Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 896-900
Chương 896: Thanh Đế Đan Kinh và Ngọc Thanh Bảo Thụ
Ngô Bình: “Bây giờ đi đến động tiên của ông”.
Nhân Bì mang theo Thanh Mộc Chân Quân bay đi, Ngô Bình theo phía sau. Thanh Mộc Chân Quân vô cùng kinh ngạc, ông ta nói: “Ngô tiểu hữu bay trên không tốc bằng với độ cao của tu vi Nhân Tiên, không lẽ cậu đã đột phá đến Nhân Tiên Tứ Cảnh rồi?”
Ngô Bình: “Xem như vậy đi”.
Thanh Mộc Chân Thân cảm khái, nói: “Tiền đồ Ngô tiểu hữu còn dài!”
Ngô Bình thuận miệng hỏi: “Địa Tiên Giới có bao nhiêu thiên sư tầng bốn?”
Thanh Mộc Chân Quân ngẫm nghĩ: “Có thể đạt đến Thiên Sư, trong một trăm năm hình như chỉ có ba người, Ngô tiểu hữu là người thứ tư”.
Ngô Bình: “Ồ, vậy Nhân Tiên tầng năm thì sao, có mấy người?”
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Đến Nhân Tiên Ngũ Cảnh thì chỉ có một người, đệ tử của Thanh Vân Phong của Thục Sơn kiếm phái, tên Vũ Văn Thiên Đô. Người này mười năm trước đã bế quan tiến lên thẳng Động Tàng Cảnh, một khi đột phá được thì chính là Tiên Quân trẻ nhất”.
Ngô Bình: “Thì ra là đồng môn”.
Thanh Mộc Chân Quân: “Tiểu hữu, tương lai thành tựu của cậu chắc chắn không kém Văn Vũ Thiên Đô. Chỉ là một núi không thể có hai hổ, sau này cậu phải cẩn thận cậu ta. Tôi nghe nói người này bụng dạ hẹp hòi, không có lòng khoan dung”.
Ngô Bình cười lạnh: “Có thế nào thì chúng tôi cũng là đồng môn, trình độ thọc gậy bánh xe của ông cũng không ra gì”.
Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi không phải châm ngòi đâu, tài nguyên của một môn phái có hạn, giống như Ngô tiểu hữu và Vũ Văn Thiên Đô, đều là thiên tài siêu cấp. Thiên tài như vậy có một là đủ rồi. Giống như trong một đàn sư tử, chỉ có thể có một con sư tử trở thành đầu đàn”.
Ngô Bình không có hứng thú bàn luận chuyện này, anh hỏi Thanh Mộc Chân Quân: “Ông ở Đan Đỉnh Môn có địa vị thế nào?”
Thanh Mộc Chân Quân có chút đắc ý: “Ở Đan Đỉnh Môn, trình độ luyện đan của tôi có thể xếp trong ba người đứng đầu”.
Ngô Bình: “Địa vị cao như vậy, hẳn là gom được không ít của cải nhỉ?”
Thanh Mộc Chân Quân lập tức cười khổ: “Tiểu hữu, thân là tông sư Đan Đạo, quả thực tôi kiếm được tiền. Nhưng tiền của tôi đều dùng để mua thuốc và làm thí nghiệm luyện đan cả rồi. Tiểu hữu cũng biết rõ, luyện chế ra được đan dược cấp độ cao, cần phải thí nghiệm hơn trăm lần, tổn thất đến đáng sợ”.
Ngô Bình: “Mấy tổn thất này không phải nên do Đan Đỉnh Môn chịu sao?”
Thanh Mộc Chân Quân lắc đầu: “Không phải như vậy. Ở Đan Đỉnh Môn, đan dược do ai luyện, thì doanh thu sẽ có bảy phần thuộc về người đó, Đan Đỉnh Môn chỉ lấy ba phần. Vì vậy cần phải nâng cao trình độ luyện đan của bản thân, chỉ có thể do bản thân tự nghĩ cách”.
Ngô Bình: “Đan Đỉnh Môn các ông cũng hay thật”.
Anh lại hỏi: “Thanh Đế Đan Kinh này ông đã học được bao nhiêu rồi?”
Thanh Mộc Chân Quân cười khổ: “Phần lớn tiên văn trong đó tôi đều không biết, chỉ nhìn hiểu một phần nhỏ đơn thuốc. Nếu nói học thành công, chỉ sợ ngay cả một phần trăm tôi cũng chưa hiểu được”.
Ngô BÌnh: “Động tiên mà ông nói có lai lịch thế nào?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Có lẽ là do một vị đan đạo nào đó thời Tiền Tần để lại, không phải động tiên thời tiền sử. Kỹ thuật luyện đan của vi tiền bối này cực kỳ cao, mấy đan dược mà ông ấy để lại đều là đế phẩm, khiến người ta tán thưởng không thôi!”
Nghe ông ta nói như vậy, Ngô Bình càng mong đợi. Đan đạo của anh vốn cũng không tệ, nhưng vẫn có không gian phát triển thêm, đối với anh mà nói, Thanh Đế Đan Kinh này chắc chắn là bảo vật vô giá.
Rất nhanh chóng, hai người lượn lờ trên ngọn núi đầy mây mù một hồi, sau đó đáp xuống lưng chừng núi. Nơi này í tai qua lại, người bình thường muốn trèo đến đây, ít nhất cũng phải đi bộ đường núi hơn trăm kilomet.
Lối vào động tiên bị mấy tảng đá lớn chặn lại, Ngô Bình dời đá đi, nhìn thấy một hang động cao chừng hai mét, bên trong rất tối.
Đi vào hang động, đi sâu xuống hơn mười mét, thì đến được một nơi tương đối rộng. Phía trước là một cánh cửa đá đóng chặt.
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Ngô tiểu hữu, trên cánh cửa đá này có cơ quan, nhấn một cái là có thể khởi động”.
Với nhắc nhở của ông ta, Ngô Bình nhấn vào một vị trí trên tảng đá, táng đã khẽ lộ ra một khe hở, sau đó anh nhẹ nhàng đẩy ra, cửa cũng mở ra, để lộ một không gian rất lớn.
Đi vào bên trong, Ngô Bình nhìn thấy một cái bàn đá, ghế đá, cùng với giá sách, giường tạo ra từ đá.
Không khí trong động rất trong lành, rất thoáng khí, Ngô Bình nhìn quanh, hỏi: “Lúc đó ông tìm thấy Thanh Đế Đan Kinh ở đâu?”
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Để ở trên bàn đá, lúc đó còn có một bộ xương người, được tôi chôn ở ngoài động. Tôi nghi ngờ, bộ hài cốt đó chính là chủ nhân của động này”.
Ngô Bình: “Trình độ luyện đan cao như vậy, tu vi chắc chắn rất cao, sao lại chết trong này?”
Mộc Thanh Chân Quân: “Người này là người Tiền Tần, đã mấy nghìn năm rồi, chết cũng không có gì kỳ lạ. Ngay cả Chân Quân tôi đây, cũng không dám nói bản thân đã sống hai nghìn tuổi, dù sao sau này còn phải trải qua các loại tai kiếp”.
Ngô Bình gật đầu, tiếp tục đi vào trong, đến trước một cánh cửa sắt, phát hiện cánh cửa sắt này dùng cả một tấm sắt tạo thành, bề mặt là màu xám trắng.
Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi đã từng thử mở cửa này, nhưng phát hiện trong cửa có thiết kế khóa cản, thử mấy lần cũng không thành công, sau đó thì từ bỏ rồi”.
Ngô Bình đến trước cánh cửa xem xét, nhìn thấy trong cửa quả thật có khóa chặn, trong cửa sắt có ẩn giấu trận bàn, là một phần của cả đại trận. Cũng có nghĩa là, trừ phi mở được cửa này, nếu không tiến vào từ bất kỳ nơi nào thì cũng gặp phải đại trận.
Thanh Mộc Chân Quân: “Đợi tu vi tôi tiến vào Động Tàng không chừng có thể mở được cánh cửa này”.
Ngô Bình không quan tâm ông ta, quan sát một lúc thì đột nhiên đặt tay lên cửa, sử dụng tiên lực tác động lên cánh cửa sắt, tần suất và cường độ rung được điều tiết rất tinh chuẩn.
Thanh Mộc Chân Quân liếc nhìn, rồi nói: “Vô dụng thôi, nếu cánh cửa này có thể mở ra thì tôi sẽ không đợi đến bây giờ rồi”.
Ông ta vốn cũng chẳng coi trọng Ngô Bình, ngay cả một Chân Quân như ông ta cũng không mở được cửa, một Tiên Nhân như Ngô Bình thì càng không có khả năng làm được.
Nhưng giây tiếp theo thì ông ta cũng kinh ngạc, cửa mở, để lộ một lối vào.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Viêm Dương, ngươi đứng đợi bên ngoài”.
Thanh Mộc Chân Nhân gấp gáp: “Ngô tiểu hữu, tôi đi cùng cậu đi, nói không chừng có thể giúp được gì”.
Ngô Bình không quan tâm ông ta, nhanh chóng bước vào trong.
Đi qua cánh cửa, là một căn phòng đá, trên tường có treo một cái giá bằng ngọc, trên giá ngọc bày đầy các lọ lớn nhỏ, nghĩ chắc hẳn đều là đan dược.
Anh mở một lọ ra, lập tức một luồng sáng bay ra, anh vội bắt lấy rồi bỏ lại vào trong lọ, vội đậy lại.
Đan dược trong lọ đã để một thời gian lâu, hoàn toàn hóa khí, luồng sáng vừa nãy là đan dược đã hóa khí. Đan dược hóa khí, dược tính căn bản vẫn còn, nhưng cần phải luyện chế lại lần nữa.
Ngô Bình không nói gì, bỏ hết năm mươi hai lọ vào nhẫn.
Bên cạnh có một cái bàn, bên trên có một cái bình bằng ngọc, cao hơn nửa mét, bên trong có chứa loại đất năm màu kỳ lạ. Bên trong bình có một cây nhỏ trông như bạch ngọc, cao hơn một mét, bởi vì thiếu nước đã lâu nên nó hơi héo úa, nhưng vẫn chưa chết.
Ngô Bình rất kinh ngạc, anh nhìn cây ngọc chằm chằm, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ là Ngọc Thanh Bảo Thụ?”
Lấy bảo thụ về, anh lại đến trước một cái rương nhỏ, mở rương ra, bên trong có một miếng ngọc bội, nhìn kỹ thì chính là nửa bộ còn lại của Thanh Đế Đan Kinh!
Anh khẽ cười, lẩm bẩm: “Chuyến đi này không tệ!”
Chương 897: Linh khiếu thứ mười
Ngô Bình cất phiến ngọc đi rồi nhìn trái ngó phải, nhưng không phát hiện ra thứ gì khác, vì thế anh đã quay người đi ra khỏi thạch thất.
Nhìn thấy anh, Thanh Mộc Chân Quân vội hỏi: “Cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Ngoài các đan dược đã hết hạn ra thì chẳng còn thứ gì cả”.
Rõ ràng Thanh Mộc Chân Quân không tin lời anh, ông ta đang định nói gì đó thì Ngô Bình đã cắm một kim châm vào gáy ông ta, khiến ông ta lập tức biến thành một pho tượng băng.
Ngô Bình bỏ Thanh Mộc Chân Quân ở lại rồi rời đi, sau khi ra đến ngoài rồi, còn còn dùng một tảng đá để lấp cửa hang lại.
Viêm Dương khó hiểu hỏi: “Thượng tiên, ông ta đã biết quá nhiều bí mật, tại sao người không giết ông ta luôn đi?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông ta sẽ bị đóng băng ba năm, ba năm sau thì ông ta không còn sức đe doạ với ta nữa”.
Viêm Dương cười nói: “Thượng tiên nói đúng. Ba năm nữa, chắc chắn thượng tiên đã tiến vào cảnh giới Địa Tiên rồi, Thanh Mộc Chân Quân làm gì đủ trình so với người”.
Ngô Bình: “Đi thôi”, nói rồi, anh bật tung người lên cao rồi bay về tổng bộ Thiên Long.
Khi Ngô Bình về tới tổng bộ thì đã là rạng sáng, Hoa Giải Ngữ vẫn đang chờ anh về.
Anh vừa đáp xuống, cô ấy đã nói: “Long chủ, các chiến binh gen của nước Mễ công khai đáp máy bay nhập cảnh vào nước ta, người của chúng ta đang âm thầm theo dõi, hiện tại vẫn chưa rõ mục đích của họ là gì”.
Ngô Bình cau mày: “Dám ngang nhiên đến đây như vậy, đúng là không coi chúng ta ra gì!”
Hoa Giải Ngữ: “Theo tin tình báo thì trong số này có ba bán thần, một chuẩn thần, bốn người còn lại cũng là chiến binh gen cấp SSSS”.
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên: “Cử một đội manh như vậy ra quân, chắc chắn họ có ý đồ gì đó”.
Hoa Giải Ngữ: “Vì thế mọi người đang rất lo lắng, các đội trưởng cũng đến đấy hết rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô gọi họ về hết đi, để vài người ở lại canh chừng là được rồi”.
Hoa Giải Ngữ ngẩn ra hỏi: “Gọi về ạ? Long chủ, như vậy sao được? Chúng ta phải theo dõi họ cẩn thận chứ”.
“Truyền lệnh!”, Ngô Bình không giải thích.
Hoa Giải Ngữ đành nhận lệnh rồi thông báo gọi mọi người về.
Sau đó, Ngô Bình đã về phòng tu luyện.
Một lát sau, anh lấy viên Chiến Thần Đan thứ hai thuộc Nhân Vương Đan ra.
Nhân Vương Đan là một tổ hợp đan dược gồm Đại Hiền Đan, Chiến Thần Đan và Nhân Vương Đan, loại này phải uống lần lượt theo thứ tự.
Trước đó, thể chất của anh còn yếu nên chưa thể uống Chiến Thần Đan được, nhưng giờ thì vô tư rồi.
“Uống Chiến Thần Đan vào thì sẽ có sức chiến đấu như chiến thần, không biết hiệu quả ra sao đây?”
Ngô Bình không nhiều lời mà uống ngay, ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh hung hãn dội vào cơ thể anh. Nó không ngừng di chuyển tới khắp cơ thể, khiến chín linh khiếu của anh cũng sục sôi.
Loáng cái, chín linh khiếu đã cộng hưởng với nhau, sức mạnh của chúng tập trung về tim của Ngô Bình.
Thình thịch!
Tim của Ngô Bình đập nhanh như đánh trống, sau đó xuất hiện thêm một linh khiếu!
Đúng thế, trongngi Ngô Bình đã xuất hiện thêm linh khiếu thứ mười mà cả miếng ngọc bội và phiến ngọc đều không có ghi chép về hiện tượng này.
“Con người chỉ có chín linh khiếu thôi cơ mà? Sao mình lại có mười nhỉ?”, Ngô Bình rất ngạc nhiên.
Nhưng anh đã bình tĩnh lại, để xem linh khiếu thứ mười này có gì đặc biệt.
Sức mạnh vẫn đang dập dềnh, linh khiếu ngày càng mạnh và ổn định hơn. Khi sức mạnh của Chiến Thần Đan biến mất, linh khiếu thứ mười đã được hình thành.
Linh khiếu này lớn hơn gấp bốn lần các linh khiếu bình thường, nó vừa xuất hiện đã có khí thế như vương giả, chín linh khiếu kia đều bị nó khống chế.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Mày mạnh thế này thì sau này tao sẽ gọi mày là Vương khiếu”.
Xung quanh Vương khiếu bỗng hình thành linh lạc, nối liền với linh lạc toàn thân của Ngô Bình. Vì thế sức mạnh cao cấp của chín linh khiếu đều đổ dồn về phía Vương khiếu.
Khi sức mạnh của chín linh khiếu tập trung hết về phía Vương khiếu, Ngô Bình phát hiện mình có thể dễ dàng điều khiển chín linh khiếu kia. Điều này khiến anh chỉ còn cách tầng thứ năm của cảnh giới Nhân Tiên một bước nữa thôi. Anh đoán chỉ khoảng một tuần nữa là mình sẽ ngưng luyện ra được Pháp Bàn và trở thành Võ Quân.
Ngô Bình tiếp tục tu luyện đến khi trời sáng.
Hoa Giải Ngữ chạy tới báo: “Long chủ, cường giả của nước Mễ đã đến học viện Võ Đạo rồi ạ”.
Học viện Võ Đạo được xây dựng vào giai đoạn đầu của thời Kiến Quốc, do các võ giả đẳng cấp nhất thời bấy giờ chung tay gây dựng. Mục đích của học viện là bồi dưỡng các cao thủ cho đất nước. Sau khi tốt nghiệp, các cao thủ bình thường sẽ gia nhập Thiên Long, Thần Võ Ti hoặc các tổ chức khác. Còn các cao thủ thiên tài thì sẽ trực tiếp nhận các nhiệm vụ đặc biệt để bảo vệ đất nước.
Học viện Võ Đạo không ở Thiên Kinh, nó chia làm Bắc Viện và Nam Viện. Bắc Viện nằm ở điểm giao giữa ba tỉnh, tổng dân số của ba tỉnh là khoảng hơn 300 triệu người.
Lần này, các cao thủ của nước Mễ đã đến Bắc Viện, rõ ràng họ định đến khiêu chiến các cao thủ ở đây.
Ngô Bình nói: “Cao thủ ở đó nhiều không đếm xuể, đâu cần chúng ta lo”.
Hoa Giải Ngữ cũng nghĩ vậy nên cười nói: “Tôi chỉ thấy bất ngờ thôi, Long chủ, vậy là mình yên tâm được rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, tôi phải đi có việc đây, có gì thì gọi cho tôi”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã cải trang thành dáng vẻ của Thanh Mộc Chân Quân rồi đi gặp Hoàng Phủ Hằng, hắn ta cười nói: “Sư phụ về rồi ạ, đệ tử đã gom đủ năm nghìn tiền bủa rồi ạ”.
Ngô Bình liếc nhìn túi tiền rồi giơ tay cầm lấy, sau đó cười nói: “Đồ nhi, sư phụ về luyện đan cho con đây. Ta sẽ luyện chế đan dược để con đột phá Thuần Dương”.
Hoàng Phủ Hằng mừng rỡ: “Cảm ơn sư phụ”.
Ngô Bình còn có chuyện hỏi hắn ta: “Đồ nhi, giờ con là hội trưởng của Kim Long rồi, nhưng cũng đừng vì thế mà phân tâm”.
Hoàng Phủ Hằng: “Sư phụ yên tâm, bình thường con cũng không phải làm gì cho hội đâu ạ”.
Ngô Bình: “Ta nghe nói hội Kim Long đã làm nhiều chuyện vô đạo đức đúng không?”
Hoàng Phủ Hằng ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ biết rồi ạ?”
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Biết chứ sao không, ví dụ như hội Kim Long đã hợp tác với điện Kiếm Thần, đúng không?”
Hoàng Phủ Hằng vội nói: “Sư phụ, con chỉ muốn mượn sức của họ thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, ta không cần biết con nghĩ gì đâu. Con uống đan dược vào đi, rất tốt cho con đấy”.
Hai người đi vào phòng luyện công, xung quanh không có ai. Hoàng Phủ Hằng vui vẻ uống đan dược, nhưng sau đó đầu óc hắn ta bắt đầu va vất.
Đây là Khối Lỗi Đan, nếu ai uống vào rồi bị niệm chú thì đến Chân Nhân cũng không thoát được, chứ nói gì là Hoàng Phủ Hằng.
Hoàng Phủ Hằng vùng vẫy một lát rồi ý chí đã biến mất, cuối cùng đã bị Ngô Bình điều khiển.
“Từ giờ trở đi, tôi là chủ nhân của anh, anh phải phục tùng mọi mệnh lệnh của tôi”, anh nói.
Hoàng Phủ Hằng đờ đẫn gật đầu: “Vâng, tôi sẽ nghe lời”.
Ngô Bình niệm chú, mắt của Hoàng Phủ Hằng đã sáng trở lại, trông hắn ta vẫn bình thường hệt như trước, đến người thân cận nhât cũng khó phát hiện hắn ta đã biến thành con rối.
Chương 898: Đảo Thanh Long
Ngô Bình quay về tổng bộ Thiên Long rồi tu luyện tiếp, đến giữa trưa thì anh nhận được điện thoại của Lam Nguyệt.
Giọng nói của cô ấy có vẻ lo lắng: “Ngô Bình, anh đang ở đâu đấy?”
Ngô Bình: “Tôi đang ở Thiên Kinh, phải đến đảo Thanh Long rồi hả?”
Trước đó, anh đã hứa với thần tướng Kim Huyền Bạch là sẽ đến đảo Thanh Long với thân phận là tả thần tướng để xử lý công việc thay ông ấy, giờ chắc đến lúc lên đường rồi.
Lam Nguyệt: “Ừm, bố tôi muốn nhờ anh đi một chuyến”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đi ngay”.
Khi Ngô Bình đến nhà Lam Nguyệt thì đã là mười một rưỡi, Kim Huyền Bạch vừa nấu cơm xong nên cười nói: “Tiểu Bình, ngồi xuống nếm thử mấy món tôi mới nghĩ ra đi”.
Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm thì nói: “Chắc chắn là ngon rồi ạ”.
Lam Nguyệt mỉm cười đi lấy bát đũa rồi nói: “Mấy món này tôi cũng được ăn lần đầu đấy”.
Kim Huyền Bạch không vội nói vào chuyện chính ngay, ba người trò chuyện vui vẻ đến khi kết thúc bữa ăn.
Lam Nguyệt đi rửa bát, bấy giờ Kim Huyền Bạch mới nghiêm túc nói: “Đảo Thanh Long đang rất loạn, phiền cậu đến đó một chuyến”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, nhưng mục đích của chuyến đi này là gì ạ?”
Kim Huyền Bạch: “Thứ nhất là chữa trị cho những người bị tà ma nhập. Thứ hai là thuần phục các bĩnh sĩ không nghe lệnh, đừng nương tay quá, cần đánh cứ đánh, cần giết cứ giết! Thứ ba là thanh tẩy thế lực còn sót lại của quân sư”.
Đây là lần thứ hai Ngô Bình nghe thấy Kim Huyền Bạch nhắc đến quân sư, anh hỏi: “Quân sư là ai ạ?”
Kim Huyền Bạch: “Tác dụng của quân sư tương đương với giám quân. Khi tôi vắng mặt, quân sư sẽ có địa vị cao nhất. Quân sư tên là Bàng Xung, có thực lực rất mạnh, hiện đang bế quan tu luyện. Sau khi ông ta xuất quan, có khả năng sẽ thay thế vị trí thần tướng của tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Danh hiệu của chú cũng có thể bị tước luôn ạ?”
Kim Huyền Bạch thờ ơ nói: “Một khi ông ta đột phá thì dù không nói ra, nhưng tôi cũng phải nhường vị trí của mình cho ông ta”.
Dứt lời, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Tôi trông cậy cả vào cậu, nếu cậu xử lý xong ba việc này cho tôi thì cậu sẽ là tả thần tướng của tôi mãi mãi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Đương nhiên cháu sẽ cố hết sức”.
Kim Huyền Bạch: “Đi theo tôi”.
Ngô Bình đi theo ông ấy vào phòng sách, Kim Huyền Bạch mở một chiếc va li ra, bên trong có một bộ chiến phục màu vàng, ông tay áo thêu hình rồng, trên vai cũng có huy hiệu hình rồng được làm một bảo thạch.
Bộ chiến phục này được làm từ một chất liệu đặc biệt, chạm vào có cảm giác vừa trơn vừa mềm.
Kim Huyền Bạch nói: “Đây là quân trang của Thanh Long Quân. Cậu mặc nó vào thì sẽ trở thành một thành viên của đội quân, Huy hiệu thể hiện quân hàm của cậu là tả thần tướng. Có nó rồi thì cậu được phép tiền trảm hậu tấu, đề bạt hoặc loại bất kỳ một thành viên nào tuỳ ý”.
Ngô Bình: “Vâng, cháu hiểu rồi”.
Kim Huyền Bạch hài lòng nói: “Đi đi, trong vòng ba ngày phải tới đó, tôi sẽ bảo Lam Nguyệt gửi địa chỉ cho cậu”.
Lam Nguyệt tiễn Ngô Bình ra về, sau đó đưa cho anh một mảnh giấy có ghi địa chỉ của đảo Thanh Long.
Lam Nguyệt nói: “Vị trí của đảo này thay đổi liên tục, vị trí này có tác dụng trong mười hai tiếng”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Lam Nguyệt nhìn anh rồi nói: “Ngô Bình, nhớ bảo vệ bản thân. Chuyến này anh đi, nếu thắng sẽ nổi danh khắp chốn, còn thua thì thịt nát xương tan, hồn bay phách tán”.
Ngô Bình cười nói: “Cô cứ yên tâm, nếu tôi dám đi thì phải chắc chắn sẽ thành công”.
Tạm biệt Lam Nguyệt xong, Ngô Bình tranh thu thu xếp cho người nhà và Thiên Long thật nhanh chóng.
Đến mười giờ tối, anh cầm theo máy định vị rồi bay lên cao. Tốc độ bay của anh ở mức trung bình, 12 giờ 37 phút là tới đảo Thanh Long.
Ngô Bình xuyên qua tầng mây thì nhìn thấy một hòn đảo rộng trên chục nghìn km vuông. Trên đảo có núi, có hồ, có rừng và thảm cỏ, đương nhiên cũng có sa mạc.
Ngoài việc nói cho Ngô Bình biết mục đích của chuyến đi này ra, Kim Huyền Bạch không còn nói gì nữa nên anh phải tự mày mò.
Ngô Bình chưa mặc bộ quân phục ngay, mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn núi nhỏ. Cách đó không xa là một quân doanh, chắc là đại doanh của Thanh Long Quân.
Ngô Bình vừa đáp xuống, đã cảm thấy có hai luồng khí tức nguy hiểm ập tới, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Anh là ai?”
Ngô Bình quay lại nhìn vào bụi cây thì thấy có một chiến sẽ ẩn thân, anh ta cầm một cái nỏ trong tay, trên mũi tên khắc đầy chữ tiên, chắc chắc uy lực của nó rất khủng khiếp.
Ngô Bình cười nói: “Tôi chỉ là người qua đường, anh là ai?”
Mặt chiến sĩ đó bôi thuốc màu, như hoà làm một với cảnh vật xung quanh, anh ta cười lạnh nói: “Vớ vẩn, đừng có làm trò. Mau nằm xuống, sau đó khai báo lai lịch và mục đích đến đây, không thì tôi bắn anh chết ngay”.
Ngô Bình: “Tôi không thích nằm”, dứt lời, Ngô Bình tiến lên một bước.
Vù!
Một tia sáng loé lên, sượt qua vị trí tim của Ngô Bình, nhưng tay anh còn nhanh hơn tên bắn, anh cầm lấy mũi tên rồi ném sang một bên: “Tên của anh chậm quá, không giết được tôi đâu”.
Đúng lúc này, lại có một tia sáng lạnh loé lên, một chiến sĩ khác cầm đao xông tới, lưỡi đao sắc lạnh vừa nhanh vừa chuẩn.
Ngô Bình bước chéo chân rồi va vào người đó, khiến thanh đao của anh ta rơi xuống đất rồi bị anh đá ra xa.
Ngô Bình thấy mừng vì hai chiến sĩ này chỉ là chiến sĩ bình thường của Thanh Long Quân, nhưng thực lực của họ đã đến tầng thứ hai của cảnh giới Nhân Tiên rồi.
Bọn họ định tiến lên tấn công tiếp, nhưng Ngô Bình nói: “Dừng tay, người mình mà”.
Người cầm nỏ ngẩn ra: “Người mình? Anh có gì chứng minh không?”
Ngô Bình lấy huy hiệu ra nói: “Được chưa?”
Hai người kia nhìn rõ huy hiệu rồi hoảng hốt quỳ xuống: “Tham kiến tả thần tướng”.
Ngô Bình cất huy hiệu đi rồi nói: “Tôi vừa nhậm chức nên chưa quen thuộc với nơi này, các anh tên là gì? Thuộc nhánh nào?”
Người cầm nỏ đáp: “Thưa tả thần tướng, tôi là Bao Tiểu Quang, thuộc sư đoàn một ạ”.
Người cầm đao: “Tôi là Lưu Thiệu Cường, cũng thuộc Nhất Sư”.
Ngô Bình gật đầu: “Thanh Long Quân có bao nhiêu người? Biên chế thế nào? Nói tôi nghe”.
Hai chiến sĩ biết gì nói đấy, họ nói cho Ngô Bình biết Thanh Long Quân có hơn 30 nghìn quân, bên dưới có bốn sư đoàn, mỗi sư đoàn có ba đại đội, mỗi đại đội có ba tiểu đội, mỗi doanh đội gồm khoảng 300 chiến sĩ.
Hai người này không phải chiến sĩ bình thường, mà thuộc tốp tinh anh, lính đặc nhiệm.
Họ đang bẩm báo với Ngô Bình thì chợt có một luồng thần niệm mạnh mẽ phóng tới, sau đó là một giọng nói như tiếng sấm: “Người của sư đoàn một đang làm gì thế? Cấu kết với kẻ địch à?”
Chương 899: Mặc thường phục đi vi hành
Bao Tiểu Quang và Lưu Thiệu Cường nghe thấy giọng nói đó thì nhăn mặt, Bao Tiểu Quang lạnh giọng nói: “Đây là tả thần tướng, quân tiên phong các anh giỏi nhỉ, dám thị uy trước mặt tả thần tướng”.
Một bóng người đáp xuống, đó là một dũng tướng cao hơn hai mét, mặc áo giáp, mặt chữ điền, mắt nhỏ, eo dắt một thanh đao.
Ánh mắt người đó quan sát Ngô Bình như xẹt điện: “Tả thần tướng ư?”
Ngô Bình giơ huy hiệu ra: “Tôi là tả thần tướng mới nhậm chức, anh là ai?”
Nhìn thấy huy hiệu, người này vội hành lễ: “Phó tướng du kích thuộc quân tiên phong của sư đoàn hai Quyết Minh Cổ tham kiến tả thần tướng”.
Trước đó, Ngô Bình nghe Bao Tiểu Quang kể là quân tiên phong của sư đoàn hai là giỏi đánh đấm nhất. Sư đoàn một và sư đoàn hai có mâu thuẫn rất lớn nên thường xuyên xảy ra xung đột.
Ngô Bình gật đầu: “Tạm thời giữ kín chuyện tôi đến đây đã, tôi phải đi thăm thú xung quanh. Quyết Minh Cổ, anh dẫn đường đi”.
Quyết Minh Cổ: “Vâng”.
Muốn hiểu rõ về Thanh Long Quân thì cách tốt nhất là tự đi tìm hiểu, nếu anh dùng thân phận tả thần tướng ngay, chỉ e khó mà nhìn thấy tình hình thực tế.
Ngô Bình bảo Quyết Minh Cổ chuẩn bị cho mình một bộ quân phục của binh sĩ bình thường, sau đó anh đi theo Quyết Minh Cổ tới doanh khu của sư đoàn hai.
Bốn sư đoàn đóng quân ở các khu vực khác nhau, đại khái nằm ở bốn phía của đảo Thanh Long. Sư đoàn hai có 9000 người, chia thành bốn đội nhỏ.
Ngô Bình đến đây thì thấy có rất nhiều đống lửa, các binh sĩ tụm năm tụm ba ngồi ăn cá nướng và uống rượu với nhau, cười nói vui vẻ.
Ngô Bình cau mày, sao họ không dành thời gian để luyện tập hay tu luyện, mà lại ngồi ăn chơi đàn đúm thế này?
Quyết Minh Cổ lúng túng nói: “Thủ trưởng, thật ra bình thường họ không như vậy đâu, do hôm nay được nghỉ nên các binh sĩ mới giải trí một chút”.
Ngô Bình không nói gì, sau đó đi tới cạnh một đống lửa rồi cười nói: “Các anh em, tôi ngồi với được không?”
Họ nhìn Ngô Bình thì thấy lạ mặt, nhưng mọi người cùng sống trên đảo lâu năm kiểu gì ngày thường cũng sẽ chạm mặt nên sớm muộn cũng quen nhau thôi.
“Anh mới đến à?”, một người hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi mới đến, sau này chúng ta là anh em với nhau rồi”.
Người đó cười lạnh nói: “Ai là anh em với anh? Anh đủ trình ngồi ngang hàng với chúng tôi à?”
Quyết Minh Cổ đứng ở phía xa, không được Ngô Bình đồng ý thì không dám lại gần, anh ta đang thấy lo thay cho các chiến sĩ ở đây.
Ngô Bình: “Người mới thì bị khinh thế à?”
Người đó nói: “Ngày nào chúng tôi cũng vào sinh ra tử, muốn làm anh em của chúng tôi thì phải cùng chung hoạn nạn với chúng tôi. Điều quan trọng nhất là anh phải có đủ thực lực, nếu không thì biến đi cho khuất mắt”.
Ngô Bình: “Tôi thấy thực lực của mình cũng được lắn, ít nhất thì các anh chưa có ai là đối thủ của tôi đâu”.
Mấy người đó bật cười, người nói chuyện với Ngô Bình chợt đứng dậy: “Này lính mới, cũng tự tin đấy. Được, tôi sẽ cho anh thấy thế là võ công được luyện từ những lần vào sinh ra tử”.
Người đó bước chéo chân rồi xuất hiện ở cánh trái của Ngô Bình, sau đó tung một quyền vào bụng anh. Nếu người bình thường mà trúng đòn ấy thì nôn mửa là cái chắc.
Ngô Bình chẳng thèm nhìn mà giơ tay lên đỡ ngay, sau đó anh hất tay, làm người kia bay xa cả mấy chục mét, sau đó ngã phịch xuống đất.
Anh nói: “Động tác chậm quá, sức thì yếu, hơn nữa điểm phát lực cũng không chuẩn”.
Người đó ngã xuống xong thì thấy bên tay bị Ngô Bình tóm đau nhức, biết gặp phải cao thủ rồi nên chắp tay nói: “Anh bạn, ban nãy tôi có mắt như mù, không ngờ thực lực của anh lại xuất chúng như vậy”.
Các chiến sĩ đều có tính tình bộc trực, anh mạnh thì tôi phục, anh yếu thì tôi coi thường. Một khi Ngô Bình đã thể hiện được thực lực của mình thì người khác sẽ chịu thua và bái phục anh.
Ngô Bình cười nói: “Không sao, giờ tôi ngồi được chưa?”
Mấy người đó đều nói: “Anh ngồi đi”.
Ngô Bình ngồi xuống rồi lấy ít trái cây và rượu ngon trong nhẫn trữ đồ ra cho mọi người dùng. Hương rượu bay xa, làm mọi người thèm nhỏ rãi, đến Quyết Minh Cổ cũng sáng mắt lên, chỉ muốn chạy đến xin một ngụm.
Ngô Bình và mọi người ngồi ăn uống với nhau, loáng cái đã trở nên thân thiết. Họ ở sư đoàn hai, người của đoàn này rất giỏi võ, thường xuyên xông ở tuyến đầu để tiêu diệt tà ma.
Nhờ ngồi với họ mà Ngô Bình đã nghe ngóng được một vài thông tin, ví dụ như mối quan hệ giữa bốn sư đoàn không hề tốt, họ thường xuyên xích mích với nhau. Bây giờ thì mạnh ai nấy chiến, tà ma xuất hiện ở địa bàn của họ thì sư đoàn ấy tự giải quyết, chứ các nơi khác không hỗ trợ gì cả. Tình trạng này đã tiếp diễn được mấy năm rồi.
Thậm chí trong cùng một sư đoàn, các binh sĩ cũng không đoàn kết, võ quan quản lý được gọi là tham tướng, các tham tướng thường xuyên cãi vã, rồi dẫn quân đi đánh nhau.
Điều khiến các cấp trên nhức đầu hơn cả là mỗi đoàn đều có người đến từ các thế lực mạnh thuộc Địa Tiên Giới. Họ có thế lực mạnh nên không nghe lệnh, thường xuyên tranh cãi với các tham tướng. Không chỉ thế, họ còn lôi bè kết phái, có cả đám tuỳ tùng đi theo, thi thoảng lời nói của họ còn có trọng lượng hơn cả tham tướng.
Nhưng đó vẫn chưa là gì, vấn đề đáng sợ nhất là đã có binh sĩ bị tà ma khống chế. Tà ma vô hình vô dạng nên rất khó phát hiện. Vài hôm trước, các binh sĩ bị tà ma khống chế đột nhiên ra tay, trong một đêm đã giết mười mấy chiến sĩ. Giết người xong, chúng cũng chạy mất.
Thủ lĩnh của sư đoàn hai gọi là thống lĩnh, tên là Dương Thiên Hoá, tu vi ở cảnh giới Tiên Quân nên từng là một trong bốn chiến tướng của Kim Huyền Bạch.
Ngô Bình cố ý nhắc tới quân sư và Kim Huyền Bạch: “Tại sao tôi không thấy quân sư và thần tướng đâu?”
Nghe thấy thế, mọi người ở đây lập tức im lặng. Một lát sau, mới có người nhỏ giọng nói: “Đây là điều cấm kỵ, sau này anh đừng nhắc đến nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi chỉ tò mò vì không thấy thần tướng đâu thôi mà”.
Một người giữ lấy vai Ngô Bình rồi thì thầm: “Tôi kể cho anh nghe, nhưng anh phải giữ bí mật”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi nhớ rồi”.
Người đó nói: “Thần tướng đã đắc tội với Thánh nhân ở Thiên Kinh nên bị cấm túc ở đó rồi”.
Ngô Bình tò mò: “Đắc tội với Thánh nhân ư? Thánh nhân và thần tướng có quan hệ gì đâu?”
Người kia: “Dù không thuộc sự chi phối của nhau, nhưng Thánh nhân mạnh lắm, một khi người nổi giận thì thần tướng cũng phải dạt sang một bên”.
Ngô Bình: “Thế quân sư đâu? Tôi nghe nói quân sư với thần tướng cũng bất hoà hả?’
“Ha ha, anh cũng biết nhiều chuyện đấy nhỉ, sư trưởng bên anh kể cho à? Đúng đấy, quân sư là người của Thánh nhân mà, thôi nói chuyện này làm gì, uống đi”.
Mọi người lại uống tiếp, sau đó có người đi tới nói: “Lũ khốn này, có rượu ngon mà không gọi tôi à?”
Mọi người ngạc nhiên rồi đứng dậy nói: “Chào tham tướng”.
Ngô Bình vẫn ngồi yên rồi nhìn người đó. Người này có dáng người không cao, mặt trắng, không có râu.
Khi người đó nhìn Ngô Bình thì nụ cười chợt tắt rồi nghiêm giọng hỏi: “Cậu là ai?”
Quyết Minh Cổ ở phía xa chạy đến rồi chắp tay nói: “Tham tướng, đây là tả thần tướng mới đến nhậm chức”.
Tham tướng ngẩn ra rồi vội hành lễ: “Tham tướng Lý Vân Kiệt của sư đoàn hai tham kiến tả thần tướng”.
Mấy người vừa chém gió rôm rả với Ngô Bình chợt ngẩn ra, Ngô Bình là tả thần tướng, người còn có địa vị cao hơn cả tổng thống lĩnh ư?
Chương 900: Con rối tà ma
Mấy người đó quỳ hết xuống đất với tâm trạng vô cùng thấp thỏm, sau nhớ lại những gì mình nói xem có lỡ lời đắc tội với tả thần tướng hay không.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tham tướng Lý, mời ngồi”.
Lý Vân Kiệt ngồi xuống với tư thế không thể cứng nhắc hơn.
Ngô Bình cười nói: “Anh đừng ngồi máy móc như thế, đây là rượu tôi mang tới, uống thử đi”.
Ngô Bình lại nói với Quyết Minh Cổ: “Du kích Quyết, từ nãy chắc anh thèm lắm rồi đúng không? Thưởng cho anh một vò đây”.
Quyết Minh Cổ mừng rỡ rồi quỳ một gối xuống, cười hì hì nói: “Cảm ơn thủ trưởng”.
Anh ta mở vò rượu ra rồi ngửa cổ uống, cổ anh ta như cái động không đáy, rượu cứ thể đổ vào rồi phát ra tiếng ừng ực.
Lý Vân Kiệt tức giận mắng: “Cậu là con trâu à, uống nhanh thế làm gì?”
Có rượu rồi thì đến Lý Vân Kiệt, Quyết Minh Cổ cũng không sợ. Anh ta vẫn ngửa cổ uống tiếp đến khi hết thì thôi, chẳng mấy chốc, anh ta đã nốc hết quá nửa chỗ rượu Ngô Bình mang đến.
Ngô Bình không ngừng khen ngợi rồi nói: “Quyết Minh Cổ, rượu của tôi còn ngâm thuốc rồi nên ngấm lắm đấy, anh cẩn thận kẻo ngục”.
Quyết Minh Cổ cười lớn nói: “Thủ trưởng đừng coi thường tôi, bình thường tôi còn uống được gấp đôi chỗ này”.
Nói rồi, anh ta bắt đầu thấy chóng mặt, sau đó ợ một cái rồi toàn thân mềm nhũn, đổ uỳnh xuống đất ngáy khò khò.
Ai nấy đều kinh ngạc vì độ ngấm của rượu.
Lý Vân Kiệt sáng mắt lên, đã là tu sĩ thì rất khó có thể uống rượu đến mức say thế này, vì rượu bình thường khi ngấm vào cơ thể tu sĩ sẽ bị phân giải ngay, giúp họ không có cảm giác gì hết. Nhưng rõ ràng rượu của Ngô Bình khác hẳn rượu bình thường, vì rượu đã được ngâm cùng, các dược liệu làm tăng tính cồn cho rượu, đồng thời cũng có tác dụng tương đương với rượu nên mới khiến một thanh niên trai tráng như Quyết Minh Cổ gục ngay tại chỗ.
Ngô Bình cười lớn nói: “Tham tướng Lý, anh cũng thử một vò nhé?”
Lý Vân Kiệt cười nói: “Thủ trưởng, tôi uống ít một thôi”.
Anh ta tự rót cho mình một chén rồi mời Ngô Bình: “Tôi kính thủ trưởng một chén”.
Ngô Bình gật đầu rồi hai người uống cạn.
Rượu họ uống cũng giống rượu của Quyết Minh Cổ, nồng độ cồn rất cao, uống xong chén này, mặt Lý Vân Kiệt đã bắt đầu đỏ lên, anh ta vui vẻ khen ngợi: “Rượu ngon! Thủ trưởng, cậu mua rượu này ở đâu thế? Tôi chưa uống rượu ngon thế này bao giờ”.
Ngô Bình: “Đây là rượu Kiếm Các của Thục Sơn, đến đệ tử của môn phái còn không được uống, mỗi vò này có giá bán là 10 tiền bùa đấy”.
Lý Vân Kiệt sáng mắt lên nói: “Cảm ơn thủ trưởng đã cho chúng tôi được thưởng thức”.
Ngô Bình: “Tham tướng Lý, anh là người ở đâu, Địa Tiên Giới à?”
Lý Vân Kiệt cười đáp: “Thưa thủ trưởng, tôi đến từ Côn Luân”.
Ngô Bình có khá nhiều không gian gập nên cũng không hỏi nhiều, mà nói: “Tôi nhận lệnh của thần tướng Kim Huyền Bạch đến đây nhận chức tả thần tướng”.
Lý Vân Kiệt: “Giờ Thanh Long Quân rất loạn, mạnh ai nấy làm, thủ trưởng đến rất đúng lúc, vì quân đội không thể vắng chủ mãi được”.
Ngô Bình: “Tham tướng, bao lâu thì tà ma tới xâm chiếm một lần?”
Lý Vân Kiệt: “Nhanh thì một tháng, lâu thì nửa năm. Có lúc thì vài năm cũng không thấy đâu, có khí thì đến tục mấy ngày liền”.
Ngô Bình: “Tà ma xâm chiếm thế nào? Có bắt được con nào không?”
Lý Vân Kiệt gật đầu: “Có ạ, để tôi bảo người dẫn nó đến”.
Anh ta gọi một người, không lâu sau, đã có người xách một cái lồng đến. Bên trong có một người tí hôn được khắc bằng gỗ cao nửa mét, nó ngồi trong lồng rồi lườm mọi người ở xung quanh với đôi mắt sắc lạnh. Mặt của người gỗ tí hon được khắc đầy bùa chú, phong ấn tà ma trong cơ thể.
Ngô Bình biết đây là một cách phong ấn tà ma.
Lý Vân Kiệt: “Thủ trưởng, đây chính là một con tà ma khá bình thường, khi nó xuất hiện thì toàn bám vào các con rối. Tôi phải đập nát một con rối thì mới bắt được con này rồi phong ấn trong dụng cụ phong ma”.
Ngô Bình: “Có con rối không?”
Lý Vân Kiệt lắc đầu: “Không ạ, nếu có thì toàn các con không còn nguyên vẹn”.
Dứt lời, anh ta lại sai người xác một cái sọt lớn tới. Bên trong chứa đầy các con rối gẫy đầu hoặc chân tay bằng các chất liệu như kim loại, gỗ…
Điều kỳ lạ là các con rối này có máu và thịt, nhưng máu thịt của chúng hoà cùng với kim loại và gỗ, đá…
Ngô Bình cau mày: “Tà ma chế tạo ra các con rối này à?”
Lý Vân Kiệt gật đầu: “Vâng, bọn tà ma rất thông minh, con rối mà chúng tạo ra có lực chiến đấu rất mạnh, mỗi lần ác chiến, chúng ta đều tổn thất nặng nề”.
Ngô Bình: “Thanh Long Quân vất vả rồi, đúng là các con rối này rất khó đối phó”.
Lý Vân Kiệt thở dài: “Vâng, mỗi năm Thanh Long Quân đều tổn thất trên 2000 người, có năm nhiều thì đến 5700 người”.
Ngô Bình: “Chi phí quân sự ở Thanh Long Quân do ai chi trả?”
Lý Vân Kiệt: “Các nước thay nhau chi trả, đương nhiên chủ yếu là Viêm Long”.
Khi họ đang nói chuyện, phía Đông chợt vang lên còi hiệu, nghe thấy thế, tất cả mọi người đều lặng yên, nhưng không ai nhúc nhích.
Ngô Bình hỏi: “Tiếng gì thế?”
Lý Vân Kiệt: “Sư đoàn một có tà ma xâm nhập, đó là còi tập trung của họ”.
Ngô Bình cau mày: “Sao mọi người không sang giúp?”
Lý Vân Kiệt chán nản nói: “Bây giờ, bốn Sư đoàn độc lập chiến đấu. Tà ma xuất hiện ở sư đoàn nào thì sư đoàn ấy tự xử lý, hơn nữa thống lĩnh Dương cũng không hạ lệnh nên chúng tôi không dám manh động”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó rút thanh đao của Quyết Minh Cổ rồi bay vút lên cao.
Phía Đông là trận doanh của Sư đoàn một. Không gian phía trên trận doanh nứt ra một khoảng trống đen kịt, có một luồng sức mạnh quỷ dị tuôn ra từ đó.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình gặp vết nứt không gian kiểu này, anh lơ lửng trên không rồi giơ đao lên với vẻ bình tĩnh.
Các chiến sĩ của sư đoàn một ở phía xa cũng đã tập trung lại, nhìn thấy anh, có người hỏi: “Anh ở sư đoàn nào?”
Ngô Bình: “Tả thần tướng Ngô Bình!”
Nghe thấy chức danh tả thần tướng, mọi người tập trung cạnh thủ lĩnh, tay vẫn giơ đao chém tà ma, chân thì đạp lên hai quả cầu lửa rồi đẩy thủ lĩnh bay lên cao.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó. Người đối diện anh cao trên một mét chín, mặt đỏ, đôi mắt nhỏ, mặc chiếc bào màu xanh, râu dài.
“Thống lĩnh Chu Thiên Cương của sư đoàn một tham kiến tả thần tướng”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Chu Thiên Cương, chuẩn bị nghênh chiến, tôi sẽ hỗ trợ”.
Chu Thiên Cương chấn động, xem tình hình hôm nay thì rất đông tà ma xâm lược, nếu chỉ có sức của một mình sư đoàn một thì dù có đánh đuổi được chúng thì cũng tổn thất nặng nề. Giờ tả thần tướng tới, ông ấy vững tin thêm phần nào nên lập tức nói: “Vâng”.
Ngô Bình: “Bây giờ đi đến động tiên của ông”.
Nhân Bì mang theo Thanh Mộc Chân Quân bay đi, Ngô Bình theo phía sau. Thanh Mộc Chân Quân vô cùng kinh ngạc, ông ta nói: “Ngô tiểu hữu bay trên không tốc bằng với độ cao của tu vi Nhân Tiên, không lẽ cậu đã đột phá đến Nhân Tiên Tứ Cảnh rồi?”
Ngô Bình: “Xem như vậy đi”.
Thanh Mộc Chân Thân cảm khái, nói: “Tiền đồ Ngô tiểu hữu còn dài!”
Ngô Bình thuận miệng hỏi: “Địa Tiên Giới có bao nhiêu thiên sư tầng bốn?”
Thanh Mộc Chân Quân ngẫm nghĩ: “Có thể đạt đến Thiên Sư, trong một trăm năm hình như chỉ có ba người, Ngô tiểu hữu là người thứ tư”.
Ngô Bình: “Ồ, vậy Nhân Tiên tầng năm thì sao, có mấy người?”
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Đến Nhân Tiên Ngũ Cảnh thì chỉ có một người, đệ tử của Thanh Vân Phong của Thục Sơn kiếm phái, tên Vũ Văn Thiên Đô. Người này mười năm trước đã bế quan tiến lên thẳng Động Tàng Cảnh, một khi đột phá được thì chính là Tiên Quân trẻ nhất”.
Ngô Bình: “Thì ra là đồng môn”.
Thanh Mộc Chân Quân: “Tiểu hữu, tương lai thành tựu của cậu chắc chắn không kém Văn Vũ Thiên Đô. Chỉ là một núi không thể có hai hổ, sau này cậu phải cẩn thận cậu ta. Tôi nghe nói người này bụng dạ hẹp hòi, không có lòng khoan dung”.
Ngô Bình cười lạnh: “Có thế nào thì chúng tôi cũng là đồng môn, trình độ thọc gậy bánh xe của ông cũng không ra gì”.
Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi không phải châm ngòi đâu, tài nguyên của một môn phái có hạn, giống như Ngô tiểu hữu và Vũ Văn Thiên Đô, đều là thiên tài siêu cấp. Thiên tài như vậy có một là đủ rồi. Giống như trong một đàn sư tử, chỉ có thể có một con sư tử trở thành đầu đàn”.
Ngô Bình không có hứng thú bàn luận chuyện này, anh hỏi Thanh Mộc Chân Quân: “Ông ở Đan Đỉnh Môn có địa vị thế nào?”
Thanh Mộc Chân Quân có chút đắc ý: “Ở Đan Đỉnh Môn, trình độ luyện đan của tôi có thể xếp trong ba người đứng đầu”.
Ngô Bình: “Địa vị cao như vậy, hẳn là gom được không ít của cải nhỉ?”
Thanh Mộc Chân Quân lập tức cười khổ: “Tiểu hữu, thân là tông sư Đan Đạo, quả thực tôi kiếm được tiền. Nhưng tiền của tôi đều dùng để mua thuốc và làm thí nghiệm luyện đan cả rồi. Tiểu hữu cũng biết rõ, luyện chế ra được đan dược cấp độ cao, cần phải thí nghiệm hơn trăm lần, tổn thất đến đáng sợ”.
Ngô Bình: “Mấy tổn thất này không phải nên do Đan Đỉnh Môn chịu sao?”
Thanh Mộc Chân Quân lắc đầu: “Không phải như vậy. Ở Đan Đỉnh Môn, đan dược do ai luyện, thì doanh thu sẽ có bảy phần thuộc về người đó, Đan Đỉnh Môn chỉ lấy ba phần. Vì vậy cần phải nâng cao trình độ luyện đan của bản thân, chỉ có thể do bản thân tự nghĩ cách”.
Ngô Bình: “Đan Đỉnh Môn các ông cũng hay thật”.
Anh lại hỏi: “Thanh Đế Đan Kinh này ông đã học được bao nhiêu rồi?”
Thanh Mộc Chân Quân cười khổ: “Phần lớn tiên văn trong đó tôi đều không biết, chỉ nhìn hiểu một phần nhỏ đơn thuốc. Nếu nói học thành công, chỉ sợ ngay cả một phần trăm tôi cũng chưa hiểu được”.
Ngô BÌnh: “Động tiên mà ông nói có lai lịch thế nào?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Có lẽ là do một vị đan đạo nào đó thời Tiền Tần để lại, không phải động tiên thời tiền sử. Kỹ thuật luyện đan của vi tiền bối này cực kỳ cao, mấy đan dược mà ông ấy để lại đều là đế phẩm, khiến người ta tán thưởng không thôi!”
Nghe ông ta nói như vậy, Ngô Bình càng mong đợi. Đan đạo của anh vốn cũng không tệ, nhưng vẫn có không gian phát triển thêm, đối với anh mà nói, Thanh Đế Đan Kinh này chắc chắn là bảo vật vô giá.
Rất nhanh chóng, hai người lượn lờ trên ngọn núi đầy mây mù một hồi, sau đó đáp xuống lưng chừng núi. Nơi này í tai qua lại, người bình thường muốn trèo đến đây, ít nhất cũng phải đi bộ đường núi hơn trăm kilomet.
Lối vào động tiên bị mấy tảng đá lớn chặn lại, Ngô Bình dời đá đi, nhìn thấy một hang động cao chừng hai mét, bên trong rất tối.
Đi vào hang động, đi sâu xuống hơn mười mét, thì đến được một nơi tương đối rộng. Phía trước là một cánh cửa đá đóng chặt.
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Ngô tiểu hữu, trên cánh cửa đá này có cơ quan, nhấn một cái là có thể khởi động”.
Với nhắc nhở của ông ta, Ngô Bình nhấn vào một vị trí trên tảng đá, táng đã khẽ lộ ra một khe hở, sau đó anh nhẹ nhàng đẩy ra, cửa cũng mở ra, để lộ một không gian rất lớn.
Đi vào bên trong, Ngô Bình nhìn thấy một cái bàn đá, ghế đá, cùng với giá sách, giường tạo ra từ đá.
Không khí trong động rất trong lành, rất thoáng khí, Ngô Bình nhìn quanh, hỏi: “Lúc đó ông tìm thấy Thanh Đế Đan Kinh ở đâu?”
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Để ở trên bàn đá, lúc đó còn có một bộ xương người, được tôi chôn ở ngoài động. Tôi nghi ngờ, bộ hài cốt đó chính là chủ nhân của động này”.
Ngô Bình: “Trình độ luyện đan cao như vậy, tu vi chắc chắn rất cao, sao lại chết trong này?”
Mộc Thanh Chân Quân: “Người này là người Tiền Tần, đã mấy nghìn năm rồi, chết cũng không có gì kỳ lạ. Ngay cả Chân Quân tôi đây, cũng không dám nói bản thân đã sống hai nghìn tuổi, dù sao sau này còn phải trải qua các loại tai kiếp”.
Ngô Bình gật đầu, tiếp tục đi vào trong, đến trước một cánh cửa sắt, phát hiện cánh cửa sắt này dùng cả một tấm sắt tạo thành, bề mặt là màu xám trắng.
Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi đã từng thử mở cửa này, nhưng phát hiện trong cửa có thiết kế khóa cản, thử mấy lần cũng không thành công, sau đó thì từ bỏ rồi”.
Ngô Bình đến trước cánh cửa xem xét, nhìn thấy trong cửa quả thật có khóa chặn, trong cửa sắt có ẩn giấu trận bàn, là một phần của cả đại trận. Cũng có nghĩa là, trừ phi mở được cửa này, nếu không tiến vào từ bất kỳ nơi nào thì cũng gặp phải đại trận.
Thanh Mộc Chân Quân: “Đợi tu vi tôi tiến vào Động Tàng không chừng có thể mở được cánh cửa này”.
Ngô Bình không quan tâm ông ta, quan sát một lúc thì đột nhiên đặt tay lên cửa, sử dụng tiên lực tác động lên cánh cửa sắt, tần suất và cường độ rung được điều tiết rất tinh chuẩn.
Thanh Mộc Chân Quân liếc nhìn, rồi nói: “Vô dụng thôi, nếu cánh cửa này có thể mở ra thì tôi sẽ không đợi đến bây giờ rồi”.
Ông ta vốn cũng chẳng coi trọng Ngô Bình, ngay cả một Chân Quân như ông ta cũng không mở được cửa, một Tiên Nhân như Ngô Bình thì càng không có khả năng làm được.
Nhưng giây tiếp theo thì ông ta cũng kinh ngạc, cửa mở, để lộ một lối vào.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Viêm Dương, ngươi đứng đợi bên ngoài”.
Thanh Mộc Chân Nhân gấp gáp: “Ngô tiểu hữu, tôi đi cùng cậu đi, nói không chừng có thể giúp được gì”.
Ngô Bình không quan tâm ông ta, nhanh chóng bước vào trong.
Đi qua cánh cửa, là một căn phòng đá, trên tường có treo một cái giá bằng ngọc, trên giá ngọc bày đầy các lọ lớn nhỏ, nghĩ chắc hẳn đều là đan dược.
Anh mở một lọ ra, lập tức một luồng sáng bay ra, anh vội bắt lấy rồi bỏ lại vào trong lọ, vội đậy lại.
Đan dược trong lọ đã để một thời gian lâu, hoàn toàn hóa khí, luồng sáng vừa nãy là đan dược đã hóa khí. Đan dược hóa khí, dược tính căn bản vẫn còn, nhưng cần phải luyện chế lại lần nữa.
Ngô Bình không nói gì, bỏ hết năm mươi hai lọ vào nhẫn.
Bên cạnh có một cái bàn, bên trên có một cái bình bằng ngọc, cao hơn nửa mét, bên trong có chứa loại đất năm màu kỳ lạ. Bên trong bình có một cây nhỏ trông như bạch ngọc, cao hơn một mét, bởi vì thiếu nước đã lâu nên nó hơi héo úa, nhưng vẫn chưa chết.
Ngô Bình rất kinh ngạc, anh nhìn cây ngọc chằm chằm, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ là Ngọc Thanh Bảo Thụ?”
Lấy bảo thụ về, anh lại đến trước một cái rương nhỏ, mở rương ra, bên trong có một miếng ngọc bội, nhìn kỹ thì chính là nửa bộ còn lại của Thanh Đế Đan Kinh!
Anh khẽ cười, lẩm bẩm: “Chuyến đi này không tệ!”
Chương 897: Linh khiếu thứ mười
Ngô Bình cất phiến ngọc đi rồi nhìn trái ngó phải, nhưng không phát hiện ra thứ gì khác, vì thế anh đã quay người đi ra khỏi thạch thất.
Nhìn thấy anh, Thanh Mộc Chân Quân vội hỏi: “Cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Ngoài các đan dược đã hết hạn ra thì chẳng còn thứ gì cả”.
Rõ ràng Thanh Mộc Chân Quân không tin lời anh, ông ta đang định nói gì đó thì Ngô Bình đã cắm một kim châm vào gáy ông ta, khiến ông ta lập tức biến thành một pho tượng băng.
Ngô Bình bỏ Thanh Mộc Chân Quân ở lại rồi rời đi, sau khi ra đến ngoài rồi, còn còn dùng một tảng đá để lấp cửa hang lại.
Viêm Dương khó hiểu hỏi: “Thượng tiên, ông ta đã biết quá nhiều bí mật, tại sao người không giết ông ta luôn đi?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông ta sẽ bị đóng băng ba năm, ba năm sau thì ông ta không còn sức đe doạ với ta nữa”.
Viêm Dương cười nói: “Thượng tiên nói đúng. Ba năm nữa, chắc chắn thượng tiên đã tiến vào cảnh giới Địa Tiên rồi, Thanh Mộc Chân Quân làm gì đủ trình so với người”.
Ngô Bình: “Đi thôi”, nói rồi, anh bật tung người lên cao rồi bay về tổng bộ Thiên Long.
Khi Ngô Bình về tới tổng bộ thì đã là rạng sáng, Hoa Giải Ngữ vẫn đang chờ anh về.
Anh vừa đáp xuống, cô ấy đã nói: “Long chủ, các chiến binh gen của nước Mễ công khai đáp máy bay nhập cảnh vào nước ta, người của chúng ta đang âm thầm theo dõi, hiện tại vẫn chưa rõ mục đích của họ là gì”.
Ngô Bình cau mày: “Dám ngang nhiên đến đây như vậy, đúng là không coi chúng ta ra gì!”
Hoa Giải Ngữ: “Theo tin tình báo thì trong số này có ba bán thần, một chuẩn thần, bốn người còn lại cũng là chiến binh gen cấp SSSS”.
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên: “Cử một đội manh như vậy ra quân, chắc chắn họ có ý đồ gì đó”.
Hoa Giải Ngữ: “Vì thế mọi người đang rất lo lắng, các đội trưởng cũng đến đấy hết rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô gọi họ về hết đi, để vài người ở lại canh chừng là được rồi”.
Hoa Giải Ngữ ngẩn ra hỏi: “Gọi về ạ? Long chủ, như vậy sao được? Chúng ta phải theo dõi họ cẩn thận chứ”.
“Truyền lệnh!”, Ngô Bình không giải thích.
Hoa Giải Ngữ đành nhận lệnh rồi thông báo gọi mọi người về.
Sau đó, Ngô Bình đã về phòng tu luyện.
Một lát sau, anh lấy viên Chiến Thần Đan thứ hai thuộc Nhân Vương Đan ra.
Nhân Vương Đan là một tổ hợp đan dược gồm Đại Hiền Đan, Chiến Thần Đan và Nhân Vương Đan, loại này phải uống lần lượt theo thứ tự.
Trước đó, thể chất của anh còn yếu nên chưa thể uống Chiến Thần Đan được, nhưng giờ thì vô tư rồi.
“Uống Chiến Thần Đan vào thì sẽ có sức chiến đấu như chiến thần, không biết hiệu quả ra sao đây?”
Ngô Bình không nhiều lời mà uống ngay, ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh hung hãn dội vào cơ thể anh. Nó không ngừng di chuyển tới khắp cơ thể, khiến chín linh khiếu của anh cũng sục sôi.
Loáng cái, chín linh khiếu đã cộng hưởng với nhau, sức mạnh của chúng tập trung về tim của Ngô Bình.
Thình thịch!
Tim của Ngô Bình đập nhanh như đánh trống, sau đó xuất hiện thêm một linh khiếu!
Đúng thế, trongngi Ngô Bình đã xuất hiện thêm linh khiếu thứ mười mà cả miếng ngọc bội và phiến ngọc đều không có ghi chép về hiện tượng này.
“Con người chỉ có chín linh khiếu thôi cơ mà? Sao mình lại có mười nhỉ?”, Ngô Bình rất ngạc nhiên.
Nhưng anh đã bình tĩnh lại, để xem linh khiếu thứ mười này có gì đặc biệt.
Sức mạnh vẫn đang dập dềnh, linh khiếu ngày càng mạnh và ổn định hơn. Khi sức mạnh của Chiến Thần Đan biến mất, linh khiếu thứ mười đã được hình thành.
Linh khiếu này lớn hơn gấp bốn lần các linh khiếu bình thường, nó vừa xuất hiện đã có khí thế như vương giả, chín linh khiếu kia đều bị nó khống chế.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Mày mạnh thế này thì sau này tao sẽ gọi mày là Vương khiếu”.
Xung quanh Vương khiếu bỗng hình thành linh lạc, nối liền với linh lạc toàn thân của Ngô Bình. Vì thế sức mạnh cao cấp của chín linh khiếu đều đổ dồn về phía Vương khiếu.
Khi sức mạnh của chín linh khiếu tập trung hết về phía Vương khiếu, Ngô Bình phát hiện mình có thể dễ dàng điều khiển chín linh khiếu kia. Điều này khiến anh chỉ còn cách tầng thứ năm của cảnh giới Nhân Tiên một bước nữa thôi. Anh đoán chỉ khoảng một tuần nữa là mình sẽ ngưng luyện ra được Pháp Bàn và trở thành Võ Quân.
Ngô Bình tiếp tục tu luyện đến khi trời sáng.
Hoa Giải Ngữ chạy tới báo: “Long chủ, cường giả của nước Mễ đã đến học viện Võ Đạo rồi ạ”.
Học viện Võ Đạo được xây dựng vào giai đoạn đầu của thời Kiến Quốc, do các võ giả đẳng cấp nhất thời bấy giờ chung tay gây dựng. Mục đích của học viện là bồi dưỡng các cao thủ cho đất nước. Sau khi tốt nghiệp, các cao thủ bình thường sẽ gia nhập Thiên Long, Thần Võ Ti hoặc các tổ chức khác. Còn các cao thủ thiên tài thì sẽ trực tiếp nhận các nhiệm vụ đặc biệt để bảo vệ đất nước.
Học viện Võ Đạo không ở Thiên Kinh, nó chia làm Bắc Viện và Nam Viện. Bắc Viện nằm ở điểm giao giữa ba tỉnh, tổng dân số của ba tỉnh là khoảng hơn 300 triệu người.
Lần này, các cao thủ của nước Mễ đã đến Bắc Viện, rõ ràng họ định đến khiêu chiến các cao thủ ở đây.
Ngô Bình nói: “Cao thủ ở đó nhiều không đếm xuể, đâu cần chúng ta lo”.
Hoa Giải Ngữ cũng nghĩ vậy nên cười nói: “Tôi chỉ thấy bất ngờ thôi, Long chủ, vậy là mình yên tâm được rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, tôi phải đi có việc đây, có gì thì gọi cho tôi”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã cải trang thành dáng vẻ của Thanh Mộc Chân Quân rồi đi gặp Hoàng Phủ Hằng, hắn ta cười nói: “Sư phụ về rồi ạ, đệ tử đã gom đủ năm nghìn tiền bủa rồi ạ”.
Ngô Bình liếc nhìn túi tiền rồi giơ tay cầm lấy, sau đó cười nói: “Đồ nhi, sư phụ về luyện đan cho con đây. Ta sẽ luyện chế đan dược để con đột phá Thuần Dương”.
Hoàng Phủ Hằng mừng rỡ: “Cảm ơn sư phụ”.
Ngô Bình còn có chuyện hỏi hắn ta: “Đồ nhi, giờ con là hội trưởng của Kim Long rồi, nhưng cũng đừng vì thế mà phân tâm”.
Hoàng Phủ Hằng: “Sư phụ yên tâm, bình thường con cũng không phải làm gì cho hội đâu ạ”.
Ngô Bình: “Ta nghe nói hội Kim Long đã làm nhiều chuyện vô đạo đức đúng không?”
Hoàng Phủ Hằng ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ biết rồi ạ?”
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Biết chứ sao không, ví dụ như hội Kim Long đã hợp tác với điện Kiếm Thần, đúng không?”
Hoàng Phủ Hằng vội nói: “Sư phụ, con chỉ muốn mượn sức của họ thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, ta không cần biết con nghĩ gì đâu. Con uống đan dược vào đi, rất tốt cho con đấy”.
Hai người đi vào phòng luyện công, xung quanh không có ai. Hoàng Phủ Hằng vui vẻ uống đan dược, nhưng sau đó đầu óc hắn ta bắt đầu va vất.
Đây là Khối Lỗi Đan, nếu ai uống vào rồi bị niệm chú thì đến Chân Nhân cũng không thoát được, chứ nói gì là Hoàng Phủ Hằng.
Hoàng Phủ Hằng vùng vẫy một lát rồi ý chí đã biến mất, cuối cùng đã bị Ngô Bình điều khiển.
“Từ giờ trở đi, tôi là chủ nhân của anh, anh phải phục tùng mọi mệnh lệnh của tôi”, anh nói.
Hoàng Phủ Hằng đờ đẫn gật đầu: “Vâng, tôi sẽ nghe lời”.
Ngô Bình niệm chú, mắt của Hoàng Phủ Hằng đã sáng trở lại, trông hắn ta vẫn bình thường hệt như trước, đến người thân cận nhât cũng khó phát hiện hắn ta đã biến thành con rối.
Chương 898: Đảo Thanh Long
Ngô Bình quay về tổng bộ Thiên Long rồi tu luyện tiếp, đến giữa trưa thì anh nhận được điện thoại của Lam Nguyệt.
Giọng nói của cô ấy có vẻ lo lắng: “Ngô Bình, anh đang ở đâu đấy?”
Ngô Bình: “Tôi đang ở Thiên Kinh, phải đến đảo Thanh Long rồi hả?”
Trước đó, anh đã hứa với thần tướng Kim Huyền Bạch là sẽ đến đảo Thanh Long với thân phận là tả thần tướng để xử lý công việc thay ông ấy, giờ chắc đến lúc lên đường rồi.
Lam Nguyệt: “Ừm, bố tôi muốn nhờ anh đi một chuyến”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đi ngay”.
Khi Ngô Bình đến nhà Lam Nguyệt thì đã là mười một rưỡi, Kim Huyền Bạch vừa nấu cơm xong nên cười nói: “Tiểu Bình, ngồi xuống nếm thử mấy món tôi mới nghĩ ra đi”.
Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm thì nói: “Chắc chắn là ngon rồi ạ”.
Lam Nguyệt mỉm cười đi lấy bát đũa rồi nói: “Mấy món này tôi cũng được ăn lần đầu đấy”.
Kim Huyền Bạch không vội nói vào chuyện chính ngay, ba người trò chuyện vui vẻ đến khi kết thúc bữa ăn.
Lam Nguyệt đi rửa bát, bấy giờ Kim Huyền Bạch mới nghiêm túc nói: “Đảo Thanh Long đang rất loạn, phiền cậu đến đó một chuyến”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, nhưng mục đích của chuyến đi này là gì ạ?”
Kim Huyền Bạch: “Thứ nhất là chữa trị cho những người bị tà ma nhập. Thứ hai là thuần phục các bĩnh sĩ không nghe lệnh, đừng nương tay quá, cần đánh cứ đánh, cần giết cứ giết! Thứ ba là thanh tẩy thế lực còn sót lại của quân sư”.
Đây là lần thứ hai Ngô Bình nghe thấy Kim Huyền Bạch nhắc đến quân sư, anh hỏi: “Quân sư là ai ạ?”
Kim Huyền Bạch: “Tác dụng của quân sư tương đương với giám quân. Khi tôi vắng mặt, quân sư sẽ có địa vị cao nhất. Quân sư tên là Bàng Xung, có thực lực rất mạnh, hiện đang bế quan tu luyện. Sau khi ông ta xuất quan, có khả năng sẽ thay thế vị trí thần tướng của tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Danh hiệu của chú cũng có thể bị tước luôn ạ?”
Kim Huyền Bạch thờ ơ nói: “Một khi ông ta đột phá thì dù không nói ra, nhưng tôi cũng phải nhường vị trí của mình cho ông ta”.
Dứt lời, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Tôi trông cậy cả vào cậu, nếu cậu xử lý xong ba việc này cho tôi thì cậu sẽ là tả thần tướng của tôi mãi mãi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Đương nhiên cháu sẽ cố hết sức”.
Kim Huyền Bạch: “Đi theo tôi”.
Ngô Bình đi theo ông ấy vào phòng sách, Kim Huyền Bạch mở một chiếc va li ra, bên trong có một bộ chiến phục màu vàng, ông tay áo thêu hình rồng, trên vai cũng có huy hiệu hình rồng được làm một bảo thạch.
Bộ chiến phục này được làm từ một chất liệu đặc biệt, chạm vào có cảm giác vừa trơn vừa mềm.
Kim Huyền Bạch nói: “Đây là quân trang của Thanh Long Quân. Cậu mặc nó vào thì sẽ trở thành một thành viên của đội quân, Huy hiệu thể hiện quân hàm của cậu là tả thần tướng. Có nó rồi thì cậu được phép tiền trảm hậu tấu, đề bạt hoặc loại bất kỳ một thành viên nào tuỳ ý”.
Ngô Bình: “Vâng, cháu hiểu rồi”.
Kim Huyền Bạch hài lòng nói: “Đi đi, trong vòng ba ngày phải tới đó, tôi sẽ bảo Lam Nguyệt gửi địa chỉ cho cậu”.
Lam Nguyệt tiễn Ngô Bình ra về, sau đó đưa cho anh một mảnh giấy có ghi địa chỉ của đảo Thanh Long.
Lam Nguyệt nói: “Vị trí của đảo này thay đổi liên tục, vị trí này có tác dụng trong mười hai tiếng”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Lam Nguyệt nhìn anh rồi nói: “Ngô Bình, nhớ bảo vệ bản thân. Chuyến này anh đi, nếu thắng sẽ nổi danh khắp chốn, còn thua thì thịt nát xương tan, hồn bay phách tán”.
Ngô Bình cười nói: “Cô cứ yên tâm, nếu tôi dám đi thì phải chắc chắn sẽ thành công”.
Tạm biệt Lam Nguyệt xong, Ngô Bình tranh thu thu xếp cho người nhà và Thiên Long thật nhanh chóng.
Đến mười giờ tối, anh cầm theo máy định vị rồi bay lên cao. Tốc độ bay của anh ở mức trung bình, 12 giờ 37 phút là tới đảo Thanh Long.
Ngô Bình xuyên qua tầng mây thì nhìn thấy một hòn đảo rộng trên chục nghìn km vuông. Trên đảo có núi, có hồ, có rừng và thảm cỏ, đương nhiên cũng có sa mạc.
Ngoài việc nói cho Ngô Bình biết mục đích của chuyến đi này ra, Kim Huyền Bạch không còn nói gì nữa nên anh phải tự mày mò.
Ngô Bình chưa mặc bộ quân phục ngay, mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn núi nhỏ. Cách đó không xa là một quân doanh, chắc là đại doanh của Thanh Long Quân.
Ngô Bình vừa đáp xuống, đã cảm thấy có hai luồng khí tức nguy hiểm ập tới, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Anh là ai?”
Ngô Bình quay lại nhìn vào bụi cây thì thấy có một chiến sẽ ẩn thân, anh ta cầm một cái nỏ trong tay, trên mũi tên khắc đầy chữ tiên, chắc chắc uy lực của nó rất khủng khiếp.
Ngô Bình cười nói: “Tôi chỉ là người qua đường, anh là ai?”
Mặt chiến sĩ đó bôi thuốc màu, như hoà làm một với cảnh vật xung quanh, anh ta cười lạnh nói: “Vớ vẩn, đừng có làm trò. Mau nằm xuống, sau đó khai báo lai lịch và mục đích đến đây, không thì tôi bắn anh chết ngay”.
Ngô Bình: “Tôi không thích nằm”, dứt lời, Ngô Bình tiến lên một bước.
Vù!
Một tia sáng loé lên, sượt qua vị trí tim của Ngô Bình, nhưng tay anh còn nhanh hơn tên bắn, anh cầm lấy mũi tên rồi ném sang một bên: “Tên của anh chậm quá, không giết được tôi đâu”.
Đúng lúc này, lại có một tia sáng lạnh loé lên, một chiến sĩ khác cầm đao xông tới, lưỡi đao sắc lạnh vừa nhanh vừa chuẩn.
Ngô Bình bước chéo chân rồi va vào người đó, khiến thanh đao của anh ta rơi xuống đất rồi bị anh đá ra xa.
Ngô Bình thấy mừng vì hai chiến sĩ này chỉ là chiến sĩ bình thường của Thanh Long Quân, nhưng thực lực của họ đã đến tầng thứ hai của cảnh giới Nhân Tiên rồi.
Bọn họ định tiến lên tấn công tiếp, nhưng Ngô Bình nói: “Dừng tay, người mình mà”.
Người cầm nỏ ngẩn ra: “Người mình? Anh có gì chứng minh không?”
Ngô Bình lấy huy hiệu ra nói: “Được chưa?”
Hai người kia nhìn rõ huy hiệu rồi hoảng hốt quỳ xuống: “Tham kiến tả thần tướng”.
Ngô Bình cất huy hiệu đi rồi nói: “Tôi vừa nhậm chức nên chưa quen thuộc với nơi này, các anh tên là gì? Thuộc nhánh nào?”
Người cầm nỏ đáp: “Thưa tả thần tướng, tôi là Bao Tiểu Quang, thuộc sư đoàn một ạ”.
Người cầm đao: “Tôi là Lưu Thiệu Cường, cũng thuộc Nhất Sư”.
Ngô Bình gật đầu: “Thanh Long Quân có bao nhiêu người? Biên chế thế nào? Nói tôi nghe”.
Hai chiến sĩ biết gì nói đấy, họ nói cho Ngô Bình biết Thanh Long Quân có hơn 30 nghìn quân, bên dưới có bốn sư đoàn, mỗi sư đoàn có ba đại đội, mỗi đại đội có ba tiểu đội, mỗi doanh đội gồm khoảng 300 chiến sĩ.
Hai người này không phải chiến sĩ bình thường, mà thuộc tốp tinh anh, lính đặc nhiệm.
Họ đang bẩm báo với Ngô Bình thì chợt có một luồng thần niệm mạnh mẽ phóng tới, sau đó là một giọng nói như tiếng sấm: “Người của sư đoàn một đang làm gì thế? Cấu kết với kẻ địch à?”
Chương 899: Mặc thường phục đi vi hành
Bao Tiểu Quang và Lưu Thiệu Cường nghe thấy giọng nói đó thì nhăn mặt, Bao Tiểu Quang lạnh giọng nói: “Đây là tả thần tướng, quân tiên phong các anh giỏi nhỉ, dám thị uy trước mặt tả thần tướng”.
Một bóng người đáp xuống, đó là một dũng tướng cao hơn hai mét, mặc áo giáp, mặt chữ điền, mắt nhỏ, eo dắt một thanh đao.
Ánh mắt người đó quan sát Ngô Bình như xẹt điện: “Tả thần tướng ư?”
Ngô Bình giơ huy hiệu ra: “Tôi là tả thần tướng mới nhậm chức, anh là ai?”
Nhìn thấy huy hiệu, người này vội hành lễ: “Phó tướng du kích thuộc quân tiên phong của sư đoàn hai Quyết Minh Cổ tham kiến tả thần tướng”.
Trước đó, Ngô Bình nghe Bao Tiểu Quang kể là quân tiên phong của sư đoàn hai là giỏi đánh đấm nhất. Sư đoàn một và sư đoàn hai có mâu thuẫn rất lớn nên thường xuyên xảy ra xung đột.
Ngô Bình gật đầu: “Tạm thời giữ kín chuyện tôi đến đây đã, tôi phải đi thăm thú xung quanh. Quyết Minh Cổ, anh dẫn đường đi”.
Quyết Minh Cổ: “Vâng”.
Muốn hiểu rõ về Thanh Long Quân thì cách tốt nhất là tự đi tìm hiểu, nếu anh dùng thân phận tả thần tướng ngay, chỉ e khó mà nhìn thấy tình hình thực tế.
Ngô Bình bảo Quyết Minh Cổ chuẩn bị cho mình một bộ quân phục của binh sĩ bình thường, sau đó anh đi theo Quyết Minh Cổ tới doanh khu của sư đoàn hai.
Bốn sư đoàn đóng quân ở các khu vực khác nhau, đại khái nằm ở bốn phía của đảo Thanh Long. Sư đoàn hai có 9000 người, chia thành bốn đội nhỏ.
Ngô Bình đến đây thì thấy có rất nhiều đống lửa, các binh sĩ tụm năm tụm ba ngồi ăn cá nướng và uống rượu với nhau, cười nói vui vẻ.
Ngô Bình cau mày, sao họ không dành thời gian để luyện tập hay tu luyện, mà lại ngồi ăn chơi đàn đúm thế này?
Quyết Minh Cổ lúng túng nói: “Thủ trưởng, thật ra bình thường họ không như vậy đâu, do hôm nay được nghỉ nên các binh sĩ mới giải trí một chút”.
Ngô Bình không nói gì, sau đó đi tới cạnh một đống lửa rồi cười nói: “Các anh em, tôi ngồi với được không?”
Họ nhìn Ngô Bình thì thấy lạ mặt, nhưng mọi người cùng sống trên đảo lâu năm kiểu gì ngày thường cũng sẽ chạm mặt nên sớm muộn cũng quen nhau thôi.
“Anh mới đến à?”, một người hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi mới đến, sau này chúng ta là anh em với nhau rồi”.
Người đó cười lạnh nói: “Ai là anh em với anh? Anh đủ trình ngồi ngang hàng với chúng tôi à?”
Quyết Minh Cổ đứng ở phía xa, không được Ngô Bình đồng ý thì không dám lại gần, anh ta đang thấy lo thay cho các chiến sĩ ở đây.
Ngô Bình: “Người mới thì bị khinh thế à?”
Người đó nói: “Ngày nào chúng tôi cũng vào sinh ra tử, muốn làm anh em của chúng tôi thì phải cùng chung hoạn nạn với chúng tôi. Điều quan trọng nhất là anh phải có đủ thực lực, nếu không thì biến đi cho khuất mắt”.
Ngô Bình: “Tôi thấy thực lực của mình cũng được lắn, ít nhất thì các anh chưa có ai là đối thủ của tôi đâu”.
Mấy người đó bật cười, người nói chuyện với Ngô Bình chợt đứng dậy: “Này lính mới, cũng tự tin đấy. Được, tôi sẽ cho anh thấy thế là võ công được luyện từ những lần vào sinh ra tử”.
Người đó bước chéo chân rồi xuất hiện ở cánh trái của Ngô Bình, sau đó tung một quyền vào bụng anh. Nếu người bình thường mà trúng đòn ấy thì nôn mửa là cái chắc.
Ngô Bình chẳng thèm nhìn mà giơ tay lên đỡ ngay, sau đó anh hất tay, làm người kia bay xa cả mấy chục mét, sau đó ngã phịch xuống đất.
Anh nói: “Động tác chậm quá, sức thì yếu, hơn nữa điểm phát lực cũng không chuẩn”.
Người đó ngã xuống xong thì thấy bên tay bị Ngô Bình tóm đau nhức, biết gặp phải cao thủ rồi nên chắp tay nói: “Anh bạn, ban nãy tôi có mắt như mù, không ngờ thực lực của anh lại xuất chúng như vậy”.
Các chiến sĩ đều có tính tình bộc trực, anh mạnh thì tôi phục, anh yếu thì tôi coi thường. Một khi Ngô Bình đã thể hiện được thực lực của mình thì người khác sẽ chịu thua và bái phục anh.
Ngô Bình cười nói: “Không sao, giờ tôi ngồi được chưa?”
Mấy người đó đều nói: “Anh ngồi đi”.
Ngô Bình ngồi xuống rồi lấy ít trái cây và rượu ngon trong nhẫn trữ đồ ra cho mọi người dùng. Hương rượu bay xa, làm mọi người thèm nhỏ rãi, đến Quyết Minh Cổ cũng sáng mắt lên, chỉ muốn chạy đến xin một ngụm.
Ngô Bình và mọi người ngồi ăn uống với nhau, loáng cái đã trở nên thân thiết. Họ ở sư đoàn hai, người của đoàn này rất giỏi võ, thường xuyên xông ở tuyến đầu để tiêu diệt tà ma.
Nhờ ngồi với họ mà Ngô Bình đã nghe ngóng được một vài thông tin, ví dụ như mối quan hệ giữa bốn sư đoàn không hề tốt, họ thường xuyên xích mích với nhau. Bây giờ thì mạnh ai nấy chiến, tà ma xuất hiện ở địa bàn của họ thì sư đoàn ấy tự giải quyết, chứ các nơi khác không hỗ trợ gì cả. Tình trạng này đã tiếp diễn được mấy năm rồi.
Thậm chí trong cùng một sư đoàn, các binh sĩ cũng không đoàn kết, võ quan quản lý được gọi là tham tướng, các tham tướng thường xuyên cãi vã, rồi dẫn quân đi đánh nhau.
Điều khiến các cấp trên nhức đầu hơn cả là mỗi đoàn đều có người đến từ các thế lực mạnh thuộc Địa Tiên Giới. Họ có thế lực mạnh nên không nghe lệnh, thường xuyên tranh cãi với các tham tướng. Không chỉ thế, họ còn lôi bè kết phái, có cả đám tuỳ tùng đi theo, thi thoảng lời nói của họ còn có trọng lượng hơn cả tham tướng.
Nhưng đó vẫn chưa là gì, vấn đề đáng sợ nhất là đã có binh sĩ bị tà ma khống chế. Tà ma vô hình vô dạng nên rất khó phát hiện. Vài hôm trước, các binh sĩ bị tà ma khống chế đột nhiên ra tay, trong một đêm đã giết mười mấy chiến sĩ. Giết người xong, chúng cũng chạy mất.
Thủ lĩnh của sư đoàn hai gọi là thống lĩnh, tên là Dương Thiên Hoá, tu vi ở cảnh giới Tiên Quân nên từng là một trong bốn chiến tướng của Kim Huyền Bạch.
Ngô Bình cố ý nhắc tới quân sư và Kim Huyền Bạch: “Tại sao tôi không thấy quân sư và thần tướng đâu?”
Nghe thấy thế, mọi người ở đây lập tức im lặng. Một lát sau, mới có người nhỏ giọng nói: “Đây là điều cấm kỵ, sau này anh đừng nhắc đến nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi chỉ tò mò vì không thấy thần tướng đâu thôi mà”.
Một người giữ lấy vai Ngô Bình rồi thì thầm: “Tôi kể cho anh nghe, nhưng anh phải giữ bí mật”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi nhớ rồi”.
Người đó nói: “Thần tướng đã đắc tội với Thánh nhân ở Thiên Kinh nên bị cấm túc ở đó rồi”.
Ngô Bình tò mò: “Đắc tội với Thánh nhân ư? Thánh nhân và thần tướng có quan hệ gì đâu?”
Người kia: “Dù không thuộc sự chi phối của nhau, nhưng Thánh nhân mạnh lắm, một khi người nổi giận thì thần tướng cũng phải dạt sang một bên”.
Ngô Bình: “Thế quân sư đâu? Tôi nghe nói quân sư với thần tướng cũng bất hoà hả?’
“Ha ha, anh cũng biết nhiều chuyện đấy nhỉ, sư trưởng bên anh kể cho à? Đúng đấy, quân sư là người của Thánh nhân mà, thôi nói chuyện này làm gì, uống đi”.
Mọi người lại uống tiếp, sau đó có người đi tới nói: “Lũ khốn này, có rượu ngon mà không gọi tôi à?”
Mọi người ngạc nhiên rồi đứng dậy nói: “Chào tham tướng”.
Ngô Bình vẫn ngồi yên rồi nhìn người đó. Người này có dáng người không cao, mặt trắng, không có râu.
Khi người đó nhìn Ngô Bình thì nụ cười chợt tắt rồi nghiêm giọng hỏi: “Cậu là ai?”
Quyết Minh Cổ ở phía xa chạy đến rồi chắp tay nói: “Tham tướng, đây là tả thần tướng mới đến nhậm chức”.
Tham tướng ngẩn ra rồi vội hành lễ: “Tham tướng Lý Vân Kiệt của sư đoàn hai tham kiến tả thần tướng”.
Mấy người vừa chém gió rôm rả với Ngô Bình chợt ngẩn ra, Ngô Bình là tả thần tướng, người còn có địa vị cao hơn cả tổng thống lĩnh ư?
Chương 900: Con rối tà ma
Mấy người đó quỳ hết xuống đất với tâm trạng vô cùng thấp thỏm, sau nhớ lại những gì mình nói xem có lỡ lời đắc tội với tả thần tướng hay không.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tham tướng Lý, mời ngồi”.
Lý Vân Kiệt ngồi xuống với tư thế không thể cứng nhắc hơn.
Ngô Bình cười nói: “Anh đừng ngồi máy móc như thế, đây là rượu tôi mang tới, uống thử đi”.
Ngô Bình lại nói với Quyết Minh Cổ: “Du kích Quyết, từ nãy chắc anh thèm lắm rồi đúng không? Thưởng cho anh một vò đây”.
Quyết Minh Cổ mừng rỡ rồi quỳ một gối xuống, cười hì hì nói: “Cảm ơn thủ trưởng”.
Anh ta mở vò rượu ra rồi ngửa cổ uống, cổ anh ta như cái động không đáy, rượu cứ thể đổ vào rồi phát ra tiếng ừng ực.
Lý Vân Kiệt tức giận mắng: “Cậu là con trâu à, uống nhanh thế làm gì?”
Có rượu rồi thì đến Lý Vân Kiệt, Quyết Minh Cổ cũng không sợ. Anh ta vẫn ngửa cổ uống tiếp đến khi hết thì thôi, chẳng mấy chốc, anh ta đã nốc hết quá nửa chỗ rượu Ngô Bình mang đến.
Ngô Bình không ngừng khen ngợi rồi nói: “Quyết Minh Cổ, rượu của tôi còn ngâm thuốc rồi nên ngấm lắm đấy, anh cẩn thận kẻo ngục”.
Quyết Minh Cổ cười lớn nói: “Thủ trưởng đừng coi thường tôi, bình thường tôi còn uống được gấp đôi chỗ này”.
Nói rồi, anh ta bắt đầu thấy chóng mặt, sau đó ợ một cái rồi toàn thân mềm nhũn, đổ uỳnh xuống đất ngáy khò khò.
Ai nấy đều kinh ngạc vì độ ngấm của rượu.
Lý Vân Kiệt sáng mắt lên, đã là tu sĩ thì rất khó có thể uống rượu đến mức say thế này, vì rượu bình thường khi ngấm vào cơ thể tu sĩ sẽ bị phân giải ngay, giúp họ không có cảm giác gì hết. Nhưng rõ ràng rượu của Ngô Bình khác hẳn rượu bình thường, vì rượu đã được ngâm cùng, các dược liệu làm tăng tính cồn cho rượu, đồng thời cũng có tác dụng tương đương với rượu nên mới khiến một thanh niên trai tráng như Quyết Minh Cổ gục ngay tại chỗ.
Ngô Bình cười lớn nói: “Tham tướng Lý, anh cũng thử một vò nhé?”
Lý Vân Kiệt cười nói: “Thủ trưởng, tôi uống ít một thôi”.
Anh ta tự rót cho mình một chén rồi mời Ngô Bình: “Tôi kính thủ trưởng một chén”.
Ngô Bình gật đầu rồi hai người uống cạn.
Rượu họ uống cũng giống rượu của Quyết Minh Cổ, nồng độ cồn rất cao, uống xong chén này, mặt Lý Vân Kiệt đã bắt đầu đỏ lên, anh ta vui vẻ khen ngợi: “Rượu ngon! Thủ trưởng, cậu mua rượu này ở đâu thế? Tôi chưa uống rượu ngon thế này bao giờ”.
Ngô Bình: “Đây là rượu Kiếm Các của Thục Sơn, đến đệ tử của môn phái còn không được uống, mỗi vò này có giá bán là 10 tiền bùa đấy”.
Lý Vân Kiệt sáng mắt lên nói: “Cảm ơn thủ trưởng đã cho chúng tôi được thưởng thức”.
Ngô Bình: “Tham tướng Lý, anh là người ở đâu, Địa Tiên Giới à?”
Lý Vân Kiệt cười đáp: “Thưa thủ trưởng, tôi đến từ Côn Luân”.
Ngô Bình có khá nhiều không gian gập nên cũng không hỏi nhiều, mà nói: “Tôi nhận lệnh của thần tướng Kim Huyền Bạch đến đây nhận chức tả thần tướng”.
Lý Vân Kiệt: “Giờ Thanh Long Quân rất loạn, mạnh ai nấy làm, thủ trưởng đến rất đúng lúc, vì quân đội không thể vắng chủ mãi được”.
Ngô Bình: “Tham tướng, bao lâu thì tà ma tới xâm chiếm một lần?”
Lý Vân Kiệt: “Nhanh thì một tháng, lâu thì nửa năm. Có lúc thì vài năm cũng không thấy đâu, có khí thì đến tục mấy ngày liền”.
Ngô Bình: “Tà ma xâm chiếm thế nào? Có bắt được con nào không?”
Lý Vân Kiệt gật đầu: “Có ạ, để tôi bảo người dẫn nó đến”.
Anh ta gọi một người, không lâu sau, đã có người xách một cái lồng đến. Bên trong có một người tí hôn được khắc bằng gỗ cao nửa mét, nó ngồi trong lồng rồi lườm mọi người ở xung quanh với đôi mắt sắc lạnh. Mặt của người gỗ tí hon được khắc đầy bùa chú, phong ấn tà ma trong cơ thể.
Ngô Bình biết đây là một cách phong ấn tà ma.
Lý Vân Kiệt: “Thủ trưởng, đây chính là một con tà ma khá bình thường, khi nó xuất hiện thì toàn bám vào các con rối. Tôi phải đập nát một con rối thì mới bắt được con này rồi phong ấn trong dụng cụ phong ma”.
Ngô Bình: “Có con rối không?”
Lý Vân Kiệt lắc đầu: “Không ạ, nếu có thì toàn các con không còn nguyên vẹn”.
Dứt lời, anh ta lại sai người xác một cái sọt lớn tới. Bên trong chứa đầy các con rối gẫy đầu hoặc chân tay bằng các chất liệu như kim loại, gỗ…
Điều kỳ lạ là các con rối này có máu và thịt, nhưng máu thịt của chúng hoà cùng với kim loại và gỗ, đá…
Ngô Bình cau mày: “Tà ma chế tạo ra các con rối này à?”
Lý Vân Kiệt gật đầu: “Vâng, bọn tà ma rất thông minh, con rối mà chúng tạo ra có lực chiến đấu rất mạnh, mỗi lần ác chiến, chúng ta đều tổn thất nặng nề”.
Ngô Bình: “Thanh Long Quân vất vả rồi, đúng là các con rối này rất khó đối phó”.
Lý Vân Kiệt thở dài: “Vâng, mỗi năm Thanh Long Quân đều tổn thất trên 2000 người, có năm nhiều thì đến 5700 người”.
Ngô Bình: “Chi phí quân sự ở Thanh Long Quân do ai chi trả?”
Lý Vân Kiệt: “Các nước thay nhau chi trả, đương nhiên chủ yếu là Viêm Long”.
Khi họ đang nói chuyện, phía Đông chợt vang lên còi hiệu, nghe thấy thế, tất cả mọi người đều lặng yên, nhưng không ai nhúc nhích.
Ngô Bình hỏi: “Tiếng gì thế?”
Lý Vân Kiệt: “Sư đoàn một có tà ma xâm nhập, đó là còi tập trung của họ”.
Ngô Bình cau mày: “Sao mọi người không sang giúp?”
Lý Vân Kiệt chán nản nói: “Bây giờ, bốn Sư đoàn độc lập chiến đấu. Tà ma xuất hiện ở sư đoàn nào thì sư đoàn ấy tự xử lý, hơn nữa thống lĩnh Dương cũng không hạ lệnh nên chúng tôi không dám manh động”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó rút thanh đao của Quyết Minh Cổ rồi bay vút lên cao.
Phía Đông là trận doanh của Sư đoàn một. Không gian phía trên trận doanh nứt ra một khoảng trống đen kịt, có một luồng sức mạnh quỷ dị tuôn ra từ đó.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình gặp vết nứt không gian kiểu này, anh lơ lửng trên không rồi giơ đao lên với vẻ bình tĩnh.
Các chiến sĩ của sư đoàn một ở phía xa cũng đã tập trung lại, nhìn thấy anh, có người hỏi: “Anh ở sư đoàn nào?”
Ngô Bình: “Tả thần tướng Ngô Bình!”
Nghe thấy chức danh tả thần tướng, mọi người tập trung cạnh thủ lĩnh, tay vẫn giơ đao chém tà ma, chân thì đạp lên hai quả cầu lửa rồi đẩy thủ lĩnh bay lên cao.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó. Người đối diện anh cao trên một mét chín, mặt đỏ, đôi mắt nhỏ, mặc chiếc bào màu xanh, râu dài.
“Thống lĩnh Chu Thiên Cương của sư đoàn một tham kiến tả thần tướng”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Chu Thiên Cương, chuẩn bị nghênh chiến, tôi sẽ hỗ trợ”.
Chu Thiên Cương chấn động, xem tình hình hôm nay thì rất đông tà ma xâm lược, nếu chỉ có sức của một mình sư đoàn một thì dù có đánh đuổi được chúng thì cũng tổn thất nặng nề. Giờ tả thần tướng tới, ông ấy vững tin thêm phần nào nên lập tức nói: “Vâng”.
Bình luận facebook