Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
"Chủ tử, ngoài trời gió bắt đầu nổi lên rồi, ngài mau vào trong đi." Vệ Lâm nhìn thấy Dung Tùy Vân vẫn luôn ngồi trên xe lăn chờ ở trong viện thì không khỏi lo lắng tiến lên khuyên nhủ.
"Tại sao muộn thế này rồi Tiểu Ngũ vẫn chưa trở về?" Dung Tùy Vân nhìn sắc trời càng lúc càng đen tối, không màng đến lời khuyên nhủ của Vệ Lâm, thần sắc lo lắng sốt ruột lên tiếng "Đã đi ra ngoài cả một ngày rồi."
"Thuộc hạ đã phái người đi hỏi thăm, sẽ có tin tức nhanh thôi ạ." Vệ Lâm biết Dung Tùy Vân đang rất lo lắng cho Âu Dương Vũ nên sáng sớm đã phái người đi theo bám sát bí mật bảo vệ.
Dung Tùy Vân nghe vậy sắc mặt cũng bắt đầu giãn ra nhưng vẫn kiên quyết ở trong viện chờ, không chịu đi vào.
Gió mỗi lúc một lớn, sương đêm dần dần lạnh lẽo, Dung Tùy Vân sắc mặt liền xuất hiện một tia tái nhợt, Vệ Lâm vừa định tiến lên nói gì, thì nhìn thấy bộ dạng khó coi lúc này của Dung Tùy Vân liền không khỏi cả kinh nói: "Chủ tử, chủ tử , ngài làm sao vậy?"
Dung Tùy Vân khoát tay áo ý bảo mình không có việc gì.
Vệ Lâm vừa định nói thì đã thấy ám vệ do mình phái ra theo sát Âu Dương Vũ từ ngoài cửa tiến vào, đi tới trước mặt bẩm báo : "Tiểu nhân nghe nói, Dương cô nương đang ở biệt viện ngoài kinh thành."
Sắc mặt Dung Tùy Vân tối sầm lại, hô hấp bắt đầu dồn dập .
Vệ Lâm vừa thấy sắc mặt của Dung Tùy , trong lòng hoảng lên, quay đầu nói với tên ám vệ: "Nhanh đưa Dương cô nương trở về." Dung Tùy Vân lại xua tay nói: "Chúng ta trực tiếp qua đó đưa Tiểu Ngũ trở về."
Hắn càng muốn biết, vì sao Tiểu Ngũ lại ở biệt viện đó mãi đến tối muộn vẫn chưa chịu trở về.
Vệ Lâm nhìn thấy vẻ kiên định trên gương mặt của Dung Tùy Vân liền xác định rằng lúc này hắn có khuyên chủ tử hắn thế nào cũng vô ích nên đành bất đắc dĩ sai người lập tức chuẩn bị xe ngựa, chuẩn bị ổn thỏa cho Dung Tùy Vân an trí ở trong xe ngựa rồi xuất phát. Với tình hình hiện nay cũng chỉ có biện pháp này mới có thể nhanh chóng gặp được Âu Dương Vũ, đưa nàng trở về chữa trị cho chủ tử.
Dung Tùy Vân im lặng ngồi trong xe ngựa, hai hàng lông mày có chút nhíu chặt lại. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút bất an, hô hấp có chút hối hả dồn dập. Hắn đang lo điều mà hắn không bao giờ mong muốn xảy ra sẽ diễn ra trước mắt hắn. Xe ngựa tuy tốc độ rất nhanh nhưng cũng không mất đi sự vững vàng. Chỉ sau nửa canh giờ, xe ngựa đã đến được biệt viện ngoài kinh thành.
Vân Thương đột nhiên nhìn thấy có người đến hỏi thăm, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nơi ở của bọn họ thật sự nằm trên con đường hẻo lánh hầu như rất ít ai tìm được nơi này. Đang nghĩ ngợi mông lung chợt nhìn thấy từ trên xe ngựa có một vị nam tử động tác có vẻ không tiện, ngồi trên xe lăn, ho khan một tiếng: "Không biết Tiểu Ngũ..."
"Dung Thất, sao huynh lại tới được đây?" Âu Dương Vũ sau khi đợi đến khi Dạ Trọng Hoa ngủ say , mới từ bên trong phòng chuồn ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa thì đã thấy Dung Tùy Vân xuất hiện ở trong này. Dưới ánh trăng u lãnh, sắc mặt hắn ngày càng có vẻ tái nhợt trắng bệch như tớ giấy, vẻ mặt của hắn bình thản mà yên tĩnh. Hình như trong người hắn có vẻ không được thoải mái , mày nhẹ nhàng nhăn lại, con ngươi đen lẳng lặng nhìn nàng.
Âu Dương Vũ trong mắt không khỏi hiện lên một tia áy náy, thân thể hắn gầy yếu, suy nhược như vậy. Lại còn khiến hắn phải lo lắng đến mức tự mình đến tận đây tìm nàng. Âu Dương Vũ không chút nghĩ ngợi, nói với Vân Thương: "Mau cho huynh ấy vào."
Vệ Lâm nghe vậy nhanh chóng chạy đến giúp Dung Tùy Vân đẩy xe tiến vào, Âu Dương Vũ ngồi bên cạnh giúp hắn thi châm, nhẹ giọng hỏi: "Dung Thất, cả ngày nay huynh vẫn chưa uống thuốc có đúng không? Lại còn bị trúng gió nữa, cả người huynh đang nóng lên này."
"Cô nương đi ra ngoài lâu như vậy, chủ tử vì lo lắng cho cô nương nên vẫn kiên quyết không chịu vào phòng mà ngồi trước biệt viện ngóng trông cô nương trở về, chủ tử ngài ấy đợi đã được hai canh giờ..." Vệ Lâm không ngừng mở miệng, Dung Thất thấy vậy lạnh lùng liếc mắt trừng hắn, hắn mới chịu ngậm chặt miệng.
Trong lòng Vệ Lâm vô cùng ủy khuất, chủ tử ngài thật là, tại sao cái gì cũng để trong lòng không chịu nói ra, từ chuyện mình bị dị ứng với thịt tôm đến chuyện hôm nay ngồi đợi vị cô nương này trở về lâu đến nổi để bản thân mình bị trúng gió rồi thậm chí cả chuyện mình có tình cảm với cô nương ấy..ngài ấy vì cớ gì phải giấu diếm hết thảy .
Âu Dương Vũ nghe vậy cũng hiểu được dùng ánh mắt phản đối nhìn Dung Tùy Vân nói: "Thân thể của huynh suy yếu thế này, nếu cứ bướng bỉnh thì chẳng phải công sức của tôi đều đổ xuống sông xuống bể hay sao?"
Dung Tùy Vân mỉm cười gật gật đầu: "Nghe lời Tiểu Ngũ ."
Dạ Trọng Hoa đang mê mang ngủ bên trong, chợt bất an tỉnh giấc, cảm giác tay mình trống rỗng, Âu Dương Vũ nàng đi rồi sao? Cả người hắn đều cả kinh lên. Nhưng đột nhiên bên tai hắn truyền đến giọng nói ôn nhu ngọt ngào nhỏ nhẹ từ Âu Dương Vũ, trong lòng hoảng sợ! Vũ nhi của hắn chưa bao giờ nói với hắn những lời ngọt ngào hay ân cần đến vậy, vậy mà trước mặt một người đàn ông khác nàng lại...
Dạ Trọng Hoa lúc này cũng không muốn nghĩ gì nữa, lập tức mặc thương thế của bản thân rời khỏi giường, ôm ngực đứng lên đi ra ngoài.
Hắn đứng ở bên ngoài cửa vẻ mặt mang theo sự hoảng hốt. Hắn cúi đầu kêu một tiếng Vũ nhi, sau đó cũng không nói gì khẽ nhíu mày đi đến. Đột nhiên ,hắn đưa tay ôm chặt ngực mình ho khan dữ dội. Bởi vì khó chịu, đi đứng lại không tiện, vết thương vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn cả người đều phải cuộn lại. Sau đó hai chân dường như không thể chống đỡ nổi, cả người liền ngã xuống.
"Trọng Hoa!" Âu Dương Vũ hốt hoảng kêu lên.
Phát hiện thấy Dạ Trọng Hoa khó khăn đỡ lấy khung cửa, ngẩng đầu đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nàng, sau đó liền nhận ra bên môi hắn còn đọng lại vệt máu dài vẫn còn ấm nóng, càng tôn thêm vẻ yêu nghiệt tà mị vốn có của hắn, mặt mày như họa.
"Vũ nhi, ta lạnh." Dạ Trọng Hoa dường như muốn đi về phía Âu Dương Vũ nhưng còn chưa kịp bước tiếp bước thứ hai thì toàn bộ người hắn đều ngã đổ về hướng nàng. Âu Dương Vũ không tự chủ được nhanh chóng bước về phía trước đưa tay đỡ lấy hắn, đã thấy Dạ Trọng Hoa đột nhiên nâng tay nàng đặt lên trên ngực mình, sắc mặt có chút tái nhợt yếu ớt, khẩu khí có chút hờn giận : "Ta rất đau."
Âu Dương Vũ nhịn không được liếc hắn một cái , miệng vết thương là do chính hắn không an phận tự rách toạc ra đấy chứ ? Bây giờ còn bảo với mình rằng hắn đau này đau nọ. Dạ Trọng Hoa chàng bị bệnh nên đâm ra ảnh hưởng đến não ngốc luôn rồi phải không. Lúc này, nàng cũng bất chấp trong phòng này vẫn còn Dung Tùy Vân, tiến lên giúp đỡ Dạ Trọng trở lại phòng: "Chàng trước cứ nằm yên đó đi , đừng tùy tiện đi lại."
Dạ Trọng Hoa cơ hồ như đặt hết toàn bộ sức lực của mình lên người Âu Dương Vũ sau đó lơ đãng quét mắt qua nhìn Dung Tùy Vân, ánh mắt không còn yếu ớt như ban nãy mà thay vào đó là một đôi mắt lạnh lùng, đôi mắt như muốn tuyên bố quyền sở hữu, sự độc chiếm của hắn, trên mặt còn mang theo sự khiêu khích.
Vân Thương thu hết một màn này vào trong mắt, Dạ Trọng Hoa bộ dạng này của hắn khiến khóe môi nhịn không được co rút dữ dội, phút chốc chợt cảm thấy thay vì để chứng kiến màn này thì ai đó lấy gậy đập vào đầu hắn để hắn mất trí nhớ đi thì tốt hơn.
Trong lòng nhịn không được ngầm vỗ tay cho hắn, Dạ Nhị, cậu thật thông minh nhưng hơn cả là cậu thật ngây thơ!
[Ngất...hình tượng kìa ông...ai như ông chơi đểu đối thủ mình như vại hả, Vân Thương hắn còn cười thối mặt ông kiề..]
Dung Tùy Vân nhìn thấy Âu Dương Vũ giúp đỡ Dạ Trọng Hoa rời khỏi phòng, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, có chút mất mát.
Hắn nghĩ rằng vốn hắn cùng nàng gặp nhau nơi đó. Hắn nghĩ thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc bọn họ gặp nhau.Giống như đã có người từng nói: Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người, rồi sẽ gặp, người thuộc về hắn, chính là nàng - Tiểu Ngũ. Rồi sau khi hắn nhận ra nàng chính là Ninh vương phi , tận mắt chứng kiến cảnh nàng tàn nhẫn với chính bản thân để rời xa Dạ Trọng Hoa, hắn lúc đó nghĩ Tiểu Ngũ cùng với Dạ Trọng Hoa sẽ không thể gặp lại nhau được nữa. Hắn nghĩ rằng cùng với Tiểu Ngũ sống với nhau hơn nửa tháng trong biệt viện của hắn , hắn sẽ khiến cho nàng dần dần quên đi người kia, hồi tâm chuyển hướng mở rộng trái tim về phía hắn. Nhưng thì ra hắn đã sai lầm rồi. Thì ra trong lòng nàng hắn vẫn không có một vị trí quan trọng nào, trái tim nàng vẫn luôn hướng về người đó không ai có thể thay thế được.
Hắn giờ phút này mới cúi đầu nhìn xuống hai chân mình. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy hận bản thân không thể đi đứng như một người bình thường hành tẩu khắp thế gian, lần đầu tiên hắn hận bản thân mình không phải là một người khỏe mạnh có đủ năng lực để bảo vệ chăm sóc mang đến một cuộc sống hạnh phúc cho người mình yêu thương. Hắn cứ như vậy ngẫm nghĩ sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng, Vệ Lâm đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, hắn thực sự chưa bao giờ gặp gặp qua thần sắc u buồn có chút bất lực của Dung Tùy Vân như vậy.
Sau khi Âu Dương Vũ dìu Dạ Trọng Hoa vào trong phòng, bố trí cho hắn nằm thoải mái trên giường, đắp trên người hắn hai cái chăn xong đột nhiên Dạ Trọng Hoa bắt lấy tay Âu Dương Vũ, âm thanh vô cùng nhợt nhạt yếu ớt: "Ta khát ."
"Đợi ta." Âu Dương Vũ xoay người rót chén trà đến đỡ lấy hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường sau đó giúp hắn uống rồi vươn tay xem mạch cho hắn :"Thuốc sẽ được sắc nhanh thôi, ta nói Vân Thương mang đến cho chàng."
"Không cho phép nàng đi!" Dạ Trọng Hoa buông lời lạnh lùng cầm lấy cổ tay Âu Dương Vũ cổ tay, bởi vì dùng sức, đầu ngón tay trở nên trắng, "Ta muốn nàng ở lại đây cùng ta."
Ngữ khí của hắn mặc dù phần lớn đều như một lời mệnh lệnh nhưng bên trong vẫn có chút gì đó mềm nhẹ , Âu Dương Vũ cảm thấy thái độ này của hắn có chút khoa trương ngoài ý muốn, cũng không biết cự tuyệt như thế nào.
"Có phải nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta, những lời lúc đó đều là gạt ta có phải không?" Dạ Trọng Hoa thấp giọng nói, "Nghe ta giải thích."
"Vân Thương đã nói hết với ta rồi."
Đột nhiên, cả hai bọn họ đều bắt đầu im lặng trầm mặc , Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khẩn trương của Dạ Trọng Hoa liền chỉ biết thở dài , tại nàng không hề hay biết, suy nghĩ ấy để tự nàng nghĩ ra là một chuyện nhưng khi được nghe từ một người khác lại mang theo một cảm xúc khác. Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy kích động dâng tràn, lặng lẽ rút tay hắn ra khỏi tay mình: "Ta còn có việc phải đi ra ngoài một chút."
"Hắn là ai? Rất quan trọng với nàng sao?" Dạ Trọng Hoa trên mặt có chút khó hiểu đau đớn, hô hấp bắt đầu dồn dập .
"Huynh ấy là -- ân nhân cứu mạng của ta, ta nợ huynh ấy một mạng."
Dạ Trọng Hoa khẽ biến sắc, sau đó lập tức kích động đứng lên rời giường: "Chuyện này để ta giải quyết!"
Âu Dương Vũ không khỏi đau đầu ôm trán, cũng không ngờ lúc này Dạ Trọng Hoa vẫn cứ ngoan cường quật miệng như vậy: " Chàng lo cho bản thân mình trước đi. Sức khỏe của Dung Thất vốn không được tốt, bây giờ ta đi ra ngoài giúp hắn chữa trị."
"Không được phép xưng hô thân mật với hắn."
Âu Dương Vũ lúc này không biết phải nói gì với hắn, Chàng phát điên gì thế, chuyện đó thì có liên quan gì đến chàng! "
Nhìn thấy bộ dáng khó chịu cùng với vẻ lạnh lùng cay nghiệt trên mặt hắn lúc này, nàng đành bất đắc dĩ đồng ý với hắn.
Dạ Trọng Hoa kéo tay Âu Dương Vũ, trong lòng ấm áp, hắn nhẹ nhàng đặt môi mình lên tay nàng sau đó khẽ cười, thấp giọng nói: "Ta chờ nàng trở về."
Âu Dương Vũ sau khi ra ngoài liền đưa một viên thuốc cho Dung Thất uống, cảm thấy mạch tượng của hắn lúc này đã ổn định liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nàng mới cởi bỏ miếng ngọc bội mà hắn từng tặng cho nàng xuống từ trên thắt lưng lên tiếng nói: "Thất hoàng tử, ta không thể nhận món đồ quý giá này của huynh."
Dung Tùy Vân có chút ngẩn người, kinh ngạc không tin ngẩng đầu lên, hắn muốn hỏi rõ ràng với nàng tại sao nàng lại trả vật đó lại cho hắn, tại sao nàng bây giờ nàng lại muốn tạo khoảng cách với hắn, lạnh lùng với hắn như vậy nhưng những câu hỏi đó vẫn nghẹn nơi họng hắn , hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt quật cường của nàng tìm thấy chút ấm áp gì đó từ nàng: "Nàng..."
"Ta thích vàng, vậy nên cho ta chút hoàng kim là được." Âu Dương Vũ thản nhiên cười, "Ta nợ huynh một mạng, cho nên để trả món nợ này ta , mỗi ngày sau buổi trưa sẽ đến biệt viện của huynh để chữa trị cho huynh, kiên trì vài ngày bệnh của huynh sẽ dần dần được chữa khỏi."
Từng ngón tay tái nhợt của Dung Tùy Vân khẽ bám chặt hai bên xe lăn, đôi mắt vẫn như vậy bình yên vô cùng, hắn muốn nói gì đó với nàng, rất nhiều nhưng một câu hoàn chỉnh hắn cũng không nói nên lời liền chỉ biết cười gượng đáp: "Được, vậy về sau làm phiền Tiểu Ngũ rồi." Hắn đau đớn tự mình đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Âu Dương Vũ đứng phía sau hắn, thấp giọng nói: "Gọi ta là Âu Dương Vũ."
"Tiểu Ngũ." Hắn không khỏi dừng hết mọi động tác của mình nhưng không có quay đầu, lưng vẫn tựa vào thành xe, hắn nào không nghe thấy câu vừa nãy của nàng, một câu nói của nàng như vạn con dao găm vô hình đâm vào trái tim hắn, Tiểu Ngũ. Nàng mãi là Tiểu Ngũ trong lòng ta, không ai có thể thay thế cũng không ai được phép. Bên ngoài gió lạnh táp vào mặt, cứ thế xe lăn từ từ băng băng trong đêm tối, song trái tim vẫn không sao bình tĩnh lại.
Âu Dương Vũ nhìn thấy Vệ Lâm tiến đến phụ giúp Dung Tùy Vân đẩy xe lăn đi ra xa, tâm cũng trầm lặng đi vài phần. Đột nhiên Vân Thương lúc này mới tiến lên châm chọc: "Ồ! Thất hoàng tử của Nam Phong quốc sao? Thân phận cao quý như vậy, xem ra Dạ Nhị cuối cùng đã tìm được một đối thủ đáng gờm rồi."
Âu Dương Vũ nhịn không được trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Anh nói cái gì? !"
"Tôi..nào có nói gì a." Vân Thương nhanh chóng ngậm chặt miệng sau đó chỉ nghe trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của Dạ Trọng Hoa, Vân Thương kích động nói "Dạ Nhị cần cô kìa."
"..."
P/s:
Cho ta có vài dòng nói về nhân vật nam phụ một chút. Vì đây là nam phụ duy nhất dùng cả trái tim mình yêu thương Âu Dương Vũ. Không mưu mô tranh đoạt như hậu cung của Dạ Trọng Hoa, một nam phụ bị tàn hai chân( không hẳn là tàn) nhưng một chút chân tình, một chút quan tâm, một chút lo lắng của Dung Thất đã khiến cho ta nhớ đến một nhân vật đã khắc đậm trong lòng ta rất nhiều phải gọi là ám ảnh ...ám ảnh vì sự ngốc nghếch , ám ảnh vì sự nhu nhược thiếu can đảm, ám ảnh vì nội tâm tận sâu thẳm nơi con tim. Mạnh Tây Mạc - Mạnh Cửu..là nam phụ trong bộ truyện Đại Mạc Dao của Đồng Hoa. Tác giả Đồng Hoa là một trong những tác giả rất biết cách làm tan nát trái tim của độc giả, hầu như những bộ truyện của bà đều khiến cho độc giả mỗi khi gấp quyển sách lại đều ngẫm nghĩ vô vàn cảm xúc đan xen với nhau. Quay lại với nhân vật Mạnh Tây Mạc, hắn ta ư! Một người mà đối với riêng ta mà nói dù nhiều người cho rằng Mạnh Tây Mạc là nhân vật phụ, là nam thứ trong chuyện tình tay ba giữa chàng - Ngọc Cẩn - Hoắc Khứ Bệnh, nhưng ta lại cho rằng, hắn mới là nam chính thực sự. Hình ảnh của hắn như khắc sâu trong đầu ta về nhân cách, về suy nghĩ, về sự lựa chọn cuộc đời. Ta hầu như không đọc truyện của Đồng Hoa thậm chí một quyển cũng không mặc dù truyện của bà ấy phải nói là rất nổi tiếng lại còn được chuyển thể thành phim, ta phải nói rằng bà ấy nên đổi bút danh là " nữ hoàng ngược nam phụ" thì đúng hơn. Mạnh Cửu là mối tình đầu của Ngọc Cẩn, là người mà nàng dốc cạn tâm tư để bày tỏ, dành toàn bộ nhiệt huyết thanh xuân trồng uyên ương đằng, chỉ mong đời này kiếp này nhận được một cái gật đầu đồng ý. Thế nhưng chỉ vì sự tự ti sự sợ hãi không muốn cô gái với nụ cười tươi sáng ấy phải vì mình mà chịu khổ, bởi lẽ hắn chẳng thể cho nàng một cuộc sống gia đình bình thường mà nàng hằng khao khát. Vì thế nên hắn không dám giơ tay ra, hắn quá võ đoán , quá cố chấp để rồi một ngày chợt nhận ra khi không còn nàng bên cạnh , hắn mới biết hắn đã bỏ lỡ tình yêu chân thành nhất cả đời hắn. Hắn quay lưng lại thì nàng đã đi rồi. Mạnh Cửu hắn đúng là người có lỗi là kẻ hèn nhát- hèn nhát ở chỗ hắn không tin tưởng vào tình cảm của Ngọc Cẩn . Ngọc Cẩn đã có lần từng nói với hắn: "Cửu Gia! Muội thích huynh. Muội muốn được gả cho huynh. Muội muốn sau này được cùng huynh ngắm hoa chứ không phải một mình ngắm uyên ương đằng đối vũ!!...Nhưng hắn lại quyết tuyệt nói: "Ta đã quen một mình ngắm hoa rồi! Rồi muội cũng sẽ tìm được người cùng muội ngắm hoa!" Ngọc Cẩn : ""Vì sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ đều là tự muội đa tình? Lẽ nào huynh đối xử với muội một chút cảm giác cũng không có? Huynh sợ gì chứ? Là chân của huynh sao? Muội căn bản không quan tâm đến mấy chuyện đó.Cửu Gia! Cuộc đời mỗi con người có thể đi được bao xa! Không phải do đôi chân người đó quyết định mà do trái tim người đó làm chủ!" Vậy mà hắn lại : "Ngọc nhi, nàng tốt như thế này, khẳng định sẽ có một người nguyện lòng cùng nàng ngắm hoa." Buồn cười, để rồi khi hắn mất nàng hắn lại bảo "Ngọc nhi, lần này đến lượt ta theo đuổi nàng!" Nhưng mọi thứ đều đã muộn, sáo cũng đã gãy, ánh trăng trên trời đẹp là vậy nhưng vẫn cô đơn, đơn độc. hắn cũng đã từng hỏi Ngọc Cẩn: "Ngọc nhi, cho ta biết! Trong trái tim muội quan tâm cho ai hơn? Đừng bận tâm đến chuyện hứa hẹn, nếu không phải cân nhắc bất cứ điều gì, muội sẽ nhớ ai nhiều hơn? Muội muốn ở bên cạnh ai?" Nhưng rồi không can đảm để nghe được câu trả lời, buông tay nàng chấp nhận bởi vì vốn là duyên mỏng nên tình vội tan....
Nhân vật Dung Thất này cũng có đôi chút ý nghĩ tương đồng với Cửu gia...khi chưa có nàng bước chân vào cuộc đời mình, hắn hầu như không hề quan tâm đến đôi chân tàn tật đó, không hề có chút oán trách hay tự ti. Thế nhưng khi hắn gặp nàng, cảm nhận được sự ấm áp, sự quan tâm, sự chăm sóc mà từ trước đến nay hắn chưa nhận được, quả thực hắn bắt đầu tự trách tại sao mình lại yếu đuối đến như vậy, hắn hận hắn không thể đứng vững chắc trên đôi chân mình để mạnh mẽ theo đuổi nàng, để can đảm giành lại nàng từ tay kẻ khác. Cũng là vì sự tự ti, cũng là vì sự sự yếu đuối, sự vô năng của mình mà không đem lại cho người con gái mình yêu thương một cuộc sống hạnh phúc bình yên nhất..cho nên cũng như Mạnh Cửu thì Dung Thất cùng đành......làm vai thứ chính thôi...*hơ hơ* Ngồi xem phim Đại Mạc Dao thấy ông Mạnh Cửu này giống vai thứ nhà mình nên viết mấy dòng lảm nhảm có tham khảo các nguồn cho chị em cùng với Ta cảm nhận nhiều về nhân vật Dung Thất...Nhưng không phải là ta có ý ghét bỏ gì Dạ Trọng Hoa a...Ta thực sự rất yêu thích nhân vật Dạ Trọng Hoa..không quá toàn năng..ta không thích một tên nam nhân quá toàn năng quá mạnh mẽ quá độc lập vì đơn giản...vô vị..một màu...chán. Cái suy nghĩ này cũng áp dụng cho nữ chính. Hết mood rồi...nhìn lại thấy cụng dài quá nhờ...Chị em enjoy a!!!
"Mộng ... đừng nên quá sâu, chẳng sao tỉnh giấc nổi, lại cứ ngỡ chân tình!!!
Lời ... đừng nên quá thật, chẳng lừa dối nổi, lại lầm thành ý khác!!!"
Sưu tầm...
"Tại sao muộn thế này rồi Tiểu Ngũ vẫn chưa trở về?" Dung Tùy Vân nhìn sắc trời càng lúc càng đen tối, không màng đến lời khuyên nhủ của Vệ Lâm, thần sắc lo lắng sốt ruột lên tiếng "Đã đi ra ngoài cả một ngày rồi."
"Thuộc hạ đã phái người đi hỏi thăm, sẽ có tin tức nhanh thôi ạ." Vệ Lâm biết Dung Tùy Vân đang rất lo lắng cho Âu Dương Vũ nên sáng sớm đã phái người đi theo bám sát bí mật bảo vệ.
Dung Tùy Vân nghe vậy sắc mặt cũng bắt đầu giãn ra nhưng vẫn kiên quyết ở trong viện chờ, không chịu đi vào.
Gió mỗi lúc một lớn, sương đêm dần dần lạnh lẽo, Dung Tùy Vân sắc mặt liền xuất hiện một tia tái nhợt, Vệ Lâm vừa định tiến lên nói gì, thì nhìn thấy bộ dạng khó coi lúc này của Dung Tùy Vân liền không khỏi cả kinh nói: "Chủ tử, chủ tử , ngài làm sao vậy?"
Dung Tùy Vân khoát tay áo ý bảo mình không có việc gì.
Vệ Lâm vừa định nói thì đã thấy ám vệ do mình phái ra theo sát Âu Dương Vũ từ ngoài cửa tiến vào, đi tới trước mặt bẩm báo : "Tiểu nhân nghe nói, Dương cô nương đang ở biệt viện ngoài kinh thành."
Sắc mặt Dung Tùy Vân tối sầm lại, hô hấp bắt đầu dồn dập .
Vệ Lâm vừa thấy sắc mặt của Dung Tùy , trong lòng hoảng lên, quay đầu nói với tên ám vệ: "Nhanh đưa Dương cô nương trở về." Dung Tùy Vân lại xua tay nói: "Chúng ta trực tiếp qua đó đưa Tiểu Ngũ trở về."
Hắn càng muốn biết, vì sao Tiểu Ngũ lại ở biệt viện đó mãi đến tối muộn vẫn chưa chịu trở về.
Vệ Lâm nhìn thấy vẻ kiên định trên gương mặt của Dung Tùy Vân liền xác định rằng lúc này hắn có khuyên chủ tử hắn thế nào cũng vô ích nên đành bất đắc dĩ sai người lập tức chuẩn bị xe ngựa, chuẩn bị ổn thỏa cho Dung Tùy Vân an trí ở trong xe ngựa rồi xuất phát. Với tình hình hiện nay cũng chỉ có biện pháp này mới có thể nhanh chóng gặp được Âu Dương Vũ, đưa nàng trở về chữa trị cho chủ tử.
Dung Tùy Vân im lặng ngồi trong xe ngựa, hai hàng lông mày có chút nhíu chặt lại. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút bất an, hô hấp có chút hối hả dồn dập. Hắn đang lo điều mà hắn không bao giờ mong muốn xảy ra sẽ diễn ra trước mắt hắn. Xe ngựa tuy tốc độ rất nhanh nhưng cũng không mất đi sự vững vàng. Chỉ sau nửa canh giờ, xe ngựa đã đến được biệt viện ngoài kinh thành.
Vân Thương đột nhiên nhìn thấy có người đến hỏi thăm, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nơi ở của bọn họ thật sự nằm trên con đường hẻo lánh hầu như rất ít ai tìm được nơi này. Đang nghĩ ngợi mông lung chợt nhìn thấy từ trên xe ngựa có một vị nam tử động tác có vẻ không tiện, ngồi trên xe lăn, ho khan một tiếng: "Không biết Tiểu Ngũ..."
"Dung Thất, sao huynh lại tới được đây?" Âu Dương Vũ sau khi đợi đến khi Dạ Trọng Hoa ngủ say , mới từ bên trong phòng chuồn ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa thì đã thấy Dung Tùy Vân xuất hiện ở trong này. Dưới ánh trăng u lãnh, sắc mặt hắn ngày càng có vẻ tái nhợt trắng bệch như tớ giấy, vẻ mặt của hắn bình thản mà yên tĩnh. Hình như trong người hắn có vẻ không được thoải mái , mày nhẹ nhàng nhăn lại, con ngươi đen lẳng lặng nhìn nàng.
Âu Dương Vũ trong mắt không khỏi hiện lên một tia áy náy, thân thể hắn gầy yếu, suy nhược như vậy. Lại còn khiến hắn phải lo lắng đến mức tự mình đến tận đây tìm nàng. Âu Dương Vũ không chút nghĩ ngợi, nói với Vân Thương: "Mau cho huynh ấy vào."
Vệ Lâm nghe vậy nhanh chóng chạy đến giúp Dung Tùy Vân đẩy xe tiến vào, Âu Dương Vũ ngồi bên cạnh giúp hắn thi châm, nhẹ giọng hỏi: "Dung Thất, cả ngày nay huynh vẫn chưa uống thuốc có đúng không? Lại còn bị trúng gió nữa, cả người huynh đang nóng lên này."
"Cô nương đi ra ngoài lâu như vậy, chủ tử vì lo lắng cho cô nương nên vẫn kiên quyết không chịu vào phòng mà ngồi trước biệt viện ngóng trông cô nương trở về, chủ tử ngài ấy đợi đã được hai canh giờ..." Vệ Lâm không ngừng mở miệng, Dung Thất thấy vậy lạnh lùng liếc mắt trừng hắn, hắn mới chịu ngậm chặt miệng.
Trong lòng Vệ Lâm vô cùng ủy khuất, chủ tử ngài thật là, tại sao cái gì cũng để trong lòng không chịu nói ra, từ chuyện mình bị dị ứng với thịt tôm đến chuyện hôm nay ngồi đợi vị cô nương này trở về lâu đến nổi để bản thân mình bị trúng gió rồi thậm chí cả chuyện mình có tình cảm với cô nương ấy..ngài ấy vì cớ gì phải giấu diếm hết thảy .
Âu Dương Vũ nghe vậy cũng hiểu được dùng ánh mắt phản đối nhìn Dung Tùy Vân nói: "Thân thể của huynh suy yếu thế này, nếu cứ bướng bỉnh thì chẳng phải công sức của tôi đều đổ xuống sông xuống bể hay sao?"
Dung Tùy Vân mỉm cười gật gật đầu: "Nghe lời Tiểu Ngũ ."
Dạ Trọng Hoa đang mê mang ngủ bên trong, chợt bất an tỉnh giấc, cảm giác tay mình trống rỗng, Âu Dương Vũ nàng đi rồi sao? Cả người hắn đều cả kinh lên. Nhưng đột nhiên bên tai hắn truyền đến giọng nói ôn nhu ngọt ngào nhỏ nhẹ từ Âu Dương Vũ, trong lòng hoảng sợ! Vũ nhi của hắn chưa bao giờ nói với hắn những lời ngọt ngào hay ân cần đến vậy, vậy mà trước mặt một người đàn ông khác nàng lại...
Dạ Trọng Hoa lúc này cũng không muốn nghĩ gì nữa, lập tức mặc thương thế của bản thân rời khỏi giường, ôm ngực đứng lên đi ra ngoài.
Hắn đứng ở bên ngoài cửa vẻ mặt mang theo sự hoảng hốt. Hắn cúi đầu kêu một tiếng Vũ nhi, sau đó cũng không nói gì khẽ nhíu mày đi đến. Đột nhiên ,hắn đưa tay ôm chặt ngực mình ho khan dữ dội. Bởi vì khó chịu, đi đứng lại không tiện, vết thương vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn cả người đều phải cuộn lại. Sau đó hai chân dường như không thể chống đỡ nổi, cả người liền ngã xuống.
"Trọng Hoa!" Âu Dương Vũ hốt hoảng kêu lên.
Phát hiện thấy Dạ Trọng Hoa khó khăn đỡ lấy khung cửa, ngẩng đầu đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nàng, sau đó liền nhận ra bên môi hắn còn đọng lại vệt máu dài vẫn còn ấm nóng, càng tôn thêm vẻ yêu nghiệt tà mị vốn có của hắn, mặt mày như họa.
"Vũ nhi, ta lạnh." Dạ Trọng Hoa dường như muốn đi về phía Âu Dương Vũ nhưng còn chưa kịp bước tiếp bước thứ hai thì toàn bộ người hắn đều ngã đổ về hướng nàng. Âu Dương Vũ không tự chủ được nhanh chóng bước về phía trước đưa tay đỡ lấy hắn, đã thấy Dạ Trọng Hoa đột nhiên nâng tay nàng đặt lên trên ngực mình, sắc mặt có chút tái nhợt yếu ớt, khẩu khí có chút hờn giận : "Ta rất đau."
Âu Dương Vũ nhịn không được liếc hắn một cái , miệng vết thương là do chính hắn không an phận tự rách toạc ra đấy chứ ? Bây giờ còn bảo với mình rằng hắn đau này đau nọ. Dạ Trọng Hoa chàng bị bệnh nên đâm ra ảnh hưởng đến não ngốc luôn rồi phải không. Lúc này, nàng cũng bất chấp trong phòng này vẫn còn Dung Tùy Vân, tiến lên giúp đỡ Dạ Trọng trở lại phòng: "Chàng trước cứ nằm yên đó đi , đừng tùy tiện đi lại."
Dạ Trọng Hoa cơ hồ như đặt hết toàn bộ sức lực của mình lên người Âu Dương Vũ sau đó lơ đãng quét mắt qua nhìn Dung Tùy Vân, ánh mắt không còn yếu ớt như ban nãy mà thay vào đó là một đôi mắt lạnh lùng, đôi mắt như muốn tuyên bố quyền sở hữu, sự độc chiếm của hắn, trên mặt còn mang theo sự khiêu khích.
Vân Thương thu hết một màn này vào trong mắt, Dạ Trọng Hoa bộ dạng này của hắn khiến khóe môi nhịn không được co rút dữ dội, phút chốc chợt cảm thấy thay vì để chứng kiến màn này thì ai đó lấy gậy đập vào đầu hắn để hắn mất trí nhớ đi thì tốt hơn.
Trong lòng nhịn không được ngầm vỗ tay cho hắn, Dạ Nhị, cậu thật thông minh nhưng hơn cả là cậu thật ngây thơ!
[Ngất...hình tượng kìa ông...ai như ông chơi đểu đối thủ mình như vại hả, Vân Thương hắn còn cười thối mặt ông kiề..]
Dung Tùy Vân nhìn thấy Âu Dương Vũ giúp đỡ Dạ Trọng Hoa rời khỏi phòng, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, có chút mất mát.
Hắn nghĩ rằng vốn hắn cùng nàng gặp nhau nơi đó. Hắn nghĩ thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc bọn họ gặp nhau.Giống như đã có người từng nói: Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người, rồi sẽ gặp, người thuộc về hắn, chính là nàng - Tiểu Ngũ. Rồi sau khi hắn nhận ra nàng chính là Ninh vương phi , tận mắt chứng kiến cảnh nàng tàn nhẫn với chính bản thân để rời xa Dạ Trọng Hoa, hắn lúc đó nghĩ Tiểu Ngũ cùng với Dạ Trọng Hoa sẽ không thể gặp lại nhau được nữa. Hắn nghĩ rằng cùng với Tiểu Ngũ sống với nhau hơn nửa tháng trong biệt viện của hắn , hắn sẽ khiến cho nàng dần dần quên đi người kia, hồi tâm chuyển hướng mở rộng trái tim về phía hắn. Nhưng thì ra hắn đã sai lầm rồi. Thì ra trong lòng nàng hắn vẫn không có một vị trí quan trọng nào, trái tim nàng vẫn luôn hướng về người đó không ai có thể thay thế được.
Hắn giờ phút này mới cúi đầu nhìn xuống hai chân mình. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy hận bản thân không thể đi đứng như một người bình thường hành tẩu khắp thế gian, lần đầu tiên hắn hận bản thân mình không phải là một người khỏe mạnh có đủ năng lực để bảo vệ chăm sóc mang đến một cuộc sống hạnh phúc cho người mình yêu thương. Hắn cứ như vậy ngẫm nghĩ sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng, Vệ Lâm đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, hắn thực sự chưa bao giờ gặp gặp qua thần sắc u buồn có chút bất lực của Dung Tùy Vân như vậy.
Sau khi Âu Dương Vũ dìu Dạ Trọng Hoa vào trong phòng, bố trí cho hắn nằm thoải mái trên giường, đắp trên người hắn hai cái chăn xong đột nhiên Dạ Trọng Hoa bắt lấy tay Âu Dương Vũ, âm thanh vô cùng nhợt nhạt yếu ớt: "Ta khát ."
"Đợi ta." Âu Dương Vũ xoay người rót chén trà đến đỡ lấy hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường sau đó giúp hắn uống rồi vươn tay xem mạch cho hắn :"Thuốc sẽ được sắc nhanh thôi, ta nói Vân Thương mang đến cho chàng."
"Không cho phép nàng đi!" Dạ Trọng Hoa buông lời lạnh lùng cầm lấy cổ tay Âu Dương Vũ cổ tay, bởi vì dùng sức, đầu ngón tay trở nên trắng, "Ta muốn nàng ở lại đây cùng ta."
Ngữ khí của hắn mặc dù phần lớn đều như một lời mệnh lệnh nhưng bên trong vẫn có chút gì đó mềm nhẹ , Âu Dương Vũ cảm thấy thái độ này của hắn có chút khoa trương ngoài ý muốn, cũng không biết cự tuyệt như thế nào.
"Có phải nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta, những lời lúc đó đều là gạt ta có phải không?" Dạ Trọng Hoa thấp giọng nói, "Nghe ta giải thích."
"Vân Thương đã nói hết với ta rồi."
Đột nhiên, cả hai bọn họ đều bắt đầu im lặng trầm mặc , Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khẩn trương của Dạ Trọng Hoa liền chỉ biết thở dài , tại nàng không hề hay biết, suy nghĩ ấy để tự nàng nghĩ ra là một chuyện nhưng khi được nghe từ một người khác lại mang theo một cảm xúc khác. Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy kích động dâng tràn, lặng lẽ rút tay hắn ra khỏi tay mình: "Ta còn có việc phải đi ra ngoài một chút."
"Hắn là ai? Rất quan trọng với nàng sao?" Dạ Trọng Hoa trên mặt có chút khó hiểu đau đớn, hô hấp bắt đầu dồn dập .
"Huynh ấy là -- ân nhân cứu mạng của ta, ta nợ huynh ấy một mạng."
Dạ Trọng Hoa khẽ biến sắc, sau đó lập tức kích động đứng lên rời giường: "Chuyện này để ta giải quyết!"
Âu Dương Vũ không khỏi đau đầu ôm trán, cũng không ngờ lúc này Dạ Trọng Hoa vẫn cứ ngoan cường quật miệng như vậy: " Chàng lo cho bản thân mình trước đi. Sức khỏe của Dung Thất vốn không được tốt, bây giờ ta đi ra ngoài giúp hắn chữa trị."
"Không được phép xưng hô thân mật với hắn."
Âu Dương Vũ lúc này không biết phải nói gì với hắn, Chàng phát điên gì thế, chuyện đó thì có liên quan gì đến chàng! "
Nhìn thấy bộ dáng khó chịu cùng với vẻ lạnh lùng cay nghiệt trên mặt hắn lúc này, nàng đành bất đắc dĩ đồng ý với hắn.
Dạ Trọng Hoa kéo tay Âu Dương Vũ, trong lòng ấm áp, hắn nhẹ nhàng đặt môi mình lên tay nàng sau đó khẽ cười, thấp giọng nói: "Ta chờ nàng trở về."
Âu Dương Vũ sau khi ra ngoài liền đưa một viên thuốc cho Dung Thất uống, cảm thấy mạch tượng của hắn lúc này đã ổn định liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nàng mới cởi bỏ miếng ngọc bội mà hắn từng tặng cho nàng xuống từ trên thắt lưng lên tiếng nói: "Thất hoàng tử, ta không thể nhận món đồ quý giá này của huynh."
Dung Tùy Vân có chút ngẩn người, kinh ngạc không tin ngẩng đầu lên, hắn muốn hỏi rõ ràng với nàng tại sao nàng lại trả vật đó lại cho hắn, tại sao nàng bây giờ nàng lại muốn tạo khoảng cách với hắn, lạnh lùng với hắn như vậy nhưng những câu hỏi đó vẫn nghẹn nơi họng hắn , hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt quật cường của nàng tìm thấy chút ấm áp gì đó từ nàng: "Nàng..."
"Ta thích vàng, vậy nên cho ta chút hoàng kim là được." Âu Dương Vũ thản nhiên cười, "Ta nợ huynh một mạng, cho nên để trả món nợ này ta , mỗi ngày sau buổi trưa sẽ đến biệt viện của huynh để chữa trị cho huynh, kiên trì vài ngày bệnh của huynh sẽ dần dần được chữa khỏi."
Từng ngón tay tái nhợt của Dung Tùy Vân khẽ bám chặt hai bên xe lăn, đôi mắt vẫn như vậy bình yên vô cùng, hắn muốn nói gì đó với nàng, rất nhiều nhưng một câu hoàn chỉnh hắn cũng không nói nên lời liền chỉ biết cười gượng đáp: "Được, vậy về sau làm phiền Tiểu Ngũ rồi." Hắn đau đớn tự mình đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Âu Dương Vũ đứng phía sau hắn, thấp giọng nói: "Gọi ta là Âu Dương Vũ."
"Tiểu Ngũ." Hắn không khỏi dừng hết mọi động tác của mình nhưng không có quay đầu, lưng vẫn tựa vào thành xe, hắn nào không nghe thấy câu vừa nãy của nàng, một câu nói của nàng như vạn con dao găm vô hình đâm vào trái tim hắn, Tiểu Ngũ. Nàng mãi là Tiểu Ngũ trong lòng ta, không ai có thể thay thế cũng không ai được phép. Bên ngoài gió lạnh táp vào mặt, cứ thế xe lăn từ từ băng băng trong đêm tối, song trái tim vẫn không sao bình tĩnh lại.
Âu Dương Vũ nhìn thấy Vệ Lâm tiến đến phụ giúp Dung Tùy Vân đẩy xe lăn đi ra xa, tâm cũng trầm lặng đi vài phần. Đột nhiên Vân Thương lúc này mới tiến lên châm chọc: "Ồ! Thất hoàng tử của Nam Phong quốc sao? Thân phận cao quý như vậy, xem ra Dạ Nhị cuối cùng đã tìm được một đối thủ đáng gờm rồi."
Âu Dương Vũ nhịn không được trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Anh nói cái gì? !"
"Tôi..nào có nói gì a." Vân Thương nhanh chóng ngậm chặt miệng sau đó chỉ nghe trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của Dạ Trọng Hoa, Vân Thương kích động nói "Dạ Nhị cần cô kìa."
"..."
P/s:
Cho ta có vài dòng nói về nhân vật nam phụ một chút. Vì đây là nam phụ duy nhất dùng cả trái tim mình yêu thương Âu Dương Vũ. Không mưu mô tranh đoạt như hậu cung của Dạ Trọng Hoa, một nam phụ bị tàn hai chân( không hẳn là tàn) nhưng một chút chân tình, một chút quan tâm, một chút lo lắng của Dung Thất đã khiến cho ta nhớ đến một nhân vật đã khắc đậm trong lòng ta rất nhiều phải gọi là ám ảnh ...ám ảnh vì sự ngốc nghếch , ám ảnh vì sự nhu nhược thiếu can đảm, ám ảnh vì nội tâm tận sâu thẳm nơi con tim. Mạnh Tây Mạc - Mạnh Cửu..là nam phụ trong bộ truyện Đại Mạc Dao của Đồng Hoa. Tác giả Đồng Hoa là một trong những tác giả rất biết cách làm tan nát trái tim của độc giả, hầu như những bộ truyện của bà đều khiến cho độc giả mỗi khi gấp quyển sách lại đều ngẫm nghĩ vô vàn cảm xúc đan xen với nhau. Quay lại với nhân vật Mạnh Tây Mạc, hắn ta ư! Một người mà đối với riêng ta mà nói dù nhiều người cho rằng Mạnh Tây Mạc là nhân vật phụ, là nam thứ trong chuyện tình tay ba giữa chàng - Ngọc Cẩn - Hoắc Khứ Bệnh, nhưng ta lại cho rằng, hắn mới là nam chính thực sự. Hình ảnh của hắn như khắc sâu trong đầu ta về nhân cách, về suy nghĩ, về sự lựa chọn cuộc đời. Ta hầu như không đọc truyện của Đồng Hoa thậm chí một quyển cũng không mặc dù truyện của bà ấy phải nói là rất nổi tiếng lại còn được chuyển thể thành phim, ta phải nói rằng bà ấy nên đổi bút danh là " nữ hoàng ngược nam phụ" thì đúng hơn. Mạnh Cửu là mối tình đầu của Ngọc Cẩn, là người mà nàng dốc cạn tâm tư để bày tỏ, dành toàn bộ nhiệt huyết thanh xuân trồng uyên ương đằng, chỉ mong đời này kiếp này nhận được một cái gật đầu đồng ý. Thế nhưng chỉ vì sự tự ti sự sợ hãi không muốn cô gái với nụ cười tươi sáng ấy phải vì mình mà chịu khổ, bởi lẽ hắn chẳng thể cho nàng một cuộc sống gia đình bình thường mà nàng hằng khao khát. Vì thế nên hắn không dám giơ tay ra, hắn quá võ đoán , quá cố chấp để rồi một ngày chợt nhận ra khi không còn nàng bên cạnh , hắn mới biết hắn đã bỏ lỡ tình yêu chân thành nhất cả đời hắn. Hắn quay lưng lại thì nàng đã đi rồi. Mạnh Cửu hắn đúng là người có lỗi là kẻ hèn nhát- hèn nhát ở chỗ hắn không tin tưởng vào tình cảm của Ngọc Cẩn . Ngọc Cẩn đã có lần từng nói với hắn: "Cửu Gia! Muội thích huynh. Muội muốn được gả cho huynh. Muội muốn sau này được cùng huynh ngắm hoa chứ không phải một mình ngắm uyên ương đằng đối vũ!!...Nhưng hắn lại quyết tuyệt nói: "Ta đã quen một mình ngắm hoa rồi! Rồi muội cũng sẽ tìm được người cùng muội ngắm hoa!" Ngọc Cẩn : ""Vì sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ đều là tự muội đa tình? Lẽ nào huynh đối xử với muội một chút cảm giác cũng không có? Huynh sợ gì chứ? Là chân của huynh sao? Muội căn bản không quan tâm đến mấy chuyện đó.Cửu Gia! Cuộc đời mỗi con người có thể đi được bao xa! Không phải do đôi chân người đó quyết định mà do trái tim người đó làm chủ!" Vậy mà hắn lại : "Ngọc nhi, nàng tốt như thế này, khẳng định sẽ có một người nguyện lòng cùng nàng ngắm hoa." Buồn cười, để rồi khi hắn mất nàng hắn lại bảo "Ngọc nhi, lần này đến lượt ta theo đuổi nàng!" Nhưng mọi thứ đều đã muộn, sáo cũng đã gãy, ánh trăng trên trời đẹp là vậy nhưng vẫn cô đơn, đơn độc. hắn cũng đã từng hỏi Ngọc Cẩn: "Ngọc nhi, cho ta biết! Trong trái tim muội quan tâm cho ai hơn? Đừng bận tâm đến chuyện hứa hẹn, nếu không phải cân nhắc bất cứ điều gì, muội sẽ nhớ ai nhiều hơn? Muội muốn ở bên cạnh ai?" Nhưng rồi không can đảm để nghe được câu trả lời, buông tay nàng chấp nhận bởi vì vốn là duyên mỏng nên tình vội tan....
Nhân vật Dung Thất này cũng có đôi chút ý nghĩ tương đồng với Cửu gia...khi chưa có nàng bước chân vào cuộc đời mình, hắn hầu như không hề quan tâm đến đôi chân tàn tật đó, không hề có chút oán trách hay tự ti. Thế nhưng khi hắn gặp nàng, cảm nhận được sự ấm áp, sự quan tâm, sự chăm sóc mà từ trước đến nay hắn chưa nhận được, quả thực hắn bắt đầu tự trách tại sao mình lại yếu đuối đến như vậy, hắn hận hắn không thể đứng vững chắc trên đôi chân mình để mạnh mẽ theo đuổi nàng, để can đảm giành lại nàng từ tay kẻ khác. Cũng là vì sự tự ti, cũng là vì sự sự yếu đuối, sự vô năng của mình mà không đem lại cho người con gái mình yêu thương một cuộc sống hạnh phúc bình yên nhất..cho nên cũng như Mạnh Cửu thì Dung Thất cùng đành......làm vai thứ chính thôi...*hơ hơ* Ngồi xem phim Đại Mạc Dao thấy ông Mạnh Cửu này giống vai thứ nhà mình nên viết mấy dòng lảm nhảm có tham khảo các nguồn cho chị em cùng với Ta cảm nhận nhiều về nhân vật Dung Thất...Nhưng không phải là ta có ý ghét bỏ gì Dạ Trọng Hoa a...Ta thực sự rất yêu thích nhân vật Dạ Trọng Hoa..không quá toàn năng..ta không thích một tên nam nhân quá toàn năng quá mạnh mẽ quá độc lập vì đơn giản...vô vị..một màu...chán. Cái suy nghĩ này cũng áp dụng cho nữ chính. Hết mood rồi...nhìn lại thấy cụng dài quá nhờ...Chị em enjoy a!!!
"Mộng ... đừng nên quá sâu, chẳng sao tỉnh giấc nổi, lại cứ ngỡ chân tình!!!
Lời ... đừng nên quá thật, chẳng lừa dối nổi, lại lầm thành ý khác!!!"
Sưu tầm...
Bình luận facebook