-
Chap-1951
Chương 1951
Chương 1951: Nhất định phải bắt được bác sĩ Lâm
"Vô phương cứu chữa?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Triệu chứng của ông ta rất kỳ quái! Với trình độ y thuật của tôi, e rằng không cứu được... Xem ra lần này đại hạn của Nông Minh Chiến đến rồi!" Bác sĩ Diệu lắc đầu nói.
| "Bác sĩ Diệu, vậy...Vậy bây giờ nên làm thế nào? Nếu không cứu được Nông Minh Chiến, danh tiếng của chúng ta không chỉ bị hủy hoại, mà ông cũng sẽ bị tra hỏi. Quan trọng nhất là nếu người này chết ở chỗ chúng ta, vậy chúng ta phải ăn nói thế nào với lời giao phó của bề trên?"
"Bác sĩ Diệu! Ông nhất định phải tìm cách!"
Mấy vị nguyên lão vội vàng nói.
"Đó cũng là điều tôi đang lo lắng! Vì vậy không thể để Nông Minh Chiến chết ở chỗ này, tôi phải tìm cách đây ông ta đi!"
Bác sĩ Diêu khẽ nói, mọi người đồng loạt hạ quyết tâm, chuẩn bị đưa Nông Minh Chiến đi.
Thấy vậy, Nông Ngọc Mai vội vàng hỏi: "Bác sĩ Diêu, tình trạng của bố tôi thế nào rồi? Ông mau chữa trị cho ông ấy đi!"
"Tình hình... không khả quan cho lắm."
Bác sĩ Diệu ngập ngừng muốn nói lại thôi, đang định ngửa bài, không ngờ Nông Ngọc Mai đột nhiên tức giận hét lên: "Nhất định là cái tên khốn kiếp đó đã làm hại bố tôi!"
"Hả?"
Bác sĩ Diệu nhướng mày: "Cô Nông, cô nói vậy là có ý gì?"
"Bác sĩ Diệu, không giấu gì ông, bố tôi là bị người ta lừa!"
"Bị lừa?"
"Đúng vậy! Tên khốn đó lừa người đó chính là bác sĩ Lâm!"
"Hả?"
Bác sĩ Diệu nhận ra đây là cơ hội tốt để thoái thác, vội vàng hỏi: "Cô Nông, mau nói rõ cho tôi nghe! Đừng bỏ sót chi tiết nào, truyện này có thể liên quan đến tính mạng của bố cô!"
"Được! Bác sĩ Diệu, ông biết không, không hiểu sao hôm nay bác sĩ Lâm lại đến nhà tôi. Bố tôi đã bị anh ta lừa. Tôi nghe Lưu Bảo Nam nói bác sĩ Lâm từng chữa trị cho bố tôi, đã đưa cho ông một viên thuốc, nói rằng uống vào có thể kéo dài sinh mạng! | Bác sĩ Lâm kia là loại người gì, anh ta còn biết khám bệnh sao? Tôi đoán nhất định là anh ta đã khiến bố tôi thành như vậy!” Nông
Ngọc Mai tức giận bất bình nói.
Hai mắt bác sĩ Diêu bỗng sáng ngời, cùng mấy vị trưởng lão nhìn nhau một cái, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Thảo nào, vậy thì đúng rồi!"
“Cái gì đúng rồi?” Nông Ngọc Mai giật mình, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Bố cô... Sợ rằng lần này khó mà qua khỏi." Bác sĩ Diêu thở dài. "Cái gì?"
Sắc mặt Nông Ngọc Mai hoảng sợ tái nhợt, không ngừng lùi về sau.
Những người xung quanh cũng chết lặng.
Một lúc sau, Nông Ngọc Mai đột ngột quỳ xuống, kéo tay áo của bác sĩ Diệu kêu khóc: "Bác sĩ Diệu! Ông phải cứu lấy bố tôi! Tôi cầu xin ông! Ông phải cứu ông ấy! Bất kể ông muốn cái gì, có yêu cầu nào, chúng tôi đều có thể đáp ứng! Xin hãy cứu lấy bố tôi!".
"Cô Nông, không phải tôi không muốn cứu, thật sự tình trạng bây giờ của thủ trưởng Nông cho dù là thần tiên cũng không cứu được! Vốn dĩ tôi đã chữa trị cho thủ trưởng Nông theo đúng phương pháp của mình, từ lục phủ ngũ tạng cho đến các mạch máu đều được trị tận gốc hết sức cẩn thận! Nhưng mà... Thủ trưởng Nông đã tin nhầm vào thuật thuốc khiến cho thương tích trong cơ thể phát tác và phá hỏng bộ hướng dẫn điều trị mà tôi đã xây dựng trước đó. Tất cả các loại thuốc mà trước đây ông ta dùng giờ cũng không còn tác dụng nữa. Bộ hướng dẫn này cũng không thiết lập lại được. Bố cô... Giờ đã vô phương cứu chữa... Cô Nông, tôi vô cùng xin lỗi, đưa Nông thủ trưởng về thu xếp hậu sự đi."
Bác sĩ Diệu thở dài.
"Không!"
Nông Ngọc Mai lớn tiếng than khóc.
Lúc này, lại một nhóm người khác vội vã tiến vào trong biệt thự.
Thoạt nhìn dẫn đầu là con trai và con rể Nông Minh Chiến, theo sau là mấy người phụ nữ. Nông Minh Chiến chính là người đứng đầu nhà họ Nông, một khi ông ta ngã xuống, nhà họ Nông cũng coi như xong đời.
"Bố!"
"Minh Chiến!"
Đám đông hét lên, đồng loạt chạy tới. Thấy khuôn mặt Nông Ngọc Mai đẫm nước mắt, mọi người lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Chị! Có chuyện gì vậy? Bố thế nào rồi? Có sao không?"
Nông Toàn, con trai của Nông Minh Chiến vội vàng hỏi.
Nông Ngọc Mai khóc nấc lên: "Bố không xong rồi! Bác sĩ Lâm đó đã hại chết bố, bố chết rồi, hu hu hu.."
"Cái gì?"
Sắc mặt mọi người tái mét.
“Bác sĩ Diệu, bố tôi... thực sự không cứu được nữa sao?” Nông Toàn trừng mắt, không dám tin hỏi lại.
"Tôi đã cố gắng hết sức. Vốn dĩ bệnh của Nông thủ trưởng đã được chữa khỏi, nhưng ông ta lại nghe theo lời của hạng người vô danh, khiến cho phương pháp chữa trị của tôi bị phá hủy. Bây giờ... Đến thần tiên cũng khó lòng cứu chữa" Bác sĩ Diệu thở dài nói.
"Không!"
Người nhà họ Nông khóc lóc thảm thiết. Bác sĩ Diệu là người thế nào, ông ta nói không được cứu thì chắc chắn là không cứu được rồi.
Giờ phút này, trong mắt bọn họ, Nông Minh Chiến giống như một người đã chết!
"Bác sĩ Lâm!"
Nông Toàn đột nhiên đứng bật dậy và hét lớn.
"Vê si!"
"Vệ sĩ đầu!"
Một người đàn ông mặc đồng phục chạy đến.
"Thông báo cho đội một, đội hai, đội ba, mang theo tất cả người, nhất định phải bắt được bác sĩ Lâm về đây! Nếu dám chống cự, giết ngay tại chỗ!" Nông Toàn rống lên, cặp mắt đỏ ngầu.
"Rõ!"
Bình luận facebook