Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616-620
Chương 616: Gặp lại Vạn Lộ Khả
Chu Nhược Tuyết thở dài nói: “Một đồng nghiệp cảnh báo em là người đứng sau vụ này có thực lực ghê lắm nên em đừng nhúng tay vào”.
Ngô Bình nói: “Đúng là em nên tránh vụ này ra, cứ giao cho anh, em đừng xen vào nữa”.
Chu Nhược Tuyết không hề lo sợ nói: “Em là cảnh sát, sao phải sợ đám tội phạm ấy chứ?”
Ngô Bình không khỏi thán phục dũng khí của Chu Nhược Tuyết nên hỏi: “Em ở bên đội phòng chống ma tuý thế nào, có vất vả lắm không?”
“Bình thường, em tự chọn nên không thấy khổ đâu”.
Ngô Bình nhắc nhở: “Làm trong ngành này rất nguy hiểm, em phải cẩn thận đấy”.
Nói rồi, anh lấy một cái bình nhỏ ra rồi đổ một viên Đại Luyện Hình Đan cho Chu Nhược Tuyết: “Em uống đi, rất tốt cho sức khoẻ đấy”.
Chu Nhược Tuyết không phải người tu hành nên tò mò quan sát viên đan dược rồi hỏi: “Này, có phải uống viên thuốc này xong là em sẽ bất tỉnh nhân sự không đấy?”
Ngô Bình liếc cô ấy một cái: “Ừ, thế em có dám uống không?”
Nào ngờ Chu Nhược Tuyết nhét viên thuốc vào miệng rồi uống nước luôn, sau đó cô ấy nhìn Ngô Bình với ánh mắt kỳ lạ.
Ngô Bình giật mình, chỉ muốn giơ tay ra vuốt má cô ấy. Đúng lúc này, anh chợt cảm thấy gì đó rồi nhìn ra ngoài cửa.
Cửa bị đẩy mở, một người đàn ông mặc đồ đen đi vào, động tác của hắn rất nhanh, đã thế còn dùng khăn che mặt, chỉ lộ mỗi hai con mắt.
Hắn đóng cửa lại rồi lấy một con dao găm ra, không nói không rằng giơ ngay con dao trước mặt Chu Nhược Tuyết.
Chu Nhược Tuyết phản ứng nhanh nhạy, lập tức tóm lấy cổ tay hắn rồi bẻ gập.
Rắc!
Cổ tay của tên đó bị bẻ gãy, hắn hét lên đau đớn, nhưng lập tức ngậm miệng vì đã bị một tay của Ngô Bình bóp cổ.
Người hắn bị anh nhấc bổng lên không, hai chân quẫy đạp, mặt tím tái, thấy hắn sắp ngạt thở thì Ngô Bình ném xuống đất, rồi nói: “Ai sai anh đến đây?”
Khăn che mặt của người đàn ông rơi xuống, sau đó hoảng sợ nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là tông sư cảnh giới Thần?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Trả lời đúng trọng tâm, không đừng trách tôi là ác”.
Người đàn ông không dám phản kháng, tu vi của Ngô Bình quá cao, thực lực rất mạnh nên hắn không thể phản kích lại.
“Cậu bạn, cậu mạnh lắm, nhưng tôi khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng, họ mạnh hơn cậu tưởng nhiều”.
Ngô Bình: “Đó là việc của tôi, anh trả lời câu hỏi đi”.
Người đàn ông trầm mặc rồi đáp: “Chuyện này liên quan đến ông Liễu”.
Ngô Bình cau mày: “Liễu Trọng Hiên?”
Người đàn ông: “Đúng”.
Ngô Bình cười lạnh: “Liễu Trọng Hiên to gan đấy, dám qua mặt tôi! Về bảo với ông ta trong vòng một tiếng nữa phải đến gặp tôi, không thì tôi sẽ đến tận nhà rồi lấy mạng ông ta đấy”.
Dù Liễu Trọng Hiên nắm quyền quản lý tỉnh K, nhưng chưa là gì với Ngô Bình cả.
Lần trước, Phúc Vĩnh Lâm đến tìm Ngô Bình, kết quả bị người của Vân Tịch doạ cho sợ chạy mất dép, không biết chuyện lần này có liên quan đến hắn ta không nữa.
Người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, Ngô Bình không ngăn cả.
Chu Nhược Tuyết thở dài nói: “Ngô Bình, Liễu Trọng Hiên là ai?”
“Cao thủ Tiên Thiên của tỉnh K, người nắm quyền thật sự của tỉnh”.
Chu Nhược Tuyết biến sắc mặt nói: “Thế anh phải cẩn thận đấy, người này nghe vẻ nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình nói: “Em yên tâm, ông ta không là gì với anh đâu”.
20 phút sau, Triệu Học Phong đã đến, đôi bên chào hỏi vài câu rồi nói vào chuyện chính luôn: “Cậu Ngô, có nhiều chuyện nói qua điện thoại không tiện, cậu xem video này đi”.
Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi xem, sau đó anh đã nhìn thấy Tân Khai - em trai của Tân Nguyệt.
Tân Khai vào một người quỳ ở cổng, có một người thanh niên đang tát họ, mỗi người bị tát hơn chục cái. Tát xong, người đó vẫn chưa vui nên cầm cái mở rượu vang ở cạnh đó lên đâm vào mắt một người. Cái mở nút chai dài 20 phân, nó lập tức cắm sâu vào đầu của người kia, khiến người kia chết ngay tại chỗ.
Có mấy người ở phía sau lên xử lý hiện trường, Tân Khai sợ hãi rồi bị còng tay lại.
Xem xong, Ngô Bình cau mày nói: “Hung thủ là ai?”
Triệu Học Phong đáp: “Hắn tên là Liễu Thành Uy, có bố là một nhân vật lớn tên là Liễu Trọng Hiên, chắc cậu cũng nghe tên rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Bảo sao mà ngông thế, ra là con trai của vua thế giới ngầm ở Thạch Thành”.
Triệu Học Phong: “Cậu Ngô, tôi biết cậu rất giỏi, nhưng vẫn phải cẩn thận trong vụ án này”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Triệu, cảm ơn ông, nhưng ông cứ yên tâm, tôi có chừng mực. À, để tôi giới thiệu, đây là Chu Nhược Tuyết ở đội phòng chống tội phạm ma tuý, mong ông để mắt đến cô ấy một chút”.
Triệu Học Phong cười nói: “Hoa khôi của đội ấy đây mà, tôi nghe danh lâu rồi”.
Chu Nhược Tuyết ngại ngùng nói: “Thủ trưởng Triệu đừng nghe họ nói linh tinh ạ”.
Đôi bên trò chuyện thêm một lúc thì Triệu Học Phong ra về.
Tiễn Triệu Học Phong xong, Ngô Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Còn ba phút nữa”.
Một phút sau, cửa mở ra, một người đàn ông cao gầy khoảng 45 tuổi bước vào.
Ngô Bình nhìn người đó, ông ta có chiếc mũi diều hâu, mắt sâu, ông ta nhìn anh rồi chắp tay: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình hỏi: “Ông là Liễu Trọng Hiên à?”
Người đó chính là Liễu Trọng Hiên, ông ta đáp: “Đúng”.
Ngô Bình: “Dù chúng ta mới gặp nhau lần này, nhưng tôi đã nghe danh của ông lâu rồi, anh Phúc vẫn khoẻ chứ?”
Liễu Trọng Hiên chấn động rồi nói: “Vâng”.
Ngô Bình: “Lần trước tôi đã gặp anh ta rồi, ông có biết không?”
Liễu Trọng Hiên cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh túa ra: “Tôi có”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt, con trai ông là Liễu Thành Uy đã đánh chết người, sau đó vu vạ cho một người tên là Tân Khai. Ông về bảo cậu ta đi đầu thú đi, đương nhiên ông có thể không đồng ý”.
Liễu Trọng Hiên run lên rồi nói: “Xin cậu yên tâm, tôi sẽ bắt nó đi đầu thú”.
“Ông về đi”, Ngô Bình xua tay, không muốn nói nhiều với ông ta.
Liễu Trọng Hiên về ngay, ông ta đi rồi, Ngô Bình lại gọi thêm mấy món nữa rồi nói: “Nhược Tuyết, ăn thôi”.
Sau đó, anh vừa ăn vừa chờ tin.
Nửa tiếng sau, Triệu Học Phong đã gọi tới rồi nói với giọng kinh ngạc: “Cậu Ngô, Liễu Thành Uy tự ra đầu thú rồi, tôi đã cho người đến nhà giam để thả Tân Khai ra. Nếu không có gì sai lệch thì ba ngày nữa, cậu ấy sẽ được thả tự do”.
Ngô Bình: “Phiền ông rồi”.
Triệu Học Phong nói: “Cậu khách sao thế, việc tôi nên làm mà”.
Nhận được tin xong, Ngô Bình gọi ngay cho Cương Tử, để cậu ấy báo tin mừng cho Tân Nguyệt.
Ngô Bình định dẫn Chu Nhược Tuyết đi dạo, nhưng cô ấy lại nhận được điện thoại rồi về chấp hành nhiệm vụ.
Tiễn Chu Nhược Tuyết xong, Ngô Bình bỗng thấy chẳng có nơi nào để đi, Lục Nhiễm Trần đang ở cạnh Nạp Lan là cái chắc, anh không nên quấy rầy.
Anh ngẫm nghĩ rồi gọi cho Lý Quảng Long.
Thấy Ngô Bình gọi tới, Lý Quảng Long buông hai người đẹp ra rồi nghe máy: “Gọi anh muộn thế, có việc gì à?”
Chương 617: Hợp tác
Ngô Bình thở dài hỏi: “Anh Long, anh đang đâu đấy?”
“Anh đang ở nhà khác, chú muốn đến không?”
Nhà khác thường là nơi nuôi tình nhân, đương nhiên Ngô Bình không tiện đến đó nên nói: “Thôi, rảnh thì đến đây uống với em”.
Lý Quảng Long cười nói: “Được, anh đến ngay”.
Một lát sau, Ngô Bình đến quán của chị Thanh, Thu Nhi và Tiểu Tân không có ở đây, vì đang bận làm việc cho công ty của Khương Đông Thăng.
Hôm nay chỉ có chị Thanh và vài nhân viên ở quán. Thấy Ngô Bình tới, chị ta vui mừng rồi xếp phòng tốt nhất cho anh.
Quán nay không đông lắm, chờ Lý Quảng Long đến, chị Thanh ngồi luôn xuống uống với họ mấy chén.
Ngô Bình hỏi thăm tình hình làm ăn của chị ta rồi lại hỏi chuyện của Khương Đông Thăng.
Không lâu sau, Ngô Bình nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có một cô gái đi vào. Nhìn thấy cô ấy, Ngô Bình ngẩn ra, vì đó chính là Vạn Lộ Khả mà anh từng gặp một lần.
Vạn Lộ Khả mặc một chiếc váy dạ hội, mắt ướt, một bên má sưng vù, chiếc váy cũng rách tơi tả.
Chị Thanh kinh hãi hỏi: “Lộ Khả, em sao thế?”
Vạn Lộ Khả lạnh lùng nói: “Chị, em không sao, cho em mượn xe chị một lát”.
Sau đó, cô ấy liếc nhìn sang Ngô Bình.
“Là anh à?”, Vạn Lộ Khả ngạc nhiên hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Chào người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngồi xuống làm chén không?”
Vạn Lộ Khả do dự rồi gật đầu: “Được”.
Ngô Bình rót cho cô ấy một chén rồi nói: “Cô không uống được loại rượu này ở nơi khác đâu”.
Vạn Lộ Khả rất chịu chơi, ngửa cổ uống cạn chén rượu, sau đó cô ấy hà một hơi rồi nói: “Rượu triều Minh à?”
Ngô Bình ngạc nhiên rồi dựng ngón tay cái: “Sành đấy!”
Đây là rượu mà Lạc Trường Sinh cho anh, đính là rượu ủ từ triều Minh.
Vạn Lộ Khả cười nói: “12 tuổi, tôi đã chuốc say cả ông nội rồi”.
Ngô Bình: “Nào, tôi mời cô một chén”.
Cứ thế, bọn họ uống hết rượu từ bao giờ không hay.
Vạn Lộ Khả không có tu vi, nhưng càng uống thì mắt càng sáng, không hề có dấu hiệu say chút nào.
Lý Quảng Long cũng phải ngả mũ thán phục rồi nói: “Em gái, em uống siêu thật đấy, anh phục!”
Vạn Lộ Khả thờ ơ nói: “Tiếc là đây sẽ là lần cuối cùng tôi uống rượu”.
Ngô Bình hỏi: “Cô gặp chuyện gì à?”
Vạn Lộ Khả đáp: “Ừ, trước kia tôi không chịu khuất phục, nhưng giờ đành phải gật đầu thôi”.
Nói xong, cô ấy lại ngửa cổ lên uống cạn chén.
Ngô Bình chỉ biết một chút về chuyện của cô ấy nên nói: “Nếu gặp chuyện gì phiền phức thì cứ nói với tôi”.
Vạn Lộ Khả thở dài: “Anh Ngô, cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi. Nhưng lần này, không ai giúp được tôi đâu”.
Lý Quảng Long bật cười nói: “Cô em, người khác thì không, nhưng chú em anh thì vô tư nhé. Em biết chú ấy là ai không?”
Vạn Lộ Khả sững người: “Là ai?”
Lý Quảng Long: “Ngoài tỉnh K thì anh không dám nói, chứ nội trong phạm vi tỉnh này thì chú em của anh là số một”.
Ngô Bình lắc đầu: “Anh Long, đừng tâng bốc em thế”.
Vạn Lộ Khả nhìn Ngô Bình: “Anh có biết thân phận của tôi không?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã nghe kể về chuyện nhà cô rồi, ông nội cô là Vạn Trung Lương. Trước khi mất, ông ấy đã giao cho cô một phần ba tài sản, lần này cô về nước là để vực dậy Đông Sơn”.
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Đúng, tôi cứ tưởng mình làm được, nhưng giờ mới hay mình chẳng làm được gì cả”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Rốt cuộc là ai đã gây chuyện với nhà cô, cô biết không?”
“Còn rượu không?”, cô ấy hỏi.
Trên xe Ngô Bình còn một vò nữa, anh nhờ chị Thanh đi lấy hô rồ lại rót cho Vạn Lộ Khả.
Vạn Lộ Khả uống tiếp rồi kể: “Sau khi ông tôi mất, bà nội đã dẫn tôi ra nước ngoài. Bà bảo ông tôi bị người ta hại chết, hung thủ là một thế lực rất mạnh tên là Thần Huy”.
Thần Huy? Ngô Bình giật mình, anh từng nghe Từ Bá Nhân nhắc đến tổ chứ bí ẩn này, vì chính ông ấy cũng là một thành viên của tổ chức.
“Mục đích của họ là gì? Vì tiền ư?”, anh hỏi.
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Bà tôi bảo ban đầu, ông tôi chính là quân cờ mà họ chọn, khi thời cơ đến, họ kiếm được một khoản, còn ông tôi thì chết thay”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Bảo sao Thần Huy không muốn cô quay lại, chắc họ muốn lấy nốt một phần ba cổ phần của cô đấy”.
Vạn Lộ Khả nghiến răng: “Tôi không cho họ được như ý đâu”.
Dứt lời, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Tôi sẽ tặng cổ phần cho anh, anh dám nhận không?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Tặng cho tôi ư?”
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Anh từng cứu tôi, hơn nữa tôi thấy anh có khả năng nắm giữ chúng”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Tôi có một ý kiến khác, cô có muốn nghe không?”
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Anh nói đi”.
Ngô Bình: “Dự án Giang Nam Thành dự kiến sẽ phải đầu tư hết 300 tỷ trong 10 năm đầu. Có người đã tính được rằng giá đất của Giang Nam Thành tính thêm các toà kiến trúc nữa phải lên đến 400 tỷ. Mấy năm gần đây, ngân hàng vẫn muốn bán đấu giá Giang Nam Thành, nhưng vì quy mô quá lớn và tổng giá trị quá cao nên chưa làm được”.
“Nếu chúng ta có thể mua nốt hai phần ba cổ phần còn lại rồi tiếp tục khai phá thì kiểu gì cũng kiếm to”.
Vạn Lộ Khả cười trừ: “Khai phá Giang Nam Thành cũng từng là mong muốn của tôi, nhưng sau nhiều lần thử sức, tôi phát hiện mình không làm được”.
Ngô Bình nói: “Giờ khác rồi, có tôi giúp cô mà”.
Vạn Lộ Khả nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh Ngô, anh giúp được tôi ư?”
Ngô Bình: “Tôi sẽ giúp cô trong âm thầm và đầu tư tiền cho cô. Ngoài ra, tôi còn mời một nhân vật lớn hợp tác với cô, tu vi của người này cao lắm, Thần Huy không dám động đến đâu”.
Ngô Bình đang nhắc đến người anh kết nghĩa Lục Nhiễm Trần của mình.
Vạn Lộ Khả sáng mắt lên nói: “Anh Ngô, điều kiện của anh là gì?”
Ngô Bình: “Chúng ta bắt tay mua nốt cổ phần của Giang Nam Thành, tôi bỏ tiền nên được nắm quyền, được không?”
Vạn Lộ Khả không chút do dự mà đồng ý ngay: “Được”.
Ngô Bình nâng chén: “Quyết định thông minh đấy, cạn!”
Lý Quảng Long nhìn mà thèm: “Không có phần của anh à?”
Ngô Bình cười nói: “Lát em sẽ cho anh thêm hai công thức thuốc nữa”.
Lý Quảng Long mừng rỡ: “Được!”
Sau đó, Ngô Bình gọi cho Lục Nhiễm Trần, điện thoại vang lên giọng ông ấy: “Gọi anh có việc gì thế? Anh đang bận lắm”.
Ngô Bình: “Có một người đẹp muốn cùng đi ăn với anh, anh đi không?”
Chương 618: Đòi nợ
Lục Nhiễm Trần: "Ta sẽ lập tức tới ngay".
Ngô Bình: "Đại ca, nếu anh đang bận thì không phải đến đâu".
Lục Nhiễm Trần: "Bớt phí lời đi, nổ địa chỉ".
Khoảng hai mươi phút sau, Lục Nhiễm Trần đã đến nơi. Ngô Bình giới thiệu Vạn Lộ Khả với ông ấy: "Đại ca, có chuyện này em muốn nhờ anh. Công ty của chúng ta sắp tới sẽ hợp tác với cô chủ Vạn, sau này anh hãy phụ trách đảm bảo an toàn cho cô ấy".
Lục Nhiễm Trần thấy Vạn Lộ Khả vừa trẻ vừa đẹp thì trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức đáp: "Sư đệ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho cô chủ Vạn!"
Ngô Bình: "Cô chủ Vạn, sau này có đại ca tôi rồi, sẽ không kẻ nào dám làm hại cô. Nếu có bất cứ vấn đề gì, cô cũng có thể liên lạc với tôi".
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ô tô phanh gấp. Nghe thấy âm thanh này, đột nhiên Vạn Lộ Khả trở nên lo lắng, nói: "Bọn chúng tìm thấy tôi rồi!"
Ngô Bình hỏi: "Ai cơ?"
Vạn Lộ Khả: "Đám người nhà họ Tiền".
Ngô Bình lập tức nhớ ra gã đàn ông tên là Tiền Tiến lần trước. Anh hỏi: "Kẻ đó tên là Tiền Tiến phải không?"
Vạn Lộ Khả: "Đúng vậy, bố hắn ta tên là Tiền Trường Hào, từng là quản gia nhà tôi. Năm đó ông nội tôi linh cảm được mình sắp có chuyện chẳng lành nên đã đem một số cổ vật quý hiếm mà mình sưu tầm được giao cho bố tôi bảo quản. Bố tôi sau đó lại đưa cho người quản gia tên Tiền Trường Hào này cất giữ. Sau này bố mẹ tôi đều mất trong tai nạn giao thông, Tiền Trường Hào đã chiếm luôn số cổ vật đó làm của riêng".
"Trước đó tôi đã muốn tìm gặp Tiền Trường Hào để đòi lại số cổ vật này, nhưng ông ta cứ tránh mặt tôi. Lần trước nếu không phải có anh ra tay tương trợ thì e rằng tôi đã chết trong tay bọn chúng".
Ngô Bình không coi đám người nhà họ Tiền này là cái đinh gì. Anh bình thản ngồi đó chờ đám người kia kéo đến.
Nửa phút sau, một đám người lao vào trong. Kẻ đi đầu chính là Tiền Tiến - gã đàn ông lần trước đi ăn cơm cùng Vạn Lộ Khả.
Tiền Tiến cười âm hiểm, nói: "Lộ Khả, tôi có ý tốt mời cô tham gia vũ hội, sao ngang đường cô lại chạy mất vậy?"
Vạn Lộ Khả lạnh lùng đáp: "Tiền Tiến, những món đồ nhà họ Tiền các người trộm cắp, tôi đã đem tặng cho người khác rồi".
Tiền Tiến sững lại: "Tặng cho người khác?"
Vạn Lộ Khả đáp: "Đúng vậy, chính là anh Ngô Bình đây".
Ngô Bình như cười như không, đáp: "Lộ Khả, cô thực sự có ý tặng lại cho tôi sao?"
Vạn Lộ Khả cười đáp: "Hai chúng ta đã hợp tác thì tôi phải thể hiện chút thành ý chứ".
Vạn Lộ Khả thừa biết với khả năng của mình, chắc chắn không thể lấy lại những món cổ vật đó. Vậy thì thà làm một việc hợp tình hợp lý là tặng cho Ngô Bình còn hơn là để nhà họ Tiền được lợi. Với năng lực của Ngô Bình, nói không chừng sẽ có cách lấy lại những món đồ đó.
Ngoài ra, đây cũng là một bài kiểm tra nhỏ. Nếu đến nhà họ Tiền nhỏ nhoi mà Ngô Bình cũng không đối phó nổi thì sao có thể là đối thủ của Thần Huy?
Ngô Bình: "Cô chủ Vạn, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa".
Anh đứng dậy, đi về phía Tiền Tiến. Lập tức hai kẻ luyện kungfu lao ra từ sau lưng Tiền Tiến. Bọn chúng đang định ra tay với Ngô Bình thì đột nhiên mặt biến sắc. Một khí tức khiến bọn chúng sợ hãi toát ra từ trên người Ngô Bình, đó chính là Quyền Ý của anh!
Lúc này, hai tên kia như chuột đồng gặp mèo hoang, không dám cử động, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tiền Tiến chẳng có tu vi, nhưng lúc này cũng run như giẽ. Trước mắt anh ta, Ngô Bình như thần như Phật, khiến anh ta sợ hãi chỉ dám ngước nhìn.
Anh ta run rẩy hỏi: "Anh... anh là ai?"
Ngô Bình: "Tôi đương nhiên là chủ nợ của anh. Anh nghe thấy rồi đấy, cô chủ Vạn đã chuyển nhượng số cổ vật đó cho tôi".
Tiền Tiến nuốt nước bọt, đáp: "Có biết tôi là ai không cả? Bố tôi quen biết rất nhiều quan chức, anh không động vào tôi được đâu!"
Ngô Bình vỗ vỗ mặt anh ta, đáp: "Việc này không đến lượt anh quyết, đưa tôi đi gặp bố anh".
Lúc nói câu này, Ngô Bình dùng thuật thôi miên khiến đầu óc Tiền Tiến không còn tỉnh táo. Anh ta ngoan ngoãn nghe lời Ngô Bình.
Đoàn người lên chiếc xe bên ngoài, đi tới nhà họ Tiền.
Lúc này Tiền Trường Hào đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ sưa, trong tay mân mê một món đồ sứ, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện.
Mười năm trước, ông ta chỉ là một tay quản gia ở nhà họ Vạn. Nhưng tất cả những món đồ có giá trị của gia tộc này đều giao cho ông ta bảo quản. Sau này nhà họ Vạn gặp biến, ông chủ và cậu chủ đều chết nên số tài sản đó ông ta đã chiếm làm của riêng.
Ông ta đem bán một số món, kiếm được khoảng mấy tỷ tệ, sau đó dùng tiền kiếm được để làm ăn, dần gây dựng nên cơ nghiệp. Giờ nhà họ Tiền của ông ta đã là gia tộc giàu có, tài sản lên tới chục tỷ tệ!
Tiền Trường Hào cẩn thận đặt món đồ sứ kia xuống, chuẩn bị vào trong kho xem xét một lượt. Mười năm nay, ngày nào ông ta cũng phải vào trong kho xem lại số cổ vật mà mình cất giữ. Nếu không được nhìn thấy chúng thì ông ta ngủ không ngon giấc bởi đến tận bây giờ ông ta vẫn cảm thấy hiện thực này giống như một giấc mơ vậy.
Còn chưa đi tới nhà kho, ông ta đã nghe tiếng con trai Tiền Tiến của mình vọng vào từ ngoài sân. Ông ta đột nhiên cảm thấy rất bực mình liền đi ra cổng, quát lớn: "Ồn ào cái gì đấy?"
Dứt lời, ông ta sững người bởi Tiền Tiến đưa một đám người lạ mặt và cả Vạn Lộ Khả về nhà.
Mặt ông ta sầm lại, nói: "Tiểu Tiến, con đưa Vạn Lộ Khả về đây làm gì? Không phải đã nói xử lý gọn ghẽ ở ngoài rồi sao?"
Tiền Tiến mặt trắng bệch, giong run rẩy đáp: "Bố, vị này là cậu.... cậu chủ Ngô".
Ngô Bình cười đáp: "Quản gia Tiền, để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Ngô Bình. Cô chủ Vạn đây đã nhượng lại số cổ vật năm xưa bố cô ấy nhờ ông bảo quản cho tôi. Tôi tới để lấy đồ".
Tiền Trường Hào thoáng sững sờ, sau đó cười lạnh đáp: "Đến lấy đồ? Cậu nghĩ mình là ai? Lập tức cút ra khỏi nhà tôi ngay! Nếu không tôi sẽ cho cậu nếm mùi đau khổ!"
Dứt lời, từ sau lưng ông ta, mười mấy tên bảo vệ, tên nào tên nấy lực lưỡng như hòn non bộ lao lên. Ông ta làm ăn lớn, mỗi năm ít cũng phải có hai tỷ tệ lợi nhuận. Cho nên, đám vệ sĩ ông ta mời đều tinh thông võ nghệ.
Ngô Bình mặt điềm nhiên, bước về phía trước ba bước. Mỗi bước của anh, nền đá dưới chân đều "rầm" một tiếng, sau đó là một vết chân in lên đá. Tổng cộng trên nền đá có ba vết chân sâu chừng ba milimet, vô cùng rõ ràng.
Phải biết rằng nền sân nhà họ Tiền dùng loại đá dày tới ba mươi milimet để lát. Ngô Bình có thể in vết chân lên nền đá, nhưng lại không làm nứt đá, điều đó khiến đám vệ sĩ kia đều vô cùng kinh ngạc.
Mười mấy tên vệ sĩ lùi về sau như một phản xạ, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Có một tên khá to gan, lao về phía trước chắp tay nói với Ngô Bình: "Tại hạ là Đổng Đại Hải của Thạch Thành, xin hỏi quý danh của vị bằng hữu đây?"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Một kẻ tu luyện đến cảnh giới Khí vẫn chưa đủ tư cách để biết tên tôi. Việc ở đây không liên quan đến các người, lui xuống đi”.
Đám vệ sĩ kia không dám ho he, tên nào tên nấy vội vã “quay xe”. Chẳng còn cách nào, chênh lệch về sức mạnh là quá lớn, đối phương ít nhất cũng phải là cao thủ Tiên Thiên, có thể giết họ như giết gà. Ở lại đây thì khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Chỉ trong nháy mắt, đám vệ sĩ đã chuồn sạch, Tiền Trường Hào sững sờ, kinh ngạc nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Ngô Bình đáp: “Tôi họ Ngô, tên Ngô Bình”.
Tiền Trường Hào nghiến răng đáp: “Đừng có ép người quá đáng. Tôi cũng quen không ít cao nhân đâu!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Ồ, vậy ông nói xem ông quen những ai?”
Tiền Trường Hào đảo mắt, đáp: “Tôi quen đệ nhất cao thủ của Thạch Thành - Chu Phật Sinh”.
Ngô Bình lắc đầu hỏi: “Chu Phật Sinh là người mạnh nhất ông có thể nghĩ ra sao? Đáng tiếc ông chọn nhầm người rồi, vài tháng trước ông ta đã bị tôi đánh đuổi khỏi Thạch Thành, giờ vẫn đang lưu lạc ở bên ngoài”.
Tiền Trường Hào kinh ngạc: “Cậu đánh đuổi Chu Phật Sinh?”
Lý Quảng Long cười lạnh: “Chu Phật Sinh là cái thá gì? Còn không xứng xách giày cho cậu ấy. Họ Tiền kia, bớt phí lời đi. Đã ăn cướp của nhà người ta lại còn định giết người diệt khẩu. Đúng là đáng chết!”
Tiền Trường Hào liên tục lùi về phía sau đáp: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Ngô Bình nhìn ông ta như một kẻ thiểu năng, gằn giọng: “Ông nghĩ mình có cơ hội để báo cảnh sát hay sao?
Chương 619: Sức mạnh đáng kinh ngạc
Lý Quảng Long cười đáp: “Họ Tiền kia, chắc ông cũng biết thủ đoạn tàn độc của giang hồ rồi, đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngoan ngoãn phối hợp đi thì chúng tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông. Nếu ông vẫn không biết tốt xấu thì đừng nói là các anh em tôi, đến tôi cũng có thể xử lý ông đấy!”
Tiền Trường Hào không cam tâm, số bảo vật đó ông ta khó khăn lắm mới lấy được, sao có thể để nó dễ dàng rơi vào tay kẻ khác? Đột nhiên ông ta rút từ thắt lưng ra một khẩu súng chỉ vào Ngô Bình quát: “Đừng có qua đây, nếu không tôi sẽ bắn!”
Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Khẩu súng trong tay ông bắn ra viên đạn có tốc độ bay là bốn trăm mét một giây. Với tốc độ đó thì không giết nổi tôi”.
Nói rồi, anh lại bước lên một bước. Tiền Trường Hào vô cùng lo sợ, vội vã kéo chốt an toàn của khẩu súng.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, viên đạn bay về phía bụng Ngô Bình. Mọi người còn chưa kịp định thần thì Ngô Bình đã đưa tay chắn trước bụng.
Viên đạn xé gió bay tới cũng bị Ngô Bình nhanh như cắt chộp lấy. Tốc độ của anh có thể ngang với tốc độ của âm thanh, một viên đạn đương nhiên không là gì.
Anh xoè tay ra, một viên đạn nằm gọn trong lòng bàn tay. Sau đó anh búng nhẹ một cái, viên đạn lại bay đi.
“Cạch!”
Viên đạn va vào khẩu súng, khẩu súng lập tức rời ra thành từng mảnh linh kiện nhỏ rồi rơi xuống đất.
Tiền Trường Hào giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Còn bắt được cả đạn thì đâu phải là người nữa?
Tiền Tiến và mấy người Lý Quảng Long cũng sững sờ. Lý Quảng Long thốt lên: “Quá đỉnh! Chú em, tay không bắt đạn mới ghê chứ!”
Ngô Bình nhìn Tiền Trường Hào: “Tôi đếm đến ba, nếu ông không chịu phối hợp thì tôi sẽ ra tay!”
Tiền Trường Hào biết mình đã cùng đường, trước mặt nhân vật đáng sợ như thế này ông ta có giở trò gì cũng vô ích. Ông ta thở dài nói: “Được, tôi sẽ đưa!”
Lý Quảng Long gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức có mấy chiếc xe chở hàng tới đỗ trước cửa nhà họ Tiền. Sau đó Lý Quảng Long đích thân đưa người vào trong kho lấy đồ, gói từng món lại chất lên xe.
Vạn Trung Lương năm xưa là một nhân vật có tiếng tăm, ông ấy sưu tầm rất nhiều món đồ quý giá. Ngô Bình đếm sơ sơ thấy có hơn ba nghìn món.
Nhiều đồ như vậy nên phải chuyển tới năm giờ sáng mới xong.
Trong phòng khách, Ngô Bình nói với Tiền Trường Hào: “Quản gia Tiền, ông có được cơ nghiệp như hôm nay, hẳn là đã bán đi rất nhiều món đồ rồi phải không? Nói cho tôi nghe ông đã bán bao nhiêu món, tốt nhất đừng có lừa tôi”.
Tiền Trường Hào mặt xám ngoét đáp: “Tôi đã bán hơn ba trăm món, kiếm được chừng hai tỷ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được, ông đưa tôi năm tỷ tệ, hai chúng ta coi như không ai nợ ai nữa”.
“Cái gì? Năm tỷ tệ?”, Tiền Trường Hào thiếu điều nhảy lên. Tổng gia sản của ông ta cũng chỉ có hơn mười tỷ.
Ngô Bình cười lạnh: “Sao vậy? Không muốn sao?”
Tiền Trường Hào sao đó lại cúi đầu cắn răng đáp: “Tôi sẽ đưa”.
Thực ra nhà họ Tiền không có nhiều tiền mặt đến vậy, trong nháy mắt lấy ra năm tỷ là chuyện không tưởng. Cho nên ông ta đưa trước một tỷ tệ tiền mặt, số vàng bạc châu báu trị giá năm trăm triệu tệ. Số tiền còn lại thì thế chấp tài sản đứng tên nhà họ Tiền.
Những sản nghiệp này gồm có cổ phần ……..
Những việc vụn vặt đó anh nhờ Đường Tử Di tới xử lý nốt giúp.
Đường Tử Di đưa tới một nhóm kế toán và luật sư chuyên nghiệp để hai bên tiến hành chuyển giao tài sản. Toàn bộ số tài sản thu được sẽ được chuyển vào công ty Bắc Thần mới thành lập của ngô Bình.
Hiện tại, toàn bộ cổ phần dự án vịnh Bạch Long, cổ phần nhà máy thuốc, cổ phần nhà máy hóa chất,… của Ngô Bình đều đã được chuyển vào công ty Bắc Thần. Pháp nhân của công ty là Đường Tử Di, đại cổ đông là Ngô My, Trương Lệ, Ngô Bình và Lục Nhiễm Trần.
Hơn ba nghìn món cổ vật còn lại, Đường Tử Di phái người đưa tới biệt thự Vân Đỉnh. Những món đồ này qua mười năm đã tăng giá lên không ít, tính sương sương cũng phải được ba bốn chục tỷ tệ.
Thấy tài sản của mình thi nhau đội nón ra đi, tiền trường hào lúc này mặt vô cùng khó coi. ông ta chỉ muốn khóc một trận thật to.
ngô Bình nói: “tiền trường hào, với tất cả việc xấu ông đã làm, đáng lẽ ra tôi phải trừng phạt ông thật nặng. có điều cô chủ Vạn là người tốt, bảo tôi đừng truy cứu nữa. sau này ông liệu liệu mà sống cho tốt, làm nhiều việc thiện vào”.
Tiền Trường Hào mặt trắng nhệch đáp: “Vâng, nhất định rồi”.
buổi trưa đoàn người tới chỗ ở của Lý Quảng Long. Ngô Bình nhân cơ hội này giới thiệu cho Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả làm quen với nhau.
“Tử Di, bọn anh đang định khởi động lại dự án khu đô thị Giang Nam Thành, nhà họ Đường có muốn tham gia không?”
Đường Tử Di đáp: “Không phải anh nói dự án này không làm được sao?”
Ngô Bình: “Thời thế đổi thay, khi đó không được nhưng giờ thì được”.
Đường Tử Di cười nói: “Nếu đã làm được thì em đương nhiên muốn tham gia”.
Ngô Bình: “Anh định chia cho em ba mươi phần trăm cổ phần, Vạn Lộ Khả hai mươi phần trăm, công ty Bắc Thần năm mươi phần trăm. Sau này sẽ phải đầu tư thêm rất nhiều tiền, nhà họ Đường xoay vốn có vấn đề gì không?
Đường Tử Di: “Không vấn đề gì. Tháng trước biệt thự Vọng Nguyệt ở Hải Thành đã khai trương, hiện đã bán bốn mươi phần trăm cổ phần, thu lại bốn mươi lăm tỷ tệ. Dự kiến tháng sau có thể thu lại khoảng một trăm mười tỷ tệ. Sau khi trả hết các khoản nợ, sẽ còn lại khoảng bảy mươi tỷ tệ”.
Ngô Bình gật đầu: “Dự án khu đô thị Giang Nam Thành là dự án lớn, ít thì cũng phải ba đến năm năm mới hoàn thành. Đến lúc đó số tiền thu được từ dự án vịnh Bạch Long đã thu lại được hết. Nhà máy thuốc cũng bắt đầu có lãi, tiền vốn đối với anh có lẽ cũng không thành vấn đề”.
Đường Tử Di cười đáp: “Không sai. Nhắc tới nhà máy thuốc, buổi chiều chúng ta tiện tới công xưởng xem đi. Nhà xưởng của chúng ta đã đến giai đoạn hoạt động thử rồi”.
Lý Quảng Long vội vã nói: “Tôi nói này người anh em, mau đưa phương thuốc mới cho tôi”.
Đường Tử Di cười đáp: “Anh Long, vốn dĩ nhà máy thuốc của chúng ta có kiếm được tiền hay không, kiếm được bao nhiêu tiền toàn bộ đều phụ thuộc vào công thức thuốc của Ngô Bình phải không?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Đúng vậy”.
Đường Tử Di: “Nhưng Ngô Bình hiện chỉ nắm hai mươi phần trăm cổ phần, tôi thấy như vậy vẫn hơi ít. Hay là thế này đi, chúng ta mỗi người nhường lại thêm một ít cổ phần cho anh ấy?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Không vấn đề gì. Chỉ cần có công thức thuốc tốt thì tôi có thể nhượng lại mười lăm phần trăm cổ phần”.
Đường Tử Di cười đáp: “Vậy tôi cũng nhượng lại mười phần trăm cổ phần”.
Ngô Bình lại đáp: “Cứ để như hiện tại thì tốt hơn”.
Đường Tử Di: “Không được, anh phải nắm nhiều cổ phần mới đúng”.
Lý Quảng Long cũng cười, nói: “Không sai. Người anh em, nếu như không có công thức thuốc của chú thì nhà máy không thể nào kiếm được tiền. Chú không cần phải khách sáo như vậy”.
Hai người kia cứ kiên quyết mãi nên Ngô Bình đành phải đồng ý.
Sau khi chuyển giao cổ phần, Ngô Bình nắm tổng cộng bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Lý Quảng Long nắm ba mươi lăm phần trăm cổ phần còn Đường Tử Di nắm hai mươi phần trăm cổ phần.
Nhà máy thuốc này đầu năm đã được Lý Quảng Long đổi tên thành công ty Long Huy, năm ngoái doanh thu vào khoảng ba mươi tỷ tệ, lợi nhuận mười hai tỷ tệ. Năm nay dù không phát hành thuốc mới thì doanh số cũng vượt bảy mươi tỷ, lợi nhuận hơn ba mươi tỷ tệ.
Nếu thuốc mới được phát hành ra thị trường thì doanh số sẽ vượt qua một trăm tỷ. Theo kế hoạch của Lý Quảng Long, ba năm sau công ty sẽ lên sàn chứng khoán, dự đoán giá trị sẽ trên trăm tỷ tệ.
Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả tiếp tục bàn bạc kỹ hơn về chuyện hợp tác. Còn Ngô Bình thì đi tới phòng đọc sách của Lý Quảng Long chuẩn bị viết công thức thuốc mới.
Có thể trở thành một bài thuốc mà tất cả mọi người có thể sử dụng thì khó, bởi không chỉ phải đảm bảo công hiệu của thuốc mà giá cả cũng không được quá cao.
Suy nghĩ một lát, anh quyết định phát triển một phiên bản nâng cấp của phiên bản thuốc trước đó. Anh nghiên cứu một loại thuốc có tác dụng cải thiện mạch máu não khá tốt.
Phương thuốc ban đầu được đổi tên thành…… Phương thuốc mà Ngô Bình mới phát triển có dược lực mạnh, có tác dụng kéo dài tuổi thọ nhất định. Sử dụng lâu dài sẽ có tác dụng phòng chống tụ máu não, chảy máu não và các bệnh phổ biến liên quan đến mạch máu não thường gặp.
Cho nên anh đã đặt tên cho loại thuốc mới này là …… Đương nhiên, giá của loại thuốc này cũng đắt hơn, mỗi hộp khoảng hai nghìn tệ.
Sau khi viết xong công thức anh liền bảo Lý Quảng Long theo đơn mà làm thuốc, sau đó anh sẽ đích thân thử thuốc.
Chương 620: Phương thuốc mới
Trong lúc đợi Lý Quảng Long thu thập dược liệu thì anh viết phương thuốc thứ hai, thuốc này chủ yếu chữa bệnh tiểu đường tuýp hai. Thuốc có khả năng chữa khỏi hoặc ít nhất là cải thiện tình trạng của bệnh nhân.
Trên thế giới có hơn bốn trăm triệu người mắc bệnh tiểu đường, trong nước có tới hơn một trăm triệu người nên đầu ra cho loại thuốc này không thành vấn đề.
Sau khi anh viết xong công thức thuốc thứ hai, người của Lý Quảng Long đã đưa dược liệu tới. Ngô Bình lập tức lấy ra mấy loại dược liệu rồi bắt đầu phối theo tỷ lệ.
Sau mười lăm công đoạn, từ hai mươi ba loại dược liệu ban đầu đã chiết xuất ra được một ít chất lỏng. Sau đó chất lỏng này được cho vào một cái bình, đun nóng lên để các thành phần có công hiệu ở bên trong phản ứng với nhau và tạo ra dược lực cuối cùng của sản phẩm.
Cuối cùng, sau khi được đun ở nhiệt độ thích hợp, chất lỏng kia từ màu xanh lam nhạt chuyển thành màu xanh lá cây đậm, mùi thơm đậm của thuốc lan ra khắp nơi.
Ngô Bình lập tức cầm chiếc bình đựng chất lỏng kia lên, rót vào cái bát sứ đã chuẩn bị sẵn trước đó. Anh nâng bát sứ lên uống một ngụm, dược lực của thuốc nhanh chóng được hấp thu qua kinh mạch của anh.
Anh nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận công hiệu của thuốc. Nhưng không lâu sau đó, Ngô Bình chợt cau mày lại.
Lý Quảng Long vô cùng lo lắng, hỏi: “Chú em sao vậy?”
Ngô Bình: “Hiệu quả thì có đấy, có điều kém hơn em dự định một chút. Phương thuốc này vẫn còn phải điều chỉnh”.
Sau đó, Ngô Bình đưa cho Lý Quảng Long phương thuốc chữa bệnh tiểu đường rồi bảo anh ta đi bốc thuốc. Ngô Bình thì tiếp tục nghiên cứu lại phương pháp luyện loại thuốc đầu tiên.
Trong lúc Ngô Bình đang bận bịu thì Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả đang ở trong phòng khách bàn về dự án khu đô thị Giang Nam Thành. Hai cô gái đã bàn xong các chi tiết của dự án, giờ họ đang bắt đầu chuyển sang chủ đề mỹ phẩm và giày dép. Chẳng bao lâu sau, vợ Lý Quảng Long cũng nhập hội. Người ta nói ba người phụ nữ là thành một cái chợ quả không sai, nhà Lý Quảng Long đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này Ngô Bình cũng đã thử luyện lại loại thuốc kia vài lần, cuối cùng cũng luyện ra được loại thuốc có tác dụng như anh mong muốn. Sau đó anh ghi lại toàn bộ quá trình luyện thuốc, đưa cho Lý Quảng Long bảo anh ta sai người thực hành một lần.
Lý Quảng Long đã có kinh nghiệm từ lần trước nên ngay lập tức tìm được một vài chuyên gia, bảo họ luyện thử loại thuốc mới này. Ngô Bình đã ghi lại rất rõ cách luyện, môi trường luyện thuốc cho nên giờ họ làm theo cũng rất dễ dàng.
Chín giờ tối hôm đó, xưởng thuốc gửi tới một mẫu thuốc luyện theo phương pháp mà Ngô Bình chỉ.
Ngô Bình uống một ngụm, cảm thấy loại thuốc này có thể đạt tới 90% hiệu quả mà anh yêu cầu. Mặc dù chưa thể coi là hoàn hảo, nhưng vẫn nằm trong mức độ cho phép của anh.
Thấy Ngô Bình đã công nhận loại thuốc này, Lý Quảng Long vô cùng phấn khởi nói: “Chú em, chúng ta đã có nhà xưởng như hiện tại, giờ chỉ cần mua thêm một số máy móc là có thể sản xuất hàng loạt rồi!”
Ngô Bình: “Tiền dược liệu khá đắt, cho nên mỗi hộp bán giá hai nghìn tệ là khá hợp lý”.
Lý Quảng Long cười đáp: “Hiện giờ anh sẽ lập tức cho sản xuất thử, tranh thủ đến năm sau sẽ sản xuất hàng loạt. Ba tháng sau chúng ta sẽ nâng sản lượng mỗi ngày lên tới một trăm nghìn hộp".
Một trăm nghìn hộp một ngày thì doanh thu mỗi ngày sẽ là hai trăm triệu tệ, còn doanh thu một năm là bảy mươi tỷ tệ.
Lý Quảng Long vô cùng phấn khích, mắt sáng như đèn pha bởi giờ khoảng cách giữa anh ta và gia sản hàng trăm tỷ ngày càng gần hơn.
Ngô Bình: “Việc này cứ làm từ từ, không cần phải vội nâng sản lượng”.
Lý Quảng Long đáp: “Sản phẩm đời đầu của chúng ta được đánh giá rất tốt, sản phẩm mới này sau khi bán ra chắc chắn sẽ không phải lo vấn đề tiêu thụ”.
Ngô Bình: “Tạm thời chúng ta cứ làm loại thuốc số một này trước đi, còn loại thuốc tiểu đường em vẫn phải nghiên cứu điều chỉnh thêm”.
Nghiên cứu phương thuốc mới và cải tiến một phương thuốc cũ quá trình không giống nhau. Nghiên cứu thuốc mới đương nhiên có độ khó cao hơn nên cần phải nghiên cứu một thời gian nhất định.
Sau khi vất vả cả một ngày, lúc này họ mới được ăn cơm. Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả ăn cơm cùng Ngô Bình, tranh thủ bàn với anh về dự án khu đô thị Giang Nam Thành.
Kế hoạch của Vạn Lộ Khả là cô ấy sẽ đứng ra đấu thầu hai phần ba số cổ phần còn lại của dự án Giang Nam Thành. Như vậy cô ấy sẽ có được 100 % cổ phần của dự án. Sau đó, cô ấy sẽ hợp tác với nhà họ Đường và công ty Bình Thần cùng nhau phát triển dự án này.
Thứ hai, công ty Bình Thần sẽ chiếm 50% cổ phần, tập đoàn Đường Thị chiếm 30%, còn Vạn Lộ Khả thì chiếm 20%.
Nhưng điều rủi ro nhất là trong quá trình đấu giá dự án này, tổ chức Thần Huy khó lòng để cô ấy được như ý nguyện.
Ngô Bình nói với Lục Nhiễm Trần: “Đại ca, an toàn của cô chủ Vạn phải nhờ vào anh rồi”.
Lục Nhiễm Trần: “Yên tâm đi, có ta ở đây, cô ấy tuyệt đối sẽ được an toàn”.
Ngô Bình còn phải đi trị liệu cho một bệnh nhân khác nên sáng sớm hôm sau đã từ biệt mọi người để đi về phía Lương Thành.
Lương Thành cách Thạch Thành không xa, đi theo đường thẳng thì khoảng hơn ba trăm cây số. Ngô Bình lái ô tô, buổi sáng mười giờ đã đến Lương Thành. Sau đó anh nhanh chóng gặp mặt Hồ Phi Vi.
Từ ngày hôm qua, Hồ Phi Vi đã tới Lương Thành để chờ sẵn. Sáng sớm, anh ta đã đợi Ngô Bình ở lối ra của đường cao tốc. Cuối cùng cũng thấy Ngô Bình tới, anh ta thở phào nói: “Ngô thần y, cuối cùng thì cậu cũng tới”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy?”
Hồ Phi Vi thở dài đáp: “Từ tối hôm qua, ông nội tôi thần trí đã không còn tỉnh táo. Tôi rất sợ ông không đợi được đến lúc Ngô thần y tới”.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Vậy chúng ta phải nhanh lên”.
Anh ngồi lên xe Hồ Phi Vi, đi về nhà họ Hồ.
Lương Thành là vùng trọng điểm quân sự, dân số khoảng hơn năm triệu người, khí hậu ấm ướt, địa hình phức tạp. Nơi này trước giờ vẫn luôn là vùng tranh chấp của nhiều thế lực quân sự, bất kể là xuống phía Nam hay vào phía Đông đều phải đi qua khu vực này.
Chiếc xe đi nửa tiếng đồng hồ thì tới doanh trại quân đội, đi tiếp một đoạn nữa thì tới một cái sân lớn.
Bên ngoài sân có binh sĩ cầm súng đứng gác trông rất trang nghiêm. Cho dù là Hồ Phi Vi cũng phải xuất trình giấy tờ mới được ra vào.
Chiếc xe đi vào trong sân rồi dừng trước một căn nhà ba tầng nho nhỏ, Hồ Phi Vi mời Ngô Bình đi vào trong căn nhà đó.
Cửa mở ra, Ngô Bình thấy bên trong phòng bài trí rất giản dị. Đập vào mắt là chiếc ghế mây, bàn gỗ, sàn nhà có lẽ đã sử dụng hàng chục năm và mấy tấm ảnh cũ treo trên tường.
Trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi. Người này thấy Ngô Bình đi vào thì lập tức đứng dậy nói: “Xin chào Ngô thần y. Thần y lặn lội từ xa tới, vất vả rồi”.
Hồ Phi Vi giới thiệu: “Ngô thần y, đây là bố tôi Hồ Duy Tài”.
Ngô Bình điềm đạm đáp: “Hồ tiên sinh không cần khách sáo, người bệnh đâu rồi?”
Hồ Duy Tài lập tức dẫn Ngô Bình vào trong một căn phòng ngủ. Cửa phòng mở ra, Ngô Bình lập tức ngửi thấy mùi thuốc thảo dược. Có một ông cụ đang nằm trên giường, mắt nửa nhắm nửa mở, gương mặt trông đã vô cùng già cỗi, cứ như hơn một trăm tuổi vậy.
Hồ Duy Tài hỏi: “Ngô thần y, bệnh của bố tôi còn chữa được không?”
Ngô Bình quan sát ông cụ trước mặt thì phát hiện sức sống của ông ấy dường như đã bị tiêu hao hết. Ông ấy cầm cự được đến lúc này hoàn toàn là nhờ một số loại dược liệu quý giúp sức.
Anh nắm lấy một tay ông cụ, Ất Mộc Linh Lực truyền vào kinh mạch của ông ấy, ông cụ hơi mở mắt ra.
Thấy Ngô Bình, ông ấy mỉm cười nói: “Cậu là Ngô thần y sao?”
Ngô Bình: “Ông cụ Hồ, tôi là Ngô Bình”.
Ông cụ nói: “Duy Tài, hai bố con ra ngoài trước đi”.
Hai bố con Hồ Phi Vi nghe vậy liền đứng dậy rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn Ngô Bình và ông cụ kia.
Ông cụ Hồ: “Ngô thần y, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi tên là Hồ Nam Thiên. Tôi từng là chỉ huy của doanh trại Thần Uy”.
Ngô Bình: “Ông cụ Hồ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể ông vậy? Có thể nói cho tôi biết không?”
Hồ Nam Thiên gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Sau đó ông ấy hỏi: “Ngô thần y, chỗ bùn đất mà tôi bảo Phi Vi mang đến cho cậu, cậu đã nhìn thấy chưa?”
Ngô Bình đáp: “Tôi đã thấy, cục đất vàng đó là một thứ rất nhiều tà khí. Nó đến từ đâu vậy?”
Hồ Nam Thiên: “Tôi già đến nhanh thế này là bởi vì đi qua một nơi, cục đất đó là tôi lấy từ nơi đó về!”
Chu Nhược Tuyết thở dài nói: “Một đồng nghiệp cảnh báo em là người đứng sau vụ này có thực lực ghê lắm nên em đừng nhúng tay vào”.
Ngô Bình nói: “Đúng là em nên tránh vụ này ra, cứ giao cho anh, em đừng xen vào nữa”.
Chu Nhược Tuyết không hề lo sợ nói: “Em là cảnh sát, sao phải sợ đám tội phạm ấy chứ?”
Ngô Bình không khỏi thán phục dũng khí của Chu Nhược Tuyết nên hỏi: “Em ở bên đội phòng chống ma tuý thế nào, có vất vả lắm không?”
“Bình thường, em tự chọn nên không thấy khổ đâu”.
Ngô Bình nhắc nhở: “Làm trong ngành này rất nguy hiểm, em phải cẩn thận đấy”.
Nói rồi, anh lấy một cái bình nhỏ ra rồi đổ một viên Đại Luyện Hình Đan cho Chu Nhược Tuyết: “Em uống đi, rất tốt cho sức khoẻ đấy”.
Chu Nhược Tuyết không phải người tu hành nên tò mò quan sát viên đan dược rồi hỏi: “Này, có phải uống viên thuốc này xong là em sẽ bất tỉnh nhân sự không đấy?”
Ngô Bình liếc cô ấy một cái: “Ừ, thế em có dám uống không?”
Nào ngờ Chu Nhược Tuyết nhét viên thuốc vào miệng rồi uống nước luôn, sau đó cô ấy nhìn Ngô Bình với ánh mắt kỳ lạ.
Ngô Bình giật mình, chỉ muốn giơ tay ra vuốt má cô ấy. Đúng lúc này, anh chợt cảm thấy gì đó rồi nhìn ra ngoài cửa.
Cửa bị đẩy mở, một người đàn ông mặc đồ đen đi vào, động tác của hắn rất nhanh, đã thế còn dùng khăn che mặt, chỉ lộ mỗi hai con mắt.
Hắn đóng cửa lại rồi lấy một con dao găm ra, không nói không rằng giơ ngay con dao trước mặt Chu Nhược Tuyết.
Chu Nhược Tuyết phản ứng nhanh nhạy, lập tức tóm lấy cổ tay hắn rồi bẻ gập.
Rắc!
Cổ tay của tên đó bị bẻ gãy, hắn hét lên đau đớn, nhưng lập tức ngậm miệng vì đã bị một tay của Ngô Bình bóp cổ.
Người hắn bị anh nhấc bổng lên không, hai chân quẫy đạp, mặt tím tái, thấy hắn sắp ngạt thở thì Ngô Bình ném xuống đất, rồi nói: “Ai sai anh đến đây?”
Khăn che mặt của người đàn ông rơi xuống, sau đó hoảng sợ nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là tông sư cảnh giới Thần?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Trả lời đúng trọng tâm, không đừng trách tôi là ác”.
Người đàn ông không dám phản kháng, tu vi của Ngô Bình quá cao, thực lực rất mạnh nên hắn không thể phản kích lại.
“Cậu bạn, cậu mạnh lắm, nhưng tôi khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng, họ mạnh hơn cậu tưởng nhiều”.
Ngô Bình: “Đó là việc của tôi, anh trả lời câu hỏi đi”.
Người đàn ông trầm mặc rồi đáp: “Chuyện này liên quan đến ông Liễu”.
Ngô Bình cau mày: “Liễu Trọng Hiên?”
Người đàn ông: “Đúng”.
Ngô Bình cười lạnh: “Liễu Trọng Hiên to gan đấy, dám qua mặt tôi! Về bảo với ông ta trong vòng một tiếng nữa phải đến gặp tôi, không thì tôi sẽ đến tận nhà rồi lấy mạng ông ta đấy”.
Dù Liễu Trọng Hiên nắm quyền quản lý tỉnh K, nhưng chưa là gì với Ngô Bình cả.
Lần trước, Phúc Vĩnh Lâm đến tìm Ngô Bình, kết quả bị người của Vân Tịch doạ cho sợ chạy mất dép, không biết chuyện lần này có liên quan đến hắn ta không nữa.
Người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, Ngô Bình không ngăn cả.
Chu Nhược Tuyết thở dài nói: “Ngô Bình, Liễu Trọng Hiên là ai?”
“Cao thủ Tiên Thiên của tỉnh K, người nắm quyền thật sự của tỉnh”.
Chu Nhược Tuyết biến sắc mặt nói: “Thế anh phải cẩn thận đấy, người này nghe vẻ nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình nói: “Em yên tâm, ông ta không là gì với anh đâu”.
20 phút sau, Triệu Học Phong đã đến, đôi bên chào hỏi vài câu rồi nói vào chuyện chính luôn: “Cậu Ngô, có nhiều chuyện nói qua điện thoại không tiện, cậu xem video này đi”.
Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi xem, sau đó anh đã nhìn thấy Tân Khai - em trai của Tân Nguyệt.
Tân Khai vào một người quỳ ở cổng, có một người thanh niên đang tát họ, mỗi người bị tát hơn chục cái. Tát xong, người đó vẫn chưa vui nên cầm cái mở rượu vang ở cạnh đó lên đâm vào mắt một người. Cái mở nút chai dài 20 phân, nó lập tức cắm sâu vào đầu của người kia, khiến người kia chết ngay tại chỗ.
Có mấy người ở phía sau lên xử lý hiện trường, Tân Khai sợ hãi rồi bị còng tay lại.
Xem xong, Ngô Bình cau mày nói: “Hung thủ là ai?”
Triệu Học Phong đáp: “Hắn tên là Liễu Thành Uy, có bố là một nhân vật lớn tên là Liễu Trọng Hiên, chắc cậu cũng nghe tên rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Bảo sao mà ngông thế, ra là con trai của vua thế giới ngầm ở Thạch Thành”.
Triệu Học Phong: “Cậu Ngô, tôi biết cậu rất giỏi, nhưng vẫn phải cẩn thận trong vụ án này”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Triệu, cảm ơn ông, nhưng ông cứ yên tâm, tôi có chừng mực. À, để tôi giới thiệu, đây là Chu Nhược Tuyết ở đội phòng chống tội phạm ma tuý, mong ông để mắt đến cô ấy một chút”.
Triệu Học Phong cười nói: “Hoa khôi của đội ấy đây mà, tôi nghe danh lâu rồi”.
Chu Nhược Tuyết ngại ngùng nói: “Thủ trưởng Triệu đừng nghe họ nói linh tinh ạ”.
Đôi bên trò chuyện thêm một lúc thì Triệu Học Phong ra về.
Tiễn Triệu Học Phong xong, Ngô Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Còn ba phút nữa”.
Một phút sau, cửa mở ra, một người đàn ông cao gầy khoảng 45 tuổi bước vào.
Ngô Bình nhìn người đó, ông ta có chiếc mũi diều hâu, mắt sâu, ông ta nhìn anh rồi chắp tay: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình hỏi: “Ông là Liễu Trọng Hiên à?”
Người đó chính là Liễu Trọng Hiên, ông ta đáp: “Đúng”.
Ngô Bình: “Dù chúng ta mới gặp nhau lần này, nhưng tôi đã nghe danh của ông lâu rồi, anh Phúc vẫn khoẻ chứ?”
Liễu Trọng Hiên chấn động rồi nói: “Vâng”.
Ngô Bình: “Lần trước tôi đã gặp anh ta rồi, ông có biết không?”
Liễu Trọng Hiên cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh túa ra: “Tôi có”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt, con trai ông là Liễu Thành Uy đã đánh chết người, sau đó vu vạ cho một người tên là Tân Khai. Ông về bảo cậu ta đi đầu thú đi, đương nhiên ông có thể không đồng ý”.
Liễu Trọng Hiên run lên rồi nói: “Xin cậu yên tâm, tôi sẽ bắt nó đi đầu thú”.
“Ông về đi”, Ngô Bình xua tay, không muốn nói nhiều với ông ta.
Liễu Trọng Hiên về ngay, ông ta đi rồi, Ngô Bình lại gọi thêm mấy món nữa rồi nói: “Nhược Tuyết, ăn thôi”.
Sau đó, anh vừa ăn vừa chờ tin.
Nửa tiếng sau, Triệu Học Phong đã gọi tới rồi nói với giọng kinh ngạc: “Cậu Ngô, Liễu Thành Uy tự ra đầu thú rồi, tôi đã cho người đến nhà giam để thả Tân Khai ra. Nếu không có gì sai lệch thì ba ngày nữa, cậu ấy sẽ được thả tự do”.
Ngô Bình: “Phiền ông rồi”.
Triệu Học Phong nói: “Cậu khách sao thế, việc tôi nên làm mà”.
Nhận được tin xong, Ngô Bình gọi ngay cho Cương Tử, để cậu ấy báo tin mừng cho Tân Nguyệt.
Ngô Bình định dẫn Chu Nhược Tuyết đi dạo, nhưng cô ấy lại nhận được điện thoại rồi về chấp hành nhiệm vụ.
Tiễn Chu Nhược Tuyết xong, Ngô Bình bỗng thấy chẳng có nơi nào để đi, Lục Nhiễm Trần đang ở cạnh Nạp Lan là cái chắc, anh không nên quấy rầy.
Anh ngẫm nghĩ rồi gọi cho Lý Quảng Long.
Thấy Ngô Bình gọi tới, Lý Quảng Long buông hai người đẹp ra rồi nghe máy: “Gọi anh muộn thế, có việc gì à?”
Chương 617: Hợp tác
Ngô Bình thở dài hỏi: “Anh Long, anh đang đâu đấy?”
“Anh đang ở nhà khác, chú muốn đến không?”
Nhà khác thường là nơi nuôi tình nhân, đương nhiên Ngô Bình không tiện đến đó nên nói: “Thôi, rảnh thì đến đây uống với em”.
Lý Quảng Long cười nói: “Được, anh đến ngay”.
Một lát sau, Ngô Bình đến quán của chị Thanh, Thu Nhi và Tiểu Tân không có ở đây, vì đang bận làm việc cho công ty của Khương Đông Thăng.
Hôm nay chỉ có chị Thanh và vài nhân viên ở quán. Thấy Ngô Bình tới, chị ta vui mừng rồi xếp phòng tốt nhất cho anh.
Quán nay không đông lắm, chờ Lý Quảng Long đến, chị Thanh ngồi luôn xuống uống với họ mấy chén.
Ngô Bình hỏi thăm tình hình làm ăn của chị ta rồi lại hỏi chuyện của Khương Đông Thăng.
Không lâu sau, Ngô Bình nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có một cô gái đi vào. Nhìn thấy cô ấy, Ngô Bình ngẩn ra, vì đó chính là Vạn Lộ Khả mà anh từng gặp một lần.
Vạn Lộ Khả mặc một chiếc váy dạ hội, mắt ướt, một bên má sưng vù, chiếc váy cũng rách tơi tả.
Chị Thanh kinh hãi hỏi: “Lộ Khả, em sao thế?”
Vạn Lộ Khả lạnh lùng nói: “Chị, em không sao, cho em mượn xe chị một lát”.
Sau đó, cô ấy liếc nhìn sang Ngô Bình.
“Là anh à?”, Vạn Lộ Khả ngạc nhiên hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Chào người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngồi xuống làm chén không?”
Vạn Lộ Khả do dự rồi gật đầu: “Được”.
Ngô Bình rót cho cô ấy một chén rồi nói: “Cô không uống được loại rượu này ở nơi khác đâu”.
Vạn Lộ Khả rất chịu chơi, ngửa cổ uống cạn chén rượu, sau đó cô ấy hà một hơi rồi nói: “Rượu triều Minh à?”
Ngô Bình ngạc nhiên rồi dựng ngón tay cái: “Sành đấy!”
Đây là rượu mà Lạc Trường Sinh cho anh, đính là rượu ủ từ triều Minh.
Vạn Lộ Khả cười nói: “12 tuổi, tôi đã chuốc say cả ông nội rồi”.
Ngô Bình: “Nào, tôi mời cô một chén”.
Cứ thế, bọn họ uống hết rượu từ bao giờ không hay.
Vạn Lộ Khả không có tu vi, nhưng càng uống thì mắt càng sáng, không hề có dấu hiệu say chút nào.
Lý Quảng Long cũng phải ngả mũ thán phục rồi nói: “Em gái, em uống siêu thật đấy, anh phục!”
Vạn Lộ Khả thờ ơ nói: “Tiếc là đây sẽ là lần cuối cùng tôi uống rượu”.
Ngô Bình hỏi: “Cô gặp chuyện gì à?”
Vạn Lộ Khả đáp: “Ừ, trước kia tôi không chịu khuất phục, nhưng giờ đành phải gật đầu thôi”.
Nói xong, cô ấy lại ngửa cổ lên uống cạn chén.
Ngô Bình chỉ biết một chút về chuyện của cô ấy nên nói: “Nếu gặp chuyện gì phiền phức thì cứ nói với tôi”.
Vạn Lộ Khả thở dài: “Anh Ngô, cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi. Nhưng lần này, không ai giúp được tôi đâu”.
Lý Quảng Long bật cười nói: “Cô em, người khác thì không, nhưng chú em anh thì vô tư nhé. Em biết chú ấy là ai không?”
Vạn Lộ Khả sững người: “Là ai?”
Lý Quảng Long: “Ngoài tỉnh K thì anh không dám nói, chứ nội trong phạm vi tỉnh này thì chú em của anh là số một”.
Ngô Bình lắc đầu: “Anh Long, đừng tâng bốc em thế”.
Vạn Lộ Khả nhìn Ngô Bình: “Anh có biết thân phận của tôi không?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã nghe kể về chuyện nhà cô rồi, ông nội cô là Vạn Trung Lương. Trước khi mất, ông ấy đã giao cho cô một phần ba tài sản, lần này cô về nước là để vực dậy Đông Sơn”.
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Đúng, tôi cứ tưởng mình làm được, nhưng giờ mới hay mình chẳng làm được gì cả”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Rốt cuộc là ai đã gây chuyện với nhà cô, cô biết không?”
“Còn rượu không?”, cô ấy hỏi.
Trên xe Ngô Bình còn một vò nữa, anh nhờ chị Thanh đi lấy hô rồ lại rót cho Vạn Lộ Khả.
Vạn Lộ Khả uống tiếp rồi kể: “Sau khi ông tôi mất, bà nội đã dẫn tôi ra nước ngoài. Bà bảo ông tôi bị người ta hại chết, hung thủ là một thế lực rất mạnh tên là Thần Huy”.
Thần Huy? Ngô Bình giật mình, anh từng nghe Từ Bá Nhân nhắc đến tổ chứ bí ẩn này, vì chính ông ấy cũng là một thành viên của tổ chức.
“Mục đích của họ là gì? Vì tiền ư?”, anh hỏi.
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Bà tôi bảo ban đầu, ông tôi chính là quân cờ mà họ chọn, khi thời cơ đến, họ kiếm được một khoản, còn ông tôi thì chết thay”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Bảo sao Thần Huy không muốn cô quay lại, chắc họ muốn lấy nốt một phần ba cổ phần của cô đấy”.
Vạn Lộ Khả nghiến răng: “Tôi không cho họ được như ý đâu”.
Dứt lời, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Tôi sẽ tặng cổ phần cho anh, anh dám nhận không?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Tặng cho tôi ư?”
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Anh từng cứu tôi, hơn nữa tôi thấy anh có khả năng nắm giữ chúng”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Tôi có một ý kiến khác, cô có muốn nghe không?”
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Anh nói đi”.
Ngô Bình: “Dự án Giang Nam Thành dự kiến sẽ phải đầu tư hết 300 tỷ trong 10 năm đầu. Có người đã tính được rằng giá đất của Giang Nam Thành tính thêm các toà kiến trúc nữa phải lên đến 400 tỷ. Mấy năm gần đây, ngân hàng vẫn muốn bán đấu giá Giang Nam Thành, nhưng vì quy mô quá lớn và tổng giá trị quá cao nên chưa làm được”.
“Nếu chúng ta có thể mua nốt hai phần ba cổ phần còn lại rồi tiếp tục khai phá thì kiểu gì cũng kiếm to”.
Vạn Lộ Khả cười trừ: “Khai phá Giang Nam Thành cũng từng là mong muốn của tôi, nhưng sau nhiều lần thử sức, tôi phát hiện mình không làm được”.
Ngô Bình nói: “Giờ khác rồi, có tôi giúp cô mà”.
Vạn Lộ Khả nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh Ngô, anh giúp được tôi ư?”
Ngô Bình: “Tôi sẽ giúp cô trong âm thầm và đầu tư tiền cho cô. Ngoài ra, tôi còn mời một nhân vật lớn hợp tác với cô, tu vi của người này cao lắm, Thần Huy không dám động đến đâu”.
Ngô Bình đang nhắc đến người anh kết nghĩa Lục Nhiễm Trần của mình.
Vạn Lộ Khả sáng mắt lên nói: “Anh Ngô, điều kiện của anh là gì?”
Ngô Bình: “Chúng ta bắt tay mua nốt cổ phần của Giang Nam Thành, tôi bỏ tiền nên được nắm quyền, được không?”
Vạn Lộ Khả không chút do dự mà đồng ý ngay: “Được”.
Ngô Bình nâng chén: “Quyết định thông minh đấy, cạn!”
Lý Quảng Long nhìn mà thèm: “Không có phần của anh à?”
Ngô Bình cười nói: “Lát em sẽ cho anh thêm hai công thức thuốc nữa”.
Lý Quảng Long mừng rỡ: “Được!”
Sau đó, Ngô Bình gọi cho Lục Nhiễm Trần, điện thoại vang lên giọng ông ấy: “Gọi anh có việc gì thế? Anh đang bận lắm”.
Ngô Bình: “Có một người đẹp muốn cùng đi ăn với anh, anh đi không?”
Chương 618: Đòi nợ
Lục Nhiễm Trần: "Ta sẽ lập tức tới ngay".
Ngô Bình: "Đại ca, nếu anh đang bận thì không phải đến đâu".
Lục Nhiễm Trần: "Bớt phí lời đi, nổ địa chỉ".
Khoảng hai mươi phút sau, Lục Nhiễm Trần đã đến nơi. Ngô Bình giới thiệu Vạn Lộ Khả với ông ấy: "Đại ca, có chuyện này em muốn nhờ anh. Công ty của chúng ta sắp tới sẽ hợp tác với cô chủ Vạn, sau này anh hãy phụ trách đảm bảo an toàn cho cô ấy".
Lục Nhiễm Trần thấy Vạn Lộ Khả vừa trẻ vừa đẹp thì trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức đáp: "Sư đệ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho cô chủ Vạn!"
Ngô Bình: "Cô chủ Vạn, sau này có đại ca tôi rồi, sẽ không kẻ nào dám làm hại cô. Nếu có bất cứ vấn đề gì, cô cũng có thể liên lạc với tôi".
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ô tô phanh gấp. Nghe thấy âm thanh này, đột nhiên Vạn Lộ Khả trở nên lo lắng, nói: "Bọn chúng tìm thấy tôi rồi!"
Ngô Bình hỏi: "Ai cơ?"
Vạn Lộ Khả: "Đám người nhà họ Tiền".
Ngô Bình lập tức nhớ ra gã đàn ông tên là Tiền Tiến lần trước. Anh hỏi: "Kẻ đó tên là Tiền Tiến phải không?"
Vạn Lộ Khả: "Đúng vậy, bố hắn ta tên là Tiền Trường Hào, từng là quản gia nhà tôi. Năm đó ông nội tôi linh cảm được mình sắp có chuyện chẳng lành nên đã đem một số cổ vật quý hiếm mà mình sưu tầm được giao cho bố tôi bảo quản. Bố tôi sau đó lại đưa cho người quản gia tên Tiền Trường Hào này cất giữ. Sau này bố mẹ tôi đều mất trong tai nạn giao thông, Tiền Trường Hào đã chiếm luôn số cổ vật đó làm của riêng".
"Trước đó tôi đã muốn tìm gặp Tiền Trường Hào để đòi lại số cổ vật này, nhưng ông ta cứ tránh mặt tôi. Lần trước nếu không phải có anh ra tay tương trợ thì e rằng tôi đã chết trong tay bọn chúng".
Ngô Bình không coi đám người nhà họ Tiền này là cái đinh gì. Anh bình thản ngồi đó chờ đám người kia kéo đến.
Nửa phút sau, một đám người lao vào trong. Kẻ đi đầu chính là Tiền Tiến - gã đàn ông lần trước đi ăn cơm cùng Vạn Lộ Khả.
Tiền Tiến cười âm hiểm, nói: "Lộ Khả, tôi có ý tốt mời cô tham gia vũ hội, sao ngang đường cô lại chạy mất vậy?"
Vạn Lộ Khả lạnh lùng đáp: "Tiền Tiến, những món đồ nhà họ Tiền các người trộm cắp, tôi đã đem tặng cho người khác rồi".
Tiền Tiến sững lại: "Tặng cho người khác?"
Vạn Lộ Khả đáp: "Đúng vậy, chính là anh Ngô Bình đây".
Ngô Bình như cười như không, đáp: "Lộ Khả, cô thực sự có ý tặng lại cho tôi sao?"
Vạn Lộ Khả cười đáp: "Hai chúng ta đã hợp tác thì tôi phải thể hiện chút thành ý chứ".
Vạn Lộ Khả thừa biết với khả năng của mình, chắc chắn không thể lấy lại những món cổ vật đó. Vậy thì thà làm một việc hợp tình hợp lý là tặng cho Ngô Bình còn hơn là để nhà họ Tiền được lợi. Với năng lực của Ngô Bình, nói không chừng sẽ có cách lấy lại những món đồ đó.
Ngoài ra, đây cũng là một bài kiểm tra nhỏ. Nếu đến nhà họ Tiền nhỏ nhoi mà Ngô Bình cũng không đối phó nổi thì sao có thể là đối thủ của Thần Huy?
Ngô Bình: "Cô chủ Vạn, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa".
Anh đứng dậy, đi về phía Tiền Tiến. Lập tức hai kẻ luyện kungfu lao ra từ sau lưng Tiền Tiến. Bọn chúng đang định ra tay với Ngô Bình thì đột nhiên mặt biến sắc. Một khí tức khiến bọn chúng sợ hãi toát ra từ trên người Ngô Bình, đó chính là Quyền Ý của anh!
Lúc này, hai tên kia như chuột đồng gặp mèo hoang, không dám cử động, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tiền Tiến chẳng có tu vi, nhưng lúc này cũng run như giẽ. Trước mắt anh ta, Ngô Bình như thần như Phật, khiến anh ta sợ hãi chỉ dám ngước nhìn.
Anh ta run rẩy hỏi: "Anh... anh là ai?"
Ngô Bình: "Tôi đương nhiên là chủ nợ của anh. Anh nghe thấy rồi đấy, cô chủ Vạn đã chuyển nhượng số cổ vật đó cho tôi".
Tiền Tiến nuốt nước bọt, đáp: "Có biết tôi là ai không cả? Bố tôi quen biết rất nhiều quan chức, anh không động vào tôi được đâu!"
Ngô Bình vỗ vỗ mặt anh ta, đáp: "Việc này không đến lượt anh quyết, đưa tôi đi gặp bố anh".
Lúc nói câu này, Ngô Bình dùng thuật thôi miên khiến đầu óc Tiền Tiến không còn tỉnh táo. Anh ta ngoan ngoãn nghe lời Ngô Bình.
Đoàn người lên chiếc xe bên ngoài, đi tới nhà họ Tiền.
Lúc này Tiền Trường Hào đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ sưa, trong tay mân mê một món đồ sứ, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện.
Mười năm trước, ông ta chỉ là một tay quản gia ở nhà họ Vạn. Nhưng tất cả những món đồ có giá trị của gia tộc này đều giao cho ông ta bảo quản. Sau này nhà họ Vạn gặp biến, ông chủ và cậu chủ đều chết nên số tài sản đó ông ta đã chiếm làm của riêng.
Ông ta đem bán một số món, kiếm được khoảng mấy tỷ tệ, sau đó dùng tiền kiếm được để làm ăn, dần gây dựng nên cơ nghiệp. Giờ nhà họ Tiền của ông ta đã là gia tộc giàu có, tài sản lên tới chục tỷ tệ!
Tiền Trường Hào cẩn thận đặt món đồ sứ kia xuống, chuẩn bị vào trong kho xem xét một lượt. Mười năm nay, ngày nào ông ta cũng phải vào trong kho xem lại số cổ vật mà mình cất giữ. Nếu không được nhìn thấy chúng thì ông ta ngủ không ngon giấc bởi đến tận bây giờ ông ta vẫn cảm thấy hiện thực này giống như một giấc mơ vậy.
Còn chưa đi tới nhà kho, ông ta đã nghe tiếng con trai Tiền Tiến của mình vọng vào từ ngoài sân. Ông ta đột nhiên cảm thấy rất bực mình liền đi ra cổng, quát lớn: "Ồn ào cái gì đấy?"
Dứt lời, ông ta sững người bởi Tiền Tiến đưa một đám người lạ mặt và cả Vạn Lộ Khả về nhà.
Mặt ông ta sầm lại, nói: "Tiểu Tiến, con đưa Vạn Lộ Khả về đây làm gì? Không phải đã nói xử lý gọn ghẽ ở ngoài rồi sao?"
Tiền Tiến mặt trắng bệch, giong run rẩy đáp: "Bố, vị này là cậu.... cậu chủ Ngô".
Ngô Bình cười đáp: "Quản gia Tiền, để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Ngô Bình. Cô chủ Vạn đây đã nhượng lại số cổ vật năm xưa bố cô ấy nhờ ông bảo quản cho tôi. Tôi tới để lấy đồ".
Tiền Trường Hào thoáng sững sờ, sau đó cười lạnh đáp: "Đến lấy đồ? Cậu nghĩ mình là ai? Lập tức cút ra khỏi nhà tôi ngay! Nếu không tôi sẽ cho cậu nếm mùi đau khổ!"
Dứt lời, từ sau lưng ông ta, mười mấy tên bảo vệ, tên nào tên nấy lực lưỡng như hòn non bộ lao lên. Ông ta làm ăn lớn, mỗi năm ít cũng phải có hai tỷ tệ lợi nhuận. Cho nên, đám vệ sĩ ông ta mời đều tinh thông võ nghệ.
Ngô Bình mặt điềm nhiên, bước về phía trước ba bước. Mỗi bước của anh, nền đá dưới chân đều "rầm" một tiếng, sau đó là một vết chân in lên đá. Tổng cộng trên nền đá có ba vết chân sâu chừng ba milimet, vô cùng rõ ràng.
Phải biết rằng nền sân nhà họ Tiền dùng loại đá dày tới ba mươi milimet để lát. Ngô Bình có thể in vết chân lên nền đá, nhưng lại không làm nứt đá, điều đó khiến đám vệ sĩ kia đều vô cùng kinh ngạc.
Mười mấy tên vệ sĩ lùi về sau như một phản xạ, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Có một tên khá to gan, lao về phía trước chắp tay nói với Ngô Bình: "Tại hạ là Đổng Đại Hải của Thạch Thành, xin hỏi quý danh của vị bằng hữu đây?"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Một kẻ tu luyện đến cảnh giới Khí vẫn chưa đủ tư cách để biết tên tôi. Việc ở đây không liên quan đến các người, lui xuống đi”.
Đám vệ sĩ kia không dám ho he, tên nào tên nấy vội vã “quay xe”. Chẳng còn cách nào, chênh lệch về sức mạnh là quá lớn, đối phương ít nhất cũng phải là cao thủ Tiên Thiên, có thể giết họ như giết gà. Ở lại đây thì khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Chỉ trong nháy mắt, đám vệ sĩ đã chuồn sạch, Tiền Trường Hào sững sờ, kinh ngạc nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Ngô Bình đáp: “Tôi họ Ngô, tên Ngô Bình”.
Tiền Trường Hào nghiến răng đáp: “Đừng có ép người quá đáng. Tôi cũng quen không ít cao nhân đâu!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Ồ, vậy ông nói xem ông quen những ai?”
Tiền Trường Hào đảo mắt, đáp: “Tôi quen đệ nhất cao thủ của Thạch Thành - Chu Phật Sinh”.
Ngô Bình lắc đầu hỏi: “Chu Phật Sinh là người mạnh nhất ông có thể nghĩ ra sao? Đáng tiếc ông chọn nhầm người rồi, vài tháng trước ông ta đã bị tôi đánh đuổi khỏi Thạch Thành, giờ vẫn đang lưu lạc ở bên ngoài”.
Tiền Trường Hào kinh ngạc: “Cậu đánh đuổi Chu Phật Sinh?”
Lý Quảng Long cười lạnh: “Chu Phật Sinh là cái thá gì? Còn không xứng xách giày cho cậu ấy. Họ Tiền kia, bớt phí lời đi. Đã ăn cướp của nhà người ta lại còn định giết người diệt khẩu. Đúng là đáng chết!”
Tiền Trường Hào liên tục lùi về phía sau đáp: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Ngô Bình nhìn ông ta như một kẻ thiểu năng, gằn giọng: “Ông nghĩ mình có cơ hội để báo cảnh sát hay sao?
Chương 619: Sức mạnh đáng kinh ngạc
Lý Quảng Long cười đáp: “Họ Tiền kia, chắc ông cũng biết thủ đoạn tàn độc của giang hồ rồi, đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngoan ngoãn phối hợp đi thì chúng tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông. Nếu ông vẫn không biết tốt xấu thì đừng nói là các anh em tôi, đến tôi cũng có thể xử lý ông đấy!”
Tiền Trường Hào không cam tâm, số bảo vật đó ông ta khó khăn lắm mới lấy được, sao có thể để nó dễ dàng rơi vào tay kẻ khác? Đột nhiên ông ta rút từ thắt lưng ra một khẩu súng chỉ vào Ngô Bình quát: “Đừng có qua đây, nếu không tôi sẽ bắn!”
Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Khẩu súng trong tay ông bắn ra viên đạn có tốc độ bay là bốn trăm mét một giây. Với tốc độ đó thì không giết nổi tôi”.
Nói rồi, anh lại bước lên một bước. Tiền Trường Hào vô cùng lo sợ, vội vã kéo chốt an toàn của khẩu súng.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, viên đạn bay về phía bụng Ngô Bình. Mọi người còn chưa kịp định thần thì Ngô Bình đã đưa tay chắn trước bụng.
Viên đạn xé gió bay tới cũng bị Ngô Bình nhanh như cắt chộp lấy. Tốc độ của anh có thể ngang với tốc độ của âm thanh, một viên đạn đương nhiên không là gì.
Anh xoè tay ra, một viên đạn nằm gọn trong lòng bàn tay. Sau đó anh búng nhẹ một cái, viên đạn lại bay đi.
“Cạch!”
Viên đạn va vào khẩu súng, khẩu súng lập tức rời ra thành từng mảnh linh kiện nhỏ rồi rơi xuống đất.
Tiền Trường Hào giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Còn bắt được cả đạn thì đâu phải là người nữa?
Tiền Tiến và mấy người Lý Quảng Long cũng sững sờ. Lý Quảng Long thốt lên: “Quá đỉnh! Chú em, tay không bắt đạn mới ghê chứ!”
Ngô Bình nhìn Tiền Trường Hào: “Tôi đếm đến ba, nếu ông không chịu phối hợp thì tôi sẽ ra tay!”
Tiền Trường Hào biết mình đã cùng đường, trước mặt nhân vật đáng sợ như thế này ông ta có giở trò gì cũng vô ích. Ông ta thở dài nói: “Được, tôi sẽ đưa!”
Lý Quảng Long gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức có mấy chiếc xe chở hàng tới đỗ trước cửa nhà họ Tiền. Sau đó Lý Quảng Long đích thân đưa người vào trong kho lấy đồ, gói từng món lại chất lên xe.
Vạn Trung Lương năm xưa là một nhân vật có tiếng tăm, ông ấy sưu tầm rất nhiều món đồ quý giá. Ngô Bình đếm sơ sơ thấy có hơn ba nghìn món.
Nhiều đồ như vậy nên phải chuyển tới năm giờ sáng mới xong.
Trong phòng khách, Ngô Bình nói với Tiền Trường Hào: “Quản gia Tiền, ông có được cơ nghiệp như hôm nay, hẳn là đã bán đi rất nhiều món đồ rồi phải không? Nói cho tôi nghe ông đã bán bao nhiêu món, tốt nhất đừng có lừa tôi”.
Tiền Trường Hào mặt xám ngoét đáp: “Tôi đã bán hơn ba trăm món, kiếm được chừng hai tỷ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được, ông đưa tôi năm tỷ tệ, hai chúng ta coi như không ai nợ ai nữa”.
“Cái gì? Năm tỷ tệ?”, Tiền Trường Hào thiếu điều nhảy lên. Tổng gia sản của ông ta cũng chỉ có hơn mười tỷ.
Ngô Bình cười lạnh: “Sao vậy? Không muốn sao?”
Tiền Trường Hào sao đó lại cúi đầu cắn răng đáp: “Tôi sẽ đưa”.
Thực ra nhà họ Tiền không có nhiều tiền mặt đến vậy, trong nháy mắt lấy ra năm tỷ là chuyện không tưởng. Cho nên ông ta đưa trước một tỷ tệ tiền mặt, số vàng bạc châu báu trị giá năm trăm triệu tệ. Số tiền còn lại thì thế chấp tài sản đứng tên nhà họ Tiền.
Những sản nghiệp này gồm có cổ phần ……..
Những việc vụn vặt đó anh nhờ Đường Tử Di tới xử lý nốt giúp.
Đường Tử Di đưa tới một nhóm kế toán và luật sư chuyên nghiệp để hai bên tiến hành chuyển giao tài sản. Toàn bộ số tài sản thu được sẽ được chuyển vào công ty Bắc Thần mới thành lập của ngô Bình.
Hiện tại, toàn bộ cổ phần dự án vịnh Bạch Long, cổ phần nhà máy thuốc, cổ phần nhà máy hóa chất,… của Ngô Bình đều đã được chuyển vào công ty Bắc Thần. Pháp nhân của công ty là Đường Tử Di, đại cổ đông là Ngô My, Trương Lệ, Ngô Bình và Lục Nhiễm Trần.
Hơn ba nghìn món cổ vật còn lại, Đường Tử Di phái người đưa tới biệt thự Vân Đỉnh. Những món đồ này qua mười năm đã tăng giá lên không ít, tính sương sương cũng phải được ba bốn chục tỷ tệ.
Thấy tài sản của mình thi nhau đội nón ra đi, tiền trường hào lúc này mặt vô cùng khó coi. ông ta chỉ muốn khóc một trận thật to.
ngô Bình nói: “tiền trường hào, với tất cả việc xấu ông đã làm, đáng lẽ ra tôi phải trừng phạt ông thật nặng. có điều cô chủ Vạn là người tốt, bảo tôi đừng truy cứu nữa. sau này ông liệu liệu mà sống cho tốt, làm nhiều việc thiện vào”.
Tiền Trường Hào mặt trắng nhệch đáp: “Vâng, nhất định rồi”.
buổi trưa đoàn người tới chỗ ở của Lý Quảng Long. Ngô Bình nhân cơ hội này giới thiệu cho Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả làm quen với nhau.
“Tử Di, bọn anh đang định khởi động lại dự án khu đô thị Giang Nam Thành, nhà họ Đường có muốn tham gia không?”
Đường Tử Di đáp: “Không phải anh nói dự án này không làm được sao?”
Ngô Bình: “Thời thế đổi thay, khi đó không được nhưng giờ thì được”.
Đường Tử Di cười nói: “Nếu đã làm được thì em đương nhiên muốn tham gia”.
Ngô Bình: “Anh định chia cho em ba mươi phần trăm cổ phần, Vạn Lộ Khả hai mươi phần trăm, công ty Bắc Thần năm mươi phần trăm. Sau này sẽ phải đầu tư thêm rất nhiều tiền, nhà họ Đường xoay vốn có vấn đề gì không?
Đường Tử Di: “Không vấn đề gì. Tháng trước biệt thự Vọng Nguyệt ở Hải Thành đã khai trương, hiện đã bán bốn mươi phần trăm cổ phần, thu lại bốn mươi lăm tỷ tệ. Dự kiến tháng sau có thể thu lại khoảng một trăm mười tỷ tệ. Sau khi trả hết các khoản nợ, sẽ còn lại khoảng bảy mươi tỷ tệ”.
Ngô Bình gật đầu: “Dự án khu đô thị Giang Nam Thành là dự án lớn, ít thì cũng phải ba đến năm năm mới hoàn thành. Đến lúc đó số tiền thu được từ dự án vịnh Bạch Long đã thu lại được hết. Nhà máy thuốc cũng bắt đầu có lãi, tiền vốn đối với anh có lẽ cũng không thành vấn đề”.
Đường Tử Di cười đáp: “Không sai. Nhắc tới nhà máy thuốc, buổi chiều chúng ta tiện tới công xưởng xem đi. Nhà xưởng của chúng ta đã đến giai đoạn hoạt động thử rồi”.
Lý Quảng Long vội vã nói: “Tôi nói này người anh em, mau đưa phương thuốc mới cho tôi”.
Đường Tử Di cười đáp: “Anh Long, vốn dĩ nhà máy thuốc của chúng ta có kiếm được tiền hay không, kiếm được bao nhiêu tiền toàn bộ đều phụ thuộc vào công thức thuốc của Ngô Bình phải không?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Đúng vậy”.
Đường Tử Di: “Nhưng Ngô Bình hiện chỉ nắm hai mươi phần trăm cổ phần, tôi thấy như vậy vẫn hơi ít. Hay là thế này đi, chúng ta mỗi người nhường lại thêm một ít cổ phần cho anh ấy?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Không vấn đề gì. Chỉ cần có công thức thuốc tốt thì tôi có thể nhượng lại mười lăm phần trăm cổ phần”.
Đường Tử Di cười đáp: “Vậy tôi cũng nhượng lại mười phần trăm cổ phần”.
Ngô Bình lại đáp: “Cứ để như hiện tại thì tốt hơn”.
Đường Tử Di: “Không được, anh phải nắm nhiều cổ phần mới đúng”.
Lý Quảng Long cũng cười, nói: “Không sai. Người anh em, nếu như không có công thức thuốc của chú thì nhà máy không thể nào kiếm được tiền. Chú không cần phải khách sáo như vậy”.
Hai người kia cứ kiên quyết mãi nên Ngô Bình đành phải đồng ý.
Sau khi chuyển giao cổ phần, Ngô Bình nắm tổng cộng bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Lý Quảng Long nắm ba mươi lăm phần trăm cổ phần còn Đường Tử Di nắm hai mươi phần trăm cổ phần.
Nhà máy thuốc này đầu năm đã được Lý Quảng Long đổi tên thành công ty Long Huy, năm ngoái doanh thu vào khoảng ba mươi tỷ tệ, lợi nhuận mười hai tỷ tệ. Năm nay dù không phát hành thuốc mới thì doanh số cũng vượt bảy mươi tỷ, lợi nhuận hơn ba mươi tỷ tệ.
Nếu thuốc mới được phát hành ra thị trường thì doanh số sẽ vượt qua một trăm tỷ. Theo kế hoạch của Lý Quảng Long, ba năm sau công ty sẽ lên sàn chứng khoán, dự đoán giá trị sẽ trên trăm tỷ tệ.
Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả tiếp tục bàn bạc kỹ hơn về chuyện hợp tác. Còn Ngô Bình thì đi tới phòng đọc sách của Lý Quảng Long chuẩn bị viết công thức thuốc mới.
Có thể trở thành một bài thuốc mà tất cả mọi người có thể sử dụng thì khó, bởi không chỉ phải đảm bảo công hiệu của thuốc mà giá cả cũng không được quá cao.
Suy nghĩ một lát, anh quyết định phát triển một phiên bản nâng cấp của phiên bản thuốc trước đó. Anh nghiên cứu một loại thuốc có tác dụng cải thiện mạch máu não khá tốt.
Phương thuốc ban đầu được đổi tên thành…… Phương thuốc mà Ngô Bình mới phát triển có dược lực mạnh, có tác dụng kéo dài tuổi thọ nhất định. Sử dụng lâu dài sẽ có tác dụng phòng chống tụ máu não, chảy máu não và các bệnh phổ biến liên quan đến mạch máu não thường gặp.
Cho nên anh đã đặt tên cho loại thuốc mới này là …… Đương nhiên, giá của loại thuốc này cũng đắt hơn, mỗi hộp khoảng hai nghìn tệ.
Sau khi viết xong công thức anh liền bảo Lý Quảng Long theo đơn mà làm thuốc, sau đó anh sẽ đích thân thử thuốc.
Chương 620: Phương thuốc mới
Trong lúc đợi Lý Quảng Long thu thập dược liệu thì anh viết phương thuốc thứ hai, thuốc này chủ yếu chữa bệnh tiểu đường tuýp hai. Thuốc có khả năng chữa khỏi hoặc ít nhất là cải thiện tình trạng của bệnh nhân.
Trên thế giới có hơn bốn trăm triệu người mắc bệnh tiểu đường, trong nước có tới hơn một trăm triệu người nên đầu ra cho loại thuốc này không thành vấn đề.
Sau khi anh viết xong công thức thuốc thứ hai, người của Lý Quảng Long đã đưa dược liệu tới. Ngô Bình lập tức lấy ra mấy loại dược liệu rồi bắt đầu phối theo tỷ lệ.
Sau mười lăm công đoạn, từ hai mươi ba loại dược liệu ban đầu đã chiết xuất ra được một ít chất lỏng. Sau đó chất lỏng này được cho vào một cái bình, đun nóng lên để các thành phần có công hiệu ở bên trong phản ứng với nhau và tạo ra dược lực cuối cùng của sản phẩm.
Cuối cùng, sau khi được đun ở nhiệt độ thích hợp, chất lỏng kia từ màu xanh lam nhạt chuyển thành màu xanh lá cây đậm, mùi thơm đậm của thuốc lan ra khắp nơi.
Ngô Bình lập tức cầm chiếc bình đựng chất lỏng kia lên, rót vào cái bát sứ đã chuẩn bị sẵn trước đó. Anh nâng bát sứ lên uống một ngụm, dược lực của thuốc nhanh chóng được hấp thu qua kinh mạch của anh.
Anh nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận công hiệu của thuốc. Nhưng không lâu sau đó, Ngô Bình chợt cau mày lại.
Lý Quảng Long vô cùng lo lắng, hỏi: “Chú em sao vậy?”
Ngô Bình: “Hiệu quả thì có đấy, có điều kém hơn em dự định một chút. Phương thuốc này vẫn còn phải điều chỉnh”.
Sau đó, Ngô Bình đưa cho Lý Quảng Long phương thuốc chữa bệnh tiểu đường rồi bảo anh ta đi bốc thuốc. Ngô Bình thì tiếp tục nghiên cứu lại phương pháp luyện loại thuốc đầu tiên.
Trong lúc Ngô Bình đang bận bịu thì Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả đang ở trong phòng khách bàn về dự án khu đô thị Giang Nam Thành. Hai cô gái đã bàn xong các chi tiết của dự án, giờ họ đang bắt đầu chuyển sang chủ đề mỹ phẩm và giày dép. Chẳng bao lâu sau, vợ Lý Quảng Long cũng nhập hội. Người ta nói ba người phụ nữ là thành một cái chợ quả không sai, nhà Lý Quảng Long đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này Ngô Bình cũng đã thử luyện lại loại thuốc kia vài lần, cuối cùng cũng luyện ra được loại thuốc có tác dụng như anh mong muốn. Sau đó anh ghi lại toàn bộ quá trình luyện thuốc, đưa cho Lý Quảng Long bảo anh ta sai người thực hành một lần.
Lý Quảng Long đã có kinh nghiệm từ lần trước nên ngay lập tức tìm được một vài chuyên gia, bảo họ luyện thử loại thuốc mới này. Ngô Bình đã ghi lại rất rõ cách luyện, môi trường luyện thuốc cho nên giờ họ làm theo cũng rất dễ dàng.
Chín giờ tối hôm đó, xưởng thuốc gửi tới một mẫu thuốc luyện theo phương pháp mà Ngô Bình chỉ.
Ngô Bình uống một ngụm, cảm thấy loại thuốc này có thể đạt tới 90% hiệu quả mà anh yêu cầu. Mặc dù chưa thể coi là hoàn hảo, nhưng vẫn nằm trong mức độ cho phép của anh.
Thấy Ngô Bình đã công nhận loại thuốc này, Lý Quảng Long vô cùng phấn khởi nói: “Chú em, chúng ta đã có nhà xưởng như hiện tại, giờ chỉ cần mua thêm một số máy móc là có thể sản xuất hàng loạt rồi!”
Ngô Bình: “Tiền dược liệu khá đắt, cho nên mỗi hộp bán giá hai nghìn tệ là khá hợp lý”.
Lý Quảng Long cười đáp: “Hiện giờ anh sẽ lập tức cho sản xuất thử, tranh thủ đến năm sau sẽ sản xuất hàng loạt. Ba tháng sau chúng ta sẽ nâng sản lượng mỗi ngày lên tới một trăm nghìn hộp".
Một trăm nghìn hộp một ngày thì doanh thu mỗi ngày sẽ là hai trăm triệu tệ, còn doanh thu một năm là bảy mươi tỷ tệ.
Lý Quảng Long vô cùng phấn khích, mắt sáng như đèn pha bởi giờ khoảng cách giữa anh ta và gia sản hàng trăm tỷ ngày càng gần hơn.
Ngô Bình: “Việc này cứ làm từ từ, không cần phải vội nâng sản lượng”.
Lý Quảng Long đáp: “Sản phẩm đời đầu của chúng ta được đánh giá rất tốt, sản phẩm mới này sau khi bán ra chắc chắn sẽ không phải lo vấn đề tiêu thụ”.
Ngô Bình: “Tạm thời chúng ta cứ làm loại thuốc số một này trước đi, còn loại thuốc tiểu đường em vẫn phải nghiên cứu điều chỉnh thêm”.
Nghiên cứu phương thuốc mới và cải tiến một phương thuốc cũ quá trình không giống nhau. Nghiên cứu thuốc mới đương nhiên có độ khó cao hơn nên cần phải nghiên cứu một thời gian nhất định.
Sau khi vất vả cả một ngày, lúc này họ mới được ăn cơm. Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả ăn cơm cùng Ngô Bình, tranh thủ bàn với anh về dự án khu đô thị Giang Nam Thành.
Kế hoạch của Vạn Lộ Khả là cô ấy sẽ đứng ra đấu thầu hai phần ba số cổ phần còn lại của dự án Giang Nam Thành. Như vậy cô ấy sẽ có được 100 % cổ phần của dự án. Sau đó, cô ấy sẽ hợp tác với nhà họ Đường và công ty Bình Thần cùng nhau phát triển dự án này.
Thứ hai, công ty Bình Thần sẽ chiếm 50% cổ phần, tập đoàn Đường Thị chiếm 30%, còn Vạn Lộ Khả thì chiếm 20%.
Nhưng điều rủi ro nhất là trong quá trình đấu giá dự án này, tổ chức Thần Huy khó lòng để cô ấy được như ý nguyện.
Ngô Bình nói với Lục Nhiễm Trần: “Đại ca, an toàn của cô chủ Vạn phải nhờ vào anh rồi”.
Lục Nhiễm Trần: “Yên tâm đi, có ta ở đây, cô ấy tuyệt đối sẽ được an toàn”.
Ngô Bình còn phải đi trị liệu cho một bệnh nhân khác nên sáng sớm hôm sau đã từ biệt mọi người để đi về phía Lương Thành.
Lương Thành cách Thạch Thành không xa, đi theo đường thẳng thì khoảng hơn ba trăm cây số. Ngô Bình lái ô tô, buổi sáng mười giờ đã đến Lương Thành. Sau đó anh nhanh chóng gặp mặt Hồ Phi Vi.
Từ ngày hôm qua, Hồ Phi Vi đã tới Lương Thành để chờ sẵn. Sáng sớm, anh ta đã đợi Ngô Bình ở lối ra của đường cao tốc. Cuối cùng cũng thấy Ngô Bình tới, anh ta thở phào nói: “Ngô thần y, cuối cùng thì cậu cũng tới”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy?”
Hồ Phi Vi thở dài đáp: “Từ tối hôm qua, ông nội tôi thần trí đã không còn tỉnh táo. Tôi rất sợ ông không đợi được đến lúc Ngô thần y tới”.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Vậy chúng ta phải nhanh lên”.
Anh ngồi lên xe Hồ Phi Vi, đi về nhà họ Hồ.
Lương Thành là vùng trọng điểm quân sự, dân số khoảng hơn năm triệu người, khí hậu ấm ướt, địa hình phức tạp. Nơi này trước giờ vẫn luôn là vùng tranh chấp của nhiều thế lực quân sự, bất kể là xuống phía Nam hay vào phía Đông đều phải đi qua khu vực này.
Chiếc xe đi nửa tiếng đồng hồ thì tới doanh trại quân đội, đi tiếp một đoạn nữa thì tới một cái sân lớn.
Bên ngoài sân có binh sĩ cầm súng đứng gác trông rất trang nghiêm. Cho dù là Hồ Phi Vi cũng phải xuất trình giấy tờ mới được ra vào.
Chiếc xe đi vào trong sân rồi dừng trước một căn nhà ba tầng nho nhỏ, Hồ Phi Vi mời Ngô Bình đi vào trong căn nhà đó.
Cửa mở ra, Ngô Bình thấy bên trong phòng bài trí rất giản dị. Đập vào mắt là chiếc ghế mây, bàn gỗ, sàn nhà có lẽ đã sử dụng hàng chục năm và mấy tấm ảnh cũ treo trên tường.
Trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi. Người này thấy Ngô Bình đi vào thì lập tức đứng dậy nói: “Xin chào Ngô thần y. Thần y lặn lội từ xa tới, vất vả rồi”.
Hồ Phi Vi giới thiệu: “Ngô thần y, đây là bố tôi Hồ Duy Tài”.
Ngô Bình điềm đạm đáp: “Hồ tiên sinh không cần khách sáo, người bệnh đâu rồi?”
Hồ Duy Tài lập tức dẫn Ngô Bình vào trong một căn phòng ngủ. Cửa phòng mở ra, Ngô Bình lập tức ngửi thấy mùi thuốc thảo dược. Có một ông cụ đang nằm trên giường, mắt nửa nhắm nửa mở, gương mặt trông đã vô cùng già cỗi, cứ như hơn một trăm tuổi vậy.
Hồ Duy Tài hỏi: “Ngô thần y, bệnh của bố tôi còn chữa được không?”
Ngô Bình quan sát ông cụ trước mặt thì phát hiện sức sống của ông ấy dường như đã bị tiêu hao hết. Ông ấy cầm cự được đến lúc này hoàn toàn là nhờ một số loại dược liệu quý giúp sức.
Anh nắm lấy một tay ông cụ, Ất Mộc Linh Lực truyền vào kinh mạch của ông ấy, ông cụ hơi mở mắt ra.
Thấy Ngô Bình, ông ấy mỉm cười nói: “Cậu là Ngô thần y sao?”
Ngô Bình: “Ông cụ Hồ, tôi là Ngô Bình”.
Ông cụ nói: “Duy Tài, hai bố con ra ngoài trước đi”.
Hai bố con Hồ Phi Vi nghe vậy liền đứng dậy rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn Ngô Bình và ông cụ kia.
Ông cụ Hồ: “Ngô thần y, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi tên là Hồ Nam Thiên. Tôi từng là chỉ huy của doanh trại Thần Uy”.
Ngô Bình: “Ông cụ Hồ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể ông vậy? Có thể nói cho tôi biết không?”
Hồ Nam Thiên gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Sau đó ông ấy hỏi: “Ngô thần y, chỗ bùn đất mà tôi bảo Phi Vi mang đến cho cậu, cậu đã nhìn thấy chưa?”
Ngô Bình đáp: “Tôi đã thấy, cục đất vàng đó là một thứ rất nhiều tà khí. Nó đến từ đâu vậy?”
Hồ Nam Thiên: “Tôi già đến nhanh thế này là bởi vì đi qua một nơi, cục đất đó là tôi lấy từ nơi đó về!”
Bình luận facebook