, chỉ vì hắn quá quá kinh hãi mà thôi.
“Ý chàng không phải như vậy thì là thế nào?” Mạnh Phất Ảnh cố ý trừng mắt nhìn hắn, trong mắt lộ rõ sự tức giận, “Từ khi bắt đầu chàng đã không tin tưởng ta, tuy rằng ngoài miệng không nói ra nhưng ta biết, chàng và Phi Ưng đều giống nhau, đều cho rằng ta đang cố tình làm loạn, chàng cho rằng ta chỉ là một nữ nhân, ta chẳng thể làm nên trò trống gì đúng không?”
Mạnh Phất Ảnh quả thật có giận hắn lúc trước đã không tin nàng, nhưng vào lúc này, nàng cố tình làm ầm ĩ lên chỉ để dời đi sự chú ý của hắn, không muốn hắn tiếp tục tra hỏi tại sao nàng lại biết những việc này.
Đương nhiên đánh lạc hướng hắn là việc không hề dễ dàng, mọi thứ trước mắt đã khiến hắn quá mức kinh ngạc, huống chi còn những thứ khác trong nhà xưởng.
Mạnh Phất Ảnh thầm nghĩ, không biết có nên dẫn hắn đi xem những thứ còn lại trong nhà xưởng không? Chỉ sợ hắn quá kinh ngạc …
“Được rồi được rồi, là ta sai, ta không nên không tin nàng.” Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi thấp giọng an ủi, có điều trong lòng hắn vẫn không cách nào khống chế được sự kinh ngạc, nhất là khi thấy đống tơ lụa trước mắt, hai tròng mắt hắn lại híp lại một chút.
“Vương phi, Người muốn nhuộm tơ lụa này thành màu gì?” Đúng lúc này một nữ công đi tới. Thấy Hiên Viên Diệp đang ôm chặt Mạnh Phất Ảnh, nàng ta run sợ đứng chờ một lúc nhưng vẫn không thấy Hiên Viên Diệp có ý nới ra, nàng ta nhịn không được đành bạo gan hỏi.
“Nhuộm tơ lụa là ý gì? Tơ lụa còn có thể có màu sắc khác sao? Không phải đều là màu trắng à?” Không đợi Mạnh Phất Ảnh trả lời, Hiên Viên Diệp đã nghi ngờ hỏi luôn, tơ lụa là loại vải hết sức đặc biệt, không dễ bị nhuộm màu, trước kia cũng có vài thương gia muốn nhuộm màu tơ lụa nhưng sau khi làm xong thì ra được loại vải có màu sắc hết sức khó coi, từ đó về sau tơ lụa chỉ có màu trắng.
“Thuốc nhuộm đã được điều chế theo đúng lời ta nói chưa?” Mạnh Phất Ảnh thoát khỏi vòng tay Hiên Viên Diệp rồi nhìn sang nữ công kia nhẹ giọng hỏi.
“Vâng, mọi thứ đã được làm đúng theo lời Vương phi nói rồi ạ.” Nữ công kia hơi bất ngờ một chút rồi lập tức trả lời, thần sắc gương mặt nàng ta có đôi chút khẩn trương nhưng lời nói vẫn cực kỳ rõ ràng.
“Được, ta đi xem thế nào.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp lời, trong giọng nói biểu lộ vài phần trầm trọng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên điều chế thuốc nhuộm, không biết hiệu quả thế nào?
Cũng may lúc trước khi còn đi học, nàng đã từng vừa học vừa làm qua việc này, lại đã từng làm tại một nhà máy nhuộm vải. Mặc dù không trực tiếp tham gia phối thuốc nhuộm nhưng mỗi ngày đều tiếp xúc với nó nên nàng vẫn biết một chút.
Mạnh Phất Ảnh vừa nói vừa theo nữ công kia đi vào bên trong, không để ý gì đến Hiên Viên Diệp nữa, dường như nàng đã quên mất sự có mặt của hắn.
Hiên Viên Diệp hơi run một chút nhưng cũng lập tức đi theo, trong lòng hắn vẫn không thôi hoài nghi, không biết nàng định nhuộm tơ lụa thành ra thế nào?
Lúc này hắn đã không còn dám nghi ngờ nàng nữa, bởi vì hết thảy mọi chuyện vốn không thể làm được, vào trong tay nàng lại trở nên dễ dàng.
Toàn bộ tơ lụa đã được chuẩn bị xong và được xếp lại một chỗ, Mạnh Phất Ảnh phân phó mọi người bỏ từng kiện vào từng loại thuốc nhuộm khác nhau, sau đó nàng bắt đầu căn thời gian để lấy ra.
Vừa chờ, Mạnh Phất Ảnh vừa thầm nghĩ, chờ khi đống tơ lụa này được nhuộm thật đẹp, nàng sẽ lấy vài tấm cho Thái hậu và Nhu phi, cũng có thể may ít y phục cho Hiên Viên Diệp, những thứ do bản thân mình tạo ra, đương nhiên muốn bản thân mình được hưởng thụ trước.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Mạnh Phất Ảnh sợ có chỗ nào không ổn nên không dám rời đi, nàng tự mình xem xét từng chảo nhuộm, xem xét sự biến đổi màu sắc trong từng cái một.
Hiên Viên Diệp từ nãy vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng. Hắn xem phải lại xem trái, xem ra còn vội vàng khẩn trương hơn cả nàng. Lúc này hắn không còn dáng vẻ rét lạnh nữa mà đã chuyển hẳn sang thái độ tò mò.
Đến thời gian đã định, Mạnh Phất Ảnh liền sai người lấy toàn bộ tơ lụa ra đem phơi ở ngoài trời. Tạm thời xem ra, màu sắc trên tơ lụa đều không hề sai, cực kỳ cân xứng, cực kỳ nhẵn nhụi, từng mảng màu đều cực kỳ sáng rõ, tiếp theo phải xem sau khi phơi khô thì hiệu quả sẽ thế nào.
Hiện giờ đang là mùa hè, lại đúng lúc chính ngọ, mặt trời tỏa nắng chói chang, rất thích hợp cho việc phơi phóng tơ lụa.
Hiên Viên Diệp nhìn đám tơ lụa đang được phơi ngoài nắng, hai tròng mắt khẽ nheo lại, cho dù là loại vải bình thường thì màu sắc cũng không được cân xứng, sáng đẹp như vậy.
Một lần nữa hắn lại bị nàng làm cho chấn động.
“Phất nhi, nàng thật sự làm Bản vương hết sức kinh ngạc, hết sức chấn động.” Hiên Viên Diệp vừa vươn tay ra nắm tay nàng vừa kinh ngạc nói, mọi thứ trước mắt tựa như mây mù dày đặc, khiến hắn vô cùng hoảng hốt, khiến hắn cảm thấy mình như đang mơ vậy.
“Như vậy mà chàng đã chấn động rồi, nếu được thấy thêm những thứ khác thì không biết chàng còn chấn động đến đâu nữa?” Mạnh Phất Ảnh vừa chớp chớp đôi mắt vừa hoạt bát nói.
Đối với nàng mà nói, việc canh cửi này vẫn là việc bình thường nhất, dù có dệt ra được loại vải thượng hạng hơn nữa thì nàng cũng không cảm thấy quá nhiều kích thích.
Nếu kế tiếp hắn thấy được những đồ sứ nàng đã tạo ra, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào.
Đồ sứ do nàng tạo ra lại càng khác biệt so với đồ sứ của thời đại này, càng dễ khiến người ta kinh ngạc.
Đồ sứ ở thời đại này mặc dù dùng vật liệu cao cấp nhưng vẫn là nung trên lửa, công cụ lại quá kém nên chỉ toàn màu xám, không hề sáng bóng, hơn nữa lại cực kỳ đơn giản, cực kỳ thô ráp.
“Cái gì? Chẳng lẽ vẫn còn thứ khác nữa sao?” Bàn tay Hiên Viên Diệp đang ôm lấy tay nàng rõ ràng run lên một cái, hắn không nhịn được lại thấp giọng kêu lên, từ trước đến nay hắn vốn là người luôn luôn bình tĩnh, vậy mà lúc này lại bị nàng làm cho kinh ngạc hết lần này đến lần khác, đến nỗi quên cả che dấu tâm tình của bản thân.
“Đi thôi, chàng cứ đi theo thiếp rồi sẽ biết.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười rồi không giải thích gì thêm, nàng đưa hắn ra ngoài tới một khu sản xuất khác.
“Phất nhi, nàng rốt cuộc còn muốn làm cho Bản vương chấn động đến thế nào nữa?” Hiên Viên Diệp âm thầm thở ra một hơi rồi theo bản năng nắm chặt lấy tay nàng, cùng nàng đi ra ngoài. Hắn thật sự không biết tiếp theo nàng còn có thể cho hắn thấy những cái gì?
Chẳng lẽ cái mà hắn sắp được thấy còn làm cho hắn bất ngờ hơn được sao?
Hắn nghĩ mãi cũng không hình dung ra cái gì có thể khiến hắn kinh ngạc hơn bây giờ?
Rời khỏi khu dệt vải, Mạnh Phất Ảnh đưa hắn đến một khu sản xuất khác nằm ngay bên cạnh.
Các công nhân đều đang làm việc hết sức bận rộn. Khu sản xuất đồ sứ này không lớn như khu dệt nhuộm vải, cũng không có quá nhiều thiết bị và trông đơn giản hơn nhiều.
Hiên Viên Diệp hơi giật mình, có vẻ như có chút thất vọng, nhìn một cái hắn liền biết đây là nơi chế tạo đồ sứ, nơi này thực ra cũng không có gì đặc biệt cả.
“Đã có thành phẩm chưa vậy?” Mạnh Phất Ảnh nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn thì đương nhiên đoán được hắn đang nghĩ gì, nàng cũng không giải thích gì thêm, chỉ quay sang hỏi một công nhân gần đó.
“Bẩm Vương phi, đã có thành phẩm rồi ạ, hiện đang để hết ở sân bãi bên trong.” Người kia vốn đang bận rộn không chú ý gì đến Mạnh Phất Ảnh, khi nghe nàng hỏi mới vội vàng ngước mắt lên trả lời, trong giọng nói rõ ràng tỏ ý kinh ngạc.
Người này vốn là công nhân ở một nhà xưởng khác được Mạnh Phất Ảnh kéo tới đây, nàng đã trả cho lão gấp đôi tiền công so với bên kia. Ban đầu người này cũng vì tiền công mà tới đây, nhưng hiện tại lão đã hoàn toàn bị thuyết phục. Lúc mới đến, người này cũng cậy có tuổi và có kinh nghiệm nên tỏ ra kiêu ngạo, nhưng hiện giờ, lão đã hoàn toàn cảm thấy xấu hổ.
Cả đời lão làm công việc nung đồ sứ nhưng chưa từng thấy loại đồ sứ nào tốt như vậy, những đồ sứ này không chỉ là đồ dùng bình thường nữa mà hoàn toàn đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
“Thật vậy à, ngươi mau đưa ta tới đó xem thế nào.” Mạnh Phất Ảnh vốn đang lo không thể tạo ra sản phẩm nhanh như vậy được, nên khi nghe người kia nói đã mang ra ngoài, lại nhìn vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt lão, nàng biết các thành phẩm đó nhất định hết sức thành công.
Vừa nói, nàng vừa kéo Hiên Viên Diệp vội vàng đi vào trong. Giờ phút này, bộ dáng Vương phi đã hoàn toàn biến mất, trông nàng lúc này chẳng khác gì một chú chim én nhỏ vô cùng hoạt bát.
Hiên Viên Diệp nhíu mày cười khẽ, sao nàng lại vội vàng như vậy, không phải đó chỉ là vài món đồ sứ thôi sao?
Cùng lắm thì những đồ sứ này cũng chỉ có kiểu dáng có chút khác biệt, màu sắc có chút khác biệt so với bên ngoài. Dù sao, nhìn từ bên ngoài, nhà xưởng này cũng không khác gì các nhà xưởng khác.
Tuy rằng vừa rồi bị nhà xưởng dệt nhuộm vải của nàng làm cho kinh sợ, nhưng quả thật hắn không thấy có gì khác biệt ở chỗ này.
“Vâng.” Lão nhân công vội vàng đáp lời, có điều khi lão nói xong thì Mạnh Phất Ảnh đã kéo Hiên Viên Diệp đi được một đoạn rồi, đâu còn cần đến lão đưa đi nữa. Khóe môi lão ẩn hiện nụ cười khẽ, Vương phi này quả thật rất đặc biệt.
Hiên Viên Diệp bị nàng kéo vào tận cuối phòng. Khi nhìn thấy đám đồ sứ bày ra trước mặt, cả thân mình hắn đột nhiên run lên, vẻ mặt hiện lên vẻ không dám tin, rõ ràng là không có gì khác so với các công xưởng khác, vì sao chất lượng sản phẩm lại cách nhau xa như vậy?
Hắn chưa từng thấy đồ sứ nào lại trắng thuần như vậy, hai cái bình hoa kia, ngoại trừ mấy hoa văn được điêu khắc trên thân ra thì không có chỗ nào bị lẫn tạp sắc cả.
Hơn nữa, hoa văn điêu khắc trên bình trông cực kỳ tinh tế, xứng đáng là một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ quý giá.
Hắn đã từng nhìn thấy những bình hoa được chế tạo từ các khối ngọc, các loại bình đó hoàn toàn được điêu khắc thủ công, những cái bình kia cũng được chế tạo ra từ các khối ngọc thô có thể tìm thấy ở bất kỳ chỗ nào trong tự nhiên.
Nhưng màu sơn trắng thuần như vậy chỉ e là tìm trong cả thiên hạ này cũng không thấy.
Hắn tin rằng nếu mấy bình hoa này được bán ra trên thị trường thì nhất định sẽ bán được với một mức giá không tưởng.
Ngoài ra còn có đống bát đĩa kia, từng cái từng cái cũng đều cực kỳ tinh xảo, quả thực khiến hắn chấn động.
Làm hắn rung động hơn cả chính là một đồ sứ hình rồng, trông như một cái gối. Trong lúc nhất thời hắn còn tưởng mắt mình có vấn đề.
“Đây là cái gì?” Hắn nghi ngờ hỏi, nhìn đi nhìn lại thì vẫn rất giống một cái gối.
“Đó là gối sứ.” Mạnh Phất Ảnh nhìn theo tay hắn chỉ, khi thấy cái gối sứ thì nhẹ giọng cười nói.
Con ngươi Hiên Viên Diệp lại chợt lóe lên, hắn đảo mắt nhìn một vòng các thứ xung quanh.
Hắn biết rõ, nếu mấy thứ này được bán ra ngoài, đặc biệt khi được bán lần đầu, dù tính giá cao thế nào đi nữa cũng nhất định có người mua.
“Mấy bình hoa này, trước hết thiếp định chế tạo ra mười hai cái, trên bình sẽ khắc mười hai con vật cầm tinh rồi đem bán đấu giá để thu hồi vốn trước đã.” Mạnh Phất Ảnh mơ hồ đoán được tâm tư của hắn, nàng vừa mỉm cười vừa nhẹ giọng nói.
Có câu vật hiếm có mới là vật quý, cho nên nàng sẽ không sản xuất nhiều, hơn nữa, nàng sẽ từ từ tạo ra nhiều loại sản phẩm khác nhau rồi đem bán từng cái, trước hết là lấy tiền đi chuộc lại khối ngọc của Nhu phi, sau đó sẽ hoàn lại tiền cho hắn.
Đương nhiên cũng sẽ đủ để nàng tiếp tục thuận lợi thực hiện các bước tiếp theo trong kế hoạch.
Khóe môi Hiên Viên Diệp nhếch lên một cái, nữ nhân này quả thật lợi hại, nàng lại còn tính chỉ tạo ra mười hai bình hoa để thu hồi tất cả tiền vốn.
Hắn tin rằng, với nhà xưởng thế này, muốn tạo ra mười hai cái bình hoa như vậy nhiều nhất cũng chỉ mất mấy ngày, và phí tổn cũng chỉ khoảng mấy chục lượng, đương nhiên không tính chi phí nhập vào ban đầu.
Hắn không thể không bội phục nàng, cách làm của nàng quả thật rất cao thủ, nếu là hắn thì có lẽ chỉ nghĩ đến việc bán những thứ này ra thị trường, và nghĩ đến việc bán chúng với mức giá nào thì tốt, chứ cũng sẽ không nghĩ tới cách làm này.
Rốt cuộc nàng là nữ nhân thế nào? Hắn vẫn cho rằng mình biết rõ nàng, giờ đột nhiên lại phát hiện ra, có vẻ như còn xa hắn mới hiểu thấu được nàng.
Hắn thật sự không biết trong thân thể nho nhỏ của nàng còn cất dấu những thứ gì?
“Phất nhi, ta đột nhiên cảm thấy rất có thể nàng không phải là người.” Hiên Viên Diệp hơi buông lỏng nàng ra, xoay nàng đối diện với hắn rồi chậm rãi nói.
“Hả?” Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày lại nhưng không có vẻ bất mãn hay tức giận gì cả, nàng hiểu ý hắn, lúc trước nàng cũng hình dung về hắn như vậy.
Đương nhiên những việc này không phải do nàng tự nghĩ ra mà là do các vị tổ tông tiền bối nghĩ ra, nàng chỉ tham khảo mà thôi.
Tiếp theo, nàng còn muốn tạo ra một ít nữ trang, sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm linh tinh.
Nàng không dám dùng những đồ trang điểm của thời đại này, chất lượng của chúng thật sự quá kém, không những không tôn lên được cái đẹp của nữ nhân mà ngược lại còn làm tổn thương đến da dẻ. Nàng phát hiện bình thường Nhu phi không bao giờ dùng những thứ này.
Có điều những sản phẩm trang điểm này không thể làm qua loa được, chỉ sợ nếu phối hợp các thứ không đúng sẽ gây tổn thương cho da, vì vậy đối với những thứ này nàng cần phải nghiên cứu và thí nghiệm cẩn thận.
“Nàng là tiên tử mà ông trời ban cho Bản vương.” Hiên Viên Diệp cười khẽ, trong giọng nói cũng tràn ra ý cười, HiênViên Diệp hắn quả là may mắn mới có được nàng.
Lại nhớ đến lần đầu tiên hắn chú ý đến nàng, lúc đó bọn họ đang ở Vĩnh Thọ cung, khi đó, chính vì nàng ngoài mặt thì tỏ ra nhu thuận mà trong lòng lại giảo hoạt khó lường khiến hắn hơi kinh ngạc.
Khi đó, nhất định hắn đã có chút rung động vì nàng, nếu không hắn đã không tiếp tục chú ý đến nàng ở khắp mọi nơi như vậy.
Thậm chí đêm hôm khuy khoắt, hắn còn theo phía sau nàng, nhìn nàng từng chút từng chút chuyển toàn bộ ngân lượng trong phủ của Bạch Dật Thần ra ngoài, cuối cùng không nhịn được còn trêu đùa nàng vài câu.
Hắn thừa nhận chính hắn đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, làm cho hôn ước của nàng và Bạch Dật Thần nhanh chóng tan vỡ, hơn nữa lại tan vỡ cực nhanh mà không hề trì hoãn phút giây nào.
Hắn cố tình làm vậy để chuẩn bị cho buổi tuyển phi của mình. Chỉ có làm vậy thì nàng mới có thể có mặt trong buổi tuyển chọn phi của hắn, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận tuyển chọn nàng.
Khi đó hắn đã biết nàng vốn thông minh, cũng biết nàng không giống người thường, nhưng hắn không ngờ nàng lại có thể cường đại cỡ này …
Mà trong nhà xưởng này còn có một khu đang bị bao lại, không biết kế tiếp nàng còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
Nhưng dù là việc gì thì cũng nhất định sẽ rung động thiên hạ, tên của nàng về sau cũng nhất định được ghi vào sử sách.
Hắn suy nghĩ, về sau có khi tên hắn lại xếp sau tên nàng, thí dụ như sử sách sẽ ghi lại Mạnh Phất Ảnh lợi hại thế nào, sau đó sẽ bổ sung một câu, phu quân của nàng là Hiên Viên Diệp …
Nghĩ đến đây, Hiên Viên Diệp hơi lắc đầu, kỳ thực loại tình huống này rất có khả năng biến thành sự thật, giống như hôm nay khi hắn đi cùng nàng, mọi người chỉ kêu “Vương phi” mà hoàn toàn coi hắn như không khí.
Hắn, Hiên Viên Diệp, đã sống đến từng này tuổi nhưng chưa từng bị đối xử như vậy.
“Vương phi, bộ trà cụ đã được làm xong rồi ạ.” Đúng vào lúc này, một công nhân đang cẩn thận bưng một bộ trà cụ đi tới.
“Được, ngươi gói kỹ vào giúp ta rồi cho người đưa đến Hầu Vương phủ đưa cho Hầu gia.” Mạnh Phất Ảnh tỉ mỉ xem xét, sau khi thấy mọi thứ đều cực kỳ tinh xảo và không có khuyết điểm gì thì nhẹ giọng phân phó.
Nàng đã đặc biệt tạo ra bộ trà cụ này để dành cho Phụ thân, Phụ thân rất thích uống trà.
“Vâng ạ.” Người công nhân cung kính đáp lời rồi lập tức rời đi làm việc nàng vừa giao.
“Những thứ khác cũng bọc lại hết cho ta.” Mạnh Phất Ảnh gọi một người tới rồi phân phó.
“Những thứ đó nàng muốn đưa cho ai?” Hiên Viên Diệp vừa ôm nàng vừa cười xán lạn khác thường, hai tròng mắt hắn liếc về phía cái gối sứ, cái đó quả thật rất vừa vặn với hắn.
“Hai bình hoa này đem cho Thái hậu một cái, Nhu phi một cái, gối sứ kia là cho Phụ vương, cái cốc thì cho Tinh nhi.” Mạnh Phất Ảnh cố ý nói, nàng há lại không đoán ra tâm tư của hắn.
Những thứ kia đều là lần đầu được sản xuất ra, nhất định không thể bớt phần của Hoàng thượng, bằng không về sau khi bán rộng rãi ra thị trường, Hoàng thượng mà biết được những thứ đó là do nàng làm thì nhất định sẽ trách cứ.
Vì vậy, mọi thứ lần đầu tiên xuất ra nàng đều không bán mà đem tặng người thân hết, huống chi, nàng cũng hy vọng những người thân cận quanh nàng sẽ là những người đầu tiên được hưởng thụ những thứ nàng làm ra.
“Sao Bản vương không có gì cả?” Hiên Viên Diệp nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy bất mãn, cả đống sản phẩm vừa nãy giờ chỉ còn lại một bộ bát cũng khá tinh xảo, nhưng so với những thứ khác thì còn kém nhiều, hơn nữa, nàng cũng không thể đem trọn bộ bát kia cho hắn được.
“Vốn không có cái gì cho chàng cả.” Mạnh Phất Ảnh ngước mắt lên thành thật nói, vừa nói, nàng vừa cười thầm trong lòng, thật không ngờ hắn cũng có lúc so đo thế này.
Nàng làm sao mà quên hắn được, đồ của hắn nhất định là đặc biệt nhất nên hơi tốn chút thời gian, cũng phải mấy ngày nữa mới xuất xưởng được.
“Mạnh Phất Ảnh.” Hiên Viên Diệp trừng mắt tức giận nhìn nàng, hắn nghiến răng nghiếm lợi gầm nhẹ, nữ nhân này ai cũng tính đến, duy có hắn là không có gì?
Chẳng lẽ vị trí của hắn ở trong lòng nàng lại kém những người đó sao? Ngay cả Phụ vương lẫn Tinh nhi đều có, vì sao hắn lại không có gì?
“Chàng có hét lên thì cũng không có đâu.” Mạnh Phất Ảnh vừa liếc hắn vừa bất mãn nói, hắn tưởng rằng hắn hét lên thì nàng sợ sao? Nàng không sợ hắn đâu.
Hiên Viên Diệp ngớ người ra, bản lãnh của nữ nhân này càng ngày càng lớn, nàng thậm chí cũng không thèm để ý đến cơn giận của hắn?
Song hắn biết, nàng vốn là người không dễ bị khuất phục, la hét với nàng cũng vô ích, có điều trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực, dựa vào cái gì mà nàng lại chừa hắn ra.
Hắn rầu rĩ đứng một bên nhìn những công nhân gói từng thứ lại, trong lòng càng thêm nặng nề khó chịu.
Mọi thứ đều đã được gói lại rất kỹ.
Vừa nãy bọn họ gấp gáp rời khỏi Hoàng cung, Hiên Viên Diệp lại tưởng nàng muốn cùng hắn ra ngoài giải sầu nên không gọi Tốc Phong đi cùng, vì vậy lúc này chỉ có thể mướn tạm một chiếc xe ngựa để chở mọi thứ.
Đống tơ lụa vốn được nhuộm khá tốt, sau khi phơi nắng thì màu sắc càng thêm sáng rỡ, hiệu quả còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng. Mạnh Phất Ảnh liền chất luôn chúng lên xe ngựa.
Nàng đã phân phó công việc cho Phi Ưng, yêu cầu hắn tìm thuê cửa hàng ở bất cứ chỗ nào có cửa hàng đồ sứ, tơ lụa của Bạch Dật Thần. Lúc này hắn đang cho người trang hoàng các cửa hàng theo bản vẽ của nàng.
Trong mấy ngày nữa việc trang hoàng này chắc chắn sẽ xong xuôi, đến lúc đó, các sản phẩm sắp được sản xuất ra sẽ lập tức được vận chuyển đến đó.
Khi đó các cửa hàng của nàng nhất định sẽ tạo ra tiếng vang lớn, muốn đối phó với Bạch Dật Thần cũng dễ dàng hơn nhiều.
Ngồi trên xe ngựa, sắc mặt Hiên Viên Diệp vẫn không tốt hơn là mấy, có vẻ hắn vẫn đang giận nàng. Hắn không chủ động nói chuyện với nàng, cũng không ôm nàng như bình thường, hắn chỉ ngồi đó thẳng tắp nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn dáng vẻ của Hiên Viên Diệp, Mạnh Phất Ảnh cười thầm trong lòng. Không ngờ hắn vì nguyên nhân này mà rầu rĩ không vui đến giờ. Đương nhiên nàng cũng biết, hắn rầu rĩ không vui không chỉ vì nàng không cho hắn cái gì, mà vì hắn nghĩ rằng nàng không để hắn trong lòng.
Haiz, thật không ngờ một Hiên Viên Diệp tự tin, cao ngạo như vậy cũng có bộ dáng lo được lo mất thế này.
Không nỡ nhìn hắn buồn bực thêm, Mạnh Phất Ảnh giả vờ suy tư nói, “Còn có một kiện hàng đặc biệt hơn những thứ khác nhưng mấy ngày nữa mới có, kiện hàng này đặc biệt trân quý, thiếp vốn định tặng cho người quan trọng nhất đối với thiếp.”
Nàng vốn định làm cho hắn ngạc nhiên, nhưng nhìn bộ dạng của hắn bây giờ thì nàng không nhịn được đành để lộ ra một chút.
Hiên Viên Diệp nghe nàng nói xong thì ánh mắt lóe lên, hắn trầm tư một lúc mới hồi phục thần trí, khóe môi cũng kéo ra một tia cười khẽ, trong lòng không khỏi vui sướng, không phải bởi nàng sẽ cho hắn vật nọ vật kia, mà vì câu nói “người quan trọng nhất” của nàng.
“Trong lòng nàng, ta thật sự là người quan trọng nhất sao?” Hiên Viên Diệp lập tức ôm nàng vào lòng, nỗi buồn bực của hắn đã sớm bay biến không còn dấu vết, giờ phút này trong giọng nói của hắn tràn ngập sự dịu dàng.
“Chàng thử nói xem?” Mạnh Phất Ảnh ngẩng đầu cười khẽ, “Không phải chàng thì còn ai nữa?”
Nụ cười trên khóe môi Hiên Viên Diệp càng thêm tươi hơn, hắn gắt gao ôm nàng vào lòng nhưng không nói gì nữa, chỉ cần lời này của nàng là đủ rồi.
“Đúng rồi, nàng lấy bạc ở chỗ nào thế?” Đến bây giờ Hiên Viên Diệp mới nhớ ra chuyện này, đống phế liệu của nàng cũng cần phải có một khoản kinh phí khổng lồ mới thành ra thế này được nha.
“Bây giờ chàng mới nhớ tới chuyện này à?” Mạnh Phất Ảnh vừa đẩy vừa lườm hắn một cái, “Là do Mẫu phi cho thiếp một khối ngọc để làm chuyện này, Mẫu phi tin tưởng thiếp, ủng hộ thiếp, chứ không như chàng, chàng căn bản không tin tưởng thiếp, lại còn ngăn cản thiếp nữa.”
“Xin lỗi nàng.” Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút rồi nhẹ giọng nói. Tính hắn vốn cao ngạo, từ nhỏ đến giờ chưa từng nhận lỗi với ai, hôm nay hắn lại thật tâm nói xin lỗi nàng, đáng nhẽ lúc trước hắn phải tin tưởng nàng, ủng hộ nàng mới phải.
Vừa vào cung, Mạnh Phất Ảnh liền cho người đem các thứ đến Vĩnh Thọ cung. Lúc này Nhu phi cũng đã ở Vĩnh Thọ cung rồi. Từ sau khi thân thể khỏe lại, Nhu phi thường đến Vĩnh Thọ cung trò chuyện với Thái hậu, rất ít khi phiền đến Hoàng thượng. So với thời gian bồi tiếp Hoàng thượng, thời gian nàng bồi tiếp Thái Hậu còn nhiều hơn.
Đương nhiên không tính đến những buổi tối khi Hoàng thượng đến Nhu Tâm cung.
Kỳ thực gần đây Hoàng thượng thường xuyên đến Nhu Tâm cung, nhưng giữa nàng và Hoàng thượng cũng không phát sinh chuyện gì, Hoàng thượng có mấy lần muốn nàng nhưng nàng đều lấy lý do thân thể không thoải mái để cự tuyệt.
Hiện tại, nàng cảm thấy mình không cách nào tiếp nhận Hoàng thượng được nữa.
Trước kia Hoàng thượng vẫn có rất nhiều nữ nhân, lúc đó nàng vẫn có thể áp chế nỗi khó chịu trong lòng mà làm bộ vui vẻ đón tiếp hắn, nhưng bây giờ, nàng thật sự không làm được.
Vừa nghĩ đến Nhu phi giả, trong lòng nàng lại không khỏi đau xót, cũng càng thêm mâu thuẫn với Hoàng thượng.
Nghe nói lúc trời tối Hoàng thượng đã tới chỗ Liễu phi rồi. Lúc đó bỗng nhiên nàng lại thấy trong lòng mình mơ hồ có cảm giác được giải thoát, không hề có cảm giác ghen tỵ giống trước kia nữa.
“Ảnh nha đầu, ngươi làm gì vậy?” Thái hậu thấy đám thị vệ xách từng bọc từng bọc tiến vào thì không khỏi sửng sốt. Bà vừa tỏ vẻ không hiểu nhìn Mạnh Phất Ảnh vừa trêu ghẹo nói, “Không phải con vội vã tới đây tặng lễ vật cho ai gia đấy chứ? Không biết là thứ gì vậy?”
Ánh mắt Nhu phi cũng lóe lên, nàng đoán được nhất định đó là những thứ Phất nhi đã nói cho nàng biết lúc trước. Trong ánh mắt Nhu phi càng thêm hưng phấn mong chờ, không biết chúng có thật sự tốt như lời Phất nhi nói không.
“Hoàng nãi nãi, Người sẽ biết ngay bây giờ ạ.” Mạnh Phất Ảnh không giải thích nhiều lời mà mỉm cười thần bí rồi khẽ cười. Nàng phân phó đám cung nữ, “Các ngươi mở hòm này ra, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng các đồ vật bên trong nha.”
“Đây là bảo bối gì mà cần dè dặt cẩn trọng như vậy?” Hoàng Thái hậu càng thêm thích thú, bà liền đứng dậy đi tới.
“Đây đều là lễ vật mà Phất nhi muốn tặng Hoàng nãi nãi và Mẫu phi, có phải bảo bối gì đâu ạ.” Mạnh Phất Ảnh vui vẻ cười khẽ, vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ Thái hậu.
“Ha, thật không ngờ nha đầu tham lam này cũng có lúc tặng đồ cho chúng ta, Nhu phi ngươi xem, hôm nay mặt trời có phải mọc từ hướng tây không?” Hoàng Thái hậu nhìn Nhu phi cố ý cười nói.
“Người nói thật không sai, thần thiếp cũng hết sức cảm động đây.” Nhu phi cũng hùa theo Thái hậu, vừa nói vừa nhìn đám đồ vật kia, nàng rất sốt ruột muốn biết rốt cuộc nó là cái gì.
Đám cung nữ từ từ mở hòm rồi đem đống đồ vật bên trong ra ngoài, đầu tiên là hai bình hoa, tiếp đó là cái gối sứ định tặng cho Hoàng thượng.
Gương mặt Hoàng Thái hậu vốn đang cười đột nhiên cứng đờ, đôi mắt bà cũng trợn tròn lên, khó tin nhìn mọi thứ đang bày ra trước mắt. Theo bản năng bà vươn tay ra dè dặt cẩn trọng sờ lên một bình hoa, vừa sờ vừa kinh ngạc hỏi, “Cái này rốt cuộc là cái gì vậy? Đúng là sứ sao? Đồ sứ sao có thể đẹp thế này, lại còn rất tinh xảo, hoàn mỹ đến độ làm người ta chẳng muốn nhìn cái gì khác, ai gia sống đến từng tuổi này mà chưa từng thấy đồ vật nào đẹp đến thế này.”
Thái hậu vẫn nhìn chằm chằm vào mấy đồ sứ của Mạnh Phất Ảnh mà không hề che dấu sự kinh ngạc của bản thân. Bà thân là Thái hậu, là người đứng đầu Hậu cung này, bảo bối nào bà cũng đều đã thấy qua, đối với bà mà nói, chỉ sợ không còn thứ gì có thể làm cho bà kinh ngạc, không còn thứ gì có thể làm cho bà rung động được nữa, cũng vì vậy mà vừa rồi bà mới buông lời trêu ghẹo Phất nhi.
Vậy nhưng khi nhìn thấy mấy thứ này, bà đã thực sự kinh ngạc.
Nhu phi tuy đã sớm nghe Mạnh Phất Ảnh nói đến mấy thứ này, thậm chí còn xem qua hình vẽ của Mạnh Phất Ảnh, nhưng giờ phút này nàng cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm.
“Ảnh nha đầu, sao con có được những bảo bối này?” Thái hậu rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, có điều vẫn tỏ vẻ kinh ngạc quay sang hỏi Mạnh Phất Ảnh.
“Hoàng nãi nãi, nói ra chỉ sợ Người không tin, mấy thứ này đều do chính nàng tạo ra.” Hiên Viên Diệp vẫn nhẹ nhàng ôm Mạnh Phất Ảnh, khi nghe Hoàng Thái hậu hỏi vậy thì nhịn không được liền trả lời.
Quả nhiên câu trả lời của hắn làm Hoàng Thái hậu hoàn toàn kinh sợ, đôi mắt bà lại mở to nhìn Mạnh Phất Ảnh như thấy người ngoài hành tinh, khóe môi bà run lên một cái rồi chậm rãi thốt lên từng chữ, “Ảnh nha đầu, thật vậy không?”
“Là thật đấy ạ, thần thiếp biết chuyện này.” Nhu phi không chờ Mạnh Phất Ảnh lên tiếng mà mở miệng trả lời hộ luôn, đôi mắt nàng cũng vui mừng nhìn sang Mạnh Phất Ảnh, mang theo vài phần kiêu ngạo hệt như sự kiêu ngạo của một người mẹ, “So với bọn nam nhi, Phất nhi của chúng ta cũng không hề thua kém nha.”
Trong giọng nói của Nhu phi cũng mang theo một chút kiêu ngạo, hệt như sự kiêu ngạo của một người mẹ khi thấy con mình giỏi giang thế nào. Với những người mẹ chồng thông thường mà nói, nếu con dâu vượt qua con mình thì họ nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng Nhu phi lại không hề để ý đến điểm này.
Đương nhiên Nhu phi biết Diệp nhi cũng không để ý đến chuyện này.
Thái hậu nghe Nhu phi nói xong thì hơi sửng sốt một chút, ánh mắt theo bản năng hướng về phía Hiên Viên Diệp, khi thấy Hiên Viên Diệp vẫn cười khẽ, không có điểm gì bất thường, bà cũng lập tức cười nói, “Đúng, Ảnh nha đầu thật đúng là càng ngày càng lợi hại.”
Nói xong, bà quay sang nhìn các thứ kia rồi vui sướng nói, “Cái nào là của Hoàng nãi nãi vậy, tất cả đều của Hoàng nãi nãi phải không?”
“Hoàng nãi nãi nói Phất nhi có lòng tham, mà Hoàng nãi nãi xem ra còn tham hơn Phất nhi nữa.” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cong lên, nàng cố ý trêu ghẹo nói rồi dừng lại một chút, sau đó mới bổ sung thêm, “Hai cái bình hoa kia con biếu Hoàng nãi nãi và Mẫu phi mỗi người một cái, còn cái gối sứ hình rồng là của Phụ vương ạ.”
“Được, tốt, tốt.” Hoàng Thái hậu lập tức đáp lời rồi quay sang một cung nữ phân phó, “Ngươi đi bẩm báo Hoàng thượng, kêu Hoàng thượng đến chỗ ai gia lấy bảo bối nhé.”
“Vâng.” Tiểu cung nữ lập tức đáp lời rồi vội vàng đi ra ngoài.
Thái hậu cho Nhu phi chọn lấy một bình hoa rồi cầm cái còn lại đặt lên bàn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bình, vừa vuốt ve vừa nói, “Ngay cả bàn tay cũng có cảm giác thoải mái nha.”
“Thái hậu sai người kêu trẫm đến đây lấy bảo bối gì vậy?” Tốc độ của Hoàng thượng thật nhanh, chỉ một loáng đã có mặt tại Vĩnh Thọ cung, hơn nữa còn có Liễu phi đi cùng.
Vừa vào, Hoàng thượng nhìn thấy Nhu phi đang đứng đó thì hơi run một chút, có điều hắn lập tức chuyển ánh mắt sang Thái hậu, vừa nhìn vừa nhẹ giọng cười nói, “Thái hậu muốn trẫm đến lĩnh bảo bối gì vậy?”
Hoàng Thái hậu thấy hắn đến cùng Liễu phi thì đầu lông mày không khỏi nhíu lại một chút, bà liếc nhìn Nhu phi một cái, thấy gương mặt Nhu phi vẫn bình tĩnh không có gì khác thường thì không khỏi giật mình. Bà nhanh chóng trả lời, “Là do Ảnh nha đầu mang bảo bối tới.”
“Ồ, Phất nhi mang tới sao?” Hoàng thượng chau mày quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, “Phất nhi có bảo bối gì muốn đưa cho trẫm vậy? Phất nhi không tìm trẫm đòi bảo bối là tốt lắm rồi.” Trong giọng nói của Hoàng thượng mang theo vài phần giễu cợt, lại có vài phần không tin.
“Nói thế nào thì cũng là tâm ý của Phất nhi, Hoàng thượng cần gì phải lấy bọn nhỏ ra trêu ghẹo.” Ánh mắt Liễu phi lóe lên, nàng ta cười nói nhưng sâu trong con ngươi lại hiện lên vẻ khinh thường.
Có vật trân quý gì mà Hoàng thượng chưa từng thấy qua, nàng lại còn dám hiến tặng vật quý cho Hoàng thượng, thật là nực cười. Liễu phi vừa nói vừa liếc mắt sang Nhu phi một cái, khóe môi ẩn hiện vài phần đắc ý.
Chỉ có điều Nhu phi không hề nhìn lại nàng ta đến nửa con mắt, còn có vẻ như không nghe được lời nàng ta vừa nói.
Có lẽ, nếu đặt ở thời hiện đại, mấy thứ Mạnh Phất Ảnh tạo ra căn bản cũng không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng đây là thời cổ đại, cho tới giờ vẫn chưa ai thấy được những đồ sứ đẹp như vậy, vì vậy họ không thể không kinh ngạc, không thể không rung động, một vật chưa từng thấy sẽ được coi là một món bảo bối trân quý nhất.
“Mấy thứ đó đang được để ở bên trong.” Hoàng Thái hậu nghe Liễu phi nói xong thì hơi chau mày lại, vẻ mặt bà hiện lên vẻ bất mãn, bà há lại không hiểu tâm tư của Liễu phi hay sao, có điều bà tin rằng, khi Liễu phi thấy mấy thứ kia, chỉ sợ …
“Được, trẫm vào xem thế nào.” Hoàng thượng tuy không tin tưởng sẽ được nhìn thấy bảo bối gì nhưng nghe Thái hậu nói vậy thì cũng chiều theo ý bà. Hắn bước vào phòng, vừa bước vào thì thấy ngay chiếc gối sứ đang đặt trên bàn, hắn nhất thời kinh ngạc, bước chân lập tức dừng lại. Liễu phi từ nãy đến giờ vẫn theo sát bên cạnh Hoàng thượng cũng xuyên qua người hắn nhìn thấy chiếc gối sứ, nàng ta hoàn toàn ngây người ra.
“Cái này là cái gì vậy, hình như là sứ nhưng dường như không phải. Phất nhi, rốt cuộc đây là cái gì, từ đâu mà ngươi có được cái này?” Liễu Phi bình thường vốn trầm ổn là thế nhưng giờ phút này cũng không nhịn được lập tức lên tiếng hỏi luôn.
Mạnh Phất Ảnh vốn thấy Liễu phi đi cùng Hoàng thượng thì trên mặt đã có chút âm trầm, vừa nãy khi nghe câu nói của nàng ta thì nàng âm thầm cười lạnh, giờ lại thấy nàng ta kinh ngạc kêu lên thì tỏ vẻ tùy ý trả lời, “Cũng không phải thứ gì đặc biệt, mấy thứ này là do Phất nhi chơi đùa tạo ra, thật làm Liễu phi chê cười rồi.”
“Cái gì, những thứ này là do ngươi làm ra ư? Không thể thế được?” Liễu Phi kinh hãi kêu lên, trong lúc nhất thời quên cả giữ gìn vẻ đoan trang hàng ngày.
“Phất nhi, thật là ngươi làm sao?” Hoàng thượng cũng từ từ quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, vừa nhìn vừa hỏi với vẻ mặt khó tin.
“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ gật đầu đáp lời, nàng bỗng nhiên cảm thấy không còn hảo cảm với Hoàng thượng như trước. Nhu phi nương nương vì hắn mà chịu bao đau khổ, vừa mới từ dưới mặt đất lên trên được vài ngày, hắn đã cùng Liễu phi sớm tối một đôi.
Trước kia lúc còn có Nhu phi giả, Hoàng thượng không phải vẫn cực kỳ lưu tâm đến Nhu phi sao? Sao bây giờ lại …
“Không ngờ nha đầu này lại có bản lãnh như vậy.” Hoàng thượng nhiệt tình khen ngợi nàng không chút che dấu, “Tốt tốt, bảo bối ngươi cho trẫm, trẫm rất thích.”
Hoàng thượng lại quay sang nhìn mấy bình hoa rồi cười nói, “Bình hoa này cũng do ngươi làm à?”
“Đúng vậy ạ. Một cái là của Thái hậu, còn một cái là của Nhu phi ạ.” Mạnh Phất Ảnh ngước mắt lên tỏ vẻ mừng rỡ nói. Nàng nhìn sang cái chén còn lại rồi bổ sung thêm, “Còn cái cốc kia là của Tinh nhi ạ.”
Nàng cố ý nói vậy cho Liễu phi nghe, tất cả mọi người đều có phần, ngay cả Tinh nhi cũng có, nhưng không có phần của nàng ta.
Mà hoa văn trên hai bình hoa này đều do nàng đặc biệt thiết kế. Trên cái bình của Thái hậu có hình một con chim phượng hoàng, còn trên bình của Nhu phi là một đóa hàn mai, mấy ngày vừa rồi nàng phát hiện ra Nhu phi hết sức yêu thích hàn mai.
Về sau dù nàng có tái sản xuất ra các sản phẩm khác cũng tuyệt đối không tạo ra sản phẩm có hoa văn giống hai cái bình này.
Quả nhiên, sắc mặt Liễu phi lập tức cứng đờ, hai tròng mắt không nhịn được lại hướng về hai bình hoa kia, trong con ngươi ẩn chứa vài phần đố kỵ. Bàn tay ẩn dưới ống tay áo không khỏi nắm chặt lại.
Châu báu ngọc ngà nàng ta cũng đã thấy nhiều, ở chỗ nàng ta cũng không thiếu, nhưng mấy vật này thì nàng ta chưa từng thấy bao giờ.
Kỳ thực lúc này nàng ta rất muốn có một cái, nhưng Mạnh Phất Ảnh chưa nói gì đến nàng ta nên nàng ta cũng biết xấu hổ mà không dám mở miệng.
Lúc này Hoàng thượng không còn để ý gì đến Liễu phi nữa. Hắn thẳng tắp đi tới trước bàn cầm cái gối sứ lên rồi tỉ mỉ suy nghĩ, vừa nghĩ vừa không ngừng tán dương, “Hay, thực sự rất hay.”
Liễu phi cũng từ từ tiến lên phía trước, trên mặt càng lộ rõ vẻ hâm mộ.
Mạnh Phất Ảnh nhìn nét mặt của nàng ta thì cười thầm trong lòng, đột nhiên nhớ tới mấy sấp tơ lụa còn chưa được mở ra.
“Đúng rồi, Phất nhi còn đem mấy sấp tơ lụa đến đây để Thái hậu và Mẫu phi làm mấy bộ y phục.” Mạnh Phất Ảnh cho người mở bao ra rồi đem tơ lụa vào.
Mọi người khi nghe nàng nhắc đến tơ lụa thì không để ý cho lắm, nhưng khi thấy mấy sấp tơ lụa do đám cung nữ đang mang vào thì lại lập tức kinh hãi.
Chưa ai trong số bọn họ từng thấy tơ lụa nào mễm nhẵn mà màu sắc lại đẹp như vậy.
“Hoàng nãi nãi, hai sấp này là của Người.” Mạnh Phất Ảnh lấy ra hai sấp có màu sắc hợp với Thái hậu.
Nói xong, nàng lại lựa một sấp màu tím nhạt mang tới trước mặt Nhu phi rồi nhẹ giọng nói, “Mẫu phi, đây là màu Người thích nhất.”
Nhu phi giống nàng, cả hai đều thích màu tím. Nàng lại chọn thêm một màu nữa rồi mang đến trước mặt Nhu phi.
“Được, Phất nhi thật ngoan.” Nhu phi sửng sốt một chút, trong ánh mắt ẩn hiện vài phần cảm động, nha đầu này thật cẩn thận, mấy ngày vừa rồi ở Nhu Tâm cung còn chú ý thăm dò xem nàng thích cái gì.
Khi nhìn thấy mấy sấp tơ lụa, ánh mắt Liễu phi chợt sáng lên. Mấy thứ đồ sứ kia tuy rằng rất đẹp nhưng dù sao thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đối với y phục mà nói, cùng là một người mặc, nếu vật liệu khác nhau, màu sắc khác nhau thì khi mặc lên hiệu quả cũng khác hẳn.
Ở Hậu cung này, chẳng có nữ nhân nào mà không phải liều mạng làm đẹp, tất cả cũng chỉ vì muốn được Hoàng thượng để mắt tới.
Mà sấp vải của Mạnh Phất Ảnh vừa đem tới, dù Liễu phi cũng chưa từng thấy qua nhưng không cần nghĩ cũng biết tơ lụa này mà làm y phục mặc lên người thì nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp.
Nàng ta tha thiết chờ mong Mạnh Phất Ảnh sẽ cho nàng ta một ít, dù sao nàng ta cũng là quý phi nha.
Khi thấy Mạnh Phất Ảnh đưa cho Thái hậu hai sấp, cho Nhu phi hai sấp, trong lòng Liễu phi càng thêm đố kỵ, đặc biệt là hai sấp vải Nhu phi, màu sắc của chúng quả thực rất đẹp. Tuổi của nàng ta với Nhu phi cũng không chênh lệch lắm, hai màu này cũng rất thích hợp với nàng ta.
Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đưa vải cho Nhu phi, nàng ta liền hận không thể giơ tay đoạt lại.
Nhưng giờ đang ở Vĩnh Thọ cung, lại đứng trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng, nàng ta không thể làm như vậy được, cho nên lúc này nàng ta chỉ có thể tha thiết nhìn hai sấp vải cuối cùng. Tuy màu sắc của hai sấp này hơi nhạt nhưng vì vậy mà trông rất tươi mát, cũng rất đẹp.
“Hai sấp cuối này để lại cho Tinh nhi.” Mạnh Phất Ảnh thấy dáng vẻ tha thiết của nàng ta thì cười thầm trong lòng, vừa cười vừa cố ý nói.
Thân mình Liễu phi đột nhiên run lên, trong nháy mắt sắc mặt nàng ta đã cứng đờ, trong con người lộ rõ vẻ thất vọng, mà trong lòng lại càng ngập tràn tức giận, một hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực suýt chút nữa thì không thoát ra được.
Thế này là thế nào, nàng ta đường đường là một quý phi, Mạnh Phất Ảnh thân là vãn bối mà trước mặt nàng ta lại phân này phân nọ, không hề để ý gì đến nàng ta. Các quý phi khác không có mặt ở đây thì không nói làm gì, nhưng nàng ta hiện tại đang có mặt ở đây, Mạnh Phất Ảnh này không phải đang cố ý chọc giận nàng ta hay sao?
Mà lúc này Hoàng thượng vẫn đang mải chú ý đến chiếc gối sứ trong tay nên cũng không để ý gì đến chuyện phân chia tơ lụa, đương nhiên càng không chú ý tới sự phân chia không thỏa đáng của Mạnh Phất Ảnh.
Huống chi, nếu Hoàng thượng biết Mạnh Phất Ảnh phân chia không ổn, hắn cũng không thể nói gì được.
“Phất nhi, tơ lụa này thật sự rất mềm nhẵn và đẹp, cái này mà làm y phục thì nhất định rất hấp dẫn.” Nhu phi hiểu được ý tứ của Mạnh Phất Ảnh, liền phối hợp với nàng nói vào.
Nhu phi vốn định không lên tiếng, đối với Hoàng thượng nàng đã hoàn toàn thất vọng rồi, nhưng với hai hài tử này, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận là kẻ nào làm thương tổn đến chúng, cũng không cho phép bất luận là kẻ nào tính kế với chúng.
Lúc trước khi thấy Liễu phi và Hoàng thượng cùng nhau đi vào, trong lòng Nhu phi cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng từ khi Liễu phi lên tiếng tỏ ý coi thường Phất nhi, trong lòng nàng đã có vài phần tức giận.
“Đúng vậy. Mẫu phi vốn đã xinh đẹp, Người lại mặc thêm y phục thế này thì dung mạo chẳng khác gì thiên tiên.” Mạnh Phất Ảnh nghe Nhu phi nói xong thì ánh mắt lóe lên, nàng lại nhẹ giọng cười nói.
Ánh mắt Hoàng thượng cuối cùng cũng chuyển từ gối sứ sang phía Nhu phi, lúc này, màu tím nhạt của tơ lụa đang đặt trước mặt Nhu phi càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp mông lung sương khói của nàng.
Con ngươi Hoàng thượng ẩn hiện vài phần hoảng hốt, lại pha thêm chút kinh ngạc, vẻ đẹp của Nhu phi vốn đã không người nào theo kịp, nếu mặc thêm y phục kia vào thì không biết dáng vẻ sẽ thế nào nữa.
“Phất nhi nói rất đúng, nếu Nhu phi mặc vào thì nhất định đẹp như tiên trên trời.Trẫm sẽ sai người đến may cho Thái hậu và Nhu phi mấy bộ y phục.” Mấy ngày trước Hoàng thượng bị Nhu phi không ngừng cự tuyệt nên tức giận trong lòng, bèn cố ý tới chỗ Liễu phi. Từ trước tới nay chỗ của Liễu phi vẫn luôn là nơi yên tĩnh nhất. Hai ngày nay tâm tình hắn không thoải mái nên vẫn luôn ở chỗ Liễu phi, đương nhiên hắn cũng cố ý làm vậy để trêu tức Nhu phi.
Hắn không đến Nhu Tâm cung cũng đã được ba ngày, giờ nếu đến đó chắc hẳn Nhu phi sẽ không cự tuyệt hắn nữa.
Nhu phi nghe Hoàng thượng nói xong thì khóe môi đang cười cũng cứng lại một chút, nàng hơi cúi mặt xuống, không ai phát hiện ra bàn tay nàng đang đặt trên bàn đang nắm chặt lại.
Mạnh Phất Ảnh nhìn bàn tay Nhu phi đang nắm chặt lại thì đột nhiên cảm thấy đau lòng. Hoàng thượng có thể một tay ôm Liễu phi, một bên vẫn ôn nhu nói chuyện với Nhu phi, hắn tưởng rằng tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều nhất định không oán không hối nghe lệnh hắn ư?
Nam nhân này chỉ biết chinh phục, chỉ biết chiếm lấy mà không hề hiểu rõ tình yêu là gì.
“Được, vậy theo ý của Hoàng thượng đi.” Thái hậu đương nhiên đang cực kỳ chờ mong việc này nên khi nghe Hoàng thượng nói xong thì lập tức đáp lời.
Thái hậu đã nói vậy, Nhu phi cũng không nói gì thêm nữa, hơn nữa màu sắc này đúng là màu nàng thích, cũng là tâm ý của Phất nhi.
Con ngươi Liễu phi càng ngập tràn đố kỵ, đặc biệt khi nghe Hoàng thượng nói vậy, nàng ta càng thêm ghi hận trong lòng.
Cho tới lúc này, mọi người đều hoàn toàn quên mất nàng ta, hoàn toàn coi nàng ta như không khí.
Trong cung vốn có sẵn thợ cắt may, vì vậy, Hoàng thượng vừa truyền lệnh xong, người đó lập tức đã tới, vội vàng đo đo đạc đạc cho Thái hậu và Nhu phi. Khi thấy đống tơ lụa trước mặt, người đó liền tỏ thái độ kinh ngạc nói, “Tiểu nhân cả đời cắt may cũng chưa từng thấy loại tơ lụa nào thế này, tơ lụa này mà làm y phục thì khi mặc lên người không biết sẽ đẹp đến cỡ nào.”
Người thợ cắt may vừa nói xong, trong lòng Liễu phi càng thêm ngứa ngáy, trong con ngươi lại lộ rõ sự hâm mộ. Ngay cả thợ cắt may cũng nói thế, hiển nhiên loại vải này cực kỳ khó tìm, nếu không nhân cơ hội này làm một bộ, chỉ sợ về sau không còn cơ hội nữa.
“Hoàng thượng, tơ lụa này thật sự rất đẹp, thần thiếp cũng rất muốn có một bộ.” Liễu phi không nhịn được nữa bèn lên tiếng, có điều nàng ta không nói với Mạnh Phất Ảnh mà nũng nịu nói với Hoàng thượng.
Hoàng thượng giật mình. Hắn quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi khẽ nói, “Phất nhi, ngươi còn mảnh nào không? Liễu phi nương nương cũng vừa hay đang ở đây, ta muốn làm cho nàng một bộ.”
Sắc mặt Mạnh Phất Ảnh đột nhiên trầm xuống, nam nhân này thực đáng giận, trước mặt Nhu phi hắn còn dám nói thế.
Vốn định nói một lời từ chối cho xong chuyện, nhưng khi thấy bộ dáng ao ước của Liễu phi, ánh mắt Mạnh Phất Ảnh bỗng lóe lên, đột nhiên nàng muốn đùa cợt nàng ta một chút.
Mấy ngày nay nàng cũng phát hiện ra, bề ngoài Liễu phi trông có vẻ cực kỳ thành thật nhưng bên trong lại vô cùng âm hiểm, nàng ta đã muốn mất mặt thì cũng đừng trách nàng.
Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chăm chú nhìn Liễu phi, nàng nhếch khóe môi cười khẽ, đôi môi đỏ mọng chậm rãi thốt ra từng chữ.
ơ��2t��6{ ��z chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam quốc chí- Ngô thư-truyện Trương Hồng”.
Thời Tam Quốc có một đôi bạn rất thân nhau, một ngươi làm quan ở nước Ngụy tên là Trần Lâm, còn một người làm mưu sĩ cho Tôn Quyền ở Đông Ngô tên là Trương Hồng. Hai người đều có tài năng và rất kính trọng nhau. Họ tuy không sống cùng một nơi, nhưng vẫn thường xuyên viết thư qua lại thăm hỏi nhau và đàm luận về văn học. Một hôm, Trương Hồng nhân nhìn thấy một chiếc gối bằng gỗ lim rất đẹp, liền tức hứng viết luôn một bài phú rồi gửi cho Trần Lâm . Trần Lâm vô cùng tán thưởng bài phú này, rồi nhân một buổi tiệc đã đưa ra ọi người xem, và nói một cách tự hào rằng: “Bài phú này thực là tuyệt tác, các ông có biết không, đây là do Trương Hồng người bạn thân của tôi viết đó”. Ít lâu sau, khi Trương Hồng được đọc qua hai giai tác của Trần Lâm là “Võ khố phú” và “Ứng cơ luận” đã phải vỗ tay khen tuyệt. Trương Hồng viết thư cho Trần Lâm tỏ lòng khen ngợi phong cách sáng tác mới mẻ và độc đáo của Trầm Lâm, đồng thời còn khiêm tốn xin học hỏi Trần Lâm. Trần Lâm nhận được thư bạn cũng khiêm tốn hồi thư rằng: ” Tôi ở phương bắc đã không thông thạo tin tức, lại rất ít giao du với các văn nhân, học sĩ, tầm mắt còn rất hạn hẹp, ở chỗ tôi rất ít người viết văn chương, nên tôi trở nên có tiếng tăm cũng tương đối dễ dàng, nhưng đây không có nghĩa là tôi có tài năng xuất chúng, so với ông tôi còn kém xa, đây thật chẳng khác nào tiểu vu gặp đại vu, không thể bày trò pháp thuật được nữa ”.
(Trích trên mạng)
Đánh tiết gà (‘đả kê huyết’ hay còn gọi là ‘liệu pháp máu gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có không ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng không nuôi để ăn mà để lấy máu bổ thân. Người già ốm yếu mỗi ngày sẽ ôm con gà trống đó tới bệnh viện để người ta rút máu gà tiêm vào cơ thể mình để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà này phải chú ý bồi bổ cho gà mới có nguồn máu dồi dào, nhưng do mỗi tuần có hai lần rút máu cho nên gà trống đương nhiên không tốt rồi, nghe nói gà bị còi xương, nấu ăn không có hương vị gì hết.
Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe” có ghi thì tiêm 100cc máu gà sẽ giúp thân thể có thể tăng hệ miễn dịch, tiêm vào dưới da chứ không tiêm vào tĩnh mạch. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà có tác dụng trong rất nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm âm đạo, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà ngươi nghĩ ra được nó đều có thể trị hết, so với thần dược còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng hay sai nhưng người dân Trung Hoa lại rất tin tưởng và sùng bái nó.
Chính là, hiện nay người ta phát hiện máu gà có một loại hoocmon thúc đẩy khung xương sản sinh chất kích thích, nhưng đối với cơ thể người máu gà vẫn là một loại dị chất khiến hệ miễn dịch sản sinh hiện tượng đào thải, cơ thể phát nhiệt, rối loạn miễn dịch, cứng cơ, thậm chí dẫn tới hoại tử. Càng ngày càng có nhiều người chết do tiêm máu gà, cho nên đả kê huyết nổi lên phong ba một thời cứ thế bị dập tắt (1965). Năm 1980, Khương Côn – một nhà viết kịch còn sáng tác [Khuẩn hồng trà cùng đả kê huyết] để chế nhạo phong trào ăn theo này.
Quang cảnh lần này so với lần trước hắn đến hoàn toàn khác hẳn. Lần trước khi hắn đến đây, nơi này chỉ là một đống hỗn độn, vật liệu sắt thép la liệt ngổn ngang. Nhưng bây giờ, chúng đã trở thành các thiết bị được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, hơn nữa đều là những thiết bị hắn chưa từng thấy bao giờ.
Những thiết bị này chính là những thứ được làm từ đống sắt vụn phế liệu mà hắn đã thấy lần trước.
“Đây là … là …” Hiên Viên Diệp nhìn chằm chằm vào các thiết bị, hắn lắp bắp một hồi cũng không nói được một câu.
Mạnh Phất Ảnh nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn thì mỉm cười nhẹ nhàng, nàng cũng không lên tiếng gọi hắn, mặc kệ cho hắn kinh ngạc chấn động. Nàng tin rằng lúc trước đến đây, hắn tuyệt đối không ngờ mọi thứ lại có kết quả thế này.
Mà đây vẫn chỉ là một phần. Những máy dệt này so với xã hội hiện giờ cũng phải tiên tiến hơn ít nhất mấy trăm năm, những công nhân được mướn tuy có chút lạ lẫm với máy móc nhưng hiện tại đã cho ra được một ít sản phẩm.
Vải vóc được tạo ra từ máy dệt này có độ nhẵn nhụi, bóng loáng vượt xa so với các loại vải vóc của thời đại bây giờ, hơn nữa việc sản xuất lại nhanh hơn rất nhiều.
Vải vóc được dệt ra trong niên đại này đều cực kỳ thô ráp, những người trong Hoàng thất hoặc người có tiền sang lắm cũng chỉ được mặc các loại vải làm từ sợi tơ tằm thiên nhiên đan thủ công, loại vải này khá dày dặn và khi mặc lên tương đối thoải mái nhưng không được bóng sáng như tơ lụa thời hiện đại.
Vải được dệt ra từ máy dệt của Mạnh Phất Ảnh cũng không khác biệt lắm so với tơ lụa thượng đẳng ở thời đại bây giờ nhưng so với tơ lụa đang bày bán ngoài chợ, vải do nàng tạo ra có độ bóng sáng và mềm mại hơn hẳn, mềm mịn y hệt da người.
Hiên Viên Diệp đưa tay sờ lên mấy tấm tơ lụa, đôi mắt hắn không ngừng trợn lên, vẻ kinh ngạc trong con ngươi càng lúc càng thêm rõ ràng, mà bàn tay lại có vẻ hơi cứng đờ, dường như không dám tin vào cảm giác của mình nữa.
“Những thứ này đều là sản phẩm vừa mới dệt được, chàng thấy thế nào?” Mạnh Phất Ảnh vẫn chằm chằm nhìn hắn từ nãy bây giờ mới lên tiếng, khi thấy bàn tay hắn đang sờ trên tơ lụa không muốn rời đi, khóe môi nàng càng tràn ra ý cười, tơ lụa thế này đảm bảo hắn chưa từng thấy bao giờ.
Lúc này Hiên Viên Diệp mới hồi phục lại tinh thần, hắn quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, tròng mắt lóe lên, môi khẽ nhúc nhích chậm rãi thốt lên từng tiếng, “Phất nhi, những thứ này đều do nàng làm sao?”.
Giờ phút này trong giọng nói của hắn vẫn tràn đầy khó tin và kinh ngạc, đến tận lúc này, hắn vẫn không thể tin được mọi thứ trước mắt là thật, càng không thể tin những thứ này đều do nàng làm ra.
“Chàng thử nói xem?” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cong lên, nàng lườm hắn một cái, đến bây giờ nam nhân này vẫn còn chưa tin nàng? Hắn vẫn đang hoài nghi nàng?
Không phải nàng làm thì chẳng nhẽ hắn làm? Nhớ lúc trước hắn không cho nàng tiếp tục, trong lòng Mạnh Phất Ảnh càng thêm buồn bực, nếu không nhờ Nhu phi hỗ trợ, chắc chắn nàng không thể thành công nhanh như vậy, chỉ sợ hắn cũng chẳng được thấy những thứ này.
“Nhưng mà … nhưng mà …” Hiên Viên Diệp đương nhiên phát hiện ra âm điệu ảo não trong giọng nói của nàng, có điều lúc này trong lòng hắn vẫn rất kinh ngạc nên không nhịn được lại kêu lên, “Sao nàng có thể nghĩ ra những thứ này? Sao nàng lại biết nhiều như vậy?”
Mạnh Phất Ảnh run sợ một chút, đúng nha, sao nàng có thể biết những thứ này, nữ nhân cổ đại đương nhiên không thể biết những thứ này, không chỉ nữ nhân mà ngay cả nam nhân cũng khó có thể biết được.
Đối với vấn đề này, nàng vĩnh viễn không thể có câu trả lời cho hắn.
“Thế nào? Chàng không nghĩ tới thì thiếp cũng không thể nghĩ tới, chàng không hiểu thì thiếp cũng không thể hiểu hay sao?” Mạnh Phất Ảnh chằm chằm nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng cong lên, trong giọng nói lộ rõ sự bất mãn.
“Ta không phải có ý này.” Hiên Viên Diệp ngẩn người rồi vội vàng nói, hắn không có ý xem nhẹ nàng, chỉ vì hắn quá quá kinh hãi mà thôi.
“Ý chàng không phải như vậy thì là thế nào?” Mạnh Phất Ảnh cố ý trừng mắt nhìn hắn, trong mắt lộ rõ sự tức giận, “Từ khi bắt đầu chàng đã không tin tưởng ta, tuy rằng ngoài miệng không nói ra nhưng ta biết, chàng và Phi Ưng đều giống nhau, đều cho rằng ta đang cố tình làm loạn, chàng cho rằng ta chỉ là một nữ nhân, ta chẳng thể làm nên trò trống gì đúng không?”
Mạnh Phất Ảnh quả thật có giận hắn lúc trước đã không tin nàng, nhưng vào lúc này, nàng cố tình làm ầm ĩ lên chỉ để dời đi sự chú ý của hắn, không muốn hắn tiếp tục tra hỏi tại sao nàng lại biết những việc này.
Đương nhiên đánh lạc hướng hắn là việc không hề dễ dàng, mọi thứ trước mắt đã khiến hắn quá mức kinh ngạc, huống chi còn những thứ khác trong nhà xưởng.
Mạnh Phất Ảnh thầm nghĩ, không biết có nên dẫn hắn đi xem những thứ còn lại trong nhà xưởng không? Chỉ sợ hắn quá kinh ngạc …
“Được rồi được rồi, là ta sai, ta không nên không tin nàng.” Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi thấp giọng an ủi, có điều trong lòng hắn vẫn không cách nào khống chế được sự kinh ngạc, nhất là khi thấy đống tơ lụa trước mắt, hai tròng mắt hắn lại híp lại một chút.
“Vương phi, Người muốn nhuộm tơ lụa này thành màu gì?” Đúng lúc này một nữ công đi tới. Thấy Hiên Viên Diệp đang ôm chặt Mạnh Phất Ảnh, nàng ta run sợ đứng chờ một lúc nhưng vẫn không thấy Hiên Viên Diệp có ý nới ra, nàng ta nhịn không được đành bạo gan hỏi.
“Nhuộm tơ lụa là ý gì? Tơ lụa còn có thể có màu sắc khác sao? Không phải đều là màu trắng à?” Không đợi Mạnh Phất Ảnh trả lời, Hiên Viên Diệp đã nghi ngờ hỏi luôn, tơ lụa là loại vải hết sức đặc biệt, không dễ bị nhuộm màu, trước kia cũng có vài thương gia muốn nhuộm màu tơ lụa nhưng sau khi làm xong thì ra được loại vải có màu sắc hết sức khó coi, từ đó về sau tơ lụa chỉ có màu trắng.
“Thuốc nhuộm đã được điều chế theo đúng lời ta nói chưa?” Mạnh Phất Ảnh thoát khỏi vòng tay Hiên Viên Diệp rồi nhìn sang nữ công kia nhẹ giọng hỏi.
“Vâng, mọi thứ đã được làm đúng theo lời Vương phi nói rồi ạ.” Nữ công kia hơi bất ngờ một chút rồi lập tức trả lời, thần sắc gương mặt nàng ta có đôi chút khẩn trương nhưng lời nói vẫn cực kỳ rõ ràng.
“Được, ta đi xem thế nào.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp lời, trong giọng nói biểu lộ vài phần trầm trọng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên điều chế thuốc nhuộm, không biết hiệu quả thế nào?
Cũng may lúc trước khi còn đi học, nàng đã từng vừa học vừa làm qua việc này, lại đã từng làm tại một nhà máy nhuộm vải. Mặc dù không trực tiếp tham gia phối thuốc nhuộm nhưng mỗi ngày đều tiếp xúc với nó nên nàng vẫn biết một chút.
Mạnh Phất Ảnh vừa nói vừa theo nữ công kia đi vào bên trong, không để ý gì đến Hiên Viên Diệp nữa, dường như nàng đã quên mất sự có mặt của hắn.
Hiên Viên Diệp hơi run một chút nhưng cũng lập tức đi theo, trong lòng hắn vẫn không thôi hoài nghi, không biết nàng định nhuộm tơ lụa thành ra thế nào?
Lúc này hắn đã không còn dám nghi ngờ nàng nữa, bởi vì hết thảy mọi chuyện vốn không thể làm được, vào trong tay nàng lại trở nên dễ dàng.
Toàn bộ tơ lụa đã được chuẩn bị xong và được xếp lại một chỗ, Mạnh Phất Ảnh phân phó mọi người bỏ từng kiện vào từng loại thuốc nhuộm khác nhau, sau đó nàng bắt đầu căn thời gian để lấy ra.
Vừa chờ, Mạnh Phất Ảnh vừa thầm nghĩ, chờ khi đống tơ lụa này được nhuộm thật đẹp, nàng sẽ lấy vài tấm cho Thái hậu và Nhu phi, cũng có thể may ít y phục cho Hiên Viên Diệp, những thứ do bản thân mình tạo ra, đương nhiên muốn bản thân mình được hưởng thụ trước.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Mạnh Phất Ảnh sợ có chỗ nào không ổn nên không dám rời đi, nàng tự mình xem xét từng chảo nhuộm, xem xét sự biến đổi màu sắc trong từng cái một.
Hiên Viên Diệp từ nãy vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng. Hắn xem phải lại xem trái, xem ra còn vội vàng khẩn trương hơn cả nàng. Lúc này hắn không còn dáng vẻ rét lạnh nữa mà đã chuyển hẳn sang thái độ tò mò.
Đến thời gian đã định, Mạnh Phất Ảnh liền sai người lấy toàn bộ tơ lụa ra đem phơi ở ngoài trời. Tạm thời xem ra, màu sắc trên tơ lụa đều không hề sai, cực kỳ cân xứng, cực kỳ nhẵn nhụi, từng mảng màu đều cực kỳ sáng rõ, tiếp theo phải xem sau khi phơi khô thì hiệu quả sẽ thế nào.
Hiện giờ đang là mùa hè, lại đúng lúc chính ngọ, mặt trời tỏa nắng chói chang, rất thích hợp cho việc phơi phóng tơ lụa.
Hiên Viên Diệp nhìn đám tơ lụa đang được phơi ngoài nắng, hai tròng mắt khẽ nheo lại, cho dù là loại vải bình thường thì màu sắc cũng không được cân xứng, sáng đẹp như vậy.
Một lần nữa hắn lại bị nàng làm cho chấn động.
“Phất nhi, nàng thật sự làm Bản vương hết sức kinh ngạc, hết sức chấn động.” Hiên Viên Diệp vừa vươn tay ra nắm tay nàng vừa kinh ngạc nói, mọi thứ trước mắt tựa như mây mù dày đặc, khiến hắn vô cùng hoảng hốt, khiến hắn cảm thấy mình như đang mơ vậy.
“Như vậy mà chàng đã chấn động rồi, nếu được thấy thêm những thứ khác thì không biết chàng còn chấn động đến đâu nữa?” Mạnh Phất Ảnh vừa chớp chớp đôi mắt vừa hoạt bát nói.
Đối với nàng mà nói, việc canh cửi này vẫn là việc bình thường nhất, dù có dệt ra được loại vải thượng hạng hơn nữa thì nàng cũng không cảm thấy quá nhiều kích thích.
Nếu kế tiếp hắn thấy được những đồ sứ nàng đã tạo ra, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào.
Đồ sứ do nàng tạo ra lại càng khác biệt so với đồ sứ của thời đại này, càng dễ khiến người ta kinh ngạc.
Đồ sứ ở thời đại này mặc dù dùng vật liệu cao cấp nhưng vẫn là nung trên lửa, công cụ lại quá kém nên chỉ toàn màu xám, không hề sáng bóng, hơn nữa lại cực kỳ đơn giản, cực kỳ thô ráp.
“Cái gì? Chẳng lẽ vẫn còn thứ khác nữa sao?” Bàn tay Hiên Viên Diệp đang ôm lấy tay nàng rõ ràng run lên một cái, hắn không nhịn được lại thấp giọng kêu lên, từ trước đến nay hắn vốn là người luôn luôn bình tĩnh, vậy mà lúc này lại bị nàng làm cho kinh ngạc hết lần này đến lần khác, đến nỗi quên cả che dấu tâm tình của bản thân.
“Đi thôi, chàng cứ đi theo thiếp rồi sẽ biết.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười rồi không giải thích gì thêm, nàng đưa hắn ra ngoài tới một khu sản xuất khác.
“Phất nhi, nàng rốt cuộc còn muốn làm cho Bản vương chấn động đến thế nào nữa?” Hiên Viên Diệp âm thầm thở ra một hơi rồi theo bản năng nắm chặt lấy tay nàng, cùng nàng đi ra ngoài. Hắn thật sự không biết tiếp theo nàng còn có thể cho hắn thấy những cái gì?
Chẳng lẽ cái mà hắn sắp được thấy còn làm cho hắn bất ngờ hơn được sao?
Hắn nghĩ mãi cũng không hình dung ra cái gì có thể khiến hắn kinh ngạc hơn bây giờ?
Rời khỏi khu dệt vải, Mạnh Phất Ảnh đưa hắn đến một khu sản xuất khác nằm ngay bên cạnh.
Các công nhân đều đang làm việc hết sức bận rộn. Khu sản xuất đồ sứ này không lớn như khu dệt nhuộm vải, cũng không có quá nhiều thiết bị và trông đơn giản hơn nhiều.
Hiên Viên Diệp hơi giật mình, có vẻ như có chút thất vọng, nhìn một cái hắn liền biết đây là nơi chế tạo đồ sứ, nơi này thực ra cũng không có gì đặc biệt cả.
“Đã có thành phẩm chưa vậy?” Mạnh Phất Ảnh nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn thì đương nhiên đoán được hắn đang nghĩ gì, nàng cũng không giải thích gì thêm, chỉ quay sang hỏi một công nhân gần đó.
“Bẩm Vương phi, đã có thành phẩm rồi ạ, hiện đang để hết ở sân bãi bên trong.” Người kia vốn đang bận rộn không chú ý gì đến Mạnh Phất Ảnh, khi nghe nàng hỏi mới vội vàng ngước mắt lên trả lời, trong giọng nói rõ ràng tỏ ý kinh ngạc.
Người này vốn là công nhân ở một nhà xưởng khác được Mạnh Phất Ảnh kéo tới đây, nàng đã trả cho lão gấp đôi tiền công so với bên kia. Ban đầu người này cũng vì tiền công mà tới đây, nhưng hiện tại lão đã hoàn toàn bị thuyết phục. Lúc mới đến, người này cũng cậy có tuổi và có kinh nghiệm nên tỏ ra kiêu ngạo, nhưng hiện giờ, lão đã hoàn toàn cảm thấy xấu hổ.
Cả đời lão làm công việc nung đồ sứ nhưng chưa từng thấy loại đồ sứ nào tốt như vậy, những đồ sứ này không chỉ là đồ dùng bình thường nữa mà hoàn toàn đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
“Thật vậy à, ngươi mau đưa ta tới đó xem thế nào.” Mạnh Phất Ảnh vốn đang lo không thể tạo ra sản phẩm nhanh như vậy được, nên khi nghe người kia nói đã mang ra ngoài, lại nhìn vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt lão, nàng biết các thành phẩm đó nhất định hết sức thành công.
Vừa nói, nàng vừa kéo Hiên Viên Diệp vội vàng đi vào trong. Giờ phút này, bộ dáng Vương phi đã hoàn toàn biến mất, trông nàng lúc này chẳng khác gì một chú chim én nhỏ vô cùng hoạt bát.
Hiên Viên Diệp nhíu mày cười khẽ, sao nàng lại vội vàng như vậy, không phải đó chỉ là vài món đồ sứ thôi sao?
Cùng lắm thì những đồ sứ này cũng chỉ có kiểu dáng có chút khác biệt, màu sắc có chút khác biệt so với bên ngoài. Dù sao, nhìn từ bên ngoài, nhà xưởng này cũng không khác gì các nhà xưởng khác.
Tuy rằng vừa rồi bị nhà xưởng dệt nhuộm vải của nàng làm cho kinh sợ, nhưng quả thật hắn không thấy có gì khác biệt ở chỗ này.
“Vâng.” Lão nhân công vội vàng đáp lời, có điều khi lão nói xong thì Mạnh Phất Ảnh đã kéo Hiên Viên Diệp đi được một đoạn rồi, đâu còn cần đến lão đưa đi nữa. Khóe môi lão ẩn hiện nụ cười khẽ, Vương phi này quả thật rất đặc biệt.
Hiên Viên Diệp bị nàng kéo vào tận cuối phòng. Khi nhìn thấy đám đồ sứ bày ra trước mặt, cả thân mình hắn đột nhiên run lên, vẻ mặt hiện lên vẻ không dám tin, rõ ràng là không có gì khác so với các công xưởng khác, vì sao chất lượng sản phẩm lại cách nhau xa như vậy?
Hắn chưa từng thấy đồ sứ nào lại trắng thuần như vậy, hai cái bình hoa kia, ngoại trừ mấy hoa văn được điêu khắc trên thân ra thì không có chỗ nào bị lẫn tạp sắc cả.
Hơn nữa, hoa văn điêu khắc trên bình trông cực kỳ tinh tế, xứng đáng là một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ quý giá.
Hắn đã từng nhìn thấy những bình hoa được chế tạo từ các khối ngọc, các loại bình đó hoàn toàn được điêu khắc thủ công, những cái bình kia cũng được chế tạo ra từ các khối ngọc thô có thể tìm thấy ở bất kỳ chỗ nào trong tự nhiên.
Nhưng màu sơn trắng thuần như vậy chỉ e là tìm trong cả thiên hạ này cũng không thấy.
Hắn tin rằng nếu mấy bình hoa này được bán ra trên thị trường thì nhất định sẽ bán được với một mức giá không tưởng.
Ngoài ra còn có đống bát đĩa kia, từng cái từng cái cũng đều cực kỳ tinh xảo, quả thực khiến hắn chấn động.
Làm hắn rung động hơn cả chính là một đồ sứ hình rồng, trông như một cái gối. Trong lúc nhất thời hắn còn tưởng mắt mình có vấn đề.
“Đây là cái gì?” Hắn nghi ngờ hỏi, nhìn đi nhìn lại thì vẫn rất giống một cái gối.
“Đó là gối sứ.” Mạnh Phất Ảnh nhìn theo tay hắn chỉ, khi thấy cái gối sứ thì nhẹ giọng cười nói.
Con ngươi Hiên Viên Diệp lại chợt lóe lên, hắn đảo mắt nhìn một vòng các thứ xung quanh.
Hắn biết rõ, nếu mấy thứ này được bán ra ngoài, đặc biệt khi được bán lần đầu, dù tính giá cao thế nào đi nữa cũng nhất định có người mua.
“Mấy bình hoa này, trước hết thiếp định chế tạo ra mười hai cái, trên bình sẽ khắc mười hai con vật cầm tinh rồi đem bán đấu giá để thu hồi vốn trước đã.” Mạnh Phất Ảnh mơ hồ đoán được tâm tư của hắn, nàng vừa mỉm cười vừa nhẹ giọng nói.
Có câu vật hiếm có mới là vật quý, cho nên nàng sẽ không sản xuất nhiều, hơn nữa, nàng sẽ từ từ tạo ra nhiều loại sản phẩm khác nhau rồi đem bán từng cái, trước hết là lấy tiền đi chuộc lại khối ngọc của Nhu phi, sau đó sẽ hoàn lại tiền cho hắn.
Đương nhiên cũng sẽ đủ để nàng tiếp tục thuận lợi thực hiện các bước tiếp theo trong kế hoạch.
Khóe môi Hiên Viên Diệp nhếch lên một cái, nữ nhân này quả thật lợi hại, nàng lại còn tính chỉ tạo ra mười hai bình hoa để thu hồi tất cả tiền vốn.
Hắn tin rằng, với nhà xưởng thế này, muốn tạo ra mười hai cái bình hoa như vậy nhiều nhất cũng chỉ mất mấy ngày, và phí tổn cũng chỉ khoảng mấy chục lượng, đương nhiên không tính chi phí nhập vào ban đầu.
Hắn không thể không bội phục nàng, cách làm của nàng quả thật rất cao thủ, nếu là hắn thì có lẽ chỉ nghĩ đến việc bán những thứ này ra thị trường, và nghĩ đến việc bán chúng với mức giá nào thì tốt, chứ cũng sẽ không nghĩ tới cách làm này.
Rốt cuộc nàng là nữ nhân thế nào? Hắn vẫn cho rằng mình biết rõ nàng, giờ đột nhiên lại phát hiện ra, có vẻ như còn xa hắn mới hiểu thấu được nàng.
Hắn thật sự không biết trong thân thể nho nhỏ của nàng còn cất dấu những thứ gì?
“Phất nhi, ta đột nhiên cảm thấy rất có thể nàng không phải là người.” Hiên Viên Diệp hơi buông lỏng nàng ra, xoay nàng đối diện với hắn rồi chậm rãi nói.
“Hả?” Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày lại nhưng không có vẻ bất mãn hay tức giận gì cả, nàng hiểu ý hắn, lúc trước nàng cũng hình dung về hắn như vậy.
Đương nhiên những việc này không phải do nàng tự nghĩ ra mà là do các vị tổ tông tiền bối nghĩ ra, nàng chỉ tham khảo mà thôi.
Tiếp theo, nàng còn muốn tạo ra một ít nữ trang, sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm linh tinh.
Nàng không dám dùng những đồ trang điểm của thời đại này, chất lượng của chúng thật sự quá kém, không những không tôn lên được cái đẹp của nữ nhân mà ngược lại còn làm tổn thương đến da dẻ. Nàng phát hiện bình thường Nhu phi không bao giờ dùng những thứ này.
Có điều những sản phẩm trang điểm này không thể làm qua loa được, chỉ sợ nếu phối hợp các thứ không đúng sẽ gây tổn thương cho da, vì vậy đối với những thứ này nàng cần phải nghiên cứu và thí nghiệm cẩn thận.
“Nàng là tiên tử mà ông trời ban cho Bản vương.” Hiên Viên Diệp cười khẽ, trong giọng nói cũng tràn ra ý cười, HiênViên Diệp hắn quả là may mắn mới có được nàng.
Lại nhớ đến lần đầu tiên hắn chú ý đến nàng, lúc đó bọn họ đang ở Vĩnh Thọ cung, khi đó, chính vì nàng ngoài mặt thì tỏ ra nhu thuận mà trong lòng lại giảo hoạt khó lường khiến hắn hơi kinh ngạc.
Khi đó, nhất định hắn đã có chút rung động vì nàng, nếu không hắn đã không tiếp tục chú ý đến nàng ở khắp mọi nơi như vậy.
Thậm chí đêm hôm khuy khoắt, hắn còn theo phía sau nàng, nhìn nàng từng chút từng chút chuyển toàn bộ ngân lượng trong phủ của Bạch Dật Thần ra ngoài, cuối cùng không nhịn được còn trêu đùa nàng vài câu.
Hắn thừa nhận chính hắn đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, làm cho hôn ước của nàng và Bạch Dật Thần nhanh chóng tan vỡ, hơn nữa lại tan vỡ cực nhanh mà không hề trì hoãn phút giây nào.
Hắn cố tình làm vậy để chuẩn bị cho buổi tuyển phi của mình. Chỉ có làm vậy thì nàng mới có thể có mặt trong buổi tuyển chọn phi của hắn, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận tuyển chọn nàng.
Khi đó hắn đã biết nàng vốn thông minh, cũng biết nàng không giống người thường, nhưng hắn không ngờ nàng lại có thể cường đại cỡ này …
Mà trong nhà xưởng này còn có một khu đang bị bao lại, không biết kế tiếp nàng còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
Nhưng dù là việc gì thì cũng nhất định sẽ rung động thiên hạ, tên của nàng về sau cũng nhất định được ghi vào sử sách.
Hắn suy nghĩ, về sau có khi tên hắn lại xếp sau tên nàng, thí dụ như sử sách sẽ ghi lại Mạnh Phất Ảnh lợi hại thế nào, sau đó sẽ bổ sung một câu, phu quân của nàng là Hiên Viên Diệp …
Nghĩ đến đây, Hiên Viên Diệp hơi lắc đầu, kỳ thực loại tình huống này rất có khả năng biến thành sự thật, giống như hôm nay khi hắn đi cùng nàng, mọi người chỉ kêu “Vương phi” mà hoàn toàn coi hắn như không khí.
Hắn, Hiên Viên Diệp, đã sống đến từng này tuổi nhưng chưa từng bị đối xử như vậy.
“Vương phi, bộ trà cụ đã được làm xong rồi ạ.” Đúng vào lúc này, một công nhân đang cẩn thận bưng một bộ trà cụ đi tới.
“Được, ngươi gói kỹ vào giúp ta rồi cho người đưa đến Hầu Vương phủ đưa cho Hầu gia.” Mạnh Phất Ảnh tỉ mỉ xem xét, sau khi thấy mọi thứ đều cực kỳ tinh xảo và không có khuyết điểm gì thì nhẹ giọng phân phó.
Nàng đã đặc biệt tạo ra bộ trà cụ này để dành cho Phụ thân, Phụ thân rất thích uống trà.
“Vâng ạ.” Người công nhân cung kính đáp lời rồi lập tức rời đi làm việc nàng vừa giao.
“Những thứ khác cũng bọc lại hết cho ta.” Mạnh Phất Ảnh gọi một người tới rồi phân phó.
“Những thứ đó nàng muốn đưa cho ai?” Hiên Viên Diệp vừa ôm nàng vừa cười xán lạn khác thường, hai tròng mắt hắn liếc về phía cái gối sứ, cái đó quả thật rất vừa vặn với hắn.
“Hai bình hoa này đem cho Thái hậu một cái, Nhu phi một cái, gối sứ kia là cho Phụ vương, cái cốc thì cho Tinh nhi.” Mạnh Phất Ảnh cố ý nói, nàng há lại không đoán ra tâm tư của hắn.
Những thứ kia đều là lần đầu được sản xuất ra, nhất định không thể bớt phần của Hoàng thượng, bằng không về sau khi bán rộng rãi ra thị trường, Hoàng thượng mà biết được những thứ đó là do nàng làm thì nhất định sẽ trách cứ.
Vì vậy, mọi thứ lần đầu tiên xuất ra nàng đều không bán mà đem tặng người thân hết, huống chi, nàng cũng hy vọng những người thân cận quanh nàng sẽ là những người đầu tiên được hưởng thụ những thứ nàng làm ra.
“Sao Bản vương không có gì cả?” Hiên Viên Diệp nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy bất mãn, cả đống sản phẩm vừa nãy giờ chỉ còn lại một bộ bát cũng khá tinh xảo, nhưng so với những thứ khác thì còn kém nhiều, hơn nữa, nàng cũng không thể đem trọn bộ bát kia cho hắn được.
“Vốn không có cái gì cho chàng cả.” Mạnh Phất Ảnh ngước mắt lên thành thật nói, vừa nói, nàng vừa cười thầm trong lòng, thật không ngờ hắn cũng có lúc so đo thế này.
Nàng làm sao mà quên hắn được, đồ của hắn nhất định là đặc biệt nhất nên hơi tốn chút thời gian, cũng phải mấy ngày nữa mới xuất xưởng được.
“Mạnh Phất Ảnh.” Hiên Viên Diệp trừng mắt tức giận nhìn nàng, hắn nghiến răng nghiếm lợi gầm nhẹ, nữ nhân này ai cũng tính đến, duy có hắn là không có gì?
Chẳng lẽ vị trí của hắn ở trong lòng nàng lại kém những người đó sao? Ngay cả Phụ vương lẫn Tinh nhi đều có, vì sao hắn lại không có gì?
“Chàng có hét lên thì cũng không có đâu.” Mạnh Phất Ảnh vừa liếc hắn vừa bất mãn nói, hắn tưởng rằng hắn hét lên thì nàng sợ sao? Nàng không sợ hắn đâu.
Hiên Viên Diệp ngớ người ra, bản lãnh của nữ nhân này càng ngày càng lớn, nàng thậm chí cũng không thèm để ý đến cơn giận của hắn?
Song hắn biết, nàng vốn là người không dễ bị khuất phục, la hét với nàng cũng vô ích, có điều trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực, dựa vào cái gì mà nàng lại chừa hắn ra.
Hắn rầu rĩ đứng một bên nhìn những công nhân gói từng thứ lại, trong lòng càng thêm nặng nề khó chịu.
Mọi thứ đều đã được gói lại rất kỹ.
Vừa nãy bọn họ gấp gáp rời khỏi Hoàng cung, Hiên Viên Diệp lại tưởng nàng muốn cùng hắn ra ngoài giải sầu nên không gọi Tốc Phong đi cùng, vì vậy lúc này chỉ có thể mướn tạm một chiếc xe ngựa để chở mọi thứ.
Đống tơ lụa vốn được nhuộm khá tốt, sau khi phơi nắng thì màu sắc càng thêm sáng rỡ, hiệu quả còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng. Mạnh Phất Ảnh liền chất luôn chúng lên xe ngựa.
Nàng đã phân phó công việc cho Phi Ưng, yêu cầu hắn tìm thuê cửa hàng ở bất cứ chỗ nào có cửa hàng đồ sứ, tơ lụa của Bạch Dật Thần. Lúc này hắn đang cho người trang hoàng các cửa hàng theo bản vẽ của nàng.
Trong mấy ngày nữa việc trang hoàng này chắc chắn sẽ xong xuôi, đến lúc đó, các sản phẩm sắp được sản xuất ra sẽ lập tức được vận chuyển đến đó.
Khi đó các cửa hàng của nàng nhất định sẽ tạo ra tiếng vang lớn, muốn đối phó với Bạch Dật Thần cũng dễ dàng hơn nhiều.
Ngồi trên xe ngựa, sắc mặt Hiên Viên Diệp vẫn không tốt hơn là mấy, có vẻ hắn vẫn đang giận nàng. Hắn không chủ động nói chuyện với nàng, cũng không ôm nàng như bình thường, hắn chỉ ngồi đó thẳng tắp nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn dáng vẻ của Hiên Viên Diệp, Mạnh Phất Ảnh cười thầm trong lòng. Không ngờ hắn vì nguyên nhân này mà rầu rĩ không vui đến giờ. Đương nhiên nàng cũng biết, hắn rầu rĩ không vui không chỉ vì nàng không cho hắn cái gì, mà vì hắn nghĩ rằng nàng không để hắn trong lòng.
Haiz, thật không ngờ một Hiên Viên Diệp tự tin, cao ngạo như vậy cũng có bộ dáng lo được lo mất thế này.
Không nỡ nhìn hắn buồn bực thêm, Mạnh Phất Ảnh giả vờ suy tư nói, “Còn có một kiện hàng đặc biệt hơn những thứ khác nhưng mấy ngày nữa mới có, kiện hàng này đặc biệt trân quý, thiếp vốn định tặng cho người quan trọng nhất đối với thiếp.”
Nàng vốn định làm cho hắn ngạc nhiên, nhưng nhìn bộ dạng của hắn bây giờ thì nàng không nhịn được đành để lộ ra một chút.
Hiên Viên Diệp nghe nàng nói xong thì ánh mắt lóe lên, hắn trầm tư một lúc mới hồi phục thần trí, khóe môi cũng kéo ra một tia cười khẽ, trong lòng không khỏi vui sướng, không phải bởi nàng sẽ cho hắn vật nọ vật kia, mà vì câu nói “người quan trọng nhất” của nàng.
“Trong lòng nàng, ta thật sự là người quan trọng nhất sao?” Hiên Viên Diệp lập tức ôm nàng vào lòng, nỗi buồn bực của hắn đã sớm bay biến không còn dấu vết, giờ phút này trong giọng nói của hắn tràn ngập sự dịu dàng.
“Chàng thử nói xem?” Mạnh Phất Ảnh ngẩng đầu cười khẽ, “Không phải chàng thì còn ai nữa?”
Nụ cười trên khóe môi Hiên Viên Diệp càng thêm tươi hơn, hắn gắt gao ôm nàng vào lòng nhưng không nói gì nữa, chỉ cần lời này của nàng là đủ rồi.
“Đúng rồi, nàng lấy bạc ở chỗ nào thế?” Đến bây giờ Hiên Viên Diệp mới nhớ ra chuyện này, đống phế liệu của nàng cũng cần phải có một khoản kinh phí khổng lồ mới thành ra thế này được nha.
“Bây giờ chàng mới nhớ tới chuyện này à?” Mạnh Phất Ảnh vừa đẩy vừa lườm hắn một cái, “Là do Mẫu phi cho thiếp một khối ngọc để làm chuyện này, Mẫu phi tin tưởng thiếp, ủng hộ thiếp, chứ không như chàng, chàng căn bản không tin tưởng thiếp, lại còn ngăn cản thiếp nữa.”
“Xin lỗi nàng.” Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút rồi nhẹ giọng nói. Tính hắn vốn cao ngạo, từ nhỏ đến giờ chưa từng nhận lỗi với ai, hôm nay hắn lại thật tâm nói xin lỗi nàng, đáng nhẽ lúc trước hắn phải tin tưởng nàng, ủng hộ nàng mới phải.
Vừa vào cung, Mạnh Phất Ảnh liền cho người đem các thứ đến Vĩnh Thọ cung. Lúc này Nhu phi cũng đã ở Vĩnh Thọ cung rồi. Từ sau khi thân thể khỏe lại, Nhu phi thường đến Vĩnh Thọ cung trò chuyện với Thái hậu, rất ít khi phiền đến Hoàng thượng. So với thời gian bồi tiếp Hoàng thượng, thời gian nàng bồi tiếp Thái Hậu còn nhiều hơn.
Đương nhiên không tính đến những buổi tối khi Hoàng thượng đến Nhu Tâm cung.
Kỳ thực gần đây Hoàng thượng thường xuyên đến Nhu Tâm cung, nhưng giữa nàng và Hoàng thượng cũng không phát sinh chuyện gì, Hoàng thượng có mấy lần muốn nàng nhưng nàng đều lấy lý do thân thể không thoải mái để cự tuyệt.
Hiện tại, nàng cảm thấy mình không cách nào tiếp nhận Hoàng thượng được nữa.
Trước kia Hoàng thượng vẫn có rất nhiều nữ nhân, lúc đó nàng vẫn có thể áp chế nỗi khó chịu trong lòng mà làm bộ vui vẻ đón tiếp hắn, nhưng bây giờ, nàng thật sự không làm được.
Vừa nghĩ đến Nhu phi giả, trong lòng nàng lại không khỏi đau xót, cũng càng thêm mâu thuẫn với Hoàng thượng.
Nghe nói lúc trời tối Hoàng thượng đã tới chỗ Liễu phi rồi. Lúc đó bỗng nhiên nàng lại thấy trong lòng mình mơ hồ có cảm giác được giải thoát, không hề có cảm giác ghen tỵ giống trước kia nữa.
“Ảnh nha đầu, ngươi làm gì vậy?” Thái hậu thấy đám thị vệ xách từng bọc từng bọc tiến vào thì không khỏi sửng sốt. Bà vừa tỏ vẻ không hiểu nhìn Mạnh Phất Ảnh vừa trêu ghẹo nói, “Không phải con vội vã tới đây tặng lễ vật cho ai gia đấy chứ? Không biết là thứ gì vậy?”
Ánh mắt Nhu phi cũng lóe lên, nàng đoán được nhất định đó là những thứ Phất nhi đã nói cho nàng biết lúc trước. Trong ánh mắt Nhu phi càng thêm hưng phấn mong chờ, không biết chúng có thật sự tốt như lời Phất nhi nói không.
“Hoàng nãi nãi, Người sẽ biết ngay bây giờ ạ.” Mạnh Phất Ảnh không giải thích nhiều lời mà mỉm cười thần bí rồi khẽ cười. Nàng phân phó đám cung nữ, “Các ngươi mở hòm này ra, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng các đồ vật bên trong nha.”
“Đây là bảo bối gì mà cần dè dặt cẩn trọng như vậy?” Hoàng Thái hậu càng thêm thích thú, bà liền đứng dậy đi tới.
“Đây đều là lễ vật mà Phất nhi muốn tặng Hoàng nãi nãi và Mẫu phi, có phải bảo bối gì đâu ạ.” Mạnh Phất Ảnh vui vẻ cười khẽ, vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ Thái hậu.
“Ha, thật không ngờ nha đầu tham lam này cũng có lúc tặng đồ cho chúng ta, Nhu phi ngươi xem, hôm nay mặt trời có phải mọc từ hướng tây không?” Hoàng Thái hậu nhìn Nhu phi cố ý cười nói.
“Người nói thật không sai, thần thiếp cũng hết sức cảm động đây.” Nhu phi cũng hùa theo Thái hậu, vừa nói vừa nhìn đám đồ vật kia, nàng rất sốt ruột muốn biết rốt cuộc nó là cái gì.
Đám cung nữ từ từ mở hòm rồi đem đống đồ vật bên trong ra ngoài, đầu tiên là hai bình hoa, tiếp đó là cái gối sứ định tặng cho Hoàng thượng.
Gương mặt Hoàng Thái hậu vốn đang cười đột nhiên cứng đờ, đôi mắt bà cũng trợn tròn lên, khó tin nhìn mọi thứ đang bày ra trước mắt. Theo bản năng bà vươn tay ra dè dặt cẩn trọng sờ lên một bình hoa, vừa sờ vừa kinh ngạc hỏi, “Cái này rốt cuộc là cái gì vậy? Đúng là sứ sao? Đồ sứ sao có thể đẹp thế này, lại còn rất tinh xảo, hoàn mỹ đến độ làm người ta chẳng muốn nhìn cái gì khác, ai gia sống đến từng tuổi này mà chưa từng thấy đồ vật nào đẹp đến thế này.”
Thái hậu vẫn nhìn chằm chằm vào mấy đồ sứ của Mạnh Phất Ảnh mà không hề che dấu sự kinh ngạc của bản thân. Bà thân là Thái hậu, là người đứng đầu Hậu cung này, bảo bối nào bà cũng đều đã thấy qua, đối với bà mà nói, chỉ sợ không còn thứ gì có thể làm cho bà kinh ngạc, không còn thứ gì có thể làm cho bà rung động được nữa, cũng vì vậy mà vừa rồi bà mới buông lời trêu ghẹo Phất nhi.
Vậy nhưng khi nhìn thấy mấy thứ này, bà đã thực sự kinh ngạc.
Nhu phi tuy đã sớm nghe Mạnh Phất Ảnh nói đến mấy thứ này, thậm chí còn xem qua hình vẽ của Mạnh Phất Ảnh, nhưng giờ phút này nàng cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm.
“Ảnh nha đầu, sao con có được những bảo bối này?” Thái hậu rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, có điều vẫn tỏ vẻ kinh ngạc quay sang hỏi Mạnh Phất Ảnh.
“Hoàng nãi nãi, nói ra chỉ sợ Người không tin, mấy thứ này đều do chính nàng tạo ra.” Hiên Viên Diệp vẫn nhẹ nhàng ôm Mạnh Phất Ảnh, khi nghe Hoàng Thái hậu hỏi vậy thì nhịn không được liền trả lời.
Quả nhiên câu trả lời của hắn làm Hoàng Thái hậu hoàn toàn kinh sợ, đôi mắt bà lại mở to nhìn Mạnh Phất Ảnh như thấy người ngoài hành tinh, khóe môi bà run lên một cái rồi chậm rãi thốt lên từng chữ, “Ảnh nha đầu, thật vậy không?”
“Là thật đấy ạ, thần thiếp biết chuyện này.” Nhu phi không chờ Mạnh Phất Ảnh lên tiếng mà mở miệng trả lời hộ luôn, đôi mắt nàng cũng vui mừng nhìn sang Mạnh Phất Ảnh, mang theo vài phần kiêu ngạo hệt như sự kiêu ngạo của một người mẹ, “So với bọn nam nhi, Phất nhi của chúng ta cũng không hề thua kém nha.”
Trong giọng nói của Nhu phi cũng mang theo một chút kiêu ngạo, hệt như sự kiêu ngạo của một người mẹ khi thấy con mình giỏi giang thế nào. Với những người mẹ chồng thông thường mà nói, nếu con dâu vượt qua con mình thì họ nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng Nhu phi lại không hề để ý đến điểm này.
Đương nhiên Nhu phi biết Diệp nhi cũng không để ý đến chuyện này.
Thái hậu nghe Nhu phi nói xong thì hơi sửng sốt một chút, ánh mắt theo bản năng hướng về phía Hiên Viên Diệp, khi thấy Hiên Viên Diệp vẫn cười khẽ, không có điểm gì bất thường, bà cũng lập tức cười nói, “Đúng, Ảnh nha đầu thật đúng là càng ngày càng lợi hại.”
Nói xong, bà quay sang nhìn các thứ kia rồi vui sướng nói, “Cái nào là của Hoàng nãi nãi vậy, tất cả đều của Hoàng nãi nãi phải không?”
“Hoàng nãi nãi nói Phất nhi có lòng tham, mà Hoàng nãi nãi xem ra còn tham hơn Phất nhi nữa.” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cong lên, nàng cố ý trêu ghẹo nói rồi dừng lại một chút, sau đó mới bổ sung thêm, “Hai cái bình hoa kia con biếu Hoàng nãi nãi và Mẫu phi mỗi người một cái, còn cái gối sứ hình rồng là của Phụ vương ạ.”
“Được, tốt, tốt.” Hoàng Thái hậu lập tức đáp lời rồi quay sang một cung nữ phân phó, “Ngươi đi bẩm báo Hoàng thượng, kêu Hoàng thượng đến chỗ ai gia lấy bảo bối nhé.”
“Vâng.” Tiểu cung nữ lập tức đáp lời rồi vội vàng đi ra ngoài.
Thái hậu cho Nhu phi chọn lấy một bình hoa rồi cầm cái còn lại đặt lên bàn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bình, vừa vuốt ve vừa nói, “Ngay cả bàn tay cũng có cảm giác thoải mái nha.”
“Thái hậu sai người kêu trẫm đến đây lấy bảo bối gì vậy?” Tốc độ của Hoàng thượng thật nhanh, chỉ một loáng đã có mặt tại Vĩnh Thọ cung, hơn nữa còn có Liễu phi đi cùng.
Vừa vào, Hoàng thượng nhìn thấy Nhu phi đang đứng đó thì hơi run một chút, có điều hắn lập tức chuyển ánh mắt sang Thái hậu, vừa nhìn vừa nhẹ giọng cười nói, “Thái hậu muốn trẫm đến lĩnh bảo bối gì vậy?”
Hoàng Thái hậu thấy hắn đến cùng Liễu phi thì đầu lông mày không khỏi nhíu lại một chút, bà liếc nhìn Nhu phi một cái, thấy gương mặt Nhu phi vẫn bình tĩnh không có gì khác thường thì không khỏi giật mình. Bà nhanh chóng trả lời, “Là do Ảnh nha đầu mang bảo bối tới.”
“Ồ, Phất nhi mang tới sao?” Hoàng thượng chau mày quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, “Phất nhi có bảo bối gì muốn đưa cho trẫm vậy? Phất nhi không tìm trẫm đòi bảo bối là tốt lắm rồi.” Trong giọng nói của Hoàng thượng mang theo vài phần giễu cợt, lại có vài phần không tin.
“Nói thế nào thì cũng là tâm ý của Phất nhi, Hoàng thượng cần gì phải lấy bọn nhỏ ra trêu ghẹo.” Ánh mắt Liễu phi lóe lên, nàng ta cười nói nhưng sâu trong con ngươi lại hiện lên vẻ khinh thường.
Có vật trân quý gì mà Hoàng thượng chưa từng thấy qua, nàng lại còn dám hiến tặng vật quý cho Hoàng thượng, thật là nực cười. Liễu phi vừa nói vừa liếc mắt sang Nhu phi một cái, khóe môi ẩn hiện vài phần đắc ý.
Chỉ có điều Nhu phi không hề nhìn lại nàng ta đến nửa con mắt, còn có vẻ như không nghe được lời nàng ta vừa nói.
Có lẽ, nếu đặt ở thời hiện đại, mấy thứ Mạnh Phất Ảnh tạo ra căn bản cũng không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng đây là thời cổ đại, cho tới giờ vẫn chưa ai thấy được những đồ sứ đẹp như vậy, vì vậy họ không thể không kinh ngạc, không thể không rung động, một vật chưa từng thấy sẽ được coi là một món bảo bối trân quý nhất.
“Mấy thứ đó đang được để ở bên trong.” Hoàng Thái hậu nghe Liễu phi nói xong thì hơi chau mày lại, vẻ mặt bà hiện lên vẻ bất mãn, bà há lại không hiểu tâm tư của Liễu phi hay sao, có điều bà tin rằng, khi Liễu phi thấy mấy thứ kia, chỉ sợ …
“Được, trẫm vào xem thế nào.” Hoàng thượng tuy không tin tưởng sẽ được nhìn thấy bảo bối gì nhưng nghe Thái hậu nói vậy thì cũng chiều theo ý bà. Hắn bước vào phòng, vừa bước vào thì thấy ngay chiếc gối sứ đang đặt trên bàn, hắn nhất thời kinh ngạc, bước chân lập tức dừng lại. Liễu phi từ nãy đến giờ vẫn theo sát bên cạnh Hoàng thượng cũng xuyên qua người hắn nhìn thấy chiếc gối sứ, nàng ta hoàn toàn ngây người ra.
“Cái này là cái gì vậy, hình như là sứ nhưng dường như không phải. Phất nhi, rốt cuộc đây là cái gì, từ đâu mà ngươi có được cái này?” Liễu Phi bình thường vốn trầm ổn là thế nhưng giờ phút này cũng không nhịn được lập tức lên tiếng hỏi luôn.
Mạnh Phất Ảnh vốn thấy Liễu phi đi cùng Hoàng thượng thì trên mặt đã có chút âm trầm, vừa nãy khi nghe câu nói của nàng ta thì nàng âm thầm cười lạnh, giờ lại thấy nàng ta kinh ngạc kêu lên thì tỏ vẻ tùy ý trả lời, “Cũng không phải thứ gì đặc biệt, mấy thứ này là do Phất nhi chơi đùa tạo ra, thật làm Liễu phi chê cười rồi.”
“Cái gì, những thứ này là do ngươi làm ra ư? Không thể thế được?” Liễu Phi kinh hãi kêu lên, trong lúc nhất thời quên cả giữ gìn vẻ đoan trang hàng ngày.
“Phất nhi, thật là ngươi làm sao?” Hoàng thượng cũng từ từ quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, vừa nhìn vừa hỏi với vẻ mặt khó tin.
“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ gật đầu đáp lời, nàng bỗng nhiên cảm thấy không còn hảo cảm với Hoàng thượng như trước. Nhu phi nương nương vì hắn mà chịu bao đau khổ, vừa mới từ dưới mặt đất lên trên được vài ngày, hắn đã cùng Liễu phi sớm tối một đôi.
Trước kia lúc còn có Nhu phi giả, Hoàng thượng không phải vẫn cực kỳ lưu tâm đến Nhu phi sao? Sao bây giờ lại …
“Không ngờ nha đầu này lại có bản lãnh như vậy.” Hoàng thượng nhiệt tình khen ngợi nàng không chút che dấu, “Tốt tốt, bảo bối ngươi cho trẫm, trẫm rất thích.”
Hoàng thượng lại quay sang nhìn mấy bình hoa rồi cười nói, “Bình hoa này cũng do ngươi làm à?”
“Đúng vậy ạ. Một cái là của Thái hậu, còn một cái là của Nhu phi ạ.” Mạnh Phất Ảnh ngước mắt lên tỏ vẻ mừng rỡ nói. Nàng nhìn sang cái chén còn lại rồi bổ sung thêm, “Còn cái cốc kia là của Tinh nhi ạ.”
Nàng cố ý nói vậy cho Liễu phi nghe, tất cả mọi người đều có phần, ngay cả Tinh nhi cũng có, nhưng không có phần của nàng ta.
Mà hoa văn trên hai bình hoa này đều do nàng đặc biệt thiết kế. Trên cái bình của Thái hậu có hình một con chim phượng hoàng, còn trên bình của Nhu phi là một đóa hàn mai, mấy ngày vừa rồi nàng phát hiện ra Nhu phi hết sức yêu thích hàn mai.
Về sau dù nàng có tái sản xuất ra các sản phẩm khác cũng tuyệt đối không tạo ra sản phẩm có hoa văn giống hai cái bình này.
Quả nhiên, sắc mặt Liễu phi lập tức cứng đờ, hai tròng mắt không nhịn được lại hướng về hai bình hoa kia, trong con ngươi ẩn chứa vài phần đố kỵ. Bàn tay ẩn dưới ống tay áo không khỏi nắm chặt lại.
Châu báu ngọc ngà nàng ta cũng đã thấy nhiều, ở chỗ nàng ta cũng không thiếu, nhưng mấy vật này thì nàng ta chưa từng thấy bao giờ.
Kỳ thực lúc này nàng ta rất muốn có một cái, nhưng Mạnh Phất Ảnh chưa nói gì đến nàng ta nên nàng ta cũng biết xấu hổ mà không dám mở miệng.
Lúc này Hoàng thượng không còn để ý gì đến Liễu phi nữa. Hắn thẳng tắp đi tới trước bàn cầm cái gối sứ lên rồi tỉ mỉ suy nghĩ, vừa nghĩ vừa không ngừng tán dương, “Hay, thực sự rất hay.”
Liễu phi cũng từ từ tiến lên phía trước, trên mặt càng lộ rõ vẻ hâm mộ.
Mạnh Phất Ảnh nhìn nét mặt của nàng ta thì cười thầm trong lòng, đột nhiên nhớ tới mấy sấp tơ lụa còn chưa được mở ra.
“Đúng rồi, Phất nhi còn đem mấy sấp tơ lụa đến đây để Thái hậu và Mẫu phi làm mấy bộ y phục.” Mạnh Phất Ảnh cho người mở bao ra rồi đem tơ lụa vào.
Mọi người khi nghe nàng nhắc đến tơ lụa thì không để ý cho lắm, nhưng khi thấy mấy sấp tơ lụa do đám cung nữ đang mang vào thì lại lập tức kinh hãi.
Chưa ai trong số bọn họ từng thấy tơ lụa nào mễm nhẵn mà màu sắc lại đẹp như vậy.
“Hoàng nãi nãi, hai sấp này là của Người.” Mạnh Phất Ảnh lấy ra hai sấp có màu sắc hợp với Thái hậu.
Nói xong, nàng lại lựa một sấp màu tím nhạt mang tới trước mặt Nhu phi rồi nhẹ giọng nói, “Mẫu phi, đây là màu Người thích nhất.”
Nhu phi giống nàng, cả hai đều thích màu tím. Nàng lại chọn thêm một màu nữa rồi mang đến trước mặt Nhu phi.
“Được, Phất nhi thật ngoan.” Nhu phi sửng sốt một chút, trong ánh mắt ẩn hiện vài phần cảm động, nha đầu này thật cẩn thận, mấy ngày vừa rồi ở Nhu Tâm cung còn chú ý thăm dò xem nàng thích cái gì.
Khi nhìn thấy mấy sấp tơ lụa, ánh mắt Liễu phi chợt sáng lên. Mấy thứ đồ sứ kia tuy rằng rất đẹp nhưng dù sao thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đối với y phục mà nói, cùng là một người mặc, nếu vật liệu khác nhau, màu sắc khác nhau thì khi mặc lên hiệu quả cũng khác hẳn.
Ở Hậu cung này, chẳng có nữ nhân nào mà không phải liều mạng làm đẹp, tất cả cũng chỉ vì muốn được Hoàng thượng để mắt tới.
Mà sấp vải của Mạnh Phất Ảnh vừa đem tới, dù Liễu phi cũng chưa từng thấy qua nhưng không cần nghĩ cũng biết tơ lụa này mà làm y phục mặc lên người thì nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp.
Nàng ta tha thiết chờ mong Mạnh Phất Ảnh sẽ cho nàng ta một ít, dù sao nàng ta cũng là quý phi nha.
Khi thấy Mạnh Phất Ảnh đưa cho Thái hậu hai sấp, cho Nhu phi hai sấp, trong lòng Liễu phi càng thêm đố kỵ, đặc biệt là hai sấp vải Nhu phi, màu sắc của chúng quả thực rất đẹp. Tuổi của nàng ta với Nhu phi cũng không chênh lệch lắm, hai màu này cũng rất thích hợp với nàng ta.
Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đưa vải cho Nhu phi, nàng ta liền hận không thể giơ tay đoạt lại.
Nhưng giờ đang ở Vĩnh Thọ cung, lại đứng trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng, nàng ta không thể làm như vậy được, cho nên lúc này nàng ta chỉ có thể tha thiết nhìn hai sấp vải cuối cùng. Tuy màu sắc của hai sấp này hơi nhạt nhưng vì vậy mà trông rất tươi mát, cũng rất đẹp.
“Hai sấp cuối này để lại cho Tinh nhi.” Mạnh Phất Ảnh thấy dáng vẻ tha thiết của nàng ta thì cười thầm trong lòng, vừa cười vừa cố ý nói.
Thân mình Liễu phi đột nhiên run lên, trong nháy mắt sắc mặt nàng ta đã cứng đờ, trong con người lộ rõ vẻ thất vọng, mà trong lòng lại càng ngập tràn tức giận, một hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực suýt chút nữa thì không thoát ra được.
Thế này là thế nào, nàng ta đường đường là một quý phi, Mạnh Phất Ảnh thân là vãn bối mà trước mặt nàng ta lại phân này phân nọ, không hề để ý gì đến nàng ta. Các quý phi khác không có mặt ở đây thì không nói làm gì, nhưng nàng ta hiện tại đang có mặt ở đây, Mạnh Phất Ảnh này không phải đang cố ý chọc giận nàng ta hay sao?
Mà lúc này Hoàng thượng vẫn đang mải chú ý đến chiếc gối sứ trong tay nên cũng không để ý gì đến chuyện phân chia tơ lụa, đương nhiên càng không chú ý tới sự phân chia không thỏa đáng của Mạnh Phất Ảnh.
Huống chi, nếu Hoàng thượng biết Mạnh Phất Ảnh phân chia không ổn, hắn cũng không thể nói gì được.
“Phất nhi, tơ lụa này thật sự rất mềm nhẵn và đẹp, cái này mà làm y phục thì nhất định rất hấp dẫn.” Nhu phi hiểu được ý tứ của Mạnh Phất Ảnh, liền phối hợp với nàng nói vào.
Nhu phi vốn định không lên tiếng, đối với Hoàng thượng nàng đã hoàn toàn thất vọng rồi, nhưng với hai hài tử này, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận là kẻ nào làm thương tổn đến chúng, cũng không cho phép bất luận là kẻ nào tính kế với chúng.
Lúc trước khi thấy Liễu phi và Hoàng thượng cùng nhau đi vào, trong lòng Nhu phi cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng từ khi Liễu phi lên tiếng tỏ ý coi thường Phất nhi, trong lòng nàng đã có vài phần tức giận.
“Đúng vậy. Mẫu phi vốn đã xinh đẹp, Người lại mặc thêm y phục thế này thì dung mạo chẳng khác gì thiên tiên.” Mạnh Phất Ảnh nghe Nhu phi nói xong thì ánh mắt lóe lên, nàng lại nhẹ giọng cười nói.
Ánh mắt Hoàng thượng cuối cùng cũng chuyển từ gối sứ sang phía Nhu phi, lúc này, màu tím nhạt của tơ lụa đang đặt trước mặt Nhu phi càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp mông lung sương khói của nàng.
Con ngươi Hoàng thượng ẩn hiện vài phần hoảng hốt, lại pha thêm chút kinh ngạc, vẻ đẹp của Nhu phi vốn đã không người nào theo kịp, nếu mặc thêm y phục kia vào thì không biết dáng vẻ sẽ thế nào nữa.
“Phất nhi nói rất đúng, nếu Nhu phi mặc vào thì nhất định đẹp như tiên trên trời.Trẫm sẽ sai người đến may cho Thái hậu và Nhu phi mấy bộ y phục.” Mấy ngày trước Hoàng thượng bị Nhu phi không ngừng cự tuyệt nên tức giận trong lòng, bèn cố ý tới chỗ Liễu phi. Từ trước tới nay chỗ của Liễu phi vẫn luôn là nơi yên tĩnh nhất. Hai ngày nay tâm tình hắn không thoải mái nên vẫn luôn ở chỗ Liễu phi, đương nhiên hắn cũng cố ý làm vậy để trêu tức Nhu phi.
Hắn không đến Nhu Tâm cung cũng đã được ba ngày, giờ nếu đến đó chắc hẳn Nhu phi sẽ không cự tuyệt hắn nữa.
Nhu phi nghe Hoàng thượng nói xong thì khóe môi đang cười cũng cứng lại một chút, nàng hơi cúi mặt xuống, không ai phát hiện ra bàn tay nàng đang đặt trên bàn đang nắm chặt lại.
Mạnh Phất Ảnh nhìn bàn tay Nhu phi đang nắm chặt lại thì đột nhiên cảm thấy đau lòng. Hoàng thượng có thể một tay ôm Liễu phi, một bên vẫn ôn nhu nói chuyện với Nhu phi, hắn tưởng rằng tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều nhất định không oán không hối nghe lệnh hắn ư?
Nam nhân này chỉ biết chinh phục, chỉ biết chiếm lấy mà không hề hiểu rõ tình yêu là gì.
“Được, vậy theo ý của Hoàng thượng đi.” Thái hậu đương nhiên đang cực kỳ chờ mong việc này nên khi nghe Hoàng thượng nói xong thì lập tức đáp lời.
Thái hậu đã nói vậy, Nhu phi cũng không nói gì thêm nữa, hơn nữa màu sắc này đúng là màu nàng thích, cũng là tâm ý của Phất nhi.
Con ngươi Liễu phi càng ngập tràn đố kỵ, đặc biệt khi nghe Hoàng thượng nói vậy, nàng ta càng thêm ghi hận trong lòng.
Cho tới lúc này, mọi người đều hoàn toàn quên mất nàng ta, hoàn toàn coi nàng ta như không khí.
Trong cung vốn có sẵn thợ cắt may, vì vậy, Hoàng thượng vừa truyền lệnh xong, người đó lập tức đã tới, vội vàng đo đo đạc đạc cho Thái hậu và Nhu phi. Khi thấy đống tơ lụa trước mặt, người đó liền tỏ thái độ kinh ngạc nói, “Tiểu nhân cả đời cắt may cũng chưa từng thấy loại tơ lụa nào thế này, tơ lụa này mà làm y phục thì khi mặc lên người không biết sẽ đẹp đến cỡ nào.”
Người thợ cắt may vừa nói xong, trong lòng Liễu phi càng thêm ngứa ngáy, trong con ngươi lại lộ rõ sự hâm mộ. Ngay cả thợ cắt may cũng nói thế, hiển nhiên loại vải này cực kỳ khó tìm, nếu không nhân cơ hội này làm một bộ, chỉ sợ về sau không còn cơ hội nữa.
“Hoàng thượng, tơ lụa này thật sự rất đẹp, thần thiếp cũng rất muốn có một bộ.” Liễu phi không nhịn được nữa bèn lên tiếng, có điều nàng ta không nói với Mạnh Phất Ảnh mà nũng nịu nói với Hoàng thượng.
Hoàng thượng giật mình. Hắn quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi khẽ nói, “Phất nhi, ngươi còn mảnh nào không? Liễu phi nương nương cũng vừa hay đang ở đây, ta muốn làm cho nàng một bộ.”
Sắc mặt Mạnh Phất Ảnh đột nhiên trầm xuống, nam nhân này thực đáng giận, trước mặt Nhu phi hắn còn dám nói thế.
Vốn định nói một lời từ chối cho xong chuyện, nhưng khi thấy bộ dáng ao ước của Liễu phi, ánh mắt Mạnh Phất Ảnh bỗng lóe lên, đột nhiên nàng muốn đùa cợt nàng ta một chút.
Mấy ngày nay nàng cũng phát hiện ra, bề ngoài Liễu phi trông có vẻ cực kỳ thành thật nhưng bên trong lại vô cùng âm hiểm, nàng ta đã muốn mất mặt thì cũng đừng trách nàng.
Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chăm chú nhìn Liễu phi, nàng nhếch khóe môi cười khẽ, đôi môi đỏ mọng chậm rãi thốt ra từng chữ.
ơ��2t��6{ ��z chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam quốc chí- Ngô thư-truyện Trương Hồng”.
Thời Tam Quốc có một đôi bạn rất thân nhau, một ngươi làm quan ở nước Ngụy tên là Trần Lâm, còn một người làm mưu sĩ cho Tôn Quyền ở Đông Ngô tên là Trương Hồng. Hai người đều có tài năng và rất kính trọng nhau. Họ tuy không sống cùng một nơi, nhưng vẫn thường xuyên viết thư qua lại thăm hỏi nhau và đàm luận về văn học. Một hôm, Trương Hồng nhân nhìn thấy một chiếc gối bằng gỗ lim rất đẹp, liền tức hứng viết luôn một bài phú rồi gửi cho Trần Lâm . Trần Lâm vô cùng tán thưởng bài phú này, rồi nhân một buổi tiệc đã đưa ra ọi người xem, và nói một cách tự hào rằng: “Bài phú này thực là tuyệt tác, các ông có biết không, đây là do Trương Hồng người bạn thân của tôi viết đó”. Ít lâu sau, khi Trương Hồng được đọc qua hai giai tác của Trần Lâm là “Võ khố phú” và “Ứng cơ luận” đã phải vỗ tay khen tuyệt. Trương Hồng viết thư cho Trần Lâm tỏ lòng khen ngợi phong cách sáng tác mới mẻ và độc đáo của Trầm Lâm, đồng thời còn khiêm tốn xin học hỏi Trần Lâm. Trần Lâm nhận được thư bạn cũng khiêm tốn hồi thư rằng: ” Tôi ở phương bắc đã không thông thạo tin tức, lại rất ít giao du với các văn nhân, học sĩ, tầm mắt còn rất hạn hẹp, ở chỗ tôi rất ít người viết văn chương, nên tôi trở nên có tiếng tăm cũng tương đối dễ dàng, nhưng đây không có nghĩa là tôi có tài năng xuất chúng, so với ông tôi còn kém xa, đây thật chẳng khác nào tiểu vu gặp đại vu, không thể bày trò pháp thuật được nữa ”.
(Trích trên mạng)
Đánh tiết gà (‘đả kê huyết’ hay còn gọi là ‘liệu pháp máu gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có không ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng không nuôi để ăn mà để lấy máu bổ thân. Người già ốm yếu mỗi ngày sẽ ôm con gà trống đó tới bệnh viện để người ta rút máu gà tiêm vào cơ thể mình để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà này phải chú ý bồi bổ cho gà mới có nguồn máu dồi dào, nhưng do mỗi tuần có hai lần rút máu cho nên gà trống đương nhiên không tốt rồi, nghe nói gà bị còi xương, nấu ăn không có hương vị gì hết.
Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe” có ghi thì tiêm 100cc máu gà sẽ giúp thân thể có thể tăng hệ miễn dịch, tiêm vào dưới da chứ không tiêm vào tĩnh mạch. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà có tác dụng trong rất nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm âm đạo, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà ngươi nghĩ ra được nó đều có thể trị hết, so với thần dược còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng hay sai nhưng người dân Trung Hoa lại rất tin tưởng và sùng bái nó.
Chính là, hiện nay người ta phát hiện máu gà có một loại hoocmon thúc đẩy khung xương sản sinh chất kích thích, nhưng đối với cơ thể người máu gà vẫn là một loại dị chất khiến hệ miễn dịch sản sinh hiện tượng đào thải, cơ thể phát nhiệt, rối loạn miễn dịch, cứng cơ, thậm chí dẫn tới hoại tử. Càng ngày càng có nhiều người chết do tiêm máu gà, cho nên đả kê huyết nổi lên phong ba một thời cứ thế bị dập tắt (1965). Năm 1980, Khương Côn – một nhà viết kịch còn sáng tác [Khuẩn hồng trà cùng đả kê huyết] để chế nhạo phong trào ăn theo này.
Bình luận facebook