Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Lúc này Dạ Phi Khanh không ngừng đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt sâu thẳm của hắn ngày càng tỏa ra tia âm trầm mà khủng bố.
Tiểu Trác Tử hầu hạ bên cạnh hoàng thượng lại chết đắc tử! Tiểu Trác Tử là nội gián mà hắn đã cài bên người hoàng thượng được nhiều năm nhằm mục đích quan sát mọi nhất cử nhất động của ông ta, tính tình cẩn thận vô cùng, chỉ cần có một ngọn gió nhẹ thổi qua hắn liền lập tức cảnh giác, nhưng hôm nay, vì sao đột nhiên lại lăn đùng ra chết?
Trong lòng Dạ Phi Khanh liền dâng lên cảm giác không an tâm, bỗng nhiên hắn nhớ đến thái độ của hoàng thượng sau khi hắn trở về từ buổi lâm triều sáng nay, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén.
Mày bất giác nhíu lại, trong lòng lộp bộp không yên.
Kế hoạch này hắn vốn hao tâm tổn sức thiết kế rất tỉ mỉ, nay sự việc lại đi theo hướng không như dự tính ban đầu của hắn.
Dạ Phi Hi âm thầm liên lạc lập mưu cùng Hoài An vương, lấy việc trao đổi tấm bản đồ biên phòng để đoạt ngôi vị thái tử. Sau khi hoàng thượng để cập chuyện này với hắn ban sáng, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, trên mặt vẫn cố tỏ vẻ ôn nhuận bình thản, không biểu hiện một chút gì khác thường.
Bỗng dưng Hoàng thượng lại nói với hắn chuyện này, không phải là đang muốn thử lòng hắn hay sao, lẽ nào ông ta đang hoài nghi mình?
Dạ Phi Khanh hít một hơi thật sâu, lòng tràn ngập căng thẳng tự vấn, rốt cuộc là kẻ nào?
Là kẻ nào đã đặt tờ tấu chương đó nơi bàn làm việc của hoàng thượng?
Tiểu Trác Tử đột nhiên lăn ra chết một cách kỳ lạ tuyệt đối có liên quan đến chuyện này, nhưng hắn ta là người của mình, lý nào lại ra tay làm việc này, với cả thông tin bí mật như vậy sao có thể rơi vào tay của một tên thái giám như hắn được.
Giờ phút này, trong đầu Dạ Phi Khanh chỉ liên tưởng đến một người, một người đàn ông quỷ dị, với đôi mắt âm ngoan mà lạnh lùng, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của người đàn ông đó, hắn liền cảm nhận được một cảm giác bức bách, ánh mắt của một con hùng ưng kiêu ngạo có thể chi phối vạn vật dưới đôi cánh của hắn, phong thái nhanh nhẹn nhưng cẩn trọng, đạm mạc nhưng mưu tính hơn người!
Dạ Phi Bạch! Nhất định là Dạ Phi Bạch, chỉ có hắn mới có năng lực làm nên chuyện này, chính hắn mới có đủ khả năng bắn một mũi tên đầy âm độc nhưng hoàn hảo vào Dạ Phi Hi. Nhưng Dạ Phi Bạch đâu có mặt ở đây?
Chẳng lẽ hắn đã trở lại? !
Nghĩ đến đây, trên mặt Dạ Phi khanh lộ ra một chút tàn khốc, mặt mày càng lúc càng đen lại, thái độ ôn hòa, bình tĩnh ngày thường hắn hay biểu hiện đều biến mất. Hắn giơ tay lên gạt đổ tất cả bộ ấm trà đập thẳng xuống nền đất, từng mảng từng mảng rơi vãi khắp sàn!
Nhìn mảnh vỡ vương vãi khắp sàn, trong mắt Dạ Phi Khanh lóe lên một tia giận dữ, nhất định là hắn, nhất định là hắn đứng sau vụ này, muốn đưa mình đi vào chỗ chết!
Hắn nhiều năm qua cố gắng ẩn nhẫn , cố gắng giấu đi năng lực thực sự của mình, luôn bày ra bộ mặt hòa nhã lấy lòng người khác, lần này suýt chút nữa là lộ rõ bản chất.
Mẫu phi của hắn năm đó bị Nhu phi hại chết, hắn đương nhiên biết rõ, nhưng lại còn muốn nhận Nhu phi làm mẹ, toàn tâm toàn ý lấy lòng nàng! Hắn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, vì muốn báo thù cho mẫu phi nên âm thầm hạ quyết tâm muốn đoạt được cái vị trí kia.
Dựa vào cái gì mà người khác có thể tranh đoạt mà hắn thì không thể?
Là một hoàng tử không nhận được nhiều sự sủng ái từ hoàng thượng, nay được mọi người chú ý đến đều là nỗ lực hắn cố gắng bao năm qua! Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, hắn không thể để một phút dại dột của mình mà làm tiêu tan bao nhiêu công sức hắn tích lũy dày công tạo nên, nếu như đã không còn đường lui vậy đành phải lấy Dạ Phi Hi làm vật hi sinh!
Thân là con trai trưởng của hoàng hậu, được sống trong sung sướng, hưởng thụ nhiều sủng ái yêu thương từ hoàng thượng đã nhiều năm qua, bây giờ đã đến lúc mộng đẹp chấm dứt, nhường chỗ cho thực tại!
Dạ Phi Khanh đứng ở cửa sổ nhìn lùm cỏ xanh um bên ngoài cửa sổ, đôi mắt chợt lóe: "Người đâu, dụ Tô Tứ ra mặt đi."
Dạ Phi Khanh ngay từ đầu đã sắp xếp gián điệp đưa vào phủ của các hoàng tử khác, thậm chí cả người bên cạnh hoàng thượng cũng là người do hắn dàn xếp, mà một trong số đó chính là Tô Tứ - gián điệp hắn gài vào phủ Tứ hoàng tử.
Thêm một lý do thuyết phục hắn lại chọn Tô Tứ là vì cha mẹ Tô Tứ từng bị Dạ Phi Hi hãm hại, hắn cất giấu mối hận thù này đã lâu. Lúc ấy Dạ Phi Khanh đã đích thân gặp mặt hắn nói rằng muốn giúp hắn báo thù, hôm nay cũng chính là cơ hội tốt cho tên nô tài Tô Tứ đó báo được mối thù, đương nhiên hắn sẽ làm tốt vai trò của mình.
Đôi mắt Dạ Phi Khanh càng lúc càng u ám, Tứ ca, thật sự xin lỗi , dù sao vinh hoa phú quý địa vị huynh từ nhỏ vốn không thiếu. Bây giờ cũng nên kết thúc thôi.
Hoàng thượng lệnh cho thủ lĩnh của cấm vệ quân - Từ thống lĩnh điều tra rõ phủ Tứ hoàng tử, qua một ngày sau đó, Từ thống lĩnh liền mang đến trước đại điện một người.
Tô Tứ quỳ trên mặt đất, hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên long kỷ, trên mặt không giấu được sự tức giận cùng long uy.
Từ thống lĩnh đứng một bên nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, khi thần điều tra ở phủ Tứ hoàng tử thì phát hiện người này có những hành động lén lút, có ý định rời khỏi phủ bị thần bắt được."
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Tô Tứ, chỉ thấy bộ dáng của hắn sợ hãi như một con thú non bị đưa lên bếp, hắn bỗng nhiên phát hiện tên tiểu nô tài này có chút khác thường, liền lên tiếng tra hỏi: "Vì sao muốn chạy trốn? Hay là chuyện tình của Tứ hoàng tử có liên quan đến ngươi?"
Tô Tứ nghiến răng nghiến lợi giọng nói đầy căm hận: "Hừ, hắn ta gieo gió thì tự gặt bão thôi, đáng đời!"
"To gan!" Từ thống lĩnh tức giận quát.
Tô Tứ dường như lúc này bị thù hận lấp đầy mắt, không nể nang chính bản thân mình đang bị hoàng thượng chất vấn, phẫn hận cùng không cam lòng dâng lên, hoàng thượng có chút kinh ngạc với thái độ của tên nô tài này bèn lên tiếng: "Tiếp tục nói!"
Âm thanh Tô Tứ mang theo một chút đau khổ: "Tứ hoàng tử từng theo đuổi tỷ tỷ của nô tài nhưng vì không chiếm được lòng chị ấy nên độc ác ra tay giết hại cha mẹ của tiểu nhân. Sau khi có được thân xác lẫn tâm hồn của tỷ tỷ, hắn ta liền biến thành một kẻ vô tình bội bạc vứt bỏ chị ấy, chị nô tài vì nhất thời nghĩ quẩn trong lòng nên nhảy xuống sông tự tử! Vốn là một gia đình ấm êm, thế nhưng lại bị hắn ta phá hủy! Tiểu nhân không cam lòng, nên cố gắng thâm nhập trở thành người của Tứ hoàng tử trong nhiều năm."
Hoàng thượng nhịn không được hỏi: "Nói như vậy, tờ tấu chương này là ngươi đưa đến?"
"Đúng vậy, là tiểu nhân đưa nó cho Tiểu Trác Tử ." Âm thanh Tô Tứ chậm rãi vang lên : "Tiểu Trác Tử là huynh đệ họ hàng xa với tiểu nhân cho nên tiểu nhân mới nhờ hắn giúp đỡ! Nhưng thật không ngờ lại khiến hắn..."
"Vậy những gì ghi trên tấu chương đều là sự thật?" Hoàng thượng mạnh mẽ bật dậy khỏi long kỷ.
Tô Tứ lập tức dập đầu về phía hoàng thượng khẳng định: "Có trời làm chứng! Tứ hoàng tử cùng với Hoài An vương của Đông Tấn quốc thường xuyên viết thư qua liên lạc với nhau, vì lần này tiểu nhân nhất định phải báo mối thù sâu nặng này nên liền đánh liều một phen đến trộm thư bọn họ, sau đó đưa cho hoàng thượng xem qua."
Hoàng thượng nghe xong, trong lòng lửa giận dâng lên nhưng hắn nỗ lực kiềm chế cơn tức giận đang bành trướng khắp người, ngồi xuống long ỷ, đọc lại tờ tấu chương đó một lần nữa, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hoảng sợ đập bàn quát: "Nhốt Tứ hoàng tử vào cung cấm!"
Phi Hi là kiểu người rất thành thạo trong việc lừa người, nay có chứng cớ xác thực ở đây, ngay cả một cơ hội mỏng manh để phận làm phụ hoàng hắn có thể tin rằng hắn vô tội cũng không còn, liền lập tức tống hắn vào cung cấm.
Nhốt vào cung cấm là một trong những hình phạt tàn khốc và dã man nhất, mặc dù không ảnh hưởng nhiều đến thể xác nhưng hắn hoàn toàn bị mất đi tự do. Hoàng thượng một khi đã hạ chỉ thị này, chỉ sợ cả đời này Tứ hoàng tử cũng đừng mong thoát khỏi vòng luẩn quẩn quanh bốn bức tường!
Tin tức việc Dạ Phi Hi bị nhốt vào cung cấm, đương nhiên có người sung sướng, cũng có người đau buồn.
Mà trong đó, hoàng hậu nương nương là một ví dụ điển hình, không chỉ đau buồn , nàng còn đã phải bất tỉnh nhân sự, ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần vì đau đớn quá độ, nàng không phải đã loại bỏ Lý Vân Phỉ rồi sao, vì cớ gì con trai Phi Hi của nàng lại vẫn bị trừng phạt. Thân là mẹ ruột của nó, cả đời sướng, khổ nghèo đói, hay giàu sang đều dựa vào nó làm trụ cột chống đỡ, nay vừa nghe tin nó bị nhốt vào cung cấm, liền lập tức vội vàng chạy tới Trường An cung cầu xin hoàng thượng.
Chỉ có điều nàng còn chưa kịp bước chân vào thì đã bị đám thái giám ngăn cản, hoàng hậu cả giận nói: "To gan!"
Tên thái giám kia nói: "Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không thể vào!"
Hoàng hậu gấp đến mức đứng ngoài cửa bồi hồi lo lắng không thôi, tim đập liên hồi, hai tay dùng sức nắm chặt lấy khăn tay, qua một lúc lâu cũng không nhận được lệnh triệu kiến liền không chút do dự quỳ gối trước cửa cung Trường an.
Vị thái giám kia thấy vậy liền có chút khó xử, do dự, quay mặt lại nháy mắt ra hiệu, tên thái giám khác thấy vậy liền đi vào cung bẩm báo với hoàng thượng.
Một lúc lâu sau, hoàng thượng rốt cục cũng chịu đi ra.
Cuối cùng cũng gặp được hoàng thượng, hoàng hậu sắc mặt vui vẻ, vừa quỳ vừa lếch lên phía trước vài bước, thê lương bi ai nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng, Phi Hi nhất định là oan uổng , con trai chắc chắn là bị ai đó tính kế hãm hại, nó sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện tày đình thế này, hoàng thượng, người không thể nhốt Phi Hi ở trong cung cấm được, nhất định người phải điều tra sự việc này rõ ràng a!"
Hoàng thượng quét đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía hoàng hậu, thần sắc thản nhiên, lơ đễnh không hề quan tâm từng câu từng lời hoàng hậu nói.
Khi nghe được những lời do chính miệng Tô Tứ nói, hắn đã cố gắng thử thuyết phục bản thân rằng hắn tin tưởng Phi Hi sẽ không đứng sau chuyện này, nhưng hôm nay, hắn còn lấy cái lý do gì để tin tưởng tên nghịch tử đó đây?
Mà từng câu từng chữ bên trong lá thư đó là minh chứng để xác thực, chỉ có hai người bọn họ mới biết được bí mật bên trong. Tên nghịch tử đó thông đồng cấu kết với người khác phản quốc, đã thế bên trong tên súc sinh đó còn bảo chính hắn đã từng hứa với nó sẽ để lại ngôi vị thái tử cho hắn, chỉ là chưa đến thời điểm.
Trong mắt hoàng thượng liền sắc lạnh đến cực điểm, hừ, đúng là mình đã từng nói qua với hắn như vậy, nhưng đó chỉ là cái cớ hắn dùng để thúc đẩy động lực của nó cùng nhau cạnh tranh phân tài cao thấp với Dạ Trọng Hoa, ai ngờ năng lực của nó một góc cũng không bằng Trọng Hoa?
Ôm mộng muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đối với tư tưởng của hắn, tất cả hoàng tử đều phải cạnh tranh công bằng với nhau, ai có năng lực đứng vững trong thế giới tranh đấu nơi hoàng cung, người đó sẽ giành được thứ mình muốn, những kẻ nào dã tâm, mưu đồ càng sâu thì con đường đến với Diêm Vương không còn xa đâu .
Hoàng hậu quỳ trên mặt khóc lóc kể lể cầu tình, hoàng thượng cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhìn vẻ mặt lúc này của hoàng hậu liền cảm thấy vô cùng phiền phức, chỉ có loại phụ nữ ngu xuẩn mới có thể nuôi dạy nên một đứa con trai vô dụng như vậy!
"Đừng phí lời cầu xin trẫm, nếu ngươi đau lòng đến vậy, trẫm không ngại cho hai mẹ con ngươi ở cùng một chỗ đâu." Hoàng thượng lạnh giọng vứt câu đó cho hoàng hậu sau đó rời đi.
Dạ Phi Hi bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng, vị trí thái tử, hắn có thể hy vọng vào người khác .
Hoàng hậu bất ngờ sửng sốt, không thể tin được chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình, đôi mắt ảm đạm không nhìn thấy ánh sáng bên trong, cho đến khi nàng định thần lại thì hoàng thượng đã rời khỏi đây tự lúc nào, nàng vô vọng dập đầu, miệng không ngừng hô hoán gọi hoàng thượng.
Nàng biết, Phi Hi bị nhốt trong cung cấm người duy nhất có thể cứu hắn chỉ có hoàng thượng. Nàng quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang, cái nắng gay gắt này dường như khiến nàng muốn ngất xỉu tại chỗ.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, lớp trang điểm bắt đầu trôi đi, nhưng nàng chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, cơ thể nàng không ngừng run rẩy, Tử Uyển đứng một bên nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: "Hoàng hậu nương nương, người trước hết vẫn nên đứng lên đi, nếu cứ như vậy, cơ thể của người sẽ không chịu nổi mất?"
"Im miệng!"
Sắc trời dần dần đen lại, đột nhiên mây đen từ đâu kéo đến. Một trận sấm rền vang lên, từng hạt mưa to bằng hạt đậu cứ như thế rơi xuống trên người hoàng hậu.
Trong cơn mưa nặng hạt đó còn mang theo một trận gió lạnh, hoàng hậu một thân y phục mỏng manh lạnh đến run người.
Tử Uyển nhịn không được khuyên một câu, hoàng hậu vẫn cứ cứng đầu thờ ơ.
Toàn bộ khắp Trường An đều bị bao phủ bởi bóng đêm lẫn trận mưa gió không hề biết điểm dừng, cây cối trong hoa viên đều rủ xuống không chịu được trận gió lạnh này, hình bóng của hoàng hậu dưới cơn mưa kia càng trở nên tịch mịch mà tràn trề thất vọng.
Mặc dù như vậy, hoàng hậu vẫn kiên trì tư thế quỳ của mình, lưng vẫn thẳng, đầu vẫn ngẩng lên thầm mong chút hy vọng gì đó từ hành động của mình.
Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh, cây cối cũng ngẩng đầu lên đón nắng ấm, mà hoàng hậu quỳ suốt một ngày một đêm kia vì phải chịu đựng hai luồng khí nóng lạnh cho nên người liền sốt cao, cuối cùng kiên trì không được, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó ngã xuống ngất đi. Việc Hoàng hậu sinh bệnh lập tức truyền ra ngoài, Lý phủ cũng ngay sau đó chuẩn bị tiến cung.
Từ sau khi Lý Vân Phỉ qua đời, hoàng hậu cự tuyệt tìm mọi cách từ chối gặp mặt người nhà của Lý gia, lúc này, nhân cơ hội hoàng hậu sinh bệnh, Lý phủ lấy cớ đến thăm, người đến thăm hỏi không ai khác chính là mẫu thân của Lý Vân Phỉ - Lý phu nhân.
Hoàng hậu từ từ mở hai đôi mắt nặng trĩu của mình ra, đập vào mắt nàng đó chính là thân ảnh của Lý phu nhân đang đứng trước giường mình.
Đầu Hoàng hậu bắt đầu choáng váng, trong lòng hỗn loạn hô một tiếng: "Chị dâu."
Đây là xưng hô mà trước khi nàng tiến cung đã từng gọi với Lý phu nhân, đã qua nhiều năm rồi bây giờ nàng mới có dịp nói ra hai tiếng đó, hẳn là vì sinh bệnh nên tâm tình nhạy cảm hơn.
Lý phu nhân âm thầm đứng trước giường, nhìn lên gương mặt tái nhợt của hoàng hậu liền khinh thường nói: "Hai tiếng chị dâu này ta thực sự không dám nhận."
Nhớ tới cái chết thảm thương của Lý Vân Phỉ, Lý phu nhân giọng căm hận nói: "Hoàng hậu, lòng dạ cô thật nham hiểm!"
Lúc này Hoàng hậu mới thanh tỉnh lại, vừa nhận ra Lý phu nhân đứng trong phòng mình, liền tức giận quát: "To gian, dám xông vào phòng của bản cung!"
Âm thanh phẫn nộ đó vốn chỉ phát ra rất nhỏ, có chút suy yếu.
Lý phu nhân thấy hoàng hậu một tia áy náy cũng không, cũng không vòng vo tam quốc nữa, lửa giận xông lên não, đột nhiên vươn tay đặt lên vai hoàng hậu, dùng sức lay người nàng, động tác điên cuồng dường như không có điểm dừng.
"Hoàng hậu, chính cô đã hại chết Vân Phỉ, Vân Phỉ chết do trúng độc ! Trả con gái lại cho ta, trả nó lại cho ta!" Lý phu nhân thê lương kêu rên.
Nhớ đến đứa con gái Lý Vân Phỉ mệnh khổ chết oan chết uổng thế kia, nàng liền không khống chế được bản thân.
Cơ thể Hoàng hậu vốn vẫn còn suy yếu bị Lý phu nhân dùng lực lay đảo như vậy, đầu nàng đau nhức như búa bổ.
"Vì muốn bảo vệ tính mạng cho con trai cô mà không hề màng đến tính mạng con gái ta, lôi nó ra làm kẻ chết thay ư!" Lý phu nhân nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng kể lể: "Vân Phỉ chết thật oan ức, dù con gái ta có thành quỷ cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!"
"Người đâu, người đâu!" Hoàng hậu cao giọng kêu lên, gọi cung nữ đến: "Mau, mau kéo người đàn bà điên này ra ngoài!"
Vài cái cung nữ cấp bước lên phía trước, tả hữu hợp lực đem Lý phu nhân kéo lên, vẫn hướng ngoài cửa kéo.
"Ta mỗi ngày đều mơ thấy Vân Phỉ, nó nói rằng nó chết vô cùng oan uổng, nó nói nó hận Cô! Cô cứ chờ đó, Vân Phỉ chắc chắn sẽ hiện hồn về tới tìm cô, nó chắc chắn sẽ hóa quỷ tới hỏi tội cô! Ha ha ha!" Lý phu nhân hận hoàng hậu đến nghiến răng nghiến lợi. Phỉ Phỉ của nàng sao có thể chết thảm thiết như vậy, nó vất vả lắm mới được lên làm chức Tứ hoàng tử phi, vốn tưởng rằng có thể sống trong vinh hoa phú quý nhưng thật không ngờ lại chết oan trong tay của hoàng hậu.
Hoàng hậu hai mắt trợn ngược lên, giống như bị cái gì đó làm cho sợ hãi, dùng sức ho ra một ngụm máu tươi, ngã xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
"Nương nương, nương nương..." Âm thanh của cung nữ không ngừng hô.
Dần dần, thứ âm thanh này bắt đầu thay đổi, vừa trầm thấp, vừa quỷ dị, khàn khàn.
"Mẫu hậu, mẫu hậu... Mẫu hậu, con chết thật thảm, thật oan ức a... trả lại mạng cho con, trả lại đây..." Âm thanh ai oán trong tiếng khóc thê lương, hoàng hậu bất ngờ trợn mắt, nàng vừa mới thấy rõ ràng âm hồn của Lý Vân Phỉ hiện về, mặt mày đầy máu me, rất khủng bố.
"Cô tránh ra, tránh ra! Tránh ra a!" Hoàng hậu dùng sức la hét xua đuổi cung nữ bên cạnh mình.
Nàng sợ hãi lui về một góc giường, trong miệng thì thào: "Không phải ta hại cô, đừng tới tìm ta, tránh ra, tránh ra, đừng tới tìm ta!"
Các cung nữ khác hai mặt nhìn nhau, hoàng hậu, chẳng lẽ điên rồi sao?
Từ sau khi Lý phu nhân rời đi, hàng đêm hoàng hậu đều gặp Lý Vân Phỉ trong ác mộng dẫn đến suy nhược tinh thần, nàng không ngừng luôn miệng thì thào nói những lời khùng điên, dần dần cái tin tức hoàng hậu hóa điên lan truyền ra khắp hoàng cung.
Dạ Nhiêu nghe được tin tức này liền nhanh chóng chạy đến cung của hoàng hậu xem tình trạng của người, thấy bà ấy nằm trên giường, hai tay ôm đầu nắm tóc giật giật, trong miệng thì thào : "Đừng, đừng giết ta, đừng hại ta!"
Dạ Nhiêu hoảng sợ đến cực điểm, xông lên phía trước, đứng trước mặt hoàng hậu, hoàng hậu thấy vậy liền lập tức né tránh nhìn Dạ Nhiêu bằng ánh mắt sợ hãi.
Dạ Nhiêu cẩn thận trấn an, nói: "Mẫu hậu, con là Nhiêu nhi đây, con đến thăm người."
Trên mặt Hoàng hậu hiện lên một tia mê mang, một lúc lâu sau ánh mắt đó mới bình tĩnh lại, nói: "Nhiêu nhi, nhiêu nhi, Nhiêu nhi của ta..."
Dạ Nhiêu nhìn thấy bộ dạng của hoàng hậu như vậy liền chậm rãi vươn tay muốn sửa sang lại y phục cùng đầu tóc cho nàng.
Hoàng hậu ngây ngốc nhìn Dạ Nhiêu vươn tay ra, sau đó đột nhiên ánh mắt trừng lớn, mạnh mẽ gạt tay Dạ Nhiêu hô lên: "Tránh ra, cô không phải là Nhiêu nhi, cô là Lý Vân Phỉ, đúng, cô là cái con tiện nhân đó, cô tới đây để lấy mạng ta đúng không, tránh ra, tránh ra, cô tránh ra cho ta, ta không sợ cô đâu!"
Hoàng hậu hai mắt nhắm nghiền, hai tay dùng sức vung vẫy loạn xạ, Dạ Nhiêu cũng chỉ bất đắc dĩ lui lại mấy bước, nhìn hoàng hậu đang lâm vào trạng thái điên cuồng kia, tâm liền lạnh đi hụt hẫng như rơi vào đáy cốc.
Dạ Phi Hi bị nhốt vào cung cấm, hoàng hậu nay cũng vì việc này mà hóa điên, còn thân phận của nàng lúc này cũng không ai thèm coi trọng.
Rốt cuộc vì sao lại đến mức này? Vì sao mọi chuyện đột nhiên trở nên như thế?
Vẻ mặt Dạ Nhiêu bắt đầu mờ mịt sau đó đột nhiên trong đầu liên tưởng đến một cô gái xinh đẹp với nụ cười lạnh nhạt cùng đôi mắt khó lường.
Đúng vậy, chính là cô ta, là Âu Dương Vũ, từ khi cô ta đến Tây Lăng quốc, mọi chuyện đều chệch theo quỹ đạo quay của nó!
Tứ ca vì muốn hãm hại cô ta mà thành ra thế này!
Mẫu hậu vì muốn cứu Tứ ca, nên mới điên điên dại dại thế này!
Đều là vì Âu Dương Vũ, mọi tội lỗi đều cô ta gây nên, nếu như không sự xuất hiện của cô ta, nếu như cô ta sớm biến mất khỏi thế gian này, thì người thân của nàng sao có thể lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay?
Trên gương mặt xinh đẹp sắc xảo của Dạ Nhiêu liền xuất hiện một tia sắc bén, xoay người chạy ra ngoài.
Đoạt lấy thanh kiếm từ tay thị vệ đứng canh cửa bên ngoài, Dạ Nhiêu nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài cung.
Trong đầu của nàng lúc này chỉ có một ý định duy nhất, nàng muốn đi đến Ninh vương phủ, tự chính tay mình giết Âu Dương Vũ, chỉ cần Âu Dương Vũ chết, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn!
Khi nàng hùng hổ, trong lòng bừng bừng khí thế nắm trường kiếm chạy đến Ninh vương phủ thì phát hiện Âu Dương Vũ không có trong phủ.
Bên trong chỉ có đám nha hoàn cùng hạ nhân cặm cụi làm việc, đột nhiên thấy Dạ Nhiêu trong tay cầm trường kiếm nổi giận đùng đùng xông vào, bọn họ không khỏi bất ngờ sửng sốt, mắt thấy Dạ Nhiêu chạy đến từng phòng lục soát từ trong ra ngoài nhưng vẫn không thấy bóng dáng Âu Dương Vũ.
Dạ Nhiêu tìm không thấy người liền điên cuồng cầm kiếm quơ loạn xạ, đồ đạc khắp nơi đều bị Dạ Nhiêu đập phá chém nát hết. Chỉ trong chốc lát, đại sảnh liền trở thành một bãi phế liệu, nhiều món đồ cổ quý báu, những bức tranh giá trị đều tả tơi tan tành dưới sàn.
Đám nhà hoàn, hạ nhân đều nấp một bên, một câu cũng không dám phát ra.
Gương mặt Dạ Nhiêu bắt đầu méo mó, trông khó coi vô cùng, nàng trợn mắt hung dữ vươn tay nắm lấy một nha hoàn đang lạnh run nấp sau bức tường lôi ra, ánh mắt hung ác tra hỏi: "Nói mau, Âu Dương Vũ đã đi đâu?"
Nha hoàn kia bị một màn này dọa sắp ngất đi, âm thanh run run nói: "Đi, đi, đi đến phủ An Dương Vương."
Giờ phút này Dạ Nhiêu không hề quan tâm đến thân phận công chúa của mình, hùng hổ bước đi trong gió, tà váy tung bay, nàng cầm trường kiếm trong tay đi thẳng tới phủ An Dương Vương.
Bởi vì là sinh đôi cho nên bụng An Dương vương phi so với phụ nữ sinh một bình thường khác đương nhiên to hơn một chút, An Dương vương ngày đêm sợ vương phi của hắn gặp phải bất trắc, mỗi ngày đều mới Âu Dương Vũ đến xem bệnh, bắt mạch chăm sóc An Dương vương phi. Đương nhiên đây có thể được coi là bóc lột sức lao động con cháu một cách trắng trợn, hơn nữa vì không có thằng cháu Trọng Hoa giữ vợ như giữ báu vật có mặt ở đây cho nên đành cầu xin cháu dâu làm chút điểm tâm cho vương phi hắn.
Âu Dương Vũ ngồi ở trước bàn, giúp An Dương vương phi chẩn đoán mạch, cười nói: "Yên tâm, tất cả đều khỏe mạnh."
An Dương vương nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười trìu mến nhìn vương phi của mình.
Thân sắp làm cha, ngày đêm hắn đều mong đợi hai đứa con trong bụng vợ hắn, trong lòng thầm chờ đợi vài tháng nữa thôi, hắn có thể cùng vợ hắn bồng bế hai tiểu tử béo múp đáng yêu.
Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nháo loạn bên ngoài, còn chưa nắm rõ được tình hình thì đã thấy Dạ Nhiêu vọt vào, hai mắt đỏ rực, cầm trong tay trường kiếm với đôi mắt sắc lạnh bắn về phía bọn họ.
Dạ Nhiêu vừa thấy Âu Dương Vũ ở đây liền đùng đùng sát khí , nàng nhấc kiếm lên chạy đến đâm về phía Âu Dương Vũ.
Chỉ cần giết chết Âu Dương Vũ, về sau nàng có thể an tâm sống một cuộc sống giống như trước đây, vô tư, vô ưu ! Nàng đã có ý định giết chết cô ta từ lâu, nàng căm ghét Âu Dương Vũ đã từ rất lâu, loại cảm giác nghẹn khuất này khiến cho nàng mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu đựng sự đau đớn thống khổ, hôm nay đã đến lúc nàng phát tiết tất cả.
Âu Dương Vũ cảm nhận được đường kiếm hướng về phía mình, tóc có chút bay lên, thần sắc nàng lạnh nhạt đứng yên tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm kia nổi lên vài tia hứng thú, bên môi dẫn theo vài ý đùa cợt, Dạ Nhiêu hôm nay quả nhiên chán sống rồi?
Dám ra tay với mình!
"A!" An Dương vương phi nhìn thấy đường kiếm chỉa thẳng vào mình, liền không khỏi hoảng sợ, tay theo bản năng giữ chặt lấy bụng mình, sau đó liền ngất đi.
Nhìn hướng đi của kiếm cho vẻ như muốn đâm thẳng vào ngực của Âu Dương Vũ, Dạ Nhiêu lúc này chỉ cảm thấy tim mình đều không ngừng đập liên hồi, trong lòng gào thét điên cuồng phải giết bằng được Âu Dương Vũ, nhưng thật không ngờ cánh tay đột nhiên truyền đến một cảm giác đau xót, tay vô lực khiến cho thanh kiếm rơi xuống đất.
An Dương vương một tay giữ lấy tay Dạ Nhiêu, mạnh mẽ đá văng nàng ra ngoài bất chấp việc cô ta là con gái của hoàng thượng, mà hung ác áp chế nàng trên mặt đất.
"Các ngươi chết hết rồi sao, đứng làm cảnh sao, lôi cô ta ra ngoài, ném ra ngoài!" An Dương vương mặt mày tái nhợt, tức giận quát đám thị vệ vô dụng trước mặt.
Khi hắn nhìn thấy An Dương vương phi lăn lộn qua lại trên giường, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực!
Sắc mặt trắng bệch, hắn vội vàng kêu to: "Vũ nhi Vũ nhi! Tâm nhi bị sao vậy, con mau đến xem nàng thử xem, mau đến xem nàng có sao không!"
Hắn tiến lên giữ chặt An Dương vương phi đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng sốt ruột vô cùng.
Âu Dương Vũ vội vàng đến xem mạch cho An Dương vương phi, xem xong mới thở phào nhẹ nhõm: " Vì sợ hãi quá mức nên suýt chút nữa phải sinh non, Vũ nhi lập tức kê đơn nấu thuốc đến cho vương phi uống, có điều trong khoảng thời gian này bắt buộc phải an tâm dưỡng thai, không được phép đi lại, vận động nhiều."
An Dương vương vừa nghe hai mẹ con nàng không có việc gì, trong lòng mới cảm thấy an tâm một chút, hắn vội vàng gật đầu, Âu Dương Vũ bắt đầu kê đơn, sau đó ra lệnh cho hạ nhân đi nấu thuốc.
Cho đến khi An Dương vương tự mình mớm thuốc cho vương phi, cẩn thận giúp nàng an tâm ngủ, hắn mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhớ đến chuyện vừa rồi, An Dương vương không khỏi sợ hãi, vương phi của hắn tuổi đã không còn xuân, nếu lần này nàng không may bị sảy thai do chính đứa cháu lẳng lơ, to gan Dạ Nhiêu kia làm kinh hoảng, chỉ nghĩ đến thế thôi, hắn nhịn không được hùng hổ xoay người đi thẳng đến cung.
Khi An Dương vương vừa vào cung, hoàng thượng lúc đó đang ở trong cung hoàng hậu thỉnh an , hắn cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi, đi thẳng đến cung thái hậu.
Hoàng thượng không khỏi ngạc nhiên nhìn thấy vị đệ đệ duy nhất của mình vẻ mặt trông khó chịu, cau có tiến vào, liền lo lắng đi đến lên tiếng hỏi: "A Tuân, đệ làm sao vậy?"
An Dương vương nhìn hai người, vẻ mặt ủy khuất, mở miệng nói: "Hoàng thượng, huynh đã từng trải qua cảm giác con mình ở trên bờ vực của cái chết chưa?"
Hoàng thượng vừa nghe An Dương vương hỏi một câu như vậy, trong lòng bắt đầu kinh hoảng lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì sao?"
An Dương vương hừ lạnh một tiếng, nói: "Hai đứa con chưa ra đời của thần đệ suýt chút nữa đã bị Dạ Nhiêu hại chết !"
Trên mặt Hoàng thượng cùng thái hậu không giấu được vẻ sửng sốt, lập tức giận dữ, thái hậu không khỏi khẩn trương , sốt ruột lên tiếng xác minh: "Việc này là thật sao?"
"Con còn có thể lừa mọi người sao, mới vừa nãy đây, Dạ Nhiêu dám cả gan tay cầm trường kiếm chạy vào phủ con làm ầm ỉ hết lên, Tâm nhi đáng thương của con vì quá sợ hãi cho nên suýt chút nữa đã ảnh hưởng đến đứa con trong bụng!" An Dương vương vừa nói vừa hận, trong lời nói có chút đau lòng bi thương.
Ai chẳng biết An Dương vương nhiều năm không có khả năng gây giống gây nòi, thật vất vả lắm vương phi mới mang thai, nay suýt chút nữa lại,.....
Thái hậu và hoàng thượng cũng không khỏi kinh ngạc, vô cùng phẫn nộ, Dạ Nhiêu nó điên rồi sao?
An Dương vương nhớ tới gì đó liền tiếp tục nói: "Nếu như không tin, có thể gọi Vũ nhi đến chứng thực, lúc đó Vũ nhi cũng ở đó."
Thái hậu vừa nghe xong liền vội vàng nói: "Mau truyền Vũ nhi vào cung."
Âu Dương Vũ sớm đoán được nàng sẽ bị triệu kiến cho nên cũng không chậm trễ, lập tức tiến cung.
Vừa thấy thái hậu và hoàng thượng, Âu Dương Vũ nhanh chóng phô bày tai năng diễn xuất của mình, trên mặt tràn đầy ủy khuất, thái hậu vừa hỏi, nàng liền bật khóc.
Âu Dương Vũ cầm khăn tay lau đi nước mắt nơi khóe mi, nức nở nói: "Không biết Vũ nhi đã đắc tội với Tứ công chúa khi nào, ấy vậy mà nàng lại muốn giết con. Hơn nữa, lúc đó Vũ nhi đang giúp vương phi bắt mạch, vương phi đang mang thai, lại là song sinh, rất dễ xúc động, thấy trường kiếm chĩa về phía mình, vương phi suýt chút nữa, suýt chút nữa thì..."
Vừa chính tai nghe rõ ràng Vũ nhi chứng thực mọi chuyện, thái hậu không kiềm chế bản thân mình giận dữ bùng lên.
"Nực cười, quá nực cười!" Từ trước đến nay Thái hậu không có lạ gì bản tính phóng đãng của Dạ Nhiêu, hôm nay nghe được tin suýt chút nữa hại chết hai đứa cháu chưa ra đời của mình, trong đã chán ghét giờ chuyển thành căm phẫn.
Hoàng thượng ngồi một bên mặt mày tái xanh, nói: "Thật sự là quá mức vô liêm sỉ!"
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, nhìn hoàng thượng nói: "Hoàng thượng, con xem, việc này nên xử trí như thế?"
Hoàng thượng nhìn sắc mặt tức giận của thái hậu, máu nóng cũng dâng lên tận não, hoàng hậu đúng là loại đàn bà nuôi dưỡng ra hai đứa con không ra thể thống gì! Đứa con trai vô dụng tâm địa rắn rết Dạ Phi Hi kia hắn đã mất lòng tin, nay lại thêm đứa con gái Dạ Nhiêu phóng đãng, ngu xuẩn này, thật sự đã quá mức chịu đựng của hắn.
Trong lòng thở dài, hoàng thượng lạnh lùng mở miệng nói: "Ném hết đám nam sủng của nó ra khỏi cung, một tên cũng không được giữ lại, để xem nó sống thế nào."
"Vâng!"
Chỉ trong chốc lát lại có một tên thị vệ chạy vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Lý công tử vừa nãy rời đi có căn dặn tiểu nhân rằng nhất định phải đưa bức thư này đến tay hoàng thượng!"
Hoàng thượng vừa đọc thư xong , tức giận kia chưa kịp nguôi ngoai thì một đợt khác ùa đến, hắn hung hăng đem lá thư kia xuống đất: "Nhốt Tứ công chúa vào cấm cung, cả đời chung thân ở đó không được phép ra ngoài!"
Âu Dương Vũ sau khi lướt qua lá thư , có nhìn được vài chữ quan trọng, ví dụ như : hại chết Lý Phương Phỉ, nhiều lần hãm hại Âu Dương Vũ, ngược đãi nam sủng...
Chậc, tội danh thế này bảo sao phận làm cha như hắn không giận đến sôi máu đây!
Sau khi Hoàng thượng ngồi xuống ghế, tức giận cũng bắt đầu thối lui, nhẹ nhàng trấn an đệ đệ mình, sau đó bảo hắn đến ngự thư phòng, nói là có chút chuyện quốc sự muốn xử lý.
Chỉ còn lại thái hậu cùng Âu Dương Vũ.
Thái hậu nhìn ánh mắt ngây ngây dại dại của Âu Dương Vũ giống như bị dọa đến khiếp sợ. Đột nhiên nàng cảm thấy mấy ngày nay, Âu Dương Vũ trông có vẻ tiều tụy hẳn đi, trong lòng có chút không đành lòng đứng lên, lúc trước vì không muốn Dạ Trọng Hoa làm ảnh hưởng đến quá trình phục hồi bệnh tình cho Dung Tùy Vân mà nàng mới nghĩ ra biện pháp bàn bạc với hoàng thượng phái Dạ Trọng Hoa đi ra ngoài giải quyết công việc, nay mới cảm thấy bản thân mình quá mức ích kỷ .
Nàng chậm rãi thở dài, dù gì tính mạng của Dung Tùy Vân nay đã không sao nữa rồi, cũng nhờ có công của Vũ nhi.
Âu Dương Vũ xin phép Thái hậu cáo lui trở về Ninh vương phủ.
Sau khi đuổi khéo cô nàng nói nhiều Trúc Lục này ra ngoài , Âu Dương Vũ mới một mình ở trong hoa viên chầm chậm dạo bước, hoa viên này là Dạ Trọng Hoa vì nàng mà làm riêng tặng nàng, từng giống hoa lạ, đầy màu sắc này do chính tay hắn trồng, vì hắn từng nói với nàng tuy hắn không thích hoa nhưng vì sau khi biết nàng có một niềm yêu thích với những bông hoa lạ, nên hắn đã bỏ ra ba ngày để nghiên cứu về các loài hoa lẫn ý nghĩa đằng sau nó, hắn nói hắn hy vọng đôi tay hắn gieo giống này sẽ cho ra những đóa hoa xinh đẹp, rực rỡ như nụ cười của nàng vậy. Âu Dương Vũ nhớ lại một đoạn kí ức cũ khi hắn cùng nàng bảo vệ cây hương chương, đột nhiên cảm thấy cô đơn lạc lõng giữa một rừng hoa cỏ đầy màu sắc này.
Cảnh đẹp nhưng chỉ một người ngắm, dù có đẹp có thích đến mấy thì trong mắt nàng vẫn chỉ là một khu vườn bình thường. Nàng bỗng nhiên nhớ đến chủ nhân của khu vườn này, nhớ đến cái người đàn ông chỉ biết dùng cường thế để bắt nạt nàng, chỉ biết dùng những hành động ngốc nghếch để không người đàn ông khác có cơ hội tiếp cận mình, ấy vậy mà giờ đây cuộc sống của nàng đã bi chi phối bởi hắn, dường như bầu trời của nàng bây giờ chỉ có một mặt trời là chàng ấy, không ai có thể thay thế được.
Nàng liếc mắt đến chiếc xích đu giữa hoa viên, nhẹ nhàng ngồi lên đó, chậm rãi đung đưa, trong đầu liên tưởng đến người con trai với khuôn mặt mỹ mạo vô song đang cười với mình.
Đắm chìm trong suy nghĩ Âu Dương Vũ đột nhiên cảm nhận được hơi thở nào đó đang thổi bên tai mình, liền lập tức mở mắt nhìn xung quanh, không thấy có gì khác thường, sau đó cảm thấy bên hông căng lên, giống như bị ai đó ôm chặt, lực rất lớn khiến nàng căn bản không thoát được.
Thân thể của nàng theo đà ngã ra sau, miệng hét lớn lên một tiếng.
P/s: Các cô xem là tên nào dám ôm eo rồi hù Vũ cô nương thế kia, cô nương ấy đang so deep , đang nhớ người yêu cơ mà...chậc...chương này hẳn ai là antifan người nhà hoàng hậu thì đều mãn nguyện hết nhẩy...quá mỹ mãn rồi..còn vài chương xử lý xong thằng Phi Khanh nữa..thì Ta đây sẽ được có cơ hội viết chữ HOÀN rồi..Nhớ theo dõi từng bước *chương* của ta, đừng bỏ Ta ..ta cũng sợ cô đơn như cô nào đó ấy...
Tiểu Trác Tử hầu hạ bên cạnh hoàng thượng lại chết đắc tử! Tiểu Trác Tử là nội gián mà hắn đã cài bên người hoàng thượng được nhiều năm nhằm mục đích quan sát mọi nhất cử nhất động của ông ta, tính tình cẩn thận vô cùng, chỉ cần có một ngọn gió nhẹ thổi qua hắn liền lập tức cảnh giác, nhưng hôm nay, vì sao đột nhiên lại lăn đùng ra chết?
Trong lòng Dạ Phi Khanh liền dâng lên cảm giác không an tâm, bỗng nhiên hắn nhớ đến thái độ của hoàng thượng sau khi hắn trở về từ buổi lâm triều sáng nay, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén.
Mày bất giác nhíu lại, trong lòng lộp bộp không yên.
Kế hoạch này hắn vốn hao tâm tổn sức thiết kế rất tỉ mỉ, nay sự việc lại đi theo hướng không như dự tính ban đầu của hắn.
Dạ Phi Hi âm thầm liên lạc lập mưu cùng Hoài An vương, lấy việc trao đổi tấm bản đồ biên phòng để đoạt ngôi vị thái tử. Sau khi hoàng thượng để cập chuyện này với hắn ban sáng, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, trên mặt vẫn cố tỏ vẻ ôn nhuận bình thản, không biểu hiện một chút gì khác thường.
Bỗng dưng Hoàng thượng lại nói với hắn chuyện này, không phải là đang muốn thử lòng hắn hay sao, lẽ nào ông ta đang hoài nghi mình?
Dạ Phi Khanh hít một hơi thật sâu, lòng tràn ngập căng thẳng tự vấn, rốt cuộc là kẻ nào?
Là kẻ nào đã đặt tờ tấu chương đó nơi bàn làm việc của hoàng thượng?
Tiểu Trác Tử đột nhiên lăn ra chết một cách kỳ lạ tuyệt đối có liên quan đến chuyện này, nhưng hắn ta là người của mình, lý nào lại ra tay làm việc này, với cả thông tin bí mật như vậy sao có thể rơi vào tay của một tên thái giám như hắn được.
Giờ phút này, trong đầu Dạ Phi Khanh chỉ liên tưởng đến một người, một người đàn ông quỷ dị, với đôi mắt âm ngoan mà lạnh lùng, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của người đàn ông đó, hắn liền cảm nhận được một cảm giác bức bách, ánh mắt của một con hùng ưng kiêu ngạo có thể chi phối vạn vật dưới đôi cánh của hắn, phong thái nhanh nhẹn nhưng cẩn trọng, đạm mạc nhưng mưu tính hơn người!
Dạ Phi Bạch! Nhất định là Dạ Phi Bạch, chỉ có hắn mới có năng lực làm nên chuyện này, chính hắn mới có đủ khả năng bắn một mũi tên đầy âm độc nhưng hoàn hảo vào Dạ Phi Hi. Nhưng Dạ Phi Bạch đâu có mặt ở đây?
Chẳng lẽ hắn đã trở lại? !
Nghĩ đến đây, trên mặt Dạ Phi khanh lộ ra một chút tàn khốc, mặt mày càng lúc càng đen lại, thái độ ôn hòa, bình tĩnh ngày thường hắn hay biểu hiện đều biến mất. Hắn giơ tay lên gạt đổ tất cả bộ ấm trà đập thẳng xuống nền đất, từng mảng từng mảng rơi vãi khắp sàn!
Nhìn mảnh vỡ vương vãi khắp sàn, trong mắt Dạ Phi Khanh lóe lên một tia giận dữ, nhất định là hắn, nhất định là hắn đứng sau vụ này, muốn đưa mình đi vào chỗ chết!
Hắn nhiều năm qua cố gắng ẩn nhẫn , cố gắng giấu đi năng lực thực sự của mình, luôn bày ra bộ mặt hòa nhã lấy lòng người khác, lần này suýt chút nữa là lộ rõ bản chất.
Mẫu phi của hắn năm đó bị Nhu phi hại chết, hắn đương nhiên biết rõ, nhưng lại còn muốn nhận Nhu phi làm mẹ, toàn tâm toàn ý lấy lòng nàng! Hắn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, vì muốn báo thù cho mẫu phi nên âm thầm hạ quyết tâm muốn đoạt được cái vị trí kia.
Dựa vào cái gì mà người khác có thể tranh đoạt mà hắn thì không thể?
Là một hoàng tử không nhận được nhiều sự sủng ái từ hoàng thượng, nay được mọi người chú ý đến đều là nỗ lực hắn cố gắng bao năm qua! Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, hắn không thể để một phút dại dột của mình mà làm tiêu tan bao nhiêu công sức hắn tích lũy dày công tạo nên, nếu như đã không còn đường lui vậy đành phải lấy Dạ Phi Hi làm vật hi sinh!
Thân là con trai trưởng của hoàng hậu, được sống trong sung sướng, hưởng thụ nhiều sủng ái yêu thương từ hoàng thượng đã nhiều năm qua, bây giờ đã đến lúc mộng đẹp chấm dứt, nhường chỗ cho thực tại!
Dạ Phi Khanh đứng ở cửa sổ nhìn lùm cỏ xanh um bên ngoài cửa sổ, đôi mắt chợt lóe: "Người đâu, dụ Tô Tứ ra mặt đi."
Dạ Phi Khanh ngay từ đầu đã sắp xếp gián điệp đưa vào phủ của các hoàng tử khác, thậm chí cả người bên cạnh hoàng thượng cũng là người do hắn dàn xếp, mà một trong số đó chính là Tô Tứ - gián điệp hắn gài vào phủ Tứ hoàng tử.
Thêm một lý do thuyết phục hắn lại chọn Tô Tứ là vì cha mẹ Tô Tứ từng bị Dạ Phi Hi hãm hại, hắn cất giấu mối hận thù này đã lâu. Lúc ấy Dạ Phi Khanh đã đích thân gặp mặt hắn nói rằng muốn giúp hắn báo thù, hôm nay cũng chính là cơ hội tốt cho tên nô tài Tô Tứ đó báo được mối thù, đương nhiên hắn sẽ làm tốt vai trò của mình.
Đôi mắt Dạ Phi Khanh càng lúc càng u ám, Tứ ca, thật sự xin lỗi , dù sao vinh hoa phú quý địa vị huynh từ nhỏ vốn không thiếu. Bây giờ cũng nên kết thúc thôi.
Hoàng thượng lệnh cho thủ lĩnh của cấm vệ quân - Từ thống lĩnh điều tra rõ phủ Tứ hoàng tử, qua một ngày sau đó, Từ thống lĩnh liền mang đến trước đại điện một người.
Tô Tứ quỳ trên mặt đất, hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên long kỷ, trên mặt không giấu được sự tức giận cùng long uy.
Từ thống lĩnh đứng một bên nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, khi thần điều tra ở phủ Tứ hoàng tử thì phát hiện người này có những hành động lén lút, có ý định rời khỏi phủ bị thần bắt được."
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Tô Tứ, chỉ thấy bộ dáng của hắn sợ hãi như một con thú non bị đưa lên bếp, hắn bỗng nhiên phát hiện tên tiểu nô tài này có chút khác thường, liền lên tiếng tra hỏi: "Vì sao muốn chạy trốn? Hay là chuyện tình của Tứ hoàng tử có liên quan đến ngươi?"
Tô Tứ nghiến răng nghiến lợi giọng nói đầy căm hận: "Hừ, hắn ta gieo gió thì tự gặt bão thôi, đáng đời!"
"To gan!" Từ thống lĩnh tức giận quát.
Tô Tứ dường như lúc này bị thù hận lấp đầy mắt, không nể nang chính bản thân mình đang bị hoàng thượng chất vấn, phẫn hận cùng không cam lòng dâng lên, hoàng thượng có chút kinh ngạc với thái độ của tên nô tài này bèn lên tiếng: "Tiếp tục nói!"
Âm thanh Tô Tứ mang theo một chút đau khổ: "Tứ hoàng tử từng theo đuổi tỷ tỷ của nô tài nhưng vì không chiếm được lòng chị ấy nên độc ác ra tay giết hại cha mẹ của tiểu nhân. Sau khi có được thân xác lẫn tâm hồn của tỷ tỷ, hắn ta liền biến thành một kẻ vô tình bội bạc vứt bỏ chị ấy, chị nô tài vì nhất thời nghĩ quẩn trong lòng nên nhảy xuống sông tự tử! Vốn là một gia đình ấm êm, thế nhưng lại bị hắn ta phá hủy! Tiểu nhân không cam lòng, nên cố gắng thâm nhập trở thành người của Tứ hoàng tử trong nhiều năm."
Hoàng thượng nhịn không được hỏi: "Nói như vậy, tờ tấu chương này là ngươi đưa đến?"
"Đúng vậy, là tiểu nhân đưa nó cho Tiểu Trác Tử ." Âm thanh Tô Tứ chậm rãi vang lên : "Tiểu Trác Tử là huynh đệ họ hàng xa với tiểu nhân cho nên tiểu nhân mới nhờ hắn giúp đỡ! Nhưng thật không ngờ lại khiến hắn..."
"Vậy những gì ghi trên tấu chương đều là sự thật?" Hoàng thượng mạnh mẽ bật dậy khỏi long kỷ.
Tô Tứ lập tức dập đầu về phía hoàng thượng khẳng định: "Có trời làm chứng! Tứ hoàng tử cùng với Hoài An vương của Đông Tấn quốc thường xuyên viết thư qua liên lạc với nhau, vì lần này tiểu nhân nhất định phải báo mối thù sâu nặng này nên liền đánh liều một phen đến trộm thư bọn họ, sau đó đưa cho hoàng thượng xem qua."
Hoàng thượng nghe xong, trong lòng lửa giận dâng lên nhưng hắn nỗ lực kiềm chế cơn tức giận đang bành trướng khắp người, ngồi xuống long ỷ, đọc lại tờ tấu chương đó một lần nữa, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hoảng sợ đập bàn quát: "Nhốt Tứ hoàng tử vào cung cấm!"
Phi Hi là kiểu người rất thành thạo trong việc lừa người, nay có chứng cớ xác thực ở đây, ngay cả một cơ hội mỏng manh để phận làm phụ hoàng hắn có thể tin rằng hắn vô tội cũng không còn, liền lập tức tống hắn vào cung cấm.
Nhốt vào cung cấm là một trong những hình phạt tàn khốc và dã man nhất, mặc dù không ảnh hưởng nhiều đến thể xác nhưng hắn hoàn toàn bị mất đi tự do. Hoàng thượng một khi đã hạ chỉ thị này, chỉ sợ cả đời này Tứ hoàng tử cũng đừng mong thoát khỏi vòng luẩn quẩn quanh bốn bức tường!
Tin tức việc Dạ Phi Hi bị nhốt vào cung cấm, đương nhiên có người sung sướng, cũng có người đau buồn.
Mà trong đó, hoàng hậu nương nương là một ví dụ điển hình, không chỉ đau buồn , nàng còn đã phải bất tỉnh nhân sự, ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần vì đau đớn quá độ, nàng không phải đã loại bỏ Lý Vân Phỉ rồi sao, vì cớ gì con trai Phi Hi của nàng lại vẫn bị trừng phạt. Thân là mẹ ruột của nó, cả đời sướng, khổ nghèo đói, hay giàu sang đều dựa vào nó làm trụ cột chống đỡ, nay vừa nghe tin nó bị nhốt vào cung cấm, liền lập tức vội vàng chạy tới Trường An cung cầu xin hoàng thượng.
Chỉ có điều nàng còn chưa kịp bước chân vào thì đã bị đám thái giám ngăn cản, hoàng hậu cả giận nói: "To gan!"
Tên thái giám kia nói: "Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không thể vào!"
Hoàng hậu gấp đến mức đứng ngoài cửa bồi hồi lo lắng không thôi, tim đập liên hồi, hai tay dùng sức nắm chặt lấy khăn tay, qua một lúc lâu cũng không nhận được lệnh triệu kiến liền không chút do dự quỳ gối trước cửa cung Trường an.
Vị thái giám kia thấy vậy liền có chút khó xử, do dự, quay mặt lại nháy mắt ra hiệu, tên thái giám khác thấy vậy liền đi vào cung bẩm báo với hoàng thượng.
Một lúc lâu sau, hoàng thượng rốt cục cũng chịu đi ra.
Cuối cùng cũng gặp được hoàng thượng, hoàng hậu sắc mặt vui vẻ, vừa quỳ vừa lếch lên phía trước vài bước, thê lương bi ai nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng, Phi Hi nhất định là oan uổng , con trai chắc chắn là bị ai đó tính kế hãm hại, nó sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện tày đình thế này, hoàng thượng, người không thể nhốt Phi Hi ở trong cung cấm được, nhất định người phải điều tra sự việc này rõ ràng a!"
Hoàng thượng quét đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía hoàng hậu, thần sắc thản nhiên, lơ đễnh không hề quan tâm từng câu từng lời hoàng hậu nói.
Khi nghe được những lời do chính miệng Tô Tứ nói, hắn đã cố gắng thử thuyết phục bản thân rằng hắn tin tưởng Phi Hi sẽ không đứng sau chuyện này, nhưng hôm nay, hắn còn lấy cái lý do gì để tin tưởng tên nghịch tử đó đây?
Mà từng câu từng chữ bên trong lá thư đó là minh chứng để xác thực, chỉ có hai người bọn họ mới biết được bí mật bên trong. Tên nghịch tử đó thông đồng cấu kết với người khác phản quốc, đã thế bên trong tên súc sinh đó còn bảo chính hắn đã từng hứa với nó sẽ để lại ngôi vị thái tử cho hắn, chỉ là chưa đến thời điểm.
Trong mắt hoàng thượng liền sắc lạnh đến cực điểm, hừ, đúng là mình đã từng nói qua với hắn như vậy, nhưng đó chỉ là cái cớ hắn dùng để thúc đẩy động lực của nó cùng nhau cạnh tranh phân tài cao thấp với Dạ Trọng Hoa, ai ngờ năng lực của nó một góc cũng không bằng Trọng Hoa?
Ôm mộng muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đối với tư tưởng của hắn, tất cả hoàng tử đều phải cạnh tranh công bằng với nhau, ai có năng lực đứng vững trong thế giới tranh đấu nơi hoàng cung, người đó sẽ giành được thứ mình muốn, những kẻ nào dã tâm, mưu đồ càng sâu thì con đường đến với Diêm Vương không còn xa đâu .
Hoàng hậu quỳ trên mặt khóc lóc kể lể cầu tình, hoàng thượng cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhìn vẻ mặt lúc này của hoàng hậu liền cảm thấy vô cùng phiền phức, chỉ có loại phụ nữ ngu xuẩn mới có thể nuôi dạy nên một đứa con trai vô dụng như vậy!
"Đừng phí lời cầu xin trẫm, nếu ngươi đau lòng đến vậy, trẫm không ngại cho hai mẹ con ngươi ở cùng một chỗ đâu." Hoàng thượng lạnh giọng vứt câu đó cho hoàng hậu sau đó rời đi.
Dạ Phi Hi bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng, vị trí thái tử, hắn có thể hy vọng vào người khác .
Hoàng hậu bất ngờ sửng sốt, không thể tin được chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình, đôi mắt ảm đạm không nhìn thấy ánh sáng bên trong, cho đến khi nàng định thần lại thì hoàng thượng đã rời khỏi đây tự lúc nào, nàng vô vọng dập đầu, miệng không ngừng hô hoán gọi hoàng thượng.
Nàng biết, Phi Hi bị nhốt trong cung cấm người duy nhất có thể cứu hắn chỉ có hoàng thượng. Nàng quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang, cái nắng gay gắt này dường như khiến nàng muốn ngất xỉu tại chỗ.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, lớp trang điểm bắt đầu trôi đi, nhưng nàng chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, cơ thể nàng không ngừng run rẩy, Tử Uyển đứng một bên nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: "Hoàng hậu nương nương, người trước hết vẫn nên đứng lên đi, nếu cứ như vậy, cơ thể của người sẽ không chịu nổi mất?"
"Im miệng!"
Sắc trời dần dần đen lại, đột nhiên mây đen từ đâu kéo đến. Một trận sấm rền vang lên, từng hạt mưa to bằng hạt đậu cứ như thế rơi xuống trên người hoàng hậu.
Trong cơn mưa nặng hạt đó còn mang theo một trận gió lạnh, hoàng hậu một thân y phục mỏng manh lạnh đến run người.
Tử Uyển nhịn không được khuyên một câu, hoàng hậu vẫn cứ cứng đầu thờ ơ.
Toàn bộ khắp Trường An đều bị bao phủ bởi bóng đêm lẫn trận mưa gió không hề biết điểm dừng, cây cối trong hoa viên đều rủ xuống không chịu được trận gió lạnh này, hình bóng của hoàng hậu dưới cơn mưa kia càng trở nên tịch mịch mà tràn trề thất vọng.
Mặc dù như vậy, hoàng hậu vẫn kiên trì tư thế quỳ của mình, lưng vẫn thẳng, đầu vẫn ngẩng lên thầm mong chút hy vọng gì đó từ hành động của mình.
Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh, cây cối cũng ngẩng đầu lên đón nắng ấm, mà hoàng hậu quỳ suốt một ngày một đêm kia vì phải chịu đựng hai luồng khí nóng lạnh cho nên người liền sốt cao, cuối cùng kiên trì không được, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó ngã xuống ngất đi. Việc Hoàng hậu sinh bệnh lập tức truyền ra ngoài, Lý phủ cũng ngay sau đó chuẩn bị tiến cung.
Từ sau khi Lý Vân Phỉ qua đời, hoàng hậu cự tuyệt tìm mọi cách từ chối gặp mặt người nhà của Lý gia, lúc này, nhân cơ hội hoàng hậu sinh bệnh, Lý phủ lấy cớ đến thăm, người đến thăm hỏi không ai khác chính là mẫu thân của Lý Vân Phỉ - Lý phu nhân.
Hoàng hậu từ từ mở hai đôi mắt nặng trĩu của mình ra, đập vào mắt nàng đó chính là thân ảnh của Lý phu nhân đang đứng trước giường mình.
Đầu Hoàng hậu bắt đầu choáng váng, trong lòng hỗn loạn hô một tiếng: "Chị dâu."
Đây là xưng hô mà trước khi nàng tiến cung đã từng gọi với Lý phu nhân, đã qua nhiều năm rồi bây giờ nàng mới có dịp nói ra hai tiếng đó, hẳn là vì sinh bệnh nên tâm tình nhạy cảm hơn.
Lý phu nhân âm thầm đứng trước giường, nhìn lên gương mặt tái nhợt của hoàng hậu liền khinh thường nói: "Hai tiếng chị dâu này ta thực sự không dám nhận."
Nhớ tới cái chết thảm thương của Lý Vân Phỉ, Lý phu nhân giọng căm hận nói: "Hoàng hậu, lòng dạ cô thật nham hiểm!"
Lúc này Hoàng hậu mới thanh tỉnh lại, vừa nhận ra Lý phu nhân đứng trong phòng mình, liền tức giận quát: "To gian, dám xông vào phòng của bản cung!"
Âm thanh phẫn nộ đó vốn chỉ phát ra rất nhỏ, có chút suy yếu.
Lý phu nhân thấy hoàng hậu một tia áy náy cũng không, cũng không vòng vo tam quốc nữa, lửa giận xông lên não, đột nhiên vươn tay đặt lên vai hoàng hậu, dùng sức lay người nàng, động tác điên cuồng dường như không có điểm dừng.
"Hoàng hậu, chính cô đã hại chết Vân Phỉ, Vân Phỉ chết do trúng độc ! Trả con gái lại cho ta, trả nó lại cho ta!" Lý phu nhân thê lương kêu rên.
Nhớ đến đứa con gái Lý Vân Phỉ mệnh khổ chết oan chết uổng thế kia, nàng liền không khống chế được bản thân.
Cơ thể Hoàng hậu vốn vẫn còn suy yếu bị Lý phu nhân dùng lực lay đảo như vậy, đầu nàng đau nhức như búa bổ.
"Vì muốn bảo vệ tính mạng cho con trai cô mà không hề màng đến tính mạng con gái ta, lôi nó ra làm kẻ chết thay ư!" Lý phu nhân nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng kể lể: "Vân Phỉ chết thật oan ức, dù con gái ta có thành quỷ cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!"
"Người đâu, người đâu!" Hoàng hậu cao giọng kêu lên, gọi cung nữ đến: "Mau, mau kéo người đàn bà điên này ra ngoài!"
Vài cái cung nữ cấp bước lên phía trước, tả hữu hợp lực đem Lý phu nhân kéo lên, vẫn hướng ngoài cửa kéo.
"Ta mỗi ngày đều mơ thấy Vân Phỉ, nó nói rằng nó chết vô cùng oan uổng, nó nói nó hận Cô! Cô cứ chờ đó, Vân Phỉ chắc chắn sẽ hiện hồn về tới tìm cô, nó chắc chắn sẽ hóa quỷ tới hỏi tội cô! Ha ha ha!" Lý phu nhân hận hoàng hậu đến nghiến răng nghiến lợi. Phỉ Phỉ của nàng sao có thể chết thảm thiết như vậy, nó vất vả lắm mới được lên làm chức Tứ hoàng tử phi, vốn tưởng rằng có thể sống trong vinh hoa phú quý nhưng thật không ngờ lại chết oan trong tay của hoàng hậu.
Hoàng hậu hai mắt trợn ngược lên, giống như bị cái gì đó làm cho sợ hãi, dùng sức ho ra một ngụm máu tươi, ngã xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
"Nương nương, nương nương..." Âm thanh của cung nữ không ngừng hô.
Dần dần, thứ âm thanh này bắt đầu thay đổi, vừa trầm thấp, vừa quỷ dị, khàn khàn.
"Mẫu hậu, mẫu hậu... Mẫu hậu, con chết thật thảm, thật oan ức a... trả lại mạng cho con, trả lại đây..." Âm thanh ai oán trong tiếng khóc thê lương, hoàng hậu bất ngờ trợn mắt, nàng vừa mới thấy rõ ràng âm hồn của Lý Vân Phỉ hiện về, mặt mày đầy máu me, rất khủng bố.
"Cô tránh ra, tránh ra! Tránh ra a!" Hoàng hậu dùng sức la hét xua đuổi cung nữ bên cạnh mình.
Nàng sợ hãi lui về một góc giường, trong miệng thì thào: "Không phải ta hại cô, đừng tới tìm ta, tránh ra, tránh ra, đừng tới tìm ta!"
Các cung nữ khác hai mặt nhìn nhau, hoàng hậu, chẳng lẽ điên rồi sao?
Từ sau khi Lý phu nhân rời đi, hàng đêm hoàng hậu đều gặp Lý Vân Phỉ trong ác mộng dẫn đến suy nhược tinh thần, nàng không ngừng luôn miệng thì thào nói những lời khùng điên, dần dần cái tin tức hoàng hậu hóa điên lan truyền ra khắp hoàng cung.
Dạ Nhiêu nghe được tin tức này liền nhanh chóng chạy đến cung của hoàng hậu xem tình trạng của người, thấy bà ấy nằm trên giường, hai tay ôm đầu nắm tóc giật giật, trong miệng thì thào : "Đừng, đừng giết ta, đừng hại ta!"
Dạ Nhiêu hoảng sợ đến cực điểm, xông lên phía trước, đứng trước mặt hoàng hậu, hoàng hậu thấy vậy liền lập tức né tránh nhìn Dạ Nhiêu bằng ánh mắt sợ hãi.
Dạ Nhiêu cẩn thận trấn an, nói: "Mẫu hậu, con là Nhiêu nhi đây, con đến thăm người."
Trên mặt Hoàng hậu hiện lên một tia mê mang, một lúc lâu sau ánh mắt đó mới bình tĩnh lại, nói: "Nhiêu nhi, nhiêu nhi, Nhiêu nhi của ta..."
Dạ Nhiêu nhìn thấy bộ dạng của hoàng hậu như vậy liền chậm rãi vươn tay muốn sửa sang lại y phục cùng đầu tóc cho nàng.
Hoàng hậu ngây ngốc nhìn Dạ Nhiêu vươn tay ra, sau đó đột nhiên ánh mắt trừng lớn, mạnh mẽ gạt tay Dạ Nhiêu hô lên: "Tránh ra, cô không phải là Nhiêu nhi, cô là Lý Vân Phỉ, đúng, cô là cái con tiện nhân đó, cô tới đây để lấy mạng ta đúng không, tránh ra, tránh ra, cô tránh ra cho ta, ta không sợ cô đâu!"
Hoàng hậu hai mắt nhắm nghiền, hai tay dùng sức vung vẫy loạn xạ, Dạ Nhiêu cũng chỉ bất đắc dĩ lui lại mấy bước, nhìn hoàng hậu đang lâm vào trạng thái điên cuồng kia, tâm liền lạnh đi hụt hẫng như rơi vào đáy cốc.
Dạ Phi Hi bị nhốt vào cung cấm, hoàng hậu nay cũng vì việc này mà hóa điên, còn thân phận của nàng lúc này cũng không ai thèm coi trọng.
Rốt cuộc vì sao lại đến mức này? Vì sao mọi chuyện đột nhiên trở nên như thế?
Vẻ mặt Dạ Nhiêu bắt đầu mờ mịt sau đó đột nhiên trong đầu liên tưởng đến một cô gái xinh đẹp với nụ cười lạnh nhạt cùng đôi mắt khó lường.
Đúng vậy, chính là cô ta, là Âu Dương Vũ, từ khi cô ta đến Tây Lăng quốc, mọi chuyện đều chệch theo quỹ đạo quay của nó!
Tứ ca vì muốn hãm hại cô ta mà thành ra thế này!
Mẫu hậu vì muốn cứu Tứ ca, nên mới điên điên dại dại thế này!
Đều là vì Âu Dương Vũ, mọi tội lỗi đều cô ta gây nên, nếu như không sự xuất hiện của cô ta, nếu như cô ta sớm biến mất khỏi thế gian này, thì người thân của nàng sao có thể lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay?
Trên gương mặt xinh đẹp sắc xảo của Dạ Nhiêu liền xuất hiện một tia sắc bén, xoay người chạy ra ngoài.
Đoạt lấy thanh kiếm từ tay thị vệ đứng canh cửa bên ngoài, Dạ Nhiêu nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài cung.
Trong đầu của nàng lúc này chỉ có một ý định duy nhất, nàng muốn đi đến Ninh vương phủ, tự chính tay mình giết Âu Dương Vũ, chỉ cần Âu Dương Vũ chết, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn!
Khi nàng hùng hổ, trong lòng bừng bừng khí thế nắm trường kiếm chạy đến Ninh vương phủ thì phát hiện Âu Dương Vũ không có trong phủ.
Bên trong chỉ có đám nha hoàn cùng hạ nhân cặm cụi làm việc, đột nhiên thấy Dạ Nhiêu trong tay cầm trường kiếm nổi giận đùng đùng xông vào, bọn họ không khỏi bất ngờ sửng sốt, mắt thấy Dạ Nhiêu chạy đến từng phòng lục soát từ trong ra ngoài nhưng vẫn không thấy bóng dáng Âu Dương Vũ.
Dạ Nhiêu tìm không thấy người liền điên cuồng cầm kiếm quơ loạn xạ, đồ đạc khắp nơi đều bị Dạ Nhiêu đập phá chém nát hết. Chỉ trong chốc lát, đại sảnh liền trở thành một bãi phế liệu, nhiều món đồ cổ quý báu, những bức tranh giá trị đều tả tơi tan tành dưới sàn.
Đám nhà hoàn, hạ nhân đều nấp một bên, một câu cũng không dám phát ra.
Gương mặt Dạ Nhiêu bắt đầu méo mó, trông khó coi vô cùng, nàng trợn mắt hung dữ vươn tay nắm lấy một nha hoàn đang lạnh run nấp sau bức tường lôi ra, ánh mắt hung ác tra hỏi: "Nói mau, Âu Dương Vũ đã đi đâu?"
Nha hoàn kia bị một màn này dọa sắp ngất đi, âm thanh run run nói: "Đi, đi, đi đến phủ An Dương Vương."
Giờ phút này Dạ Nhiêu không hề quan tâm đến thân phận công chúa của mình, hùng hổ bước đi trong gió, tà váy tung bay, nàng cầm trường kiếm trong tay đi thẳng tới phủ An Dương Vương.
Bởi vì là sinh đôi cho nên bụng An Dương vương phi so với phụ nữ sinh một bình thường khác đương nhiên to hơn một chút, An Dương vương ngày đêm sợ vương phi của hắn gặp phải bất trắc, mỗi ngày đều mới Âu Dương Vũ đến xem bệnh, bắt mạch chăm sóc An Dương vương phi. Đương nhiên đây có thể được coi là bóc lột sức lao động con cháu một cách trắng trợn, hơn nữa vì không có thằng cháu Trọng Hoa giữ vợ như giữ báu vật có mặt ở đây cho nên đành cầu xin cháu dâu làm chút điểm tâm cho vương phi hắn.
Âu Dương Vũ ngồi ở trước bàn, giúp An Dương vương phi chẩn đoán mạch, cười nói: "Yên tâm, tất cả đều khỏe mạnh."
An Dương vương nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười trìu mến nhìn vương phi của mình.
Thân sắp làm cha, ngày đêm hắn đều mong đợi hai đứa con trong bụng vợ hắn, trong lòng thầm chờ đợi vài tháng nữa thôi, hắn có thể cùng vợ hắn bồng bế hai tiểu tử béo múp đáng yêu.
Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nháo loạn bên ngoài, còn chưa nắm rõ được tình hình thì đã thấy Dạ Nhiêu vọt vào, hai mắt đỏ rực, cầm trong tay trường kiếm với đôi mắt sắc lạnh bắn về phía bọn họ.
Dạ Nhiêu vừa thấy Âu Dương Vũ ở đây liền đùng đùng sát khí , nàng nhấc kiếm lên chạy đến đâm về phía Âu Dương Vũ.
Chỉ cần giết chết Âu Dương Vũ, về sau nàng có thể an tâm sống một cuộc sống giống như trước đây, vô tư, vô ưu ! Nàng đã có ý định giết chết cô ta từ lâu, nàng căm ghét Âu Dương Vũ đã từ rất lâu, loại cảm giác nghẹn khuất này khiến cho nàng mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu đựng sự đau đớn thống khổ, hôm nay đã đến lúc nàng phát tiết tất cả.
Âu Dương Vũ cảm nhận được đường kiếm hướng về phía mình, tóc có chút bay lên, thần sắc nàng lạnh nhạt đứng yên tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm kia nổi lên vài tia hứng thú, bên môi dẫn theo vài ý đùa cợt, Dạ Nhiêu hôm nay quả nhiên chán sống rồi?
Dám ra tay với mình!
"A!" An Dương vương phi nhìn thấy đường kiếm chỉa thẳng vào mình, liền không khỏi hoảng sợ, tay theo bản năng giữ chặt lấy bụng mình, sau đó liền ngất đi.
Nhìn hướng đi của kiếm cho vẻ như muốn đâm thẳng vào ngực của Âu Dương Vũ, Dạ Nhiêu lúc này chỉ cảm thấy tim mình đều không ngừng đập liên hồi, trong lòng gào thét điên cuồng phải giết bằng được Âu Dương Vũ, nhưng thật không ngờ cánh tay đột nhiên truyền đến một cảm giác đau xót, tay vô lực khiến cho thanh kiếm rơi xuống đất.
An Dương vương một tay giữ lấy tay Dạ Nhiêu, mạnh mẽ đá văng nàng ra ngoài bất chấp việc cô ta là con gái của hoàng thượng, mà hung ác áp chế nàng trên mặt đất.
"Các ngươi chết hết rồi sao, đứng làm cảnh sao, lôi cô ta ra ngoài, ném ra ngoài!" An Dương vương mặt mày tái nhợt, tức giận quát đám thị vệ vô dụng trước mặt.
Khi hắn nhìn thấy An Dương vương phi lăn lộn qua lại trên giường, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực!
Sắc mặt trắng bệch, hắn vội vàng kêu to: "Vũ nhi Vũ nhi! Tâm nhi bị sao vậy, con mau đến xem nàng thử xem, mau đến xem nàng có sao không!"
Hắn tiến lên giữ chặt An Dương vương phi đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng sốt ruột vô cùng.
Âu Dương Vũ vội vàng đến xem mạch cho An Dương vương phi, xem xong mới thở phào nhẹ nhõm: " Vì sợ hãi quá mức nên suýt chút nữa phải sinh non, Vũ nhi lập tức kê đơn nấu thuốc đến cho vương phi uống, có điều trong khoảng thời gian này bắt buộc phải an tâm dưỡng thai, không được phép đi lại, vận động nhiều."
An Dương vương vừa nghe hai mẹ con nàng không có việc gì, trong lòng mới cảm thấy an tâm một chút, hắn vội vàng gật đầu, Âu Dương Vũ bắt đầu kê đơn, sau đó ra lệnh cho hạ nhân đi nấu thuốc.
Cho đến khi An Dương vương tự mình mớm thuốc cho vương phi, cẩn thận giúp nàng an tâm ngủ, hắn mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhớ đến chuyện vừa rồi, An Dương vương không khỏi sợ hãi, vương phi của hắn tuổi đã không còn xuân, nếu lần này nàng không may bị sảy thai do chính đứa cháu lẳng lơ, to gan Dạ Nhiêu kia làm kinh hoảng, chỉ nghĩ đến thế thôi, hắn nhịn không được hùng hổ xoay người đi thẳng đến cung.
Khi An Dương vương vừa vào cung, hoàng thượng lúc đó đang ở trong cung hoàng hậu thỉnh an , hắn cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi, đi thẳng đến cung thái hậu.
Hoàng thượng không khỏi ngạc nhiên nhìn thấy vị đệ đệ duy nhất của mình vẻ mặt trông khó chịu, cau có tiến vào, liền lo lắng đi đến lên tiếng hỏi: "A Tuân, đệ làm sao vậy?"
An Dương vương nhìn hai người, vẻ mặt ủy khuất, mở miệng nói: "Hoàng thượng, huynh đã từng trải qua cảm giác con mình ở trên bờ vực của cái chết chưa?"
Hoàng thượng vừa nghe An Dương vương hỏi một câu như vậy, trong lòng bắt đầu kinh hoảng lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì sao?"
An Dương vương hừ lạnh một tiếng, nói: "Hai đứa con chưa ra đời của thần đệ suýt chút nữa đã bị Dạ Nhiêu hại chết !"
Trên mặt Hoàng thượng cùng thái hậu không giấu được vẻ sửng sốt, lập tức giận dữ, thái hậu không khỏi khẩn trương , sốt ruột lên tiếng xác minh: "Việc này là thật sao?"
"Con còn có thể lừa mọi người sao, mới vừa nãy đây, Dạ Nhiêu dám cả gan tay cầm trường kiếm chạy vào phủ con làm ầm ỉ hết lên, Tâm nhi đáng thương của con vì quá sợ hãi cho nên suýt chút nữa đã ảnh hưởng đến đứa con trong bụng!" An Dương vương vừa nói vừa hận, trong lời nói có chút đau lòng bi thương.
Ai chẳng biết An Dương vương nhiều năm không có khả năng gây giống gây nòi, thật vất vả lắm vương phi mới mang thai, nay suýt chút nữa lại,.....
Thái hậu và hoàng thượng cũng không khỏi kinh ngạc, vô cùng phẫn nộ, Dạ Nhiêu nó điên rồi sao?
An Dương vương nhớ tới gì đó liền tiếp tục nói: "Nếu như không tin, có thể gọi Vũ nhi đến chứng thực, lúc đó Vũ nhi cũng ở đó."
Thái hậu vừa nghe xong liền vội vàng nói: "Mau truyền Vũ nhi vào cung."
Âu Dương Vũ sớm đoán được nàng sẽ bị triệu kiến cho nên cũng không chậm trễ, lập tức tiến cung.
Vừa thấy thái hậu và hoàng thượng, Âu Dương Vũ nhanh chóng phô bày tai năng diễn xuất của mình, trên mặt tràn đầy ủy khuất, thái hậu vừa hỏi, nàng liền bật khóc.
Âu Dương Vũ cầm khăn tay lau đi nước mắt nơi khóe mi, nức nở nói: "Không biết Vũ nhi đã đắc tội với Tứ công chúa khi nào, ấy vậy mà nàng lại muốn giết con. Hơn nữa, lúc đó Vũ nhi đang giúp vương phi bắt mạch, vương phi đang mang thai, lại là song sinh, rất dễ xúc động, thấy trường kiếm chĩa về phía mình, vương phi suýt chút nữa, suýt chút nữa thì..."
Vừa chính tai nghe rõ ràng Vũ nhi chứng thực mọi chuyện, thái hậu không kiềm chế bản thân mình giận dữ bùng lên.
"Nực cười, quá nực cười!" Từ trước đến nay Thái hậu không có lạ gì bản tính phóng đãng của Dạ Nhiêu, hôm nay nghe được tin suýt chút nữa hại chết hai đứa cháu chưa ra đời của mình, trong đã chán ghét giờ chuyển thành căm phẫn.
Hoàng thượng ngồi một bên mặt mày tái xanh, nói: "Thật sự là quá mức vô liêm sỉ!"
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, nhìn hoàng thượng nói: "Hoàng thượng, con xem, việc này nên xử trí như thế?"
Hoàng thượng nhìn sắc mặt tức giận của thái hậu, máu nóng cũng dâng lên tận não, hoàng hậu đúng là loại đàn bà nuôi dưỡng ra hai đứa con không ra thể thống gì! Đứa con trai vô dụng tâm địa rắn rết Dạ Phi Hi kia hắn đã mất lòng tin, nay lại thêm đứa con gái Dạ Nhiêu phóng đãng, ngu xuẩn này, thật sự đã quá mức chịu đựng của hắn.
Trong lòng thở dài, hoàng thượng lạnh lùng mở miệng nói: "Ném hết đám nam sủng của nó ra khỏi cung, một tên cũng không được giữ lại, để xem nó sống thế nào."
"Vâng!"
Chỉ trong chốc lát lại có một tên thị vệ chạy vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Lý công tử vừa nãy rời đi có căn dặn tiểu nhân rằng nhất định phải đưa bức thư này đến tay hoàng thượng!"
Hoàng thượng vừa đọc thư xong , tức giận kia chưa kịp nguôi ngoai thì một đợt khác ùa đến, hắn hung hăng đem lá thư kia xuống đất: "Nhốt Tứ công chúa vào cấm cung, cả đời chung thân ở đó không được phép ra ngoài!"
Âu Dương Vũ sau khi lướt qua lá thư , có nhìn được vài chữ quan trọng, ví dụ như : hại chết Lý Phương Phỉ, nhiều lần hãm hại Âu Dương Vũ, ngược đãi nam sủng...
Chậc, tội danh thế này bảo sao phận làm cha như hắn không giận đến sôi máu đây!
Sau khi Hoàng thượng ngồi xuống ghế, tức giận cũng bắt đầu thối lui, nhẹ nhàng trấn an đệ đệ mình, sau đó bảo hắn đến ngự thư phòng, nói là có chút chuyện quốc sự muốn xử lý.
Chỉ còn lại thái hậu cùng Âu Dương Vũ.
Thái hậu nhìn ánh mắt ngây ngây dại dại của Âu Dương Vũ giống như bị dọa đến khiếp sợ. Đột nhiên nàng cảm thấy mấy ngày nay, Âu Dương Vũ trông có vẻ tiều tụy hẳn đi, trong lòng có chút không đành lòng đứng lên, lúc trước vì không muốn Dạ Trọng Hoa làm ảnh hưởng đến quá trình phục hồi bệnh tình cho Dung Tùy Vân mà nàng mới nghĩ ra biện pháp bàn bạc với hoàng thượng phái Dạ Trọng Hoa đi ra ngoài giải quyết công việc, nay mới cảm thấy bản thân mình quá mức ích kỷ .
Nàng chậm rãi thở dài, dù gì tính mạng của Dung Tùy Vân nay đã không sao nữa rồi, cũng nhờ có công của Vũ nhi.
Âu Dương Vũ xin phép Thái hậu cáo lui trở về Ninh vương phủ.
Sau khi đuổi khéo cô nàng nói nhiều Trúc Lục này ra ngoài , Âu Dương Vũ mới một mình ở trong hoa viên chầm chậm dạo bước, hoa viên này là Dạ Trọng Hoa vì nàng mà làm riêng tặng nàng, từng giống hoa lạ, đầy màu sắc này do chính tay hắn trồng, vì hắn từng nói với nàng tuy hắn không thích hoa nhưng vì sau khi biết nàng có một niềm yêu thích với những bông hoa lạ, nên hắn đã bỏ ra ba ngày để nghiên cứu về các loài hoa lẫn ý nghĩa đằng sau nó, hắn nói hắn hy vọng đôi tay hắn gieo giống này sẽ cho ra những đóa hoa xinh đẹp, rực rỡ như nụ cười của nàng vậy. Âu Dương Vũ nhớ lại một đoạn kí ức cũ khi hắn cùng nàng bảo vệ cây hương chương, đột nhiên cảm thấy cô đơn lạc lõng giữa một rừng hoa cỏ đầy màu sắc này.
Cảnh đẹp nhưng chỉ một người ngắm, dù có đẹp có thích đến mấy thì trong mắt nàng vẫn chỉ là một khu vườn bình thường. Nàng bỗng nhiên nhớ đến chủ nhân của khu vườn này, nhớ đến cái người đàn ông chỉ biết dùng cường thế để bắt nạt nàng, chỉ biết dùng những hành động ngốc nghếch để không người đàn ông khác có cơ hội tiếp cận mình, ấy vậy mà giờ đây cuộc sống của nàng đã bi chi phối bởi hắn, dường như bầu trời của nàng bây giờ chỉ có một mặt trời là chàng ấy, không ai có thể thay thế được.
Nàng liếc mắt đến chiếc xích đu giữa hoa viên, nhẹ nhàng ngồi lên đó, chậm rãi đung đưa, trong đầu liên tưởng đến người con trai với khuôn mặt mỹ mạo vô song đang cười với mình.
Đắm chìm trong suy nghĩ Âu Dương Vũ đột nhiên cảm nhận được hơi thở nào đó đang thổi bên tai mình, liền lập tức mở mắt nhìn xung quanh, không thấy có gì khác thường, sau đó cảm thấy bên hông căng lên, giống như bị ai đó ôm chặt, lực rất lớn khiến nàng căn bản không thoát được.
Thân thể của nàng theo đà ngã ra sau, miệng hét lớn lên một tiếng.
P/s: Các cô xem là tên nào dám ôm eo rồi hù Vũ cô nương thế kia, cô nương ấy đang so deep , đang nhớ người yêu cơ mà...chậc...chương này hẳn ai là antifan người nhà hoàng hậu thì đều mãn nguyện hết nhẩy...quá mỹ mãn rồi..còn vài chương xử lý xong thằng Phi Khanh nữa..thì Ta đây sẽ được có cơ hội viết chữ HOÀN rồi..Nhớ theo dõi từng bước *chương* của ta, đừng bỏ Ta ..ta cũng sợ cô đơn như cô nào đó ấy...
Bình luận facebook