Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501-505
Chương 501: Sát thủ Ishiho
Một người ngồi trên xe việt dã đang ngắm bắn vào con sư tử, dù thấy Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên nhưng vẫn không thay đổi ý định săn bắn của mình.
Nhưng khi Ngô Bình cũng chĩa súng về phía người đó, hắn bỗng nổi điên rồi chuyển họng súng đi, nói: “Một khẩu M21 có tác dụng ngắm bắn trong phạm vi 800 mét, còn khẩu Barrett của mình bắn được gần 2000 mét. Hai bên cách nhau ít nhất 900 mét, mà nó vẫn dám ngắn bắn mình, đúng là thằng ngu!”
Hai người Đông Doanh khác ngồi trên xe lập tức cổ vũ: “Cậu chủ, cho nó biết sức mạnh của mình đi”.
Người đàn ông cười lạnh rồi bắn pằng một tiếng, mục tiêu của hắn là chú sư tử con cạnh Ngô Bình.
Viên đạn chỉ mất một giây để đến đúng mục tiêu cách 900 mét, Ngô Bình phán đoán được đường đi của viên đạn nên giơ tay kéo chú sư tử con lại, viên đạn bắn xuống bùn, làm bùn đất văng lên tung toé.
Chu Thanh Nghiên hoảng sợ nói: “Họ nổ súng rồi”.
Ngô Bình bình tĩnh rồi cũng bắn một viên đạn đi.
Pằng!
Pằng!
Viên đạn xuyên qua kính xe rồi bắn vào mắt trái của người Đông Doanh kia, máu tươi cháy ra, hắn gào thét thảm thiết rồi ngã xuống xe.
Pằng pằng!
Ngô Bình nổ súng tiếp, bánh của mấy chiếc xe đều nổ hết, người trên xe sợ hãi giơ tay lên ôm đầu rồi nhảy khỏi xe, trốn ra phía sau.
Ngô Bình vứt súng đi rồi chạy thật nhanh tới đó. Tốc độ của anh nhanh hơn tên bắn, loáng cái đã đến nơi.
Khi người ở phía này định cầm súng phản công thì anh đã vòng ra sau rồi đạp vỡ súng của một tên đi săn.
Những người này không có tu vi nên nhanh chóng bị Ngô Bình hạ gục, không què tay thì gãy chân, nói chung là rất thảm.
“Khốn kiếp! Mày có biết bọn tao là ai không?”, một người Đông Doanh gào lên bằng tiếng Anh, gã bị gãy tay, nhưng mặt vẫn câng câng.
Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”
“Người bị mày bắn vào mắt là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Chiếu! Mày chết chắc rồi, không ai cứu nổi mày đâu”.
Rắc!
Ngô Bình nhấc chân đạp gãy chân của người đó, gã la hét thảm thiết rồi ngất xỉu.
Người bị anh bắn trúng mắt khoảng 25, 26 tuổi, hắn che bên mắt đang chảy máy rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Tha cho tôi, tôi sẽ cho cậu tiền”.
Ngô Bình cười hỏi: “Anh tên là gì?”
Người đó: “Tôi là Sakaki”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thiên Chiếu là tập đoàn tài chính số một của Đông Doanh, sao lại sinh ra cái loại ngu dốt như anh nhỉ?”
Sakaki nhăn mặt, nhưng không dám phản bác.
Ngô Bình lấy điện thoại vệ tinh ra rồi gọi cho Lạc Trường Sinh, nói: “Ông Lạc, có một người tên Sakaki, ông có biết không? Anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Chiếu”.
Lạc Trường Sinh đang ngồi uống rượu với người đẹp, nghe thấy thế thì sáng mắt lên nói: “Chủ tịch? Hay đấy! Chủ nhân, cậu đừng thả nó đi, nó là con trai của Sawako, ông ta mới ra tay với tập đoàn tài chính Tam Hữu, tôi đang không biết phải đối phó thế nào”.
Ngô Bình: “Sawako định thôn tính tập đoàn Tam Hữu à?”
Lạc Trường Sinh: “Ông ta có cổ phần ở đấy, dù không nhiều, nhưng cũng có tiếng nói ra phết. Nhân lúc tôi không ở Đông Doanh, ông ta định nuốt trọn Tam Hữu luôn”.
Ngô Bình: “Ông định giải quyết thế nào?”
Lạc Trường Sinh: “Dùng Sakaki để bắt ông ta dừng tay, Sawako chỉ có một người con trai này thôi, mãi 56 tuổi mới đẻ được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, ông hãy bảo Sakaki đang ở trong tay ông, tôi sẽ chờ tin”.
Lạc Trường Sinh: “Được, cùng lắm thì một tiếng nữa là có kết quả”.
Lạc Trường Sinh ngắt máy, sau đó gọi ngay cho thuộc hạ ở Đông Doanh và Sawako.
Sakaki thấy Ngô Bình gọi điện thoại, nhưng không hiểu tiếng Viêm Long nên nói: “Cậu bạn, giờ cậu đã biết thân phận của tôi chưa?”
Ngô Bình: “Anh may đấy, vì còn giá trị nên chưa phải chết”.
Sakaki ngẩn ra: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình: “Bố anh là Sawako định chiếm tập đoàn Tam Hữu, bây giờ chúng tôi sẽ dùng tính mạng của cậu để uy hiếp ông ta, bắt ông ta rút lui”.
Thấy Ngô Bình là người của tập đoàn Tam Hữu, Sakaki vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Các người thật vô sỉ! Bố tôi sẽ không cho các người được như ý đâu”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tốt nhất ông ta nên thoả hiệp, không thì tôi sẽ giết anh”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc, sau đó bảo Đường Kiến đừng đi đến đây, sau đó lặng lẽ chờ tin.
Mấy người nằm dưới đất bị thương không nhẹ, ai nấy đều rên ư ử, nhất là Sakaki, mắt hắn đã bị trúng đạn, may mà lực bắn nhẹ, lại qua một tấm kính xe, không thì hắn đã vỡ đầu rồi.
Chưa tới nửa tiếng sau, Lạc Trường Sinh đã gọi lại, ông ta nổi giận nói: “Sawako này đúng là cứng đầu!”
Ngô Bình híp mắt: “Nếu ông ta không đồng ý điều kiện thì chỉ có một lý do thôi, đó là ông ta sẽ phái cao thủ đến cứu Sakaki”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, cậu mau dẫn Sakaki về Viêm Long đi, tránh đêm dài lắm mộng”.
Ngô Bình: “Được”.
Anh vẫy tay gọi Đường Kiến rồi nói: “Chuẩn bị máy bay rồi đưa đám người này về Viêm Long, đến đó rồi thì sẽ có người liên lạc với cạu”.
Đường Kiến đi làm ngay, Ngô Bình kiểm tra hiện trường thì tìm được một máy định vị mini dưới da của Sakaki. Anh lập tức lấy dao rạch da của Sakaki ra để tháo máy rồi ném lên xe.
Sau đó, anh lấy một tảng đá lớn đè lên chân ga cho chiếc xe tự chạy.
Một tiếng sau, Đường Kiến đã điều mấy cái xe đến rồi tống hết đám người Đông Doanh lên xe tới sân bay. Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đi theo sau.
Chiếc xe đi được khoảng hai tiếng thì Lạc Trường Sinh lại gọi tới: “Chủ nhân, thả Sakaki ra đi”.
Ngô Bình: “Sao thế?”
Lạc Trường Sinh: “Tôi vừa nhận được tin Nhẫn Thánh Ishiho đang ở Ghi-nê, người này nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình bình thản nói: “Có một Nhẫn Thánh thôi mà, tôi không sợ. Ông đừng lo, Sakaki sẽ được đưa về nhanh thôi”.
Lạc Trường Sinh còn định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã cúp máy. Xe chạy tới sân bay, Đường Kiến lệnh cho thuộc hạ khiêng người lên máy bay, Ngô Bình đứng bên cạnh, lạnh lùng quan sát tất cả.
Đột nhiên có một nhân viên sân bay chạy tới, anh ta vừa chạy vừa chỉ huy rồi nói bằng tiếng Anh.
Ngô Bình lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai người vừa tiến lại gần nhau thì gần như cùng ra tay một lúc, Ngô Bình giơ tay lên, một tia sáng loé qua, đây là đồ mà anh đã trao đổi với Đông Hoàng. Sau khi bắn xong, sẽ có nhiều con bươm bướm bay ra, lực sát thương hơn đạn nhiều.
Người đó cũng bắn ba mũi phi tiêu tẩm độc về phía Ngô Bình, hai cái trúng ngực anh, một cái trúng mặt.
Ngô Bình giơ tay lên bắt được hai cái phi tiêu, còn một cái thì trúng vào áo giáp nên anh không hề bị thương.
Số lượng mũi tên bươm bướm mà anh bắn ra rất nhiều và nhanh nên người kia không tránh kịp. Vì thế, người đó co quắp lại, tay giơ lên ôm đầu, gối chạm ngực để bảo vệ cơ thể.
Cheng cheng.
Các phi tiêu bươm bưỡm bắn vào đầu gối và khuỷu tay của người đó, đầu người đó đã đội mũ bảo hiểm nên không làm sao.
Nhưng vẫn có vài mũi phi tiêu trúng vào người, tiếc là không phải vị trí hiểm.
Ngô Bình ném phi tiêu độc đi rồi vung kiếm Hắc Long ra chém.
Người kia phản ứng lại rất nhanh, gối quỳ xuống đất rồi bật người lên tránh ra xa nên đã né được đường kiếm ấy của Ngô Bình.
Chương 502: Thức thần
“Khối thần!”
Ngô Bình khẽ hô lên một tiếng, một bóng xám lao vụt tới.
Người kia hét lên rồi bắn ba tia sáng màu trắng ra, chúng như người giấy, tia sáng nào cũng có ký hiệu.
Người giấy nổ tung trên không rồi biến thành ba võ sĩ giáp vàng, xông tới bao vây khối thần. Nhưng rõ ràng chúng không phải đối thủ của khối thần, vì vừa chạm mặt đã bị đánh bay ngay, nhưng ngay sau đó lại lao lên.
Cùng lúc phóng người giấy ra, người kia cũng tức tốc chạy tới gần Ngô Bình.
Anh đã có chuẩn bị từ trước nên hô: “Định!”
Một chiếc gương cổ xuất hiện trên đỉnh đầu anh, toả ra ánh sáng chói loà khiến người kia bất động. Người đó lập tức dừng hình, không thể nhúc nhích với ánh mắt đầy vẻ khó tin. Người đó hé miệng định lên tiếng, nhưng không thể thốt ra câu nào.
Ngô Bình chém một đường kiếm Hắc Long bổ đôi người đó, mặt đất vung vãi máu tươi và nội tạng, trong mắt Nhẫn Thánh chứa đầy vẻ không cam tâm và tuyệt vọng, sau đó thì chết hẳn.
Không cần đoán thì Ngô Bình cũng biết người chết là Nhẫn Thánh Ishiho!
Nhẫn Thánh vừa chết thì ba người võ sĩ chiến đấu với khối thần cũng biến lại thành ba người giấy, sau đó rơi xuống đất.
Ngô Bình nhặt người giấy lên rồi bỏ vào túi, sau đó anh lục lọi trên người của Nhẫn Thánh thì tìm thấy một cái túi da dê. Anh mở ra xem thì thấy có thuốc độc và phi tiêu.
Anh không có thời gian xem kỹ nên cất cái túi đi luôn, sau đó dặn Đường Kiến thu dọn hiện trường và lệnh cho máy ba cất cánh.
Đưa Sakaki đi rồi, anh báo ngay cho Lạc Trường Sinh về tin Nhẫn Thánh đã chết. Ông ta nghe xong thì cười phá lên: “Quá tốt! Chủ nhân, chắc Sawako sẽ đồng ý đàm phán với mình thôi”.
Ngô Bình nhắc đén người giấy, Lạc Trường Sinh hỏi vài câu rồi kinh ngạc nói: “Chủ nhân, đó là thức thần của Đông Doanh, họ dùng bí thuật để phong ấn yêu ma vào bùa chú, sau đó điều khiển chúng chống lại kẻ thù”.
Ngô Bình: “Ra là thức thần, tôi từng nghe sư huynh nhắc đến rồi. Ông Lạc, người được đưa đi rồi đấy, tôi sẽ cho người liên lạc với ông”.
“Vâng, cảm ơn chủ nhân”, Lạc Trường Sinh nói.
Đường Kiến đã xử lý xong hiện trường, anh ta đi tới với ánh mắt nhìn Ngô Bình chứa đầy vẻ kính nể. Bản lĩnh vừa rồi của Ngô Bình quá thần kỳ, anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Anh Ngô, người bị anh giết ban nãy là ai vậy?”, anh ta dè dặt hỏi.
Ngô Bình: “Ishiho - Nhẫn Thánh của Đông Doanh”.
Đường Kiến ồ lên: “Ishiho? Tôi biết người này, sát thủ chủ chốt của tổ chức sát thủ quốc tế, đứng thử bảy trên bảng sát thú”.
Ngô Bình có vẻ ngạc nhiên: “Hắn là sát thủ ư?”
Đường Kiến: “Vâng, Ishiho này nổi tiếng ở châu Phi và Trung Đông lắm, không ai dám động tới luôn”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Thì cũng chết rồi”.
Anh bảo Đường Kiến ở lại xử lý nốt các việc linh tinh, còn mình và Chu Thanh Nghiên thì quay về trang viên.
Buổi chiều, Chu Thanh Nghiên đã đăng ký quyền thành lập công ty ở cộng hoà Ghi-nê, mỗi người chiếm 50 phần trăm cổ phần.
Nếu đã muốn thành lập công ty thì phải mang nhân công tới và tuyển thêm nhân công ở địa phương.
Việc công ty chủ yếu do Chu Thanh Nghiên lo liệu, còn Ngô Bình chịu trách nhiệm dạy nhóm vệ sĩ da đen và tu luyện thần ông Kim Cương Bất Bại.
Loáng cái ba ngày đã trôi qua, trong thời gian này, Chu Thanh Nghiên đã ký xong một loạt hợp đồng với chính phủ Ghi-nê, bao gồm cả quyền khai thác khoáng sản, xây dựng nhà máy…
Lạc Trường Sinh cũng báo tin Sawako đã chịu nhượng bộ, đồng ý từ bỏ việc thu mua tập đoàn Tam Hữu, đồng thời giúp Lạc Mộng Trần hoàn thành việc khống chế toàn diện với tập đoàn trên.
Lạc Mộng Trận đã bay sang Đông Doanh vào hôm qua, nếu mọi chuyện xuôn sẻ thì trong vòng một tuần, cô ấy có thể nắm toàn quyền điều hành Tam Hữu.
Đương nhiên trong đó còn bao gồm cả việc trao đổi lợi ích, ví dụ Tam Hữu sẽ bán vài sản nghiệp cho Thiên Chiếu, sau này Tam Hữu chỉ còn giữ ngàng xe hơi và ngân hàng thôi. Còn những ngành khác sẽ bán hết, hoặc di dời đến Viêm Long.
Lạc Trường Sinh còn nói công ty xe hơi đã chuyển thành quyền sở hữu tư nhân và do Lạc Mộng Trần tiếp quản.
Ngô Bình ở lại thêm hai ngay, bệnh của tướng quân Wajih đã chuyển biến tốt, anh nhờ người gửi thuốc qua bưu điện đến, Nếu ngày mai thuốc đến nơi thì chỉ khoảng nửa tháng nữa là tế bào ung thư trong cơ thể tướng quân Wajih sẽ được loại trừ hoàn toàn.
Chiều nay, Ngô Bình điều trị lần cuối cho tướng quân Wajih, anh vừa rút hết kim châm cứu ra thì nhóm của sếp Hoa lại tới xin gặp, đây đã là lần thứ năm, trước đó họ toàn bị từ chối.
Wajih hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi có cần gặp họ không?”, ông ta đã biết mẫu thuẫn giữa anh và họ.
Ngô Bình: “Gặp một chút cũng được”.
Wajih xẫy tay: “Mời họ vào”.
Nhóm bảy người của sếp Hoa dè dặt đi vào với nụ cười trên môi, ai nấy đều có vẻ nịnh bợ. Nhưng khi họ nhìn thấy Ngô Bình ngồi cạnh Wajih thì đều ngẩn ra.
Sếp Mã hỏi: “Sao lại là cậu?”
Ngô Bình: “Là tôi thì sao?”
Sếp Hoa lườm sếp Mã rồi tươi cười nói: “Sếp Ngô, cậu thân với tướng quân lắm à?”
Ngô Bình hờ hững nói: “Cũng tạm”.
Wajih hỏi: “Các người có việc gì?”
Sếp Hoa vội đáp: “Tướng quân, chúng tôi đến để thương lượng về việc mua quặng…”
Nghe phiên dịch xong, Wajih xua tay: “Hết rồi, mấy mỏ lớn tôi đều bán cho cậu Ngô hết rồi”.
Sếp Hoa ngẩn ra, cái gì, bán cho Ngô Bình hết rồi ư?
Ngô Bình nói: “Các vị, chúng ta sang phòng khác nói chuyện nhé?”
Anh nói với Wajih một tiếng rồi dẫn nhóm sếp Hoa sang một phòng khác. Chu Thanh Nghiên đang làm việc ở đây, nhìn thấy Ngô Bình dẫn người vào thì vội đứng dậy chào hỏi: “Sếp Hoa”.
Sếp Hoa lúng túng cười nói: “Sếp Ngô, cô Chu, lúc trước là tôi sai, mong cô cậu bỏ qua cho”.
Ngô Bình: “Không sao, chuyện qua rồi”.
Sếp Hoa chớp mắt hỏi: “Cậu Ngô, nghe tướng quân nói cậu đã mua hết các mỏ lớn rồi ư?”
Ngô Bình: “Đúng, có hơn chục mỏ, nhưng tạm thời chúng tôi chỉ khai phá hai quặng thôi, số còn lại thì từ từ”.
Nhóm sếp Hoa vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ: “Sếp Ngô, cậu xem chia cho bọn tôi vài mỏ được không?”
Ngô Bình cười nói: “Được chứ, nhưng giá hơi cao đấy”.
Sếp Hoa mừng rỡ: “Cảm ơn cậu, không biết cậu định nhượng lại mỏ nào?”
Ngô Bình lấy một tấm bản đồ ra, sau một thời gian ở đây, anh đã hiểu rõ về mỏ quặng của Ghi-nê rồi nên chỉ ngay vào một mỏ rồi nói: “Đây, trữ lượng 17 tấn, tôi có thể cho các ông khai thác 15 năm với giá năm tỷ đô”.
Sếp Hoa cau mày, theo phán đoán của ông ta thì mỏ này mỗi năm cùng lắm chỉ khai thác được 500 tấn, 15 năm mới được 75 triệu tấn, tổng giá trị chưa tới năm tỷ đô. Giá Ngô Bình đưa ra cao quá.
Sếp Hoa nói: “Cậu Ngô, với mỏ này thì giá đó hình như hơi cao thì phải?”
Ngô Bình: “Ông chê cao thì thôi đừng mua nữa”.
Sếp Hoa tức điên.
Chương 503: Ngón tay kỳ quái
Sếp Hoa nói: “Cậu Ngô, tôi biết trước đó tôi có thái độ không đúng nên khiến cậu nổi giận. Nhưng chúng ta đều là người Viêm Long, chuyến này đi mang theo sứ mệnh của đất nước, cậu nể mặt nước nhà rồi giám giá cho chúng tôi một chút đi”.
Ngô Bình cười nói: “Giảm giá thì cũng được thôi, nhưng sếp Hoa cũng biết đấy, chuyển quặng bô xít về nước rất phiền phức, doanh nghiệp của các ông có vốn đầu tư của nhà nước nên có đội vận chuyển riêng, giá thành thấp. Hay thế này đi, tôi sẽ giảm giá, nhưng sau này các ông phải phụ trách vận chuyện quặng bô xít và nhôm ô xít cho tôi bằng giá gốc”.
Sếp Hoa sáng mắt lên: “Được, tôi đồng ý, vậy cậu định giảm bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Ba tỷ đô, không thể thấp hơn được nữa”.
Sếp Hoa thở phào một hơi, ba tỷ đô thì ít ra ông ta vẫn ăn nói được với cấp trên: “Chúng tôi có thể đến xem mỏ ấy trước được không?”
Cuối cùng, nhóm sếp Hoa đã lấy được bốn mỏ với tổng trữ lượng là năm tỷ tấn với số tiền là 8.9 tỷ đô. Còn Ngô Bình đã dùng số tiền ấy để mua bốn mỏ của Wajih trong 15 năm và giao tiền hết luôn trong một lần.
Từ đó, anh kiếm được 3.4 tỷ đô, nhưng không chỉ có thế, mà còn chi phí vận chuyển hàng năm ít cũng tiết kiệm được 200 triệu đô, mười năm sẽ là 2 tỷ đô.
Hôm sau, Chu Thanh Nghiên ở lại xử lý nốt công việc, còn Ngô Bình thì về nước trước.
Anh đã đi bảy ngày, khi về nước thì thời tiết đã chuyển lạnh, giờ đã là tháng 11 nên người trên phố đều mặc đồ đông cả rồi.
Ngô Bình vừa vào nhà thì đã nghe thấy hai giọng nói xa lạ, anh mở cửa thì thấy Ngô Mi đang ngồi cười đùa với hai cô bé trạc tuổi.
“Anh về rồi ạ!”, nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Mi tươi cười ra đón.
Ngô Bình: “Tiểu Mi, bạn học của em à?”
“Vâng, để em giới thiệu nhé. Đây là La Tiểu Mạt và Dương Y, đều là bạn thân của em đấy”.
Trong hai cô bé thì một người có gương mặt non nớt, một người thì mặt hơi gầy và có tàn nhang, trông cũng khá xinh.
“Chào anh ạ”.
“Em chào anh”.
Hai cô bé mỉm cười chào hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chào hai em”.
Ngô Mi: “Anh ơi, bọn em chuẩn bị đi chơi đây”.
Ngô Bình cau mày nói: “Sắp tối rồi, mấy đứa còn định đi đâu?”
Ngô Mi cười nói: “Ở huyện mới mở một quán Karaoke, bọn em định đi hát”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, nhưng nhớ cẩn thận đấy”.
“Vâng ạ”, nhóm Ngô Mi thu dọn túi áo, sau đó nhờ Phùng Thiên Lạc lái xe đưa đi.
Ngô Bình chào ông bà ngoại xong thì đi lên tầng chót. Lý Huyền bá, Tạ Phi và Diệp Huyền đang luyện công ở đây, Đông Hoàng thì nằm bò bên cạnh với vẻ chán ngán.
“Tiền bối, người về rồi ạ”, Diệp Huyền tươi cười chạy ra: “Có quà cho đệ tử không ạ?”
Ngô Bình có mua quà, anh lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong có ít đá quý và kim cương, toàn là đồ tướng quân Wajih tặng.
Diệp Huyền sáng mắt lên rồi vội vàng gọi Tạ Phi và Lý Huyền Bá tới rồi chia nhau.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Huyền cười tít mắt.
Ngô Bình quan sát anh ta thì thấy Diệp Huyền đã ở cảnh giới Khí tiểu chu thiên, xem ra thời gian qua anh ta đã chăm chỉ luyện công.
Lý Huyền Bá là tiến bộ nhanh nhất, Bá Tiên Quyết của anh ta đã đến tầng thứ ba rồi, như vậy là tương đương với cảnh giới Khí đỉnh phong. Tu vi cấp này chưa cao, nhưng lực chiến đấu thì có thể ngang với cao thủ cảnh giới Thần.
Trước khi đi, Ngô Bình đã truyền cho tạ Phách Sơn Công, đây là một môn công pháp ngoại môn, tính cương mãnh cao nên người bình thường khó mà luyện được. Nhưng Tạ Phi lại tiến bộ nhanh, giờ đã tiến vào tầng thứ hai rồi.
Phách Sơn Công có chín tầng, mỗi khi lên một tầng mới, uy lực sẽ tăng nhiều lần. Chưởng lực ở tầng thứ hai đến Lý Huyền Bá cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được. Nếu là Diệp Huyền thì sẽ bị đánh bay và hộc máu ngay.
Ngô Bình rất hài lòng với thành quả tu luyện của ba người nên nói: “Được đấy, cố mà tu luyện tiếp đi”.
Sau khi chỉ dẫn thêm vài câu, Ngô Bình đi ra nhà kho sau đó động thần niệm rồi lấy một viên đá trong nhẫn trữ đồ ra. Trong viên đá này có một ngón tay rất to có vảy, bên trên cũng có một chiếc nhẫn.
Ngô Bình lấy kiếm Hắc Long ra bổ đôi tảng đá, sau đó nhẹ búng ngón tay một cái là tảng đá vỡ vụn, một ngón tay màu đen lộ ra, anh quan sát kỹ thì thấy có một nguồn năng lượng đang di chuyển bên trong nó.
Ngô Bình đeo găng tay vào rồi cố gắng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ấy xuống, xong chiếc nhẫn quá chặt, dù anh làm thế nào cũng không tháo ra được. Sau khi thử vài lần vẫn không thành công, Ngô Bình đành bỏ cuộc.
Khi anh định dùng thần niệm đề dò xét thì năng lượng trên ngón tay đã đánh bật thần niệm của anh ra ngoài.
“Kỳ lạ, đây là sức mạnh gì vậy? Lẽ nào là ngón tay Tiên Thiên?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Một ngón tay của tu sĩ Địa Tiên không hể ẩn chứa sức mạnh lớn đến thế, mà đã biến mất sau nhiều năm rồi. Đến cánh tay mà anh lấy được trong khối dược phách cũng không có sức mạnh lớn như thế này.
“Không biết có thể lợi dụng sức mạnh này được không”.
Nghĩ tới đây, mắt Ngô Bình sáng lên, anh lấy bùa chú ra, sau đó chấm ngón tay đó vào mực đỏ rồi bắt đầu vẽ lên giấy bùa chú.
Vẽ sai thì buồn cười, nhưng nếu vẽ đúng thì đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Dù Ngô Bình không giỏi vẽ bùa chú, nhưng cũng không phải tay mơ.
Ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh kỳ lạ từ hư vô truyền vào người Ngô Bình, sau đó di chuyển tới ngón tay rồi đáp xuống tờ bùa chú.
Anh đang vẽ Thiên Vương Trảm Quỷ Phù, loại bùa này rất khó vẽ, nhưng có hiệu quả trừ yêu diệt mà nên uy lực rất mạnh.
Vẽ xong một lá thì Ngô Bình đã mướt mồ hôi, anh nhìn ánh sáng di chuyển trên lá bùa rồi lẩm bẩm: “Không biết hiệu quả sao đây”.
Anh cất lá bùa đi rồi bỏ ngón tay vào hộp ngọc, sau đó ném vào trong nhẫn trữ đồ.
Ban nãy tốn quá nhiều sức nên Ngô Bình phải nghỉ ngơi mấy tiếng mới hồi sức.
Sau đó, anh nghe thấy giọng của Lạc Trường Sinh rồi đi ra gặp ông ta.
Lạc Trường Sinh có vẻ bụi bặm, hình như mới đi xa về.
“Chủ nhân”, ông ta tiến lên hành lễ.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Lạc, ông đi đâu à?”
Lạc Trường Sinh: “Tôi vừa từ Đông Doanh về”.
Ngô Bình: “Sao? Ông đi Đông Doanh à? Bên đó sao rồi?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Tôi không yên tâm với Lạc Mộng Trần nên lén sang đó, may mà Sawako không làm gì, mọi việc đều như chúng ta định”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt, con trai ông ta đang ở trong tay ông thì sao dám làm bậy”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, tôi đến là có chuyện muốn xin cậu”.
Ngô Bình: “Giữa chúng ta thì đừng nhắc đến chuyện xin xỏ, có gì thì ông nói đi”.
Lạc Trường Sinh: “Tôi có một ông bạn già, tôi mới nhận được tin của ông ấy. Diờ ông ấy đã có thế lực nhất định ở Địa Tiên GiớI rồi. Nhưng cách đây không lâu có xung đột với người khác và bị thương nặng, vì thế cả gia tộc quyết định mặc kệ ông ấy”.
“Là bạn cũ nên tôi mong có thể giúp gì cho ông ấy”.
Ngô Bình: “Tu vi của ông ấy đến cảnh giới nào rồi?”
Lạc Trường Sinh: “Hơn tôi đấy, ông ấy ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba rồi”.
Ngô Bình: “Ở cảnh giới ấy rồi mà vẫn phải bán mạng cho người ta ư?”
Lạc Trường Sinh: “Tôi nghe ông ấy kể Địa Tiên Giới đã bị các thế lực lớn thôn tính hết rồi, nếu muốn sinh tồn thì phải dựa vào một thế lực nào đó, không thì khó mà lấy được tài nguyên”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bạn của ông có đáng tin không?”
Lạc Trường Sinh: “Ông ấy là người trung tín, quen biết tôi đã lâu nên rất đáng tin!”
Chương 504: Xung đột ở quán karaoke
Ngô Bình gật đầu: “Thế ông dẫn ông ấy đến đây đi, nhưng tôi tạm thời không thể gặp trực tiếp được, ông cũng đừng nhắc đến tên tôi”.
Lạc Trường Sinh mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân! Nếu chủ nhân có thể chữa khỏi cho ông ấy, ông ấy tình nguyện đi theo người”.
Ngô Bình tò mò: “Ông ấy không ở lại Địa Tiên Giới nữa à?”
Lạc Trường Sinh: “Ông ấy bảo thà ra ngoài xông pha còn hơn làm nô bộc cho người ta ở đó”.
Ngô Bình: “Chuyện đó tính sau đi, chưa chắc tôi đã chữa được cho ông ấy nên cứ gặp đã rồi tính”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, ngày mai tôi sẽ hẹn ông ấy, người thấy gặp ở đâu thì thích hợp?”
Ngô Bình: “Ông thuê phòng khách sạn ở Vân Kinh đi, tối mai chúng ta gặp nhau ở đó”.
Lạc Trường Sinh: “Vâng, để tôi đi báo cho ông ấy luôn”.
Ông ấy đi sang một bên gọi điện thoại, vài phút sau đã tươi cười quay lại rồi nói: “Chủ nhân, tôi đã hẹn bạn xong rồi. 10 giờ tối mau ở khách sạn Vân Kinh”.
Ngô Bình: “Cứ vậy đi”.
Anh vừa nói vừa quan sát Lạc Trường Sinh. Sau khi tu luyện Kim Dương Công, tu vi của ông ta đã tăng vọt, hiện giờ đã khôi phục cảnh giới Trúc Cơ rồi, còn cách Tiên Nhân không bao xa nữa.
Anh nói: “Tôi sẽ luyện chế một viên Trúc Cơ Đan cho ông, để ông được Trúc Cơ viên mãn”.
Lạc Trường Sinh chấn động nói: “Trúc Cơ viên mãn?”
Ngô Bình: “Cảnh giới này rất quan trọng, nó là nền móng cho mai sau. Dù ông từng ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng chưa nắm được điều then chốt của nó”.
Lạc Trường Sinh vội nói: “Cảm ơn chủ nhân”.
Ngô Bình xua tay: “Đi uống với tôi đi”.
Ngô Bình mở rượu ra, nhóm Diệp Huyền ngửi thấy mùi thơm nên mò đến ngay.
Lạc Trường Sinh nhìn ba người đó, thấy toàn nhân tài tu hành thì không khỏi ngưỡng mộ nói: “Chủ nhân, sau này thể nào bọn họ cũng là cao thủ tuyệt thế, mắt nhìn của chủ nhân thật tinh tường”.
Lạc Trường Sinh đã sống mấy trăm năm, nhưng chưa từng thấy thiên tài nào như ba người này, thế mà Ngô Bình hốt được cả ba luôn.
Ngô Bình cười nói: “Thiên tài đầy dãy, nhưng ta có nhìn ra hay không thôi. Ông nhìn Diệp Huyền đi, kinh mạch của anh ta có một ưu thế, nhưng sư huynh tôi lại tưởng đó là trở ngại trong tu hành, đó là vì anh ấy không hiểu. Còn Tạ Phi, anh ta là kỳ tài ngoại công, cực hiếm có trên đời, nhưng từ nhỏ đã bị thương, làm tài năng bị vùi lấp”.
Tạ Phi cười nói: “Cậu chủ, từ khi tu luyện Phách Sơn Công đến nay, sức mạnh của tôi tăng lên mỗi ngày, xương cốt cũng rắn chắc hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Đây là thế chất của anh, quà tặng của ông trời đấy”.
Lạc Trường Sinh chỉ vào Lý Huyền Bá: “Chủ nhân, cậu ta là thể chất gì?”
Ngô Bình: “Hoang Cổ Bá Thể, anh ta khoẻ khủng khiếp. Nhưng môi trường bây giờ không thích hợp để anh ta tự phát triển nên cần có người hỗ trợ”.
Lạc Trường Sinh gật gù: “Mắt nhìn người của chủ nhân thật đáng kinh ngạc!”
Ngô Bình cười nói: “Ban đầu, ông bảo tôi bồi dưỡng một đám thiên tài, còn tôi đã tìm được ba bọn họ”.
Mấy người đang trò chuyện thì Ngô Bình nhận được điện thoại của Phùng Thiên Lạc. Cậu ấy dẫn nhóm Ngô Mi đi hát, không biết gọi cho anh có việc gì?
Ngô Bình vội nghe máy rồi hỏi: “Có việc gì thế?”
Phùng Thiên Lạc hít thở có vẻ là lạ, hình như đã bị thương nên giọng cũng yếu ớt: “Anh Ngô, nhóm Tiểu Mi bị một đám người bắt đi rồi. Em bị chúng nó đánh cho một trận, cổ tay và xương đùi đã gãy, anh mau đến đi…”
Ngô Bình không hề tức giận mà bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, cậu chờ đấy, tôi sẽ đến ngay”.
Ngắt máy xong, anh nói: “Diệp Huyền, Tạ Phi, đi theo tôi”.
Ba người lên xe rồi đi tới chỗ Phùng Thiên Lạc bị đánh. Trên xe, Ngô Bình nói: “Tạ Phi, Ngô Mi bị bắt cóc rồi, anh gọi cho anh em của anh bảo họ điều tra đi”.
Đầu Tạ Phi như nổ tung: “Ai mà to gan thế, tôi sẽ không tha cho nó”.
Ngô Bình không quá lo lắng, Ngô Mi rất thông minh, chắc biết cách bảo vệ mình. Hơn nữa, với khả năng của anh thì sẽ tìm được vị trí của cô bé nhanh thôi.
Diệp Huyền cau mày: “Tiền bối, có cần đệ tử vận dụng các mối quan hệ để thành phố cử người tới không?”
“Không”, Ngô Bình: “Huyện này nhỏ, mấy người chúng ta là đủ rồi”.
Chiếc xe phóng như bay, mười phút sau đã đến quán karaoke Thanh Xuân.
Một con hẻm tối ở phía đối diện sực mùi khai của nước tiểu, giấy báo và mẩu thuốc vứt bừa bãi.
Lúc này, Phùng Thiên Lạc đang nằm ở dưới đất, mặt thì tái nhợt. Cậu ấy bị thương rất nặng, chỉ có thể ngồi, chứ không đứng dậy được.
Thấy Ngô Bình đến, Phùng Thiên Lạc vừa áy náy vừa tự trách rồi khóc oà lên: “Anh Ngô, em xin lỗi, em đã không bảo vệ được Ngô Mi”.
Ngô Bình: “Không sao, kể lại mọi chuyện đi”.
Phùng Thiên Lạc kể tóm tắt lại mọi chuyện, thì ra quán này mới mở, làm ăn cũng khá, bên trong có 20 phòng hát, mỗi phòng chứa được năm, sáu người.
Phùng Thiên Lạc cùng nhóm Ngô Mi bao một phòng, mỗi giờ mười đồng. Thật ra, hầu hết toàn học sinh đến đây.
Áp lực học hành quá lớn nên các học sinh tan học xong thường đến hát cho đỡ căng thẳng.
Nhóm Ngô Mi vừa hát được một bài thì có người gõ cửa, Phùng Thiên Lạc ngoái lại nhìn thì thấy có ba nữ sinh đầu tóc nhuộm xanh đỏ hút thuốc.
Cậu ấy ra mở cửa rồi hỏi họ cần gì, một cô gái hỏi họ đã hát xong chưa, xong rồi thì mau biến đi. Cô nhóc ăn nói rất ngang ngược và mất lịch sự.
Phùng Thiên Lạc không vui hỏi lại vài câu thì hai bên bắt đầu cãi vã, sau đó ba cô nhóc kia bỏ đi.
Không lâu sau, họ đã quay lại, nhưng đi cùng còn có bảy, tám người thanh niên, trẻ thì khoảng 17, 18 tuổi, lớn thì ngoài 20, nói chung là toàn côn đồ gần đây.
Họ xông thẳng vào phòng rồi lôi Phùng Thiên Lạc ra ngoài, nhóm Ngô Mi ra cản rồi hai bên xô xát, nhóm kia nổi điên rồi bắt cả Ngô Mi với mấy cô bạn đi.
Lôi nhóm Ngô Bình ra con hẻm xong thì nhóm côn đồ đánh Phùng Thiên Lạc một trận, sau đó bắt nhóm Ngô Mi đi, nói là cho các cô bé biết thế nào là lễ độ.
Lúc này, Phùng Thiên Lạc chỉ vào trong con hẻm rồi nói: “Chúng nó đi vào trong kia”.
Ngô Bình khịt mũi thì ngửi thấy mùi ma tuý nhàn nhạt rồi hỏi: “Thiên Lạc, trong số chúng có người hít ma tuý à?”
Phùng Thiên Lạc chưa từng hít ma tuý bao giờ, nhưng đã từng thấy rồi nên gật đầu: “Vâng, có một tên tóc vàng hít ạ”.
Ngô Bình bảo Diệp Huyền ở lại lo cho Phùng Thiên Lạc, sau đó lần theo mùi ma tuý.
Anh rẽ vào một con ngõ rồi đi thẳng, sau đó rẽ thêm vài lần nữa rồi đi them hơn cây số là tới một quán internet.
Cửa quán đang đóng, nhưng mùi ma tuý bay ra từ đây.
Anh gõ cửa vài cái đã có người ra mở, một người thanh niên tóc tím nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Có việc gì?”
Ngô Bình ngửi thì phát hiện có mùi của người này trong con hẻm thì cười lạnh hỏi: “Ba cô bé mà chúng mày bắt đâu?”
Tên đó nghe thấy thế thì trợn mắt: “Biến! Bé biếc gì, tao không không biết…”
Hắn chưa nói hết câu, đã bị Ngô Bình đạp vào ngực.
Bụp!
Tên đó bay ra xa rồi đạp mạnh lên cửa, tạo ra tiếng động lớn.
Chương 505: Giải quyết ổ buôn ma tuý
Những người trong quán net trái phép đều giật nảy mình. Mấy cậu choai choai nhuộm tóc đủ màu xông ra ngoài. Thấy đồng bọn ngã quỵ dưới đất, bọn họ đều sững sờ.
“Đi gọi anh Lôi mau lên!”, một người hét lớn.
Một cậu trai chạy về gọi người. Ngô Bình vẫn đứng yên ở đó, đanh mặt quét mắt nhìn. Anh đã quan sát khắp ngóc ngách mà vẫn chẳng thấy Ngô Mi đâu. Không có ở đây ư?
Một người đàn ông hói đầu khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi bước ra, miệng ngậm điếu thuốc, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, gương mặt rất hung dữ. Gã nhìn cậu trai nằm gục dưới đất, vẻ mặt tái xanh.
Rồi gã ngẩng lên, vừa nhìn Ngô Bình chằm chằm vừa nói: “Ranh con, mày to gan quá nhỉ! Biết tao là ai không hả?”
Ngô Bình hỏi: “Ba cô bé kia ở đâu?”
Gã đàn ông hừ giọng: “Mẹ kiếp, mày muốn chết đấy à!”. Rồi gã móc dao găm từ sau thắt lưng ra, lao về phía Ngô Bình.
Thật ra gã không dám đâm Ngô Bình mà chỉ muốn doạ anh chút thôi. Nhưng con dao găm vừa vung ra thì cổ tay gã đã bị Ngô Bình chộp lấy. Gã cảm thấy tay đối phương hệt như kìm sắt, đau đớn gào lên, dao găm rơi xuống đất.
Ngô Bình siết mạnh tay hơn, gã đàn ông liền hét lên thảm thiết.
“Ba cô bé ấy đâu?”, anh hỏi.
“Tôi giao cho anh Dương rồi”, gã gầm lên.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh Dương là ai?”
“Lưu Dương - đại ca khu này của bọn tôi. Tôi thường lấy hàng ở chỗ anh ấy”, gã vội đáp: “Anh làm ơn thả tay ra đi, đau chết tôi mất”.
“Rắc!”
Ngô Bình dứt khoát bẻ gãy cổ tay hắn. Một tiếng gào thét vang lên, gã suýt ngất đi, nửa quỳ xuống sàn, mồ hôi lạnh túa ra.
“Tên Lưu Dương ấy đang ở đâu?”, giọng Ngô Bình lạnh đi. Nếu Ngô Mi còn ở đây, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng nếu đang ở nơi khác, anh không dám chắc chắn cô bé có an toàn hay không.
“Ở quán bar Happy Time”, gã yếu ớt nói.
Lúc này, có ba cô gái lao ra. Thấy thanh niên quỳ sụp dưới đất, cô nào cũng tái mặt, không dám nói gì.
Ngô Bình liếc nhìn rồi hỏi: “Đến quán karaoke bắt người vì mấy cô gái này?”
Thanh niên vội gật đầu: “Phải. Họ làm việc dưới trướng của tôi, nghe bảo cãi nhau với người ta nên tôi đến đó ra mặt giúp họ”.
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn anh đánh họ ba lần mỗi ngày, có thể đánh gãy xương nhưng không được đánh chết”.
Thanh niên ngẩn ra, đánh họ ư?
Ngô Bình vỗ mấy cái lên người đối phương, nói tiếp: “Tôi là Ngô Bình. Anh phải đến nhà tôi để điểm danh vào đúng mười giờ mỗi ngày. Nhân tiện, anh chuẩn bị sẵn một triệu đi. Người của tôi bị anh đánh, anh phải bồi thường viện phí”.
“Nếu đến trễ một phút, anh sẽ sống không bằng chết”, dứt lời, anh lại vỗ thêm phát nữa.
Thanh niên này lập tức hét lên thảm thiết, nghe như tiếng lợn bị giết vậy, thậm chí còn thê lương hơn.
Ngô Bình bồi thêm một cú đá. Cơn đau của thanh niên chưa biến mất, cả người kiệt sức, cứ thở hổn hển.
“Nếu không nghe lời, anh sẽ đau đớn hơn ban nãy gấp mười lần!”, dứt lời, Ngô Bình quay lưng đi đến quán bar Happy Time để tìm người.
Quán bar Happy Time là quán bar nổi tiếng nhất huyện. Ở đây loại người gì cũng có, đa số là giới trẻ. Đàn ông ở quán bar đến đây vì phụ nữ, phụ nữ ở quán bar cũng đến đây vì đàn ông.
Tất nhiên, vẫn còn một loại người nữa hay đến đây, đó là bọn chơi thuốc.
Quán bar không xa lắm, anh đi bộ vài phút là đến rồi.
Vừa đẩy cửa quán bar ra đã nghe tiếng nhạc xập xình, mùi hương kỳ lạ xộc đến khiến anh rất khó chịu.
Anh vừa bước vào, một người đàn ông để râu đã tiến đến hỏi: “Anh bạn, đi một mình à?”
Ngô Bình phớt lờ đối phương mà đi thẳng đến sân khấu. Có mấy cô nàng của quán bar đang nhảy trên sân khấu. Anh chẳng buồn nhìn đến, tắt phựt nguồn điện.
Đèn trong quán bar lập tức tắt hết. Chỉ trong nháy mắt, quán đã chìm trong im lặng. Ai đó kêu lên: “Ủa, sao mất điện rồi?”
Người trên sân khấu chú ý đến Ngô Bình, lập tức sai mấy tay cao to xông về phía anh. Thế là trong bóng tối, bóng của mấy cái chân chớp nhoáng hiện lên. Những tên cao to kia văng ra mấy mét, sân khấu và thiết bị bị va đập vỡ nát. Họ ngã gục xuống đất trong tiếng nổ cực lớn.
Dưới ánh đèn chữa cháy khẩn cấp, Ngô Bình đanh mặt, lạnh lùng hỏi: “Lưu Dương là ai?”
Giọng anh không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh thế này, ai cũng nghe rất rõ.
Một người đàn ông tóc dài chừng ba mươi tuổi bước lên sân khấu, vừa quan sát Ngô Bình vừa hỏi: “Nhóc con, đến đây phá rối tao đấy à?”
Ngô Bình đáp: “Trước đó có người đưa ba cô bé đến đây. Giao họ ra, tôi phải đưa đi”.
Người đàn ông tóc dài khá gầy,ánh mắt rất gian tà, bật cười nham hiểm: “Được thôi”, sau đó vẫy tay một cái.
Thế là mấy tay bảo vệ dưới sân khấu đồng loạt đi đuổi người. Vài phút sau, quán bar chỉ còn Ngô Bình và đám người Lưu Dương. Cửa quán bar cũng khoá trái.
Lưu Dương ném điếu thuốc xuống sàn rồi dập tắt, lạnh lùng cất tiếng: “Mày là người đầu tiên dám lộng hành ở địa bàn của Lưu Dương này đấy. Để kỷ niệm, tao sẽ từ từ giết chết mày! Nói đi, ranh con, muốn chết thế nào đây?”
Ngô Bình cau mày: “Tôi bảo là giao người ra, anh không hiểu à?”
Lưu Dương tức đến bật cười: “Nhóc con, mày nghĩ mày là ai vậy?”. Nói đoạn, hắn đã rút súng ra, là loại ‘đại bàng sa mạc’ với độ giật mạnh.
Họng súng chĩa vào đầu Ngô Bình, Lưu Dương cười hung tợn: “Oắt con, còn dám ngông cuồng không hả?”
Gương mặt Ngô Bình vẫn chẳng có cảm xúc gì. Anh thờ ơ nói: “Tưởng có súng thì ghê gớm lắm sao?”
Lưu Dương bật cười: “Chẳng lẽ không phải à? Hay mày đỡ được đạn?”
Hắn vừa hỏi vậy, những người dưới sân khấu đều phá lên cười. Ai cũng hào hứng xem kịch hay.
“Quỳ xuống!”, Lưu Dương lớn tiếng.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Tốt nhất là cất súng và thả người đi, có thế thì anh mới sống được”.
“Mẹ kiếp! Đúng là phách lối!”
Lưu Dương lia súng xuống để bắn vào đầu gối Ngô Bình. Hắn định bắn nát đầu gối Ngô Bình để bắt anh quỳ xuống.
Nhưng họng súng của hắn vừa chĩa xuống, Ngô Bình đã biến mất. Đến lúc hắn bóp cò thì Ngô Bình đã xuất hiện ngay phía sau và túm lấy tai trái của hắn.
“Ái da…”, Lưu Dương hét thảm thiết. Hắn nghiêng đầu kiễng chân, gào lên đau đớn.
Ngô Bình giật lấy khẩu súng trong tay hắn: “Tôi hỏi lại lần nữa. Ba cô bé kia đang ở đâu?”
Tai bị nắm chặt, bảo đau thì đúng là rất đau. Lưu Dương cũng liệt vào dạng côn đồ nhất nhì, lúc này đã đau phát khóc, quát ầm lên: “Đưa người ra đây, nhanh lên!”
Thuộc hạ của hắn vội vã chạy ra cửa sau. Vài phút sau, Ngô Mi và hai cô bạn đã bước ra.
May mà cả ba không sao, Ngô Mi còn chẳng hoảng sợ gì. Cô bé phàn nàn: “Anh đến chậm ghê, muộn năm phút so với dự tính của em”.
Ngô Bình trừng mắt với em gái: “Sau này không được ra ngoài vào buổi tối nữa. Đưa bạn em về nhà trước, Tạ Phi đang ở gần đây”
“Vâng”, Ngô Mi liếc nhìn Lưu Dương, đoạn bảo: “Anh à, bọn họ buôn ma tuý ở đây đó, anh nhớ báo cảnh sát nhé”.
“Đừng bận tâm đến mấy chuyện này, mau về nhà đi”, Ngô Bình nói.
Ngô Mi bĩu môi, đưa hai cô bạn rời khỏi quán bar. Không ai ở đó dám ngăn cản, bởi đại ca Lưu Dương của bọn họ vẫn còn nằm trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình dùng lực nắm chặt tai của Lưu Dương rồi nhấc hẳn hắn lên. Một bên tai chịu sức nặng của cả cơ thể quả thật rất đau đớn.
Lưu Dương lại gào lên thảm thương, tay chân vung loạn xạ, cả người run lẩy bẩy.
Một người ngồi trên xe việt dã đang ngắm bắn vào con sư tử, dù thấy Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên nhưng vẫn không thay đổi ý định săn bắn của mình.
Nhưng khi Ngô Bình cũng chĩa súng về phía người đó, hắn bỗng nổi điên rồi chuyển họng súng đi, nói: “Một khẩu M21 có tác dụng ngắm bắn trong phạm vi 800 mét, còn khẩu Barrett của mình bắn được gần 2000 mét. Hai bên cách nhau ít nhất 900 mét, mà nó vẫn dám ngắn bắn mình, đúng là thằng ngu!”
Hai người Đông Doanh khác ngồi trên xe lập tức cổ vũ: “Cậu chủ, cho nó biết sức mạnh của mình đi”.
Người đàn ông cười lạnh rồi bắn pằng một tiếng, mục tiêu của hắn là chú sư tử con cạnh Ngô Bình.
Viên đạn chỉ mất một giây để đến đúng mục tiêu cách 900 mét, Ngô Bình phán đoán được đường đi của viên đạn nên giơ tay kéo chú sư tử con lại, viên đạn bắn xuống bùn, làm bùn đất văng lên tung toé.
Chu Thanh Nghiên hoảng sợ nói: “Họ nổ súng rồi”.
Ngô Bình bình tĩnh rồi cũng bắn một viên đạn đi.
Pằng!
Pằng!
Viên đạn xuyên qua kính xe rồi bắn vào mắt trái của người Đông Doanh kia, máu tươi cháy ra, hắn gào thét thảm thiết rồi ngã xuống xe.
Pằng pằng!
Ngô Bình nổ súng tiếp, bánh của mấy chiếc xe đều nổ hết, người trên xe sợ hãi giơ tay lên ôm đầu rồi nhảy khỏi xe, trốn ra phía sau.
Ngô Bình vứt súng đi rồi chạy thật nhanh tới đó. Tốc độ của anh nhanh hơn tên bắn, loáng cái đã đến nơi.
Khi người ở phía này định cầm súng phản công thì anh đã vòng ra sau rồi đạp vỡ súng của một tên đi săn.
Những người này không có tu vi nên nhanh chóng bị Ngô Bình hạ gục, không què tay thì gãy chân, nói chung là rất thảm.
“Khốn kiếp! Mày có biết bọn tao là ai không?”, một người Đông Doanh gào lên bằng tiếng Anh, gã bị gãy tay, nhưng mặt vẫn câng câng.
Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”
“Người bị mày bắn vào mắt là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Chiếu! Mày chết chắc rồi, không ai cứu nổi mày đâu”.
Rắc!
Ngô Bình nhấc chân đạp gãy chân của người đó, gã la hét thảm thiết rồi ngất xỉu.
Người bị anh bắn trúng mắt khoảng 25, 26 tuổi, hắn che bên mắt đang chảy máy rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Tha cho tôi, tôi sẽ cho cậu tiền”.
Ngô Bình cười hỏi: “Anh tên là gì?”
Người đó: “Tôi là Sakaki”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thiên Chiếu là tập đoàn tài chính số một của Đông Doanh, sao lại sinh ra cái loại ngu dốt như anh nhỉ?”
Sakaki nhăn mặt, nhưng không dám phản bác.
Ngô Bình lấy điện thoại vệ tinh ra rồi gọi cho Lạc Trường Sinh, nói: “Ông Lạc, có một người tên Sakaki, ông có biết không? Anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Chiếu”.
Lạc Trường Sinh đang ngồi uống rượu với người đẹp, nghe thấy thế thì sáng mắt lên nói: “Chủ tịch? Hay đấy! Chủ nhân, cậu đừng thả nó đi, nó là con trai của Sawako, ông ta mới ra tay với tập đoàn tài chính Tam Hữu, tôi đang không biết phải đối phó thế nào”.
Ngô Bình: “Sawako định thôn tính tập đoàn Tam Hữu à?”
Lạc Trường Sinh: “Ông ta có cổ phần ở đấy, dù không nhiều, nhưng cũng có tiếng nói ra phết. Nhân lúc tôi không ở Đông Doanh, ông ta định nuốt trọn Tam Hữu luôn”.
Ngô Bình: “Ông định giải quyết thế nào?”
Lạc Trường Sinh: “Dùng Sakaki để bắt ông ta dừng tay, Sawako chỉ có một người con trai này thôi, mãi 56 tuổi mới đẻ được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, ông hãy bảo Sakaki đang ở trong tay ông, tôi sẽ chờ tin”.
Lạc Trường Sinh: “Được, cùng lắm thì một tiếng nữa là có kết quả”.
Lạc Trường Sinh ngắt máy, sau đó gọi ngay cho thuộc hạ ở Đông Doanh và Sawako.
Sakaki thấy Ngô Bình gọi điện thoại, nhưng không hiểu tiếng Viêm Long nên nói: “Cậu bạn, giờ cậu đã biết thân phận của tôi chưa?”
Ngô Bình: “Anh may đấy, vì còn giá trị nên chưa phải chết”.
Sakaki ngẩn ra: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình: “Bố anh là Sawako định chiếm tập đoàn Tam Hữu, bây giờ chúng tôi sẽ dùng tính mạng của cậu để uy hiếp ông ta, bắt ông ta rút lui”.
Thấy Ngô Bình là người của tập đoàn Tam Hữu, Sakaki vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Các người thật vô sỉ! Bố tôi sẽ không cho các người được như ý đâu”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tốt nhất ông ta nên thoả hiệp, không thì tôi sẽ giết anh”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc, sau đó bảo Đường Kiến đừng đi đến đây, sau đó lặng lẽ chờ tin.
Mấy người nằm dưới đất bị thương không nhẹ, ai nấy đều rên ư ử, nhất là Sakaki, mắt hắn đã bị trúng đạn, may mà lực bắn nhẹ, lại qua một tấm kính xe, không thì hắn đã vỡ đầu rồi.
Chưa tới nửa tiếng sau, Lạc Trường Sinh đã gọi lại, ông ta nổi giận nói: “Sawako này đúng là cứng đầu!”
Ngô Bình híp mắt: “Nếu ông ta không đồng ý điều kiện thì chỉ có một lý do thôi, đó là ông ta sẽ phái cao thủ đến cứu Sakaki”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, cậu mau dẫn Sakaki về Viêm Long đi, tránh đêm dài lắm mộng”.
Ngô Bình: “Được”.
Anh vẫy tay gọi Đường Kiến rồi nói: “Chuẩn bị máy bay rồi đưa đám người này về Viêm Long, đến đó rồi thì sẽ có người liên lạc với cạu”.
Đường Kiến đi làm ngay, Ngô Bình kiểm tra hiện trường thì tìm được một máy định vị mini dưới da của Sakaki. Anh lập tức lấy dao rạch da của Sakaki ra để tháo máy rồi ném lên xe.
Sau đó, anh lấy một tảng đá lớn đè lên chân ga cho chiếc xe tự chạy.
Một tiếng sau, Đường Kiến đã điều mấy cái xe đến rồi tống hết đám người Đông Doanh lên xe tới sân bay. Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đi theo sau.
Chiếc xe đi được khoảng hai tiếng thì Lạc Trường Sinh lại gọi tới: “Chủ nhân, thả Sakaki ra đi”.
Ngô Bình: “Sao thế?”
Lạc Trường Sinh: “Tôi vừa nhận được tin Nhẫn Thánh Ishiho đang ở Ghi-nê, người này nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình bình thản nói: “Có một Nhẫn Thánh thôi mà, tôi không sợ. Ông đừng lo, Sakaki sẽ được đưa về nhanh thôi”.
Lạc Trường Sinh còn định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã cúp máy. Xe chạy tới sân bay, Đường Kiến lệnh cho thuộc hạ khiêng người lên máy bay, Ngô Bình đứng bên cạnh, lạnh lùng quan sát tất cả.
Đột nhiên có một nhân viên sân bay chạy tới, anh ta vừa chạy vừa chỉ huy rồi nói bằng tiếng Anh.
Ngô Bình lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai người vừa tiến lại gần nhau thì gần như cùng ra tay một lúc, Ngô Bình giơ tay lên, một tia sáng loé qua, đây là đồ mà anh đã trao đổi với Đông Hoàng. Sau khi bắn xong, sẽ có nhiều con bươm bướm bay ra, lực sát thương hơn đạn nhiều.
Người đó cũng bắn ba mũi phi tiêu tẩm độc về phía Ngô Bình, hai cái trúng ngực anh, một cái trúng mặt.
Ngô Bình giơ tay lên bắt được hai cái phi tiêu, còn một cái thì trúng vào áo giáp nên anh không hề bị thương.
Số lượng mũi tên bươm bướm mà anh bắn ra rất nhiều và nhanh nên người kia không tránh kịp. Vì thế, người đó co quắp lại, tay giơ lên ôm đầu, gối chạm ngực để bảo vệ cơ thể.
Cheng cheng.
Các phi tiêu bươm bưỡm bắn vào đầu gối và khuỷu tay của người đó, đầu người đó đã đội mũ bảo hiểm nên không làm sao.
Nhưng vẫn có vài mũi phi tiêu trúng vào người, tiếc là không phải vị trí hiểm.
Ngô Bình ném phi tiêu độc đi rồi vung kiếm Hắc Long ra chém.
Người kia phản ứng lại rất nhanh, gối quỳ xuống đất rồi bật người lên tránh ra xa nên đã né được đường kiếm ấy của Ngô Bình.
Chương 502: Thức thần
“Khối thần!”
Ngô Bình khẽ hô lên một tiếng, một bóng xám lao vụt tới.
Người kia hét lên rồi bắn ba tia sáng màu trắng ra, chúng như người giấy, tia sáng nào cũng có ký hiệu.
Người giấy nổ tung trên không rồi biến thành ba võ sĩ giáp vàng, xông tới bao vây khối thần. Nhưng rõ ràng chúng không phải đối thủ của khối thần, vì vừa chạm mặt đã bị đánh bay ngay, nhưng ngay sau đó lại lao lên.
Cùng lúc phóng người giấy ra, người kia cũng tức tốc chạy tới gần Ngô Bình.
Anh đã có chuẩn bị từ trước nên hô: “Định!”
Một chiếc gương cổ xuất hiện trên đỉnh đầu anh, toả ra ánh sáng chói loà khiến người kia bất động. Người đó lập tức dừng hình, không thể nhúc nhích với ánh mắt đầy vẻ khó tin. Người đó hé miệng định lên tiếng, nhưng không thể thốt ra câu nào.
Ngô Bình chém một đường kiếm Hắc Long bổ đôi người đó, mặt đất vung vãi máu tươi và nội tạng, trong mắt Nhẫn Thánh chứa đầy vẻ không cam tâm và tuyệt vọng, sau đó thì chết hẳn.
Không cần đoán thì Ngô Bình cũng biết người chết là Nhẫn Thánh Ishiho!
Nhẫn Thánh vừa chết thì ba người võ sĩ chiến đấu với khối thần cũng biến lại thành ba người giấy, sau đó rơi xuống đất.
Ngô Bình nhặt người giấy lên rồi bỏ vào túi, sau đó anh lục lọi trên người của Nhẫn Thánh thì tìm thấy một cái túi da dê. Anh mở ra xem thì thấy có thuốc độc và phi tiêu.
Anh không có thời gian xem kỹ nên cất cái túi đi luôn, sau đó dặn Đường Kiến thu dọn hiện trường và lệnh cho máy ba cất cánh.
Đưa Sakaki đi rồi, anh báo ngay cho Lạc Trường Sinh về tin Nhẫn Thánh đã chết. Ông ta nghe xong thì cười phá lên: “Quá tốt! Chủ nhân, chắc Sawako sẽ đồng ý đàm phán với mình thôi”.
Ngô Bình nhắc đén người giấy, Lạc Trường Sinh hỏi vài câu rồi kinh ngạc nói: “Chủ nhân, đó là thức thần của Đông Doanh, họ dùng bí thuật để phong ấn yêu ma vào bùa chú, sau đó điều khiển chúng chống lại kẻ thù”.
Ngô Bình: “Ra là thức thần, tôi từng nghe sư huynh nhắc đến rồi. Ông Lạc, người được đưa đi rồi đấy, tôi sẽ cho người liên lạc với ông”.
“Vâng, cảm ơn chủ nhân”, Lạc Trường Sinh nói.
Đường Kiến đã xử lý xong hiện trường, anh ta đi tới với ánh mắt nhìn Ngô Bình chứa đầy vẻ kính nể. Bản lĩnh vừa rồi của Ngô Bình quá thần kỳ, anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Anh Ngô, người bị anh giết ban nãy là ai vậy?”, anh ta dè dặt hỏi.
Ngô Bình: “Ishiho - Nhẫn Thánh của Đông Doanh”.
Đường Kiến ồ lên: “Ishiho? Tôi biết người này, sát thủ chủ chốt của tổ chức sát thủ quốc tế, đứng thử bảy trên bảng sát thú”.
Ngô Bình có vẻ ngạc nhiên: “Hắn là sát thủ ư?”
Đường Kiến: “Vâng, Ishiho này nổi tiếng ở châu Phi và Trung Đông lắm, không ai dám động tới luôn”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Thì cũng chết rồi”.
Anh bảo Đường Kiến ở lại xử lý nốt các việc linh tinh, còn mình và Chu Thanh Nghiên thì quay về trang viên.
Buổi chiều, Chu Thanh Nghiên đã đăng ký quyền thành lập công ty ở cộng hoà Ghi-nê, mỗi người chiếm 50 phần trăm cổ phần.
Nếu đã muốn thành lập công ty thì phải mang nhân công tới và tuyển thêm nhân công ở địa phương.
Việc công ty chủ yếu do Chu Thanh Nghiên lo liệu, còn Ngô Bình chịu trách nhiệm dạy nhóm vệ sĩ da đen và tu luyện thần ông Kim Cương Bất Bại.
Loáng cái ba ngày đã trôi qua, trong thời gian này, Chu Thanh Nghiên đã ký xong một loạt hợp đồng với chính phủ Ghi-nê, bao gồm cả quyền khai thác khoáng sản, xây dựng nhà máy…
Lạc Trường Sinh cũng báo tin Sawako đã chịu nhượng bộ, đồng ý từ bỏ việc thu mua tập đoàn Tam Hữu, đồng thời giúp Lạc Mộng Trần hoàn thành việc khống chế toàn diện với tập đoàn trên.
Lạc Mộng Trận đã bay sang Đông Doanh vào hôm qua, nếu mọi chuyện xuôn sẻ thì trong vòng một tuần, cô ấy có thể nắm toàn quyền điều hành Tam Hữu.
Đương nhiên trong đó còn bao gồm cả việc trao đổi lợi ích, ví dụ Tam Hữu sẽ bán vài sản nghiệp cho Thiên Chiếu, sau này Tam Hữu chỉ còn giữ ngàng xe hơi và ngân hàng thôi. Còn những ngành khác sẽ bán hết, hoặc di dời đến Viêm Long.
Lạc Trường Sinh còn nói công ty xe hơi đã chuyển thành quyền sở hữu tư nhân và do Lạc Mộng Trần tiếp quản.
Ngô Bình ở lại thêm hai ngay, bệnh của tướng quân Wajih đã chuyển biến tốt, anh nhờ người gửi thuốc qua bưu điện đến, Nếu ngày mai thuốc đến nơi thì chỉ khoảng nửa tháng nữa là tế bào ung thư trong cơ thể tướng quân Wajih sẽ được loại trừ hoàn toàn.
Chiều nay, Ngô Bình điều trị lần cuối cho tướng quân Wajih, anh vừa rút hết kim châm cứu ra thì nhóm của sếp Hoa lại tới xin gặp, đây đã là lần thứ năm, trước đó họ toàn bị từ chối.
Wajih hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi có cần gặp họ không?”, ông ta đã biết mẫu thuẫn giữa anh và họ.
Ngô Bình: “Gặp một chút cũng được”.
Wajih xẫy tay: “Mời họ vào”.
Nhóm bảy người của sếp Hoa dè dặt đi vào với nụ cười trên môi, ai nấy đều có vẻ nịnh bợ. Nhưng khi họ nhìn thấy Ngô Bình ngồi cạnh Wajih thì đều ngẩn ra.
Sếp Mã hỏi: “Sao lại là cậu?”
Ngô Bình: “Là tôi thì sao?”
Sếp Hoa lườm sếp Mã rồi tươi cười nói: “Sếp Ngô, cậu thân với tướng quân lắm à?”
Ngô Bình hờ hững nói: “Cũng tạm”.
Wajih hỏi: “Các người có việc gì?”
Sếp Hoa vội đáp: “Tướng quân, chúng tôi đến để thương lượng về việc mua quặng…”
Nghe phiên dịch xong, Wajih xua tay: “Hết rồi, mấy mỏ lớn tôi đều bán cho cậu Ngô hết rồi”.
Sếp Hoa ngẩn ra, cái gì, bán cho Ngô Bình hết rồi ư?
Ngô Bình nói: “Các vị, chúng ta sang phòng khác nói chuyện nhé?”
Anh nói với Wajih một tiếng rồi dẫn nhóm sếp Hoa sang một phòng khác. Chu Thanh Nghiên đang làm việc ở đây, nhìn thấy Ngô Bình dẫn người vào thì vội đứng dậy chào hỏi: “Sếp Hoa”.
Sếp Hoa lúng túng cười nói: “Sếp Ngô, cô Chu, lúc trước là tôi sai, mong cô cậu bỏ qua cho”.
Ngô Bình: “Không sao, chuyện qua rồi”.
Sếp Hoa chớp mắt hỏi: “Cậu Ngô, nghe tướng quân nói cậu đã mua hết các mỏ lớn rồi ư?”
Ngô Bình: “Đúng, có hơn chục mỏ, nhưng tạm thời chúng tôi chỉ khai phá hai quặng thôi, số còn lại thì từ từ”.
Nhóm sếp Hoa vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ: “Sếp Ngô, cậu xem chia cho bọn tôi vài mỏ được không?”
Ngô Bình cười nói: “Được chứ, nhưng giá hơi cao đấy”.
Sếp Hoa mừng rỡ: “Cảm ơn cậu, không biết cậu định nhượng lại mỏ nào?”
Ngô Bình lấy một tấm bản đồ ra, sau một thời gian ở đây, anh đã hiểu rõ về mỏ quặng của Ghi-nê rồi nên chỉ ngay vào một mỏ rồi nói: “Đây, trữ lượng 17 tấn, tôi có thể cho các ông khai thác 15 năm với giá năm tỷ đô”.
Sếp Hoa cau mày, theo phán đoán của ông ta thì mỏ này mỗi năm cùng lắm chỉ khai thác được 500 tấn, 15 năm mới được 75 triệu tấn, tổng giá trị chưa tới năm tỷ đô. Giá Ngô Bình đưa ra cao quá.
Sếp Hoa nói: “Cậu Ngô, với mỏ này thì giá đó hình như hơi cao thì phải?”
Ngô Bình: “Ông chê cao thì thôi đừng mua nữa”.
Sếp Hoa tức điên.
Chương 503: Ngón tay kỳ quái
Sếp Hoa nói: “Cậu Ngô, tôi biết trước đó tôi có thái độ không đúng nên khiến cậu nổi giận. Nhưng chúng ta đều là người Viêm Long, chuyến này đi mang theo sứ mệnh của đất nước, cậu nể mặt nước nhà rồi giám giá cho chúng tôi một chút đi”.
Ngô Bình cười nói: “Giảm giá thì cũng được thôi, nhưng sếp Hoa cũng biết đấy, chuyển quặng bô xít về nước rất phiền phức, doanh nghiệp của các ông có vốn đầu tư của nhà nước nên có đội vận chuyển riêng, giá thành thấp. Hay thế này đi, tôi sẽ giảm giá, nhưng sau này các ông phải phụ trách vận chuyện quặng bô xít và nhôm ô xít cho tôi bằng giá gốc”.
Sếp Hoa sáng mắt lên: “Được, tôi đồng ý, vậy cậu định giảm bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Ba tỷ đô, không thể thấp hơn được nữa”.
Sếp Hoa thở phào một hơi, ba tỷ đô thì ít ra ông ta vẫn ăn nói được với cấp trên: “Chúng tôi có thể đến xem mỏ ấy trước được không?”
Cuối cùng, nhóm sếp Hoa đã lấy được bốn mỏ với tổng trữ lượng là năm tỷ tấn với số tiền là 8.9 tỷ đô. Còn Ngô Bình đã dùng số tiền ấy để mua bốn mỏ của Wajih trong 15 năm và giao tiền hết luôn trong một lần.
Từ đó, anh kiếm được 3.4 tỷ đô, nhưng không chỉ có thế, mà còn chi phí vận chuyển hàng năm ít cũng tiết kiệm được 200 triệu đô, mười năm sẽ là 2 tỷ đô.
Hôm sau, Chu Thanh Nghiên ở lại xử lý nốt công việc, còn Ngô Bình thì về nước trước.
Anh đã đi bảy ngày, khi về nước thì thời tiết đã chuyển lạnh, giờ đã là tháng 11 nên người trên phố đều mặc đồ đông cả rồi.
Ngô Bình vừa vào nhà thì đã nghe thấy hai giọng nói xa lạ, anh mở cửa thì thấy Ngô Mi đang ngồi cười đùa với hai cô bé trạc tuổi.
“Anh về rồi ạ!”, nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Mi tươi cười ra đón.
Ngô Bình: “Tiểu Mi, bạn học của em à?”
“Vâng, để em giới thiệu nhé. Đây là La Tiểu Mạt và Dương Y, đều là bạn thân của em đấy”.
Trong hai cô bé thì một người có gương mặt non nớt, một người thì mặt hơi gầy và có tàn nhang, trông cũng khá xinh.
“Chào anh ạ”.
“Em chào anh”.
Hai cô bé mỉm cười chào hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chào hai em”.
Ngô Mi: “Anh ơi, bọn em chuẩn bị đi chơi đây”.
Ngô Bình cau mày nói: “Sắp tối rồi, mấy đứa còn định đi đâu?”
Ngô Mi cười nói: “Ở huyện mới mở một quán Karaoke, bọn em định đi hát”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, nhưng nhớ cẩn thận đấy”.
“Vâng ạ”, nhóm Ngô Mi thu dọn túi áo, sau đó nhờ Phùng Thiên Lạc lái xe đưa đi.
Ngô Bình chào ông bà ngoại xong thì đi lên tầng chót. Lý Huyền bá, Tạ Phi và Diệp Huyền đang luyện công ở đây, Đông Hoàng thì nằm bò bên cạnh với vẻ chán ngán.
“Tiền bối, người về rồi ạ”, Diệp Huyền tươi cười chạy ra: “Có quà cho đệ tử không ạ?”
Ngô Bình có mua quà, anh lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong có ít đá quý và kim cương, toàn là đồ tướng quân Wajih tặng.
Diệp Huyền sáng mắt lên rồi vội vàng gọi Tạ Phi và Lý Huyền Bá tới rồi chia nhau.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Huyền cười tít mắt.
Ngô Bình quan sát anh ta thì thấy Diệp Huyền đã ở cảnh giới Khí tiểu chu thiên, xem ra thời gian qua anh ta đã chăm chỉ luyện công.
Lý Huyền Bá là tiến bộ nhanh nhất, Bá Tiên Quyết của anh ta đã đến tầng thứ ba rồi, như vậy là tương đương với cảnh giới Khí đỉnh phong. Tu vi cấp này chưa cao, nhưng lực chiến đấu thì có thể ngang với cao thủ cảnh giới Thần.
Trước khi đi, Ngô Bình đã truyền cho tạ Phách Sơn Công, đây là một môn công pháp ngoại môn, tính cương mãnh cao nên người bình thường khó mà luyện được. Nhưng Tạ Phi lại tiến bộ nhanh, giờ đã tiến vào tầng thứ hai rồi.
Phách Sơn Công có chín tầng, mỗi khi lên một tầng mới, uy lực sẽ tăng nhiều lần. Chưởng lực ở tầng thứ hai đến Lý Huyền Bá cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được. Nếu là Diệp Huyền thì sẽ bị đánh bay và hộc máu ngay.
Ngô Bình rất hài lòng với thành quả tu luyện của ba người nên nói: “Được đấy, cố mà tu luyện tiếp đi”.
Sau khi chỉ dẫn thêm vài câu, Ngô Bình đi ra nhà kho sau đó động thần niệm rồi lấy một viên đá trong nhẫn trữ đồ ra. Trong viên đá này có một ngón tay rất to có vảy, bên trên cũng có một chiếc nhẫn.
Ngô Bình lấy kiếm Hắc Long ra bổ đôi tảng đá, sau đó nhẹ búng ngón tay một cái là tảng đá vỡ vụn, một ngón tay màu đen lộ ra, anh quan sát kỹ thì thấy có một nguồn năng lượng đang di chuyển bên trong nó.
Ngô Bình đeo găng tay vào rồi cố gắng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ấy xuống, xong chiếc nhẫn quá chặt, dù anh làm thế nào cũng không tháo ra được. Sau khi thử vài lần vẫn không thành công, Ngô Bình đành bỏ cuộc.
Khi anh định dùng thần niệm đề dò xét thì năng lượng trên ngón tay đã đánh bật thần niệm của anh ra ngoài.
“Kỳ lạ, đây là sức mạnh gì vậy? Lẽ nào là ngón tay Tiên Thiên?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Một ngón tay của tu sĩ Địa Tiên không hể ẩn chứa sức mạnh lớn đến thế, mà đã biến mất sau nhiều năm rồi. Đến cánh tay mà anh lấy được trong khối dược phách cũng không có sức mạnh lớn như thế này.
“Không biết có thể lợi dụng sức mạnh này được không”.
Nghĩ tới đây, mắt Ngô Bình sáng lên, anh lấy bùa chú ra, sau đó chấm ngón tay đó vào mực đỏ rồi bắt đầu vẽ lên giấy bùa chú.
Vẽ sai thì buồn cười, nhưng nếu vẽ đúng thì đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Dù Ngô Bình không giỏi vẽ bùa chú, nhưng cũng không phải tay mơ.
Ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh kỳ lạ từ hư vô truyền vào người Ngô Bình, sau đó di chuyển tới ngón tay rồi đáp xuống tờ bùa chú.
Anh đang vẽ Thiên Vương Trảm Quỷ Phù, loại bùa này rất khó vẽ, nhưng có hiệu quả trừ yêu diệt mà nên uy lực rất mạnh.
Vẽ xong một lá thì Ngô Bình đã mướt mồ hôi, anh nhìn ánh sáng di chuyển trên lá bùa rồi lẩm bẩm: “Không biết hiệu quả sao đây”.
Anh cất lá bùa đi rồi bỏ ngón tay vào hộp ngọc, sau đó ném vào trong nhẫn trữ đồ.
Ban nãy tốn quá nhiều sức nên Ngô Bình phải nghỉ ngơi mấy tiếng mới hồi sức.
Sau đó, anh nghe thấy giọng của Lạc Trường Sinh rồi đi ra gặp ông ta.
Lạc Trường Sinh có vẻ bụi bặm, hình như mới đi xa về.
“Chủ nhân”, ông ta tiến lên hành lễ.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Lạc, ông đi đâu à?”
Lạc Trường Sinh: “Tôi vừa từ Đông Doanh về”.
Ngô Bình: “Sao? Ông đi Đông Doanh à? Bên đó sao rồi?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Tôi không yên tâm với Lạc Mộng Trần nên lén sang đó, may mà Sawako không làm gì, mọi việc đều như chúng ta định”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt, con trai ông ta đang ở trong tay ông thì sao dám làm bậy”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, tôi đến là có chuyện muốn xin cậu”.
Ngô Bình: “Giữa chúng ta thì đừng nhắc đến chuyện xin xỏ, có gì thì ông nói đi”.
Lạc Trường Sinh: “Tôi có một ông bạn già, tôi mới nhận được tin của ông ấy. Diờ ông ấy đã có thế lực nhất định ở Địa Tiên GiớI rồi. Nhưng cách đây không lâu có xung đột với người khác và bị thương nặng, vì thế cả gia tộc quyết định mặc kệ ông ấy”.
“Là bạn cũ nên tôi mong có thể giúp gì cho ông ấy”.
Ngô Bình: “Tu vi của ông ấy đến cảnh giới nào rồi?”
Lạc Trường Sinh: “Hơn tôi đấy, ông ấy ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba rồi”.
Ngô Bình: “Ở cảnh giới ấy rồi mà vẫn phải bán mạng cho người ta ư?”
Lạc Trường Sinh: “Tôi nghe ông ấy kể Địa Tiên Giới đã bị các thế lực lớn thôn tính hết rồi, nếu muốn sinh tồn thì phải dựa vào một thế lực nào đó, không thì khó mà lấy được tài nguyên”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bạn của ông có đáng tin không?”
Lạc Trường Sinh: “Ông ấy là người trung tín, quen biết tôi đã lâu nên rất đáng tin!”
Chương 504: Xung đột ở quán karaoke
Ngô Bình gật đầu: “Thế ông dẫn ông ấy đến đây đi, nhưng tôi tạm thời không thể gặp trực tiếp được, ông cũng đừng nhắc đến tên tôi”.
Lạc Trường Sinh mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân! Nếu chủ nhân có thể chữa khỏi cho ông ấy, ông ấy tình nguyện đi theo người”.
Ngô Bình tò mò: “Ông ấy không ở lại Địa Tiên Giới nữa à?”
Lạc Trường Sinh: “Ông ấy bảo thà ra ngoài xông pha còn hơn làm nô bộc cho người ta ở đó”.
Ngô Bình: “Chuyện đó tính sau đi, chưa chắc tôi đã chữa được cho ông ấy nên cứ gặp đã rồi tính”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, ngày mai tôi sẽ hẹn ông ấy, người thấy gặp ở đâu thì thích hợp?”
Ngô Bình: “Ông thuê phòng khách sạn ở Vân Kinh đi, tối mai chúng ta gặp nhau ở đó”.
Lạc Trường Sinh: “Vâng, để tôi đi báo cho ông ấy luôn”.
Ông ấy đi sang một bên gọi điện thoại, vài phút sau đã tươi cười quay lại rồi nói: “Chủ nhân, tôi đã hẹn bạn xong rồi. 10 giờ tối mau ở khách sạn Vân Kinh”.
Ngô Bình: “Cứ vậy đi”.
Anh vừa nói vừa quan sát Lạc Trường Sinh. Sau khi tu luyện Kim Dương Công, tu vi của ông ta đã tăng vọt, hiện giờ đã khôi phục cảnh giới Trúc Cơ rồi, còn cách Tiên Nhân không bao xa nữa.
Anh nói: “Tôi sẽ luyện chế một viên Trúc Cơ Đan cho ông, để ông được Trúc Cơ viên mãn”.
Lạc Trường Sinh chấn động nói: “Trúc Cơ viên mãn?”
Ngô Bình: “Cảnh giới này rất quan trọng, nó là nền móng cho mai sau. Dù ông từng ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng chưa nắm được điều then chốt của nó”.
Lạc Trường Sinh vội nói: “Cảm ơn chủ nhân”.
Ngô Bình xua tay: “Đi uống với tôi đi”.
Ngô Bình mở rượu ra, nhóm Diệp Huyền ngửi thấy mùi thơm nên mò đến ngay.
Lạc Trường Sinh nhìn ba người đó, thấy toàn nhân tài tu hành thì không khỏi ngưỡng mộ nói: “Chủ nhân, sau này thể nào bọn họ cũng là cao thủ tuyệt thế, mắt nhìn của chủ nhân thật tinh tường”.
Lạc Trường Sinh đã sống mấy trăm năm, nhưng chưa từng thấy thiên tài nào như ba người này, thế mà Ngô Bình hốt được cả ba luôn.
Ngô Bình cười nói: “Thiên tài đầy dãy, nhưng ta có nhìn ra hay không thôi. Ông nhìn Diệp Huyền đi, kinh mạch của anh ta có một ưu thế, nhưng sư huynh tôi lại tưởng đó là trở ngại trong tu hành, đó là vì anh ấy không hiểu. Còn Tạ Phi, anh ta là kỳ tài ngoại công, cực hiếm có trên đời, nhưng từ nhỏ đã bị thương, làm tài năng bị vùi lấp”.
Tạ Phi cười nói: “Cậu chủ, từ khi tu luyện Phách Sơn Công đến nay, sức mạnh của tôi tăng lên mỗi ngày, xương cốt cũng rắn chắc hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Đây là thế chất của anh, quà tặng của ông trời đấy”.
Lạc Trường Sinh chỉ vào Lý Huyền Bá: “Chủ nhân, cậu ta là thể chất gì?”
Ngô Bình: “Hoang Cổ Bá Thể, anh ta khoẻ khủng khiếp. Nhưng môi trường bây giờ không thích hợp để anh ta tự phát triển nên cần có người hỗ trợ”.
Lạc Trường Sinh gật gù: “Mắt nhìn người của chủ nhân thật đáng kinh ngạc!”
Ngô Bình cười nói: “Ban đầu, ông bảo tôi bồi dưỡng một đám thiên tài, còn tôi đã tìm được ba bọn họ”.
Mấy người đang trò chuyện thì Ngô Bình nhận được điện thoại của Phùng Thiên Lạc. Cậu ấy dẫn nhóm Ngô Mi đi hát, không biết gọi cho anh có việc gì?
Ngô Bình vội nghe máy rồi hỏi: “Có việc gì thế?”
Phùng Thiên Lạc hít thở có vẻ là lạ, hình như đã bị thương nên giọng cũng yếu ớt: “Anh Ngô, nhóm Tiểu Mi bị một đám người bắt đi rồi. Em bị chúng nó đánh cho một trận, cổ tay và xương đùi đã gãy, anh mau đến đi…”
Ngô Bình không hề tức giận mà bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, cậu chờ đấy, tôi sẽ đến ngay”.
Ngắt máy xong, anh nói: “Diệp Huyền, Tạ Phi, đi theo tôi”.
Ba người lên xe rồi đi tới chỗ Phùng Thiên Lạc bị đánh. Trên xe, Ngô Bình nói: “Tạ Phi, Ngô Mi bị bắt cóc rồi, anh gọi cho anh em của anh bảo họ điều tra đi”.
Đầu Tạ Phi như nổ tung: “Ai mà to gan thế, tôi sẽ không tha cho nó”.
Ngô Bình không quá lo lắng, Ngô Mi rất thông minh, chắc biết cách bảo vệ mình. Hơn nữa, với khả năng của anh thì sẽ tìm được vị trí của cô bé nhanh thôi.
Diệp Huyền cau mày: “Tiền bối, có cần đệ tử vận dụng các mối quan hệ để thành phố cử người tới không?”
“Không”, Ngô Bình: “Huyện này nhỏ, mấy người chúng ta là đủ rồi”.
Chiếc xe phóng như bay, mười phút sau đã đến quán karaoke Thanh Xuân.
Một con hẻm tối ở phía đối diện sực mùi khai của nước tiểu, giấy báo và mẩu thuốc vứt bừa bãi.
Lúc này, Phùng Thiên Lạc đang nằm ở dưới đất, mặt thì tái nhợt. Cậu ấy bị thương rất nặng, chỉ có thể ngồi, chứ không đứng dậy được.
Thấy Ngô Bình đến, Phùng Thiên Lạc vừa áy náy vừa tự trách rồi khóc oà lên: “Anh Ngô, em xin lỗi, em đã không bảo vệ được Ngô Mi”.
Ngô Bình: “Không sao, kể lại mọi chuyện đi”.
Phùng Thiên Lạc kể tóm tắt lại mọi chuyện, thì ra quán này mới mở, làm ăn cũng khá, bên trong có 20 phòng hát, mỗi phòng chứa được năm, sáu người.
Phùng Thiên Lạc cùng nhóm Ngô Mi bao một phòng, mỗi giờ mười đồng. Thật ra, hầu hết toàn học sinh đến đây.
Áp lực học hành quá lớn nên các học sinh tan học xong thường đến hát cho đỡ căng thẳng.
Nhóm Ngô Mi vừa hát được một bài thì có người gõ cửa, Phùng Thiên Lạc ngoái lại nhìn thì thấy có ba nữ sinh đầu tóc nhuộm xanh đỏ hút thuốc.
Cậu ấy ra mở cửa rồi hỏi họ cần gì, một cô gái hỏi họ đã hát xong chưa, xong rồi thì mau biến đi. Cô nhóc ăn nói rất ngang ngược và mất lịch sự.
Phùng Thiên Lạc không vui hỏi lại vài câu thì hai bên bắt đầu cãi vã, sau đó ba cô nhóc kia bỏ đi.
Không lâu sau, họ đã quay lại, nhưng đi cùng còn có bảy, tám người thanh niên, trẻ thì khoảng 17, 18 tuổi, lớn thì ngoài 20, nói chung là toàn côn đồ gần đây.
Họ xông thẳng vào phòng rồi lôi Phùng Thiên Lạc ra ngoài, nhóm Ngô Mi ra cản rồi hai bên xô xát, nhóm kia nổi điên rồi bắt cả Ngô Mi với mấy cô bạn đi.
Lôi nhóm Ngô Bình ra con hẻm xong thì nhóm côn đồ đánh Phùng Thiên Lạc một trận, sau đó bắt nhóm Ngô Mi đi, nói là cho các cô bé biết thế nào là lễ độ.
Lúc này, Phùng Thiên Lạc chỉ vào trong con hẻm rồi nói: “Chúng nó đi vào trong kia”.
Ngô Bình khịt mũi thì ngửi thấy mùi ma tuý nhàn nhạt rồi hỏi: “Thiên Lạc, trong số chúng có người hít ma tuý à?”
Phùng Thiên Lạc chưa từng hít ma tuý bao giờ, nhưng đã từng thấy rồi nên gật đầu: “Vâng, có một tên tóc vàng hít ạ”.
Ngô Bình bảo Diệp Huyền ở lại lo cho Phùng Thiên Lạc, sau đó lần theo mùi ma tuý.
Anh rẽ vào một con ngõ rồi đi thẳng, sau đó rẽ thêm vài lần nữa rồi đi them hơn cây số là tới một quán internet.
Cửa quán đang đóng, nhưng mùi ma tuý bay ra từ đây.
Anh gõ cửa vài cái đã có người ra mở, một người thanh niên tóc tím nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Có việc gì?”
Ngô Bình ngửi thì phát hiện có mùi của người này trong con hẻm thì cười lạnh hỏi: “Ba cô bé mà chúng mày bắt đâu?”
Tên đó nghe thấy thế thì trợn mắt: “Biến! Bé biếc gì, tao không không biết…”
Hắn chưa nói hết câu, đã bị Ngô Bình đạp vào ngực.
Bụp!
Tên đó bay ra xa rồi đạp mạnh lên cửa, tạo ra tiếng động lớn.
Chương 505: Giải quyết ổ buôn ma tuý
Những người trong quán net trái phép đều giật nảy mình. Mấy cậu choai choai nhuộm tóc đủ màu xông ra ngoài. Thấy đồng bọn ngã quỵ dưới đất, bọn họ đều sững sờ.
“Đi gọi anh Lôi mau lên!”, một người hét lớn.
Một cậu trai chạy về gọi người. Ngô Bình vẫn đứng yên ở đó, đanh mặt quét mắt nhìn. Anh đã quan sát khắp ngóc ngách mà vẫn chẳng thấy Ngô Mi đâu. Không có ở đây ư?
Một người đàn ông hói đầu khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi bước ra, miệng ngậm điếu thuốc, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, gương mặt rất hung dữ. Gã nhìn cậu trai nằm gục dưới đất, vẻ mặt tái xanh.
Rồi gã ngẩng lên, vừa nhìn Ngô Bình chằm chằm vừa nói: “Ranh con, mày to gan quá nhỉ! Biết tao là ai không hả?”
Ngô Bình hỏi: “Ba cô bé kia ở đâu?”
Gã đàn ông hừ giọng: “Mẹ kiếp, mày muốn chết đấy à!”. Rồi gã móc dao găm từ sau thắt lưng ra, lao về phía Ngô Bình.
Thật ra gã không dám đâm Ngô Bình mà chỉ muốn doạ anh chút thôi. Nhưng con dao găm vừa vung ra thì cổ tay gã đã bị Ngô Bình chộp lấy. Gã cảm thấy tay đối phương hệt như kìm sắt, đau đớn gào lên, dao găm rơi xuống đất.
Ngô Bình siết mạnh tay hơn, gã đàn ông liền hét lên thảm thiết.
“Ba cô bé ấy đâu?”, anh hỏi.
“Tôi giao cho anh Dương rồi”, gã gầm lên.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh Dương là ai?”
“Lưu Dương - đại ca khu này của bọn tôi. Tôi thường lấy hàng ở chỗ anh ấy”, gã vội đáp: “Anh làm ơn thả tay ra đi, đau chết tôi mất”.
“Rắc!”
Ngô Bình dứt khoát bẻ gãy cổ tay hắn. Một tiếng gào thét vang lên, gã suýt ngất đi, nửa quỳ xuống sàn, mồ hôi lạnh túa ra.
“Tên Lưu Dương ấy đang ở đâu?”, giọng Ngô Bình lạnh đi. Nếu Ngô Mi còn ở đây, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng nếu đang ở nơi khác, anh không dám chắc chắn cô bé có an toàn hay không.
“Ở quán bar Happy Time”, gã yếu ớt nói.
Lúc này, có ba cô gái lao ra. Thấy thanh niên quỳ sụp dưới đất, cô nào cũng tái mặt, không dám nói gì.
Ngô Bình liếc nhìn rồi hỏi: “Đến quán karaoke bắt người vì mấy cô gái này?”
Thanh niên vội gật đầu: “Phải. Họ làm việc dưới trướng của tôi, nghe bảo cãi nhau với người ta nên tôi đến đó ra mặt giúp họ”.
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn anh đánh họ ba lần mỗi ngày, có thể đánh gãy xương nhưng không được đánh chết”.
Thanh niên ngẩn ra, đánh họ ư?
Ngô Bình vỗ mấy cái lên người đối phương, nói tiếp: “Tôi là Ngô Bình. Anh phải đến nhà tôi để điểm danh vào đúng mười giờ mỗi ngày. Nhân tiện, anh chuẩn bị sẵn một triệu đi. Người của tôi bị anh đánh, anh phải bồi thường viện phí”.
“Nếu đến trễ một phút, anh sẽ sống không bằng chết”, dứt lời, anh lại vỗ thêm phát nữa.
Thanh niên này lập tức hét lên thảm thiết, nghe như tiếng lợn bị giết vậy, thậm chí còn thê lương hơn.
Ngô Bình bồi thêm một cú đá. Cơn đau của thanh niên chưa biến mất, cả người kiệt sức, cứ thở hổn hển.
“Nếu không nghe lời, anh sẽ đau đớn hơn ban nãy gấp mười lần!”, dứt lời, Ngô Bình quay lưng đi đến quán bar Happy Time để tìm người.
Quán bar Happy Time là quán bar nổi tiếng nhất huyện. Ở đây loại người gì cũng có, đa số là giới trẻ. Đàn ông ở quán bar đến đây vì phụ nữ, phụ nữ ở quán bar cũng đến đây vì đàn ông.
Tất nhiên, vẫn còn một loại người nữa hay đến đây, đó là bọn chơi thuốc.
Quán bar không xa lắm, anh đi bộ vài phút là đến rồi.
Vừa đẩy cửa quán bar ra đã nghe tiếng nhạc xập xình, mùi hương kỳ lạ xộc đến khiến anh rất khó chịu.
Anh vừa bước vào, một người đàn ông để râu đã tiến đến hỏi: “Anh bạn, đi một mình à?”
Ngô Bình phớt lờ đối phương mà đi thẳng đến sân khấu. Có mấy cô nàng của quán bar đang nhảy trên sân khấu. Anh chẳng buồn nhìn đến, tắt phựt nguồn điện.
Đèn trong quán bar lập tức tắt hết. Chỉ trong nháy mắt, quán đã chìm trong im lặng. Ai đó kêu lên: “Ủa, sao mất điện rồi?”
Người trên sân khấu chú ý đến Ngô Bình, lập tức sai mấy tay cao to xông về phía anh. Thế là trong bóng tối, bóng của mấy cái chân chớp nhoáng hiện lên. Những tên cao to kia văng ra mấy mét, sân khấu và thiết bị bị va đập vỡ nát. Họ ngã gục xuống đất trong tiếng nổ cực lớn.
Dưới ánh đèn chữa cháy khẩn cấp, Ngô Bình đanh mặt, lạnh lùng hỏi: “Lưu Dương là ai?”
Giọng anh không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh thế này, ai cũng nghe rất rõ.
Một người đàn ông tóc dài chừng ba mươi tuổi bước lên sân khấu, vừa quan sát Ngô Bình vừa hỏi: “Nhóc con, đến đây phá rối tao đấy à?”
Ngô Bình đáp: “Trước đó có người đưa ba cô bé đến đây. Giao họ ra, tôi phải đưa đi”.
Người đàn ông tóc dài khá gầy,ánh mắt rất gian tà, bật cười nham hiểm: “Được thôi”, sau đó vẫy tay một cái.
Thế là mấy tay bảo vệ dưới sân khấu đồng loạt đi đuổi người. Vài phút sau, quán bar chỉ còn Ngô Bình và đám người Lưu Dương. Cửa quán bar cũng khoá trái.
Lưu Dương ném điếu thuốc xuống sàn rồi dập tắt, lạnh lùng cất tiếng: “Mày là người đầu tiên dám lộng hành ở địa bàn của Lưu Dương này đấy. Để kỷ niệm, tao sẽ từ từ giết chết mày! Nói đi, ranh con, muốn chết thế nào đây?”
Ngô Bình cau mày: “Tôi bảo là giao người ra, anh không hiểu à?”
Lưu Dương tức đến bật cười: “Nhóc con, mày nghĩ mày là ai vậy?”. Nói đoạn, hắn đã rút súng ra, là loại ‘đại bàng sa mạc’ với độ giật mạnh.
Họng súng chĩa vào đầu Ngô Bình, Lưu Dương cười hung tợn: “Oắt con, còn dám ngông cuồng không hả?”
Gương mặt Ngô Bình vẫn chẳng có cảm xúc gì. Anh thờ ơ nói: “Tưởng có súng thì ghê gớm lắm sao?”
Lưu Dương bật cười: “Chẳng lẽ không phải à? Hay mày đỡ được đạn?”
Hắn vừa hỏi vậy, những người dưới sân khấu đều phá lên cười. Ai cũng hào hứng xem kịch hay.
“Quỳ xuống!”, Lưu Dương lớn tiếng.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Tốt nhất là cất súng và thả người đi, có thế thì anh mới sống được”.
“Mẹ kiếp! Đúng là phách lối!”
Lưu Dương lia súng xuống để bắn vào đầu gối Ngô Bình. Hắn định bắn nát đầu gối Ngô Bình để bắt anh quỳ xuống.
Nhưng họng súng của hắn vừa chĩa xuống, Ngô Bình đã biến mất. Đến lúc hắn bóp cò thì Ngô Bình đã xuất hiện ngay phía sau và túm lấy tai trái của hắn.
“Ái da…”, Lưu Dương hét thảm thiết. Hắn nghiêng đầu kiễng chân, gào lên đau đớn.
Ngô Bình giật lấy khẩu súng trong tay hắn: “Tôi hỏi lại lần nữa. Ba cô bé kia đang ở đâu?”
Tai bị nắm chặt, bảo đau thì đúng là rất đau. Lưu Dương cũng liệt vào dạng côn đồ nhất nhì, lúc này đã đau phát khóc, quát ầm lên: “Đưa người ra đây, nhanh lên!”
Thuộc hạ của hắn vội vã chạy ra cửa sau. Vài phút sau, Ngô Mi và hai cô bạn đã bước ra.
May mà cả ba không sao, Ngô Mi còn chẳng hoảng sợ gì. Cô bé phàn nàn: “Anh đến chậm ghê, muộn năm phút so với dự tính của em”.
Ngô Bình trừng mắt với em gái: “Sau này không được ra ngoài vào buổi tối nữa. Đưa bạn em về nhà trước, Tạ Phi đang ở gần đây”
“Vâng”, Ngô Mi liếc nhìn Lưu Dương, đoạn bảo: “Anh à, bọn họ buôn ma tuý ở đây đó, anh nhớ báo cảnh sát nhé”.
“Đừng bận tâm đến mấy chuyện này, mau về nhà đi”, Ngô Bình nói.
Ngô Mi bĩu môi, đưa hai cô bạn rời khỏi quán bar. Không ai ở đó dám ngăn cản, bởi đại ca Lưu Dương của bọn họ vẫn còn nằm trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình dùng lực nắm chặt tai của Lưu Dương rồi nhấc hẳn hắn lên. Một bên tai chịu sức nặng của cả cơ thể quả thật rất đau đớn.
Lưu Dương lại gào lên thảm thương, tay chân vung loạn xạ, cả người run lẩy bẩy.
Bình luận facebook