Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 906-910
Chương 906: Nhà họ Thân ở Côn Luân
Vu Thiên Chính trầm mặc chốc lát, nói: "Không thể phán đoán. Nhưng ít nhất cũng là Tiên Quân Bất Tử cảnh giới Động Tàng, thậm chí có thể là Bán Bộ Thiên Tiên".
Ngô Bình: "Đáng lý ra, nếu người đó là Tiên Quân hoặc là Bán Bộ Thiên Tiên thì hẳn là đã sớm đột phá Thiên Tiên rồi, vì sao còn chưa rời đi?"
Vu Thiên Chính: "Thuộc hạ cũng thấy rất lạ, thế gian này dù tốt cỡ nào cũng không thể so với Tiên Giới, người đó không có lý do gì không rời đi. Hay người đó vốn là Thiên Tiên?"
Bàn luận cái này cũng vô nghĩa, bất kể tu vi của đối phương như thế nào, anh cũng không thể chống lại.
"Cho nên Thánh nhân giam thần tướng ở nơi đó, không cho phép rời đi?"
Vu Thiên Chính nói: "Đúng vậy, Thánh nhân muốn phế bỏ vị trí của thần tướng, nhưng vị trí của thần tướng là do các nước xung quanh cùng bầu chọn, ngay cả Thánh nhân cũng không đủ tư cách để loại bỏ, vì vậy chỉ có thể giam cầm thần tướng ở một nơi".
Nói đến đây, Vu Thiên Chính nhìn Ngô Bình và nói: "Thủ trưởng, thần tướng phái thủ trưởng đến đây ắt hẳn là muốn giao Thanh Long Quân cho thủ trưởng".
Ngô Bình giật mình: "Ông đoán thế sao?"
Vu Thiên Chính: "Không phải đoán mò, đó là chuyện đương nhiên. Thần tướng không thể trở về trong thời gian ngắn, Thanh Long Quân cũng không thể thiếu chỉ huy dù chỉ một ngày. Thủ trưởng có sức mạnh phi thường, y thuật cao minh, lại còn thông thạo thuật luyện đan. Thủ trưởng sẽ là thần tướng của Thanh Long Quân, không còn ai phù hợp hơn! Thuộc hạ tin rằng thần tướng cử thủ trưởng đến đây là để kiểm tra thực lực của thủ trưởng".
Ngô Bình không có hứng thú với việc làm thần tướng, nói: "Ông nghĩ nhiều rồi, tôi không thể trở thành thần tướng. Đúng rồi, không phải có phó tướng sao? Người đó đâu rồi?"
Anh nhớ ra, từng có một vị phó tướng họ Chu đi mời Kim Huyền Bạch xuống núi.
Vu Thiên Chính nói: "Phó tướng Chu đã bị thuyên chuyển đến Bạch Hổ Quân".
Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, bèn nói: “Bây giờ tôi muốn biết ai là người thuộc phe quân sư".
Vu Thiên Chính hai tay lấy từ trong túi ra một danh sách, nói: "Thủ trưởng, tôi đã chuẩn bị rất lâu, tất cả đều được viết trên đó!"
Ngô Bình liếc nhìn danh sách và hỏi: "Ông Vu, ông nghĩ tại sao những người này lại đứng về phía quân sư?"
Vu Thiên Chính: "Nguyên nhân rất đơn giản, Thánh nhân rất mạnh".
Ngô Bình: "Thánh nhân hay Thục Sơn kiếm phái mạnh hơn?"
Vu Thiên Chính do dự một lúc rồi nói: "Thật khó để so sánh. Thục Sơn kiếm phái có lịch sử lâu đời, tu vi của Thánh nhân không thể lường được. Nhưng với tư cách là những người lính, Thục Sơn kiếm phái cũng giống như Thánh nhân, đó là một sự tồn tại mà chúng tôi không dám mạo phạm".
Ngô Bình: "Tôi là đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái, xem ra cần phải cho bọn họ biết".
Nói đến đây, ông ấy hiểu ý của Ngô Bình, nói: "Ý thủ trưởng là tiết lộ danh tính của thủ trưởng để chống lại sức ảnh hưởng của Thánh nhân".
Ngô Bình gật đầu: "Thánh nhân ở xa tận chân trời, chúng ta ở gần trước mắt, bọn họ hẳn là hiểu rõ ai đáng sợ hơn".
Vu Thiên Chính cười nói: "Thuộc hạ sẽ bảo người truyền tin tức đi!"
Vu Thiên Chính lui xuống, Ngô Bình liếc nhìn danh sách và cất nó đi. Anh không có địch ý với quân sư. Khi đối mặt với một sự tồn tại mạnh mẽ, đưa ra lựa chọn như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ cần anh đủ mạnh, cho dù là người Kim Huyền Bạch hay là người của quân sư cũng đều sẽ trở thành người của anh.
Thân Lục Giáp đi vào, pha một chén trà cho Ngô Bình, nịnh nọt hỏi: "Thủ trưởng, tôi nghe người bên ngoài nói thủ trưởng là đệ tử Thục Sơn?"
Ngô Bình "ừm" một tiếng: "Đệ tử ưu tú".
Thân Lục Giáp giơ ngón tay cái lên: "Thủ trưởng thật là lợi hại, trở thành đệ tử của Thục Sơn kiếm phái khó khăn lắm".
Ngô Bình không có ác ý với Thân Lục Giáp, bây giờ gã vẫn chưa gây chuyện, vì vậy anh nói chuyện phiếm với gã: "Đương nhiên, chỉ những người đứng đầu danh sách Nhân Tiên mới có cơ hội".
Thân Lục Giáp rất phối hợp: "Thủ trưởng có phải là người đầu tiên trong danh sách Nhân Tiên không?"
Ngô Bình: "Những người đó quá yếu, để tôi đứng đầu thật nhàm chán".
Thân Lục Giáp cảm thán: "Thủ trưởng đúng là quá xuất chúng! Khó trách có thể trở thành đệ tử ưu tú! Ngày đó tôi nhìn thấy thủ trưởng chém yêu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Tôi đoán rằng thủ trưởng ít nhất cũng phải là thiên sư Nhân Tiên cảnh giới thứ tư. Cho dù là cả Địa Tiên Giới cũng chẳng có mấy Nhân Tiên cảnh giới thiên sư!"
Ngô Bình nói: "Thân Lục Giáp, nói về anh đi. Nghe nói phía sau anh có một gia tộc bất tử? Có cả động thiên?"
Thân Lục Giáp khẽ thở dài: "Nói thật với thủ trưởng, nhà họ Thân của tôi đúng là một gia tộc có truyền thừa xa xưa, xét về thực lực có lẽ không yếu hơn Thục Sơn kiếm phái. Tuy nhiên, con cháu của họ Thân lại rất nhiều, tôi chỉ là một nhánh phụ, không lấy được nhiều tài nguyên".
Ngô Bình không ngờ Thân Lục Giáp lại có thân phận như vậy, liền hỏi: "Nhà họ Thân các người sống ở đâu?"
Thân Lục Giáp: "Nhà họ Thân sống trong một động thiên ở Côn Luân. Trong hang động, ngoại trừ nhà họ Thân thì đều là nô lệ và người hầu của nhà họ Thân chúng tôi. Ở đó, nhà họ Thân giống như một vị hoàng đế".
Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ ở Côn Luân lại tồn tại một nơi như vậy.
Anh hỏi: "Nhà họ Thân các người không đi ra ngoài sao?"
Thân Lục Giáp: "Hang động đủ lớn và có vô số bảo vật, để tránh bị xâm nhập, nhà họ Thân luôn đóng cửa với thế giới bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng cử người kiểm tra bên ngoài một lần, xem có những thay đổi lớn ở thế giới bên ngoài không".
Nói tới đây, gã thở dài: "Thật ra tôi cũng không muốn ra ngoài. Tuy tôi là con thứ, nhưng sống trong đó cũng giống như hoàng tộc, có thể làm mưa làm gió. Nhưng sau khi bố tôi qua đời, anh trai tôi muốn giết tôi. Tôi bị ép buộc đến mức không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm cớ để trốn thoát".
Ngô Bình biết rằng những gì Thân Lục Giáp nói là nửa thật nửa giả, nhưng anh không quan tâm và nói: "Hãy theo tôi và làm việc chăm chỉ, và một ngày nào đó, anh sẽ có triển vọng hơn cả anh trai mình".
Hai mắt Thân Lục Giáp sáng lên, nói: "Tôi biết thủ trưởng là người xuất chúng mà, thủ trưởng đã tiến vào cảnh giới Võ Quân sao?"
Ngô Bình có chút kinh ngạc, thầm nghĩ đúng là tinh mắt, liền hỏi: "Làm sao anh nhìn ra?"
Thân Lục Giáp nói: "Thủ trưởng không phải là Địa Tiên, nhưng lại có thực lực có thể sánh với Tiên Quân, còn giết tà ma mở đường, tất nhiên sẽ là Võ Quân".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Khi đó tôi không phải Võ Quân".
Toàn thân Thân Lục Giáp chấn động, thiên sư mà có thể diệt yêu dẫn đường, thủ trưởng này thật mạnh!
Trò chuyện một hồi, Ngô Bình nói: "Ra ngoài đi dạo với tôi".
Ngô Bình đi dọc theo rìa đảo Thanh Long, cạnh biển có một bãi biển, chất lượng cát rất tốt. Anh có thể cảm thấy rằng hòn đảo đang di chuyển nhanh chóng trong đại dương và toàn bộ đảo Thanh Long dường như đang sống.
Lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống. Đây là một người phụ nữ mặc một bộ chiến giáp màu bạc, thân hình cao lớn, trước sau lồi lõm, tay cầm một đôi thương màu hồng.
Cô ấy đáp xuống cách đó không xa, nhìn thấy cô ấy, sắc mặt Thân Lục Giáp liền biến đổi, vội vàng nói: "Thủ trưởng, đi thôi!"
Ngô Bình đứng yên, cau mày nói: "Sao anh lại bỏ chạy? Cô ấy là ai?"
Vẻ mặt Thân Lục Giáp lo lắng, gã nói: "Thủ trưởng, cô ấy là thần tướng của Võ Huyền Quân, Kỷ Nhược Phi".
Ngô Bình: "Cô ấy đến Thanh Long Quân của tôi để làm gì?"
“Đòi nợ!”, Thân Lục Giáp nói.
Sau khi Thân Lục Giáp nói xong, người phụ nữ đột nhiên nhìn sang, thân hình của cô ấy lóe lên một cái, cô ấy đã ở trước mặt Ngô Bình.
Cô ấy nhìn Ngô Bình và nói: "Anh là ai?"
Chương 907: Nữ thần tướng
Ngô Bình: "Thật buồn cười, cô đến Thanh Long Quân mà hỏi tôi là ai, thế cô là ai?"
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: "Anh cũng to gan thật!"
Thanh giáo trong tay cô ấy nhắm vào vai Ngô Bình, Ngô Bình di chuyển sang một bên vài bước để tránh.
Đánh hụt một phát, người phụ nữ "chậc" một tiếng: "Có chút bản lĩnh. Tâm trạng bổn thần tướng không tốt, cho nên phải trút giận lên đầu anh!"
Cô ấy di chuyển, hai ngọn giáo của cô biến thành hai luồng ánh sáng bạc, lao về phía Ngô Bình.
Khi đối phương ra tay, Ngô Bình ngay lập tức rút kiếm Hắc Long và chiến đấu. Anh đã có "pháp" của riêng mình, mỗi chiêu đều vô cùng lợi hại, kiếm và giáo va chạm, mỗi đòn đều phát ra tiếng vang lớn như long trời lở đất.
Sau mười chiêu, Kỷ Nhược Phi nói: "Cũng ra gì đấy, nhưng vẫn chưa đủ!"
Ngay lập tức, tốc độ chuyển động của cô ấy tăng gấp đôi, ba nghìn bóng giáo cùng đánh tới. Chiêu tất sát của cô ấy là thứ mà những Tiên Quân bình thường không thể xử lý được.
Tốc độ chuyển động của Ngô Bình cũng ngay lập tức tăng gấp đôi, và hàng ngàn bóng kiếm xuất hiện trong không khí, theo sau đó là tiếng kiếm và giáo va chạm dày đặc.
Hai người đồng thời lui về phía sau, Ngô Bội cảm thấy cánh tay phải tê dại, cô gái này thật lợi hại!
Kỷ Nhược Phi nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: "Anh là Nhân Tiên, làm sao có thể địch lại bổn thần tướng chứ?"
Thân Lục Giáp sợ tới mức trốn ở phía xa, hét lên: "Thủ trưởng của tôi là Võ Quân, sức mạnh của anh ấy không kém hơn cô đâu".
Nghe tin Ngô Bình là Võ Quân, Kỷ Nhược Phi thầm giật mình, cô ấy nhìn Ngô Bình lại một lần, nói: "Tôi là thần tướng Huyền Vũ, Kỷ Nhược Phi, anh là ai?"
Ngô Bình: "Tả thần tướng của Thanh Long Quân, Ngô Bình".
Kỷ Nhược Phi: "Thì ra là Tả thần tướng mới, vừa hay".
Cô ấy cất thanh giáo bạc đi, lập tức tóm lấy tay Ngô Bình như sợ anh chạy thoát: “Trả tiền đi!
Ngô Bình bị bắt lấy cổ tay đòi nợ liền nhíu mày: "Tôi nợ cô cái gì? Nợ tiền sao?"
Kỷ Nhược Phi cười khẩy: "Anh không nợ tôi mà là Thanh Long Quân nợ tôi!"
Ngô Bình không biết tình hình nên nhìn Thân Lục Giáp.
Thân Lục Giáp chạy đến và nói: "Báo cáo thủ trưởng, lúc trước đã có một số lượng lớn yêu ma xâm lược, nhưng quân sư không điều binh. Thần tướng không còn cách nào khác ngoài việc hứa hẹn rất nhiều tiền và yêu cầu quân đội Huyền Vũ chi viện".
Kỷ Nhược Phi: "Tôi đã dẫn binh giúp các người diệt yêu ma. Kim Huyền Bạch đã hứa với tôi một ngàn bảo vật. Nhưng ông ta đột nhiên rời khỏi Thanh Long quân. Thanh Long Quân các người nhất định phải trả món nợ này!"
Ngô Bình hất tay cô ấy ra và nói: "Thần tướng Kim nợ tiền cô thì cô đi mà tìm thần tướng Kim".
Kỷ Nhược Phi tức giận: "Anh nói cái gì? Muốn quỵt nợ à?"
Ngô Bình cười lạnh: "Quỵt nợ? Tôi không biết cô, vì sao phải trả tiền cho cô? Cô nói nợ cô một ngàn pháp bảo, cô có chứng cớ sao?"
Kỷ Nhược Phi vô cùng tức giận, cười lạnh liên tục: "Không thừa nhận? Được! Tôi lập tức mang người tới, giải tán đảo Thanh Long của anh, sau đó tôi sẽ đích thân canh giữ nơi này, chờ quân nhu của các người tới, tôi sẽ mang chúng đi ngay lập tức!"
Ngô Bình thầm nghĩ người phụ nữ này thật quyết đoán, cô ấy thực sự muốn chặn cửa!
Anh suy nghĩ một chút, liền cười nói: "Kỷ tướng quân, vừa rồi tôi nói thế là vì tức giận, nợ tất nhiên phải trả. Nhưng cô cũng biết đấy, tình hình của Thanh Long Quân của chúng tôi rất đặc thù, giờ làm sao có để trả lại cho cô? Hay như thế này nhé, cô trở về trước đi, tầm chục năm sau để thần tướng mới trả tiền".
"Vớ vẩn!", Kỷ Nhược Phi muốn đâm chết Ngô Bình: "Tôi không thể chờ đợi dù chỉ nửa năm. Bây giờ Huyền Vũ Quân của chúng tôi đang phải đối mặt với sự xâm lược dày đặc của yêu ma và chịu tổn thất nặng nề. Bây giờ chúng tôi cần khẩn cấp một nghìn pháp bảo!”
Ngô Bình sửng sốt và hỏi: "Yêu ma đang xâm lược dữ dội? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Kỷ Nhược Phi: "Trong nửa tháng qua, hầu như cứ ba ngày sẽ có yêu ma xâm chiếm, chị em của tôi thương vong không ít, tôi cần dùng số tiền này mời người khác giúp chúng tôi đối phó yêu ma".
Ngô Bình biết yêu ma xâm lược không phải chuyện đùa, bèn hỏi lại: "Huyền Vũ Quân của cô ở đâu?"
Kỷ Nhược Phi: "Một hòn đảo ở Bắc Băng Dương được gọi là đảo Huyền Vũ".
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Kỷ tướng quân, lần trước cô dẫn người tới Thanh Long đảo chúng tôi giúp đỡ, Thanh Long Quân cũng không quên ân tình này, thế này nhé, tôi sẽ dẫn một nhóm cao thủ tới trợ giúp cô chiến đấu, chống lại yêu ma, được không?"
Kỷ Nhược Phi hơi kinh ngạc: "Hỗ trợ chúng tôi? Anh là tả thần tướng, có thể ra lệnh cho họ sao?"
Ngô Bình: "Tất nhiên, tôi có tiếng nói tuyệt đối trong Thanh Long Quân!"
Kỷ Nhược Phi gật đầu: "Được! Nếu anh mang người đến giúp chúng tôi trong ba ngày, tôi không đòi của nữa".
Ngô Bình: "Được, mời thần tướng đến doanh trại nói chuyện!"
Khi đến doanh trại, Ngô Bình triệu tập bốn vị thống lĩnh để thảo luận, khi họ nhìn thấy Kỷ Nhược Phi, họ đều cúi đầu. Kỷ Nhược Phi đã nhiều lần đến đòi nợ, cô ấy đã "ghé thăm" cả bốn sư đoàn, thậm chí còn cướp đi rất nhiều đồ quân nhu.
Dù sao Thanh Long Quân cũng nợ Huyền Vũ Quân, bọn họ biết mình đuối lý nên không dám hó hé, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Ngô Bình: "Bốn vị thống lĩnh, Huyền Vũ Quân đang phải đối mặt với một cuộc xâm lược quy mô lớn và tần suất cao của yêu ma. Trách nhiệm của chúng ta là chống lại yêu ma, vì vậy tôi quyết định mang theo một nhóm người để hỗ trợ, mọi người nghĩ sao?"
Dương Thiên Hóa: "Thủ trưởng, trợ giúp là cần thiết. Nhưng đảo Thanh Long chúng ta bất cứ lúc nào cũng có yêu ma xâm lấn, nếu không đủ quân số, chúng ta có thể sẽ bị yêu ma thôn tính!"
Ngô Bình: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, nếu như đảo Thanh Long có yêu ma xuất hiện, chúng ta sẽ trở về ngay".
Chu Thiên Cương: "Thủ trưởng, chuyến này sẽ có những trận chiến khốc liệt, binh lính sẽ khó tránh khỏi thương vong. Việc này..."
Ngô Bình: "Có tôi ở đây, sẽ không có binh lính nào phải chết!"
Nghe thấy lời cam đoan của Ngô Bình, mọi người không nói được lời nào, lập tức đồng ý hỗ trợ trấn thủ Huyền Vũ Quân.
Thế là Ngô Bình chọn ra mười nghìn binh tinh nhuệ, dẫn theo Chu Thiên Cương và Vu Thiên Chính theo Kỷ Nhược Phi đến đảo Huyền Vũ.
Trước khi xuất phát, Thân Lục Giáp mặc chiến giáp lên cho Ngô Bình, nói: "Thủ trưởng, đưa tôi đi theo được không?"
Ngô Bình nhìn gã bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: "Sao anh tự nhiên tích cực vậy?"
Thân Lục Giáp bật cười: "Thủ trưởng, Huyền Vũ Quân là đội quân tóc tài, có rất nhiều gái xinh, tôi muốn đi để gia tăng tình cảm với họ".
Ngô Bình rất bất ngờ: "Là nữ hết sao?"
Thân Lục Giáp: "Đúng vậy. Huyền Vũ Quân chủ yếu là do mấy đệ tử nữ của các môn phái tạo nên, ví dụ Ngọc Nữ Môn, Tố Nữ Môn, Thanh Liên Điện, thậm chí còn có nữ tu của Tây giáo".
Ngô Bình nói: "Anh ở lại đảo Thanh Long cho tôi!"
Thân Lục Giáp nhăn hết mặt: "Thủ trưởng, đem theo tôi đi mà!"
Ngô Bình không quan tâm đến hắn, lệnh cho mọi người khởi hành.
Kỷ Nhược Phi phất tay, dưới chân mọi người liền xuất hiện đám mây, sau đó hàng chục nghìn người bay lên không, bay tới đảo Huyền Vũ với tốc độ cực nhanh.
Ngô Bình đứng cách Kỷ Nhược Phi không xa, anh nói: "Kỷ thần tướng, lần này số lượng yêu ma xâm nhập là bao nhiêu?"
Kỷ Nhược Phi: "Ít là 30 nghìn, nhiều là 100 nghìn".
Ngô Bình: "Đảo Thanh Long cũng vừa mới xảy ra một vụ yêu ma xâm nhập, xem ra hiện nay các nơi đều không yên ổn".
Kỷ Nhược Phi: "Đúng vậy, thế nên bây giờ chỉ có Thanh Long Quân các người chịu chi viện Huyền Vũ Quân chúng tôi".
Chẳng mấy chốc mọi người đã bay tới trên một biển băng và đáo xuống một hòn đảo được băng phủ kín.
Lúc ở trên không trung Ngô Bình đã nghe thấy tiếng nói ríu rít, trong quân doanh còn truyền đến giọng ca của các cô gái, vô cùng mềm mại êm tai.
Chương 908: Giảo Hồn Tiễn
Tuy nhiên, Kỷ Nhược Phi đã mời mọi người đến một khu vực trại rộng rãi và không có người ở, cách xa doanh trại của phụ nữ.
Kỷ Nhược Phi: "Các người dựng trại ở đây".
Ngô Bình liếc nhìn trại và thấy mọi thứ đã được sắp đặt, vì vậy anh gật đầu đồng ý.
Kỷ Nhược Phi trở lại doanh trại nữ trước, nói là đi thu xếp.
Cô ấy vừa đi, Chu Thiên Cương liền nói: "Thủ trưởng, cô ấy bỏ chúng ta ở đây là có ý gì?"
Các binh sĩ cũng rất khó chịu, niềm vui lớn nhất trong chuyến đi của họ là được xem các nữ quân nhân ở đây có xinh không. Bây giờ thì tốt rồi, không thể nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ!
Ngô Bình: "Chúng ta tới giúp đỡ, không phải để ngắm gái!"
Tiếp theo, anh ra lệnh cho tất cả binh lính chấn chỉnh lại. Ngay sau khi ổn định ở đây, Kỷ Nhược Phi xuất hiện nói với Ngô Bình: "Tôi rất biết ơn vì anh sẵn sàng giúp đỡ Huyền Vũ Quân của chúng tôi. Tôi đã thảo luận với vài thống lĩnh và quyết định cho các anh một số lợi ích".
Ngô Bình sửng sốt: "Lợi ích gì?"
Kỷ Nhược Phi: "Một số nữ quân nhân trong quân đội của chúng tôi không còn quá trẻ và họ cũng chưa có bạn trai. Tối nay, tôi sẽ mang ba nghìn nữ quân nhân đến, hai bên chúng ta sẽ có một cuộc xem mắt".
Ngô Bình nghe vậy mừng rỡ: "Chỉ có ba nghìn người? Tôi có mười nghìn binh ở đây".
Kỷ Nhược Phi: "Một số người trong số họ chắc chắn đã kết hôn hoặc có bạn gái, vì vậy ba nghìn nữ binh cũng không phải là quá ít".
Ngô Bình gật đầu: "Được, mấy giờ bắt đầu, tôi lập tức sắp xếp".
Kỷ Nhược Phi: "Một giờ sau. Khi thời gian đến, hãy để binh lính của anh đứng lên và để binh lính của tôi chọn trước".
Ngô Bình rất tức giận: "Tại sao phải để lính của cô chọn lính của tôi?"
Kỷ Nhược Phi cười khẩy: "Không muốn? Vậy thì hủy bỏ".
Ngô Bình vội vàng cười nói: "Vậy liền để các nữ binh chọn tùy ý, chúng tôi không phản đối".
Kỷ Nhược Phi: "Chuẩn bị đi, một giờ nữa tôi sẽ đưa người đến đây".
Ngô Bình bèn hạ lệnh sai Chu Thiên Cương cử người đi dò xét, cuối cùng biết được trong quân có hơn 4800 người không có vợ hoặc bạn gái.
Ngô Bình đã yêu cầu 4800 người này tham gia vào cuộc xem mắt, và những người lính còn lại chỉ có thể nhìn.
Tuy nhiên, một giờ còn chưa trôi qua, một vết nứt lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trong không trung và một luồng khí kỳ lạ rò rỉ ra ngoài.
Anh lập tức bay lên không trung, Kỷ Nhược Phi cũng đến cùng lúc, hai người đứng cạnh nhau. Sắc mặt Kỷ Nhược Phi nghiêm nghị: "Số lượng yêu ma xâm lấn lần này có thể vượt quá 200 nghìn. Mà chúng ta chỉ có 40 nghìn người!"
Ngô Bình cũng thấy vết nứt lớn gấp đôi vết nứt trên đảo Thanh Long, anh nói: "Lát nữa ra tay, hãy giết thủ lĩnh yêu ma trước!"
Kỷ Nhược Phi thở dài: "Rất khó. Đây là một đội quân gồm 200 nghìn yêu ma, sức mạnh của thủ lĩnh ít nhất là cảnh giới Thần Tàng hoặc Bất Tử. Anh và tôi không đấu lại đâu".
Ngô Bình nói: "Tôi có biện pháp giết nó! Đi theo tôi".
Khi cả hai đến doanh trại, Ngô Bình lấy ra một bức Luyện Khí Đồ. Hồi trước anh tìm thấy bốn bức Luyện Khí Đồ trong tầng hầm của nhà họ Hướng, bức trên tay anh vẽ một chiếc kéo vàng cực lớn được gọi là Giảo Hồn Tiễn. Bức vẽ này tỏa ra một khí thế chết chóc đáng sợ.
Đối với thứ này, anh đã tìm thấy một số vật liệu trước đó, sau đó tìm thấy phần còn lại của vật liệu trong chợ đen Jawa. Hiện tại, chỉ cần anh đem tất cả vật liệu đều bỏ vào trong Luyện Khí Đồ là có thể tự động luyện ra Giảo Hồn Tiễn!
Nhìn thấy Ngô Bình lấy ra những thứ này, Kỷ Nhược Phi ngạc nhiên hỏi: "Đây có phải là Luyện Khí Đồ trong truyền thuyết không?"
Ngô Bình cười nói: "Đúng vậy, là Luyện Khí Đồ, tôi sẽ luyện chế ra Giảo Hồn Tiễn".
Kỷ Nhược Phi nhìn kỹ, nói: "Thật là một luồng sát khí mạnh mẽ! Đây chắc phải là một pháp khí cấp Thiên Tiên, anh có thể điều khiển nó không?"
Ngô Bình: "Khi sử dụng Luyện Khí Đồ, tôi sẽ đặt một tia thần thức vào đó, để một khi hoàn thành tiên khí, tôi sẽ được công nhận là chủ nhân".
Nói xong, anh ném tất cả vật liệu vào trong Luyện Khí Đồ, đồng thời cho vào một tia thần niệm. Trong giây tiếp theo, Luyện Khí Đồ phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ, sau đó anh cảm thấy rằng thần niệm của mình đã cạn kiệt ngay lập tức. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đưa thần niệm vào bức tranh.
Ánh kim càng ngày càng nồng đậm, anh cho vào càng lúc càng nhiều thần niệm. May mắn thay anh có nội công thâm hậu, vì vậy anh cũng không gặp khó khăn.
Mười phút sau, Luyện Khí Đồ đột nhiên bay lên không trung và bốc cháy, trong ngọn lửa màu tím, một luồng sáng vàng bay ra, nó tràn ngập sát khí khiến người trên toàn đảo kinh hãi, ngẩng đầu nhìn trời.
Họ nhìn thấy một chiếc kéo vàng bay trên không trung, nó quay lại rồi bay về phía Ngô Bình ngay lập tức, lơ lửng trước mặt anh.
Có một mối liên hệ kỳ diệu giữa Ngô Bình và Giảo Hồn Tiễn, anh chỉ dùng một suy nghĩ, Giảo Hồn Tiễn đã quay theo một vòng tròn, mũi nhọn hướng về phía trước.
"Đi!", anh vung tay lên, Giảo Hồn Tiễn hóa thành một luồng ánh kim, thoáng cái đã biến mất không thấy.
Giảo Hồn Tiễn bay càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của Ngô Bình, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của nó.
Nửa phút sau, anh nhẹ giọng nói: "Trở về!"
Không lâu sau, một luồng ánh sáng vàng dịch chuyển đến chỗ anh, đó là Giảo Hồn Tiễn.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: "Giảo Hồn Tiễn hoàn toàn dựa vào năng lượng của chính nó để phát huy sức mạnh. Những linh hồn bị nó bóp nghẹt sẽ bị nó nuốt chửng và trở thành thức ăn của nó. Cho nên tôi gần như không cần tiêu hao thể lực để điều khiển nó".
Kỷ Nhược Phi vội vàng hỏi: "Nó mạnh đến mức nào?"
Ngô Bình nói: "Nó có thể dễ dàng giết chết tôi. Dù cho là Tiên Quân Bất Tử thì cũng không thể chống lại lưỡi kéo đoạt mệnh của nó!"
Kỷ Nhược Phi mừng rỡ: "Tốt quá! Lát nữa nhất định phải giết thủ lĩnh trước!"
Ngô Bình cười lạnh: "Tiên khí này vừa được hình thành, nó sẽ tàn sát đám yêu ma này!"
Lúc này áp lực tuôn ra từ trong khe hở càng lúc càng tăng. Kỷ Nhược Phi bày binh bố trận, Ngô Bình cũng bảo tướng sĩ xếp thành trận địa, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mười phút sau, đột nhiên tiếng sấm chớp rền vàng, sau đó một quái vật tám tay tám mắt xông ra. Người nó giống như nhện, tay cầm tám loại binh khí xông ra đầy khí thế.
Kỷ Nhược Phi hô to: "Đây chính là quân tiên phong, giết nó!"
Ngô Bình vọt lên không, người kiếm hợp nhất, thoáng cái đã đánh tới chỗ quái vật. Sau khi trở thành Võ Quân, thực lực của anh tăng vọt, sức mạnh và sức chiến đấu tăng gấp nhiều lần!
"Soạt!"
Ánh đen lóe lên, con quái vật còn không nhìn rõ Ngô Bình ra tay thế nào thì đầu đã bị chặt xuống, sau đó tám cái tay cũng bị chặt.
Nó kêu lên thảm thiết, chết hẳn.
Sau đó lại có bốn yêu ma xông ra, chúng là thân binh của yêu ma mở đường. Ngô Bình vung ánh kiếm tựa rồng thần, bốn tên yêu ma đều bị anh chém chết.
Các nữ binh ở phía dưới đều chứng kiến rõ sự anh dũng của Ngô Bình, họ sững sờ.
"Mạnh quá!", có người lẩm bẩm.
"Quá đẹp trai! Sức mạnh, thời cơ, kỹ thuật của anh ấy đều đạt đến đỉnh cao võ học, không, là cảnh giới còn trên cả đỉnh cao!". Một thống lĩnh nữ mặc áp giáp xanh nói mà hai mắt tỏa sáng, liên tục tán thưởng.
Ngay cả Kỷ Nhược Phi cũng kinh ngạc, trước đó cô ấy đánh nhau với Ngô Bình, hiển nhiên anh không dùng hết toàn lực, giờ mới thấy anh mạnh cỡ nào!
Chương 909: Huyết chiến với yêu ma
Sau khi giết tiếp bốn mươi yêu quái, một đội quân yêu quái lại tràn ra, lúc đầu chỉ có vài trăm con, về sau lên tới hàng vạn con.
"Giết!"
Kỷ Nhược Phi dẫn quân xông lên ngay lập tức, Vu Thiên Chính và Chu Thiên Cương cũng dẫn quân tham gia chiến đấu.
Ngô Bình thì lại bay lên một nơi cao và thả Giảo Hồn Tiễn ra để lấy mạng của những con quỷ này. Một khi phát hiện có người gặp nạn, anh liền điều động Giảo Hồn Tiễn đến giải cứu.
Một luồng sáng vàng bao trùm trong không trung, những con quỷ bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, chúng bị chặt đầu chỉ bằng một cái sượt nhẹ. Chỉ trong vài giây, hàng chục yêu ma đã bị giết!
Anh có thể cảm nhận được phản hồi của Giảo Hồn Tiễn, mỗi khi anh bóp cổ một yêu ma, sức mạnh linh hồn của yêu ma sẽ bị nó hấp thu, sau khi giết liên tiếp mấy chục yêu ma, uy lực của nó đã tăng lên đáng kể!
"Vù!"
Giảo Hồn Tiễn đi tới đi lui để "thu hoạch" quỷ với tốc độ gấp hàng chục lần tốc độ âm thanh. Nhưng càng ngày càng nhiều yêu ma xuất hiện, rất nhanh đã vượt qua 100 nghìn con!
Lúc này một con vượn cực lớn lao ra, trên đầu có bốn con mắt, chiều cao hơn mười mét, toàn thân màu xanh đen, trên người bao phủ phù văn kỳ dị.
Nó gầm lên, lao về phía Ngô Bình. Nó quá nhanh, nó gần như ở trước mặt anh ngay lập tức.
"Trói buộc!"
Ngô Bình hét lên, dây thừng Tử Kim trói nó lại và cố định nó giữa không trung. Nhưng một giây sau, con vượn rung tay lên, dây thừng Tử Kim đứt lìa, bay xa mấy dặm!
Ngô Bình thầm kêu lên thật đáng tiếc, Giảo Hồn Tiễn cũng bay đến, trong khoảnh khắc dây thừng Tử Kim bay ra, nó đã chạm đến cổ con vượn.
"Vù!"
Một tia sáng vàng lóe lên, máu chảy ra từ cổ con vượn và nó bị mất một mảng da lớn ở cổ.
Ngô Bình giật mình, một đòn này không giết được nó! Anh lập tức phát động pháp thuật của pháp bào Âm Dương, Hỏa Kiển Kim Ti. Anh chỉ một ngón tay, vô số tơ vàng hiện ra, nhanh chóng quấn lấy chủ tướng yêu ma này.
Sợi dây vàng cực mỏng, chủ tướng đẩy mạnh khiến da thịt bị rạch ra, nó gầm lên đau đớn. Nhiều dây vàng quấn xung quanh, từng vòng từng vòng một.
Cùng lúc đó, Giảo Hồn Tiễn lại lao tới, mục tiêu vẫn là cái cổ bị thương của nó.
"Rắc rắc!"
Giảo Hồn Tiễn vặn về phía trước, lại cắt ra một mảnh máu thịt, có thể nhìn thấy xương!
Con chủ tướng gầm lên một tiếng, không để ý đến đau đớn mà lập tức kéo căng dây vàng, dây vàng cắt thẳng vào xương của nó.
"Grào!"
Nó rống to một tiếng, một tia sấm sét giáng xuống tạo thành một cái lồng khổng lồ, nhốt nó lại. Đồng thời, anh phối hợp với Giảo Hồn Tiễn, một trước một sau giết chết con yêu ma này!
Con yêu ma chiến đấu điên cuồng chống lại lồng sấm sét, nó thậm chí không thể nhìn thấy Giảo Hồn Tiễn đang tấn công nó từ hướng nào.
"Rắc rắc!"
Với nhát cắt này, xương cổ của chủ tướng bị gãy, nó phát ra một tiếng hét đau đớn.
Cùng lúc đó Ngô Bình cũng đến, thanh kiếm Hắc Long bất bại không thể phá hủy đã chém vào vết thương của nó.
"Vù!"
Một tia sáng đen lóe lên, một cái đầu vượn khổng lồ bay xuống. Sau đó, Giảo Hồn Tiễn chém liên tục, chia cơ thể con vượn thành vô số mảnh.
Hấp thụ hồn lực của chủ tướng, Giảo Hồn Tiễn trở nên mạnh mẽ hơn, ánh sáng vàng đậm đặc sát khí. Nó hóa thành ánh sáng vàng, giết chóc bừa bãi giữa đám yêu ma.
Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh vừa điều khiển Giảo Hồn Tiễn vừa giải cứu những người lính đang gặp nguy hiểm.
Những yêu ma này không có tiên phong mở đường, chủ tướng lại chết, hơn nữa Giảo Hồn Tiễn quá tàn nhẫn, nhân số nhanh chóng bị giảm xuống ngay lập tức. Vì vậy sau mười phút, lũ yêu ma bắt đầu rút lui.
Không bao lâu sau, các vết nứt biến mất, để lại hàng vạn xác chết yêu ma dưới lòng đất!
Hai đội quân toàn thắng, Kỷ Nhược Phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Cô ấy rũ bỏ vết máu trên đầu giáo, khẽ mỉm cười với Ngô Bình, nói: "Anh Ngô, vất vả rồi!"
Thời điểm này, cô ấy đã coi Ngô Bình là người của mình, vì vậy cô ấy gọi anh là anh Ngô.
Ngô Bình: "Kỷ tướng quân, cô không cần khách sáo".
Trong trận chiến này, hai bên có mấy nghìn người bị thương, chỉ có một số ít bị thương nặng, không có người chết, có thể nói là thương vong nhẹ nhất so với các trận chiến trước đó.
Kỷ Nhược Phi lễ phép nói vài câu rồi đi thu xếp cho những người bị thương. Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, bắt đầu điều trị vết thương cho binh lính của mình.
Phần lớn đều bị thương nhẹ, uống một chút thuốc sẽ không sao, có một số bị thương nặng cần anh tận tình cứu chữa.
Sau khi chữa trị vết thương cho Thanh Long Quân, anh đến doanh trại của Kỷ Nhược Phi để xem có cần giúp đỡ không.
Đàn ông không bao giờ được phép vào doanh trại của Huyền Vũ Quân, kể cả Kim Huyền Bạch hồi đó cũng không được. Nhưng lúc này, các nữ binh nhìn thấy Ngô Bình đều lộ ra vẻ dịu dàng, thậm chí ngưỡng mộ.
Bọn họ đều biết, nếu như hôm nay không có Ngô Bình đi đầu, giết quân tiên phong trước, lại giết chủ tướng, sau đó xem xét đại cục, không ngừng cứu chữa những người gặp nguy hiểm, bọn họ hôm nay chắc chắn đã phải chịu thương vong nặng nề, ít nhất cũng tổn thất hàng ngàn chị em!
“Thủ trưởng Ngô, anh vất vả rồi". Một nữ quân nhân xinh đẹp bị thương ở cánh tay được Ngô Bình chạy tới. Cô ấy đưa cho Ngô Bình một chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc bội: "Thủ trưởng, đây là tấm lòng của tôi, xin hãy nhận lấy".
Ngô Bình vội vàng xua tay: "Tôi không thể nhận đồ của các cô được".
Nữ quân nhân này có mắt hạnh má đào, ánh mắt sóng sánh như nước mùa thu, thấy anh cự tuyệt liền chực khóc: “Thủ trưởng, anh coi thường tôi chỉ là binh lính cho nên mới không chịu nhận, phải không?”
Ngô Bình nhất thời không nói nên lời, anh biết nếu không nhận thì nữ quân nhân sẽ thật sự khóc, đành phải tiếp nhận ngọc bội: "Vậy được, cảm ơn".
Nữ quân nhân cười trong nước mắt, vòng tay ôm lấy Ngô Bình. Ơn cứu mạng giống như cha mẹ tái sinh, đây là cách cô ấy bày tỏ lòng biết ơn.
Lúc này, các nữ quân nhân xung quanh xúm lại, người này đưa túi, người kia đưa dao găm.
May mắn thay, Ngô Bình có nhẫn chứa đồ để cất giữ, nếu không sẽ không có chỗ nào để cất giữ những thứ này.
Đã được nhận thì cũng phải cho đi. Anh liền lấy ra những thứ như thuốc trị thương để đưa cho những nữ quân nhân tặng quà cho anh.
Nhận xong hàng trăm món quà, anh mới đi tới phòng bệnh trong doanh trại.
Vừa tới cửa thì Kỷ Nhược Phi đi ra, sắc mặt cô ấy không được tốt lắm. Cô ấy gật đầu nói: "Anh Ngô tới rồi à".
Ngô Bình hỏi: "Những người bị thương sao rồi? Cần giúp không?"
Kỷ Nhược Phi thở dài: "Có bốn chị em bị thương rất nặng, quân y nói tình hình không khả quan, rất có thể họ sẽ chết".
Ngô Bình: "Nếu được thì để tôi chữa cho họ".
Kỷ Nhược Phi nhìn anh đầy quái lạ: "Anh có thể chữa thương sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Lính của Thanh Long Quân không một ai chết, tôi chữa cả đấy".
Kỷ Nhược Phi mừng rỡ, vội mời Ngô Bình vào trong. Bên trong có rất nhiều người bị thương, có người thậm chí không mặc quần áo.
Nhưng lúc này thì không hơi đâu mà để ý đến việc đấy nữa. Ngô Bình đi đến trước mặt một nữ quân nhân bị thương, nội tạng và đầu cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, hơi thở yếu ớt, quân y chỉ có thể tạm thời kéo dài sự sống cho cô ấy đôi chút.
Anh lập tức dùng thuật hồi xuân để ổn định bệnh tình, sau đó chữa trị.
Chưa đến mười phút mà cô gái đó đã mở mắt ra. Cô ấy nhìn thấy Ngô Bình, liền khó nhọc gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Ngô Bình: "Cô à, nghỉ ngơi đi nhé, cô sẽ không sao đâu".
Sau đó anh chữa bệnh cho ba người bị thương nặng còn lại.
Cả quá trình Kỷ Nhược Phi đứng bên cạnh chứng kiến y thuật thần kỳ của Ngô Bình, cô ấy vô cùng khâm phục: "Nếu tôi quen anh sớm hơn thì chắc hàng nghìn chị em đã không phải chết".
Ngô Bình nói: "Là binh lính thì khó tránh việc vùi thân sa trường, đừng nghĩ nhiều. Tôi sẽ giúp những người bị thương hồi phục".
Ngô Bình ở lại phòng bệnh hơn hai tiếng, lúc ra anh mệt nhoài.
Kỷ Nhược Phi rất cảm kích, nói: "Anh Ngô, mời anh vào lều của tôi nghỉ ngơi. Tôi có một ít thuốc có thể giúp anh hồi phục thể lực nhanh chóng".
Ngô Bình không khách sáo, liền theo cô ấy đến lều.
Chương 910: Quý tộc Đại Thương
Lều trại của Kỷ Nhược Phi có màu chủ đạo là xanh nhạt, khi bước vào trong sẽ ngửi được mùi thơm nhàn nhạt. Xem ra nữ thần tướng cũng thích nước hoa.
Cô ấy mời Ngô Bình vào phòng khách, đích thân pha trà cho anh, đoạn lấy một cái chai nhỏ, trịnh trọng lấy ra một viên thuốc màu vàng trong đó.
Nhìn thấy viên thuốc này, Ngô Bình giật mình hỏi: “Thần Hoa Đan?”
Kỷ Nhược Phi rất ngạc nhiên: “Anh biết Thần Hoa Đan?”
Thần Hoa Đan có thể bổ sung năng lượng thể lực nhanh chóng, là loại đan dược yêu thích của các võ sĩ. Loại đan này, Ngô Bình cũng có thể luyện chế, nhưng trong tay anh không có phương thuốc.
Anh cười bảo: “Từng nghe đến. Đan dược này là đồ tốt. Nếu kiệt sức trong lúc giao đấu với người khác thì chỉ cần uống một viên, sẽ lập tức khoẻ như vâm, lấy lại trạng thái tốt nhất”.
Kỷ Nhược Phi gật đầu: “Đúng thế. Nhờ cơ duyên, tôi có được bốn viên Thần Hoa Đan. Tôi đã uống hai viên, công dụng rất tốt. Có nó lúc giao đấu với kẻ thù mạnh cũng tương đương với việc có thêm một mạng. Đặc biệt là khi ở chiến trường, không cần biết muốn giết chóc bao lâu, có nó sẽ kiên trì lâu hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Quả thật là đan dược tốt. Cảm ơn cô”.
Anh uống đan dược rồi lập tức nhắm mắt lại, cảm nhận dược lực đang lưu chuyển trong cơ thể, nghiên cứu tác dụng dược lý của nó.
Kỷ Nhược Phi không quấy rầy anh, chỉ ngồi im và lặng lẽ quan sát Ngô Bình đang nhắm mắt. Vào lần đầu tiên gặp người đàn ông này, cô ấy thấy anh có vẻ rất bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn thêm vài lần nữa sẽ nhận thấy anh có một sức quyến rũ chết người. Khí tức như rồng, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn vô cùng.
Cảm giác an toàn này khiến Kỷ Nhược Phi rất kinh ngạc. Nên biết cô ấy vốn là thần tướng, dũng mãnh lại giỏi võ! Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, cô ấy đã không còn dựa dẫm vào người khác, càng không cần người ta cho cô ấy cảm giác an toàn.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại mang đến cho cô ấy thứ cảm giác đã mất đi từ lâu. Cảm giác giống như năm cô ấy bảy, tám tuổi, được bảo vệ trong vòng tay của bố và anh trai vậy, nhưng điểm khác biệt là lại có thêm một chút tình cảm lạ lùng của cô ấy lẫn vào trong đó.
Mười mấy phút sau, Ngô Bình mở bừng mắt. Thể lực đã hồi phục hết, anh cũng đã hiểu rõ về dược lý.
“Sao hả, hiệu quả tốt chứ?”, Kỷ Nhược Phi cười hỏi.
Ngô Bình đáp: “Bình thường. Đan thành phẩm bậc ba, không thể phát huy hiệu quả mà nó nên có, tác dụng phụ rất rõ ràng. Ví dụ như khi uống lần thứ hai, dù thời điểm uống cách lần đầu rất lâu thì hiệu quả vẫn sẽ sụt giảm”.
Kỷ Nhược Phi vội gật đầu: “Phải. Khi uống viên thứ hai, tôi cảm thấy hiệu quả kém xa lần đầu. Anh rất giỏi, vừa thử đã biết hiệu quả”.
Ngô Bình nói: “Tôi có hiểu biết đôi chút về đan đạo”.
Dứt lời, anh lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra: “Tôi không uống không đan dược của cô đâu. Bây giờ tôi sẽ luyện chế vài viên Thần Hoa Đan thật sự giúp cô”.
Anh đã biết dược lý của Thần Hoa Đan là gì. Với trình độ luyện thuốc của mình, Ngô Bình sẽ luyện chế được ngay Thần Hoa Đan có phẩm chất và hiệu quả tốt hơn!
Kỷ Nhược Phi trợn tròn mắt. Cô ấy thấy Ngô Bình lấy dược liệu ra, lần lượt cho vào đỉnh. Nửa giờ sau, hai tay anh làm các loại thủ ấn, chốc chốc lại vỗ lên đỉnh.
Một lúc trôi qua, anh đột nhiên ấn vào đỉnh, một luồng sáng vàng bay ra, anh bèn dùng bát ngọc đón lấy.
Cô ấy nhìn thật kỹ, trong bát có thêm bột màu vàng, toả ra ánh sáng vàng nhạt.
Ngô Bình nhỏ vài giọt nước vào, tay phải nhanh chóng nhào bột thuốc thành năm viên đan dược. Chúng to hơn Thần Hoa Đan của cô ấy một cỡ, còn có quầng sáng lưu chuyển, linh động hơn nhiều.
Đôi mắt sáng rực lên, Kỷ Nhược Phi kinh ngạc nói: “Đây cũng là Thần Hoa Đan sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thần Hoa Đan vương phẩm, mạnh hơn cái mà cô cho tôi rất nhiều. Này, cho cô ba viên, tôi giữ lại hai viên”.
Kỷ Nhược Phi mừng rỡ vô cùng: “Đan dược vương phẩm ư? Anh cừ thật đấy!”
Ngô Bình cười bảo: “Đây không phải là đan dược khó luyện, không cừ gì đâu. À phải, khi nào đại hội xem mắt sẽ bắt đầu?”
Kỷ Nhược Phi cười đáp: “Trời gần sáng rồi, để các tướng sĩ nghỉ ngơi. Chiều tối mới tiến hành”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ. Vậy tôi về nghỉ ngơi trước, đến lúc ấy lại đến”.
Anh đứng dậy định rời đi, Kỷ Nhược Phi vội cất lời: “Anh Ngô, nói chuyện thêm một lát nhé”.
Ngô Bình ngẩn ra rồi lại ngồi xuống, cười nói: “Được. Có thể trò chuyện nhiều hơn với thần tướng là vinh hạnh của tôi”.
Kỷ Nhược Phi nói: “Không cần gọi tôi là thần tướng. Cứ gọi Nhược Phi là được”.
Ngô Bình là người thoải mái, lập tức gật đầu: “Được, Nhược Phi”.
Kỷ Nhược Phi cười bảo: “Lâu rồi không có ai gọi tên tôi như vậy”.
Ngô Bình cũng bật cười: “Cô là thần tướng mà. Nào ai dám gọi tên cô chứ?”
Kỷ Nhược Phi khẽ thở dài: “Phải, tôi là thần tướng”.
Ngô Bình rất tò mò về Kỷ Nhược Phi: “Có thể trở thành thần tướng, gia tộc cô chắc chắn rất có thế lực”.
Kỷ Nhược Phi nhẹ nhàng đáp: “Nhà họ Kỷ là quý tộc thời xưa của Viêm Long, vào đời nhà Thương, từng lập được đại công cho vua Thương”.
Ngô Bình giật mình: “Quý tộc?”
Kỷ Nhược Phi nhìn anh: “Anh không biết cũng bình thường. Từ ‘quý tộc’ này đã nhiều năm rồi không được ai nhắc đến, nhưng chúng tôi thật sự tồn tại”.
Ngô Bình háo hức hỏi: “Các cô là quý tộc nhà Thương?”
Kỷ Nhược Phi gật đầu: “Ừ. Đại Thương là thời đại cuối cùng hình thành tầng lớp quý tộc, sau đó không gian đã gấp và phần lớn diện tích của Đại Thương biến mất”.
Ngô Bình từng nghe Đế Tân nhắc đến chuyện này. Anh thừa dịp hỏi ngay: “Sao không gian lại gấp vậy?”
Kỷ Nhược Phi đáp: “Ghi chép của tổ tiên viết rằng có một thế lực cực mạnh đã diệt Đại Thương, chia lãnh thổ Đại Thương thành nhiều không gian và thời gian gấp. Mà các thời - không gian gấp này đã hình thành nên Côn Lôn ngày nay”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Côn Lôn là không gian gấp của Đại Thương ư?”
Kỷ Nhược Phi nói: “Phần lớn là vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Hiện tại quý tộc Đại Thương còn bao nhiêu người?”
Kỷ Nhược Phi trả lời: “Không nhiều, hiện chỉ còn ba gia tộc còn tồn tại”.
Ngô Bình vô cùng hiếu kỳ về lịch sử trước Đại Thương, bèn hỏi: “Trước Đại Thương là chính là nền văn minh thời tiền sử sao?”
Kỷ Nhược Phi lắc đầu: “Tôi cũng không rõ. Tài liệu lịch sử liên quan vô cùng tuyệt mật, chỉ có trưởng tộc mới được đọc thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, nhà họ Kỷ các cô cũng giống như nhà họ Thân chúng tôi, sống ở một động thiên nào đó của Côn Lôn?”
Kỷ Nhược Phi bảo: “Nhà họ Kỷ sở hữu ba động thiên, nhà họ Thân không so sánh được đâu. Đúng rồi, anh luyện đan giỏi đến vậy, có hứng thú làm cung phụng đan sư của nhà họ Kỷ chúng tôi không?”
Ngô Bình hỏi: “Cung phụng đan sư?”
Kỷ Nhược Phi đáp: “Đúng thế. Lương bổng hằng năm của cung phụng đan sư nhà họ Kỷ là ba trăm bảo phù đấy”.
Ngô Bình cười: “Đãi ngộ rất tuyệt. Tôi sẽ cân nhắc”.
Nghĩ đến một chuyện, Ngô Bình bèn hỏi: “Trong động thiên của nhà họ Kỷ có mấy loại năng lượng cao chiều này không?”
Ngay sau đó, anh đọc mấy loại năng lượng trong Bát Cửu Huyền Kinh ra. Nghe xong, Kỷ Nhược Phi mới nói: “Có hai loại trong số những năng lượng này nằm trong động thiên của nhà họ Kỷ chúng tôi”.
Ngô Bình cả mừng: “Tốt quá rồi. Nếu có cơ hội, tôi muốn hấp thụ hai loại năng lượng này”.
Kỷ Nhược Phi bảo: “Loại năng lượng này trước đây chỉ có vương tộc mới có thể hấp thụ. Có điều vương tộc đã không còn từ lâu, nên cũng không còn ai để mắt đến nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Vương tộc? Ý cô là bọn người Đế Tân?”
Vu Thiên Chính trầm mặc chốc lát, nói: "Không thể phán đoán. Nhưng ít nhất cũng là Tiên Quân Bất Tử cảnh giới Động Tàng, thậm chí có thể là Bán Bộ Thiên Tiên".
Ngô Bình: "Đáng lý ra, nếu người đó là Tiên Quân hoặc là Bán Bộ Thiên Tiên thì hẳn là đã sớm đột phá Thiên Tiên rồi, vì sao còn chưa rời đi?"
Vu Thiên Chính: "Thuộc hạ cũng thấy rất lạ, thế gian này dù tốt cỡ nào cũng không thể so với Tiên Giới, người đó không có lý do gì không rời đi. Hay người đó vốn là Thiên Tiên?"
Bàn luận cái này cũng vô nghĩa, bất kể tu vi của đối phương như thế nào, anh cũng không thể chống lại.
"Cho nên Thánh nhân giam thần tướng ở nơi đó, không cho phép rời đi?"
Vu Thiên Chính nói: "Đúng vậy, Thánh nhân muốn phế bỏ vị trí của thần tướng, nhưng vị trí của thần tướng là do các nước xung quanh cùng bầu chọn, ngay cả Thánh nhân cũng không đủ tư cách để loại bỏ, vì vậy chỉ có thể giam cầm thần tướng ở một nơi".
Nói đến đây, Vu Thiên Chính nhìn Ngô Bình và nói: "Thủ trưởng, thần tướng phái thủ trưởng đến đây ắt hẳn là muốn giao Thanh Long Quân cho thủ trưởng".
Ngô Bình giật mình: "Ông đoán thế sao?"
Vu Thiên Chính: "Không phải đoán mò, đó là chuyện đương nhiên. Thần tướng không thể trở về trong thời gian ngắn, Thanh Long Quân cũng không thể thiếu chỉ huy dù chỉ một ngày. Thủ trưởng có sức mạnh phi thường, y thuật cao minh, lại còn thông thạo thuật luyện đan. Thủ trưởng sẽ là thần tướng của Thanh Long Quân, không còn ai phù hợp hơn! Thuộc hạ tin rằng thần tướng cử thủ trưởng đến đây là để kiểm tra thực lực của thủ trưởng".
Ngô Bình không có hứng thú với việc làm thần tướng, nói: "Ông nghĩ nhiều rồi, tôi không thể trở thành thần tướng. Đúng rồi, không phải có phó tướng sao? Người đó đâu rồi?"
Anh nhớ ra, từng có một vị phó tướng họ Chu đi mời Kim Huyền Bạch xuống núi.
Vu Thiên Chính nói: "Phó tướng Chu đã bị thuyên chuyển đến Bạch Hổ Quân".
Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, bèn nói: “Bây giờ tôi muốn biết ai là người thuộc phe quân sư".
Vu Thiên Chính hai tay lấy từ trong túi ra một danh sách, nói: "Thủ trưởng, tôi đã chuẩn bị rất lâu, tất cả đều được viết trên đó!"
Ngô Bình liếc nhìn danh sách và hỏi: "Ông Vu, ông nghĩ tại sao những người này lại đứng về phía quân sư?"
Vu Thiên Chính: "Nguyên nhân rất đơn giản, Thánh nhân rất mạnh".
Ngô Bình: "Thánh nhân hay Thục Sơn kiếm phái mạnh hơn?"
Vu Thiên Chính do dự một lúc rồi nói: "Thật khó để so sánh. Thục Sơn kiếm phái có lịch sử lâu đời, tu vi của Thánh nhân không thể lường được. Nhưng với tư cách là những người lính, Thục Sơn kiếm phái cũng giống như Thánh nhân, đó là một sự tồn tại mà chúng tôi không dám mạo phạm".
Ngô Bình: "Tôi là đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái, xem ra cần phải cho bọn họ biết".
Nói đến đây, ông ấy hiểu ý của Ngô Bình, nói: "Ý thủ trưởng là tiết lộ danh tính của thủ trưởng để chống lại sức ảnh hưởng của Thánh nhân".
Ngô Bình gật đầu: "Thánh nhân ở xa tận chân trời, chúng ta ở gần trước mắt, bọn họ hẳn là hiểu rõ ai đáng sợ hơn".
Vu Thiên Chính cười nói: "Thuộc hạ sẽ bảo người truyền tin tức đi!"
Vu Thiên Chính lui xuống, Ngô Bình liếc nhìn danh sách và cất nó đi. Anh không có địch ý với quân sư. Khi đối mặt với một sự tồn tại mạnh mẽ, đưa ra lựa chọn như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ cần anh đủ mạnh, cho dù là người Kim Huyền Bạch hay là người của quân sư cũng đều sẽ trở thành người của anh.
Thân Lục Giáp đi vào, pha một chén trà cho Ngô Bình, nịnh nọt hỏi: "Thủ trưởng, tôi nghe người bên ngoài nói thủ trưởng là đệ tử Thục Sơn?"
Ngô Bình "ừm" một tiếng: "Đệ tử ưu tú".
Thân Lục Giáp giơ ngón tay cái lên: "Thủ trưởng thật là lợi hại, trở thành đệ tử của Thục Sơn kiếm phái khó khăn lắm".
Ngô Bình không có ác ý với Thân Lục Giáp, bây giờ gã vẫn chưa gây chuyện, vì vậy anh nói chuyện phiếm với gã: "Đương nhiên, chỉ những người đứng đầu danh sách Nhân Tiên mới có cơ hội".
Thân Lục Giáp rất phối hợp: "Thủ trưởng có phải là người đầu tiên trong danh sách Nhân Tiên không?"
Ngô Bình: "Những người đó quá yếu, để tôi đứng đầu thật nhàm chán".
Thân Lục Giáp cảm thán: "Thủ trưởng đúng là quá xuất chúng! Khó trách có thể trở thành đệ tử ưu tú! Ngày đó tôi nhìn thấy thủ trưởng chém yêu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Tôi đoán rằng thủ trưởng ít nhất cũng phải là thiên sư Nhân Tiên cảnh giới thứ tư. Cho dù là cả Địa Tiên Giới cũng chẳng có mấy Nhân Tiên cảnh giới thiên sư!"
Ngô Bình nói: "Thân Lục Giáp, nói về anh đi. Nghe nói phía sau anh có một gia tộc bất tử? Có cả động thiên?"
Thân Lục Giáp khẽ thở dài: "Nói thật với thủ trưởng, nhà họ Thân của tôi đúng là một gia tộc có truyền thừa xa xưa, xét về thực lực có lẽ không yếu hơn Thục Sơn kiếm phái. Tuy nhiên, con cháu của họ Thân lại rất nhiều, tôi chỉ là một nhánh phụ, không lấy được nhiều tài nguyên".
Ngô Bình không ngờ Thân Lục Giáp lại có thân phận như vậy, liền hỏi: "Nhà họ Thân các người sống ở đâu?"
Thân Lục Giáp: "Nhà họ Thân sống trong một động thiên ở Côn Luân. Trong hang động, ngoại trừ nhà họ Thân thì đều là nô lệ và người hầu của nhà họ Thân chúng tôi. Ở đó, nhà họ Thân giống như một vị hoàng đế".
Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ ở Côn Luân lại tồn tại một nơi như vậy.
Anh hỏi: "Nhà họ Thân các người không đi ra ngoài sao?"
Thân Lục Giáp: "Hang động đủ lớn và có vô số bảo vật, để tránh bị xâm nhập, nhà họ Thân luôn đóng cửa với thế giới bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng cử người kiểm tra bên ngoài một lần, xem có những thay đổi lớn ở thế giới bên ngoài không".
Nói tới đây, gã thở dài: "Thật ra tôi cũng không muốn ra ngoài. Tuy tôi là con thứ, nhưng sống trong đó cũng giống như hoàng tộc, có thể làm mưa làm gió. Nhưng sau khi bố tôi qua đời, anh trai tôi muốn giết tôi. Tôi bị ép buộc đến mức không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm cớ để trốn thoát".
Ngô Bình biết rằng những gì Thân Lục Giáp nói là nửa thật nửa giả, nhưng anh không quan tâm và nói: "Hãy theo tôi và làm việc chăm chỉ, và một ngày nào đó, anh sẽ có triển vọng hơn cả anh trai mình".
Hai mắt Thân Lục Giáp sáng lên, nói: "Tôi biết thủ trưởng là người xuất chúng mà, thủ trưởng đã tiến vào cảnh giới Võ Quân sao?"
Ngô Bình có chút kinh ngạc, thầm nghĩ đúng là tinh mắt, liền hỏi: "Làm sao anh nhìn ra?"
Thân Lục Giáp nói: "Thủ trưởng không phải là Địa Tiên, nhưng lại có thực lực có thể sánh với Tiên Quân, còn giết tà ma mở đường, tất nhiên sẽ là Võ Quân".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Khi đó tôi không phải Võ Quân".
Toàn thân Thân Lục Giáp chấn động, thiên sư mà có thể diệt yêu dẫn đường, thủ trưởng này thật mạnh!
Trò chuyện một hồi, Ngô Bình nói: "Ra ngoài đi dạo với tôi".
Ngô Bình đi dọc theo rìa đảo Thanh Long, cạnh biển có một bãi biển, chất lượng cát rất tốt. Anh có thể cảm thấy rằng hòn đảo đang di chuyển nhanh chóng trong đại dương và toàn bộ đảo Thanh Long dường như đang sống.
Lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống. Đây là một người phụ nữ mặc một bộ chiến giáp màu bạc, thân hình cao lớn, trước sau lồi lõm, tay cầm một đôi thương màu hồng.
Cô ấy đáp xuống cách đó không xa, nhìn thấy cô ấy, sắc mặt Thân Lục Giáp liền biến đổi, vội vàng nói: "Thủ trưởng, đi thôi!"
Ngô Bình đứng yên, cau mày nói: "Sao anh lại bỏ chạy? Cô ấy là ai?"
Vẻ mặt Thân Lục Giáp lo lắng, gã nói: "Thủ trưởng, cô ấy là thần tướng của Võ Huyền Quân, Kỷ Nhược Phi".
Ngô Bình: "Cô ấy đến Thanh Long Quân của tôi để làm gì?"
“Đòi nợ!”, Thân Lục Giáp nói.
Sau khi Thân Lục Giáp nói xong, người phụ nữ đột nhiên nhìn sang, thân hình của cô ấy lóe lên một cái, cô ấy đã ở trước mặt Ngô Bình.
Cô ấy nhìn Ngô Bình và nói: "Anh là ai?"
Chương 907: Nữ thần tướng
Ngô Bình: "Thật buồn cười, cô đến Thanh Long Quân mà hỏi tôi là ai, thế cô là ai?"
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: "Anh cũng to gan thật!"
Thanh giáo trong tay cô ấy nhắm vào vai Ngô Bình, Ngô Bình di chuyển sang một bên vài bước để tránh.
Đánh hụt một phát, người phụ nữ "chậc" một tiếng: "Có chút bản lĩnh. Tâm trạng bổn thần tướng không tốt, cho nên phải trút giận lên đầu anh!"
Cô ấy di chuyển, hai ngọn giáo của cô biến thành hai luồng ánh sáng bạc, lao về phía Ngô Bình.
Khi đối phương ra tay, Ngô Bình ngay lập tức rút kiếm Hắc Long và chiến đấu. Anh đã có "pháp" của riêng mình, mỗi chiêu đều vô cùng lợi hại, kiếm và giáo va chạm, mỗi đòn đều phát ra tiếng vang lớn như long trời lở đất.
Sau mười chiêu, Kỷ Nhược Phi nói: "Cũng ra gì đấy, nhưng vẫn chưa đủ!"
Ngay lập tức, tốc độ chuyển động của cô ấy tăng gấp đôi, ba nghìn bóng giáo cùng đánh tới. Chiêu tất sát của cô ấy là thứ mà những Tiên Quân bình thường không thể xử lý được.
Tốc độ chuyển động của Ngô Bình cũng ngay lập tức tăng gấp đôi, và hàng ngàn bóng kiếm xuất hiện trong không khí, theo sau đó là tiếng kiếm và giáo va chạm dày đặc.
Hai người đồng thời lui về phía sau, Ngô Bội cảm thấy cánh tay phải tê dại, cô gái này thật lợi hại!
Kỷ Nhược Phi nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: "Anh là Nhân Tiên, làm sao có thể địch lại bổn thần tướng chứ?"
Thân Lục Giáp sợ tới mức trốn ở phía xa, hét lên: "Thủ trưởng của tôi là Võ Quân, sức mạnh của anh ấy không kém hơn cô đâu".
Nghe tin Ngô Bình là Võ Quân, Kỷ Nhược Phi thầm giật mình, cô ấy nhìn Ngô Bình lại một lần, nói: "Tôi là thần tướng Huyền Vũ, Kỷ Nhược Phi, anh là ai?"
Ngô Bình: "Tả thần tướng của Thanh Long Quân, Ngô Bình".
Kỷ Nhược Phi: "Thì ra là Tả thần tướng mới, vừa hay".
Cô ấy cất thanh giáo bạc đi, lập tức tóm lấy tay Ngô Bình như sợ anh chạy thoát: “Trả tiền đi!
Ngô Bình bị bắt lấy cổ tay đòi nợ liền nhíu mày: "Tôi nợ cô cái gì? Nợ tiền sao?"
Kỷ Nhược Phi cười khẩy: "Anh không nợ tôi mà là Thanh Long Quân nợ tôi!"
Ngô Bình không biết tình hình nên nhìn Thân Lục Giáp.
Thân Lục Giáp chạy đến và nói: "Báo cáo thủ trưởng, lúc trước đã có một số lượng lớn yêu ma xâm lược, nhưng quân sư không điều binh. Thần tướng không còn cách nào khác ngoài việc hứa hẹn rất nhiều tiền và yêu cầu quân đội Huyền Vũ chi viện".
Kỷ Nhược Phi: "Tôi đã dẫn binh giúp các người diệt yêu ma. Kim Huyền Bạch đã hứa với tôi một ngàn bảo vật. Nhưng ông ta đột nhiên rời khỏi Thanh Long quân. Thanh Long Quân các người nhất định phải trả món nợ này!"
Ngô Bình hất tay cô ấy ra và nói: "Thần tướng Kim nợ tiền cô thì cô đi mà tìm thần tướng Kim".
Kỷ Nhược Phi tức giận: "Anh nói cái gì? Muốn quỵt nợ à?"
Ngô Bình cười lạnh: "Quỵt nợ? Tôi không biết cô, vì sao phải trả tiền cho cô? Cô nói nợ cô một ngàn pháp bảo, cô có chứng cớ sao?"
Kỷ Nhược Phi vô cùng tức giận, cười lạnh liên tục: "Không thừa nhận? Được! Tôi lập tức mang người tới, giải tán đảo Thanh Long của anh, sau đó tôi sẽ đích thân canh giữ nơi này, chờ quân nhu của các người tới, tôi sẽ mang chúng đi ngay lập tức!"
Ngô Bình thầm nghĩ người phụ nữ này thật quyết đoán, cô ấy thực sự muốn chặn cửa!
Anh suy nghĩ một chút, liền cười nói: "Kỷ tướng quân, vừa rồi tôi nói thế là vì tức giận, nợ tất nhiên phải trả. Nhưng cô cũng biết đấy, tình hình của Thanh Long Quân của chúng tôi rất đặc thù, giờ làm sao có để trả lại cho cô? Hay như thế này nhé, cô trở về trước đi, tầm chục năm sau để thần tướng mới trả tiền".
"Vớ vẩn!", Kỷ Nhược Phi muốn đâm chết Ngô Bình: "Tôi không thể chờ đợi dù chỉ nửa năm. Bây giờ Huyền Vũ Quân của chúng tôi đang phải đối mặt với sự xâm lược dày đặc của yêu ma và chịu tổn thất nặng nề. Bây giờ chúng tôi cần khẩn cấp một nghìn pháp bảo!”
Ngô Bình sửng sốt và hỏi: "Yêu ma đang xâm lược dữ dội? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Kỷ Nhược Phi: "Trong nửa tháng qua, hầu như cứ ba ngày sẽ có yêu ma xâm chiếm, chị em của tôi thương vong không ít, tôi cần dùng số tiền này mời người khác giúp chúng tôi đối phó yêu ma".
Ngô Bình biết yêu ma xâm lược không phải chuyện đùa, bèn hỏi lại: "Huyền Vũ Quân của cô ở đâu?"
Kỷ Nhược Phi: "Một hòn đảo ở Bắc Băng Dương được gọi là đảo Huyền Vũ".
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Kỷ tướng quân, lần trước cô dẫn người tới Thanh Long đảo chúng tôi giúp đỡ, Thanh Long Quân cũng không quên ân tình này, thế này nhé, tôi sẽ dẫn một nhóm cao thủ tới trợ giúp cô chiến đấu, chống lại yêu ma, được không?"
Kỷ Nhược Phi hơi kinh ngạc: "Hỗ trợ chúng tôi? Anh là tả thần tướng, có thể ra lệnh cho họ sao?"
Ngô Bình: "Tất nhiên, tôi có tiếng nói tuyệt đối trong Thanh Long Quân!"
Kỷ Nhược Phi gật đầu: "Được! Nếu anh mang người đến giúp chúng tôi trong ba ngày, tôi không đòi của nữa".
Ngô Bình: "Được, mời thần tướng đến doanh trại nói chuyện!"
Khi đến doanh trại, Ngô Bình triệu tập bốn vị thống lĩnh để thảo luận, khi họ nhìn thấy Kỷ Nhược Phi, họ đều cúi đầu. Kỷ Nhược Phi đã nhiều lần đến đòi nợ, cô ấy đã "ghé thăm" cả bốn sư đoàn, thậm chí còn cướp đi rất nhiều đồ quân nhu.
Dù sao Thanh Long Quân cũng nợ Huyền Vũ Quân, bọn họ biết mình đuối lý nên không dám hó hé, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Ngô Bình: "Bốn vị thống lĩnh, Huyền Vũ Quân đang phải đối mặt với một cuộc xâm lược quy mô lớn và tần suất cao của yêu ma. Trách nhiệm của chúng ta là chống lại yêu ma, vì vậy tôi quyết định mang theo một nhóm người để hỗ trợ, mọi người nghĩ sao?"
Dương Thiên Hóa: "Thủ trưởng, trợ giúp là cần thiết. Nhưng đảo Thanh Long chúng ta bất cứ lúc nào cũng có yêu ma xâm lấn, nếu không đủ quân số, chúng ta có thể sẽ bị yêu ma thôn tính!"
Ngô Bình: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, nếu như đảo Thanh Long có yêu ma xuất hiện, chúng ta sẽ trở về ngay".
Chu Thiên Cương: "Thủ trưởng, chuyến này sẽ có những trận chiến khốc liệt, binh lính sẽ khó tránh khỏi thương vong. Việc này..."
Ngô Bình: "Có tôi ở đây, sẽ không có binh lính nào phải chết!"
Nghe thấy lời cam đoan của Ngô Bình, mọi người không nói được lời nào, lập tức đồng ý hỗ trợ trấn thủ Huyền Vũ Quân.
Thế là Ngô Bình chọn ra mười nghìn binh tinh nhuệ, dẫn theo Chu Thiên Cương và Vu Thiên Chính theo Kỷ Nhược Phi đến đảo Huyền Vũ.
Trước khi xuất phát, Thân Lục Giáp mặc chiến giáp lên cho Ngô Bình, nói: "Thủ trưởng, đưa tôi đi theo được không?"
Ngô Bình nhìn gã bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: "Sao anh tự nhiên tích cực vậy?"
Thân Lục Giáp bật cười: "Thủ trưởng, Huyền Vũ Quân là đội quân tóc tài, có rất nhiều gái xinh, tôi muốn đi để gia tăng tình cảm với họ".
Ngô Bình rất bất ngờ: "Là nữ hết sao?"
Thân Lục Giáp: "Đúng vậy. Huyền Vũ Quân chủ yếu là do mấy đệ tử nữ của các môn phái tạo nên, ví dụ Ngọc Nữ Môn, Tố Nữ Môn, Thanh Liên Điện, thậm chí còn có nữ tu của Tây giáo".
Ngô Bình nói: "Anh ở lại đảo Thanh Long cho tôi!"
Thân Lục Giáp nhăn hết mặt: "Thủ trưởng, đem theo tôi đi mà!"
Ngô Bình không quan tâm đến hắn, lệnh cho mọi người khởi hành.
Kỷ Nhược Phi phất tay, dưới chân mọi người liền xuất hiện đám mây, sau đó hàng chục nghìn người bay lên không, bay tới đảo Huyền Vũ với tốc độ cực nhanh.
Ngô Bình đứng cách Kỷ Nhược Phi không xa, anh nói: "Kỷ thần tướng, lần này số lượng yêu ma xâm nhập là bao nhiêu?"
Kỷ Nhược Phi: "Ít là 30 nghìn, nhiều là 100 nghìn".
Ngô Bình: "Đảo Thanh Long cũng vừa mới xảy ra một vụ yêu ma xâm nhập, xem ra hiện nay các nơi đều không yên ổn".
Kỷ Nhược Phi: "Đúng vậy, thế nên bây giờ chỉ có Thanh Long Quân các người chịu chi viện Huyền Vũ Quân chúng tôi".
Chẳng mấy chốc mọi người đã bay tới trên một biển băng và đáo xuống một hòn đảo được băng phủ kín.
Lúc ở trên không trung Ngô Bình đã nghe thấy tiếng nói ríu rít, trong quân doanh còn truyền đến giọng ca của các cô gái, vô cùng mềm mại êm tai.
Chương 908: Giảo Hồn Tiễn
Tuy nhiên, Kỷ Nhược Phi đã mời mọi người đến một khu vực trại rộng rãi và không có người ở, cách xa doanh trại của phụ nữ.
Kỷ Nhược Phi: "Các người dựng trại ở đây".
Ngô Bình liếc nhìn trại và thấy mọi thứ đã được sắp đặt, vì vậy anh gật đầu đồng ý.
Kỷ Nhược Phi trở lại doanh trại nữ trước, nói là đi thu xếp.
Cô ấy vừa đi, Chu Thiên Cương liền nói: "Thủ trưởng, cô ấy bỏ chúng ta ở đây là có ý gì?"
Các binh sĩ cũng rất khó chịu, niềm vui lớn nhất trong chuyến đi của họ là được xem các nữ quân nhân ở đây có xinh không. Bây giờ thì tốt rồi, không thể nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ!
Ngô Bình: "Chúng ta tới giúp đỡ, không phải để ngắm gái!"
Tiếp theo, anh ra lệnh cho tất cả binh lính chấn chỉnh lại. Ngay sau khi ổn định ở đây, Kỷ Nhược Phi xuất hiện nói với Ngô Bình: "Tôi rất biết ơn vì anh sẵn sàng giúp đỡ Huyền Vũ Quân của chúng tôi. Tôi đã thảo luận với vài thống lĩnh và quyết định cho các anh một số lợi ích".
Ngô Bình sửng sốt: "Lợi ích gì?"
Kỷ Nhược Phi: "Một số nữ quân nhân trong quân đội của chúng tôi không còn quá trẻ và họ cũng chưa có bạn trai. Tối nay, tôi sẽ mang ba nghìn nữ quân nhân đến, hai bên chúng ta sẽ có một cuộc xem mắt".
Ngô Bình nghe vậy mừng rỡ: "Chỉ có ba nghìn người? Tôi có mười nghìn binh ở đây".
Kỷ Nhược Phi: "Một số người trong số họ chắc chắn đã kết hôn hoặc có bạn gái, vì vậy ba nghìn nữ binh cũng không phải là quá ít".
Ngô Bình gật đầu: "Được, mấy giờ bắt đầu, tôi lập tức sắp xếp".
Kỷ Nhược Phi: "Một giờ sau. Khi thời gian đến, hãy để binh lính của anh đứng lên và để binh lính của tôi chọn trước".
Ngô Bình rất tức giận: "Tại sao phải để lính của cô chọn lính của tôi?"
Kỷ Nhược Phi cười khẩy: "Không muốn? Vậy thì hủy bỏ".
Ngô Bình vội vàng cười nói: "Vậy liền để các nữ binh chọn tùy ý, chúng tôi không phản đối".
Kỷ Nhược Phi: "Chuẩn bị đi, một giờ nữa tôi sẽ đưa người đến đây".
Ngô Bình bèn hạ lệnh sai Chu Thiên Cương cử người đi dò xét, cuối cùng biết được trong quân có hơn 4800 người không có vợ hoặc bạn gái.
Ngô Bình đã yêu cầu 4800 người này tham gia vào cuộc xem mắt, và những người lính còn lại chỉ có thể nhìn.
Tuy nhiên, một giờ còn chưa trôi qua, một vết nứt lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trong không trung và một luồng khí kỳ lạ rò rỉ ra ngoài.
Anh lập tức bay lên không trung, Kỷ Nhược Phi cũng đến cùng lúc, hai người đứng cạnh nhau. Sắc mặt Kỷ Nhược Phi nghiêm nghị: "Số lượng yêu ma xâm lấn lần này có thể vượt quá 200 nghìn. Mà chúng ta chỉ có 40 nghìn người!"
Ngô Bình cũng thấy vết nứt lớn gấp đôi vết nứt trên đảo Thanh Long, anh nói: "Lát nữa ra tay, hãy giết thủ lĩnh yêu ma trước!"
Kỷ Nhược Phi thở dài: "Rất khó. Đây là một đội quân gồm 200 nghìn yêu ma, sức mạnh của thủ lĩnh ít nhất là cảnh giới Thần Tàng hoặc Bất Tử. Anh và tôi không đấu lại đâu".
Ngô Bình nói: "Tôi có biện pháp giết nó! Đi theo tôi".
Khi cả hai đến doanh trại, Ngô Bình lấy ra một bức Luyện Khí Đồ. Hồi trước anh tìm thấy bốn bức Luyện Khí Đồ trong tầng hầm của nhà họ Hướng, bức trên tay anh vẽ một chiếc kéo vàng cực lớn được gọi là Giảo Hồn Tiễn. Bức vẽ này tỏa ra một khí thế chết chóc đáng sợ.
Đối với thứ này, anh đã tìm thấy một số vật liệu trước đó, sau đó tìm thấy phần còn lại của vật liệu trong chợ đen Jawa. Hiện tại, chỉ cần anh đem tất cả vật liệu đều bỏ vào trong Luyện Khí Đồ là có thể tự động luyện ra Giảo Hồn Tiễn!
Nhìn thấy Ngô Bình lấy ra những thứ này, Kỷ Nhược Phi ngạc nhiên hỏi: "Đây có phải là Luyện Khí Đồ trong truyền thuyết không?"
Ngô Bình cười nói: "Đúng vậy, là Luyện Khí Đồ, tôi sẽ luyện chế ra Giảo Hồn Tiễn".
Kỷ Nhược Phi nhìn kỹ, nói: "Thật là một luồng sát khí mạnh mẽ! Đây chắc phải là một pháp khí cấp Thiên Tiên, anh có thể điều khiển nó không?"
Ngô Bình: "Khi sử dụng Luyện Khí Đồ, tôi sẽ đặt một tia thần thức vào đó, để một khi hoàn thành tiên khí, tôi sẽ được công nhận là chủ nhân".
Nói xong, anh ném tất cả vật liệu vào trong Luyện Khí Đồ, đồng thời cho vào một tia thần niệm. Trong giây tiếp theo, Luyện Khí Đồ phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ, sau đó anh cảm thấy rằng thần niệm của mình đã cạn kiệt ngay lập tức. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đưa thần niệm vào bức tranh.
Ánh kim càng ngày càng nồng đậm, anh cho vào càng lúc càng nhiều thần niệm. May mắn thay anh có nội công thâm hậu, vì vậy anh cũng không gặp khó khăn.
Mười phút sau, Luyện Khí Đồ đột nhiên bay lên không trung và bốc cháy, trong ngọn lửa màu tím, một luồng sáng vàng bay ra, nó tràn ngập sát khí khiến người trên toàn đảo kinh hãi, ngẩng đầu nhìn trời.
Họ nhìn thấy một chiếc kéo vàng bay trên không trung, nó quay lại rồi bay về phía Ngô Bình ngay lập tức, lơ lửng trước mặt anh.
Có một mối liên hệ kỳ diệu giữa Ngô Bình và Giảo Hồn Tiễn, anh chỉ dùng một suy nghĩ, Giảo Hồn Tiễn đã quay theo một vòng tròn, mũi nhọn hướng về phía trước.
"Đi!", anh vung tay lên, Giảo Hồn Tiễn hóa thành một luồng ánh kim, thoáng cái đã biến mất không thấy.
Giảo Hồn Tiễn bay càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của Ngô Bình, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của nó.
Nửa phút sau, anh nhẹ giọng nói: "Trở về!"
Không lâu sau, một luồng ánh sáng vàng dịch chuyển đến chỗ anh, đó là Giảo Hồn Tiễn.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: "Giảo Hồn Tiễn hoàn toàn dựa vào năng lượng của chính nó để phát huy sức mạnh. Những linh hồn bị nó bóp nghẹt sẽ bị nó nuốt chửng và trở thành thức ăn của nó. Cho nên tôi gần như không cần tiêu hao thể lực để điều khiển nó".
Kỷ Nhược Phi vội vàng hỏi: "Nó mạnh đến mức nào?"
Ngô Bình nói: "Nó có thể dễ dàng giết chết tôi. Dù cho là Tiên Quân Bất Tử thì cũng không thể chống lại lưỡi kéo đoạt mệnh của nó!"
Kỷ Nhược Phi mừng rỡ: "Tốt quá! Lát nữa nhất định phải giết thủ lĩnh trước!"
Ngô Bình cười lạnh: "Tiên khí này vừa được hình thành, nó sẽ tàn sát đám yêu ma này!"
Lúc này áp lực tuôn ra từ trong khe hở càng lúc càng tăng. Kỷ Nhược Phi bày binh bố trận, Ngô Bình cũng bảo tướng sĩ xếp thành trận địa, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mười phút sau, đột nhiên tiếng sấm chớp rền vàng, sau đó một quái vật tám tay tám mắt xông ra. Người nó giống như nhện, tay cầm tám loại binh khí xông ra đầy khí thế.
Kỷ Nhược Phi hô to: "Đây chính là quân tiên phong, giết nó!"
Ngô Bình vọt lên không, người kiếm hợp nhất, thoáng cái đã đánh tới chỗ quái vật. Sau khi trở thành Võ Quân, thực lực của anh tăng vọt, sức mạnh và sức chiến đấu tăng gấp nhiều lần!
"Soạt!"
Ánh đen lóe lên, con quái vật còn không nhìn rõ Ngô Bình ra tay thế nào thì đầu đã bị chặt xuống, sau đó tám cái tay cũng bị chặt.
Nó kêu lên thảm thiết, chết hẳn.
Sau đó lại có bốn yêu ma xông ra, chúng là thân binh của yêu ma mở đường. Ngô Bình vung ánh kiếm tựa rồng thần, bốn tên yêu ma đều bị anh chém chết.
Các nữ binh ở phía dưới đều chứng kiến rõ sự anh dũng của Ngô Bình, họ sững sờ.
"Mạnh quá!", có người lẩm bẩm.
"Quá đẹp trai! Sức mạnh, thời cơ, kỹ thuật của anh ấy đều đạt đến đỉnh cao võ học, không, là cảnh giới còn trên cả đỉnh cao!". Một thống lĩnh nữ mặc áp giáp xanh nói mà hai mắt tỏa sáng, liên tục tán thưởng.
Ngay cả Kỷ Nhược Phi cũng kinh ngạc, trước đó cô ấy đánh nhau với Ngô Bình, hiển nhiên anh không dùng hết toàn lực, giờ mới thấy anh mạnh cỡ nào!
Chương 909: Huyết chiến với yêu ma
Sau khi giết tiếp bốn mươi yêu quái, một đội quân yêu quái lại tràn ra, lúc đầu chỉ có vài trăm con, về sau lên tới hàng vạn con.
"Giết!"
Kỷ Nhược Phi dẫn quân xông lên ngay lập tức, Vu Thiên Chính và Chu Thiên Cương cũng dẫn quân tham gia chiến đấu.
Ngô Bình thì lại bay lên một nơi cao và thả Giảo Hồn Tiễn ra để lấy mạng của những con quỷ này. Một khi phát hiện có người gặp nạn, anh liền điều động Giảo Hồn Tiễn đến giải cứu.
Một luồng sáng vàng bao trùm trong không trung, những con quỷ bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, chúng bị chặt đầu chỉ bằng một cái sượt nhẹ. Chỉ trong vài giây, hàng chục yêu ma đã bị giết!
Anh có thể cảm nhận được phản hồi của Giảo Hồn Tiễn, mỗi khi anh bóp cổ một yêu ma, sức mạnh linh hồn của yêu ma sẽ bị nó hấp thu, sau khi giết liên tiếp mấy chục yêu ma, uy lực của nó đã tăng lên đáng kể!
"Vù!"
Giảo Hồn Tiễn đi tới đi lui để "thu hoạch" quỷ với tốc độ gấp hàng chục lần tốc độ âm thanh. Nhưng càng ngày càng nhiều yêu ma xuất hiện, rất nhanh đã vượt qua 100 nghìn con!
Lúc này một con vượn cực lớn lao ra, trên đầu có bốn con mắt, chiều cao hơn mười mét, toàn thân màu xanh đen, trên người bao phủ phù văn kỳ dị.
Nó gầm lên, lao về phía Ngô Bình. Nó quá nhanh, nó gần như ở trước mặt anh ngay lập tức.
"Trói buộc!"
Ngô Bình hét lên, dây thừng Tử Kim trói nó lại và cố định nó giữa không trung. Nhưng một giây sau, con vượn rung tay lên, dây thừng Tử Kim đứt lìa, bay xa mấy dặm!
Ngô Bình thầm kêu lên thật đáng tiếc, Giảo Hồn Tiễn cũng bay đến, trong khoảnh khắc dây thừng Tử Kim bay ra, nó đã chạm đến cổ con vượn.
"Vù!"
Một tia sáng vàng lóe lên, máu chảy ra từ cổ con vượn và nó bị mất một mảng da lớn ở cổ.
Ngô Bình giật mình, một đòn này không giết được nó! Anh lập tức phát động pháp thuật của pháp bào Âm Dương, Hỏa Kiển Kim Ti. Anh chỉ một ngón tay, vô số tơ vàng hiện ra, nhanh chóng quấn lấy chủ tướng yêu ma này.
Sợi dây vàng cực mỏng, chủ tướng đẩy mạnh khiến da thịt bị rạch ra, nó gầm lên đau đớn. Nhiều dây vàng quấn xung quanh, từng vòng từng vòng một.
Cùng lúc đó, Giảo Hồn Tiễn lại lao tới, mục tiêu vẫn là cái cổ bị thương của nó.
"Rắc rắc!"
Giảo Hồn Tiễn vặn về phía trước, lại cắt ra một mảnh máu thịt, có thể nhìn thấy xương!
Con chủ tướng gầm lên một tiếng, không để ý đến đau đớn mà lập tức kéo căng dây vàng, dây vàng cắt thẳng vào xương của nó.
"Grào!"
Nó rống to một tiếng, một tia sấm sét giáng xuống tạo thành một cái lồng khổng lồ, nhốt nó lại. Đồng thời, anh phối hợp với Giảo Hồn Tiễn, một trước một sau giết chết con yêu ma này!
Con yêu ma chiến đấu điên cuồng chống lại lồng sấm sét, nó thậm chí không thể nhìn thấy Giảo Hồn Tiễn đang tấn công nó từ hướng nào.
"Rắc rắc!"
Với nhát cắt này, xương cổ của chủ tướng bị gãy, nó phát ra một tiếng hét đau đớn.
Cùng lúc đó Ngô Bình cũng đến, thanh kiếm Hắc Long bất bại không thể phá hủy đã chém vào vết thương của nó.
"Vù!"
Một tia sáng đen lóe lên, một cái đầu vượn khổng lồ bay xuống. Sau đó, Giảo Hồn Tiễn chém liên tục, chia cơ thể con vượn thành vô số mảnh.
Hấp thụ hồn lực của chủ tướng, Giảo Hồn Tiễn trở nên mạnh mẽ hơn, ánh sáng vàng đậm đặc sát khí. Nó hóa thành ánh sáng vàng, giết chóc bừa bãi giữa đám yêu ma.
Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh vừa điều khiển Giảo Hồn Tiễn vừa giải cứu những người lính đang gặp nguy hiểm.
Những yêu ma này không có tiên phong mở đường, chủ tướng lại chết, hơn nữa Giảo Hồn Tiễn quá tàn nhẫn, nhân số nhanh chóng bị giảm xuống ngay lập tức. Vì vậy sau mười phút, lũ yêu ma bắt đầu rút lui.
Không bao lâu sau, các vết nứt biến mất, để lại hàng vạn xác chết yêu ma dưới lòng đất!
Hai đội quân toàn thắng, Kỷ Nhược Phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Cô ấy rũ bỏ vết máu trên đầu giáo, khẽ mỉm cười với Ngô Bình, nói: "Anh Ngô, vất vả rồi!"
Thời điểm này, cô ấy đã coi Ngô Bình là người của mình, vì vậy cô ấy gọi anh là anh Ngô.
Ngô Bình: "Kỷ tướng quân, cô không cần khách sáo".
Trong trận chiến này, hai bên có mấy nghìn người bị thương, chỉ có một số ít bị thương nặng, không có người chết, có thể nói là thương vong nhẹ nhất so với các trận chiến trước đó.
Kỷ Nhược Phi lễ phép nói vài câu rồi đi thu xếp cho những người bị thương. Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, bắt đầu điều trị vết thương cho binh lính của mình.
Phần lớn đều bị thương nhẹ, uống một chút thuốc sẽ không sao, có một số bị thương nặng cần anh tận tình cứu chữa.
Sau khi chữa trị vết thương cho Thanh Long Quân, anh đến doanh trại của Kỷ Nhược Phi để xem có cần giúp đỡ không.
Đàn ông không bao giờ được phép vào doanh trại của Huyền Vũ Quân, kể cả Kim Huyền Bạch hồi đó cũng không được. Nhưng lúc này, các nữ binh nhìn thấy Ngô Bình đều lộ ra vẻ dịu dàng, thậm chí ngưỡng mộ.
Bọn họ đều biết, nếu như hôm nay không có Ngô Bình đi đầu, giết quân tiên phong trước, lại giết chủ tướng, sau đó xem xét đại cục, không ngừng cứu chữa những người gặp nguy hiểm, bọn họ hôm nay chắc chắn đã phải chịu thương vong nặng nề, ít nhất cũng tổn thất hàng ngàn chị em!
“Thủ trưởng Ngô, anh vất vả rồi". Một nữ quân nhân xinh đẹp bị thương ở cánh tay được Ngô Bình chạy tới. Cô ấy đưa cho Ngô Bình một chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc bội: "Thủ trưởng, đây là tấm lòng của tôi, xin hãy nhận lấy".
Ngô Bình vội vàng xua tay: "Tôi không thể nhận đồ của các cô được".
Nữ quân nhân này có mắt hạnh má đào, ánh mắt sóng sánh như nước mùa thu, thấy anh cự tuyệt liền chực khóc: “Thủ trưởng, anh coi thường tôi chỉ là binh lính cho nên mới không chịu nhận, phải không?”
Ngô Bình nhất thời không nói nên lời, anh biết nếu không nhận thì nữ quân nhân sẽ thật sự khóc, đành phải tiếp nhận ngọc bội: "Vậy được, cảm ơn".
Nữ quân nhân cười trong nước mắt, vòng tay ôm lấy Ngô Bình. Ơn cứu mạng giống như cha mẹ tái sinh, đây là cách cô ấy bày tỏ lòng biết ơn.
Lúc này, các nữ quân nhân xung quanh xúm lại, người này đưa túi, người kia đưa dao găm.
May mắn thay, Ngô Bình có nhẫn chứa đồ để cất giữ, nếu không sẽ không có chỗ nào để cất giữ những thứ này.
Đã được nhận thì cũng phải cho đi. Anh liền lấy ra những thứ như thuốc trị thương để đưa cho những nữ quân nhân tặng quà cho anh.
Nhận xong hàng trăm món quà, anh mới đi tới phòng bệnh trong doanh trại.
Vừa tới cửa thì Kỷ Nhược Phi đi ra, sắc mặt cô ấy không được tốt lắm. Cô ấy gật đầu nói: "Anh Ngô tới rồi à".
Ngô Bình hỏi: "Những người bị thương sao rồi? Cần giúp không?"
Kỷ Nhược Phi thở dài: "Có bốn chị em bị thương rất nặng, quân y nói tình hình không khả quan, rất có thể họ sẽ chết".
Ngô Bình: "Nếu được thì để tôi chữa cho họ".
Kỷ Nhược Phi nhìn anh đầy quái lạ: "Anh có thể chữa thương sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Lính của Thanh Long Quân không một ai chết, tôi chữa cả đấy".
Kỷ Nhược Phi mừng rỡ, vội mời Ngô Bình vào trong. Bên trong có rất nhiều người bị thương, có người thậm chí không mặc quần áo.
Nhưng lúc này thì không hơi đâu mà để ý đến việc đấy nữa. Ngô Bình đi đến trước mặt một nữ quân nhân bị thương, nội tạng và đầu cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, hơi thở yếu ớt, quân y chỉ có thể tạm thời kéo dài sự sống cho cô ấy đôi chút.
Anh lập tức dùng thuật hồi xuân để ổn định bệnh tình, sau đó chữa trị.
Chưa đến mười phút mà cô gái đó đã mở mắt ra. Cô ấy nhìn thấy Ngô Bình, liền khó nhọc gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Ngô Bình: "Cô à, nghỉ ngơi đi nhé, cô sẽ không sao đâu".
Sau đó anh chữa bệnh cho ba người bị thương nặng còn lại.
Cả quá trình Kỷ Nhược Phi đứng bên cạnh chứng kiến y thuật thần kỳ của Ngô Bình, cô ấy vô cùng khâm phục: "Nếu tôi quen anh sớm hơn thì chắc hàng nghìn chị em đã không phải chết".
Ngô Bình nói: "Là binh lính thì khó tránh việc vùi thân sa trường, đừng nghĩ nhiều. Tôi sẽ giúp những người bị thương hồi phục".
Ngô Bình ở lại phòng bệnh hơn hai tiếng, lúc ra anh mệt nhoài.
Kỷ Nhược Phi rất cảm kích, nói: "Anh Ngô, mời anh vào lều của tôi nghỉ ngơi. Tôi có một ít thuốc có thể giúp anh hồi phục thể lực nhanh chóng".
Ngô Bình không khách sáo, liền theo cô ấy đến lều.
Chương 910: Quý tộc Đại Thương
Lều trại của Kỷ Nhược Phi có màu chủ đạo là xanh nhạt, khi bước vào trong sẽ ngửi được mùi thơm nhàn nhạt. Xem ra nữ thần tướng cũng thích nước hoa.
Cô ấy mời Ngô Bình vào phòng khách, đích thân pha trà cho anh, đoạn lấy một cái chai nhỏ, trịnh trọng lấy ra một viên thuốc màu vàng trong đó.
Nhìn thấy viên thuốc này, Ngô Bình giật mình hỏi: “Thần Hoa Đan?”
Kỷ Nhược Phi rất ngạc nhiên: “Anh biết Thần Hoa Đan?”
Thần Hoa Đan có thể bổ sung năng lượng thể lực nhanh chóng, là loại đan dược yêu thích của các võ sĩ. Loại đan này, Ngô Bình cũng có thể luyện chế, nhưng trong tay anh không có phương thuốc.
Anh cười bảo: “Từng nghe đến. Đan dược này là đồ tốt. Nếu kiệt sức trong lúc giao đấu với người khác thì chỉ cần uống một viên, sẽ lập tức khoẻ như vâm, lấy lại trạng thái tốt nhất”.
Kỷ Nhược Phi gật đầu: “Đúng thế. Nhờ cơ duyên, tôi có được bốn viên Thần Hoa Đan. Tôi đã uống hai viên, công dụng rất tốt. Có nó lúc giao đấu với kẻ thù mạnh cũng tương đương với việc có thêm một mạng. Đặc biệt là khi ở chiến trường, không cần biết muốn giết chóc bao lâu, có nó sẽ kiên trì lâu hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Quả thật là đan dược tốt. Cảm ơn cô”.
Anh uống đan dược rồi lập tức nhắm mắt lại, cảm nhận dược lực đang lưu chuyển trong cơ thể, nghiên cứu tác dụng dược lý của nó.
Kỷ Nhược Phi không quấy rầy anh, chỉ ngồi im và lặng lẽ quan sát Ngô Bình đang nhắm mắt. Vào lần đầu tiên gặp người đàn ông này, cô ấy thấy anh có vẻ rất bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn thêm vài lần nữa sẽ nhận thấy anh có một sức quyến rũ chết người. Khí tức như rồng, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn vô cùng.
Cảm giác an toàn này khiến Kỷ Nhược Phi rất kinh ngạc. Nên biết cô ấy vốn là thần tướng, dũng mãnh lại giỏi võ! Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, cô ấy đã không còn dựa dẫm vào người khác, càng không cần người ta cho cô ấy cảm giác an toàn.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại mang đến cho cô ấy thứ cảm giác đã mất đi từ lâu. Cảm giác giống như năm cô ấy bảy, tám tuổi, được bảo vệ trong vòng tay của bố và anh trai vậy, nhưng điểm khác biệt là lại có thêm một chút tình cảm lạ lùng của cô ấy lẫn vào trong đó.
Mười mấy phút sau, Ngô Bình mở bừng mắt. Thể lực đã hồi phục hết, anh cũng đã hiểu rõ về dược lý.
“Sao hả, hiệu quả tốt chứ?”, Kỷ Nhược Phi cười hỏi.
Ngô Bình đáp: “Bình thường. Đan thành phẩm bậc ba, không thể phát huy hiệu quả mà nó nên có, tác dụng phụ rất rõ ràng. Ví dụ như khi uống lần thứ hai, dù thời điểm uống cách lần đầu rất lâu thì hiệu quả vẫn sẽ sụt giảm”.
Kỷ Nhược Phi vội gật đầu: “Phải. Khi uống viên thứ hai, tôi cảm thấy hiệu quả kém xa lần đầu. Anh rất giỏi, vừa thử đã biết hiệu quả”.
Ngô Bình nói: “Tôi có hiểu biết đôi chút về đan đạo”.
Dứt lời, anh lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra: “Tôi không uống không đan dược của cô đâu. Bây giờ tôi sẽ luyện chế vài viên Thần Hoa Đan thật sự giúp cô”.
Anh đã biết dược lý của Thần Hoa Đan là gì. Với trình độ luyện thuốc của mình, Ngô Bình sẽ luyện chế được ngay Thần Hoa Đan có phẩm chất và hiệu quả tốt hơn!
Kỷ Nhược Phi trợn tròn mắt. Cô ấy thấy Ngô Bình lấy dược liệu ra, lần lượt cho vào đỉnh. Nửa giờ sau, hai tay anh làm các loại thủ ấn, chốc chốc lại vỗ lên đỉnh.
Một lúc trôi qua, anh đột nhiên ấn vào đỉnh, một luồng sáng vàng bay ra, anh bèn dùng bát ngọc đón lấy.
Cô ấy nhìn thật kỹ, trong bát có thêm bột màu vàng, toả ra ánh sáng vàng nhạt.
Ngô Bình nhỏ vài giọt nước vào, tay phải nhanh chóng nhào bột thuốc thành năm viên đan dược. Chúng to hơn Thần Hoa Đan của cô ấy một cỡ, còn có quầng sáng lưu chuyển, linh động hơn nhiều.
Đôi mắt sáng rực lên, Kỷ Nhược Phi kinh ngạc nói: “Đây cũng là Thần Hoa Đan sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thần Hoa Đan vương phẩm, mạnh hơn cái mà cô cho tôi rất nhiều. Này, cho cô ba viên, tôi giữ lại hai viên”.
Kỷ Nhược Phi mừng rỡ vô cùng: “Đan dược vương phẩm ư? Anh cừ thật đấy!”
Ngô Bình cười bảo: “Đây không phải là đan dược khó luyện, không cừ gì đâu. À phải, khi nào đại hội xem mắt sẽ bắt đầu?”
Kỷ Nhược Phi cười đáp: “Trời gần sáng rồi, để các tướng sĩ nghỉ ngơi. Chiều tối mới tiến hành”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ. Vậy tôi về nghỉ ngơi trước, đến lúc ấy lại đến”.
Anh đứng dậy định rời đi, Kỷ Nhược Phi vội cất lời: “Anh Ngô, nói chuyện thêm một lát nhé”.
Ngô Bình ngẩn ra rồi lại ngồi xuống, cười nói: “Được. Có thể trò chuyện nhiều hơn với thần tướng là vinh hạnh của tôi”.
Kỷ Nhược Phi nói: “Không cần gọi tôi là thần tướng. Cứ gọi Nhược Phi là được”.
Ngô Bình là người thoải mái, lập tức gật đầu: “Được, Nhược Phi”.
Kỷ Nhược Phi cười bảo: “Lâu rồi không có ai gọi tên tôi như vậy”.
Ngô Bình cũng bật cười: “Cô là thần tướng mà. Nào ai dám gọi tên cô chứ?”
Kỷ Nhược Phi khẽ thở dài: “Phải, tôi là thần tướng”.
Ngô Bình rất tò mò về Kỷ Nhược Phi: “Có thể trở thành thần tướng, gia tộc cô chắc chắn rất có thế lực”.
Kỷ Nhược Phi nhẹ nhàng đáp: “Nhà họ Kỷ là quý tộc thời xưa của Viêm Long, vào đời nhà Thương, từng lập được đại công cho vua Thương”.
Ngô Bình giật mình: “Quý tộc?”
Kỷ Nhược Phi nhìn anh: “Anh không biết cũng bình thường. Từ ‘quý tộc’ này đã nhiều năm rồi không được ai nhắc đến, nhưng chúng tôi thật sự tồn tại”.
Ngô Bình háo hức hỏi: “Các cô là quý tộc nhà Thương?”
Kỷ Nhược Phi gật đầu: “Ừ. Đại Thương là thời đại cuối cùng hình thành tầng lớp quý tộc, sau đó không gian đã gấp và phần lớn diện tích của Đại Thương biến mất”.
Ngô Bình từng nghe Đế Tân nhắc đến chuyện này. Anh thừa dịp hỏi ngay: “Sao không gian lại gấp vậy?”
Kỷ Nhược Phi đáp: “Ghi chép của tổ tiên viết rằng có một thế lực cực mạnh đã diệt Đại Thương, chia lãnh thổ Đại Thương thành nhiều không gian và thời gian gấp. Mà các thời - không gian gấp này đã hình thành nên Côn Lôn ngày nay”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Côn Lôn là không gian gấp của Đại Thương ư?”
Kỷ Nhược Phi nói: “Phần lớn là vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Hiện tại quý tộc Đại Thương còn bao nhiêu người?”
Kỷ Nhược Phi trả lời: “Không nhiều, hiện chỉ còn ba gia tộc còn tồn tại”.
Ngô Bình vô cùng hiếu kỳ về lịch sử trước Đại Thương, bèn hỏi: “Trước Đại Thương là chính là nền văn minh thời tiền sử sao?”
Kỷ Nhược Phi lắc đầu: “Tôi cũng không rõ. Tài liệu lịch sử liên quan vô cùng tuyệt mật, chỉ có trưởng tộc mới được đọc thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, nhà họ Kỷ các cô cũng giống như nhà họ Thân chúng tôi, sống ở một động thiên nào đó của Côn Lôn?”
Kỷ Nhược Phi bảo: “Nhà họ Kỷ sở hữu ba động thiên, nhà họ Thân không so sánh được đâu. Đúng rồi, anh luyện đan giỏi đến vậy, có hứng thú làm cung phụng đan sư của nhà họ Kỷ chúng tôi không?”
Ngô Bình hỏi: “Cung phụng đan sư?”
Kỷ Nhược Phi đáp: “Đúng thế. Lương bổng hằng năm của cung phụng đan sư nhà họ Kỷ là ba trăm bảo phù đấy”.
Ngô Bình cười: “Đãi ngộ rất tuyệt. Tôi sẽ cân nhắc”.
Nghĩ đến một chuyện, Ngô Bình bèn hỏi: “Trong động thiên của nhà họ Kỷ có mấy loại năng lượng cao chiều này không?”
Ngay sau đó, anh đọc mấy loại năng lượng trong Bát Cửu Huyền Kinh ra. Nghe xong, Kỷ Nhược Phi mới nói: “Có hai loại trong số những năng lượng này nằm trong động thiên của nhà họ Kỷ chúng tôi”.
Ngô Bình cả mừng: “Tốt quá rồi. Nếu có cơ hội, tôi muốn hấp thụ hai loại năng lượng này”.
Kỷ Nhược Phi bảo: “Loại năng lượng này trước đây chỉ có vương tộc mới có thể hấp thụ. Có điều vương tộc đã không còn từ lâu, nên cũng không còn ai để mắt đến nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Vương tộc? Ý cô là bọn người Đế Tân?”