Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 701-705
Chương 701: Vật giấu trong cung điện
Điều thú vị là những cung điện này trải qua giáo chủ nhiều triều đại khác nhau, bao gồm nhà giáo chủ nhà Đường, giáo chủ thời Ngũ đại Thập quốc, giáo chủ thời Bắc Tống, giáo chủ thời Nam Tống, giáo chủ thời Nguyên, giáo chủ thời Minh, giáo chủ thời Thanh, giáo chủ thời kỳ Bắc Dương.
Giáo chủ của mỗi thời kỳ đều có bộ sưu tập rất đặc trưng, trong đó Ngô Bình đã phát hiện ra nhiều tác phẩm huyền thoại.
Ví dụ vào thời nhà Đường có các bài thơ của thi tiên Lý Bạch và thi thánh Đỗ Phủ, bản thảo sách của Liễu Tông Nguyên, các tác phẩm đích thực của bốn nhà thư pháp lớn nhà Đường, các bức tranh của Ngô Đạo Tử và Diêm Lập Bản. Ngoài ra còn có men ngọc, sứ trắng và gốm thời Đường.
Trong thời Ngũ đại Thập quốc, các bức họa của họa viện Tây Thục và các tác phẩm của Nam Đường đều là tuyệt thế.
Vào thời Bắc Tống, có những bức thư pháp của bốn bậc thầy Tô, Hoàng, Mễ và Thái; có những bức tranh của Lý Thành, Phạm Khoan và những người khác. Ngoài ra còn có lò Định, lò Quân và lò Nhữ, tất cả có đến hàng trăm đồ gốm tinh xảo.
Vào thời Nam Tống có đồ sứ của lò Quan, lò Ca; các bức tranh và thư pháp của Lục Du, các tác phẩm của các hoàng đế nhà Tống là Triệu Cát và Triệu Cấu, các bài thơ của Tân Khí Tật và các bức tranh của Triệu Xuân.
Mỗi lần Ngô Bình đến cung điện, anh đều ngạc nhiên bởi các tác phẩm nghệ thuật bên trong.
Anh ngưỡng mộ tác phẩm của các bậc thầy nghệ thuật mà quên mất thời gian, Mộ Dung Kiều không ngăn được, nói: "Anh không cần nghỉ ngơi sao?"
Ngô Bình cười nói: "Thấy nhiều thứ tốt như vậy, tôi không ngủ được".
Mộ Dung Kiều thở dài: "Tôi buồn ngủ chết mất".
Ngô Bình: "Buồn ngủ thì ngủ bên cạnh đi".
Mộ Dung Kiều: "Anh không được đi, nơi này quỷ quái này không có người, sợ chết khiếp được".
Ngô Bình: "Tôi không đi, cô ngủ đi".
Mộ Dung Kiều ngủ trong thư phòng, Ngô Bình thì ngồi lật xem thơ ca nhạc họa của người xưa, mãi đến trời sáng anh vẫn lật xem không ngừng.
Mộ Dung Kiều ngủ dậy, dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Những thứ này rất đẹp sao?"
Ngô Bình: "Tôi nói cô cũng không hiểu".
Mộ Dung Kiều bĩu môi nói: "Tôi đói bụng".
Ngô Bình gọi một tiếng, Mộc Lan và Ngọc Nô bước vào sảnh với hộp thức ăn và đặt thức ăn trong phòng ăn cho Ngô Bình và Mộ Dung Kiều dùng bữa.
Mười hai món ăn kèm, hai món canh, đồ ăn nhẹ và điểm tâm, mỗi món đều vô cùng tinh tế. Chỉ vì bữa sáng này, Đỗ Tinh đã mời những đầu bếp quyền lực nhất từ bảy nước, bắt đầu chuẩn bị vào lúc ba giờ sáng.
Mộ Dung Kiều cắn một miếng, đôi mắt đẹp mở to: "Ngon quá! Ngô Bình, anh thật là xa xỉ, sống như hoàng đế vậy!"
Đầu óc của Ngô Bình giờ chỉ toàn là những thứ trong cung điện, anh ăn một chút đồ ăn sau đó thu dọn đồ đạc. Anh bận rộn đến hai giờ chiều mới thu dọn xong cung điện của Bắc Tống.
Anh vươn vai và định ra ngoài hoạt động thì điện thoại reo. Nhậm San San gọi đến, giờ anh mới nhớ ra cô ấy có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ.
Khi cuộc gọi được kết nối, Nhậm San San nói, "Cậu Ngô, liệu lúc còn sinh thời tôi có thể đợi được anh không đây?"
Ngô Bình: "Xin lỗi, tôi đang giải quyết một số việc. Thế này nhé, tôi sẽ bay đến Hải Thành vào buổi chiều".
Nhậm San San: "Được rồi, tôi sẽ đón anh ở sân bay".
Ngô Bình: "Bố cô không sao chứ?"
Nhậm San San thở dài: “Bây giờ ông ấy đã cùng đường, ông ấy đã chuyển tất cả tài sản sang tên tôi, nói rằng ông ấy sẽ tự tử bằng cách nhảy lầu, kết thúc tất cả".
Ngô Bình: "Cô trông kỹ ông ấy, buổi chiều tôi sẽ tới".
Cúp điện thoại, anh yêu cầu Mông Trạch chuẩn bị máy bay. Một giờ sau, anh đưa Thần Chiếu và Mộ Dung Kiều lên máy bay của Hắc Thiên Giáo và bay đến Hải Thành.
Biết rằng giáo chủ sắp đến, một trong những trưởng lão là Lương Khoát Sinh đã đặc biệt đi đến Hải Thành để đón anh. Khi Ngô Bình xuống máy bay, anh nhìn thấy Lương Khoát Sinh, một ông già ngoài năm mươi, mái tóc lưa thưa, nở nụ cười tươi rói.
Lương Khoát Sinh bước nhanh về phía trước, cung kính nói: "Giáo chủ, xe đã chuẩn bị xong, người định đi đâu?"
Ngô Bình nói: "Không cần, sẽ có người đến đón. Ông Lương, ông đi làm việc của mình đi, có gì tôi sẽ gọi cho ông".
Lương Khoát Sinh vội nói: "Rõ, thuộc hạ chờ ở Hải Thành, giáo chủ có chuyện muốn chỉ thị cứ gọi cho thuộc hạ".
Khi đến sảnh đón, Ngô Bình nhìn thấy Nhậm San San. Lúc này Nhậm San San rất hốc hác, trông rất căng thẳng, mắt hơi đỏ hoe như vừa khóc.
Ngô Bình bước nhanh tới, hỏi: "Cô không sao chứ?"
Nhìn thấy Ngô Bình, Nhậm San San đột nhiên ôm lấy anh và lặng lẽ khóc.
Ngô Bình ném hành lý cho Thần Chiếu, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy và nói: "Đừng lo lắng, tôi ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Câu nói này giống như một liều thuốc an thần khiến Nhậm San San cảm thấy thanh thản, cô ấy nói: "Tôi bảo mẹ tôi trông bố tôi, hiện tại ông ấy đang sống trong khách sạn".
Ngô Bình nói: "Chúng ta đi đón bố cô, hôm nay chúng ta sẽ ở khách sạn Hải Hoàng".
Anh là người Đường môn, anh đương nhiên có đủ tư cách để sử dụng tài sản của Đường môn, đặc biệt là tòa Thanh Hoa viện chỉ có anh và Đường Băng Vân có thể ở.
Nhậm San San gật đầu lia lịa, họ lên xe đi đến khách sạn nơi Nhậm Thiên Thắng đang ở.
Đây là một khách sạn tạm bợ, lối vào ngay cả chỗ đậu xe cũng không có, ở giá 300 tệ một đêm. Ngô Bình không thể không thở dài, một người giàu có như Nhậm Thiên Thắng lại thực sự ở trong một khách sạn nhỏ như vậy, có vẻ như ông ấy thực sự tuyệt vọng.
Ngô Bình đứng đợi ở cửa, vài phút sau, Nhậm San San bước ra với một cặp vợ chồng, đó là Nhậm Thiên Thắng và người vợ đầu của ông ấy.
Hồi xưa ông ấy có tam thê tứ thiếp, nhưng hiện tại chỉ có mẹ của Nhậm San San là vẫn ở bên ông ấy.
Nhậm Thiên Thắng tóc đã bạc, trông như một ông già, thắt lưng còng xuống. Khi nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy nhanh chóng tiến lên vài bước, dùng hai tay nắm lấy tay Ngô Bình: "Cậu Ngô!"
Nhậm Thiên Thắng cũng là người có tầm nhìn, ông ấy đã nghe nói một số câu chuyện của Ngô Bình. Bây giờ ông ấy đã trở nên thảm hại, khi nhìn thấy Ngô Bình không nén được ý muốn nịnh nọt.
Ngô Bình: "Ông Nhậm, tôi sẽ đổi chỗ ở cho ômg, chuyện của ông lát bàn sau".
Nhậm Thiên Thắng gật đầu: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu Ngô!"
Họ lên xe MPV và trở về Thanh Hoa viện của khách sạn Hải Hoàng. Môi trường ở đây rất tốt, Nhậm San San đến đây khiến tâm trạng lo lắng của cô ấy cũng nhẹ nhõm hẳn.
Nơi này rất lớn, Ngô Bình để bố con Nhậm Thiên Thắng tự chọn phòng. Sau đó họ ngồi trong phòng khách, uống trà và nói về những vấn đề mà nhà họ Nhậm gặp phải.
Hóa ra khi Nhậm Thiên Thắng hôn mê, em trai của ông ấy đã nhân cơ hội nắm quyền điều hành tập đoàn. Sau khi hồi phục, ông ấy ngay lập tức quyết đoán đuổi người em thứ hai Nhậm Thiên Thái ra khỏi tập đoàn và xóa bỏ mọi chức vụ của ông ta. Nhưng dù sao thì đó cũng là em trai ruột của mình, Nhậm Thiên Thắng cũng không làm quá nên vẫn chia cho ông ta một khoản tiền.
Nhưng điều tồi tệ là Nhậm Thiên Thái đã dùng hết số tiền này để tìm các cao thủ giang hồ, dùng phương pháp thôi miên và yêu cầu Nhậm Thiên Thắng ký tên chuyển tài sản. Kết quả là tất cả tài sản của gia tộc Nhậm đều rơi vào tay Nhậm Thiên Thái, và tất cả các khoản nợ của tập đoàn đều bị đặt dưới tên Nhậm Thiên Thắng!
Nhậm Thiên Thắng hiện bị các chủ nợ truy đuổi hàng ngày, ông ấy đã nhiều lần cố tự tử.
Ngô Bình nghe xong liền cười lạnh: "Chỉ là một chút thủ đoạn cỏn con mà thôi. Nếu ông ta có thể dùng cách này để bắt ông ký, tôi cũng có thể dùng cách này để bắt Nhậm Thiên Thái ký".
Nhậm Thiên Thắng vui mừng khôn xiết: "Cậu Ngô, thật sự có thể sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đừng lo lắng, hôm nay tôi sẽ giúp ông giải quyết xong chuyện này".
Nhậm Thiên Thắng đứng dậy, ông ấy định quỳ lạy Ngô Bình thì Ngô Bình đã nhanh chóng đỡ ông ấy dậy: "Ông Nhậm, xin đừng làm thế này".
Nhậm Thiên Thắng nói: "Cậu Ngô, sau khi chuyện này xong xuôi, em, Nhậm Thiên Thắng này nhất định sẽ hậu tạ!"
Chương 702: Hai cây sâm
Ngô Bình nói: "Tôi là bạn của San San, đừng khách sáo".
Sau đó, anh hỏi hai cha con có biết nơi ở của Nhậm Thiên Thái hay không, nhưng Nhậm Thiên Thắng không biết, ông ấy chỉ biết rằng người đàn ông đó tên là Đinh Hỏa.
Sau khi nói một vài câu, Ngô Bình bảo gia đình họ đi nghỉ ngơi trước, anh đi đến một phòng khác và gọi cho Hoàng Thiên Bá. Hoàng Thiên Bá là con rối mà anh điều khiển và nhận anh làm chủ nhân.
Ngô Bình: "Tôi có chuyện muốn hỏi ông. Ông có nghe nói đến một người tên Đinh Hỏa không?"
Hoàng Thiên Bá suy nghĩ một chút rồi nói: "Chủ nhân, tôi biết người này, hắn chính là đệ tử nhỏ nhất của Thiên Huyễn Lão Nhân, làm gì cũng không quan tâm quy tắc giang hồ. Nhưng mọi người đều nể mặt Thiên Huyễn Lão Nhân nên cũng không ý kiến gì".
Ngô Bình nhíu mày, anh đã từng nghe nói đến Thiên Huyễn Lão Nhân, ông ta là nhân vật cùng thời với Diệp Thiên Tông, thành thạo huyễn thuật, được mệnh danh là đệ nhất huyễn thuật.
Hoàng Thiên Bá: "Chủ nhân, Hoàng Tử Cường muốn nói chuyện với người".
Ngô Bình gật đầu nói: "Đưa điện thoại cho anh ta".
Hoàng Tử Cường hiện đang ở Hải Thành thay anh lo liệu công việc kinh doanh ở đây.
“Cậu chủ, cậu đã đến Hải Thành rồi à?”, Hoàng Tử Cường rất vui vẻ, cười hỏi.
Ngô Bình: "Vừa mới đến. Tôi đang ở khách sạn Đường Hoàng của Đường môn ở. Anh qua đây đi".
Sau khi cúp máy, Hoàng Tử Cường đến ngay sau đó.
“Cậu chủ!”, anh ta cười, trên tay cầm một chiếc túi.
Ngô Bình hỏi: "Anh cầm cái gì vậy?"
Hoàng Tử Cường: "Mấy ngày trước Lý Gia Nông đưa cho tôi đấy. Tôi không hiểu nên đưa cho cậu chủ".
Nói xong, anh ta mở túi và lấy ra hai cây nhân sâm. Hai cây sâm này có rễ cực dài và nặng khoảng mười hai lạng.
Nhân sâm này được gọi là có bảy lạng là nhân sâm và hai lạng là bảo vật. Có nghĩa là hai cây sâm này đều thuộc loại báu vật và rất hiếm. Nhưng hai cây nhân sâm này mười hai lạng lại càng hiếm thấy, đã có dấu hiệu trở thành vua sâm.
Tuy nhiên Ngô Bình lập tức phát hiện có điều không đúng, hai cây nhân sâm tuy chất lượng tốt, nhưng khi nhìn vào bên trong, anh kết luận là cây nhân sâm không sinh trưởng quá ba năm.
Sâm rừng thật sinh trưởng hàng chục năm là bình thường, thậm chí có sâm ngàn năm tuổi. Ba năm mà có thể lớn từng này khiến anh thực sự kinh ngạc.
Anh bình tĩnh hỏi: "Nhân sâm tốt lắm, Lý Gia Nông lấy ở đâu?"
Hoàng Tử Cường cười nói: "Nghe nói một người đàn em của ông ta đã đào nó ở nhà và tặng cho ông ta. Ông ta cũng đã thưởng cho đàn em đó 500 nghìn tệ".
Ngô Bình gật đầu: "Anh trở về tìm người đào nhân sâm đi. Tôi có chuyện muốn hỏi hắn".
Hoàng Tử Cường gật đầu: "Được, khi nào tôi sẽ để cho hắn tới gặp cậu".
Ngô Bình hỏi về tình hình ở Hải Thành, Hoàng Tử Cường nói rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Hoàng Thiên Bá phối hợp rất tốt, anh ta được ẩn phía sau nên không có vấn đề gì.
Ngô Bình rất hài lòng với cách tiếp cận của anh ta, nói: "Về phía Thanh Môn không còn rắc rối nữa phải không?"
Hoàng Tử Cường: "Theo Hoàng Thiên Bá thì không có động tĩnh gì tại Thanh Môn. Nhưng có một chuyện khác, ở Hải Thành có một người khác tên là Tiêu Thiên Kỳ. Người này là kẻ thù không đội trời chung của Hoàng Thiên Bá. Vừa rồi hai bên đã phái người đấu vài trận đấu, Hoàng Thiên Bá đã phải chịu một tổn thất lớn".
Ngô Bình: "Ồ? Chịu thiệt sao?"
Hoàng Tử Cường: "Thượng sư Đan Ba bên cạnh Hoàng Thiên Bá đã bị đánh chết bởi một cao thủ bên Tiêu Thiên Kỳ. Giờ bên Hoàng Thiên Bá hiện đang không có ai dùng được".
Ngô Bình nhíu mày: "Đan Ba bị đánh chết?"
Hoàng Tử Cường: "Vâng, tôi muốn xin chỉ thị của cậu chủ về vấn đề này".
Ngô Bình nói: "Khi nào có thời gian tôi sẽ gặp Tiêu Thiên Kỳ. Trước tiên anh điều tra Nhậm Thiên Thái để biết nơi ông ta ở. Ngoài ra, anh hãy điều tra Đinh Hỏa".
Hoàng Tử Cường nói: "Được, ngay khi có tin tức, tôi sẽ thông báo cho cậu chủ ngay lập tức".
Sau khi báo cáo về công việc, Hoàng Tử Cường rời đi, anh ta còn phải đi nghe ngóng về Nhậm Thiên Thái và Đinh Hỏa.
Ngay sau đó, Ngô Bình đến sân để luyện tập Ngũ Long Thánh Quyền. Bây giờ cơ sở tu luyện của anh đã phục hồi 50%, anh không gặp vấn đề gì khi đối phó với một nhân tiên thông thường.
Anh bất giác luyện đến tận trưa, anh bảo người chuẩn bị bữa ăn và đi uống rượu với Nhậm Thiên Thắng. Sau vài hồi rượu, điện thoại di động của Nhậm San San vang lên, Ngô Bình liếc nhìn, đó là Kim Vĩnh Lợi.
Nhậm San San liếc nhìn rồi bấm tắt máy.
Ngô Bình: "Cô có liên lạc với Kim Vĩnh Lợi sao?"
Nhậm San San nói: "Anh ta biết rằng gia đình tôi đang gặp khó khăn và muốn bỏ đá xuống giếng".
Nhậm Thiên Thắng khịt mũi: "Tên họ Kim này muốn San San kết hôn với anh ta, anh ta thậm chí còn không nhìn vào gương đi. Anh ta có chỗ nào xứng đáng với con gái của tôi không?"
Ngô Bình hiểu rằng mọi thứ không đơn giản như vậy. Quả nhiên sau một lúc, Kim Vĩnh Lợi lại gọi đến.
Nhậm San San định cúp máy, nhưng Nhậm Thiên Thắng đã bắt máy, lạnh lùng nói: "Kim Vĩnh Lợi, cậu từ bỏ đi! San San nhà tôi sẽ không thích cậu đâu!"
Kim Vĩnh Lợi sửng sốt, sau đó chế nhạo: "Bác Nhậm, tôi nghĩ bác có thể chưa biết San San mượn tôi một tỷ đúng không?"
Nhậm Thiên Thắng sửng sốt: "San San vay cậu một tỷ?"
Kim Vĩnh Lợi: "Đúng vậy. Cô ấy đã hứa sẽ trở thành bạn gái của tôi".
Nhậm Thiên Thắng nhìn Nhậm San San, cô ấy cúi đầu xuống, hiển nhiên đó là sự thật.
Nhậm Thiên Thắng nói: "Tiền nó vay cậu, tôi sẽ trả lại cho cậu ngay lập tức".
Kim Vĩnh Lợi: "Trả lại tiền? Chúng tôi đã ký hợp đồng rồi. Nếu cô ấy vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường cho tôi 10 tỷ! Ngoài ra nhà họ Nhậm các người bây giờ không là gì cả. Nếu ông chọc giận tôi thì bố con các người không được yên đâu!"
Nhậm Thiên Thắng lạnh lùng nói: "Đe dọa tôi? Để tôi nói cho cậu biết, Nhậm Thiên Thắng này chưa bao giờ sợ ai cả!"
Kim Vĩnh Lợi: “Vậy thì cứ chờ xem nào!”, anh ta cúp máy ngay.
Ngô Bình nhìn Nhậm San San: "Cô dám nhận tiền của một người như Kim Vĩnh Lợi sao?"
Nhậm San San thở dài: "Tôi hết cách rồi".
Ngô Bình: "Nếu thiếu tiền cô có thể tìm tôi".
Nhậm San San cúi đầu: "Chúng ta mới gặp nhau vài lần. Làm sao tôi có thể mặt dày vay tiền của anh? Hơn nữa, tôi đã vay Tử Di 2 tỷ rồi, nên không thể vay anh được".
Cô ấy hiển nhiên coi Đường Tử Di và Ngô Bình như hai vợ chồng.
Ngô Bình nói: "Hãy giải quyết vấn đề trước mắt đã".
Buổi chiều, Hoàng Tử Cường lại tới, lần này là tới cùng một người. Đó là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, dáng người thấp bé, trông thô kệch.
Hoàng Tử Cường: "Cậu chủ, chính là hắn."
Người đàn ông cười nói: "Cậu Ngô, tôi tên là Vu Siêu Quần, cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
Ngô Bình nói: "Anh đã đưa cho Lý Gia Nông hai củ sâm đúng không, tôi thấy chúng rất tốt. Anh đã đào được hai củ sâm đó sao?"
Vu Siêu Quần cười nói: "Vâng thưa cậu chủ, tôi đã đào nó ở quê tôi. Tôi thường có thể tìm thấy nhân sâm và nấm linh chi ở vùng núi phía sau quê tôi".
Ngô Bình: "Thật sao? Như vậy thì trên núi sau quê anh còn có những cây sâm khác sao?"
Vu Siêu Quần: "Đúng vậy, nhưng có rất ít những cái giống như lần trước tôi đào được. Cậu Ngô, nếu cậu cần, tôi sẽ giúp cậu tìm".
Ngô Bình: "Tôi rất hứng thú với những nơi có nhân sâm mọc. Nếu có thời gian, anh có thể đưa tôi về quê của anh không?"
Vu Siêu Quần cười nói: "Tất nhiên là được! Cậu Ngô, khi nào cậu rảnh tôi có thể đưa cậu đến đó".
Vu Siêu Quần biết rất rõ ràng địa vị của Hoàng Tử Cường trong bang, cậu chủ của anh ta chắc chắn là nhân vật lớn, hắn chỉ muốn nịnh bợ, thế nên vội vàng đồng ý.
Ngô Bình: "Được, khi nào cần tôi sẽ báo cho anh".
Chương 703: Thiên Huyễn Lão Nhân
Sau đó, Ngô Bình nói với Hoàng Tử Cường: “Đưa 500 nghìn tiền thưởng”.
Hoàng Tử Cường gật đầu: “Vâng”.
Vu Siêu Quần mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn
Vu Siêu Quần đi rồi, Hoàng Tử Cường mới nói: “Đã tìm được vị trí rồi thưa cậu chủ, Đinh Hoả đang ở cùng với Nhậm Thiên Thái. Theo người của chúng ta quan sát thì Nhậm Thiên Thái chắc cũng đã bị Đinh Hoả khống chế”.
Ngô Bình cười lạnh: “Loại người này không biết thế nào là điểm dừng”.
Sau đó, anh đưa cho Hoàng Tử Cường một viên Đại Luyện Hình Đan, để anh ta uống bổ trợ tu vi.
Bảy giờ tối, Ngô Bình đã đến nhà của Nhậm Thiên Thái, ở đây được canh phòng rất nghiêm ngặt, tiếc là không có tác dụng với Ngô Bình, anh vẫn dễ dàng lẻn vào phòng khách của ông ta được.
Lúc này, Nhậm Thiên Thái đang đứng trong căn phòng khách rộng rãi, có một người thanh niên khoảng 25 tuổi ngồi trước mặt ông ta, người đó vừa uống rượu vừa hút xì gà. Ngồi cạnh hắn là những cô gái trẻ đẹp có thân hình bốc lửa.
“Ai?”
Thấy có người đi vào, Đinh Hoả lập tức ngồi thẳng dậy rồi nghiêm giọng hỏi.
Ngô Bình bước vào phòng khách rồi nói: “Thảnh thơi quá nhỉ!”
Người này chính là Đinh Hoả, hắn nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, tên Bình”.
Đinh Hoả cười lạnh: “Cậu là Ngô Bình? Tôi nghe kể về cậu rồi”.
Ngô Bình không phí lời với hắn mà lập tức bắn chỉ phong ra, ngực Đinh Hoả đau nhói rồi ngã gục xuống sàn bất động.
Đinh Hoả có tu cảnh giới Thần, nhưng hoan thuật của hắn quá mạnh nên Ngô Bình không có cơ hội thi triển thuật thôi miên, vì thế anh hạ gục hắn luôn.
Đinh Hoả nằm sấp mặt dưới đất rồi gào lên: “Mày có biết tao là ai không?”
Ngô Bình: “Biết chứ, sư phụ anh là Thiên Huyễn Lão Nhân, đúng chưa?”
Đinh Hoả: “Nếu biết rồi thì mau thả tao ra”.
Ngô Bình: “Sao được? Bảo sư phụ anh đến đây, nếu ông ta không đến, tôi sẽ giết anh”.
Đinh Hoả cả kinh, biết gặp phải đối thủ mạnh rồi nên nói: “Cậu là người Nhậm Thiên Thắng nhờ vả đúng không?”
Ngô Bình: “Anh cũng thông minh đấy, đoán rất chính xác”.
Nói rồi, anh đi tới cạnh Nhậm Thiên Thái sau đó đập vài cái vào người ông ta rồi niệm thần chú, Nhậm Thiên Thái lập tức tỉnh lại ngay.
Ông ta vừa tỉnh lại đã tái mặt rồi tức giận lườm Đinh Hoả.
Ngô Bình: “Nhậm Thiên Thái, giờ ông muốn tôi thôi miên ông hay ngoan ngoãn ký kết với Nhậm Thiên Thắng?”
Nhậm Thiên Thái nhớ lại tình cảnh mấy ngày qua mà vừa tức vừa sợ, ông ta thở dài nói: “Khỏi cần thôi miên, tôi sẽ đến gặp anh tôi để xin lỗi”.
Ngô Bình: “Xem ra ông vẫn chưa đến mức hồ đồ, bảo người của ông mở cửa đi”.
Nhậm Thiên Thái vừa ra lệnh thì cửa đã được mở, ngay sau đó Nhậm Thiên Thắng và Nhậm San San đã đi vào phòng khách, Nhậm Thiên Thắng vừa nhìn thấy người em sinh đôi của mình là nổi giận ngay.
“Thiên Thái, chú làm thế có được không?”
Nhậm Thiên Thái cúi đầu nói: “Em xin lỗi, em sẽ huỷ bản hợp đồng trước đó, sản nghiệp của gia tộc vẫn do anh quản lý”.
Nhậm Thiên Thắng hừ nói: “Chú nghĩ tôi vẫn tha cho chú à?”
Nhậm Thiên Thái thở dài: “Em cũng không xin anh tha lỗi”.
Nhậm Thiên Thái và Nhậm Thiên Thắng ký lại hợp đồng, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Nhậm đã quay về với chủ cũ.
Ngô Bình không có hứng tham gia vào chuyện của gia tộc này, anh lôi Đinh Hoả sang một bên, sau đó bắt hắn gọi cho Thiên Huyễn Lão Nhân. Một khi anh đã nhúng tay vào chuyện này thì phải làm tới cùng, nếu không gọi Thiên Huyễn Lão Nhân đến để hỏi cho rõ thì anh sẽ không dừng tay.
Đinh Hoả gọi điện xong thì nói với Ngô Bình: “Sư phụ tôi bảo mai sẽ tới”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ chờ ở đây”.
Tối đó, Ngô Bình ở lại nhà Nhậm Thiên Thái. Còn Nhậm San San và Nhậm Thiên Thắng thì về trước, dẫu sao đây cũng là chuyện đấu đá trong giang hồ, họ có ở lại cũng không giúp được gì.
Ngô Bình ngồi luyện xông ngoài sân đến ba giờ sáng, anh chợt mở mắt rồi nói: “Đến rồi thì ra đi còn gì nữa?”
Một ông lão râu tóc bạc phơ bước từ sau cái cây ra rồi nói: “Cậu Ngô, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình nhìn người đó thì thấy lão ta mặc trang phục đời Đường và đang mỉm cười với mình.
Ngô Bình: “Ông là Thiên Huyễn Lão Nhân?”
Ông lão: “Đúng”.
Ngô Bình giơ tay rồi tung chưởng về một phía khác, anh đã thi triển Hư Không Đại Thủ Ấn!
Ầm!
Một người đàn ông trung tuổi cầm vũ khí định ám sát anh đã trúng ngay một chưởng vào ngực, sau đó ngã xuống và không ngừng hộc máu, người đó hỏi Ngô Bình: “Cậu không sợ hoan thuật của tôi ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “Nếu bàn về hoan thuật thì ông chỉ xứng làm con cháu của tôi thôi”.
Người đó mới là Thiên Huyễn Lão Nhân thật, ông ta thở dài nói: “Chết dưới tay cậu, tôi cũng cam lòng”.
Chưởng pháp đó của Ngô Bình đã cắt đứt sinh mệnh của ông ta.
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Lẽ ra chúng ta có thể đường hoàng nói chuyện với nhau, nhưng ông lại định ám sát tôi, ông nghĩ tôi dễ bị hạ vậy sao?”
Thiên Huyễn Lão Nhân nói: “Muốn giết thì làm đi”.
Ngô Bình: “Tốt xấu gì ông cũng ở cảnh giới Tiên Nhân rồi, vậy mà lại muốn chết thế à?”
Thiên Huyễn Lão Nhân cười lạnh nói: “Tôi được lựa chọn hay sao?”
Ngô Bình: “Tôi không bắt ông chết”.
Thiên Huyễn Lão Nhân ngạc nhiên: “Cậu nói vậy là sao?”
Ngô Bình: “Nếu ông nhận tôi làm chủ và hứa sau này sẽ một lòng trung thành với tôi thì tôi sẽ tha mạng cho ông”
Thiên Huyễn Lão Nhân ngẩn ra: “Cậu tha cho tôi thật ư?”
Ngô Bình đi đến trước mặt Thiên Huyễn Lão Nhân rồi ấn xuống đỉnh đầu ông ta, một luồng sức mạnh chữa lành đã thấm vào cơ thể, ngay sau đó Thiên Huyễn Lão Nhân đã hồi phục lại nhiều.
Ông ta vừa ngạc nhiên vừa thán phục: “Thủ pháp quá lợi hại, cậu làm thế nào vậy?”
Ngô Bình: “Ông trả lời tôi trước đã, ông chọn sống hay chết?”
Thiên Huyễn Lão Nhân: “Đương nhiên là sống, tôi đồng ý nhận cậu làm chủ”.
Ngô Bình: “Tốt, ông là người dùng hoan thuật nên tôi sẽ reo một ý niệm vào đầu ông. Nếu ông định phản bội tôi hoặc làm chuyện có lỗi với tôi, ý niệm đó sẽ nổ tung khiến ông tẩu hoả nhập ma, sống không bằng chết”.
Đương nhiên Thiên Huyễn Lão Nhân biết Ngô Bình sẽ không dễ mà tha cho mình nên đành nói: “Được, tôi đồng ý”.
Nói rồi, Ngô Bình làm ngay, từ giờ nếu Thiên Huyễn Lão Nhân dám phản bội hoặc hại anh thì đầu ông ta sẽ nổ tung.
Cách này không có tác dụng quá nhiều với các tu sĩ bình thường, nhưng với người dùng hoan thuật như Thiên Huyễn Lão Nhân lại có hiệu quả cao.
Một tiếng sau, Ngô Bình nói: “Xong rồi”.
Thiên Huyễn Lão Nhân quỳ lạy: “Quan Thập Điền tham kiến chủ nhân”.
Ngô Bình: “Đứng dậy đi, sau này ông hãu ở cạnh Hoàng Thiên Bá”.
Quan Thập Điền: “Chủ nhân không dẫn tôi theo ư?”
Ngô Bình: “Ở Hải Thành đang nhiều việc, mà Hoàng Thiên Bá chưa có trợ thủ đắc lực”.
Quan Thập Điền gật đầu: “Vâng, tôi rõ rồi”.
Sau đó, ông ta ngoảnh sang nhìn đệ tử của mình: “Chủ nhân, người định xử lý đệ tử của tôi thế nào?”
Chương 704: Cứu người
Ngô Bình: “Đệ tử của ông thì ông tự xử, nhưng tôi phải nhắc ông một điều, tên này làm việc thiếu suy nghĩ, sớm muộn cũng bị người khác giết thôi”.
Quan Thập Điền thở dài nói: “Là do thuộc hạ dạy dỗ không nghiêm”.
Quan Thập Điền đi tới cạnh Đinh Hoả rồi nói: “Đinh Hoả, sau này con hãy đi theo giúp việc cho chủ nhân”.
Đinh Hoả vừa tức vừa ngạc nhiên: “Sư phụ, sao người lại như vậy? Người là Thiên Huyễn Lão Nhân cơ mà!”
Quan Thập Điền: “Chủ nhân mạnh hơn ta nhiều, được đi theo và phục vujcho người là phúc phận của ta. Đinh Hoả, con hãy nghe lời sư phụ, kiểu gì cũng có tiền đồ tươi sáng. Còn không thì ta không giữ con nữa, con muốn đi đâu thì đi. Từ nay về sau, chúng ta chấm dứt quan hệ sư đồ”.
Ngô Bình vung tay một cái, Đinh Hoả đã cử động trở lại, hắn đứng dậy rồi hết nhìn Ngô Bình lại quay sang Quan Thập Điền.
Hắn thoáng do dự rồi thở dài một hơi, sau đó quỳ xuống nói với Ngô Bình: “Tham kiến chủ nhân”.
Ngô Bình cười lạnh: “Nếu không nể mặt sư phụ anh thì tôi không thèm nhận loại ngu xuẩn như anh đâu”.
Đinh Hoả cúi xuống không dám phản bác.
Ngô Bình nói tiếp: “Thôi được rồi, sau này hãy làm tài xế cho tôi”.
Đinh Hoả: “Vâng thưa chủ nhân”.
Thu phục hai thầy trò Quan Thập Điền xong, Ngô Bình dẫn họ đến gặp Hoàng Thiên Bá, để Quan Thập Điền ở lại hỗ trợ ông ta.
Khi Quan Thập Điền nhìn thấy Hoàng Thiên Bá, ông ta chấn động nói: “Chủ nhân, Hoàng Thiên Bá trúng Khối Lỗi Thuật ạ?”
Ngô Bình: “Tinh mắt đấy!”
Quan Thập Điền thán phục: “Chủ nhân, người còn biết cả Khối Lỗi Thuật nữa, quả là phi phàm!”
Đinh Hoả cũng ngạc nhiên, từ nhỏ hắn đã luyện hoan thuật nên biết thi triển Khối Lỗi Thuật là rất khó, đến sư phụ hắn cũng chỉ biết qua loa thôi.
Ngô Bình: “Khi nào rảnh, tôi sẽ truyền cho ông hoan thuật thật sự”.
Quan Thập Điền mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân”.
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, Ngô Bình đang định về khách sạn Đường Hoàng thì chợt nhận được một tin nhắn. Người gửi là Thôi Hưng Khải, nội dung là: Ngô Bình, cậu đang ở Hải Thành à?
Ngô Bình nhắn lại: Mình mới đến hôm qua, sao cậu biết?
Thôi Hưng Khải: Có tiện nghe điện thoại không?
Ngô Bình: Có.
Ngay sau đó, điện thoại anh đã đổ chuông, là Thôi Hưng Khải gọi tới.
“Ngô Bình, sao đến Hải Thành rồi mà không gọi cho mình?”, anh ấy cười hỏi.
Ngô Bình: “Mình đến có chút việc nên chưa báo cho cậu”.
Thôi Hưng Khải: “Muộn thế này mà cậu chưa ngủ à? Đi chơi không?”
Ngô Bình: “Sao cậu cũng thức khuya thế?”
Thôi Hưng Khải cười nói: “Tối nay, mình với mấy anh em đi uống rượu, có mấy cô em xinh lắm, cậu mau đến đi”.
Ngô Bình không có hứng: “Thôi để mai”.
Thôi Hưng Khải: “Được rồi, trưa mai mình gọi lại”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình định về nghỉ ngơi, nhưng anh vừa tới khách sạn thì Thôi Hưng Khải lại gọi tới.
“Ngô Bình, mình dây vào một người khó chơi rồi, họ đang đuổi mình”, giọng nói của anh ấy dồn dập.
Ngô Bình cau mày: “Cậu đã làm gì?”
Thôi Hưng Khải: “Ban nãy, bọn mình chơi ở quán bar, cô bạn gái của bạn mình bị người ta sàm sỡ nên bọn mình đã xô xát với mấy người. Mình uống say quá nên trót đâm một người bị thương rồi”.
Ngô Bình trầm giọng hỏi: “Có gây chết người không?”
Thôi Hưng Khải: “Mình cũng không biết, đâm xong là bọn mình chạy luôn”.
Ngô Bình thở dài: “Cậu nghĩ cậu chạy thoát được không?”
Thôi Hưng Khải như sắp khóc đến nơi: “Ngô Bình, mình phải làm sao đây? Đi tự thú ư?”
Ngô Bình: “Bình tĩnh đã, cậu quay lại quán bar đi, mình đến ngay, chúng ta phải cứu người đã”.
Khi Ngô Bình đến quán bar thì thấy có hai chiếc xe cảnh sát và một xe cứu thương ngoài cửa quán. Khi anh vào quán thì thấy có một người thanh niên được khiêng lên xe cứu thương.
Anh liếc nhìn là biết người này sắp không qua khỏi, Thôi Hưng Khải đã đâm vào động mạch chủ ở bụng của cậu ta, gây mất máu trầm trọng.
Anh lập tức chen qua đám đông rồi nhảy lên xe cứu thương, một nhân viên y tế hỏi: “Anh là người nhà bệnh nhân à?”
Ngô Bình: “Tôi là bác sĩ, bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần sơ cứu gấp”.
Nghe thấy thế, nhân viên y tế nói: “E không kịp, huyết áp sắp ngưng rồi”.
Ngô Bình nói: “Để tôi thử”.
Anh giơ tay ấn vào vết thương của người thanh niên, một luồng áp lực cực lớn chặn vết thương lại, ngoài ra anh còn dùng nhãn lực để khôi phục vết thương, khiến máu ngưng chảy.
Xong xuôi, anh ấn thêm vài cái vào người bệnh nhân, cậu ta chầm chậm mở mắt ra. Cùng lúc đó, huyết áp và nhịp tim đã bình thường trở lại.
Nhân viên cấp cứu ngẩn ra vì thấy quá thần kỳ!
Ngô Bình truyền sức mạnh vào để chữa lành vết thương, tiện thể khôi phục các cơ quan nội tạng.
Chỉ trong chục phút mà bệnh nhân đã có thể ngồi dậy, cậu ta nhìn vết thương ở bụng của mình rồi há hốc miệng nhìn Ngô Bình.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng ồn ào, một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ xông vào.
“Tiểu Cương, Tiểu Cương”.
Thấy cậu thanh niên vẫn khoẻ mạnh bình thường, người đàn ông thở phào một hơi.
“Bố, con không sao”, cậu ta đáp rồi lại nhìn sang Ngô Bình.
Nhân viên y tế vội nói: “Mọi người hãy cảm ơn vị bác sĩ này, chính anh ấy đã cứ mạng bệnh nhân”.
Người đàn ông bắt tay Ngô Bình rồi nói: “Cảm ơn chàng trai”.
Ngô Bình nói: “Không có gì, người đâm cậu ấy là bạn tôi”.
Người đàn ông sầm mặt nói: “Các cậu cậu đâm con trai tôi ư?”
Ngô Bình cau mày vì thái độ của người đàn ông: “Là bạn của tôi, khi ấy tôi không có mặt ở hiện trường”.
Người đàn ông lùi lại rồi hô lên: “Bắt nó lại”.
Mấy người cảnh sát gần đó chạy tới rồi bắt Ngô Bình định còng tay anh.
Ngô Bình hỏi: “Tôi phạm tội gì?”
Người đàn ông: “Cố ý gây thương tích cho người khác”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, thích bắt thì bắt đi”.
Lúc này, Thôi Hưng Khải đã chạy tới, thấy Ngô Bình bị bắt, anh ấy vội nói: “Người đâm là tôi, bắt tôi đây này”.
Người đàn ông cười lạnh: “Bắt hết lại”, rõ ràng ông ta là đội trưởng của nhóm cảnh sát này.
Cứ thế, Ngô Bình, Thôi Hưng Khải cùng vài người nữa đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi bị tống vào phòng chờ thẩm vấn.
Đã có hơn chục người ở đây, thêm nhóm Ngô Bình nữa thì phòng chật cứng.
Thôi Hưng Khải áy náy nói: “Xin lỗi cậu, không ngờ lại làm cậu bị liên luỵ”.
Ngô Bình: “Không sao, người bị cậu đâm đã ổn hơn nhiều rồi, vài hôm nữa là khoẻ bình thường”.
Nghe thấy thế, Thôi Hưng Khải thở phào một hơi: “Bố nó là cảnh sát, phen này mình thảm rồi”.
Ngô Bình bình thản như không: “Yên tâm, không sao đâu”.
Suy nghĩ của Ngô Bình rất đơn giản, nếu gặp án dân sự thì cứ xử lý như bình thường, đền cho người bị hại một khoản tiền, sau đó xin lỗi là xong. Dẫu sao Thôi Hưng Khải cũng mắc lỗi lần đầu nên sẽ bị xử nhẹ thôi.
Chương 705: Ngũ Cẩu
Trong phòn làm việc của đồn cảnh sát, người bị hại ngồi trên ghế, còn người đàn ông ra lệnh bắt Ngô Bình nhìn quan tâm nhìn cậu ta: “Tiểu Cường, con không sao chứ?”
Cậu thanh niên tên là Tiểu Cường mất kiên nhẫn đáp: “Con đã bảo không sao rồi mà”.
Người đàn ông: “Hừ! Dám đâm con trai của Lưu Phi Báo, bố sẽ không tha cho chúng nó đâu”.
Cậu thanh niên: “Người ngồi trên xe cứu thương đã cứu mạng con, con bị mất máu nhiều, lẽ ra đã ngỏm rồi”.
Lưu Phi Báo: “Nó cứu con cũng là tự cứu mình thôi, không phải cảm kích gì cả”.
Cậu thanh niên cau mày: “Bố bị lẫn rồi à? Không hiểu con đang nói gì sao?”
Lưu Phi Báo tươi cười hỏi: “Tiểu Cương, ý con là sao? Hay bố cho người đập nó một trận nhé?”
Cậu thanh niên chán nản nói: “Ý của con là y thuật của anh ta rất cao siêu. Ban nãy, con đã hỏi nhân viên y tế rồi, họ nói khi ấy tình trạng của con rất nguy kịch, trừ khi được đưa vào phòng phẫu thuật ngay, không thì chết là cái chắc”.
Người đàn ông cũng là người có đầu óc nên ngẩn ra rồi nói: “Vậy là y thuật của thằng kia còn giỏi hơn bác sĩ à?”
Cậu thanh niên: “Bố, bố hỏi dò về lai lịch của anh ta đi, nhớ ăn nói cho dễ nghe chút”.
Người đàn ông: “Ừ, bố đi ngay”.
Có một tốp người ngồi đối diện nhóm Ngô Bình, cầm đầu là một tên đầu trọc, gần 40 tuổi, mặt mày bặm trợn, miệng ngậm tăm, thi thoảng lại liếc đểu nhóm Ngô Bình.
Ngô Bình ngẩng đầu lên thì thấy gã gọi: “Thằng kia, ra đây”.
Ngô Bình: “Anh gọi tôi à?”
Tên đầu trọc: “Không mày thì ai”.
Ngô Bình bước tới, tên đầu trọc nói: “Mày đứng thế à? Ngồi xuống”.
Ngô Bình ngồi đối diện gã rồi cười nói: “Ông anh ở đây mấy hôm rồi?”
Ngô Bình đã từng ngồi tù hai năm nên anh đã gặp đủ loại người và biết phải bắt chuyện với họ thế nào.
Tên đầu trọc thấy anh không hề sợ mình thì nói: “Chú em phạm tội gì?”
Ngô Bình cười hì hì nói: “Chẳng may đâm người ta, nhưng người đó chưa chết, vì cứu được rồi”.
Tên đầu trọc lập tức khách sáo hơn hẳn, dẫu sao dám đâm người cũng phải thuộc hạng ghê gớm: “Chú em cẩn thận, Lưu Phi Báo quản lý nơi này, lão có biệt danh là diêm vương sống, ra tay độc ác lắm”.
Ngô Bình: “Không sao, ngày xưa tôi từng ở nhà tù Long Hồ, có hạng người nào chưa gặp đâu”.
Tên đầu trọc lập tức trố mắt ra nhìn: “Chú em từng ngồi tù ở Long Hồ à?”
Ngô Bình: “Hai năm”.
Tên đầu trọc chớp mắt hỏi: “Thế biết anh Bưu không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Xú Bưu á? Gì mà anh Bưu, cái tên cho vay nặng lãi chứ gì. Ngày xưa, lúc tôi mới vào tù, tôi đã đánh anh ta một trận. Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay anh ta cũng được thả đấy”.
Tên đầu trọc cười nói: “Hả? Cậu từng đánh anh Bưu à? Trùng hợp thế, tôi biết anh ta, hay để tôi gọi điện hỏi nhé?”
Những người ngồi tù hay thích khoác lác, rõ ràng tên đầu trọc không tin lời Ngô Bình nên lấy điện thoại ra để gọi cho ai đó.
Điện thoại kết nối, gã lập tức cất giọng nịnh bợ: “Anh Bưu, em gặp một chú em, cậu ta bảo từng ở nhà tù Long Hồ và quen anh”.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói sắc bén: “Quen tôi à? Ai thế?”
Tên đầu trọc cố tình mở loa ngoài lên, Ngô Bình nói: “Xú Bưu, tôi Ngô Bình đây”.
Người trong điện thoại ngẩn ra rồi kích động nói: “Anh Bình, là anh à?”
Ngô Bình: “Anh ra tù rồi à?”
Xú Bưu cười nói: “Tôi mới ra tháng trước, anh Bình, tôi nhớ anh quá, anh ở đâu, tôi đến tìm”.
Ngô Bình: “Tôi đang gặp chút chuyện ở Hải Thành”.
Xú Bưu nói với tên đầu trọc: “Ngũ Cẩu, Ngô Bình là người đỉnh nhất ờ nhà tù Long Hồ đấy, mày hầu hạ anh ấy cho cẩn thận”.
Tên đầu trọc được gọi là Ngũ Cẩu lập tức run sợ nói: “Vâng, anh Bưu yên tâm ạ”.
Ngô Bình không rảnh nói với Xú Bưu nữa nên ném điện thoại đi.
Ngũ Cẩu đã có cái nhìn khác hoàn toàn về Ngô Bình, gã tươi cười nói: “Cậu Ngô, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, cậu bỏ qua cho!”
Ngô Bình: “Không sao, cùng một phòng thì đều là anh em cả. Anh tên Ngũ Cẩu à? Cho tôi hỏi, cấp trên của mấy cảnh sát vừa tống tôi vào đây là ai?”
Ngũ Cẩu đáp: “Họ đều là người của Lưu Phi Báo, ông ta có biệt danh là diêm vương sống. Cậu Ngô, cậu là người có địa vị, mà sao lại đâm ngườI ta thế?”
Ngô Bình chỉ vào Thôi Hưng Khải đang ngồi trong góc rồi nói: “Bạn tôi đâm đấy chứ, tôi đến xử lý giúp thôi”.
Ngũ Cẩu: “Người bị đâm là ai?”
Ngô Bình: “Có quan hệ rất gần với Lưu Phi Báo”.
Ngũ Cẩu biến sắc mặt: “Lưu Phi Báo này ác lắm, cậu Ngô phải cẩn thận đấy! Nhưng anh Bưu đã bảo tôi quan tâm đến cậu thì cứ giao chuyện này cho tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh có cách à?”
Ngũ Cẩu: “Diêm vương sống chỉ thích tiền thôi, tôi sẽ cho ông ta tiền là xong việc”.
Nói rồi, gã đi ra cửa rồi đập thật mạnh, ngay sau đó đã có người tới hỏi: “Ngũ Cẩu, làm gì thế hả?”
Ngũ Cẩu: “Tôi muốn gặp sếp Lưu”.
Người kia nói: “Chờ đấy”.
Một lát sau, cửa mở ra, Lưu Phi Báo đi vào, đó chính là người đàn ông trung niên nhảy lên xe cứu thương.
Lưu Phi Báo liếc nhìn Ngũ Cẩu rồi hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Ngũ Cẩu cười hì hì bước tới rồi thì thầm gì đó với ông ta.
Lưu Phi Báo nhìn Ngô Bình rồi nói: “Không được, nó đâm con trai tôi, chuyện này chưa xong đâu”.
Ngũ Cẩu: “Sếp Lưu, nhưng người bị đâm khoẻ lại rồi mà”.
Lưu Phi Báo đẩy ga ra rồi đi tới cạnh Ngô Bình, hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Ngô Bình”, anh đáp.
“Làm nghề gì?”, Lưu Phi Báo hỏi tiếp.
Ngô Bình: “Bác sĩ”.
Lưu Phi Báo gật đầu: “Thì ra là bác sĩ, bảo sao biết cứu người. Cậu và bạn cậu đã đâm con trai tôi, giờ cậu tính sao?”
Ông ta nói tiếp: “Bụng con trai tôi có một vết sẹo, ít cậu cũng phải đền 500… à không một triệu”.
Một triệu không là gì với Ngô Bình hết, anh hỏi Thôi Hưng Khải: “Cậu có đồng ý giá này không?”
Giờ Thôi Hưng Khải đang vô cùng hối hận nên vội nói: “Có”.
Ngô Bình cười nói: “Sếp Lưu, bạn tôi đồng ý rồi, mong gia đình ông lượng thứ”.
Lưu Phi Báo không ngờ phía Ngô Bình lại đồng ý nhanh thế, trong khi ông ta đã chuẩn bị tinh thần mặc cả rồi, vì thế ông ta ngẩn ra một lúc rồi nói: “Được rồi…”
“Không được!:
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người phụ nữ mặc cảnh phục bước vào, dáng người cô ấy rất đẹp, nhưng gương mặt vừa vàng vừa đen, còn đầy các vết rỗ.
Nhưng phải công nhận một điều là giọng nói của cô ấy rất dễ nghe.
Lưu Phi Báo nghe thấy giọng của cô ấy thì cứng người, sau đó ngoái lại rồi tươi cười nói: “Giám sát Lam”.
Cô gái bước tới nói: “Tôi đã biết chuyện rồi, vừa ẩu đả vừa khiến người khác bị thương, ít cũng bị xử dưới ba năm tù”.
Điều thú vị là những cung điện này trải qua giáo chủ nhiều triều đại khác nhau, bao gồm nhà giáo chủ nhà Đường, giáo chủ thời Ngũ đại Thập quốc, giáo chủ thời Bắc Tống, giáo chủ thời Nam Tống, giáo chủ thời Nguyên, giáo chủ thời Minh, giáo chủ thời Thanh, giáo chủ thời kỳ Bắc Dương.
Giáo chủ của mỗi thời kỳ đều có bộ sưu tập rất đặc trưng, trong đó Ngô Bình đã phát hiện ra nhiều tác phẩm huyền thoại.
Ví dụ vào thời nhà Đường có các bài thơ của thi tiên Lý Bạch và thi thánh Đỗ Phủ, bản thảo sách của Liễu Tông Nguyên, các tác phẩm đích thực của bốn nhà thư pháp lớn nhà Đường, các bức tranh của Ngô Đạo Tử và Diêm Lập Bản. Ngoài ra còn có men ngọc, sứ trắng và gốm thời Đường.
Trong thời Ngũ đại Thập quốc, các bức họa của họa viện Tây Thục và các tác phẩm của Nam Đường đều là tuyệt thế.
Vào thời Bắc Tống, có những bức thư pháp của bốn bậc thầy Tô, Hoàng, Mễ và Thái; có những bức tranh của Lý Thành, Phạm Khoan và những người khác. Ngoài ra còn có lò Định, lò Quân và lò Nhữ, tất cả có đến hàng trăm đồ gốm tinh xảo.
Vào thời Nam Tống có đồ sứ của lò Quan, lò Ca; các bức tranh và thư pháp của Lục Du, các tác phẩm của các hoàng đế nhà Tống là Triệu Cát và Triệu Cấu, các bài thơ của Tân Khí Tật và các bức tranh của Triệu Xuân.
Mỗi lần Ngô Bình đến cung điện, anh đều ngạc nhiên bởi các tác phẩm nghệ thuật bên trong.
Anh ngưỡng mộ tác phẩm của các bậc thầy nghệ thuật mà quên mất thời gian, Mộ Dung Kiều không ngăn được, nói: "Anh không cần nghỉ ngơi sao?"
Ngô Bình cười nói: "Thấy nhiều thứ tốt như vậy, tôi không ngủ được".
Mộ Dung Kiều thở dài: "Tôi buồn ngủ chết mất".
Ngô Bình: "Buồn ngủ thì ngủ bên cạnh đi".
Mộ Dung Kiều: "Anh không được đi, nơi này quỷ quái này không có người, sợ chết khiếp được".
Ngô Bình: "Tôi không đi, cô ngủ đi".
Mộ Dung Kiều ngủ trong thư phòng, Ngô Bình thì ngồi lật xem thơ ca nhạc họa của người xưa, mãi đến trời sáng anh vẫn lật xem không ngừng.
Mộ Dung Kiều ngủ dậy, dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Những thứ này rất đẹp sao?"
Ngô Bình: "Tôi nói cô cũng không hiểu".
Mộ Dung Kiều bĩu môi nói: "Tôi đói bụng".
Ngô Bình gọi một tiếng, Mộc Lan và Ngọc Nô bước vào sảnh với hộp thức ăn và đặt thức ăn trong phòng ăn cho Ngô Bình và Mộ Dung Kiều dùng bữa.
Mười hai món ăn kèm, hai món canh, đồ ăn nhẹ và điểm tâm, mỗi món đều vô cùng tinh tế. Chỉ vì bữa sáng này, Đỗ Tinh đã mời những đầu bếp quyền lực nhất từ bảy nước, bắt đầu chuẩn bị vào lúc ba giờ sáng.
Mộ Dung Kiều cắn một miếng, đôi mắt đẹp mở to: "Ngon quá! Ngô Bình, anh thật là xa xỉ, sống như hoàng đế vậy!"
Đầu óc của Ngô Bình giờ chỉ toàn là những thứ trong cung điện, anh ăn một chút đồ ăn sau đó thu dọn đồ đạc. Anh bận rộn đến hai giờ chiều mới thu dọn xong cung điện của Bắc Tống.
Anh vươn vai và định ra ngoài hoạt động thì điện thoại reo. Nhậm San San gọi đến, giờ anh mới nhớ ra cô ấy có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ.
Khi cuộc gọi được kết nối, Nhậm San San nói, "Cậu Ngô, liệu lúc còn sinh thời tôi có thể đợi được anh không đây?"
Ngô Bình: "Xin lỗi, tôi đang giải quyết một số việc. Thế này nhé, tôi sẽ bay đến Hải Thành vào buổi chiều".
Nhậm San San: "Được rồi, tôi sẽ đón anh ở sân bay".
Ngô Bình: "Bố cô không sao chứ?"
Nhậm San San thở dài: “Bây giờ ông ấy đã cùng đường, ông ấy đã chuyển tất cả tài sản sang tên tôi, nói rằng ông ấy sẽ tự tử bằng cách nhảy lầu, kết thúc tất cả".
Ngô Bình: "Cô trông kỹ ông ấy, buổi chiều tôi sẽ tới".
Cúp điện thoại, anh yêu cầu Mông Trạch chuẩn bị máy bay. Một giờ sau, anh đưa Thần Chiếu và Mộ Dung Kiều lên máy bay của Hắc Thiên Giáo và bay đến Hải Thành.
Biết rằng giáo chủ sắp đến, một trong những trưởng lão là Lương Khoát Sinh đã đặc biệt đi đến Hải Thành để đón anh. Khi Ngô Bình xuống máy bay, anh nhìn thấy Lương Khoát Sinh, một ông già ngoài năm mươi, mái tóc lưa thưa, nở nụ cười tươi rói.
Lương Khoát Sinh bước nhanh về phía trước, cung kính nói: "Giáo chủ, xe đã chuẩn bị xong, người định đi đâu?"
Ngô Bình nói: "Không cần, sẽ có người đến đón. Ông Lương, ông đi làm việc của mình đi, có gì tôi sẽ gọi cho ông".
Lương Khoát Sinh vội nói: "Rõ, thuộc hạ chờ ở Hải Thành, giáo chủ có chuyện muốn chỉ thị cứ gọi cho thuộc hạ".
Khi đến sảnh đón, Ngô Bình nhìn thấy Nhậm San San. Lúc này Nhậm San San rất hốc hác, trông rất căng thẳng, mắt hơi đỏ hoe như vừa khóc.
Ngô Bình bước nhanh tới, hỏi: "Cô không sao chứ?"
Nhìn thấy Ngô Bình, Nhậm San San đột nhiên ôm lấy anh và lặng lẽ khóc.
Ngô Bình ném hành lý cho Thần Chiếu, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy và nói: "Đừng lo lắng, tôi ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Câu nói này giống như một liều thuốc an thần khiến Nhậm San San cảm thấy thanh thản, cô ấy nói: "Tôi bảo mẹ tôi trông bố tôi, hiện tại ông ấy đang sống trong khách sạn".
Ngô Bình nói: "Chúng ta đi đón bố cô, hôm nay chúng ta sẽ ở khách sạn Hải Hoàng".
Anh là người Đường môn, anh đương nhiên có đủ tư cách để sử dụng tài sản của Đường môn, đặc biệt là tòa Thanh Hoa viện chỉ có anh và Đường Băng Vân có thể ở.
Nhậm San San gật đầu lia lịa, họ lên xe đi đến khách sạn nơi Nhậm Thiên Thắng đang ở.
Đây là một khách sạn tạm bợ, lối vào ngay cả chỗ đậu xe cũng không có, ở giá 300 tệ một đêm. Ngô Bình không thể không thở dài, một người giàu có như Nhậm Thiên Thắng lại thực sự ở trong một khách sạn nhỏ như vậy, có vẻ như ông ấy thực sự tuyệt vọng.
Ngô Bình đứng đợi ở cửa, vài phút sau, Nhậm San San bước ra với một cặp vợ chồng, đó là Nhậm Thiên Thắng và người vợ đầu của ông ấy.
Hồi xưa ông ấy có tam thê tứ thiếp, nhưng hiện tại chỉ có mẹ của Nhậm San San là vẫn ở bên ông ấy.
Nhậm Thiên Thắng tóc đã bạc, trông như một ông già, thắt lưng còng xuống. Khi nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy nhanh chóng tiến lên vài bước, dùng hai tay nắm lấy tay Ngô Bình: "Cậu Ngô!"
Nhậm Thiên Thắng cũng là người có tầm nhìn, ông ấy đã nghe nói một số câu chuyện của Ngô Bình. Bây giờ ông ấy đã trở nên thảm hại, khi nhìn thấy Ngô Bình không nén được ý muốn nịnh nọt.
Ngô Bình: "Ông Nhậm, tôi sẽ đổi chỗ ở cho ômg, chuyện của ông lát bàn sau".
Nhậm Thiên Thắng gật đầu: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu Ngô!"
Họ lên xe MPV và trở về Thanh Hoa viện của khách sạn Hải Hoàng. Môi trường ở đây rất tốt, Nhậm San San đến đây khiến tâm trạng lo lắng của cô ấy cũng nhẹ nhõm hẳn.
Nơi này rất lớn, Ngô Bình để bố con Nhậm Thiên Thắng tự chọn phòng. Sau đó họ ngồi trong phòng khách, uống trà và nói về những vấn đề mà nhà họ Nhậm gặp phải.
Hóa ra khi Nhậm Thiên Thắng hôn mê, em trai của ông ấy đã nhân cơ hội nắm quyền điều hành tập đoàn. Sau khi hồi phục, ông ấy ngay lập tức quyết đoán đuổi người em thứ hai Nhậm Thiên Thái ra khỏi tập đoàn và xóa bỏ mọi chức vụ của ông ta. Nhưng dù sao thì đó cũng là em trai ruột của mình, Nhậm Thiên Thắng cũng không làm quá nên vẫn chia cho ông ta một khoản tiền.
Nhưng điều tồi tệ là Nhậm Thiên Thái đã dùng hết số tiền này để tìm các cao thủ giang hồ, dùng phương pháp thôi miên và yêu cầu Nhậm Thiên Thắng ký tên chuyển tài sản. Kết quả là tất cả tài sản của gia tộc Nhậm đều rơi vào tay Nhậm Thiên Thái, và tất cả các khoản nợ của tập đoàn đều bị đặt dưới tên Nhậm Thiên Thắng!
Nhậm Thiên Thắng hiện bị các chủ nợ truy đuổi hàng ngày, ông ấy đã nhiều lần cố tự tử.
Ngô Bình nghe xong liền cười lạnh: "Chỉ là một chút thủ đoạn cỏn con mà thôi. Nếu ông ta có thể dùng cách này để bắt ông ký, tôi cũng có thể dùng cách này để bắt Nhậm Thiên Thái ký".
Nhậm Thiên Thắng vui mừng khôn xiết: "Cậu Ngô, thật sự có thể sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đừng lo lắng, hôm nay tôi sẽ giúp ông giải quyết xong chuyện này".
Nhậm Thiên Thắng đứng dậy, ông ấy định quỳ lạy Ngô Bình thì Ngô Bình đã nhanh chóng đỡ ông ấy dậy: "Ông Nhậm, xin đừng làm thế này".
Nhậm Thiên Thắng nói: "Cậu Ngô, sau khi chuyện này xong xuôi, em, Nhậm Thiên Thắng này nhất định sẽ hậu tạ!"
Chương 702: Hai cây sâm
Ngô Bình nói: "Tôi là bạn của San San, đừng khách sáo".
Sau đó, anh hỏi hai cha con có biết nơi ở của Nhậm Thiên Thái hay không, nhưng Nhậm Thiên Thắng không biết, ông ấy chỉ biết rằng người đàn ông đó tên là Đinh Hỏa.
Sau khi nói một vài câu, Ngô Bình bảo gia đình họ đi nghỉ ngơi trước, anh đi đến một phòng khác và gọi cho Hoàng Thiên Bá. Hoàng Thiên Bá là con rối mà anh điều khiển và nhận anh làm chủ nhân.
Ngô Bình: "Tôi có chuyện muốn hỏi ông. Ông có nghe nói đến một người tên Đinh Hỏa không?"
Hoàng Thiên Bá suy nghĩ một chút rồi nói: "Chủ nhân, tôi biết người này, hắn chính là đệ tử nhỏ nhất của Thiên Huyễn Lão Nhân, làm gì cũng không quan tâm quy tắc giang hồ. Nhưng mọi người đều nể mặt Thiên Huyễn Lão Nhân nên cũng không ý kiến gì".
Ngô Bình nhíu mày, anh đã từng nghe nói đến Thiên Huyễn Lão Nhân, ông ta là nhân vật cùng thời với Diệp Thiên Tông, thành thạo huyễn thuật, được mệnh danh là đệ nhất huyễn thuật.
Hoàng Thiên Bá: "Chủ nhân, Hoàng Tử Cường muốn nói chuyện với người".
Ngô Bình gật đầu nói: "Đưa điện thoại cho anh ta".
Hoàng Tử Cường hiện đang ở Hải Thành thay anh lo liệu công việc kinh doanh ở đây.
“Cậu chủ, cậu đã đến Hải Thành rồi à?”, Hoàng Tử Cường rất vui vẻ, cười hỏi.
Ngô Bình: "Vừa mới đến. Tôi đang ở khách sạn Đường Hoàng của Đường môn ở. Anh qua đây đi".
Sau khi cúp máy, Hoàng Tử Cường đến ngay sau đó.
“Cậu chủ!”, anh ta cười, trên tay cầm một chiếc túi.
Ngô Bình hỏi: "Anh cầm cái gì vậy?"
Hoàng Tử Cường: "Mấy ngày trước Lý Gia Nông đưa cho tôi đấy. Tôi không hiểu nên đưa cho cậu chủ".
Nói xong, anh ta mở túi và lấy ra hai cây nhân sâm. Hai cây sâm này có rễ cực dài và nặng khoảng mười hai lạng.
Nhân sâm này được gọi là có bảy lạng là nhân sâm và hai lạng là bảo vật. Có nghĩa là hai cây sâm này đều thuộc loại báu vật và rất hiếm. Nhưng hai cây nhân sâm này mười hai lạng lại càng hiếm thấy, đã có dấu hiệu trở thành vua sâm.
Tuy nhiên Ngô Bình lập tức phát hiện có điều không đúng, hai cây nhân sâm tuy chất lượng tốt, nhưng khi nhìn vào bên trong, anh kết luận là cây nhân sâm không sinh trưởng quá ba năm.
Sâm rừng thật sinh trưởng hàng chục năm là bình thường, thậm chí có sâm ngàn năm tuổi. Ba năm mà có thể lớn từng này khiến anh thực sự kinh ngạc.
Anh bình tĩnh hỏi: "Nhân sâm tốt lắm, Lý Gia Nông lấy ở đâu?"
Hoàng Tử Cường cười nói: "Nghe nói một người đàn em của ông ta đã đào nó ở nhà và tặng cho ông ta. Ông ta cũng đã thưởng cho đàn em đó 500 nghìn tệ".
Ngô Bình gật đầu: "Anh trở về tìm người đào nhân sâm đi. Tôi có chuyện muốn hỏi hắn".
Hoàng Tử Cường gật đầu: "Được, khi nào tôi sẽ để cho hắn tới gặp cậu".
Ngô Bình hỏi về tình hình ở Hải Thành, Hoàng Tử Cường nói rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Hoàng Thiên Bá phối hợp rất tốt, anh ta được ẩn phía sau nên không có vấn đề gì.
Ngô Bình rất hài lòng với cách tiếp cận của anh ta, nói: "Về phía Thanh Môn không còn rắc rối nữa phải không?"
Hoàng Tử Cường: "Theo Hoàng Thiên Bá thì không có động tĩnh gì tại Thanh Môn. Nhưng có một chuyện khác, ở Hải Thành có một người khác tên là Tiêu Thiên Kỳ. Người này là kẻ thù không đội trời chung của Hoàng Thiên Bá. Vừa rồi hai bên đã phái người đấu vài trận đấu, Hoàng Thiên Bá đã phải chịu một tổn thất lớn".
Ngô Bình: "Ồ? Chịu thiệt sao?"
Hoàng Tử Cường: "Thượng sư Đan Ba bên cạnh Hoàng Thiên Bá đã bị đánh chết bởi một cao thủ bên Tiêu Thiên Kỳ. Giờ bên Hoàng Thiên Bá hiện đang không có ai dùng được".
Ngô Bình nhíu mày: "Đan Ba bị đánh chết?"
Hoàng Tử Cường: "Vâng, tôi muốn xin chỉ thị của cậu chủ về vấn đề này".
Ngô Bình nói: "Khi nào có thời gian tôi sẽ gặp Tiêu Thiên Kỳ. Trước tiên anh điều tra Nhậm Thiên Thái để biết nơi ông ta ở. Ngoài ra, anh hãy điều tra Đinh Hỏa".
Hoàng Tử Cường nói: "Được, ngay khi có tin tức, tôi sẽ thông báo cho cậu chủ ngay lập tức".
Sau khi báo cáo về công việc, Hoàng Tử Cường rời đi, anh ta còn phải đi nghe ngóng về Nhậm Thiên Thái và Đinh Hỏa.
Ngay sau đó, Ngô Bình đến sân để luyện tập Ngũ Long Thánh Quyền. Bây giờ cơ sở tu luyện của anh đã phục hồi 50%, anh không gặp vấn đề gì khi đối phó với một nhân tiên thông thường.
Anh bất giác luyện đến tận trưa, anh bảo người chuẩn bị bữa ăn và đi uống rượu với Nhậm Thiên Thắng. Sau vài hồi rượu, điện thoại di động của Nhậm San San vang lên, Ngô Bình liếc nhìn, đó là Kim Vĩnh Lợi.
Nhậm San San liếc nhìn rồi bấm tắt máy.
Ngô Bình: "Cô có liên lạc với Kim Vĩnh Lợi sao?"
Nhậm San San nói: "Anh ta biết rằng gia đình tôi đang gặp khó khăn và muốn bỏ đá xuống giếng".
Nhậm Thiên Thắng khịt mũi: "Tên họ Kim này muốn San San kết hôn với anh ta, anh ta thậm chí còn không nhìn vào gương đi. Anh ta có chỗ nào xứng đáng với con gái của tôi không?"
Ngô Bình hiểu rằng mọi thứ không đơn giản như vậy. Quả nhiên sau một lúc, Kim Vĩnh Lợi lại gọi đến.
Nhậm San San định cúp máy, nhưng Nhậm Thiên Thắng đã bắt máy, lạnh lùng nói: "Kim Vĩnh Lợi, cậu từ bỏ đi! San San nhà tôi sẽ không thích cậu đâu!"
Kim Vĩnh Lợi sửng sốt, sau đó chế nhạo: "Bác Nhậm, tôi nghĩ bác có thể chưa biết San San mượn tôi một tỷ đúng không?"
Nhậm Thiên Thắng sửng sốt: "San San vay cậu một tỷ?"
Kim Vĩnh Lợi: "Đúng vậy. Cô ấy đã hứa sẽ trở thành bạn gái của tôi".
Nhậm Thiên Thắng nhìn Nhậm San San, cô ấy cúi đầu xuống, hiển nhiên đó là sự thật.
Nhậm Thiên Thắng nói: "Tiền nó vay cậu, tôi sẽ trả lại cho cậu ngay lập tức".
Kim Vĩnh Lợi: "Trả lại tiền? Chúng tôi đã ký hợp đồng rồi. Nếu cô ấy vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường cho tôi 10 tỷ! Ngoài ra nhà họ Nhậm các người bây giờ không là gì cả. Nếu ông chọc giận tôi thì bố con các người không được yên đâu!"
Nhậm Thiên Thắng lạnh lùng nói: "Đe dọa tôi? Để tôi nói cho cậu biết, Nhậm Thiên Thắng này chưa bao giờ sợ ai cả!"
Kim Vĩnh Lợi: “Vậy thì cứ chờ xem nào!”, anh ta cúp máy ngay.
Ngô Bình nhìn Nhậm San San: "Cô dám nhận tiền của một người như Kim Vĩnh Lợi sao?"
Nhậm San San thở dài: "Tôi hết cách rồi".
Ngô Bình: "Nếu thiếu tiền cô có thể tìm tôi".
Nhậm San San cúi đầu: "Chúng ta mới gặp nhau vài lần. Làm sao tôi có thể mặt dày vay tiền của anh? Hơn nữa, tôi đã vay Tử Di 2 tỷ rồi, nên không thể vay anh được".
Cô ấy hiển nhiên coi Đường Tử Di và Ngô Bình như hai vợ chồng.
Ngô Bình nói: "Hãy giải quyết vấn đề trước mắt đã".
Buổi chiều, Hoàng Tử Cường lại tới, lần này là tới cùng một người. Đó là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, dáng người thấp bé, trông thô kệch.
Hoàng Tử Cường: "Cậu chủ, chính là hắn."
Người đàn ông cười nói: "Cậu Ngô, tôi tên là Vu Siêu Quần, cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
Ngô Bình nói: "Anh đã đưa cho Lý Gia Nông hai củ sâm đúng không, tôi thấy chúng rất tốt. Anh đã đào được hai củ sâm đó sao?"
Vu Siêu Quần cười nói: "Vâng thưa cậu chủ, tôi đã đào nó ở quê tôi. Tôi thường có thể tìm thấy nhân sâm và nấm linh chi ở vùng núi phía sau quê tôi".
Ngô Bình: "Thật sao? Như vậy thì trên núi sau quê anh còn có những cây sâm khác sao?"
Vu Siêu Quần: "Đúng vậy, nhưng có rất ít những cái giống như lần trước tôi đào được. Cậu Ngô, nếu cậu cần, tôi sẽ giúp cậu tìm".
Ngô Bình: "Tôi rất hứng thú với những nơi có nhân sâm mọc. Nếu có thời gian, anh có thể đưa tôi về quê của anh không?"
Vu Siêu Quần cười nói: "Tất nhiên là được! Cậu Ngô, khi nào cậu rảnh tôi có thể đưa cậu đến đó".
Vu Siêu Quần biết rất rõ ràng địa vị của Hoàng Tử Cường trong bang, cậu chủ của anh ta chắc chắn là nhân vật lớn, hắn chỉ muốn nịnh bợ, thế nên vội vàng đồng ý.
Ngô Bình: "Được, khi nào cần tôi sẽ báo cho anh".
Chương 703: Thiên Huyễn Lão Nhân
Sau đó, Ngô Bình nói với Hoàng Tử Cường: “Đưa 500 nghìn tiền thưởng”.
Hoàng Tử Cường gật đầu: “Vâng”.
Vu Siêu Quần mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn
Vu Siêu Quần đi rồi, Hoàng Tử Cường mới nói: “Đã tìm được vị trí rồi thưa cậu chủ, Đinh Hoả đang ở cùng với Nhậm Thiên Thái. Theo người của chúng ta quan sát thì Nhậm Thiên Thái chắc cũng đã bị Đinh Hoả khống chế”.
Ngô Bình cười lạnh: “Loại người này không biết thế nào là điểm dừng”.
Sau đó, anh đưa cho Hoàng Tử Cường một viên Đại Luyện Hình Đan, để anh ta uống bổ trợ tu vi.
Bảy giờ tối, Ngô Bình đã đến nhà của Nhậm Thiên Thái, ở đây được canh phòng rất nghiêm ngặt, tiếc là không có tác dụng với Ngô Bình, anh vẫn dễ dàng lẻn vào phòng khách của ông ta được.
Lúc này, Nhậm Thiên Thái đang đứng trong căn phòng khách rộng rãi, có một người thanh niên khoảng 25 tuổi ngồi trước mặt ông ta, người đó vừa uống rượu vừa hút xì gà. Ngồi cạnh hắn là những cô gái trẻ đẹp có thân hình bốc lửa.
“Ai?”
Thấy có người đi vào, Đinh Hoả lập tức ngồi thẳng dậy rồi nghiêm giọng hỏi.
Ngô Bình bước vào phòng khách rồi nói: “Thảnh thơi quá nhỉ!”
Người này chính là Đinh Hoả, hắn nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, tên Bình”.
Đinh Hoả cười lạnh: “Cậu là Ngô Bình? Tôi nghe kể về cậu rồi”.
Ngô Bình không phí lời với hắn mà lập tức bắn chỉ phong ra, ngực Đinh Hoả đau nhói rồi ngã gục xuống sàn bất động.
Đinh Hoả có tu cảnh giới Thần, nhưng hoan thuật của hắn quá mạnh nên Ngô Bình không có cơ hội thi triển thuật thôi miên, vì thế anh hạ gục hắn luôn.
Đinh Hoả nằm sấp mặt dưới đất rồi gào lên: “Mày có biết tao là ai không?”
Ngô Bình: “Biết chứ, sư phụ anh là Thiên Huyễn Lão Nhân, đúng chưa?”
Đinh Hoả: “Nếu biết rồi thì mau thả tao ra”.
Ngô Bình: “Sao được? Bảo sư phụ anh đến đây, nếu ông ta không đến, tôi sẽ giết anh”.
Đinh Hoả cả kinh, biết gặp phải đối thủ mạnh rồi nên nói: “Cậu là người Nhậm Thiên Thắng nhờ vả đúng không?”
Ngô Bình: “Anh cũng thông minh đấy, đoán rất chính xác”.
Nói rồi, anh đi tới cạnh Nhậm Thiên Thái sau đó đập vài cái vào người ông ta rồi niệm thần chú, Nhậm Thiên Thái lập tức tỉnh lại ngay.
Ông ta vừa tỉnh lại đã tái mặt rồi tức giận lườm Đinh Hoả.
Ngô Bình: “Nhậm Thiên Thái, giờ ông muốn tôi thôi miên ông hay ngoan ngoãn ký kết với Nhậm Thiên Thắng?”
Nhậm Thiên Thái nhớ lại tình cảnh mấy ngày qua mà vừa tức vừa sợ, ông ta thở dài nói: “Khỏi cần thôi miên, tôi sẽ đến gặp anh tôi để xin lỗi”.
Ngô Bình: “Xem ra ông vẫn chưa đến mức hồ đồ, bảo người của ông mở cửa đi”.
Nhậm Thiên Thái vừa ra lệnh thì cửa đã được mở, ngay sau đó Nhậm Thiên Thắng và Nhậm San San đã đi vào phòng khách, Nhậm Thiên Thắng vừa nhìn thấy người em sinh đôi của mình là nổi giận ngay.
“Thiên Thái, chú làm thế có được không?”
Nhậm Thiên Thái cúi đầu nói: “Em xin lỗi, em sẽ huỷ bản hợp đồng trước đó, sản nghiệp của gia tộc vẫn do anh quản lý”.
Nhậm Thiên Thắng hừ nói: “Chú nghĩ tôi vẫn tha cho chú à?”
Nhậm Thiên Thái thở dài: “Em cũng không xin anh tha lỗi”.
Nhậm Thiên Thái và Nhậm Thiên Thắng ký lại hợp đồng, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Nhậm đã quay về với chủ cũ.
Ngô Bình không có hứng tham gia vào chuyện của gia tộc này, anh lôi Đinh Hoả sang một bên, sau đó bắt hắn gọi cho Thiên Huyễn Lão Nhân. Một khi anh đã nhúng tay vào chuyện này thì phải làm tới cùng, nếu không gọi Thiên Huyễn Lão Nhân đến để hỏi cho rõ thì anh sẽ không dừng tay.
Đinh Hoả gọi điện xong thì nói với Ngô Bình: “Sư phụ tôi bảo mai sẽ tới”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ chờ ở đây”.
Tối đó, Ngô Bình ở lại nhà Nhậm Thiên Thái. Còn Nhậm San San và Nhậm Thiên Thắng thì về trước, dẫu sao đây cũng là chuyện đấu đá trong giang hồ, họ có ở lại cũng không giúp được gì.
Ngô Bình ngồi luyện xông ngoài sân đến ba giờ sáng, anh chợt mở mắt rồi nói: “Đến rồi thì ra đi còn gì nữa?”
Một ông lão râu tóc bạc phơ bước từ sau cái cây ra rồi nói: “Cậu Ngô, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình nhìn người đó thì thấy lão ta mặc trang phục đời Đường và đang mỉm cười với mình.
Ngô Bình: “Ông là Thiên Huyễn Lão Nhân?”
Ông lão: “Đúng”.
Ngô Bình giơ tay rồi tung chưởng về một phía khác, anh đã thi triển Hư Không Đại Thủ Ấn!
Ầm!
Một người đàn ông trung tuổi cầm vũ khí định ám sát anh đã trúng ngay một chưởng vào ngực, sau đó ngã xuống và không ngừng hộc máu, người đó hỏi Ngô Bình: “Cậu không sợ hoan thuật của tôi ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “Nếu bàn về hoan thuật thì ông chỉ xứng làm con cháu của tôi thôi”.
Người đó mới là Thiên Huyễn Lão Nhân thật, ông ta thở dài nói: “Chết dưới tay cậu, tôi cũng cam lòng”.
Chưởng pháp đó của Ngô Bình đã cắt đứt sinh mệnh của ông ta.
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Lẽ ra chúng ta có thể đường hoàng nói chuyện với nhau, nhưng ông lại định ám sát tôi, ông nghĩ tôi dễ bị hạ vậy sao?”
Thiên Huyễn Lão Nhân nói: “Muốn giết thì làm đi”.
Ngô Bình: “Tốt xấu gì ông cũng ở cảnh giới Tiên Nhân rồi, vậy mà lại muốn chết thế à?”
Thiên Huyễn Lão Nhân cười lạnh nói: “Tôi được lựa chọn hay sao?”
Ngô Bình: “Tôi không bắt ông chết”.
Thiên Huyễn Lão Nhân ngạc nhiên: “Cậu nói vậy là sao?”
Ngô Bình: “Nếu ông nhận tôi làm chủ và hứa sau này sẽ một lòng trung thành với tôi thì tôi sẽ tha mạng cho ông”
Thiên Huyễn Lão Nhân ngẩn ra: “Cậu tha cho tôi thật ư?”
Ngô Bình đi đến trước mặt Thiên Huyễn Lão Nhân rồi ấn xuống đỉnh đầu ông ta, một luồng sức mạnh chữa lành đã thấm vào cơ thể, ngay sau đó Thiên Huyễn Lão Nhân đã hồi phục lại nhiều.
Ông ta vừa ngạc nhiên vừa thán phục: “Thủ pháp quá lợi hại, cậu làm thế nào vậy?”
Ngô Bình: “Ông trả lời tôi trước đã, ông chọn sống hay chết?”
Thiên Huyễn Lão Nhân: “Đương nhiên là sống, tôi đồng ý nhận cậu làm chủ”.
Ngô Bình: “Tốt, ông là người dùng hoan thuật nên tôi sẽ reo một ý niệm vào đầu ông. Nếu ông định phản bội tôi hoặc làm chuyện có lỗi với tôi, ý niệm đó sẽ nổ tung khiến ông tẩu hoả nhập ma, sống không bằng chết”.
Đương nhiên Thiên Huyễn Lão Nhân biết Ngô Bình sẽ không dễ mà tha cho mình nên đành nói: “Được, tôi đồng ý”.
Nói rồi, Ngô Bình làm ngay, từ giờ nếu Thiên Huyễn Lão Nhân dám phản bội hoặc hại anh thì đầu ông ta sẽ nổ tung.
Cách này không có tác dụng quá nhiều với các tu sĩ bình thường, nhưng với người dùng hoan thuật như Thiên Huyễn Lão Nhân lại có hiệu quả cao.
Một tiếng sau, Ngô Bình nói: “Xong rồi”.
Thiên Huyễn Lão Nhân quỳ lạy: “Quan Thập Điền tham kiến chủ nhân”.
Ngô Bình: “Đứng dậy đi, sau này ông hãu ở cạnh Hoàng Thiên Bá”.
Quan Thập Điền: “Chủ nhân không dẫn tôi theo ư?”
Ngô Bình: “Ở Hải Thành đang nhiều việc, mà Hoàng Thiên Bá chưa có trợ thủ đắc lực”.
Quan Thập Điền gật đầu: “Vâng, tôi rõ rồi”.
Sau đó, ông ta ngoảnh sang nhìn đệ tử của mình: “Chủ nhân, người định xử lý đệ tử của tôi thế nào?”
Chương 704: Cứu người
Ngô Bình: “Đệ tử của ông thì ông tự xử, nhưng tôi phải nhắc ông một điều, tên này làm việc thiếu suy nghĩ, sớm muộn cũng bị người khác giết thôi”.
Quan Thập Điền thở dài nói: “Là do thuộc hạ dạy dỗ không nghiêm”.
Quan Thập Điền đi tới cạnh Đinh Hoả rồi nói: “Đinh Hoả, sau này con hãy đi theo giúp việc cho chủ nhân”.
Đinh Hoả vừa tức vừa ngạc nhiên: “Sư phụ, sao người lại như vậy? Người là Thiên Huyễn Lão Nhân cơ mà!”
Quan Thập Điền: “Chủ nhân mạnh hơn ta nhiều, được đi theo và phục vujcho người là phúc phận của ta. Đinh Hoả, con hãy nghe lời sư phụ, kiểu gì cũng có tiền đồ tươi sáng. Còn không thì ta không giữ con nữa, con muốn đi đâu thì đi. Từ nay về sau, chúng ta chấm dứt quan hệ sư đồ”.
Ngô Bình vung tay một cái, Đinh Hoả đã cử động trở lại, hắn đứng dậy rồi hết nhìn Ngô Bình lại quay sang Quan Thập Điền.
Hắn thoáng do dự rồi thở dài một hơi, sau đó quỳ xuống nói với Ngô Bình: “Tham kiến chủ nhân”.
Ngô Bình cười lạnh: “Nếu không nể mặt sư phụ anh thì tôi không thèm nhận loại ngu xuẩn như anh đâu”.
Đinh Hoả cúi xuống không dám phản bác.
Ngô Bình nói tiếp: “Thôi được rồi, sau này hãy làm tài xế cho tôi”.
Đinh Hoả: “Vâng thưa chủ nhân”.
Thu phục hai thầy trò Quan Thập Điền xong, Ngô Bình dẫn họ đến gặp Hoàng Thiên Bá, để Quan Thập Điền ở lại hỗ trợ ông ta.
Khi Quan Thập Điền nhìn thấy Hoàng Thiên Bá, ông ta chấn động nói: “Chủ nhân, Hoàng Thiên Bá trúng Khối Lỗi Thuật ạ?”
Ngô Bình: “Tinh mắt đấy!”
Quan Thập Điền thán phục: “Chủ nhân, người còn biết cả Khối Lỗi Thuật nữa, quả là phi phàm!”
Đinh Hoả cũng ngạc nhiên, từ nhỏ hắn đã luyện hoan thuật nên biết thi triển Khối Lỗi Thuật là rất khó, đến sư phụ hắn cũng chỉ biết qua loa thôi.
Ngô Bình: “Khi nào rảnh, tôi sẽ truyền cho ông hoan thuật thật sự”.
Quan Thập Điền mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân”.
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, Ngô Bình đang định về khách sạn Đường Hoàng thì chợt nhận được một tin nhắn. Người gửi là Thôi Hưng Khải, nội dung là: Ngô Bình, cậu đang ở Hải Thành à?
Ngô Bình nhắn lại: Mình mới đến hôm qua, sao cậu biết?
Thôi Hưng Khải: Có tiện nghe điện thoại không?
Ngô Bình: Có.
Ngay sau đó, điện thoại anh đã đổ chuông, là Thôi Hưng Khải gọi tới.
“Ngô Bình, sao đến Hải Thành rồi mà không gọi cho mình?”, anh ấy cười hỏi.
Ngô Bình: “Mình đến có chút việc nên chưa báo cho cậu”.
Thôi Hưng Khải: “Muộn thế này mà cậu chưa ngủ à? Đi chơi không?”
Ngô Bình: “Sao cậu cũng thức khuya thế?”
Thôi Hưng Khải cười nói: “Tối nay, mình với mấy anh em đi uống rượu, có mấy cô em xinh lắm, cậu mau đến đi”.
Ngô Bình không có hứng: “Thôi để mai”.
Thôi Hưng Khải: “Được rồi, trưa mai mình gọi lại”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình định về nghỉ ngơi, nhưng anh vừa tới khách sạn thì Thôi Hưng Khải lại gọi tới.
“Ngô Bình, mình dây vào một người khó chơi rồi, họ đang đuổi mình”, giọng nói của anh ấy dồn dập.
Ngô Bình cau mày: “Cậu đã làm gì?”
Thôi Hưng Khải: “Ban nãy, bọn mình chơi ở quán bar, cô bạn gái của bạn mình bị người ta sàm sỡ nên bọn mình đã xô xát với mấy người. Mình uống say quá nên trót đâm một người bị thương rồi”.
Ngô Bình trầm giọng hỏi: “Có gây chết người không?”
Thôi Hưng Khải: “Mình cũng không biết, đâm xong là bọn mình chạy luôn”.
Ngô Bình thở dài: “Cậu nghĩ cậu chạy thoát được không?”
Thôi Hưng Khải như sắp khóc đến nơi: “Ngô Bình, mình phải làm sao đây? Đi tự thú ư?”
Ngô Bình: “Bình tĩnh đã, cậu quay lại quán bar đi, mình đến ngay, chúng ta phải cứu người đã”.
Khi Ngô Bình đến quán bar thì thấy có hai chiếc xe cảnh sát và một xe cứu thương ngoài cửa quán. Khi anh vào quán thì thấy có một người thanh niên được khiêng lên xe cứu thương.
Anh liếc nhìn là biết người này sắp không qua khỏi, Thôi Hưng Khải đã đâm vào động mạch chủ ở bụng của cậu ta, gây mất máu trầm trọng.
Anh lập tức chen qua đám đông rồi nhảy lên xe cứu thương, một nhân viên y tế hỏi: “Anh là người nhà bệnh nhân à?”
Ngô Bình: “Tôi là bác sĩ, bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần sơ cứu gấp”.
Nghe thấy thế, nhân viên y tế nói: “E không kịp, huyết áp sắp ngưng rồi”.
Ngô Bình nói: “Để tôi thử”.
Anh giơ tay ấn vào vết thương của người thanh niên, một luồng áp lực cực lớn chặn vết thương lại, ngoài ra anh còn dùng nhãn lực để khôi phục vết thương, khiến máu ngưng chảy.
Xong xuôi, anh ấn thêm vài cái vào người bệnh nhân, cậu ta chầm chậm mở mắt ra. Cùng lúc đó, huyết áp và nhịp tim đã bình thường trở lại.
Nhân viên cấp cứu ngẩn ra vì thấy quá thần kỳ!
Ngô Bình truyền sức mạnh vào để chữa lành vết thương, tiện thể khôi phục các cơ quan nội tạng.
Chỉ trong chục phút mà bệnh nhân đã có thể ngồi dậy, cậu ta nhìn vết thương ở bụng của mình rồi há hốc miệng nhìn Ngô Bình.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng ồn ào, một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ xông vào.
“Tiểu Cương, Tiểu Cương”.
Thấy cậu thanh niên vẫn khoẻ mạnh bình thường, người đàn ông thở phào một hơi.
“Bố, con không sao”, cậu ta đáp rồi lại nhìn sang Ngô Bình.
Nhân viên y tế vội nói: “Mọi người hãy cảm ơn vị bác sĩ này, chính anh ấy đã cứ mạng bệnh nhân”.
Người đàn ông bắt tay Ngô Bình rồi nói: “Cảm ơn chàng trai”.
Ngô Bình nói: “Không có gì, người đâm cậu ấy là bạn tôi”.
Người đàn ông sầm mặt nói: “Các cậu cậu đâm con trai tôi ư?”
Ngô Bình cau mày vì thái độ của người đàn ông: “Là bạn của tôi, khi ấy tôi không có mặt ở hiện trường”.
Người đàn ông lùi lại rồi hô lên: “Bắt nó lại”.
Mấy người cảnh sát gần đó chạy tới rồi bắt Ngô Bình định còng tay anh.
Ngô Bình hỏi: “Tôi phạm tội gì?”
Người đàn ông: “Cố ý gây thương tích cho người khác”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, thích bắt thì bắt đi”.
Lúc này, Thôi Hưng Khải đã chạy tới, thấy Ngô Bình bị bắt, anh ấy vội nói: “Người đâm là tôi, bắt tôi đây này”.
Người đàn ông cười lạnh: “Bắt hết lại”, rõ ràng ông ta là đội trưởng của nhóm cảnh sát này.
Cứ thế, Ngô Bình, Thôi Hưng Khải cùng vài người nữa đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi bị tống vào phòng chờ thẩm vấn.
Đã có hơn chục người ở đây, thêm nhóm Ngô Bình nữa thì phòng chật cứng.
Thôi Hưng Khải áy náy nói: “Xin lỗi cậu, không ngờ lại làm cậu bị liên luỵ”.
Ngô Bình: “Không sao, người bị cậu đâm đã ổn hơn nhiều rồi, vài hôm nữa là khoẻ bình thường”.
Nghe thấy thế, Thôi Hưng Khải thở phào một hơi: “Bố nó là cảnh sát, phen này mình thảm rồi”.
Ngô Bình bình thản như không: “Yên tâm, không sao đâu”.
Suy nghĩ của Ngô Bình rất đơn giản, nếu gặp án dân sự thì cứ xử lý như bình thường, đền cho người bị hại một khoản tiền, sau đó xin lỗi là xong. Dẫu sao Thôi Hưng Khải cũng mắc lỗi lần đầu nên sẽ bị xử nhẹ thôi.
Chương 705: Ngũ Cẩu
Trong phòn làm việc của đồn cảnh sát, người bị hại ngồi trên ghế, còn người đàn ông ra lệnh bắt Ngô Bình nhìn quan tâm nhìn cậu ta: “Tiểu Cường, con không sao chứ?”
Cậu thanh niên tên là Tiểu Cường mất kiên nhẫn đáp: “Con đã bảo không sao rồi mà”.
Người đàn ông: “Hừ! Dám đâm con trai của Lưu Phi Báo, bố sẽ không tha cho chúng nó đâu”.
Cậu thanh niên: “Người ngồi trên xe cứu thương đã cứu mạng con, con bị mất máu nhiều, lẽ ra đã ngỏm rồi”.
Lưu Phi Báo: “Nó cứu con cũng là tự cứu mình thôi, không phải cảm kích gì cả”.
Cậu thanh niên cau mày: “Bố bị lẫn rồi à? Không hiểu con đang nói gì sao?”
Lưu Phi Báo tươi cười hỏi: “Tiểu Cương, ý con là sao? Hay bố cho người đập nó một trận nhé?”
Cậu thanh niên chán nản nói: “Ý của con là y thuật của anh ta rất cao siêu. Ban nãy, con đã hỏi nhân viên y tế rồi, họ nói khi ấy tình trạng của con rất nguy kịch, trừ khi được đưa vào phòng phẫu thuật ngay, không thì chết là cái chắc”.
Người đàn ông cũng là người có đầu óc nên ngẩn ra rồi nói: “Vậy là y thuật của thằng kia còn giỏi hơn bác sĩ à?”
Cậu thanh niên: “Bố, bố hỏi dò về lai lịch của anh ta đi, nhớ ăn nói cho dễ nghe chút”.
Người đàn ông: “Ừ, bố đi ngay”.
Có một tốp người ngồi đối diện nhóm Ngô Bình, cầm đầu là một tên đầu trọc, gần 40 tuổi, mặt mày bặm trợn, miệng ngậm tăm, thi thoảng lại liếc đểu nhóm Ngô Bình.
Ngô Bình ngẩng đầu lên thì thấy gã gọi: “Thằng kia, ra đây”.
Ngô Bình: “Anh gọi tôi à?”
Tên đầu trọc: “Không mày thì ai”.
Ngô Bình bước tới, tên đầu trọc nói: “Mày đứng thế à? Ngồi xuống”.
Ngô Bình ngồi đối diện gã rồi cười nói: “Ông anh ở đây mấy hôm rồi?”
Ngô Bình đã từng ngồi tù hai năm nên anh đã gặp đủ loại người và biết phải bắt chuyện với họ thế nào.
Tên đầu trọc thấy anh không hề sợ mình thì nói: “Chú em phạm tội gì?”
Ngô Bình cười hì hì nói: “Chẳng may đâm người ta, nhưng người đó chưa chết, vì cứu được rồi”.
Tên đầu trọc lập tức khách sáo hơn hẳn, dẫu sao dám đâm người cũng phải thuộc hạng ghê gớm: “Chú em cẩn thận, Lưu Phi Báo quản lý nơi này, lão có biệt danh là diêm vương sống, ra tay độc ác lắm”.
Ngô Bình: “Không sao, ngày xưa tôi từng ở nhà tù Long Hồ, có hạng người nào chưa gặp đâu”.
Tên đầu trọc lập tức trố mắt ra nhìn: “Chú em từng ngồi tù ở Long Hồ à?”
Ngô Bình: “Hai năm”.
Tên đầu trọc chớp mắt hỏi: “Thế biết anh Bưu không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Xú Bưu á? Gì mà anh Bưu, cái tên cho vay nặng lãi chứ gì. Ngày xưa, lúc tôi mới vào tù, tôi đã đánh anh ta một trận. Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay anh ta cũng được thả đấy”.
Tên đầu trọc cười nói: “Hả? Cậu từng đánh anh Bưu à? Trùng hợp thế, tôi biết anh ta, hay để tôi gọi điện hỏi nhé?”
Những người ngồi tù hay thích khoác lác, rõ ràng tên đầu trọc không tin lời Ngô Bình nên lấy điện thoại ra để gọi cho ai đó.
Điện thoại kết nối, gã lập tức cất giọng nịnh bợ: “Anh Bưu, em gặp một chú em, cậu ta bảo từng ở nhà tù Long Hồ và quen anh”.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói sắc bén: “Quen tôi à? Ai thế?”
Tên đầu trọc cố tình mở loa ngoài lên, Ngô Bình nói: “Xú Bưu, tôi Ngô Bình đây”.
Người trong điện thoại ngẩn ra rồi kích động nói: “Anh Bình, là anh à?”
Ngô Bình: “Anh ra tù rồi à?”
Xú Bưu cười nói: “Tôi mới ra tháng trước, anh Bình, tôi nhớ anh quá, anh ở đâu, tôi đến tìm”.
Ngô Bình: “Tôi đang gặp chút chuyện ở Hải Thành”.
Xú Bưu nói với tên đầu trọc: “Ngũ Cẩu, Ngô Bình là người đỉnh nhất ờ nhà tù Long Hồ đấy, mày hầu hạ anh ấy cho cẩn thận”.
Tên đầu trọc được gọi là Ngũ Cẩu lập tức run sợ nói: “Vâng, anh Bưu yên tâm ạ”.
Ngô Bình không rảnh nói với Xú Bưu nữa nên ném điện thoại đi.
Ngũ Cẩu đã có cái nhìn khác hoàn toàn về Ngô Bình, gã tươi cười nói: “Cậu Ngô, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, cậu bỏ qua cho!”
Ngô Bình: “Không sao, cùng một phòng thì đều là anh em cả. Anh tên Ngũ Cẩu à? Cho tôi hỏi, cấp trên của mấy cảnh sát vừa tống tôi vào đây là ai?”
Ngũ Cẩu đáp: “Họ đều là người của Lưu Phi Báo, ông ta có biệt danh là diêm vương sống. Cậu Ngô, cậu là người có địa vị, mà sao lại đâm ngườI ta thế?”
Ngô Bình chỉ vào Thôi Hưng Khải đang ngồi trong góc rồi nói: “Bạn tôi đâm đấy chứ, tôi đến xử lý giúp thôi”.
Ngũ Cẩu: “Người bị đâm là ai?”
Ngô Bình: “Có quan hệ rất gần với Lưu Phi Báo”.
Ngũ Cẩu biến sắc mặt: “Lưu Phi Báo này ác lắm, cậu Ngô phải cẩn thận đấy! Nhưng anh Bưu đã bảo tôi quan tâm đến cậu thì cứ giao chuyện này cho tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh có cách à?”
Ngũ Cẩu: “Diêm vương sống chỉ thích tiền thôi, tôi sẽ cho ông ta tiền là xong việc”.
Nói rồi, gã đi ra cửa rồi đập thật mạnh, ngay sau đó đã có người tới hỏi: “Ngũ Cẩu, làm gì thế hả?”
Ngũ Cẩu: “Tôi muốn gặp sếp Lưu”.
Người kia nói: “Chờ đấy”.
Một lát sau, cửa mở ra, Lưu Phi Báo đi vào, đó chính là người đàn ông trung niên nhảy lên xe cứu thương.
Lưu Phi Báo liếc nhìn Ngũ Cẩu rồi hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Ngũ Cẩu cười hì hì bước tới rồi thì thầm gì đó với ông ta.
Lưu Phi Báo nhìn Ngô Bình rồi nói: “Không được, nó đâm con trai tôi, chuyện này chưa xong đâu”.
Ngũ Cẩu: “Sếp Lưu, nhưng người bị đâm khoẻ lại rồi mà”.
Lưu Phi Báo đẩy ga ra rồi đi tới cạnh Ngô Bình, hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Ngô Bình”, anh đáp.
“Làm nghề gì?”, Lưu Phi Báo hỏi tiếp.
Ngô Bình: “Bác sĩ”.
Lưu Phi Báo gật đầu: “Thì ra là bác sĩ, bảo sao biết cứu người. Cậu và bạn cậu đã đâm con trai tôi, giờ cậu tính sao?”
Ông ta nói tiếp: “Bụng con trai tôi có một vết sẹo, ít cậu cũng phải đền 500… à không một triệu”.
Một triệu không là gì với Ngô Bình hết, anh hỏi Thôi Hưng Khải: “Cậu có đồng ý giá này không?”
Giờ Thôi Hưng Khải đang vô cùng hối hận nên vội nói: “Có”.
Ngô Bình cười nói: “Sếp Lưu, bạn tôi đồng ý rồi, mong gia đình ông lượng thứ”.
Lưu Phi Báo không ngờ phía Ngô Bình lại đồng ý nhanh thế, trong khi ông ta đã chuẩn bị tinh thần mặc cả rồi, vì thế ông ta ngẩn ra một lúc rồi nói: “Được rồi…”
“Không được!:
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người phụ nữ mặc cảnh phục bước vào, dáng người cô ấy rất đẹp, nhưng gương mặt vừa vàng vừa đen, còn đầy các vết rỗ.
Nhưng phải công nhận một điều là giọng nói của cô ấy rất dễ nghe.
Lưu Phi Báo nghe thấy giọng của cô ấy thì cứng người, sau đó ngoái lại rồi tươi cười nói: “Giám sát Lam”.
Cô gái bước tới nói: “Tôi đã biết chuyện rồi, vừa ẩu đả vừa khiến người khác bị thương, ít cũng bị xử dưới ba năm tù”.
Bình luận facebook