Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 856-860
Chương 856: Vảy tiên
Ngô Bình: "Mấy tên võ sĩ Quỷ của anh cũng được đấy, anh làm sao để khống chế bọn họ?"
Tên giáo chủ lấy ra một lệnh bài bọc vài đen được chạm khắc, giơ hai tay lên trên đầu và nói: "Giáo chủ đại nhân, hãy nhìn vật này".
Trương Tây Linh lấy lệnh bài và đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình lật xem, phát hiện nguyên lý rất đơn giản, đây chỉ là một cấm chế đơn giản, liền hỏi: "Thiên Quỷ Giáo các người chỉ có bốn võ sĩ Quỷ sao?"
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo nói: "Bẩm giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo chúng tôi có hai mươi tám võ sĩ Quỷ, một tướng quân Quỷ, hơn mấy trăm thi quỷ mạnh mẽ, chỉ là tôi vừa mới tiếp quản Thiên Quỷ Giáo, còn chưa thể hoàn toàn kích hoạt chúng. Hiện tại mới kích hoạt được bốn võ sĩ Quỷ".
Mắt Ngô Bình sáng lên: "Không tồi".
Anh ra lệnh: "Viêm Dương, ngươi trông nom hắn cho ta".
Sau đó anh nhìn về phía đám người Thiên Quỷ Giáo, nói: "Các người hiện có hai lựa chọn, thứ nhất là gia nhập Hắc Thiên Giáo, thờ phụng thần Hắc Thiên, tôi sẽ cho các người đãi ngộ tương ứng. Thứ hai, chống cự đến cùng, kết cục chỉ có cái chết".
Nhóm người này lòng đã sớm loạn, một đám cấp cao lập tức đi ra, nói: "Chúng tôi nguyện ý phục tùng giáo chủ Hắc Thiên!"
Ngô Bình cười nói: "Được! Trương Tây Linh, Mông Trạch, các người mau dẫn thêm người đi đếm số người, sắp xếp thật thỏa đáng cho các huynh đệ của Thiên Quỷ Giáo".
"Vâng!", Mông Trạch và Trương Tây Linh tuân lệnh.
Lúc này Giang Nguyệt Hân đi tới, cười nói: "Ngô Bình, tôi biết ngay là cậu phi phàm, Thiên Quỷ Giáo không phải đối thủ của cậu".
Lâm Nhu cười khẩy, "Giang Nguyệt Hân, cô mặt dày thật".
Giang Nguyệt Hân quỳ trên mặt đất: "Nguyệt Hân tôi nguyện phục vụ giáo chủ cả đời!"
Ngô Bình nhìn cô ấy, mặc dù người phụ nữ này có thể đổi sắc mặt nhanh hơn cả lật trang sách, nhưng phải thừa nhận cô ấy là người thực tế.
Anh nói: "Giang Nguyệt Hân, chắc cô cũng biết khá nhiều bí mật của Thiên Quỷ Giáo nhỉ?"
Giang Nguyệt Hân: "Vâng, giáo chủ. Tôi biết gần như tất cả những bí mật của Thiên Quỷ Giáo!"
Ngô Bình: "Được, tôi giao cho cô một nhiệm vụ, cô đi liên hệ với thánh nữ Vu giáo đi".
Tưởng Nguyệt Hân lập tức nói: "Được, tôi lập tức làm!"
Ngô Bình nhìn cô ấy một cái, nói: "Cô đừng giở trò, làm việc đàng hoàng thì bổn giáo chủ sẽ không bạc đãi cô".
Tưởng Nguyệt Hân: "Thuộc hạ đã hiểu!"
Giang Nguyệt Hân lui xuống, Lâm Nhu rất khó chịu, nói: "Ngô Bình, tại sao cậu không giết cô ta?"
Ngô Bình: "Cho cô ấy một cơ hội, nếu như chị lo lắng, tôi liền để cô ấy làm thuộc hạ của chị".
Mắt Lâm Nhu sáng lên: "Được!"
Sau khi dọn dẹp chiến trường, mọi người trở về Hắc Thiên Giáo. Ngô Bình không ngờ rằng mình sẽ thôn tính Thiên Quỷ Giáo một cách thuận lợi như vậy. Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ đối với tất cả mọi người trong Hắc Thiên Giáo. Thôn tính toàn bộ Thiên Quỷ Giáo, bất kể là tiếp thu nhân sự hay là thanh lý tài sản đều cần thời gian để xử lý.
Ngô Bình giao tất cả những vấn đề đau đầu này cho cấp dưới của mình, anh quay trở lại cung điện để phân loại các kho báu của các giáo chủ cũ.
Hai giờ sáng, anh bắt đầu luyện phương pháp hít thở. Sau khi bình tĩnh lại về thể chất và tinh thần, anh thấy rằng mọi tế bào trong cơ thể đang hấp thụ tám loại năng lượng cấp cao.
Tám năng lượng này được giải phóng từ tám Linh Khiếu và tiến vào tế bào của anh, cơ thể anh cũng bắt đầu trải qua những thay đổi cực kỳ bí ẩn.
Ví dụ, sau khi các tế bào của lớp biểu bì hấp thụ năng lượng, chúng bắt đầu phân hóa thành các vảy mỏng. Loại vảy này khác với sức mạnh phòng ngự của mà Ngô Bình có được, nó trực tiếp bao phủ bề mặt da và hóa thành từ năng lượng, nó được gọi là vảy tiên!
Vảy tiên không chỉ có lực phòng ngự đáng kinh ngạc mà còn có thể phát nổ khi nhận đòn trí mạng, công kích ngược lại, hiệu quả tương tự như lớp bọc thép tự nổ phản ứng trên bề mặt xe tăng.
Tuy nhiên, hiện tại lớp vảy tiên của Ngô Bình mới chỉ bao phủ những bộ phận quan trọng như vùng da gần tim, bề mặt động mạch và đầu.
Ngô Bình điều khiển vảy tiên một cách độc lập và vảy tiên sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào khi cần thiết. Khi không sử dụng, vảy tiên được chuyển thành năng lượng và được lưu trữ trong các tế bào.
Sau khi tu luyện một thời gian, anh cảm thấy thân thể của mình cho tới bây giờ mới hoàn toàn viên mãn, bệnh suy nhược của anh cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn!
"Bây giờ, thực lực của mình hẳn là có thể chống lại chân nhân linh biến nhỉ?", anh tự hỏi.
Địa tiên sơ kỳ được gọi là thời kỳ linh biến, có năm cảnh giới là nguyên thần, thuần dương, thần biến, hóa thân, linh biến, trong đó, linh biến là một giai đoạn vô cùng mạnh mẽ.
"Mình muốn tiếp tục mở linh khiếu và thần khiếu, sau đó có thể trở thành nhân tiên cảnh giới cao nhất, trở thành võ quân, thần quân!", trong lòng anh thầm dự định tương lai.
Vào lúc bình minh, Mông Trạch và những người khác đến, Mông Trạch nói: "Giáo chủ, theo lời kể của giáo chủ Thiên Quỷ Giáo, Thiên Quỷ để lại rất nhiều cao thủ. Và rất nhiều bảo vật của Thiên Quỷ cũng ở đó".
Ngô Bội: "Ừ. Hộ pháp Trương Tây Linh, đường chủ Tài Đường Phó Oánh, các người dẫn theo một nhóm người đi theo tôi đến trụ sở chính Thiên Quỷ Giáo!"
Ngô Bình mang theo hàng trăm người trong chuyến đi này, họ đáp máy bay riêng đến Ngô Ca.
Trên máy bay, Ngô Bình nói: "Bên Ngô Ca cũng có người của Hắc Thiên Giáo đúng không?"
Trương Tây Linh: "Thưa giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo gần đây quật khởi, tất cả những người trước đó đã bị đuổi đi, bây giờ không có người của chúng ta ở đó".
Ngô Bình: "Trương Tây Linh, từ nay ông sẽ trấn giữ ở Ngô Ca".
Trương Tây Linh mừng rỡ, nói: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Ngô Bình: "Sự khống chế của chúng ta đối với nước Liêu bên cạnh Ngô Ca thế nào?"
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, chúng ta có ảnh hưởng nhất định ở nước Liêu, nước Miến và Annan, chúng ta cũng có quan hệ chặt chẽ với giai cấp thống trị".
Ngô Bình: "Ừ. Tiếp theo, chúng ta cần kết nối giữa nước Liêu và Ngô Ca, Viêm Long. Trong tương lai, trọng tâm của Hắc Thiên Giáo phải được chuyển đến Viêm Long".
Trương Tây Linh: "Viêm Long có Địa Tiên Giới, vì vậy rất khó để chúng ta nhúng tay vào".
Ngô Bình: "Bây giờ tôi cũng là đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái, không ai dám hại chúng ta, điều này không cần lo lắng".
Trương Tây Linh vui mừng khôn xiết: "Giáo chủ, người đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái sao?"
Mặc dù chuyện này đã được lan truyền trong Địa Tiên Giới, nhưng người của Hắc Thiên Giáo vẫn chưa nhận được tin tức.
Ngô Bình: "Phải. Tôi vẫn là luyện đan sư của Thục Sơn kiếm phái, vì vậy không ai dám áp chế chúng ta".
Trương Tây Linh cười nói: "Giáo chủ, về sau có thể để cho tôi phụ trách bên Viêm Long không?"
Ngô Bình nghiêng đầu liếc Trương Tây Linh một cái: "Ông cứ giải quyết việc bên Ngô Ca đi, tôi sẽ cân nhắc".
“Đa tạ giáo chủ!", Trương Tây Linh rất vui vẻ.
Mông Trạch không khỏi nói: "Tây Linh, tôi cũng muốn đi Viêm Long."
Trương Tây Linh liếc ông ấy một cái: "Tôi đã nói trước, giáo chủ cũng đã đồng ý".
Ngô Bình: "Mông Trạch, ông đi Viêm Long làm gì?"
Mônh Trạch: "Ở Viêm Long thì gần giáo chủ hơn, cho nên tôi có thể thường xuyên đến thăm người".
Ngô Bình: "Ông nịnh hay thật đấy".
Trương Tây Linh cười nói: "Giáo chủ, Mông Trạch không nịnh nọt, ông ấy cũng nghĩ giống như tôi, nếu như thân cận với giáo chủ hơn, có lẽ có thể nhận được lời khuyên của người".
Ngô Bình: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ bạc đãi người có công".
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, khi thôn tính hoàn toàn Thiên Quỷ Giáo, Hắc Thiên Giáo của chúng ta sẽ là bá chủ ở Đông Nam Á, cần phải tăng số lượng tín đồ".
Ngô Bình: "Tây Lan giáo và Phật giáo có nhiều tín đồ nhất ở Đông Nam Á. Hắc Thiên Giáo đang đi theo con đường cao cấp, hiện tại không cần tăng thêm tín đồ. Hơn nữa, hiện tại thần Hắc Thiên vẫn chưa thể đáp xuống Địa Cầu. Khi nào chúng ta có thể triệu hồi hóa thân của thần Hắc Thiên, sẽ chẳng bao giờ là quá muộn để mở rộng các tín đồ".
Mọi người nghe xong câu này đều sửng sốt.
Chương 856: Vảy tiên
Ngô Bình: "Mấy tên võ sĩ Quỷ của anh cũng được đấy, anh làm sao để khống chế bọn họ?"
Tên giáo chủ lấy ra một lệnh bài bọc vài đen được chạm khắc, giơ hai tay lên trên đầu và nói: "Giáo chủ đại nhân, hãy nhìn vật này".
Trương Tây Linh lấy lệnh bài và đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình lật xem, phát hiện nguyên lý rất đơn giản, đây chỉ là một cấm chế đơn giản, liền hỏi: "Thiên Quỷ Giáo các người chỉ có bốn võ sĩ Quỷ sao?"
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo nói: "Bẩm giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo chúng tôi có hai mươi tám võ sĩ Quỷ, một tướng quân Quỷ, hơn mấy trăm thi quỷ mạnh mẽ, chỉ là tôi vừa mới tiếp quản Thiên Quỷ Giáo, còn chưa thể hoàn toàn kích hoạt chúng. Hiện tại mới kích hoạt được bốn võ sĩ Quỷ".
Mắt Ngô Bình sáng lên: "Không tồi".
Anh ra lệnh: "Viêm Dương, ngươi trông nom hắn cho ta".
Sau đó anh nhìn về phía đám người Thiên Quỷ Giáo, nói: "Các người hiện có hai lựa chọn, thứ nhất là gia nhập Hắc Thiên Giáo, thờ phụng thần Hắc Thiên, tôi sẽ cho các người đãi ngộ tương ứng. Thứ hai, chống cự đến cùng, kết cục chỉ có cái chết".
Nhóm người này lòng đã sớm loạn, một đám cấp cao lập tức đi ra, nói: "Chúng tôi nguyện ý phục tùng giáo chủ Hắc Thiên!"
Ngô Bình cười nói: "Được! Trương Tây Linh, Mông Trạch, các người mau dẫn thêm người đi đếm số người, sắp xếp thật thỏa đáng cho các huynh đệ của Thiên Quỷ Giáo".
"Vâng!", Mông Trạch và Trương Tây Linh tuân lệnh.
Lúc này Giang Nguyệt Hân đi tới, cười nói: "Ngô Bình, tôi biết ngay là cậu phi phàm, Thiên Quỷ Giáo không phải đối thủ của cậu".
Lâm Nhu cười khẩy, "Giang Nguyệt Hân, cô mặt dày thật".
Giang Nguyệt Hân quỳ trên mặt đất: "Nguyệt Hân tôi nguyện phục vụ giáo chủ cả đời!"
Ngô Bình nhìn cô ấy, mặc dù người phụ nữ này có thể đổi sắc mặt nhanh hơn cả lật trang sách, nhưng phải thừa nhận cô ấy là người thực tế.
Anh nói: "Giang Nguyệt Hân, chắc cô cũng biết khá nhiều bí mật của Thiên Quỷ Giáo nhỉ?"
Giang Nguyệt Hân: "Vâng, giáo chủ. Tôi biết gần như tất cả những bí mật của Thiên Quỷ Giáo!"
Ngô Bình: "Được, tôi giao cho cô một nhiệm vụ, cô đi liên hệ với thánh nữ Vu giáo đi".
Tưởng Nguyệt Hân lập tức nói: "Được, tôi lập tức làm!"
Ngô Bình nhìn cô ấy một cái, nói: "Cô đừng giở trò, làm việc đàng hoàng thì bổn giáo chủ sẽ không bạc đãi cô".
Tưởng Nguyệt Hân: "Thuộc hạ đã hiểu!"
Giang Nguyệt Hân lui xuống, Lâm Nhu rất khó chịu, nói: "Ngô Bình, tại sao cậu không giết cô ta?"
Ngô Bình: "Cho cô ấy một cơ hội, nếu như chị lo lắng, tôi liền để cô ấy làm thuộc hạ của chị".
Mắt Lâm Nhu sáng lên: "Được!"
Sau khi dọn dẹp chiến trường, mọi người trở về Hắc Thiên Giáo. Ngô Bình không ngờ rằng mình sẽ thôn tính Thiên Quỷ Giáo một cách thuận lợi như vậy. Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ đối với tất cả mọi người trong Hắc Thiên Giáo. Thôn tính toàn bộ Thiên Quỷ Giáo, bất kể là tiếp thu nhân sự hay là thanh lý tài sản đều cần thời gian để xử lý.
Ngô Bình giao tất cả những vấn đề đau đầu này cho cấp dưới của mình, anh quay trở lại cung điện để phân loại các kho báu của các giáo chủ cũ.
Hai giờ sáng, anh bắt đầu luyện phương pháp hít thở. Sau khi bình tĩnh lại về thể chất và tinh thần, anh thấy rằng mọi tế bào trong cơ thể đang hấp thụ tám loại năng lượng cấp cao.
Tám năng lượng này được giải phóng từ tám Linh Khiếu và tiến vào tế bào của anh, cơ thể anh cũng bắt đầu trải qua những thay đổi cực kỳ bí ẩn.
Ví dụ, sau khi các tế bào của lớp biểu bì hấp thụ năng lượng, chúng bắt đầu phân hóa thành các vảy mỏng. Loại vảy này khác với sức mạnh phòng ngự của mà Ngô Bình có được, nó trực tiếp bao phủ bề mặt da và hóa thành từ năng lượng, nó được gọi là vảy tiên!
Vảy tiên không chỉ có lực phòng ngự đáng kinh ngạc mà còn có thể phát nổ khi nhận đòn trí mạng, công kích ngược lại, hiệu quả tương tự như lớp bọc thép tự nổ phản ứng trên bề mặt xe tăng.
Tuy nhiên, hiện tại lớp vảy tiên của Ngô Bình mới chỉ bao phủ những bộ phận quan trọng như vùng da gần tim, bề mặt động mạch và đầu.
Ngô Bình điều khiển vảy tiên một cách độc lập và vảy tiên sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào khi cần thiết. Khi không sử dụng, vảy tiên được chuyển thành năng lượng và được lưu trữ trong các tế bào.
Sau khi tu luyện một thời gian, anh cảm thấy thân thể của mình cho tới bây giờ mới hoàn toàn viên mãn, bệnh suy nhược của anh cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn!
"Bây giờ, thực lực của mình hẳn là có thể chống lại chân nhân linh biến nhỉ?", anh tự hỏi.
Địa tiên sơ kỳ được gọi là thời kỳ linh biến, có năm cảnh giới là nguyên thần, thuần dương, thần biến, hóa thân, linh biến, trong đó, linh biến là một giai đoạn vô cùng mạnh mẽ.
"Mình muốn tiếp tục mở linh khiếu và thần khiếu, sau đó có thể trở thành nhân tiên cảnh giới cao nhất, trở thành võ quân, thần quân!", trong lòng anh thầm dự định tương lai.
Vào lúc bình minh, Mông Trạch và những người khác đến, Mông Trạch nói: "Giáo chủ, theo lời kể của giáo chủ Thiên Quỷ Giáo, Thiên Quỷ để lại rất nhiều cao thủ. Và rất nhiều bảo vật của Thiên Quỷ cũng ở đó".
Ngô Bội: "Ừ. Hộ pháp Trương Tây Linh, đường chủ Tài Đường Phó Oánh, các người dẫn theo một nhóm người đi theo tôi đến trụ sở chính Thiên Quỷ Giáo!"
Ngô Bình mang theo hàng trăm người trong chuyến đi này, họ đáp máy bay riêng đến Ngô Ca.
Trên máy bay, Ngô Bình nói: "Bên Ngô Ca cũng có người của Hắc Thiên Giáo đúng không?"
Trương Tây Linh: "Thưa giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo gần đây quật khởi, tất cả những người trước đó đã bị đuổi đi, bây giờ không có người của chúng ta ở đó".
Ngô Bình: "Trương Tây Linh, từ nay ông sẽ trấn giữ ở Ngô Ca".
Trương Tây Linh mừng rỡ, nói: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Ngô Bình: "Sự khống chế của chúng ta đối với nước Liêu bên cạnh Ngô Ca thế nào?"
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, chúng ta có ảnh hưởng nhất định ở nước Liêu, nước Miến và Annan, chúng ta cũng có quan hệ chặt chẽ với giai cấp thống trị".
Ngô Bình: "Ừ. Tiếp theo, chúng ta cần kết nối giữa nước Liêu và Ngô Ca, Viêm Long. Trong tương lai, trọng tâm của Hắc Thiên Giáo phải được chuyển đến Viêm Long".
Trương Tây Linh: "Viêm Long có Địa Tiên Giới, vì vậy rất khó để chúng ta nhúng tay vào".
Ngô Bình: "Bây giờ tôi cũng là đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái, không ai dám hại chúng ta, điều này không cần lo lắng".
Trương Tây Linh vui mừng khôn xiết: "Giáo chủ, người đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái sao?"
Mặc dù chuyện này đã được lan truyền trong Địa Tiên Giới, nhưng người của Hắc Thiên Giáo vẫn chưa nhận được tin tức.
Ngô Bình: "Phải. Tôi vẫn là luyện đan sư của Thục Sơn kiếm phái, vì vậy không ai dám áp chế chúng ta".
Trương Tây Linh cười nói: "Giáo chủ, về sau có thể để cho tôi phụ trách bên Viêm Long không?"
Ngô Bình nghiêng đầu liếc Trương Tây Linh một cái: "Ông cứ giải quyết việc bên Ngô Ca đi, tôi sẽ cân nhắc".
“Đa tạ giáo chủ!", Trương Tây Linh rất vui vẻ.
Mông Trạch không khỏi nói: "Tây Linh, tôi cũng muốn đi Viêm Long."
Trương Tây Linh liếc ông ấy một cái: "Tôi đã nói trước, giáo chủ cũng đã đồng ý".
Ngô Bình: "Mông Trạch, ông đi Viêm Long làm gì?"
Mônh Trạch: "Ở Viêm Long thì gần giáo chủ hơn, cho nên tôi có thể thường xuyên đến thăm người".
Ngô Bình: "Ông nịnh hay thật đấy".
Trương Tây Linh cười nói: "Giáo chủ, Mông Trạch không nịnh nọt, ông ấy cũng nghĩ giống như tôi, nếu như thân cận với giáo chủ hơn, có lẽ có thể nhận được lời khuyên của người".
Ngô Bình: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ bạc đãi người có công".
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, khi thôn tính hoàn toàn Thiên Quỷ Giáo, Hắc Thiên Giáo của chúng ta sẽ là bá chủ ở Đông Nam Á, cần phải tăng số lượng tín đồ".
Ngô Bình: "Tây Lan giáo và Phật giáo có nhiều tín đồ nhất ở Đông Nam Á. Hắc Thiên Giáo đang đi theo con đường cao cấp, hiện tại không cần tăng thêm tín đồ. Hơn nữa, hiện tại thần Hắc Thiên vẫn chưa thể đáp xuống Địa Cầu. Khi nào chúng ta có thể triệu hồi hóa thân của thần Hắc Thiên, sẽ chẳng bao giờ là quá muộn để mở rộng các tín đồ".
Mọi người nghe xong câu này đều sửng sốt.
Đang tải...
Chương 857: Tướng quân Quỷ
"Giáo chủ, hóa thân của thần Hắc Thiên sẽ đến Địa Cầu sao?", Trương Tây Linh run giọng hỏi.
Ngô Bình gật đầu: "Sau này nhất định sẽ đến. Nhưng hiện tại chưa thể làm được. Trước đó, chúng ta cần thống nhất Hắc Thiên Giáo toàn cầu".
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, thuộc hạ đề nghị chúng ta trước tiên hãy thu phục Hắc Thiên Giáo ở Nam Mỹ, sau đó lấy nó làm bàn đạp để tấn công Bắc Mỹ".
Ngô Bình: "Ông nói đúng. Ông hãy nói tôi nghe tình hình của Hắc Thiên Giáo ở Nam Mỹ".
Trương Tây Linh nói rằng Hắc Thiên Giáo ở Nam Mỹ đã dung hợp với Vu giáo địa phương và gọi nó là "Vĩnh Sinh Thần Giáo", họ đã đổi tên của thần Hắc Thiên thành thần Vĩnh Sinh.
Phía Nam Mỹ cũng đi theo con đường cao cấp, họ có mối quan hệ mật thiết với các thủ lĩnh vũ trang địa phương, các trùm ma túy lớn và các quan chức chính phủ cấp cao. Tất nhiên, Hắc Thiên Giáo ở Nam Mỹ cũng không tránh khỏi dính dáng đến trần tục, vì bản thân nó là một tổ chức buôn bán ma túy rất mạnh.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay. Sau đó, mọi người lên mấy chục chiếc ô tô, đi tới trụ sở chính của Thiên Quỷ Giáo.
Ngô Bình đã đến trụ sở của Thiên Quỷ Giáo một lần, lần này anh đã trở thành chủ nhân của nơi này.
Đi cùng còn có giáo chủ của Thiên Quỷ Giáo, hiện hắn đang nằm dưới sự kiểm soát của Hắc Thiên Giáo, giống như một con rối.
Các giáo dân của Thiên Quỷ Giáo vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra và tất cả họ đều ngạc nhiên khi thấy giáo chủ đến cùng nhiều người lạ.
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo nói: "Bổn giáo chủ đã gia nhập Hắc Thiên Giáo. Tôi tuyên bố rằng Thiên Quỷ Giáo sẽ được sát nhập vào Hắc Thiên Giáo. Mọi người đều sẽ trở thành thành viên của Hắc Thiên Giáo!"
Giáo chủ đã nói như vậy, những người cấp thấp tất nhiên không dám nói gì. Trương Tây Linh phái người đi tiếp nhận và sắp xếp lại giáo dân của Thiên Quỷ Giáo.
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo dẫn Ngô Bình đi đến nhà kho của Thiên Quỷ Giáo. Đi cùng với họ còn có một số thủ quỹ của Hắc Thiên Giáo.
Thiên Quỷ Giáo chỉ mới trỗi dậy gần đây, nhưng tổ tiên của họ rất giàu có, vì vậy tài sản tích lũy cũng khá đáng kể. Nhưng so với tiền, Ngô Bình quan tâm nhiều hơn đến các võ sĩ Quỷ và tướng quân Quỷ của Thiên Quỷ Giáo.
Mở kho ra, anh thấy trong đó chất đầy vàng bạc châu báu và nhiều thứ quý hiếm khác.
Ngay từ thời Ngô Ca, Thiên Quỷ Giáo đã có phong cách hành xử cực đoan, vì tiền thường giết nhà giàu cướp hết của cải.
Vào thời kỳ hùng mạnh nhất của Ngô Ca, Thiên Quỷ Giáo chiếm gần như toàn bộ bán đảo Trung Nam, giờ đây Ngô Ca, Annan, nước Liêu, nước Miến, Xiêm La, v.v. đều nằm dưới sự cai trị của vương triều Ngô Ca. Thiên Quỷ Giáo có quan hệ mật thiết với hoàng thất, liền thừa cơ hoành hành, tích trữ rất nhiều của cải.
Sau đó, vương triều Ngô Ca diệt vong, Thiên Quỷ Giáo cũng vì thế mà sống ẩn dật.
Hết hộp đá quý này đến hộp đá quý khác, hàng đống tiền bạc, hàng đống ngói vàng, hương liệu quý, ngọc lục bảo, v.v.
Ngô Bình không quan tâm đến những thứ này, vì vậy anh yêu cầu cấp dưới của mình đếm chúng, còn anh thì tiếp tục đi vào. Anh đi qua một lối đi dài và tới một sườn núi.
Trong sườn núi có rất nhiều không gian. Bên trong là hai mươi bốn võ sĩ Quỷ, tướng quân Quỷ và thi Quỷ. Nơi này tỏa ra mùi ôi thiu nồng nặc, ánh mắt của Ngô Bình rơi vào tướng quân Quỷ.
Tướng quân Quỷ này cao hai mét, đang nhắm mắt, mặc bộ áo giáp màu đen, tay cầm trường thương, bên hông treo một thanh trường kiếm, vô cùng uy nghiêm oai phong.
Anh hỏi: "Tướng quân Quỷ này kích hoạt thế nào?"
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo: "Bẩm giáo chủ, tướng quân Quỷ có thực lực khoảng cấp bậc chân quân, muốn sử dụng cần tu vi vô cùng cao".
Vừa nói, hắn vừa đưa cho Ngô Bình một tấm lệnh bài vàng, nói: "Dùng máu hiến tế cho tấm lệnh bài này có thể khống chế được tướng quân Quỷ".
Ngô Bình cắn ngón tay và nhỏ vài giọt máu lên đó. Tấm lệnh bài vàng sáng lên trong giây lát, liền hút hết máu.
Trong đó có cấm chế khá phức tạp, anh xem một chút liền biết phương pháp hiến tế, lập tức dùng thần niệm hiến tế.
Mười phút sau, tấm lệnh bài vàng đột nhiên hấp thụ sức mạnh tinh thần và chân khí của Ngô Bình một cách điên cuồng. Cũng may tu vi của anh cao hơn trước rất nhiều, hấp thu một ít cũng không thành vấn đề.
Khoảnh khắc tiếp theo, tấm lệnh bài vàng tỏa sáng rực rỡ, tướng Quỷ di chuyển cơ thể, mở mắt và đi về phía Ngô Ca. Nó quỳ xuống cách anh năm bước chân.
Ngô Bình phát hiện ra rằng thông qua tấm lệnh bài vàng, anh có thể giao tiếp với tướng quân Quỷ và ra lệnh cho nó.
“Đứng dậy đi,” anh nói.
Tướng quân Quỷ đứng dậy, nhìn thẳng vào Ngô Bình. Hai con mắt của nó bắn ra hai ngọn lửa vàng dài một tấc, khí thế kinh người!
Ngô Bình nhìn vào tướng quân Quỷ và thấy rằng nó có thể thực hiện các mệnh lệnh một cách hoàn hảo, gần như tương đương với một hóa thân của anh. Hơn nữa, anh có thể chỉ huy tất cả các võ sĩ Quỷ thông qua tướng quân Quỷ.
Anh rất hài lòng, ngay lập tức đánh thức hai mươi bốn võ sĩ Quỷ còn lại.
Cứ như vậy, Ngô Bình cùng tướng quân Quỷ và hai mươi bốn võ sĩ Quỷ đi ra khỏi nhà kho.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong Thiên Quỷ Giáo đều mất hết tư tưởng nổi loạn và sẵn sàng gia nhập Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình đã sử dụng trụ sở chính của Thiên Quỷ Giáo làm chi nhánh của Hắc Thiên Giáo ở Ngô Ca, sau đó điều chuyển một nhóm người mới tới và ra lệnh cho Trương Tây Linh tiếp quản nơi đây.
Sau đó anh vào sống trong cung điện của giáo chủ Thiên Quỷ Giáo. Tuy cung điện ở đây không được xây dựng khang trang như cung điện của Hắc Thiên Giáo, nhưng cũng không tệ.
Chẳng mấy chốc, Mông Trạch đến báo cáo: "Giáo chủ, tăng vương Dagmon đến thăm".
Có hai vị tăng vương ở Ngô Ca, một là Pháp tông và một là là Đại tông, Dagmon là tăng vương của Pháp tông. Địa vị của tăng vương ở Ngô Ca chỉ đứng sau nhà vua. Sau khi nhà vua qua đời, tăng vương sẽ bầu một vị vua mới cùng với các nghị viên khác.
Ngô Bình nói: "Cho mời".
Chẳng mấy chốc, tăng vương Dagmon đã đến với hơn một chục tùy tùng. Tăng vương khoảng năm mươi tuổi, dáng người không cao, nước da ngăm đen, trên mặt nở nụ cười thân thiện.
Ngô Bình rất nể mặt ông ta, anh đứng dậy nghênh đón, cười nói: "Tăng vương đến mà tôi lại không kịp tiếp đón, thất lễ quá".
Tăng vương Dagmon biết ngôn ngữ của Viêm Long, ông ta cười nói: "Xin chào giáo chủ Hắc Thiên Giáo!"
Sau vài lời xã giao, hai bên lần lượt ngồi xuống.
Ngô Bình: "Tăng vương tới đây không biết có việc gì?"
Tăng vương Dagmon nói: "Giáo chủ đã quét sạch Hắc Thiên Giáo tà ác. Bần tăng đến để cảm ơn, và thay mặt nhà vua bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Hắc Thiên Giáo".
Ngô Bình: "Đây là điều bổn giáo nên làm. Xin hãy nói với quốc vương bệ hạ rằng Hắc Thiên Giáo sẽ chỉ đem lại lợi ích cho Ngô Ca mà thôi".
Tăng vương Dagmon cười nói: “Tối nay nhà vua tổ chức yến tiệc chiêu đãi những nhân vật quan trọng ở Ngô Ca, nên lệnh cho tôi trân trọng mời giáo chủ tham gia yến tiệc".
Ngô Bình cười nói: "Được, tôi nhất định sẽ đi".
Sau vài lời xã giao, tăng vương Dagmon rời đi.
Sau khi đối phương rời đi, Mông Trạch nói với vẻ mặt khinh thường: "Tu vi của tên tăng vương này quá thấp, cùng lắm là cảnh giới luyện thần".
Ngô Bình: "Tăng vương là quan, không dính dáng gì đến tu hành. Đúng rồi, yến tiệc tối nay có lẽ rất thú vị, đi tìm hiểu đi".
"Rõ!"
Nửa giờ sau, Mông Trạch quay lại và nói: "Giáo chủ, người nói đúng. Ngoại trừ một số cao tăng còn có một số cao thủ từ chùa Bạch Tượng của Tiểu Tây Thiên, đại thần quan của thần giáo Đông Doanh và tướng quân Hồng Kim, người quyền lực nhất Ngô Ca. Nhân tiện, có một nhóm thương nhân từ Viêm Long nói rằng họ muốn xây dựng một sòng bạc tại Ngô Ca".
Ngô Bình: "Nhóm thương nhân đó là ai?"
Mông Trạch: "Hình như có liên quan đến hội Kim Long, tình hình cụ thể vẫn đang được điều tra."
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Hội Kim Long? Thật trùng hợp thật đấy!"
Đang tải...
Chương 859: Âm Dương Pháp Bào
Có ba người Đông Doanh ngồi ở bàn đối diện, trong đó có một người hơn 40 tuổi, mặc trang phục Thần Quan, xem ra chính là vị Thần chủ đó.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên người của Watanabe có một hư ảnh, khí tức cũng rất mạnh.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi nghĩ lẽ nào là thần quái? Thần xã là nơi thờ phụng thần quái, vậy nên trên người Watanabe có thần quái cũng là chuyện bình thường.
Thần xã cũng thắp nhang khói nên rất dễ nuôi dưỡng ra thần quái. Cùng lúc đó, Ngô Bình nhớ ra đại thần Côn Ngô muốn tăng tu vi thì cần hấp thu kiểu thần quái này.
Watanabe cúi người chào Ngô Bình rồi nói: “Giáo chủ Ngô, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình: “Ông biết tôi à?”
Watanabe: “Vì cậu quá nổi tiếng”.
Ngô Bình sầm mặt: “Nếu ông đã biết tôi thì sao vẫn dám ngồi đối diện?”
Watanabe: “Tôi không được ngồi đây ư?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông chưa đủ trình để ngồi ngang hàng với tôi, biến đi!”
Norodom ngẩn ra, thầm thấy vị giáo chủ của Hắc Thiên Giao rất ngông nghênh, dám quát tháo cả Thần chủ của Đông Doanh.
Watanabe lạnh mặt nói: “Giáo chủ Ngô, tôi biết cậu giỏi, nhưng thái độ thiếu lịch sự của cậu thật khiến tôi thất vọng”.
Ngô Bình: “Tôi nhắc lại, các người biến ngay!”
“Nono!”
Một võ sĩ ở cạnh Watanabe bước ra, khí thế của người này ngang với cưởng giả cảnh giới Võ Thần.
Không chờ Ngô Bình lên tiếng, một long vệ đã nhanh chóng di chuyển ra sau võ sĩ đó, sau đó vung kiếm chém lên vai gã.
“Láo!”, Thần chủ vung tay lên, một luồng gió mạnh thổi về phía long vệ kia, khiến anh ta mất thăng bằng.
Ngô Bình nhìn thấy rõ khi Thần chủ tấn công, thần quái đã hỗ trợ cho ông ta, khiến ông ta chỉ cần vung nhẹ tay một cái đã có thể tạo ra một luồng uy lực rất lớn.
Ngô Bình vẫy tay gọi long vệ quay lại rồi cười lạnh nói: “Sức của thần quái thôi mà, vậy mà cũng dám huênh hoang trước mặt bổn giáo chủ!”
Trong tay Ngô Bình bất chợt xuất hiện một bảo ấn, mặt trên có hình ảnh một con rồng, đây chính là long ấn mà anh lấy của Đường Thánh Khoa. Anh đã quan sát long ấn này mấy lần, thì phát hiện nó có khả năng khắc chế những thứ quỷ thần rất mạnh.
Ngô Bình tung long ấn về phía Watanabe, một ấn chương hình rồng loé sáng rồi rơi xuống người ông ta.
Watanabe hét lên, thần quái co quắp người lại, sau đó nhảy ra từ lỗ mũi ông ta.
Ngô Bình hô lên: “Viêm Dương, xử lý!”
Viêm Dương là một tấm da người nên có thể trấn áp được rất nhiều hồn phách mạnh, giờ có mỗi con thần quái bé xíu này thì quá đơn giản với nó.
Nó há miệng ra hít vào một hơi thì thần quái kia đã biến mất.
Watanabe nhảy dựng lên rồi chỉ vào mặt Ngô Bình: “Cậu…”
Hai long vệ tiến lên, sát khí khủng khiếp bủa vây, Watanabe tái mặt rồi nghiến răng nói: “Chúng ta đi!”
Người của chùa Bạch Tượng đi rồi, người của Thần xã Đông Doanh cũng biến nốt, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng phải gật gù trước năng lực của giáo chủ Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình liếc nhìn tới chiếc bàn chếch phía đối diện, có vài người Đông Doanh ngồi ở đó, họ rất khiêm nhường. Thấy Ngô Bình nhìn mình thì họ lập tức vã mồ hôi, không dám đối mắt với anh.
Mông Trạch nói với mấy người đó: “Các người ngẩng đầu lên!”
Mấy người đó vội ngẩng đầu lên, một người run rẩy nói: “Tham kiến giáo chủ!”
Ngô Bình cười lạnh: “Không nhận ra tôi à?”
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Chúng tôi chưa gặp giáo chủ bao giờ”.
Ngô Bình: “Cách đây không lâu, hội Kim Long đã cho người đến giết tôi, các người có biết chuyện này không?”
Mấy người đó tái mặt, giết giáo chủ Hắc Thiên ư? Ai làm vậy?
Ngô Bình có thể đoán là họ không biết chuyện này, xem ra họ có cấp bậc không cao không hội Kim Long.
Anh hỏi: “Long chủ hiện giờ ở Kim Long là ai?”
Một người đáp: “Là Hoàng Phủ Hằng”.
Ngô Bình chợt nhớ ra Hoàng Phủ Hằng là thủ lĩnh của Thần Võ Ti, lần trước anh mới dạy cho người này một bài học.
Anh nói: “Về bảo với Hoàng Phủ Hằng là tôi sẽ đến tìm đấy!”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói gì, chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Bọn họ ngồi thêm một lát rồi cũng đứng dậy xin ra về, còn lại đều là thế lực của nước Ngô Ca.
Sihanouk ngạc nhiên, không ngờ thế lực của Hắc Thiên Giáo lại mạnh như thế, có thể đuổi hết các thế lực lớn, khác đi, điều này khiến ông ấy thầm bái phục Ngô Bình.
“Giáo chủ Ngô, tôi có một yêu cầu thế này”, Sihanouk nói.
Ngô Bình mỉm cười hỏi: “Bệ hạ có gì căn dặn?”
Sihanouk: “Tôi muốn mời giáo chủ làm quốc sư của nước Ngô Ca”.
Quốc sư thường là vị trí thường dành cho nhân sĩ tu hành, vì đây là một chức vụ rất cao, lời mời của Sihanouk khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên.
Anh chưa kịp trả lời thì đã có một tốp vệ sĩ đi từ ngoài vào, họ vây quanh một người đàn ông mặc quân trang, trên áo người này đính đầy huân chương, đó chính là tướng quân Hồng Kim.
Hồng Kim cười nói: “Ngô Ca chưa từng có chức vụ quốc sư, bệ hạ có tuổi nên lú lẫn rồi”.
Nghe thấy thế, Sihanouk lập tức nhăn mặt, Hồng Kim nằm trong tay quân đội nhiều năm nên giờ có quyền hạn rất lớn, hoàn toàn không coi một quốc vương như ông ấy ra gì.
Hồng Kim có dáng người không cao, ông ta có một nửa dòng máu Viêm Long. Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu chính là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo à?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Hồng Kim cười lớn nói: “Tôi khinh nhất là mấy thứ thần thần quỷ quỷ của mấy người đó”.
“Hỗn láo!”, nhóm Mông Trạch nổi giận, phóng các thần niệm về phía Hồng Kim.
Song điều khiến họ ngạc nhiên là, thần niệm của họ không thể làm gì ông ta được.
Hồng Kim cười khẩy nói: “Không làm gì được bổn tướng quân đây đâu”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy sau lớp áo quân trang của Hồng Kim là một chiếc áo được gắn chi chít các bùa chú.
“Bảo bối đây rồi”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Hồng Kim vung tay lên, người phía sau ông ta lập tức giơ súng.
Ngô Bình híp mắt lại, anh phát hiện các khẩu súng này không bình thường, các viên đan đều được khắc bùa chú. Khéo đến Võ Thần cũng không chịu nổi đan này.
Anh nói: “Hồng tướng quân, ông có ý gì vậy?”
Hồng Kim cười lạnh: “Bệ hạ muốn dựa vào cậu để khống chế tôi, nhưng tiếc là ông ấy tính sai rồi, với tôi thì đám người tu hành như các cậu chỉ là cái đinh gỉ”.
Ngô Bình cau mày, Hồng Kim quá ngông nghênh, anh nói: “Hồng Kim, ông tưởng mặc một chiếc áo có bùa chú là có thể coi thường giới tu chân trong thiên hạ ư?”
Hồng Kim kinh ngạc: “Sao cậu biết tôi có pháp bào?”
Uỳnh!
Ngô Bình nhanh chóng áp sát Hồng Kim, anh không dùng bất kỳ thủ thuật gì, mà chỉ dựa vào sức mạnh bản thân để khoá lấy cổ tay ông ta.
Vệ sĩ của Hồng Kim cả kinh, lập tức chĩa súng vào Ngô Bình.
Cổ tay Hồng Kim đau nhói, ông ta tái mặt nói: “Nổ súng!”
Pằng pằng!
Ba phát súng nổ lên một lúc, lực của đạn rất mạnh, phá vỡ cả tiên canh hộ thể của Ngô Bình rồi xuyên vào vảy tiên.
Các vảy tiên rất cứng nên đan không xuyên vào da thịt Ngô Bình được.
Hồng Kim giật mình, đến loại đan này cũng không hạ Ngô Bình được.
Ngô Bình tăng lực tay, Hồng Kim kêu oai oái, gương gãy vụn, chân quỳ xuống đất.
Chương 860: Quốc sư
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi với ông không quen không biết, mà mới lần đầu gặp nhau, ông đã bất kính với tôi, đúng là hống hách!”
Ngô Bình xé quân phục của Hồng Kim ra rồi lột chiếc pháp báo xuống, nắm trong tay.
Không còn pháp bào nữa, Hồng Kim vừa sợ vừa kinh ngạc rồi nói: “Trả pháp bào cho tôi”.
Ngô Bình đẩy ông ta ngã sang một bên, sau đó giơ pháp bào lên để quan sát bùa chú ở trên đó.
Anh sáng mắt lên nói: “Kỳ diệu quá!”
Nhóm Mông Trạch vội vàng chạy tới xem, Mông Trạch hỏi: “Giáo chủ, đây là bảo bối gì vậy ạ?”
Ngô Bình: “Đây là Âm Dương Pháp Bào, vô cùng thần kỳ. Vào thời tiền sử, ai mà có chiếc pháp bào này thì còn được cả tu sĩ Thiên Tiên ngưỡng mộ”.
Nhóm Mông Trạch tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ chiếc pháp bào này lại quý giá như thế!
Ngô Bình nhìn Hồng Kim rồi hỏi: “Hồng Kim, ông lấy pháp bào này ở đâu?”
Hồng Kim nghiêm giọng nói: “Tôi sẽ không nói gì hết”.
Ngô Bình: “Tôi nói cho ông biết, tôi chỉ cần nói một câu thôi là ông chết cả chục lần luôn đấy”.
Hồng Kim cười lạnh: “Tôi sống cũng đủ rồi, muốn giết thì giết đi. Tôi ra trận bao năm, không biết đối mặt với sống chết bao lần, nếu tôi sợ chết thì đã chẳng được như ngày hôm nay”.
Ngô Bình thấy khó hiểu, có người không sợ chết thật ư? Vì thế, anh quan sát ông ta thêm một lát thì phát hiện trong người Hồng Kim có một tế bào ung thư. Nói đúng ra thì với mức độ khuếch rộng của tế bào ung thư này thì Hồng Kim phải chết lâu rồi mới phải, nhưng ông ta vẫn sống sờ sờ, trông khoẻ mạnh như không bệnh tật gì.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát thì biết lý do, anh nói: “Hồng Kim, ông được giải thoát rồi đấy”.
Hồng Kim ngẩn ra: “Cậu nói gì?”
Ngô Bình: “Ông bị ung thư đúng không?”
Hồng Kim tái mặt nói: “Thì sao?”
Ngô Bình: “Cơn đau khiến ông sống không bằng chết, ông sống rất khổ sở, vì thế không phải ông không sợ chết, mà là ông đang muốn chết, đúng chưa?”
Hồng Kim im lặng.
Ngô Bình nói tiếp: “Ông có biết tại sao mình bị ung thư mà vẫn chưa chết không?”
Hồng Kim hỏi: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Vì chiếc pháp bào này, bên trong nó có một trận pháp rất mạnh, dùng khoa học hiện đại để giải thích thì nó sẽ sinh ra một tia phóng xạ rất mạnh, tia xạ này khiến tế bào ung thư trong người ông lan rộng. Nhưng song song với đó, chiếc pháp bào này lại có chức năng bảo vệ vật chủ, vì thế tuy ông bị ung thư, nhưng không thể chết được”.
Hồng Kim lẩm bẩm: “Thì ra là thế, nhất định là thằng khốn đó cố tình hại mình”.
Ngô Bình: “Người đó là ai? Là người cho ông pháp bào này hả?”
Hồng Kim oán hận nói: “Nó là con nuôi của tôi, tên là Hồng Chấn. Ba năm trước, nó đã tặng tôi chiếc pháp bào này và nói là sẽ không có một sức mạnh nào tấn công tôi được. Tôi thử thì thấy đúng là vậy, đến các tu sĩ cảnh giới cao cũng không làm gì tôi ngược, trái lại còn bị tôi bắn chết. Tôi rất vui nên đã thưởng cho nó và còn chia cho nó quyền lực”.
Ngô Bình: “Không mặc chiếc áo này thì ông không sống nổi ba năm nữa đâu, về mà chuẩn bị hậu sự dần đi”.
Hồng Kim ngẩn ra, sau đó chợt cầm súng rồi chĩa vào Sihanouk. Nhưng ông ta vừa giơ súng lên đã bị Ngô Bình đoạt lấy.
Anh lạnh giọng nói: “Có tôi ở đây mà ông vẫn dám làm loạn à?”
Hồng Kim lạnh giọng nói: “Tôi sắp chết rồi nên phải giết Sihanouk, như thế thì người nhà của tôi mới được an toàn”.
Thật ra, Ngô Bình không muốn xen vào chuyện của nước Ngô Ca, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn Hồng Kim giết người được nên nói: “Có tôi ở đây thì ông không được giết ai hết. Biến đi, không là tôi giết ông ngay đấy!”
Hồng Kim trừng mắt nhìn Ngô Bình, sau đó dẫn đám thuộc hạ bỏ đi.
Ông ta đi rồi, Sihanouk mới cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn giáo chủ cứu mạng”.
Ngô Bình nói: “Bệ hạ đừng khách sáo, nhưng thứ cho tôi không thể nhận chức vụ quân sư cho nước ta được”.
Sihanouk cuống lên nói: “Giáo chủ Ngô, xin cậu hãy đồng ý. Cậu cũng thấy rồi đấy, Hồng Kim điên rồi, chắc chắn ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để giết tôi”.
Ngô Bình cau mày nói: “Ngô Ca là đất nước Phật giáo, bọn họ sẽ không để yên cho Hồng Kim giết bệ hạ đâu, bệ hạ đừng lo”.
Tăng vương Đạt Khắc bước lên nói: “Tiên sinh, Phật vương của Tiểu Tây Thiên đã ban lệnh là người tu hành không được xen vào việc tranh giành quyền lực của nhân gian”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao tu vi của hai vị tăng vương này lại thấp rồi.
Sihanouk nói: “Giáo chủ, xin cậu hãy cứu chúng tôi!”
Ngô Bình thoáng do dự, anh không muốn xen vào vụ đấu đá này, nhưng quốc vương của họ thật sự rất đáng thướng, anh có nên giúp không đây?
Đúng lúc này, có người hớt hải chạy vào đại điện, thông báo: “Bệ hạ, không hay rồi! Tướng quân Hồng Kim đã cho quân bao vây vương cung rồi ạ!”
Mông Trạch nổi giận: “Giáo chủ, Hồng Kim này điên thật rồi! Ông ta không coi chúng ta ra gì cả!”
Ngô Bình híp mắt lại nói: “Bệ hạ, tôi có thể đảm nhiệm chức quốc sư, nhưng với một điều kiện”.
Sihanouk vội nói: “Cậu cứ nói, nhất định tôi sẽ đồng ý”.
Ngô Bình: “Ngô Ca phải coi Hắc Thiên Giáo là quốc giáo!”
Sihanouk đắn đó nói: “Giáo chủ, tôi e là không được”.
Hơn chín mươi phần trăm người dân ở Ngô Ca là tín đồ Phật giáo, cho nên để Hắc Thiên Giáo làm quốc giáo ở đây là một việc rất khó.
Ngô Bình: “Bệ hạ làm được mà, người có thể kết hợp với hai vị tăng vương, sau đó sắc phong cho Hắc Thiên Giáo làm hộ pháp thiên thần của Phật giáo, như vậy thì các tín đồ Phật giáo cũng sẽ thờ phụng Hắc Thiên Giáo”.
Sihanouk sáng mắt lên nói: “Nếu vậy thì được”.
Ngô Bình: “Bệ hạ có thể tuyên bố Hắc Thiên Giáo là một nhánh của Phật giáo, hoặc là hoá thân phẫn nộ của Phật giáo, giáo phái này đến nhân gian để diệt trừ cái ác, cứu độ chúng sinh”.
Sihanouk nói: “Tôi hiểu rồi, xin quốc sư cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để viết một giáo lý thật hay rồi tuyên truyền cho người dân”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, tôi sẽ giải quyết Hồng Kim. Sau này, ông sẽ là quốc vương thật sự”.
Sihanouk cười lớn rồi liên tục nói cảm ơn.
Ngô Bình hạ lệnh, Mông Trạch dẫn các cao thủ tấn công ra ngoài. Gần hai tiếng sau, họ đã dẫn một người đi vào. Đó chính là Hồng Chấn, ban nãy người của hắn và Hồng Kim chém giết lẫn nhau, may có Mông Trạch cứu, không thì hắn đã chết rồi. Sau đó hai bên thoả thuận, Hắc Thiên Giáo sẽ giúp Hồng Chấn đánh bại Hồng Kim.
Hiện giờ, Hồng Chấn chính là thống soát cấp cao nhất của Ngô Ca.
Hồng Chấn đi tới gần Ngô Bình rồi quỳ xuống nói: “Hồng Chấn tham kiến giáo chủ!”
Mông Trạch nói: “Giáo chủ, tôi đã nạp hắn làm đệ tử của giáo phái”.
Ngô Bình gật đầu: “Đứng dậy đi!”
Sau đó, Sihanouk và Ngô Bình nói chuyện với Hồng Chấn, bàn cách để nhanh chóng lập Hắc Thiên Giáo làm quốc giáo.
Trương Tây Linh cũng lên tiếng: “Giáo chủ, nếu Hắc Thiên Giáo thành quốc giáo thì có khiến Tiểu Tây Thiên nổi giận không?”
Ngô Bình: “Chúng ta tự nguyện gia nhập Phật giáo, trở thành hộ pháp cho họ thì họ giận cái nỗi gì?”
Trương Tây Linh: “Nhưng mình vẫn cần phòng trước”.
Ngô Bình: “Ông lo vậy cũng có lý, để tôi tìm thời cơ thích hợp rồi đến đó một chuyến”.
Mông Trạch nói: “Nếu giáo chủ muốn đến Tiểu Tây Thiên thì để tôi đi cùng, tôi có lệnh bài ra vào đó”.
Ngô Bình: “Chuyện này để sau, giờ hai ông hãy ở lại Ngô Ca để lo nốt vụ quốc giáo. Tôi muốn trong vòng nửa năm, tất cả người dân ở Ngô Ca phải biết và thờ phụng Hắc Thiên Giáo”.
“Vâng!”
Bây giờ, Ngô Bình không cần lo việc này nữa, vì thế anh ở lại vương cung tu luyện, chờ khi trời sáng thì quay lại Á Mã.
Ngô Bình: "Mấy tên võ sĩ Quỷ của anh cũng được đấy, anh làm sao để khống chế bọn họ?"
Tên giáo chủ lấy ra một lệnh bài bọc vài đen được chạm khắc, giơ hai tay lên trên đầu và nói: "Giáo chủ đại nhân, hãy nhìn vật này".
Trương Tây Linh lấy lệnh bài và đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình lật xem, phát hiện nguyên lý rất đơn giản, đây chỉ là một cấm chế đơn giản, liền hỏi: "Thiên Quỷ Giáo các người chỉ có bốn võ sĩ Quỷ sao?"
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo nói: "Bẩm giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo chúng tôi có hai mươi tám võ sĩ Quỷ, một tướng quân Quỷ, hơn mấy trăm thi quỷ mạnh mẽ, chỉ là tôi vừa mới tiếp quản Thiên Quỷ Giáo, còn chưa thể hoàn toàn kích hoạt chúng. Hiện tại mới kích hoạt được bốn võ sĩ Quỷ".
Mắt Ngô Bình sáng lên: "Không tồi".
Anh ra lệnh: "Viêm Dương, ngươi trông nom hắn cho ta".
Sau đó anh nhìn về phía đám người Thiên Quỷ Giáo, nói: "Các người hiện có hai lựa chọn, thứ nhất là gia nhập Hắc Thiên Giáo, thờ phụng thần Hắc Thiên, tôi sẽ cho các người đãi ngộ tương ứng. Thứ hai, chống cự đến cùng, kết cục chỉ có cái chết".
Nhóm người này lòng đã sớm loạn, một đám cấp cao lập tức đi ra, nói: "Chúng tôi nguyện ý phục tùng giáo chủ Hắc Thiên!"
Ngô Bình cười nói: "Được! Trương Tây Linh, Mông Trạch, các người mau dẫn thêm người đi đếm số người, sắp xếp thật thỏa đáng cho các huynh đệ của Thiên Quỷ Giáo".
"Vâng!", Mông Trạch và Trương Tây Linh tuân lệnh.
Lúc này Giang Nguyệt Hân đi tới, cười nói: "Ngô Bình, tôi biết ngay là cậu phi phàm, Thiên Quỷ Giáo không phải đối thủ của cậu".
Lâm Nhu cười khẩy, "Giang Nguyệt Hân, cô mặt dày thật".
Giang Nguyệt Hân quỳ trên mặt đất: "Nguyệt Hân tôi nguyện phục vụ giáo chủ cả đời!"
Ngô Bình nhìn cô ấy, mặc dù người phụ nữ này có thể đổi sắc mặt nhanh hơn cả lật trang sách, nhưng phải thừa nhận cô ấy là người thực tế.
Anh nói: "Giang Nguyệt Hân, chắc cô cũng biết khá nhiều bí mật của Thiên Quỷ Giáo nhỉ?"
Giang Nguyệt Hân: "Vâng, giáo chủ. Tôi biết gần như tất cả những bí mật của Thiên Quỷ Giáo!"
Ngô Bình: "Được, tôi giao cho cô một nhiệm vụ, cô đi liên hệ với thánh nữ Vu giáo đi".
Tưởng Nguyệt Hân lập tức nói: "Được, tôi lập tức làm!"
Ngô Bình nhìn cô ấy một cái, nói: "Cô đừng giở trò, làm việc đàng hoàng thì bổn giáo chủ sẽ không bạc đãi cô".
Tưởng Nguyệt Hân: "Thuộc hạ đã hiểu!"
Giang Nguyệt Hân lui xuống, Lâm Nhu rất khó chịu, nói: "Ngô Bình, tại sao cậu không giết cô ta?"
Ngô Bình: "Cho cô ấy một cơ hội, nếu như chị lo lắng, tôi liền để cô ấy làm thuộc hạ của chị".
Mắt Lâm Nhu sáng lên: "Được!"
Sau khi dọn dẹp chiến trường, mọi người trở về Hắc Thiên Giáo. Ngô Bình không ngờ rằng mình sẽ thôn tính Thiên Quỷ Giáo một cách thuận lợi như vậy. Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ đối với tất cả mọi người trong Hắc Thiên Giáo. Thôn tính toàn bộ Thiên Quỷ Giáo, bất kể là tiếp thu nhân sự hay là thanh lý tài sản đều cần thời gian để xử lý.
Ngô Bình giao tất cả những vấn đề đau đầu này cho cấp dưới của mình, anh quay trở lại cung điện để phân loại các kho báu của các giáo chủ cũ.
Hai giờ sáng, anh bắt đầu luyện phương pháp hít thở. Sau khi bình tĩnh lại về thể chất và tinh thần, anh thấy rằng mọi tế bào trong cơ thể đang hấp thụ tám loại năng lượng cấp cao.
Tám năng lượng này được giải phóng từ tám Linh Khiếu và tiến vào tế bào của anh, cơ thể anh cũng bắt đầu trải qua những thay đổi cực kỳ bí ẩn.
Ví dụ, sau khi các tế bào của lớp biểu bì hấp thụ năng lượng, chúng bắt đầu phân hóa thành các vảy mỏng. Loại vảy này khác với sức mạnh phòng ngự của mà Ngô Bình có được, nó trực tiếp bao phủ bề mặt da và hóa thành từ năng lượng, nó được gọi là vảy tiên!
Vảy tiên không chỉ có lực phòng ngự đáng kinh ngạc mà còn có thể phát nổ khi nhận đòn trí mạng, công kích ngược lại, hiệu quả tương tự như lớp bọc thép tự nổ phản ứng trên bề mặt xe tăng.
Tuy nhiên, hiện tại lớp vảy tiên của Ngô Bình mới chỉ bao phủ những bộ phận quan trọng như vùng da gần tim, bề mặt động mạch và đầu.
Ngô Bình điều khiển vảy tiên một cách độc lập và vảy tiên sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào khi cần thiết. Khi không sử dụng, vảy tiên được chuyển thành năng lượng và được lưu trữ trong các tế bào.
Sau khi tu luyện một thời gian, anh cảm thấy thân thể của mình cho tới bây giờ mới hoàn toàn viên mãn, bệnh suy nhược của anh cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn!
"Bây giờ, thực lực của mình hẳn là có thể chống lại chân nhân linh biến nhỉ?", anh tự hỏi.
Địa tiên sơ kỳ được gọi là thời kỳ linh biến, có năm cảnh giới là nguyên thần, thuần dương, thần biến, hóa thân, linh biến, trong đó, linh biến là một giai đoạn vô cùng mạnh mẽ.
"Mình muốn tiếp tục mở linh khiếu và thần khiếu, sau đó có thể trở thành nhân tiên cảnh giới cao nhất, trở thành võ quân, thần quân!", trong lòng anh thầm dự định tương lai.
Vào lúc bình minh, Mông Trạch và những người khác đến, Mông Trạch nói: "Giáo chủ, theo lời kể của giáo chủ Thiên Quỷ Giáo, Thiên Quỷ để lại rất nhiều cao thủ. Và rất nhiều bảo vật của Thiên Quỷ cũng ở đó".
Ngô Bội: "Ừ. Hộ pháp Trương Tây Linh, đường chủ Tài Đường Phó Oánh, các người dẫn theo một nhóm người đi theo tôi đến trụ sở chính Thiên Quỷ Giáo!"
Ngô Bình mang theo hàng trăm người trong chuyến đi này, họ đáp máy bay riêng đến Ngô Ca.
Trên máy bay, Ngô Bình nói: "Bên Ngô Ca cũng có người của Hắc Thiên Giáo đúng không?"
Trương Tây Linh: "Thưa giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo gần đây quật khởi, tất cả những người trước đó đã bị đuổi đi, bây giờ không có người của chúng ta ở đó".
Ngô Bình: "Trương Tây Linh, từ nay ông sẽ trấn giữ ở Ngô Ca".
Trương Tây Linh mừng rỡ, nói: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Ngô Bình: "Sự khống chế của chúng ta đối với nước Liêu bên cạnh Ngô Ca thế nào?"
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, chúng ta có ảnh hưởng nhất định ở nước Liêu, nước Miến và Annan, chúng ta cũng có quan hệ chặt chẽ với giai cấp thống trị".
Ngô Bình: "Ừ. Tiếp theo, chúng ta cần kết nối giữa nước Liêu và Ngô Ca, Viêm Long. Trong tương lai, trọng tâm của Hắc Thiên Giáo phải được chuyển đến Viêm Long".
Trương Tây Linh: "Viêm Long có Địa Tiên Giới, vì vậy rất khó để chúng ta nhúng tay vào".
Ngô Bình: "Bây giờ tôi cũng là đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái, không ai dám hại chúng ta, điều này không cần lo lắng".
Trương Tây Linh vui mừng khôn xiết: "Giáo chủ, người đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái sao?"
Mặc dù chuyện này đã được lan truyền trong Địa Tiên Giới, nhưng người của Hắc Thiên Giáo vẫn chưa nhận được tin tức.
Ngô Bình: "Phải. Tôi vẫn là luyện đan sư của Thục Sơn kiếm phái, vì vậy không ai dám áp chế chúng ta".
Trương Tây Linh cười nói: "Giáo chủ, về sau có thể để cho tôi phụ trách bên Viêm Long không?"
Ngô Bình nghiêng đầu liếc Trương Tây Linh một cái: "Ông cứ giải quyết việc bên Ngô Ca đi, tôi sẽ cân nhắc".
“Đa tạ giáo chủ!", Trương Tây Linh rất vui vẻ.
Mông Trạch không khỏi nói: "Tây Linh, tôi cũng muốn đi Viêm Long."
Trương Tây Linh liếc ông ấy một cái: "Tôi đã nói trước, giáo chủ cũng đã đồng ý".
Ngô Bình: "Mông Trạch, ông đi Viêm Long làm gì?"
Mônh Trạch: "Ở Viêm Long thì gần giáo chủ hơn, cho nên tôi có thể thường xuyên đến thăm người".
Ngô Bình: "Ông nịnh hay thật đấy".
Trương Tây Linh cười nói: "Giáo chủ, Mông Trạch không nịnh nọt, ông ấy cũng nghĩ giống như tôi, nếu như thân cận với giáo chủ hơn, có lẽ có thể nhận được lời khuyên của người".
Ngô Bình: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ bạc đãi người có công".
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, khi thôn tính hoàn toàn Thiên Quỷ Giáo, Hắc Thiên Giáo của chúng ta sẽ là bá chủ ở Đông Nam Á, cần phải tăng số lượng tín đồ".
Ngô Bình: "Tây Lan giáo và Phật giáo có nhiều tín đồ nhất ở Đông Nam Á. Hắc Thiên Giáo đang đi theo con đường cao cấp, hiện tại không cần tăng thêm tín đồ. Hơn nữa, hiện tại thần Hắc Thiên vẫn chưa thể đáp xuống Địa Cầu. Khi nào chúng ta có thể triệu hồi hóa thân của thần Hắc Thiên, sẽ chẳng bao giờ là quá muộn để mở rộng các tín đồ".
Mọi người nghe xong câu này đều sửng sốt.
Chương 856: Vảy tiên
Ngô Bình: "Mấy tên võ sĩ Quỷ của anh cũng được đấy, anh làm sao để khống chế bọn họ?"
Tên giáo chủ lấy ra một lệnh bài bọc vài đen được chạm khắc, giơ hai tay lên trên đầu và nói: "Giáo chủ đại nhân, hãy nhìn vật này".
Trương Tây Linh lấy lệnh bài và đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình lật xem, phát hiện nguyên lý rất đơn giản, đây chỉ là một cấm chế đơn giản, liền hỏi: "Thiên Quỷ Giáo các người chỉ có bốn võ sĩ Quỷ sao?"
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo nói: "Bẩm giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo chúng tôi có hai mươi tám võ sĩ Quỷ, một tướng quân Quỷ, hơn mấy trăm thi quỷ mạnh mẽ, chỉ là tôi vừa mới tiếp quản Thiên Quỷ Giáo, còn chưa thể hoàn toàn kích hoạt chúng. Hiện tại mới kích hoạt được bốn võ sĩ Quỷ".
Mắt Ngô Bình sáng lên: "Không tồi".
Anh ra lệnh: "Viêm Dương, ngươi trông nom hắn cho ta".
Sau đó anh nhìn về phía đám người Thiên Quỷ Giáo, nói: "Các người hiện có hai lựa chọn, thứ nhất là gia nhập Hắc Thiên Giáo, thờ phụng thần Hắc Thiên, tôi sẽ cho các người đãi ngộ tương ứng. Thứ hai, chống cự đến cùng, kết cục chỉ có cái chết".
Nhóm người này lòng đã sớm loạn, một đám cấp cao lập tức đi ra, nói: "Chúng tôi nguyện ý phục tùng giáo chủ Hắc Thiên!"
Ngô Bình cười nói: "Được! Trương Tây Linh, Mông Trạch, các người mau dẫn thêm người đi đếm số người, sắp xếp thật thỏa đáng cho các huynh đệ của Thiên Quỷ Giáo".
"Vâng!", Mông Trạch và Trương Tây Linh tuân lệnh.
Lúc này Giang Nguyệt Hân đi tới, cười nói: "Ngô Bình, tôi biết ngay là cậu phi phàm, Thiên Quỷ Giáo không phải đối thủ của cậu".
Lâm Nhu cười khẩy, "Giang Nguyệt Hân, cô mặt dày thật".
Giang Nguyệt Hân quỳ trên mặt đất: "Nguyệt Hân tôi nguyện phục vụ giáo chủ cả đời!"
Ngô Bình nhìn cô ấy, mặc dù người phụ nữ này có thể đổi sắc mặt nhanh hơn cả lật trang sách, nhưng phải thừa nhận cô ấy là người thực tế.
Anh nói: "Giang Nguyệt Hân, chắc cô cũng biết khá nhiều bí mật của Thiên Quỷ Giáo nhỉ?"
Giang Nguyệt Hân: "Vâng, giáo chủ. Tôi biết gần như tất cả những bí mật của Thiên Quỷ Giáo!"
Ngô Bình: "Được, tôi giao cho cô một nhiệm vụ, cô đi liên hệ với thánh nữ Vu giáo đi".
Tưởng Nguyệt Hân lập tức nói: "Được, tôi lập tức làm!"
Ngô Bình nhìn cô ấy một cái, nói: "Cô đừng giở trò, làm việc đàng hoàng thì bổn giáo chủ sẽ không bạc đãi cô".
Tưởng Nguyệt Hân: "Thuộc hạ đã hiểu!"
Giang Nguyệt Hân lui xuống, Lâm Nhu rất khó chịu, nói: "Ngô Bình, tại sao cậu không giết cô ta?"
Ngô Bình: "Cho cô ấy một cơ hội, nếu như chị lo lắng, tôi liền để cô ấy làm thuộc hạ của chị".
Mắt Lâm Nhu sáng lên: "Được!"
Sau khi dọn dẹp chiến trường, mọi người trở về Hắc Thiên Giáo. Ngô Bình không ngờ rằng mình sẽ thôn tính Thiên Quỷ Giáo một cách thuận lợi như vậy. Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ đối với tất cả mọi người trong Hắc Thiên Giáo. Thôn tính toàn bộ Thiên Quỷ Giáo, bất kể là tiếp thu nhân sự hay là thanh lý tài sản đều cần thời gian để xử lý.
Ngô Bình giao tất cả những vấn đề đau đầu này cho cấp dưới của mình, anh quay trở lại cung điện để phân loại các kho báu của các giáo chủ cũ.
Hai giờ sáng, anh bắt đầu luyện phương pháp hít thở. Sau khi bình tĩnh lại về thể chất và tinh thần, anh thấy rằng mọi tế bào trong cơ thể đang hấp thụ tám loại năng lượng cấp cao.
Tám năng lượng này được giải phóng từ tám Linh Khiếu và tiến vào tế bào của anh, cơ thể anh cũng bắt đầu trải qua những thay đổi cực kỳ bí ẩn.
Ví dụ, sau khi các tế bào của lớp biểu bì hấp thụ năng lượng, chúng bắt đầu phân hóa thành các vảy mỏng. Loại vảy này khác với sức mạnh phòng ngự của mà Ngô Bình có được, nó trực tiếp bao phủ bề mặt da và hóa thành từ năng lượng, nó được gọi là vảy tiên!
Vảy tiên không chỉ có lực phòng ngự đáng kinh ngạc mà còn có thể phát nổ khi nhận đòn trí mạng, công kích ngược lại, hiệu quả tương tự như lớp bọc thép tự nổ phản ứng trên bề mặt xe tăng.
Tuy nhiên, hiện tại lớp vảy tiên của Ngô Bình mới chỉ bao phủ những bộ phận quan trọng như vùng da gần tim, bề mặt động mạch và đầu.
Ngô Bình điều khiển vảy tiên một cách độc lập và vảy tiên sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào khi cần thiết. Khi không sử dụng, vảy tiên được chuyển thành năng lượng và được lưu trữ trong các tế bào.
Sau khi tu luyện một thời gian, anh cảm thấy thân thể của mình cho tới bây giờ mới hoàn toàn viên mãn, bệnh suy nhược của anh cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn!
"Bây giờ, thực lực của mình hẳn là có thể chống lại chân nhân linh biến nhỉ?", anh tự hỏi.
Địa tiên sơ kỳ được gọi là thời kỳ linh biến, có năm cảnh giới là nguyên thần, thuần dương, thần biến, hóa thân, linh biến, trong đó, linh biến là một giai đoạn vô cùng mạnh mẽ.
"Mình muốn tiếp tục mở linh khiếu và thần khiếu, sau đó có thể trở thành nhân tiên cảnh giới cao nhất, trở thành võ quân, thần quân!", trong lòng anh thầm dự định tương lai.
Vào lúc bình minh, Mông Trạch và những người khác đến, Mông Trạch nói: "Giáo chủ, theo lời kể của giáo chủ Thiên Quỷ Giáo, Thiên Quỷ để lại rất nhiều cao thủ. Và rất nhiều bảo vật của Thiên Quỷ cũng ở đó".
Ngô Bội: "Ừ. Hộ pháp Trương Tây Linh, đường chủ Tài Đường Phó Oánh, các người dẫn theo một nhóm người đi theo tôi đến trụ sở chính Thiên Quỷ Giáo!"
Ngô Bình mang theo hàng trăm người trong chuyến đi này, họ đáp máy bay riêng đến Ngô Ca.
Trên máy bay, Ngô Bình nói: "Bên Ngô Ca cũng có người của Hắc Thiên Giáo đúng không?"
Trương Tây Linh: "Thưa giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo gần đây quật khởi, tất cả những người trước đó đã bị đuổi đi, bây giờ không có người của chúng ta ở đó".
Ngô Bình: "Trương Tây Linh, từ nay ông sẽ trấn giữ ở Ngô Ca".
Trương Tây Linh mừng rỡ, nói: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Ngô Bình: "Sự khống chế của chúng ta đối với nước Liêu bên cạnh Ngô Ca thế nào?"
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, chúng ta có ảnh hưởng nhất định ở nước Liêu, nước Miến và Annan, chúng ta cũng có quan hệ chặt chẽ với giai cấp thống trị".
Ngô Bình: "Ừ. Tiếp theo, chúng ta cần kết nối giữa nước Liêu và Ngô Ca, Viêm Long. Trong tương lai, trọng tâm của Hắc Thiên Giáo phải được chuyển đến Viêm Long".
Trương Tây Linh: "Viêm Long có Địa Tiên Giới, vì vậy rất khó để chúng ta nhúng tay vào".
Ngô Bình: "Bây giờ tôi cũng là đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái, không ai dám hại chúng ta, điều này không cần lo lắng".
Trương Tây Linh vui mừng khôn xiết: "Giáo chủ, người đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái sao?"
Mặc dù chuyện này đã được lan truyền trong Địa Tiên Giới, nhưng người của Hắc Thiên Giáo vẫn chưa nhận được tin tức.
Ngô Bình: "Phải. Tôi vẫn là luyện đan sư của Thục Sơn kiếm phái, vì vậy không ai dám áp chế chúng ta".
Trương Tây Linh cười nói: "Giáo chủ, về sau có thể để cho tôi phụ trách bên Viêm Long không?"
Ngô Bình nghiêng đầu liếc Trương Tây Linh một cái: "Ông cứ giải quyết việc bên Ngô Ca đi, tôi sẽ cân nhắc".
“Đa tạ giáo chủ!", Trương Tây Linh rất vui vẻ.
Mông Trạch không khỏi nói: "Tây Linh, tôi cũng muốn đi Viêm Long."
Trương Tây Linh liếc ông ấy một cái: "Tôi đã nói trước, giáo chủ cũng đã đồng ý".
Ngô Bình: "Mông Trạch, ông đi Viêm Long làm gì?"
Mônh Trạch: "Ở Viêm Long thì gần giáo chủ hơn, cho nên tôi có thể thường xuyên đến thăm người".
Ngô Bình: "Ông nịnh hay thật đấy".
Trương Tây Linh cười nói: "Giáo chủ, Mông Trạch không nịnh nọt, ông ấy cũng nghĩ giống như tôi, nếu như thân cận với giáo chủ hơn, có lẽ có thể nhận được lời khuyên của người".
Ngô Bình: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ bạc đãi người có công".
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, khi thôn tính hoàn toàn Thiên Quỷ Giáo, Hắc Thiên Giáo của chúng ta sẽ là bá chủ ở Đông Nam Á, cần phải tăng số lượng tín đồ".
Ngô Bình: "Tây Lan giáo và Phật giáo có nhiều tín đồ nhất ở Đông Nam Á. Hắc Thiên Giáo đang đi theo con đường cao cấp, hiện tại không cần tăng thêm tín đồ. Hơn nữa, hiện tại thần Hắc Thiên vẫn chưa thể đáp xuống Địa Cầu. Khi nào chúng ta có thể triệu hồi hóa thân của thần Hắc Thiên, sẽ chẳng bao giờ là quá muộn để mở rộng các tín đồ".
Mọi người nghe xong câu này đều sửng sốt.
Đang tải...
Chương 857: Tướng quân Quỷ
"Giáo chủ, hóa thân của thần Hắc Thiên sẽ đến Địa Cầu sao?", Trương Tây Linh run giọng hỏi.
Ngô Bình gật đầu: "Sau này nhất định sẽ đến. Nhưng hiện tại chưa thể làm được. Trước đó, chúng ta cần thống nhất Hắc Thiên Giáo toàn cầu".
Trương Tây Linh: "Giáo chủ, thuộc hạ đề nghị chúng ta trước tiên hãy thu phục Hắc Thiên Giáo ở Nam Mỹ, sau đó lấy nó làm bàn đạp để tấn công Bắc Mỹ".
Ngô Bình: "Ông nói đúng. Ông hãy nói tôi nghe tình hình của Hắc Thiên Giáo ở Nam Mỹ".
Trương Tây Linh nói rằng Hắc Thiên Giáo ở Nam Mỹ đã dung hợp với Vu giáo địa phương và gọi nó là "Vĩnh Sinh Thần Giáo", họ đã đổi tên của thần Hắc Thiên thành thần Vĩnh Sinh.
Phía Nam Mỹ cũng đi theo con đường cao cấp, họ có mối quan hệ mật thiết với các thủ lĩnh vũ trang địa phương, các trùm ma túy lớn và các quan chức chính phủ cấp cao. Tất nhiên, Hắc Thiên Giáo ở Nam Mỹ cũng không tránh khỏi dính dáng đến trần tục, vì bản thân nó là một tổ chức buôn bán ma túy rất mạnh.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay. Sau đó, mọi người lên mấy chục chiếc ô tô, đi tới trụ sở chính của Thiên Quỷ Giáo.
Ngô Bình đã đến trụ sở của Thiên Quỷ Giáo một lần, lần này anh đã trở thành chủ nhân của nơi này.
Đi cùng còn có giáo chủ của Thiên Quỷ Giáo, hiện hắn đang nằm dưới sự kiểm soát của Hắc Thiên Giáo, giống như một con rối.
Các giáo dân của Thiên Quỷ Giáo vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra và tất cả họ đều ngạc nhiên khi thấy giáo chủ đến cùng nhiều người lạ.
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo nói: "Bổn giáo chủ đã gia nhập Hắc Thiên Giáo. Tôi tuyên bố rằng Thiên Quỷ Giáo sẽ được sát nhập vào Hắc Thiên Giáo. Mọi người đều sẽ trở thành thành viên của Hắc Thiên Giáo!"
Giáo chủ đã nói như vậy, những người cấp thấp tất nhiên không dám nói gì. Trương Tây Linh phái người đi tiếp nhận và sắp xếp lại giáo dân của Thiên Quỷ Giáo.
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo dẫn Ngô Bình đi đến nhà kho của Thiên Quỷ Giáo. Đi cùng với họ còn có một số thủ quỹ của Hắc Thiên Giáo.
Thiên Quỷ Giáo chỉ mới trỗi dậy gần đây, nhưng tổ tiên của họ rất giàu có, vì vậy tài sản tích lũy cũng khá đáng kể. Nhưng so với tiền, Ngô Bình quan tâm nhiều hơn đến các võ sĩ Quỷ và tướng quân Quỷ của Thiên Quỷ Giáo.
Mở kho ra, anh thấy trong đó chất đầy vàng bạc châu báu và nhiều thứ quý hiếm khác.
Ngay từ thời Ngô Ca, Thiên Quỷ Giáo đã có phong cách hành xử cực đoan, vì tiền thường giết nhà giàu cướp hết của cải.
Vào thời kỳ hùng mạnh nhất của Ngô Ca, Thiên Quỷ Giáo chiếm gần như toàn bộ bán đảo Trung Nam, giờ đây Ngô Ca, Annan, nước Liêu, nước Miến, Xiêm La, v.v. đều nằm dưới sự cai trị của vương triều Ngô Ca. Thiên Quỷ Giáo có quan hệ mật thiết với hoàng thất, liền thừa cơ hoành hành, tích trữ rất nhiều của cải.
Sau đó, vương triều Ngô Ca diệt vong, Thiên Quỷ Giáo cũng vì thế mà sống ẩn dật.
Hết hộp đá quý này đến hộp đá quý khác, hàng đống tiền bạc, hàng đống ngói vàng, hương liệu quý, ngọc lục bảo, v.v.
Ngô Bình không quan tâm đến những thứ này, vì vậy anh yêu cầu cấp dưới của mình đếm chúng, còn anh thì tiếp tục đi vào. Anh đi qua một lối đi dài và tới một sườn núi.
Trong sườn núi có rất nhiều không gian. Bên trong là hai mươi bốn võ sĩ Quỷ, tướng quân Quỷ và thi Quỷ. Nơi này tỏa ra mùi ôi thiu nồng nặc, ánh mắt của Ngô Bình rơi vào tướng quân Quỷ.
Tướng quân Quỷ này cao hai mét, đang nhắm mắt, mặc bộ áo giáp màu đen, tay cầm trường thương, bên hông treo một thanh trường kiếm, vô cùng uy nghiêm oai phong.
Anh hỏi: "Tướng quân Quỷ này kích hoạt thế nào?"
Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo: "Bẩm giáo chủ, tướng quân Quỷ có thực lực khoảng cấp bậc chân quân, muốn sử dụng cần tu vi vô cùng cao".
Vừa nói, hắn vừa đưa cho Ngô Bình một tấm lệnh bài vàng, nói: "Dùng máu hiến tế cho tấm lệnh bài này có thể khống chế được tướng quân Quỷ".
Ngô Bình cắn ngón tay và nhỏ vài giọt máu lên đó. Tấm lệnh bài vàng sáng lên trong giây lát, liền hút hết máu.
Trong đó có cấm chế khá phức tạp, anh xem một chút liền biết phương pháp hiến tế, lập tức dùng thần niệm hiến tế.
Mười phút sau, tấm lệnh bài vàng đột nhiên hấp thụ sức mạnh tinh thần và chân khí của Ngô Bình một cách điên cuồng. Cũng may tu vi của anh cao hơn trước rất nhiều, hấp thu một ít cũng không thành vấn đề.
Khoảnh khắc tiếp theo, tấm lệnh bài vàng tỏa sáng rực rỡ, tướng Quỷ di chuyển cơ thể, mở mắt và đi về phía Ngô Ca. Nó quỳ xuống cách anh năm bước chân.
Ngô Bình phát hiện ra rằng thông qua tấm lệnh bài vàng, anh có thể giao tiếp với tướng quân Quỷ và ra lệnh cho nó.
“Đứng dậy đi,” anh nói.
Tướng quân Quỷ đứng dậy, nhìn thẳng vào Ngô Bình. Hai con mắt của nó bắn ra hai ngọn lửa vàng dài một tấc, khí thế kinh người!
Ngô Bình nhìn vào tướng quân Quỷ và thấy rằng nó có thể thực hiện các mệnh lệnh một cách hoàn hảo, gần như tương đương với một hóa thân của anh. Hơn nữa, anh có thể chỉ huy tất cả các võ sĩ Quỷ thông qua tướng quân Quỷ.
Anh rất hài lòng, ngay lập tức đánh thức hai mươi bốn võ sĩ Quỷ còn lại.
Cứ như vậy, Ngô Bình cùng tướng quân Quỷ và hai mươi bốn võ sĩ Quỷ đi ra khỏi nhà kho.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong Thiên Quỷ Giáo đều mất hết tư tưởng nổi loạn và sẵn sàng gia nhập Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình đã sử dụng trụ sở chính của Thiên Quỷ Giáo làm chi nhánh của Hắc Thiên Giáo ở Ngô Ca, sau đó điều chuyển một nhóm người mới tới và ra lệnh cho Trương Tây Linh tiếp quản nơi đây.
Sau đó anh vào sống trong cung điện của giáo chủ Thiên Quỷ Giáo. Tuy cung điện ở đây không được xây dựng khang trang như cung điện của Hắc Thiên Giáo, nhưng cũng không tệ.
Chẳng mấy chốc, Mông Trạch đến báo cáo: "Giáo chủ, tăng vương Dagmon đến thăm".
Có hai vị tăng vương ở Ngô Ca, một là Pháp tông và một là là Đại tông, Dagmon là tăng vương của Pháp tông. Địa vị của tăng vương ở Ngô Ca chỉ đứng sau nhà vua. Sau khi nhà vua qua đời, tăng vương sẽ bầu một vị vua mới cùng với các nghị viên khác.
Ngô Bình nói: "Cho mời".
Chẳng mấy chốc, tăng vương Dagmon đã đến với hơn một chục tùy tùng. Tăng vương khoảng năm mươi tuổi, dáng người không cao, nước da ngăm đen, trên mặt nở nụ cười thân thiện.
Ngô Bình rất nể mặt ông ta, anh đứng dậy nghênh đón, cười nói: "Tăng vương đến mà tôi lại không kịp tiếp đón, thất lễ quá".
Tăng vương Dagmon biết ngôn ngữ của Viêm Long, ông ta cười nói: "Xin chào giáo chủ Hắc Thiên Giáo!"
Sau vài lời xã giao, hai bên lần lượt ngồi xuống.
Ngô Bình: "Tăng vương tới đây không biết có việc gì?"
Tăng vương Dagmon nói: "Giáo chủ đã quét sạch Hắc Thiên Giáo tà ác. Bần tăng đến để cảm ơn, và thay mặt nhà vua bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Hắc Thiên Giáo".
Ngô Bình: "Đây là điều bổn giáo nên làm. Xin hãy nói với quốc vương bệ hạ rằng Hắc Thiên Giáo sẽ chỉ đem lại lợi ích cho Ngô Ca mà thôi".
Tăng vương Dagmon cười nói: “Tối nay nhà vua tổ chức yến tiệc chiêu đãi những nhân vật quan trọng ở Ngô Ca, nên lệnh cho tôi trân trọng mời giáo chủ tham gia yến tiệc".
Ngô Bình cười nói: "Được, tôi nhất định sẽ đi".
Sau vài lời xã giao, tăng vương Dagmon rời đi.
Sau khi đối phương rời đi, Mông Trạch nói với vẻ mặt khinh thường: "Tu vi của tên tăng vương này quá thấp, cùng lắm là cảnh giới luyện thần".
Ngô Bình: "Tăng vương là quan, không dính dáng gì đến tu hành. Đúng rồi, yến tiệc tối nay có lẽ rất thú vị, đi tìm hiểu đi".
"Rõ!"
Nửa giờ sau, Mông Trạch quay lại và nói: "Giáo chủ, người nói đúng. Ngoại trừ một số cao tăng còn có một số cao thủ từ chùa Bạch Tượng của Tiểu Tây Thiên, đại thần quan của thần giáo Đông Doanh và tướng quân Hồng Kim, người quyền lực nhất Ngô Ca. Nhân tiện, có một nhóm thương nhân từ Viêm Long nói rằng họ muốn xây dựng một sòng bạc tại Ngô Ca".
Ngô Bình: "Nhóm thương nhân đó là ai?"
Mông Trạch: "Hình như có liên quan đến hội Kim Long, tình hình cụ thể vẫn đang được điều tra."
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Hội Kim Long? Thật trùng hợp thật đấy!"
Đang tải...
Chương 859: Âm Dương Pháp Bào
Có ba người Đông Doanh ngồi ở bàn đối diện, trong đó có một người hơn 40 tuổi, mặc trang phục Thần Quan, xem ra chính là vị Thần chủ đó.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên người của Watanabe có một hư ảnh, khí tức cũng rất mạnh.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi nghĩ lẽ nào là thần quái? Thần xã là nơi thờ phụng thần quái, vậy nên trên người Watanabe có thần quái cũng là chuyện bình thường.
Thần xã cũng thắp nhang khói nên rất dễ nuôi dưỡng ra thần quái. Cùng lúc đó, Ngô Bình nhớ ra đại thần Côn Ngô muốn tăng tu vi thì cần hấp thu kiểu thần quái này.
Watanabe cúi người chào Ngô Bình rồi nói: “Giáo chủ Ngô, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình: “Ông biết tôi à?”
Watanabe: “Vì cậu quá nổi tiếng”.
Ngô Bình sầm mặt: “Nếu ông đã biết tôi thì sao vẫn dám ngồi đối diện?”
Watanabe: “Tôi không được ngồi đây ư?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông chưa đủ trình để ngồi ngang hàng với tôi, biến đi!”
Norodom ngẩn ra, thầm thấy vị giáo chủ của Hắc Thiên Giao rất ngông nghênh, dám quát tháo cả Thần chủ của Đông Doanh.
Watanabe lạnh mặt nói: “Giáo chủ Ngô, tôi biết cậu giỏi, nhưng thái độ thiếu lịch sự của cậu thật khiến tôi thất vọng”.
Ngô Bình: “Tôi nhắc lại, các người biến ngay!”
“Nono!”
Một võ sĩ ở cạnh Watanabe bước ra, khí thế của người này ngang với cưởng giả cảnh giới Võ Thần.
Không chờ Ngô Bình lên tiếng, một long vệ đã nhanh chóng di chuyển ra sau võ sĩ đó, sau đó vung kiếm chém lên vai gã.
“Láo!”, Thần chủ vung tay lên, một luồng gió mạnh thổi về phía long vệ kia, khiến anh ta mất thăng bằng.
Ngô Bình nhìn thấy rõ khi Thần chủ tấn công, thần quái đã hỗ trợ cho ông ta, khiến ông ta chỉ cần vung nhẹ tay một cái đã có thể tạo ra một luồng uy lực rất lớn.
Ngô Bình vẫy tay gọi long vệ quay lại rồi cười lạnh nói: “Sức của thần quái thôi mà, vậy mà cũng dám huênh hoang trước mặt bổn giáo chủ!”
Trong tay Ngô Bình bất chợt xuất hiện một bảo ấn, mặt trên có hình ảnh một con rồng, đây chính là long ấn mà anh lấy của Đường Thánh Khoa. Anh đã quan sát long ấn này mấy lần, thì phát hiện nó có khả năng khắc chế những thứ quỷ thần rất mạnh.
Ngô Bình tung long ấn về phía Watanabe, một ấn chương hình rồng loé sáng rồi rơi xuống người ông ta.
Watanabe hét lên, thần quái co quắp người lại, sau đó nhảy ra từ lỗ mũi ông ta.
Ngô Bình hô lên: “Viêm Dương, xử lý!”
Viêm Dương là một tấm da người nên có thể trấn áp được rất nhiều hồn phách mạnh, giờ có mỗi con thần quái bé xíu này thì quá đơn giản với nó.
Nó há miệng ra hít vào một hơi thì thần quái kia đã biến mất.
Watanabe nhảy dựng lên rồi chỉ vào mặt Ngô Bình: “Cậu…”
Hai long vệ tiến lên, sát khí khủng khiếp bủa vây, Watanabe tái mặt rồi nghiến răng nói: “Chúng ta đi!”
Người của chùa Bạch Tượng đi rồi, người của Thần xã Đông Doanh cũng biến nốt, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng phải gật gù trước năng lực của giáo chủ Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình liếc nhìn tới chiếc bàn chếch phía đối diện, có vài người Đông Doanh ngồi ở đó, họ rất khiêm nhường. Thấy Ngô Bình nhìn mình thì họ lập tức vã mồ hôi, không dám đối mắt với anh.
Mông Trạch nói với mấy người đó: “Các người ngẩng đầu lên!”
Mấy người đó vội ngẩng đầu lên, một người run rẩy nói: “Tham kiến giáo chủ!”
Ngô Bình cười lạnh: “Không nhận ra tôi à?”
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Chúng tôi chưa gặp giáo chủ bao giờ”.
Ngô Bình: “Cách đây không lâu, hội Kim Long đã cho người đến giết tôi, các người có biết chuyện này không?”
Mấy người đó tái mặt, giết giáo chủ Hắc Thiên ư? Ai làm vậy?
Ngô Bình có thể đoán là họ không biết chuyện này, xem ra họ có cấp bậc không cao không hội Kim Long.
Anh hỏi: “Long chủ hiện giờ ở Kim Long là ai?”
Một người đáp: “Là Hoàng Phủ Hằng”.
Ngô Bình chợt nhớ ra Hoàng Phủ Hằng là thủ lĩnh của Thần Võ Ti, lần trước anh mới dạy cho người này một bài học.
Anh nói: “Về bảo với Hoàng Phủ Hằng là tôi sẽ đến tìm đấy!”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói gì, chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Bọn họ ngồi thêm một lát rồi cũng đứng dậy xin ra về, còn lại đều là thế lực của nước Ngô Ca.
Sihanouk ngạc nhiên, không ngờ thế lực của Hắc Thiên Giáo lại mạnh như thế, có thể đuổi hết các thế lực lớn, khác đi, điều này khiến ông ấy thầm bái phục Ngô Bình.
“Giáo chủ Ngô, tôi có một yêu cầu thế này”, Sihanouk nói.
Ngô Bình mỉm cười hỏi: “Bệ hạ có gì căn dặn?”
Sihanouk: “Tôi muốn mời giáo chủ làm quốc sư của nước Ngô Ca”.
Quốc sư thường là vị trí thường dành cho nhân sĩ tu hành, vì đây là một chức vụ rất cao, lời mời của Sihanouk khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên.
Anh chưa kịp trả lời thì đã có một tốp vệ sĩ đi từ ngoài vào, họ vây quanh một người đàn ông mặc quân trang, trên áo người này đính đầy huân chương, đó chính là tướng quân Hồng Kim.
Hồng Kim cười nói: “Ngô Ca chưa từng có chức vụ quốc sư, bệ hạ có tuổi nên lú lẫn rồi”.
Nghe thấy thế, Sihanouk lập tức nhăn mặt, Hồng Kim nằm trong tay quân đội nhiều năm nên giờ có quyền hạn rất lớn, hoàn toàn không coi một quốc vương như ông ấy ra gì.
Hồng Kim có dáng người không cao, ông ta có một nửa dòng máu Viêm Long. Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu chính là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo à?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Hồng Kim cười lớn nói: “Tôi khinh nhất là mấy thứ thần thần quỷ quỷ của mấy người đó”.
“Hỗn láo!”, nhóm Mông Trạch nổi giận, phóng các thần niệm về phía Hồng Kim.
Song điều khiến họ ngạc nhiên là, thần niệm của họ không thể làm gì ông ta được.
Hồng Kim cười khẩy nói: “Không làm gì được bổn tướng quân đây đâu”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy sau lớp áo quân trang của Hồng Kim là một chiếc áo được gắn chi chít các bùa chú.
“Bảo bối đây rồi”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Hồng Kim vung tay lên, người phía sau ông ta lập tức giơ súng.
Ngô Bình híp mắt lại, anh phát hiện các khẩu súng này không bình thường, các viên đan đều được khắc bùa chú. Khéo đến Võ Thần cũng không chịu nổi đan này.
Anh nói: “Hồng tướng quân, ông có ý gì vậy?”
Hồng Kim cười lạnh: “Bệ hạ muốn dựa vào cậu để khống chế tôi, nhưng tiếc là ông ấy tính sai rồi, với tôi thì đám người tu hành như các cậu chỉ là cái đinh gỉ”.
Ngô Bình cau mày, Hồng Kim quá ngông nghênh, anh nói: “Hồng Kim, ông tưởng mặc một chiếc áo có bùa chú là có thể coi thường giới tu chân trong thiên hạ ư?”
Hồng Kim kinh ngạc: “Sao cậu biết tôi có pháp bào?”
Uỳnh!
Ngô Bình nhanh chóng áp sát Hồng Kim, anh không dùng bất kỳ thủ thuật gì, mà chỉ dựa vào sức mạnh bản thân để khoá lấy cổ tay ông ta.
Vệ sĩ của Hồng Kim cả kinh, lập tức chĩa súng vào Ngô Bình.
Cổ tay Hồng Kim đau nhói, ông ta tái mặt nói: “Nổ súng!”
Pằng pằng!
Ba phát súng nổ lên một lúc, lực của đạn rất mạnh, phá vỡ cả tiên canh hộ thể của Ngô Bình rồi xuyên vào vảy tiên.
Các vảy tiên rất cứng nên đan không xuyên vào da thịt Ngô Bình được.
Hồng Kim giật mình, đến loại đan này cũng không hạ Ngô Bình được.
Ngô Bình tăng lực tay, Hồng Kim kêu oai oái, gương gãy vụn, chân quỳ xuống đất.
Chương 860: Quốc sư
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi với ông không quen không biết, mà mới lần đầu gặp nhau, ông đã bất kính với tôi, đúng là hống hách!”
Ngô Bình xé quân phục của Hồng Kim ra rồi lột chiếc pháp báo xuống, nắm trong tay.
Không còn pháp bào nữa, Hồng Kim vừa sợ vừa kinh ngạc rồi nói: “Trả pháp bào cho tôi”.
Ngô Bình đẩy ông ta ngã sang một bên, sau đó giơ pháp bào lên để quan sát bùa chú ở trên đó.
Anh sáng mắt lên nói: “Kỳ diệu quá!”
Nhóm Mông Trạch vội vàng chạy tới xem, Mông Trạch hỏi: “Giáo chủ, đây là bảo bối gì vậy ạ?”
Ngô Bình: “Đây là Âm Dương Pháp Bào, vô cùng thần kỳ. Vào thời tiền sử, ai mà có chiếc pháp bào này thì còn được cả tu sĩ Thiên Tiên ngưỡng mộ”.
Nhóm Mông Trạch tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ chiếc pháp bào này lại quý giá như thế!
Ngô Bình nhìn Hồng Kim rồi hỏi: “Hồng Kim, ông lấy pháp bào này ở đâu?”
Hồng Kim nghiêm giọng nói: “Tôi sẽ không nói gì hết”.
Ngô Bình: “Tôi nói cho ông biết, tôi chỉ cần nói một câu thôi là ông chết cả chục lần luôn đấy”.
Hồng Kim cười lạnh: “Tôi sống cũng đủ rồi, muốn giết thì giết đi. Tôi ra trận bao năm, không biết đối mặt với sống chết bao lần, nếu tôi sợ chết thì đã chẳng được như ngày hôm nay”.
Ngô Bình thấy khó hiểu, có người không sợ chết thật ư? Vì thế, anh quan sát ông ta thêm một lát thì phát hiện trong người Hồng Kim có một tế bào ung thư. Nói đúng ra thì với mức độ khuếch rộng của tế bào ung thư này thì Hồng Kim phải chết lâu rồi mới phải, nhưng ông ta vẫn sống sờ sờ, trông khoẻ mạnh như không bệnh tật gì.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát thì biết lý do, anh nói: “Hồng Kim, ông được giải thoát rồi đấy”.
Hồng Kim ngẩn ra: “Cậu nói gì?”
Ngô Bình: “Ông bị ung thư đúng không?”
Hồng Kim tái mặt nói: “Thì sao?”
Ngô Bình: “Cơn đau khiến ông sống không bằng chết, ông sống rất khổ sở, vì thế không phải ông không sợ chết, mà là ông đang muốn chết, đúng chưa?”
Hồng Kim im lặng.
Ngô Bình nói tiếp: “Ông có biết tại sao mình bị ung thư mà vẫn chưa chết không?”
Hồng Kim hỏi: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Vì chiếc pháp bào này, bên trong nó có một trận pháp rất mạnh, dùng khoa học hiện đại để giải thích thì nó sẽ sinh ra một tia phóng xạ rất mạnh, tia xạ này khiến tế bào ung thư trong người ông lan rộng. Nhưng song song với đó, chiếc pháp bào này lại có chức năng bảo vệ vật chủ, vì thế tuy ông bị ung thư, nhưng không thể chết được”.
Hồng Kim lẩm bẩm: “Thì ra là thế, nhất định là thằng khốn đó cố tình hại mình”.
Ngô Bình: “Người đó là ai? Là người cho ông pháp bào này hả?”
Hồng Kim oán hận nói: “Nó là con nuôi của tôi, tên là Hồng Chấn. Ba năm trước, nó đã tặng tôi chiếc pháp bào này và nói là sẽ không có một sức mạnh nào tấn công tôi được. Tôi thử thì thấy đúng là vậy, đến các tu sĩ cảnh giới cao cũng không làm gì tôi ngược, trái lại còn bị tôi bắn chết. Tôi rất vui nên đã thưởng cho nó và còn chia cho nó quyền lực”.
Ngô Bình: “Không mặc chiếc áo này thì ông không sống nổi ba năm nữa đâu, về mà chuẩn bị hậu sự dần đi”.
Hồng Kim ngẩn ra, sau đó chợt cầm súng rồi chĩa vào Sihanouk. Nhưng ông ta vừa giơ súng lên đã bị Ngô Bình đoạt lấy.
Anh lạnh giọng nói: “Có tôi ở đây mà ông vẫn dám làm loạn à?”
Hồng Kim lạnh giọng nói: “Tôi sắp chết rồi nên phải giết Sihanouk, như thế thì người nhà của tôi mới được an toàn”.
Thật ra, Ngô Bình không muốn xen vào chuyện của nước Ngô Ca, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn Hồng Kim giết người được nên nói: “Có tôi ở đây thì ông không được giết ai hết. Biến đi, không là tôi giết ông ngay đấy!”
Hồng Kim trừng mắt nhìn Ngô Bình, sau đó dẫn đám thuộc hạ bỏ đi.
Ông ta đi rồi, Sihanouk mới cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn giáo chủ cứu mạng”.
Ngô Bình nói: “Bệ hạ đừng khách sáo, nhưng thứ cho tôi không thể nhận chức vụ quân sư cho nước ta được”.
Sihanouk cuống lên nói: “Giáo chủ Ngô, xin cậu hãy đồng ý. Cậu cũng thấy rồi đấy, Hồng Kim điên rồi, chắc chắn ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để giết tôi”.
Ngô Bình cau mày nói: “Ngô Ca là đất nước Phật giáo, bọn họ sẽ không để yên cho Hồng Kim giết bệ hạ đâu, bệ hạ đừng lo”.
Tăng vương Đạt Khắc bước lên nói: “Tiên sinh, Phật vương của Tiểu Tây Thiên đã ban lệnh là người tu hành không được xen vào việc tranh giành quyền lực của nhân gian”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao tu vi của hai vị tăng vương này lại thấp rồi.
Sihanouk nói: “Giáo chủ, xin cậu hãy cứu chúng tôi!”
Ngô Bình thoáng do dự, anh không muốn xen vào vụ đấu đá này, nhưng quốc vương của họ thật sự rất đáng thướng, anh có nên giúp không đây?
Đúng lúc này, có người hớt hải chạy vào đại điện, thông báo: “Bệ hạ, không hay rồi! Tướng quân Hồng Kim đã cho quân bao vây vương cung rồi ạ!”
Mông Trạch nổi giận: “Giáo chủ, Hồng Kim này điên thật rồi! Ông ta không coi chúng ta ra gì cả!”
Ngô Bình híp mắt lại nói: “Bệ hạ, tôi có thể đảm nhiệm chức quốc sư, nhưng với một điều kiện”.
Sihanouk vội nói: “Cậu cứ nói, nhất định tôi sẽ đồng ý”.
Ngô Bình: “Ngô Ca phải coi Hắc Thiên Giáo là quốc giáo!”
Sihanouk đắn đó nói: “Giáo chủ, tôi e là không được”.
Hơn chín mươi phần trăm người dân ở Ngô Ca là tín đồ Phật giáo, cho nên để Hắc Thiên Giáo làm quốc giáo ở đây là một việc rất khó.
Ngô Bình: “Bệ hạ làm được mà, người có thể kết hợp với hai vị tăng vương, sau đó sắc phong cho Hắc Thiên Giáo làm hộ pháp thiên thần của Phật giáo, như vậy thì các tín đồ Phật giáo cũng sẽ thờ phụng Hắc Thiên Giáo”.
Sihanouk sáng mắt lên nói: “Nếu vậy thì được”.
Ngô Bình: “Bệ hạ có thể tuyên bố Hắc Thiên Giáo là một nhánh của Phật giáo, hoặc là hoá thân phẫn nộ của Phật giáo, giáo phái này đến nhân gian để diệt trừ cái ác, cứu độ chúng sinh”.
Sihanouk nói: “Tôi hiểu rồi, xin quốc sư cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để viết một giáo lý thật hay rồi tuyên truyền cho người dân”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, tôi sẽ giải quyết Hồng Kim. Sau này, ông sẽ là quốc vương thật sự”.
Sihanouk cười lớn rồi liên tục nói cảm ơn.
Ngô Bình hạ lệnh, Mông Trạch dẫn các cao thủ tấn công ra ngoài. Gần hai tiếng sau, họ đã dẫn một người đi vào. Đó chính là Hồng Chấn, ban nãy người của hắn và Hồng Kim chém giết lẫn nhau, may có Mông Trạch cứu, không thì hắn đã chết rồi. Sau đó hai bên thoả thuận, Hắc Thiên Giáo sẽ giúp Hồng Chấn đánh bại Hồng Kim.
Hiện giờ, Hồng Chấn chính là thống soát cấp cao nhất của Ngô Ca.
Hồng Chấn đi tới gần Ngô Bình rồi quỳ xuống nói: “Hồng Chấn tham kiến giáo chủ!”
Mông Trạch nói: “Giáo chủ, tôi đã nạp hắn làm đệ tử của giáo phái”.
Ngô Bình gật đầu: “Đứng dậy đi!”
Sau đó, Sihanouk và Ngô Bình nói chuyện với Hồng Chấn, bàn cách để nhanh chóng lập Hắc Thiên Giáo làm quốc giáo.
Trương Tây Linh cũng lên tiếng: “Giáo chủ, nếu Hắc Thiên Giáo thành quốc giáo thì có khiến Tiểu Tây Thiên nổi giận không?”
Ngô Bình: “Chúng ta tự nguyện gia nhập Phật giáo, trở thành hộ pháp cho họ thì họ giận cái nỗi gì?”
Trương Tây Linh: “Nhưng mình vẫn cần phòng trước”.
Ngô Bình: “Ông lo vậy cũng có lý, để tôi tìm thời cơ thích hợp rồi đến đó một chuyến”.
Mông Trạch nói: “Nếu giáo chủ muốn đến Tiểu Tây Thiên thì để tôi đi cùng, tôi có lệnh bài ra vào đó”.
Ngô Bình: “Chuyện này để sau, giờ hai ông hãy ở lại Ngô Ca để lo nốt vụ quốc giáo. Tôi muốn trong vòng nửa năm, tất cả người dân ở Ngô Ca phải biết và thờ phụng Hắc Thiên Giáo”.
“Vâng!”
Bây giờ, Ngô Bình không cần lo việc này nữa, vì thế anh ở lại vương cung tu luyện, chờ khi trời sáng thì quay lại Á Mã.
Bình luận facebook