-
Chương 1201-1205
Chương 1201: Tôi cười vì bà sắp chết rồi
Y thuật, tài luyện đan và kinh nghiệm trải qua nhiều chuyện khiến Ngô Bình có thể dễ dàng nâng cao tu vi cho một ai đó, dù chỉ là một người có tư chất bình thường, nếu được anh hỗ trợ thì vẫn có thể đột phá Võ Quân, Thần Quân như thường.
Đương nhiên cố trở thành Võ Quân hay Thần Quân sẽ hạn chế tu hành của những người này, trừ khi Ngô Bình luôn dẫn dắt họ, không thì sớm muộn cũng có ngày việc tu hành của họ bị đình trệ.
Các long vệ bị hạn chế về mặt tư chất, nếu chỉ dựa vào sức mình thì rất khó đạt được thành tựu cao trên con đường tu hành, Ngô Bình làm vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho họ.
Không lâu sau, có một con hổ đen chạy như bay tới. Trên lưng nó có một đạo nhân bụng bự, tay cầm tràng hạt, gương mặt thì tươi cười.
Long vệ vẫn nhắc nhở: “Tu sĩ muốn vào Thiên Kinh thì phải đáp xuống khai báo, không thì tự gánh hậu quả”.
Đạo nhân cười lớn, song vẫn mặc rồi định bay qua.
Ngô Bình bay lên cao rồi tung một chưởng ra về phía con hổ đen, nó gào lên đau đớn rồi lăn lộn ngã xuống, đạo sĩ kia nhanh chóng bay lên, sau đó lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Làm thú cưng của tôi bị thương, cậu có biết mình phạm tội gì chưa?”
Ngô Bình xua tay với ông ta: “Xuống đây thì tôi sẽ không đánh ông”.
Đạo nhân nổi giận: “Đồ ngu xuẩn!”
Ông ta đột nhiên niệm chú, trời đất lập tức xoay chuyến, không biết là trò gì.
“Xuống ngay!”
Ngô Bình chộp tay ra, một bàn tay lớn ngưng tụ từ Hỗn Nguyên Tiên Lực gạt đến đó, đánh bay đạo nhân kia, ông ta hừ một tiếng, sau đó lộn vài vòng trên không trung rồi mới rơi xuống.
Ngô Bình tiến lại gần, sau đó nhấc chân đá mạnh vào người ông ta. Sau ba cú đá của anh, mặt mũi đạo nhân kia đã sưng vù, ông ta vừa tức vừa ngạc nhiên nói: “Cậu dám đánh tôi…”
Chát!
Ngô Bình tát vào mặt ông ta rồi hỏi: “Ông bị điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì hay sao? Muốn vào Thiên Kinh thì phải khai báo, ông đã khai báo chưa?”
Sau khi ăn một cái tát, đạo nhân kia lập tức ngoan hơn hẳn, vì ông ta đã nhìn thấy Linh Hy với khí tức khủng khiếp và phát hiện cô ấy là Thiên Tiên, hơn nữa người đang ra tay với ông ta rất mạnh, làm ông ta không còn sức chống trả.
Con hổ đen nằm im bất động, Ngô Bình nói: “Mày ra đây”.
Vì thế, nó chầm chậm bò tới cạnh chủ nhân của mình, sau đó lại nằm im.
Ngô Bình hỏi: “Ông là người của môn phái nào?”
Đạo nhân: “Tôi là trưởng lão của Tiên Phật Môn”.
Ngô Bình chỉ vào ba năm hai nữ ban nãy rồi nói: “Ông và họ nhanh chóng hô to nhận lỗi ngay một trăm nghìn lần, sau đó cùng khai báo khi nào rời đi”.
Cứ thế, trong một buổi sáng, Ngô Bình đã chặn được mấy chục người, ban đầu họ rất ngông nghênh, người cậy mạnh, kẻ vô lễ.
Nhưng cuối cùng, ai cũng phải quỳ dưới đất, sau đó cũng phải nói xin lỗi cả trăm nghìn lần.
Đến chiều, cục diện đã khác hẳn. Các tu sĩ bay đến nhìn thấy cả đám tu sĩ Địa Tiên quỳ dưới đất thì biết ngay không dây vào nhóm Ngô Bình được, vì thế hầu hết đều đồng ý đáp xuống khai báo.
Đương nhiên vẫn có người không chịu khai báo, sau đó người bị đánh đuổi đi, người thì lại quỳ xuống tiếp tục chịu phạt.
Đến khi trời tối, danh tiếng của Thiên Long đã vang khắp xa gần, ai cũng biết có một người lợi hại trấn thủ ở đây, ngoài ra còn có cả một tu sĩ Thiên Tiên nên tu sĩ nào đi ngang qua cũng phải khai báo và nói rõ mục đích đến đây. Nếu muốn ở lại Thiên Kinh thì phải xin giấy tạm trú.
Một khi quyền lực được hình thành thì mọi chuyện sau đó đã dễ dàng hơn hẳn. Sang ngày thứ hai, công việc còn thuận lợi hơn, sau đó các long vệ không cần hò hét nữa, mà ai cũng chủ động đáp xuống khai báo hết.
Chiều cùng ngày, Ngô Bình bảo Linh Hy trông coi ở đây, còn mình thì về nhà.
Về nhà rồi, anh mưới phát hiện người nhà của Đường Tử Di và Đào Như Tuyết vẫn đang lo công việc ở ngoài. Dẫu sao, sự nghiệp của nhà họ cũng lớn, dù đến đây tránh nạn thì cũng phải thu xếp ổn thoả mọi thứ đã.
Cuối cùng, Ngô Bình vẫn không yên tâm nên lại chạy đến Vân Kinh, xem khi nào thì Đường Tử Di mới đến.
Sau khi đến sơn trang Vân Đỉnh, Ngô Bình không gặp được Đường Tử Di, hỏi ra thì mới biết hầu hết thành viên của nhà họ Đường đều đang ở trên đảo Vân Mộng.
Dưới chân núi Vân Đỉnh có một hồ nước tên là hồ Vân Trạch. Hồ này thời cổ đại rất rộng, nhưng giờ thì đã bị thu hẹp lại nhiều.
Trên hồ có một hòn đảo nhỏ tên là Vân Mộng với diện tích hơn một trăm nghìn mét vuông, phong cảnh thì đẹp hết chỗ chê. 20 năm trước, Đường Thời Lộc đã mua lại hòn đảo này, say đó xây dựng nhà cửa mang phong cách cổ xưa trên đảo, ngoài ra còn trồng cây và hoa. Sau khi xây dựng xong, đảo Vân Mộng cũng trở thành nơi nghỉ dưỡng của gia tộc họ. 20 năm qua, nhà họ Đường liên tục mời các người thợ giỏi đến để hoàn thiện thêm cho hòn đảo.
Khi Ngô Bình đặt chân đến đây thì thấy hơi kinh ngạc, không ngờ hồ nước vốn bé tẹo giờ lại rộng tới mức mày.
Hình như hòn đảo này không bị ảnh hưởng gì, Ngô Bình đáp xuống đảo thì thấy Đường Tử Di đang đứng trên đỉnh một toà nhà rồi nhìn hồ nước đến ngây người.
Thấy anh bất chợt xuất hiện, cô ấy thở dài nói: “Chồng, anh đến rồi đấy à! Hôm qua, nhà em đến đây bàn chuyện, không hiểu sao hồ nước bỗng rộng hẳn ra, điện thoại không bắt được tín hiệu nên em không thể gọi cho anh được”.
Ngô Bình gật đầu: “Không của Vân Trạch đã bị chồng xếp, giờ linh khí hồi phục, các không gian gập này sẽ mở rộng ra thêm nên hồ nước mới rộng ra”.
Đường Tử Di: “Hồ nước yên vị thế này rồi thì sao rộng thêm ra được?”
Đúng lúc này, Đường Tử Yên chợt chỉ về một phía rồi nói: “Chị nhìn kìa!”
Ngô Bình và Đường Tử Di nhìn theo thì thấy có một hòn đảo dần xuất hiện trên hồ. Trên hòn đảo n ày có các đình đài lầu các đang toả ra tiên khí dồi dào.
Đường Tử Di ngạc nhiên nói: “Có thêm một hòn đảo kìa!”
Lúc này, người trên đảo cũng chú ý tới vị trí của nhóm Ngô Bình nên có hai người giậm lên tia sáng rồi bay tới, sau đó đứng trên không trung.
Họ gồm một thiếu niên 17 tuổi và một người phụ nữ trẻ trung. Người phụ nữ có tướng mạo bình thường, nhưng khí chất rất mạnh, cũng đã là một Thiên Tiên.
Người phụ nữ nhìn Đường Tử Di và Đường Tử Yên, sau đó cười nói: “Phong Nhi, không ngờ người phạm lại xinh đẹp thế này. Con đang thiếu hai hầu gái ở cạnh đúng không? Thấy bọn họ thế nào?”
Cậu hiếu niên không thể rời mắt khỏi Đường Tử Di và Đường Tử Yên nên cười nói: “Mẹ, con thích lắm, tối nay con ngủ với họ luôn được không?”
Người phụ nữ nhìn cậu thiếu niên rồi nói: “Được chứ”.
Họ hoàn toàn lơ đi sự xuất hiện của Ngô Bình.
Đường Tử Yên tức giận mắng: “Vô liêm sỉ!”
Người phụ nữ: “Láo!”
Dứt lời, Đường Tử Yên bất chợt quỳ xuống, cô ấy bực lắm, nhưng không thể điều khiển cơ thể mình được.
Đường Tử Di vội kéo em gái mình dậy, nhưng cũng bị bắt quỳ xuống luôn.
Cuối cùng cậu thiếu niên mới nhìn sang Ngô Bình rồi nói: “Mẹ ơi, trông thằng này ngứa mắt quá!”
Người phụ nữ cười nói: “Ừ, thế thì mẹ sẽ giết hết những người còn lại trên đảo”.
Cậu thiếu niên cười nói: “Thế thì quá tốt, con chỉ cần hai em này thôi”.
Người phụ nữ gật đầu, sau đó định ra tay, nhưng Ngô Bình lại cười phá lên.
Người phụ nữ dừng tay rồi nhìn anh, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Ngô Bình vung tay lên: “Tôi cười vì bà sắp chết rồi”.
Uỳnh!
Một đại ấn xuất hiện, nó to như một ngọn núi, bên trên có đầy bùa chúa, bên trong thì có sát trận lợi hại. Có năm con rồng bay quanh đại ấn, chúng gồm thanh long, bạch long, hắc long, hoàng long và xích long.
Đây chính là Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn!
Đại ấn này vừa xuất hiện, người phụ nữ đã tái mặt rồi hô lên: “Cậu là đệ tử của môn phái nào?”
Sau đó, ả phun ra một tia sáng vàng, định chống lại đại ấn, song không có tác dụng, Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn cho biến hai mẹ con nhà đó thành tro bụi.
Sau khi thi triển Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn, Ngô Bình cũng thấm mệt, nhưng anh vẫn cố đưa tất cả mọi người rời khỏi đây.
Chờ các tu sĩ ở trên đảo phát hiện ra điều bất thường và đến kiểm tra thì thấy hai mẹ con nhà kia đã chết mất xác rồi.
Sau khi đưa người trên đảo về nhà, Ngô Bình bảo người sắp xếp chỗ ở cho họ.
Đường Tử Di thở phào nói: “Chồng, anh đã giết người trên đảo đó, kiểu gì họ cũng điều tra”.
Ngô Bình: “Kệ họ, nếu có đánh nhau thì chỉ có họ thiệt thân thôi”.
Chương 1202: Không gian mở ra
Sắp xếp xong cho người nhà họ Đường, Ngô Bình lập tức đi về đến Biên Nam để xem tình hình của Đào Như Tuyết.
Lúc này Nam Cương đã ngập tràn linh khí, khi Ngô Bình xuất hiện ở Biên Nam, anh nhìn xuống từ trên cao, cũng ngạc nhiên với cảnh tượng trước mặt.
Từ vài tỉnh ở phía Tây Nam kéo dài đến phía Nam xuất hiện mấy triệu ngọn núi lớn, nhìn không thấy điểm cuối.
Anh thử liên lạc với Đào Như Tuyết mấy lần nhưng đều thất bại, sau một hồi quan sát anh nhận ra giữa nơi ở của nhà họ Đào và nơi anh đang đứng có một không gian gấp khúc, nói cách khác, rất có thể Đào Như Tuyết đang ở sâu trong dãy núi này, không chừng đang gặp nguy hiểm.
Anh nhắm mắt lại cảm ứng với cổ Thần Cơ không biết cách đó bao nhiêu kilomet, cổ Thần Cơ này được anh luyện hóa, giữa một người và một trùng có sự liên hệ bí ẩn, dù ở cách xa bao nhiêu cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
Lúc này Đào Như Tuyết đang ngồi trên một chiếc giường làm bằng đá, một đám người phụ nữ mặc cổ phục đang chải chuốt cho cô ấy, còn dùng thuốc màu vẽ lên mặt cô ấy.
Vẻ mặt Đào Như Tuyết đờ đẫn không cảm xúc, chẳng phản kháng gì nhưng trong lòng đang thầm nghĩ xem Ngô Bình có đến cứu mình không?
Tối qua mình và bố tụ tập với người trong tộc ở trong trại thì trời đất bỗng nứt toác ra, mặt đất rung chuyển, bầu trời thay đổi, hiện tượng này kéo dài đến mấy tiếng. Đến khi mọi thứ đã ổn thỏa thì cô ấy phát hiện người trong tộc đã đi vào một thế giới lạ.
Xung quanh là rừng núi nguyên thủy có lịch sử hàng tỷ năm, khắp nơi đều là núi, không nhìn thấy điểm cuối, không có Internet, cũng không có tín hiệu điện thoại, cứ như đang quay về xã hội nguyên thủy.
Không lâu sau, một bộ lạc gần đó phát hiện ra họ, mấy người kia rất dã man, vừa đến đã giết tất cả đàn ông, phụ nữ, già trẻ gì cũng đều bị giết.
Cuối cùng chỉ còn mấy người phụ nữ dưới ba mươi lăm tuổi sống sót, trong đó có Đào Như Tuyết.
Vì cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, được thủ lĩnh của bộ lạc ưa thích. Hai bên bất đồng ngôn ngữ, Đào Như Tuyết chỉ có thể suy đoán đối phương muốn làm gì.
Thế nên cô ấy không dám phản kháng, cách duy nhất là mong đợi kỳ tích xảy ra, Ngô Bình sẽ đến cứu mình. Nhưng không biết nơi này cách chỗ anh bao xa, anh có thể đến kịp không? Dù là có thể thì trên đường đi sẽ có rất nhiều nguy hiểm, anh có gặp nguy cơ gì không?
Ngay lúc này, cô ấy cảm nhận được cổ Thần Cơ hơi động đậy, truyền tín hiệu đến cô ấy: Chủ nhân đang đến.
Tất nhiên chủ nhân của cổ Thần Cơ chính là Ngô Bình, Đào Như Tuyết mừng rỡ, cô ấy thầm hỏi cổ Thần Cơ: “Tiểu Thần, có thể giúp ta truyền đạt một câu cho Ngô Bình không?”
Cổ Thần Cơ tỏ ý là có thể, Đào Như Tuyết nói: “Hãy bảo với Ngô Bình, nhất định phải cẩn thận, trên đường đến đây khắp nơi đều là rừng sâu nước độc, thú dữ côn trùng độc gì cũng có, nói với anh ấy là mấy bộ lạc đó rất đáng sợ, giết người không chớp mắt, đừng chọc vào họ”.
Cổ Thần Cơ truyền lại tin tức cho Ngô Bình, Ngô Bình đại khái đã hiểu ý của Đào Như Tuyết, lập tức tăng tốc.
Một luồng kiếm quang xuyên qua dãy núi, sát khí khủng khiếp khiến thú dữ độc trùng trong núi hoảng sợ, tất cả đều nín thở, sợ kiếm quang rơi xuống giết chết bọn chúng.
Thế nhưng cũng có thú dữ hung hãn xuất hiện, chẳng hạn như một con đại bàng đầu đỏ, cánh dài một trăm mét như một đám mây đen không sợ kiếm quang, nhào đến chỗ anh.
Ngô Bình không thèm nhìn đã vung tay lên, quyền ấn như ngọn núi nhỏ đánh trúng người con đại bàng khiến lông nó bay tứ tung, rơi xuống đất.
Không biết bay được bao xa, cảm ứng của anh và cổ Thần Cơ ngày càng mạnh, khi hai người chỉ còn cách nhau không đến ngàn dặm, anh bỗng dừng lại, thu kiếm quang lại, đồng thời lơ lửng giữa không trung.
Ở nơi cách anh mấy nghìn mét có một con tinh tinh cao vài trăm mét và một con sư tử hai đầu đang đánh nhau. Con sư tử hai đầu dài mấy trăm mét, một cái đầu có thể phun ra lửa, một cái đầu khác phun ra băng đá lạnh lẽo.
Thực lực của sư tử hai đầu và tinh tinh ngang nhau, nếu cứ tiếp tục đánh như thế cuối cùng sẽ là hai bên đều bị thương. Hơn nữa Ngô Bình phát hiện cách đó mấy trăm dặm, có vài khí tức rất mạnh đang ẩn náu, một khi con sư tử hoặc tinh tinh bị thương, chúng sẽ nhào đến giết.
Anh không muốn lo chuyện bao đồng, nhìn một lúc rồi định đi đường vòng. Vừa định đi thì con tinh tinh và sư tử hai đầu bỗng dừng lại, đều nhìn sang chỗ anh.
Ngô Bình nhíu mày, thầm nghĩ vẫn bị chúng phát hiện ra rồi.
Con tinh tinh nhảy lên rồi đáp xuống trước mặt Ngô Bình, đồng tử của nó màu tím, bắn ra hai tia thần quang, bộ lông của tinh tinh này màu vàng kim, sức mạnh vô biên.
Nó nhìn Ngô Bình rồi bỗng quỳ xuống nói: “Chào Nhân Hoàng”.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết nói tiên văn?”
Tinh tinh nói: “Tiểu yêu từ nhỏ đã sinh sống trong linh thạch, hấp thụ tinh hoa của trăng sao, linh khí của trời đất. Lúc đó ta còn nằm trong thạch thai, đã từng được một vị Nhân Hoàng điểm hóa nên nhớ được khí tức của Nhân Hoàng”.
Ngô Bình không ngờ năm đó tinh tinh này từng được Nhân Hoàng điểm hóa, anh hỏi: “Tại sao lại đánh nhau với con sư tử hai đầu đó?”
Tinh tinh nói: “Sư tử đó ăn mất con cháu của ta, ta tìm nó trả thù”.
Ngô Bình: “Thực lực của bọn ngươi ngang nhau, có đánh tiếp cũng không có kết quả, hơn nữa xung quanh có không ít thú dữ ẩn náu, chi bằng hòa giải đi”.
Tinh tinh nói: “Nhân Hoàng nói hòa giải thì hòa giải vậy”.
Con sư tử hai đầu đó cũng cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng của Ngô Bình, Nhân Hoàng là cường giả mạnh nhất của con người, linh khí càng mạnh thì càng có thể cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng của Ngô Bình.
Sư tử hơi cúi đầu nói: “Chào Nhân Hoàng, tổ tiên nhà ta từng là vật cưỡi của Nhân Vương, hôm nay gặp được Nhân Hoàng, đúng là phúc ba đời”.
Ngô Bình: “Đừng đánh nhau nữa, nếu còn đánh nữa chắc chắn sẽ bị thú dữ khác hưởng lợi”.
Con sư tử biết nghe lời: “Vâng, bọn ta không đánh nữa”.
Tính cách của thú dữ này khá thẳng, xuất phát từ sự tôn trọng của Nhân Hoàng, bọn nó lập tức không đánh nhau nữa.
Ngô Bình hỏi: “Cả hai chắc là bá chủ nơi này, chín trăm dặm phía trước là nơi này hai vị có biết không?”
Tinh tinh nhìn về phía đó nói: “Nhân Hoàng, chín trăm dặm phía trước là địa bàn của bộ lạc Phục Thiên, thủ lĩnh của bộ lạc Phục Thiên đã tu luyện Mãn Hoàng Kinh thượng cổ, mãn lực cực kỳ mạnh, ta từng đánh nhau với hắn, kết quả ai cũng không được lợi cả”.
Ngô Bình: “Nhờ Tinh huynh dẫn đường cho ta, người phụ nữ của ta bị nhốt ở địa bàn của bộ lạc Thiên Phục”.
Tinh tinh nói: “Rất vui được phục vụ Nhân Hoàng”.
Sư tử nói: “Nếu Nhân Hoàng có cần gì, ta sẵn lòng đi cùng”.
Thật ra Sư tử và Tinh tinh vừa rồi đã đánh ra “lửa” thật, nếu không nhờ Ngô Bình xuất hiện, cuối cùng chúng sẽ bị thương, sau đó là bị các đối thủ khác chiếm lợi, thậm chí có thể mất mạng nên Sư tử và Tinh tinh rất biết ơn Ngô Bình, sẵn lòng giúp anh.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn nhiều, hai vị là Thú Vương, có tên họ gì không?”
Anh đọc rất nhiều sách cổ, thú dữ mạnh thường đều có danh hiệu.
Sư tử nói: “Tiểu yêu là Linh Uy Vương”.
Tinh tinh nói: “Chúng đều gọi ta là Kim Viên Vương”.
Ngô Bình: “Kim Viên Vương, Linh Uy Vương, nhờ hai vị dẫn đường”.
Một người hai thú đi về phía bộ lạc Phục Thiên, vừa bước vào lãnh địa của bộ lạc Phục Thiên, xung quanh bỗng có mấy trăm chiến sĩ cầm cung nhảy ra, họ khoác lên mình bộ da thú, ánh mắt hung dữ, ngay cả khi đối mặt với Linh Uy Vương và Kim Viên Vương cũng không hề sợ.
Ngô Bình: “Ta đến đây tìm một người, làm phiền thông báo cho thủ lĩnh của các ngươi”.
Một người đàn ông trung niên bước ra từ trong đám người, ông ta nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu ở bộ lạc nào?”
Phát âm của ông ta rất kỳ lạ, không phải tiên văn mà là một thứ ngôn ngữ cổ, nhưng Ngô Bình có thể nghe hiểu.
Ngô Bình nói: “Ta đến từ Tiên Giới”.
“Tiên Giới”, người này cực kỳ ngạc nhiên, tất cả cung tên lập tức nhắm vào anh, ánh mắt ai cũng hiện lên vẻ thù hận.
Chương 1203: Giết người đền mạng, nợ máu trả máu
Kim Viên Vương nói thầm: “Nhân Hoàng, năm đó bộ lạc Phục Thiên là một trong các thế lực chống lại Tiên Giới, cả tộc gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một nhánh này nên chúng rất hận Tiên Giới”.
Ngô Bình nhìn đám chiến sĩ này, họ không phải là tu sĩ tiên đạo nhưng trong người mỗi người đều có sức mạnh to lớn, không dễ đối phó.
Anh nói: “Ta không có địch ý với các người, ta chỉ muốn đến tìm người”.
“Đi khỏi đây ngay lập tức, nếu không bọn ta sẽ giết ngươi”, người đàn ông nghiêm giọng nói.
Ngô Bình “hừ” một tiếng, bỗng biến thành kiếm quang, thoáng chốc đã lao đến căn nhà bằng đá mà Đào Như Tuyết đang ở.
Đào Như Tuyết vui mừng khi nhìn thấy Ngô Bình: “Ngô Bình!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tức giận, một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét đi vào, vung nắm đấm lên đánh Ngô Bình.
Cú đấm này rất mạnh, ngô Bình lập tức thi triển ý nghĩa, vừa tung ra đòn tấn công đã nghe một âm thanh vang lên, người đàn ông cao to đó bị anh đánh văng ra xa mấy trăm mét, đập mạnh vào một hòn đá lớn khiến tảng đá vỡ tan tành, hắn cũng choáng đầu hoa mắt.
Ngô Bình vung tay lên, người bên cạnh Đào Như Tuyết đều bị đẩy xa ra.
Cô ấy nhào vào lòng Ngô Bình bật khóc: “Bố mẹ và nhiều người trong tộc đều bị chúng giết hết rồi”.
Ngô Bình an ủi: “Đừng đau lòng quá”.
Buông Đào Như Tuyết, anh đi ra khỏi căn nhà đá, người đàn ông cao to lắc đầu, lại sải bước đi đến, đôi mắt hắn lóe lên tia hung ác, trông bộ dạng rất không phục.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tại sao các người muốn giết hại người vô tội?”
Người này cười nhạo nói: “Đây đều là con cháu của nô lệ, giết cũng giết rồi, có gì đáng để nói?”
Ngô Bình: “Con cháu của nô lệ?”
Người đàn ông đó nói: “Đúng thế, vóc dáng chúng nhỏ bé, sức lực thì yếu, khí tức loạn, vừa nhìn đã biết là con cháu của nô lệ”.
Đúng là người của bộ lạc Phục Thiên này đều rất cường tráng, kéo một chiếc sĩ trong số họ ra cũng có thể đánh với nhân tiên một trận.
Ngô Bình: “Giết người đền mạng, nợ máu trả máu”.
“Mạnh miệng đấy, dám giở thói ngang ngược ở bộ lạc Phục Thiên”.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, vô cùng cường tráng khác bước đến, hắn trông có vẻ vẫn còn rất trẻ, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng, để trần nửa người trên, trên da có vẽ một con sói khổng lồ màu bạc.
Ngô Bình nhìn người này nói: “Các người vô cớ giết người, tội ác tày trời”.
Người này bật cười: “Giết người? Vùng đất địa hoang này có ngày nào không giết người? Có bộ lạc nào không giết người? Tấn công bộ lạc yếu hơn, giết hết tất cả đàn ông, chỉ để lại phụ nữ có thể sinh con, đây là quy tắc từ xưa, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Hắn nhìn Đào Như Tuyết: “Ta thích người phụ nữ này, ngươi không thể dẫn cô ấy đi được”.
Ngô Bình: “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là giao tất cả hung thủ giết người ra đây, lấy mạng đổi mạng, ta có thể tha cho ngươi; hai là ta sẽ giết toàn bộ bộ lạc Phục Thiên theo quy tắc ở địa hoang gì đó”.
Người đàn ông tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ dựa vào ngươi? Ta – Phục Thiên Tôn đã thức tỉnh huyết mạch Phục Thiên, không phải là người mà một kẻ tầm thường như ngươi có thể đấu lại”.
Lúc này bên tai Ngô Bình vang lên giọng của Kim Viên Vương: “Nhân Hoàng, Phục Thiên là một thần Thiên lang, tổ tiên của bộ lạc Phục Thiên là đời sau được sinh ra khi Thiên Lang thay đổi hình dạng rồi kết hợp với loài người, huyết mạch Phục Thiên mà hắn nói thật ra là huyết mạch Thiên Lang”.
Ngô Bình tỏ vẻ xem thường: “Ta còn tưởng là gì, hóa ra là tạp chủng do sói và người sinh ra, thảo nào không có nhân tính”.
Câu này của anh đã chọc giận Phục Thiên Tôn, hắn gào lên, cánh tay túm lấy Ngô Bình, rõ ràng là hắn không xem đối thủ ra gì, chỉ muốn túm lấy Ngô Bình rồi xé xác anh, hành động như nhào đến bắt một con dê, một con gà.
Thế nhưng khi tay hắn vừa giơ ra, nắm đấm của Ngô Bình đã đánh trúng mặt hắn, cú đấm này đánh sâu vào mặt cỡ một tấc, xương mặt và mũi của hắn đều bị đánh hỏng.
Phục Thiên Tôn hừ một tiếng, lảo đảo lùi lại phía sau, thực lực của hắn rất mạnh nhưng không ngờ động tác của Ngô Bình lại nhanh đến thế, ra đòn cũng nặng.
“Rắc!”
Ngô Bình đá gãy chân trái của hắn, sau đó dùng một tay chém gãy xương cổ hắn, cuối cùng anh giơ ngón tay lên, lần nào cũng đánh trúng vào chỗ yếu của Phục Thiên Tôn.
Phục Thiên Tôn gào lên thảm thiết, cả người lảo đảo như sắp ngã xuống, Ngô Bình đánh một đòn trúng vào ngực hắn, cú đấm này khiến mạch máu quanh người hắn đều vỡ, máu phun ra từ các lỗ chân lông.
“Phịch!”
Phục Thiên Tôn ngã xuống đất, không còn thở nữa.
Cả bộ lạc Phục Thiên đều hỗn loạn, mọi người run lẩy bẩy, không dám cử động. Đây chính là bộ lạc, một khi thủ lĩnh mạnh nhất bị đánh chết, những người còn lại biết có liều mạng cũng không có tác dụng nên lập tức không còn phản kháng.
Lúc này sư tử Linh Uy Vương và tinh tinh Kim Viên Vương xuất hiện, khí tức đáng sợ của chúng khiến cả bộ lạc Phục Thiên sợ tới mức không ai dám phản kháng, ai cũng đều quỳ xuống.
Kim Viên Vương: “Nhân Hoàng, bây giờ có thể chiếm lấy bộ lạc Phục Thiên rồi”.
Ngô Bình lướt nhìn xung quanh hỏi: “Trong các ngươi, ai là quản sự”.
Một ông lão bước ra, ông ta quỳ xuống nói: “Đại vương, lúc thủ lĩnh không ở đây, ta phụ trách tất cả mọi việc trong bộ lạc”.
Ngô Bình: “Ông tìm hết hung thủ ra đây rồi giết toàn bộ cho ta”.
Ông lão không dám cãi lại, vội vàng bảo người tìm hết những kẻ đã giết hại người nhà của Đào Như Tuyết, sau đó từng người quỳ xuống đất.
Cuối cùng, hơn ba trăm người quỳ dưới đất, mặt đều không có cảm xúc, cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Ngô Bình vung tay lên, kiếm quang xoẹt qua, đầu của mấy trăm người đều rơi xuống. Người nhà Đào Như Tuyết không thể chết oan uổng, đám hung thủ này đều phải trả giá bằng mạng sống, nợ máu trả máu.
Ông lão đó nói: “Đại vương, cầu xin ngài tha cho cả bộ lạc! Bộ lạc Phục Thiên sẵn lòng giao hết tài sản ra”.
Ngô Bình không phải là kẻ khát máu, nhưng nếu những người này đã nói sẵn lòng giao hết mọi thứ, tất nhiên anh cũng sẽ không khách sáo, bèn hỏi: “Các ngươi có tài sản gì?”
Kim Viên Vương nói: “Nhân Hoàng, bộ lạc Phục Thiên đang giữ một mỏ tinh thể bí mật và một suối thần, dĩ nhiên bộ lạc Phục Thiên còn có rất nhiều cô gái trẻ và một vài thần binh cổ”.
Ngô Bình gật đầu, anh nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, chúng ta lo liệu hậu sự cho người nhà em trước, sau đó lại đến bộ lạc Phục Thiên xem sao?”
Đào Như Tuyết gật đầu, bây giờ đã có Ngô Bình ở đây, tất nhiên Ngô Bình nói gì thì cô ấy đều sẽ nghe theo như thế.
Cả nhà Đào Như Tuyết chẳng còn bao nhiêu, cùng tộc chỉ có mấy chục người, thi thể của những người khác bị vứt lung tung trong rừng, bị thú dữ cắn xé không ra hình dạng gì.
Ngô Bình giúp họ tìm lại các mảnh thi thể rồi mai táng, sau đó xây mộ.
Đào Như Tuyết khóc lóc quỳ trước ngôi mộ.
Ngô Bình đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại thì mới nói: “Chuyện này cũng trách anh, lúc anh cảnh báo em thì nên đi xem sao”.
Đào Như Tuyết lau nước mắt: “Sao có thể trách anh được? Anh đã bảo em dẫn người nhà đi khỏi đó ngay mà em lại sơ suất, cho rằng sẽ không có nguy hiểm gì trong thời gian ngắn, nào ngờ Biên Nam bỗng xuất hiện không gian gấp khúc, còn khiến bọn em gặp phải bộ lạc Phục Thiên hung tàn kia”.
Ngô Bình an ủi: “Đều đã qua rồi”.
Đào Như Tuyết ngã vào lòng Ngô Bình, một lúc sau mới ngừng khóc nói: “Chồng ơi, chúng ta đến bộ lạc Phục Thiên xem thử, có thể lấy được thứ gì, chúng mình lấy toàn bộ đi”.
Chương 1204: Đá Bí Tinh và suối nước thần
Cô ấy hận bộ lạc Phục Thiên này thấu xương, muốn Ngô Bình tước hết toàn bộ tài sản của họ.
Ngô Bình đáp: "Vậy abg sẽ nghe theo em".
Được Linh Uy Vương và Kim Viên Vương tháp tùng, Ngô Bình đi tới kho của bộ lạc Phục Thiên. Ở trong kho có nhiều loại binh đao, có cái đã cùn mẻ, có cái còn mới. Ngoài ra còn có lông, da và xương thú, ngọc thạch, yêu đan, tiên thạch và một vài thứ linh tinh khác. Nhưng nhiều nhất là một loại tinh thạch trông rất kỳ lạ, tổng cộng hơn ba nghìn viên. Bên trong những tinh thạch này có một nguồn năng lượng thần kỳ. Ngô Bình hỏi những người xung quanh mới biết tên loại tinh thạch này là Bí Tinh.
Có người nói với anh, năng lượng bên trong Bí Tinh có thể hút vào trong cơ thể. Năng lượng này có thể tồn tại trong cơ thể một thời gian, giúp nâng cao sức mạnh, tăng cường thể chất, cường hoá thần hồn,... Các loại đá Bí Tinh khác nhau sẽ có công dụng khác nhau.
Nhìn thấy những viên đá Bí Tinh này, Ngô Bình chợt nghĩ tới những khối ngọc hình con ngựa, hình phiến lá mà anh có được dường như cũng là một loại đá Bí Tinh. Xem ra chúng đều được tạc từ loại đá này.
Ngô Bình nghe lời đề nghị của Đào Như Tuyết nên phàm là những thứ anh thấy có vẻ đáng tiền là lấy hết, bỏ vào nhẫn trữ đồ, một thứ cũng không để lại!
Sau cùng, Ngô Bình đi tới kho lương của bộ lạc này. Sau khi mở kho, anh thấy bên trong có một lượng lớn thịt khô và các loại ngũ cốc. Trong đó có một loại gạo thần, sau khi ăn xong có thể tăng cường thể chất cho người sử dụng. Anh lấy hết thịt khô và gạo thần, chỉ để lại các loại đồ ăn thông thường.
Sau đó, anh đi tới mỏ khai thác đá Bí Tinh, nơi này vẫn đang được khai thác, ở bên trong có các loại đá Bí Tinh khác nhau, nằm dưới lòng đất từ độ sâu vài nghìn mét đến vài chục nghìn mét. Muốn khai thác chúng vô cùng khó khăn bởi đất ở đây rất cứng, chỉ có thể đào dần từng chút một. Cho nên hàng năm, sản lượng từ mỏ khoáng sản này chỉ có hơn một trăm khối Bí Tinh.
Ngô Bình mở mắt thấu thị thì phát hiện dưới lòng đất còn có hơn một nghìn khối đá Bí Tinh phân bố ở những nơi khác nhau. Anh lập tức dùng thuật độn thổ, đi xuống lấy hết số đá Bí Tinh này.
Khi quay trở lại mặt đất, anh đi tới chỗ gọi là suối nước khoáng thần. Suối nước khoáng này nằm ở trong một thung lũng, nước đọng lại nơi đây tạo thành một cái hồ nhỏ, được con người dùng ngọc thạch trùng tu lại, bề rộng khoảng chừng một mét vuông.
Hồ ngọc có nước khoáng sâu chừng nửa mét, trên mặt nước bốc lên khói chín màu.
Ngô Bình múc nước uống thử, sau đó sáng mắt reo lên: "Thần dược!"
Anh lập tức dùng thuật độn thổ, đi theo mạch nước ngầm để tìm kiếm. Ở sâu dưới mặt đất hơn mười nghìn mét, trong lớp bùn đất, anh tìm thấy một một viên đá thần chín màu ở nơi mạch nước đi qua. Ở trên bề mặt viên đá có chín loại thần phù! Mỗi loại thần phù phát ra một ánh sáng màu khác nhau.
Nước khoáng kia ban đầu chỉ là nước khoáng bình thường nhưng được viên đá này tinh lọc mới trở thành nước khoáng thần chín màu!
Anh quan sát viên đá, lẩm bẩm: "Năng lượng của viên đá thần này thật kỳ lạ, không hề giống bất cứ loại năng lượng nào mình từng biết!"
Anh cất đá thần đi rồi quay trở lại mặt đất.
Sau khi cứu Đào Như Tuyết và báo thù xong, Ngô Bình phải quay về. Anh nới với Kim Viên Vương và Linh Uy Vương: "Uy Vương, Viên Vương, sau này chúng ta ắt sẽ có duyên gặp lại".
"Cung tiễn Nhân Hoàng!", hai thần thú cúi người lễ bái.
Anh đưa theo Đào Như Tuyết và các tộc nhân còn lại về nhà, sau đó sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
Chưa tính Đào Như Tuyết thì có tất cả hai mươi tư người phụ nữ, lớn tuổi nhất thì ngoài ba mươi, nhỏ nhất chỉ mới mười hai mười ba tuổi. Những người đàn ông thì đều đã bị giết, bất kể già trẻ. Hơn hai mươi người phụ nữ này là những người cuối cùng sống sót.
Trong lúc Ngô Bình đang cho người sắp xếp chỗ ở cho họ thì trong đoàn có một cô gái ngoài hai mươi trông rất xinh đẹp nói với Đào Như Tuyết và Ngô Bình: "Như Tuyết, giờ đàn ông trong tộc đã chết hết, nhưng chúng tôi vẫn phải sống tiếp".
Đào Như Tuyết: "Chị cứ yên tâm, Ngô Bình sẽ sắp xếp ổn thoả cho mọi người".
Ngô Bình đáp: "Không sai, mọi người không cần lo lắng".
Sau đó, anh gọi Đường Tử Di tới, nhờ cô cho người giúp thu hoạch mùa màng của bộ lạc Phục Thiên, sau đó phân loại rồi cất vào kho.
Buổi chiều, Lý Ngạo Tiên tìm tới, hắn nói: "Tông chủ, hiện giờ loạn lạc khắp nơi, nhưng chỗ ở cho tộc nhân chúng ta còn chưa sắp xếp ổn thoả. Cho nên hiện giờ chúng ta không có nơi chốn an toàn nào cho họ".
Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: "Thế này đi, truyền lệnh của tôi, lệnh cho tộc nhân Lý Thị toàn lực thu hoạch mùa màng và thu thập đồ dùng sinh hoạt ít nhất phải đủ dùng cho một năm. Sau đó, các tộc nhân chia thành các thị rồi tập trung tại đó. Nơi nào làm xong trước thì tôi sẽ đích thân sắp xếp chỗ ở cho họ".
Lý Ngạo Tiên hỏi: "Tông chủ, tông chủ định sắp xếp cho họ ở đâu?"
Ngô Bình: "Tôi có một cái động tiên, môi trường bên trong không tồi, tạm thời cho họ vào đó sống đi", cái anh đang nói đến chính là Long Hổ Tiên Cảnh.
Lý Ngạo Tiên mừng rỡ đáp: "Như vậy thì tốt quá! Lý Thị có mấy chục triệu người, ngoài cách đi vào động tiên ra thì không có cách nào tốt hơn".
Lý Ngạo Tiên lập tức đi làm việc, còn Ngô Bình hỏi Hoàng Tử Cường tình hình hai ngày nay của phía Hưng Long ra sao.
Hoàng Tử Cường: "Cậu chủ, người đứng đầu khu vực đó giờ đã trở thành thái thú quân Hưng Long. Người này khá thủ đoạn, gần đây quận Hưng Long không an toàn, mặc dù không có bạo loạn lớn nhưng những rối loạn trật tự trị an thì khó mà tránh được".
Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, chỉ cần không có bạo loạn thì người dân có thể tiếp tục sống".
Sau khi giải quyết xong những chuyện này thì trời đã tối, Ngô Bình quay về tu luyện và viết giáo trình.
Hơn chín giờ tối, Đường Tử Di đột nhiên đến phòng anh, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Ngô Bình hỏi: "Tử Di, em sao vậy?"
Đường Tử Di lườm anh một cái đáp: "Mẹ em nói tối nay em nhất định phải mang thai đứa con của anh".
Ngô Bình gãi đầu hỏi: "Tại sao?"
Đường Tử Di hừ một cái, đáp: "Anh suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt, em muốn làm chính cung thì đương nhiên phải ra tay trước rồi".
Ngô Bình bật cười, sau đó ôm lấy cô rồi dịu dàng nói: "Được, vậy hôm nay chúng ta nặn người nhé!"
Chương 1205: Thái thú Hưng Long
Ngô Bình và người đẹp cuốn lấy nhau cả đêm, hai người đều giải phóng hết sức lực. Ngô Bình giờ đã là Nhân Hoàng, cho nên tư chất thế hệ sau của anh chắc chắn hơn xa người thường, là hoàng tộc đích thực!
Khi tỉnh dậy, anh thấy Đường Tử Di vẫn đang cuộn tròn trong lòng anh. Anh còn định làm thêm vài lần nữa thì đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng ồn.
Anh lập tức khoác áo ngoài lên rồi đi ra sân trước xem xem.
Lúc này, có một đám người mặc đồng phục của cơ quan chấp pháp đang vây kín cửa còn Hoàng Tử Cường và Thần Chiếu cùng với vài người nữa đang tranh cãi với đám người kia.
"Nhà đất ở đây là tài sản thuộc sở hữu cá nhân, không thể cho các người mượn!"
Người đi đầu đoàn người kia mặc áo màu bạc, trước ngực thêu hình chim ưng vàng. Anh ta lạnh lùng nói: "Thái thú Phụng của chúng tôi ra lệnh thu lấy nhà dân! Nhà này sẽ được dùng cho những người dân gặp nạn, các người nhiều nhà đất như vậy, không phải nên đóng góp một chút sao?"
Ngô Bình đi ra, nhìn người đàn ông mặc đồ màu bạc rồi đáp: "Xin lỗi, nhưng nhà tôi cũng dùng để sắp xếp chỗ ở cho người dân gặp nạn".
Người này quan sát đánh giá Ngô Bình rồi hỏi: "Cậu cũng giúp đỡ người dân gặp nạn sao?"
Ngô Bình đưa cho người kia xem lệnh bài dắt ở thắt lưng rồi đáp: "Thủ lĩnh Thiên Long, Ngô Bình".
Bởi Ngô Bình trấn giữ Kinh Tây, Thiên Long đương nhiên phải tới bảo vệ. Mà xét về cấp bậc thì thủ lĩnh Thiên Long phải ngang hàng với Tổng đô đốc.
Người kia hình như cũng biết đến Thiên Long, anh ta đáp: "Hóa ra là Long chủ, ban nãy đã đắc tội rồi. Có điều đây là lệnh của Thái thú, chúng tôi đương nhiên không dám làm trái. Hay là thế này, Long chủ đi cùng chúng tôi một chuyến, giúp chúng tôi nói chuyện với Thái thú?"
Thần Chiếu giận dữ đáp: "Hỗn xược! Thái thú nhà các người là cái đinh gì? Bảo hắn đến gặp cậu chủ nhà này còn có lý!"
Người kia nặn ra một nụ cười, đáp: "Vậy cũng không còn cách nào, Thái thú đã nói rồi, thu lại nhà dân là chuyện lớn. Bất luận chủ nhà là ai, thân phận địa vị thế nào cũng không có ngoại lệ".
Ngô Bình chẳng muốn phí lời với anh ta. Anh nói với Thần Chiếu: "Kẻ nào dám chiếm căn nhà này, đánh chết không tha".
Dứt lời, anh quay người đi vào nhà, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Long chủ này cũng quá là hống hách, dám đòi đánh chết bọn họ?
Đám người này dù mới làm quan không lâu nhưng đã hiểu sâu sắc về sự chênh lệch quyền lực trong xã hội. Trên phố, bọn họ nhìn thấy ai không vừa mắt là có thể chém chết, sau đó nói rằng phát hiện tà đạo xâm nhập. Nếu thấy người đẹp thì có thể về tận nhà, ngủ với cô gái đó trước mặt chồng hoặc người nhà cô ấy. Nếu họ dám phản kháng thì có thể giết luôn.
Tất cả chi phí ăn ở sinh hoạt bọn họ đều không phải bỏ tiền. Muốn thứ gì thì cứ lấy, không ai dám đòi tiền. Đã ngông nghênh một thời gian như vậy, giờ đột nhiên gặp phải một nhân vật sừng sỏ như Ngô Bình, đột nhiên cảm thấy không thể nào chịu nổi.
Một người đàn ông râu đen hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Đánh chết bọn tôi sao? Giỏi thì cứ thử xem..."
Ông ta còn chưa dứt lời, thì một thanh đao lóe sáng, đầu ông ta lập tức rời khỏi cổ. Người ra tay chính là một nữ thị vệ mà Nữ Đế để lại bên cạnh Ngô Bình.
Người mặc áo màu bạc kinh ngạc, giờ đã biết đây thực sự là tổ kiến lửa không thể chọc vào nên nói: "Được, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Đám người kia vừa đi, Hoàng Tử Cường đuổi theo Ngô Bình, nói: "Cậu chủ, tôi nghe nói tên Thái thú đó rất hống hách, e là sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này".
Ngô Bình đứng lại, đáp: "Thái thú quận Hưng Long tốt nhất nên là người của ta".
Anh nghĩ ngẫm một lát rồi quyết định tới tìm Dương Mộ Bạch rồi bảo ông ấy lên làm Thái thú. Nghĩ là làm, anh bấm số gọi cho Viên Khắc Hiếu để bàn chuyện này.
Viên Khắc Hiếu: "Thái thú quận Hưng Long không phải người của chúng tôi, mà tới từ Ngọc Hư Cung ở thế giới bên trên".
Ngô Bình: "Ngọc Hư Cung sao? Tôi đảm bảo hắn sẽ không dám ở lại quận Hưng Long nữa!"
Viên Khắc Hiếu: "Nếu cậu đuổi được hắn đi thì chúng ta có thể sắp xếp".
Ngô Bình: "Được, cho tôi ba ngày. Trong ba ngày, tôi sẽ khiến hắn cuốn xéo!"
Sau đó, anh biến hình thành Trương Tiểu Bình, đi tới ngoại viện của Thục Sơn.
Mấy người Dương Mộ Bạch vẫn đang ở đó. Vì nơi này ở thế giới bên ngoài nên Thiên Địa kiếm tông cũng không quan tâm lắm, nó vẫn còn nguyên như lúc trước. Những trưởng lão, đệ tử của kiếm phái Thục Sơn mà Ngô Bình sắp xếp cho ở lại đây cũng vẫn sinh hoạt như bình thường.
Trần Đạo Huyền thông báo với bọn họ không được dứt dây động rừng mà phải chờ tin đã.
Ngô Bình đã dồn rất nhiều tâm huyết vào nơi này, chỉ riêng kiến trúc bên trong cũng ngốn cả núi tiền, cho nên anh đương nhiên không thể dễ dàng dâng nơi này cho kẻ khác.
Anh đi tới ngoại viện của Thục Sơn, ở đây chỉ có một đệ tử của Thiên Địa kiếm tông trấn giữ. Khi đệ tử này nhìn thấy Ngô Bình thì vội vã vái chào: "Bái kiến cậu chủ Trương!"
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: "Nơi này không tồi, sau này sẽ thuộc về tôi. Cậu về trước đi".
Người kia đáp: "Nếu cậu thích thì đương nhiên nó thuộc về cậu. Có điều vẫn cần đến tông môn, thông báo với trưởng lão ở đó một tiếng".
Ngô Bình: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ tới đó".
Sau khi đệ tử kia lui đi, Ngô Bình mới khôi phục lại diện mạo của mình để gặp mấy vị trưởng lão kia. Anh bảo họ tiếp tục trông coi nơi này. Ngoại viện này sau này sẽ là tài sản cá nhân của anh, Thiên Địa kiếm tông sẽ không phái người tới, các thế lực khác cũng sẽ không dám động vào.
Sau khi dặn dò mọi người một lúc, anh tới tìm Dương Mộ Bạch: "Sư huynh, em đã bảo Long Thần sau này làm Thái thú Long Thành. Nhưng anh cũng không thể ngồi không, mấy hôm nữa đến quận Hưng Long làm Thái thú nhé?"
Dương Mộ Bạch cười đáp: "Sư đệ, tu vi của anh quá thấp, làm vậy có được không?"
Ngô Bình: "Bên đó đều là người của ta, có gì mà được với không được?"
Dương Mộ Bạch đáp: "Vậy được thôi, anh nghe cậu sắp xếp".
Sau đó anh bảo Dương Mộ Bạch đến quận Hưng Long tìm Hoàng Tử Cường trước, còn anh quay lại Thiên Địa kiếm tông một chuyến.
Hiện giờ Thiên Địa kiếm tông đang căng như dây đàn. Vì linh khí được phục hồi nên có rất nhiều cao thủ ở Tiên Giới tới đây, cả một số thế lực lớn ở Địa Tiên Giới cũng lũ lượt kéo tới khiến Thiên Địa kiếm tông gặp nguy cơ rất lớn. Mấy ngày nay đều có kẻ tới xâm lược, may mà đa số đều bị đánh lui.
Ngô Bình vừa quay lại thì Lưu Dịch Phong đã chạy tới tìm anh: "Cậu chủ, cậu tới đúng lúc lắm. Lát nữa cao thủ trong tông môn chúng ta sẽ đi vây đánh một tu sĩ tà đạo, cậu có muốn đi cùng không? Nếu giết được kẻ này thì sẽ lập đại công!"
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: "Đối phương là ai, tại sao lại phải giết?"
Lưu Dịch Phong: "Kẻ đó tên gọi là Bách Quỷ Đạo Nhân, hắn nuôi mấy trăm con lệ quỷ mà những con quỷ này đều rất mạnh. Thời gian này, Địa Tiên Giới đang hỗn loạn nên hắn liền ra mặt tác oai tác quái, hắn đã giết hàng nghìn tu sĩ để luyện món pháp bảo gì đó gọi là Vạn Quỷ Phan. Tên này không có mắt, dám giết mấy đệ tử của ta. Cho nên chúng ta đã dồn toàn lực truy sát hắn, kết quả lại có mấy vị trưởng lão khác bị hắn giết. Lần này tông chủ nổi trận lôi đình, quyết định phái cao thủ vây giết hắn ta".
Ngô Bình: "Ồ, kẻ đó quả thực là đáng chết. Khi nào hành động ông hãy gọi tôi".
Nói rồi anh đi về điện Thanh Liên, chị em Lâm Bích Dao và Mộc Tâm Lan đang ngồi bên trong điện, hình như họ đang bàn bạc chuyện gì đó.
Thấy Ngô Bình tới, Mộc Tâm Lan vội vã đứng dậy: "Cậu chủ".
Ngô Bình chưa để lộ thân phận, anh chỉ khẽ gật đầu, sau đó gọi Lâm Thanh Dao ra một góc nói chuyện.
Y thuật, tài luyện đan và kinh nghiệm trải qua nhiều chuyện khiến Ngô Bình có thể dễ dàng nâng cao tu vi cho một ai đó, dù chỉ là một người có tư chất bình thường, nếu được anh hỗ trợ thì vẫn có thể đột phá Võ Quân, Thần Quân như thường.
Đương nhiên cố trở thành Võ Quân hay Thần Quân sẽ hạn chế tu hành của những người này, trừ khi Ngô Bình luôn dẫn dắt họ, không thì sớm muộn cũng có ngày việc tu hành của họ bị đình trệ.
Các long vệ bị hạn chế về mặt tư chất, nếu chỉ dựa vào sức mình thì rất khó đạt được thành tựu cao trên con đường tu hành, Ngô Bình làm vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho họ.
Không lâu sau, có một con hổ đen chạy như bay tới. Trên lưng nó có một đạo nhân bụng bự, tay cầm tràng hạt, gương mặt thì tươi cười.
Long vệ vẫn nhắc nhở: “Tu sĩ muốn vào Thiên Kinh thì phải đáp xuống khai báo, không thì tự gánh hậu quả”.
Đạo nhân cười lớn, song vẫn mặc rồi định bay qua.
Ngô Bình bay lên cao rồi tung một chưởng ra về phía con hổ đen, nó gào lên đau đớn rồi lăn lộn ngã xuống, đạo sĩ kia nhanh chóng bay lên, sau đó lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Làm thú cưng của tôi bị thương, cậu có biết mình phạm tội gì chưa?”
Ngô Bình xua tay với ông ta: “Xuống đây thì tôi sẽ không đánh ông”.
Đạo nhân nổi giận: “Đồ ngu xuẩn!”
Ông ta đột nhiên niệm chú, trời đất lập tức xoay chuyến, không biết là trò gì.
“Xuống ngay!”
Ngô Bình chộp tay ra, một bàn tay lớn ngưng tụ từ Hỗn Nguyên Tiên Lực gạt đến đó, đánh bay đạo nhân kia, ông ta hừ một tiếng, sau đó lộn vài vòng trên không trung rồi mới rơi xuống.
Ngô Bình tiến lại gần, sau đó nhấc chân đá mạnh vào người ông ta. Sau ba cú đá của anh, mặt mũi đạo nhân kia đã sưng vù, ông ta vừa tức vừa ngạc nhiên nói: “Cậu dám đánh tôi…”
Chát!
Ngô Bình tát vào mặt ông ta rồi hỏi: “Ông bị điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì hay sao? Muốn vào Thiên Kinh thì phải khai báo, ông đã khai báo chưa?”
Sau khi ăn một cái tát, đạo nhân kia lập tức ngoan hơn hẳn, vì ông ta đã nhìn thấy Linh Hy với khí tức khủng khiếp và phát hiện cô ấy là Thiên Tiên, hơn nữa người đang ra tay với ông ta rất mạnh, làm ông ta không còn sức chống trả.
Con hổ đen nằm im bất động, Ngô Bình nói: “Mày ra đây”.
Vì thế, nó chầm chậm bò tới cạnh chủ nhân của mình, sau đó lại nằm im.
Ngô Bình hỏi: “Ông là người của môn phái nào?”
Đạo nhân: “Tôi là trưởng lão của Tiên Phật Môn”.
Ngô Bình chỉ vào ba năm hai nữ ban nãy rồi nói: “Ông và họ nhanh chóng hô to nhận lỗi ngay một trăm nghìn lần, sau đó cùng khai báo khi nào rời đi”.
Cứ thế, trong một buổi sáng, Ngô Bình đã chặn được mấy chục người, ban đầu họ rất ngông nghênh, người cậy mạnh, kẻ vô lễ.
Nhưng cuối cùng, ai cũng phải quỳ dưới đất, sau đó cũng phải nói xin lỗi cả trăm nghìn lần.
Đến chiều, cục diện đã khác hẳn. Các tu sĩ bay đến nhìn thấy cả đám tu sĩ Địa Tiên quỳ dưới đất thì biết ngay không dây vào nhóm Ngô Bình được, vì thế hầu hết đều đồng ý đáp xuống khai báo.
Đương nhiên vẫn có người không chịu khai báo, sau đó người bị đánh đuổi đi, người thì lại quỳ xuống tiếp tục chịu phạt.
Đến khi trời tối, danh tiếng của Thiên Long đã vang khắp xa gần, ai cũng biết có một người lợi hại trấn thủ ở đây, ngoài ra còn có cả một tu sĩ Thiên Tiên nên tu sĩ nào đi ngang qua cũng phải khai báo và nói rõ mục đích đến đây. Nếu muốn ở lại Thiên Kinh thì phải xin giấy tạm trú.
Một khi quyền lực được hình thành thì mọi chuyện sau đó đã dễ dàng hơn hẳn. Sang ngày thứ hai, công việc còn thuận lợi hơn, sau đó các long vệ không cần hò hét nữa, mà ai cũng chủ động đáp xuống khai báo hết.
Chiều cùng ngày, Ngô Bình bảo Linh Hy trông coi ở đây, còn mình thì về nhà.
Về nhà rồi, anh mưới phát hiện người nhà của Đường Tử Di và Đào Như Tuyết vẫn đang lo công việc ở ngoài. Dẫu sao, sự nghiệp của nhà họ cũng lớn, dù đến đây tránh nạn thì cũng phải thu xếp ổn thoả mọi thứ đã.
Cuối cùng, Ngô Bình vẫn không yên tâm nên lại chạy đến Vân Kinh, xem khi nào thì Đường Tử Di mới đến.
Sau khi đến sơn trang Vân Đỉnh, Ngô Bình không gặp được Đường Tử Di, hỏi ra thì mới biết hầu hết thành viên của nhà họ Đường đều đang ở trên đảo Vân Mộng.
Dưới chân núi Vân Đỉnh có một hồ nước tên là hồ Vân Trạch. Hồ này thời cổ đại rất rộng, nhưng giờ thì đã bị thu hẹp lại nhiều.
Trên hồ có một hòn đảo nhỏ tên là Vân Mộng với diện tích hơn một trăm nghìn mét vuông, phong cảnh thì đẹp hết chỗ chê. 20 năm trước, Đường Thời Lộc đã mua lại hòn đảo này, say đó xây dựng nhà cửa mang phong cách cổ xưa trên đảo, ngoài ra còn trồng cây và hoa. Sau khi xây dựng xong, đảo Vân Mộng cũng trở thành nơi nghỉ dưỡng của gia tộc họ. 20 năm qua, nhà họ Đường liên tục mời các người thợ giỏi đến để hoàn thiện thêm cho hòn đảo.
Khi Ngô Bình đặt chân đến đây thì thấy hơi kinh ngạc, không ngờ hồ nước vốn bé tẹo giờ lại rộng tới mức mày.
Hình như hòn đảo này không bị ảnh hưởng gì, Ngô Bình đáp xuống đảo thì thấy Đường Tử Di đang đứng trên đỉnh một toà nhà rồi nhìn hồ nước đến ngây người.
Thấy anh bất chợt xuất hiện, cô ấy thở dài nói: “Chồng, anh đến rồi đấy à! Hôm qua, nhà em đến đây bàn chuyện, không hiểu sao hồ nước bỗng rộng hẳn ra, điện thoại không bắt được tín hiệu nên em không thể gọi cho anh được”.
Ngô Bình gật đầu: “Không của Vân Trạch đã bị chồng xếp, giờ linh khí hồi phục, các không gian gập này sẽ mở rộng ra thêm nên hồ nước mới rộng ra”.
Đường Tử Di: “Hồ nước yên vị thế này rồi thì sao rộng thêm ra được?”
Đúng lúc này, Đường Tử Yên chợt chỉ về một phía rồi nói: “Chị nhìn kìa!”
Ngô Bình và Đường Tử Di nhìn theo thì thấy có một hòn đảo dần xuất hiện trên hồ. Trên hòn đảo n ày có các đình đài lầu các đang toả ra tiên khí dồi dào.
Đường Tử Di ngạc nhiên nói: “Có thêm một hòn đảo kìa!”
Lúc này, người trên đảo cũng chú ý tới vị trí của nhóm Ngô Bình nên có hai người giậm lên tia sáng rồi bay tới, sau đó đứng trên không trung.
Họ gồm một thiếu niên 17 tuổi và một người phụ nữ trẻ trung. Người phụ nữ có tướng mạo bình thường, nhưng khí chất rất mạnh, cũng đã là một Thiên Tiên.
Người phụ nữ nhìn Đường Tử Di và Đường Tử Yên, sau đó cười nói: “Phong Nhi, không ngờ người phạm lại xinh đẹp thế này. Con đang thiếu hai hầu gái ở cạnh đúng không? Thấy bọn họ thế nào?”
Cậu hiếu niên không thể rời mắt khỏi Đường Tử Di và Đường Tử Yên nên cười nói: “Mẹ, con thích lắm, tối nay con ngủ với họ luôn được không?”
Người phụ nữ nhìn cậu thiếu niên rồi nói: “Được chứ”.
Họ hoàn toàn lơ đi sự xuất hiện của Ngô Bình.
Đường Tử Yên tức giận mắng: “Vô liêm sỉ!”
Người phụ nữ: “Láo!”
Dứt lời, Đường Tử Yên bất chợt quỳ xuống, cô ấy bực lắm, nhưng không thể điều khiển cơ thể mình được.
Đường Tử Di vội kéo em gái mình dậy, nhưng cũng bị bắt quỳ xuống luôn.
Cuối cùng cậu thiếu niên mới nhìn sang Ngô Bình rồi nói: “Mẹ ơi, trông thằng này ngứa mắt quá!”
Người phụ nữ cười nói: “Ừ, thế thì mẹ sẽ giết hết những người còn lại trên đảo”.
Cậu thiếu niên cười nói: “Thế thì quá tốt, con chỉ cần hai em này thôi”.
Người phụ nữ gật đầu, sau đó định ra tay, nhưng Ngô Bình lại cười phá lên.
Người phụ nữ dừng tay rồi nhìn anh, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Ngô Bình vung tay lên: “Tôi cười vì bà sắp chết rồi”.
Uỳnh!
Một đại ấn xuất hiện, nó to như một ngọn núi, bên trên có đầy bùa chúa, bên trong thì có sát trận lợi hại. Có năm con rồng bay quanh đại ấn, chúng gồm thanh long, bạch long, hắc long, hoàng long và xích long.
Đây chính là Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn!
Đại ấn này vừa xuất hiện, người phụ nữ đã tái mặt rồi hô lên: “Cậu là đệ tử của môn phái nào?”
Sau đó, ả phun ra một tia sáng vàng, định chống lại đại ấn, song không có tác dụng, Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn cho biến hai mẹ con nhà đó thành tro bụi.
Sau khi thi triển Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn, Ngô Bình cũng thấm mệt, nhưng anh vẫn cố đưa tất cả mọi người rời khỏi đây.
Chờ các tu sĩ ở trên đảo phát hiện ra điều bất thường và đến kiểm tra thì thấy hai mẹ con nhà kia đã chết mất xác rồi.
Sau khi đưa người trên đảo về nhà, Ngô Bình bảo người sắp xếp chỗ ở cho họ.
Đường Tử Di thở phào nói: “Chồng, anh đã giết người trên đảo đó, kiểu gì họ cũng điều tra”.
Ngô Bình: “Kệ họ, nếu có đánh nhau thì chỉ có họ thiệt thân thôi”.
Chương 1202: Không gian mở ra
Sắp xếp xong cho người nhà họ Đường, Ngô Bình lập tức đi về đến Biên Nam để xem tình hình của Đào Như Tuyết.
Lúc này Nam Cương đã ngập tràn linh khí, khi Ngô Bình xuất hiện ở Biên Nam, anh nhìn xuống từ trên cao, cũng ngạc nhiên với cảnh tượng trước mặt.
Từ vài tỉnh ở phía Tây Nam kéo dài đến phía Nam xuất hiện mấy triệu ngọn núi lớn, nhìn không thấy điểm cuối.
Anh thử liên lạc với Đào Như Tuyết mấy lần nhưng đều thất bại, sau một hồi quan sát anh nhận ra giữa nơi ở của nhà họ Đào và nơi anh đang đứng có một không gian gấp khúc, nói cách khác, rất có thể Đào Như Tuyết đang ở sâu trong dãy núi này, không chừng đang gặp nguy hiểm.
Anh nhắm mắt lại cảm ứng với cổ Thần Cơ không biết cách đó bao nhiêu kilomet, cổ Thần Cơ này được anh luyện hóa, giữa một người và một trùng có sự liên hệ bí ẩn, dù ở cách xa bao nhiêu cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
Lúc này Đào Như Tuyết đang ngồi trên một chiếc giường làm bằng đá, một đám người phụ nữ mặc cổ phục đang chải chuốt cho cô ấy, còn dùng thuốc màu vẽ lên mặt cô ấy.
Vẻ mặt Đào Như Tuyết đờ đẫn không cảm xúc, chẳng phản kháng gì nhưng trong lòng đang thầm nghĩ xem Ngô Bình có đến cứu mình không?
Tối qua mình và bố tụ tập với người trong tộc ở trong trại thì trời đất bỗng nứt toác ra, mặt đất rung chuyển, bầu trời thay đổi, hiện tượng này kéo dài đến mấy tiếng. Đến khi mọi thứ đã ổn thỏa thì cô ấy phát hiện người trong tộc đã đi vào một thế giới lạ.
Xung quanh là rừng núi nguyên thủy có lịch sử hàng tỷ năm, khắp nơi đều là núi, không nhìn thấy điểm cuối, không có Internet, cũng không có tín hiệu điện thoại, cứ như đang quay về xã hội nguyên thủy.
Không lâu sau, một bộ lạc gần đó phát hiện ra họ, mấy người kia rất dã man, vừa đến đã giết tất cả đàn ông, phụ nữ, già trẻ gì cũng đều bị giết.
Cuối cùng chỉ còn mấy người phụ nữ dưới ba mươi lăm tuổi sống sót, trong đó có Đào Như Tuyết.
Vì cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, được thủ lĩnh của bộ lạc ưa thích. Hai bên bất đồng ngôn ngữ, Đào Như Tuyết chỉ có thể suy đoán đối phương muốn làm gì.
Thế nên cô ấy không dám phản kháng, cách duy nhất là mong đợi kỳ tích xảy ra, Ngô Bình sẽ đến cứu mình. Nhưng không biết nơi này cách chỗ anh bao xa, anh có thể đến kịp không? Dù là có thể thì trên đường đi sẽ có rất nhiều nguy hiểm, anh có gặp nguy cơ gì không?
Ngay lúc này, cô ấy cảm nhận được cổ Thần Cơ hơi động đậy, truyền tín hiệu đến cô ấy: Chủ nhân đang đến.
Tất nhiên chủ nhân của cổ Thần Cơ chính là Ngô Bình, Đào Như Tuyết mừng rỡ, cô ấy thầm hỏi cổ Thần Cơ: “Tiểu Thần, có thể giúp ta truyền đạt một câu cho Ngô Bình không?”
Cổ Thần Cơ tỏ ý là có thể, Đào Như Tuyết nói: “Hãy bảo với Ngô Bình, nhất định phải cẩn thận, trên đường đến đây khắp nơi đều là rừng sâu nước độc, thú dữ côn trùng độc gì cũng có, nói với anh ấy là mấy bộ lạc đó rất đáng sợ, giết người không chớp mắt, đừng chọc vào họ”.
Cổ Thần Cơ truyền lại tin tức cho Ngô Bình, Ngô Bình đại khái đã hiểu ý của Đào Như Tuyết, lập tức tăng tốc.
Một luồng kiếm quang xuyên qua dãy núi, sát khí khủng khiếp khiến thú dữ độc trùng trong núi hoảng sợ, tất cả đều nín thở, sợ kiếm quang rơi xuống giết chết bọn chúng.
Thế nhưng cũng có thú dữ hung hãn xuất hiện, chẳng hạn như một con đại bàng đầu đỏ, cánh dài một trăm mét như một đám mây đen không sợ kiếm quang, nhào đến chỗ anh.
Ngô Bình không thèm nhìn đã vung tay lên, quyền ấn như ngọn núi nhỏ đánh trúng người con đại bàng khiến lông nó bay tứ tung, rơi xuống đất.
Không biết bay được bao xa, cảm ứng của anh và cổ Thần Cơ ngày càng mạnh, khi hai người chỉ còn cách nhau không đến ngàn dặm, anh bỗng dừng lại, thu kiếm quang lại, đồng thời lơ lửng giữa không trung.
Ở nơi cách anh mấy nghìn mét có một con tinh tinh cao vài trăm mét và một con sư tử hai đầu đang đánh nhau. Con sư tử hai đầu dài mấy trăm mét, một cái đầu có thể phun ra lửa, một cái đầu khác phun ra băng đá lạnh lẽo.
Thực lực của sư tử hai đầu và tinh tinh ngang nhau, nếu cứ tiếp tục đánh như thế cuối cùng sẽ là hai bên đều bị thương. Hơn nữa Ngô Bình phát hiện cách đó mấy trăm dặm, có vài khí tức rất mạnh đang ẩn náu, một khi con sư tử hoặc tinh tinh bị thương, chúng sẽ nhào đến giết.
Anh không muốn lo chuyện bao đồng, nhìn một lúc rồi định đi đường vòng. Vừa định đi thì con tinh tinh và sư tử hai đầu bỗng dừng lại, đều nhìn sang chỗ anh.
Ngô Bình nhíu mày, thầm nghĩ vẫn bị chúng phát hiện ra rồi.
Con tinh tinh nhảy lên rồi đáp xuống trước mặt Ngô Bình, đồng tử của nó màu tím, bắn ra hai tia thần quang, bộ lông của tinh tinh này màu vàng kim, sức mạnh vô biên.
Nó nhìn Ngô Bình rồi bỗng quỳ xuống nói: “Chào Nhân Hoàng”.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết nói tiên văn?”
Tinh tinh nói: “Tiểu yêu từ nhỏ đã sinh sống trong linh thạch, hấp thụ tinh hoa của trăng sao, linh khí của trời đất. Lúc đó ta còn nằm trong thạch thai, đã từng được một vị Nhân Hoàng điểm hóa nên nhớ được khí tức của Nhân Hoàng”.
Ngô Bình không ngờ năm đó tinh tinh này từng được Nhân Hoàng điểm hóa, anh hỏi: “Tại sao lại đánh nhau với con sư tử hai đầu đó?”
Tinh tinh nói: “Sư tử đó ăn mất con cháu của ta, ta tìm nó trả thù”.
Ngô Bình: “Thực lực của bọn ngươi ngang nhau, có đánh tiếp cũng không có kết quả, hơn nữa xung quanh có không ít thú dữ ẩn náu, chi bằng hòa giải đi”.
Tinh tinh nói: “Nhân Hoàng nói hòa giải thì hòa giải vậy”.
Con sư tử hai đầu đó cũng cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng của Ngô Bình, Nhân Hoàng là cường giả mạnh nhất của con người, linh khí càng mạnh thì càng có thể cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng của Ngô Bình.
Sư tử hơi cúi đầu nói: “Chào Nhân Hoàng, tổ tiên nhà ta từng là vật cưỡi của Nhân Vương, hôm nay gặp được Nhân Hoàng, đúng là phúc ba đời”.
Ngô Bình: “Đừng đánh nhau nữa, nếu còn đánh nữa chắc chắn sẽ bị thú dữ khác hưởng lợi”.
Con sư tử biết nghe lời: “Vâng, bọn ta không đánh nữa”.
Tính cách của thú dữ này khá thẳng, xuất phát từ sự tôn trọng của Nhân Hoàng, bọn nó lập tức không đánh nhau nữa.
Ngô Bình hỏi: “Cả hai chắc là bá chủ nơi này, chín trăm dặm phía trước là nơi này hai vị có biết không?”
Tinh tinh nhìn về phía đó nói: “Nhân Hoàng, chín trăm dặm phía trước là địa bàn của bộ lạc Phục Thiên, thủ lĩnh của bộ lạc Phục Thiên đã tu luyện Mãn Hoàng Kinh thượng cổ, mãn lực cực kỳ mạnh, ta từng đánh nhau với hắn, kết quả ai cũng không được lợi cả”.
Ngô Bình: “Nhờ Tinh huynh dẫn đường cho ta, người phụ nữ của ta bị nhốt ở địa bàn của bộ lạc Thiên Phục”.
Tinh tinh nói: “Rất vui được phục vụ Nhân Hoàng”.
Sư tử nói: “Nếu Nhân Hoàng có cần gì, ta sẵn lòng đi cùng”.
Thật ra Sư tử và Tinh tinh vừa rồi đã đánh ra “lửa” thật, nếu không nhờ Ngô Bình xuất hiện, cuối cùng chúng sẽ bị thương, sau đó là bị các đối thủ khác chiếm lợi, thậm chí có thể mất mạng nên Sư tử và Tinh tinh rất biết ơn Ngô Bình, sẵn lòng giúp anh.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn nhiều, hai vị là Thú Vương, có tên họ gì không?”
Anh đọc rất nhiều sách cổ, thú dữ mạnh thường đều có danh hiệu.
Sư tử nói: “Tiểu yêu là Linh Uy Vương”.
Tinh tinh nói: “Chúng đều gọi ta là Kim Viên Vương”.
Ngô Bình: “Kim Viên Vương, Linh Uy Vương, nhờ hai vị dẫn đường”.
Một người hai thú đi về phía bộ lạc Phục Thiên, vừa bước vào lãnh địa của bộ lạc Phục Thiên, xung quanh bỗng có mấy trăm chiến sĩ cầm cung nhảy ra, họ khoác lên mình bộ da thú, ánh mắt hung dữ, ngay cả khi đối mặt với Linh Uy Vương và Kim Viên Vương cũng không hề sợ.
Ngô Bình: “Ta đến đây tìm một người, làm phiền thông báo cho thủ lĩnh của các ngươi”.
Một người đàn ông trung niên bước ra từ trong đám người, ông ta nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu ở bộ lạc nào?”
Phát âm của ông ta rất kỳ lạ, không phải tiên văn mà là một thứ ngôn ngữ cổ, nhưng Ngô Bình có thể nghe hiểu.
Ngô Bình nói: “Ta đến từ Tiên Giới”.
“Tiên Giới”, người này cực kỳ ngạc nhiên, tất cả cung tên lập tức nhắm vào anh, ánh mắt ai cũng hiện lên vẻ thù hận.
Chương 1203: Giết người đền mạng, nợ máu trả máu
Kim Viên Vương nói thầm: “Nhân Hoàng, năm đó bộ lạc Phục Thiên là một trong các thế lực chống lại Tiên Giới, cả tộc gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một nhánh này nên chúng rất hận Tiên Giới”.
Ngô Bình nhìn đám chiến sĩ này, họ không phải là tu sĩ tiên đạo nhưng trong người mỗi người đều có sức mạnh to lớn, không dễ đối phó.
Anh nói: “Ta không có địch ý với các người, ta chỉ muốn đến tìm người”.
“Đi khỏi đây ngay lập tức, nếu không bọn ta sẽ giết ngươi”, người đàn ông nghiêm giọng nói.
Ngô Bình “hừ” một tiếng, bỗng biến thành kiếm quang, thoáng chốc đã lao đến căn nhà bằng đá mà Đào Như Tuyết đang ở.
Đào Như Tuyết vui mừng khi nhìn thấy Ngô Bình: “Ngô Bình!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tức giận, một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét đi vào, vung nắm đấm lên đánh Ngô Bình.
Cú đấm này rất mạnh, ngô Bình lập tức thi triển ý nghĩa, vừa tung ra đòn tấn công đã nghe một âm thanh vang lên, người đàn ông cao to đó bị anh đánh văng ra xa mấy trăm mét, đập mạnh vào một hòn đá lớn khiến tảng đá vỡ tan tành, hắn cũng choáng đầu hoa mắt.
Ngô Bình vung tay lên, người bên cạnh Đào Như Tuyết đều bị đẩy xa ra.
Cô ấy nhào vào lòng Ngô Bình bật khóc: “Bố mẹ và nhiều người trong tộc đều bị chúng giết hết rồi”.
Ngô Bình an ủi: “Đừng đau lòng quá”.
Buông Đào Như Tuyết, anh đi ra khỏi căn nhà đá, người đàn ông cao to lắc đầu, lại sải bước đi đến, đôi mắt hắn lóe lên tia hung ác, trông bộ dạng rất không phục.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tại sao các người muốn giết hại người vô tội?”
Người này cười nhạo nói: “Đây đều là con cháu của nô lệ, giết cũng giết rồi, có gì đáng để nói?”
Ngô Bình: “Con cháu của nô lệ?”
Người đàn ông đó nói: “Đúng thế, vóc dáng chúng nhỏ bé, sức lực thì yếu, khí tức loạn, vừa nhìn đã biết là con cháu của nô lệ”.
Đúng là người của bộ lạc Phục Thiên này đều rất cường tráng, kéo một chiếc sĩ trong số họ ra cũng có thể đánh với nhân tiên một trận.
Ngô Bình: “Giết người đền mạng, nợ máu trả máu”.
“Mạnh miệng đấy, dám giở thói ngang ngược ở bộ lạc Phục Thiên”.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, vô cùng cường tráng khác bước đến, hắn trông có vẻ vẫn còn rất trẻ, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng, để trần nửa người trên, trên da có vẽ một con sói khổng lồ màu bạc.
Ngô Bình nhìn người này nói: “Các người vô cớ giết người, tội ác tày trời”.
Người này bật cười: “Giết người? Vùng đất địa hoang này có ngày nào không giết người? Có bộ lạc nào không giết người? Tấn công bộ lạc yếu hơn, giết hết tất cả đàn ông, chỉ để lại phụ nữ có thể sinh con, đây là quy tắc từ xưa, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Hắn nhìn Đào Như Tuyết: “Ta thích người phụ nữ này, ngươi không thể dẫn cô ấy đi được”.
Ngô Bình: “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là giao tất cả hung thủ giết người ra đây, lấy mạng đổi mạng, ta có thể tha cho ngươi; hai là ta sẽ giết toàn bộ bộ lạc Phục Thiên theo quy tắc ở địa hoang gì đó”.
Người đàn ông tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ dựa vào ngươi? Ta – Phục Thiên Tôn đã thức tỉnh huyết mạch Phục Thiên, không phải là người mà một kẻ tầm thường như ngươi có thể đấu lại”.
Lúc này bên tai Ngô Bình vang lên giọng của Kim Viên Vương: “Nhân Hoàng, Phục Thiên là một thần Thiên lang, tổ tiên của bộ lạc Phục Thiên là đời sau được sinh ra khi Thiên Lang thay đổi hình dạng rồi kết hợp với loài người, huyết mạch Phục Thiên mà hắn nói thật ra là huyết mạch Thiên Lang”.
Ngô Bình tỏ vẻ xem thường: “Ta còn tưởng là gì, hóa ra là tạp chủng do sói và người sinh ra, thảo nào không có nhân tính”.
Câu này của anh đã chọc giận Phục Thiên Tôn, hắn gào lên, cánh tay túm lấy Ngô Bình, rõ ràng là hắn không xem đối thủ ra gì, chỉ muốn túm lấy Ngô Bình rồi xé xác anh, hành động như nhào đến bắt một con dê, một con gà.
Thế nhưng khi tay hắn vừa giơ ra, nắm đấm của Ngô Bình đã đánh trúng mặt hắn, cú đấm này đánh sâu vào mặt cỡ một tấc, xương mặt và mũi của hắn đều bị đánh hỏng.
Phục Thiên Tôn hừ một tiếng, lảo đảo lùi lại phía sau, thực lực của hắn rất mạnh nhưng không ngờ động tác của Ngô Bình lại nhanh đến thế, ra đòn cũng nặng.
“Rắc!”
Ngô Bình đá gãy chân trái của hắn, sau đó dùng một tay chém gãy xương cổ hắn, cuối cùng anh giơ ngón tay lên, lần nào cũng đánh trúng vào chỗ yếu của Phục Thiên Tôn.
Phục Thiên Tôn gào lên thảm thiết, cả người lảo đảo như sắp ngã xuống, Ngô Bình đánh một đòn trúng vào ngực hắn, cú đấm này khiến mạch máu quanh người hắn đều vỡ, máu phun ra từ các lỗ chân lông.
“Phịch!”
Phục Thiên Tôn ngã xuống đất, không còn thở nữa.
Cả bộ lạc Phục Thiên đều hỗn loạn, mọi người run lẩy bẩy, không dám cử động. Đây chính là bộ lạc, một khi thủ lĩnh mạnh nhất bị đánh chết, những người còn lại biết có liều mạng cũng không có tác dụng nên lập tức không còn phản kháng.
Lúc này sư tử Linh Uy Vương và tinh tinh Kim Viên Vương xuất hiện, khí tức đáng sợ của chúng khiến cả bộ lạc Phục Thiên sợ tới mức không ai dám phản kháng, ai cũng đều quỳ xuống.
Kim Viên Vương: “Nhân Hoàng, bây giờ có thể chiếm lấy bộ lạc Phục Thiên rồi”.
Ngô Bình lướt nhìn xung quanh hỏi: “Trong các ngươi, ai là quản sự”.
Một ông lão bước ra, ông ta quỳ xuống nói: “Đại vương, lúc thủ lĩnh không ở đây, ta phụ trách tất cả mọi việc trong bộ lạc”.
Ngô Bình: “Ông tìm hết hung thủ ra đây rồi giết toàn bộ cho ta”.
Ông lão không dám cãi lại, vội vàng bảo người tìm hết những kẻ đã giết hại người nhà của Đào Như Tuyết, sau đó từng người quỳ xuống đất.
Cuối cùng, hơn ba trăm người quỳ dưới đất, mặt đều không có cảm xúc, cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Ngô Bình vung tay lên, kiếm quang xoẹt qua, đầu của mấy trăm người đều rơi xuống. Người nhà Đào Như Tuyết không thể chết oan uổng, đám hung thủ này đều phải trả giá bằng mạng sống, nợ máu trả máu.
Ông lão đó nói: “Đại vương, cầu xin ngài tha cho cả bộ lạc! Bộ lạc Phục Thiên sẵn lòng giao hết tài sản ra”.
Ngô Bình không phải là kẻ khát máu, nhưng nếu những người này đã nói sẵn lòng giao hết mọi thứ, tất nhiên anh cũng sẽ không khách sáo, bèn hỏi: “Các ngươi có tài sản gì?”
Kim Viên Vương nói: “Nhân Hoàng, bộ lạc Phục Thiên đang giữ một mỏ tinh thể bí mật và một suối thần, dĩ nhiên bộ lạc Phục Thiên còn có rất nhiều cô gái trẻ và một vài thần binh cổ”.
Ngô Bình gật đầu, anh nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, chúng ta lo liệu hậu sự cho người nhà em trước, sau đó lại đến bộ lạc Phục Thiên xem sao?”
Đào Như Tuyết gật đầu, bây giờ đã có Ngô Bình ở đây, tất nhiên Ngô Bình nói gì thì cô ấy đều sẽ nghe theo như thế.
Cả nhà Đào Như Tuyết chẳng còn bao nhiêu, cùng tộc chỉ có mấy chục người, thi thể của những người khác bị vứt lung tung trong rừng, bị thú dữ cắn xé không ra hình dạng gì.
Ngô Bình giúp họ tìm lại các mảnh thi thể rồi mai táng, sau đó xây mộ.
Đào Như Tuyết khóc lóc quỳ trước ngôi mộ.
Ngô Bình đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại thì mới nói: “Chuyện này cũng trách anh, lúc anh cảnh báo em thì nên đi xem sao”.
Đào Như Tuyết lau nước mắt: “Sao có thể trách anh được? Anh đã bảo em dẫn người nhà đi khỏi đó ngay mà em lại sơ suất, cho rằng sẽ không có nguy hiểm gì trong thời gian ngắn, nào ngờ Biên Nam bỗng xuất hiện không gian gấp khúc, còn khiến bọn em gặp phải bộ lạc Phục Thiên hung tàn kia”.
Ngô Bình an ủi: “Đều đã qua rồi”.
Đào Như Tuyết ngã vào lòng Ngô Bình, một lúc sau mới ngừng khóc nói: “Chồng ơi, chúng ta đến bộ lạc Phục Thiên xem thử, có thể lấy được thứ gì, chúng mình lấy toàn bộ đi”.
Chương 1204: Đá Bí Tinh và suối nước thần
Cô ấy hận bộ lạc Phục Thiên này thấu xương, muốn Ngô Bình tước hết toàn bộ tài sản của họ.
Ngô Bình đáp: "Vậy abg sẽ nghe theo em".
Được Linh Uy Vương và Kim Viên Vương tháp tùng, Ngô Bình đi tới kho của bộ lạc Phục Thiên. Ở trong kho có nhiều loại binh đao, có cái đã cùn mẻ, có cái còn mới. Ngoài ra còn có lông, da và xương thú, ngọc thạch, yêu đan, tiên thạch và một vài thứ linh tinh khác. Nhưng nhiều nhất là một loại tinh thạch trông rất kỳ lạ, tổng cộng hơn ba nghìn viên. Bên trong những tinh thạch này có một nguồn năng lượng thần kỳ. Ngô Bình hỏi những người xung quanh mới biết tên loại tinh thạch này là Bí Tinh.
Có người nói với anh, năng lượng bên trong Bí Tinh có thể hút vào trong cơ thể. Năng lượng này có thể tồn tại trong cơ thể một thời gian, giúp nâng cao sức mạnh, tăng cường thể chất, cường hoá thần hồn,... Các loại đá Bí Tinh khác nhau sẽ có công dụng khác nhau.
Nhìn thấy những viên đá Bí Tinh này, Ngô Bình chợt nghĩ tới những khối ngọc hình con ngựa, hình phiến lá mà anh có được dường như cũng là một loại đá Bí Tinh. Xem ra chúng đều được tạc từ loại đá này.
Ngô Bình nghe lời đề nghị của Đào Như Tuyết nên phàm là những thứ anh thấy có vẻ đáng tiền là lấy hết, bỏ vào nhẫn trữ đồ, một thứ cũng không để lại!
Sau cùng, Ngô Bình đi tới kho lương của bộ lạc này. Sau khi mở kho, anh thấy bên trong có một lượng lớn thịt khô và các loại ngũ cốc. Trong đó có một loại gạo thần, sau khi ăn xong có thể tăng cường thể chất cho người sử dụng. Anh lấy hết thịt khô và gạo thần, chỉ để lại các loại đồ ăn thông thường.
Sau đó, anh đi tới mỏ khai thác đá Bí Tinh, nơi này vẫn đang được khai thác, ở bên trong có các loại đá Bí Tinh khác nhau, nằm dưới lòng đất từ độ sâu vài nghìn mét đến vài chục nghìn mét. Muốn khai thác chúng vô cùng khó khăn bởi đất ở đây rất cứng, chỉ có thể đào dần từng chút một. Cho nên hàng năm, sản lượng từ mỏ khoáng sản này chỉ có hơn một trăm khối Bí Tinh.
Ngô Bình mở mắt thấu thị thì phát hiện dưới lòng đất còn có hơn một nghìn khối đá Bí Tinh phân bố ở những nơi khác nhau. Anh lập tức dùng thuật độn thổ, đi xuống lấy hết số đá Bí Tinh này.
Khi quay trở lại mặt đất, anh đi tới chỗ gọi là suối nước khoáng thần. Suối nước khoáng này nằm ở trong một thung lũng, nước đọng lại nơi đây tạo thành một cái hồ nhỏ, được con người dùng ngọc thạch trùng tu lại, bề rộng khoảng chừng một mét vuông.
Hồ ngọc có nước khoáng sâu chừng nửa mét, trên mặt nước bốc lên khói chín màu.
Ngô Bình múc nước uống thử, sau đó sáng mắt reo lên: "Thần dược!"
Anh lập tức dùng thuật độn thổ, đi theo mạch nước ngầm để tìm kiếm. Ở sâu dưới mặt đất hơn mười nghìn mét, trong lớp bùn đất, anh tìm thấy một một viên đá thần chín màu ở nơi mạch nước đi qua. Ở trên bề mặt viên đá có chín loại thần phù! Mỗi loại thần phù phát ra một ánh sáng màu khác nhau.
Nước khoáng kia ban đầu chỉ là nước khoáng bình thường nhưng được viên đá này tinh lọc mới trở thành nước khoáng thần chín màu!
Anh quan sát viên đá, lẩm bẩm: "Năng lượng của viên đá thần này thật kỳ lạ, không hề giống bất cứ loại năng lượng nào mình từng biết!"
Anh cất đá thần đi rồi quay trở lại mặt đất.
Sau khi cứu Đào Như Tuyết và báo thù xong, Ngô Bình phải quay về. Anh nới với Kim Viên Vương và Linh Uy Vương: "Uy Vương, Viên Vương, sau này chúng ta ắt sẽ có duyên gặp lại".
"Cung tiễn Nhân Hoàng!", hai thần thú cúi người lễ bái.
Anh đưa theo Đào Như Tuyết và các tộc nhân còn lại về nhà, sau đó sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
Chưa tính Đào Như Tuyết thì có tất cả hai mươi tư người phụ nữ, lớn tuổi nhất thì ngoài ba mươi, nhỏ nhất chỉ mới mười hai mười ba tuổi. Những người đàn ông thì đều đã bị giết, bất kể già trẻ. Hơn hai mươi người phụ nữ này là những người cuối cùng sống sót.
Trong lúc Ngô Bình đang cho người sắp xếp chỗ ở cho họ thì trong đoàn có một cô gái ngoài hai mươi trông rất xinh đẹp nói với Đào Như Tuyết và Ngô Bình: "Như Tuyết, giờ đàn ông trong tộc đã chết hết, nhưng chúng tôi vẫn phải sống tiếp".
Đào Như Tuyết: "Chị cứ yên tâm, Ngô Bình sẽ sắp xếp ổn thoả cho mọi người".
Ngô Bình đáp: "Không sai, mọi người không cần lo lắng".
Sau đó, anh gọi Đường Tử Di tới, nhờ cô cho người giúp thu hoạch mùa màng của bộ lạc Phục Thiên, sau đó phân loại rồi cất vào kho.
Buổi chiều, Lý Ngạo Tiên tìm tới, hắn nói: "Tông chủ, hiện giờ loạn lạc khắp nơi, nhưng chỗ ở cho tộc nhân chúng ta còn chưa sắp xếp ổn thoả. Cho nên hiện giờ chúng ta không có nơi chốn an toàn nào cho họ".
Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: "Thế này đi, truyền lệnh của tôi, lệnh cho tộc nhân Lý Thị toàn lực thu hoạch mùa màng và thu thập đồ dùng sinh hoạt ít nhất phải đủ dùng cho một năm. Sau đó, các tộc nhân chia thành các thị rồi tập trung tại đó. Nơi nào làm xong trước thì tôi sẽ đích thân sắp xếp chỗ ở cho họ".
Lý Ngạo Tiên hỏi: "Tông chủ, tông chủ định sắp xếp cho họ ở đâu?"
Ngô Bình: "Tôi có một cái động tiên, môi trường bên trong không tồi, tạm thời cho họ vào đó sống đi", cái anh đang nói đến chính là Long Hổ Tiên Cảnh.
Lý Ngạo Tiên mừng rỡ đáp: "Như vậy thì tốt quá! Lý Thị có mấy chục triệu người, ngoài cách đi vào động tiên ra thì không có cách nào tốt hơn".
Lý Ngạo Tiên lập tức đi làm việc, còn Ngô Bình hỏi Hoàng Tử Cường tình hình hai ngày nay của phía Hưng Long ra sao.
Hoàng Tử Cường: "Cậu chủ, người đứng đầu khu vực đó giờ đã trở thành thái thú quân Hưng Long. Người này khá thủ đoạn, gần đây quận Hưng Long không an toàn, mặc dù không có bạo loạn lớn nhưng những rối loạn trật tự trị an thì khó mà tránh được".
Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, chỉ cần không có bạo loạn thì người dân có thể tiếp tục sống".
Sau khi giải quyết xong những chuyện này thì trời đã tối, Ngô Bình quay về tu luyện và viết giáo trình.
Hơn chín giờ tối, Đường Tử Di đột nhiên đến phòng anh, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Ngô Bình hỏi: "Tử Di, em sao vậy?"
Đường Tử Di lườm anh một cái đáp: "Mẹ em nói tối nay em nhất định phải mang thai đứa con của anh".
Ngô Bình gãi đầu hỏi: "Tại sao?"
Đường Tử Di hừ một cái, đáp: "Anh suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt, em muốn làm chính cung thì đương nhiên phải ra tay trước rồi".
Ngô Bình bật cười, sau đó ôm lấy cô rồi dịu dàng nói: "Được, vậy hôm nay chúng ta nặn người nhé!"
Chương 1205: Thái thú Hưng Long
Ngô Bình và người đẹp cuốn lấy nhau cả đêm, hai người đều giải phóng hết sức lực. Ngô Bình giờ đã là Nhân Hoàng, cho nên tư chất thế hệ sau của anh chắc chắn hơn xa người thường, là hoàng tộc đích thực!
Khi tỉnh dậy, anh thấy Đường Tử Di vẫn đang cuộn tròn trong lòng anh. Anh còn định làm thêm vài lần nữa thì đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng ồn.
Anh lập tức khoác áo ngoài lên rồi đi ra sân trước xem xem.
Lúc này, có một đám người mặc đồng phục của cơ quan chấp pháp đang vây kín cửa còn Hoàng Tử Cường và Thần Chiếu cùng với vài người nữa đang tranh cãi với đám người kia.
"Nhà đất ở đây là tài sản thuộc sở hữu cá nhân, không thể cho các người mượn!"
Người đi đầu đoàn người kia mặc áo màu bạc, trước ngực thêu hình chim ưng vàng. Anh ta lạnh lùng nói: "Thái thú Phụng của chúng tôi ra lệnh thu lấy nhà dân! Nhà này sẽ được dùng cho những người dân gặp nạn, các người nhiều nhà đất như vậy, không phải nên đóng góp một chút sao?"
Ngô Bình đi ra, nhìn người đàn ông mặc đồ màu bạc rồi đáp: "Xin lỗi, nhưng nhà tôi cũng dùng để sắp xếp chỗ ở cho người dân gặp nạn".
Người này quan sát đánh giá Ngô Bình rồi hỏi: "Cậu cũng giúp đỡ người dân gặp nạn sao?"
Ngô Bình đưa cho người kia xem lệnh bài dắt ở thắt lưng rồi đáp: "Thủ lĩnh Thiên Long, Ngô Bình".
Bởi Ngô Bình trấn giữ Kinh Tây, Thiên Long đương nhiên phải tới bảo vệ. Mà xét về cấp bậc thì thủ lĩnh Thiên Long phải ngang hàng với Tổng đô đốc.
Người kia hình như cũng biết đến Thiên Long, anh ta đáp: "Hóa ra là Long chủ, ban nãy đã đắc tội rồi. Có điều đây là lệnh của Thái thú, chúng tôi đương nhiên không dám làm trái. Hay là thế này, Long chủ đi cùng chúng tôi một chuyến, giúp chúng tôi nói chuyện với Thái thú?"
Thần Chiếu giận dữ đáp: "Hỗn xược! Thái thú nhà các người là cái đinh gì? Bảo hắn đến gặp cậu chủ nhà này còn có lý!"
Người kia nặn ra một nụ cười, đáp: "Vậy cũng không còn cách nào, Thái thú đã nói rồi, thu lại nhà dân là chuyện lớn. Bất luận chủ nhà là ai, thân phận địa vị thế nào cũng không có ngoại lệ".
Ngô Bình chẳng muốn phí lời với anh ta. Anh nói với Thần Chiếu: "Kẻ nào dám chiếm căn nhà này, đánh chết không tha".
Dứt lời, anh quay người đi vào nhà, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Long chủ này cũng quá là hống hách, dám đòi đánh chết bọn họ?
Đám người này dù mới làm quan không lâu nhưng đã hiểu sâu sắc về sự chênh lệch quyền lực trong xã hội. Trên phố, bọn họ nhìn thấy ai không vừa mắt là có thể chém chết, sau đó nói rằng phát hiện tà đạo xâm nhập. Nếu thấy người đẹp thì có thể về tận nhà, ngủ với cô gái đó trước mặt chồng hoặc người nhà cô ấy. Nếu họ dám phản kháng thì có thể giết luôn.
Tất cả chi phí ăn ở sinh hoạt bọn họ đều không phải bỏ tiền. Muốn thứ gì thì cứ lấy, không ai dám đòi tiền. Đã ngông nghênh một thời gian như vậy, giờ đột nhiên gặp phải một nhân vật sừng sỏ như Ngô Bình, đột nhiên cảm thấy không thể nào chịu nổi.
Một người đàn ông râu đen hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Đánh chết bọn tôi sao? Giỏi thì cứ thử xem..."
Ông ta còn chưa dứt lời, thì một thanh đao lóe sáng, đầu ông ta lập tức rời khỏi cổ. Người ra tay chính là một nữ thị vệ mà Nữ Đế để lại bên cạnh Ngô Bình.
Người mặc áo màu bạc kinh ngạc, giờ đã biết đây thực sự là tổ kiến lửa không thể chọc vào nên nói: "Được, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Đám người kia vừa đi, Hoàng Tử Cường đuổi theo Ngô Bình, nói: "Cậu chủ, tôi nghe nói tên Thái thú đó rất hống hách, e là sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này".
Ngô Bình đứng lại, đáp: "Thái thú quận Hưng Long tốt nhất nên là người của ta".
Anh nghĩ ngẫm một lát rồi quyết định tới tìm Dương Mộ Bạch rồi bảo ông ấy lên làm Thái thú. Nghĩ là làm, anh bấm số gọi cho Viên Khắc Hiếu để bàn chuyện này.
Viên Khắc Hiếu: "Thái thú quận Hưng Long không phải người của chúng tôi, mà tới từ Ngọc Hư Cung ở thế giới bên trên".
Ngô Bình: "Ngọc Hư Cung sao? Tôi đảm bảo hắn sẽ không dám ở lại quận Hưng Long nữa!"
Viên Khắc Hiếu: "Nếu cậu đuổi được hắn đi thì chúng ta có thể sắp xếp".
Ngô Bình: "Được, cho tôi ba ngày. Trong ba ngày, tôi sẽ khiến hắn cuốn xéo!"
Sau đó, anh biến hình thành Trương Tiểu Bình, đi tới ngoại viện của Thục Sơn.
Mấy người Dương Mộ Bạch vẫn đang ở đó. Vì nơi này ở thế giới bên ngoài nên Thiên Địa kiếm tông cũng không quan tâm lắm, nó vẫn còn nguyên như lúc trước. Những trưởng lão, đệ tử của kiếm phái Thục Sơn mà Ngô Bình sắp xếp cho ở lại đây cũng vẫn sinh hoạt như bình thường.
Trần Đạo Huyền thông báo với bọn họ không được dứt dây động rừng mà phải chờ tin đã.
Ngô Bình đã dồn rất nhiều tâm huyết vào nơi này, chỉ riêng kiến trúc bên trong cũng ngốn cả núi tiền, cho nên anh đương nhiên không thể dễ dàng dâng nơi này cho kẻ khác.
Anh đi tới ngoại viện của Thục Sơn, ở đây chỉ có một đệ tử của Thiên Địa kiếm tông trấn giữ. Khi đệ tử này nhìn thấy Ngô Bình thì vội vã vái chào: "Bái kiến cậu chủ Trương!"
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: "Nơi này không tồi, sau này sẽ thuộc về tôi. Cậu về trước đi".
Người kia đáp: "Nếu cậu thích thì đương nhiên nó thuộc về cậu. Có điều vẫn cần đến tông môn, thông báo với trưởng lão ở đó một tiếng".
Ngô Bình: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ tới đó".
Sau khi đệ tử kia lui đi, Ngô Bình mới khôi phục lại diện mạo của mình để gặp mấy vị trưởng lão kia. Anh bảo họ tiếp tục trông coi nơi này. Ngoại viện này sau này sẽ là tài sản cá nhân của anh, Thiên Địa kiếm tông sẽ không phái người tới, các thế lực khác cũng sẽ không dám động vào.
Sau khi dặn dò mọi người một lúc, anh tới tìm Dương Mộ Bạch: "Sư huynh, em đã bảo Long Thần sau này làm Thái thú Long Thành. Nhưng anh cũng không thể ngồi không, mấy hôm nữa đến quận Hưng Long làm Thái thú nhé?"
Dương Mộ Bạch cười đáp: "Sư đệ, tu vi của anh quá thấp, làm vậy có được không?"
Ngô Bình: "Bên đó đều là người của ta, có gì mà được với không được?"
Dương Mộ Bạch đáp: "Vậy được thôi, anh nghe cậu sắp xếp".
Sau đó anh bảo Dương Mộ Bạch đến quận Hưng Long tìm Hoàng Tử Cường trước, còn anh quay lại Thiên Địa kiếm tông một chuyến.
Hiện giờ Thiên Địa kiếm tông đang căng như dây đàn. Vì linh khí được phục hồi nên có rất nhiều cao thủ ở Tiên Giới tới đây, cả một số thế lực lớn ở Địa Tiên Giới cũng lũ lượt kéo tới khiến Thiên Địa kiếm tông gặp nguy cơ rất lớn. Mấy ngày nay đều có kẻ tới xâm lược, may mà đa số đều bị đánh lui.
Ngô Bình vừa quay lại thì Lưu Dịch Phong đã chạy tới tìm anh: "Cậu chủ, cậu tới đúng lúc lắm. Lát nữa cao thủ trong tông môn chúng ta sẽ đi vây đánh một tu sĩ tà đạo, cậu có muốn đi cùng không? Nếu giết được kẻ này thì sẽ lập đại công!"
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: "Đối phương là ai, tại sao lại phải giết?"
Lưu Dịch Phong: "Kẻ đó tên gọi là Bách Quỷ Đạo Nhân, hắn nuôi mấy trăm con lệ quỷ mà những con quỷ này đều rất mạnh. Thời gian này, Địa Tiên Giới đang hỗn loạn nên hắn liền ra mặt tác oai tác quái, hắn đã giết hàng nghìn tu sĩ để luyện món pháp bảo gì đó gọi là Vạn Quỷ Phan. Tên này không có mắt, dám giết mấy đệ tử của ta. Cho nên chúng ta đã dồn toàn lực truy sát hắn, kết quả lại có mấy vị trưởng lão khác bị hắn giết. Lần này tông chủ nổi trận lôi đình, quyết định phái cao thủ vây giết hắn ta".
Ngô Bình: "Ồ, kẻ đó quả thực là đáng chết. Khi nào hành động ông hãy gọi tôi".
Nói rồi anh đi về điện Thanh Liên, chị em Lâm Bích Dao và Mộc Tâm Lan đang ngồi bên trong điện, hình như họ đang bàn bạc chuyện gì đó.
Thấy Ngô Bình tới, Mộc Tâm Lan vội vã đứng dậy: "Cậu chủ".
Ngô Bình chưa để lộ thân phận, anh chỉ khẽ gật đầu, sau đó gọi Lâm Thanh Dao ra một góc nói chuyện.
Bình luận facebook