Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86-90
Chương 86: Mượn dao giết người
Thật ra người Hồng Lăng chẳng bẩn tẹo nào, cô ấy là cao thủ cảnh giới Khí, da dẻ như ngọc, không vương một hạt bụi. Nhưng cô ấy vẫn nghe lời Ngô Bình và đi tắm.
Trong lúc Hồng Lăng đi tắm, Ngô Bình đã gọi cho Lý Quảng Long: “Anh bảo nhà họ Cung đế khách sạn gặp em”.
Lý Quảng Long: “Chú em, chú không đến nhà họ à?”
Ngô Bình: “Chỗ mình chọn sẽ yên tâm hơn”.
“Ok, anh sẽ gọi cho họ ngay”.
Sau khi nhận điện, Cung Lôi hừ lạnh nói: “Ngô Bình này đúng là quá đáng!”
Hiện giờ, ngoài người nhà họ Cung ra, vẫn còn một người thanh niên khác đang ở trong phòng khách. Anh ta có dáng người cao lớn, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm với vẻ kiêu ngạo.
Nghe Cung Lôi nói vậy, anh ta nhíu mày nói: “Chú Cung, có chuyện gì thế ạ?”
Cung Lôi thở dài nói: “Cậu Trương, nhà họ Cung chú đang vương chút chuyện. Nhà chú đã đắc tội với một cao thủ võ lâm, cậu ta tự nhận là giỏi nhất tỉnh nên chẳng coi ai ra gì. Một lần, cậu ta trêu con gái ngoài đường, Kỳ Binh thấy thế nên nói vài câu, thế là cậu ta đánh thằng bé một trận, ngoài ra còn giết mấy vệ sĩ nhà chú”.
“Mà nào đã xong, cậu ta còn bắt nhà chú đền một trăm triệu! Đồng thời bắt Kỳ Binh quỳ xuống dập đầu xin lỗi với cậu ta. Cháu nói xem như thế có phải là sỉ nhục người khác không?”
“Sao lại có chuyện vô lý như vậy!”, cậu thanh niên đập tay lên bàn, anh ta chính là Trương Tử Hùng, con trai của cao thủ Trương Hàn Thuỷ ở tỉnh.
“Mọi người đừng lo, cháu đã biết chuyện này rồi thì sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu. Tên đó ở đâu, để cháu đi gặp hắn”, Trương Tử Hùng lập tức nói.
Cung Kỳ Binh sáng mắt lên nói: “Anh Trương, thằng ấy đang ở khách sạn để chờ nhà em mang tiền tới”.
Trương Tử Hùng cười lạnh nói: “Để xem cao thủ trẻ tuổi số một của tỉnh có ba đầu sáu tay không nào!”
Ngô Bình chờ hơn một tiếng thì có người gõ cửa, anh ra mở thì thấy có một tốp người đứng bên ngoài, đứng đầu là một người thanh niên cao lớn.
Người đó nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Đúng, anh là ai?”
Người lên tiếng chính là Trương Tử Hùng, anh ta cười lạnh nói: “Anh cũng to gan đấy, dám đến tỉnh làm loạn”.
Ngô Bình sầm mặt, anh biết ngay nhà họ Cung sẽ giở trò mà.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Các người đang lãng phí cơ hội giảng hoà duy nhất đấy”.
Trương Tử Hùng cười nói: “Giảng hoà? Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đến để cho anh một bài học, anh có biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Tôi không cần biết, biến hết đi!
“Láo lếu!”, Trương Tử Hùng sấn tới rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh mặt rồi giơ tay ra, sau đó thi triển Niêm Hoa Chỉ điểm vào mấy huyệt đạo quan trọng của Trương Tử Hùng. Anh ta mới là cao thủ cảnh giới Lực nên lập tức kêu hự một tiếng rồi lùi lại.
Cung Kỳ Binh nhanh chóng đỡ anh ta rồi nói: “Anh Trương, anh có sao không?”
Sau đó, hắn ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi quát: “Mày có biết anh ấy là ai không hả?”
Ngô Bình cau mày: “Anh ta không phải người nhà họ Cung à?”
Cung Kỳ Binh cười nói: “Anh ấy là Trương Tử Hùng, là con trai của cao thủ nhà tục Đại Thiền Tự Trương Hàn Thuỷ”.
Trương Hàn Thuỷ, cao thủ chỉ xếp sau Chu Phật Sinh ư? Ngô Bình thoáng vẻ ngạc nhiên, anh nhận ra cái bẫy của đối phương nhưng không hề hoảng loạn, trái lại anh nhìn chằm chằm vào Cung Kỳ Binh rồi nói: “Dám tính kế tôi, anh có biết hậu quả là gì không?”
Cung Kỳ Binh cười lạnh nói: “Hậu quả là mày chết chắc rồi”.
Đúng lúc này, chợt có mấy người cảnh sát xông vào, họ nhìn Trương Tử Hùng đang nằm dưới đất rồi hỏi: “Anh đánh cậu này đấy à?”
Ngô Bình cười lạnh, nhà họ Cung đúng là vô liêm sỉ, dùng đến cả pháp luật luôn, anh hờ hững nói: “Đúng”.
Đám người họ lập tức còng tay Ngô Bình lại rồi nói: “Anh cố tình gây thương tích cho người khác, đi theo chúng tôi”.
Ngô Bình nói với Cương Tử và Hồng Lăng ở phía sau: “Hồng Lăng, cô hãy chờ tôi ở đây, Cương Tử, gọi cho Lý Quảng Long đi”.
Cương Tử nói ngay: “Vâng thưa cậu chủ”.
Hồng Lăng cũng gật đầu, sau đó buông bàn tay đang đặt trên kiếm xuống. Nếu Ngô Bình không nói câu đó thì cô ấy đã ra tay rồi.
Ngô Bình bị giải đi, Trương Tử Hùng cũng được khiêng đi.
Trương Tử Hùng không thể cử động được, anh ta được khiêng lên xe. Một người đàn ông trung tuổi kiểm tra qua rồi nói với Cung Kỳ Binh: “Vết thương rất nặng, chỉ e là bị phế võ công rồi”.
Cung Kỳ Binh cười lạnh nói: “Vậy là có kịch hay để xem rồi đây!”
Ngô Bình bị giải lên xe, không lâu sau, đã bị đưa tới đồn cảnh sát.
Một người đàn ông đi giày da bước tới quan sát anh rồi hỏi: “Cậu đã đánh Trương Tử Hùng à?”
Ngô Bình: “Anh ta tấn công tôi trước”.
Người đàn ông để râu, trông chỉ ngoài 30 tuổi, hắn ta nhe răng cười rồi giơ ngón tay cái với Ngô Bình: “Siêu đấy!”
Sau đó, hắn ta nói: “Cứ nhốt vào đã”.
Ngô Bình bị nhốt vào trong một phòng đơn, phòng này rất rộng, nhưng không có ghế, chỉ có một cái kệ đá vuông vức.
Anh quyết định ngồi xuống luyện khí.
Lý Quảng Long nhanh chóng nhận được tin, anh ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Sau khi cân nhắc, anh ta gọi ngay cho đội trưởng đồn cảnh sát. Vì là nhân vật có số có má ở đây nên mạng lưới quan hệ của anh ta rất rộng.
Người nhận điện chính là người đàn ông đi giày da ban nãy, hắn ta nói: “Anh Long, có gì dạy bảo thế?”
Lý Quảng Long cười nói: “Đội trưởng Triệu, nghe nói cậu mới bắt một người tên là Ngô Bình à?”
Đội trưởng Triệu tên là Triệu Kiếm Tinh, đội trưởng của đội điều tra, hắn ta có quen biết với Lý Quảng Long nên nói: “Vâng, nhưng cậu ta đã đánh con trai của Trương Tử Hùng bị thương rất nặng. Anh nghĩ, nếu tôi có thả thì cậu ta có sống sót mà rời khỏi tỉnh được không?”
Lý Quảng Long: “Đây mà mưu kế của nhà họ Cung”.
Triệu Kiếm Tinh: “Có phải mưu kế hay không, không quan trọng. Quan trọng là Trương Tử Hùng đã bị thương nặng, người nhà họ Cung nói cậu ta không thể luyện võ được nữa”.
Lý Quảng Long lo lắng hỏi: “Nhà họ Cung muốn sao?”
Triệu Kiếm Tinh đáp: “Họ đã thông báo cho Trương Hàn Thuỷ rồi, chắc ông ta sẽ đến ngay thôi. Giờ cậu bạn của anh sống chết ra sao thì phải xem ý trời”.
Lý Quảng Long chột dạ rồi ngắt máy, sau đó gọi lái xe đưa đến đồn cảnh sát ngay.
Lúc này, Ngô Bình đã mở mắt ra, vì có người đi vào rồi đóng cửa lại.
Người này chưa tới 50 tuổi, ăn mặc rất nhã nhặn như một lão nông dân. Tay ông ta đầy các vết chai, đi dép cao su, bên hông dắt một tẩu thuốc.
Vừa vào, ông ta đã ngồi xuống cạnh Ngô Bình rồi châm thuốc, hỏi: “Cậu còn trẻ thế này mà đã là cao thủ cảnh giới Khí rồi, hiếm có đấy!”
Ngô Bình: “Ông quá khen, ông là người nhà họ Cung cử tới đúng không?”
“Tôi là Trương Hàn Thuỷ”, ông ta nói: “Người cậu đánh bị thương tên là Trương Tử Hùng, nó là con trai của tôi”.
Ngô Bình trầm mặc, xem gia người đàn ông này đến trả thù cho con trai mình rồi.
Sau đó, anh nói: “Không ngờ cao thủ Trương Hàn Thuỷ lại trông như thế này”.
Trương Hàn Thuỷ hít một hơi rồi nói: “Tôi đang đi cấy thì nghe tin con trai mình gặp chuyện. Tử Hùng có tư chất không tốt, đầu óc cũng không nhanh nhạy, nhưng nó là người tốt”.
Ý của ông ta đã quá rõ ràng, Ngô Bình đánh con trai ông ta bị thương thì anh chính là người xấu.
Ngô Bình hỏi: “Ông đã xem qua vết thương chưa?”
Trương Hàn Thuỷ lạnh giọng nói: “Đương nhiên, vết thương rất nặng”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nhìn thì nặng vậy thôi, chứ thật ra thì bình thường. Anh ta trúng ám thủ của tôi, tôi có thể xử lý được”.
Bấy giờ, Trương Hàn Thuỷ mới giãn cơ mặt ra: “Cậu xử lý được ư? Nói vậy là tu vi của nó sẽ không bị phế sao?”
“Đương nhiên”, Ngô Bình cười nói: “Người nhà họ Cung định mượn dao giết người nên cố ý cho tôi và con trai ông xung đột, để làm ngư ông đắc lợi. Lúc đó, tôi đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, vì vậy ra tay rất có chừng mực, tôi chỉ khiến ông trai ông bị thương giả thôi”.
Trương Hàn Thuỷ chợt đứng bật dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin cậu hãy chữa trị cho con trai tôi, Trương Hàn Thuỷ cảm kích vô cùng”.
Ngô Bình: “Được, tôi cũng không muốn đắc tội với một cao thủ như ông, bảo họ đưa người tới đây”.
Chương 87: Bắt đầu phản công
Trương Hàn Thuỷ ra ngoài nói gì đó thì Trương Tử Hùng đã được khiêng vào ngay. Anh ta nằm dưới đất bất động, nhưng mắt vẫn có thể đảo xung quanh, lúc này anh ta đang lườm Ngô Bình.
Ngô Bình bước tới, sau đó giơ tay ấn lên người anh ta mấy cái, Trương Tử Hùng kêu ầm lên rồi đứng bật dậy.
Anh ta nổi điên mắng: “Mày chưa xong với tao đâu!”
“Im mồm!”, Trương Hàn Thuỷ lạnh mặt nói: “Đúng là loại ngu dốt không biết trời cao đất dày là gì. Cậu Ngô đây là cao thủ cảnh giới Khí đấy, con có đánh lại được không? Con vẫn sống đến giờ là nhờ cậu ấy nể mặt bố đó”.
Trương Tử Hùng ngạc nhiên, cao thủ cảnh giới Khí ư? Tốt xấu gì, anh ta cũng là con trai của Trương Hàn Thuỷ nên đương nhiên biết cảnh giới Khí có nghĩa là gì.
Anh ta nhìn Ngô Bình rồi tò mò hỏi: “Anh trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Khí rồi sao?”
Trương Hàn Thuỷ hừ một tiếng: “Ngu dốt! Giờ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố nghe mau”.
Trương Tử Hùng lập tức vâng lời, nghe thấy Trương Tử Hùng nói nhà họ Cung vu cho mình tội trêu ghẹo con gái giữa đường, Ngô Bình lắc đầu: “Nhà họ Cung toàn những kẻ ăn nói hàm hồ. Mục đích của họ là kích động anh Trương, để tôi với anh xô xát”.
Trương Hàn Thuỷ là người lõi đời nên lập tức hiểu ra vấn đề ngay, ông ta xua tay: “Các người ra ngoài đi”.
Sau đó, chỉ còn Trương Tử Hùng và Ngô Bình ở lại trong phòng.
Trương Hàn Thuỷ chắp tay với Ngô Bình: “Chuyện này là do con trai tôi thiếu suy nghĩ nên bị người ta lợi dụng, xin cậu Ngô bỏ qua cho nó”.
Ngô Bình: “Được, chuyện này coi như xong”.
Trương Hàn Thuỷ hỏi: “Sao cậu lại có thù oán với nhà họ Cung thế?”
Ngô Bình lập tức kể lại chuyện nhà họ Tốn và nhà họ Cung gây ra cái chết cho bố mình.
Trương Hàn Thuỷ nghe xong thì bật cười nói: “Vậy là nhà họ Cung tự tìm đường chết rồi”.
Ngô Bình: “Tống Hồng Bân chết rồi, chuyện này đáng lẽ đã có thể kết thúc. Nhưng nhà họ Cung quyết không chịu dừng, tôi đành phải ra tay thôi”.
Trương Hàn Thuỷ: “Tôi chỉ là người ngoài nên không tiện xen vào chuyện của cậu. Ở tỉnh rất phức tạp, dù nhà họ Cung chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng muốn tiêu diệt họ cũng không phải chuyện dễ”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông Trương nói vậy là sao?”
Trương Hàn Thuỷ: “Tôi có thể làm người hoà giải cho hai bên, mọi người cùng ngồi lại rồi giải quyết một lần cho xong, cậu thấy sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi đã cho họ cơ hội rồi, nhưng họ không nắm lấy. Loại người như họ thì dù có hoà giải cả trăm lần thì vẫn đâu vào đấy thôi”.
Thấy Ngô Bình không đồng ý, Trương Hàn Thuỷ nói: “Được, vậy cậu hãy cẩn thận. À, nếu cậu rảnh thì mời đến nhà tôi ở huyện Thu Minh chơi nhé”.
Trương Hàn Thuỷ vừa đi được một lúc thì Lý Quảng Long tới, anh ta đi vào cùng với đội trưởng Triệu Kiếm Tinh. Triệu Kiếm Tinh đang nhìn Ngô Bình với vẻ kỳ lạ, thái độ cũng khách sáo hơn trước.
Theo hắn ta thấy, Ngô Bình đánh con trai Trương Hàn Thuỷ xong mà vẫn bình yên thế này, chứng tỏ không phải dạng vừa.
“Chú em không sao chứ?”, Lý Quảng Long vã mồ hôi hỏi.
Ngô Bình mỉm cười: “Em không sao, anh Long, chúng ta đi thôi”.
Triệu Kiếm Tinh vội nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, tôi cũng chỉ làm theo luật thôi, làm quen cái nhỉ”.
Lý Quảng Long nói ngay: “Chú em, đây là đội trưởng Triệu Kiếm Tinh, bạn của anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào đội trưởng Triệu”.
Triệu Kiếm Tinh cười lớn nói: “Cậu Ngô, cậu là anh em của anh Long thì cũng không phải người ngoài, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi nhé. Chỉ cần giúp được thì Triệu Kiếm Tinh tôi sẽ không thoái thác”.
Rời hỏi đồn cảnh sát, Lý Quảng Long đã nhận được điện thoại của nhà họ Cung. Nhưng anh ta không nghe mà cười lạnh nói: “Đầu nhà họ Cung có vấn đề rồi, cho họ đường sống thì không đi, cứ đòi đâm đầu vào chỗ chết”.
Lý Quảng Long đang rất phẫn nộ, anh ta cũng là một nhật vật tầm cỡ, nhà họ Cung làm vậy có khác nào coi thường anh ta đâu.
Ngô Bình lên xe xong vẫn im lặng, sau khi đến nhà Lý Quảng Long rồi, anh mới nói: “Anh đã kiếm được thuốc như em bảo chưa?”
Lý Quảng Long cười hì hì đáp: “Rồi”, anh ta vẫy tay, người làm nhanh chóng đặt một chiếc hòm lên bàn.
Ngô Bình mở ra thì thấy có mấy chai dung dịch, hình như là mẫu thử trong phòng thí nghiệm, vì loại này vẫn chưa đưa vào sản xuất.
Ngô Bình cầm lên ngửi rồi nhắm mắt lại, một lát sau, anh nói: “Toàn là dược liệu bình thường, chỉ có đúng một loại khá quý thôi”.
Lý Quảng Long trợn tròn mắt: “Chú có thể ngửi ra được à?”
Ngô Bình đáp: “Có thế mà cũng không làm được thì sao em xử nhà họ Cung được? Nhà họ đang gom vốn khắp nơi cho dự án này đúng không? Em sẽ cho họ mất cả chì lẫn chài”.
Lý Quảng Long sáng mắt lên nói: “Chú định làm thế nào, tiết lộ cho anh biết tí đi”.
Ngô Bình: “Giờ anh cho người đi mua một dược liệu cho em, em sẽ chế thuốc ngay. Còn nữa, anh kêu người chuẩn bị cho em ít máy móc như máy li tâm, máy nghiền, cốc chịu nhiệt và ống nghiệm”.
Ngẫm nghĩ một lát, Ngô Bình bổ sung: “Nếu nhà họ Cung chưa đăng ký bản quyền thì anh đi đăng ký ngay đi”.
Lý Quảng Long: “Thủ tục này lằng nhằng phết đấy, hơn nữa còn cần kết quả thực nghiệm nữa, chứ không lấy được ngay đâu”.
Ngô Bình: “Không sao, anh cứ đi làm đi. À, anh cho người đi khắp cả nước thu mua hết loại dược liệu này cho em. Loại này phơi khô xong thì trữ được lâu lắm”.
Lý Quảng Long hỏi: “Ừ, loại gì?”
Ngô Bình viết tên lên một tờ giấy chữ cây Chi Lan.
“Chỉ có vài tỉnh trồng loại cây này thôi, sản lượng hàng năm cũng chỉ 20, 30 nghìn tấn, giá thu mua vào khoảng 70 đồng một cân. Anh chuẩn bị tiền để thu mua sản lượng lớn đi”.
Lý Quảng Long nhẩm tính một lúc rồi hoảng hốt nói: “Đắt đấy nhá, ví dụ 30 nghìn tấn là bốn, năm tỷ đấy”.
Ngô Bình: “Cây này được dùng để bào chế nhiều loại thuốc nên sẽ tốn nhiều, chỉ cần anh mua được 30, 40 phần trăm tổng sản lượng thôi là giá sẽ tăng vọt rồi”.
Lý Quảng Long gật đầu: “Được, vậy anh sẽ chuẩn bị 5 tỷ để mua dược liệu và xây dựng nhà máy trước”.
Ngô Bình: “Anh có thể ký hợp đồng với nông dân, để họ bán bán cho anh theo giá thị trường. Theo em biết thì loại cây này chỉ trồng ở một, hai khu vực nhất định thôi nên không khó đâu”.
Lý Quảng Long xoa cằm nói: “Anh hỏi chút, vụ này được không đó?”, dẫu sao anh ta cũng đổ cả đống tiền vào đây nên cần hỏi cho rõ.
Ngô Bình vỗ vai Lý Quảng Long: “Anh yên tâm, với kinh nghiệm của em thì kiểu gì cũng có hiệu quả, em còn thay đổi công thức một chút, đảm bảo loại thuốc này sẽ có công hiệu thêm nhiều lần”.
Có công hiệu thêm nhiều lần ư? Lý Quảng Long hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Được, anh sẽ đi làm ngay!”
Sau khi chuẩn bị xong dược liệu, nhờ có máy li tâm và máy nghiền mà Mạc Lâm Thần đã lọc ra được các thành phần hữu hiệu, sau đó anh bắt đầu thay đổi bằng kiến thức của mình.
Ba giờ chiều, chai thuốc đầu tiên của anh đã được chế tạo thành công, anh uống luôn một ngụm, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận.
Tác dụng của thuốc chia thành nhiều đường chạy khắp các kinh mạch.
“Được phết! Loại thuốc này có công dụng rất tốt cho những người bị bệnh tim mạch và mỡ máu, nó giúp lưu thông mạch máu, giảm chứng xuất huyết não và hạn chế bệnh ở động mạch vành”, Ngô Bình vui mừng nói: “Chắc chắn nó sẽ giúp ích cho rất nhiều người, anh cứ yên tâm mà sản xuất đi”.
Lý Quảng Long vừa hào hứng vừa sốt sắng: “Này, anh vừa thu mua dược liệu, vừa mở nhà máy sản xuất nên vốn căng lắm đấy nhé!”
Bây giờ, Lý Quảng Long chỉ có thể chi cho dự án này nhiều nhất là 5 tỷ thôi, nếu muốn nhiều hơn thì phải bán nhà bán cửa.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi, để em kêu gọi đầu tư hộ anh”.
Lý Quảng Long sáng mắt lên hỏi: “Được đấy, chú định kêu gọi ai?”
Ngô Bình nói: “Em chưa chắc lắm, để em hỏi đã”.
Anh lập tức gọi cho Đường Tử Di rồi hỏi: “Có một vụ làm ăn đây, cô có muốn làm không?”
Đường Tử Di cười đáp: “Anh, thời gian nhận lãi là bao lâu, cần bao nhiêu vốn?”
Ngô Bình: “Vốn thì khoảng 2 đến 3 tỷ, thời gian nhận lãi trong khoảng một năm. Cô có thể chọn góp cổ phần hoặc chia hoa hồng, lãi xuất là 20 phần trăm”.
Lai xuất 20 phần trăm là không thấp, Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Anh đã bảo em đầu tư thì chắc chắn sẽ có lời, em sẽ đầu tư 3 tỷ”.
Ngô Bình: “Được, chiều mai tôi sẽ đến Vân Kinh, có gì gặp rồi bàn cụ thể sau”.
Đường Tử Di đồng ý rồi hỏi: “Anh, anh còn nhớ vụ Bạch Long Loan không đấy?”
Ngô Bình: “Có kết quả gì rồi à?”
Đường Tử Di cười đáp: “Đúng như anh đoán, Nhiếp Sơn Hà bị phế rồi, nghe đâu còn hộc máu nữa, giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khéo vô phương cứu chữa rồi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tại ông ta không tự lượng sức mình”.
Đường Tử Di: “Anh, em và Trác Khang ăn trọn sơn trang Thái Khang rồi. Lượng tiêu thụ đang rất ổn, chắc khoảng hai tháng nữa là có thể thu hồi vốn rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt!”
Ngắt máy xong, anh hỏi Lý Quảng Long: “3 tỷ đủ không anh?”
Lý Quảng Long ra sức gật đầu: “Đủ rồi”.
Ngô Bình: “Phía đầu tư là một người bạn của em - là người nhà họ Đường ở Vân Kinh. Cô ấy đầu tư 3 tỷ thì anh định chia bao nhiêu cổ phần?”
Lý Quảng Long cười nói: “Nếu là bạn của chú thì đương nhiên anh sẽ không để thiệt rồi, cho cô ấy 30 phần trăm luôn. Còn chú thì anh chia mười phần trăm nhé!”
Ngô Bình cười nói: “Em không nhận không đâu, khi nào Trác Khang chuyển cho em 500 triệu, em sẽ chuyển cho anh ngay”.
Lý Quảng Long cười nói: “Nếu chú đầu tư 500 triệu thì anh chia cho chú thêm 10 phần trăm nữa là 20 phần trăm. Vậy là chú hai, anh năm!”
Ngô Bình đồng ý ngay, anh cảm thấy Lý Quảng Long rất biết cách hành xử: “Được, em đảm bảo anh sẽ thu hồi vốn trong một năm thôi”.
Sau đó, Ngô Bình đã viết phương thuốc và quá trình điều chế rồi đưa cho Lý Quảng Long cất giữ.
Tối đến, Lý Quảng Long mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình, đồng thời cho người đi đón Cương Tử và Hồng Lăng tới.
Thấy sắc đẹp của Hồng Lăng, Lý Quảng Long lập tức hoảng hốt rồi hỏi: “Cô em này là ai thế?”
Ngô Bình chưa trả lời thì Hồng Lăng đã giành nói trước: “Tôi là em gái của anh ấy”.
Lý Quảng Long cười nói: “Chú em có hai cô em gái cơ à?”
Ngô Bình liếc nhìn Hồng Lăng, anh không giải thích mà chỉ nói: “Cô ấy là Hồng Lăng”.
Hồng Lăng không để ý đến Lý Quảng Long, mà chỉ nhìn chăm chăm vào thức ăn trên bàn, cô ấy còn nhấp thử mấy ngụm rượu, nhưng rõ ràng không thích vì hàng lông mày của cô ấy đã nhíu lại.
Cơm no rượu say xong, Hồng Lăng hỏi: “Sao người ta lại bắt anh đi thế?”
Ngô Bình nghĩ thầm giờ cô nhóc này mới nhớ tới chuyện đó ư, anh đáp: “Chuyện qua rồi, thế sắp tới cô có dự định gì?”
Hồng Lăng chẹp miệng: “Anh đi đâu thì tôi theo đó”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Luyện kiếm cho tôi xem nào”, trước đó, anh muốn quan sát kiếm pháp của Hồng Lăng, nhưng đến giờ mới có cơ hội.
Hồng Lăng đứng dậy, sau đó liếc nhìn Lý Quảng Long và Cương Tử: “Được, anh bảo họ tránh đi đi”.
Lý Quảng Long đứng phắt dậy rồi nói: “Được, chúng tôi tránh đi nhé”, sau đó, anh ta kéo Cương Tử rời khỏi đó ngay. Nếu Hồng Lăng là em gái của Ngô Bình thì đương nhiên anh ta phải nể mặt rồi.
Hồng Lăng bắt đầu tháo kiếm xuống, sau đó khí thế của cô ấy đã khác hẳn, một luồng sát khí dày đặc bủa vây khiến người ta thấy lạnh toát người.
Chương 88: Người như hoa, kiếm như tuyết
Hồng Lăng múa kiếm nhanh như tia sét, từng đường kiếm tung hoành, lông măng trên người Ngô Bình đều đứt lìa, anh vội vàng vận chuyển chân khí bảo vệ cơ thể, để tránh bị kiếm khí xâm nhập vào.
Anh lập tức khởi động khả năng quan sát động thái đôi mắt xuyên thấu, nhờ năng lực này mà anh có thể nhìn thấy con muỗi vỗ cánh năm trăm lần trong một giây, nhưng hình như đường kiếm của Hồng Lăng còn nhanh hơn.
Khi cô ấy múa kiếm, chân khí trong cơ thể sẽ chuyển động theo một đường đặc biệt nào đó. Tuyến đường này có liên quan đến kinh mạch cấp hai, hoá ra Hồng Lăng đã đả thông hết kinh mạch cấp hai trên toàn cơ thể rồi, thật bất ngờ!
Hồng Lăng đang luyện kiếm pháp Cửu Thức, chiêu thức này không phức tạp, nhưng uy lực của từng chiêu có thể dễ dàng giết chết Ngô Bình ngay.
Đây chính là thực lực của cao thủ thật sự ư? Ngô Bình chấn động, anh cảm thấy trước khi mình đả thông hết kinh mạch cấp hai trên người và luyện khí xong thì không thể chống lại đòn tấn công của Hồng Lăng được.
Đừng nói là anh, ngay đến tông sư cảnh giới Thần cũng phải chết dưới kiếm của Hồng Lăng thôi.
Sau khi biểu diễn kiếm pháp Cửu Thức xong, Hồng Lăng thu kiếm rồi ngoảnh lại hỏi: “Anh có nhìn rõ không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có, nhưng tiếc là không làm theo được, tu vi của tôi không cao bằng cô”.
Ngô Bình mỉm cười: “Đến sư phụ tôi còn không nhìn được đường kiếm của tôi, anh làm được như vậy là quá siêu rồi”, đây là lần thứ hai cô ấy khen Ngô Bình.
Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy tiến gần lại mình rồi nói: “Kiếm pháp của cô cho người xem cảm giác chưa tới, cô chưa thi triển hết thực lực hả?”
Hồng Lăng: “Ừm, tôi sợ làm quá thì sẽ khiến anh bị thương”.
Ngô Bình hoảng luôn, anh cứ ngỡ mình rất mạnh rồi, nhưng so với Hồng Lăng thì đúng là còn kém xa.
Hồng Lăng nói: “Vẫn còn một lý do khác nữa, tôi đang luyện Điện Kiếm, ít nhất phải đến cảnh giới Thần thì mới có thể phát huy được uy lực của nó, thậm chí phải đến cảnh giới Tiên Thiên thì mới phát huy tối đa uy lực”.
Ngô Bình hiểu ra: “Hoá ra vì tu vi của cô chưa đủ”.
Hồng Lăng gật đầu: “Sư phụ tôi bảo thể chất của tôi khác người bình thường, khi nào đủ tuổi thì tu vi tự khắc tăng thôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên, anh tiếp tục quan sát Hồng Lăng bằng đôi mắt xuyên thấu thì phát hiện đúng là thể chất của cô ấy rất đặc biệt, cô ấy không chỉ đả thông hết kinh mạch cấp hai, mà còn đả thông được một phần kinh mạch cấp ba rồi.
“Đây là tiên cốt à?”, Ngô Bình chợt nghĩ đến một loại thể chất thuộc kiểu sinh ra để tu hành, ngay khi ăn cơm hay ngủ cũng có thể đột phá, cực kỳ hiếm gặp.
Lịch sử có ghi chép rằng phải ba, bốn trăm năm mới có một người như thế xuất hiện. Ví dụ như Trương Tam Phong của đầu triều Minh, tổ sư Đạt Ma của triều Đường, hay Sở Bá Vương của triều Tần.
Bây giờ, Hồng Lăng vẫn còn ít tuổi, khi nào cô ấy trưởng thành thì tự nhiên kinh mạch cấp ba sẽ được đả thông hết, đến lúc ấy, tu vi của cô ấy cũng tăng cao.
Ngoài kinh ngạc ra thì Ngô Bình còn tò mò muốn biết sư phụ của Hồng Lăng là ai nên anh hỏi: “Hồng Lăng, sư phụ cô giỏi lắm à?”
Hồng Lăng lắc đầu: “Sư phụ có đánh lại tôi được đâu, nhưng người cũng giỏi lắm, từ nhỏ tôi đã sợ người rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Khổ thân, sắp tới cô muốn ăn gì, chơi gì thì cứ nói với tôi nhé”.
Hồng Lăng sáng mắt lên, cô ấy vẫn còn nhoẻ nên đương nhiên vẫn thích chơi đùa: “Thế từ giờ tôi gọi anh là anh trai nhé, anh trả hết chi phí ăn chơi cho tôi”.
Ngô Bình bật cười: “Cô cũng biết tính toán ra phết đấy nhỉ”.
Anh bảo Hồng Lăng đi nghỉ, còn mình thì tiếp tục đả thông kinh mạch cấp hai ngoài sân. Lần này, do bị Hồng Lăng kích động nên anh quyết định phải nhanh chóng nâng cao thực lực.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đã gọi cho Chu Truyền Võ. Trước đó, hai người đã hẹn cùng đến nhà ông cụ Từ để móc nối quan hệ, giúp ông ấy gặp ông lớn nhà họ Từ.
Ngô Bình và Chu Truyền Võ đã ghé một cửa hàng gần nhà họ để mua chút quà.
Từ Quý Phi đã nhận được điện thoại của Ngô Bình từ trước nên đã chỡ sẵn bên ngoài. Thấy anh và Chu Truyền Võ xuống xe, ông ấy vội tiến lên đón rồi cười nói: “Chào chú em”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh ba, đây là chú Chu Truyền Võ, thị trưởng thành phố Vân Đỉnh”.
Từ Quý Phi khẽ gật đầu rồi bắt tay với Chu Truyền Võ: “Chào thị trưởng Chu, nghe danh đã lâu, mời vào!”
Hôm nay là ngày họp gia đình của nhà họ nên cả bốn anh em Từ Quý Phi đều về, ngoài ra còn có vợ con của họ nữa.
Trong phòng khách lúc này chật kín người, ngoài ông cụ Từ ra còn có hai người đàn ông trên dưới 50 tuổi. Một người trong số đó, Ngô Bình từng nhìn thấy trên ti vi rồi, đó chính là nhận vật đứng thứ hai ở tỉnh - Từ Bá Nhân.
Nghe Từ Quý Phi giới thiệu xong, Từ Bá Nhân lập tức đứng dậy bắt tay với Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, tôi thật lòng cảm ơn cậu. Cậu không những chữa khỏi bệnh cho bố tôi, mà còn có cả cháu gái tôi nữa, nhà họ Từ chúng tôi vô cùng cảm kích”.
Ngô Bình nói: “Ông Từ khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi. Hôm nay tôi đến để kiểm tra lại cho cụ nhà mình”.
Sau đó anh chỉ vào Chu Truyền Võ: “À, đây là chú của tôi, tên là Chu Truyền Võ, cũng là người tỉnh này. Nghe nói tôi đến đây, chú ấy cũng tới chào hỏi các nhân vật lớn của tỉnh”.
Ngô Bình không viện cớ gì cả, Từ Bá Nhân đã ngồi được vào vị trí ấy thì chắc chắn phải có tư chất hơn người, tốt nhất là nói thẳng ra luôn.
Chu Truyền Võ là thị trưởng nên đương nhiên cũng biết Từ Bá Nhân, ông ấy nhanh chóng tiến lên rồi lễ phéo chào hỏi: “Chào phó chủ tịch Tỉnh”.
Người đứng đầu thành phố gọi là thị trưởng, đứng thứ hai gọi là phó thị trưởng. Tương đương như vậy, người đứng đầu một tỉnh là chủ tịch tỉnh, xếp sau là phó chủ tịch, một người có quyền hành rất lớn.
Từ Bá Nhân thản nhiên gật đầu: “Chu Truyền Võ, chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi. Tôi đã từng nghe ông phát biểu, khá lắm!”
Chu Truyền Võ có vẻ hơi căng thẳng: “Phó chủ tịch quá khen, tôi chỉ làm đúng trọng trách thôi”.
Ngô Bình chỉ mở đầu câu chuyện vậy thôi, sau đó phải làm sao thì phụ thuộc vào Chu Truyền Võ, còn anh đi kiểm tra lại cho ông cụ Từ. Ông cụ đã khoẻ lại nhiều, khi thấy Ngô Bình thì rất vui, ngoài ra còn liên tục khen ngợi y thuật của anh,
Sau khi bắt mạch, Ngô Bình nói: “Cụ khoẻ rồi, tôi sẽ kê thêm vài thang thuốc bổ nữa”.
Từ Quý Phi: “Cảm ơn chú nhiều”.
Ngô Bình: “Anh ba khách sáo quá!”
Hai người đi sang phòng khác nói chuyện, Ngô Bình hỏi: “Anh ba, hôm qua em đã gặp một cao thủ ở tỉnh”.
“Ai thế?”, Từ Quý Phi nổi hứng hỏi ngay.
“Trương Hàn Thuỷ”, Ngô Bình đáp., sau đó kể lại mọi chuyện cho Từ Quý Phi nghe.
Từ Quý Phi gật đầu: “Thực lực của Trương Hàn Thuỷ ghê phết đấy, Thiết Bố Sam của ông ta rất mạnh, có thể chống lại chưởng lực của anh luôn. Ông ta đã luyện Ưng Trảo Công đến cảnh giới bóp nát sắt thép rồi, Hỗn Nguyên Công thì đã luyện tới tầng thứ năm. Ông ta mà đột phá thì anh cũng không đánh lại được, hai người không xảy ra xung đột là chú may rồi đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Con trai ông ta không sao nên hai bên không có thù oán gì hết”.
Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ đến Chu Phật Sinh nên bèn hỏi: “Thực lực của Chu Phật Sinh thế nào hả anh?”
Nghe thấy cái tên này, Từ Quý Phi thoáng trầm mặc rồi nói: “Người này nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình chột dạ: “Anh ba từng đấu với ông ta rồi à?”
Từ Quý Phi lắc đầu: “Chưa, nhưng chắc chắn anh không phải đối thủ”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Không lẽ tu vi của ông ta cao lắm à?”
Từ Quý Phi đáp: “Chân khí của cậu tốt như vậy, chắc có thể điều khiển cách hít thở đúng không?”
Ngô Bình lập tức hiểu ý của Từ Quý Phi: “Ý anh là ông ta có cách hít thở siêu lắm ạ?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Đúng, nếu không nắm vững được hơi thở thì không thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên được. Chu Phật Sinh đã học được cách hít thở của phật môn nên giỏi lắm. Giờ ông ta đang ở giai đoạn đầu ở cảnh giới Thần nên vẫn bình thường, nhưng mai này chắc chắn sẽ vượt xa anh”.
Ngô Bình cố ý hỏi: “Anh ba, học cách hít thở ấy khó lắm ạ?”
Từ Quý Phi cười khổ: “Đương nhiên, anh phải quỳ ba ngày ba đêm trước cửa của đại tông sư Quân Vô Tướng thì mới học được cách hít thở như bây giờ đấy. Anh còn phải hầu hạ ông ấy ba năm, giờ chỉ cần ông ấy gọi một cái là anh phải ngưng hết mọi việc để tới nghe lệnh ngay”.
Ngô Bình chấn động, anh không nghĩ cách hít thở lại quan trọng đến thế.
Từ Quý Phi: “Vì vậy, anh không thể so với Chu Phật Sinh dcm vì anh đã thua ngay ở vòng ngoài rồi”.
Chương 89: Tầm quan trọng của cách hít thở
Ngô Bình sở hữu cách hít thở thuộc hàng thượng thừa, nhưng đây là điều bí mật nên anh không thể tiết lộ cho người khác biết được, vì vậy anh đành nói: “Biết đâu sau này, anh ba cũng học được cách hít thở tốt hơn thì sao”.
Từ Quý Phi cười nói: “Mong là thế. À, lát nữa anh cả nhà anh có việc nhờ chú đấy”.
“Nhờ em ạ?”, Ngô Bình nói: “Em thì có tài cán gì đâu mà giúp anh trai anh được”.
Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Y thuật chính là tài năng siêu phàm nhất của chú rồi. Ông anh anh da mặt mỏng nên nhờ anh hỏi chú trước. Có một người cao tuổi mắc bệnh nặng, các bác sĩ giỏi đều khẳng định chỉ sống chưa tới một tháng nữa. Nhưng người đó có địa vị rât cao, từng là trụ cột của nước nhà nên có rất nhiều người phải phụ thuộc vào ông ấy. Vì thế, anh trai anh muốn nhờ chú tới khám, nếu có cách gì chữa khỏi bệnh thì tốt. Còn không thì cũng không sao”.
Ngô Bình đáp: “Được, chuyện của anh trai anh thì cũng như chuyện của anh, em sẽ giúp”.
Từ Quý Phi mừng rỡ rồi cười nói: “Được, nghĩ khí đấy!”
Hai người quay lại phòng khách, Ngô Bình thấy Chu Truyền Võ và Từ Bá Nhân đang trò chuyện vui vẻ. Chu Truyền Võ không còn căng thẳng nữa, bọn họ đang nói về sự phát triển của thành phố Vân Đỉnh.
Từ Quý Phi vừa vào đã nói: “Anh, chú Ngô đã đồng ý đến khám cho ông Triệu rồi”.
Từ Bá Nhân vội nói: “Cảm ơn cậu Ngô! Tuần sau, ông Triệu sẽ đến tỉnh, nơi này là quê của ông ấy, tôi cũng sẽ đến thăm, khi ấy cậu đi cùng tôi nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, khi nào đi thì ông Từ cứ gọi cho tôi”.
Từ Bá Nhân gật đầu: “Tôi nghe nói Truyền Võ sắp bị chuyển đến một bộ phận nhàn hơn, không biết bên nội vụ làm ăn kiểu gì mà sắp xếp không thoả đáng như vậy, sắp tới tôi sẽ tổ chức một cuộc họp để bàn bạc lại việc thuyên chuyển công tác của Truyền Võ. Trên tỉnh đang có mấy vị trí trống, tôi thấy năng lực làm việc của Truyền Võ rất tốt, hoàn toàn có thể gánh vác được”.
Từ Bá Nhân nói vậy là chắc chắn sẽ sắp xếp một vị trí cho Chu Truyền Võ ở trên tỉnh, như vậy là thăng quan tiến chức rồi.
Chu Truyền Võ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Truyền Võ nhất định sẽ dốc hết sức làm việc, để không làm phó chủ tịch thất vọng”.
Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên, anh biết các vị trí trên tỉnh đều là các chức vụ lớn, Từ Bá Nhân để Chu Truyền Võ ngồi vào một trong số các vị trí đó là cũng trả công anh ngang giá rồi.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, nhà họ Từ muốn giữ Ngô Bình và Chu Truyền Võ ở lại dùng bữa, nhưng đương nhiên Ngô Bình phải từ chối, anh phải đến Vân Kinh nên đành chào tạm biệt.
Ngô Bình đi rồi, nhưng Chu Truyền Võ vẫn ở lại, rõ ràng Từ Bá Nhân vẫn còn chuyện cần trao đổi với ông ấy.
Ngô Bình rời khỏi tỉnh, Cương Tử nổ máy rồi đưa anh và Hồng Lăng đến Vân Kinh.
Anh đến Vân Kinh để gặp Đường Tử Di, sau đó còn phải tới Biên Nam, đồng thời còn phải nói về vụ đầu tư với Lý Quảng Long.
Từ tỉnh đến Vân Kinh khoảng 500 km, đây là một hành trình dài, vì ít nhất phải lái xe năm tiếng đồng hồ.
Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Bình đã hỏi về thân thế của Hồng Lăng.
Ký ức trước lúc năm tuổi của Hồng Lăng khá mơ hồ, cô ấy nói mình từng có một gia đình, cô ấy đã từng mơ về bố mẹ của mình.
Sư phụ của Hồng Lăng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, năm nay hơn 40 tuổi. Sư phụ đã nuôi cô ấy khôn lớn và truyền thụ cho cô ấy võ thuật.
Nhờ chuyến đi này mà Ngô Bình đã hiểu rõ về Hồng Lăng hơn, hoá ra cô ấy rất đáng thương vì là cô nhi, sau đó được sư phụ nuôi lớn. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn chịu sự huấn luyện khắt khe nên mới luyện thành Điện Kiếm lợi hại như bây giờ.
Điện Kiếm này là một trong các môn võ thuật cao siêu nhất của Võ Đang. Sư phụ của Hồng Lăng nói, cô ấy là người thứ hai có thể luyện thành kiếm pháp này trong vòng một trăm năm trở lại đây.
Hồng Lăng cũng đã hiểu hơn về Ngô Bình, cô ấy bắt đầu thay đổi xưng hô, không còn coi mình là người ngoài nữa.
Khi họ đến Vân Kinh thì đã là hơn ba giờ chiều.
Chiếc xe lăn bánh tới một căn nhà rất lớn với lối kiến trúc cổ kính. Đây chính là nhà của Đường Tử Di, Ngô Bình cũng mới tới đây lần đầu.
Đường Minh Huy và Đường Tử Di ra ngoài nghênh đón, Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, cháu đến rồi đấy à, chú mong mãi”.
Ngô Bình cười nói: “Chú Đường, bắt mọi người chờ lâu rồi ạ”.
Thấy còn một cô gái nữa trên xe, Đường Tử Di liếc nhìn rồi hỏi: “Em gái này là ai thế?”
Ngô Bình: “Cô ấy là Hồng Lăng, em gái tôi”.
Đường Tử Di cười nói: “Hoá ra anh có hai cô em gái à!”
Hai bố con Đường Tử Di mời nhóm Ngô Bình vào nhà, Hồng Lăng chỉ ngồi im lặng một bên, sau đó tò mò quan sát xung quanh.
Đường Tử Di thấy cô ấy xinh xắn, đáng yêu thì đi tới gần nói: “Hồng Lăng, chị có nhiều quần áo đẹp lắm, em mặc chắc chắn rất xinh, có muốn đi thử với chị không?”
Hồng Lăng rất đơn thuần, nghe thấy có quần áo đẹp thì sáng mắt lên ngay: “Có, cảm ơn chị”.
Đường Tử Di cười nói: “Chị là Đường Tử Di, cứ gọi chị là chị Tử Di nhé!”
Hồng Lăng gật đầu, sau đó đi theo Đường Tử Di vào phòng. Đây là một căn phòng lớn độc lập, có cả hàng tủ quần áo, bên trong treo kín đồ, hầu hết đều mới nguyên.
Đường Tử Di để Hồng Lăng tự chọn, thích cái nào cũng được, sau đó cô ấy ra ngoài gặp Ngô Bình.
Đường Tử Di nghiêm túc nói: “Sáng mai, chúng ta sẽ ngồi máy bay đến Biên Nam, chắc sẽ mất khoảng hai tiếng”.
Ngô Bình đã biết rõ chuyện Đường Minh Huy bị người ta lừa nên hỏi luôn: “Trước đó, chú đã bị lừa bao nhiêu ạ?”
Đường Minh Huy lúng túng đáp: “Chú đã đầu tư một tỷ, lỗ mất chín trăm triệu”.
Đường Tử Di bổ sung thêm: “Chính xác là 915 triệu”.
Ngô Bình trợn tròn mắt, đầu tư một tỷ mà lỗ những 915 triệu!
Anh hỏi tiếp: “Chuyến này chúng ta đi với mục đích là kiếm lại chỗ bị lỗ đúng không?”
Đường Tử Di gật đầu: “Vụ này rõ ràng là do vua phỉ thuý gài, em không thể nuốt trôi cục tức ấy được. Ngoài ra, em cũng muốn đầu tư thêm một ít phỉ thuý nên sẽ mang thêm hai tỷ”.
Đường Minh Huy nói: “Vua phỉ thuý toàn độc quyên phỉ thuý cao cấp. Lần này, chú muốn phá vỡ quy tắc ấy, sau đó thu mua một ít hàng cao cấp”.
Đường Tử Di: “Lần này toàn là vốn riêng của hai bố con em, em sẽ chia cho anh ba mươi phần trăm lợi nhuận kiếm được”.
Ngô Bình động lòng, nếu họ kiếm được một tỷ thì anh sẽ được chia 300 triệu ư?
Vì thế, anh đồng ý ngay: “Được!”
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Ngô Bình, chú biết tài của cháu rồi, lần này kiểu gì chúng ra cũng thành công!”
Đường Tử Di bĩnh tĩnh nói: “Bố, lần này chúng ta chủ yếu thu hồi khoản lỗ trước đó, kiếm được tiền hay không không quan trọng, miễn không lỗ là được. Con nghe nói, vua phỉ thuý có nhiều quân lắm, chúng ta đừng để bị lừa”.
Ngô Bình không biết về vua phỉ thuỷ đó nên hỏi qua một chút. Đường Tử Di nói vua phỉ thuý có quan hệ mật thiết với quân phiệt Miến Điện nên có thể lấy được nguyên thạch tốt nhất.
Vua phỉ thuý đã được truyền thừa qua ba đời rồi, người hiện tại tên là Tiết Thái Hổ, đang xưng bá ở Biên Nam. Giá trị số phỉ thuý mà nhà họ Tiết đang giữ lên đến cả trăm tỷ, đây là còn chưa kể tới bất động sản và các khu mỏ mà họ đầu tư.
Tính ra thì tài sản của họ phải lên tới 200 tỷ, họ là nhà giàu số một ở Biên Nam.
Ngoài ra, nhà họ còn bồi dưỡng rất nhiều cao thủ võ lâm hoạt động ở cả hai giới hắc bạch, chen chân cả vào những ngành nghề bất chính, ví dụ như sòng bạc và ngân hàng tư nhân.
Nhà họ Tiết có thể đứng vững như hiện giờ là nhờ quan hệ với Miến Điện, ngoài ra còn vì ràng buộc lợi ích với chính quyền. Chính quyền ở đó muốn vay tiền thì sẽ đến thẳng nhà họ Tiết, chứ không tới ngân hàng.
Thậm chí một phần ba đường cao tốc ở Biên Nam cũng do nhà họ bỏ tiền ra tu sửa, vì vậy họ cũng có quyền kinh doanh ở các đoạn đường này. Mỗi năm, họ đều thu về cả chục tỷ.
Từ đó, vua phỉ thuý còn có một biệt danh khác là Tiết bán tỉnh! Có nghĩa là một nửa tỉnh Biên Nam là của nhà họ Tiết.
Chương 90: Tiết Bán tỉnh ở Biên Nam
Ngô Bình thoáng kinh ngạc, thực lực của nhà họ Tiết mạnh hơn anh tưởng.
Anh không nhịn được nói: “Nếu nhà họ Tiết mạnh như vậy, chúng ta đi chuyến này liệu có đắc tội với họ không?”
Đường Tử Di cười nói: “Nhà họ làm kinh doanh thì không thể ra tay với khách hàng được. Thậm chí, khi nào chúng ta đặt chân tới phạm vi Biên Nam rồi, họ còn cho người bảo vệ chúng ta nữa là. Nếu không, sau này còn ai dám mua phỉ thuý của họ nữa?”
Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng nên cười nói: “Nếu thế thì tôi yên tâm dốc toàn lực ứng phó rồi”.
Đường Tử Di nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Anh Bình, khi nào mình bắt đầu chuyện của vịnh Bạch Long đây?”
Ngô Bình: “Vội gì, khi nào đi Biên Nam về, tôi sẽ gọi Trác Khang đến cùng thương lượng”.
Đường Tử Di sáng mắt lên: “Ý anh là anh có thể giải quyết vấn đề của dự án này ư?”
Ngô Bình không phủ định: “Vấn đề cũng không lớn lắm”.
Đường Tử Di thở phào một hơi: “Nhiếp Sơn Hà bị thương xong thì nhà họ cũng rút khỏi dự án này, giờ họ đang bán đổ bán tháo đi”.
Ngô Bình hỏi: “Họ bán mảnh đất ấy bao nhiêu tiền?”
“Ngày xưa, nhà họ Lư mua mảnh đấy 20 tỷ, cứ tưởng kiếm được một món hời, ai ngờ lại bị Nhiếp Sơn Hà gài bẫy”, Đường Tử Di nói tiếp: “Giờ nhà họ Lư chỉ bán lại với giá 11 tỷ thôi, lỗ mất chín tỷ. Nếu tính cả tổn thất khi bán sơn trang Thái Khang nữa thì còn nhiều hơn”.
Đường Tử Di nói cho Ngô Bình biết nhà họ Lư nhượng lại toàn bộ cổ phần của sơn trang Thái Khang với giá 12 tỷ, sau đó còn vay thêm 10 tỷ thì mới đủ tiền mua vịnh Bạch Long, để chuẩn bị làm ăn lớn.
Nhưng bây giờ, kế hoạch thay đổi, nhà họ Lư chỉ đành bán khu ấy đi để mưu sinh.
Ngô Bình hỏi: “11 tỷ là rẻ lắm đúng không?”
“Đương nhiên! Nếu không phải vịnh Bạch Long có vấn đề thì còn lâu mới có giá ấy”, Đường Tử Di đáp.
Ngô Bình: “Cô nuốt trọn sơn trang Thái Khang rồi hả?”
Đường Tử Di gật đầu: “Sau khi thu hồi vốn từ dự án ấy, vừa hay đủ để em đầu tư vào vịnh Bạch Long”.
“Cả dự án chắc phải đầu tư khoảng 70 tỷ, nhà em đã đầu tư 40 tỷ rồi, 30 tỷ còn lại thì đi vay”.
Ngô Bình: “Nói vậy là nhà cô đã bỏ ra 40 tỷ, tôi nhớ thu nhập là 120 tỷ đúng không?”
Đường Tử Di: “Đúng, trừ các loại thuế phí đi thì ít nhất nhà em cũng lãi được 175 phần trăm, thời gian thì khoảng ba năm thôi”.
Ngô Bình cảm thấy mối này khá ổn nên nói: “Thật ra phong thuỷ ở vịnh Bạch Long đẹp mà, đến lúc đó có thể quảng cáo rồi mời vài người nổi tiếng đến”.
Nhắc đến người nổi tiếng, Đường Tử Di nói: “À anh Bình này, con trai của Nhiếp Sơn hà là Nhiếp Chuẩn đã xin em nhờ anh đến khám cho Nhiếp Sơn Hà”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Nhờ tôi ư?”
Đường Tử Di gật đầu: “Ông ta đã nghe Trác Khang kể về tài y thuật của anh nên muốn anh đến khám cho bố ông ta. Nếu anh chữa được thì nhà họ Nhiếp sẽ trả công xứng đáng”.
Ngô Bình trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Bị đại trận ấy phản phệ thì chữa khỏi khó lắm”.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Anh Bình, anh nói vậy là có cách chữa hả?”
Ngô Bình gật đầu: “Có chứ, nhưng khá lằng nhằng”.
Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô bảo với Nhiếp Chuẩn là cứu người thì được, nhưng tôi sẽ thu 10 tiền công”.
Đường Tử Di cười nói: “Anh Bình, kể cả anh có đòi một 100 triệu thì nhà họ cũng đồng ý”.
Ngô Bình thơ ơ nói: “Làm nghề y là cứu người, nếu thu phí chữa bệnh quá mức thì không hay. Tôi thu 10 triệu vì chữa bệnh cho Nhiếp Sơn Hà sẽ tốn khá nhiều thời gian”.
Đường Tử Di lè lưỡi rồi nói: “Anh Bình nói đúng, là em ăn nói hàm hồ. Lát em sẽ gọi cho Nhiếp Chuẩn luôn”.
Ngô Bình lại nhắc tới chuyện đầu tư: “Vụ đầu tư phía Lý Quảng Long, cô có chắc muốn tham gia không?”
Đường Tử Di: “Có ạ, nếu lần này cược ngọc mà kiếm được nhiều thì em sẽ đầu tư thêm”.
Ngô Bình nói: “Anh ấy chỉ cần 3 tỷ thôi, mà tôi cũng đầu tư 500 triệu rồi”.
Đường Tử Di chớp mắt nói: “Anh Bình, hay anh cũng đầu tư một ít vào dự án vịnh Bạch Long, lời hơn làm những cái khác nhiều”.
Ngô Bình động lòng nói: “Được, nếu lần này đi cược ngọc kiếm được tiền thì tôi sẽ đầu tư hết 30 phần trăm được chia”.
Sau đó, Đường Tử Di đã gọi cho Nhiếp Chuẩn thông báo cho ông ta Ngô Bình đã đồng ý chữa bệnh, nhà bên đó đồng ý chi phí khám chữa bệnh của Ngô Bình ngay.
Đường Tử Di đi cùng Ngô Bình đến bệnh viện Thái Hoà - bệnh viện tốt nhất ở Vân Kinh.
Có một người đàn ông trung niên đang sốt sắng đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh VIP, ông ta chính là Nhiếp Chuẩn - con trai của Nhiếp Sơn Hà.
Nhiếp Sơn Hà bị thương rất nặng, vẫn hôn mê chưa tỉnh, điều này làm Nhiếp Chuẩn vừa đau lòng vừa nóng ruột. Tất cả mạng lưới quan hệ và thu nhập của nhà họ Nhiếp đều phụ thuộc vào Nhiếp Chuẩn, lão mà chết thì nhà họ Nhiếp sẽ lụi bại. Bất kể ra sao, Nhiếp Chuẩn cũng phải giữ lại mạng sống cho bố mình.
Nhưng những ngày qua, ông ta đã mời rất nhiều bác sĩ tới mà không ai khiến Nhiếp Chuẩn tỉnh lại được. Tình cờ một lần, ông ta nghe Trác Khang kể thì mới biết có một bác sĩ thiên tài tên là Ngô Bình.
Ông ta lập tức nhờ Đường Tử Di mời Ngô Bình đến khám cho Nhiếp Chuẩn. Ban nãy, Đường Tử Di mới thông báo là Ngô Bình sẽ đến.
Ông ta chờ khoảng nửa tiếng thì thấy Ngô Bình tới, nên vội vàng tiến lên đón: “Thần y Ngô, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi, bố tôi đang nằm bên trong”.
Ngô Bình gật đầu rồi đẩy cửa ra, anh nhìn thấy một ông lão mặt tím đen đang nằm trên giường, sức khoẻ rất yếu, đã thế còn đang hôn mê.
Anh quan sát một lúc thì phát hiện, hồn phách của Nhiếp Chuẩn đã bị thương, cơ thể bị sát khí xâm nhập làm ảnh hưởng đến kinh mạch và lục phủ ngũ tạng nên mới hôn mê lâu như thế.
“Thần y, bệnh của bố tôi có cứu chữa được không?”, Nhiếp Chuẩn hỏi.
Ngô Bình đáp: “Chữa được, tôi sẽ kê toa, trong ba ngày ông phải đi mua đủ dược liệu, sau đó tôi sẽ tới chữa trị”.
Nhiếp Chuẩn mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Nhất định tôi sẽ cho người đi mua đủ”.
Ngô Bình lấy giấy bút rồi viết nhanh các loại dược liệu mà Nhiếp Chuẩn nghe không hiểu.
Viết xong, anh đưa luôn cho Nhiếp Chuẩn, sau đó lấy kim châm cứu ra châm cứu vào 72 huyệt đạo cho Nhiếp Chuẩn.
“Tôi sẽ châm cứu để giúp bệnh nhân cầm cự, ông tìm đủ dược liệu thì gọi ngay cho tôi”, Ngô Bình nói một cách đơn giản.
Nhiếp Chuẩn gật đầu lia lịa rồi cảm ơn.
Sau đó, Đường Tử Di và Ngô Bình đã ra về.
Trên xe, Đường Tử Di hỏi: “Các dược liệu ấy có dễ tìm không?”
Ngô Bình gật đầu: “Không dễ lắm, hơn nữa giá còn cao. Muốn mua đủ thì phải mất cả trăm triệu đấy”.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Nhiều thế á?”
Ngô Bình: “Mong là họ mua được, không thì tôi cũng bó tay”.
Về nhà họ Đường xong, Ngô Bình gọi cho Lãnh Như Yên, để thông báo cho cô ấy biết mình đã nghiên cứu xong Niêm Hoa Chỉ rồi.
Nhận được điện thoại của Ngô Bình, Lãnh Như Yên rất vui, hai người hẹn gặp ở một khách sạn.
Khi Ngô Bình đến thì đã trông thấy Lãnh Như Yên chờ sẵn rồi, thấy anh thì cô ấy vẫy tay ngay.
“Anh đến Vân Kinh khi nào thế?”, Lãnh Như Yên cười hỏi.
“Hôm nay”, Ngô Bình đáp: “Đi thôi, chúng ta thuê phòng”.
Họ thuê phòng thật ra là để truyền thụ Niêm Hoa Chỉ, Lãnh Như Yên hiểu ý, nhưng khi mới nghe vẫn suy nghĩ xa vời rồi thấy hơi là lạ.
Ngô Bình thuê một phòng rồi đi vào với Lãnh Như Yên, anh nói: “Tôi đã hiểu được vấn đề mà cô gặp phải rồi, nhưng muốn dạy cho cô thì hơi phức tạp”.
Lãnh Như Yên ngây ra: “Phức tạp lắm ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Vì cô buộc phải cởi bỏ hết quần áo!”
Mặt Lãnh Như Yên lập tức đỏ lựng.
Thật ra người Hồng Lăng chẳng bẩn tẹo nào, cô ấy là cao thủ cảnh giới Khí, da dẻ như ngọc, không vương một hạt bụi. Nhưng cô ấy vẫn nghe lời Ngô Bình và đi tắm.
Trong lúc Hồng Lăng đi tắm, Ngô Bình đã gọi cho Lý Quảng Long: “Anh bảo nhà họ Cung đế khách sạn gặp em”.
Lý Quảng Long: “Chú em, chú không đến nhà họ à?”
Ngô Bình: “Chỗ mình chọn sẽ yên tâm hơn”.
“Ok, anh sẽ gọi cho họ ngay”.
Sau khi nhận điện, Cung Lôi hừ lạnh nói: “Ngô Bình này đúng là quá đáng!”
Hiện giờ, ngoài người nhà họ Cung ra, vẫn còn một người thanh niên khác đang ở trong phòng khách. Anh ta có dáng người cao lớn, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm với vẻ kiêu ngạo.
Nghe Cung Lôi nói vậy, anh ta nhíu mày nói: “Chú Cung, có chuyện gì thế ạ?”
Cung Lôi thở dài nói: “Cậu Trương, nhà họ Cung chú đang vương chút chuyện. Nhà chú đã đắc tội với một cao thủ võ lâm, cậu ta tự nhận là giỏi nhất tỉnh nên chẳng coi ai ra gì. Một lần, cậu ta trêu con gái ngoài đường, Kỳ Binh thấy thế nên nói vài câu, thế là cậu ta đánh thằng bé một trận, ngoài ra còn giết mấy vệ sĩ nhà chú”.
“Mà nào đã xong, cậu ta còn bắt nhà chú đền một trăm triệu! Đồng thời bắt Kỳ Binh quỳ xuống dập đầu xin lỗi với cậu ta. Cháu nói xem như thế có phải là sỉ nhục người khác không?”
“Sao lại có chuyện vô lý như vậy!”, cậu thanh niên đập tay lên bàn, anh ta chính là Trương Tử Hùng, con trai của cao thủ Trương Hàn Thuỷ ở tỉnh.
“Mọi người đừng lo, cháu đã biết chuyện này rồi thì sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu. Tên đó ở đâu, để cháu đi gặp hắn”, Trương Tử Hùng lập tức nói.
Cung Kỳ Binh sáng mắt lên nói: “Anh Trương, thằng ấy đang ở khách sạn để chờ nhà em mang tiền tới”.
Trương Tử Hùng cười lạnh nói: “Để xem cao thủ trẻ tuổi số một của tỉnh có ba đầu sáu tay không nào!”
Ngô Bình chờ hơn một tiếng thì có người gõ cửa, anh ra mở thì thấy có một tốp người đứng bên ngoài, đứng đầu là một người thanh niên cao lớn.
Người đó nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Đúng, anh là ai?”
Người lên tiếng chính là Trương Tử Hùng, anh ta cười lạnh nói: “Anh cũng to gan đấy, dám đến tỉnh làm loạn”.
Ngô Bình sầm mặt, anh biết ngay nhà họ Cung sẽ giở trò mà.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Các người đang lãng phí cơ hội giảng hoà duy nhất đấy”.
Trương Tử Hùng cười nói: “Giảng hoà? Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đến để cho anh một bài học, anh có biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Tôi không cần biết, biến hết đi!
“Láo lếu!”, Trương Tử Hùng sấn tới rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh mặt rồi giơ tay ra, sau đó thi triển Niêm Hoa Chỉ điểm vào mấy huyệt đạo quan trọng của Trương Tử Hùng. Anh ta mới là cao thủ cảnh giới Lực nên lập tức kêu hự một tiếng rồi lùi lại.
Cung Kỳ Binh nhanh chóng đỡ anh ta rồi nói: “Anh Trương, anh có sao không?”
Sau đó, hắn ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi quát: “Mày có biết anh ấy là ai không hả?”
Ngô Bình cau mày: “Anh ta không phải người nhà họ Cung à?”
Cung Kỳ Binh cười nói: “Anh ấy là Trương Tử Hùng, là con trai của cao thủ nhà tục Đại Thiền Tự Trương Hàn Thuỷ”.
Trương Hàn Thuỷ, cao thủ chỉ xếp sau Chu Phật Sinh ư? Ngô Bình thoáng vẻ ngạc nhiên, anh nhận ra cái bẫy của đối phương nhưng không hề hoảng loạn, trái lại anh nhìn chằm chằm vào Cung Kỳ Binh rồi nói: “Dám tính kế tôi, anh có biết hậu quả là gì không?”
Cung Kỳ Binh cười lạnh nói: “Hậu quả là mày chết chắc rồi”.
Đúng lúc này, chợt có mấy người cảnh sát xông vào, họ nhìn Trương Tử Hùng đang nằm dưới đất rồi hỏi: “Anh đánh cậu này đấy à?”
Ngô Bình cười lạnh, nhà họ Cung đúng là vô liêm sỉ, dùng đến cả pháp luật luôn, anh hờ hững nói: “Đúng”.
Đám người họ lập tức còng tay Ngô Bình lại rồi nói: “Anh cố tình gây thương tích cho người khác, đi theo chúng tôi”.
Ngô Bình nói với Cương Tử và Hồng Lăng ở phía sau: “Hồng Lăng, cô hãy chờ tôi ở đây, Cương Tử, gọi cho Lý Quảng Long đi”.
Cương Tử nói ngay: “Vâng thưa cậu chủ”.
Hồng Lăng cũng gật đầu, sau đó buông bàn tay đang đặt trên kiếm xuống. Nếu Ngô Bình không nói câu đó thì cô ấy đã ra tay rồi.
Ngô Bình bị giải đi, Trương Tử Hùng cũng được khiêng đi.
Trương Tử Hùng không thể cử động được, anh ta được khiêng lên xe. Một người đàn ông trung tuổi kiểm tra qua rồi nói với Cung Kỳ Binh: “Vết thương rất nặng, chỉ e là bị phế võ công rồi”.
Cung Kỳ Binh cười lạnh nói: “Vậy là có kịch hay để xem rồi đây!”
Ngô Bình bị giải lên xe, không lâu sau, đã bị đưa tới đồn cảnh sát.
Một người đàn ông đi giày da bước tới quan sát anh rồi hỏi: “Cậu đã đánh Trương Tử Hùng à?”
Ngô Bình: “Anh ta tấn công tôi trước”.
Người đàn ông để râu, trông chỉ ngoài 30 tuổi, hắn ta nhe răng cười rồi giơ ngón tay cái với Ngô Bình: “Siêu đấy!”
Sau đó, hắn ta nói: “Cứ nhốt vào đã”.
Ngô Bình bị nhốt vào trong một phòng đơn, phòng này rất rộng, nhưng không có ghế, chỉ có một cái kệ đá vuông vức.
Anh quyết định ngồi xuống luyện khí.
Lý Quảng Long nhanh chóng nhận được tin, anh ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Sau khi cân nhắc, anh ta gọi ngay cho đội trưởng đồn cảnh sát. Vì là nhân vật có số có má ở đây nên mạng lưới quan hệ của anh ta rất rộng.
Người nhận điện chính là người đàn ông đi giày da ban nãy, hắn ta nói: “Anh Long, có gì dạy bảo thế?”
Lý Quảng Long cười nói: “Đội trưởng Triệu, nghe nói cậu mới bắt một người tên là Ngô Bình à?”
Đội trưởng Triệu tên là Triệu Kiếm Tinh, đội trưởng của đội điều tra, hắn ta có quen biết với Lý Quảng Long nên nói: “Vâng, nhưng cậu ta đã đánh con trai của Trương Tử Hùng bị thương rất nặng. Anh nghĩ, nếu tôi có thả thì cậu ta có sống sót mà rời khỏi tỉnh được không?”
Lý Quảng Long: “Đây mà mưu kế của nhà họ Cung”.
Triệu Kiếm Tinh: “Có phải mưu kế hay không, không quan trọng. Quan trọng là Trương Tử Hùng đã bị thương nặng, người nhà họ Cung nói cậu ta không thể luyện võ được nữa”.
Lý Quảng Long lo lắng hỏi: “Nhà họ Cung muốn sao?”
Triệu Kiếm Tinh đáp: “Họ đã thông báo cho Trương Hàn Thuỷ rồi, chắc ông ta sẽ đến ngay thôi. Giờ cậu bạn của anh sống chết ra sao thì phải xem ý trời”.
Lý Quảng Long chột dạ rồi ngắt máy, sau đó gọi lái xe đưa đến đồn cảnh sát ngay.
Lúc này, Ngô Bình đã mở mắt ra, vì có người đi vào rồi đóng cửa lại.
Người này chưa tới 50 tuổi, ăn mặc rất nhã nhặn như một lão nông dân. Tay ông ta đầy các vết chai, đi dép cao su, bên hông dắt một tẩu thuốc.
Vừa vào, ông ta đã ngồi xuống cạnh Ngô Bình rồi châm thuốc, hỏi: “Cậu còn trẻ thế này mà đã là cao thủ cảnh giới Khí rồi, hiếm có đấy!”
Ngô Bình: “Ông quá khen, ông là người nhà họ Cung cử tới đúng không?”
“Tôi là Trương Hàn Thuỷ”, ông ta nói: “Người cậu đánh bị thương tên là Trương Tử Hùng, nó là con trai của tôi”.
Ngô Bình trầm mặc, xem gia người đàn ông này đến trả thù cho con trai mình rồi.
Sau đó, anh nói: “Không ngờ cao thủ Trương Hàn Thuỷ lại trông như thế này”.
Trương Hàn Thuỷ hít một hơi rồi nói: “Tôi đang đi cấy thì nghe tin con trai mình gặp chuyện. Tử Hùng có tư chất không tốt, đầu óc cũng không nhanh nhạy, nhưng nó là người tốt”.
Ý của ông ta đã quá rõ ràng, Ngô Bình đánh con trai ông ta bị thương thì anh chính là người xấu.
Ngô Bình hỏi: “Ông đã xem qua vết thương chưa?”
Trương Hàn Thuỷ lạnh giọng nói: “Đương nhiên, vết thương rất nặng”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nhìn thì nặng vậy thôi, chứ thật ra thì bình thường. Anh ta trúng ám thủ của tôi, tôi có thể xử lý được”.
Bấy giờ, Trương Hàn Thuỷ mới giãn cơ mặt ra: “Cậu xử lý được ư? Nói vậy là tu vi của nó sẽ không bị phế sao?”
“Đương nhiên”, Ngô Bình cười nói: “Người nhà họ Cung định mượn dao giết người nên cố ý cho tôi và con trai ông xung đột, để làm ngư ông đắc lợi. Lúc đó, tôi đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, vì vậy ra tay rất có chừng mực, tôi chỉ khiến ông trai ông bị thương giả thôi”.
Trương Hàn Thuỷ chợt đứng bật dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin cậu hãy chữa trị cho con trai tôi, Trương Hàn Thuỷ cảm kích vô cùng”.
Ngô Bình: “Được, tôi cũng không muốn đắc tội với một cao thủ như ông, bảo họ đưa người tới đây”.
Chương 87: Bắt đầu phản công
Trương Hàn Thuỷ ra ngoài nói gì đó thì Trương Tử Hùng đã được khiêng vào ngay. Anh ta nằm dưới đất bất động, nhưng mắt vẫn có thể đảo xung quanh, lúc này anh ta đang lườm Ngô Bình.
Ngô Bình bước tới, sau đó giơ tay ấn lên người anh ta mấy cái, Trương Tử Hùng kêu ầm lên rồi đứng bật dậy.
Anh ta nổi điên mắng: “Mày chưa xong với tao đâu!”
“Im mồm!”, Trương Hàn Thuỷ lạnh mặt nói: “Đúng là loại ngu dốt không biết trời cao đất dày là gì. Cậu Ngô đây là cao thủ cảnh giới Khí đấy, con có đánh lại được không? Con vẫn sống đến giờ là nhờ cậu ấy nể mặt bố đó”.
Trương Tử Hùng ngạc nhiên, cao thủ cảnh giới Khí ư? Tốt xấu gì, anh ta cũng là con trai của Trương Hàn Thuỷ nên đương nhiên biết cảnh giới Khí có nghĩa là gì.
Anh ta nhìn Ngô Bình rồi tò mò hỏi: “Anh trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Khí rồi sao?”
Trương Hàn Thuỷ hừ một tiếng: “Ngu dốt! Giờ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố nghe mau”.
Trương Tử Hùng lập tức vâng lời, nghe thấy Trương Tử Hùng nói nhà họ Cung vu cho mình tội trêu ghẹo con gái giữa đường, Ngô Bình lắc đầu: “Nhà họ Cung toàn những kẻ ăn nói hàm hồ. Mục đích của họ là kích động anh Trương, để tôi với anh xô xát”.
Trương Hàn Thuỷ là người lõi đời nên lập tức hiểu ra vấn đề ngay, ông ta xua tay: “Các người ra ngoài đi”.
Sau đó, chỉ còn Trương Tử Hùng và Ngô Bình ở lại trong phòng.
Trương Hàn Thuỷ chắp tay với Ngô Bình: “Chuyện này là do con trai tôi thiếu suy nghĩ nên bị người ta lợi dụng, xin cậu Ngô bỏ qua cho nó”.
Ngô Bình: “Được, chuyện này coi như xong”.
Trương Hàn Thuỷ hỏi: “Sao cậu lại có thù oán với nhà họ Cung thế?”
Ngô Bình lập tức kể lại chuyện nhà họ Tốn và nhà họ Cung gây ra cái chết cho bố mình.
Trương Hàn Thuỷ nghe xong thì bật cười nói: “Vậy là nhà họ Cung tự tìm đường chết rồi”.
Ngô Bình: “Tống Hồng Bân chết rồi, chuyện này đáng lẽ đã có thể kết thúc. Nhưng nhà họ Cung quyết không chịu dừng, tôi đành phải ra tay thôi”.
Trương Hàn Thuỷ: “Tôi chỉ là người ngoài nên không tiện xen vào chuyện của cậu. Ở tỉnh rất phức tạp, dù nhà họ Cung chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng muốn tiêu diệt họ cũng không phải chuyện dễ”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông Trương nói vậy là sao?”
Trương Hàn Thuỷ: “Tôi có thể làm người hoà giải cho hai bên, mọi người cùng ngồi lại rồi giải quyết một lần cho xong, cậu thấy sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi đã cho họ cơ hội rồi, nhưng họ không nắm lấy. Loại người như họ thì dù có hoà giải cả trăm lần thì vẫn đâu vào đấy thôi”.
Thấy Ngô Bình không đồng ý, Trương Hàn Thuỷ nói: “Được, vậy cậu hãy cẩn thận. À, nếu cậu rảnh thì mời đến nhà tôi ở huyện Thu Minh chơi nhé”.
Trương Hàn Thuỷ vừa đi được một lúc thì Lý Quảng Long tới, anh ta đi vào cùng với đội trưởng Triệu Kiếm Tinh. Triệu Kiếm Tinh đang nhìn Ngô Bình với vẻ kỳ lạ, thái độ cũng khách sáo hơn trước.
Theo hắn ta thấy, Ngô Bình đánh con trai Trương Hàn Thuỷ xong mà vẫn bình yên thế này, chứng tỏ không phải dạng vừa.
“Chú em không sao chứ?”, Lý Quảng Long vã mồ hôi hỏi.
Ngô Bình mỉm cười: “Em không sao, anh Long, chúng ta đi thôi”.
Triệu Kiếm Tinh vội nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, tôi cũng chỉ làm theo luật thôi, làm quen cái nhỉ”.
Lý Quảng Long nói ngay: “Chú em, đây là đội trưởng Triệu Kiếm Tinh, bạn của anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào đội trưởng Triệu”.
Triệu Kiếm Tinh cười lớn nói: “Cậu Ngô, cậu là anh em của anh Long thì cũng không phải người ngoài, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi nhé. Chỉ cần giúp được thì Triệu Kiếm Tinh tôi sẽ không thoái thác”.
Rời hỏi đồn cảnh sát, Lý Quảng Long đã nhận được điện thoại của nhà họ Cung. Nhưng anh ta không nghe mà cười lạnh nói: “Đầu nhà họ Cung có vấn đề rồi, cho họ đường sống thì không đi, cứ đòi đâm đầu vào chỗ chết”.
Lý Quảng Long đang rất phẫn nộ, anh ta cũng là một nhật vật tầm cỡ, nhà họ Cung làm vậy có khác nào coi thường anh ta đâu.
Ngô Bình lên xe xong vẫn im lặng, sau khi đến nhà Lý Quảng Long rồi, anh mới nói: “Anh đã kiếm được thuốc như em bảo chưa?”
Lý Quảng Long cười hì hì đáp: “Rồi”, anh ta vẫy tay, người làm nhanh chóng đặt một chiếc hòm lên bàn.
Ngô Bình mở ra thì thấy có mấy chai dung dịch, hình như là mẫu thử trong phòng thí nghiệm, vì loại này vẫn chưa đưa vào sản xuất.
Ngô Bình cầm lên ngửi rồi nhắm mắt lại, một lát sau, anh nói: “Toàn là dược liệu bình thường, chỉ có đúng một loại khá quý thôi”.
Lý Quảng Long trợn tròn mắt: “Chú có thể ngửi ra được à?”
Ngô Bình đáp: “Có thế mà cũng không làm được thì sao em xử nhà họ Cung được? Nhà họ đang gom vốn khắp nơi cho dự án này đúng không? Em sẽ cho họ mất cả chì lẫn chài”.
Lý Quảng Long sáng mắt lên nói: “Chú định làm thế nào, tiết lộ cho anh biết tí đi”.
Ngô Bình: “Giờ anh cho người đi mua một dược liệu cho em, em sẽ chế thuốc ngay. Còn nữa, anh kêu người chuẩn bị cho em ít máy móc như máy li tâm, máy nghiền, cốc chịu nhiệt và ống nghiệm”.
Ngẫm nghĩ một lát, Ngô Bình bổ sung: “Nếu nhà họ Cung chưa đăng ký bản quyền thì anh đi đăng ký ngay đi”.
Lý Quảng Long: “Thủ tục này lằng nhằng phết đấy, hơn nữa còn cần kết quả thực nghiệm nữa, chứ không lấy được ngay đâu”.
Ngô Bình: “Không sao, anh cứ đi làm đi. À, anh cho người đi khắp cả nước thu mua hết loại dược liệu này cho em. Loại này phơi khô xong thì trữ được lâu lắm”.
Lý Quảng Long hỏi: “Ừ, loại gì?”
Ngô Bình viết tên lên một tờ giấy chữ cây Chi Lan.
“Chỉ có vài tỉnh trồng loại cây này thôi, sản lượng hàng năm cũng chỉ 20, 30 nghìn tấn, giá thu mua vào khoảng 70 đồng một cân. Anh chuẩn bị tiền để thu mua sản lượng lớn đi”.
Lý Quảng Long nhẩm tính một lúc rồi hoảng hốt nói: “Đắt đấy nhá, ví dụ 30 nghìn tấn là bốn, năm tỷ đấy”.
Ngô Bình: “Cây này được dùng để bào chế nhiều loại thuốc nên sẽ tốn nhiều, chỉ cần anh mua được 30, 40 phần trăm tổng sản lượng thôi là giá sẽ tăng vọt rồi”.
Lý Quảng Long gật đầu: “Được, vậy anh sẽ chuẩn bị 5 tỷ để mua dược liệu và xây dựng nhà máy trước”.
Ngô Bình: “Anh có thể ký hợp đồng với nông dân, để họ bán bán cho anh theo giá thị trường. Theo em biết thì loại cây này chỉ trồng ở một, hai khu vực nhất định thôi nên không khó đâu”.
Lý Quảng Long xoa cằm nói: “Anh hỏi chút, vụ này được không đó?”, dẫu sao anh ta cũng đổ cả đống tiền vào đây nên cần hỏi cho rõ.
Ngô Bình vỗ vai Lý Quảng Long: “Anh yên tâm, với kinh nghiệm của em thì kiểu gì cũng có hiệu quả, em còn thay đổi công thức một chút, đảm bảo loại thuốc này sẽ có công hiệu thêm nhiều lần”.
Có công hiệu thêm nhiều lần ư? Lý Quảng Long hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Được, anh sẽ đi làm ngay!”
Sau khi chuẩn bị xong dược liệu, nhờ có máy li tâm và máy nghiền mà Mạc Lâm Thần đã lọc ra được các thành phần hữu hiệu, sau đó anh bắt đầu thay đổi bằng kiến thức của mình.
Ba giờ chiều, chai thuốc đầu tiên của anh đã được chế tạo thành công, anh uống luôn một ngụm, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận.
Tác dụng của thuốc chia thành nhiều đường chạy khắp các kinh mạch.
“Được phết! Loại thuốc này có công dụng rất tốt cho những người bị bệnh tim mạch và mỡ máu, nó giúp lưu thông mạch máu, giảm chứng xuất huyết não và hạn chế bệnh ở động mạch vành”, Ngô Bình vui mừng nói: “Chắc chắn nó sẽ giúp ích cho rất nhiều người, anh cứ yên tâm mà sản xuất đi”.
Lý Quảng Long vừa hào hứng vừa sốt sắng: “Này, anh vừa thu mua dược liệu, vừa mở nhà máy sản xuất nên vốn căng lắm đấy nhé!”
Bây giờ, Lý Quảng Long chỉ có thể chi cho dự án này nhiều nhất là 5 tỷ thôi, nếu muốn nhiều hơn thì phải bán nhà bán cửa.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi, để em kêu gọi đầu tư hộ anh”.
Lý Quảng Long sáng mắt lên hỏi: “Được đấy, chú định kêu gọi ai?”
Ngô Bình nói: “Em chưa chắc lắm, để em hỏi đã”.
Anh lập tức gọi cho Đường Tử Di rồi hỏi: “Có một vụ làm ăn đây, cô có muốn làm không?”
Đường Tử Di cười đáp: “Anh, thời gian nhận lãi là bao lâu, cần bao nhiêu vốn?”
Ngô Bình: “Vốn thì khoảng 2 đến 3 tỷ, thời gian nhận lãi trong khoảng một năm. Cô có thể chọn góp cổ phần hoặc chia hoa hồng, lãi xuất là 20 phần trăm”.
Lai xuất 20 phần trăm là không thấp, Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Anh đã bảo em đầu tư thì chắc chắn sẽ có lời, em sẽ đầu tư 3 tỷ”.
Ngô Bình: “Được, chiều mai tôi sẽ đến Vân Kinh, có gì gặp rồi bàn cụ thể sau”.
Đường Tử Di đồng ý rồi hỏi: “Anh, anh còn nhớ vụ Bạch Long Loan không đấy?”
Ngô Bình: “Có kết quả gì rồi à?”
Đường Tử Di cười đáp: “Đúng như anh đoán, Nhiếp Sơn Hà bị phế rồi, nghe đâu còn hộc máu nữa, giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khéo vô phương cứu chữa rồi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tại ông ta không tự lượng sức mình”.
Đường Tử Di: “Anh, em và Trác Khang ăn trọn sơn trang Thái Khang rồi. Lượng tiêu thụ đang rất ổn, chắc khoảng hai tháng nữa là có thể thu hồi vốn rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt!”
Ngắt máy xong, anh hỏi Lý Quảng Long: “3 tỷ đủ không anh?”
Lý Quảng Long ra sức gật đầu: “Đủ rồi”.
Ngô Bình: “Phía đầu tư là một người bạn của em - là người nhà họ Đường ở Vân Kinh. Cô ấy đầu tư 3 tỷ thì anh định chia bao nhiêu cổ phần?”
Lý Quảng Long cười nói: “Nếu là bạn của chú thì đương nhiên anh sẽ không để thiệt rồi, cho cô ấy 30 phần trăm luôn. Còn chú thì anh chia mười phần trăm nhé!”
Ngô Bình cười nói: “Em không nhận không đâu, khi nào Trác Khang chuyển cho em 500 triệu, em sẽ chuyển cho anh ngay”.
Lý Quảng Long cười nói: “Nếu chú đầu tư 500 triệu thì anh chia cho chú thêm 10 phần trăm nữa là 20 phần trăm. Vậy là chú hai, anh năm!”
Ngô Bình đồng ý ngay, anh cảm thấy Lý Quảng Long rất biết cách hành xử: “Được, em đảm bảo anh sẽ thu hồi vốn trong một năm thôi”.
Sau đó, Ngô Bình đã viết phương thuốc và quá trình điều chế rồi đưa cho Lý Quảng Long cất giữ.
Tối đến, Lý Quảng Long mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình, đồng thời cho người đi đón Cương Tử và Hồng Lăng tới.
Thấy sắc đẹp của Hồng Lăng, Lý Quảng Long lập tức hoảng hốt rồi hỏi: “Cô em này là ai thế?”
Ngô Bình chưa trả lời thì Hồng Lăng đã giành nói trước: “Tôi là em gái của anh ấy”.
Lý Quảng Long cười nói: “Chú em có hai cô em gái cơ à?”
Ngô Bình liếc nhìn Hồng Lăng, anh không giải thích mà chỉ nói: “Cô ấy là Hồng Lăng”.
Hồng Lăng không để ý đến Lý Quảng Long, mà chỉ nhìn chăm chăm vào thức ăn trên bàn, cô ấy còn nhấp thử mấy ngụm rượu, nhưng rõ ràng không thích vì hàng lông mày của cô ấy đã nhíu lại.
Cơm no rượu say xong, Hồng Lăng hỏi: “Sao người ta lại bắt anh đi thế?”
Ngô Bình nghĩ thầm giờ cô nhóc này mới nhớ tới chuyện đó ư, anh đáp: “Chuyện qua rồi, thế sắp tới cô có dự định gì?”
Hồng Lăng chẹp miệng: “Anh đi đâu thì tôi theo đó”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Luyện kiếm cho tôi xem nào”, trước đó, anh muốn quan sát kiếm pháp của Hồng Lăng, nhưng đến giờ mới có cơ hội.
Hồng Lăng đứng dậy, sau đó liếc nhìn Lý Quảng Long và Cương Tử: “Được, anh bảo họ tránh đi đi”.
Lý Quảng Long đứng phắt dậy rồi nói: “Được, chúng tôi tránh đi nhé”, sau đó, anh ta kéo Cương Tử rời khỏi đó ngay. Nếu Hồng Lăng là em gái của Ngô Bình thì đương nhiên anh ta phải nể mặt rồi.
Hồng Lăng bắt đầu tháo kiếm xuống, sau đó khí thế của cô ấy đã khác hẳn, một luồng sát khí dày đặc bủa vây khiến người ta thấy lạnh toát người.
Chương 88: Người như hoa, kiếm như tuyết
Hồng Lăng múa kiếm nhanh như tia sét, từng đường kiếm tung hoành, lông măng trên người Ngô Bình đều đứt lìa, anh vội vàng vận chuyển chân khí bảo vệ cơ thể, để tránh bị kiếm khí xâm nhập vào.
Anh lập tức khởi động khả năng quan sát động thái đôi mắt xuyên thấu, nhờ năng lực này mà anh có thể nhìn thấy con muỗi vỗ cánh năm trăm lần trong một giây, nhưng hình như đường kiếm của Hồng Lăng còn nhanh hơn.
Khi cô ấy múa kiếm, chân khí trong cơ thể sẽ chuyển động theo một đường đặc biệt nào đó. Tuyến đường này có liên quan đến kinh mạch cấp hai, hoá ra Hồng Lăng đã đả thông hết kinh mạch cấp hai trên toàn cơ thể rồi, thật bất ngờ!
Hồng Lăng đang luyện kiếm pháp Cửu Thức, chiêu thức này không phức tạp, nhưng uy lực của từng chiêu có thể dễ dàng giết chết Ngô Bình ngay.
Đây chính là thực lực của cao thủ thật sự ư? Ngô Bình chấn động, anh cảm thấy trước khi mình đả thông hết kinh mạch cấp hai trên người và luyện khí xong thì không thể chống lại đòn tấn công của Hồng Lăng được.
Đừng nói là anh, ngay đến tông sư cảnh giới Thần cũng phải chết dưới kiếm của Hồng Lăng thôi.
Sau khi biểu diễn kiếm pháp Cửu Thức xong, Hồng Lăng thu kiếm rồi ngoảnh lại hỏi: “Anh có nhìn rõ không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có, nhưng tiếc là không làm theo được, tu vi của tôi không cao bằng cô”.
Ngô Bình mỉm cười: “Đến sư phụ tôi còn không nhìn được đường kiếm của tôi, anh làm được như vậy là quá siêu rồi”, đây là lần thứ hai cô ấy khen Ngô Bình.
Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy tiến gần lại mình rồi nói: “Kiếm pháp của cô cho người xem cảm giác chưa tới, cô chưa thi triển hết thực lực hả?”
Hồng Lăng: “Ừm, tôi sợ làm quá thì sẽ khiến anh bị thương”.
Ngô Bình hoảng luôn, anh cứ ngỡ mình rất mạnh rồi, nhưng so với Hồng Lăng thì đúng là còn kém xa.
Hồng Lăng nói: “Vẫn còn một lý do khác nữa, tôi đang luyện Điện Kiếm, ít nhất phải đến cảnh giới Thần thì mới có thể phát huy được uy lực của nó, thậm chí phải đến cảnh giới Tiên Thiên thì mới phát huy tối đa uy lực”.
Ngô Bình hiểu ra: “Hoá ra vì tu vi của cô chưa đủ”.
Hồng Lăng gật đầu: “Sư phụ tôi bảo thể chất của tôi khác người bình thường, khi nào đủ tuổi thì tu vi tự khắc tăng thôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên, anh tiếp tục quan sát Hồng Lăng bằng đôi mắt xuyên thấu thì phát hiện đúng là thể chất của cô ấy rất đặc biệt, cô ấy không chỉ đả thông hết kinh mạch cấp hai, mà còn đả thông được một phần kinh mạch cấp ba rồi.
“Đây là tiên cốt à?”, Ngô Bình chợt nghĩ đến một loại thể chất thuộc kiểu sinh ra để tu hành, ngay khi ăn cơm hay ngủ cũng có thể đột phá, cực kỳ hiếm gặp.
Lịch sử có ghi chép rằng phải ba, bốn trăm năm mới có một người như thế xuất hiện. Ví dụ như Trương Tam Phong của đầu triều Minh, tổ sư Đạt Ma của triều Đường, hay Sở Bá Vương của triều Tần.
Bây giờ, Hồng Lăng vẫn còn ít tuổi, khi nào cô ấy trưởng thành thì tự nhiên kinh mạch cấp ba sẽ được đả thông hết, đến lúc ấy, tu vi của cô ấy cũng tăng cao.
Ngoài kinh ngạc ra thì Ngô Bình còn tò mò muốn biết sư phụ của Hồng Lăng là ai nên anh hỏi: “Hồng Lăng, sư phụ cô giỏi lắm à?”
Hồng Lăng lắc đầu: “Sư phụ có đánh lại tôi được đâu, nhưng người cũng giỏi lắm, từ nhỏ tôi đã sợ người rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Khổ thân, sắp tới cô muốn ăn gì, chơi gì thì cứ nói với tôi nhé”.
Hồng Lăng sáng mắt lên, cô ấy vẫn còn nhoẻ nên đương nhiên vẫn thích chơi đùa: “Thế từ giờ tôi gọi anh là anh trai nhé, anh trả hết chi phí ăn chơi cho tôi”.
Ngô Bình bật cười: “Cô cũng biết tính toán ra phết đấy nhỉ”.
Anh bảo Hồng Lăng đi nghỉ, còn mình thì tiếp tục đả thông kinh mạch cấp hai ngoài sân. Lần này, do bị Hồng Lăng kích động nên anh quyết định phải nhanh chóng nâng cao thực lực.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đã gọi cho Chu Truyền Võ. Trước đó, hai người đã hẹn cùng đến nhà ông cụ Từ để móc nối quan hệ, giúp ông ấy gặp ông lớn nhà họ Từ.
Ngô Bình và Chu Truyền Võ đã ghé một cửa hàng gần nhà họ để mua chút quà.
Từ Quý Phi đã nhận được điện thoại của Ngô Bình từ trước nên đã chỡ sẵn bên ngoài. Thấy anh và Chu Truyền Võ xuống xe, ông ấy vội tiến lên đón rồi cười nói: “Chào chú em”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh ba, đây là chú Chu Truyền Võ, thị trưởng thành phố Vân Đỉnh”.
Từ Quý Phi khẽ gật đầu rồi bắt tay với Chu Truyền Võ: “Chào thị trưởng Chu, nghe danh đã lâu, mời vào!”
Hôm nay là ngày họp gia đình của nhà họ nên cả bốn anh em Từ Quý Phi đều về, ngoài ra còn có vợ con của họ nữa.
Trong phòng khách lúc này chật kín người, ngoài ông cụ Từ ra còn có hai người đàn ông trên dưới 50 tuổi. Một người trong số đó, Ngô Bình từng nhìn thấy trên ti vi rồi, đó chính là nhận vật đứng thứ hai ở tỉnh - Từ Bá Nhân.
Nghe Từ Quý Phi giới thiệu xong, Từ Bá Nhân lập tức đứng dậy bắt tay với Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, tôi thật lòng cảm ơn cậu. Cậu không những chữa khỏi bệnh cho bố tôi, mà còn có cả cháu gái tôi nữa, nhà họ Từ chúng tôi vô cùng cảm kích”.
Ngô Bình nói: “Ông Từ khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi. Hôm nay tôi đến để kiểm tra lại cho cụ nhà mình”.
Sau đó anh chỉ vào Chu Truyền Võ: “À, đây là chú của tôi, tên là Chu Truyền Võ, cũng là người tỉnh này. Nghe nói tôi đến đây, chú ấy cũng tới chào hỏi các nhân vật lớn của tỉnh”.
Ngô Bình không viện cớ gì cả, Từ Bá Nhân đã ngồi được vào vị trí ấy thì chắc chắn phải có tư chất hơn người, tốt nhất là nói thẳng ra luôn.
Chu Truyền Võ là thị trưởng nên đương nhiên cũng biết Từ Bá Nhân, ông ấy nhanh chóng tiến lên rồi lễ phéo chào hỏi: “Chào phó chủ tịch Tỉnh”.
Người đứng đầu thành phố gọi là thị trưởng, đứng thứ hai gọi là phó thị trưởng. Tương đương như vậy, người đứng đầu một tỉnh là chủ tịch tỉnh, xếp sau là phó chủ tịch, một người có quyền hành rất lớn.
Từ Bá Nhân thản nhiên gật đầu: “Chu Truyền Võ, chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi. Tôi đã từng nghe ông phát biểu, khá lắm!”
Chu Truyền Võ có vẻ hơi căng thẳng: “Phó chủ tịch quá khen, tôi chỉ làm đúng trọng trách thôi”.
Ngô Bình chỉ mở đầu câu chuyện vậy thôi, sau đó phải làm sao thì phụ thuộc vào Chu Truyền Võ, còn anh đi kiểm tra lại cho ông cụ Từ. Ông cụ đã khoẻ lại nhiều, khi thấy Ngô Bình thì rất vui, ngoài ra còn liên tục khen ngợi y thuật của anh,
Sau khi bắt mạch, Ngô Bình nói: “Cụ khoẻ rồi, tôi sẽ kê thêm vài thang thuốc bổ nữa”.
Từ Quý Phi: “Cảm ơn chú nhiều”.
Ngô Bình: “Anh ba khách sáo quá!”
Hai người đi sang phòng khác nói chuyện, Ngô Bình hỏi: “Anh ba, hôm qua em đã gặp một cao thủ ở tỉnh”.
“Ai thế?”, Từ Quý Phi nổi hứng hỏi ngay.
“Trương Hàn Thuỷ”, Ngô Bình đáp., sau đó kể lại mọi chuyện cho Từ Quý Phi nghe.
Từ Quý Phi gật đầu: “Thực lực của Trương Hàn Thuỷ ghê phết đấy, Thiết Bố Sam của ông ta rất mạnh, có thể chống lại chưởng lực của anh luôn. Ông ta đã luyện Ưng Trảo Công đến cảnh giới bóp nát sắt thép rồi, Hỗn Nguyên Công thì đã luyện tới tầng thứ năm. Ông ta mà đột phá thì anh cũng không đánh lại được, hai người không xảy ra xung đột là chú may rồi đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Con trai ông ta không sao nên hai bên không có thù oán gì hết”.
Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ đến Chu Phật Sinh nên bèn hỏi: “Thực lực của Chu Phật Sinh thế nào hả anh?”
Nghe thấy cái tên này, Từ Quý Phi thoáng trầm mặc rồi nói: “Người này nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình chột dạ: “Anh ba từng đấu với ông ta rồi à?”
Từ Quý Phi lắc đầu: “Chưa, nhưng chắc chắn anh không phải đối thủ”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Không lẽ tu vi của ông ta cao lắm à?”
Từ Quý Phi đáp: “Chân khí của cậu tốt như vậy, chắc có thể điều khiển cách hít thở đúng không?”
Ngô Bình lập tức hiểu ý của Từ Quý Phi: “Ý anh là ông ta có cách hít thở siêu lắm ạ?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Đúng, nếu không nắm vững được hơi thở thì không thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên được. Chu Phật Sinh đã học được cách hít thở của phật môn nên giỏi lắm. Giờ ông ta đang ở giai đoạn đầu ở cảnh giới Thần nên vẫn bình thường, nhưng mai này chắc chắn sẽ vượt xa anh”.
Ngô Bình cố ý hỏi: “Anh ba, học cách hít thở ấy khó lắm ạ?”
Từ Quý Phi cười khổ: “Đương nhiên, anh phải quỳ ba ngày ba đêm trước cửa của đại tông sư Quân Vô Tướng thì mới học được cách hít thở như bây giờ đấy. Anh còn phải hầu hạ ông ấy ba năm, giờ chỉ cần ông ấy gọi một cái là anh phải ngưng hết mọi việc để tới nghe lệnh ngay”.
Ngô Bình chấn động, anh không nghĩ cách hít thở lại quan trọng đến thế.
Từ Quý Phi: “Vì vậy, anh không thể so với Chu Phật Sinh dcm vì anh đã thua ngay ở vòng ngoài rồi”.
Chương 89: Tầm quan trọng của cách hít thở
Ngô Bình sở hữu cách hít thở thuộc hàng thượng thừa, nhưng đây là điều bí mật nên anh không thể tiết lộ cho người khác biết được, vì vậy anh đành nói: “Biết đâu sau này, anh ba cũng học được cách hít thở tốt hơn thì sao”.
Từ Quý Phi cười nói: “Mong là thế. À, lát nữa anh cả nhà anh có việc nhờ chú đấy”.
“Nhờ em ạ?”, Ngô Bình nói: “Em thì có tài cán gì đâu mà giúp anh trai anh được”.
Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Y thuật chính là tài năng siêu phàm nhất của chú rồi. Ông anh anh da mặt mỏng nên nhờ anh hỏi chú trước. Có một người cao tuổi mắc bệnh nặng, các bác sĩ giỏi đều khẳng định chỉ sống chưa tới một tháng nữa. Nhưng người đó có địa vị rât cao, từng là trụ cột của nước nhà nên có rất nhiều người phải phụ thuộc vào ông ấy. Vì thế, anh trai anh muốn nhờ chú tới khám, nếu có cách gì chữa khỏi bệnh thì tốt. Còn không thì cũng không sao”.
Ngô Bình đáp: “Được, chuyện của anh trai anh thì cũng như chuyện của anh, em sẽ giúp”.
Từ Quý Phi mừng rỡ rồi cười nói: “Được, nghĩ khí đấy!”
Hai người quay lại phòng khách, Ngô Bình thấy Chu Truyền Võ và Từ Bá Nhân đang trò chuyện vui vẻ. Chu Truyền Võ không còn căng thẳng nữa, bọn họ đang nói về sự phát triển của thành phố Vân Đỉnh.
Từ Quý Phi vừa vào đã nói: “Anh, chú Ngô đã đồng ý đến khám cho ông Triệu rồi”.
Từ Bá Nhân vội nói: “Cảm ơn cậu Ngô! Tuần sau, ông Triệu sẽ đến tỉnh, nơi này là quê của ông ấy, tôi cũng sẽ đến thăm, khi ấy cậu đi cùng tôi nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, khi nào đi thì ông Từ cứ gọi cho tôi”.
Từ Bá Nhân gật đầu: “Tôi nghe nói Truyền Võ sắp bị chuyển đến một bộ phận nhàn hơn, không biết bên nội vụ làm ăn kiểu gì mà sắp xếp không thoả đáng như vậy, sắp tới tôi sẽ tổ chức một cuộc họp để bàn bạc lại việc thuyên chuyển công tác của Truyền Võ. Trên tỉnh đang có mấy vị trí trống, tôi thấy năng lực làm việc của Truyền Võ rất tốt, hoàn toàn có thể gánh vác được”.
Từ Bá Nhân nói vậy là chắc chắn sẽ sắp xếp một vị trí cho Chu Truyền Võ ở trên tỉnh, như vậy là thăng quan tiến chức rồi.
Chu Truyền Võ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Truyền Võ nhất định sẽ dốc hết sức làm việc, để không làm phó chủ tịch thất vọng”.
Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên, anh biết các vị trí trên tỉnh đều là các chức vụ lớn, Từ Bá Nhân để Chu Truyền Võ ngồi vào một trong số các vị trí đó là cũng trả công anh ngang giá rồi.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, nhà họ Từ muốn giữ Ngô Bình và Chu Truyền Võ ở lại dùng bữa, nhưng đương nhiên Ngô Bình phải từ chối, anh phải đến Vân Kinh nên đành chào tạm biệt.
Ngô Bình đi rồi, nhưng Chu Truyền Võ vẫn ở lại, rõ ràng Từ Bá Nhân vẫn còn chuyện cần trao đổi với ông ấy.
Ngô Bình rời khỏi tỉnh, Cương Tử nổ máy rồi đưa anh và Hồng Lăng đến Vân Kinh.
Anh đến Vân Kinh để gặp Đường Tử Di, sau đó còn phải tới Biên Nam, đồng thời còn phải nói về vụ đầu tư với Lý Quảng Long.
Từ tỉnh đến Vân Kinh khoảng 500 km, đây là một hành trình dài, vì ít nhất phải lái xe năm tiếng đồng hồ.
Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Bình đã hỏi về thân thế của Hồng Lăng.
Ký ức trước lúc năm tuổi của Hồng Lăng khá mơ hồ, cô ấy nói mình từng có một gia đình, cô ấy đã từng mơ về bố mẹ của mình.
Sư phụ của Hồng Lăng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, năm nay hơn 40 tuổi. Sư phụ đã nuôi cô ấy khôn lớn và truyền thụ cho cô ấy võ thuật.
Nhờ chuyến đi này mà Ngô Bình đã hiểu rõ về Hồng Lăng hơn, hoá ra cô ấy rất đáng thương vì là cô nhi, sau đó được sư phụ nuôi lớn. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn chịu sự huấn luyện khắt khe nên mới luyện thành Điện Kiếm lợi hại như bây giờ.
Điện Kiếm này là một trong các môn võ thuật cao siêu nhất của Võ Đang. Sư phụ của Hồng Lăng nói, cô ấy là người thứ hai có thể luyện thành kiếm pháp này trong vòng một trăm năm trở lại đây.
Hồng Lăng cũng đã hiểu hơn về Ngô Bình, cô ấy bắt đầu thay đổi xưng hô, không còn coi mình là người ngoài nữa.
Khi họ đến Vân Kinh thì đã là hơn ba giờ chiều.
Chiếc xe lăn bánh tới một căn nhà rất lớn với lối kiến trúc cổ kính. Đây chính là nhà của Đường Tử Di, Ngô Bình cũng mới tới đây lần đầu.
Đường Minh Huy và Đường Tử Di ra ngoài nghênh đón, Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, cháu đến rồi đấy à, chú mong mãi”.
Ngô Bình cười nói: “Chú Đường, bắt mọi người chờ lâu rồi ạ”.
Thấy còn một cô gái nữa trên xe, Đường Tử Di liếc nhìn rồi hỏi: “Em gái này là ai thế?”
Ngô Bình: “Cô ấy là Hồng Lăng, em gái tôi”.
Đường Tử Di cười nói: “Hoá ra anh có hai cô em gái à!”
Hai bố con Đường Tử Di mời nhóm Ngô Bình vào nhà, Hồng Lăng chỉ ngồi im lặng một bên, sau đó tò mò quan sát xung quanh.
Đường Tử Di thấy cô ấy xinh xắn, đáng yêu thì đi tới gần nói: “Hồng Lăng, chị có nhiều quần áo đẹp lắm, em mặc chắc chắn rất xinh, có muốn đi thử với chị không?”
Hồng Lăng rất đơn thuần, nghe thấy có quần áo đẹp thì sáng mắt lên ngay: “Có, cảm ơn chị”.
Đường Tử Di cười nói: “Chị là Đường Tử Di, cứ gọi chị là chị Tử Di nhé!”
Hồng Lăng gật đầu, sau đó đi theo Đường Tử Di vào phòng. Đây là một căn phòng lớn độc lập, có cả hàng tủ quần áo, bên trong treo kín đồ, hầu hết đều mới nguyên.
Đường Tử Di để Hồng Lăng tự chọn, thích cái nào cũng được, sau đó cô ấy ra ngoài gặp Ngô Bình.
Đường Tử Di nghiêm túc nói: “Sáng mai, chúng ta sẽ ngồi máy bay đến Biên Nam, chắc sẽ mất khoảng hai tiếng”.
Ngô Bình đã biết rõ chuyện Đường Minh Huy bị người ta lừa nên hỏi luôn: “Trước đó, chú đã bị lừa bao nhiêu ạ?”
Đường Minh Huy lúng túng đáp: “Chú đã đầu tư một tỷ, lỗ mất chín trăm triệu”.
Đường Tử Di bổ sung thêm: “Chính xác là 915 triệu”.
Ngô Bình trợn tròn mắt, đầu tư một tỷ mà lỗ những 915 triệu!
Anh hỏi tiếp: “Chuyến này chúng ta đi với mục đích là kiếm lại chỗ bị lỗ đúng không?”
Đường Tử Di gật đầu: “Vụ này rõ ràng là do vua phỉ thuý gài, em không thể nuốt trôi cục tức ấy được. Ngoài ra, em cũng muốn đầu tư thêm một ít phỉ thuý nên sẽ mang thêm hai tỷ”.
Đường Minh Huy nói: “Vua phỉ thuý toàn độc quyên phỉ thuý cao cấp. Lần này, chú muốn phá vỡ quy tắc ấy, sau đó thu mua một ít hàng cao cấp”.
Đường Tử Di: “Lần này toàn là vốn riêng của hai bố con em, em sẽ chia cho anh ba mươi phần trăm lợi nhuận kiếm được”.
Ngô Bình động lòng, nếu họ kiếm được một tỷ thì anh sẽ được chia 300 triệu ư?
Vì thế, anh đồng ý ngay: “Được!”
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Ngô Bình, chú biết tài của cháu rồi, lần này kiểu gì chúng ra cũng thành công!”
Đường Tử Di bĩnh tĩnh nói: “Bố, lần này chúng ta chủ yếu thu hồi khoản lỗ trước đó, kiếm được tiền hay không không quan trọng, miễn không lỗ là được. Con nghe nói, vua phỉ thuý có nhiều quân lắm, chúng ta đừng để bị lừa”.
Ngô Bình không biết về vua phỉ thuỷ đó nên hỏi qua một chút. Đường Tử Di nói vua phỉ thuý có quan hệ mật thiết với quân phiệt Miến Điện nên có thể lấy được nguyên thạch tốt nhất.
Vua phỉ thuý đã được truyền thừa qua ba đời rồi, người hiện tại tên là Tiết Thái Hổ, đang xưng bá ở Biên Nam. Giá trị số phỉ thuý mà nhà họ Tiết đang giữ lên đến cả trăm tỷ, đây là còn chưa kể tới bất động sản và các khu mỏ mà họ đầu tư.
Tính ra thì tài sản của họ phải lên tới 200 tỷ, họ là nhà giàu số một ở Biên Nam.
Ngoài ra, nhà họ còn bồi dưỡng rất nhiều cao thủ võ lâm hoạt động ở cả hai giới hắc bạch, chen chân cả vào những ngành nghề bất chính, ví dụ như sòng bạc và ngân hàng tư nhân.
Nhà họ Tiết có thể đứng vững như hiện giờ là nhờ quan hệ với Miến Điện, ngoài ra còn vì ràng buộc lợi ích với chính quyền. Chính quyền ở đó muốn vay tiền thì sẽ đến thẳng nhà họ Tiết, chứ không tới ngân hàng.
Thậm chí một phần ba đường cao tốc ở Biên Nam cũng do nhà họ bỏ tiền ra tu sửa, vì vậy họ cũng có quyền kinh doanh ở các đoạn đường này. Mỗi năm, họ đều thu về cả chục tỷ.
Từ đó, vua phỉ thuý còn có một biệt danh khác là Tiết bán tỉnh! Có nghĩa là một nửa tỉnh Biên Nam là của nhà họ Tiết.
Chương 90: Tiết Bán tỉnh ở Biên Nam
Ngô Bình thoáng kinh ngạc, thực lực của nhà họ Tiết mạnh hơn anh tưởng.
Anh không nhịn được nói: “Nếu nhà họ Tiết mạnh như vậy, chúng ta đi chuyến này liệu có đắc tội với họ không?”
Đường Tử Di cười nói: “Nhà họ làm kinh doanh thì không thể ra tay với khách hàng được. Thậm chí, khi nào chúng ta đặt chân tới phạm vi Biên Nam rồi, họ còn cho người bảo vệ chúng ta nữa là. Nếu không, sau này còn ai dám mua phỉ thuý của họ nữa?”
Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng nên cười nói: “Nếu thế thì tôi yên tâm dốc toàn lực ứng phó rồi”.
Đường Tử Di nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Anh Bình, khi nào mình bắt đầu chuyện của vịnh Bạch Long đây?”
Ngô Bình: “Vội gì, khi nào đi Biên Nam về, tôi sẽ gọi Trác Khang đến cùng thương lượng”.
Đường Tử Di sáng mắt lên: “Ý anh là anh có thể giải quyết vấn đề của dự án này ư?”
Ngô Bình không phủ định: “Vấn đề cũng không lớn lắm”.
Đường Tử Di thở phào một hơi: “Nhiếp Sơn Hà bị thương xong thì nhà họ cũng rút khỏi dự án này, giờ họ đang bán đổ bán tháo đi”.
Ngô Bình hỏi: “Họ bán mảnh đất ấy bao nhiêu tiền?”
“Ngày xưa, nhà họ Lư mua mảnh đấy 20 tỷ, cứ tưởng kiếm được một món hời, ai ngờ lại bị Nhiếp Sơn Hà gài bẫy”, Đường Tử Di nói tiếp: “Giờ nhà họ Lư chỉ bán lại với giá 11 tỷ thôi, lỗ mất chín tỷ. Nếu tính cả tổn thất khi bán sơn trang Thái Khang nữa thì còn nhiều hơn”.
Đường Tử Di nói cho Ngô Bình biết nhà họ Lư nhượng lại toàn bộ cổ phần của sơn trang Thái Khang với giá 12 tỷ, sau đó còn vay thêm 10 tỷ thì mới đủ tiền mua vịnh Bạch Long, để chuẩn bị làm ăn lớn.
Nhưng bây giờ, kế hoạch thay đổi, nhà họ Lư chỉ đành bán khu ấy đi để mưu sinh.
Ngô Bình hỏi: “11 tỷ là rẻ lắm đúng không?”
“Đương nhiên! Nếu không phải vịnh Bạch Long có vấn đề thì còn lâu mới có giá ấy”, Đường Tử Di đáp.
Ngô Bình: “Cô nuốt trọn sơn trang Thái Khang rồi hả?”
Đường Tử Di gật đầu: “Sau khi thu hồi vốn từ dự án ấy, vừa hay đủ để em đầu tư vào vịnh Bạch Long”.
“Cả dự án chắc phải đầu tư khoảng 70 tỷ, nhà em đã đầu tư 40 tỷ rồi, 30 tỷ còn lại thì đi vay”.
Ngô Bình: “Nói vậy là nhà cô đã bỏ ra 40 tỷ, tôi nhớ thu nhập là 120 tỷ đúng không?”
Đường Tử Di: “Đúng, trừ các loại thuế phí đi thì ít nhất nhà em cũng lãi được 175 phần trăm, thời gian thì khoảng ba năm thôi”.
Ngô Bình cảm thấy mối này khá ổn nên nói: “Thật ra phong thuỷ ở vịnh Bạch Long đẹp mà, đến lúc đó có thể quảng cáo rồi mời vài người nổi tiếng đến”.
Nhắc đến người nổi tiếng, Đường Tử Di nói: “À anh Bình này, con trai của Nhiếp Sơn hà là Nhiếp Chuẩn đã xin em nhờ anh đến khám cho Nhiếp Sơn Hà”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Nhờ tôi ư?”
Đường Tử Di gật đầu: “Ông ta đã nghe Trác Khang kể về tài y thuật của anh nên muốn anh đến khám cho bố ông ta. Nếu anh chữa được thì nhà họ Nhiếp sẽ trả công xứng đáng”.
Ngô Bình trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Bị đại trận ấy phản phệ thì chữa khỏi khó lắm”.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Anh Bình, anh nói vậy là có cách chữa hả?”
Ngô Bình gật đầu: “Có chứ, nhưng khá lằng nhằng”.
Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô bảo với Nhiếp Chuẩn là cứu người thì được, nhưng tôi sẽ thu 10 tiền công”.
Đường Tử Di cười nói: “Anh Bình, kể cả anh có đòi một 100 triệu thì nhà họ cũng đồng ý”.
Ngô Bình thơ ơ nói: “Làm nghề y là cứu người, nếu thu phí chữa bệnh quá mức thì không hay. Tôi thu 10 triệu vì chữa bệnh cho Nhiếp Sơn Hà sẽ tốn khá nhiều thời gian”.
Đường Tử Di lè lưỡi rồi nói: “Anh Bình nói đúng, là em ăn nói hàm hồ. Lát em sẽ gọi cho Nhiếp Chuẩn luôn”.
Ngô Bình lại nhắc tới chuyện đầu tư: “Vụ đầu tư phía Lý Quảng Long, cô có chắc muốn tham gia không?”
Đường Tử Di: “Có ạ, nếu lần này cược ngọc mà kiếm được nhiều thì em sẽ đầu tư thêm”.
Ngô Bình nói: “Anh ấy chỉ cần 3 tỷ thôi, mà tôi cũng đầu tư 500 triệu rồi”.
Đường Tử Di chớp mắt nói: “Anh Bình, hay anh cũng đầu tư một ít vào dự án vịnh Bạch Long, lời hơn làm những cái khác nhiều”.
Ngô Bình động lòng nói: “Được, nếu lần này đi cược ngọc kiếm được tiền thì tôi sẽ đầu tư hết 30 phần trăm được chia”.
Sau đó, Đường Tử Di đã gọi cho Nhiếp Chuẩn thông báo cho ông ta Ngô Bình đã đồng ý chữa bệnh, nhà bên đó đồng ý chi phí khám chữa bệnh của Ngô Bình ngay.
Đường Tử Di đi cùng Ngô Bình đến bệnh viện Thái Hoà - bệnh viện tốt nhất ở Vân Kinh.
Có một người đàn ông trung niên đang sốt sắng đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh VIP, ông ta chính là Nhiếp Chuẩn - con trai của Nhiếp Sơn Hà.
Nhiếp Sơn Hà bị thương rất nặng, vẫn hôn mê chưa tỉnh, điều này làm Nhiếp Chuẩn vừa đau lòng vừa nóng ruột. Tất cả mạng lưới quan hệ và thu nhập của nhà họ Nhiếp đều phụ thuộc vào Nhiếp Chuẩn, lão mà chết thì nhà họ Nhiếp sẽ lụi bại. Bất kể ra sao, Nhiếp Chuẩn cũng phải giữ lại mạng sống cho bố mình.
Nhưng những ngày qua, ông ta đã mời rất nhiều bác sĩ tới mà không ai khiến Nhiếp Chuẩn tỉnh lại được. Tình cờ một lần, ông ta nghe Trác Khang kể thì mới biết có một bác sĩ thiên tài tên là Ngô Bình.
Ông ta lập tức nhờ Đường Tử Di mời Ngô Bình đến khám cho Nhiếp Chuẩn. Ban nãy, Đường Tử Di mới thông báo là Ngô Bình sẽ đến.
Ông ta chờ khoảng nửa tiếng thì thấy Ngô Bình tới, nên vội vàng tiến lên đón: “Thần y Ngô, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi, bố tôi đang nằm bên trong”.
Ngô Bình gật đầu rồi đẩy cửa ra, anh nhìn thấy một ông lão mặt tím đen đang nằm trên giường, sức khoẻ rất yếu, đã thế còn đang hôn mê.
Anh quan sát một lúc thì phát hiện, hồn phách của Nhiếp Chuẩn đã bị thương, cơ thể bị sát khí xâm nhập làm ảnh hưởng đến kinh mạch và lục phủ ngũ tạng nên mới hôn mê lâu như thế.
“Thần y, bệnh của bố tôi có cứu chữa được không?”, Nhiếp Chuẩn hỏi.
Ngô Bình đáp: “Chữa được, tôi sẽ kê toa, trong ba ngày ông phải đi mua đủ dược liệu, sau đó tôi sẽ tới chữa trị”.
Nhiếp Chuẩn mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Nhất định tôi sẽ cho người đi mua đủ”.
Ngô Bình lấy giấy bút rồi viết nhanh các loại dược liệu mà Nhiếp Chuẩn nghe không hiểu.
Viết xong, anh đưa luôn cho Nhiếp Chuẩn, sau đó lấy kim châm cứu ra châm cứu vào 72 huyệt đạo cho Nhiếp Chuẩn.
“Tôi sẽ châm cứu để giúp bệnh nhân cầm cự, ông tìm đủ dược liệu thì gọi ngay cho tôi”, Ngô Bình nói một cách đơn giản.
Nhiếp Chuẩn gật đầu lia lịa rồi cảm ơn.
Sau đó, Đường Tử Di và Ngô Bình đã ra về.
Trên xe, Đường Tử Di hỏi: “Các dược liệu ấy có dễ tìm không?”
Ngô Bình gật đầu: “Không dễ lắm, hơn nữa giá còn cao. Muốn mua đủ thì phải mất cả trăm triệu đấy”.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Nhiều thế á?”
Ngô Bình: “Mong là họ mua được, không thì tôi cũng bó tay”.
Về nhà họ Đường xong, Ngô Bình gọi cho Lãnh Như Yên, để thông báo cho cô ấy biết mình đã nghiên cứu xong Niêm Hoa Chỉ rồi.
Nhận được điện thoại của Ngô Bình, Lãnh Như Yên rất vui, hai người hẹn gặp ở một khách sạn.
Khi Ngô Bình đến thì đã trông thấy Lãnh Như Yên chờ sẵn rồi, thấy anh thì cô ấy vẫy tay ngay.
“Anh đến Vân Kinh khi nào thế?”, Lãnh Như Yên cười hỏi.
“Hôm nay”, Ngô Bình đáp: “Đi thôi, chúng ta thuê phòng”.
Họ thuê phòng thật ra là để truyền thụ Niêm Hoa Chỉ, Lãnh Như Yên hiểu ý, nhưng khi mới nghe vẫn suy nghĩ xa vời rồi thấy hơi là lạ.
Ngô Bình thuê một phòng rồi đi vào với Lãnh Như Yên, anh nói: “Tôi đã hiểu được vấn đề mà cô gặp phải rồi, nhưng muốn dạy cho cô thì hơi phức tạp”.
Lãnh Như Yên ngây ra: “Phức tạp lắm ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Vì cô buộc phải cởi bỏ hết quần áo!”
Mặt Lãnh Như Yên lập tức đỏ lựng.
Bình luận facebook