Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 961-965
Chương 961: Cấm chế vừa ngưng tụ
Ngô Bình cầm lấy rồi giở ra xem, phá hiện nội dung của bản ghi chép này là nghiên cứu về gông xiềng gen con người, tuy còn sơ sài, nhưng đọc qua một cái, anh cảm thấy ý tưởng rất thú vị.
Đóng bản ghi chép lại, anh bảo: “Được, tôi cho ông hai viên”.
Anh đưa hai viên Sinh Mệnh Đan cho ông cụ Hàn: “Một viên cho ông, một viên cho cháu gái ông. Món đồ cháu ông đưa cho tôi rất có giá trị”.
Hàn Thu mừng rỡ, rối rít cảm ơn.
Ngô Bình nhấc ô tô xuống, lái xe về phố Lệ Thuỷ.
Về đến nhà, anh lấy máy tính ra, đăng nhập vào diễn đàn Thần Huy. Về Sinh Mệnh Đan bán ra lần trước, người dùng đã có phản hồi, bảo rằng công dụng rất tốt, để lại lời nhắn cảm ơn.
Anh cũng nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, hỏi anh có bán Sinh Mệnh Đan hay không. Ngô Bình trả lời rằng hai giờ chiều nay sẽ có một buổi đấu giá.
Phía bên kia, tiệc mừng nhà họ Từ đã kết thúc. Ông cụ Hàn và cháu gái trở về khách sạn để nghỉ ngơi.
Trong lúc ấy, Hàn Thu mở máy tính lên, nhanh chóng đăng nhập vào diễn đàn Thần Huy. Không ngờ Hàn Thu cũng là thành viên của Thần Huy rồi.
Vừa vào diễn đàn, Hàn Thu đã thấy trong nhóm có người bàn luận về một loại đan dược rất kỳ diệu, có thể giúp người ta cải lão hoàn đồng, hai giờ chiều nay sẽ có một buổi đấu giá loại thuốc này.
Trang đấu giá đã nóng lên rồi. Khi nhìn thấy tên đan dược, Hàn Thu không khỏi ngẩn người, đây là Sinh Mệnh Đan mà Long chủ cho mình đây mà?
Hàn Thu gọi ông cụ Hàn: “Ông ơi, có người đấu giá Sinh Mệnh Đan mà Long chủ cho chúng ta đấy ạ”.
Ông cụ Hàn cũng không kinh ngạc: “Không có gì lạ cả. Chỉ không biết giá của đan dược này có thể đạt đến mức nào thôi”.
Hai giờ, buổi đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm là một tỷ, mỗi lần đấu giá phải thêm không dưới một trăm triệu. Cạnh tranh kịch liệt vô cùng. Trong năm giây đầu, giá đã lên đến hai tỷ, rồi tiếp tục vọt lên!
Cuối cùng, giá của Sinh Mệnh Đan đã được đấu giá thành công với mười phẩy chín triệu.
Sau khi giao dịch, Hàn Thu không dám tin vào mắt mình nữa, lẩm bẩm: “Ông nội ơi, Long chủ đã tiện tay tặng cho chúng ta hơn hai mươi tỷ!”
Ông cụ Hàn nói: “Điều này chứng tỏ số liệu cháu đưa cho Long chủ rất có giá trị. Hầy, đáng tiếc thật, hôm nay nếu không phải vì cháu cứ nhằm vào Long chủ thì quan hệ của chúng ta có thể thân thiết hơn rồi”.
Hàn Thu cúi mặt, vô cùng hối hận về hành động của mình, khẽ thở dài: “Cháu nghĩ mình là thành viên của Thần Huy nên xem thường người khác. Sau này cháu nhất định sẽ chú ý”.
Ông cụ Hàn nghiêm túc bảo: “Thu à, cháu có thể gia nhập Thần Huy đều nhờ ông nội liên hệ người quen để giúp cháu. Đừng vì thế mà khinh thường người khác. Ví dụ như Long chủ Ngô ngày hôm nay, đó là nhân tài kiệt xuất. Nếu có thể làm bạn của Long chủ, chúng ta sẽ được hưởng lợi cả đời”.
Hàn Thu đáp: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ nghĩ cách cứu vãn. Phòng thực nghiệm Sinh mệnh có máu của Thần vương thượng cổ. Cháu sẽ nghĩ cách trộm một ít rồi tặng cho Long chủ Ngô. Như vậy, anh ấy sẽ có thêm thiện cảm với cháu”.
Ông cụ Hàn kinh ngạc: “Trộm? Không được, quá nguy hiểm. Nhỡ bị phát hiện thì không ai cứu được cháu đâu”.
Hàn Thu cười nói: “Ông yên tâm. Máu đó có nhiều lắm. Cháu trộm vài giọt ra, không ai phát hiện đâu ạ”.
Ông cụ Hàn ngẫm nghĩ: “Được rồi. Tóm lại là phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình đang có tâm trạng rất tốt sau khi đấu giá một viên Sinh Mệnh Đan. Sau này, anh sẽ đấu giá mỗi tuần một viên, mỗi năm có thể kiếm ít nhất năm trăm tỷ, lãi hơn rất nhiều so với việc bán thực phẩm chức năng.
Hiện giờ anh đang lấy xương thần ra nghiên cứu, phát hiện trong xương thần này chứa loại thần lực nào đó. Anh thử dùng thần niệm thâm nhập xương thần.
Đúng lúc này, Pháp Bàn chấn động. Phù văn tiên thiên bên trong phát ra lực hút, thần lực trong xương thần không ngừng chảy vào cơ thể anh rồi bị Pháp Bàn hấp thụ.
Sau khi Pháp Bàn hấp thụ thần lực thì trở nên cứng cáp hơn, vật hình đĩa thêm phần rõ ràng.
Mắt anh sáng lên: “Xem ra Pháp Bàn cần thần lực trong này”.
Thế là anh lấy chiếc xương thần thứ hai ra, tiếp tục cho Pháp Bàn hấp thụ. Từng chiếc một biến thành màu trắng sau khi bị hút năng lượng, còn trở nên giòn tan, bóp một cái là nát vụn.
Sau khi hấp thụ hết số xương thần trong hộp, Pháp Bàn của Ngô Bình đã to gấp đôi. Anh cảm thấy thần lực đang dần ngưng tụ thành cấm chế dưới sự khống chế của Pháp Bàn.
Cấm chế là thứ mà anh chỉ tìm thấy trong pháp khí cực mạnh, ví dụ như chiếc đỉnh trấn áp Cửu Vĩ Thiên Hồ, ví dụ như lá cờ màu vàng mơ, và bùa thần lấy được từ vườn bùa.
Nhưng lúc này, trong Pháp Bàn của anh lại ngưng tụ được cấm chế!
Chẳng bao lâu sau, ba cấm chế hình giun đã được hình thành. Trong đầu anh vừa nảy ra ý nghĩ, một luồng sức mạnh kỳ diệu xuất hiện trong cơ thể, kẻ đầu têu mọi chuyện chính là ba cấm chế này!
Nếu Ngô Bình là máy tính thì Pháp chính là con chip, còn cấm chế là chương trình chạy trên máy tính. Các chương trình khác nhau có thể hoàn thành các tác vụ khác nhau, chẳng hạn như tài liệu, phần mềm xử lý ảnh, phần mềm phát video, vân vân.
Vậy nên, cấm chế vừa xuất hiện, Ngô Bình đã có được pháp lực! Pháp lực này mạnh hơn nhiều so với pháp lực anh đã ngưng tụ trước đó, vì nó có cấm chế làm chỗ dựa, có nội hàm.
Giây tiếp theo, một lớp vàng dày đặc xuất hiện trên bề mặt cơ thể anh. Ánh sáng vàng này rất sắc bén và có sức phòng ngự mạnh mẽ. Tuy uy lực của nó chưa sánh bằng lực Thiên Nguyên nhưng vẫn rất mạnh.
Trong đầu anh vừa nảy ra suy nghĩ, tay phải có thêm một tấm khiên năng lượng màu vàng, tay trái có một trường kiếm năng lượng màu vàng.
“Tốt đấy, năng lượng này có thể thay đổi theo suy nghĩ của mình. Nói vậy, bây giờ năng lực tấn công của mình cũng đã ngang ngửa kẻ mạnh Linh Biến”, anh nhủ bụng.
Sau khi hấp thụ thần lực trong xương thần, anh lại lấy tinh thạch kia ra, bên trong có một viên nhãn châu rất lớn.
Rõ ràng, nhãn châu này đã ngập tràn năng lượng tà ác.
Anh hơi cau mày: “Không biết đại thần Côn Ngô có thích món đồ tà môn này không?”
Nghĩ đến đây, anh bèn nói với Chu Thanh Nghiên một tiếng rồi bay đến Vân Kinh.
Số Một vịnh Bạch Long, Vân Kinh.
Anh vừa đến nơi đã trông thấy Đường Tử Di và Đường Tử Yên đang luyện đoàn thể thuật. Thấy dáng vẻ nghiêm túc của họ, anh liền đột ngột nhảy xuống trước mặt hai cô gái.
Đường Tử Di giật mình hét lên, sau khi nhìn thấy Ngô Bình mới quở trách: “Đáng ghét, làm em sợ chết mất!”. Nói xong đã bổ nhào vào lòng anh.
Đường Tử Yên đảo mắt với cả hai: “Hai người nói chuyện đi, em về nhà trước nhé”.
Sau khi Đường Tử Yên đi khỏi, Ngô Bình bèn ôm chầm Đường Tử Di.
Cô ấy cười hỏi: “Sao anh đến đây đột ngột thế?”
Ngô Bình đáp: “Vì nhớ em”.
Trong lòng Đường Tử Di hạnh phúc vô cùng, ngoài miệng lại bảo: “Em không tin đâu!”
Tay của Ngô Bình bắt đầu nghịch ngợm, Đường Tử Di lập tức nũng nịu xin tha.
Vui đùa được một lúc, Ngô Bình hỏi: “Sau khi chú trở thành hội trưởng thương hội Giang Nam, mọi chuyện đều suôn sẻ chứ?”
Đường Tử Di đáp: “Vâng, mọi thứ đều thuận lợi. Chồng à, em muốn thương lượng chuyện này với anh. Việc làm ăn của thị trấn phỉ thuý vô cùng phát đạt, doanh thu tháng trước hơn mười tỷ, nhiều hiệu đá quý nổi tiếng trên thế giới đều đến thị trấn phỉ thuý để nhập hàng. Khách du lịch rất nhiều, khách sạn của chúng ta ngày nào cũng đắt khách cả”.
Ngô Bình cũng biết thị trấn phỉ thuý trở thành địa điểm chụp ảnh “check-in” của nhiều minh tinh và người nổi tiếng trên mạng. Đặc biệt là người tiêu dùng bình dân rất tin tưởng thị trấn phỉ thuý và sẵn sàng mua các sản phẩm từ phỉ thuý được bán ở đây.
Anh cười nói: “Vậy chứng minh quyết định ngày trước của chúng ta là đúng”.
Đường Tử Di bảo: “Bây giờ chúng ta cần đến Miến Điện và mua thêm phỉ thuý”.
Nghe cô ấy nhắc, Ngô Bình chợt nhớ ra một chuyện. Anh đã đào được nhiều ngọc tiên ở tiên điện Thiên Võ, còn có hơn một trăm viên đá quý. Chẳng phải những thứ này còn quý hiếm hơn cả phỉ thuý hay sao?
Chương 962: Thần bảo vệ của nhà họ Lý
Anh lấy ra chín viên đá quý: “Số đá quý này có thể làm vật trấn tiệm của thị trấn phỉ thuý”.
Sau khi nhìn thấy đá quý, Đường Tử Di ngây người, lẩm bẩm: “Đá quý này phát ra linh quang!”
Ngô Bình cười nói: “Cái này không bán được đâu, xem là đồ gia truyền là được”.
Sau đó anh lại lấy một viên ngọc tiên ra. Phẩm chất ngọc tiên tốt hơn phỉ thuý rất nhiều, về lượng nước, độ trong suốt, kết cấu, đều hơn đứt phỉ thuý. Sau khi nhìn thấy nó, Đường Tử Di lại ồ lên khen ngợi.
Ngô Bình nói: “Ngọc bội tiên này mà đeo vào sẽ rất tốt cho sức khoẻ, nên giá của nó vượt xa phỉ thuý. Anh có nhiều ngọc tiên lắm, cho em hai mươi viên trước, tất cả sẽ được làm thành mặt dây chuyền để bán”.
Đường Tử Di gật đầu: “Tốt quá rồi. Có ngọc tiên, việc kinh doanh của thị trấn phỉ thuý chắc chắn sẽ bước lên một tầng cao mới. Chồng à, đặt tên cho ngọc này như thế nào nhỉ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngọc tiên này có nhiều màu, thống nhất gọi là Linh Ngọc đi. Màu tím thì tên Tử Linh Ngọc, đỏ thì Hồng Linh Ngọc”.
Đường Tử Di cười đáp: “Vâng, vậy tên là Linh Ngọc!”
Trò chuyện với Đường Tử Di được một lúc, Ngô Bình mới đi gặp đại thần Côn Ngô.
“Đại thần!”
Nghe tiếng, đại thần Côn Ngô mở bừng mắt: “Nhóc con, có chuyện gì?”
Ngô Bình hỏi: “Ông biết nó chứ?”
Anh lấy nhãn châu ra. Đại thần Côn Ngô vừa nhìn, nhãn châu đã trợn to: “Nhãn cầu của tà thần Lăng Thiên!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tà thần Lăng Thiên? Ghê gớm lắm à?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Tôi từng giao đấu, hắn mạnh hơn tôi một chút. Nhưng nếu tôi liều mạng hơn thì hắn cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí là chết”.
Ngô Bình nói: “Vẫn là mạnh hơn ông thôi”.
Đại thần Côn Ngô hừ giọng: “Chẳng mạnh hơn bao nhiêu”.
Ngô Bình bảo: “Vậy tặng thứ này cho ông đấy”.
Đại thần Côn Ngô cười ha ha: “Tuyệt! Nhóc con, cậu muốn được lợi ích gì?”
Ngô Bình hỏi: “Đại thần, luyện hoá nhãn cầu này, thực lực của ông có thể hồi phục bao nhiêu?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Khoảng một phần trăm”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi hy vọng ông có thể trở thành thần bảo vệ cho nhà họ Lý của tôi”.
Đại thần Côn Ngô lặng im giây lát. Nhớ năm xưa, ông ấy là thần bảo vệ của cả Tiên quốc. Bây giờ bảo ông ấy bảo vệ một gia đình, đúng là lấy dao trâu mổ gà mà.
Nhưng chỉ một lúc sau, ông ấy đã nói: “Cũng được. Cậu có tiền đồ xán lạn, có thể trở thành thần bảo vệ cho nhà họ Lý của cậu cũng không mất mặt”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn ông”.
Nói rồi, anh giao nhãn châu cho đại thần Côn Ngô. Ông ấy nuốt nó vào ngay, đoạn bảo: “Tôi phải ngủ say một thời gian để luyện hoá năng lượng”.
Ngô Bình gật đầu, cất đầu người vào pháp khí chứa đồ.
Rồi anh ngồi thiền trên tầng thượng, hấp thụ linh khí Tử Long ở nơi này.
Sau khi nhận được ngọc tiên, Đường Tử Di sai người mang chúng đến xưởng gia công. Sợ đồ bị va đập, cô ấy đã đích thân hộ tống.
Ngô Bình chuyên tâm tu luyện, bất giác đã sang ngày hôm sau.
Sau khi nói một tiếng với Chu Thanh Nghiên và Đường Tử Di, anh đã khởi hành về nhà để sắp xếp cho đại thần Côn Ngô.
Về đến nơi, anh đặc biệt chọn một ngôi nhà và đặt đại thần Côn Ngô vào đây để thờ cúng, không cho phép ai đến gần căn nhà này.
Khí tức của đại thần Côn Ngô rất khủng khiếp. Ông ấy vừa xuất hiện, hoè tiên và Lý Dư đã run lẩy bẩy, cảm thấy lo sợ vô cùng. Ngựa linh chi, người linh chi thậm chí còn không dám ra ngoài.
May mà sau khi được Ngô Bình xoa dịu, những tinh linh này đã bình tĩnh lại, biết vị bên trong tuy mạnh nhưng sẽ không làm hại chúng.
Sau khi bố trí cho đại thần Côn Ngô xong xuôi, Ngô Bình đến công trường để kiểm tra tiến độ công trình. Anh phải bố trí xung quanh thành cục Thất Tinh Long Vương, lượng công trình không nhỏ, tiến độ sẽ không quá nhanh.
Nhưng anh có phần thiếu kiên nhẫn, bèn kêu toàn bộ công nhân lui ra ngoài, sau đó gọi Lý Dư và Viêm Dương. Năng lực của Viêm Dương rất kinh khủng, phối hợp cùng Lý Dư, chỉ cần nửa ngày đã san bằng một ngọn núi.
Chưa đầy ba ngày, họ đã san bằng bốn ngọn núi, đào ba con sông. Tiến độ công trình sau đó đã thuận lợi hơn nhiều, công nhân chỉ việc vận chuyển đất đá đi nơi khác.
Vào ngày thứ tư ở nhà, Ngô Bình tìm thấy một khoảng đất trống cách nhà không xa, liền bảo Lý Dư và Viêm Dương đào một cái hố to thật sâu, diện tích mười nghìn mét vuông. Đất được đào lên đều được vận chuyển đến công trường để sử dụng.
Đào xong, anh lấy phòng thực nghiệm kia từ không gian Hắc Thiên, đặt nó vào cái hố to, sau đó lấp lại bằng một lớp đất dày hơn ba mươi mét. Cuối cùng, anh xây một sân bóng đá và hai sân bóng rổ ở phía trên, làm nơi giải trí và rèn luyện sức khoẻ miễn phí cho cư dân gần đó.
Làm xong những chuyện này mất năm ngày của anh.
Anh vừa định nghỉ ngơi thì nhận được tin từ phía Đường Băng Vân. Họ nói rằng đã kiểm soát được tình hình ở Guinea, hỏi anh khi nào vũ khí sẽ được gửi đến.
Ngô Bình đang định qua đó kiểm tra quặng tinh trần, vì vậy sẽ đến gặp lãnh đạo của tập đoàn vũ khí trong nước ngay trong chiều hôm đó.
Đã nói chuyện trước nên anh thanh toán tiền đặt cọc ngay khi vừa đến, vũ khí đã đặt hàng sẽ lần lượt được chuyển đến Guinea.
Sau khi lấy hoá đơn mua hàng, Ngô Bình mới bay đến Guinea.
Chiến tranh ở Guinea đã kết thúc. Tướng quân Wajih giành lại quyền cai trị đất nước, tất nhiên rất cảm kích Ngô Bình. Khi cả hai gặp lại nhau, tướng quân Wajih đã quỳ gối tỏ ý cảm ơn anh.
Khi ngẩng đầu lên, Wajih đột nhiên phát hiện trong đôi mắt Ngô Bình có phù văn đang nhấp nháy. Ông ta ngẩn ra, tinh thần lập tức bị Ngô Bình khống chế.
Ngô Bình vỗ vai ông ta: “Wajih, bây giờ tôi là chủ nhân của ông”.
Wajih gật đầu: “Vâng, anh là chủ nhân của tôi”, rồi quỳ xuống đất.
Đường Băng Vân bước đến gần: “Nên như vậy từ sớm”.
Ngô Bình nói: “Trước đó không cần thiết, nhưng bây giờ khác rồi”.
Đường Băng Vân bảo: “Wajih là một tay quân phiệt cực kỳ ích kỷ, không hề quan tâm đến cuộc sống của người dân. Khống chế ông ta cũng tốt, ít nhất có thể giúp dân ở đây sống tốt hơn”.
Ngô Bình gật đầu, đoạn hỏi: “Phía Thổ Áo và Gallia có phản ứng thế nào?”
Đường Băng Vân đáp: “Thổ Áo và Gallia đều ra tuyên bố rằng sẽ kiên quyết bảo vệ lợi ích của hai nước ở Guinea”.
Ngô Bình cười khẩy: “Bọn họ chỉ dựa vào sức mạnh của hải quân, tiếc rằng anh mới là người có tiếng nói quyết định ở Guinea bây giờ!”
Đường Băng Vân nói: “Chúng ta không được khinh suất. Thổ Áo đã cử đi hai tàu chiến, rất có thể sẽ đến vùng duyên hải Guinea”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tàu chiến? Họ gửi bao nhiêu tàu, anh sẽ cho chìm bấy nhiêu tàu!”
Dựa vào sức mạnh hiện giờ của Lý Dư, đánh chìm vài con tàu chiến là chuyện quá dễ dàng.
Đường Băng Vân nói: “Phía Gallia phái một nhóm tác chiến tàu sân bay đến. Thậm chí, binh đoàn nước ngoài của Gallia đã xâm nhập biên giới, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình hỏi: “Binh đoàn nước ngoài của Gallia có chiến binh gen và người tu hành không?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không có. Nhưng theo ‘Công ước số 7’, tu sĩ không được tham gia vào chiến tranh giữa các quốc gia, nếu không sẽ dẫn đến đại chiến trong giới tu hành. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, công nghệ gen ở Mễ đã phát triển nhanh chóng, một lượng lớn chiến binh gen đã được tạo ra. Về cơ bản, chiến binh gen cũng tương tự người tu hành, nhưng không nằm trong phạm vi hạn chế của Công ước”.
Ngô Bình nói: “Chiến binh gen ư? Chúng ta cũng có!”
Rồi anh hỏi: “Em có muốn tăng sức chiến đấu của Ma Ám không?”
Đường Băng Vân nhìn anh: “Tất nhiên rồi. Em nhớ anh có thuốc biến đổi gen”.
Ngô Bình đáp: “Vậy chúng ta đi gặp thành viên Ma Ám thôi”.
Chương 963: Tiên Thư
Sau khi đến doanh địa của Ma Ám, từ xa Ngô Bình đã nhìn thấy vài người quen như Hoa Hồng, Khả Ái, King Kong, Tàng Phong và Huyết Đao, anh và họ đã từng cùng nhau tham gia một nhiệm vụ.
Gặp lại Ngô Bình, cảm nhận của những người này về anh đã hoàn toàn khác. Trước kia, họ chỉ thấy Ngô Bình rất thần bí, nhưng nay anh hệt như một ngọn núi lớn, khiến họ cảm thấy đầy áp lực.
Hoa Hồng kinh ngạc nói: “Mới nửa năm không gặp mà anh thay đổi nhiều phết nhỉ!”
Đường Băng Vân nghiêm mặt nói: “Bây giờ, anh ấy là sếp của chúng ta rồi, sau này mọi người phải gọi là sếp Ngô”.
Khả Ái cười hì hì: “Em vẫn gọi anh là anh Ngô nhé”.
King Kong cười lớn nói: “Sếp, anh mạnh hơn trước nhiều lắm đấy, sao làm được thế?”
Ngô Bình: “Lần này tôi đến để giúp mọi người tiến bộ hơn”.
Ai cũng sáng mắt lên, sau đó vểnh tai lên nghe xem Ngô Bình định nói gì tiếp.
Ngô Bình: “Mấy ngày tới, tôi sẽ luyện chế một loại thuốc biến đổi gen, để giúp mọi người mạnh mẽ hơn”.
Hoa Hồng ưỡn ẹo nói: “Sếp, thuốc của anh là cấp mấy?”
Thật ra, họ đã trông ngóng thuốc biến đổi gen lâu rồi, nhưng tác dụng phụ của nó quá đáng sợ nên ai cũng dè chừng. Ngoài ra, loại thuốc này cũng quá đắt, họ không mua nổi.
Mọi người: “Mọi người đều là những trợ thủ đắc lực của Băng Vân nên đương nhiên tôi sẽ luyện chế cho mọi người loại thuốc cao cấp nhất”.
Đó chính là loại thuốc mà các long vệ đã uống, hiệu quả đã được kiếm chưng.
Ai nấy đều mừng rỡ, Khả Ái nhảy nhót nói: “Anh Ngô Bình, em muốn thử trước”.
Đường Băng Vân lườm cô nàng: “Đứng yên xem nào!”
Khả Ái làm mặt xấu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Ngô Bình: “Ai cũng có phần, nhưng mọi người đều có thói quen chiến đấu khác nhau nên tôi sẽ điều chế từng loại thuốc biến đổi gen cho mỗi người, để giúp mọi người đột phá gen của chính mình”.
Trong ghi chép mà Hàn Thu đưa cho Ngô Bình có nói về các tình trạng khoá gen, nhờ y học cao siêu cùng tài luyện thuộc giỏi giang mà Ngô Bình đã giải mã được vấn đề khó nhằn này.
Dứt lời, anh nói với Khả Ái: “Khả Ái, cô là tay súng bắn tỉa nên tôi sẽ bồi dưỡng cho khả năng phán đoán và các cơ quan cảm giác cho cô. Nhưng đến lúc đó thì các khẩu súng bắn tỉa bình thường sẽ không phù hợp với cô nữa đâu”.
Đường Băng Vân: “Nhắc đến súng bắn tỉa em mới nhó, em có thứ cho anh xem đây”.
Đường Băng Vân vung tay rồi lấy một khẩu súng bắn tỉa màu vàng kim trong nhẫn hàn băng ra. Khẩu súng này trông rất lạ, nó khác hoàn toàn với các khẩu súng hiện giờ, nhưng vẫn là dáng vẻ của súng bắn tỉa.
Ngô Bình cầm lấy khẩu súng rồi hiểu về kết cấu của nó ngay: “Đây là một khẩu súng bắn tỉa phóng năng lượng, là vật từ thời Tiên Quốc có tên là Tiên Thư. Muốn sử dụng được nó thì buộc phải có lực tinh thần rất mạnh”.
Dứt lời, anh di chuyển đến một khoảng đất trống rồi giơ súng lên, sau đó nhắm chuẩn vào một cái cây cách đó hơn 10 cây số. Tiếp đó, Ngô Bình lấy một viên tiên thạch ra nhét vào báng súng.
Ngay sau đó, nòng súng đã phát sáng, một tia sáng to như ngón tay phóng ra rồi xuyên thẳng vào cái cây kia.
Thân cây bị xuyên thủng, sau đó cả cái cây đã nổ tung, thậm chí đạn vẫn còn xuyên qua các cái cây ở phía sau.
Thấy thế, mọi người đều chấn động, Khả Ái há hốc miệng hỏi: “Anh Ngô Bình, uy lực của súng này lớn đến đâu a?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Một phát súng có thể hạ được Chân Quân yếu, nếu thêm vài phát súng nữa thì Chân Quân mạnh đến mấy cũng đi đời nhà ma. Còn nếu gặp Tiên Quân thì tốt nhất cô nên chuồn càng nhanh càng tốt”.
Khả Ái sáng mắt lên rồi xoa tay nói: “Quá đỉnh, cho em khẩu này đi”.
Ngô Bình nói: “Không vội, giờ tu vi của cô còn thấp, chưa dùng được đâu”.
Đường Băng Vân: “Được rồi, mọi người lui hết đi”.
Mọi người đi rồi, cô ấy nói: “Anh giúp các thành viên của Ma Ám tăng thực lực nên em sẽ không lấy tiền thuê nữa”.
Ngô Bình liếc mắt nói: “Chỗ thuốc của anh đắt hơn tiền thuê của em nhiều”.
Đường Băng Vân mỉm cười rồi ôm anh nói: “Ai bảo anh là chồng em”.
Ngô Bình: “Anh cần một nơi yên tĩnh để luyện chế thuốc”.
Sau hơn hai giờ luyện chế, Ngô Bình đã nghiên cứu ra một loại thuốc biến đổi gen giúp tăng lực tinh thần, nhãn lực và khả năng phán đoán, nó phải ngang cấp SSSS++.
Sau đó, Khả Ái được gọi đến để uống thuốc, còn Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát.
Cùng lúc đó, 12 máy bay chiến đấu đã đáp xuống sân bay của Ghi-nê. Đây là các máy bay đời ba, được trang bị ra đa tối tân nhất, đồng thời còn có thể phong toả và theo dõi cùng lúc 25 mục tiêu. Hơn nữa, cả 12 máy bay đều được trang bị đầy tên lửa.
Sau khi nhìn thấy các máy bay chiến đấu đời mời này, các chiến sĩ của Ghi-nê đều ngẩn ra.
Ngô Bình là người mua nên đương nhiên phải tới kiểm tra. Có một vị thiếu tá đi từ trên máy bay xuống, anh ta đứng thẳng rồi hành lễ với Ngô Bình: “Đại đội trưởng của đại đội hàng không Kim Bức Triệu tham kiến thiếu đô đốc!”
Sau khi trở thành quốc sĩ, Ngô Bình cũng có hàm tước, ví dụ như quân hàm thiếu đô đốc, cảnh hàm cấp một. Hiện giờ, anh đang dùng thân phận thiếu dô đốc, địa vị ngang với một trưởng quan cấp cao nhất của một quân đoàn.
Ngô Bình gật đầu: “Các anh vất vả rồi, chắc cấp trên của các anh cũng nói rồi đúng không. Các anh sẽ sang đây làm nhiệm vụ một thời gian, sau đó tôi sẽ đưa các anh về Viêm Long tham gia huấn luyện phi công”.
Triệu Tử Minh: “Vâng”.
Ngô Bình: “Mọi người đi đường vất vả rồi, về nghỉ đi”.
Đoàn phi công đi rồi, Ngô Bình vội vàng chạy tới gần các máy bay chiến đấu rồi chụp ảnh lưu niệm, Đường Băng Vân trêu đùa nói: “Xem anh kìa, Ma Ám cũng có thiếu máy bay chiến đấu đâu, em cho anh luôn một cái mà lái đi chơi đấy”.
Ngô Bình: “Anh không biết lái máy bay”.
Đường Băng Vân: “Em biết, để em dạy anh”.
Từ nhỏ, Ngô Bình đã rất mê quân đội nên cực thích máy bay chiến đâu. Sau khi anh tu hành, tuy hứng thú không còn như trước nữa, nhưng giấc mộng thuở ban sơ thì vẫn còn.
Anh chớp mắt nói: “Được, chờ Khả Ái lột xác xong, anh sẽ thử”.
Khi Khả Ái hấp thu tác dụng của thuốc, Ngô Bình tiếp tục luyện chế loại thuốc thứ hai. Lần này, anh luyện chế cho King Kong, gã là người chuyên dùng vũ khí nên anh sẽ giúp gã tăng lực phòng ngự và tốc độ phản ứng.
Ngô Bình luyện chế xong loại thuốc thứ hai thì Khả Ái cũng đã lột xác hoàn toàn, lực tinh thần của cô nàng tăng vọt, các giác quan cũng nhanh nhạy hơn.
Cô nàng nhảy lên rồi cầm lấy khẩu súng kia, nhắm vào một cái cây to ở cách đó chục cây số. Họng súng sáng lên, một tia sáng phóng ra, bắn cho cái cây nổ tung.
Ngô Bình vô tay khen ngợi: “Tốt! Giờ cô dùng nó được rồi đấy. Nhưng khẩu súng này dùng tốn tiên thạch lắm, trừ khi gặp kẻ địch mạnh thôi, không thì đừng dùng tới”.
Khả Ái cười nói: “Em biết rồi ạ”.
Sau đó, Ngô Bình lại bảo King Kong uống thuốc. Tiện thể luyện chế một loại thuốc biến đổi gen cấp SSS dựa theo các đặc biệt tố chất của đội phi công, để giúp họ tăng khả năng quan sát, tốc độ phản ứng và phán đoán.
Khi King Kong hấp thu tác dụng của thuốc, Ngô Bình và Đường Băng Vân đã mời Triệu Tử Minh và các thành viên trong đội phi công đến dự tiệc. Khẩu phần ăn của họ có tiêu chuẩn nhất định, nên Ngô Bình cho mỗi người một viên Sinh Mệnh Đan.
Chờ buổi tiệc kết thúc, Ngô Bình lại cho họ uống thuốc biến đổi gen mà anh vừa điều chế.
Nhóm Triệu Tử Minh chỉ thấy uống thuốc xong là toàn thân thư thái, nhưng họ không nghĩ gì nhiều mà về phòng nghỉ ngơi đúng giờ.
Đến chín giờ tối, Ngô Bình nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, bọn mình lái thử máy bay chiến đấu đi?”
Đường Băng Vân: “Đi theo em!”
Chương 964: Thánh kỵ sĩ
Ngô Bình ngồi vào buồng lái rồi nhìn chằm chằm vào vô số các nút điều khiển, anh hỏi: “Mở kiểu gì đây?”
Đường Băng Vân thành thục khởi động máy bay, sau đó tỉ mỉ dạy Ngô Bình từng chút một. Khả năng ghi nhớ của anh rất tốt nên chỉ nghe một lần đã hiểu ngay. Không lâu sau, một chiếc máy bay chiến đấu màu vàng kim đã bay lên rồi lao vút lên tầng mây.
Sau một hồi bay ổn định, Đường Băng Vân mở ra đa, lập tức trên màn hình đã hiện thị nhiều hơn một mục tiêu đang bay cách họ vài cây số.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Đó cũng là máy bay à?”
Đường Băng Vân: “Là người”.
Cô ấy vừa nói hết câu thì màn hình ra đa thông báo mục tiêu đang nhanh chóng áp sát bọn họ. Ngay sau đó, có một gương mặt xuất hiện bên ngoài kính. Đó là một gương mặt màu đỏ máu, đôi mắt màu tím, hắn nở nụ cười hung ác rồi đập võ kính máy bay, sau đó thò tay về phía Ngô Bình.
Rõ ràng đây là một chiến sĩ biến đổi gen có thực lực rất mạnh.
Hắn vừa thò tay vào đã bị Ngô Bình bắt tay, lực của anh rất mạnh nên tên kia phải nhăn mặt lại, không thể vùng ra được.
Cùng lúc đó, một tay khác của Ngô Bình lấy kiếm Hắc Long rồi cứa lên cổ tên đó. Máu tươi bắn ra, tên kia chết tại chỗ rồi bị Ngô Bình ném đi.
Anh nói với Đường Băng Vân: “Em lái máy bay chiến đấu về đi, để anh xử lý bọn này”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Nhớ cẩn thận!”
Ngô Bình nhảy khỏi buồng lái rồi lơ lửng trên không, nhìn ra phía xa. Đường Băng Vân vừa đi, đã có ba người khác xuất hiện trước mặt anh.
Cách ăn mặc của họ trông rất lạ, hệt như các chiến sĩ La Mã cổ trong các bộ phim. Họ gồm hai nam một nữ, hai người đàn ông một người để tóc dài, một người đầu trọc.
Còn cô gái thì mặc nhuyễn giáp màu đỏ, tóc vàng mắt xanh, eo dắt một thanh kiếm.
Người đàn ông tóc dài cầm gậy rồi nói: “Bảo sao Wajih dám phản công, ra là có cao thủ giúp sức”.
Người này nói tiếng Lạp Đinh, nhờ đã đọc sách y học hiện đại nên Ngô Bình có thể hiểu được tiếng này: “Các người được Gallia cử đến hả?”
Người đàn ông tóc dài không ngờ Ngô Bình lại biết tiếng Lạp Đinh, gã nói: “Mày cũng thú vị đấy!”
Cô gái tóc vàng lạnh giọng nói: “Này tên phương Đông kia, ban nãy anh đã giết thuộc hạ của tôi nên giờ phải đền mạng”.
Ngô Bình: “Hắn định giết tôi thì tôi phải xử hắn. Ba người không phải đối thủ của tôi đâu, biết điều thì biến đi, tôi sẽ bỏ qua cho”.
Cô gái tóc vàng ngẩn ra rồi bật cười nói: “Đúng là ngông cuồng! Nghe nói người phương Đông có phép tiên rất lợi hại, để chúng tôi xem sự thật thế nào”.
Người đàn ông đầu trọc xua tay, cô gái tóc vàng không ra tay nữa, hắn ta nói: “Cậu có lai lịch thế nào?”
Ngô Bình: “Ngô Bình - đệ tử của Côn Luân”.
Hai chữ Côn Luân như có ma lực thần bí, ba người kia nghe xong thì đều biến sắc mặt.
Người đàn ông đầu trọc nói: “Ra là người của Côn Luân, nói vậy thì Ghi-nê thuộc quyền quản lý của cậu hả?”
Ngô Bình: “Đúng, giờ tôi là người có quyền lớn nhất ở Ghi-nê”.
Người đàn ông đầu trọc: “Tôi là Adam Augustus. Lần này chúng tôi đến vì tinh trần”.
Thấy người này rất thẳng thắn, Ngô Bình nói: “Tinh trần là của tôi, không có phần cho mấy người đâu”.
Người đàn ông đầu trọc cau mày nói: “Đó là bảo bối vô giá, cậu không thể độc chiếm được. Hay cậu chia cho chúng tôi một ít, để mọi người cùng dùng đi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tại sao tôi phải chia đồ của mình cho các người? Rồi giờ có đánh nhau không, không đánh thì biến, tôi không rảnh tiếp chuyện với mấy người đâu”.
Cô gái tóc vàng tức giận nói: “Ngông quá nhỉ! Tôi phải cho anh một bài học mới được”.
Ngô Bình: “Thế à? Thử đi xem nào!”
Người đàn ông đầu trọc có vẻ không muốn găng lên nên nói: “Này cậu bạn, hay chúng ta cá cược đi”.
Ngô Bình: “Cá cược cái gì?”
Người đàn ông: “Cậu hãy chọn một người trong số chúng tôi để giao đấu công bằng. Nếu cậu thua thì phải đưa một nửa tinh trần cho chúng tôi. Còn nếu chúng tôi thua thì tuỳ cậu định đoạt”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình biết tên này nghĩ rằng phe họ thắng chắc rồi và không coi anh ra gì hết.
Anh cười lạnh nói: “Tuỳ tôi xử trí à?”
Cô gái tóc vàng: “Đúng, anh dám chơi không?”
Ngô Bình chỉ vào cô gái rồi nói: “Tôi thấy cô được nhất, lên đánh với tôi. Nếu tôi thua thì cho các người một nửa tinh trần, còn nếu cô thua thì cô phải làm nô lệ cho tôi”.
La Mã là đất nước có chế độ nô lệ. Nghe Ngô Bình nói vậy, cô gái tóc vàng không hề ngạc nhiên, mà bình tĩnh nói: “Tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Đánh trên này không hay, xuống dưới đi”.
Dứt lời, anh đáp xuống một thảo nguyên.
Cả bốn người cùng đáp xuống đất, cô gái tóc vàng rút kiếm ra, thanh kiếm dài loé sáng, một luồng khí tức sắc bén toả ra trên người cô ấy.
Cô gái tóc vàng lạnh giọng nói: “Tôi là Karlie thánh kỵ sĩ của La Mã. Hi vọng, anh có thể đỡ được một kiếm của tôi”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình - Võ Quân Viêm Long”.
Cô gái tóc vàng cầm kiếm bằng hai tay: “Xuất chiêu!”
Uỳnh!
Mặt đất rung lên, Ngô Bình chợt lách người sang một bên. Karlie cầm kiếm, chém sượt qua người Ngô Bình.
Cô ấy nhanh, nhưng Ngô Bình còn nhanh hơn, anh vận chuyển Pháp Vàn rồi bắn lên mũi kiếm.
Vù!
Thân kiếm kêu lên, một luồng sức mạnh to lớn đập vào cổ tay Karlie, tay cô ấy tê rần, không cầm nổi kiếm nữa.
Karlie hoảng sợ, nhanh chóng xoay người rồi lấy lưng đẩy Ngô Bình. Ai ngờ, khi cô ấy làm vậy thì đã bị Ngô Bình ôm lấy, vòng tay của anh siết chặt khiến cô ấy không thể thở nổi, mặt đỏ rần lên.
Đây là kỹ năng khoá của Ngô Bình, anh đã khống chế mọi bộ phận cử động trên người Karlie, khiến cô ấy không thể nhúc nhích. Đồng thời, anh còn tăng lực để tăng lực siết.
Người đàn ông tóc dài và người đàn ông đầu trọc đều nhăn mặt, họ không ngờ Ngô Bình lại mạnh thế, mới bắt đầu đã khống chế được Karlie rồi, thậm chí khiến cô ấy chưa thi triển được kỹ năng kiếm thuật.
Karlie cảm thấy mình sắp chết rồi, tuy không cam tâm, nhưng vẫn dùng tay đánh Ngô Bình ra hiệu đầu hàng.
Ngô Bình thả lỏng tay rồi nói: “Cô thua rồi”.
Karlie vô cùng chán nản, cô ấy cầm kiếm lên rồi nói: “Tôi thua, từ nay trở đi, tôi sẽ là nô lệ của anh”.
Ngô Bình: “Tôi nhận”.
Đột nhiên, Karlie vung kiếm lên rồi cứa vào cổ mình. Cô ấy thực hiện quá nhanh nên đồng bọn không kịp can ngăn.
Thấy cô ấy định tự sát, Ngô Bình bắn chỉ phong vào cổ tay cô ấy, Karlie đau đớn kêu lên, thanh kiếm rơi xuống, nhưng cổ cô ấy đã bị thương.
Ngô Bình: “Cô thà chết chứ không chịu làm nô lệ à?”
Karlie lạnh giọng nói: “Nô lệ cũng có quyền tự sát mà”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, kiểu nô lệ hâm dở như cô thì tôi không thèm, cô đi đi”.
Tốt xấu gì Karlie cũng rất đẹp, nếu chết thì quá phí nên Ngô Bình quyết định tha cho cô ấy.
Karlie: “Anh thả tôi đi ư?”
Ngô Bình: “Đúng, tôi tuyên bố tôi với cô không có quan hệ gì hết”.
Người đàn ông đầu trọc thở phào một hơi rồi nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Chương 965: Tổng tư lệnh ba quân
Người đàn ông tóc dài: “Ngô, chúng tôi rất cần tinh trần, có thể dùng thứ khác để trao đổi với cậu không?”
Ngô Bình hỏi: “Các người thuộc tổ chức nào?”
Adam Augustus: “Ngô, chúng tôi là thánh kỵ sĩ của Đế quốc chi tâm, quý tộc của Europa”.
“Vậy là không có quan hệ gì với nước Mễ hả?”, Ngô Bình hỏi. Trước đó, anh còn tưởng họ là thánh kỵ sĩ của nước Mễ.
Adam Augustus lắc đầu: “Những người được gọi là thần của nước Mễ đều rất ngông nghênh, sao chúng tôi cùng một đội với họ được”.
Ngô Bình: “Các người cùng đội với Thổ Áo à?”
Adam Augustus tỏ vẻ chê bôi: “Thổ Áo là nước của các tù nhân lưu vong, chúng tôi không thèm hợp tác”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, nếu sưu tầm được tinh trần thì tôi sẽ chia cho các người một ít”.
Adam Augustus vui mừng nói: “Ngô, cảm ơn cậu! Chúng tôi sẽ bảo Gallia dừng việc chiếm lợi ích của Ghi-nê”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nếu ba người đến đây rồi thì ngồi lại chơi chút đi”.
Ngô Bình chỉ mời khách sáo vậy thôi, ai dè Adam Augustus ngồi xuống thật: “Được, chúng tôi ngồi chơi một lát”.
Ngô Bình liếc mắt, đành dẫn họ về chỗ mình. Không có gì tiếp đãi họ, nên anh lấy ít linh quả và trà ra mời.
“Oa, ngon thật đấy, đây là quả gì thế?”, Karlie ngạc nhiên hỏi, cô ấy vừa ăn một quả dại.
Ngô Bình: “Tôi không biết, nhưng cô ăn vừa thôi, tôi không có nhiều đâu”.
Mấy người cùng trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình biết người đàn ông tóc dài tên là Quinlan, cũng là một thánh kỵ sĩ.
Ngô Bình: “Cả ba người cùng xông pha thế này chỉ vì tinh trần thôi à?”
Karlie gật đầu: “Đúng vậy, không có tinh trần thì chúng tôi không tu luyện được”.
Ngô Bình hỏi: “Hình như cách tu luyện của người Europa khác với người Viêm Long nhiều lắm’.
Karlie: “Đương nhiên, người của hai châu lục có thể chất khác hẳn nhau mà. Tu sĩ Viêm Long muốn vào Địa Tiên Giới. Còn chúng tôi thì muốn tới Tiên Quốc”.
Ngô Bình: “Tiên Quốc là nơi nào? Có thiên sứ không?”
Karlie liếc anh một cái: “Thiên sữ là sinh linh chỉ tồn tại trong tông giáo”.
Sau khi trò chuyện, Ngô Bình đã hiểu thêm về cách tu hành của Europa. Mọi người ngồi chơi với nhau khoảng một tiếng thì ba người kia ra về, khi đi, họ còn hỏi xin Ngô Bình ít trà.
Họ về rồi, Đường Băng Vân mới xuất hiện rồi hỏi: “Anh đuổi họ đi rồi à?”
Ngô Bình: “Lẽ ra phải quyết chiến tới bến với nhau một trận, không ngờ lại thành ra thế này”.
Đường Băng Vân: “Họ không dám đắc tội với Côn Luân”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Đường Băng Vân: “Em nghe nói, 170 năm trước từng có một tu sĩ Côn Luân đã một mình một kiếm tấn công Europa để huyết tẩy các quý tộc, chuyện này chấn động một thời đấy. Từ đó trở đi, Côn Luân đã trở thành cơn ác mộng với các tu sĩ Europa”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ai mà mạnh thế?”
Đường Băng Vân: “Em không biết, nhưng nghe nói người đó như lưu tinh, ngay sau đó đã biến mất nên không ai hay biết lai lịch thế nào”.
Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế thuốc cho Hoa Hồng, Huyết Đao và Tàng Phong để giúp họ tiến bộ nhanh hơn.
Ngoài ra, Đường Băng Vân còn chọn thêm 100 người có tiềm lực nhất trong nhóm lính đánh thuê Ma Ám để Ngô Bình luyện chế thuốc cho họ một thể.
Sau khi trời sáng, Ngô Bình đi tìm tinh hạch, vì thường thì chỗ có tinh trần sẽ có tinh hạch.
Anh tới chỗ cất linh trần ở một khe núi, sau đó nhặt ít đá thì thấy chúng có chứa một lượng tinh trần rất nhỏ.
Sau đó, anh đã đi lòng vòng ở đây hơn ba tiếng thì thấy khe núi và đỉnh núi xung quanh đây có chứa tinh trần khá yếu.
Nhưng muốn lấy tinh trần ra thì khá phức tạp, phải cần một quá trình tinh luyện lằng nhằng. Mà người tu hành không làm được, buộc phải dựa vào sức mạnh của công nghiệp hiện đại.
Vì thế, anh đã cầm một ít đá về, bắt đầu nghiên cứu cách tinh luyện tinh trần ở bên trong.
Mấy ngày sau đó, Ngô Bình chỉ tập trung vào chuyện này, đồng thời vẫn luyện chế thuốc cho các thành viên của nhóm linh đánh thuê Ma Ám.
Đến ngày thứ tư, anh đã vẽ xong sơ đồ quy trình công nghệ tinh luyện, sau đó bảo Đường Băng Vân đi mua những đồ dùng cần thiết như máy nghiền, máy li tâm cỡ lớn, thuốc thử…
Chẳng biết thế nào, Ngô Bình lại thành nhà hoá học.
Khi Đường Băng Vân đi mua đồ thì Ngô Bình tiếp tục đi tìm tinh hạch. Ghi-nên có diện tích khá nhỏ nên việc tìm kiếm cũng dễ dàng, vì thế anh không vội mà cứ tìm lần lượt.
Ngày thứ 11 sau khi đến Ghi-nê, tàu chiến mà Ngô Bình mua đã đến đây, ngoài ra còn có hai tàu trục hạm, tên lửa và tàu ngầm, đi cùng còn có người điều khiển.
Đương nhiên Ngô Bình phải trả công cho người điều khiển, hai bên có hợp đồng là những người này phải ở lại Ghi-nê ít nhất một năm, để hướng dẫn người bên này sử dụng.
Cứ thế, Ghi-nê đã có hải, lục và không quân của mình, không lâu nữa sẽ có thêm trạm tên lửa. Đương nhiên, muốn làm vậy thì cần vốn rất lớn.
May mà Ngô Bình không thiếu tiền.
Hôm nay, Wajih tuyên bố bổ nhiệm cho Ngô Bình làm tổng thống lĩnh ba quân, đến nay anh chính thức nắm quyền ở Ghi-nê.
Khác với Wajih, Ngô Bình nắm quyền điều hành ở đây chỉ vì tinh trần thôi, cho nên anh bắt đầu tuyển thợ mỏ.
Anh tính mỗi thợ mỏ đào được hai tấn khoáng thạch một ngày, muốn lấy một lạng tinh trần thì cần ít nhất 1400 tấn khoáng thạch.
Ngô Bình không hề bạc đãi các thợ mỏ, anh trả cho 300 một ngày công. Đương nhiên là tiền Viêm Long, vì mấy hôm trước, Ghi-nên cũng đổi sang dùng tiền Viêm Long rồi.
Mỗi người 300, vậy là mỗi ngày anh phải trả hơn 400 triệu tiền lương cho các thợ mỏ, một năm sẽ là mấy trăm tỉ, vậy là ngang với thu nhập của quản lý hay nhân viên kỹ thuật rồi.
Đường Băng Vân tìm người lên kế hoạch xây nhà máy tinh luyện, mỗi năm đầu tư khoảng 200 tỷ.
Tuy mức đầu tư cao, nhưng Ngô Bình vẫn phải làm. Hơn nữa, còn phải tuyển nhiều thợ mỏ, để nâng cao mức sống cho người dân nơi đây. Trước đó, người lao động phổ thông của Ghi-nê chỉ kiếm được hơn chục đồng một ngày, vậy là giờ đã gấp 300 lần, tiền lương một ngày đã bằng cả tháng.
Ngay khi tuyển thợ mỏ, đã có rất nhiều thanh niên trai tráng đăng ký.
Ngày thứ 15 sau khi Ngô Bình đến Ghi-nê, Chu Thanh Nghiên cũng tới, nhà máy quặng bô xít đã đi vào hoạt động và chuyển hàng về nước liên tục.
Cùng lúc đó, các công ty của Viêm Long cũng tới bàn dự án, muốn khai phá quặng sắt và đồng ở đây.
Không lâu sau, Lý Mai cũng đến. Theo kiến nghị của Ngô Bình, tập đoàn Lý Thị sẽ xây các nhà máy ở đây, ví dụ như xi măng, thép, phân hoá học và hoá chất.
Lý Mai đến để mua đất và quyết định xem có đầu tư ở đây không.
Ngô Bình cầm lấy rồi giở ra xem, phá hiện nội dung của bản ghi chép này là nghiên cứu về gông xiềng gen con người, tuy còn sơ sài, nhưng đọc qua một cái, anh cảm thấy ý tưởng rất thú vị.
Đóng bản ghi chép lại, anh bảo: “Được, tôi cho ông hai viên”.
Anh đưa hai viên Sinh Mệnh Đan cho ông cụ Hàn: “Một viên cho ông, một viên cho cháu gái ông. Món đồ cháu ông đưa cho tôi rất có giá trị”.
Hàn Thu mừng rỡ, rối rít cảm ơn.
Ngô Bình nhấc ô tô xuống, lái xe về phố Lệ Thuỷ.
Về đến nhà, anh lấy máy tính ra, đăng nhập vào diễn đàn Thần Huy. Về Sinh Mệnh Đan bán ra lần trước, người dùng đã có phản hồi, bảo rằng công dụng rất tốt, để lại lời nhắn cảm ơn.
Anh cũng nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, hỏi anh có bán Sinh Mệnh Đan hay không. Ngô Bình trả lời rằng hai giờ chiều nay sẽ có một buổi đấu giá.
Phía bên kia, tiệc mừng nhà họ Từ đã kết thúc. Ông cụ Hàn và cháu gái trở về khách sạn để nghỉ ngơi.
Trong lúc ấy, Hàn Thu mở máy tính lên, nhanh chóng đăng nhập vào diễn đàn Thần Huy. Không ngờ Hàn Thu cũng là thành viên của Thần Huy rồi.
Vừa vào diễn đàn, Hàn Thu đã thấy trong nhóm có người bàn luận về một loại đan dược rất kỳ diệu, có thể giúp người ta cải lão hoàn đồng, hai giờ chiều nay sẽ có một buổi đấu giá loại thuốc này.
Trang đấu giá đã nóng lên rồi. Khi nhìn thấy tên đan dược, Hàn Thu không khỏi ngẩn người, đây là Sinh Mệnh Đan mà Long chủ cho mình đây mà?
Hàn Thu gọi ông cụ Hàn: “Ông ơi, có người đấu giá Sinh Mệnh Đan mà Long chủ cho chúng ta đấy ạ”.
Ông cụ Hàn cũng không kinh ngạc: “Không có gì lạ cả. Chỉ không biết giá của đan dược này có thể đạt đến mức nào thôi”.
Hai giờ, buổi đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm là một tỷ, mỗi lần đấu giá phải thêm không dưới một trăm triệu. Cạnh tranh kịch liệt vô cùng. Trong năm giây đầu, giá đã lên đến hai tỷ, rồi tiếp tục vọt lên!
Cuối cùng, giá của Sinh Mệnh Đan đã được đấu giá thành công với mười phẩy chín triệu.
Sau khi giao dịch, Hàn Thu không dám tin vào mắt mình nữa, lẩm bẩm: “Ông nội ơi, Long chủ đã tiện tay tặng cho chúng ta hơn hai mươi tỷ!”
Ông cụ Hàn nói: “Điều này chứng tỏ số liệu cháu đưa cho Long chủ rất có giá trị. Hầy, đáng tiếc thật, hôm nay nếu không phải vì cháu cứ nhằm vào Long chủ thì quan hệ của chúng ta có thể thân thiết hơn rồi”.
Hàn Thu cúi mặt, vô cùng hối hận về hành động của mình, khẽ thở dài: “Cháu nghĩ mình là thành viên của Thần Huy nên xem thường người khác. Sau này cháu nhất định sẽ chú ý”.
Ông cụ Hàn nghiêm túc bảo: “Thu à, cháu có thể gia nhập Thần Huy đều nhờ ông nội liên hệ người quen để giúp cháu. Đừng vì thế mà khinh thường người khác. Ví dụ như Long chủ Ngô ngày hôm nay, đó là nhân tài kiệt xuất. Nếu có thể làm bạn của Long chủ, chúng ta sẽ được hưởng lợi cả đời”.
Hàn Thu đáp: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ nghĩ cách cứu vãn. Phòng thực nghiệm Sinh mệnh có máu của Thần vương thượng cổ. Cháu sẽ nghĩ cách trộm một ít rồi tặng cho Long chủ Ngô. Như vậy, anh ấy sẽ có thêm thiện cảm với cháu”.
Ông cụ Hàn kinh ngạc: “Trộm? Không được, quá nguy hiểm. Nhỡ bị phát hiện thì không ai cứu được cháu đâu”.
Hàn Thu cười nói: “Ông yên tâm. Máu đó có nhiều lắm. Cháu trộm vài giọt ra, không ai phát hiện đâu ạ”.
Ông cụ Hàn ngẫm nghĩ: “Được rồi. Tóm lại là phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình đang có tâm trạng rất tốt sau khi đấu giá một viên Sinh Mệnh Đan. Sau này, anh sẽ đấu giá mỗi tuần một viên, mỗi năm có thể kiếm ít nhất năm trăm tỷ, lãi hơn rất nhiều so với việc bán thực phẩm chức năng.
Hiện giờ anh đang lấy xương thần ra nghiên cứu, phát hiện trong xương thần này chứa loại thần lực nào đó. Anh thử dùng thần niệm thâm nhập xương thần.
Đúng lúc này, Pháp Bàn chấn động. Phù văn tiên thiên bên trong phát ra lực hút, thần lực trong xương thần không ngừng chảy vào cơ thể anh rồi bị Pháp Bàn hấp thụ.
Sau khi Pháp Bàn hấp thụ thần lực thì trở nên cứng cáp hơn, vật hình đĩa thêm phần rõ ràng.
Mắt anh sáng lên: “Xem ra Pháp Bàn cần thần lực trong này”.
Thế là anh lấy chiếc xương thần thứ hai ra, tiếp tục cho Pháp Bàn hấp thụ. Từng chiếc một biến thành màu trắng sau khi bị hút năng lượng, còn trở nên giòn tan, bóp một cái là nát vụn.
Sau khi hấp thụ hết số xương thần trong hộp, Pháp Bàn của Ngô Bình đã to gấp đôi. Anh cảm thấy thần lực đang dần ngưng tụ thành cấm chế dưới sự khống chế của Pháp Bàn.
Cấm chế là thứ mà anh chỉ tìm thấy trong pháp khí cực mạnh, ví dụ như chiếc đỉnh trấn áp Cửu Vĩ Thiên Hồ, ví dụ như lá cờ màu vàng mơ, và bùa thần lấy được từ vườn bùa.
Nhưng lúc này, trong Pháp Bàn của anh lại ngưng tụ được cấm chế!
Chẳng bao lâu sau, ba cấm chế hình giun đã được hình thành. Trong đầu anh vừa nảy ra ý nghĩ, một luồng sức mạnh kỳ diệu xuất hiện trong cơ thể, kẻ đầu têu mọi chuyện chính là ba cấm chế này!
Nếu Ngô Bình là máy tính thì Pháp chính là con chip, còn cấm chế là chương trình chạy trên máy tính. Các chương trình khác nhau có thể hoàn thành các tác vụ khác nhau, chẳng hạn như tài liệu, phần mềm xử lý ảnh, phần mềm phát video, vân vân.
Vậy nên, cấm chế vừa xuất hiện, Ngô Bình đã có được pháp lực! Pháp lực này mạnh hơn nhiều so với pháp lực anh đã ngưng tụ trước đó, vì nó có cấm chế làm chỗ dựa, có nội hàm.
Giây tiếp theo, một lớp vàng dày đặc xuất hiện trên bề mặt cơ thể anh. Ánh sáng vàng này rất sắc bén và có sức phòng ngự mạnh mẽ. Tuy uy lực của nó chưa sánh bằng lực Thiên Nguyên nhưng vẫn rất mạnh.
Trong đầu anh vừa nảy ra suy nghĩ, tay phải có thêm một tấm khiên năng lượng màu vàng, tay trái có một trường kiếm năng lượng màu vàng.
“Tốt đấy, năng lượng này có thể thay đổi theo suy nghĩ của mình. Nói vậy, bây giờ năng lực tấn công của mình cũng đã ngang ngửa kẻ mạnh Linh Biến”, anh nhủ bụng.
Sau khi hấp thụ thần lực trong xương thần, anh lại lấy tinh thạch kia ra, bên trong có một viên nhãn châu rất lớn.
Rõ ràng, nhãn châu này đã ngập tràn năng lượng tà ác.
Anh hơi cau mày: “Không biết đại thần Côn Ngô có thích món đồ tà môn này không?”
Nghĩ đến đây, anh bèn nói với Chu Thanh Nghiên một tiếng rồi bay đến Vân Kinh.
Số Một vịnh Bạch Long, Vân Kinh.
Anh vừa đến nơi đã trông thấy Đường Tử Di và Đường Tử Yên đang luyện đoàn thể thuật. Thấy dáng vẻ nghiêm túc của họ, anh liền đột ngột nhảy xuống trước mặt hai cô gái.
Đường Tử Di giật mình hét lên, sau khi nhìn thấy Ngô Bình mới quở trách: “Đáng ghét, làm em sợ chết mất!”. Nói xong đã bổ nhào vào lòng anh.
Đường Tử Yên đảo mắt với cả hai: “Hai người nói chuyện đi, em về nhà trước nhé”.
Sau khi Đường Tử Yên đi khỏi, Ngô Bình bèn ôm chầm Đường Tử Di.
Cô ấy cười hỏi: “Sao anh đến đây đột ngột thế?”
Ngô Bình đáp: “Vì nhớ em”.
Trong lòng Đường Tử Di hạnh phúc vô cùng, ngoài miệng lại bảo: “Em không tin đâu!”
Tay của Ngô Bình bắt đầu nghịch ngợm, Đường Tử Di lập tức nũng nịu xin tha.
Vui đùa được một lúc, Ngô Bình hỏi: “Sau khi chú trở thành hội trưởng thương hội Giang Nam, mọi chuyện đều suôn sẻ chứ?”
Đường Tử Di đáp: “Vâng, mọi thứ đều thuận lợi. Chồng à, em muốn thương lượng chuyện này với anh. Việc làm ăn của thị trấn phỉ thuý vô cùng phát đạt, doanh thu tháng trước hơn mười tỷ, nhiều hiệu đá quý nổi tiếng trên thế giới đều đến thị trấn phỉ thuý để nhập hàng. Khách du lịch rất nhiều, khách sạn của chúng ta ngày nào cũng đắt khách cả”.
Ngô Bình cũng biết thị trấn phỉ thuý trở thành địa điểm chụp ảnh “check-in” của nhiều minh tinh và người nổi tiếng trên mạng. Đặc biệt là người tiêu dùng bình dân rất tin tưởng thị trấn phỉ thuý và sẵn sàng mua các sản phẩm từ phỉ thuý được bán ở đây.
Anh cười nói: “Vậy chứng minh quyết định ngày trước của chúng ta là đúng”.
Đường Tử Di bảo: “Bây giờ chúng ta cần đến Miến Điện và mua thêm phỉ thuý”.
Nghe cô ấy nhắc, Ngô Bình chợt nhớ ra một chuyện. Anh đã đào được nhiều ngọc tiên ở tiên điện Thiên Võ, còn có hơn một trăm viên đá quý. Chẳng phải những thứ này còn quý hiếm hơn cả phỉ thuý hay sao?
Chương 962: Thần bảo vệ của nhà họ Lý
Anh lấy ra chín viên đá quý: “Số đá quý này có thể làm vật trấn tiệm của thị trấn phỉ thuý”.
Sau khi nhìn thấy đá quý, Đường Tử Di ngây người, lẩm bẩm: “Đá quý này phát ra linh quang!”
Ngô Bình cười nói: “Cái này không bán được đâu, xem là đồ gia truyền là được”.
Sau đó anh lại lấy một viên ngọc tiên ra. Phẩm chất ngọc tiên tốt hơn phỉ thuý rất nhiều, về lượng nước, độ trong suốt, kết cấu, đều hơn đứt phỉ thuý. Sau khi nhìn thấy nó, Đường Tử Di lại ồ lên khen ngợi.
Ngô Bình nói: “Ngọc bội tiên này mà đeo vào sẽ rất tốt cho sức khoẻ, nên giá của nó vượt xa phỉ thuý. Anh có nhiều ngọc tiên lắm, cho em hai mươi viên trước, tất cả sẽ được làm thành mặt dây chuyền để bán”.
Đường Tử Di gật đầu: “Tốt quá rồi. Có ngọc tiên, việc kinh doanh của thị trấn phỉ thuý chắc chắn sẽ bước lên một tầng cao mới. Chồng à, đặt tên cho ngọc này như thế nào nhỉ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngọc tiên này có nhiều màu, thống nhất gọi là Linh Ngọc đi. Màu tím thì tên Tử Linh Ngọc, đỏ thì Hồng Linh Ngọc”.
Đường Tử Di cười đáp: “Vâng, vậy tên là Linh Ngọc!”
Trò chuyện với Đường Tử Di được một lúc, Ngô Bình mới đi gặp đại thần Côn Ngô.
“Đại thần!”
Nghe tiếng, đại thần Côn Ngô mở bừng mắt: “Nhóc con, có chuyện gì?”
Ngô Bình hỏi: “Ông biết nó chứ?”
Anh lấy nhãn châu ra. Đại thần Côn Ngô vừa nhìn, nhãn châu đã trợn to: “Nhãn cầu của tà thần Lăng Thiên!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tà thần Lăng Thiên? Ghê gớm lắm à?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Tôi từng giao đấu, hắn mạnh hơn tôi một chút. Nhưng nếu tôi liều mạng hơn thì hắn cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí là chết”.
Ngô Bình nói: “Vẫn là mạnh hơn ông thôi”.
Đại thần Côn Ngô hừ giọng: “Chẳng mạnh hơn bao nhiêu”.
Ngô Bình bảo: “Vậy tặng thứ này cho ông đấy”.
Đại thần Côn Ngô cười ha ha: “Tuyệt! Nhóc con, cậu muốn được lợi ích gì?”
Ngô Bình hỏi: “Đại thần, luyện hoá nhãn cầu này, thực lực của ông có thể hồi phục bao nhiêu?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Khoảng một phần trăm”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi hy vọng ông có thể trở thành thần bảo vệ cho nhà họ Lý của tôi”.
Đại thần Côn Ngô lặng im giây lát. Nhớ năm xưa, ông ấy là thần bảo vệ của cả Tiên quốc. Bây giờ bảo ông ấy bảo vệ một gia đình, đúng là lấy dao trâu mổ gà mà.
Nhưng chỉ một lúc sau, ông ấy đã nói: “Cũng được. Cậu có tiền đồ xán lạn, có thể trở thành thần bảo vệ cho nhà họ Lý của cậu cũng không mất mặt”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn ông”.
Nói rồi, anh giao nhãn châu cho đại thần Côn Ngô. Ông ấy nuốt nó vào ngay, đoạn bảo: “Tôi phải ngủ say một thời gian để luyện hoá năng lượng”.
Ngô Bình gật đầu, cất đầu người vào pháp khí chứa đồ.
Rồi anh ngồi thiền trên tầng thượng, hấp thụ linh khí Tử Long ở nơi này.
Sau khi nhận được ngọc tiên, Đường Tử Di sai người mang chúng đến xưởng gia công. Sợ đồ bị va đập, cô ấy đã đích thân hộ tống.
Ngô Bình chuyên tâm tu luyện, bất giác đã sang ngày hôm sau.
Sau khi nói một tiếng với Chu Thanh Nghiên và Đường Tử Di, anh đã khởi hành về nhà để sắp xếp cho đại thần Côn Ngô.
Về đến nơi, anh đặc biệt chọn một ngôi nhà và đặt đại thần Côn Ngô vào đây để thờ cúng, không cho phép ai đến gần căn nhà này.
Khí tức của đại thần Côn Ngô rất khủng khiếp. Ông ấy vừa xuất hiện, hoè tiên và Lý Dư đã run lẩy bẩy, cảm thấy lo sợ vô cùng. Ngựa linh chi, người linh chi thậm chí còn không dám ra ngoài.
May mà sau khi được Ngô Bình xoa dịu, những tinh linh này đã bình tĩnh lại, biết vị bên trong tuy mạnh nhưng sẽ không làm hại chúng.
Sau khi bố trí cho đại thần Côn Ngô xong xuôi, Ngô Bình đến công trường để kiểm tra tiến độ công trình. Anh phải bố trí xung quanh thành cục Thất Tinh Long Vương, lượng công trình không nhỏ, tiến độ sẽ không quá nhanh.
Nhưng anh có phần thiếu kiên nhẫn, bèn kêu toàn bộ công nhân lui ra ngoài, sau đó gọi Lý Dư và Viêm Dương. Năng lực của Viêm Dương rất kinh khủng, phối hợp cùng Lý Dư, chỉ cần nửa ngày đã san bằng một ngọn núi.
Chưa đầy ba ngày, họ đã san bằng bốn ngọn núi, đào ba con sông. Tiến độ công trình sau đó đã thuận lợi hơn nhiều, công nhân chỉ việc vận chuyển đất đá đi nơi khác.
Vào ngày thứ tư ở nhà, Ngô Bình tìm thấy một khoảng đất trống cách nhà không xa, liền bảo Lý Dư và Viêm Dương đào một cái hố to thật sâu, diện tích mười nghìn mét vuông. Đất được đào lên đều được vận chuyển đến công trường để sử dụng.
Đào xong, anh lấy phòng thực nghiệm kia từ không gian Hắc Thiên, đặt nó vào cái hố to, sau đó lấp lại bằng một lớp đất dày hơn ba mươi mét. Cuối cùng, anh xây một sân bóng đá và hai sân bóng rổ ở phía trên, làm nơi giải trí và rèn luyện sức khoẻ miễn phí cho cư dân gần đó.
Làm xong những chuyện này mất năm ngày của anh.
Anh vừa định nghỉ ngơi thì nhận được tin từ phía Đường Băng Vân. Họ nói rằng đã kiểm soát được tình hình ở Guinea, hỏi anh khi nào vũ khí sẽ được gửi đến.
Ngô Bình đang định qua đó kiểm tra quặng tinh trần, vì vậy sẽ đến gặp lãnh đạo của tập đoàn vũ khí trong nước ngay trong chiều hôm đó.
Đã nói chuyện trước nên anh thanh toán tiền đặt cọc ngay khi vừa đến, vũ khí đã đặt hàng sẽ lần lượt được chuyển đến Guinea.
Sau khi lấy hoá đơn mua hàng, Ngô Bình mới bay đến Guinea.
Chiến tranh ở Guinea đã kết thúc. Tướng quân Wajih giành lại quyền cai trị đất nước, tất nhiên rất cảm kích Ngô Bình. Khi cả hai gặp lại nhau, tướng quân Wajih đã quỳ gối tỏ ý cảm ơn anh.
Khi ngẩng đầu lên, Wajih đột nhiên phát hiện trong đôi mắt Ngô Bình có phù văn đang nhấp nháy. Ông ta ngẩn ra, tinh thần lập tức bị Ngô Bình khống chế.
Ngô Bình vỗ vai ông ta: “Wajih, bây giờ tôi là chủ nhân của ông”.
Wajih gật đầu: “Vâng, anh là chủ nhân của tôi”, rồi quỳ xuống đất.
Đường Băng Vân bước đến gần: “Nên như vậy từ sớm”.
Ngô Bình nói: “Trước đó không cần thiết, nhưng bây giờ khác rồi”.
Đường Băng Vân bảo: “Wajih là một tay quân phiệt cực kỳ ích kỷ, không hề quan tâm đến cuộc sống của người dân. Khống chế ông ta cũng tốt, ít nhất có thể giúp dân ở đây sống tốt hơn”.
Ngô Bình gật đầu, đoạn hỏi: “Phía Thổ Áo và Gallia có phản ứng thế nào?”
Đường Băng Vân đáp: “Thổ Áo và Gallia đều ra tuyên bố rằng sẽ kiên quyết bảo vệ lợi ích của hai nước ở Guinea”.
Ngô Bình cười khẩy: “Bọn họ chỉ dựa vào sức mạnh của hải quân, tiếc rằng anh mới là người có tiếng nói quyết định ở Guinea bây giờ!”
Đường Băng Vân nói: “Chúng ta không được khinh suất. Thổ Áo đã cử đi hai tàu chiến, rất có thể sẽ đến vùng duyên hải Guinea”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tàu chiến? Họ gửi bao nhiêu tàu, anh sẽ cho chìm bấy nhiêu tàu!”
Dựa vào sức mạnh hiện giờ của Lý Dư, đánh chìm vài con tàu chiến là chuyện quá dễ dàng.
Đường Băng Vân nói: “Phía Gallia phái một nhóm tác chiến tàu sân bay đến. Thậm chí, binh đoàn nước ngoài của Gallia đã xâm nhập biên giới, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình hỏi: “Binh đoàn nước ngoài của Gallia có chiến binh gen và người tu hành không?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không có. Nhưng theo ‘Công ước số 7’, tu sĩ không được tham gia vào chiến tranh giữa các quốc gia, nếu không sẽ dẫn đến đại chiến trong giới tu hành. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, công nghệ gen ở Mễ đã phát triển nhanh chóng, một lượng lớn chiến binh gen đã được tạo ra. Về cơ bản, chiến binh gen cũng tương tự người tu hành, nhưng không nằm trong phạm vi hạn chế của Công ước”.
Ngô Bình nói: “Chiến binh gen ư? Chúng ta cũng có!”
Rồi anh hỏi: “Em có muốn tăng sức chiến đấu của Ma Ám không?”
Đường Băng Vân nhìn anh: “Tất nhiên rồi. Em nhớ anh có thuốc biến đổi gen”.
Ngô Bình đáp: “Vậy chúng ta đi gặp thành viên Ma Ám thôi”.
Chương 963: Tiên Thư
Sau khi đến doanh địa của Ma Ám, từ xa Ngô Bình đã nhìn thấy vài người quen như Hoa Hồng, Khả Ái, King Kong, Tàng Phong và Huyết Đao, anh và họ đã từng cùng nhau tham gia một nhiệm vụ.
Gặp lại Ngô Bình, cảm nhận của những người này về anh đã hoàn toàn khác. Trước kia, họ chỉ thấy Ngô Bình rất thần bí, nhưng nay anh hệt như một ngọn núi lớn, khiến họ cảm thấy đầy áp lực.
Hoa Hồng kinh ngạc nói: “Mới nửa năm không gặp mà anh thay đổi nhiều phết nhỉ!”
Đường Băng Vân nghiêm mặt nói: “Bây giờ, anh ấy là sếp của chúng ta rồi, sau này mọi người phải gọi là sếp Ngô”.
Khả Ái cười hì hì: “Em vẫn gọi anh là anh Ngô nhé”.
King Kong cười lớn nói: “Sếp, anh mạnh hơn trước nhiều lắm đấy, sao làm được thế?”
Ngô Bình: “Lần này tôi đến để giúp mọi người tiến bộ hơn”.
Ai cũng sáng mắt lên, sau đó vểnh tai lên nghe xem Ngô Bình định nói gì tiếp.
Ngô Bình: “Mấy ngày tới, tôi sẽ luyện chế một loại thuốc biến đổi gen, để giúp mọi người mạnh mẽ hơn”.
Hoa Hồng ưỡn ẹo nói: “Sếp, thuốc của anh là cấp mấy?”
Thật ra, họ đã trông ngóng thuốc biến đổi gen lâu rồi, nhưng tác dụng phụ của nó quá đáng sợ nên ai cũng dè chừng. Ngoài ra, loại thuốc này cũng quá đắt, họ không mua nổi.
Mọi người: “Mọi người đều là những trợ thủ đắc lực của Băng Vân nên đương nhiên tôi sẽ luyện chế cho mọi người loại thuốc cao cấp nhất”.
Đó chính là loại thuốc mà các long vệ đã uống, hiệu quả đã được kiếm chưng.
Ai nấy đều mừng rỡ, Khả Ái nhảy nhót nói: “Anh Ngô Bình, em muốn thử trước”.
Đường Băng Vân lườm cô nàng: “Đứng yên xem nào!”
Khả Ái làm mặt xấu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Ngô Bình: “Ai cũng có phần, nhưng mọi người đều có thói quen chiến đấu khác nhau nên tôi sẽ điều chế từng loại thuốc biến đổi gen cho mỗi người, để giúp mọi người đột phá gen của chính mình”.
Trong ghi chép mà Hàn Thu đưa cho Ngô Bình có nói về các tình trạng khoá gen, nhờ y học cao siêu cùng tài luyện thuộc giỏi giang mà Ngô Bình đã giải mã được vấn đề khó nhằn này.
Dứt lời, anh nói với Khả Ái: “Khả Ái, cô là tay súng bắn tỉa nên tôi sẽ bồi dưỡng cho khả năng phán đoán và các cơ quan cảm giác cho cô. Nhưng đến lúc đó thì các khẩu súng bắn tỉa bình thường sẽ không phù hợp với cô nữa đâu”.
Đường Băng Vân: “Nhắc đến súng bắn tỉa em mới nhó, em có thứ cho anh xem đây”.
Đường Băng Vân vung tay rồi lấy một khẩu súng bắn tỉa màu vàng kim trong nhẫn hàn băng ra. Khẩu súng này trông rất lạ, nó khác hoàn toàn với các khẩu súng hiện giờ, nhưng vẫn là dáng vẻ của súng bắn tỉa.
Ngô Bình cầm lấy khẩu súng rồi hiểu về kết cấu của nó ngay: “Đây là một khẩu súng bắn tỉa phóng năng lượng, là vật từ thời Tiên Quốc có tên là Tiên Thư. Muốn sử dụng được nó thì buộc phải có lực tinh thần rất mạnh”.
Dứt lời, anh di chuyển đến một khoảng đất trống rồi giơ súng lên, sau đó nhắm chuẩn vào một cái cây cách đó hơn 10 cây số. Tiếp đó, Ngô Bình lấy một viên tiên thạch ra nhét vào báng súng.
Ngay sau đó, nòng súng đã phát sáng, một tia sáng to như ngón tay phóng ra rồi xuyên thẳng vào cái cây kia.
Thân cây bị xuyên thủng, sau đó cả cái cây đã nổ tung, thậm chí đạn vẫn còn xuyên qua các cái cây ở phía sau.
Thấy thế, mọi người đều chấn động, Khả Ái há hốc miệng hỏi: “Anh Ngô Bình, uy lực của súng này lớn đến đâu a?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Một phát súng có thể hạ được Chân Quân yếu, nếu thêm vài phát súng nữa thì Chân Quân mạnh đến mấy cũng đi đời nhà ma. Còn nếu gặp Tiên Quân thì tốt nhất cô nên chuồn càng nhanh càng tốt”.
Khả Ái sáng mắt lên rồi xoa tay nói: “Quá đỉnh, cho em khẩu này đi”.
Ngô Bình nói: “Không vội, giờ tu vi của cô còn thấp, chưa dùng được đâu”.
Đường Băng Vân: “Được rồi, mọi người lui hết đi”.
Mọi người đi rồi, cô ấy nói: “Anh giúp các thành viên của Ma Ám tăng thực lực nên em sẽ không lấy tiền thuê nữa”.
Ngô Bình liếc mắt nói: “Chỗ thuốc của anh đắt hơn tiền thuê của em nhiều”.
Đường Băng Vân mỉm cười rồi ôm anh nói: “Ai bảo anh là chồng em”.
Ngô Bình: “Anh cần một nơi yên tĩnh để luyện chế thuốc”.
Sau hơn hai giờ luyện chế, Ngô Bình đã nghiên cứu ra một loại thuốc biến đổi gen giúp tăng lực tinh thần, nhãn lực và khả năng phán đoán, nó phải ngang cấp SSSS++.
Sau đó, Khả Ái được gọi đến để uống thuốc, còn Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát.
Cùng lúc đó, 12 máy bay chiến đấu đã đáp xuống sân bay của Ghi-nê. Đây là các máy bay đời ba, được trang bị ra đa tối tân nhất, đồng thời còn có thể phong toả và theo dõi cùng lúc 25 mục tiêu. Hơn nữa, cả 12 máy bay đều được trang bị đầy tên lửa.
Sau khi nhìn thấy các máy bay chiến đấu đời mời này, các chiến sĩ của Ghi-nê đều ngẩn ra.
Ngô Bình là người mua nên đương nhiên phải tới kiểm tra. Có một vị thiếu tá đi từ trên máy bay xuống, anh ta đứng thẳng rồi hành lễ với Ngô Bình: “Đại đội trưởng của đại đội hàng không Kim Bức Triệu tham kiến thiếu đô đốc!”
Sau khi trở thành quốc sĩ, Ngô Bình cũng có hàm tước, ví dụ như quân hàm thiếu đô đốc, cảnh hàm cấp một. Hiện giờ, anh đang dùng thân phận thiếu dô đốc, địa vị ngang với một trưởng quan cấp cao nhất của một quân đoàn.
Ngô Bình gật đầu: “Các anh vất vả rồi, chắc cấp trên của các anh cũng nói rồi đúng không. Các anh sẽ sang đây làm nhiệm vụ một thời gian, sau đó tôi sẽ đưa các anh về Viêm Long tham gia huấn luyện phi công”.
Triệu Tử Minh: “Vâng”.
Ngô Bình: “Mọi người đi đường vất vả rồi, về nghỉ đi”.
Đoàn phi công đi rồi, Ngô Bình vội vàng chạy tới gần các máy bay chiến đấu rồi chụp ảnh lưu niệm, Đường Băng Vân trêu đùa nói: “Xem anh kìa, Ma Ám cũng có thiếu máy bay chiến đấu đâu, em cho anh luôn một cái mà lái đi chơi đấy”.
Ngô Bình: “Anh không biết lái máy bay”.
Đường Băng Vân: “Em biết, để em dạy anh”.
Từ nhỏ, Ngô Bình đã rất mê quân đội nên cực thích máy bay chiến đâu. Sau khi anh tu hành, tuy hứng thú không còn như trước nữa, nhưng giấc mộng thuở ban sơ thì vẫn còn.
Anh chớp mắt nói: “Được, chờ Khả Ái lột xác xong, anh sẽ thử”.
Khi Khả Ái hấp thu tác dụng của thuốc, Ngô Bình tiếp tục luyện chế loại thuốc thứ hai. Lần này, anh luyện chế cho King Kong, gã là người chuyên dùng vũ khí nên anh sẽ giúp gã tăng lực phòng ngự và tốc độ phản ứng.
Ngô Bình luyện chế xong loại thuốc thứ hai thì Khả Ái cũng đã lột xác hoàn toàn, lực tinh thần của cô nàng tăng vọt, các giác quan cũng nhanh nhạy hơn.
Cô nàng nhảy lên rồi cầm lấy khẩu súng kia, nhắm vào một cái cây to ở cách đó chục cây số. Họng súng sáng lên, một tia sáng phóng ra, bắn cho cái cây nổ tung.
Ngô Bình vô tay khen ngợi: “Tốt! Giờ cô dùng nó được rồi đấy. Nhưng khẩu súng này dùng tốn tiên thạch lắm, trừ khi gặp kẻ địch mạnh thôi, không thì đừng dùng tới”.
Khả Ái cười nói: “Em biết rồi ạ”.
Sau đó, Ngô Bình lại bảo King Kong uống thuốc. Tiện thể luyện chế một loại thuốc biến đổi gen cấp SSS dựa theo các đặc biệt tố chất của đội phi công, để giúp họ tăng khả năng quan sát, tốc độ phản ứng và phán đoán.
Khi King Kong hấp thu tác dụng của thuốc, Ngô Bình và Đường Băng Vân đã mời Triệu Tử Minh và các thành viên trong đội phi công đến dự tiệc. Khẩu phần ăn của họ có tiêu chuẩn nhất định, nên Ngô Bình cho mỗi người một viên Sinh Mệnh Đan.
Chờ buổi tiệc kết thúc, Ngô Bình lại cho họ uống thuốc biến đổi gen mà anh vừa điều chế.
Nhóm Triệu Tử Minh chỉ thấy uống thuốc xong là toàn thân thư thái, nhưng họ không nghĩ gì nhiều mà về phòng nghỉ ngơi đúng giờ.
Đến chín giờ tối, Ngô Bình nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, bọn mình lái thử máy bay chiến đấu đi?”
Đường Băng Vân: “Đi theo em!”
Chương 964: Thánh kỵ sĩ
Ngô Bình ngồi vào buồng lái rồi nhìn chằm chằm vào vô số các nút điều khiển, anh hỏi: “Mở kiểu gì đây?”
Đường Băng Vân thành thục khởi động máy bay, sau đó tỉ mỉ dạy Ngô Bình từng chút một. Khả năng ghi nhớ của anh rất tốt nên chỉ nghe một lần đã hiểu ngay. Không lâu sau, một chiếc máy bay chiến đấu màu vàng kim đã bay lên rồi lao vút lên tầng mây.
Sau một hồi bay ổn định, Đường Băng Vân mở ra đa, lập tức trên màn hình đã hiện thị nhiều hơn một mục tiêu đang bay cách họ vài cây số.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Đó cũng là máy bay à?”
Đường Băng Vân: “Là người”.
Cô ấy vừa nói hết câu thì màn hình ra đa thông báo mục tiêu đang nhanh chóng áp sát bọn họ. Ngay sau đó, có một gương mặt xuất hiện bên ngoài kính. Đó là một gương mặt màu đỏ máu, đôi mắt màu tím, hắn nở nụ cười hung ác rồi đập võ kính máy bay, sau đó thò tay về phía Ngô Bình.
Rõ ràng đây là một chiến sĩ biến đổi gen có thực lực rất mạnh.
Hắn vừa thò tay vào đã bị Ngô Bình bắt tay, lực của anh rất mạnh nên tên kia phải nhăn mặt lại, không thể vùng ra được.
Cùng lúc đó, một tay khác của Ngô Bình lấy kiếm Hắc Long rồi cứa lên cổ tên đó. Máu tươi bắn ra, tên kia chết tại chỗ rồi bị Ngô Bình ném đi.
Anh nói với Đường Băng Vân: “Em lái máy bay chiến đấu về đi, để anh xử lý bọn này”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Nhớ cẩn thận!”
Ngô Bình nhảy khỏi buồng lái rồi lơ lửng trên không, nhìn ra phía xa. Đường Băng Vân vừa đi, đã có ba người khác xuất hiện trước mặt anh.
Cách ăn mặc của họ trông rất lạ, hệt như các chiến sĩ La Mã cổ trong các bộ phim. Họ gồm hai nam một nữ, hai người đàn ông một người để tóc dài, một người đầu trọc.
Còn cô gái thì mặc nhuyễn giáp màu đỏ, tóc vàng mắt xanh, eo dắt một thanh kiếm.
Người đàn ông tóc dài cầm gậy rồi nói: “Bảo sao Wajih dám phản công, ra là có cao thủ giúp sức”.
Người này nói tiếng Lạp Đinh, nhờ đã đọc sách y học hiện đại nên Ngô Bình có thể hiểu được tiếng này: “Các người được Gallia cử đến hả?”
Người đàn ông tóc dài không ngờ Ngô Bình lại biết tiếng Lạp Đinh, gã nói: “Mày cũng thú vị đấy!”
Cô gái tóc vàng lạnh giọng nói: “Này tên phương Đông kia, ban nãy anh đã giết thuộc hạ của tôi nên giờ phải đền mạng”.
Ngô Bình: “Hắn định giết tôi thì tôi phải xử hắn. Ba người không phải đối thủ của tôi đâu, biết điều thì biến đi, tôi sẽ bỏ qua cho”.
Cô gái tóc vàng ngẩn ra rồi bật cười nói: “Đúng là ngông cuồng! Nghe nói người phương Đông có phép tiên rất lợi hại, để chúng tôi xem sự thật thế nào”.
Người đàn ông đầu trọc xua tay, cô gái tóc vàng không ra tay nữa, hắn ta nói: “Cậu có lai lịch thế nào?”
Ngô Bình: “Ngô Bình - đệ tử của Côn Luân”.
Hai chữ Côn Luân như có ma lực thần bí, ba người kia nghe xong thì đều biến sắc mặt.
Người đàn ông đầu trọc nói: “Ra là người của Côn Luân, nói vậy thì Ghi-nê thuộc quyền quản lý của cậu hả?”
Ngô Bình: “Đúng, giờ tôi là người có quyền lớn nhất ở Ghi-nê”.
Người đàn ông đầu trọc: “Tôi là Adam Augustus. Lần này chúng tôi đến vì tinh trần”.
Thấy người này rất thẳng thắn, Ngô Bình nói: “Tinh trần là của tôi, không có phần cho mấy người đâu”.
Người đàn ông đầu trọc cau mày nói: “Đó là bảo bối vô giá, cậu không thể độc chiếm được. Hay cậu chia cho chúng tôi một ít, để mọi người cùng dùng đi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tại sao tôi phải chia đồ của mình cho các người? Rồi giờ có đánh nhau không, không đánh thì biến, tôi không rảnh tiếp chuyện với mấy người đâu”.
Cô gái tóc vàng tức giận nói: “Ngông quá nhỉ! Tôi phải cho anh một bài học mới được”.
Ngô Bình: “Thế à? Thử đi xem nào!”
Người đàn ông đầu trọc có vẻ không muốn găng lên nên nói: “Này cậu bạn, hay chúng ta cá cược đi”.
Ngô Bình: “Cá cược cái gì?”
Người đàn ông: “Cậu hãy chọn một người trong số chúng tôi để giao đấu công bằng. Nếu cậu thua thì phải đưa một nửa tinh trần cho chúng tôi. Còn nếu chúng tôi thua thì tuỳ cậu định đoạt”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình biết tên này nghĩ rằng phe họ thắng chắc rồi và không coi anh ra gì hết.
Anh cười lạnh nói: “Tuỳ tôi xử trí à?”
Cô gái tóc vàng: “Đúng, anh dám chơi không?”
Ngô Bình chỉ vào cô gái rồi nói: “Tôi thấy cô được nhất, lên đánh với tôi. Nếu tôi thua thì cho các người một nửa tinh trần, còn nếu cô thua thì cô phải làm nô lệ cho tôi”.
La Mã là đất nước có chế độ nô lệ. Nghe Ngô Bình nói vậy, cô gái tóc vàng không hề ngạc nhiên, mà bình tĩnh nói: “Tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Đánh trên này không hay, xuống dưới đi”.
Dứt lời, anh đáp xuống một thảo nguyên.
Cả bốn người cùng đáp xuống đất, cô gái tóc vàng rút kiếm ra, thanh kiếm dài loé sáng, một luồng khí tức sắc bén toả ra trên người cô ấy.
Cô gái tóc vàng lạnh giọng nói: “Tôi là Karlie thánh kỵ sĩ của La Mã. Hi vọng, anh có thể đỡ được một kiếm của tôi”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình - Võ Quân Viêm Long”.
Cô gái tóc vàng cầm kiếm bằng hai tay: “Xuất chiêu!”
Uỳnh!
Mặt đất rung lên, Ngô Bình chợt lách người sang một bên. Karlie cầm kiếm, chém sượt qua người Ngô Bình.
Cô ấy nhanh, nhưng Ngô Bình còn nhanh hơn, anh vận chuyển Pháp Vàn rồi bắn lên mũi kiếm.
Vù!
Thân kiếm kêu lên, một luồng sức mạnh to lớn đập vào cổ tay Karlie, tay cô ấy tê rần, không cầm nổi kiếm nữa.
Karlie hoảng sợ, nhanh chóng xoay người rồi lấy lưng đẩy Ngô Bình. Ai ngờ, khi cô ấy làm vậy thì đã bị Ngô Bình ôm lấy, vòng tay của anh siết chặt khiến cô ấy không thể thở nổi, mặt đỏ rần lên.
Đây là kỹ năng khoá của Ngô Bình, anh đã khống chế mọi bộ phận cử động trên người Karlie, khiến cô ấy không thể nhúc nhích. Đồng thời, anh còn tăng lực để tăng lực siết.
Người đàn ông tóc dài và người đàn ông đầu trọc đều nhăn mặt, họ không ngờ Ngô Bình lại mạnh thế, mới bắt đầu đã khống chế được Karlie rồi, thậm chí khiến cô ấy chưa thi triển được kỹ năng kiếm thuật.
Karlie cảm thấy mình sắp chết rồi, tuy không cam tâm, nhưng vẫn dùng tay đánh Ngô Bình ra hiệu đầu hàng.
Ngô Bình thả lỏng tay rồi nói: “Cô thua rồi”.
Karlie vô cùng chán nản, cô ấy cầm kiếm lên rồi nói: “Tôi thua, từ nay trở đi, tôi sẽ là nô lệ của anh”.
Ngô Bình: “Tôi nhận”.
Đột nhiên, Karlie vung kiếm lên rồi cứa vào cổ mình. Cô ấy thực hiện quá nhanh nên đồng bọn không kịp can ngăn.
Thấy cô ấy định tự sát, Ngô Bình bắn chỉ phong vào cổ tay cô ấy, Karlie đau đớn kêu lên, thanh kiếm rơi xuống, nhưng cổ cô ấy đã bị thương.
Ngô Bình: “Cô thà chết chứ không chịu làm nô lệ à?”
Karlie lạnh giọng nói: “Nô lệ cũng có quyền tự sát mà”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, kiểu nô lệ hâm dở như cô thì tôi không thèm, cô đi đi”.
Tốt xấu gì Karlie cũng rất đẹp, nếu chết thì quá phí nên Ngô Bình quyết định tha cho cô ấy.
Karlie: “Anh thả tôi đi ư?”
Ngô Bình: “Đúng, tôi tuyên bố tôi với cô không có quan hệ gì hết”.
Người đàn ông đầu trọc thở phào một hơi rồi nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Chương 965: Tổng tư lệnh ba quân
Người đàn ông tóc dài: “Ngô, chúng tôi rất cần tinh trần, có thể dùng thứ khác để trao đổi với cậu không?”
Ngô Bình hỏi: “Các người thuộc tổ chức nào?”
Adam Augustus: “Ngô, chúng tôi là thánh kỵ sĩ của Đế quốc chi tâm, quý tộc của Europa”.
“Vậy là không có quan hệ gì với nước Mễ hả?”, Ngô Bình hỏi. Trước đó, anh còn tưởng họ là thánh kỵ sĩ của nước Mễ.
Adam Augustus lắc đầu: “Những người được gọi là thần của nước Mễ đều rất ngông nghênh, sao chúng tôi cùng một đội với họ được”.
Ngô Bình: “Các người cùng đội với Thổ Áo à?”
Adam Augustus tỏ vẻ chê bôi: “Thổ Áo là nước của các tù nhân lưu vong, chúng tôi không thèm hợp tác”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, nếu sưu tầm được tinh trần thì tôi sẽ chia cho các người một ít”.
Adam Augustus vui mừng nói: “Ngô, cảm ơn cậu! Chúng tôi sẽ bảo Gallia dừng việc chiếm lợi ích của Ghi-nê”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nếu ba người đến đây rồi thì ngồi lại chơi chút đi”.
Ngô Bình chỉ mời khách sáo vậy thôi, ai dè Adam Augustus ngồi xuống thật: “Được, chúng tôi ngồi chơi một lát”.
Ngô Bình liếc mắt, đành dẫn họ về chỗ mình. Không có gì tiếp đãi họ, nên anh lấy ít linh quả và trà ra mời.
“Oa, ngon thật đấy, đây là quả gì thế?”, Karlie ngạc nhiên hỏi, cô ấy vừa ăn một quả dại.
Ngô Bình: “Tôi không biết, nhưng cô ăn vừa thôi, tôi không có nhiều đâu”.
Mấy người cùng trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình biết người đàn ông tóc dài tên là Quinlan, cũng là một thánh kỵ sĩ.
Ngô Bình: “Cả ba người cùng xông pha thế này chỉ vì tinh trần thôi à?”
Karlie gật đầu: “Đúng vậy, không có tinh trần thì chúng tôi không tu luyện được”.
Ngô Bình hỏi: “Hình như cách tu luyện của người Europa khác với người Viêm Long nhiều lắm’.
Karlie: “Đương nhiên, người của hai châu lục có thể chất khác hẳn nhau mà. Tu sĩ Viêm Long muốn vào Địa Tiên Giới. Còn chúng tôi thì muốn tới Tiên Quốc”.
Ngô Bình: “Tiên Quốc là nơi nào? Có thiên sứ không?”
Karlie liếc anh một cái: “Thiên sữ là sinh linh chỉ tồn tại trong tông giáo”.
Sau khi trò chuyện, Ngô Bình đã hiểu thêm về cách tu hành của Europa. Mọi người ngồi chơi với nhau khoảng một tiếng thì ba người kia ra về, khi đi, họ còn hỏi xin Ngô Bình ít trà.
Họ về rồi, Đường Băng Vân mới xuất hiện rồi hỏi: “Anh đuổi họ đi rồi à?”
Ngô Bình: “Lẽ ra phải quyết chiến tới bến với nhau một trận, không ngờ lại thành ra thế này”.
Đường Băng Vân: “Họ không dám đắc tội với Côn Luân”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Đường Băng Vân: “Em nghe nói, 170 năm trước từng có một tu sĩ Côn Luân đã một mình một kiếm tấn công Europa để huyết tẩy các quý tộc, chuyện này chấn động một thời đấy. Từ đó trở đi, Côn Luân đã trở thành cơn ác mộng với các tu sĩ Europa”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ai mà mạnh thế?”
Đường Băng Vân: “Em không biết, nhưng nghe nói người đó như lưu tinh, ngay sau đó đã biến mất nên không ai hay biết lai lịch thế nào”.
Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế thuốc cho Hoa Hồng, Huyết Đao và Tàng Phong để giúp họ tiến bộ nhanh hơn.
Ngoài ra, Đường Băng Vân còn chọn thêm 100 người có tiềm lực nhất trong nhóm lính đánh thuê Ma Ám để Ngô Bình luyện chế thuốc cho họ một thể.
Sau khi trời sáng, Ngô Bình đi tìm tinh hạch, vì thường thì chỗ có tinh trần sẽ có tinh hạch.
Anh tới chỗ cất linh trần ở một khe núi, sau đó nhặt ít đá thì thấy chúng có chứa một lượng tinh trần rất nhỏ.
Sau đó, anh đã đi lòng vòng ở đây hơn ba tiếng thì thấy khe núi và đỉnh núi xung quanh đây có chứa tinh trần khá yếu.
Nhưng muốn lấy tinh trần ra thì khá phức tạp, phải cần một quá trình tinh luyện lằng nhằng. Mà người tu hành không làm được, buộc phải dựa vào sức mạnh của công nghiệp hiện đại.
Vì thế, anh đã cầm một ít đá về, bắt đầu nghiên cứu cách tinh luyện tinh trần ở bên trong.
Mấy ngày sau đó, Ngô Bình chỉ tập trung vào chuyện này, đồng thời vẫn luyện chế thuốc cho các thành viên của nhóm linh đánh thuê Ma Ám.
Đến ngày thứ tư, anh đã vẽ xong sơ đồ quy trình công nghệ tinh luyện, sau đó bảo Đường Băng Vân đi mua những đồ dùng cần thiết như máy nghiền, máy li tâm cỡ lớn, thuốc thử…
Chẳng biết thế nào, Ngô Bình lại thành nhà hoá học.
Khi Đường Băng Vân đi mua đồ thì Ngô Bình tiếp tục đi tìm tinh hạch. Ghi-nên có diện tích khá nhỏ nên việc tìm kiếm cũng dễ dàng, vì thế anh không vội mà cứ tìm lần lượt.
Ngày thứ 11 sau khi đến Ghi-nê, tàu chiến mà Ngô Bình mua đã đến đây, ngoài ra còn có hai tàu trục hạm, tên lửa và tàu ngầm, đi cùng còn có người điều khiển.
Đương nhiên Ngô Bình phải trả công cho người điều khiển, hai bên có hợp đồng là những người này phải ở lại Ghi-nê ít nhất một năm, để hướng dẫn người bên này sử dụng.
Cứ thế, Ghi-nê đã có hải, lục và không quân của mình, không lâu nữa sẽ có thêm trạm tên lửa. Đương nhiên, muốn làm vậy thì cần vốn rất lớn.
May mà Ngô Bình không thiếu tiền.
Hôm nay, Wajih tuyên bố bổ nhiệm cho Ngô Bình làm tổng thống lĩnh ba quân, đến nay anh chính thức nắm quyền ở Ghi-nê.
Khác với Wajih, Ngô Bình nắm quyền điều hành ở đây chỉ vì tinh trần thôi, cho nên anh bắt đầu tuyển thợ mỏ.
Anh tính mỗi thợ mỏ đào được hai tấn khoáng thạch một ngày, muốn lấy một lạng tinh trần thì cần ít nhất 1400 tấn khoáng thạch.
Ngô Bình không hề bạc đãi các thợ mỏ, anh trả cho 300 một ngày công. Đương nhiên là tiền Viêm Long, vì mấy hôm trước, Ghi-nên cũng đổi sang dùng tiền Viêm Long rồi.
Mỗi người 300, vậy là mỗi ngày anh phải trả hơn 400 triệu tiền lương cho các thợ mỏ, một năm sẽ là mấy trăm tỉ, vậy là ngang với thu nhập của quản lý hay nhân viên kỹ thuật rồi.
Đường Băng Vân tìm người lên kế hoạch xây nhà máy tinh luyện, mỗi năm đầu tư khoảng 200 tỷ.
Tuy mức đầu tư cao, nhưng Ngô Bình vẫn phải làm. Hơn nữa, còn phải tuyển nhiều thợ mỏ, để nâng cao mức sống cho người dân nơi đây. Trước đó, người lao động phổ thông của Ghi-nê chỉ kiếm được hơn chục đồng một ngày, vậy là giờ đã gấp 300 lần, tiền lương một ngày đã bằng cả tháng.
Ngay khi tuyển thợ mỏ, đã có rất nhiều thanh niên trai tráng đăng ký.
Ngày thứ 15 sau khi Ngô Bình đến Ghi-nê, Chu Thanh Nghiên cũng tới, nhà máy quặng bô xít đã đi vào hoạt động và chuyển hàng về nước liên tục.
Cùng lúc đó, các công ty của Viêm Long cũng tới bàn dự án, muốn khai phá quặng sắt và đồng ở đây.
Không lâu sau, Lý Mai cũng đến. Theo kiến nghị của Ngô Bình, tập đoàn Lý Thị sẽ xây các nhà máy ở đây, ví dụ như xi măng, thép, phân hoá học và hoá chất.
Lý Mai đến để mua đất và quyết định xem có đầu tư ở đây không.
Bình luận facebook