-
Chap-2013
Chương 2013
Chương 2013: Cái tát
Cả nhà họ Kiều đều cho rằng mình đã nghe nhầm. Trong đó có cả Kiều Vệ Quốc. Ông ấy nhìn Kiều Hồ Khiếu với vẻ không tin, rồi lẩm bẩm: "Anh lớn, anh... Anh nói gì vậy?"
"Tôi nói! Bắt đầu từ hôm nay! Ba phòng ngủ của cậu không còn thuộc về nhà họ Kiều nữa! Cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Kiều rồi! Nghe rõ chưa?" Kiều Hồ Khiếu nhẹ giọng nói.
"Hả?" Những người trong ba phòng ngủ đều chết lặng. Ai có thể nghĩ rằng Kiều Hồ Khiếu lại quyết định như vậy...
"Không phải, anh lớn..."
"Câm miệng! Đừng gọi tôi là anh! Tôi không có một đứa em như cậu!" Kiều Hồ Khiểu lại hét lên. Kiều Vệ Quốc trổ mắt nghẹn họng...
| "Cậu chủ Thư, cậu đang bị sốc kìa!" Kiều Hồ Khiểu hơi cúi đầu, cung kính nói: "Tôi đã có lỗi vì xúc phạm, xin hãy tha thứ cho tôi!".
"Làm sao? Một câu thứ lỗi, truyện này cứ như vậy bỏ qua? Anh cho rằng tôi là ai?" Thư Dương liếc mắt một cái.
"Cậu chủ Thư đừng tức giận, tôi đã nói, rằng những người ở đó không còn là người nhà họ Kiều của tôi nữa, bọn họ xúc phạm đến cậu chủ Thư, không liên quan gì đến tôi. Lời xin lỗi của tôi chỉ là thay mặt cho nhà họ Kiều. Vậy thưa cậu chủ Thư, nếu cậu tức giận có thể báo thù bọn họ, nhà họ Kiều chúng tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào! Nếu cần thiết, chúng tôi cũng có thể giúp cậu chủ Thư giải quyết đám người này!” Kiều Hồ Khiếu thờ ơ nói.
"Hử?" Thư Dương cau mày.
Vốn tưởng rằng Kiều Hồ Khiểu chỉ muốn bẻ cổ tay mình, bỏ rơi ba phòng, chuyển trách nhiệm cho Kiều Vệ Quốc, bây giờ xem ra ông ta không chỉ muốn bỏ rơi ba phòng, mà còn muốn đứng về phía nhà họ Thư.
Một con chó tốt!
Thư Dương hai mắt sáng lên, cười nói: "Tốt lắm! Ông chủ nhà họ Kiều, ông là người thông minh, nhưng so với bọn họ thì thông minh hơn nhiều, đã như vậy, tôi sẽ không quy trách nhiệm cho ông. Về phần nhóm người Kiều Vệ Quốc.."
"Để cậu chủ Thư xử lý!” Kiều Hồ Khiểu lập tức hét lên.
Mọi người trong ba phòng sắc mặt tái nhợt. Nhà họ Kiều thực sự đã bỏ rơi họ...
"Anh lớn, anh." Kiều Vệ Quốc không thể tin được: "Chẳng lẽ anh định xúc phạm bác sĩ Lâm sao? Anh đã quên bác sĩ Lâm kinh khủng như thế nào rồi sao?"
"Tôi không thể quên, nhưng thời thế sẽ thay đổi, Kiều Vệ Quốc! Có thể cậu không biết bộ dạng của đương kim Yến Kinh hôm nay, nhà họ Thư của ngày hôm nay không phải như xưa. Đừng nói đến nhà họ Kiều, cho dù cậu có gọi là thiên tài Bác sĩ Lâm đứng đây, e rằng anh ta còn không dám thách thức nhà họ Thư! Nhà họ Kiều đã là cái gì?"
Kiều Vệ Quốc không thể tin được, sững sờ nhìn Kiều Hồ Khiếu: "Chuyện này. Không thể nào! Bác sĩ Lâm bây giờ đang ở địa vị cao, anh ta còn sợ ai nữa? Anh à, chẳng lẽ anh nghĩ sai rồi sao?"
"Tôi không nghe lầm! Nói thật, tôi vừa mới nhận được tin. Nhà họ Thư gần đây hợp tác lớn, năng lực của họ là không ai sánh | bằng, bác sĩ Lâm cũng không ngoại lệ!" Kiều Hồ Khiếu nghiêm túc nói.
Kiều Vệ Quốc mặt tái đi, ông ấy lùi lại hết lần này đến lần khác.
Địa vị của nhà họ Thư... Mạnh đến vậy sao?
Ngay cả bác sĩ Lâm cũng không phải là đối thủ? Nhưng nghĩ xem, nếu nhà họ Thư không có địa vị này, làm sao dám động đến Kiều Huyền Mi? Làm thế nào lại dám thách thức bác sĩ Lâm?
"Ông chủ ba phòng, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Những người ở phòng thứ nhất và thứ ba run rẩy hỏi.
"Nếu không, chúng ta hãy thừa nhận một sai lầm trong quá khứ, tin rằng cậu chủ Thứ nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta” Một giọng nói run run khác cất lên.
Tuy nhiên, Kiều Vệ Quốc là một người có tính khí cứng đầu.
Ông ấy hừ lạnh một tiếng: "Nếu sợ chết thì đi ăn mày đi! Tôi không nên làm người vô ơn ở ba phòng. Bác sĩ Lâm thiên tài đã từng giúp tôi ở ba phòng, đã nhiều lần giúp tôi. Hôm nay, anh ấy đã gặp chuyện, chúng ta lại phản bội? Tôi không làm được!"
"Ông chủ ý của ông là..".
"Hôm nay, đừng nói rằng anh ta là Thư Dương! Cho dù là người đứng đầu nhà họ Thư có ở đây, tôi cũng không cho ai động đến đám người Cẩm Lan!" Kiều Vệ Quốc cáu kỉnh gầm lên.
Khi nhìn thấy điều này, ba phòng thay đổi biểu cảm của họ, cuối cùng tất cả đều lần lượt bỏ đi. "Được rồi! Đã vậy, ông chủ ba phòng, chúng ta sẽ không đi, sẽ đánh nhau với bọn họ!" "Đúng, chiến đấu với họ!". "Xin tha thứ cho tôi? Như vậy không phải là bị bọn họ xem thường sao?"
"Đây là nhà họ Kiều, sao có thể cho phép người ngoài tự phụ?" Ba phòng có ít người nhất và phúc lợi kém nhất, những người có thể ở lại với Kiều Vệ Quốc đều là những người có tính cách và có nguyên tắc. Lần này sự thống nhất của ba phòng được thể hiện một cách sinh động. Nhưng dựa vào tính cách thì có ích lợi gì, nhất là trong hoàn cảnh này?
"Kiều Vệ Quốc, tôi không ngờ rằng cậu lại ngốc đến thế! Được thôi, nếu cậu vẫn cố chấp, thì dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng trách ta không nhắc trước !”.
Kiêu Hồ Khiếu gật đầu đắc chí, khom lưng, cung kính nói: “ Thư Dương, thật phiền cậu rồi, giờ cũng đến giờ nghỉ ngơi, cứ để tôi xử lý những người trong phòng ba này không biết điều lại để cậu và Kiều Huyền Mi chạm mặt, khiến cậu phiền não! Cậu thấy thế nào?"
“Được!”
"Nếu cậu đã đồng ý, vậy tôi xin hành động ngay lập tức!” Kiều Hồ Khiếu cũng không chần chừ một phút giây nào, lập tức ra lệnh hành động. Những người ở phòng một cùng phòng hai nghe vậy lập tức hành động khiến người trong phòng ba trở nên sợ hãi.
Tiếp đó, Kiều Hồ Khiếu kéo theo người từ nhà họ Kiều, bao vây kín phía dưới. Trong khi đó, Kiều Vệ Quốc hầu như không phản kháng cho mạng sống của mình.
Những người trong phòng ba không thể ngăn được toàn bộ người của nhà họ Kiều!
Chỉ trong chốc lát, người trong phòng ba đều phải chịu đầu hàng, Kiều Vệ Quốc, Kiều Hồng Anh cùng đám người cũng bị dồn ép đến đường cùng, không thể nhúc nhích.
“Buông tôi ra!”
Kiều Vệ Quốc vẫn giãy giụa, nhưng không thể làm gì.
“Thư Dương, cậu muốn xử đám người này như thế nào?” Kiều Hồ Khiếu khom lưng, nhẹ cung kính hỏi.
“Dám đối đầu với tôi, ban đầu tôi cũng định kết liễu họ ngay trong hôm nay. Nhưng nghĩa lại thì Kiều Hồ Khiểu còn biết thức thời, tôi chưa cho ông chút danh dự. Hay vậy đi, mỗi người bọn họ ông hãy chặt đi một cánh tay, hoặc một cái chân. Như vậy tôi không giết họ nữa!” Thư Dương cười nói.
Sắc mặt đám người nhà họ Lương kia đều biến đổi, có chút xôn xao.
Nhưng Kiều Hồ Khiếu không hề cự tuyệt, lập tức khom lưng: “Tôi mang ơn cậu lần này!”
“Đừng khách sáo! Ha ha!”
“Hành động!”
Kiều Hồ Khiếu cúi đầu, hạ giọng nói nói.
"Ông chủ..."
“Sao? Không hiểu tôi nói gì sao? Hành động đi!”
Kiều Hồ Khiếu lặp lại khẩu lệnh, ánh mắt ông ta nghiêm nghị hơn.
Tất nhiên, ông ta không hề đùa giỡn!
Đám người nhà họ Kiều thấy vậy vô cùng ngạc nhiên.
Đám người xung quanh hãi hùng đến mức không dám hó hé một tiếng nào.
Ngay lập tức, một thanh âm từ đình viện nội vang lên.
“Tất cả dừng tay!”
Là ai?
Tất cả mọi người đều quay đầu đưa mắt về phía âm thanh phát ra.
Nhưng lần này chỉ có hai người đi tới! Không phải người nhà họ Kiều, mà một già một trẻ!
Vừa thấy, rõ ràng là Lưu Bảo Nam và ông Chiến!
"Ông Chiến?”
Đám người nhà họ Kiều đang đứng ở đây khi thấy ông đều hoảng sợ.
Hai người bước lên phía trước, nhưng không ai dám ngăn cản.
Ở phía bên này, Thư Dương cũng lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, bởi anh ta không ngờ rằng ông Chiến sẽ có mặt ở đây. "Ông...ông Chiến?” Thư Dương kinh ngạc, lắp ba lắp bắp.
Đáp lại câu hỏi của anh ta, ông Chiến chỉ lạnh lẽo nhìn anh ta. Một hồi sau, ông ta tiến lên, thẳng thừng tát mạnh Thư Dương.
Chát!
Âm thanh chua chát ấy vang vọng từ trong ra ngoài.
Bình luận facebook