Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
- Mau vào đây, tôi đi lấy cho mọi người chân gà
Chu tẩu đứng lên, còn vỗ nhẹ vào eo. Trương Dương quan sát chị Chu, đi theo sau Mễ Tuyết vào phòng.
Phòng không lớn, nhưng rất tinh tế, mọi người lần lượt ngồi xuống, vừa vặn thành một vòng.
Trương Dương và Mễ Tuyết cùng vào, nên ngồi cùng nhau. Sau khi ngồi xuống, Mễ Tuyết và Tiểu Ngốc cùng nhau ra ngoài gọi món. Ở đây có cái gì ngon, bọn họ đã rõ như lòng bàn tay từ lâu.
- Mễ Tuyết, em cũng ở đây sao?
Mễ Tuyết vừa ra, bên ngoài liền truyền tới một giọng nói rất vui mừng. Nghe thấy giọng nói này, Hồ Hầm trước tiên nhíu mày, sau đó lại nhìn Trương Dương.
Giọng nói này, Trương Dương cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Không biết vì sao, nghe giọng nói này, trong lòng Trương Dương không kìm nổi nảy sinh một mối ác cảm.
Giống như từ khi sinh ra anh ta đã ghét giọng nói này.
- Chu Dật Trần, sao anh ở đây, không tới khách sạn mà anh thường tới vậy?
Giọng nói của Tiểu ngốc vang lên trước, trong giọng nói rõ ràng có vẻ không chào đón. Hồ Hâm và Cổ Thành, còn cả Nam Nam, đều đang nhìn Trương Dương.
- Mọi người nhìn tôi làm gì?
Trương Dương không hiểu ra sao, không kìm nổi, hỏi một câu.
Hồ Hâm trợn mắt lên, cẩn trọng nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, rồi mới từ từ nói:
- Trương Dương, tôi thấy anh thật sự thay đổi rồi, Chu Dật Trần đến đây, không ngờ anh vẫn ngồi yên.
Chu Dật Trần, đây là lần thứ hai Trương Dương nghe thấy cái tên này. Vốn tồn tại trong trí nhớ, lúc này đột nhiên dội lên trong tâm trí hắn. Hắn rốt cuộc cũng biết Chu Dật Trần là ai.
Chủ tịch hộ sinh viên đại học Trường Kinh, là nhân vật máu mặt trong trường, là bạch mã hoàng tử của nhiều cô gái trong trường, công tử bột con nhà giàu mới nổi, Chu Dật Trần, chính là người đang gọi Mễ Tuyết ở bên ngoài kia.
Lúc này, Trương Dương rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình ghét cái giọng này.
Hóa ra Trương Dương học rất giỏi, cũng rất có chí tiến thủ, là cán bộ chính trong hội sinh viên. Chu Dật Trần cũng thế, nhưng học không giỏi bằng hắn.
Sau khi Chủ tịch hội sinh viên khóa trước tốt nghiệp, Trương Dương và Chu Dật Trần đều là người có tiềm năng cho chức tân Chủ tịch. Hai người triển khai cạnh tranh mạnh mẽ. Cuối cùng, vì có nhiều tiền mà Chu Dật Trần giành thắng lợi, Trương Dương yếu thế.
Hơn nữa vì sự chèn ép của Chu Dật Trần trong hội sinh viên, Trương Dương cuối cùng ngay cả chức Phó chủ tịch cũng không có phần. Hơn nữa còn dần dần bị cô lập ra khỏi vòng tròn, trở thành một người có cũng như không.
Những điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng là Chu Dật Trần cũng thích Mễ Tuyết, từng tấn công vài lần.
Nếu không phải Chu Dật Trần đã có tiếng lăng nhăng trong trường từ lâu, từng đùa bỡn rất nhiều cô gái, nói không chừng anh ta đã phải khoe rồi. Mễ Tuyết không thích loại đàn ông quá lăng nhăng như vậy.
Tuy nhiên điều này cũng khiến cho mâu thuẫn vốn dĩ của Trương Dương và anh ta càng sâu hơn.
Cho nên sau khi nghe thấy tiếng của Chu Dật Trần ở bên ngoài, mấy người kia mới nhìn Trương Dương như vậy.
- Mễ Tuyết, sau khi tôi biết cô bị thương, thì rất lo lắng. Tôi đang không biết tìm cô ở đâu, kết quả là được gặp cô ở đây, chứng tỏ chúng ta đúng là có duyên.
Bên ngoài, Chu Dật đang nhìn Mễ Tuyết đầy "thâm tình", còn tiến lên một bước, định cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết nhẹ nhàng quay người, lập tức né anh ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Chủ tịch Chu, xin tự trọng một chút, tình hình vết thương của tôi không sao, phiền anh phải lo rồi.
Giọng Mễ Tuyết thản nhiên vang lên, bọn Hổ Hâm, Cố Thành hơi sửng sốt. Hổ Hâm còn đứng phắt dậy.
Bọn họ vẫn còn bên trong phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói, không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên chỉ nghe tiếng nói cũng biết, Chu Dật Trần này đã dám động tay động chân, nếu không Mễ Tuyết đã không nói vậy.
- Tôi ra ngoài xem.
Trương Dương từ từ đứng lên, trong lòng hơi nóng ruột.
Chẳng lẽ đây lại là sự nguy hiểm của nhiệm vụ. Dựa vào trí nhớ của mình, Trương Dương hiểu về Chu Dật Trần này khá rõ. Ỷ trong nhà có tiền, có quan hệ, lại có cậu làm thầy chủ nhiệm trong trường, bình thường rất hay giở thói trăng hoa với các cô gái.
Nếu không phải anh ta có những quan hệ này, lúc trước Trương Dương cũng không thua anh ta.
- Tôi ra ngoài cùng anh.
Hồ Hâm đi thẳng tới, đừng tưởng anh ta tướng dữ vậy, nhưng thực ra lạ là một người rất nhiệt tình.
- Tôi cũng đi.
Cố Thành cũng bước tới.
Cố Thành trước nay đều nghe theo Trương Dương như nghe thiên lôi, chỉ đâu đánh đấy. Từ lâu trong lòng đã coi Mễ Tuyết là chị dâu, lúc này chị dâu bị ức hiếp bên ngoài, anh ta chắc chắn không thể thờ ơ.
- Không sao, hai người ở lại đây. Tôi ra xem là được.
Trương Dương khoát tay với hai người họ, trong giọng nói có một ngữ khí rất chân thật đáng tin, sau đó ra khỏi phòng.
Hồ Hâm và Cố Thành đều đứng ở đó. Trương Dương vừa rồi lại trở nên rất uy nghiêm, làm cho bọn họ nghe theo lời Trương Dương một cách vô điều kiện, không đi theo ra ngoài.
Bên ngoài chỉ là một Chủ tịch hội sinh viên, thật là không đáng lọt vào mắt Trương Dương.
Kiếp trước, Trương Dương từng gặp biết bao nhiêu Chủ tịch. Cái gì mà Chủ tịch Công Đoàn, Chủ tịch hội thương mại, Chủ tịch hiệp hội…Những Chủ tịch này đều lợi hại hơn một Chủ tịch hội sinh viên như Chu Dật Trần này nhiều. Trước mặt hắn, họ đều phải tỏ ra rất tôn kính.
Hơn nữa, cứ cho là luận về võ lực, Trương Dương cũng không sợ Chu Dật Trần chỉ có cái mẽ ngoài này.
Hiện tại, có thể hắn không phải là hắn trước kia, mười mấy tên lưu manh đừng hòng đến gần. Cho dù bây giờ hắn đang bị thương, cũng có thể vô tư đối phó với tên ăn chơi trác táng này.
- Trương Dương, sao anh lại ra.
Tiểu Ngốc vừa nhìn thấy Trương Dương, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Cô vừa kêu lên, Mễ Tuyết và Chu Dật Trần đều nhìn về phía Trương Dương.
Lúc Chu Dật Trần nhìn Trương Dương, trong mắt không khỏi mang một tia thù hận.
Mễ Tuyết xinh đẹp anh ta thèm nhỏ rãi đã lâu, trước đây còn từng khoác lác, nói nhất định có thể theo đuổi Mễ Tuyết, khiến cô ta trở thành nô lệ dưới chân mình.
Đáng tiếc với Mễ Tuyết này, anh ta gặp thất bại lớn.
Mễ Tuyết đã nhận rõ anh ta là người như nào, mỗi lần thổ lộ đều từ chối thẳng thừng. Cái này cũng không sao, nhưng hôm nay Chu Dật Trần bất chợt nghe nói, hôm qua Mễ Tuyết và Trương Dương ở cùng nhau, cùng bị đánh phải vào viện.
Hai người còn ở lại bệnh viện một đêm. Tối nay, Trương Dương còn đón Mễ Tuyết cùng đi ăn.
Điều này khiến cho Chu Dật Trần lập tức trở nên ghen tuông, biết địa điểm mấy người họ ăn cơm, Chu Dật Trần lập tức dẫn theo vài tùy tùng của mình tới, chính là muốn cướp Mễ Tuyết từ tay Trương Dương.
Nếu là người khác ăn cùng Mễ Tuyết thì cũng còn được, nhưng là Trương Dương thì không được.
Trong mắt Chu Dật Trần, Trương Dương chính là bại tướng dưới tay anh ta. Một tên bại tướng dưới tay mình theo đuổi được cô gái mà mình không theo đuổi được, cục tức này anh ta nuốt không trôi.
Đơn giản mà nói, Chu Dật Trần chính là loại người: thứ đồ mà tao không chiếm được thì bọn mày cũng đừng mơ tới.
- Tôi không sao, ra đây xem xem, Chủ tịch Chu cũng ở đây, có muốn cùng vào ăn chút gì không.
Trương Dương cười tủm tỉm gật đầu, lại nhìn Châu Dật Trần.
Không thể không nói, Chu Dật Trần vẫn là người có tiền, trang phục của anh ta tốt hơn nhiều so với quần áo của Trương Dương. Ít nhất cũng trị giá mấy nghìn, bên hông còn đeo một chiếc điện thoại di động mới nhất. Năm 98 mà có di động thì chỉ thịnh hành trong giới kinh doanh và chính trị, học sinh rất ít người có.
Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc đều ngẩn ngơ nhìn Trương Dương.
Họ thậm chí hoài nghi, người trước mặt mình liệu có phải là Trương Dương mà mình quen không. Phải biết rằng trước đây Trương Dương rất ghét Chu Dật Trần, gặp không nói chuyện, cho dù có nói, cũng không hề khách sáo.
Lại càng không thể có chuyện chủ động mời người ta lưu lại dùng cơm.
- Những nơi như này, chỉ có các người mới có thể đến ăn, Mễ Tuyết, chi bằng chúng ta tới Vienna, tôi đã đặt bàn ở đó rồi.
Vienna là một nhà hàng Tây nổi tiếng của Trường Kinh, chi phí ở đó không hề rẻ. Hơn nữa, lần này Chu Dật Trần đến là đã có chuẩn bị từ trước.
- Nhường đường chút, tôi dọn thức ăn lên.
Chị Chu từ phía sau đi tới, trên tay còn bưng một cái mâm, trên mâm là chân gà Lỗ Hảo, cả một mâm lớn.
Chân gà ở đây ngon nhất, mỗi lần tới bọn họ đều gọi một mâm, lần nào cũng ăn hết sạch.
Chị Chu biết thói quen của bọn họ, mỗi lần mang thức ăn cho họ, đều mang nhiều hơn người khác một chút. Cả cái mâm to này, chính là cô ấy vừa đặt đầy vào.
- Nhường cái gì mà nhường, tự cô không đi vòng qua được à?
Chu Dật Trần chán ghét quay người. Anh ta được nuông chiều từ bé, có tính cậy con ông cháu cha. Nhìn thấy Trương Dương và Mễ Tuyết cùng có mặt ở đây, trong lòng đã không vui rồi, một phụ nữ mang thai phía sau còn bảo anh ta nhường đường, không kìm nổi nên kêu lên.
Không chỉ vậy, lúc anh ta kêu lên, thuận tay đẩy về phía sau.
Động tác đẩy này không hề hần gì. Chị Chu vốn mang thai, không phải là bọn Trương Dương và Mễ Tuyết đến, cô cũng không tự mình mang thức ăn lên. Chu Dật Trần vừa đẩy, trọng tâm của cô liền không vững, thân mình thoáng nghiêng ngả, ngã về phía sau.
Chị Chu ngã xuống chiếc ghế bên cạnh, và không ngừng kêu đau.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tất cả mọi người trong quán đều sợ hãi. Trương Dương không nghĩ ngợi gì, lắc mình một cái tới bên người chị Chu, lập tức bắt mạch cho chị.
Hai, ba giây sau, Trương Dường nháy nháy lông mày, lại nắm lấy ngón giữa của chị Chu, mày dần dần nhíu lại.
Ngón giữa bình thường sẽ không có mạch đập, nhưng người sắp sinh thì khác. Vừa rồi Trương Dương xem mạch cũng có cảm giác, Chu tẩu sắp chuyển dạ rồi.
Lúc này sờ thấy chỉ mạch chấn động của Chu tẩu, Trương Dường càng xác định điểm này.
Chỉ là sắp chuyển dạ, may là còn chưa xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Điều này khiến Trương Dương nhẹ nhàng thở hắt ra. Sản phụ lúc này mà gặp bất kỳ sơ xuất nào, cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất, có thể không giữ được cả hai mẹ con.
- Đau, đau, tôi đau thắt lưng.
Chu tẩu tay sờ vào eo, đột nhiên kêu lên, thanh âm nghe rất thảm thiết. Mễ Tuyết và Tiểu Ngốc cuống quít đi tới, lúng túng không biết nên làm gì.
Hồ Hâm, Cố Thành, còn cả Nam Nam, ba người đi từ trong phòng ra.
Chồng chị Chu chạy từ trong bếp ra, thấy vợ mình đang nằm trên mặt đất, lập tức hoảng hồn, đặt cái xẻng trên tay xuống, liền ôm chặt lấy chị Chu.
- Cố Thành, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo họ cho xe cứu thương đến. Nhớ phải nhắc nhở bọn họ, dẫn theo bác sĩ khoa phụ sản.
- Mễ Tuyết, em đi tìm cho anh hai cái kim, kim may bình thường là được.
Trương Dương ngẩng đầu, điềm tĩnh phân chia công việc. Chị Chu chỉ là chuyển dạ, không có trở ngại gì lớn, vừa rồi ngã cũng không bị thương, vừa lúc sắp sinh.
Trong lúc chờ xe cứu thương tới, Trương Dương chỉ cần châm hai cây kim giữ thai là sẽ không sao. Có Trương Dương ở đây, kéo dài tới sáng mai mới sinh cũng không có vấn đề gì.
Hắn biết điều này, nhưng đáng tiếc người khác lại không biết.
Chị Chu trên mặt toát mồ hôi lạnh, không ngừng kêu đau bụng, đau thắt lưng, bộ dạng rất đáng sợ. Sắc mặt Chu Dật Trần trắng bệch.
- Không phải tôi, đừng trách tôi, là tự cô ấy ngã, là tự cô ấy.
Chu Dật Trần đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi từ từ đi về phía cửa, nói xong, liền xông ra cửa, chạy ra ngoài rất nhanh.
Đi theo anh ta chính là mấy tên tùy tùng, nhìn thấy chủ chạy, cũng chạy theo ra ngoài.
Chu tẩu đứng lên, còn vỗ nhẹ vào eo. Trương Dương quan sát chị Chu, đi theo sau Mễ Tuyết vào phòng.
Phòng không lớn, nhưng rất tinh tế, mọi người lần lượt ngồi xuống, vừa vặn thành một vòng.
Trương Dương và Mễ Tuyết cùng vào, nên ngồi cùng nhau. Sau khi ngồi xuống, Mễ Tuyết và Tiểu Ngốc cùng nhau ra ngoài gọi món. Ở đây có cái gì ngon, bọn họ đã rõ như lòng bàn tay từ lâu.
- Mễ Tuyết, em cũng ở đây sao?
Mễ Tuyết vừa ra, bên ngoài liền truyền tới một giọng nói rất vui mừng. Nghe thấy giọng nói này, Hồ Hầm trước tiên nhíu mày, sau đó lại nhìn Trương Dương.
Giọng nói này, Trương Dương cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Không biết vì sao, nghe giọng nói này, trong lòng Trương Dương không kìm nổi nảy sinh một mối ác cảm.
Giống như từ khi sinh ra anh ta đã ghét giọng nói này.
- Chu Dật Trần, sao anh ở đây, không tới khách sạn mà anh thường tới vậy?
Giọng nói của Tiểu ngốc vang lên trước, trong giọng nói rõ ràng có vẻ không chào đón. Hồ Hâm và Cổ Thành, còn cả Nam Nam, đều đang nhìn Trương Dương.
- Mọi người nhìn tôi làm gì?
Trương Dương không hiểu ra sao, không kìm nổi, hỏi một câu.
Hồ Hâm trợn mắt lên, cẩn trọng nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, rồi mới từ từ nói:
- Trương Dương, tôi thấy anh thật sự thay đổi rồi, Chu Dật Trần đến đây, không ngờ anh vẫn ngồi yên.
Chu Dật Trần, đây là lần thứ hai Trương Dương nghe thấy cái tên này. Vốn tồn tại trong trí nhớ, lúc này đột nhiên dội lên trong tâm trí hắn. Hắn rốt cuộc cũng biết Chu Dật Trần là ai.
Chủ tịch hộ sinh viên đại học Trường Kinh, là nhân vật máu mặt trong trường, là bạch mã hoàng tử của nhiều cô gái trong trường, công tử bột con nhà giàu mới nổi, Chu Dật Trần, chính là người đang gọi Mễ Tuyết ở bên ngoài kia.
Lúc này, Trương Dương rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình ghét cái giọng này.
Hóa ra Trương Dương học rất giỏi, cũng rất có chí tiến thủ, là cán bộ chính trong hội sinh viên. Chu Dật Trần cũng thế, nhưng học không giỏi bằng hắn.
Sau khi Chủ tịch hội sinh viên khóa trước tốt nghiệp, Trương Dương và Chu Dật Trần đều là người có tiềm năng cho chức tân Chủ tịch. Hai người triển khai cạnh tranh mạnh mẽ. Cuối cùng, vì có nhiều tiền mà Chu Dật Trần giành thắng lợi, Trương Dương yếu thế.
Hơn nữa vì sự chèn ép của Chu Dật Trần trong hội sinh viên, Trương Dương cuối cùng ngay cả chức Phó chủ tịch cũng không có phần. Hơn nữa còn dần dần bị cô lập ra khỏi vòng tròn, trở thành một người có cũng như không.
Những điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng là Chu Dật Trần cũng thích Mễ Tuyết, từng tấn công vài lần.
Nếu không phải Chu Dật Trần đã có tiếng lăng nhăng trong trường từ lâu, từng đùa bỡn rất nhiều cô gái, nói không chừng anh ta đã phải khoe rồi. Mễ Tuyết không thích loại đàn ông quá lăng nhăng như vậy.
Tuy nhiên điều này cũng khiến cho mâu thuẫn vốn dĩ của Trương Dương và anh ta càng sâu hơn.
Cho nên sau khi nghe thấy tiếng của Chu Dật Trần ở bên ngoài, mấy người kia mới nhìn Trương Dương như vậy.
- Mễ Tuyết, sau khi tôi biết cô bị thương, thì rất lo lắng. Tôi đang không biết tìm cô ở đâu, kết quả là được gặp cô ở đây, chứng tỏ chúng ta đúng là có duyên.
Bên ngoài, Chu Dật đang nhìn Mễ Tuyết đầy "thâm tình", còn tiến lên một bước, định cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết nhẹ nhàng quay người, lập tức né anh ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Chủ tịch Chu, xin tự trọng một chút, tình hình vết thương của tôi không sao, phiền anh phải lo rồi.
Giọng Mễ Tuyết thản nhiên vang lên, bọn Hổ Hâm, Cố Thành hơi sửng sốt. Hổ Hâm còn đứng phắt dậy.
Bọn họ vẫn còn bên trong phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói, không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên chỉ nghe tiếng nói cũng biết, Chu Dật Trần này đã dám động tay động chân, nếu không Mễ Tuyết đã không nói vậy.
- Tôi ra ngoài xem.
Trương Dương từ từ đứng lên, trong lòng hơi nóng ruột.
Chẳng lẽ đây lại là sự nguy hiểm của nhiệm vụ. Dựa vào trí nhớ của mình, Trương Dương hiểu về Chu Dật Trần này khá rõ. Ỷ trong nhà có tiền, có quan hệ, lại có cậu làm thầy chủ nhiệm trong trường, bình thường rất hay giở thói trăng hoa với các cô gái.
Nếu không phải anh ta có những quan hệ này, lúc trước Trương Dương cũng không thua anh ta.
- Tôi ra ngoài cùng anh.
Hồ Hâm đi thẳng tới, đừng tưởng anh ta tướng dữ vậy, nhưng thực ra lạ là một người rất nhiệt tình.
- Tôi cũng đi.
Cố Thành cũng bước tới.
Cố Thành trước nay đều nghe theo Trương Dương như nghe thiên lôi, chỉ đâu đánh đấy. Từ lâu trong lòng đã coi Mễ Tuyết là chị dâu, lúc này chị dâu bị ức hiếp bên ngoài, anh ta chắc chắn không thể thờ ơ.
- Không sao, hai người ở lại đây. Tôi ra xem là được.
Trương Dương khoát tay với hai người họ, trong giọng nói có một ngữ khí rất chân thật đáng tin, sau đó ra khỏi phòng.
Hồ Hâm và Cố Thành đều đứng ở đó. Trương Dương vừa rồi lại trở nên rất uy nghiêm, làm cho bọn họ nghe theo lời Trương Dương một cách vô điều kiện, không đi theo ra ngoài.
Bên ngoài chỉ là một Chủ tịch hội sinh viên, thật là không đáng lọt vào mắt Trương Dương.
Kiếp trước, Trương Dương từng gặp biết bao nhiêu Chủ tịch. Cái gì mà Chủ tịch Công Đoàn, Chủ tịch hội thương mại, Chủ tịch hiệp hội…Những Chủ tịch này đều lợi hại hơn một Chủ tịch hội sinh viên như Chu Dật Trần này nhiều. Trước mặt hắn, họ đều phải tỏ ra rất tôn kính.
Hơn nữa, cứ cho là luận về võ lực, Trương Dương cũng không sợ Chu Dật Trần chỉ có cái mẽ ngoài này.
Hiện tại, có thể hắn không phải là hắn trước kia, mười mấy tên lưu manh đừng hòng đến gần. Cho dù bây giờ hắn đang bị thương, cũng có thể vô tư đối phó với tên ăn chơi trác táng này.
- Trương Dương, sao anh lại ra.
Tiểu Ngốc vừa nhìn thấy Trương Dương, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Cô vừa kêu lên, Mễ Tuyết và Chu Dật Trần đều nhìn về phía Trương Dương.
Lúc Chu Dật Trần nhìn Trương Dương, trong mắt không khỏi mang một tia thù hận.
Mễ Tuyết xinh đẹp anh ta thèm nhỏ rãi đã lâu, trước đây còn từng khoác lác, nói nhất định có thể theo đuổi Mễ Tuyết, khiến cô ta trở thành nô lệ dưới chân mình.
Đáng tiếc với Mễ Tuyết này, anh ta gặp thất bại lớn.
Mễ Tuyết đã nhận rõ anh ta là người như nào, mỗi lần thổ lộ đều từ chối thẳng thừng. Cái này cũng không sao, nhưng hôm nay Chu Dật Trần bất chợt nghe nói, hôm qua Mễ Tuyết và Trương Dương ở cùng nhau, cùng bị đánh phải vào viện.
Hai người còn ở lại bệnh viện một đêm. Tối nay, Trương Dương còn đón Mễ Tuyết cùng đi ăn.
Điều này khiến cho Chu Dật Trần lập tức trở nên ghen tuông, biết địa điểm mấy người họ ăn cơm, Chu Dật Trần lập tức dẫn theo vài tùy tùng của mình tới, chính là muốn cướp Mễ Tuyết từ tay Trương Dương.
Nếu là người khác ăn cùng Mễ Tuyết thì cũng còn được, nhưng là Trương Dương thì không được.
Trong mắt Chu Dật Trần, Trương Dương chính là bại tướng dưới tay anh ta. Một tên bại tướng dưới tay mình theo đuổi được cô gái mà mình không theo đuổi được, cục tức này anh ta nuốt không trôi.
Đơn giản mà nói, Chu Dật Trần chính là loại người: thứ đồ mà tao không chiếm được thì bọn mày cũng đừng mơ tới.
- Tôi không sao, ra đây xem xem, Chủ tịch Chu cũng ở đây, có muốn cùng vào ăn chút gì không.
Trương Dương cười tủm tỉm gật đầu, lại nhìn Châu Dật Trần.
Không thể không nói, Chu Dật Trần vẫn là người có tiền, trang phục của anh ta tốt hơn nhiều so với quần áo của Trương Dương. Ít nhất cũng trị giá mấy nghìn, bên hông còn đeo một chiếc điện thoại di động mới nhất. Năm 98 mà có di động thì chỉ thịnh hành trong giới kinh doanh và chính trị, học sinh rất ít người có.
Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc đều ngẩn ngơ nhìn Trương Dương.
Họ thậm chí hoài nghi, người trước mặt mình liệu có phải là Trương Dương mà mình quen không. Phải biết rằng trước đây Trương Dương rất ghét Chu Dật Trần, gặp không nói chuyện, cho dù có nói, cũng không hề khách sáo.
Lại càng không thể có chuyện chủ động mời người ta lưu lại dùng cơm.
- Những nơi như này, chỉ có các người mới có thể đến ăn, Mễ Tuyết, chi bằng chúng ta tới Vienna, tôi đã đặt bàn ở đó rồi.
Vienna là một nhà hàng Tây nổi tiếng của Trường Kinh, chi phí ở đó không hề rẻ. Hơn nữa, lần này Chu Dật Trần đến là đã có chuẩn bị từ trước.
- Nhường đường chút, tôi dọn thức ăn lên.
Chị Chu từ phía sau đi tới, trên tay còn bưng một cái mâm, trên mâm là chân gà Lỗ Hảo, cả một mâm lớn.
Chân gà ở đây ngon nhất, mỗi lần tới bọn họ đều gọi một mâm, lần nào cũng ăn hết sạch.
Chị Chu biết thói quen của bọn họ, mỗi lần mang thức ăn cho họ, đều mang nhiều hơn người khác một chút. Cả cái mâm to này, chính là cô ấy vừa đặt đầy vào.
- Nhường cái gì mà nhường, tự cô không đi vòng qua được à?
Chu Dật Trần chán ghét quay người. Anh ta được nuông chiều từ bé, có tính cậy con ông cháu cha. Nhìn thấy Trương Dương và Mễ Tuyết cùng có mặt ở đây, trong lòng đã không vui rồi, một phụ nữ mang thai phía sau còn bảo anh ta nhường đường, không kìm nổi nên kêu lên.
Không chỉ vậy, lúc anh ta kêu lên, thuận tay đẩy về phía sau.
Động tác đẩy này không hề hần gì. Chị Chu vốn mang thai, không phải là bọn Trương Dương và Mễ Tuyết đến, cô cũng không tự mình mang thức ăn lên. Chu Dật Trần vừa đẩy, trọng tâm của cô liền không vững, thân mình thoáng nghiêng ngả, ngã về phía sau.
Chị Chu ngã xuống chiếc ghế bên cạnh, và không ngừng kêu đau.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tất cả mọi người trong quán đều sợ hãi. Trương Dương không nghĩ ngợi gì, lắc mình một cái tới bên người chị Chu, lập tức bắt mạch cho chị.
Hai, ba giây sau, Trương Dường nháy nháy lông mày, lại nắm lấy ngón giữa của chị Chu, mày dần dần nhíu lại.
Ngón giữa bình thường sẽ không có mạch đập, nhưng người sắp sinh thì khác. Vừa rồi Trương Dương xem mạch cũng có cảm giác, Chu tẩu sắp chuyển dạ rồi.
Lúc này sờ thấy chỉ mạch chấn động của Chu tẩu, Trương Dường càng xác định điểm này.
Chỉ là sắp chuyển dạ, may là còn chưa xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Điều này khiến Trương Dương nhẹ nhàng thở hắt ra. Sản phụ lúc này mà gặp bất kỳ sơ xuất nào, cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất, có thể không giữ được cả hai mẹ con.
- Đau, đau, tôi đau thắt lưng.
Chu tẩu tay sờ vào eo, đột nhiên kêu lên, thanh âm nghe rất thảm thiết. Mễ Tuyết và Tiểu Ngốc cuống quít đi tới, lúng túng không biết nên làm gì.
Hồ Hâm, Cố Thành, còn cả Nam Nam, ba người đi từ trong phòng ra.
Chồng chị Chu chạy từ trong bếp ra, thấy vợ mình đang nằm trên mặt đất, lập tức hoảng hồn, đặt cái xẻng trên tay xuống, liền ôm chặt lấy chị Chu.
- Cố Thành, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo họ cho xe cứu thương đến. Nhớ phải nhắc nhở bọn họ, dẫn theo bác sĩ khoa phụ sản.
- Mễ Tuyết, em đi tìm cho anh hai cái kim, kim may bình thường là được.
Trương Dương ngẩng đầu, điềm tĩnh phân chia công việc. Chị Chu chỉ là chuyển dạ, không có trở ngại gì lớn, vừa rồi ngã cũng không bị thương, vừa lúc sắp sinh.
Trong lúc chờ xe cứu thương tới, Trương Dương chỉ cần châm hai cây kim giữ thai là sẽ không sao. Có Trương Dương ở đây, kéo dài tới sáng mai mới sinh cũng không có vấn đề gì.
Hắn biết điều này, nhưng đáng tiếc người khác lại không biết.
Chị Chu trên mặt toát mồ hôi lạnh, không ngừng kêu đau bụng, đau thắt lưng, bộ dạng rất đáng sợ. Sắc mặt Chu Dật Trần trắng bệch.
- Không phải tôi, đừng trách tôi, là tự cô ấy ngã, là tự cô ấy.
Chu Dật Trần đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi từ từ đi về phía cửa, nói xong, liền xông ra cửa, chạy ra ngoài rất nhanh.
Đi theo anh ta chính là mấy tên tùy tùng, nhìn thấy chủ chạy, cũng chạy theo ra ngoài.
Bình luận facebook