Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1166-1170
Chương 1166: Hàng phục chú linh
Lưu Vọng Công lạnh lùng nói: “Trương Nhược Nhiên, ông sai người phá hỏng ngày mở cửa của ngoại viện Thục Sơn chúng tôi, mưu mô khó lường! Hôm nay nếu ông không đưa ra lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ san bằng Thần Chú Môn của ông!”
Môn chủ của Thần Chú Môn - Trương Nhược Nhiên, chẳng lấy làm sợ hãi, lạnh giọng đáp: “San bằng Thần Chú Môn của tôi? Lưu Vọng Công, ông mà có năng lực này thì đâu chờ đến hôm nay?”
Lưu Vọng Công gằn từng chữ: “Ngay giờ phút này, ông có thể thử xem”.
Trương Nhược Nhiên cười hề hề: “Lưu Vọng Công, nếu tôi thi triển ‘phù chú Tuyệt Thiên’ thì tất cả các người đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Ngô Bình quan sát Trương Nhược Nhiên. Lúc còn ở Thanh Long Quân, anh từng giết chết một kẻ tên Trương Tín Lăng, chính là con trai út của ông ta. Vậy nên đôi bên cũng là oan gia đối địch.
Anh hỏi: “Trương Tín Lăng là con trai ông?”
Nghe Ngô Bình nhắc đến con trai út đã mất, Trương Nhược Nhiên sa sầm mặt: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình cười khẩy: “Quả nhiên ông nhận ra tôi. Trước đây ông từng sai người ám sát tôi nhỉ? Con trai ông do tôi giết chết đấy. Trương Nhược Nhiên, ông có bản lĩnh ra so chiêu với tôi không?”
Gương mặt Trương Nhược Nhiên tràn đầy tức giận. Nhưng giây tiếp theo, ông ta đã kìm lại lửa giận sát khí, lãnh đạm nói: “Khốn kiếp, giết người phải đền mạng. Thù giết con, tôi sẽ không quên. Có một ngày, cậu sẽ chết trong tay tôi!”
“Vậy sao?”
Anh phất tay một cái, Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn đột nhiên bay ra, một chiếc ấn lớn từ trên trời rơi xuống và ầm ầm trấn áp, uy lực khủng khiếp. Ấn này có thể trấn áp, giết chết Thiên Tiên, lập tức khiến đám người này sợ đến hồn bay phách lạc, thi nhau sử dụng chú phù để kháng cự.
Nhưng khí tức của Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn quá khủng khiếp, không hề rơi xuống. Khi họ đang dốc toàn lực để phòng ngự đòn tấn công trên đầu, Ngô Bình bỗng di chuyển ra phía sau Trương Nhược Nhiên.
“Ầm!”
Thủ ấn Hư Không của anh đánh vào giữa lưng Trương Nhược Nhiên. Ngay cả Tiên quân Bất Tử như Lý Ngạo Tiên đối đầu với anh còn chẳng đủ sức, hoàn toàn không cơ hội thi triển năng lực. Trương Nhược Nhiên này chỉ là một tu sĩ cảnh giới Động Thiên cỏn con, tất nhiên càng không có khả năng phản kháng.
Chưởng này của Ngô Bình đã khiến nửa người ông ta biến thành vũng máu, ngay cả linh hồn sơ sinh cũng vỡ vụn!
Chưởng môn chết đi, những người còn lại lập tức sợ hãi vô cùng, chỉ biết đứng ngây ra đó.
Thấy cơ hội hiếm có, Lưu Vọng Công liền rống lên: “‘Giết!”
Trương Nhược Nhiên chết rồi, đám người này cũng mất đi thủ lĩnh, chống cự không còn kiên quyết như trước. Thấy tình hình không ổn, có kẻ đã tháo chạy.
Lưu Vọng Công không truy đánh kẻ bỏ chạy mà chỉ tấn công những kẻ còn ngoan cố kháng cự. Thấy vậy, càng nhiều người trốn chạy hơn.
Lòng người hay thay đổi. Những người này tu luyện nhiều năm, để đạt được tu vi hiện tại cũng không dễ dàng. Bọn họ đều rất quý trọng tính mạng, vậy nên ngoại trừ một số ít người còn ở lại, những người khác đều thi nhau bỏ chạy.
Cuối cùng, số người còn ở lại chống chọi không đến một phần ba. Họ đâu phải đối thủ của đám người Lưu Vọng Công, chẳng mấy chốc đã bị đàn áp mạnh mẽ. Nhân lúc những kẻ này chiến đấu sống chết ở bên ngoài, Ngô Bình lẻn vào Thần Chú Môn. Khi vào trong Thần Chú Môn, Ngô Bình liền cảm nhận được một luồng ý chí mạnh mẽ khoá chặt anh.
Anh thoáng giật mình, lẽ nào vẫn còn cao thủ?
Sau đó có vài kẻ xông ra ngăn cản, nhưng đều bị anh dễ dàng đẩy lùi. Con đường anh đi như đang tiến vào vùng đất không người vậy.
Anh bay lên cao, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật và phát hiện cả Thần Chú Môn đang bị bao phủ bởi một loại chú lực rất mạnh. Luồng ý chí mạnh mẽ trước đó bắt nguồn từ chính chú lực này.
không lâu sau, anh phát hiện một lối vào không gian, bên ngoài có nhiều lớp cấm chế. Anh từng nghe nói Thần Chú Môn nắm giữ vài động thiên, chắc chắn đây là một trong số đó.
Anh đáp xuống lối vào, muốn vào xem một chút. Đúng lúc này, luồng ý thức kia đột nhiên đánh vào thức hải của anh. Một giọng nói vô cảm vang lên: “Kẻ xâm nhập, giết bất luận tội!”
Ngô Bình cau mày: “Ai đấy?”
Đối phương không đáp mà liên tục toả ra sát khí.
Ngô Bình mặc kệ nó, đưa tay ra định phá giải cấm chế. Lúc này, một luồng sáng xanh từ trên trời đáp xuống, xông vào cơ thể anh. Đây là một luồng chú lực cực kỳ mạnh, nó vừa xâm nhập đã lùng sục thần hồn để dùng chú giết chết.
Kiếm hồn của Ngô Bình đã quen với điều này, lập tức trốn xuống dưới Đạo Thụ. Chú lực kia vừa đuổi theo, Đạo Thụ liền rung chuyển, sinh ra một vòng xoáy năng lượng rồi nuốt chửng chú lực.
Đòn đầu tiên thất bại, thế là luồng sáng xanh thứ hai, ba, tư tiếp tục đánh xuống. Ánh sáng xanh này đều là chú lực mạnh. Tất cả chúng đều bị vòng xoáy nuốt chửng.
Chú lực dường như vẫn không bỏ cuộc, liền phóng một lần ba mươi chín chú lực, gần như rút cạn chính mình.
Ngô Bình lặng lẽ quan sát, chờ đến khi Đạo Thụ hấp thụ ba mươi chín chú lực, lá cây rung lạo xạo, một luồng chú lực thuần khiết rót vào cơ thể anh.
Hỗn Nguyên Tiên Lò lập tức hấp thụ chú lực này rồi hoà vào Hỗn Nguyên Tiên Lực.
Ngô Bình khẽ mỉm cười. Anh bước ra ngoài, đến một căn phòng bằng đá rồi đẩy cửa bước vào. Trong phòng có đặt hương án, trên hương án có một nhóm hư ảnh năng lượng hình người, nửa thực nửa hư. Đó chính là thứ phát ra chú lực, là một chú linh!
Chú linh biến thành từ phù chú mạnh thông qua Linh Biến, có thể tự hoàn thiện, uy lực mạnh cực kỳ. Nếu Ngô Bình không được Đạo Thụ bảo vệ thì chắc chắn không phải là đối thủ của nó.
Lúc này, anh vươn tay về phía chú lực. Chú lực khủng khiếp ấy liền nổ tung, chú linh giãy giụa phản kháng. Song trước đó nó đã tiêu hao chín phần chú lực, yếu ớt vô cùng, một đòn sấm sét của Ngô Bình đã khiến nó không chống trả được nữa.
Thần niệm của Ngô Bình đánh vào cốt lõi chú linh, sử dụng Lệnh Thần Thuật, nhanh chóng khống chế được ý chí của chú linh.
Chỉ vài phút sau, chú linh đã bị Hỗn Nguyên Tiên Lò nuốt chửng.
Chú lực mà Ngô Bình hút vào trước đó lại nạp thêm chú linh vào. Được Hỗn Nguyên Tiên Lực nuôi dưỡng, nó ngưng tụ thành hình dạng của một cô bé với hai bím tóc, đáng yêu vô cùng.
Cô bé chớp mắt vài lần: “Chủ nhân”.
Ngô Bình cười hỏi: “Chú linh, có tên chứ?”
Cô bé đáp: “Tôi tên là sát chú Ỷ Thiên”.
Ngô Bình bảo: “Thế tôi gọi là Ỷ Thiên thôi nhé. Bây giờ tôi là chủ nhân của cô. Hãy nói cho tôi biết trong động thiên này là thứ gì?”
Ỷ Thiên đáp: “Là Thần Chú Động Thiên, do đại đế Thần Chú để lại”.
Ngô Bình hỏi: “Cô cũng đến từ đó?”
Ỷ Thiên đáp: “Tôi là chú phù cuối cùng mà đại đế Thần Chú luyện chế”.
“Vậy cô biết được bao nhiêu về Thần Chú Động Thiên?”
Ỷ Thiên đáp: “Thần Chú Động Thiên có năm tầng. Tu sĩ các đời của Thần Chú Môn đã phá giải được tầng một và tầng hai. Truyền thừa của Thần Chú Môn đều đến từ hai tầng này”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Không ngờ có đến năm tầng!”
Động thiên mà các tu sĩ khai phá đều có đặc điểm riêng, đặc biệt là những kẻ siêu mạnh. Có người khai phá được nhiều động thiên, có người thì mở được nhiều tầng trong một động thiên.
Trong đó, mở được hai tầng thì đủ tư cách trở thành thiên tài của đại giáo, mở được ba tầng thì có thể nhìn ra tam giới, là sự tồn tại cấp thiên kiêu. Mở được bốn tầng thì xưa nay chỉ có vỏn vẹn vài người. Thế mà Thần Chú Động Thiên này lại được khai phá đến năm tầng! Xem ra vị đại đế Thần Chú này còn khủng khiếp hơn đại đế Thiên Phù!
Chương 1167: Hoạ diệt môn
Anh hỏi tiếp: “Linh chú trấn môn của Thần Chú Môn là cô sao?”
Ỷ Thiên trả lời: “Ngoài tôi ra, còn hai phù chú khác, đều đến từ tầng động thiên thứ hai. Đó là Tuyệt Thiên và Diệt Thế, uy lực không hề kém cạnh tôi”.
Ngô Bình lại hỏi: “Ai nắm giữ hai chú phù này?”
“Tả, hữu hộ pháp của Thần Chú Môn”, Ỷ Thiên đáp.
Ngô Bình nói ngay: “Lập tức trấn áp họ!”
Chú linh Ỷ Thiên liền phát ra chú lực, tức thì khoá chặt hai người vẫn đang trấn thủ ở sâu trong Thần Chú Môn. Hai người này cầm chú phù, có thể ra tay bất kỳ lúc nào, muốn chết chung với kẻ thù!
Nhưng bất thình lình, hai luồng chú lực đánh vào ý thức của họ. Cả hai run rẩy, thất khiếu chảy máu, thần hồn bị chú lực mạnh mẽ kia giết chết, chẳng mấy chốc đã biến thành thi thể.
Ngô Bình ngay lập tức tìm thấy hai người này và lần lượt lấy đi chú phù trên người họ, một cái là Tuyệt Thiên, một cái là Diệt Thế.
Hai phù chú này là hai viên ngọc phát sáng, một viên màu xanh, một viên màu tím. Nhìn thấy, Ngô Bình biết ngay Thần Chú Môn vẫn chưa thể luyện hoá chúng, nếu không thì bọn anh chắc chắn không có cơ hội tấn công Thần Chú Môn.
Ngô Bình tung người bay lên trời, hai tay cầm Tuyệt Thiên và Diệt Thế. Anh trầm giọng bảo: “Chú linh Ỷ Thiên đã bị tôi nắm giữ, Tuyệt Thiên và Diệt Thế cũng rơi vào tay tôi. Các người còn muốn phản kháng không?”
Ngay tức thì, những kẻ đang liều mạng chém giết đều ngừng lại. Người của Thần Chú Môn bàng hoàng nhìn Ngô Bình đang bay trên cao, lòng ai cũng ngập tràn tuyệt vọng. Thần Chú Môn, toi rồi!
Ngô Bình bảo: “Ngừng chống cự đi, tôi đảm bảo sẽ không giết các người. Hơn nữa, nếu mọi người chịu quy thuận, đệ tử hay trưởng lão đều có thể gia nhập Thục Sơn kiếm phái. Thần Chú Môn cho mọi người bao nhiêu tài nguyên, Thục Sơn kiếm phái sẽ cho mọi người bấy nhiêu tài nguyên”.
Không ai muốn từ bỏ mạng sống cả. Thần Chú Môn đã không còn, gia nhập Thục Sơn kiếm phái có vẻ là một sự lựa chọn rất tốt.
Lưu Vọng Công cũng lên tiếng: “Đúng thế! Mọi người có thể lựa chọn gia nhập Thục Sơn kiếm phái. Gia nhập Thục Sơn, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn trước”.
Một bên là cái chết và mất đi tất thảy, một bên là bình yên vô sự, còn được tiếp tục tu luyện và sống tiếp, phần lớn họ lập tức chọn vế sau.
Trận chiến đã ngừng. Lưu Vọng Công dẫn người tiếp quản Thần Chú Môn. Những trưởng lão và đệ tử tháo chạy trước đó cũng lục tục quay lại. Dù sao đây cũng là nơi sinh tồn của họ. Chỉ cần Thục Sơn kiếm phái giữ lời hứa, họ bằng lòng hợp tác.
Sau khi xử lý Thần Chú Môn, nhóm người Lưu Vọng Công lập tức bận rộn hẳn.
Ngô Bình cũng không vội vào Thần Chú Động Thiên, dù gì bây giờ nó cũng đã thuộc về Thục Sơn kiếm phái. Đám người Lưu Vọng Công ở lại, còn anh trở về ngoại viện Thục Sơn, tiếp tục chủ trì buổi kiểm tra người mới.
Bởi vì đã có đủ người đến tham gia kiểm tra, cuối cùng ngoại viện Thục Sơn thu nạp được một nghìn hai trăm đệ tử mới. Sắp tới, những đệ tử này sẽ trải qua đánh giá trong một năm. Trong giai đoạn này, những người có biểu hiện tốt có thể trở thành đệ tử ngoại viện chính thức. Thiên tài trong số họ còn được đào tạo trọng điểm.
Tuy ngoại viện Thục Sơn nhiều việc, nhưng mỗi chuyện đều được phụ trách bởi các trưởng lão khác nhau của Thục Sơn. Ngô Bình không cần phải can dự mọi chuyện, chỉ cần nói với họ cần làm thế nào là được.
Bận bịu ở ngoại viện sống ba ngày, Ngô Bình mới được trở về Địa Tiên Giới. Đến Thục Sơn kiếm phái, anh phát hiện các đệ tử ngoài cửa núi đều có vẻ mặt kỳ lạ. Thấy Ngô Bình quay lại, một đệ tử vội vàng nói: “Đại sư huynh à, đừng về!”
Ngô Bình thấy lạ, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Đệ tử ấy thở dài: “Tổng bộ Thục Sơn đổi chủ. Những người này phái một nhóm người xuống, chính thức tiếp quản Thục Sơn kiếm phái. Chưởng môn bị đưa đến Tiên Giới tống giảm. Các vị phong chủ, điện chủ đều bị giáng chức xuống làm trưởng lão bình thường. Thân phận của thiếu chưởng môn cũng bị lấy đi rồi”.
Ngô Bình híp mắt, âm thầm liên lạc với Trần Đạo Huyền. Không bao lâu sau, Trần Đạo Huyền đã lặng lẽ ra khỏi núi và gặp Ngô Bình ở một nơi không người.
“Chuyện gì vậy, cha nuôi?”, anh hỏi: “Dù tổng bộ đổi người cũng không cần thay máu ồ ạt như thế chứ?”
Trần Đạo Huyền thở dài: “Thục Sơn Môn bị thôn tính rồi!”
Ngô Bình sửng sốt. Mấy ngày trước bọn anh vừa nuốt chửng Thần Chú Môn, không ngờ tổng bộ Thục Sơn Môn nhà mình cũng bị thế lực khác thôn tính!
“Thế lực nào vậy ạ?”, anh hỏi tiếp.
“Môn phái hạng nhất - Thiên Địa kiếm tông. Thiên Địa kiếm tông không có thế lực ở Hạ Giới, vì muốn phát triển sức mạnh xuống Hạ Giới nên đã thôn tính Thục Sơn Môn. Chưởng môn Thục Sơn và các vị trưởng lão nòng cốt đều bị giết rồi! Bây giờ người được phái xuống toàn là người của Thiên Địa kiếm tông”.
Ngô Bình chẳng biết nói sao. Anh vất vả gây dựng ngoại viện Thục Sơn, hỗ trợ giành lấy Thần Chú Môn, không ngờ cuối cùng lại để kẻ khác hưởng lợi!
Trần Đạo Huyền nói: “Bọn họ còn cần đến chúng ta nên tạm thời chưa làm gì quá đáng. Nhưng nhóm người cũ như chúng ta chắc chắn sẽ bị loại trừ”.
Ngô Bình lại thở dài: “Bọn họ muốn thế nào?”
Trần Đạo Huyền đáp: “Có lẽ họ muốn dùng Thục Sơn kiếm phái làm bàn đạp để phát huy sức mạnh xuống Hạ Giới. Hiện nay linh khí đã khôi phục, Thiên Địa kiếm tông cũng muốn được chia lợi ích”.
“Nói vậy, Thục Sơn kiếm phái vẫn sẽ tồn tại”.
“Ừ, ít nhất là trong vài năm. Hơn nữa, các đệ tử của Thục Sơn kiếm phái gần như không bị ảnh hưởng, chỉ biến động lớn ở các trưởng lão thôi. Có điều con là thiếu chưởng môn, phải đứng mũi chịu sào, bị lấy đi mọi hào quang. Bây giờ con chỉ là đệ tử chân truyền bình thường”.
Ngô Bình đáp: “Chân truyền thì chân truyền thôi vậy”.
Trần Đạo Huyền nói tiếp: “Con có thể tiếp tục ở lại Thục Sơn kiếm phái, tình hình có lẽ sẽ không xấu đi. Với tư chất của con, sớm muộn gì cũng được trọng dụng. Hoặc con có thể quyết định gia nhập môn phái khác”.
Ngô Bình trả lời: “Vẫn chưa đi đến bước đó, tính sau vậy”.
Trần Đạo Huyền bảo: “Ta không thể ra ngoài quá lâu, bây giờ phải quay về rồi. Nếu có chuyện gì, ta sẽ liên lạc với con”.
Sau khi Trần Đạo Huyền đi khỏi, Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi lẳng lặng xuất phát đến Thần Chú Môn. Thần Chú Động Thiên, anh phải vào đó càng nhanh càng tốt, chậm trễ ắt nảy sinh biến cố.
May mà hiện giờ Thiên Địa kiếm tông vẫn chưa kịp huy động toàn bộ lực lượng đến Thần Chú Môn, chỉ mới cử vài người đến đây xem xét thôi.
Thần Chú Môn gặp biến cố lớn, hỗn loạn vô cùng. Vậy nên việc anh đặt chân đến lối vào Thần Chú Động Thiên không hề bị ai phát hiện.
Tiếp theo, anh nhẹ nhàng phá bỏ cấm chế, tiến vào Thần Chú Động Thiên.
Phong cảnh động thiên rất đẹp, trời cao vời vợi, đất rộng bao la, cỏ cây hoa lá, tất cả dường như không khác thế giới hiện thực là bao.
Nhưng khi dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh mới bàng hoàng phát hiện ra rằng, thế giới này được tạo thành từ loại nguồn năng lượng cốt lõi - chú nguyên và phù nguyên.
Chú nguyên là đơn vị năng lượng cơ bản để tạo nên chú lực. Phù nguyên là đơn vị năng lượng cơ bản để hợp thành bùa chú. Khi hai loại năng lượng này được sắp xếp, biên soạn theo các cách khác nhau, những thứ khác nhau sẽ được hình thành, có thể là một hạt cát, một chiếc lá hay một tia sáng.
Nói cách khác, thế giới mà anh đang nhìn thấy được lập trình giống như một chương trình máy tính vậy. Nhưng khác với chương trình máy tính ở một điểm, sự vật ở đây không phải là ảo, mà là thực. Những nguyên tố cơ bản ở đây không phải là không và một, mà
là chú nguyên và phù nguyên.
Sau khi nhìn rõ tất thảy, Ngô Bình vô cùng sững sờ, miệng lẩm bẩm: “Vị đại đế Thần Chú này đáng nể quá!”
Chương 1168: Năm tầng động thiên, tiến hoá mạnh nhất
“Tạo ra thế giới động thiên này với hai nguyên tố phù và chú. Lợi hại thật, chẳng trách lại có đến năm tầng động thiên!”
Lúc này, anh nhìn thấy ở gần đó có một con rắn đang bay về phía trước và nuốt một con ếch vào bụng. Sau khi nuốt con ếch, con rắn hấp thụ phù nguyên và chú nguyên của đối phương, rồi thông qua việc chỉnh sửa phù nguyên và chú nguyên để có được năng lực của con ếch!
Anh tiếp tục quan sát, phát hiện sinh vật ở thế giới này có thể tiến hoá nhờ nuốt chửng một sinh vật khác. Nuốt càng nhiều, sinh vật nuốt chửng càng mạnh, việc tiến hoá sẽ càng mãnh liệt!
Trong mắt Ngô Bình, ếch hay rắn cũng vậy cả, bản chất của chúng đều là phù chú!
Lòng thoáng động, anh bèn thả Ỷ Thiên ra. Ỷ Thiên có hình dáng của một cô bé, tuy vô hại với con người và động vật, nhưng thực chất nó cực kỳ mạnh.
Khi tiến vào thế giới này, Ỷ Thiên rõ ràng mạnh hơn những sinh vật xung quanh. Một con sói xám lao tới, Ỷ Thiên bèn vung bàn tay nhỏ bé của mình lên, thế là đánh chết sói xám và hấp thụ phù nguyên và chú nguyên của nó.
Trong chốc lát, Ỷ Thiên đã bắt đầu tiến hoá, lấy được năng lực của sói xám.
Cứ như vậy, Ỷ Thiên không ngừng đánh bại những phù chú lớn mạnh rồi nuốt chửng chúng. Khi nó đã nuốt đủ phù chú, một luồng sáng chiếu xuống, Ngô Bình và Ỷ Thiên đã đến tầng hai của Thần Chú Động Thiên!
Những sinh vật ở tầng hai rõ ràng mạnh hơn nhiều, ví dụ như mãnh hổ, gấu khổng lồ. Bọn chúng cực kỳ mạnh. Tuy Ỷ Thiên vẫn có thể nuốt chửng chúng, nhưng không còn quá dễ dàng nữa.
Nuốt được càng nhiều phù chú, Ỷ Thiên càng lớn mạnh. Đến khi Ỷ Thiên nuốt được một lượng nhất định, lại có một luồng sáng chiếu xuống, đưa Ngô Bình và Ỷ Thiên đến tầng ba động thiên.
Tầng ba bắt đầu xuất hiện phù chú hình người. Chúng có hình dáng đàn ông, hình dáng phụ nữ, có cả hình dáng quái vật hình người nữa.
Quá rõ ràng, những phù chú này mạnh cực kỳ!
Lúc này,một con quái vật đầu sói thân người lao tới, định ăn thịt Ỷ Thiên. Ỷ Thiên nhanh nhẹn tránh đi rồi giao đấu với nó.
“Ầm!”
Dù sao Ỷ Thiên cũng là chú linh. Chỉ một cú đấm đã làm vỡ nát vai của quái vật, nhưng móng vuốt của quái vật cũng cào nát cánh tay của nó.
Đấu suốt mười mấy phút, Ỷ Thiên mới chật vật giết được quái vật. Sau khi nuốt chửng năng lượng của quái vật, Ỷ Thiên đã mạnh lên.
Ban nãy Ngô Bình nhìn mà sợ khiếp vía, vội vã lấy bùa Tuyệt Thiên và bùa Diệt Thế ra. Hai bùa này vừa xuất hiện liền biến thành quái vật hình người, nhưng chỉ ngơ ngác đứng im tại chỗ, xem ra vẫn chưa kịp thích ứng.
Tất nhiên Ỷ Thiên không hề khách sáo, một chưởng đánh bay quái vật hình người do hai lá bùa biến thành, rồi nuốt chửng chúng.
Hấp thụ Tuyệt Thiên và Diệt Thế, thực lực của Ỷ Thiên càng lớn mạnh. Sau đó nó chọn ra những sinh vật mạnh mẽ để ra tay, nuốt chửng từng con một.
Sau khi nó nuốt năng lượng của khoảng một trăm sinh vật mạnh, luồng sáng lại chiếu xuống, Ngô Bình và Ỷ Thiên đến tầng bốn của động thiên.
Tầng bốn toàn là sinh vật cực mạnh, có rồng, kỳ lân, phượng hoàng, thú dữ thời thượng cổ, thậm chí là sinh vật hình người tu luyện thành Thiên Tiên!
Lúc này, dù mạnh như Ngô Bình cũng phải sởn gai ốc.
“Đại đế Thần Chú để sinh vật ở mỗi tầng cắn nuốt nhau và tiến hoá, sau đó chọn ra kẻ mạnh để tiến lên tầng kế tiếp. Sinh vật ở tầng bốn đã đủ đe doạ đến tính mạng của mình rồi!”
Ngô Bình cực kỳ cảnh giác, nói với Ỷ Thiên: “Nếu có thể nuốt một, hai sinh vật ở đây, cô sẽ trở nên lớn mạnh vô cùng!”
Ỷ Thiên cũng hơi lo sợ: “Chủ nhân, tôi sợ mình không đấu lại chúng, ngược lại còn bị chúng nuốt mất”.
Ngô Bình nghiến răng bảo: “Đừng sợ. Tôi biết điểm yếu của chúng!”
Ỷ Thiên đã mạnh hơn gấp mấy lần so với trước đây. Nó kinh ngạc hỏi: “Chủ nhân nhìn ra điểm yếu ư?”
Ngô Bình đáp: “Đúng thế. Mỗi một sinh vật dù có mạnh đến đâu cũng sẽ có rất nhiều điểm yếu. Tất nhiên, sinh vật càng mạnh thì điểm yếu càng ít và càng khó phát hiện”.
Họ đang nói chuyện thì một con thuồng luồng dài mấy chục mét đã lao đến, gầm rú tấn công Ỷ Thiên.
May mà con thuồng luồng này không quá mạnh, Ỷ Thiên cũng không hốt hoảng.
Ngô Bình nhìn nó một cái rồi nói: “Điểm yếu của nó nằm ở đốt sống thứ hai mươi bốn. Đánh vào nơi đó, toàn thân nó sẽ cứng đờ”.
Ỷ Thiên “vâng” một tiếng rồi lập tức bổ nhào về phía thuồng luồng. Một người một thuồng luồng giao đấu với nhau. Ỷ Thiên để nó cào nát vai mình, lao đến đốt sống thứ hai mươi bốn của nó rồi đánh thật mạnh.
“Rắc!”
Quả nhiên, bộ phận này là điểm trí mạng của thuồng luồng. Bị đánh vào đó, con thuồng luồng lập tức cứng đờ. Ỷ Thiên dễ dàng lấy mạng nó rồi hút hết năng lượng của nó!
Nuốt được thuồng luồng, Ỷ Thiên mạnh lên gấp đôi.
Ngô Bình thở phào: “Nơi này nguy hiểm quá. Chúng ta tìm nơi ẩn nấp rồi chờ thời cơ ra tay”.
Anh vẫn luôn quan sát, phát hiện những sinh vật được phù nguyên và chú nguyên tạo ra cũng sẽ có lỗ hổng như chương trình máy tính. Mà khả năng nhìn thấu vạn vật của anh có thể dễ dàng tìm ra lỗ hổng ấy. Vừa rồi anh chỉ điểm cho Ỷ Thiên, quả nhiên đã giết được con thuồng luồng.
Ỷ Thiên và Ngô Bình nấp trong bụi cỏ. Không lâu sau, một con cá sấu khổng lồ đi ngang qua. Ngô Bình nhìn nó vài lần rồi bảo: “Ỷ Thiên, điểm yếu của con cá sấu này nằm ở vị trí ba ngón tay phía trên mắt trái. Đánh vào đó, nó sẽ điên cuồng tự cắn đuôi mình”.
Ỷ Thiên lập tức nhảy lên, bất ngờ đấm vào vị trí ba ngón tay phía trên mắt trái của cá sấu. Con cá sấu đờ người, sau đó há to miệng rồi xoay vòng cắn vào đuôi mình.
Nhân cơ hội này, Ỷ Thiên đấm nó liên tục, đánh nó đến chết rồi nuốt chửng năng lượng của nó.
Nhờ Ngô Bình chỉ điểm, Ỷ Thiên lặng lẽ cải thiện, không ngừng chọn thời cơ để ra tay, nuốt chửng các sinh vật khác và mạnh dần lên.
Nuốt được mười mấy sinh vật, Ỷ Thiên đã mạnh đến mức có thể đối chọi với chân long.
Tìm cả buổi, Ngô Bình mới phát hiện một con chân long. Con chân long này vừa ăn thịt một con mãng xà lớn, đang thư thái nằm trên núi.
Anh quan sát một lúc rồi nói: “Điểm yếu của nó nằm ở đuôi. Xương đuôi của nó rất giòn, chỉ cần dồn lực đánh vào là gãy ngay. Khi xương đuôi gãy, chân long sẽ đứt thành mười mấy khúc”.
Ỷ Thiên nhìn nó một lúc mới bảo: “Đuôi nó nằm ở dưới cùng, tôi không thể với đến”.
Ngô Bình đáp: “Đừng sợ. Tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó giúp cô. Đợi đến khi nó đuổi theo tôi thì cô ra tay từ phía sau, nhất định phải nhanh và bất ngờ!”
Ỷ Thiên gật đầu: “Vâng!”
Ngô Bình đột nhiên nhảy ra, chỉ vào con chân long rồi mắng mỏ: “Con trùng dài kia, ngươi xấu như vậy, ba mẹ ngươi có biết không?”
Chân long ngẩn ra, lập tức nổi cơn thịnh nộ, cơ thể bất ngờ nảy lên rồi nhào về phía Ngô Bình.
Ngô Bình hét ầm lên, quay đầu bỏ chạy. Anh không đánh lại nhưng chạy rất nhanh, trong nhất thời chân long sẽ không đuổi kịp.
Chân long đuổi giết Ngô Bình, đuôi quẫy ở phía sau, vươn ra rất dài. Khi nó đi ngang vị trí của Ỷ Thiên, Ỷ Thiên vốn mai phục sẵn liền đột ngột nhảy lên rồi đấm vào đuôi nó.
Cú đấm vừa mạnh vừa chuẩn, xương đuôi của nó lập tức bị đánh gãy. Đây là điểm yếu của chân long, xương đuôi vừa gãy, nó lập tức cứng đờ, toàn thân đứt thành mười mấy đoạn.
Ỷ Thiên lập tức nuốt chửng năng lượng mà chân long vừa giải phóng. Sau khi hấp thụ năng lượng của chân long, Ỷ Thiên đã mạnh đến mức có thể đối chọi với hầu hết sinh vật!
Dưới sự giúp đỡ của Ngô Bình, Ỷ Thiên giết được năm con rồng, tám con kỳ lân, sáu con phượng hoàng, và nhiều sinh vật mạnh khác.
Cuối cùng, khi Ỷ Thiên đã đủ mạnh, luồng sáng kia đã đưa họ lên tầng năm động thiên.
Tầng năm không còn mang dáng hình của thế giới thật. Ở đây tràn ngập phù nguyên và chú nguyên, hai loại năng lượng cơ bản tụ lại, tựa như những đám mây trôi lơ lửng giữa không trung.
Chương 1169: Nhân Tiên cảnh giới tám, mở ra con đường của đế
Tất nhiên Ỷ Thiên không hề khách sáo, lập tức nuốt chửng đám mê do phù nguyên và chú nguyên ngưng tụ thành.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Xem ra đại đế Thần Chú đã chết trước khi xây dựng hoàn chỉnh tầng năm, nên ở đây chỉ có chú nguyên và phù nguyên”.
Sau khi Ỷ Thiên nuốt chửng tất cả “đám mây”, Thần Chú Động Thiên bỗng rung chuyển ầm ầm, mọi sinh vật bên trong đều biến thành năng lượng phù chú và đồng loạt hội tụ về tầng năm, sau đó chui vào cơ thể Ỷ Thiên.
Khi mọi năng lượng đều bị Ỷ Thiên nuốt sạch thì động thiên sụp đổ, Ngô Bình vội vã lao ra ngoài. Còn Ỷ Thiên biến thành một luồng sáng, bao bọc Ngô Bình rời khỏi Thần Chú Môn.
Ra khỏi Thần Chú Môn, Ngô Bình lập tức rời Địa Tiên Giới rồi về nhà.
Bây giờ Thục Sơn kiếm phái rất hỗn loạn, anh cũng lười hỏi đến. Hiện tại anh phải nhanh chóng cải thiện tu vi, bước vào cảnh giới Đế và trở thành Địa Tiên nhanh nhất có thể.
Về đến nhà, anh nghiền ngẫm tỉ mỉ những thu hoạch gần đây. Trên núi thần Long Hổ, anh đã giao lưu với thiên kiêu của các thời kỳ lịch sử khác nhau, còn có đạo thống của đại đế Thiên Phù, đại đế Thần Chú, Tam Hoàng và Thanh Đế.
Mọi chuyện khiến anh mơ hồ nắm bắt được điều gì đó. Vì vậy, anh đã giải phóng nhân cách tối thượng, mở trạng thái ngộ đạo với ý định đột phá.
Hai ngày sau, ánh sáng nơi anh loé lên, Ỷ Thiên đột ngột tản ra, hoá thành vô số chú nguyên và phù nguyên, bố thành một phù trận xung quanh anh. Cơ thể anh đang gầm gừ, phát ra âm thanh như lời chú.
Thật chậm rãi, Hỗn Nguyên Tiên Lực xảy ra biến đổi, phân tách thành từng đơn vị năng lượng. Có điều loại năng lượng này còn nhỏ hơn chú nguyên, tên là tiên nguyên!
Tiên nguyên có thể tạo thành chú nguyên, cũng có thể cấu thành phù nguyên, thậm chí kiếm nguyên! Loại năng lượng này có thể tạo thành mọi năng lượng đơn vị cơ bản.
Tiếp theo, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Hai thần phù Ất Mộc và Tử Vi cũng bị anh phá giải kết cấu, biến thành phù nguyên và dung hợp với cơ thể anh, trở thành một phần của Hỗn Nguyên Tiên Lực.
Giây tiếp theo, tiên nguyên tạo thành phù nguyên, phù nguyên lại tạo thành Ất Mộc, Tử Vi! Lúc này, hai thần phù đều đã bị anh luyện hoá hoàn toàn!
Phù văn ý nghĩa mà anh ngưng tụ trước đó cũng được tái kết cấu, vô số phù nguyên đã cấu thành bốn phù văn ý nghĩa lớn - ý nghĩa Di Hình, ý nghĩa Chấn Ấn, ý nghĩa Li Đoạn, ý nghĩa Tuyệt Đối.
Sau đó, phù nguyên cũng tái kết cấu năm phù ấn lớn - phù ấn Cuồng Lôi, phù ấn Quỷ Đế, phù ấn Kiếm Đạo, phù ấn Đại Hư Không. phù ấn Thiên Cơ.
Như vậy, sức mạnh của năm phù ấn và bốn ý nghĩa lớn đã hoàn toàn hoà vào trong cơ thể. Chỉ cần anh nghĩ đến là có thể thi triển năm phù ấn và bốn ý nghĩa ấy một cách dễ dàng.
Sau đó, vô số phù nguyên, chú nguyên đã tiến vào từng tế bào trong cơ thể anh. Chú nguyên phát ra chú lực, phù nguyên tạo thành phù trận, tôi luyện thần hồn và tế bào của Ngô Bình!
Lúc này, Ngô Bình đang ngồi tu luyện trước tảng đá hình trứng. Dạo trước có hai con chó mực ngủ cạnh tảng đá này, được vài ngày thì chạy mất, không biết bây giờ chúng đang chơi ở đâu.
Khi anh tu luyện, vô số sợi tơ vươn ra từ tảng đá hình trứng, quấn quanh cơ thể anh. Chẳng mấy chốc, anh đã bị bọc thành một cái kén hình người.
Giờ phút này, mỗi một tế bào của anh đều đang tu luyện. Chỉ sau nửa ngày, anh cảm thấy gông xiềng trong linh hồn và cơ thể mình được mở ra!
Hai xiềng xích này không đến từ huyết mạch nhà họ Lý, mà anh đã dùng trí tuệ và sức mạnh của mình để phá bỏ. Đó là gông xiềng mới, tiền nhân chưa từng phát hiện ra!
Xiềng xích này thuộc về gông xiềng xác thịt. Một khi nó đã mở ra, tốc độ tiến hoá của cơ thể sẽ nhanh hơn người bình thường hàng triệu lần!
Ví dụ, con người có thể mất hàng triệu, hàng chục triệu năm để tiến hóa một loại năng lực hoặc hình thái tứ chi nào đó. Còn Ngô Bình chỉ cần một năm, thậm chí vài tháng là làm được!
Vậy nên sau khi phá bỏ gông xiềng, cơ thể anh đã có khả năng thích nghi với môi trường cực kỳ mạnh. Dù môi trường khắc nghiệt thế nào, cơ thể anh vẫn có thể thích ứng nhanh chóng.
Những lợi ích mà anh nhận được chắc chắn rất lớn! Ví dụ như khi anh tu luyện, để việc tu luyện hiệu quả hơn, cơ thể sẽ tức tốc thay đổi, chủ động thích nghi với trạng thái tu luyện. Theo thời gian, cho dù anh chỉ là người có tư chất bình thường thì tương lai cũng sẽ trở thành thiên tài tuyệt đỉnh trong tu hành!
Ngô Bình mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện tảng đá hình trứng không còn phát sáng nữa, bề mặt đầy vết nứt, đã biến thành một tảng đá bình thường.
“Lạ thật. Lẽ nào mình đã hút hết năng lượng bên trong nó?”, anh lẩm bẩm.
“Phá vỡ gông xiềng tiến hoá, cảm giác thật là tuyệt”, anh vươn vai, cảm thấy một luồng thế đế vương khủng khiếp được giải phóng ra.
Triệu Thiên Lạc, Thần Chiếu vội vàng xông vào, sững sờ nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình sờ mặt mình, hỏi lại: “Hai người đến đây làm gì vậy? Mặt tôi nổi đốm à?”
Thần Chiếu quỳ xuống sàn, run rẩy nói: “Chủ nhân đột phá lên cảnh giới Đế rồi?”
Ngô Bình sửng sốt. Lúc này anh mới ý thức được mình đã mở được gông xiềng mà người xưa chưa từng chạm đến. Điều này có nghĩa là anh đã đặt chân lên con đường của đế, trở thành sự tồn tại của cấp bậc Tam Hoàng Ngũ Đế!
Đương nhiên, con đường của đế rất dài. Con đường hiện nay của anh vẫn chỉ là một con đường nhỏ hẹp, tương lai sẽ biến thành con đường tối cao!
“Có thể đột phá rồi”, anh tự nhủ.
Ngay lập tức, anh lấy lò thần Âm Dương ra, dùng hoa Thiên Hồn để luyện chế Thiên Nhất Thần Đan. Lần này anh luyện được hai viên đan đế phẩm! Thiên Nhất Thần Đan này có thể tăng cường sự tương hợp giữa nguyên thần và trời đất, đúng lúc cần uống vào lúc này.
Luyện thành đan dược, anh mỉm cười: “Đến lúc đột phá rồi. Nguyên thần, ngưng tụ cho tôi!”
Lúc này, anh còn chẳng cần cố ý tu luyện, thần bàn hình trứng đã vụt lên Thần Khiếu thứ chín. Thần bàn này được hợp thành từ Pháp Bàn thượng thừa và kiếm hồn lớn mạnh, đã hình thành thần thông võ đạo!
Sắp tới, thần bàn sẽ tiến hành một lần biến đổi, trở thành nguyên thần!
Nguyên thần của người bình thường được ngưng tụ từ thần niệm, mỏng manh yếu ớt, cũng không chứa thần thông pháp thuật gì, tựa như cây không rễ, nước không nguồn. Đứng trước kiếm hồn mạnh mẽ của Ngô Bình, loại nguyên thần ấy bé nhỏ như loài kiến, không đáng nhắc đến! Kiếm hồn của Ngô Bình chỉ cần thổi nhẹ một cái đã khiến thứ nguyên thần bình thường ấy tan thành tro bụi!
Phương thức ngưng tụ Pháp Bàn thành nguyên thần là đơn giản nhất, dễ dàng như một giáo sư Toán ở một trường đại học hàng đầu làm bài kiểm tra toán lớp Một vậy.
Sau câu “Nguyên thần, ngưng tụ cho tôi!”, phù văn Tiên Thiên lớn mạnh bên trong thần bàn đã phát sáng rực rỡ, một luồng khí tức cổ xưa toả ra, bên trong có chứa thông tin quan trọng của nó!
Lúc này, Ngô Bình mới biết lai lịch của phù văn Tiên Thiên này!
Trong Hỗn Độn có một sinh linh vô địch tên là “Đế”. Đế là bá chủ trong Hỗn Độn, cắn nuốt và giết hại những sinh linh Hỗn Độn khác để tồn tại.
Nhưng mạng sống của một sinh linh Hỗn Độn cũng sẽ đi đến hồi kết. Trước khi chết, nó đã tích trữ sức mạnh cốt lõi và mạnh nhất vào xương thần ở ấn đường của mình, chính là xương thần hình kiếm mà Ngô Bình có được.
Thời đại Hỗn Độn kết thúc, mảnh xương ấy lưu lạc ở các giới, cuối cùng nhờ cơ duyên xảo hợp mà rơi vào tay Ngô Bình, giúp Đạo Chủng tinh luyện phù văn Tiên Thiên của nó, luyện thành Pháp Bàn!
Chương 1170: Nguyên thần chí tôn
Về sau, Pháp Bàn và võ hồn của anh hợp lại thành một, luyện thành Thần Bàn. Mặc dù sau đó anh đã luyện võ hồn của mình thành kiếm hồn, thậm chí là phản kiếm hồn nhưng Thần Bàn vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lúc này, bùa Tiên Thiên đột nhiên toả sáng, một luồng sức mạnh kinh hoàng phát ra khiến Ngô Bình suýt thì không khống chế nổi.
Ngô Bình sử dụng ý niệm, vô số phù nguyên xuất hiện, kết thành đại trận giúp anh khống chế sức mạnh này. Chỉ một lát sau, sức mạnh kia đã hoá thành hình dạng giống như một con người, bên trong có ba loại cấm thuật có sức mạnh vô song. Hơn nữa, hình người vừa hoá thành nhìn giống hệt Ngô Bình.
Tiếp đó, Thần Bàn đi vào trong hình người rồi hoà hợp với nó, trở thành nguyên thần của hình người.
Ngô Bình lúc này uống thêm một viên Thiên Nhất Thần Đan để tăng cường sự hoà hợp của nguyên thần và thiên địa.
Dược lực đi vào trong nguyên thần, Ngô Bình lại lấy ra bảy quả thần Chí Thánh. Sau khi các vị thánh chết đi, có một bộ phận tinh hoa nhất trong tinh thần được lưu lại hậu thế, hoá thành quả thần. Từ cổ chí kim, người ta nói tinh thần của các vị vĩ nhân, thánh hiền vĩnh viễn được lưu truyền lại cho hậu thế chính là vì lẽ đó.
Sau khi anh ăn quả thần, bảy luồng năng lượng phi phàm hoá thành bảy quầng sáng, xuất hiện ở phía sau của nguyên thần. Bảy quầng sáng này khiến khiến nguyên thần của Ngô Bình được khai mở, có được trí tuệ của bậc thánh hiền.
Chưa hết, anh còn lấy ra Tinh Hồn Châu, bóp nát rồi đem tinh hồn trong đó đưa vào nguyên thần.
Sau cùng, năm đại phù ấn, bốn loại phù văn ý nghĩa cũng đi vào nguyên thần, trở thành một bộ phận trong nguyên thần của anh. Đương nhiên, còn có cả lực công đức hùng mạnh cũng được dùng để trấn giữ nguyên thần và trở thành quầng sáng thứ tám bên cạnh bảy quầng sáng ban nãy.
Nguyên thần của Ngô Bình trở nên vô cùng hùng mạnh, có cả sức mạnh và trí tuệ. Các thần mạch trong người anh đều đang phát sáng, một luồng sức mạnh từ não bộ đi ra khắp cơ thể.
Thần quang nhiều màu sắc toả ra phía trước, phía sau là nguyên thần của Ngô Bình. Nguyên thần của anh cao tới chín tầng mây, sừng sững giữa trời không, đón lấy tinh hoa của nhật nguyệt! Lúc này, nguyên thần của anh cao lớn đến vạn trượng, phát ra thánh quang, trên bề mặt còn có vô số phù văn phát sáng.
Người bình thường sau khi ngưng tụ được nguyên thần, nguyên thần sẽ ẩn hiện ở vị trí cách đỉnh đầu chừng ba tấc. Hơn nữa, nguyên thần thông thường chỉ rộng chừng một tấc, lại còn lúc ẩn lúc hiện vô cùng yếu ớt. Lúc này, thậm chí một trận gió âm cũng dễ dàng làm tổn thương nguyên thần.
Để so sánh thì nguyên thần của Ngô Bình giống như một thực thể cao tới vạn trượng. Nó có thể lên trời ngắm sao, xuống đất bắt quỷ thần. Hình dạng và sức mạnh đó thì một vạn cái nguyên thần thông thường cũng không bì được!
Ngô Bình nhanh chóng thu lại nguyên thần, anh lẩm bẩm: "Cái của mình chắc chính là nguyên thần chí tôn rồi nhỉ?"
Anh mở sách quý Thiên Kiêu. Từ Ngọc Bàn phát ra một sức mạnh kỳ diệu, bắt đầu giúp anh tìm kiếm thông tin trong quyển sách.
Không lâu sau, Ngọc Bàn toả ra một luồng sáng, bên trên xuất hiện danh sách các cao thủ có nguyên thần mạnh nhất. Cái tên Lý Huyền Bình xếp ở vị trí số mười bảy của bảng xếp hạng này.
Anh không khỏi cau mày lẩm bẩm: “Chỉ xếp thứ mười bảy thôi sao?”
Nhưng một giây sau, một bảng xếp hạng khác xuất hiện. Bảng xếp hạng Nhân Hoàng, cái tên Lý Huyền Bình đứng vị trí số mười hai!
Hoá ra Nhân Hoàng và Địa Tiên là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác chứ không hề mâu thuẫn với nhau.
Ngô Bình vốn tưởng nguyên thần của mình như vậy đã là mạnh lắm rồi mà không ngờ vẫn xếp tít thứ mười bảy. Có điều anh nhanh chóng chấp nhận sự thật, từ cổ chí kim có bao đấng anh hùng, xếp thứ mười bảy đã là khá lắm rồi. Huống hồ, anh vẫn còn thời gian để lớn mạnh thêm. Anh tin trong tương lai không xa, mình sẽ trở thành một trong mười, thậm chí là năm người đứng đầu.
Ngô Bình đang định cất sách quý Thiên Kiêu đi thì lại có người kết bạn với anh. Vốn anh không có hứng thú nhưng liếc mắt nhìn qua thì người này lại thu hút sự chú ý của anh.
“Ngạo Thiên của tiên điện Thiên Võ muốn kết bạn với bạn”.
Người của tiên điện Thiên Võ?
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đồng ý lời mời.
Không ngờ, anh vừa đồng ý thì người kia đã muốn gửi tin nhắn cho anh. Ngô Bình lưỡng lự chốc lát rồi chấp nhận tin nhắn.
Rất nhanh, từ Ngọc Bàn đã vọng ra một giọng nói nghe rất cuốn hút, khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu, ấm áp như làn gió xuân.
“Cậu chủ Lý Huyền Bình, tôi là Ngạo Thiên, đường chủ của điện đường thứ hai trong tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình đáp: “Hoá ra là điện chủ Ngạo, từ lâu đã được nghe danh”.
Ngạo Thiên: “Cậu Lý có hứng thú gia nhập điện của chúng tôi không?”
Ngô Bình không nhắc tới chuyện trước đó mình từng thử tài ở tiên điện Thiên Võ. Anh đáp: “Tôi nghe nói tiên điện Thiên Võ vẫn còn kém một chút so với giáo phái vô song khác”.
Ngạo Thiên cười đáp: “Kém một chút? Dưới gầm trời này có kẻ nào dám làm kẻ thù của tiên điện Thiên Võ kia chứ? Cho dù Thiên Tôn gặp tôi thì cũng phải khách sáo một chút”.
Ngô Bình: “Tiên điện Thiên Võ có tất cả mấy điện?”
Ngạo Thiên đáp: “Tiên điện Thiên Võ nhận được truyền thừa từ thời cổ xưa, có tổng cộng năm đại điện. Tuy nhiên hiện tại chúng tôi chỉ mở ra được hai điện số một và số hai”.
Sau đó Ngạo Thiên nói với Ngô Bình, trong số năm điện thì điện số một được truyền thừa sớm nhất, còn điện thứ hai mới được truyền thừa từ mười ba vạn năm trước. Hơn nữa, truyền thừa của điện số hai khó hơn điện số một.
Hiện tại, tiên điện Thiên Võ vẫn chưa mở được điện số ba. Bởi muốn mở được điện này phải có người có tư chất vượt xa các bậc tiền bối. Cũng vì lẽ đó họ mới rất cần Ngô Bình, cần anh tài có thể lọt vào top mười của bảng nguyên thần.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Hiện tại tiên điện Thiên Võ có bao nhiêu đệ tử?”
Ngạo Thiên đáp: "Trước mắt, tiên điện Thiên Võ có khoảng một trăm đệ tử, hơn ba trăm trưởng lão. Có điều họ đa số đều ở điện số hai nghiên cứu công pháp, chuyên tâm tu luyện. Còn những người ở bên ngoài chỉ có khoảng hai ba trăm người.
Ngô Bình lại hỏi thăm thêm tình hình một chút thì phát hiện tiên điện Thiên Võ này quả thực khá mạnh, sức mạnh tổng thể có thể so với tiên vực Vĩnh Hằng, thần thổ Thông Thiên. Hơn nữa, Ngạo Thiên còn đảm bảo rằng chỉ cần Ngô Bình chịu gia nhập thì sẽ toàn lực ủng hộ anh. Đương nhiên, tiền đề là Ngô Bình phải thông qua cuộc khảo sát, đạt tới trình độ tương ứng.
Suy nghĩ một lát, Ngô Bình cười đáp: "Điện chủ Ngạo Thiên, thực ra tôi sớm đã tham gia cuộc khảo sát của tiên điện Thiên Võ rồi".
Sau đó anh liền kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Ngạo Thiên nghe xong cười ha ha đáp: "Tốt quá rồi! Như vậy có nghĩa cậu có duyên với tiên điện Thiên Võ, không cần suy nghĩ nữa, mau gia nhập với chúng tôi đi, chắc chắn cậu sẽ không phải hối hận!"
Ngô Bình: "Được, vậy tôi sẽ gia nhập tiên điện Thiên Võ ".
Ngạo Thiên mừng rỡ: "Lý Huyền Bình, giờ cậu có thể lập tức tới tiên điện Thiên Võ báo danh, cũng có thể tạm thời ở lại thế giới mặt đất để tu luyện. Khi linh khí ở thế giới đó phục hồi thì sẽ có không ít cơ hội tu luyện".
Ngô Bình: "Điện chủ, nếu ở lại đây thì lại thiếu tài nguyên tu luyện".
Ngạo Thiên lập tức đáp: "Tôi sẽ sắp xếp một đệ tử phụ trách liên lạc với cậu, nếu cậu thiếu gì thì hãy nhắn với người phụ trách. Nếu chúng tôi có sẽ lập tức cung cấp cho cậu, còn nếu không có sẽ cử người đi tìm cho cậu".
Ngô Bình cười đáp: "Đa tạ điện chủ!"
Ngạo Thiên: "Thân phận của cậu là cơ mật, ngoài tôi và đệ tử phụ trách liên lạc với cậu ra thì tôi sẽ không nói chuyện này với người khác".
Ngô Bình: "Điện chủ, nhưng tôi ở thế giới mặt đất tu luyện rất cần thân phận đệ tử tiên điện Thiên Võ. Hay là tôi lấy một cái tên khác?"
Ngạo Thiên: "Chuyện đó có thể được. Nếu cậu gặp rắc rối thì có thể nói với người phụ trách liên lạc, tôi có thể giúp cậu giải quyết rắc rối".
Ngạo Thiên có vẻ rất bận, nói thêm vài câu rồi lập tức nói: "Lý Huyền Bình, tiếp theo đệ tử của tôi sẽ phụ trách hoàn toàn việc liên lạc với cậu".
Một giây sau, một giọng nói khác vọng tới. Giọng người này nghe có vẻ khô khan. Đối phương nói: "Sư đệ Huyền Bình, anh là sư huynh cậu Long Quân. Sau này tôi sẽ phụ trách mọi việc liên quan đến cậu".
Lưu Vọng Công lạnh lùng nói: “Trương Nhược Nhiên, ông sai người phá hỏng ngày mở cửa của ngoại viện Thục Sơn chúng tôi, mưu mô khó lường! Hôm nay nếu ông không đưa ra lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ san bằng Thần Chú Môn của ông!”
Môn chủ của Thần Chú Môn - Trương Nhược Nhiên, chẳng lấy làm sợ hãi, lạnh giọng đáp: “San bằng Thần Chú Môn của tôi? Lưu Vọng Công, ông mà có năng lực này thì đâu chờ đến hôm nay?”
Lưu Vọng Công gằn từng chữ: “Ngay giờ phút này, ông có thể thử xem”.
Trương Nhược Nhiên cười hề hề: “Lưu Vọng Công, nếu tôi thi triển ‘phù chú Tuyệt Thiên’ thì tất cả các người đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Ngô Bình quan sát Trương Nhược Nhiên. Lúc còn ở Thanh Long Quân, anh từng giết chết một kẻ tên Trương Tín Lăng, chính là con trai út của ông ta. Vậy nên đôi bên cũng là oan gia đối địch.
Anh hỏi: “Trương Tín Lăng là con trai ông?”
Nghe Ngô Bình nhắc đến con trai út đã mất, Trương Nhược Nhiên sa sầm mặt: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình cười khẩy: “Quả nhiên ông nhận ra tôi. Trước đây ông từng sai người ám sát tôi nhỉ? Con trai ông do tôi giết chết đấy. Trương Nhược Nhiên, ông có bản lĩnh ra so chiêu với tôi không?”
Gương mặt Trương Nhược Nhiên tràn đầy tức giận. Nhưng giây tiếp theo, ông ta đã kìm lại lửa giận sát khí, lãnh đạm nói: “Khốn kiếp, giết người phải đền mạng. Thù giết con, tôi sẽ không quên. Có một ngày, cậu sẽ chết trong tay tôi!”
“Vậy sao?”
Anh phất tay một cái, Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn đột nhiên bay ra, một chiếc ấn lớn từ trên trời rơi xuống và ầm ầm trấn áp, uy lực khủng khiếp. Ấn này có thể trấn áp, giết chết Thiên Tiên, lập tức khiến đám người này sợ đến hồn bay phách lạc, thi nhau sử dụng chú phù để kháng cự.
Nhưng khí tức của Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn quá khủng khiếp, không hề rơi xuống. Khi họ đang dốc toàn lực để phòng ngự đòn tấn công trên đầu, Ngô Bình bỗng di chuyển ra phía sau Trương Nhược Nhiên.
“Ầm!”
Thủ ấn Hư Không của anh đánh vào giữa lưng Trương Nhược Nhiên. Ngay cả Tiên quân Bất Tử như Lý Ngạo Tiên đối đầu với anh còn chẳng đủ sức, hoàn toàn không cơ hội thi triển năng lực. Trương Nhược Nhiên này chỉ là một tu sĩ cảnh giới Động Thiên cỏn con, tất nhiên càng không có khả năng phản kháng.
Chưởng này của Ngô Bình đã khiến nửa người ông ta biến thành vũng máu, ngay cả linh hồn sơ sinh cũng vỡ vụn!
Chưởng môn chết đi, những người còn lại lập tức sợ hãi vô cùng, chỉ biết đứng ngây ra đó.
Thấy cơ hội hiếm có, Lưu Vọng Công liền rống lên: “‘Giết!”
Trương Nhược Nhiên chết rồi, đám người này cũng mất đi thủ lĩnh, chống cự không còn kiên quyết như trước. Thấy tình hình không ổn, có kẻ đã tháo chạy.
Lưu Vọng Công không truy đánh kẻ bỏ chạy mà chỉ tấn công những kẻ còn ngoan cố kháng cự. Thấy vậy, càng nhiều người trốn chạy hơn.
Lòng người hay thay đổi. Những người này tu luyện nhiều năm, để đạt được tu vi hiện tại cũng không dễ dàng. Bọn họ đều rất quý trọng tính mạng, vậy nên ngoại trừ một số ít người còn ở lại, những người khác đều thi nhau bỏ chạy.
Cuối cùng, số người còn ở lại chống chọi không đến một phần ba. Họ đâu phải đối thủ của đám người Lưu Vọng Công, chẳng mấy chốc đã bị đàn áp mạnh mẽ. Nhân lúc những kẻ này chiến đấu sống chết ở bên ngoài, Ngô Bình lẻn vào Thần Chú Môn. Khi vào trong Thần Chú Môn, Ngô Bình liền cảm nhận được một luồng ý chí mạnh mẽ khoá chặt anh.
Anh thoáng giật mình, lẽ nào vẫn còn cao thủ?
Sau đó có vài kẻ xông ra ngăn cản, nhưng đều bị anh dễ dàng đẩy lùi. Con đường anh đi như đang tiến vào vùng đất không người vậy.
Anh bay lên cao, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật và phát hiện cả Thần Chú Môn đang bị bao phủ bởi một loại chú lực rất mạnh. Luồng ý chí mạnh mẽ trước đó bắt nguồn từ chính chú lực này.
không lâu sau, anh phát hiện một lối vào không gian, bên ngoài có nhiều lớp cấm chế. Anh từng nghe nói Thần Chú Môn nắm giữ vài động thiên, chắc chắn đây là một trong số đó.
Anh đáp xuống lối vào, muốn vào xem một chút. Đúng lúc này, luồng ý thức kia đột nhiên đánh vào thức hải của anh. Một giọng nói vô cảm vang lên: “Kẻ xâm nhập, giết bất luận tội!”
Ngô Bình cau mày: “Ai đấy?”
Đối phương không đáp mà liên tục toả ra sát khí.
Ngô Bình mặc kệ nó, đưa tay ra định phá giải cấm chế. Lúc này, một luồng sáng xanh từ trên trời đáp xuống, xông vào cơ thể anh. Đây là một luồng chú lực cực kỳ mạnh, nó vừa xâm nhập đã lùng sục thần hồn để dùng chú giết chết.
Kiếm hồn của Ngô Bình đã quen với điều này, lập tức trốn xuống dưới Đạo Thụ. Chú lực kia vừa đuổi theo, Đạo Thụ liền rung chuyển, sinh ra một vòng xoáy năng lượng rồi nuốt chửng chú lực.
Đòn đầu tiên thất bại, thế là luồng sáng xanh thứ hai, ba, tư tiếp tục đánh xuống. Ánh sáng xanh này đều là chú lực mạnh. Tất cả chúng đều bị vòng xoáy nuốt chửng.
Chú lực dường như vẫn không bỏ cuộc, liền phóng một lần ba mươi chín chú lực, gần như rút cạn chính mình.
Ngô Bình lặng lẽ quan sát, chờ đến khi Đạo Thụ hấp thụ ba mươi chín chú lực, lá cây rung lạo xạo, một luồng chú lực thuần khiết rót vào cơ thể anh.
Hỗn Nguyên Tiên Lò lập tức hấp thụ chú lực này rồi hoà vào Hỗn Nguyên Tiên Lực.
Ngô Bình khẽ mỉm cười. Anh bước ra ngoài, đến một căn phòng bằng đá rồi đẩy cửa bước vào. Trong phòng có đặt hương án, trên hương án có một nhóm hư ảnh năng lượng hình người, nửa thực nửa hư. Đó chính là thứ phát ra chú lực, là một chú linh!
Chú linh biến thành từ phù chú mạnh thông qua Linh Biến, có thể tự hoàn thiện, uy lực mạnh cực kỳ. Nếu Ngô Bình không được Đạo Thụ bảo vệ thì chắc chắn không phải là đối thủ của nó.
Lúc này, anh vươn tay về phía chú lực. Chú lực khủng khiếp ấy liền nổ tung, chú linh giãy giụa phản kháng. Song trước đó nó đã tiêu hao chín phần chú lực, yếu ớt vô cùng, một đòn sấm sét của Ngô Bình đã khiến nó không chống trả được nữa.
Thần niệm của Ngô Bình đánh vào cốt lõi chú linh, sử dụng Lệnh Thần Thuật, nhanh chóng khống chế được ý chí của chú linh.
Chỉ vài phút sau, chú linh đã bị Hỗn Nguyên Tiên Lò nuốt chửng.
Chú lực mà Ngô Bình hút vào trước đó lại nạp thêm chú linh vào. Được Hỗn Nguyên Tiên Lực nuôi dưỡng, nó ngưng tụ thành hình dạng của một cô bé với hai bím tóc, đáng yêu vô cùng.
Cô bé chớp mắt vài lần: “Chủ nhân”.
Ngô Bình cười hỏi: “Chú linh, có tên chứ?”
Cô bé đáp: “Tôi tên là sát chú Ỷ Thiên”.
Ngô Bình bảo: “Thế tôi gọi là Ỷ Thiên thôi nhé. Bây giờ tôi là chủ nhân của cô. Hãy nói cho tôi biết trong động thiên này là thứ gì?”
Ỷ Thiên đáp: “Là Thần Chú Động Thiên, do đại đế Thần Chú để lại”.
Ngô Bình hỏi: “Cô cũng đến từ đó?”
Ỷ Thiên đáp: “Tôi là chú phù cuối cùng mà đại đế Thần Chú luyện chế”.
“Vậy cô biết được bao nhiêu về Thần Chú Động Thiên?”
Ỷ Thiên đáp: “Thần Chú Động Thiên có năm tầng. Tu sĩ các đời của Thần Chú Môn đã phá giải được tầng một và tầng hai. Truyền thừa của Thần Chú Môn đều đến từ hai tầng này”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Không ngờ có đến năm tầng!”
Động thiên mà các tu sĩ khai phá đều có đặc điểm riêng, đặc biệt là những kẻ siêu mạnh. Có người khai phá được nhiều động thiên, có người thì mở được nhiều tầng trong một động thiên.
Trong đó, mở được hai tầng thì đủ tư cách trở thành thiên tài của đại giáo, mở được ba tầng thì có thể nhìn ra tam giới, là sự tồn tại cấp thiên kiêu. Mở được bốn tầng thì xưa nay chỉ có vỏn vẹn vài người. Thế mà Thần Chú Động Thiên này lại được khai phá đến năm tầng! Xem ra vị đại đế Thần Chú này còn khủng khiếp hơn đại đế Thiên Phù!
Chương 1167: Hoạ diệt môn
Anh hỏi tiếp: “Linh chú trấn môn của Thần Chú Môn là cô sao?”
Ỷ Thiên trả lời: “Ngoài tôi ra, còn hai phù chú khác, đều đến từ tầng động thiên thứ hai. Đó là Tuyệt Thiên và Diệt Thế, uy lực không hề kém cạnh tôi”.
Ngô Bình lại hỏi: “Ai nắm giữ hai chú phù này?”
“Tả, hữu hộ pháp của Thần Chú Môn”, Ỷ Thiên đáp.
Ngô Bình nói ngay: “Lập tức trấn áp họ!”
Chú linh Ỷ Thiên liền phát ra chú lực, tức thì khoá chặt hai người vẫn đang trấn thủ ở sâu trong Thần Chú Môn. Hai người này cầm chú phù, có thể ra tay bất kỳ lúc nào, muốn chết chung với kẻ thù!
Nhưng bất thình lình, hai luồng chú lực đánh vào ý thức của họ. Cả hai run rẩy, thất khiếu chảy máu, thần hồn bị chú lực mạnh mẽ kia giết chết, chẳng mấy chốc đã biến thành thi thể.
Ngô Bình ngay lập tức tìm thấy hai người này và lần lượt lấy đi chú phù trên người họ, một cái là Tuyệt Thiên, một cái là Diệt Thế.
Hai phù chú này là hai viên ngọc phát sáng, một viên màu xanh, một viên màu tím. Nhìn thấy, Ngô Bình biết ngay Thần Chú Môn vẫn chưa thể luyện hoá chúng, nếu không thì bọn anh chắc chắn không có cơ hội tấn công Thần Chú Môn.
Ngô Bình tung người bay lên trời, hai tay cầm Tuyệt Thiên và Diệt Thế. Anh trầm giọng bảo: “Chú linh Ỷ Thiên đã bị tôi nắm giữ, Tuyệt Thiên và Diệt Thế cũng rơi vào tay tôi. Các người còn muốn phản kháng không?”
Ngay tức thì, những kẻ đang liều mạng chém giết đều ngừng lại. Người của Thần Chú Môn bàng hoàng nhìn Ngô Bình đang bay trên cao, lòng ai cũng ngập tràn tuyệt vọng. Thần Chú Môn, toi rồi!
Ngô Bình bảo: “Ngừng chống cự đi, tôi đảm bảo sẽ không giết các người. Hơn nữa, nếu mọi người chịu quy thuận, đệ tử hay trưởng lão đều có thể gia nhập Thục Sơn kiếm phái. Thần Chú Môn cho mọi người bao nhiêu tài nguyên, Thục Sơn kiếm phái sẽ cho mọi người bấy nhiêu tài nguyên”.
Không ai muốn từ bỏ mạng sống cả. Thần Chú Môn đã không còn, gia nhập Thục Sơn kiếm phái có vẻ là một sự lựa chọn rất tốt.
Lưu Vọng Công cũng lên tiếng: “Đúng thế! Mọi người có thể lựa chọn gia nhập Thục Sơn kiếm phái. Gia nhập Thục Sơn, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn trước”.
Một bên là cái chết và mất đi tất thảy, một bên là bình yên vô sự, còn được tiếp tục tu luyện và sống tiếp, phần lớn họ lập tức chọn vế sau.
Trận chiến đã ngừng. Lưu Vọng Công dẫn người tiếp quản Thần Chú Môn. Những trưởng lão và đệ tử tháo chạy trước đó cũng lục tục quay lại. Dù sao đây cũng là nơi sinh tồn của họ. Chỉ cần Thục Sơn kiếm phái giữ lời hứa, họ bằng lòng hợp tác.
Sau khi xử lý Thần Chú Môn, nhóm người Lưu Vọng Công lập tức bận rộn hẳn.
Ngô Bình cũng không vội vào Thần Chú Động Thiên, dù gì bây giờ nó cũng đã thuộc về Thục Sơn kiếm phái. Đám người Lưu Vọng Công ở lại, còn anh trở về ngoại viện Thục Sơn, tiếp tục chủ trì buổi kiểm tra người mới.
Bởi vì đã có đủ người đến tham gia kiểm tra, cuối cùng ngoại viện Thục Sơn thu nạp được một nghìn hai trăm đệ tử mới. Sắp tới, những đệ tử này sẽ trải qua đánh giá trong một năm. Trong giai đoạn này, những người có biểu hiện tốt có thể trở thành đệ tử ngoại viện chính thức. Thiên tài trong số họ còn được đào tạo trọng điểm.
Tuy ngoại viện Thục Sơn nhiều việc, nhưng mỗi chuyện đều được phụ trách bởi các trưởng lão khác nhau của Thục Sơn. Ngô Bình không cần phải can dự mọi chuyện, chỉ cần nói với họ cần làm thế nào là được.
Bận bịu ở ngoại viện sống ba ngày, Ngô Bình mới được trở về Địa Tiên Giới. Đến Thục Sơn kiếm phái, anh phát hiện các đệ tử ngoài cửa núi đều có vẻ mặt kỳ lạ. Thấy Ngô Bình quay lại, một đệ tử vội vàng nói: “Đại sư huynh à, đừng về!”
Ngô Bình thấy lạ, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Đệ tử ấy thở dài: “Tổng bộ Thục Sơn đổi chủ. Những người này phái một nhóm người xuống, chính thức tiếp quản Thục Sơn kiếm phái. Chưởng môn bị đưa đến Tiên Giới tống giảm. Các vị phong chủ, điện chủ đều bị giáng chức xuống làm trưởng lão bình thường. Thân phận của thiếu chưởng môn cũng bị lấy đi rồi”.
Ngô Bình híp mắt, âm thầm liên lạc với Trần Đạo Huyền. Không bao lâu sau, Trần Đạo Huyền đã lặng lẽ ra khỏi núi và gặp Ngô Bình ở một nơi không người.
“Chuyện gì vậy, cha nuôi?”, anh hỏi: “Dù tổng bộ đổi người cũng không cần thay máu ồ ạt như thế chứ?”
Trần Đạo Huyền thở dài: “Thục Sơn Môn bị thôn tính rồi!”
Ngô Bình sửng sốt. Mấy ngày trước bọn anh vừa nuốt chửng Thần Chú Môn, không ngờ tổng bộ Thục Sơn Môn nhà mình cũng bị thế lực khác thôn tính!
“Thế lực nào vậy ạ?”, anh hỏi tiếp.
“Môn phái hạng nhất - Thiên Địa kiếm tông. Thiên Địa kiếm tông không có thế lực ở Hạ Giới, vì muốn phát triển sức mạnh xuống Hạ Giới nên đã thôn tính Thục Sơn Môn. Chưởng môn Thục Sơn và các vị trưởng lão nòng cốt đều bị giết rồi! Bây giờ người được phái xuống toàn là người của Thiên Địa kiếm tông”.
Ngô Bình chẳng biết nói sao. Anh vất vả gây dựng ngoại viện Thục Sơn, hỗ trợ giành lấy Thần Chú Môn, không ngờ cuối cùng lại để kẻ khác hưởng lợi!
Trần Đạo Huyền nói: “Bọn họ còn cần đến chúng ta nên tạm thời chưa làm gì quá đáng. Nhưng nhóm người cũ như chúng ta chắc chắn sẽ bị loại trừ”.
Ngô Bình lại thở dài: “Bọn họ muốn thế nào?”
Trần Đạo Huyền đáp: “Có lẽ họ muốn dùng Thục Sơn kiếm phái làm bàn đạp để phát huy sức mạnh xuống Hạ Giới. Hiện nay linh khí đã khôi phục, Thiên Địa kiếm tông cũng muốn được chia lợi ích”.
“Nói vậy, Thục Sơn kiếm phái vẫn sẽ tồn tại”.
“Ừ, ít nhất là trong vài năm. Hơn nữa, các đệ tử của Thục Sơn kiếm phái gần như không bị ảnh hưởng, chỉ biến động lớn ở các trưởng lão thôi. Có điều con là thiếu chưởng môn, phải đứng mũi chịu sào, bị lấy đi mọi hào quang. Bây giờ con chỉ là đệ tử chân truyền bình thường”.
Ngô Bình đáp: “Chân truyền thì chân truyền thôi vậy”.
Trần Đạo Huyền nói tiếp: “Con có thể tiếp tục ở lại Thục Sơn kiếm phái, tình hình có lẽ sẽ không xấu đi. Với tư chất của con, sớm muộn gì cũng được trọng dụng. Hoặc con có thể quyết định gia nhập môn phái khác”.
Ngô Bình trả lời: “Vẫn chưa đi đến bước đó, tính sau vậy”.
Trần Đạo Huyền bảo: “Ta không thể ra ngoài quá lâu, bây giờ phải quay về rồi. Nếu có chuyện gì, ta sẽ liên lạc với con”.
Sau khi Trần Đạo Huyền đi khỏi, Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi lẳng lặng xuất phát đến Thần Chú Môn. Thần Chú Động Thiên, anh phải vào đó càng nhanh càng tốt, chậm trễ ắt nảy sinh biến cố.
May mà hiện giờ Thiên Địa kiếm tông vẫn chưa kịp huy động toàn bộ lực lượng đến Thần Chú Môn, chỉ mới cử vài người đến đây xem xét thôi.
Thần Chú Môn gặp biến cố lớn, hỗn loạn vô cùng. Vậy nên việc anh đặt chân đến lối vào Thần Chú Động Thiên không hề bị ai phát hiện.
Tiếp theo, anh nhẹ nhàng phá bỏ cấm chế, tiến vào Thần Chú Động Thiên.
Phong cảnh động thiên rất đẹp, trời cao vời vợi, đất rộng bao la, cỏ cây hoa lá, tất cả dường như không khác thế giới hiện thực là bao.
Nhưng khi dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh mới bàng hoàng phát hiện ra rằng, thế giới này được tạo thành từ loại nguồn năng lượng cốt lõi - chú nguyên và phù nguyên.
Chú nguyên là đơn vị năng lượng cơ bản để tạo nên chú lực. Phù nguyên là đơn vị năng lượng cơ bản để hợp thành bùa chú. Khi hai loại năng lượng này được sắp xếp, biên soạn theo các cách khác nhau, những thứ khác nhau sẽ được hình thành, có thể là một hạt cát, một chiếc lá hay một tia sáng.
Nói cách khác, thế giới mà anh đang nhìn thấy được lập trình giống như một chương trình máy tính vậy. Nhưng khác với chương trình máy tính ở một điểm, sự vật ở đây không phải là ảo, mà là thực. Những nguyên tố cơ bản ở đây không phải là không và một, mà
là chú nguyên và phù nguyên.
Sau khi nhìn rõ tất thảy, Ngô Bình vô cùng sững sờ, miệng lẩm bẩm: “Vị đại đế Thần Chú này đáng nể quá!”
Chương 1168: Năm tầng động thiên, tiến hoá mạnh nhất
“Tạo ra thế giới động thiên này với hai nguyên tố phù và chú. Lợi hại thật, chẳng trách lại có đến năm tầng động thiên!”
Lúc này, anh nhìn thấy ở gần đó có một con rắn đang bay về phía trước và nuốt một con ếch vào bụng. Sau khi nuốt con ếch, con rắn hấp thụ phù nguyên và chú nguyên của đối phương, rồi thông qua việc chỉnh sửa phù nguyên và chú nguyên để có được năng lực của con ếch!
Anh tiếp tục quan sát, phát hiện sinh vật ở thế giới này có thể tiến hoá nhờ nuốt chửng một sinh vật khác. Nuốt càng nhiều, sinh vật nuốt chửng càng mạnh, việc tiến hoá sẽ càng mãnh liệt!
Trong mắt Ngô Bình, ếch hay rắn cũng vậy cả, bản chất của chúng đều là phù chú!
Lòng thoáng động, anh bèn thả Ỷ Thiên ra. Ỷ Thiên có hình dáng của một cô bé, tuy vô hại với con người và động vật, nhưng thực chất nó cực kỳ mạnh.
Khi tiến vào thế giới này, Ỷ Thiên rõ ràng mạnh hơn những sinh vật xung quanh. Một con sói xám lao tới, Ỷ Thiên bèn vung bàn tay nhỏ bé của mình lên, thế là đánh chết sói xám và hấp thụ phù nguyên và chú nguyên của nó.
Trong chốc lát, Ỷ Thiên đã bắt đầu tiến hoá, lấy được năng lực của sói xám.
Cứ như vậy, Ỷ Thiên không ngừng đánh bại những phù chú lớn mạnh rồi nuốt chửng chúng. Khi nó đã nuốt đủ phù chú, một luồng sáng chiếu xuống, Ngô Bình và Ỷ Thiên đã đến tầng hai của Thần Chú Động Thiên!
Những sinh vật ở tầng hai rõ ràng mạnh hơn nhiều, ví dụ như mãnh hổ, gấu khổng lồ. Bọn chúng cực kỳ mạnh. Tuy Ỷ Thiên vẫn có thể nuốt chửng chúng, nhưng không còn quá dễ dàng nữa.
Nuốt được càng nhiều phù chú, Ỷ Thiên càng lớn mạnh. Đến khi Ỷ Thiên nuốt được một lượng nhất định, lại có một luồng sáng chiếu xuống, đưa Ngô Bình và Ỷ Thiên đến tầng ba động thiên.
Tầng ba bắt đầu xuất hiện phù chú hình người. Chúng có hình dáng đàn ông, hình dáng phụ nữ, có cả hình dáng quái vật hình người nữa.
Quá rõ ràng, những phù chú này mạnh cực kỳ!
Lúc này,một con quái vật đầu sói thân người lao tới, định ăn thịt Ỷ Thiên. Ỷ Thiên nhanh nhẹn tránh đi rồi giao đấu với nó.
“Ầm!”
Dù sao Ỷ Thiên cũng là chú linh. Chỉ một cú đấm đã làm vỡ nát vai của quái vật, nhưng móng vuốt của quái vật cũng cào nát cánh tay của nó.
Đấu suốt mười mấy phút, Ỷ Thiên mới chật vật giết được quái vật. Sau khi nuốt chửng năng lượng của quái vật, Ỷ Thiên đã mạnh lên.
Ban nãy Ngô Bình nhìn mà sợ khiếp vía, vội vã lấy bùa Tuyệt Thiên và bùa Diệt Thế ra. Hai bùa này vừa xuất hiện liền biến thành quái vật hình người, nhưng chỉ ngơ ngác đứng im tại chỗ, xem ra vẫn chưa kịp thích ứng.
Tất nhiên Ỷ Thiên không hề khách sáo, một chưởng đánh bay quái vật hình người do hai lá bùa biến thành, rồi nuốt chửng chúng.
Hấp thụ Tuyệt Thiên và Diệt Thế, thực lực của Ỷ Thiên càng lớn mạnh. Sau đó nó chọn ra những sinh vật mạnh mẽ để ra tay, nuốt chửng từng con một.
Sau khi nó nuốt năng lượng của khoảng một trăm sinh vật mạnh, luồng sáng lại chiếu xuống, Ngô Bình và Ỷ Thiên đến tầng bốn của động thiên.
Tầng bốn toàn là sinh vật cực mạnh, có rồng, kỳ lân, phượng hoàng, thú dữ thời thượng cổ, thậm chí là sinh vật hình người tu luyện thành Thiên Tiên!
Lúc này, dù mạnh như Ngô Bình cũng phải sởn gai ốc.
“Đại đế Thần Chú để sinh vật ở mỗi tầng cắn nuốt nhau và tiến hoá, sau đó chọn ra kẻ mạnh để tiến lên tầng kế tiếp. Sinh vật ở tầng bốn đã đủ đe doạ đến tính mạng của mình rồi!”
Ngô Bình cực kỳ cảnh giác, nói với Ỷ Thiên: “Nếu có thể nuốt một, hai sinh vật ở đây, cô sẽ trở nên lớn mạnh vô cùng!”
Ỷ Thiên cũng hơi lo sợ: “Chủ nhân, tôi sợ mình không đấu lại chúng, ngược lại còn bị chúng nuốt mất”.
Ngô Bình nghiến răng bảo: “Đừng sợ. Tôi biết điểm yếu của chúng!”
Ỷ Thiên đã mạnh hơn gấp mấy lần so với trước đây. Nó kinh ngạc hỏi: “Chủ nhân nhìn ra điểm yếu ư?”
Ngô Bình đáp: “Đúng thế. Mỗi một sinh vật dù có mạnh đến đâu cũng sẽ có rất nhiều điểm yếu. Tất nhiên, sinh vật càng mạnh thì điểm yếu càng ít và càng khó phát hiện”.
Họ đang nói chuyện thì một con thuồng luồng dài mấy chục mét đã lao đến, gầm rú tấn công Ỷ Thiên.
May mà con thuồng luồng này không quá mạnh, Ỷ Thiên cũng không hốt hoảng.
Ngô Bình nhìn nó một cái rồi nói: “Điểm yếu của nó nằm ở đốt sống thứ hai mươi bốn. Đánh vào nơi đó, toàn thân nó sẽ cứng đờ”.
Ỷ Thiên “vâng” một tiếng rồi lập tức bổ nhào về phía thuồng luồng. Một người một thuồng luồng giao đấu với nhau. Ỷ Thiên để nó cào nát vai mình, lao đến đốt sống thứ hai mươi bốn của nó rồi đánh thật mạnh.
“Rắc!”
Quả nhiên, bộ phận này là điểm trí mạng của thuồng luồng. Bị đánh vào đó, con thuồng luồng lập tức cứng đờ. Ỷ Thiên dễ dàng lấy mạng nó rồi hút hết năng lượng của nó!
Nuốt được thuồng luồng, Ỷ Thiên mạnh lên gấp đôi.
Ngô Bình thở phào: “Nơi này nguy hiểm quá. Chúng ta tìm nơi ẩn nấp rồi chờ thời cơ ra tay”.
Anh vẫn luôn quan sát, phát hiện những sinh vật được phù nguyên và chú nguyên tạo ra cũng sẽ có lỗ hổng như chương trình máy tính. Mà khả năng nhìn thấu vạn vật của anh có thể dễ dàng tìm ra lỗ hổng ấy. Vừa rồi anh chỉ điểm cho Ỷ Thiên, quả nhiên đã giết được con thuồng luồng.
Ỷ Thiên và Ngô Bình nấp trong bụi cỏ. Không lâu sau, một con cá sấu khổng lồ đi ngang qua. Ngô Bình nhìn nó vài lần rồi bảo: “Ỷ Thiên, điểm yếu của con cá sấu này nằm ở vị trí ba ngón tay phía trên mắt trái. Đánh vào đó, nó sẽ điên cuồng tự cắn đuôi mình”.
Ỷ Thiên lập tức nhảy lên, bất ngờ đấm vào vị trí ba ngón tay phía trên mắt trái của cá sấu. Con cá sấu đờ người, sau đó há to miệng rồi xoay vòng cắn vào đuôi mình.
Nhân cơ hội này, Ỷ Thiên đấm nó liên tục, đánh nó đến chết rồi nuốt chửng năng lượng của nó.
Nhờ Ngô Bình chỉ điểm, Ỷ Thiên lặng lẽ cải thiện, không ngừng chọn thời cơ để ra tay, nuốt chửng các sinh vật khác và mạnh dần lên.
Nuốt được mười mấy sinh vật, Ỷ Thiên đã mạnh đến mức có thể đối chọi với chân long.
Tìm cả buổi, Ngô Bình mới phát hiện một con chân long. Con chân long này vừa ăn thịt một con mãng xà lớn, đang thư thái nằm trên núi.
Anh quan sát một lúc rồi nói: “Điểm yếu của nó nằm ở đuôi. Xương đuôi của nó rất giòn, chỉ cần dồn lực đánh vào là gãy ngay. Khi xương đuôi gãy, chân long sẽ đứt thành mười mấy khúc”.
Ỷ Thiên nhìn nó một lúc mới bảo: “Đuôi nó nằm ở dưới cùng, tôi không thể với đến”.
Ngô Bình đáp: “Đừng sợ. Tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó giúp cô. Đợi đến khi nó đuổi theo tôi thì cô ra tay từ phía sau, nhất định phải nhanh và bất ngờ!”
Ỷ Thiên gật đầu: “Vâng!”
Ngô Bình đột nhiên nhảy ra, chỉ vào con chân long rồi mắng mỏ: “Con trùng dài kia, ngươi xấu như vậy, ba mẹ ngươi có biết không?”
Chân long ngẩn ra, lập tức nổi cơn thịnh nộ, cơ thể bất ngờ nảy lên rồi nhào về phía Ngô Bình.
Ngô Bình hét ầm lên, quay đầu bỏ chạy. Anh không đánh lại nhưng chạy rất nhanh, trong nhất thời chân long sẽ không đuổi kịp.
Chân long đuổi giết Ngô Bình, đuôi quẫy ở phía sau, vươn ra rất dài. Khi nó đi ngang vị trí của Ỷ Thiên, Ỷ Thiên vốn mai phục sẵn liền đột ngột nhảy lên rồi đấm vào đuôi nó.
Cú đấm vừa mạnh vừa chuẩn, xương đuôi của nó lập tức bị đánh gãy. Đây là điểm yếu của chân long, xương đuôi vừa gãy, nó lập tức cứng đờ, toàn thân đứt thành mười mấy đoạn.
Ỷ Thiên lập tức nuốt chửng năng lượng mà chân long vừa giải phóng. Sau khi hấp thụ năng lượng của chân long, Ỷ Thiên đã mạnh đến mức có thể đối chọi với hầu hết sinh vật!
Dưới sự giúp đỡ của Ngô Bình, Ỷ Thiên giết được năm con rồng, tám con kỳ lân, sáu con phượng hoàng, và nhiều sinh vật mạnh khác.
Cuối cùng, khi Ỷ Thiên đã đủ mạnh, luồng sáng kia đã đưa họ lên tầng năm động thiên.
Tầng năm không còn mang dáng hình của thế giới thật. Ở đây tràn ngập phù nguyên và chú nguyên, hai loại năng lượng cơ bản tụ lại, tựa như những đám mây trôi lơ lửng giữa không trung.
Chương 1169: Nhân Tiên cảnh giới tám, mở ra con đường của đế
Tất nhiên Ỷ Thiên không hề khách sáo, lập tức nuốt chửng đám mê do phù nguyên và chú nguyên ngưng tụ thành.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Xem ra đại đế Thần Chú đã chết trước khi xây dựng hoàn chỉnh tầng năm, nên ở đây chỉ có chú nguyên và phù nguyên”.
Sau khi Ỷ Thiên nuốt chửng tất cả “đám mây”, Thần Chú Động Thiên bỗng rung chuyển ầm ầm, mọi sinh vật bên trong đều biến thành năng lượng phù chú và đồng loạt hội tụ về tầng năm, sau đó chui vào cơ thể Ỷ Thiên.
Khi mọi năng lượng đều bị Ỷ Thiên nuốt sạch thì động thiên sụp đổ, Ngô Bình vội vã lao ra ngoài. Còn Ỷ Thiên biến thành một luồng sáng, bao bọc Ngô Bình rời khỏi Thần Chú Môn.
Ra khỏi Thần Chú Môn, Ngô Bình lập tức rời Địa Tiên Giới rồi về nhà.
Bây giờ Thục Sơn kiếm phái rất hỗn loạn, anh cũng lười hỏi đến. Hiện tại anh phải nhanh chóng cải thiện tu vi, bước vào cảnh giới Đế và trở thành Địa Tiên nhanh nhất có thể.
Về đến nhà, anh nghiền ngẫm tỉ mỉ những thu hoạch gần đây. Trên núi thần Long Hổ, anh đã giao lưu với thiên kiêu của các thời kỳ lịch sử khác nhau, còn có đạo thống của đại đế Thiên Phù, đại đế Thần Chú, Tam Hoàng và Thanh Đế.
Mọi chuyện khiến anh mơ hồ nắm bắt được điều gì đó. Vì vậy, anh đã giải phóng nhân cách tối thượng, mở trạng thái ngộ đạo với ý định đột phá.
Hai ngày sau, ánh sáng nơi anh loé lên, Ỷ Thiên đột ngột tản ra, hoá thành vô số chú nguyên và phù nguyên, bố thành một phù trận xung quanh anh. Cơ thể anh đang gầm gừ, phát ra âm thanh như lời chú.
Thật chậm rãi, Hỗn Nguyên Tiên Lực xảy ra biến đổi, phân tách thành từng đơn vị năng lượng. Có điều loại năng lượng này còn nhỏ hơn chú nguyên, tên là tiên nguyên!
Tiên nguyên có thể tạo thành chú nguyên, cũng có thể cấu thành phù nguyên, thậm chí kiếm nguyên! Loại năng lượng này có thể tạo thành mọi năng lượng đơn vị cơ bản.
Tiếp theo, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Hai thần phù Ất Mộc và Tử Vi cũng bị anh phá giải kết cấu, biến thành phù nguyên và dung hợp với cơ thể anh, trở thành một phần của Hỗn Nguyên Tiên Lực.
Giây tiếp theo, tiên nguyên tạo thành phù nguyên, phù nguyên lại tạo thành Ất Mộc, Tử Vi! Lúc này, hai thần phù đều đã bị anh luyện hoá hoàn toàn!
Phù văn ý nghĩa mà anh ngưng tụ trước đó cũng được tái kết cấu, vô số phù nguyên đã cấu thành bốn phù văn ý nghĩa lớn - ý nghĩa Di Hình, ý nghĩa Chấn Ấn, ý nghĩa Li Đoạn, ý nghĩa Tuyệt Đối.
Sau đó, phù nguyên cũng tái kết cấu năm phù ấn lớn - phù ấn Cuồng Lôi, phù ấn Quỷ Đế, phù ấn Kiếm Đạo, phù ấn Đại Hư Không. phù ấn Thiên Cơ.
Như vậy, sức mạnh của năm phù ấn và bốn ý nghĩa lớn đã hoàn toàn hoà vào trong cơ thể. Chỉ cần anh nghĩ đến là có thể thi triển năm phù ấn và bốn ý nghĩa ấy một cách dễ dàng.
Sau đó, vô số phù nguyên, chú nguyên đã tiến vào từng tế bào trong cơ thể anh. Chú nguyên phát ra chú lực, phù nguyên tạo thành phù trận, tôi luyện thần hồn và tế bào của Ngô Bình!
Lúc này, Ngô Bình đang ngồi tu luyện trước tảng đá hình trứng. Dạo trước có hai con chó mực ngủ cạnh tảng đá này, được vài ngày thì chạy mất, không biết bây giờ chúng đang chơi ở đâu.
Khi anh tu luyện, vô số sợi tơ vươn ra từ tảng đá hình trứng, quấn quanh cơ thể anh. Chẳng mấy chốc, anh đã bị bọc thành một cái kén hình người.
Giờ phút này, mỗi một tế bào của anh đều đang tu luyện. Chỉ sau nửa ngày, anh cảm thấy gông xiềng trong linh hồn và cơ thể mình được mở ra!
Hai xiềng xích này không đến từ huyết mạch nhà họ Lý, mà anh đã dùng trí tuệ và sức mạnh của mình để phá bỏ. Đó là gông xiềng mới, tiền nhân chưa từng phát hiện ra!
Xiềng xích này thuộc về gông xiềng xác thịt. Một khi nó đã mở ra, tốc độ tiến hoá của cơ thể sẽ nhanh hơn người bình thường hàng triệu lần!
Ví dụ, con người có thể mất hàng triệu, hàng chục triệu năm để tiến hóa một loại năng lực hoặc hình thái tứ chi nào đó. Còn Ngô Bình chỉ cần một năm, thậm chí vài tháng là làm được!
Vậy nên sau khi phá bỏ gông xiềng, cơ thể anh đã có khả năng thích nghi với môi trường cực kỳ mạnh. Dù môi trường khắc nghiệt thế nào, cơ thể anh vẫn có thể thích ứng nhanh chóng.
Những lợi ích mà anh nhận được chắc chắn rất lớn! Ví dụ như khi anh tu luyện, để việc tu luyện hiệu quả hơn, cơ thể sẽ tức tốc thay đổi, chủ động thích nghi với trạng thái tu luyện. Theo thời gian, cho dù anh chỉ là người có tư chất bình thường thì tương lai cũng sẽ trở thành thiên tài tuyệt đỉnh trong tu hành!
Ngô Bình mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện tảng đá hình trứng không còn phát sáng nữa, bề mặt đầy vết nứt, đã biến thành một tảng đá bình thường.
“Lạ thật. Lẽ nào mình đã hút hết năng lượng bên trong nó?”, anh lẩm bẩm.
“Phá vỡ gông xiềng tiến hoá, cảm giác thật là tuyệt”, anh vươn vai, cảm thấy một luồng thế đế vương khủng khiếp được giải phóng ra.
Triệu Thiên Lạc, Thần Chiếu vội vàng xông vào, sững sờ nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình sờ mặt mình, hỏi lại: “Hai người đến đây làm gì vậy? Mặt tôi nổi đốm à?”
Thần Chiếu quỳ xuống sàn, run rẩy nói: “Chủ nhân đột phá lên cảnh giới Đế rồi?”
Ngô Bình sửng sốt. Lúc này anh mới ý thức được mình đã mở được gông xiềng mà người xưa chưa từng chạm đến. Điều này có nghĩa là anh đã đặt chân lên con đường của đế, trở thành sự tồn tại của cấp bậc Tam Hoàng Ngũ Đế!
Đương nhiên, con đường của đế rất dài. Con đường hiện nay của anh vẫn chỉ là một con đường nhỏ hẹp, tương lai sẽ biến thành con đường tối cao!
“Có thể đột phá rồi”, anh tự nhủ.
Ngay lập tức, anh lấy lò thần Âm Dương ra, dùng hoa Thiên Hồn để luyện chế Thiên Nhất Thần Đan. Lần này anh luyện được hai viên đan đế phẩm! Thiên Nhất Thần Đan này có thể tăng cường sự tương hợp giữa nguyên thần và trời đất, đúng lúc cần uống vào lúc này.
Luyện thành đan dược, anh mỉm cười: “Đến lúc đột phá rồi. Nguyên thần, ngưng tụ cho tôi!”
Lúc này, anh còn chẳng cần cố ý tu luyện, thần bàn hình trứng đã vụt lên Thần Khiếu thứ chín. Thần bàn này được hợp thành từ Pháp Bàn thượng thừa và kiếm hồn lớn mạnh, đã hình thành thần thông võ đạo!
Sắp tới, thần bàn sẽ tiến hành một lần biến đổi, trở thành nguyên thần!
Nguyên thần của người bình thường được ngưng tụ từ thần niệm, mỏng manh yếu ớt, cũng không chứa thần thông pháp thuật gì, tựa như cây không rễ, nước không nguồn. Đứng trước kiếm hồn mạnh mẽ của Ngô Bình, loại nguyên thần ấy bé nhỏ như loài kiến, không đáng nhắc đến! Kiếm hồn của Ngô Bình chỉ cần thổi nhẹ một cái đã khiến thứ nguyên thần bình thường ấy tan thành tro bụi!
Phương thức ngưng tụ Pháp Bàn thành nguyên thần là đơn giản nhất, dễ dàng như một giáo sư Toán ở một trường đại học hàng đầu làm bài kiểm tra toán lớp Một vậy.
Sau câu “Nguyên thần, ngưng tụ cho tôi!”, phù văn Tiên Thiên lớn mạnh bên trong thần bàn đã phát sáng rực rỡ, một luồng khí tức cổ xưa toả ra, bên trong có chứa thông tin quan trọng của nó!
Lúc này, Ngô Bình mới biết lai lịch của phù văn Tiên Thiên này!
Trong Hỗn Độn có một sinh linh vô địch tên là “Đế”. Đế là bá chủ trong Hỗn Độn, cắn nuốt và giết hại những sinh linh Hỗn Độn khác để tồn tại.
Nhưng mạng sống của một sinh linh Hỗn Độn cũng sẽ đi đến hồi kết. Trước khi chết, nó đã tích trữ sức mạnh cốt lõi và mạnh nhất vào xương thần ở ấn đường của mình, chính là xương thần hình kiếm mà Ngô Bình có được.
Thời đại Hỗn Độn kết thúc, mảnh xương ấy lưu lạc ở các giới, cuối cùng nhờ cơ duyên xảo hợp mà rơi vào tay Ngô Bình, giúp Đạo Chủng tinh luyện phù văn Tiên Thiên của nó, luyện thành Pháp Bàn!
Chương 1170: Nguyên thần chí tôn
Về sau, Pháp Bàn và võ hồn của anh hợp lại thành một, luyện thành Thần Bàn. Mặc dù sau đó anh đã luyện võ hồn của mình thành kiếm hồn, thậm chí là phản kiếm hồn nhưng Thần Bàn vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lúc này, bùa Tiên Thiên đột nhiên toả sáng, một luồng sức mạnh kinh hoàng phát ra khiến Ngô Bình suýt thì không khống chế nổi.
Ngô Bình sử dụng ý niệm, vô số phù nguyên xuất hiện, kết thành đại trận giúp anh khống chế sức mạnh này. Chỉ một lát sau, sức mạnh kia đã hoá thành hình dạng giống như một con người, bên trong có ba loại cấm thuật có sức mạnh vô song. Hơn nữa, hình người vừa hoá thành nhìn giống hệt Ngô Bình.
Tiếp đó, Thần Bàn đi vào trong hình người rồi hoà hợp với nó, trở thành nguyên thần của hình người.
Ngô Bình lúc này uống thêm một viên Thiên Nhất Thần Đan để tăng cường sự hoà hợp của nguyên thần và thiên địa.
Dược lực đi vào trong nguyên thần, Ngô Bình lại lấy ra bảy quả thần Chí Thánh. Sau khi các vị thánh chết đi, có một bộ phận tinh hoa nhất trong tinh thần được lưu lại hậu thế, hoá thành quả thần. Từ cổ chí kim, người ta nói tinh thần của các vị vĩ nhân, thánh hiền vĩnh viễn được lưu truyền lại cho hậu thế chính là vì lẽ đó.
Sau khi anh ăn quả thần, bảy luồng năng lượng phi phàm hoá thành bảy quầng sáng, xuất hiện ở phía sau của nguyên thần. Bảy quầng sáng này khiến khiến nguyên thần của Ngô Bình được khai mở, có được trí tuệ của bậc thánh hiền.
Chưa hết, anh còn lấy ra Tinh Hồn Châu, bóp nát rồi đem tinh hồn trong đó đưa vào nguyên thần.
Sau cùng, năm đại phù ấn, bốn loại phù văn ý nghĩa cũng đi vào nguyên thần, trở thành một bộ phận trong nguyên thần của anh. Đương nhiên, còn có cả lực công đức hùng mạnh cũng được dùng để trấn giữ nguyên thần và trở thành quầng sáng thứ tám bên cạnh bảy quầng sáng ban nãy.
Nguyên thần của Ngô Bình trở nên vô cùng hùng mạnh, có cả sức mạnh và trí tuệ. Các thần mạch trong người anh đều đang phát sáng, một luồng sức mạnh từ não bộ đi ra khắp cơ thể.
Thần quang nhiều màu sắc toả ra phía trước, phía sau là nguyên thần của Ngô Bình. Nguyên thần của anh cao tới chín tầng mây, sừng sững giữa trời không, đón lấy tinh hoa của nhật nguyệt! Lúc này, nguyên thần của anh cao lớn đến vạn trượng, phát ra thánh quang, trên bề mặt còn có vô số phù văn phát sáng.
Người bình thường sau khi ngưng tụ được nguyên thần, nguyên thần sẽ ẩn hiện ở vị trí cách đỉnh đầu chừng ba tấc. Hơn nữa, nguyên thần thông thường chỉ rộng chừng một tấc, lại còn lúc ẩn lúc hiện vô cùng yếu ớt. Lúc này, thậm chí một trận gió âm cũng dễ dàng làm tổn thương nguyên thần.
Để so sánh thì nguyên thần của Ngô Bình giống như một thực thể cao tới vạn trượng. Nó có thể lên trời ngắm sao, xuống đất bắt quỷ thần. Hình dạng và sức mạnh đó thì một vạn cái nguyên thần thông thường cũng không bì được!
Ngô Bình nhanh chóng thu lại nguyên thần, anh lẩm bẩm: "Cái của mình chắc chính là nguyên thần chí tôn rồi nhỉ?"
Anh mở sách quý Thiên Kiêu. Từ Ngọc Bàn phát ra một sức mạnh kỳ diệu, bắt đầu giúp anh tìm kiếm thông tin trong quyển sách.
Không lâu sau, Ngọc Bàn toả ra một luồng sáng, bên trên xuất hiện danh sách các cao thủ có nguyên thần mạnh nhất. Cái tên Lý Huyền Bình xếp ở vị trí số mười bảy của bảng xếp hạng này.
Anh không khỏi cau mày lẩm bẩm: “Chỉ xếp thứ mười bảy thôi sao?”
Nhưng một giây sau, một bảng xếp hạng khác xuất hiện. Bảng xếp hạng Nhân Hoàng, cái tên Lý Huyền Bình đứng vị trí số mười hai!
Hoá ra Nhân Hoàng và Địa Tiên là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác chứ không hề mâu thuẫn với nhau.
Ngô Bình vốn tưởng nguyên thần của mình như vậy đã là mạnh lắm rồi mà không ngờ vẫn xếp tít thứ mười bảy. Có điều anh nhanh chóng chấp nhận sự thật, từ cổ chí kim có bao đấng anh hùng, xếp thứ mười bảy đã là khá lắm rồi. Huống hồ, anh vẫn còn thời gian để lớn mạnh thêm. Anh tin trong tương lai không xa, mình sẽ trở thành một trong mười, thậm chí là năm người đứng đầu.
Ngô Bình đang định cất sách quý Thiên Kiêu đi thì lại có người kết bạn với anh. Vốn anh không có hứng thú nhưng liếc mắt nhìn qua thì người này lại thu hút sự chú ý của anh.
“Ngạo Thiên của tiên điện Thiên Võ muốn kết bạn với bạn”.
Người của tiên điện Thiên Võ?
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đồng ý lời mời.
Không ngờ, anh vừa đồng ý thì người kia đã muốn gửi tin nhắn cho anh. Ngô Bình lưỡng lự chốc lát rồi chấp nhận tin nhắn.
Rất nhanh, từ Ngọc Bàn đã vọng ra một giọng nói nghe rất cuốn hút, khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu, ấm áp như làn gió xuân.
“Cậu chủ Lý Huyền Bình, tôi là Ngạo Thiên, đường chủ của điện đường thứ hai trong tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình đáp: “Hoá ra là điện chủ Ngạo, từ lâu đã được nghe danh”.
Ngạo Thiên: “Cậu Lý có hứng thú gia nhập điện của chúng tôi không?”
Ngô Bình không nhắc tới chuyện trước đó mình từng thử tài ở tiên điện Thiên Võ. Anh đáp: “Tôi nghe nói tiên điện Thiên Võ vẫn còn kém một chút so với giáo phái vô song khác”.
Ngạo Thiên cười đáp: “Kém một chút? Dưới gầm trời này có kẻ nào dám làm kẻ thù của tiên điện Thiên Võ kia chứ? Cho dù Thiên Tôn gặp tôi thì cũng phải khách sáo một chút”.
Ngô Bình: “Tiên điện Thiên Võ có tất cả mấy điện?”
Ngạo Thiên đáp: “Tiên điện Thiên Võ nhận được truyền thừa từ thời cổ xưa, có tổng cộng năm đại điện. Tuy nhiên hiện tại chúng tôi chỉ mở ra được hai điện số một và số hai”.
Sau đó Ngạo Thiên nói với Ngô Bình, trong số năm điện thì điện số một được truyền thừa sớm nhất, còn điện thứ hai mới được truyền thừa từ mười ba vạn năm trước. Hơn nữa, truyền thừa của điện số hai khó hơn điện số một.
Hiện tại, tiên điện Thiên Võ vẫn chưa mở được điện số ba. Bởi muốn mở được điện này phải có người có tư chất vượt xa các bậc tiền bối. Cũng vì lẽ đó họ mới rất cần Ngô Bình, cần anh tài có thể lọt vào top mười của bảng nguyên thần.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Hiện tại tiên điện Thiên Võ có bao nhiêu đệ tử?”
Ngạo Thiên đáp: "Trước mắt, tiên điện Thiên Võ có khoảng một trăm đệ tử, hơn ba trăm trưởng lão. Có điều họ đa số đều ở điện số hai nghiên cứu công pháp, chuyên tâm tu luyện. Còn những người ở bên ngoài chỉ có khoảng hai ba trăm người.
Ngô Bình lại hỏi thăm thêm tình hình một chút thì phát hiện tiên điện Thiên Võ này quả thực khá mạnh, sức mạnh tổng thể có thể so với tiên vực Vĩnh Hằng, thần thổ Thông Thiên. Hơn nữa, Ngạo Thiên còn đảm bảo rằng chỉ cần Ngô Bình chịu gia nhập thì sẽ toàn lực ủng hộ anh. Đương nhiên, tiền đề là Ngô Bình phải thông qua cuộc khảo sát, đạt tới trình độ tương ứng.
Suy nghĩ một lát, Ngô Bình cười đáp: "Điện chủ Ngạo Thiên, thực ra tôi sớm đã tham gia cuộc khảo sát của tiên điện Thiên Võ rồi".
Sau đó anh liền kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Ngạo Thiên nghe xong cười ha ha đáp: "Tốt quá rồi! Như vậy có nghĩa cậu có duyên với tiên điện Thiên Võ, không cần suy nghĩ nữa, mau gia nhập với chúng tôi đi, chắc chắn cậu sẽ không phải hối hận!"
Ngô Bình: "Được, vậy tôi sẽ gia nhập tiên điện Thiên Võ ".
Ngạo Thiên mừng rỡ: "Lý Huyền Bình, giờ cậu có thể lập tức tới tiên điện Thiên Võ báo danh, cũng có thể tạm thời ở lại thế giới mặt đất để tu luyện. Khi linh khí ở thế giới đó phục hồi thì sẽ có không ít cơ hội tu luyện".
Ngô Bình: "Điện chủ, nếu ở lại đây thì lại thiếu tài nguyên tu luyện".
Ngạo Thiên lập tức đáp: "Tôi sẽ sắp xếp một đệ tử phụ trách liên lạc với cậu, nếu cậu thiếu gì thì hãy nhắn với người phụ trách. Nếu chúng tôi có sẽ lập tức cung cấp cho cậu, còn nếu không có sẽ cử người đi tìm cho cậu".
Ngô Bình cười đáp: "Đa tạ điện chủ!"
Ngạo Thiên: "Thân phận của cậu là cơ mật, ngoài tôi và đệ tử phụ trách liên lạc với cậu ra thì tôi sẽ không nói chuyện này với người khác".
Ngô Bình: "Điện chủ, nhưng tôi ở thế giới mặt đất tu luyện rất cần thân phận đệ tử tiên điện Thiên Võ. Hay là tôi lấy một cái tên khác?"
Ngạo Thiên: "Chuyện đó có thể được. Nếu cậu gặp rắc rối thì có thể nói với người phụ trách liên lạc, tôi có thể giúp cậu giải quyết rắc rối".
Ngạo Thiên có vẻ rất bận, nói thêm vài câu rồi lập tức nói: "Lý Huyền Bình, tiếp theo đệ tử của tôi sẽ phụ trách hoàn toàn việc liên lạc với cậu".
Một giây sau, một giọng nói khác vọng tới. Giọng người này nghe có vẻ khô khan. Đối phương nói: "Sư đệ Huyền Bình, anh là sư huynh cậu Long Quân. Sau này tôi sẽ phụ trách mọi việc liên quan đến cậu".
Bình luận facebook