Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 681-685
Chương 681: Suy tư trong cơn bạo bệnh
Mặc dù anh bảo thuộc hạ của mình không cần thông báo cho Mông Trạch và những người khác nhưng mấy người Mông Trạch vẫn biết. Nửa tiếng sau, Mông Trạch và Trương Tây Linh vội vã kéo tới.
Hai người họ đều có kinh nghiệm tu luyện lâu năm nên vừa nhìn là biết Ngô Bình đang ở trong giai đoạn tiểu thoái bệnh.
Mông Trạch cười nói: "Chúc mừng giáo chủ đã mở được Linh Khiếu thứ ba!"
Ngô Bình đáp: "Giai đoạn tiểu thoái bệnh này đến đột ngột quá".
Mông Trạch: "Xin giáo chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ ngày đêm túc trực bên cạnh giáo chủ, bảo vệ giáo chủ an toàn!"
Ngô Bình đáp: "Thực ra cũng không cần thiết".
Anh phất tay một cái, chiếc mặt nạ da người từ trong ngăn bàn chui ra. Mặt nạ da người này anh mới sử dụng một lần, mặc dù nó chưa ra tay nhưng Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của nó chắc chắn phải ngang với Chân Quân.
Cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của mặt nạ da người, Mông Trạch bất giác lùi ra xa, nói: "Giáo chủ, đây rốt cuộc là thứ tà vật gì vậy?"
Ngô Bình đáp: "Không phải tà vật nên không phải sợ đâu".
Mông Trạch nói với Ngô Bình: "Giáo chủ thời gian này đừng ra ngoài. Cơn tiểu thoái bệnh này dài thì ba tháng, ngắn thì nửa tháng, cần phải kiên trì chờ đợi".
Ngô Bình còn rất nhiều việc phải giải quyết, đương nhiên không thể ở mãi trong nhà. Anh đáp: "Không sao, tôi sẽ có cách để tự bảo vệ mình".
Trong lúc nói chuyện, toàn thân Ngô Bình toát mồ hôi lạnh, bắt đầu nôn mửa, trong người cảm thấy vô cùng khó chịu. Mông Trạch và Trương Tây Linh ở bên cạnh phục vụ anh. Một người đưa nước, một người đưa khăn.
Tình trạng của Ngô Bình ngày một tệ hơn. Anh nằm trên chiếc ghế dài, đắp một chiếc chăn mỏng.
Trong trí nhớ của anh, lần gần đây nhất anh từng ốm một trận nặng thế này là năm lớp Một. Anh vô cùng ham chơi, giữa mùa đông chạy ra Đông Hồ câu cá, kết quả không may bị rơi xuống nước.
Mùa đông năm đó cực kỳ lạnh, âm tận mấy độ, mặt hồ còn đóng băng. Anh bị tụt xuống hố băng, uống phải nước đá.
Trong lúc ý thức mơ hồ, anh được bố anh đang đi làm công cho người ta ở phía không xa cứu lên. Ngô Bình dù không chết đuối nhưng cũng vì đó mà bị thương hàn rất nặng. Anh nằm viện ba ngày, sốt rất cao.
Anh còn nhớ, lúc bố cứu anh lên thì vừa hô hấp nhân tạo cho anh, vừa khóc vừa mắng. Nghĩ tới đây, anh không khỏi thấy đau xót trong lòng.
"Mọi người cứ lui xuống trước đi", anh nói.
Trương Tây Linh và Mông Trạch không dám trái lệnh nên đi sang phòng đọc sách.
Ngô Bình nhắm mắt lại, khoé mắt không biết đã ướt từ lúc nào. Thật kỳ lạ là con người càng ở trong cảnh khó khăn khắc nghiệt thì càng nhớ rất lâu về những ký ức đẹp trong khoảng thời gian đó. Anh nhớ chuyện hồi nhỏ bố nhấc anh lên rồi làm máy bay cho anh bay vòng vòng quanh sân. Nhớ hồi bố còn là thợ mộc, vất vả lọ mọ đến đêm khuya để làm kiếm gỗ, dao gỗ đồ chơi cho anh. Anh còn nhớ cả năm xưa bố anh đi xe đạp hơn một trăm cây số trong cơn mưa để đi từ chỗ làm việc đến trường anh học chỉ để đưa cho anh một túi đồ ăn mà anh thích.
Càng nghĩ đến chuyện trước kia, anh càng không kiềm chế được tâm trạng của mình. Cơ thể anh đang yếu nên tinh thần cũng yếu theo. Ngô Bình lúc này không phải Nhân Tiên, chẳng phải thần y mà chỉ là một người bình thường đang thương nhớ người cha đã qua đời của mình mà thôi.
"Không được! Nếu cứ thế này, mình sẽ tẩu hoả nhập ma mất", Ngô Bình lòng sinh cảnh giác. Anh lau nước mắt, bắt đầu niệm Đại Phạn Thiền Âm thì mới dần bình tĩnh lại.
Hai tiếng sau, Ngô Bình bắt đầu ngửi thấy mùi hôi trên cơ thể mình. Lông mày anh rụng, móng tay chuyển màu đen, tóc khô rồi chuyển màu vàng vàng, đôi mắt vô hồn.
"Lần tiểu thoái bệnh này còn nghiêm trọng hơn mình tưởng", anh khẽ thở dài.
Theo anh được biết thì ngày thứ hai của trận đại thoái bệnh là khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng nhất, sau đó mới đỡ dần đi. Bệnh đến thì vừa bất ngờ vừa nghiêm trọng, nhưng lúc đỡ thì mỗi ngày chỉ một chút. Cho nên, thời gian hồi phục khá dài, nhanh thì một tháng, dài thì ba tháng thậm chí nửa năm.
Có điều Ngô Bình không cần thời gian dài đến vậy. Anh đã có khả năng tự phục hồi cơ thể nên thời gian hồi phục của anh sẽ ngắn hơn người khác.
Sau đó, Ngô Bình chỉ uống nước, cũng không cho mọi người ở lại bên cạnh mình.
Buổi trưa, Thần Chiếu cuối cùng cũng đã tới. Khi Mông Trạch và Trương Tây Linh nhìn thấy vị chân nhân này thì không khỏi kinh ngạc. Họ thầm nghĩ không hổ là giáo chủ, bên cạnh còn có một cao thủ tầm cỡ như thế này!
"Chủ nhân!", Thần Chiếu bước tới hỏi thăm: "Đây là tiểu thoái bệnh sao? Hình như rất nghiêm trọng thì phải".
Ngô Bình gật đầu: "Vẫn ổn, vẫn chịu được".
Một cơn tiếu thoái bệnh không thể làm chết người nên Thần Chiếu cũng không lo lắng lắm: "Chủ nhân có mệnh cát tường, chắc chắn sẽ nhanh hồi phục thôi".
Ngô Bình: "Ông Thần, mấy ngày tôi đi vắng trong nhà vẫn ổn cả chứ?"
Thần Chiếu: "Chủ nhân cứ yên tâm, mọi việc vẫn tốt. Tôi đã bảo Lý Dư trông nhà cẩn thận rồi".
Ngô Bình rất hài lòng, đáp: "Cơn tiểu thoái bệnh của tôi có lẽ phải kéo dài một tuần, ngày mai bệnh sẽ nặng nhất".
Thần Chiếu: "Chủ nhân, có cần uống thuốc gì không?"
Ngô Bình: "Không cần, thực chất quá trình này giống như quá trình lột xác vậy. Giống như khi sâu lột xác thành bướm, khi lột xác nó cũng vô cùng yếu ớt, tôi hiện giờ cũng vậy. Nếu dùng thuốc bên ngoài can thiệp vào quá trình tự nhiên này nói không chừng còn sinh ra tác dụng phụ".
Thần Chiếu: "Vậy để tôi túc trực bên cạnh chủ nhân, một ly không rời".
Ban nãy khi bước vào ông ấy đã nhìn thấy Mông Trạch và Trương Tây Linh. Ông ấy vốn không tin tưởng người của Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình: "Ông Thần, giờ tôi đã là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo?"
Thần Chiếu không tin nổi vào tai mình: "Giáo chủ ư?"
Ngô Bình: "Câu chuyện kể ra thì vô cùng phức tạp. Tôi đang nghĩ nếu ông bằng lòng thì hãy tới quản lý Hắc Thiên Giáo giúp tôi".
Thần Chiếu đáp: "Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của chủ nhân".
Ngô Bình: "Trước đây ông từng ở Địa Tiên Giới. Tôi đang có ý định mở rộng tầm ảnh hưởng của Hắc Thiên Giáo đến Địa Tiên Giới. Ông thấy việc này thế nào?"
Thần Chiếu nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Chủ nhân, Hắc Thiên Giáo là giáo phái chốn trần tục, nếu vào Địa Tiên Giới thì sẽ không tiện lắm".
Ngô Bình gật đầu: "Ông nói phải, là tôi suy nghĩ thiếu sót. Có điều tôi rất muốn đi Địa Tiên Giới một chuyến".
Thần Chiếu cười đáp: "Chuyện đó có gì khó đâu? Đợi chủ nhân khỏi bệnh, tôi có thể đưa cậu tới đó bất cứ lúc nào".
Ngô Bình thực chất không hiểu biết nhiều về Địa Tiên Giới. Sau đó anh hỏi han Thần Chiếu thêm vài câu rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Thần Chiếu yên lặng ngồi bên cạnh. Ông ấy đã rất nhiều tuổi rồi, đối với ông ấy lúc này Ngô Bình chẳng khác nào đứa trẻ đang say ngủ. Hơn hai mươi tuổi đối với ông ấy quả thực chỉ là một đứa trẻ.
Buổi chiều, Thần Chiếu nghe có tiếng người gõ cửa nên đi ra mở cửa. Mông Trạch và Trương Tây Linh đứng ngoài cửa, nói: "Anh Thần, có một cô gái họ Đào tới tìm giáo chủ. Có cho cô ấy vào không?"
Thần Chiếu biết đó là Đào Như Tuyết nên đáp: "Cứ đưa cô ấy vào đi. Cô ấy là bạn gái của giáo chủ".
Mông Trạch cười đáp: "Được, tôi lập tức đi sắp xếp".
Một tiếng sau, chiếc xe của Đào Như Tuyết đi vào trong cung điện. Thấy kiến trúc cổ của nơi này, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
Ngô Bình lúc này vừa tỉnh dậy. Anh uống mấy ngụm nước, nghe tin Đào Như Tuyết đến thì ra lệnh: "Cho cô ấy vào đi".
Khi Đào Như Tuyết nhìn thấy Ngô Bình mặt trắng bệch, ốm yếu đến không nhận ra thì không kìm được nước mắt mà bật khóc thật lớn: "Ngô Bình, anh bị làm sao vậy? Có phải anh bị thương ở đâu không?"
Ngô Bình vừa cảm động vừa thấy buồn cười, đáp: "Như Tuyết, anh không sao, chỉ là một cơn tiểu thoái bệnh thôi".
Đào Như Tuyết biết tiểu thoái bệnh là gì, chỉ là ban nãy cô ấy không kịp nghĩ gì nhiều. Nghe xong, cô ấy mới bình tĩnh lại, nói: "Anh cũng không chịu nói với em. Nếu sớm biết anh ốm thì em đã tới chăm sóc anh từ hôm qua rồi".
Ngô Bình cười đáp: "Có gì đâu, vài ngày là khỏi thôi".
Đào Như Tuyết lấy chậu nước ấm tới rồi dùng khăn lau người cho anh.
Trước đó, Ngô Bình không cho phép ai lại gần nên cũng không có ai lau người giúp anh, mùi cơ thể rất nặng. Giờ Đào Như Tuyết tới anh mới được làm sạch cơ thể.
Chương 682: Được người đẹp chăm sóc
Thần Chiếu lặng lẽ lui xuống, đứng canh ở ngoài cửa.
Ngô Bình lúc này không mảnh vải che thân nằm trên chiếc ghế dài, Đào Như Tuyết dịu dàng lau khắp người cho anh.
Lau một hồi xong, đột nhiên "chỗ kia" của anh ngóc đầu dậy. Đào Như Tuyết đỏ bừng mặt, trách yêu: "Ốm đến chừng này rồi mà vẫn còn nghĩ đến việc đó được?"
Ngô Bình hơi ngại ngùng đáp: "Nó là phản xạ tự nhiên thôi chứ anh không nghĩ bậy gì cả".
Đào Như Tuyết lấy một chiếc khăn đậy lên chỗ đó rồi nói: "Ngô Bình, sau chuyện của Ma Đô, Mã chân nhân có gây khó dễ cho anh không?"
Ngô Bình cười lạnh: "Tạm thời thì không. Có điều món nợ này sớm muộn anh cũng sẽ tính với ông ta".
Đào Như Tuyết: "Đối phương tu vi cao thâm, chúng ta cứ tạm thời nín nhịn đã".
Ngô Bình nghĩ tới cuộc họp mặt bạn cùng lớp cũ liền hỏi Đào Như Tuyết: "Lần trước nghe em nói xong anh mới cảm thấy trường chúng ta thực sự không đơn giản. Tự nhiên lại sinh ra một lò những người giàu sang và một đống nhân sĩ giang hồ như vậy. Như Tuyết, em có biết nguyên nhân không?"
Đào Như Tuyết nhìn anh, đáp: "Còn có chuyện này sau khi anh biết chắc chắn sẽ rất kinh ngạc".
Ngô Bình: "Ồ? Là chuyện gì vậy?"
Đào Như Tuyết: "Anh còn nhớ Vu cướp giờ không?"
Ngô Bình sững lại một lát, sau đó lập tức nói: "Còn nhớ, không phải là ông hiệu trưởng hay sao?"
Bình thường thì hiệu trưởng trường cấp ba là một nhân vật mà đám học sinh như anh chỉ biết tiếng chứ không biết mặt. Nhưng hiệu trưởng trường Ngô Bình thì khác, ông ta rất thích xuất hiện ở nhiều nơi rồi dạy dỗ đám học sinh. Thậm chí còn bất thình lình đi vào lớp học, cướp mất thời gian giảng dạy của giáo viên để thao thao bất tuyệt.
Cho nên ông hiệu trưởng họ Vu được đám học sinh đặt cho biệt danh là Vu cướp giờ.
Vu cướp giờ này tên thật là Vu Thiên Hoa. Lúc Ngô Bình vào học thì ông ta đã làm hiệu trưởng ở đó ba năm rồi. Năm ngoái, hiệu trưởng này đã nghỉ hưu.
Đào Như Tuyết: "Không sai, chính là Vu Thiên Hoa".
Ngô Bình: "Như Tuyết, có phải em có phát hiện gì không?"
Đào Như Tuyết: "Em đã điều tra lại tình hình của các bạn học một chút thì phát hiện ra một việc khá kỳ lạ. Những học sinh trước khi Vu Thiên Hoa nhậm chức hầu như chẳng có thành tích gì nổi bật chứ đừng mơ là tỷ phú hay gì đó. Nhưng từ khi ông ta lên làm hiệu trưởng thì trường ta đột nhiên có thêm vô số anh tài, thậm chí cả hoa khôi chất lượng cũng vượt trội hơn những năm trước đó".
Ngô Bình sững lại. Tất cả những việc này có liên quan đến Vu Thiên Hoa sao? Rốt cuộc ông ta là người như thế nào?
Đào Như Tuyết: "Giờ em rất băn khoăn vì cảm giác Vu cướp giờ không đơn giản".
Ngô Bình: "Em có biết giờ ông ta sống ở đâu không?"
Đào Như Tuyết: "Em đã nghe ngóng rồi, giờ ông ta chỉ nhàn rỗi ở nhà, mỗi ngày đi công viên đánh cờ, nhảy thể dục. Nghe nói các cụ bà ở chỗ đó cũng rất thích ông ta. Ông ta có thể gọi là vua vũ đạo ở quảng trường đó".
Ngô Bình ngẩn người, đột nhiên cảm thấy tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp. Anh không thể nào liên hệ một vị cao nhân với vua vũ đạo quảng trường lại với nhau được.
Đào Như Tuyết: "Có điều, ông ta sẽ tham gia cuộc gặp mặt các bạn học lần này".
Ngô Bình mắt sáng lên: "Ông ta cũng tham gia sao? Vậy anh nhất định phải tới gặp!"
Nói chuyện vài câu xong, đột nhiên Ngô Bình cảm thấy rét run lên đến nỗi răng đánh vào nhau lập cập. Đào Như Tuyết ôm chặt lấy anh rồi đắp chăn cho anh.
Ngô Bình dần dần thấy không lạnh nữa, anh ngửi mùi trên cơ thể Đào Như Tuyết rồi nói: "Thơm quá".
Đào Như Tuyết trỏ yêu vào trán anh, nói: "Sau này anh phải đối xử tốt với em vào đấy nhé".
Ngô Bình vùi mặt vào ngực cô, đáp: "Được chứ".
Có người đẹp ở bên nên dù trong người còn khó chịu nhưng tâm trạng Ngô Bình đã tốt hơn nhiều. Cứ như vậy, anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến đêm, hai tay Ngô Bình đột nhiên nắm chặt lại rồi toàn thân bốc hoả nóng như lửa đốt. Người bình thường bị sốt cùng lắm là bốn mươi mốt độ nhưng Ngô Bình sốt thì tới hẳn một trăm độ.
Ở nhiệt độ này thì protein có thể biến chất còn trứng có thể bị luộc chín.
Đào Như Tuyết đem đá đến hạ nhiệt cho anh nhưng không mấy hiệu quả. Người anh bốc lên hơi nóng, nước đá cũng không có tác dụng.
Cứ sốt như vậy một tiếng rưỡi xong mới bắt đầu hạ. Tiếp đó, trên người anh bắt đầu loét ra những vết to bằng nhãn cầu. Bên trong tai, mắt anh bắt đầu chảy mủ. Trong miệng anh mọc đầy mụn nước đau đến nỗi anh phải há miệng ra, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Đào Như Tuyết vừa lo vừa sợ rơi nước mắt. Nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào nên chỉ đành túc trực cạnh anh.
Cũng may, đến khi trời sáng thì những dấu hiệu này biến mất. Những vết loét trên người cũng biến mất một cách thần kỳ.
Đào Như Tuyết lại gọi người mang nước ấm tới để lau rửa cho anh.
Khi mặt trời lên, gương mặt Ngô Bình trở lại như bình thường. Anh từ từ ngồi dậy, nói: "Ải khó nhất đã qua rồi".
Anh có thể cảm nhận rõ rằng giai đoạn đau đớn nhất đã qua rồi. Từ giờ trở đi, cơ thể anh sẽ trên đà hồi phục trở lại như ban đầu.
Sau khi thay xong bộ quần áo mới, Ngô Bình hỏi: "Như Tuyết, cuộc họp mặt bạn cũ lần này chúng ta tham gia đi".
Hiện giờ anh đang vô cùng tò mò về ông hiệu trưởng và những người bạn cũ, cho nên anh nhất định phải tham gia cuộc họp mặt này.
Đào Như Tuyết: "Không cần vội, chiều mới gặp mặt mà. Anh cứ nghỉ ngơi trước đã".
Ngô Bình không muốn ở mãi trong phòng nên kéo Đào Như Tuyết ra ngoài đi dạo. Ở đây có rất nhiều khu ngắm cảnh, hoa cỏ phong phú, các trạm nghỉ chân, hòn non bộ, ao cá gì cũng có.
Đang đi dưới bóng cây, Ngô Bình đột nhiên nói: "Như Tuyết, hồi còn đi học anh thường hay tưởng tượng rằng mình có thể nắm tay em đi dạo như thế này. Thật không ngờ điều đó giờ đã thành hiện thực. Anh đã thực hiện được mong ước thời niên thiếu".
Đào Như Tuyết lườm anh một cái rồi đáp: "Em biết ngay anh có ý đồ gì đó. Năm xưa chẳng có việc gì cũng lén nhìn em. Ánh mắt của kẻ mê gái nhìn là biết".
Ngô Bình ha ha cười lớn: "Ai bảo em xinh như vậy làm gì? Đến đêm anh nằm mơ cũng toàn là em".
Đào Như Tuyết khoác tay anh, hỏi: "Vậy giờ thì sao?"
Ngô Bình vươn tay "đi du lịch" trên người Đào Như Tuyết rồi đáp: "Giờ anh thích sờ thì sờ không cần phải nằm mơ nữa".
Đào Như Tuyết đưa tay véo anh. Ngô Bình cơ thể đang yếu nên không né được liền kêu lên oai oái.
Thần Chiếu và Mông Trạch đi sau họ một quãng xa. Mông Trạch vẻ mặt ngưỡng mộ, nói: "Đúng là làm thanh niên thật tốt. Tha hồ yêu đương, cuộc đời toàn màu hồng".
Thần Chiếu liếc nhìn ông ấy, đáp: "Giờ anh cũng có thể yêu đương mà, có ai cản đâu chứ?"
Mông Trạch đáp: "Trái tim này đã già cỗi rồi, không thể rung động với một ai nữa rồi".
Sau đó ông ấy hỏi Thần Chiếu: "Tu vi của anh còn cao hơn tôi. Vậy mà lại bằng lòng đi làm người bảo vệ sao?"
Thần Chiếu hờ hững đáp: "Anh có muốn làm người bảo vệ của chủ nhân cũng không đủ tư cách đâu".
Mông Trạch cứng họng, hừ một tiếng rồi đi đường khác, không thèm đi cùng Thần Chiếu nữa.
Hai người Ngô Bình dành thời gian cho nhau, say mê không biết đế sự thay đổi của thời gian. Chẳng mấy chốc đã là bốn giờ chiều, Ngô Bình lại khoẻ hơn một chút. Ít nhất thì giờ anh cũng có sức khoẻ ngang một người bình thường, nhìn thì không ai nhận ra là đang bệnh.
Thế nên hai người họ lái xe đi tới khách sạn sẽ tổ chức cuộc họp mặt.
Khách sạn này là một trong những khách sạn xa hoa nhất trong thành phố này. Lúc này, sảnh khách sạn đã treo băng dôn. Một vài bạn học cũ đãng ở đó bận bịu tiếp đón các bạn học khác đến tham gia.
Ngô Bình và Đào Như Tuyết vừa xuất hiện thì lập tức có mấy người đàn ông đi về phía đó. Ngô Bình không có ấn tượng gì, chắc không phải là bạn cùng lớp.
"Đào Như Tuyết!", một người đàn ông bắt tay cô: "Xin chào, tôi là Diêu Sinh học lớp số Một".
Đào Như Tuyết cười đáp: "Xin chào".
Mắt Diêu Sinh như thể không nhìn thấy sự hiện diện của Ngô Bình, nhưng anh ta lại vô cùng nhiệt tình với Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết lúc này liền khoác tay Ngô Bình. Điều đó khiến mấy người đàn ông kia nét mặt đều không được vui. Moá nó, tên này là ai kia chứ?
Quả thực năm xưa Ngô Bình chẳng có gì nổi bật nên mấy người này không có ấn tượng gì về anh.
Hai người họ đi tới ký tên vào cuốn lưu ký, sau đó cùng nhau đi lên tầng hai.
Trên tầng hai có một sảnh lớn dùng cho buổi gặp mặt hôm nay. Lúc này, ở đó đã có ba bốn chục người. Đào Như Tuyết không hổ là một trong bốn hoa khôi. Cô ấy vừa xuất hiện là bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía đó.
Chương 683: Không bình thường
Ngô Bình chủ động buông tay Đào Như Tuyết ra. Anh không muốn trở thành đối tượng công kích của đám đàn ông kia trong tình cảnh này nên quyết định chọn cách ít gây chú ý hơn.
Nhưng kỳ lạ là anh vẫn cảm nhận được sự thù địch của những người kia đối với mình. Anh ngẩng đầu lên thì thấy bạn học cũ Vương Kiêu Đằng, Tôn Thanh và Triệu Kỳ Lượng đều tới. Điều đó khiến anh khá ngạc nhiên.
Vương Kiêu Đằng nhìn anh với vẻ ác ý, như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh. Trước đó anh bảo Lư Tuấn Phi cắt tiền công trình khiến nhà hắn ta nợ hơn trăm triệu tệ, đến giờ vẫn chưa khắc phục xong hậu quả.
Ánh mắt của Tôn Thanh là phức tạp nhất, không rõ là hận hay là gì khác. Có điều, cô ta nhanh chóng quay mặt đi.
Triệu Kỳ Lượng cũng cố tình nhìn ra chỗ khác để tránh ánh mắt anh. Ban đầu khi Ngô Bình ở trong tù, tháng nào anh cũng gửi cho Tôn Thanh một khoản tiền. Anh hy vọng khi không có anh cô ta vẫn có thể sống tốt.
Số tiền đó anh nhờ người bạn thân Triệu Kỳ Lượng đưa cho Tôn Thanh. Ai ngờ Triệu Kỳ Lượng này nói dối tiền đó là anh cho Ngô Bình mượn, giả vờ là người có tiền rồi lừa Tôn Thanh thành bạn gái mình.
Có điều hôm nay Triệu Kỳ Lượng và Tôn Thanh ngồi rất xa nhau, xem ra là đã chia tay rồi.
Ở một góc khác, anh nhìn thấy Lư Tuấn Phi. Nhưng Lư Tuấn Phi cứ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh. Sau vài lần, anh ta đã biết Ngô Bình không phải người mình có thể chọc vào.
Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi quay đi, đi chào hỏi một số người quen.
"Ngô Bình!"
Đột nhiên, có một người rảo bước tới, vỗ mạnh vào lưng Ngô Bình. Ngô Bình giờ chỉ là người bình thường nên bị vỗ một cái như vậy mà suýt ngã ra sàn.
Ngô Bình định thần lại nhìn, đó là một người bạn cùng lớp cũ. Quan hệ của hai người họ khi xưa không tệ, tên người bạn học này là Tôn Bình Hải.
Sau khi Ngô Bình vào tù thì ngày hôm sau Tôn Bình Hải cũng bỏ học, chuyên tâm theo một vị quyền sư học võ. Hiện giờ Tôn Bình Hải đã là một cao thủ cảnh giới Thần.
Ngô Bình xoa xoa vai, cười nói: "Bình Hải, cậu mạnh tay thế hả?"
Tôn Bình Hải ngại ngùng đáp: "Xin lỗi xin lỗi, tôi quên không giảm lực đi một chút. Giờ cậu thế nào rồi, đã đi làm chưa?"
Tôn Bình Hải biết Ngô Bình từng ngồi tù nên tránh nhắc việc không vui đó, chỉ hỏi anh đã đi làm chưa.
Ngô Bình gãi gãi mũi, đáp: "À, tôi tự thi vào một trường đại học khác, giờ đã trở thành bác sĩ, đang chuẩn bị tìm nơi thực tập".
Tôn Bình Hải cười nói: "Được à nha, các bạn học của chúng ta ai cũng thành đạt".
Sau đó, đột nhiên gương mặt Tôn Hải Bình thoáng vẻ lạnh lùng, nói: "Tôi nghe nói hôm nay Chu Ác Hổ cũng tới?"
Chu Ác Hổ? Ngô Bình lập tức nhớ ra năm đó trong trường có một học sinh rất tồi. Hắn ta đánh nhau như không cần mạng, làm việc không theo đạo lý nhưng không hiểu tại sao nhà trường không đuổi học hắn ta. Tên học sinh đó là Chu Ác Hổ.
Năm đó, Chu Ác Hổ không ít lần bắt nạt Tôn Bình Hải. Tôn Bình Hải cũng vì hắn ta nên mới thôi học để đi học võ. Chỉ bất ngờ là sau này Tôn Bình Hải lại hành tẩu giang hồ, trở thành cao thủ cảnh giới Thần.
Ngô Bình đáp: "Tôi không nghe nói".
Họ đang nói chuyện thì một tiếng cười lớn vọng vào. Một kẻ không cao lắm, mặt hơi đen bước vào. Hắn ta mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đỏ, đeo kính đen. Người này chính là Chu Ác Hổ.
Sự xuất hiện của Chu Ác Hổ khiến mọi người đột nhiên im lặng. Hồi đi học, hắn ta đánh cả lớp trên lớp dưới, không việc xấu gì không làm, tiếng xấu lan sang cả trường khác. Thậm chí có một lần hắn ta chạy tới đại học Vân Kinh, đánh phó hội trưởng hội học sinh khiến cả ngôi trường rúng động.
Tôn Bình Hải đang muốn tìm hắn ta nên lập tức đứng ra, cười lạnh: "Chu Ác Hổ, chúng ta đã lâu không gặp!"
Chu Ác Hổ liếc nhìn Tôn Bình Hải, cười đáp: "Nhãi ranh, nghe nói mày đi học võ. Vậy đã học thành tài chưa?"
Nói rồi hắn ta vỗ vỗ Tôn Bình Hải. Tôn Bình Hải thân là cao thủ cảnh giới Thần mà lại rúm người lại, sau đó ngã ngồi ra đất, mặt trắng bệch còn mồ hôi lạnh thì túa ra.
Người khác thì không biết nhưng Ngô Bình đã nhận ra ngay. Chu Ác Hổ này đã trở thành cao thủ Tiên Thiên rồi. Tôn Bình Hải căn bản không phải đối thủ của hắn ta.
Chu Ác Hổ mặt vô cùng đắc ý, cười khinh miệt nói: "Tôn Bình Hải, mày vẫn yếu đuối y như vậy, quay về học hành chăm chỉ vào nhé".
Nói rồi, hắn ta đưa mắt nhìn quanh. Khi nhìn thấy Đào Như Tuyết, hắn ta toét miệng cười nói: "Hoa khôi đây rồi, lâu quá không gặp".
Sau đó hắn rảo bước tới, giang hai tay ra muốn ôm Đào Như Tuyết.
Ngô Bình lập tức lên tiếng: "Chu Ác Hổ!"
Chu Ác Hổ quay đầu sang hỏi: "Ngô Bình sao? Thằng ranh không phải mày đi tù rồi sao? Không chết ở trong đó à?"
Từ miệng Chu Ác Hổ không phun ra được câu nào tốt đẹp, vừa mở miệng ra là toàn rắn rết.
Ngô Bình: "Còn cậu vẫn khiến người khác chán ghét y như xưa".
Chu Ác Hổ cười lạnh: "Mày mà cũng dám nói tao như vậy?"
Nói rồi, hắn ta đi về phía Ngô Bình. Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ mặc lễ phục cũng bưng chai rượu đi tới. Nhân viên phục vụ đó chính là Mông Trạch cải trang thành.
Nhân viên phục vụ: "Xin tránh đường", nói rồi âm thầm vỗ lên người Chu Ác Hổ một cái.
Chu Ác Hổ đột nhiên nhảy lên, sau đó ngã ra sàn, sùi bọt mép. Hắn ta trợn tròn mắt muốn tìm kẻ ra tay với mình nhưng Mông Trạch đã lách qua đám đông biến mất từ lâu rồi.
Ngô Bình cười hi hi nhìn Chu Ác Hổ đang nằm trên sàn, nói: "Không sao chứ? Có phải cậu có bệnh không? Có bệnh thì đi khám đi nhé".
Chu Ác Hổ chỉ hận một nỗi không thể nhảy lên cắn cho Ngô Bình một cái. Nhưng giờ hắn ta không cử động được, toàn thân run lên bần bật.
Rất nhanh sau đó, mấy nhân viên y tế vào khiêng Chu Ác Hổ đi.
Ngô Bình nhận ra mấy nhân viên y tế này toàn là người của Hắc Thiên Giáo cải trang thành nên chắc Chu Ác Hổ hôm nay sẽ còn ăn hành no nê.
Bầu không khí trở lại bình thường, Ngô Bình ra dìu Tôn Bình Hải đứng dậy, nói: "Hắn ta đã tu luyện tới cảnh giới thứ hai của Tiên Thiên rồi. Cậu không phải đối thủ của hắn đâu".
Tôn Bình Hải ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Ngô Bình: "Tôi đoán thôi".
Nói rồi, Ngô Bình tiếp tục đi chào hỏi những người khác.
Lúc này, Ngô Bình nhận được tin nhắn của Lâm Nhu. Cô ấy nói đã xuống máy bay, nhưng không biết đường tới khách sạn.
Ngô Bình trả lời: “Để tôi đón chị”.
Ngô Bình lên một chiếc xe, đi sân bay đón người.
Chiếc xe Ngô Bình đang lái là dòng xe quốc nội. Chính là dòng ô tô "Kim Báo" mà nhà họ Lý kinh doanh. Xe ô tô lắp ráp trong nước nhưng linh kiện lại mua từ nước ngoài, công năng của xe tương đối tốt.
Đến sân bay, anh nhanh chóng tìm thấy Lâm Nhu. Nhiều năm không gặp, Lâm Nhu đã khác xưa rất nhiều. Lúc này cô ấy mặc một chiếc áo khoác gió màu xám, tay trái kéo vali. Từ cô ấy toát ra khí chất thanh cao và trầm ổn, giống như một bông hoa trắng dưới ánh nắng mặt trời.
Ngô Bình vẫy tay: “Lâm Nhu!”
Lâm Nhu mỉm cười nhìn về phía đó: “Ngô Bình!”
Hai người họ tiến về phía nhau, Lâm Nhu chủ động ôm lấy Ngô Bình, cười nói: “Bạn học cũ, lâu quá không gặp. Cậu vẫn ổn chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Tôi vẫn ổn. Còn chị cũng vẫn xinh đẹp như xưa, đẹp đến động lòng người”.
Lâm Nhu bỏ chiếc kính đen xuống, quan sát Ngô Bình một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Còn cậu trông trưởng thành hơn năm xưa rồi”.
Ngô Bình vuốt vuốt mấy sợi râu vừa mọc ra, đáp: “Cái đó là đương nhiên rồi”.
Lâm Nhu cúi đầu, khẽ mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi nhé?”
Ngô Bình đón lấy chiếc vali, hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đỗ xe.
Vô tình, Ngô Bình liếc nhìn chiếc vali. Nhưng vừa nhìn thấy thứ bên trong, anh bỗng giật mình kinh ngạc. Trong vali có rất nhiều chai lọ. Hơn nữa trong các chai lọ này đều đựng thuốc độc!
Trong đó có một chai đựng ký sinh trùng! Phải biết rằng loại ký sinh trùng này từng khiến Canh Tổ của Đường Môn sống không bằng chết! Nó cực kỳ khó tiêu diệt!
Anh ngoài mặt không tỏ thái độ gì, vừa nói chuyện vừa quan sát Lâm Nhu. Anh phát hiện ra tu vi của Lâm Nhu rất cao. Cô gái này lại còn là Nhân Tiên cảnh giới hai đã khai mở được Thần Khiếu!
Chương 684: Lâm Nhu
Anh đột nhiên nói: “Lâm Nhu, trường chúng ta thú vị thật đấy, tự dưng lại có nhiều người tu luyện như vậy”.
Lâm Nhu đột nhiên khựng lại, quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu đang trong giai đoạn thoái bệnh?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, là tiểu thoái bệnh”.
Lâm Nhu sáng mắt lên, nói: “Không tồi, cậu đã trở thành Nhân Tiên rồi”.
Ngô Bình bình thản đáp: “So với Võ Thần như chị thì còn kém một chút”.
Lâm Nhu cười đáp: “Trước đây tôi còn nghĩ cách che giấu thân phận của mình nhưng giờ xem ra là không cần nữa rồi”.
Lâm Nhu hỏi: “Cậu có thể nói tên sư phụ mình không?”
Cũng chẳng phải chuyện gì cần giấu giếm nên Ngô Bình đáp: “Gia phụ của tôi là Đông Phật tiên sinh”.
Lâm Nhu gật đầu: “Tôi đã nghe danh tiên sinh từ lâu. Cậu gặp may đấy”.
Ngô Bình: “Còn chị thì sao?”
Lâm Nhu đáp: “Sư tôn của tôi là Thanh Phù chân nhân”.
Ngô Bình đã từng nghe tới vị cao nhân này, anh hỏi: “Là vị cao nhân dùng độc đó sao?”
Lâm Nhu cười đáp: “Cậu cũng biết sư tôn của tôi sao?”
Ngô Bình: “Tôi có từng nghe một người bạn nhắc tới”.
Lâm Nhu: “Ông ấy nuôi rất nhiều loại trùng khác nhau. Ông ấy quả thực là chuyên gia trong lĩnh vực đó”.
Hai người họ lên xe quay lại khách sạn.
Vừa lái xe, Ngô Bình vừa hỏi: “Lâm Nhu, sao chị lại tới tham gia buổi gặp mặt này vậy?”
Lâm Nhu: “Cũng giống như cậu đó, tôi thấy ngôi trường của chúng ta rất thú vị. Hơn nữa, tôi cũng muốn gặp ông hiệu trưởng”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra chị cũng nhận ra hiệu trưởng của chúng ta không đơn giản. Chị có biết lai lịch của ông ấy không?”
Lâm Nhu lắc đầu: “Tôi không rõ. Có điều hôm nay ông ta sẽ tham gia buổi họp mặt. Đợi khi gặp mặt, chúng ta có thể thăm dò thử”.
Sau khi quay lại khách sạn, hai người họ đi lên tầng hai.
Cũng giống như khi Đào Như Tuyết xuất hiện, sự xuất hiện của Lâm Nhu cũng khiến đám đông phấn khích. Lại một đám bạn học nam xúm vào, vây quanh cô ấy. Đương nhiên, đám người dám tới bắt chuyện với Lâm Nhu đều là những người thừa tự tin vào bản thân hoặc là những người khá thành đạt.
Lâm Nhu mỉm cười chào hỏi bạn học cùng trường. Nhìn thấy Đào Như Tuyết, cô ấy đi tới ôm Đào Như Tuyết một cái rồi nói: “Như Tuyết, nửa năm rồi không gặp”.
Đào Như Tuyết: “Đúng vậy. Nghe nói chị cũng tới đây em rất vui”.
Thấy hai đại mỹ nhân ngồi nói chuyện cùng nhau, đám đàn ông xung quanh không khỏi rỏ dãi. Ngô Bình thì ngồi giữa hai người họ, khiến không biết bao nhiêu gã đàn ông ở đó ghen tức.
Lúc này, Vương Kiêu Đằng đang cung kính đứng cạnh một người đàn ông lớn hơn hắn ta vài tuổi, chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Học trưởng Diêm, nhìn tên khốn hống hách đó xem! Hứ, hai đại mỹ nhân xoay xung quanh hắn. Hắn nghĩ hắn là ai kia chứ?”
Học trưởng Diêm này tên đầy đủ là Diêm Lập Vũ, là một người rất thành đạt. Chưa tới ba mươi mà tài sản đã lên tới hàng chục tỷ tệ, đứng trong top một nghìn người giàu nhất trong nước.
Diêm Lập Vũ mấy năm nay làm ăn thuận lợi, từ một người sinh ra trong gia đình làm công ăn lương bình thường trở thành một tỷ phú. Bởi lẽ đó anh ta vô cùng kiêu ngạo. Trong đám bạn học cũ chỉ có vài người anh ta cho là cùng đẳng cấp với mình.
Mà Ngô Bình này chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn chẳng có tiếng tăm gì. Vậy mà hai mỹ nhân kia lại quấn lấy anh như vậy. Điều đó khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Anh ta hỏi: “Cậu quen anh ta?”
Vương Kiêu Đằng đáp: “Hắn học cùng lớp em, hắn rất giảo hoạt và biết đóng kịch nên ai cũng thích hắn”.
Diêm Lập Vũ hừ một tiếng rồi bước về phía ba người Ngô Bình. Anh ta nói với Lâm Nhu và Đào Như Tuyết: “Hai người đẹp còn nhớ tôi không?”
Học trưởng Diêm năm xưa từng theo đuổi Đào Như Tuyết, cũng từng theo đuổi Lâm Nhu nhưng đương nhiên là đều thất bại.
Lâm Nhu nhìn anh ta, đáp: “Giám đốc Diêm, tôi đương nhiên còn nhớ anh”.
Diêm Lập Vũ cười đáp: “Giám đốc gì chứ, cứ gọi tôi là Lập Vũ. Gọi là anh Lập Vũ cũng được”.
Lâm Nhu đáp: “Không dám, anh là tỷ phú giàu có tiếng. Kiểu gì tôi cũng phải thể hiện sự kính trọng đối với anh”.
Diêm Lập Vũ vội vã xua tay: “Cái gì mà bảng xếp hạng người giàu chứ, đều là hư danh cả. Ngày nào tôi cũng bận tối tăm mắt mũi, nhiều khi cũng ước mình được làm người bình thường làm công ăn lương như các bạn học khác”.
Lâm Nhu: “Vậy sao? Vậy anh có thể quyên góp hết tài sản để sống cuộc sống mình hằng mơ ước”.
Diêm Lập Vũ sững lại, sau đó ho khan một tiếng, đáp: “Cho dù tôi muốn cũng không được. Bên dưới tôi còn biết bao nhiêu người đang nỗ lực làm việc, tôi phải có trách nhiệm với họ. Lâm Nhu, còn cô thì sao? Đang làm việc gì vậy?”
Lâm Nhu: “Cũng không có công việc ổn định. Tôi mở một phòng tranh, rảnh rỗi thì dạy các bạn nhỏ tập vẽ”.
Diêm Lập Vũ cười đáp: “Những môn nghệ thuật thanh cao như hội hoạ cũng chỉ có người đẹp như cô Lâm đây mới làm được”.
Ngô Bình cũng chào hỏi Diêm Lập Vũ: “Học trưởng Diêm, nghe danh anh đã lâu”.
Nụ cười trên mặt Diêm Lập Vũ vụt tắt. Anh ta nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu là?”
Ngô Bình đáp: “Tôi học sau anh hai khoá, tên là Ngô Bình”.
Diêm Lập Vũ gật đầu đáp: “Thật ngại quá, tôi không có ấn tượng sâu sắc với những người bình thường”.
Sau đó anh ta đưa cho Ngô Bình một tấm danh thiếp rồi nói: “Đàn em khoá sau, sau này cậu có việc gì cần thì có thể tới tìm thôi. Tôi làm ăn kinh doanh nhiều năm, có không ít bạn bè là lãnh đạo, quan chức nhà nước”.
Ngô Bình nhận tấm danh thiếp, cười đáp: “Được”.
Diêm Lập Vũ hỏi: “Vậy giờ cậu đang làm gì?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là một bác sĩ”.
“Ồ? Cậu là bác sĩ sao? Nhưng tôi nhớ là trường ta đâu có khoa Y Dược nhỉ. Lẽ nào cậu lại học thạc sĩ y dược ở trường khác sao?”, Diêm Lập Vũ rất tò mò.
Đào Như Tuyết: “Sau khi Ngô Bình nghỉ học thì đã tiếp tục học y dược tại đại học Hoa Thanh. Sau đó lấy được hai tấm bằng tiến sĩ Y và tiến sĩ Dược của đại học Hoa Thanh”.
Diêm Lập Vũ rất kinh ngạc. Năm xưa thành tích của anh ta cũng chẳng được như vậy. Ngô Bình thi đỗ vào Hoa Thanh, đó không phải việc người bình thường có thể làm được.
Anh ta cười nói: “Được lắm, quả là một tấm gương nghị lực. Tôi có đầu tư vào một bệnh viện ở Thiên Kinh, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới đó làm việc. Tôi có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu cho cậu”.
Diêm Lập Vũ đang cố tình giễu võ dương oai nhưng Ngô Bình cũng chẳng để ý. Anh nói: “Cảm ơn học trưởng, tôi sẽ suy nghĩ”.
Diêm Lập Vũ vẫy tay một cái, phục vụ mang ra mấy ly rượu. Anh ta cầm một ly vang đỏ, cười nói: “Lâm Nhu, Như Tuyết, lâu quá chúng ta không gặp mặt. Tôi xin kính hai người một ly!”
Đào Như Tuyết lạnh lùng đáp: “Thật ngại quá, tôi không uống rượu”.
Lâm Nhu: “Tôi cũng vậy”.
Diêm Lập Vũ đã giơ ly rượu lên không trung lúc này vô cùng gượng gạo.
Lúc này, Vương Kiêu Đằng đã thấy cảnh này. Hắn ta đang muốn kết giao với Diêm Lập Vũ nên vội vã lao tới bênh: “Đào Như Tuyết, Lâm Nhu, học trưởng là người thuộc giới thượng lưu. Hai người đừng có không giữ thể diện cho anh ấy như vậy”.
Diêm Lập Vũ nói: “Kiêu Đằng, không được nói như vậy. Mọi người đều bình đẳng”.
Vương Kiêu Đằng lập tức nói: “Sao mà bình đẳng được? Học trưởng là chân long, là tầng lớp tinh hoa, là gương cho chúng em học tập!”
Lúc này, có một người đàn ông khác bước tới. Người này rất cao, cũng rất đẹp trai, toả ra khí chất phong độ ngời ngời.
Nhìn thấy người này, Diêm Lập Vũ lập tức bỏ đi vẻ kiêu ngạo ban nãy, khách sáo chào hỏi: “Học trưởng Mã!”
Người này tên là Mã Thiên Lý. Hắn ta là người tạo ra một loại tiền ảo gọi là Uyocoin đang có giá trên thị trường là ba trăm tỷ. Mã Thiên Lý thuộc top 50 người giàu nhất trong nước.
Mã Thiên Lý hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Diêm Lập Vũ đáp: “Học trưởng, bọn em đều đang nói về Uyocoin của học trưởng đó. Em muốn thu mua một lô Uyocoin, hy vọng có thể được mua với giá ưu đãi”.
Mã Thiên Lý cười đáp: “Đều là bạn học của nhau, đương nhiên sẽ có ưu đãi, nhưng ưu đãi cũng không thể quá lớn. Cậu cũng biết Uyocoin này trong nửa năm đã tăng giá trị đến 105%, hơn nữa vẫn có dấu hiệu tăng tiếp. Theo tôi tính toán, cuối năm nay giá của nó còn tăng thêm một lần nữa”.
Diêm Lập Vũ cười đáp: “Chuyện đó là đương nhiên rồi”.
Chương 685: Thân thế khủng
Ánh mắt Mã Thiên Lý dừng lại ở Đào Như Tuyết. Hắn mỉm cười, nói: “Như Tuyết, lần trước gặp nhau muốn mời cô đi ăn cơm mà cô lại có việc phải đi trước”.
Đến cả Diêm Lập Vũ còn muốn kết giao với Mã Thiên Lý này nên anh ta liền chen mồm vào: “Như Tuyết, thế là cô không đúng rồi. Với tài lực của học trưởng, cô phải nhiệt tình với anh ấy mới phải chứ?”
Câu này khiến Ngô Bình cảm thấy rất khó chịu. Anh nói: “Tiền ảo không sản sinh ra giá trị. Nó vốn chỉ là một loại bong bóng đầu tư mà thôi. Mà đã là bong bóng thì có thể vỡ bất cứ lúc nào”.
Câu nói này đương nhiên đã khiến Mã Thiên Lý phật lòng. Hắn nhìn Ngô Bình, hỏi: “Vị này là?”
Diêm Lập Vũ cười lạnh, chen ngang: “Học trưởng, cậu ta là một đàn em dưới em hai khoá. Chỉ là một bác sĩ mà thôi”.
Mã Thiên Lý lạnh lùng đáp: “Với tầm nhìn của cậu đương nhiên không thể hiểu được tiềm năng của tiền ảo. Nếu không thì cậu đã chẳng là một người bình thường đến vậy”.
Vốn dĩ, với thân thế của mình, Mã Thiên Lý sẽ không đôi co với “nhân vật tầm thường” như Ngô Bình, cũng chẳng thèm nói với Ngô Bình nửa câu. Thế nhưng, trong tiềm thức của hắn không thể nào ngó lơ sự tồn tại của anh nên vẫn nói ra những lời này.
Vương Kiêu Đằng cười lạnh: “Ngô Bình, cậu thực sự nghĩ mình tài giỏi sao? Học trưởng là ai kia chứ? Việc làm ăn lớn của anh ấy cậu làm sao mà đủ trình để hiểu?”
Ngô Bình cau mày, Vương Kiêu Đằng hôm nay vẫn đến chọc giận anh. Sau vụ lần trước có vẻ hắn ta vẫn chưa chừa.
Đằng sau Mã Thiên Lý có một người phụ nữ. Đột nhiên người này hỏi Ngô Bình: “Vị tiên sinh này, xin hỏi anh có thiệp mời không?”
Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Không có”.
Người phụ nữ này là thư ký của Mã Thiên Lý. Chị ta ba mươi tuổi, rất được việc lại túc trí đa mưu nên rất được trọng dụng. Mỗi lần Mã Thiên Lý ra ngoài đều đưa thư ký này theo.
Đào Như Tuyết đáp: “Là tôi mời anh ấy tới. Tên tôi có trong danh sách khách mời”.
Nữ thư ký kia liếc nhìn Đào Như Tuyết một cái bằng ánh mắt coi thường. Trong mắt chị ta, phụ nữ có đẹp đến đâu rồi cũng chỉ trở thành trò tiêu khiển cho giám đốc Mã mà thôi. Chị ta đáp: “Cô Đào, buổi họp mặt này là do giám đốc Mã tài trợ tổ chức nên quyền quyết định phải ở anh ấy”.
Đào Như Tuyết cau mày hòi: “Chị nói vậy là có ý gì?l
Cô thư ký: “Chúng tôi không hoan nghênh người thất lễ với giám đốc Mã hiện diện tại đây. Vị tiên sinh này, mời ra ngoài cho”.
Chị ta đuổi Ngô Bình đi trước mặt đám đông khiến rất nhiều người thi nhau quay lại hóng hớt. Thậm chí cả Lư Tuấn Phi và Tôn Thanh cũng nhìn về phía đó.
Tôn Thanh: “Anh ta tưởng đây là Vân Kinh sao? Hứ, đắc tội với học trưởng Mã thì không bao giờ có kết cục tốt đẹp”.
Ngược lại với Tôn Thanh, Lư Tuấn Phi biết rõ Ngô Bình nên anh ta cười lạnh, nói: “Cô rất hy vọng Ngô Bình mất mặt ở đây nhỉ? Có điều chắc cô phải thất vọng rồi, người mất mặt sau cùng chắc chắn là Mã Thiên Lý”.
Tôn Thanh sững sờ: “Mã Thiên Lý mất mặt? Đùa kiểu gì vậy? Người ta là đại gia, gia sản mấy chục tỷ tệ đó”.
Lư Tuấn Phi cười lạnh đáp: “Mấy chục tỷ chẳng là cái đinh gì cả! Riêng mấy dự án tại Vân Kinh của Ngô Bình đã có giá lên tới hàng trăm tỷ tệ rồi”.
Tôn Thanh sững sờ: “Hàng trăm tý? Không đời nào!”
Lư Tuấn Phi cũng chán phải giải thích nên im lặng tiếp tục quan sát.
Ngô Bình chỉ vào chính mình rồi hỏi: “Chị bảo tôi ra ngoài sao?”
Nữ thư ký lạnh lùng đáp: “Không sai, chính là anh đó!”
Ngô Bình đáp: “Chỉ sợ là chị chưa đủ tư cách để làm điều đó”.
Nữ thư ký cau mày: “Tôi không có tư cách? Chúng tôi đã bao hết tầng hai khách sạn này rồi đấy”.
Mông Trạch lúc này đang cải trang gần đó thấy cảnh này thì vô cùng tức giận. Nhưng chưa có lệnh của Ngô Bình nên chưa ra tay được. Cho nên Mông Trạch gọi giám đốc khách sạn ra.
Giám đốc khách sạn này vừa hay là tín đồ của Hắc Thiên Giáo. Hắc Thiên Giáo cũng thường xuyên tổ chức hoạt động ở đây.
Giám đốc khách sạn biết thân phận của Mông Trạch thì vội vã gật đầu đồng ý giúp đỡ.
Chỉ một lát sau, giám đốc khách sạn bước tới nói với nữ thư ký: “Mời cô ra ngoài cho!”
Nữ thư ký kia giật mình: “Mời tôi ra ngoài ư?”
Giám đốc vẻ mặt khó coi đáp: “Đúng vậy, khách sạn này không chào đón cô”.
Sau đó ông ta quay sang cúi đầu chào Ngô Bình rồi nói: “Ngô tiên sinh, thực sự xin lỗi, hãy tha thứ cho sự thất trách của tôi!”
Nói rồi ông ấy vẫy tay một cái, lập tức có hai bảo vệ lao vào lôi thư ký kia ra ngoài. Nữ thư ký kêu la, Mã Thiên Lý mặt tối sầm lại, nói: “Gọi ông chủ của các người ra gặp tôi”.
Giám đốc khách sạn liếc nhìn Mã Thiên Lý rồi đáp: “Tôi cảnh cáo cậu, không được vô lễ với Ngô tiên sinh. Nếu không tôi sẽ đuổi cả cậu ra ngoài”.
Mã Thiên Lý bàng hoàng nhìn Ngô Bình. Đây rốt cuộc là ai vậy?
Nữ thư ký bị đuổi ra ngoài mà Mã Thiên Lý cũng chẳng có cách nào, vẻ mặt hắn vô cùng khó coi. Như thế này chẳng khác nào bị tát vào mặt trước đám đông.
Diêm Lập Vũ sững sờ, nói: “Ngô Bình, cậu đang làm gì vậy?”
Vương Kiêu Đằng cũng cười lạnh, nói: “Ngô Bình, cậu xong đời rồi! Đắc tội với học trưởng Mã thì sau này đừng hòng làm ăn trong nước được!”
Ngô Bình vô cùng ghét Vương Kiêu Đằng. Anh đáp: “Vương Kiêu Đằng, cậu cút ra ngoài đi. Nơi này cũng không chào đón cậu”.
Vương Kiêu Đằng cười lạnh: “Cậu bảo tôi cút ra ngoài? Cậu là cái thá gì kia chứ?”
Ngô Bình vẫy tay, giám đốc khách sạn lập tức gọi bảo vệ lôi Vương Kiêu Đằng ra ngoài. Vương Kiêu Đằng giãy giụa rồi kêu lên ầm ĩ nhưng vẫn bị lôi xềnh xệch ra ngoài.
Mã Thiên Lý không phải kẻ đầu đất nên lập tức hiểu đàn em khoá dưới trước mặt mình không hề đơn giản.
Hắn đang định nói gì đó thì một cô gái mặc vest đi tới chỗ Đào Như Tuyết thì thầm gì đó với cô ấy.
Đào Như Tuyết nhận lấy tài liệu cô gái kia đưa cho rồi liếc nhìn, sau đó ký tên mình vào. Ký xong, cô đưa hợp đồng này cho Ngô Bình.
Hoá ra hai bên đang ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Ngô Bình góp vốn bốn mươi tỷ, tương đương mười phần trăm cổ phần tập đoàn Miêu Dược. Cuộc làm ăn này đã bàn bạc xong từ lâu, Ngô Bình cũng đã chuyển tiền rồi, có điều chưa chính thức ký tên mình vào mà thôi.
Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi ký tên mình vào. Mặc dù anh không phải pháp nhân của công ty nhưng chữ ký của anh vẫn có hiệu lực về mặt pháp lý.
Mã Thiên Lý đứng gần nên nhìn thấy dòng ghi tên của bên A. Hắn ta ngạc nhiên: “Tập đoàn Miêu Dược? Đào Như Tuyết, cô là CEO tập đoàn Miêu Dược sao?”
Đào Như Tuyết: “Đúng vậy, hiện giờ tôi là CEO kiêm pháp nhân của công ty dược này”.
Mã Thiên Lý kinh ngạc, giá trị thị trường của tập đoàn này đã vượt qua năm trăm năm mươi tỷ tệ. Vậy mà Đào Như Tuyết lại là CEO của tập đoàn khổng lồ này!
Diêm Lập Vũ cũng kinh ngạc lắp bắp: “Giám… giám đốc Đào, hai người ký hợp đồng với nhau sao?”
Đào Như Tuyết: “Tôi cần vay một số vốn nên Ngô Bình đã xuất vốn bốn trăm tỷ, mua mười phần trăm cổ phần tập đoàn của tôi”.
Bốn trăm tỷ? Ai nấy đều sững sờ. Ngô Bình không phải chỉ là một người bình thường sao? Sao có thể có bốn trăm tỷ cơ chứ?
Đào Như Tuyết nhân cơ hội giới thiệu Ngô Bình: “Đây là anh Ngô Bình, vì anh ấy kín tiếng nên có lẽ mọi người chưa từng nghe nói. Có điều tôi nhắc tới mấy dự án này, có thể mọi người sẽ biết. Tôi chọn đại hai dự án nhé. Anh ấy là cổ đông lớn nhất dự án vịnh Bạch Long, cũng là cổ đông lớn nhất của công ty dược Long Huy”.
Cổ phần dự án vịnh Bạch Long của anh trị giá hơn trăm tỷ tệ. Còn ở công ty dược Long Huy anh cũng là cổ đông lớn nhất.
Mã Thiên Lý đương nhiên biết tới dự án vịnh Bạch Long. Hắn ta vẫn luôn thèm khát dự án này nhưng nghe nói ông chủ đứng sau thần thông quảng đại nên hắn ta không dám đụng vào.
Một thời gian trước, hắn nghe tin Trác Khang bị hất cẳng khỏi dự án này. Hiện tại cổ đông lớn nhất của dự án này là một người thần bí. Lẽ nào, Ngô Bình chính là người bí ẩn đó?
Mã Thiên Lý lập tức mỉm cười nói: “Hoá ra là cậu chủ Ngô. Tôi đã nghe danh cậu từ lâu. Có điều tôi không ngờ lại được làm bạn học với cậu. Cậu chủ Ngô, hân hạnh được gặp mặt!
Mặc dù anh bảo thuộc hạ của mình không cần thông báo cho Mông Trạch và những người khác nhưng mấy người Mông Trạch vẫn biết. Nửa tiếng sau, Mông Trạch và Trương Tây Linh vội vã kéo tới.
Hai người họ đều có kinh nghiệm tu luyện lâu năm nên vừa nhìn là biết Ngô Bình đang ở trong giai đoạn tiểu thoái bệnh.
Mông Trạch cười nói: "Chúc mừng giáo chủ đã mở được Linh Khiếu thứ ba!"
Ngô Bình đáp: "Giai đoạn tiểu thoái bệnh này đến đột ngột quá".
Mông Trạch: "Xin giáo chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ ngày đêm túc trực bên cạnh giáo chủ, bảo vệ giáo chủ an toàn!"
Ngô Bình đáp: "Thực ra cũng không cần thiết".
Anh phất tay một cái, chiếc mặt nạ da người từ trong ngăn bàn chui ra. Mặt nạ da người này anh mới sử dụng một lần, mặc dù nó chưa ra tay nhưng Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của nó chắc chắn phải ngang với Chân Quân.
Cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của mặt nạ da người, Mông Trạch bất giác lùi ra xa, nói: "Giáo chủ, đây rốt cuộc là thứ tà vật gì vậy?"
Ngô Bình đáp: "Không phải tà vật nên không phải sợ đâu".
Mông Trạch nói với Ngô Bình: "Giáo chủ thời gian này đừng ra ngoài. Cơn tiểu thoái bệnh này dài thì ba tháng, ngắn thì nửa tháng, cần phải kiên trì chờ đợi".
Ngô Bình còn rất nhiều việc phải giải quyết, đương nhiên không thể ở mãi trong nhà. Anh đáp: "Không sao, tôi sẽ có cách để tự bảo vệ mình".
Trong lúc nói chuyện, toàn thân Ngô Bình toát mồ hôi lạnh, bắt đầu nôn mửa, trong người cảm thấy vô cùng khó chịu. Mông Trạch và Trương Tây Linh ở bên cạnh phục vụ anh. Một người đưa nước, một người đưa khăn.
Tình trạng của Ngô Bình ngày một tệ hơn. Anh nằm trên chiếc ghế dài, đắp một chiếc chăn mỏng.
Trong trí nhớ của anh, lần gần đây nhất anh từng ốm một trận nặng thế này là năm lớp Một. Anh vô cùng ham chơi, giữa mùa đông chạy ra Đông Hồ câu cá, kết quả không may bị rơi xuống nước.
Mùa đông năm đó cực kỳ lạnh, âm tận mấy độ, mặt hồ còn đóng băng. Anh bị tụt xuống hố băng, uống phải nước đá.
Trong lúc ý thức mơ hồ, anh được bố anh đang đi làm công cho người ta ở phía không xa cứu lên. Ngô Bình dù không chết đuối nhưng cũng vì đó mà bị thương hàn rất nặng. Anh nằm viện ba ngày, sốt rất cao.
Anh còn nhớ, lúc bố cứu anh lên thì vừa hô hấp nhân tạo cho anh, vừa khóc vừa mắng. Nghĩ tới đây, anh không khỏi thấy đau xót trong lòng.
"Mọi người cứ lui xuống trước đi", anh nói.
Trương Tây Linh và Mông Trạch không dám trái lệnh nên đi sang phòng đọc sách.
Ngô Bình nhắm mắt lại, khoé mắt không biết đã ướt từ lúc nào. Thật kỳ lạ là con người càng ở trong cảnh khó khăn khắc nghiệt thì càng nhớ rất lâu về những ký ức đẹp trong khoảng thời gian đó. Anh nhớ chuyện hồi nhỏ bố nhấc anh lên rồi làm máy bay cho anh bay vòng vòng quanh sân. Nhớ hồi bố còn là thợ mộc, vất vả lọ mọ đến đêm khuya để làm kiếm gỗ, dao gỗ đồ chơi cho anh. Anh còn nhớ cả năm xưa bố anh đi xe đạp hơn một trăm cây số trong cơn mưa để đi từ chỗ làm việc đến trường anh học chỉ để đưa cho anh một túi đồ ăn mà anh thích.
Càng nghĩ đến chuyện trước kia, anh càng không kiềm chế được tâm trạng của mình. Cơ thể anh đang yếu nên tinh thần cũng yếu theo. Ngô Bình lúc này không phải Nhân Tiên, chẳng phải thần y mà chỉ là một người bình thường đang thương nhớ người cha đã qua đời của mình mà thôi.
"Không được! Nếu cứ thế này, mình sẽ tẩu hoả nhập ma mất", Ngô Bình lòng sinh cảnh giác. Anh lau nước mắt, bắt đầu niệm Đại Phạn Thiền Âm thì mới dần bình tĩnh lại.
Hai tiếng sau, Ngô Bình bắt đầu ngửi thấy mùi hôi trên cơ thể mình. Lông mày anh rụng, móng tay chuyển màu đen, tóc khô rồi chuyển màu vàng vàng, đôi mắt vô hồn.
"Lần tiểu thoái bệnh này còn nghiêm trọng hơn mình tưởng", anh khẽ thở dài.
Theo anh được biết thì ngày thứ hai của trận đại thoái bệnh là khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng nhất, sau đó mới đỡ dần đi. Bệnh đến thì vừa bất ngờ vừa nghiêm trọng, nhưng lúc đỡ thì mỗi ngày chỉ một chút. Cho nên, thời gian hồi phục khá dài, nhanh thì một tháng, dài thì ba tháng thậm chí nửa năm.
Có điều Ngô Bình không cần thời gian dài đến vậy. Anh đã có khả năng tự phục hồi cơ thể nên thời gian hồi phục của anh sẽ ngắn hơn người khác.
Sau đó, Ngô Bình chỉ uống nước, cũng không cho mọi người ở lại bên cạnh mình.
Buổi trưa, Thần Chiếu cuối cùng cũng đã tới. Khi Mông Trạch và Trương Tây Linh nhìn thấy vị chân nhân này thì không khỏi kinh ngạc. Họ thầm nghĩ không hổ là giáo chủ, bên cạnh còn có một cao thủ tầm cỡ như thế này!
"Chủ nhân!", Thần Chiếu bước tới hỏi thăm: "Đây là tiểu thoái bệnh sao? Hình như rất nghiêm trọng thì phải".
Ngô Bình gật đầu: "Vẫn ổn, vẫn chịu được".
Một cơn tiếu thoái bệnh không thể làm chết người nên Thần Chiếu cũng không lo lắng lắm: "Chủ nhân có mệnh cát tường, chắc chắn sẽ nhanh hồi phục thôi".
Ngô Bình: "Ông Thần, mấy ngày tôi đi vắng trong nhà vẫn ổn cả chứ?"
Thần Chiếu: "Chủ nhân cứ yên tâm, mọi việc vẫn tốt. Tôi đã bảo Lý Dư trông nhà cẩn thận rồi".
Ngô Bình rất hài lòng, đáp: "Cơn tiểu thoái bệnh của tôi có lẽ phải kéo dài một tuần, ngày mai bệnh sẽ nặng nhất".
Thần Chiếu: "Chủ nhân, có cần uống thuốc gì không?"
Ngô Bình: "Không cần, thực chất quá trình này giống như quá trình lột xác vậy. Giống như khi sâu lột xác thành bướm, khi lột xác nó cũng vô cùng yếu ớt, tôi hiện giờ cũng vậy. Nếu dùng thuốc bên ngoài can thiệp vào quá trình tự nhiên này nói không chừng còn sinh ra tác dụng phụ".
Thần Chiếu: "Vậy để tôi túc trực bên cạnh chủ nhân, một ly không rời".
Ban nãy khi bước vào ông ấy đã nhìn thấy Mông Trạch và Trương Tây Linh. Ông ấy vốn không tin tưởng người của Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình: "Ông Thần, giờ tôi đã là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo?"
Thần Chiếu không tin nổi vào tai mình: "Giáo chủ ư?"
Ngô Bình: "Câu chuyện kể ra thì vô cùng phức tạp. Tôi đang nghĩ nếu ông bằng lòng thì hãy tới quản lý Hắc Thiên Giáo giúp tôi".
Thần Chiếu đáp: "Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của chủ nhân".
Ngô Bình: "Trước đây ông từng ở Địa Tiên Giới. Tôi đang có ý định mở rộng tầm ảnh hưởng của Hắc Thiên Giáo đến Địa Tiên Giới. Ông thấy việc này thế nào?"
Thần Chiếu nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Chủ nhân, Hắc Thiên Giáo là giáo phái chốn trần tục, nếu vào Địa Tiên Giới thì sẽ không tiện lắm".
Ngô Bình gật đầu: "Ông nói phải, là tôi suy nghĩ thiếu sót. Có điều tôi rất muốn đi Địa Tiên Giới một chuyến".
Thần Chiếu cười đáp: "Chuyện đó có gì khó đâu? Đợi chủ nhân khỏi bệnh, tôi có thể đưa cậu tới đó bất cứ lúc nào".
Ngô Bình thực chất không hiểu biết nhiều về Địa Tiên Giới. Sau đó anh hỏi han Thần Chiếu thêm vài câu rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Thần Chiếu yên lặng ngồi bên cạnh. Ông ấy đã rất nhiều tuổi rồi, đối với ông ấy lúc này Ngô Bình chẳng khác nào đứa trẻ đang say ngủ. Hơn hai mươi tuổi đối với ông ấy quả thực chỉ là một đứa trẻ.
Buổi chiều, Thần Chiếu nghe có tiếng người gõ cửa nên đi ra mở cửa. Mông Trạch và Trương Tây Linh đứng ngoài cửa, nói: "Anh Thần, có một cô gái họ Đào tới tìm giáo chủ. Có cho cô ấy vào không?"
Thần Chiếu biết đó là Đào Như Tuyết nên đáp: "Cứ đưa cô ấy vào đi. Cô ấy là bạn gái của giáo chủ".
Mông Trạch cười đáp: "Được, tôi lập tức đi sắp xếp".
Một tiếng sau, chiếc xe của Đào Như Tuyết đi vào trong cung điện. Thấy kiến trúc cổ của nơi này, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
Ngô Bình lúc này vừa tỉnh dậy. Anh uống mấy ngụm nước, nghe tin Đào Như Tuyết đến thì ra lệnh: "Cho cô ấy vào đi".
Khi Đào Như Tuyết nhìn thấy Ngô Bình mặt trắng bệch, ốm yếu đến không nhận ra thì không kìm được nước mắt mà bật khóc thật lớn: "Ngô Bình, anh bị làm sao vậy? Có phải anh bị thương ở đâu không?"
Ngô Bình vừa cảm động vừa thấy buồn cười, đáp: "Như Tuyết, anh không sao, chỉ là một cơn tiểu thoái bệnh thôi".
Đào Như Tuyết biết tiểu thoái bệnh là gì, chỉ là ban nãy cô ấy không kịp nghĩ gì nhiều. Nghe xong, cô ấy mới bình tĩnh lại, nói: "Anh cũng không chịu nói với em. Nếu sớm biết anh ốm thì em đã tới chăm sóc anh từ hôm qua rồi".
Ngô Bình cười đáp: "Có gì đâu, vài ngày là khỏi thôi".
Đào Như Tuyết lấy chậu nước ấm tới rồi dùng khăn lau người cho anh.
Trước đó, Ngô Bình không cho phép ai lại gần nên cũng không có ai lau người giúp anh, mùi cơ thể rất nặng. Giờ Đào Như Tuyết tới anh mới được làm sạch cơ thể.
Chương 682: Được người đẹp chăm sóc
Thần Chiếu lặng lẽ lui xuống, đứng canh ở ngoài cửa.
Ngô Bình lúc này không mảnh vải che thân nằm trên chiếc ghế dài, Đào Như Tuyết dịu dàng lau khắp người cho anh.
Lau một hồi xong, đột nhiên "chỗ kia" của anh ngóc đầu dậy. Đào Như Tuyết đỏ bừng mặt, trách yêu: "Ốm đến chừng này rồi mà vẫn còn nghĩ đến việc đó được?"
Ngô Bình hơi ngại ngùng đáp: "Nó là phản xạ tự nhiên thôi chứ anh không nghĩ bậy gì cả".
Đào Như Tuyết lấy một chiếc khăn đậy lên chỗ đó rồi nói: "Ngô Bình, sau chuyện của Ma Đô, Mã chân nhân có gây khó dễ cho anh không?"
Ngô Bình cười lạnh: "Tạm thời thì không. Có điều món nợ này sớm muộn anh cũng sẽ tính với ông ta".
Đào Như Tuyết: "Đối phương tu vi cao thâm, chúng ta cứ tạm thời nín nhịn đã".
Ngô Bình nghĩ tới cuộc họp mặt bạn cùng lớp cũ liền hỏi Đào Như Tuyết: "Lần trước nghe em nói xong anh mới cảm thấy trường chúng ta thực sự không đơn giản. Tự nhiên lại sinh ra một lò những người giàu sang và một đống nhân sĩ giang hồ như vậy. Như Tuyết, em có biết nguyên nhân không?"
Đào Như Tuyết nhìn anh, đáp: "Còn có chuyện này sau khi anh biết chắc chắn sẽ rất kinh ngạc".
Ngô Bình: "Ồ? Là chuyện gì vậy?"
Đào Như Tuyết: "Anh còn nhớ Vu cướp giờ không?"
Ngô Bình sững lại một lát, sau đó lập tức nói: "Còn nhớ, không phải là ông hiệu trưởng hay sao?"
Bình thường thì hiệu trưởng trường cấp ba là một nhân vật mà đám học sinh như anh chỉ biết tiếng chứ không biết mặt. Nhưng hiệu trưởng trường Ngô Bình thì khác, ông ta rất thích xuất hiện ở nhiều nơi rồi dạy dỗ đám học sinh. Thậm chí còn bất thình lình đi vào lớp học, cướp mất thời gian giảng dạy của giáo viên để thao thao bất tuyệt.
Cho nên ông hiệu trưởng họ Vu được đám học sinh đặt cho biệt danh là Vu cướp giờ.
Vu cướp giờ này tên thật là Vu Thiên Hoa. Lúc Ngô Bình vào học thì ông ta đã làm hiệu trưởng ở đó ba năm rồi. Năm ngoái, hiệu trưởng này đã nghỉ hưu.
Đào Như Tuyết: "Không sai, chính là Vu Thiên Hoa".
Ngô Bình: "Như Tuyết, có phải em có phát hiện gì không?"
Đào Như Tuyết: "Em đã điều tra lại tình hình của các bạn học một chút thì phát hiện ra một việc khá kỳ lạ. Những học sinh trước khi Vu Thiên Hoa nhậm chức hầu như chẳng có thành tích gì nổi bật chứ đừng mơ là tỷ phú hay gì đó. Nhưng từ khi ông ta lên làm hiệu trưởng thì trường ta đột nhiên có thêm vô số anh tài, thậm chí cả hoa khôi chất lượng cũng vượt trội hơn những năm trước đó".
Ngô Bình sững lại. Tất cả những việc này có liên quan đến Vu Thiên Hoa sao? Rốt cuộc ông ta là người như thế nào?
Đào Như Tuyết: "Giờ em rất băn khoăn vì cảm giác Vu cướp giờ không đơn giản".
Ngô Bình: "Em có biết giờ ông ta sống ở đâu không?"
Đào Như Tuyết: "Em đã nghe ngóng rồi, giờ ông ta chỉ nhàn rỗi ở nhà, mỗi ngày đi công viên đánh cờ, nhảy thể dục. Nghe nói các cụ bà ở chỗ đó cũng rất thích ông ta. Ông ta có thể gọi là vua vũ đạo ở quảng trường đó".
Ngô Bình ngẩn người, đột nhiên cảm thấy tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp. Anh không thể nào liên hệ một vị cao nhân với vua vũ đạo quảng trường lại với nhau được.
Đào Như Tuyết: "Có điều, ông ta sẽ tham gia cuộc gặp mặt các bạn học lần này".
Ngô Bình mắt sáng lên: "Ông ta cũng tham gia sao? Vậy anh nhất định phải tới gặp!"
Nói chuyện vài câu xong, đột nhiên Ngô Bình cảm thấy rét run lên đến nỗi răng đánh vào nhau lập cập. Đào Như Tuyết ôm chặt lấy anh rồi đắp chăn cho anh.
Ngô Bình dần dần thấy không lạnh nữa, anh ngửi mùi trên cơ thể Đào Như Tuyết rồi nói: "Thơm quá".
Đào Như Tuyết trỏ yêu vào trán anh, nói: "Sau này anh phải đối xử tốt với em vào đấy nhé".
Ngô Bình vùi mặt vào ngực cô, đáp: "Được chứ".
Có người đẹp ở bên nên dù trong người còn khó chịu nhưng tâm trạng Ngô Bình đã tốt hơn nhiều. Cứ như vậy, anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến đêm, hai tay Ngô Bình đột nhiên nắm chặt lại rồi toàn thân bốc hoả nóng như lửa đốt. Người bình thường bị sốt cùng lắm là bốn mươi mốt độ nhưng Ngô Bình sốt thì tới hẳn một trăm độ.
Ở nhiệt độ này thì protein có thể biến chất còn trứng có thể bị luộc chín.
Đào Như Tuyết đem đá đến hạ nhiệt cho anh nhưng không mấy hiệu quả. Người anh bốc lên hơi nóng, nước đá cũng không có tác dụng.
Cứ sốt như vậy một tiếng rưỡi xong mới bắt đầu hạ. Tiếp đó, trên người anh bắt đầu loét ra những vết to bằng nhãn cầu. Bên trong tai, mắt anh bắt đầu chảy mủ. Trong miệng anh mọc đầy mụn nước đau đến nỗi anh phải há miệng ra, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Đào Như Tuyết vừa lo vừa sợ rơi nước mắt. Nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào nên chỉ đành túc trực cạnh anh.
Cũng may, đến khi trời sáng thì những dấu hiệu này biến mất. Những vết loét trên người cũng biến mất một cách thần kỳ.
Đào Như Tuyết lại gọi người mang nước ấm tới để lau rửa cho anh.
Khi mặt trời lên, gương mặt Ngô Bình trở lại như bình thường. Anh từ từ ngồi dậy, nói: "Ải khó nhất đã qua rồi".
Anh có thể cảm nhận rõ rằng giai đoạn đau đớn nhất đã qua rồi. Từ giờ trở đi, cơ thể anh sẽ trên đà hồi phục trở lại như ban đầu.
Sau khi thay xong bộ quần áo mới, Ngô Bình hỏi: "Như Tuyết, cuộc họp mặt bạn cũ lần này chúng ta tham gia đi".
Hiện giờ anh đang vô cùng tò mò về ông hiệu trưởng và những người bạn cũ, cho nên anh nhất định phải tham gia cuộc họp mặt này.
Đào Như Tuyết: "Không cần vội, chiều mới gặp mặt mà. Anh cứ nghỉ ngơi trước đã".
Ngô Bình không muốn ở mãi trong phòng nên kéo Đào Như Tuyết ra ngoài đi dạo. Ở đây có rất nhiều khu ngắm cảnh, hoa cỏ phong phú, các trạm nghỉ chân, hòn non bộ, ao cá gì cũng có.
Đang đi dưới bóng cây, Ngô Bình đột nhiên nói: "Như Tuyết, hồi còn đi học anh thường hay tưởng tượng rằng mình có thể nắm tay em đi dạo như thế này. Thật không ngờ điều đó giờ đã thành hiện thực. Anh đã thực hiện được mong ước thời niên thiếu".
Đào Như Tuyết lườm anh một cái rồi đáp: "Em biết ngay anh có ý đồ gì đó. Năm xưa chẳng có việc gì cũng lén nhìn em. Ánh mắt của kẻ mê gái nhìn là biết".
Ngô Bình ha ha cười lớn: "Ai bảo em xinh như vậy làm gì? Đến đêm anh nằm mơ cũng toàn là em".
Đào Như Tuyết khoác tay anh, hỏi: "Vậy giờ thì sao?"
Ngô Bình vươn tay "đi du lịch" trên người Đào Như Tuyết rồi đáp: "Giờ anh thích sờ thì sờ không cần phải nằm mơ nữa".
Đào Như Tuyết đưa tay véo anh. Ngô Bình cơ thể đang yếu nên không né được liền kêu lên oai oái.
Thần Chiếu và Mông Trạch đi sau họ một quãng xa. Mông Trạch vẻ mặt ngưỡng mộ, nói: "Đúng là làm thanh niên thật tốt. Tha hồ yêu đương, cuộc đời toàn màu hồng".
Thần Chiếu liếc nhìn ông ấy, đáp: "Giờ anh cũng có thể yêu đương mà, có ai cản đâu chứ?"
Mông Trạch đáp: "Trái tim này đã già cỗi rồi, không thể rung động với một ai nữa rồi".
Sau đó ông ấy hỏi Thần Chiếu: "Tu vi của anh còn cao hơn tôi. Vậy mà lại bằng lòng đi làm người bảo vệ sao?"
Thần Chiếu hờ hững đáp: "Anh có muốn làm người bảo vệ của chủ nhân cũng không đủ tư cách đâu".
Mông Trạch cứng họng, hừ một tiếng rồi đi đường khác, không thèm đi cùng Thần Chiếu nữa.
Hai người Ngô Bình dành thời gian cho nhau, say mê không biết đế sự thay đổi của thời gian. Chẳng mấy chốc đã là bốn giờ chiều, Ngô Bình lại khoẻ hơn một chút. Ít nhất thì giờ anh cũng có sức khoẻ ngang một người bình thường, nhìn thì không ai nhận ra là đang bệnh.
Thế nên hai người họ lái xe đi tới khách sạn sẽ tổ chức cuộc họp mặt.
Khách sạn này là một trong những khách sạn xa hoa nhất trong thành phố này. Lúc này, sảnh khách sạn đã treo băng dôn. Một vài bạn học cũ đãng ở đó bận bịu tiếp đón các bạn học khác đến tham gia.
Ngô Bình và Đào Như Tuyết vừa xuất hiện thì lập tức có mấy người đàn ông đi về phía đó. Ngô Bình không có ấn tượng gì, chắc không phải là bạn cùng lớp.
"Đào Như Tuyết!", một người đàn ông bắt tay cô: "Xin chào, tôi là Diêu Sinh học lớp số Một".
Đào Như Tuyết cười đáp: "Xin chào".
Mắt Diêu Sinh như thể không nhìn thấy sự hiện diện của Ngô Bình, nhưng anh ta lại vô cùng nhiệt tình với Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết lúc này liền khoác tay Ngô Bình. Điều đó khiến mấy người đàn ông kia nét mặt đều không được vui. Moá nó, tên này là ai kia chứ?
Quả thực năm xưa Ngô Bình chẳng có gì nổi bật nên mấy người này không có ấn tượng gì về anh.
Hai người họ đi tới ký tên vào cuốn lưu ký, sau đó cùng nhau đi lên tầng hai.
Trên tầng hai có một sảnh lớn dùng cho buổi gặp mặt hôm nay. Lúc này, ở đó đã có ba bốn chục người. Đào Như Tuyết không hổ là một trong bốn hoa khôi. Cô ấy vừa xuất hiện là bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía đó.
Chương 683: Không bình thường
Ngô Bình chủ động buông tay Đào Như Tuyết ra. Anh không muốn trở thành đối tượng công kích của đám đàn ông kia trong tình cảnh này nên quyết định chọn cách ít gây chú ý hơn.
Nhưng kỳ lạ là anh vẫn cảm nhận được sự thù địch của những người kia đối với mình. Anh ngẩng đầu lên thì thấy bạn học cũ Vương Kiêu Đằng, Tôn Thanh và Triệu Kỳ Lượng đều tới. Điều đó khiến anh khá ngạc nhiên.
Vương Kiêu Đằng nhìn anh với vẻ ác ý, như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh. Trước đó anh bảo Lư Tuấn Phi cắt tiền công trình khiến nhà hắn ta nợ hơn trăm triệu tệ, đến giờ vẫn chưa khắc phục xong hậu quả.
Ánh mắt của Tôn Thanh là phức tạp nhất, không rõ là hận hay là gì khác. Có điều, cô ta nhanh chóng quay mặt đi.
Triệu Kỳ Lượng cũng cố tình nhìn ra chỗ khác để tránh ánh mắt anh. Ban đầu khi Ngô Bình ở trong tù, tháng nào anh cũng gửi cho Tôn Thanh một khoản tiền. Anh hy vọng khi không có anh cô ta vẫn có thể sống tốt.
Số tiền đó anh nhờ người bạn thân Triệu Kỳ Lượng đưa cho Tôn Thanh. Ai ngờ Triệu Kỳ Lượng này nói dối tiền đó là anh cho Ngô Bình mượn, giả vờ là người có tiền rồi lừa Tôn Thanh thành bạn gái mình.
Có điều hôm nay Triệu Kỳ Lượng và Tôn Thanh ngồi rất xa nhau, xem ra là đã chia tay rồi.
Ở một góc khác, anh nhìn thấy Lư Tuấn Phi. Nhưng Lư Tuấn Phi cứ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh. Sau vài lần, anh ta đã biết Ngô Bình không phải người mình có thể chọc vào.
Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi quay đi, đi chào hỏi một số người quen.
"Ngô Bình!"
Đột nhiên, có một người rảo bước tới, vỗ mạnh vào lưng Ngô Bình. Ngô Bình giờ chỉ là người bình thường nên bị vỗ một cái như vậy mà suýt ngã ra sàn.
Ngô Bình định thần lại nhìn, đó là một người bạn cùng lớp cũ. Quan hệ của hai người họ khi xưa không tệ, tên người bạn học này là Tôn Bình Hải.
Sau khi Ngô Bình vào tù thì ngày hôm sau Tôn Bình Hải cũng bỏ học, chuyên tâm theo một vị quyền sư học võ. Hiện giờ Tôn Bình Hải đã là một cao thủ cảnh giới Thần.
Ngô Bình xoa xoa vai, cười nói: "Bình Hải, cậu mạnh tay thế hả?"
Tôn Bình Hải ngại ngùng đáp: "Xin lỗi xin lỗi, tôi quên không giảm lực đi một chút. Giờ cậu thế nào rồi, đã đi làm chưa?"
Tôn Bình Hải biết Ngô Bình từng ngồi tù nên tránh nhắc việc không vui đó, chỉ hỏi anh đã đi làm chưa.
Ngô Bình gãi gãi mũi, đáp: "À, tôi tự thi vào một trường đại học khác, giờ đã trở thành bác sĩ, đang chuẩn bị tìm nơi thực tập".
Tôn Bình Hải cười nói: "Được à nha, các bạn học của chúng ta ai cũng thành đạt".
Sau đó, đột nhiên gương mặt Tôn Hải Bình thoáng vẻ lạnh lùng, nói: "Tôi nghe nói hôm nay Chu Ác Hổ cũng tới?"
Chu Ác Hổ? Ngô Bình lập tức nhớ ra năm đó trong trường có một học sinh rất tồi. Hắn ta đánh nhau như không cần mạng, làm việc không theo đạo lý nhưng không hiểu tại sao nhà trường không đuổi học hắn ta. Tên học sinh đó là Chu Ác Hổ.
Năm đó, Chu Ác Hổ không ít lần bắt nạt Tôn Bình Hải. Tôn Bình Hải cũng vì hắn ta nên mới thôi học để đi học võ. Chỉ bất ngờ là sau này Tôn Bình Hải lại hành tẩu giang hồ, trở thành cao thủ cảnh giới Thần.
Ngô Bình đáp: "Tôi không nghe nói".
Họ đang nói chuyện thì một tiếng cười lớn vọng vào. Một kẻ không cao lắm, mặt hơi đen bước vào. Hắn ta mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đỏ, đeo kính đen. Người này chính là Chu Ác Hổ.
Sự xuất hiện của Chu Ác Hổ khiến mọi người đột nhiên im lặng. Hồi đi học, hắn ta đánh cả lớp trên lớp dưới, không việc xấu gì không làm, tiếng xấu lan sang cả trường khác. Thậm chí có một lần hắn ta chạy tới đại học Vân Kinh, đánh phó hội trưởng hội học sinh khiến cả ngôi trường rúng động.
Tôn Bình Hải đang muốn tìm hắn ta nên lập tức đứng ra, cười lạnh: "Chu Ác Hổ, chúng ta đã lâu không gặp!"
Chu Ác Hổ liếc nhìn Tôn Bình Hải, cười đáp: "Nhãi ranh, nghe nói mày đi học võ. Vậy đã học thành tài chưa?"
Nói rồi hắn ta vỗ vỗ Tôn Bình Hải. Tôn Bình Hải thân là cao thủ cảnh giới Thần mà lại rúm người lại, sau đó ngã ngồi ra đất, mặt trắng bệch còn mồ hôi lạnh thì túa ra.
Người khác thì không biết nhưng Ngô Bình đã nhận ra ngay. Chu Ác Hổ này đã trở thành cao thủ Tiên Thiên rồi. Tôn Bình Hải căn bản không phải đối thủ của hắn ta.
Chu Ác Hổ mặt vô cùng đắc ý, cười khinh miệt nói: "Tôn Bình Hải, mày vẫn yếu đuối y như vậy, quay về học hành chăm chỉ vào nhé".
Nói rồi, hắn ta đưa mắt nhìn quanh. Khi nhìn thấy Đào Như Tuyết, hắn ta toét miệng cười nói: "Hoa khôi đây rồi, lâu quá không gặp".
Sau đó hắn rảo bước tới, giang hai tay ra muốn ôm Đào Như Tuyết.
Ngô Bình lập tức lên tiếng: "Chu Ác Hổ!"
Chu Ác Hổ quay đầu sang hỏi: "Ngô Bình sao? Thằng ranh không phải mày đi tù rồi sao? Không chết ở trong đó à?"
Từ miệng Chu Ác Hổ không phun ra được câu nào tốt đẹp, vừa mở miệng ra là toàn rắn rết.
Ngô Bình: "Còn cậu vẫn khiến người khác chán ghét y như xưa".
Chu Ác Hổ cười lạnh: "Mày mà cũng dám nói tao như vậy?"
Nói rồi, hắn ta đi về phía Ngô Bình. Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ mặc lễ phục cũng bưng chai rượu đi tới. Nhân viên phục vụ đó chính là Mông Trạch cải trang thành.
Nhân viên phục vụ: "Xin tránh đường", nói rồi âm thầm vỗ lên người Chu Ác Hổ một cái.
Chu Ác Hổ đột nhiên nhảy lên, sau đó ngã ra sàn, sùi bọt mép. Hắn ta trợn tròn mắt muốn tìm kẻ ra tay với mình nhưng Mông Trạch đã lách qua đám đông biến mất từ lâu rồi.
Ngô Bình cười hi hi nhìn Chu Ác Hổ đang nằm trên sàn, nói: "Không sao chứ? Có phải cậu có bệnh không? Có bệnh thì đi khám đi nhé".
Chu Ác Hổ chỉ hận một nỗi không thể nhảy lên cắn cho Ngô Bình một cái. Nhưng giờ hắn ta không cử động được, toàn thân run lên bần bật.
Rất nhanh sau đó, mấy nhân viên y tế vào khiêng Chu Ác Hổ đi.
Ngô Bình nhận ra mấy nhân viên y tế này toàn là người của Hắc Thiên Giáo cải trang thành nên chắc Chu Ác Hổ hôm nay sẽ còn ăn hành no nê.
Bầu không khí trở lại bình thường, Ngô Bình ra dìu Tôn Bình Hải đứng dậy, nói: "Hắn ta đã tu luyện tới cảnh giới thứ hai của Tiên Thiên rồi. Cậu không phải đối thủ của hắn đâu".
Tôn Bình Hải ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Ngô Bình: "Tôi đoán thôi".
Nói rồi, Ngô Bình tiếp tục đi chào hỏi những người khác.
Lúc này, Ngô Bình nhận được tin nhắn của Lâm Nhu. Cô ấy nói đã xuống máy bay, nhưng không biết đường tới khách sạn.
Ngô Bình trả lời: “Để tôi đón chị”.
Ngô Bình lên một chiếc xe, đi sân bay đón người.
Chiếc xe Ngô Bình đang lái là dòng xe quốc nội. Chính là dòng ô tô "Kim Báo" mà nhà họ Lý kinh doanh. Xe ô tô lắp ráp trong nước nhưng linh kiện lại mua từ nước ngoài, công năng của xe tương đối tốt.
Đến sân bay, anh nhanh chóng tìm thấy Lâm Nhu. Nhiều năm không gặp, Lâm Nhu đã khác xưa rất nhiều. Lúc này cô ấy mặc một chiếc áo khoác gió màu xám, tay trái kéo vali. Từ cô ấy toát ra khí chất thanh cao và trầm ổn, giống như một bông hoa trắng dưới ánh nắng mặt trời.
Ngô Bình vẫy tay: “Lâm Nhu!”
Lâm Nhu mỉm cười nhìn về phía đó: “Ngô Bình!”
Hai người họ tiến về phía nhau, Lâm Nhu chủ động ôm lấy Ngô Bình, cười nói: “Bạn học cũ, lâu quá không gặp. Cậu vẫn ổn chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Tôi vẫn ổn. Còn chị cũng vẫn xinh đẹp như xưa, đẹp đến động lòng người”.
Lâm Nhu bỏ chiếc kính đen xuống, quan sát Ngô Bình một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Còn cậu trông trưởng thành hơn năm xưa rồi”.
Ngô Bình vuốt vuốt mấy sợi râu vừa mọc ra, đáp: “Cái đó là đương nhiên rồi”.
Lâm Nhu cúi đầu, khẽ mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi nhé?”
Ngô Bình đón lấy chiếc vali, hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đỗ xe.
Vô tình, Ngô Bình liếc nhìn chiếc vali. Nhưng vừa nhìn thấy thứ bên trong, anh bỗng giật mình kinh ngạc. Trong vali có rất nhiều chai lọ. Hơn nữa trong các chai lọ này đều đựng thuốc độc!
Trong đó có một chai đựng ký sinh trùng! Phải biết rằng loại ký sinh trùng này từng khiến Canh Tổ của Đường Môn sống không bằng chết! Nó cực kỳ khó tiêu diệt!
Anh ngoài mặt không tỏ thái độ gì, vừa nói chuyện vừa quan sát Lâm Nhu. Anh phát hiện ra tu vi của Lâm Nhu rất cao. Cô gái này lại còn là Nhân Tiên cảnh giới hai đã khai mở được Thần Khiếu!
Chương 684: Lâm Nhu
Anh đột nhiên nói: “Lâm Nhu, trường chúng ta thú vị thật đấy, tự dưng lại có nhiều người tu luyện như vậy”.
Lâm Nhu đột nhiên khựng lại, quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu đang trong giai đoạn thoái bệnh?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, là tiểu thoái bệnh”.
Lâm Nhu sáng mắt lên, nói: “Không tồi, cậu đã trở thành Nhân Tiên rồi”.
Ngô Bình bình thản đáp: “So với Võ Thần như chị thì còn kém một chút”.
Lâm Nhu cười đáp: “Trước đây tôi còn nghĩ cách che giấu thân phận của mình nhưng giờ xem ra là không cần nữa rồi”.
Lâm Nhu hỏi: “Cậu có thể nói tên sư phụ mình không?”
Cũng chẳng phải chuyện gì cần giấu giếm nên Ngô Bình đáp: “Gia phụ của tôi là Đông Phật tiên sinh”.
Lâm Nhu gật đầu: “Tôi đã nghe danh tiên sinh từ lâu. Cậu gặp may đấy”.
Ngô Bình: “Còn chị thì sao?”
Lâm Nhu đáp: “Sư tôn của tôi là Thanh Phù chân nhân”.
Ngô Bình đã từng nghe tới vị cao nhân này, anh hỏi: “Là vị cao nhân dùng độc đó sao?”
Lâm Nhu cười đáp: “Cậu cũng biết sư tôn của tôi sao?”
Ngô Bình: “Tôi có từng nghe một người bạn nhắc tới”.
Lâm Nhu: “Ông ấy nuôi rất nhiều loại trùng khác nhau. Ông ấy quả thực là chuyên gia trong lĩnh vực đó”.
Hai người họ lên xe quay lại khách sạn.
Vừa lái xe, Ngô Bình vừa hỏi: “Lâm Nhu, sao chị lại tới tham gia buổi gặp mặt này vậy?”
Lâm Nhu: “Cũng giống như cậu đó, tôi thấy ngôi trường của chúng ta rất thú vị. Hơn nữa, tôi cũng muốn gặp ông hiệu trưởng”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra chị cũng nhận ra hiệu trưởng của chúng ta không đơn giản. Chị có biết lai lịch của ông ấy không?”
Lâm Nhu lắc đầu: “Tôi không rõ. Có điều hôm nay ông ta sẽ tham gia buổi họp mặt. Đợi khi gặp mặt, chúng ta có thể thăm dò thử”.
Sau khi quay lại khách sạn, hai người họ đi lên tầng hai.
Cũng giống như khi Đào Như Tuyết xuất hiện, sự xuất hiện của Lâm Nhu cũng khiến đám đông phấn khích. Lại một đám bạn học nam xúm vào, vây quanh cô ấy. Đương nhiên, đám người dám tới bắt chuyện với Lâm Nhu đều là những người thừa tự tin vào bản thân hoặc là những người khá thành đạt.
Lâm Nhu mỉm cười chào hỏi bạn học cùng trường. Nhìn thấy Đào Như Tuyết, cô ấy đi tới ôm Đào Như Tuyết một cái rồi nói: “Như Tuyết, nửa năm rồi không gặp”.
Đào Như Tuyết: “Đúng vậy. Nghe nói chị cũng tới đây em rất vui”.
Thấy hai đại mỹ nhân ngồi nói chuyện cùng nhau, đám đàn ông xung quanh không khỏi rỏ dãi. Ngô Bình thì ngồi giữa hai người họ, khiến không biết bao nhiêu gã đàn ông ở đó ghen tức.
Lúc này, Vương Kiêu Đằng đang cung kính đứng cạnh một người đàn ông lớn hơn hắn ta vài tuổi, chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Học trưởng Diêm, nhìn tên khốn hống hách đó xem! Hứ, hai đại mỹ nhân xoay xung quanh hắn. Hắn nghĩ hắn là ai kia chứ?”
Học trưởng Diêm này tên đầy đủ là Diêm Lập Vũ, là một người rất thành đạt. Chưa tới ba mươi mà tài sản đã lên tới hàng chục tỷ tệ, đứng trong top một nghìn người giàu nhất trong nước.
Diêm Lập Vũ mấy năm nay làm ăn thuận lợi, từ một người sinh ra trong gia đình làm công ăn lương bình thường trở thành một tỷ phú. Bởi lẽ đó anh ta vô cùng kiêu ngạo. Trong đám bạn học cũ chỉ có vài người anh ta cho là cùng đẳng cấp với mình.
Mà Ngô Bình này chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn chẳng có tiếng tăm gì. Vậy mà hai mỹ nhân kia lại quấn lấy anh như vậy. Điều đó khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Anh ta hỏi: “Cậu quen anh ta?”
Vương Kiêu Đằng đáp: “Hắn học cùng lớp em, hắn rất giảo hoạt và biết đóng kịch nên ai cũng thích hắn”.
Diêm Lập Vũ hừ một tiếng rồi bước về phía ba người Ngô Bình. Anh ta nói với Lâm Nhu và Đào Như Tuyết: “Hai người đẹp còn nhớ tôi không?”
Học trưởng Diêm năm xưa từng theo đuổi Đào Như Tuyết, cũng từng theo đuổi Lâm Nhu nhưng đương nhiên là đều thất bại.
Lâm Nhu nhìn anh ta, đáp: “Giám đốc Diêm, tôi đương nhiên còn nhớ anh”.
Diêm Lập Vũ cười đáp: “Giám đốc gì chứ, cứ gọi tôi là Lập Vũ. Gọi là anh Lập Vũ cũng được”.
Lâm Nhu đáp: “Không dám, anh là tỷ phú giàu có tiếng. Kiểu gì tôi cũng phải thể hiện sự kính trọng đối với anh”.
Diêm Lập Vũ vội vã xua tay: “Cái gì mà bảng xếp hạng người giàu chứ, đều là hư danh cả. Ngày nào tôi cũng bận tối tăm mắt mũi, nhiều khi cũng ước mình được làm người bình thường làm công ăn lương như các bạn học khác”.
Lâm Nhu: “Vậy sao? Vậy anh có thể quyên góp hết tài sản để sống cuộc sống mình hằng mơ ước”.
Diêm Lập Vũ sững lại, sau đó ho khan một tiếng, đáp: “Cho dù tôi muốn cũng không được. Bên dưới tôi còn biết bao nhiêu người đang nỗ lực làm việc, tôi phải có trách nhiệm với họ. Lâm Nhu, còn cô thì sao? Đang làm việc gì vậy?”
Lâm Nhu: “Cũng không có công việc ổn định. Tôi mở một phòng tranh, rảnh rỗi thì dạy các bạn nhỏ tập vẽ”.
Diêm Lập Vũ cười đáp: “Những môn nghệ thuật thanh cao như hội hoạ cũng chỉ có người đẹp như cô Lâm đây mới làm được”.
Ngô Bình cũng chào hỏi Diêm Lập Vũ: “Học trưởng Diêm, nghe danh anh đã lâu”.
Nụ cười trên mặt Diêm Lập Vũ vụt tắt. Anh ta nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu là?”
Ngô Bình đáp: “Tôi học sau anh hai khoá, tên là Ngô Bình”.
Diêm Lập Vũ gật đầu đáp: “Thật ngại quá, tôi không có ấn tượng sâu sắc với những người bình thường”.
Sau đó anh ta đưa cho Ngô Bình một tấm danh thiếp rồi nói: “Đàn em khoá sau, sau này cậu có việc gì cần thì có thể tới tìm thôi. Tôi làm ăn kinh doanh nhiều năm, có không ít bạn bè là lãnh đạo, quan chức nhà nước”.
Ngô Bình nhận tấm danh thiếp, cười đáp: “Được”.
Diêm Lập Vũ hỏi: “Vậy giờ cậu đang làm gì?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là một bác sĩ”.
“Ồ? Cậu là bác sĩ sao? Nhưng tôi nhớ là trường ta đâu có khoa Y Dược nhỉ. Lẽ nào cậu lại học thạc sĩ y dược ở trường khác sao?”, Diêm Lập Vũ rất tò mò.
Đào Như Tuyết: “Sau khi Ngô Bình nghỉ học thì đã tiếp tục học y dược tại đại học Hoa Thanh. Sau đó lấy được hai tấm bằng tiến sĩ Y và tiến sĩ Dược của đại học Hoa Thanh”.
Diêm Lập Vũ rất kinh ngạc. Năm xưa thành tích của anh ta cũng chẳng được như vậy. Ngô Bình thi đỗ vào Hoa Thanh, đó không phải việc người bình thường có thể làm được.
Anh ta cười nói: “Được lắm, quả là một tấm gương nghị lực. Tôi có đầu tư vào một bệnh viện ở Thiên Kinh, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới đó làm việc. Tôi có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu cho cậu”.
Diêm Lập Vũ đang cố tình giễu võ dương oai nhưng Ngô Bình cũng chẳng để ý. Anh nói: “Cảm ơn học trưởng, tôi sẽ suy nghĩ”.
Diêm Lập Vũ vẫy tay một cái, phục vụ mang ra mấy ly rượu. Anh ta cầm một ly vang đỏ, cười nói: “Lâm Nhu, Như Tuyết, lâu quá chúng ta không gặp mặt. Tôi xin kính hai người một ly!”
Đào Như Tuyết lạnh lùng đáp: “Thật ngại quá, tôi không uống rượu”.
Lâm Nhu: “Tôi cũng vậy”.
Diêm Lập Vũ đã giơ ly rượu lên không trung lúc này vô cùng gượng gạo.
Lúc này, Vương Kiêu Đằng đã thấy cảnh này. Hắn ta đang muốn kết giao với Diêm Lập Vũ nên vội vã lao tới bênh: “Đào Như Tuyết, Lâm Nhu, học trưởng là người thuộc giới thượng lưu. Hai người đừng có không giữ thể diện cho anh ấy như vậy”.
Diêm Lập Vũ nói: “Kiêu Đằng, không được nói như vậy. Mọi người đều bình đẳng”.
Vương Kiêu Đằng lập tức nói: “Sao mà bình đẳng được? Học trưởng là chân long, là tầng lớp tinh hoa, là gương cho chúng em học tập!”
Lúc này, có một người đàn ông khác bước tới. Người này rất cao, cũng rất đẹp trai, toả ra khí chất phong độ ngời ngời.
Nhìn thấy người này, Diêm Lập Vũ lập tức bỏ đi vẻ kiêu ngạo ban nãy, khách sáo chào hỏi: “Học trưởng Mã!”
Người này tên là Mã Thiên Lý. Hắn ta là người tạo ra một loại tiền ảo gọi là Uyocoin đang có giá trên thị trường là ba trăm tỷ. Mã Thiên Lý thuộc top 50 người giàu nhất trong nước.
Mã Thiên Lý hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Diêm Lập Vũ đáp: “Học trưởng, bọn em đều đang nói về Uyocoin của học trưởng đó. Em muốn thu mua một lô Uyocoin, hy vọng có thể được mua với giá ưu đãi”.
Mã Thiên Lý cười đáp: “Đều là bạn học của nhau, đương nhiên sẽ có ưu đãi, nhưng ưu đãi cũng không thể quá lớn. Cậu cũng biết Uyocoin này trong nửa năm đã tăng giá trị đến 105%, hơn nữa vẫn có dấu hiệu tăng tiếp. Theo tôi tính toán, cuối năm nay giá của nó còn tăng thêm một lần nữa”.
Diêm Lập Vũ cười đáp: “Chuyện đó là đương nhiên rồi”.
Chương 685: Thân thế khủng
Ánh mắt Mã Thiên Lý dừng lại ở Đào Như Tuyết. Hắn mỉm cười, nói: “Như Tuyết, lần trước gặp nhau muốn mời cô đi ăn cơm mà cô lại có việc phải đi trước”.
Đến cả Diêm Lập Vũ còn muốn kết giao với Mã Thiên Lý này nên anh ta liền chen mồm vào: “Như Tuyết, thế là cô không đúng rồi. Với tài lực của học trưởng, cô phải nhiệt tình với anh ấy mới phải chứ?”
Câu này khiến Ngô Bình cảm thấy rất khó chịu. Anh nói: “Tiền ảo không sản sinh ra giá trị. Nó vốn chỉ là một loại bong bóng đầu tư mà thôi. Mà đã là bong bóng thì có thể vỡ bất cứ lúc nào”.
Câu nói này đương nhiên đã khiến Mã Thiên Lý phật lòng. Hắn nhìn Ngô Bình, hỏi: “Vị này là?”
Diêm Lập Vũ cười lạnh, chen ngang: “Học trưởng, cậu ta là một đàn em dưới em hai khoá. Chỉ là một bác sĩ mà thôi”.
Mã Thiên Lý lạnh lùng đáp: “Với tầm nhìn của cậu đương nhiên không thể hiểu được tiềm năng của tiền ảo. Nếu không thì cậu đã chẳng là một người bình thường đến vậy”.
Vốn dĩ, với thân thế của mình, Mã Thiên Lý sẽ không đôi co với “nhân vật tầm thường” như Ngô Bình, cũng chẳng thèm nói với Ngô Bình nửa câu. Thế nhưng, trong tiềm thức của hắn không thể nào ngó lơ sự tồn tại của anh nên vẫn nói ra những lời này.
Vương Kiêu Đằng cười lạnh: “Ngô Bình, cậu thực sự nghĩ mình tài giỏi sao? Học trưởng là ai kia chứ? Việc làm ăn lớn của anh ấy cậu làm sao mà đủ trình để hiểu?”
Ngô Bình cau mày, Vương Kiêu Đằng hôm nay vẫn đến chọc giận anh. Sau vụ lần trước có vẻ hắn ta vẫn chưa chừa.
Đằng sau Mã Thiên Lý có một người phụ nữ. Đột nhiên người này hỏi Ngô Bình: “Vị tiên sinh này, xin hỏi anh có thiệp mời không?”
Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Không có”.
Người phụ nữ này là thư ký của Mã Thiên Lý. Chị ta ba mươi tuổi, rất được việc lại túc trí đa mưu nên rất được trọng dụng. Mỗi lần Mã Thiên Lý ra ngoài đều đưa thư ký này theo.
Đào Như Tuyết đáp: “Là tôi mời anh ấy tới. Tên tôi có trong danh sách khách mời”.
Nữ thư ký kia liếc nhìn Đào Như Tuyết một cái bằng ánh mắt coi thường. Trong mắt chị ta, phụ nữ có đẹp đến đâu rồi cũng chỉ trở thành trò tiêu khiển cho giám đốc Mã mà thôi. Chị ta đáp: “Cô Đào, buổi họp mặt này là do giám đốc Mã tài trợ tổ chức nên quyền quyết định phải ở anh ấy”.
Đào Như Tuyết cau mày hòi: “Chị nói vậy là có ý gì?l
Cô thư ký: “Chúng tôi không hoan nghênh người thất lễ với giám đốc Mã hiện diện tại đây. Vị tiên sinh này, mời ra ngoài cho”.
Chị ta đuổi Ngô Bình đi trước mặt đám đông khiến rất nhiều người thi nhau quay lại hóng hớt. Thậm chí cả Lư Tuấn Phi và Tôn Thanh cũng nhìn về phía đó.
Tôn Thanh: “Anh ta tưởng đây là Vân Kinh sao? Hứ, đắc tội với học trưởng Mã thì không bao giờ có kết cục tốt đẹp”.
Ngược lại với Tôn Thanh, Lư Tuấn Phi biết rõ Ngô Bình nên anh ta cười lạnh, nói: “Cô rất hy vọng Ngô Bình mất mặt ở đây nhỉ? Có điều chắc cô phải thất vọng rồi, người mất mặt sau cùng chắc chắn là Mã Thiên Lý”.
Tôn Thanh sững sờ: “Mã Thiên Lý mất mặt? Đùa kiểu gì vậy? Người ta là đại gia, gia sản mấy chục tỷ tệ đó”.
Lư Tuấn Phi cười lạnh đáp: “Mấy chục tỷ chẳng là cái đinh gì cả! Riêng mấy dự án tại Vân Kinh của Ngô Bình đã có giá lên tới hàng trăm tỷ tệ rồi”.
Tôn Thanh sững sờ: “Hàng trăm tý? Không đời nào!”
Lư Tuấn Phi cũng chán phải giải thích nên im lặng tiếp tục quan sát.
Ngô Bình chỉ vào chính mình rồi hỏi: “Chị bảo tôi ra ngoài sao?”
Nữ thư ký lạnh lùng đáp: “Không sai, chính là anh đó!”
Ngô Bình đáp: “Chỉ sợ là chị chưa đủ tư cách để làm điều đó”.
Nữ thư ký cau mày: “Tôi không có tư cách? Chúng tôi đã bao hết tầng hai khách sạn này rồi đấy”.
Mông Trạch lúc này đang cải trang gần đó thấy cảnh này thì vô cùng tức giận. Nhưng chưa có lệnh của Ngô Bình nên chưa ra tay được. Cho nên Mông Trạch gọi giám đốc khách sạn ra.
Giám đốc khách sạn này vừa hay là tín đồ của Hắc Thiên Giáo. Hắc Thiên Giáo cũng thường xuyên tổ chức hoạt động ở đây.
Giám đốc khách sạn biết thân phận của Mông Trạch thì vội vã gật đầu đồng ý giúp đỡ.
Chỉ một lát sau, giám đốc khách sạn bước tới nói với nữ thư ký: “Mời cô ra ngoài cho!”
Nữ thư ký kia giật mình: “Mời tôi ra ngoài ư?”
Giám đốc vẻ mặt khó coi đáp: “Đúng vậy, khách sạn này không chào đón cô”.
Sau đó ông ta quay sang cúi đầu chào Ngô Bình rồi nói: “Ngô tiên sinh, thực sự xin lỗi, hãy tha thứ cho sự thất trách của tôi!”
Nói rồi ông ấy vẫy tay một cái, lập tức có hai bảo vệ lao vào lôi thư ký kia ra ngoài. Nữ thư ký kêu la, Mã Thiên Lý mặt tối sầm lại, nói: “Gọi ông chủ của các người ra gặp tôi”.
Giám đốc khách sạn liếc nhìn Mã Thiên Lý rồi đáp: “Tôi cảnh cáo cậu, không được vô lễ với Ngô tiên sinh. Nếu không tôi sẽ đuổi cả cậu ra ngoài”.
Mã Thiên Lý bàng hoàng nhìn Ngô Bình. Đây rốt cuộc là ai vậy?
Nữ thư ký bị đuổi ra ngoài mà Mã Thiên Lý cũng chẳng có cách nào, vẻ mặt hắn vô cùng khó coi. Như thế này chẳng khác nào bị tát vào mặt trước đám đông.
Diêm Lập Vũ sững sờ, nói: “Ngô Bình, cậu đang làm gì vậy?”
Vương Kiêu Đằng cũng cười lạnh, nói: “Ngô Bình, cậu xong đời rồi! Đắc tội với học trưởng Mã thì sau này đừng hòng làm ăn trong nước được!”
Ngô Bình vô cùng ghét Vương Kiêu Đằng. Anh đáp: “Vương Kiêu Đằng, cậu cút ra ngoài đi. Nơi này cũng không chào đón cậu”.
Vương Kiêu Đằng cười lạnh: “Cậu bảo tôi cút ra ngoài? Cậu là cái thá gì kia chứ?”
Ngô Bình vẫy tay, giám đốc khách sạn lập tức gọi bảo vệ lôi Vương Kiêu Đằng ra ngoài. Vương Kiêu Đằng giãy giụa rồi kêu lên ầm ĩ nhưng vẫn bị lôi xềnh xệch ra ngoài.
Mã Thiên Lý không phải kẻ đầu đất nên lập tức hiểu đàn em khoá dưới trước mặt mình không hề đơn giản.
Hắn đang định nói gì đó thì một cô gái mặc vest đi tới chỗ Đào Như Tuyết thì thầm gì đó với cô ấy.
Đào Như Tuyết nhận lấy tài liệu cô gái kia đưa cho rồi liếc nhìn, sau đó ký tên mình vào. Ký xong, cô đưa hợp đồng này cho Ngô Bình.
Hoá ra hai bên đang ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Ngô Bình góp vốn bốn mươi tỷ, tương đương mười phần trăm cổ phần tập đoàn Miêu Dược. Cuộc làm ăn này đã bàn bạc xong từ lâu, Ngô Bình cũng đã chuyển tiền rồi, có điều chưa chính thức ký tên mình vào mà thôi.
Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi ký tên mình vào. Mặc dù anh không phải pháp nhân của công ty nhưng chữ ký của anh vẫn có hiệu lực về mặt pháp lý.
Mã Thiên Lý đứng gần nên nhìn thấy dòng ghi tên của bên A. Hắn ta ngạc nhiên: “Tập đoàn Miêu Dược? Đào Như Tuyết, cô là CEO tập đoàn Miêu Dược sao?”
Đào Như Tuyết: “Đúng vậy, hiện giờ tôi là CEO kiêm pháp nhân của công ty dược này”.
Mã Thiên Lý kinh ngạc, giá trị thị trường của tập đoàn này đã vượt qua năm trăm năm mươi tỷ tệ. Vậy mà Đào Như Tuyết lại là CEO của tập đoàn khổng lồ này!
Diêm Lập Vũ cũng kinh ngạc lắp bắp: “Giám… giám đốc Đào, hai người ký hợp đồng với nhau sao?”
Đào Như Tuyết: “Tôi cần vay một số vốn nên Ngô Bình đã xuất vốn bốn trăm tỷ, mua mười phần trăm cổ phần tập đoàn của tôi”.
Bốn trăm tỷ? Ai nấy đều sững sờ. Ngô Bình không phải chỉ là một người bình thường sao? Sao có thể có bốn trăm tỷ cơ chứ?
Đào Như Tuyết nhân cơ hội giới thiệu Ngô Bình: “Đây là anh Ngô Bình, vì anh ấy kín tiếng nên có lẽ mọi người chưa từng nghe nói. Có điều tôi nhắc tới mấy dự án này, có thể mọi người sẽ biết. Tôi chọn đại hai dự án nhé. Anh ấy là cổ đông lớn nhất dự án vịnh Bạch Long, cũng là cổ đông lớn nhất của công ty dược Long Huy”.
Cổ phần dự án vịnh Bạch Long của anh trị giá hơn trăm tỷ tệ. Còn ở công ty dược Long Huy anh cũng là cổ đông lớn nhất.
Mã Thiên Lý đương nhiên biết tới dự án vịnh Bạch Long. Hắn ta vẫn luôn thèm khát dự án này nhưng nghe nói ông chủ đứng sau thần thông quảng đại nên hắn ta không dám đụng vào.
Một thời gian trước, hắn nghe tin Trác Khang bị hất cẳng khỏi dự án này. Hiện tại cổ đông lớn nhất của dự án này là một người thần bí. Lẽ nào, Ngô Bình chính là người bí ẩn đó?
Mã Thiên Lý lập tức mỉm cười nói: “Hoá ra là cậu chủ Ngô. Tôi đã nghe danh cậu từ lâu. Có điều tôi không ngờ lại được làm bạn học với cậu. Cậu chủ Ngô, hân hạnh được gặp mặt!
Bình luận facebook