-
Chap-2105
Chương 2105
Chương 2105: Tôi có tiền
Mấy người đều ngơ ra bao gồm cả cô gái trang điểm kia.
Phải biết rằng, những thứ đồ trong trung tâm thương mại đều không phải là rẻ, mà cửa hàng này bán quần áo nữ trang cao cấp đắt tiền.
Bộ đồ mà Lý Ái Vân nhìn trúng thật ra vẫn còn là bộ cực kỳ rẻ, dù sao bề ngoài sang trọng như vậy cô hoàn toàn không có dũng khí để nhìn. Mà những nữ trang hơn mấy trăm triệu này quá nhiều.
Mua hết toàn bộ nữ trang của cửa hàng này, e rằng không có hơn trăm tỷ thì không thể mua được. “Phan Lâm, anh điên cái gì vậy?”
Lý Ái Vân gấp rồi, nắm lấy cánh tay Phan Lâm, sau đó nặn ra nụ cười với nhân viên cửa hàng kia: “Xin lỗi, đầu óc chồng tôi có chút mơ hồ, anh ấy ăn nói lung tung thôi, chúng tôi chỉ mua một bộ này thôi. “Không, tôi không mơ hồ, quẹt thẻ đi. Hơn nữa, giúp tôi đóng gói toàn bộ nữ trang của khu trung tâm thương mại này lại, trong vòng một giờ, xếp ra giữa trung tâm thương mại cho tôi, đốt cho tôi. Ờ, ngoại trừ bộ này, nghe thấy chưa?" Phan Lâm nhàn nhạt nói.
Nghe thấy lời nói kinh người này, tất cả mọi người đều ngẩn ra. Mua hết toàn bộ?
Thiêu hết? “Anh à, anh đang đùa cái gì vậy chứ? Đóng gói toàn bộ nữ trang trong cả khu trung tâm này? E rằng không có mấy nghìn tỷ thì không thể mua được đâu, hơn nữa anh còn nói đốt đi? Đầu óc anh có bị làm sao không vậy?” Nhân viên cửa hàng nhìn Phan Lâm giống như đang nhìn một kẻ ngốc. “Tôi thấy anh ta căn bản là đến đây làm loạn. Hoàn cảnh cửa hàng nữ trang SD các người kém như vậy sao? Người nào cũng có thể vào sao? Tôi muốn khiếu nại các người.” Cô gái trang điểm kia hai tay chống nạnh, tức giận nói. “Vô cùng xin lỗi, cô à, tôi lập tức xử lý, xin cô tha thứ. Nhân viên cửa hàng vội vàng xin lỗi, sau đó lạnh mặt nói với Phan Lâm: “Anh à, làm phiền anh đừng có làm loạn nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ. Bảo vệ ở chỗ chúng tôi không giống những nơi khác đâu, nếu như bọn họ ra tay, bị thương ở đâu, thì đứng trách tôi không nhắc nhở anh “Sao vậy? Các người không hoan nghênh khách hàng sao?” Phan Lâm nhàn nhạt hỏi. “Tất nhiên hoan nghênh rồi, nhưng không hoan nghênh loại khách làm loạn như anh. Anh có nhiều tiền như vậy để trả sao?” Nhân viên cửa hàng hừ một tiếng.
Có đủ hay không, cô cứ quẹt thẻ trước là biết thôi.” “Anh nói đấy. Được. Bây giờ tôi sẽ quẹt thẻ. Tôi ước tính giá nữ trang của cả trung tâm này là ba nghìn tỷ, chỉ nhiều hơn chứ không ít, đợi lát nữa tôi gọi quản lý đến tính cho anh, thừa thì sẽ trả lại cho anh. Yên tâm, nơi cao cấp của chúng tôi, chuyển khoản mấy trăm tỷ không cần phải xem xét. Hơn nữa anh nói đốt hết những bộ đồ này đúng không? Tôi lập tức xin cấp trên, tốt nhất nên gọi cho anh một cái xe cứu hỏa đến.”
Nhân viên cửa hàng cười lạnh, trực tiếp đi đến trước quầy quẹt thẻ.
Nhưng “tích” một tiếng. “Đã thanh toán, ba nghìn tỷ”
Trong chiếc máy phát ra âm thanh máy móc. Trong tích tắc, người trong cửa hàng này đều ngơ ra. Lý Ái Vân càng giống như bị sét đánh.
Nhân viên cửa hàng ngẩn ra nhìn con số trên máy, đầu óc ong ong trống rỗng. “Cô chuẩn bị xong thì gọi tôi một tiếng, tôi đưa vợ tôi đi ăn cơm trước đã.
Phan Lâm nhàn nhạt nói, nhìn cô gái trang điểm kia một cái, bình tĩnh nói: “Cô gái này lát nữa cũng cùng đến đi, bữa tiệc lửa trại của đồ nhà quê, đừng có bỏ lỡ đấy! Nói xong, anh kéo Lý Ái Vân đang đờ đẫn rời khỏi cửa hàng.
Toàn thân cô gái trang điểm run lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Nhân viên cửa hàng cũng đột nhiên hồi thần lại, biết mình gây ra họa rồi, lập tức muốn đi gọi Phan Lâm lại, nhưng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến quầy.
Cô ta run rẩy đi nghe điện thoại. “Đổng Miên, xảy ra
truyện gì vậy? Tại sao trong tài khoản công ty lại nhiều hơn ba nghìn tỷ?” Giám đốc bộ phận lo lắng truy hỏi ở bên kia điện thoại.
Nhân viên cửa hàng run rẩy kể lại toàn bộ. “Cái gì?”
Giám đốc bộ phận sợ hãi, tức giận gầm lên: “Cô mẹ nó chọc phải nhân vật lớn rồi, biết chưa? Nghe đây, nhanh chóng trả thẻ lại, chuyển cả tiền lại, xin lỗi cậu chủ cô chủ kia. “Vâng. Vâng."
Nhân viên cửa hàng lập tức xông ra cửa hàng, nhưng nhìn xung quanh đều không nhìn thấy bóng dáng của Phan Lâm. “Giám đốc, không thấy người đầu cả.” “Đồ ngu
Giám đốc mắng chửi, còn muốn nói gì đó, lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói. “Giám đốc, không hay rồi. Số tiền này được chuyển từ tài khoản của Dương Hoa. “Cái gì? Dương... Dương Hoa?”
Giám đốc rùng mình, vội gào lên: “Mau, mau gọi điện thoại cho chủ tịch. Báo cáo tình hình với ông ấy. Trên tầng cao nhất trong trung tâm thương mại, có một nhà hàng lộ thiên vô cùng nổi tiếng.
Đầu óc Lý Ái Vân trống rỗng, bị Phan Lâm dắt lên, đợi khi đến cửa nhà hàng, cô mới ngạc nhiên. “Phan Lâm, chuyện gì vậy? Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?” Cô kéo Phan Lâm lại, nghiêm túc chất vấn. “Tại sao anh lại không thể có nhiều tiền như vậy chứ? Em cảm thấy anh không thể kiếm được sao?” Phan Lâm nhàn nhạt hỏi. “Anh... nhưng đó là ba nghìn tỷ đấy, anh kiếm được từ đâu vậy?” "Ái Vân, anh là một bác sĩ, tất nhiên làm khám bệnh cho người ta mà kiếm được rồi.” “Nhưng anh không có giấy chứng nhận hành y mà.” “Ai nói với em rằng anh không có? Anh đã rút ra thời gian để thi rồi. Bây giờ anh là bác sĩ hợp pháp đấy. Ba nghìn tỷ đó, đều là do anh hợp pháp kiểm được." Phan Lâm nhàn nhạt nói.
Đồng tử Lý Ái Vân run lên, miệng nhỏ mở ra. “Chuyện này... sao có thể?"
Bình luận facebook