• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (7 Viewers)

  • Chương 66-70

Chương 66: Tam Dương Thăng Long Châm

Bác sĩ đó lập tức lúng túng, ông ấy chỉ kết luận theo chẩn mạch thôi, nhưng không dám phản bác gì nữa mà cúi chào rồi đi ra ngoài.

Người thanh niên đầu định lại nhìn sang nhóm Ngô Bình rồi hỏi: “Chú tư, cháu nghĩ hôm nay dừng ở đây thôi, ông mệt rồi”.

Ông tư: “Khắc Mẫn, nốt hai thần y này đã”.

Cậu thanh niên gật đầu hỏi: “Ai trước đây ạ?”

Ông Bao bước lên trước rồi nói: “Để tôi!”

Ông ta ngồi xuống cạnh giường rồi tập trung bắt mạch.

Một lát sau, ông ta buông tay rồi nói: “Đúng là cụ nhà thiếu hoả khí…”

Ngập ngừng một lát, ông ta lại nói: “Ngoài ra, chắc nửa tháng trước cụ nhà đã bị cảm lạnh, sau đó bị ngã nên mới bị hoảng loạn”.

Cậu thanh niên đầu đinh sáng mắt lên: “Thần y nói rất đúng, nửa tháng trước, ông nội tôi đã bị cảm lạnh một lần, mấy ngày mới khỏi, sau đó đã bị ngã khi leo núi nên mới bị hoảng”.

Ông Bao gật đầu: “Ừm, tôi sẽ kê một toa thuốc bổ hoả khí và an thần, cho cụ nhà uống mấy ngày thì sẽ hồi phục thôi”.

Cậu thanh niên đầu đinh mừng rõ: “Phiền thần y rồi ạ”, sau đó, cậu ta gọi người mang giấy bút ra ngay.

Sau khi vào phòng, Ngô Bình chỉ tập trung quan sát bệnh nhân, nghe ông Bao nói vậy, anh không nhịn được mà phản bác: “Đúng là bệnh nhân bị kinh hãi và cũng từng bị cảm, song đó không phải nguyên nhân gây bệnh”.

Ông Bao đang viết toa thuốc thì khựng lại, ông ta bình tĩnh ngoái lại nhìn Ngô Bình rồi cười hỏi: “Sao? Cậu bạn trẻ có cao kiến gì chăng?”

Ngô Bình nói: “Cao kiến thì tôi không dám, tôi chỉ nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác thôi”.

Kim Vĩnh Lợi thấy Ngô Bình đang phá chuyện tốt của mình thì cười khẩy nói: “Loại lang băm như mày cũng dám ý kiến với ông Bao à, to gan đấy!”

Cậu thanh niên đầu định cau mày, hình như cậu ta biết Kim Vĩnh Lợi nên nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh bảo ai là lang băm?”

Kim Vĩnh Lợi đáp: “Nó chứ ai, tôi biết nó, nó không phải thần y gì đâu!”

Cậu thanh niên nhìn sang ông tư: “Chú tư, đây là người chú mời tới ạ?”

Ông tư bình tĩnh nói: “Đừng nóng, người đã đến rồi thì cứ để cho cậu ấy khám”.

Tất cả mọi người đều nhìn Ngô Bình để xem anh sẽ nói gì.

Ngô Bình đi tới cạnh giường bệnh rồi giơ tay vỗ vào chiếc giường cổ: “Chắc chiế giường này cũng nhiều tuổi rồi đúng không?”

Ông tư gật đầu: “Từ thời tổ tiên để lại, được làm từ gỗ Tử Đàn”.

Ngô Bình gật đầu: “Vấn đề chính là chiếc giường này”.

Cậu thanh niên cau mày: “Ông tôi nằm cả đời trên chiếc giường này rồi, giờ anh nói nó có vấn đề là sao?”

Ngô Bình: “Đúng ra thì nằm ngủ trên chiếc giường này không có vấn đề gì, nhưng một tuần trước, cụ nhà đã uống một loại thuốc chứa linh chi trên núi tuyết. Dược tính của loại linh chi ấy tương khắc với mùi thơm của loại gỗ Tử Đàn này, dần dà sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông cụ”.

Cậu thanh niên ngạc nhiên nói: “Đúng là có chuyện đó, ông nội tôi đã ăn thịt dê hầm linh chi, lúc ấy tôi cũng ăn nửa bát”.

Ông tư sáng mắt lên hỏi: “Ý của cậu là chỉ cần chuyển chiếc giường này đi là bệnh của bố tôi sẽ khỏi đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.

Ông Bao nghe xong thì như có điều suy ngẫm.

Kim Vĩnh Lợi liên tục cười mỉa: “Đúng là chém gió như thần, cái gì mà tương sinh với cả tương khắc, toàn là lời bịp bợm hết”.

Ông tư cau mày, ông ấy bắt đầu thấy bực với Kim Vĩnh Lợi nên nói: “Kim Vĩnh Lợi, cháu ra ngoài trước đi”’.

Kim Vĩnh Lợi giật mình, anh ta trợn mắt nhìn Ngô Bình rồi mới quay người đi ra ngoài. Người đàn ông trung niên đi cùng anh ta cũng bắt đầu thấy ngại ngùng, không biết phải nói gì.

Ông tư hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô có cách nào chữa khỏi nhanh cho bố tôi không?”

Thời gian qua, có rất nhiều bác sĩ nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ, nhưng lần nào họ cũng phải thất vọng nên giờ ông tư không muốn chờ thêm nữa.

Ngô Bình cười đáp: “Được chứ, phiền mọi người đổi phòng khác cho cụ nhà đã”.

Ngay sau đó, một đám người đã khiêng ông cụ Từ xuống giường rồi chuyển sang một gian phòng khác.

Sắp xếp xong, Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi châm lên người ông cụ, bài châm cứu này tên là Tam Dương Thăng Long Châm, có thể làm tăng hệ miễn dịch và nâng cao tinh thần của người bệnh.

Ông Bao đứng cạnh xem Ngô Bình châm cứu mà ngây người, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Đây là Tam Dương Thăng Long Châm trong truyền thuyết đúng không?”

Ngô Bình cũng hơi ngạc nhiên rồi cười nói: “Ông Bao thật tinh mắt, đúng là Tam Dương Thăng Long Châm đấy”.

Nói rồi, anh lại cắm mấy cây kim khác xuống, ông cụ Từ mở mắt rồi hỏi mọi người ở xung quanh: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Ông tư mừng quýnh rồi bước nhanh tới gần đáp: “Bố, bố ngủ mấy ngày rồi, giờ bố thấy khoẻ hơn chưa?”

Ông cụ Từ định ngồi dậy, cậu thanh niên đầu đinh vội đỡ rồi nói: “Ông ơi, từ từ thôi ạ”.

Sau khi đỡ ông cụ ngồi ngay dậy, ông tư đưa cho bố mình một chiếc khăn mặt để ông cụ lau mặt.

Lúc này, trông ông cụ đã có tinh thần hơn rất nhiều, ông cụ cười nói: “Bố đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, còn mơ thấy mẹ con”.

Ông tư vội nói: “Vậy chắc chắn là mẹ con nhớ bố nên báo mộng đấy ạ”.

Ông cụ Từ thở dài nói: “Mẹ con đã mất hai mươi năm rồi, nếu bà ấy còn sống…”, nói đến đây, ông cụ nghẹn ngào.

Người già như trẻ nhỏ, cảm xúc thay đổi thất thường, ông tư vội vàng an ủi.

Một lúc sau, ông cụ Từ mới bình ổn lại tâm trạng.

Ông tư vội mời nhóm Ngô Bình ra phòng khách bên ngoài trò chuyện.

Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cúi ngập người: “Thần y Ngô, cảm ơn cậu!”

Ngô Bình đáp lễ nói: “Không có gì, việc tôi nên làm thôi”.

Lý Quảng Long cười không khép được miệng nói: “Ông tư, thần y Ngô là anh em của tôi, ông đừng khách sáo với câu ấy. Sau này có việc gì thì ông cứ nói ạ”.

Ngô Bình thầm nghĩ không biết mình có quan hệ thân thiết như vậy với Lý Quảng Long từ bao giờ, anh liếc nhìn anh ta, còn đối phương thì cười trừ.
Chương 67: Chạm trán

Cậu thanh niên để đầu đinh đã nhìn Ngô Bình bằng con mắt khác nên cũng nói: “Y thuật của thần y Ngô thật khiến người khác phải ngưỡng mộ”.

Ông Bao cũng đã bình tĩnh trở lại, Ngô Bình rất tôn trọng ông ta nên chắp tay nói: “Ông Bao, ban nãy mải cứu người nên tôi có gì nói đấy, đắc tội với ông rồi”.

Ông Bao cười phá lên: “Thần y Ngô có lòng tốt như vậy thì đắc tội gì chứ? Lối tư duy của cậu khiến tôi được mở mang tầm mắt, đáng ra tôi phải cảm ơn cậu mới đúng”.

Ngô Bình: “Ông Bao chỉ không chú ý đến chiếc giường thôi, nếu không chắc chắn cũng nhận ra vấn đề”.

Thấy Ngô Bình khiêm tốn như vậy thì ông Bao cũng thấy quý anh: “Cậu Ngô, hôm khác chúng ta sẽ gặp mặt để đàm đạo nhé, tôi muốn thỉnh giáo cậu về Tam Dương Thăng Long Châm”.

Ngô Bình đồng ý ngay: “Được thôi, được so tài y thuật với ông Bao là vinh hạnh của tôi”, hai người nhanh chóng trao đổi số điện thoại.

Sau đó ông Bao người đàn ông trung tuổi ra về, các bác sĩ khác cũng giải tán hết, cổng nhà họ Từ lập tức yên ắng.

Ông tư xua tay, quản gia nhanh chóng bê một chiếc khay đến, bên dưới lớp vải đỏ có một phòng thư chứa một tờ chi phiếu ở bên trong.

“Cậu Ngô, đây là năm trăm nghìn phí khám bệnh, mong cậu nhân cho”.

Lý Quảng Long vội nói: “Ông tư, ông làm vậy là không nể mặt tôi rồi, tiền nong gì chứ!”

Ông tư cười nói: “Quảng Long, đây là phí khám bệnh của cậu Ngô, liên quan gì đến anh. Vả lại, tôi đã nghe nói về chuyện của anh rồi, Tào Vọng đòi giết anh đúng không?”

Lý Quảng Long thở dài đáp: “Ông tư, nếu không cùng đường thì tôi cũng không dám tới phiền ông đâu”.

Ông tư gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Tào Vọng, cứ để đấy cho tôi”.

Lý Quảng Long mừng rỡ rồi chắp tay nói: “Cảm ơn ông tư!”

Ông tư ngoảnh sang Ngô Bình: “Cậu Ngô còn trẻ mà đã giỏi vậy rồi, thật khiến người ta bái phục. Sau này, có gì chắc phải phiền cậu giúp cho”.

Ngô Bình: “Là trách nhiệm của thầy thuốc thôi, ông tư cứ quá lời”.

Sau khi rời khỏi nhà họ Từ, Ngô Bình và Lý Quảng Long lên xe, Lý Quảng Long hăm hở cười nói: “Chú em, hôm nay chú lại cứu anh một mạng nữa rồi”.

Ngô Bình ngập ngừng một lát rồi nói: “Em đến tỉnh tìm anh là có chuyện muốn nhờ, anh còn nhớ nhà họ Cung mà em kể không?”

Nụ cười trên mặt Lý Quảng Long tắt ngúm: “Nhà họ Cung mạnh phết đấy, nhưng chú đừng lo, việc của chú cũng như của anh. Nếu nhà họ Cung dám làm gì chú thì Lý Quảng Long anh sẽ xử lý họ đầu tiên”.

Ngô Bình: “Nếu là chuyện giang hồ thì em không sợ. Em chỉ lo nhà họ Cung quá đáng, động đến người nhà của em thôi”.

Suy nghĩ một lát, Ngô Bình lại nói: “Anh chuyển lời đến nhà họ Cung hộ em, nếu họ dám vượt quá giới hạn của em, em sẽ cho cả nhà họ bay màu luôn”.

Ngô Bình nói rất bình thường, nhưng Lý Quảng Long lại căm phẫn rồi nói: “Để đó anh chuyển lời cho, anh cũng sẽ cảnh cáo họ, nếu họ dám động vào chú thì có nghĩa là cũng gây thù chuốc oán với anh”.

Sau đó, anh ta cười nói: “Này, anh chuẩn bị cho chú mấy cô em bốc lửa lắm, tối nay cứ hưởng cho đã nha!”

“Anh thôi đi”, Ngô Bình nói ngay: “Em đi cùng em gái đấy”.

Lý Quảng Long gãi đầu: “Thì sao, anh sẽ bảo chị dâu chú để mắt tới Ngô Mi, còn anh em mình ra ngoài hưởng thụ”.

Ngô Bình từ chối luôn: “Thôi, để hôm khác”.

Lý Quảng Long gật đầu: “Ừ, tuỳ chú, tối nay đi uống thôi vậy”.

Tối đó, vợ của Lý Quảng Long đã dẫn theo con trai của họ đến một khách sạn lâu đời để tiếp đãi hai anh em Ngô Bình.

Vợ Lý Quảng Long mới hơn ba mươi tuổi, trông rất xinh đẹp và quý phái. Con trai của họ 12 tuổi, là một cậu bé tinh nghịch, không chịu ngồi yên một chỗ.

Mọi người ngồi vào chỗ xong, Lý Quảng Long cười nói: “Con trai, chào chú Ngô đi”.

Cậu bé chớp mắt nói: “Cháu chào chú Ngô, cháu là Lý Thiếu Long”.

Lý Quảng Long cười phá lên: “Chú em, thằng nhóc này lanh lắm, nhưng hơi bướng, với cả học dốt hệt anh”.

Vợ của Lý Quảng Long liếc mắt nói: “Hay lắm đấy mà còn khoe, thành tích toàn đội sổ, tôi cũng đến điên mất thôi”.

“À, chị dâu chú tên là Đinh Vi. Bà xã, đây là chú em thân thiết của anh, tên là Ngô Bình, chú ấy đã cứu mạng anh hai lần đấy! Chuyện của Tào Vọng lần này cũng nhờ công của chú ấy”.

Đinh Vi là cô chủ của nhà họ Đinh ở tỉnh, nhà họ Đinh làm đại lý cho mấy chục thương hiệu sa sỉ phẩm và mấy hãng xe sang. Lý Quảng Long có được thành tựu như ngày hôm nay cũng nhờ công của gia đình bên vợ.

Đinh Vi đứng dậy rồi cười nói: “Chú Ngô, chú đã cứu anh nhà chị hai lần, chị kính chú một ly”.

Đinh Vi rất thẳng thắn, tửu lượng cũng cao nên uống cạn ly rượu ngay.

Ngô Bình thấy thế thì cũng đành bấm bụng uống cạn rồi nói: “Chị dâu khách sáo quá, em với anh Long thân nhân nên giúp đỡ là chuyện bình thường”.

Lý Quảng Long cười lớn: “Nói hay lắm, làm ly nữa”.

Lúc này, Đinh Vi chợt lấy hai chiếc thẻ trong túi ra, thẻ làm bằng bạch kim nên rất nặng. Cô ấy đưa một chiếc cho Ngô Bình, một chiếc cho Ngô Mi: “Hai anh em này, nhà chị chuyên kinh doanh mặt hàng sa sỉ phẩm. Đây là thẻ thông dụng cả nước, hai anh em muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ này, mọi chi phí anh Long sẽ trả hết”.

Lý Quảng Long cười ha hả nói: “Đúng, hạn mức mỗi năm là một trăm triệu. Nhưng hai anh em cà vừa phải thôi nhé, không anh sạt nghiệp mất”.

Ngô Mi nghe thấy thế thì không dám nhận, nhưng Ngô Bình thì nhận luôn: “Cảm ơn chị dâu”.

Thấy anh mình nhận rồi, bấy giờ Ngô Mi mới dám cầm rồi cất tiếng cảm ơn.

Mọi người trò chuyện thêm một lúc thì đồ ăn đã tới, nhưng họ chưa kịp động đũa thì đã có người đẩy cửa ra. Một người đàn ông trung niên tóc ngắn mặc đồ đời Đường màu đen đi thẳng tới chỗ Lý Quảng Long.

Lý Quảng Long trông thấy người đó thì đứng hình rồi lạnh giọng nói: “Tào Vọng, ông đến đây làm gì?”
Chương 68: Tứ Hiêu

Người đàn ông này khoảng trên 40 tuổi, mặt nhỏ, người thấp, nhưng đôi mắt rất sáng, đó chính là Tào Vọng.

Tào Vọng cười nói: “Lý Quảng Long, tôi vốn định xử anh rồi, nhưng không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đấy, nhờ được hẳn ông tư nhà họ Từ nói đỡ cho”.

Lý Quảng Long cười lạnh nói: “Tào Vọng, nếu ông tư đã có lời rồi thì ông còn đến đây làm gì?”

Tào Vọng sa sầm mặt quát: “Tôi chỉ đồng ý với ông tư là không giết anh thôi, chứ vẫn phải cho anh một bài học”.

Lý Quảng Long nổi giận: “Tào Vọng, ông tưởng tôi sợ ông chắc?”

Tào Vọng giơ tay vuốt cằm rồi nhìn chòng chọc vào Đinh Vi: “Vợ anh trông ngon phết nhỉ, tôi muốn ngủ với cô ta”.

Đinh Vi sầm mặt, nhưng không nói gì. Cô ấy đã có chồng nên đương nhiên phải để chồng mình ra mặt.

Lý Quảng Long bừng sát khí, anh ta đặt tay vào hông, nơi cất một khẩu súng ngắn.

Ngô Bình chợt đứng dậy, sau đó kéo ghế ngồi ngay ngắn trước mặt Tào Vọng rồi cười hỏi: “Ông là Tào Vọng à?”

Tào Vọng liếc nhìn với vẻ coi thường: “Cậu là ai?”

Song, ông ta còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã đặt tay lên vai ông ta. Tào Vọng cười khẩy, định dùng chân khí đẩy tay Ngô Bình ra, nhưng chợt có một luồng sức mạnh khó lường dội vào cánh tay của ông ta. Chân khí hộ thể của Tào Vọng vừa tiếp xúc với luồng sức mạnh ấy một cái là tan biến ngay, không còn sức phòng ngự nữa.

Tào Vọng hoảng hốt, định sắp xếp lại phòng ngự nhưng đã muộn, chân khí của Ngô Bình đã xông vào huyệt đạo trên người ông ta rồi khống chế mọi thứ.

Toàn thân Tào Vọng nhất thời vã mồ hôi lạnh, mặt ông ta trắng như tờ giấy, ông ta run rẩy nói: “Cậu bạn, tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, xin cậu tha cho tôi”.

Tào Vọng vô cùng sợ hãi, vì chỉ cần Ngô Bình tăng thêm một chút sức mạnh nữa thôi là ông ta sẽ bị phế bỏ tu vi ngay.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi định giết ông đấy, nhưng anh Long đã cản tôi. Nhưng thế nào ông lại từ dẫn xác tới”.

Tào Vọng tái mặt nói: “Nếu tôi biết trước bên cạnh Lý Quảng Long có một cao thủ như cậu thì chắc chắn sẽ không dám mò tới”.

Ngô Bình: “Tôi đến đây uống rượu nhưng lại bị ông làm mất hứng, giờ ông định tính sao?”

Tào Vọng vội nói: “Cậu muốn thế nào cũng được”.

Ngô Bình rất hài lòng, nói: “Ông cũng là người có máu mặt ở tỉnh nên hôm nay tôi sẽ tha cho ông. Giờ ông chỉ cần đến quầy thanh toán cho bàn tôi là được”.

Dứt lời, Ngô Bình lập tức buông tay.

Tào Vọng nhảy dựng lên rồi nhìn thật sâu vào Ngô Bình, sau đó chắp tay nói: “Cảm ơn cậu đã khai ân!”, dứt lời, ông ta bỏ đi ngay.

Lý Quảng Long kinh ngạc hỏi: “Chú em, chú vừa làm gì ông ta thế?”

Ngô Bình đáp: “Có gì đâu, nếu ông ta còn cứng miệng thì em sẽ phế bỏ tu vi ngay lập tức”.

Lý Quảng Long run lên, anh ta không ngờ tu vi của Ngô Bình lại cao đến vậy, thậm chí còn dễ dàng phế bỏ tu vi của Tào Vọng - một trong các Tứ Hiêu ở tỉnh.

“Chú em, chú mạnh thật đấy!”, Lý Quảng Long nâng ly rồi uống cạn.

Đinh Vi cũng rất ngạc nhiên, trước đó Ngô Bình chỉ thể hiện tài y thuật thôi, hôm nay lại lộ ra có võ công cao cường nữa, cô ấy thấy vừa kính trọng vừa nể phục nên lại kính Ngô Bình thêm một ly nữa.

Ăn cơm xong, gia đình Lý Quảng Long đã dẫn hai anh em Ngô Bình đi thăm quan các danh lam thắng cảnh ở tỉnh, sau đó lại đến một khách sạn dùng bữa.

Khi trời đã tối hẳn, Ngô Mi theo Đinh Vi về nhà nghỉ ngơi trước. Ngô Bình vốn định đi gặp mấy người bạn của Lý Quảng Long, nhưng chủ võ quán Thái Nhất là Quách Nguyên Khôn đã gọi và nằng nặc mời anh đi ăn khuya nên Ngô Bình đành đồng ý. Lý Quảng Long đang rảnh nên đòi đi cùng, vì vậy Ngô Bình đành dẫn anh ta cùng Cương Tử đến võ quán Thái Nhất.

Ban ngày, ở đây là võ quán, nhưng tới đêm lại thành quán ăn, trước cửa có treo biển quán nướng.

Quách Nguyên Khôn và mấy đệ tử đang chờ Ngô Bình, thấy anh tới, họ lập tức đứng dậy chào đón.

“Ha ha, thầy Ngô, cậu đến rồi à! Chúng tôi chờ cậu mãi”, Quách Nguyên Khôn bật cười rồi lập tức gọi người mang đồ ăn lên.

Ngô Bình giới thiệu cho họ về Lý Quảng Long, vừa nghe thấy tên của anh ta, Quách Nguyên Khôn đã ngẩn người rồi nói: “Ra là anh Long, nghe danh đã lâu!”

Lý Quảng Long cười nói: “Gặp gỡ thì đều là anh em, tôi đến ăn uống chùa thôi!”

Thấy Lý Quảng Long bông đùa như vậy, bầu không khí chợt náo nhiệt lên hẳn, mọi người lập tức nâng ly.

Sau đó, họ đã nói đến chuyện Tào Vọng và ông ba nhà họ từ, Quách Nguyên Khôn lập tức buôn chuyện.

Ông ta nói ông ba nhà họ Từ chưa phải cao thủ đỉnh nhất của tỉnh, nếu nhắc đến cao thủ thì phải kể tới tông sư cảnh giới Thần Chu Phật Sinh. Nghe nói lý do ông ba nhà họ Từ lập một môn phái khác ở Vân Kinh là để tránh Chu Phật Sinh.

Bên dưới Chu Phật Sinh còn hai người nữa, một là đệ tử tục gia Trương Hàn Thuỷ của Đại Thiền Tự, ngoại công thanh thuần, tinh thông ba môn tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự.

Nhiều người trong giang hồ tưởng thực lực của Trương Hàn Thuỷ thua Chu Phật Sinh, đó là vì ngoại công nên mới thua Chu Phật Sinh về danh tiếng.

Người thứ hai là đệ tử tục gia Mạnh Hồi Phong của Võ Đang, tu vi của người này đã đạt tới cảnh giới Khí đỉnh phong, da thịt rắn chắc đến mức chống lại cả đạn súng, đến Chu Phật Sinh cũng phải dè chừng.

Ba người này đều thuốc Tứ Hiêu, trong số đó Tào Vọng là người có tu thấp nhất, nghe nói có hai người khác trong Tứ Hiêu đã đạt đến trình độ phóng chân khí ra ngoài rồi.
Chương 69: Lời mời của ông ba nhà họ Từ

Đương nhiên Tứ Hiêu cũng có các cao thủ cảnh giới Khí, chỉ là không nổi tiếng, vì bị những người phía trên chèn ép nên không thể xuất đầu lộ diện được.

Mấy người họ vừa uống rượu vừa trò chuyện, không biết trời đã tờ mờ sáng từ lúc nào. Người trên phó cũng thưa thớt dần, gió đêm se lạnh.

Ngô Bình chuẩn bị về nghỉ thì điện thoại chợt đổ chuông, anh cầm lên xem thì lấy là số lạ gọi tới.

Anh đứng dậy đi ra chỗ khác nghe máy, một giọng nói rất khách sáo của đàn ông vang lên: “Cậu Ngô phải không?”

“Vâng, ai vậy ạ?”, Ngô Bình hỏi lại.

“Tôi là Từ Quý Phi, cậu mới chữa khỏi bệnh cho bố tôi đấy”, người đó đáp.

Ngô Bình giật mình hỏi: “Ông là ông ba nhà họ Từ ư?”

“Ha ha, đúng vậy! Nay tôi gọi cho cậu là vì con gái của tôi có bệnh trong người, tôi đã mời rất nhiều bác sĩ đến rồi mà không ai phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu, có vài người chữa trị rồi nhưng cũng không có kết quả gì. Tôi biết cậu có tài chữa bệnh xuất thần, nếu cậu rảnh thì có thể đến Vân Kinh một chuyến được không?”

Ngô Bình cũng đang định đến Vân Kinh nên đồng ý luôn: “Được, ngày mai tôi sẽ đến”.

Từ Quý Phi mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu, khi nào cậu đến thì tôi sẽ cho người đi đón”.

Nói thêm vài câu nữa rồi Từ Quý Phi ngắt máy, trong lúc nói chuyện, Ngô Bình không hề cảm thấy ông ấy có vẻ kiêu ngạo của cao thủ cảnh giới Thần, ngược lại ông ấy còn rất hoà nhã.

“Xem ra khéo mai phải về rồi”, Ngô Bình nghĩ thầm.

Sau khi cơm no rượu say, đám Quách Nguyên Khôn đã gục, Lý Quảng Long cũng lờ đờ rồi, chỉ có Ngô Bình là vẫn tỉnh táo.

Tối đó, sau khi về nhà họ Lý, Ngô Bình đã ra sân tu luyện đến tận khi trời sáng bảnh.

Sáng sớm hôm sau, anh chào tạm biệt gia đình Lý Quảng Long, lúc này anh ta vẫn đang nửa tỉnh nửa mê nên chỉ có Đinh Vi tiễn hai anh em Ngô Bình.

Huyện Minh Dương nằm giữa tỉnh và Vân Kinh, cả đoạn đường khoảng hơn 500 km, vừa hay Ngô Bình có thể tạt qua nhà một lúc.

Chu Viễn Sơn và Lâm Mỹ Kiều đều cần được chữa trị tiếp, hơn nữa còn phải cho Ngô Mi về đi học.

Khi hai anh em về đến huyện Minh Dương thì đã mười giờ trưa, Ngô Bình đi châm cứu cho Chu Viễn Sơn và đổi toa thuốc cho ông ấy trước, sau đó lại đến châm cứu cho Lâm Mỹ Kiều thêm nửa tiếng nữa.

Chờ khi anh điều trị cho Trương Lệ thì phát hiện tế bào ung thư của bà đã bé hơn một nửa, sắc mặt của bà cũng hồng hào hơn, anh đổi toa thuốc rồi bảo bà tiếp tục sắc uống.

Anh đoán chỉ khoảng nửa tháng nữa là bệnh của mẹ mình sẽ khỏi hẳn.

Trước lúc đi, Ngô Bình dặn Cương Tử phải đưa Ngô Mi đi học hàng ngày, sau đó anh mới ngồi tàu cao tốc đến Vân Kinh.

Lúc ở trên tàu, anh đã gọi cho Lư Tuấn Phi, báo mình sắp đến Vân Kinh. Anh ấy bảo sẽ đi đón Ngô Bình, tối nay còn có một bữa tiệc quan trọng cần Ngô Bình tham gia.

Khi Ngô Bình đến Vân Kinh thì đã hơn ba giờ chiều, quả nhiên Lư Tuấn Phi đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi. Hiện giờ, trông Lư Tuấn Phi đã khác hẳn lúc trước rồi.

Bây giờ, anh ấy lái một chiếc xe sang mấy triệu, đeo đồng hồ hàng hiệu, đến đồ mặc trên người cũng là hàng thiết kế riêng.

“Anh Bình!”, vừa thấy Ngô Bình một cái, Lư Tuấn Phi chạy ngay tới rồi ôm chầm lấy Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Được đấy, xem ra cậu lại được làm cậu ấm tiếp rồi nhỉ!”

Lư Tuấn Phi cười he he nói: “Cũng nhờ anh Bình giúp, đi, đến nhà em thôi”.

Ngô Bình xua tay: “Anh còn có việc, cậu cứ bận việc của mình đi, tối gặp!”

Lư Tuấn Phi hỏi: “Anh bận việc gì thế? Đi gặp cô Đường à?”

Ngô Bình: “Không, đi khám bệnh”.

Lư Tuấn Phi lập tức tắt hứng nói: “Thế thôi để em bảo tài xế đưa anh đi. Anh đừng quên buổi tụ tập tối nay nhé, các hoa khôi đều đến đấy”.

Anh ấy cho một chiếc xe khác đưa Ngô Bình đi, còn mình thì về trước.

Ngô Bình chào Lư Tuấn Phi, chiếc xe lăn bánh về khu phố cổ của Vân Kinh, cuối cùng thì dừng trước một căn nhà rất phổ thông.

Xe vừa dừng thì đã có một người thanh niên khoảng 30 tuổi đi ra, vừa gặp, Ngô Bình biết ngay người đó là cao thủ cảnh giới Khí.

Người thanh niên vội hỏi: “Cậu Ngô phải không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng!”

“Mời cậu, thầy tôi đang chờ cậu rồi”.

Ngô Bình đi vào nhà thì thấy đây là một ngôi nhà hai tầng rất bình thường. Lúc này, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng khách ở tầng một, ông ấy khoảng hơn 40 tuổi, vóc dáng cân đối, trông không có khí thế gì cả.

Nhưng Ngô Bình biết đây chính là ông ba nhà họ Từ - tông sư cảnh giới Thần! Tu vi đến cảnh giới Thần thì khí tức rất kín đáo, trông không khác gì người bình thường.

Từ Quý Phi đứng dậy chào hỏi: “Cậu Ngô, phiền cậu rồi”.

Hai người bắt tay, Ngô Bình cảm thấy chân khí của đối phương lúc ẩn lúc hiện, khi tấn công kẻ thù thì sẽ có uy lực dũng mãnh, điều này khiến anh thầm thấy bội phục tu vi của ông ấy.

Từ Quý Phi cũng cảm nhận được chân khí của Ngô Bình huyền diệu khó lường, biến ảo kỳ diệu, ông ấy sáng mắt lên nói: “Cậu Ngô còn là cao thủ cảnh giới Khí nữa, đúng là hiếm có!”

Ngô Bình: “Ông ba quá khen!”

Từ Quý Phi mời Ngô Bình ngồi, người thanh niên bưng trà lên, Từ Quý Phi nói: “Tôi mời cậu đến đây là vì bệnh của con gái tôi”.

Ngô Bình nói: “Ông ba cứ nói”.

Từ Quý Phi gật đầu rồi kể rõ bệnh tình của con gái mình cho Ngô Bình nghe. Hoá ra ông ấy có một cô con gái tên là Từ Chân Chân, vì quá đam mê võ thuật nên 35 tuổi, ông ấy mới lấy vợ sinh con, sau khi có con gái rồi thì rất cưng chiều.

Có thể nói con gái là người mà Từ Quý Phi quan tâm nhất đời.
Chương 70: Cuồng si

Khoảng một tuần trước, Từ Chân Chân đột nhiên không thiết tha ăn uống, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng sách, có hôm đêm cũng không ngủ. Ban đầu, Từ Quý Phi không để tâm, cứ tưởng con gái mình bị đau dạ dày, hơn nữa ông ấy là tông sư cảnh giới Thần nên chỉ thoáng nhìn là biết sức khoẻ của con gái mình không làm sao, rõ ràng cô bé vẫn khoẻ mạnh bình thường.

Ba hôm sau, tinh thần của Từ Chân Chân bắt đầu trở nên hoảng loạn, mắt cô ấy trợn trừng, ai nhìn cũng thấy là có vấn đề. Bấy giờ, Từ Quý Phi mới cuống lên mời các bác sĩ đến khám, nhưng mãi mà vẫn không có kết quả gì.

Thấy tinh thần của Từ Chân Chân ngày một sa sút, cơ thể cũng gầy yếu, Từ Quý Phi vô cùng xót xa. Cho tới hôm nọ, ông ấy nghe nói có một người thanh niên đã chữa khỏi bệnh cho bố mình nên mới nhờ Ngô Bình đến khám cho Từ Chân Chân.

Vì thế, ông ấy đã gọi cho em trai mình là ông tư để xin số điện thoại của Ngô Bình, sau đó gọi cho anh.

Nghe Từ Quý Phi nói xong, Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bệnh nhân đâu ạ?”

Từ Quý Phi chỉ tay vào phòng sách: “Vẫn ở trong phòng sách, tôi rầu hết cả người”.

Có thể khiến một tông sư cảnh giới Thần buồn bã đến mức này thì chuyện quả thực nghiêm trọng rồi.

Ngô Bình: “Tôi vào trong được không?”

Từ Quý Phi gật đầu, ông ấy đi đến trước cửa phòng sách rồi gõ cửa: “Chân Chân, bố dẫn một người bạn đến gặp con này”.

Một lúc sau, có một giọng nói yếu ớt vang lên: “Vào đi!”

Từ Quý Phi mở cửa, Ngô Bình nhìn thấy một phòng sách mang phong cách cổ xưa trên tường treo đầy chữ viết của những người nổi tiếng. Có một cô thiếu nữ đang ngồi sau bàn sách, cô bé khoảng 15 tuổi, trông rất xinh đẹp, mái tóc dài, đôi mắt to tròn.

Dù có người bước vào, nhưng cô bé không thèm chú ý, mà vẫn dán mắt lên một cuốn sách cổ trên bàn.

Từ Quý Phi nói: “Từ nhỏ, Chân Chân đã thích sưu tầm sách cổ, sách ở đây đều là tôi thu thập cho con bé”.

Ngô Bình quan sát Từ Chân Chân bằng con mắt nhà nghề của bác sĩ, anh phát hiện sức khoẻ của cô bé vẫn bình thường, nhưng tinh thần thì có vấn đề lớn. Nếu cứ để thế này thì e cô bé sẽ bị trầm cảm mất.

Rất nhiều bệnh án lướt qua đầu Ngô Bình, nhưng anh vẫn chưa tìm thấy một tiền lệ nào trước đó.

Anh mỉm cười bước đến gần bàn rồi nhìn cuốn sách cổ, nói: “Chân Chân, em đang đọc sách gì thế?”

Từ Chân Chân gật sách lại rồi hờ hững đáp: “Sách của một tài tử ở thời Minh, đây là sách do ông ấy viết, trên đời chỉ có một cuốn duy nhất thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Chắc ông ấy giỏi lắm nhỉ!”

“Đương nhiên, ba tuổi ông ấy đã biết đọc rồi, lên bốn thì biết viết, mười tuổi thi đậu tú tài, mười lăm tuổi thì làm cử nhân. Tiếc là sức khoẻ của ông ấy không tốt nên vài năm sau đã qua đời rồi, nếu không chắc chắn ông ấy sẽ đỗ đạt cao lắm”.

Trong lúc Từ Chân Chân nói chuyện, Ngô Bình đã khởi động con mắt xuyên thấu để nhìn cuốn sách cổ, nhưng anh không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào, vậy rốt cuộc vấn đề ở đâu đây?

Bỗng Ngô Bình nhớ đến một bệnh án, có một cô gái sau khi nhìn thấy ảnh của một tài tử xong thì ngày nhớ đêm mong, không thiết ăn uống, tình trạng cũng tương tự như Từ Chân Chân.

Anh cười nói: “Vậy thôi anh không làm phiền em nữa”.

Anh ra hiệu cho Từ Quý Phi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng sách lại.

Từ Quý Phi vội hỏi: “Cậu Ngô, cậu phát hiện ra điều gì không?”

Ngô Bình gật đầu: “Có một chút manh mối, nhưng tôi chưa chắc lắm”.

Anh kéo một chiếc ghế đến gần cửa phòng sách, sau đó ra hiệu cho Từ Quý Phi giữ im lặng.

Từ Quý Phi thấy kỳ lạ, không biết đây là kiểu chữa trị gì, nhưng vẫn phối hợp với Ngô Bình không nói gì hết.

Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Bình thấy trong phòng im ắng, anh lập tức khởi động con mắt xuyên thấu để quan sát Từ Chân Chân ở bên trong.

Lúc này, anh thấy Từ Chân Chân đang nửa mê nửa tỉnh, đôi mắt cô bé mơ màng, gương mặt thì mỉm cười dịu dàng.

Anh đã nhìn thấy giấc mộng của Từ Chân Chân, cô đang vui đùa với một cậu thiếu niên anh tuấn, hai người cười nói vui vẻ. Đây chính là một năng lực khác của đôi mắt xuyên thấu, có thể nhìn thấy cả giấc mơ của người khác.

“Biết ngay mà”, Ngô Bình sáng mắt lên.

Từ Quý Phi hỏi ngay: “Cậu Ngô, cậu biết gì cơ?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi có thể chữa được bệnh của cô nhà”.

Dứt lời, anh mở cửa phòng sách ra rồi đi vào gọi to: “Từ Chân Chân!”

Từ Chân Chân đang mơ màng thì lập tức giật bắn mình, cô bé đã hoàn toàn tỉnh táo. Ngô Bình bước tới điểm vào mi tâm của cô bé, đồng thời bấm tay niệm thần chú, sau đó anh bắt đầu khua múa tay trước mặt cô bé.

Đôi mắt của Từ Chân Chân lại trở nên mơ màng, một lát sau Từ Chân Chân đã bị Ngô Bình thôi miên. Thủ thuật thôi miên thường được dùng trong điều trị tâm lý, cách này mang lại hiệu quả rất cao.

Sau khi thôi miên Từ Chân Chân xong, Ngô Bình thì thầm bên tai cô bé, sau đó anh búng ngón tay nói: “Tỉnh!”

Từ Chân Chân mở choàng mắt, sau đó cau mày nói: “Đói quá!”

Từ Quý Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Biết đói là tốt rồi, con muốn ăn gì, để bố nấu cho”.

Từ Chân Chân đáp: “Con muốn ăn một bữa hoành tráng, mình ra ngoài ăn đi”.

“Được được, ra ngoài ăn”, Từ Quý Phi cười lớn, biết con gái mình đã bình thường trở lại rồi.

Từ Quý Phi mời Ngô Bình đi cùng, nhưng anh đã từ chối vì lát nữa còn đi gặp Lư Tuấn Phi.

Lúc tài xế chuẩn bị xe, Từ Quý Phi nhỏ giọng nói: “Cậu Ngô, con gái tôi đã bình thường hẳn chưa?”

Ngô Bình gật đầu: “Rồi, thậm chí cô bé đã quên luôn tài tử kia rồi. À, ông hãy cất hết các cuốn sách cổ kia đi, đừng cho cô bé đọc nữa”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom