• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 976-980

Chương 976: Bên ngoài đại trận

Ngô Bình: “Tại sao Thái Thanh Tiên Cảnh không tiếp xúc với thế giới bên ngoài?”

Mỵ Nương: “Tôi nghe nói những nơi như Thái Thanh Tiên Cảnh vẫn giữ được môi trường của thời thượng cổ, nếu họ giao thiệp với thế giới bên ngoài sẽ có khả năng ảnh hưởng đến môi trường bên trong”.

Lão: “Vì thế có rất nhiều động tiên ở Côn Luân đều liên kết với bên ngoài thông qua Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì thật ra Địa Tiên Giới là đầu mối then chốt và nơi trung chuyển cho những nơi đó với thể giới bên ngoài à?”

Lão: “Có thể hiểu như vậy, thật ra các thế lực lớn đều có chi nhánh ở Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Vậy là kiếm phái Thục Sơn của tôi thật ra cũng không mạnh bằng Côn Luân”.

Mỵ Nương: “Anh Ngô, phía sau kiếm phái Thục Sơn cũng có các thế lực khác hỗ trợ, mối quan hệ giữa họ rất phức tạp”.

Bấy giờ Ngô Bình mới biết Công Luân lằng nhằng hơn anh tưởng rất nhiều, chứ không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Anh uống thêm một ngụm rượu nữa rồi nói: “Rượu ngon!”

Qua trò chuyện, Ngô Bình mới biết hai người này cố ý đến đây chờ mình, nhưng anh rất tò mò không biết sao họ đoán được anh sẽ đến đây.

Lão nói trước đó vv đã reo một quẻ và nói anh sẽ đến phủ Tử Long, chuyến này đi sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Ngô Bình giật mình, lẽ nào vv nhắc đến Đại Vu?

Mỵ Nương hỏi: “Anh Ngô, những người ở ngoài kia hình như đều có lai lịch, không biết mục đích của họ là gì? Lẽ nào chuyện này cũng liên quan đến quẻ bói?”

Ngô Bình: “Trên núi ấy đang trấn áp một đại vu”.

Mỵ nương và Lão hít vào một hơi lạnh, ra là đại vu!

Mỵ nương hỏi: “Anh nghĩ đại vu ấy còn sống không?”

Ngô Bình: “Có”.

Lão cười lạnh nói: “Họ chán sống rồi hay sao! Một khi đại vu được thả ra thì họ sẽ chết hết. Tôi nghe nói vu chuyên săn tu tiên giả đấy”.

Ngô Bình: “Nói vậy cũng không đúng hoàn toàn, có thể nói vu sẽ hấp thu thần thông và pháp thuật của tu tiên giả, vì thế thu đoạn của nó ở một vài phương diện không kém gì tiên gia đâu”.

Mỵ nương: “Thế là vu còn lợi hại hơn tiên ư?”

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một con đường tu luyện khác nhau nên điểm cuối thế nào cũng khó nói”.

Lão: “Lần hành động này, cậu cũng tham gia ư?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi đang chờ tin của họ. Trước đó, chắc hẳn đã có nhiều người bỏ mạng rồi”.

Lão: “Nhất định cậu phải cẩn thận”.

Bọn họ ngồi uống rượu và trò chuyện đến ba giờ sáng lúc nào không hay, đột nhiên phía xa vang lên tiếng huýt sáo dài vang vọng cửu thiên, đó chính là tín hiệu của nhóm Trương Thiên Hoành phát cho Ngô Bình.

Anh lập tức đứng dậy rồi nói: “Hai người chờ ở đây nhé, tôi đi rồi về ngay”.

Vài phút sau, anh đã xuất hiện ở phòng tiệc, nhóm Trương Thiên Hoành đã chuẩn bị khởi hành. Thấy anh quay lại, Trương Thiên Hoành nói: “Nhiều người chết lắm rồi, bắt đầu hành động thôi”.

Ông ấy hạ lạnh, mọi người nhanh chóng chia nhau hành sự, ai vào việc nấy. Thật ra Ngô Bình có thể đoán được lối vào chính xác, nhưng chuyện này do Phục Long tiên sinh và Phù Vân tiên sinh phụ trách nên anh không tiện nói ra.

May là họ cũng giỏi nên chỉ mất hơn nửa tiếng đã xác định được một lối vào. Sau đó, có hai người tiến lên khoan đá, tạo thành một hang động sâu hơn bảy mét.

Khi họ đào tới cuối thì thấy nham thạch màu đỏ, trong nham thạch chứa sức mạnh nào đó, kim loại vừa tiếp xúc với nó đã toé lửa ngay.

“Thần tướng, không khoan được nữa rồi, phía sau có cấm chế rồi”, một người nói.

Trương Thiên Hoành nói: “Ông Trì, đến lượt ông rồi đấy”.

Một người đàn ông bước ra, ông ấy bước đi rất chậm đến gần nham thạch, sau đó lấy một quả hồ lô ra rồi đỏ một thứ nước màu xanh xuống. Nước chảy xuống một cái là nham thạch biến thành màu xanh, sau đó những người khác lại đào dễ dàng ngay.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là Thanh Linh Chân Thuỷ, là dược liệu bổ trợ tốt nhất để luyện đan. Nhưng rõ ràng là người đàn ông kia không biết giá trị của nó, vì nếu biết thì ông ấy sẽ không lãng phí như vậy.

Hai người kia vẫn đang đào, Ngô Bình lân la đến làm quen: “Ông Trì, lúc uống rượu, sao không thấy ông kể về mói bảo bối này?”

Ông Trì tên thật là Trì Ngọc Phong, tu vi không cao nên rất khâm phục Ngô Bình. Trước đó, ông ấy đã nhiều lần đến chúc rượu anh: “Của lão gia nhà tôi đấy, cái nước này hay lắm, có thể dập được mọi loại lửa”.

Ngô Bình: “Ông Trì, cho tôi một nửa được không?”

Nghe thấy thế, ông Trì có vẻ khó xử: “Tả thần tướng, nước này quý lắm, cậu muốn lấy một nửa thì nhiều quá”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Trì, ông ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ nhất bao lâu rồi? Lẽ nào không muốn đột phá à?”

Ông ấy thở dài nói: “Đột phá khó lắm, tôi thử nhiều lần rồi còn suýt bị tẩu hoả nhập ma, mà cũng thành công đâu”.

Ngô Bình: “Đúng, tư chất và căn bản của ông đều ổn, nhưng còn thiếu Thuần Dương Đan. Có nó rồi thì ông sẽ đột phá ngay thôi’.

Trì Ngọc Phong chấn động: “Tả thần tướng có Thần Dương Đan ư?”

Ngô Bình lấy một viên Thuần Dương Đan ra, anh lấy hai viên này trong lúc giúp Văn Thánh luyện đan, chúng đều là đan dược nhị phẩm. Tuy là nhị phẩm nhưng cũng khó mà mua được ở Địa Tiên Giới, muốn có thì phải tranh đấu trong buổi đấu giá.

Trì Ngọc Phong nhìn viên đan dược tròn trịa ấy rồi hít hà hương thơm, sau đó chảy nước miếng nói: “Tả thần tướng, tôi không có nhiều tiền nên chắc không mua được”.

Ngô Bình bỏ viên đan dược vào tay ông ấy rồi nói: “Chúng ta là bạn, nói chuyện tiền nong làm gì”.

Trì Ngọc Phong mừng rỡ nói: “Cảm ơn tả thần tướng”.

Ngô Bình xua tay: “Haizz, đừng gọi tôi thế nữa, nếu ông không khinh thì cứ gọi tôi là chú em Ngô thôi được không?”

Trì Ngọc Phong: “Chú em”.

Ngô Bình cười lớn: “Em là người của điện Trường Sinh ở kiếm phái Thục Sơn, sau này nếu cần đan dược gì thì cứ đến tìm em, nhất định em sẽ nghĩ cách kiếm cho anh”.

Trì Ngọc Phong cười tươi: “Cảm ơn chú nhiều, à anh sẽ cho chú hết nước thần trong nhà anh. Thật ra nó cũng không có tác dụng nhiều với anh, chỉ để dập lửa thôi”.

Ngô Bình mừng thầm nói: “Thế em cảm ơn nhé”.

Hai người đều đạt được mục đích của mình nên rất vui, sau đó cười hi ha cả buổi. Trì Ngọc Phong đã đưa quả hồ lô cho Ngô Bình.

Ở phía khác, hai người kia vẫn đang đào tiếp, cuối cùng cũng thấy ngọc thạch màu đen, nó rất cứng, bao nhiêu vũ khí cũng không làm gì được.

Thấy thế, Trương Thiên Hoành gọi một người tới, người đó quan sát mặt đá một lát rồi lấy sơn thoa lên trên, chờ sơn khô thì lấy búa đập.

Ngay sau đó, đã có một tảng đá lớn rơi xuống, hình như chỉ cần bôi cái sơn ấy lên thì đá nào cũng phải đầu hàng hết.

Ngô Bình nhìn thì thấy Trương Thiên Hoành toàn mời các cao thủ đến.

Anh đã biết muốn tiếp xúc với trận pháp bên trong thì đầu tiên phải phá được năm tầng phòng ngự bên ngoài, hai tầng đầu là hoả ngọc, kim cương, tiếp theo sẽ đến một thứ khá nguy hiểm là độc mộc.
Chương 977: Đoạt Mệnh Phi Phù

Đợi khi sắp đào được gỗ độc, Ngô Bình nói: “Thứ này để tôi xử lý”.

Người kia nghe vậy liền lùi sang một bên. Mỗi người giỏi một việc nên không ai giành việc của ai. Ai giỏi việc gì thì làm việc đó.

Ngô Bình đập nát khối đá sau cùng, bên trong lộ ra một thứ gỗ màu xanh xám. Ngô Bình uống một ngụm nước rồi phun lên gỗ, sau đó lại rắc thêm một thứ bột gì đó lên bên trên.

Lúc anh luyện thuốc có được nhiều thành phẩm phụ, loại bột này chính là một trong số đó. Nó có tác dụng cô lập các loại vật liệu có độc, sau đó hình thành một chất như keo trên bề mặt vật chất có độc đó. Mặc dù thứ này không đáng tiền nhưng vào lúc quan trọng lại rất hữu dụng.

Sau khi cả khối gỗ bị lớp keo bao phủ, Ngô Bình mới dùng kiếm Hắc Long cắt đôi nó ra, tạo thành một lối vào cao hai mét và rộng khoảng một mét. Sau đó anh lấy khối gỗ ra, vứt vào trong không gian chứa đồ. Tiếp đó, anh lại dùng thứ bột kia rắc lên bề mặt vừa cắt để tạo thành lớp keo ngăn cách.

Gỗ độc này dày khoảng hai mươi centimet. Sau khi tạo một lớp keo trên bề mặt cắt, chất độc của nó không thể phát huy ra bên ngoài.

Đằng sau lớp gỗ là một khoảng không màu đen. Mọi người nhìn thấy đều không biết đó là cái gì. Trương Thiên Hoành hỏi một lượt, không ai trả lời được nên đành nhìn sang Ngô Bình.

“Ngô Bình, cái này phải phá giải thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Đây là lớp phòng hộ thứ tư, gọi là “Vô Gian”. Đây là một không gian gấp kỳ dị, ban nãy nếu có người xông vào thì sẽ mãi mãi mắc kẹt trong đó, không thể thoát ra được”.

Trương Thiên Hoành cau mày hỏi: “Có cách nào hoá giải không?”

Ngô Bình gật đầu; “Để tôi thử xem”.

Ngô Bình vẽ hai lá bùa, sau đó dán lên bên trái và bên phải mỗi bên một cái. Bùa này vừa tiếp xúc với Vô Gian là lập tức bay lên lơ lửng giữa không trung. Sau đó khoảng không đen ngòm kia biến mất, để lộ ra tầng năm ở đằng sau. Đó là một lớp màng tinh thể mỏng nhưng cực kỳ dẻo dai, bền chắc.

Trương Thiên Hoành ấn thử lên bề mặt này, sau đó dồn toàn lực đánh vào tấm màng nhưng toàn bộ động năng tạo ra từ cú đánh đều bị nó hấp thụ hết. Có người lấy kiếm ra định cắt tấm màng nhưng cũng không được.

Mọi người làm đủ mọi cách, tổng cộng hơn chục phương pháp mà tấm màng này vẫn không hề xi nhê gì.

Trương Thiên Hoành lại nhìn sang Ngô Bình: “Ngô Bình, cậu còn chưa thử”.

Ngô Bình đang đứng bên cạnh cắn hạt dưa. Anh phủi phủi tay, đáp: “Ban nãy tôi đang bận nghĩ đối sách, giờ thì có cách rồi đây”.

Anh bước tới phía trước tấm màng, thò một ngón tay ra vạch một đường. Tấm màng bị xô sang một bên, để lộ ra một lỗ. Sau đó, Ngô Bình ung dung đi qua cái màng đó.

Hoá ra, ban nãy anh phát hiện tấm màng này chỉ cần từ tốn nhẹ nhàng, không mang sát khí là có thể đi qua.

Tấm màng này vốn được dùng để đề phòng kẻ mạnh. Còn đối với nước chảy, không khí, nó đều không ngăn cản.

Những người kia bừng tỉnh, vội vã làm theo cách của Ngô Bình, dễ dàng vượt qua tấm màng.

Sau tấm màng là một hang đá. Hang cao mười mấy mét, bọn họ đang định đi vào thì trong không trung xuất hiện vô số đốm sáng. Những đốm sáng đó bay trong không khí rồi lao về phía đoàn người.

Có một người bị đốm sáng rơi lên người trước tiên. Một giây sau, toàn thân anh ta phát sáng. Sau đó từ tai, mắt, miệng của người đó không ngừng phun ra tia sáng.

Chưa tới mười giây, toàn bộ sinh khí trên người người đó đều hoá thành ánh sáng rồi bị phun ra ngoài. Mà ở vị trí anh ta phun ra ánh sáng, lại có vô số đốm sáng sáp lại hút lấy hút để ánh sáng từ sinh khí này.

Nhìn thấy cảnh này, đám đông kinh ngạc, vôi vã lùi về sau.

Trương Thiên Hoành hừ lạnh một tiếng rồi phất tay một cái, một tấm lưới có mắt rất nhỏ bay ra. Chỉ một lát sau, tấm lưới đã tóm được mấy nghìn đốm sáng.

Ngô Bình nhìn rõ những đốm sáng này thực ra là những con trùng siêu nhỏ chỉ bằng cỡ hạt vừng. Nhưng sức sống của bọn chúng rất mãnh liệt, tấm lưới kia dù lợi hại nhưng không giết được bọn chúng.

Trương Thiên Hoành tiếp tục điều khiển tấm lưới, sau đó hỏi Ngô Bình: “Cậu có cách xử lý cái thứ quỷ quái này không?”

Lúc này Ngô Bình nghĩ tới một loại dị trùng, tên nó là Đoạt Mệnh Phi Phù. Loại trùng này rất nhỏ, nó có thể kích thích sinh lực của vật chủ toả ra bên ngoài dưới dạng ánh sáng. Sau đó, những con trùng này sẽ hút lấy ánh sáng đó.

Sau khi hút ánh sáng này, Đoạt Mệnh Phi Phù lập tức có thể đẻ trứng tạo ra các con non. Loại trùng này vô cùng quỷ dị, cho dù là Tiên quân dính phải bọn chúng cũng không cách nào chạy thoát.

Có điều, loại trùng này mặc dù là mối nguy chí mạng đối với người tu luyện nhưng đối với người luyện thuốc thì lại là bảo vật vô giá. Bởi vì khi sử dụng loại trùng này có thể luyện ra ánh sáng sinh mệnh.

Ánh sáng sinh mệnh có thể dùng để luyện ra đan dược vô cùng quý nên nó được coi là báu vật. Bởi vậy, vừa nhìn thấy những con trùng này là Ngô Bình bắt đầu tính toán làm cách nào để bắt được chúng.

Anh ném ra hơn một trăm cái lọ đựng thuốc. Trong mỗi lọ, anh đặt vào một viên đan Sinh Mệnh. Loại trùng này cực kỳ mẫn cảm với sinh khí nên vừa ngửi thấy khí tức sinh mệnh nồng đặc trong chiếc lọ, bọn chúng lập tức liều mạng lao vào trong lọ như thiêu thân.

Ngô Bình dùng Niệm lực và Nhãn lực điều khiển những lọ thuốc một cách chính xác, còn đám trùng thì không ngừng bay vào trong.

Chưa tới một phút sau, hơn một trăm lọ đựng thuốc của anh đã đầy ắp loại trùng này. Ngô Bình lập tức đậy nắp lọ, sau đó cho hơn một trăm cái lọ mới ra bên ngoài, tiếp tục dụ lũ trùng bay vào trong.

Lũ trùng này tuy quỷ dị nhưng không thể nào phá được cái lọ của anh. Cho nên, một lọ thuốc bình thường lại có thể trở thành nhà giam cầm tù chúng.

Cũng may trong người anh lúc nào cũng thủ sẵn rất nhiều lọ đựng thuốc nên cứ hết đợt này đến đợt khác, anh mang lọ ra dụ rồi đợi đến khi bọn trùng chui đầy vào trong thì đóng nắp lại.
Chương 978: Cậu bé bí ẩn

Khi con trùng cuối cùng bay vào lọ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Phù Vân tiên sinh cười nói: “Vẫn là Tả thần tướng đa mưu túc trí”.

Ngô Bình: “Đây có lẽ là bẫy mà những người tới đây khám phá từ thời trước để lại. Nếu đi tiếp, có lẽ chúng ta sẽ tìm được trận pháp”.

Trương Thiên Hoành: “Ngô Bình, có phá được trận pháp hay không, tất cả đều nhờ vào cậu”.

Ngô Bình gật đầu, đoàn người tiếp tục đi vào sâu hơn. Đi hơn một trăm mét nữa, ở đằng trước xuất hiện một quầng sáng màu tím. Ngô Bình mở mắt thấu thị thì phát hiện quầng sáng này là một bộ phận bên ngoài của đại trận. Người mà bước chân vào đây là lập tức bị kẹp chết.

Ngô Bình: “Để lại đây một người, hành động theo hiệu lệnh của tôi”.

Trương Thiên Hoành cử ra một cao thủ Địa Tiên ở lại đó.

Đoàn người của Ngô Bình tiếp tục đi thì gặp phải một khối sơn thạch, họ đập vỡ khối sơn thạch rồi đi qua. Chỉ một lát sau, họ lại nhìn thấy một quầng sáng màu trắng, Ngô Bình lại để lại một cao thủ Địa Tiên ở đây.

Cứ như vậy, họ tìm thấy cả thảy hai mươi tư quầng sáng như vậy. Ở mỗi vị trí đó đều để lại một người, sau đó Ngô Bình sẽ hướng dẫn người đó cách khống chế trận pháp.

Sau cùng, anh và Trương Thiên Hoành đi tới chỗ trận nhãn. Anh nói: “Thần tướng, muốn kiểm soát trận nhãn này, thần tướng phải đích thân ra tay”.

Trương Thiên Hoành gật đầu: “Được!”

Sau đó Ngô Bình chỉ cho ông ấy cách phá trận. Sau khi học được, Trương Thiên Hoành nói: “Có thể bắt đầu rồi”. Sau đó ông ấy dùng Thần niệm, liên lạc với các cao thủ Địa Tiên đã ở lại các vị trí trước.

Sau đó, hai mươi lăm người họ cùng ra tay theo cách Ngô Bình đã chỉ cho trước đó. Trong nháy mắt, trời đất như rung chuyển, quầng sáng phong ấn lối vào trước mặt họ đột nhiên biến mất.

“Mau vào thôi!”

Hai người họ vội vã bước vào, sau đó quầng sáng ban nãy lại xuất hiện chắn lối vào.

Đi qua một đường hầm, sau đó đi thêm một đoạn nữa là tới một cung điện trong núi. Cung điện này có một cỗ quan tài bằng vàng lấp lánh, hai mươi tư sợi xích khổng lồ được nối với quan tài này. Sức mạnh của hai mươi tư Nguyên Chu Thiên Hàng Ma Đại Trận thông qua sợi xích trấn áp đại vu sư trong quan tài.

Trương Thiên Hoành nhìn chiếc quan tài, mắt sáng lên nói: “Bên trong này chắc chắn là đại vu sư”.

Ngô Bình nhìn vào bên trong. Trong quan tài có một người phụ nữ rất đẹp, mặc quần áo quý tộc. Người phụ nữ này vẫn còn khá trẻ, nhưng khí tức của sinh mệnh đã tắt từ lâu. Anh còn phát hiện khi còn sống, người phụ nữ này đã từng sinh con.

Ngô Bình nói: “Thần tướng, đại vu sư đã chết, không còn nguy hiểm nữa”.

Trương Thiên Hoành gật đầu đáp: “Vất cả cho cậu rồi, những việc còn lại cứ để tôi”.

Ngô Bình không có hứng thú với cỗ quan tài này nên đáp: “Cắt đứt sợi xích là đại trận sẽ ngừng hoạt động”.

Cung điện này rất lớn, Ngô Bình đi ra phía xa xem xét. Anh cũng hiểu rằng dù trong quan tài đó có thứ gì thì cũng là của Trương Thiên Hoành, không liên quan gì đến anh.

Đi tới một góc của cung điện, Ngô Bình phát hiện ở bên cạnh có một viên gạch bị lỏng. Anh liền đưa tay bới gạch đá ra. Sau đó anh nhìn vào trong thì thấy một cửa động rất lớn.

Trong đó có một bé trai chừng một tuổi đang bò, hơi thở rất yếu còn vẻ mặt thì vô cùng khổ sở.

Ngô Bình kinh ngạc, tại sao một nơi thế này lại có trẻ con?

Anh vươn tay ra, bé trai kia ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu bé trông rất đáng yêu, đôi mắt màu lam nhạt, làn da hơi bánh mật, tóc đen nhánh.

Cậu bé này từ khi sinh ra đến nay mới được thấy loài người nên vô cùng vui mừng, vội vã bò tới.

Ngô Bình ôm cậu bé trong tay, nhìn Trương Thiên Hoành vẫn đang thu thập đồ trong chiếc quan tài ở phía xa rồi nói: “Thần tướng, tôi ra ngoài trước nhé”.

Trương Thiên Hoành không có thời gian quản anh nên lập tức đáp: “Được”.

Ngô Bình biết nơi này đã không cần tới anh nữa. Lúc ra, anh đi theo đường cũ. Tốc độ của anh nhanh đến nỗi không ai nhận ra anh đã rời đi, về tới phủ Tử Long.

Cậu bé này rõ ràng nặng hơn một bé trai một tuổi thông thường. Bàn tay nhỏ của nó bám chặt lấy áo anh, từ trong cuống họng bập bẹ gọi:

“Bố”.

Ngô Bình trợn tròn mắt, bụng bảo dạ chú không phải bố cháu.

Về đến nhà, anh không cho bất cứ ai đi vào. Anh ôm cậu bé trong tay, sau đó lấy ra một quả đào tiên, ép ra nước đào rồi dùng muỗng nhỏ đút cho cậu bé.

Hình như cậu bé lâu lắm không được ăn gì nên loáng một cái đã ăn hết trái đào.

Ngô Bình phát hiện thể chất của cậu bé rất dị thường, bẩm sinh đã có tới mười Linh Khiếu, chín Thần Khiếu. Hơn nữa, cơ thể cậu bé ngoài Linh Lạc còn có cả Thần Lạc.

Lẽ nào đây là con trai của thi thể nữ trong quan tài? Không thể nào, đã lâu như vậy, tại sao một đứa trẻ có thể sống sót ở đó chứ?

Ngô Bình mặc dù chưa thực sự có con nhưng khi anh ôm cậu bé này thì trong lòng trào dâng cảm giác yêu thương.

Anh bảo Lý Long Thần đi tìm mấy vú em tới. Lý Long Thần làm việc rất nhanh, chưa tới một tiếng, mười vú em đã được mời tới. Những vú em này đều khoẻ mạnh, nhiều sữa.

Một vú em đi vào, ôm lấy cậu bé rồi cho nó ăn sữa mẹ. Nhìn thấy sữa mẹ, mắt cậu bé sáng lên, hai tay ôm lấy bầu sữa, ra sức bú.

Vú em kia kinh ngạc thốt lên: “Cậu bé này khoẻ thật đấy”.

Ngô Bình đưa một viên đan Sinh Mệnh cho vú em rồi nói: “Cô uống nó đi”.

Lý Long Thần trả công rất cao, cho bú một lần được mười nghìn tệ nên vú em này không do dự mà nuốt viên đan. Sau khi uống xong, sữa của vú em này có thêm lực sinh mệnh khiến cậu bé càng bú mạnh hơn nữa.

Nửa tiếng sau, vú em đầu tiên đã không còn sữa, Ngô Bình liền gọi người thứ hai vào.

Cứ như vậy, sau khi bú sữa của mười vú em xong, cậu bé mới hài lòng. Cậu bé xoè tay gọi Ngô Bình “bố ” đòi bế chứ không muốn vú em bế mình nữa.

Ngô Bình gọi Lý Long Thần vào, khi anh ta nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Ngô Bình thì bật cười hỏi: “Sư thúc, sư thúc có người nối dõi từ bao giờ thế?”

Ngô Bình: “Bớt hóng chuyện đi. Cậu đi hỏi mười vú em đó xem họ có đồng ý đi cùng tôi không, lương tháng hai trăm nghìn tệ”.

Ngô Bình đã nhận ra cậu bé này ăn khỏe kinh người nên cần phải đưa theo mười vú em mới đủ.

Lý Long Thần: “Họ chắc chắn sẽ đồng ý, đệ tử sẽ đi chuyển lời”.

Lúc này, những người giúp việc mang đồ dùng cần thiết như quần áo, tã, giày tất cho em bé.

Cậu bé được thay quần áo mới, giờ đã có thể chạy đi chạy lại nghịch ngợm như một chú khỉ con. Lúc trèo lên, lúc lại nhảy xuống. Cậu bé rất thích bám lấy Ngô Bình chơi trò xích đu.

Ngô Bình vô cùng bất lực, bị tiểu yêu này quấn lấy nên anh không làm được việc gì nên hồn, chỉ đành phải chơi với nó.

Rõ ràng cậu bé này đã coi Ngô Bình là bố, mở miệng ra là gọi “bố”.

Một lúc sau, Trương Thiên Hoành cũng trở về rồi gọi Ngô Bình tới. Ông ấy đã lấy được thứ trong quan tài, nở nụ cười mãn nguyện vì hài lòng với thành quả đạt được.

Ngô Bình còn bận chăm đứa nhỏ nên chỉ nói: “Thần tướng, xin chúc mừng. Tôi còn có việc nên xin phép cáo lui trước”.

Trương Thiên Hoành cười đáp: “Ngô Bình, hôm nay may nhờ có cậu, nếu không chúng tôi không thể nào phá được đại trận”.

Ngô Bình đáp: “Có thể dốc sức vì thần tướng là vinh dự của tôi”.

Nói vài câu khách sáo rồi Ngô Bình lại quay về phủ Tử Long.

Lúc quay về, anh phát hiện Mị Nương đang chơi với cậu bé.

Thấy Ngô Bình quay lại, Mị Nương hỏi: “Đây là con của anh sao?”

Ngô Bình cũng lười giải thích nên đáp: “Có thể coi như vậy”.

Mị Nương cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thầm nghĩ thế nào gọi là “coi như”?

Ngô Bình: “Mị Nương, cô ở lại giúp tôi chăm sóc cậu bé, tôi phải đi Thái Thanh Tiên Cảnh một chuyến”.
Chương 979: Châu Vân

Mị Nương đáp: “Được, anh qua bên đó cố gắng đừng xung đột với Vân Thị”.

Lão: “Yên tâm đi, có tôi đây rồi”.

Chỉ có vỏn vẹn hai ngày nên hai người họ lập tức đi tới Thái Thanh Tiên Cảnh. Muốn vào được bên trong thì trước hết phải vào Địa Tiên Giới rồi mới đi tới đó được.

Vào đến Địa Tiên Giới, Lão đưa Ngô Bình tới một đại điện trên đỉnh núi. Có thể nhận ra nơi này có nhiều tu sĩ ra vào.

Lão lấy ra hai tấm thẻ, ông ta một tấm và Ngô Bình một tấm. Giơ thẻ này lên là có thể trực tiếp đi qua cánh cửa bên trong, vào tới Thái Thanh Tiên Cảnh.

Khi Ngô Bình vào được trong Thái Thanh Tiên Cảnh, anh đặt chân xuống một quảng trường rộng lớn. Cách đó không xa là một thành phố vô cùng phồn vinh.

Ra khỏi đại điện, Lão nói: “Cậu Ngô, đây là một trong những cánh cửa để ra vào Thái Thanh Tiên Cảnh. Ở trước mắt chúng ta chính là Dương Thành”.

Ngô Bình: “Dương Thành? Đặt tên thành phố theo tên dòng họ sao?"

Lão: "Đúng vậy, nơi này do nhà họ Dương kiểm soát. Ở đây, nhà họ Dương là lớn nhất, họ sống chẳng khác nào vua chúa".

Họ đi trên quảng trường một lúc, nhìn dòng người đi qua đi lại. Như có dự cảm, Ngô Bình đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời. Anh thấy trên bầu trời có rất nhiều vòng xoáy năng lượng.

Anh lập tức nói: "Lão, chúng ta đi vào Dương Thành xem xem".

Lão đồng ý rồi dắt Ngô Bình đi vào Dương Thành. Ở đây có rất nhiều thương nhân, các cửa hàng mọc lên như nấm. Nhìn chung đây là một thành phố mà thương mại vô cùng phát triển.

Hai người họ tìm một khách điếm để ở. Ngô Bình bảo Lão canh ở bên ngoài, còn anh ngồi trong phòng cảm nhận năng lượng.

Trong số những năng lượng đó có một loại được ghi trong Bát Cửu Huyền Kinh, chính là Vạn Tượng Thần Lực. Hơn nữa, vòng xoáy năng lượng của lực này rất lớn, năng lượng cũng rất thuần khiết.

Có điều, để Thần Khiếu hút năng lượng thì khá nguy hiểm, độ khó cao hơn lúc khai mở Linh Khiếu nhiều. Cho dù Ngô Bình có mắt thấu thị hỗ trợ cũng phải mất tới hơn ba tiếng đồng hồ mới mở được Thần Khiếu thứ bảy!

Thần Khiếu này vừa mở ra, Ngô Bình cảm giác như võ hồn của mình bị chấn động. Sau đó, một lượng lớn Vạn Tượng Thần Lực đi vào đó. Võ hồn của anh sau đó cũng đi vào Thần Khiếu.

Sau khi võ hồn hút lấy Vạn Tượng Thần Lực thì nó sẽ có những năng lực kỳ diệu của lực này. Sau này võ hồn của anh có thể mô phỏng vạn vật, ví dụ như núi, đao kiếm, rồng hay hổ,...

Phải thêm hơn một tiếng nữa, Ngô Bình mới ổn định được lực này. Thế là giờ anh đã mở được bảy Thần Khiếu, chỉ còn một Thần Khiếu nữa là viên mãn.

Đương nhiên, sau khi anh mở Thần Khiếu số tám cũng có thể mở thêm Thần Khiếu số chín. Người xưa nói, cái gọi là "Cửu Thiên Thập Địa" chính là chỉ chín Thần Khiếu và mười Linh Khiếu.

Ngô Bình ở trong phòng tu luyện mà không để ý đến thời gian. Khi anh đẩy cửa bước ra thì trời đã tối.

Lão: "Cậu Ngô, trời tối rồi. Cậu có muốn đi ăn gì đó không?"

Ngô Bình: "Không cần đâu. Tối nay chúng ta hãy tới chỗ Vân Thị".

Lão: "Được!"

Thái Thanh Tiên Cảnh có cả thảy bảy châu và bốn lục địa. Bảy châu đó được đặt theo tên các dòng họ lớn. Nơi mà Vân Thị tồn tại được gọi là Châu Vân.

Khi hai người bước vào lãnh địa của Châu Vân, Ngô Bình cảm nhận được một Thần niệm chập chờn lúc ẩn lúc hiện. Thần niệm này như đang khoá chặt anh lại.

Ngô Bình kinh ngạc, Lão nói: "Đằng trước chính là thành phố của Châu Vân. Cậu Ngô, chúng ta vào đó thôi".

Sau khi tiếp đất, Ngô Bình hỏi: "Có một Thần niệm đang khoá chặt tôi. Là ai làm vậy?"

Lão cười đáp: "Đó là đại trận phòng ngự của Châu Vân, đại trận này có khả năng phân biệt tà ma và kẻ thù xâm lược. Nếu như tôi và cậu là tà ma hoặc có ý đồ xấu với nơi này thì đại trận sẽ khiến chúng ta nổ banh xác. Đồng thời, nó sẽ tự củng cố khả năng phòng vệ lên mức cao hơn".

Ngô Bình kinh ngạc: "Còn có trận pháp mạnh như vậy sao!"

Lão: "Vân Thị là vương tộc, có đại trận như vậy cũng không có gì kỳ lạ".

Đằng trước chính là cửa thành của Châu Vân. Ở đó đang có một đoàn người xếp hàng để kiểm tra trước khi vào thành. Cổng này rất lớn, cao hơn một trăm mét, có hơn một trăm binh sĩ canh gác. Những thương gia đi qua đây để làm ăn buôn bán, khách du lịch đều phải ghi thông tin cá nhân vào sổ rồi mới được vào.

Ngô Bình: "Tôi lấy thân phận gì để đi vào đây?"

Lão: "Cậu cứ nói mình là đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn ở Địa Tiên Giới, tới đây để tham gia cuộc tuyển chọn binh sĩ vào doanh trại tuần thành. Đúng rồi, cậu hãy nghĩ một cái tên mới, không được dùng tên thật".

Ngô Bình: "Doanh trại tuần thành?"

Lão: "Đó là doanh trại phụ trách trị an trong thành, mỗi ngày đều phải đi tuần khắp nơi. Nếu phát hiện kẻ phạm tội có thể xử lý tại chỗ".

Lão cười rồi nói tiếp: "Có điều muốn vào doanh trại này ngoài việc có thực lực ra thì cũng phải có tài lực nữa".

Ngô Bình: "Ý ông là muốn vào đó phải mua chức?"

Lão gật đầu: "Không sai, người của doanh trại tuần thành rất thích tiền, những cuộc trao đổi này cũng diễn ra rất sòng phẳng".

Ngô Bình: "Ông nói với tôi điều này là muốn tôi tham gia vào đó?"

Lão đáp: "Cậu Ngô, nếu tham gia doanh trại tuần thành, cậu có quyền đi tới mọi nơi. Như vậy thì càng dễ có cơ hội tiếp xúc với đại trận".

Ngô Bình cảm thấy rất có lý, anh đáp: "Được, ông hãy sắp xếp đi".

Lão gật đầu: "Chúng ta tìm chỗ ở đã. Những việc phía sau cứ để Lão lo liệu".

Hai người họ vào thành, sau đó Lão đưa Ngô Bình tới một khách điếm rồi gọi vài món ăn. Ông ta bảo Ngô Bình hãy đi nghỉ trước rồi ra ngoài một mình.

Ngô Bình ở lại khách điếm ngồi thiền điều hoà khí trong cơ thể. Đến tận lúc trời sáng Lão mới quay lại. Lão cười nói: "Cậu Ngô, lát nữa cậu hãy đi phỏng vấn. Người phỏng vấn sẽ tuyển thẳng cậu".

Ngô Bình gật đầu: "Được".

Hai người họ đi ăn sáng ở một quán trà gần đó, sau đó Ngô Bình muốn đi thăm thú xung quanh vì còn mấy tiếng mới tới giờ phỏng vấn.

Đến một tiệm bán đan dược, do thói quen nghề nghiệp nên Ngô Bình muốn vào trong xem. Anh nói: "Lão Khanh, chúng ta vào xem xem".

Tên thật của Lão là Khanh Phi Nhiên. Có điều rất lâu rồi không ai gọi ông ta bằng cái tên này nữa. Những người quen biết không gọi bằng "ông" thì sẽ gọi là "lão".

Ngô Bình đột nhiên gọi lão Khanh khiến ông ta có chút không quen, nhưng cũng không ý kiến gì.

Cửa hiệu này rất lớn, trên dãy kệ dài bày ra đủ loại đan dược. Có vài tiểu nhị đứng sau quầy, nhiệt tình giới thiệu và hướng dẫn quan khách cách sử dụng các loại đan dược.

Ngô Bình quan sát xung quanh, phát hiện ở đây có một số đan dược do điện Trường Sinh luyện. Cũng có một số là do Đan Đỉnh Môn luyện ra.

Anh nhìn quanh một lượt thì phát hiện đan dược ở đây đắt hơn ở Địa Tiên Giới, hơn nữa chất lượng lại kém hơn một chút. Thực ra cũng dễ hiểu thôi, Địa Tiên Giới là điểm liên lạc của các thế lực tại Côn Luân, việc mua bán đương nhiên cũng phát triển hơn.

Cửa tiệm này có nhiều tầng. Ba tầng đầu đều bán những loại đan dược phổ thông, Ngô Bình không có hứng thú. Đến tầng thứ tư anh mới phát hiện ra một số loại đan dược thú vị.

Sau cùng, anh đi lên xem tiếp các tầng trên. Anh đang định đi lên thì có một người mặc áo choàng màu xanh lam đứng chặn đường, lạnh lùng hỏi: "Vị quan khách này, anh đã xem năm tầng rồi mà vẫn chưa tìm được loại đan dược mình muốn sao?"

Ngô Bình lạnh lùng hỏi lại: "Sao vậy? Tiệm các người có quy định khách tới xem phải mua đan dược ở năm tầng đầu tiên sao?"

Người mặc áo lam cười ha ha đáp: "Không có, có điều nhìn anh cũng không giống người có tiền. Tầng tiếp theo anh không nên lên thì hơn, dù gì cũng làm gì có tiền mua?"

Lão nổi trận lôi đình: "Im miệng ngay! Cậu chủ nhà tôi không có gì ngoài điều kiện, mua cả cái tiệm nát của các người cũng chỉ như mua rau ngoài chợ! Gọi ông chủ các người ra đây!"

Thanh niên kia cười lạnh: "Miệng lưỡi xéo xắt gớm nhỉ. Đáng tiếc, chủ của chúng tôi không muốn gặp các người".

Lão rút ra một tấm lệnh bài ở thắt lưng, lạnh lùng nói: "Cứ đi hỏi thử đi!"

Trên lệnh bài này viết chữ "Vân". Người có tấm lệnh bài này đều là người nhà họ Vân.

Người mặc áo lam sững sờ, sau đó mặt biến sắc, vội vã cúi gập người nói: "Hoá ra là người của Vân phủ, tiểu nhân biết tội, xin tiên sinh tha tội!"
Chương 980: Bí mật của tàn đan

Thanh niên áo lam vốn định dùng kế khích tướng với Ngô Bình, không ngờ anh lại có thân thế khủng như vậy nên vội vàng xin lỗi.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Khỏi phải khích tôi, có đồ tốt mang hết ra đây đi".

Thanh niên áo lam: "Vâng vâng, ban nãy là tôi đã thất lễ. Bên trên có một số đan dược tốt, mời quan khách đi theo tôi!"

Thanh niên này dẫn Ngô Bình và Lão đi lên tầng. Ở trên đây được bài trí khác hẳn so với các tầng dưới. Ở đây có rất nhiều cái hộp nhỏ bằng thuỷ tinh được đặt trên những cái bệ bằng ngọc. Mỗi cái bệ ngọc như vậy chỉ có một chiếc hộp thuỷ tinh. Mà trong mỗi hộp thuỷ tinh như vậy chỉ có duy nhất một viên đan.

Ngô Bình quan sát một lượt, quả thực những viên đan này cũng đặc biệt hơn đan ở tầng dưới. Anh nhìn thấy đan Thuần Dương, đan Nguyên Anh, thấp nhất cũng là đan tam phẩm. Đương nhiên, đan dược ở đây giá cũng cực đắt.

Thanh niên kia cười nói: "Quan khách, những viên đan này vẫn chưa đủ để lọt vào mắt xanh của anh sao?"

Ánh mắt của Ngô Bình dừng lại ở mấy chiếc hộp thuỷ tinh trong góc. Ở trong hộp thuỷ tinh có hai lọ đan dược. Đan dược này dường như không phải để bán cho khách, chỉ bày ở đó mà thôi.

Qua chiếc bình, Ngô Bình thấy bên trong cũng có đan dược, hơn nữa chất lượng rất tốt, hơn hẳn những đan dược được bày bán.

Ngô Bình hỏi: "Hai lọ đan dược kia cũng bán chứ?"

Thanh niên kia liếc nhìn về phía đó rồi đáp: "Đó chỉ là tàn đan, là do trong quá trình luyện đan gặp vấn đề nên luyện ra đan hỏng. Mặc dù nó chỉ là phế phẩm nhưng cũng có một số hiệu quả nhất định".

Nói rồi, thanh niên áo lam đi về phía đó, lấy ra hai lọ đan dược, cười nói: "Trong hai lọ này lần lượt đựng Âm Dương Pháp Đan và Bất Tử Thần Đan".

Hai loại đan dược này Ngô Bình biết. Âm Dương Pháp Đan là thánh dược Tiên quân cần dùng khi đột phá cảnh giới Âm Dương. Còn Bất Tử Thần Đan là đan dược cần sử dụng khi đột phá cảnh giới Bất Tử. Hai loại đan dược này còn quý hơn cả Long Môn Đan anh từng giúp điện Trường Sinh luyện.

Anh đón lấy lọ đựng đan, phát hiện hai viên đan này không phải là phế phẩm mà là chưa luyện xong. Với loại đan dược cao cấp như thế này cần được luyện từ hai lần trở lên mới ra được thành phẩm hoàn chỉnh.

Nhưng rõ ràng là thanh niên áo lam, thậm chí cả chủ tiệm đan này đều không biết được sự huyền diệu của nó nên mới nghĩ nó là phế phẩm.

Ngô Bình mặt không cảm xúc, hỏi: "Hai lọ đan này giá bao nhiêu?"

Thanh niên kia thấy Ngô Bình có hứng thú với lọ đan phế này thì vội đáp: "Âm Dương Pháp Đan một nghìn năm trăm đồng tiền bùa. Còn Bất Tử Thần Đan thì hai nghìn một trăm đồng".

Ngô Bình: "Đan phế mà bán với giá đó sao?"

Thanh niên kia cười khổ đáp: "Giá này là do ông chủ tôi định ra, tôi không có quyền quyết định".

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát, sau đó đưa cho thanh niên kia bốn nghìn ba trăm đồng tiền bùa rồi thu lấy hai lọ đan.

Thanh niên kia không ngờ mình lại kiếm được món hời lớn như vậy. Anh ta cười nói: "Quan khách thật có mắt nhìn. Đan này mặc dù là tàn đan nhưng vẫn là đan dược cao cấp, mua về chắc chắn không lỗ".

Lão Khanh thấy cảnh này thì không kìm được nữa, nói: "Cậu Ngô, ở đây đắt quá, hay chúng ta đi chỗ khác xem?"

Ngô Bình: "Đã tới rồi thì không mua gì cũng đáng tiếc".

Sau khi ra khỏi tiệm đan dược, Lão lắc đầu nói: "Cậu Ngô, cậu cũng biết luyện đan mà, sao lại mua đan phế phẩm về làm gì?"

Ngô Bình cười đáp: "Ai nói đây là đan phế kia chứ? Chỉ là nó chưa được luyện xong mà thôi. Giống như Âm Dương Pháp Đan này có dược tính chỉ giữ được trong một thời gian ngắn, không quá hai tiếng. Thầy luyện đan muốn giữ cho đan dược này không mất đi công hiệu nên chia thành hai lần để luyện. Lần luyện đầu tiên là khó nhất, cũng là giai đoạn thể hiện rõ nhất trình độ của thầy luyện đan. Lần thứ hai thì dễ hơn nhiều, tác dụng của nó là khôi phục dược tính cho đan. Đương nhiên, một khi dược tính được phục hồi thì phải sử dụng ngay trong thời gian ngắn".

Lão trợn tròn mắt: "Còn có chuyện như vậy sao? Cậu Ngô, vậy thì cậu hời lớn rồi!"

Đi về phía trước thêm vài bước, Ngô Bình nhìn thấy một tiệm bán quần áo. Quần áo ở trong đó mới là hàng hiệu xa hoa thực sự, được dệt bằng chất liệu quý giá không thể tìm thấy ở nhân gian. Càng hiếm có hơn là tiệm này đã cập nhật những mẫu mã mới nhất ở bên ngoài, còn có cả sườn xám và váy liền.

Ngô Bình vừa nhìn qua đã thấy bị thu hút nên đẩy cửa bước vào tiệm. Một người phụ nữ rất có khí chất ra đón anh, cười hỏi: "Quan khách muốn xem quần áo sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Cô là chủ cửa hàng sao?"

Cô gái cười đáp: "Đúng vậy".

Ngô Bình: "Tôi muốn chọn vài bộ cho bạn gái".

Cô gái đáp: "Anh quả thực rất có mắt nhìn".

Ngô Bình chỉ vào một bộ sườn xám, hỏi: "Cùng kiểu này có những bộ nào?"

Cô gái đáp: "Quan khách, cùng kiểu dáng cũng có thể đặt làm riêng, hơn nữa có thể dùng những chất liệu khác nhau".

Cô gái lấy ra một cái hộp, bên trong có mấy chục mẫu vải. Ngô Bình phát hiện ra một loại vải vô cùng mềm mại, có độ bóng sáng rất đẹp. Chất vải này hè mặc không nóng mà đông mặc cũng không lạnh. Hơn nữa, nó còn có tác dụng bảo vệ cơ thể nhất định, có thể ngừa nước lửa, phòng đao kiếm, lại còn rất thân thiện với da.

Ngô Bình hỏi: "Chất liệu này được đấy, dùng nó dệt một bộ sườn xám thì hết bao nhiêu tiền?"

Cô gái cười đáp: "Quan khách thật có mắt chọn. Đây là sợi Tencel, giá bán một lạng trên thị trường là một trăm đồng tiền bùa. Nếu muốn dệt một chiếc sườn xám thì ít nhất phải dùng hai lạng sợi này. Nếu tính thêm chi phí cho thợ lành nghề thì ít nhất cũng phải bảy trăm đồng tiền bùa.

Lõi đời như lão Khanh mà cũng thấy đắt. Ông ta nói: "Cô chủ, không bán rẻ hơn chút được sao?"

Cô chủ đáp: "Xin lỗi, ở đây chúng tôi không giảm giá".

Ngô Bình đáp: "Ừm, mấy kiểu sườn xám này đều không tệ. Tôi cho cô số đo, cô làm trước ba bộ cho tôi xem thế nào".

Sau đó anh đưa cho cô chủ tiệm số đo của Đường Băng Vân, Đường Tử Di và Chu Thanh Nghiên. Nếu đẹp, anh sẽ đặt thêm vài bộ để tặng những người xung quanh mình.

Cô chủ tiệm vừa ghi lại số đo vừa ngạc nhiên thốt lên: "Bạn gái của anh số đo đều rất chuẩn, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ".

Sau đó, Ngô Bình chọn thêm ba chiếc váy làm từ cotton thượng phẩm, ba bộ quần áo làm từ vải lanh thượng phẩm. Tất cả hết hơn ba nghìn đồng tiền bùa, quả là xa hoa! Phải biết, nếu ở bên ngoài thì một đồng tiền bùa bằng một trăm triệu tệ, hơn nữa loại tiền này còn cực hiếm. Nhiều khi có tiền cũng không mua nổi!

Lão Khanh cũng sốc nặng vì cách tiêu xài của Ngô Bình. Ông ta nói: "Cậu Ngô, cậu có nhiều tiền nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy. Là ba nghìn đồng tiền bùa đấy".

Ngô Bình cười đáp: "Tiền làm ra là để tiêu mà".

Sau khi chốt đơn xong, chủ tiệm liền sai người đi may đồ, nhanh nhất cũng phải đến mai mới được lấy hàng.

Ngô Bình đi dạo trên phố thêm một lúc, khi gần đến giờ mới tới chỗ phỏng vấn.

Lão Khanh đặt cho Ngô Bình cái tên khác là Lý Bình, là đệ tử kiếm phái Thục Sơn và tu vi Nhân Tiên.

Ở cổng nha môn của doanh trại tuần thành có rất đông người. Cứ một lát lại có một người được gọi tên để vào bên trong phỏng vấn.

Ngô Bình đứng trong đám đông, nghe thấy ở phía không xa có tiếng người xì xào: "Người anh em, cậu "đi" bao nhiêu tiền đấy? Có qua được không?"

Người kia đáp: "Tôi đã đưa họ ba trăm đồng tiền bùa rồi. Haizzz, để kiếm được món tiền đó tôi phải đi vay mấy chục họ hàng".

"Ba trăm đồng? Giàu thế. Điều kiện của tôi không tệ nên chỉ đưa một trăm đồng thôi. Người nhận tiền nói có 50% cơ hội đỗ".

Ngô Bình nghe xong thì đột nhiên cảm thấy có điềm, sao ai cũng đi tiền hết vậy? Anh nhìn sang lão Khanh, lão Khanh cười đáp: "Cậu không cần lo lắng, tôi đã tìm một người đáng tin cậy giúp đỡ. Hơn nữa chúng ta còn đập vào đó một nghìn đồng tiền bùa. Không vấn đề gì đâu".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom