• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (1 Viewer)

  • Chương 2206-2210

Chương 2206: Linh khuyển Hắc Tướng

Ngô Bình ở lại trong phòng luyện đan, tiếp tục luyện chế đan dược bằng những dược liệu ở đây.

Lúc này anh phát hiện có một kệ sách trong phòng luyện đan, một cuốn sách đan được đặt ở trên đó. Anh đã mở ra xem thì phát hiện trên mỗi trang đều có ghi chép một phương thuốc và các mục cần lưu ý trong quá trình luyện chế, hơn nữa còn có chú thích của rất nhiều người.

Có thể thấy phương thuốc này từng được nhiều thầy luyện đan giỏi đọc được, hơn nữa họ đều viết ra ý tưởng của mình. Vì một trang giấy không thể viết quá nhiều thứ nên các thầy luyện đan đã dùng pháp thuật để làm cho chữ lơ lửng trên bề mặt trang giấy của cuốn sách, chữ viết tay rất nhỏ. Tuy nhiên, khi Ngô Bình chạm tay vào những văn bản, chúng sẽ phóng to ra rồi trở thành một văn bản lớn, có một số bản chú thích có đến hàng ngàn chữ.

Đây là một cơ hội hiếm có với Ngô Bình, anh không luyện đan nữa mà lập tức ngồi khoanh chân lại nghiên cứu những chú thích mà các thầy luyện đan trước kia để lại, đồng thời lần theo cách nghĩ Đan Đạo và phương pháp luyện đan của họ.

Ngô Bình chuyên tâm nghiên cứu sách đan mà quên đi thời gian, đến khi anh ngẩng đầu lên thì trời đã tối.

Lúc này bụng anh kêu ùng ục, hơi đói rồi. Nơi này cực kỳ tiêu hao thể lực của anh, bây giờ cơ thể anh cần được bổ sung năng lượng.

Anh nhìn con chó lớn màu đen hỏi: “Này, bình thường mày ăn gì thế, có người đem thức ăn đến cho mày sao?”

Con chó đứng lên đi về phía cửa, Ngô Bình đi theo nó sang đó thì phát hiện có một hộp đựng thực phẩm tinh xảo được đặt ở bên ngoài.

Hai mắt anh sáng rực nói: “Đây chắc chắn là sư tôn bảo người chuẩn bị cho mình, xem thử là cái gì”.

Anh mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong có với bốn tầng. Tầng trên cùng là cơm, tầng thứ hai có bốn ô, trong mỗi ô là các đồ xào.

Tầng thứ ba là bốn món điểm tâm, có đồ ngọt và đồ mặc. Tầng cuối cùng là camen canh, bên trong là canh tự nấu.

Hai mắt Ngô Bình sáng rực, chỉ cảm thấy mùi hương xộc vào mũi, anh lập tức đem vào trong phòng thưởng thức.

Anh vừa quay lại thì thấy con chó đen cũng đi theo vào trong, mắt long lanh nhìn anh.

Ngô Bình: “Xem ra không có ai đem cơm đến cho mày rồi, mày nhìn tao ăn đi”.

Con chó kêu ư ử như thể vô cùng bất mãn với cách làm của Ngô Bình.

Ngô Bình lấy một ít thịt khô ra cho nó ăn, con chó này ăn được một tí rồi lại đi sang một bên nằm xuống.

Ngô Bình bày thức ăn ra, sau đó ngồi xuống ăn cơm tối. Anh vừa ăn được vài muỗng lại nghe thấy có người ở bên ngoài gọi: “Công tử có ở đây không?”

Ngô Bình nghe thấy giọng một người phụ nữ, chắc hẳn không lớn tuổi lắm, anh hỏi con chó: “Mày biết chủ nhân của giọng nói này không?”

Con chó gật đầu.

Thế là Ngô Bình bước đến kiểm tra thì thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng trước cửa, cô ta đang cầm một hộp đựng thức ăn. Hộp đứng thức ăn này cao hơn cái lúc nãy của Ngô Bình hai tầng, hơn nữa cũng tinh xảo và lớn hơn. Cô gái này vô cùng xinh đẹp, yêu kiều, khí chất cũng khá ổn.

Cô gái nhìn Ngô Bình hỏi: “Anh là công tử Lý Huyền Bình nhỉ, tôi đến đưa cơm cho anh”.

Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Thế lúc nãy cũng có một hộp đựng thức ăn được đặt ở đây là của ai?”

Cô gái nói: “Đó là cơm tối dành cho linh khuyển trong vườn thuốc”.

Sắc mặt Ngô Bình khá khó coi, đồ ăn cho chó thì sao còn phải đựng trong hộp thức ăn, bệnh à!

Cô gái mỉm cười đưa hộp thức ăn cho anh nói: “Công tử, sau này tôi sẽ thường xuyên mang cơm đến cho anh”.

Ngô Bình chuyển đề tài hỏi: “Sao cô không vào vườn thuốc?”

Cô gái vội xua tay: “Đây là vườn thuốc của lão tổ, không được cho phép thì không thể vào trong, nếu không sẽ bị phạt rất nặng”.

Ngô Bình ngây người, mình chạy vào trộm thuốc cũng có chuyện gì đâu, ngược lại người ở đây lại không dám vào?

Anh hỏi: “Cô là đệ tử nữ của Thái Chân Môn?”

Cô gái nói: “Tôi cũng không được xem là đệ tử của Thái Chân Môn, chỉ là hoa nô được đào tạo ở viện Hoa Nô, chủ yếu phục vụ cho các đệ tử”.

Ngô Bình “ồ” một tiếng: “Cảm ơn nhiều nhé”.

Lúc anh xoay người đi, cô gái vội nói: “Công tử, tôi tên là Băng Ngọc”.

Ngô Bình: “Ừ, tôi nhớ rồi”.

Anh cầm hộp thức ăn quay vào phòng thì không thấy con chó đen đâu nữa, trong phòng lại có thêm một người thanh niên đồ đen, trông cũng khoảng hai mươi tuổi, thân hình cường tráng đang ăn thức ăn trong hộp đồ ăn.

“Anh là ai?”, Ngô Bình hỏi.

Người đàn ông đồ đen nói: “Cơm này là chuẩn bị cho tôi”.

Ngô Bình sửng sốt, lại nhìn người đàn ông đó nói: “Hóa ra anh là con chó đen đó”.

Người đàn ông đồ đen: “Ba mươi năm trước tôi đã tu luyện thành hình người, trông coi vườn ở đây”.

Ngô Bình cảm thấy lạ bèn hỏi: “Nếu anh đã trông coi bảo vệ vườn thuốc thì sao hôm đó còn để mặc tôi vào hái thuốc?”

Người đàn ông đồ đen: “Lão tổ đã phát hiện ra anh từ lúc anh nằm sấp ở bên ngoài rồi. Lão tổ nói anh có thể tìm thấy linh dược trong đám cỏ dại nên cũng một chút bản lĩnh, vì thế dặn dò tôi cứ mặc kệ anh”.

Ngô Bình: “Hóa ra sư tôn đã phát hiện ra tôi từ trước à. Này, biết trước như thế tôi đã đi thẳng vào rồi, cũng không cần đợi đến tối”.

Người đàn ông đồ đen: “Tư chất của anh rất tốt, nếu không lão tổ cũng sẽ không nhận anh làm đồ đệ”.

Anh ta ăn rất nhanh, chỉ một lát đã bỏ đũa xuống, lau miệng hỏi: “Trước đây anh đọc sách đan có hiểu không?”

Ngô Bình: “Có gì khó hiểu đâu, nhưng có vài cách nhìn nhận là sai, mấy thầy luyện đan đó nghĩ quá đơn giản rồi”.

Người đàn ông đồ đen ngây người: “Anh có thể nhận ra những điểm sai trong sách đan à?”

Ngô Bình: “Có vài chỗ bị sai, vài chỗ thì vẫn cần phải cân nhắc”.

Người đàn ông đồ đen: “Thảo nào lão tổ lại xem trọng anh đến thế, anh quả thật có tài năng luyện đan”.

Ngô Bình: “À phải rồi, anh tên gì?”

Người đàn ông đồ đen: “Gọi tôi Hắc Tướng là được”.

Ngô Bình: “Hắc Tướng, đồ ăn của tôi đến rồi, ăn cùng đi”.

Hắc Tướng lắc đầu: “Anh là chủ nhân, tôi không thể dùng bữa chung với anh”.

Ngô Bình cười nói: “Bây giờ anh đã nhận tôi làm chủ nhân rồi à?”

Hắc Tướng: “Trước kia lão tổ nói sau này công tử là chủ tử của Hắc Tướng”.

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi”.

Anh lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm của mình. Ăn được vài đũa thì nhận ra hương vị này ngon hơn đồ ăn của Hắc Tướng.

Anh vừa ăn vừa hỏi: “Hắc Tướng, cô gái lúc nãy nói cô ta đến viện Hoa Nô, đó là nơi nào?”

Hắc Tướng: “Là nơi dành cho các người ở nha đầu sống. Nhưng thân phận của Băng Ngọc vừa đến đó hơi khác biệt, cô ta là hoa thần của viện Hoa Nô”.

Ngô Bình: “Hoa thần là gì?”

Hắc Tướng: “Tức là người phụ nữ đẹp nhất, sau này cô ta sẽ phục vụ các đệ tử trẻ tuổi có triển vọng nhất trong môn phái. Điều kiện để trở thành hoa thần rất khắt khe, trước cô ta đã có hai mươi lăm năm chưa xuất hiện hoa thần rồi”.

Ngô Bình: “Xem ra là sư tôn bảo cô ta đến”.

Hắc Tướng: “Tất nhiên, chủ nhân là đệ tử của lão tổ, mọi thứ đều phải là tốt nhất”.

Ngô Bình bĩu môi: “Hình như cũng chẳng cho tôi gì cả”.

Hắc Tướng nhìn thoáng qua sách đan đó rồi nói: “Sách đan này là bảo vật vô giá, năm đó không biết có bao nhiêu người tranh đoạt nó. Thế giới chính đã có rất nhiều cao thủ phải chết, cuối cùng rơi vào tay lão tổ. Sách đan này ngoại trừ lão tổ ra không có người thứ hai có thể nghiên cứu đọc hiểu nó, nhưng sau khi chủ nhân đến thì lập tức có thể đọc hiểu nó”.
Chương 2207: Nghiên cứu sách đan

Ngô Bình cười nói: “Nói thế tức là sư tôn vẫn khá hào phóng”.

Hắc Tướng: “Tối nay chủ nhân cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi, ngày mai lão tổ sẽ đến”.

Ngô Bình gật đầu: “Tối nay tôi luyện chế vài lò đan dược, trong sách đan này có rất nhiều phương thuốc, dược liệu ở đây có thể luyện thế một vài đan dược trong số đó”.

Vẻ mặt Hắc Tướng khá phức tạp: “Chủ nhân, bây giờ anh có thể luyện chế được đan dược trong đó sao?”

Ngô Bình: “Được chứ, có lò luyện đan tốt như vậy, còn có ghi chép của rất nhiều thầy luyện đan, đan này dễ hơn rất nhiều”.

Hắc Tướng: “Đan dược mà chủ nhân muốn luyện chế có thể có cấp bậc gì?”

Ngô Bình: “Đan dược đầu tiên mà tôi luyện chế tên là Khai Ngô Đan, là đan dược cấp tám. Còn phẩm chất gì thì phải xem hiệu quả”.

Ăn xong, anh và Hắc Tướng nói chuyện một chốc rồi bắt đầu luyện đan.

Anh hái tất cả dược liệu trong vườn thuốc, sau đó bắt tay vào luyện chế Khai Ngô Đan.

Luyện chế Khai Ngô Đan này không dễ, cũng may trình độ của anh cao, cộng thêm tham khảo sách đan, lò đan đầu tiên cũng đã thành công.

Khi lò luyện đan mở ra, hai tay anh vung lên, hai mươi bốn phù văn do pháp lực ngưng tụ xuất hiện trong không trung, giúp đan dược ngưng tụ.

Cuối cùng ba viên đan dược rơi vào trong tay anh. Ba viên đan dược này đều có kích thước bằng hạt đậu, trên đó có hoa văn kỳ bí.

Anh quan sát một lúc rồi nói: “Khá ổn, trung phẩm cấp tám”.

Hắc Tướng bỗng nói: “Chủ nhân, có thể tặng cho tôi đan dược này không?”

Ngô Bình không do dự ném cho Hắc Tướng một viên nói: “Khai Ngộ Đan này có hiệu quả tốt nhất khi anh uống viên đầu tiên. Viên thứ hai sẽ giảm đi ba mươi phần trăm hiệu quả, hiệu quả của viên thứ ba chỉ còn lại năm mươi phần trăm. Thế nên anh nhất định phải dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất”.

Hắc Tướng: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai, lần này anh sửa lại một vài chi tiết. Thế là khi lò luyện đan thứ hai đã được luyện chế xong, anh thu được bốn viên Khai Ngộ Đan thượng phẩm cấp tám.

Vừa cầm lấy viên đan dược thì có một bàn tay giơ ra từ bên cạnh, cướp lấy một viên Khai Ngộ Đan.

Ngô Bình quay đầu lại nhìn thì thấy người đến là Thái Chân lão tổ.

Anh vội cúi chào: “Sư tôn”.

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Con đúng là không thể rảnh rỗi được mà”.

Sau đó ông ta quan sát viên đan dược rồi nói: “Luyện chế Khai Ngộ Đan không hề dễ, có yêu cầu rất cao về tâm tính”.

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử tu luyện đến cấp bậc khá cao trong vũ trụ cấp thấp, tâm cảnh chắc chắn không có vấn đề gì”.

Thái Chân lão tổ nói: “Thế nên tu sĩ từng bước chậm rãi đi lên đến đỉnh cao mới là đáng sợ nhất, tiền đồ vô lượng”.

Ngô Bình: “Sư tôn quá khen rồi”.

Thái Chân lão tổ: “Bốn viên đan dược này, con tặng ta hai viên đi”.

Ngô Bình: “Sư tôn cần thì cứ lấy hết đi”.

Thái Chân lão tổ nói: “Hai viên là đủ rồi, còn lại con cứ giữ đi”.

Cất đan dược vào xong, ông ta nói: “Huyền Bình, sáng mai con đến động Thái Chân”.

Ngô Bình hỏi: “Động Thái Chân ở đâu ạ?”

Thái Chân lão tổ: “Là nơi bắt nguồn của Thái Chân Môn, Thái Chân lão tổ thế hệ đầu đã lĩnh hội trong động Thái Chân”.

Ngô Bình: “Động Thái Chân có nguồn gốc gì lớn sao?”

Thái Chân lão tổ: “Năm đó vũ trụ chính xuất hiện một Tản Tiên vô cùng lợi hại, người ta gọi là Đại Đế Thái Chân. Sau đó Đại Đế Thái Chân này bị bốn cường giả Đạo Cảnh bao vây tấn công rồi chết vì ông ấy động đến lợi ích cốt lõi của một số thế lực lớn. Nhưng trước khi ra đi, Đại Đế Thái Chân đã giấu truyền thừa của mình ở Đại Ngũ Hành Giới”.

Ngô Bình: “Sư tôn, nói vậy thì Đại Đế Thái Chân là một cao thủ Đạo Cảnh”.

Thái Chân lão tổ: “Lúc Đại Đế Thái Chân qua đời thì đã là nhân vật tuyệt đỉnh Đạo Cảnh cấp bảy rồi”.

Ngô Bình: “Vậy tại sao ông ấy lại giấu truyền thừa ở Đại Ngũ Hành Giới?”

Thái Chân lão tổ cười nói: “Người của vũ trụ chính cũng không thể dễ dàng đi vào Đại Ngũ Hành Giới nên vẫn khá an toàn”.

Ngô Bình: “Thế chắc sư tôn cũng đã từng đến động Thái Chân”.

Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của động Thái Chân không phải là thứ người nào cũng có thể lĩnh hội được. Năm đó ta vất vả ba tháng cũng chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm thôi”.

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm?”

Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của Đại Đế Thái Chân không chỉ có đạo chính thống mà còn có bảo vật ông ấy tích lũy khi còn sống. Huyền Bình, con có thể lĩnh hội được”.

Ngô Bình: “Trong các lão tổ đời trước có người nào lấy được bảo vật đó không?”

Thái Chân lão tổ: “Tất nhiên ta cũng lấy được một tí nhưng đều không được xem là bảo bối gì. Muốn lấy được bảo bối thật thì cần phải lĩnh hội được nhiều đạo chính thống hơn”.

Ngô Bình: “Sư tôn, đạo chính thống của Đại Đế Thái Chân là gì, công pháp sao?”

Thái Chân lão tổ lắc đầu: “Tất nhiên không chỉ có công pháp mà còn có sức mạnh vô thượng của ông ấy. Chỉ người nào có duyên mới có thể hấp thụ luyện hóa sức mạnh này”.

Ngô Bình suy nghĩ một chốc rồi nói: “Sư tôn, nếu con lấy được bảo bối trong đó thì tất cả đều thuộc về con sao?”

Thái Chân lão tổ cười nói: “Tất nhiên những thứ này thuộc về Thái Chân Môn. Nhưng ngày nào con còn ở Thái Chân Môn thì quyền sử dụng những vật phẩm này thuộc về còn. Đương nhiên nếu Thái Chân Môn cần, còn cũng không thể không đưa lại”.

Ngô Bình mỉm cười: “Có quyền sử dụng cũng được rồi, nhưng sư tôn ơi, con nghĩ trước tiên nên giải quyết chuyện bên ngoài đã. Sau khi về rồi đến Thái Chân Môn lĩnh hội”.

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Cũng được. Vào động Thái Chân là một nhiệm vụ của Thái Chân Môn, chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được thưởng lớn, hơn nữa mức độ hoàn thành càng cao thì phần thưởng sẽ càng nhiều”.

Ngô Bình hứng thú nói: “Sư tôn, phần thưởng gì thế?”

Thái Chân lão tổ: “Động Thái Chân có chín tầng không gian, năm đó sư tôn miến phí đi vào tầng thứ hai. Nếu có thể vào không gian tầng thứ ba rồi lấy bất kỳ bảo vật nào ra thì có thể nhận được phần thưởng có giá trị hai tỷ tiền Linh. Nếu đem được hai món bảo vật ra thì phần thưởng sẽ là ba tỷ”.

Nghe nói phần thưởng là hai ba tỷ, mắt Ngô Bình bắt đầu phát sáng, cười nói: “Vậy đệ tử sẽ cố gắng để vào được không gian tầng thứ ba”.

Thái Chân lão tổ: “Ngoài ra, Thái Chân Môn cũng sẽ đưa ra vài nhiệm vụ, con cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ nhận được này, như thế mới có thể nhanh chóng có chỗ đứng ở Thái Chân Môn”.

Ngô Bình: “Sư tôn, là những nhiệm vụ gì thế ạ?”

Thái Chân lão tổ: “Có rất nhiều nhiệm vụ, tính theo độ khó thì được chia ra từ cấp một đến cấp mười, nhiệm vụ với cấp bậc càng cao thì độ khó cũng càng cao, dĩ nhiên phần thưởng sẽ càng cao”.

Nói đến đây Thái Chân lão tổ nói: “Khi nào con về rồi hẵng làm những nhiệm vụ này cũng không muộn, cứ giải quyết chuyện của con trước đi”.

Ngô Bình: “Vâng, vậy khi nào trời sáng đệ tử sẽ xuất phát ngay”.

Lúc này Thái Chân lão tổ lấy ra bốn lá bùa rồi đưa cho Ngô Bình nói: “Đây là bốn bùa Tiên do ta luyện chế, có hai lá trong số đó là bùa dùng để giết người, hai lá là bùa dùng để bảo vệ mạng sống. Nếu gặp người nào mà con đánh không lại muốn giết con, con cứ giết ngược lại đối phương. Nếu không giết được thì phải dùng bùa để chạy trốn”.

Ngô Bình biết vị sư tôn này của mình là ông già cảnh giới Thần Anh, thực lực rất mạnh, anh không khỏi mừng rỡ, cười nói: “Cảm ơn sư tôn”.

Thái Chân lão tổ lại chỉ vào lò luyện đan đó nói: “Con cũng nên mang theo cái này đi. Khi đi thì hái theo một ít đan dược, lúc ở bên ngoài nên luyện chế nhiều đan dược hơn. Nếu nhìn thấy dược liệu nào trong danh sách đan đó cứ việc luyện chế”.

Ngô Bình: “Vâng, đệ tử nhớ rồi”.

Thái Chân lão tổ: “Được rồi, con chuẩn bị đi”, nói rồi ông ta rời đi.

Tối hôm đó, Ngô Bình hái thêm một ít dược liệu. Hái xong thì trời cũng đã sáng, anh nói với Hắc Tướng: “Hắc Tướng, tôi tạm thời đi khỏi đây một thời gian”.

Hắc Tướng: “Chủ nhân, bên ngoài vẫn là vùng lạ, anh phải cẩn thận”.

Ngô Bình: “Yên tâm đi”.

Thế là anh lần theo con đường cũ mở cánh cửa đó ra rồi đi vào Vùng lạ Trăng Đỏ lần nữa.
Chương 2208: Trở về vùng lạ

Rời khỏi cung điện, anh lại đến trong phế tích. Khi đi vào trong, anh và Hắc Tướng từng nói chuyện với nhau, anh có hỏi nó về nguồn gốc của phế tích, tại sao lỗi vào Thái Chân Môn lại đặt ở nơi này.

Hắc Tướng nói rằng phế tích này từng do Thái Nhất Môn - một thế lực rất mạnh ở Đại Ngũ Hành Giới xây nên. Thái Nhất Môn đã từng rất mạnh, nếu các đệ tử trong môn phái đến vũ trụ chính, thậm chí sẽ rất được chào đón.

Năm đó Thái Nhất Môn vẫn còn chiêu nạp đệ tử trong vũ trụ chính, lập ra môn phái, thậm chí rất nhiều thiên tài ở vũ trụ chính cũng lần lượt gia nhập Thái Nhất Môn, lấy làm tự hào khi trở thành đệ tử của Thái Nhất Môn.

Nói đến đây thì cũng phải nói đến việc Đại Đế Thái Chân cũng có chút liên quan với Thái Nhất Môn lúc đầu, truyền thừa của ông ấy chủ yếu đến từ sách cổ của Thái Nhất Môn, ông ấy cũng từng một lần nghĩ mình là người của Thái Nhất Môn.

Sau đó ông ấy bị người ta bao vây tấn công mà chết, thậm chí cũng không quên đi Thái Nhất Môn, thế là giấu truyền thừa ở đây.

Hắc Tướng còn nói trong phế tích của Thạch Môn còn che giấu rất nhiều bí mật, năm đó Đại đế Thái Chân gặp bất ngờ ở đây.

Đi khỏi đây một thời gian, anh định quay về trước đi hết chuyến đó, sau đó quay lại đây cũng không muộn.

Sau khi quyết định xong, anh đi về phía lối ra. Khi đi ngang qua một khu vườn đổ nát, đột nhiên có ba người rơi xuống từ phía đối diện, khí tức của khí tức trên người ba người này rất mạnh, nhìn thoáng qua đều có thể biết là tu sĩ của vũ trụ chính.

“Nơi này có một nô tài”, một thiếu niên mười sáu tuổi trong đó chỉ vào Ngô Bình nói.

Ngô Bình hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Này,phỉ phui cái miệng cho sạch đi”.

Vừa nghe Ngô Bình dám cãi lại, một thanh niên đồ xanh bên trái thiếu niên hừ một tiếng: “Cái thứ không biết sống chết, dạy dỗ một chút mới biết ngoan ngoãn”.

Nói rồi hắn giơ tay phải lên, một luồng kiếm quang màu xám đánh tới. Ngô Bình không hề sợ hãi khi đối mặt với kiếm quang này, anh giơ tay lên đỡ, bí lực lan ra trong lòng bàn tay đỡ được kiếm quang đó.

Kiếm quang liều mạng vùng vẫy nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Ngô Bình. Người đàn ông mặc áo xanh biến sắc, tay phải lấy một lá bùa ra rồi hất tung về phía Ngô Bình.

Nhìn thấy lá bùa đó, Ngô Bình biết uy lực của nó rất lớn, anh lập tức lấy sát bùa mà lão tổ Thái Chân cho ra, ra sức tung nó ra.

Bùa quang lóe sáng, một luống kiếm quang màu tím vàng bay ra từ trong lá bùa, chém về phía người đàn ông áo xanh. Người đàn ông áo xanh cảm nhận được sự uy hiếp của sát quang bèn hét lớn lên, sau đó đổi một lá bùa hộ thân.

Bùa quang lóe sáng, một màn sáng bao phủ lấy mấy người đó, kiếm quang màu tím vàng chém trúng màn sáng, màn sáng lập tức vỡ nát, kiếm quang rơi xuống chém trúng đầu của người đàn ông áo xanh, sau đó quay lại vào trong sát bùa.

Lá bùa này có thể sử dụng trong nhiều lần, chỉ là thời gian sử dụng phải cách nhau khá lâu.

Người áo xanh vừa ngã xuống, thiếu niên hoảng loạn đến mức sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng: “Mày dám giết sư huynh của tao, mày có biết bọn tao là ai không?”

“Người đã chết rồi thì thân phận có tôn quý đến mức nào còn có tác dụng gì sao?”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

Một thanh niên áo trắng khác sầm mặt nói: “Nô tài chết tiệt này, bọn ta là đệ tử của Huyền Kiếm Môn…”

Hắn còn chưa nói hết câu, sức mạnh bên trong lá bùa Tiên mà Ngô Bình sử dụng lúc nãy hợp lại với pháp lực của anh hóa thành một bàn tay lớn đánh về phía đối phương.

Người áo trắng vội vàng tung ra lá bùa hộ thân, đồng thời toàn lực đánh trả nhưng lai lịch của lá bùa Tiên này khá siêu phàm, uy lực của nó lại vô cùng mạnh, chỉ nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, thiếu niên và người đàn ông đồ trắng bị đánh ngã xuống đất, đồng thời nôn ra máu, xương cốt đã bị gãy hơn một nửa.

Ngô Bình bước lên trước, đâm vào mỗi người một nhát khiến cả hai đều chết, sau đó tìm đồ trong người họ. Ba người này có vẻ xuất thân từ một tông môn lớn, họ mang theo rất nhiều đồ, chỉ riêng bùa thôi đã có hơn mười mấy lá rồi, ngoài ra còn một ít thứ lặt vặt khác như đan dược, linh dược, pháp khí, v.v.

May mắn là Ngô Bình ra tay dứt khoát khiến mấy người này không kịp thi triển pháp lực của mình, nếu không anh cũng sẽ gặp nguy.

Sau khi cất hết đồ trên người của ba người vào túi, anh bèn đi đến lối ra vào.

Chẳng mấy chốc anh đã đến được khu vực gần vùng lạ, một màn sáng xuất hiện trước mặt, anh đi xuyên qua màn sáng đi vào trong rừng lạ Hồng Nguyệt.

Ra khỏi rừng rậm, anh quay về quán trọ trước đó tìm tiêu cục.

Mấy ngày anh không ở đây, người trong tiêu cục đều nghỉ ngơi trong quán trọ. Nhìn thấy Ngô Bình quay lại, các tiêu khách lập tức sốc lại tinh thần.

“Tiêu đầu Ngô, chúng ta đã dừng lại ở đây mấy ngày rồi, có phải nên tiếp tục lên đường rồi không?”, anh cũng có thể nhìn ra mấy tiêu khách này cũng khá lo lắng và gấp gáp.

Ngô Bình nhìn sắc trời, cười nói: “Đã muộn rồi, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát”.

Anh đi đến trước quan tài màu vàng kim để kiểm tra, phát hiện nó đã nhẹ đi rất nhiều.

Đúng lúc này, trong đầu anh vang lên giọng nói của Sáng Thế.

“Ta còn tưởng ngươi biến mất luôn rồi chứ”, Ngô Bình nói.

Sáng Thế: “Khá đấy, trong thời gian ngắn như thế mà thực lực ngươi lại tăng lên khá rõ ràng, số phận của ta buộc chung với ngươi là đúng đấy”.

Ngô Bình: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói”.

Sáng Thế: “Ba ngày sau Thạch Thai sẽ xuất thế, ta mong ngươi có thể đến được điểm đến trước lúc đó”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

Sáng Thế: “Ta phải tiếp nhận một lễ rửa tội của Thiên Kiếp ở đó. Sau Thiên Kiếp, ta có thể biến thành hình người, trở thành một thành viên của Đại Ngũ Hành Giới”.

Ngô Bình: “Ngươi sẽ trở thành con người?”

Sáng Thế: “Ừ, là con người giống các ngươi đấy”.

“Sau đó thì sao?”, Ngô Bình hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Sáng Thế: “Tạm thời ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi, đợi đến khi thích nghi với môi trường ở đây rồi mới đi”.

Ngô Bình: “Chúng ta đã từng đánh cược, ngươi là thuộc hạ của ta”.

Sáng Thế: “Đúng là số mệnh của ta phải dính chặt vào số mệnh của ngươi, hơn nữa ngươi là chủ của ta”.

Ngô Bình: “Ngươi nói như thế sẽ đem lợi ích đến cho ta, ích lợi gì thế?”

Sáng Thế: “Số mệnh của ta thuộc về vũ trụ chính chứ không phải là của nơi này. Số mệnh của chúng ta buộc chặt vào nhau, tức là ngươi có số mệnh của vũ trụ chính”.

Ngô Bình: “Vận mệnh của Đại Ngũ Hành Giới không thể có chỗ đứng ở vũ trụ chính sao?”

Sáng Thế: “Đúng thế, bao nhiêu thiên tài tuyệt thế đi vào vũ trụ chính, thực lực của họ cực kỳ mạnh nhưng cuối cùng vẫn chết. Một trong những nguyên nhân chủ yếu là vận mệnh của họ không được vũ trụ chính chấp nhận”.

“Sau này ta sẽ không gặp rắc rối tương tự chứ?”

“Đương nhiên là không. Sau khi vận mệnh của chúng ta buộc chặt vào nhau thì ngươi và ta đều có vận mệnh của hai vũ trụ”.

Ngô Bình: “Ngoài ra còn có lợi ích khác không?”

Sáng Thế: “Ta có thể giúp ngươi sống lại trong vũ trụ chính”.

Ngô Bình sửng sốt: “Sống lại trong vũ trụ chính?”

Sáng Thế: “Đúng thế, ngươi có vận mệnh của vũ trụ chính nên cũng có tư cách đi vào luân hồi ở đó, sau đó sống lại ở đó. Như thế ngươi có thể cùng đứng ở cùng một vạch xuất phát với sinh linh của vũ trụ chính và cạnh tranh một cách bình đẳng”.

Ngô Bình lặng thinh vài giây rồi nói: “Nói thế, nếu ta đi thẳng vào vũ trụ chính thì không thể nào cạnh tranh công bằng với họ?”

“Tất nhiên là không thể, toàn bộ ý chí của vũ trụ chính sẽ loại trừ. Vốn dĩ ngươi có thể vô cùng may mắn nhưng cuối cùng chỉ còn lại một phần may mắn thôi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sống lại mà ngươi nói là có ý gì, đầu thai chuyển kiếp sao?”

Sáng Thế: “Không cần, đến lúc đó ngươi chỉ cần thay đổi tướng mạo, sau đó thì có thể có một thân phận chính thức”.
Chương 2209: Đến thành Bạch Mã

“Như thế sẽ không bị thiên ý phá vỡ?”

“Không đâu”.

Ngô Bình như nghĩ gì đó nói: “Nghe ý của ngươi, ngươi cũng muốn quay về vũ trụ chính?”

Sáng Thế nói: “Đương nhiên, ta cũng có kế hoạch của mình. Ta đến đây chỉ là vì muốn tìm một ít đồ”.

Ngô Bình không hỏi ông ta muốn tìm cái gì: “Thân phận mới của ta có tuấn tú không đấy?”

Sáng Thế: “Đẹp thì có đẹp đấy nhưng số mệnh hơi thảm một chút, đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi”.

Ngô Bình khẽ cười: “Vậy thì không sao cả, tướng mạo khôi ngô là được rồi”.

Sau đó anh hỏi: “Ta có thể giúp những người khác trùng sinh ở vũ trụ chính không?”

Sáng Thế: “Tất nhiên là được chứ, chỉ cần số phận của ngươi và họ buộc chung với nhau, sau đó có bản lĩnh mạnh như ta thì có thể làm được”.

Ngô Bình: “Có bản lĩnh như ngươi à, ở vũ trụ chính ngươi là cường giả tầng bậc nào thế, cảnh giới Thần Thông sao?”

Sáng Thế: “Cảnh giới của ta không giống bọn họ, nhưng nếu phải so sánh thì ở vũ trụ chính ta ở khoảng giữa của Đạo Cảnh tầng sáu và Đạo Cảnh tầng bảy”.

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Ngươi thế mà là cường giả cấp Đạo Cảnh, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.

Sáng Thế: “Đến vũ trụ chính rồi, ta sẽ không còn liên lạc với ngươi nữa, ràng buộc giữa ta và ngươi sẽ tự động được giải trừ”.

Ngô Bình cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không ỷ lại vào ngươi đâu”.

Khoảng thời gian sau đó, anh tu luyện trong phòng, bất giác trời đã sáng.

Ăn xong bữa sáng, Ngô Bình thi triển thuật độn địa Ngũ Hành, dẫn tiêu cục đi, chiều hôm đó họ đã đến được nơi cần đến, khu vực gần thành Bạch Mã.

Vì thuật độn không thể chính xác tuyệt đối nên lúc này họ xuất hiện trên một vùng thảo nguyên, cách thành Bạch Mã ba bốn trăm kilomet.

Nơi này đã thuộc phạm vi của Tây Vực, trước giờ Tây Vực là nơi khá hỗn loạn, tiêu cục mới đi được một đoạn đã có một đám mã tặc xuất hiện trước mặt họ.

Đám mã tặc này có đến vài trăm người, xông tới đây với tốc độ cực nhanh, khói bụi mù mịt.

Ngô Bình bảo tiêu cục dừng lại rồi dựng cờ của Tiêu Cục Uy Hổ lên, đồng thời anh cưỡi ngựa tiến đến phía trước.

Hai bên cách nhau mấy chục mét thì dừng lại, tên cầm đầu mã tặc là một người đàn ông đầu trọc. Sát khí trên người hắn quá nặng, hắn đã giết rất nhiều người nên người ta gọi hắn là Ác Đồ.

Ác Đồ nhếch môi cười với Ngô Bình: “Này tên kia, để hàng của mày lại, sau đó tự sát đi”.

Ngô Bình: “Có thể đưa hàng cho anh nhưng anh bảo tôi không đánh mà đã đầu hàng thì tôi không làm được”.

Ác Đồ bật cười, nói với một người ở đằng sau: “Hỏa Lang, mày đi giết hắn”.

Hỏa Lang giơ cao thanh đao trong tay lên, giục ngựa chạy đến đánh giết Ngô Bình.

Ngô Bình nắm con dao trong tay, cũng lao đến chỗ đối phương. Ngay khi hai con ngựa lướt qua nhau, đao quang lóe lên, đầu Hỏa Lang rơi xuống đất.

Đám mã tặc chấn động, Hỏa Lang là cao thủ Bí Cảnh tầng ba, sao mới lao lên đã bị người ta chém đầu nhanh như thế?

Ác Đồ cảm thấy cực kỳ không vui khi bị tổn thất một người lợi hại bèn tức giận nói: “Nhất quyết ép buộc tao ra tay, vậy thì tao sẽ xé xác mày”.

Hắn nhảy lên không trung, mỗi tay cầm một thanh đao lớn lao về phía Ngô Bình. Đao trong tay hắn là hai món pháp khí, một đỏ một trắng. Khi hắn vung đao lên, hai luồng đao khí đáng sợ chém xuống.

Ngô Bình đã để ý thấy thực lực của tên thủ lĩnh mã tặc này không hề yếu, hắn là một cường giả Bí Cảnh tầng bảy, thế nên hắn mới xem thường Ngô Bình.

Ngô Bình bay lên không trung, cả người né sang một bên tránh được đao khí, sau đó xuất hiện bên cạnh Ác Đồ.

Ác Đồ vô cùng kinh ngạc, điên cuồng chém vào không khí nhưng Ngô Bình lại biến mất.

Ngô Bình thấy được lực sát thương của hai thanh đao này rất mạnh, anh cũng không thể chịu được một đòn của nó nên chỉ còn cách né đòn.

Đao của Ác Đồ vừa chém vào không khí, hắn cảm thấy ngực mình hơi lạnh, mũi đao đâm vào tim hắn rồi xuyên qua trước ngực hắn.

Miệng hắn toàn là máu, cố gắng vung mạnh thanh đao về phía sau nhưng vẫn chém vào không trung.

Lúc này Ngô Bình đứng trên đỉnh đầu hắn, đá một cú vào đầu hắn, thi thể Ác Đồ lập tức rơi xuống đất.

Trước khi hắn rơi xuống đất, Ngô Bình đã giật lấy thanh song đao đen trắng trên tay hắn. Khi hai thanh đao bay vào trong tay, anh có thể cảm nhận được tà khí mạnh mẽ trong đó.

Anh vung hai thanh đao trong tay lên không trung, hai luồng đao quang chém về phía đám mã tặc. Bọn mã tặc hoảng sợ, lập tức chạy tán loạn, đao khí cũng chém chết mấy tên mã tặc không kịp chạy.

Sau khi đáp xuống đất, Ngô Bình bảo các tiêu sư lục soát trên người chúng rồi tìm được một ít tiền phiếu.

Tiêu diệt bọn mã tặc, Ngô Bình tiếp tục lên đường. Vì để người khác không nhắm vào mình, anh bảo mọi người trên đầu của Ác Đồ lên gắn cờ của Tiêu Cục.

Quả nhiên trên đường đi, có bảy tám tên mã tặc muốn ra tay với họ nhưng sau khi nhìn thấy đầu của Ác Đồ thì lập tức không dám ra tay nữa.

Lúc trời vừa tối, cuối cùng mấy người Ngô Bình cũng đã đi vào thành Bạch Mã.

Thành Bạch Mã này là một trong các thành phố trọng điểm của Tây Vực, quy mô rất lớn, dân số trong thành khoảng năm mươi triệu người, người sống ở ngoại thành thì nhiều hơn.

Ngô bình thuê một căn nhà ở thành Bạch Mã, sau đó bảo các tiêu sư đưa thư cho Hàn Tuyết Kỳ nói tạm biệt, họ đã đến nơi cần đến rồi.

Vừa đặt chân xuống, hai người mặc đồ trắng xuất hiện, dẫn theo người kéo quan tài màu vàng đi.

Cuối cùng cũng đã hoàn thành chuyến áp tiêu này, các tiêu sư đều thở phào nhẹ nhõm. Trong suốt đường đi, không ai trong số họ chết, cũng không bị thương đều là nhờ vào thực lực mạnh mẽ của Ngô Bình.

Ngô Bình thông báo với các tiêu sư được nghỉ ba ngày, rồi phát cho mỗi người một trăm ngàn tiền Linh để họ đi thư giãn, tiêu khiển.

Các tiêu sư cầm lấy tiền thì tụm năm tụm ba lại ra ngoài tìm thú vui.

Bây giờ Ngô Bình cũng rất thoải mái, nhẹ nhàng, anh định bán số đan dược luyện chế đó ở đây.

Thành Bạch Mã rất lớn, nơi này cũng có thể đấu giá đan dược.

Chẳng mấy chốc, anh đã nghe ngóng được một công ty đấu giá có quy mô rất lớn, nhà đấu giá Thiên Nhất.

Ngô Bình đến công ty đấu giá Thiên Nhất mới phát hiện nơi này chẳng có ai cả, trong phòng khách rộng lớn cũng chỉ có một người.

Nhìn thấy Ngô Bình bước vào, người này hỏi: “Anh muốn đấu giá gì sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, ta có một ít đan dược của vũ trụ chính, muốn đấu giá”.

Người đó: “Đan dược của vũ trụ chính sao? Anh đợi một lát”.

Sau đó anh ta đi vào trong, một lúc sau một người đàn ông trung niên có râu bước ra, cười nói: “Chào mừng quý khách, tôi là chủ cửa hàng đấu giá Thiên Nhất, nghe nói cậu muốn bán đấu giá đan dược của vũ trụ chính, có thể cho tôi xem một chút được không?”

Thế là Ngô Bình lấy Bí Linh Đan mà anh luyện chế ở Thái Chân Môn ra nói: “Bí Linh Đan thượng phẩm cấp ba”.

Vẻ mặt chủ cửa hàng khá trịnh trọng, ông ta cầm đan dược lên quan sát một hồi rồi nói: “Đan dược cấp ba, chỉ sợ không bán được với giá cao”.

Ngô Bình nói: “Giá trị đan dược cấp ba của vũ trụ chính không thấp hơn đan dược tầng sáu của Đại Ngũ Hành Giới”.

Chủ cửa hàng thấy Ngô Bình biết rõ về giá cả chỉ đành cười nói: “Chỉ là đan này quý giá như vậy, ta không thể kiểm chứng được hiệu quả của nó”.

Ngô Bình lấy một viên Bí Linh Đan hạ phẩm trong lò luyện chế đầu tiên của mình ra rồi nói: “Ngươi có thể tìm người uống nó, xem như ta tặng miễn phí cho ngươi. Đây là loại hạ phẩm, tác dụng của thượng thượng phẩm mạnh hơn nó mấy mười mấy lần, dược lực cũng phong phú hơn”.

Mắt chủ cửa hàng sáng rực: “Như vậy thì dễ kiểm tra hơn nhiều rồi”.

Ông ta tìm một người trung niên đến, đối phương vừa đột phá Bí Cảnh, là người thích hợp uống thử đan dược này.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ khi người trung niên uống viên đan dược này, ông ta lấy giấy bút ra viết lại cảm nhận của mình. Nhưng viết được một nửa lại xuất hiện hiệu quả mới, thế là ông ta lại tiếp tục bổ sung.

Mất hết nửa tiếng đồng hồ mới viết xong, cuối cùng ông ta cũng đã nói rõ tình trạng của dược lực một cách hoàn chỉnh.

Chủ cửa hàng đứng quan sát cả quá trình này, càng về sau, ông ta càng cảm thấy bất ngờ, đến cuối cùng ông ta cười nói: “Ngươi này, đan dược của ngươi chắc chắn có thể bán được với giá cao”.
Chương 2210: Đan dược cấp tám

Ngô Bình: “Hy vọng như vậy. Không biết phí tính thế nào?”

Chưởng quầy cười nói: “Chúng tôi thu mười lăm phần trăm phí”.

Ngô Bình gật đầu: “Nơi này có bốn viên Bí Cảnh Đan, xin nhận lấy. Nếu bán đấu giá kết quả tốt, tôi còn có đan dược cao cấp hơn”.

Chưởng quầy nói: “Cậu yên tâm, giá chúng tôi đấu giá chắc chắn sẽ không khiến người ta thất vọng”.

Rời khỏi phòng đấu giá, Ngô Bình đến tiệm thuốc lớn nhất ở đây, chuẩn bị luyện chế đan dược tám cấp kia. Thành Bạch Mã không hổ là thành lớn, dược liệu ở đây có đủ, cộng thêm dược liệu anh hái được ở dược viện, cũng đã tập hợp đủ dược liệu cần thiết cho đan dược cấp tám.

Sau đó anh quay về nơi ở luyện đan, Thái Chân lão tổ đưa lò luyện đan cho anh, giúp việc luyện đan của anh như hổ mọc thêm cánh.

Đan dược cấp tám, tên là Hình Thần Câu Diệu Đan, đối với tu sĩ Nguyên Anh, hay thậm chí Ngũ Hành, Âm Dương đều có hiệu quả cực tốt.

Ngô Bình nhìn phương thuốc thì đã nắm chắc không ít bí quyết luyện đan, đúng lúc dùng cho Hình Thần Câu Diệu Đan này.

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, lò luyện đan mở ra, hai luồng khí một vàng một tím bay ra, bị Ngô Bình dùng đan quyết khống chế, nhanh chóng xoay chuyển ngưng tụ, hóa thành một viên đan dược.

Luyện chế lần thứ nhất, Ngô Bình muốn nâng cao hiệu suất nên chỉ luyện một viên đan dược. Đan dược to chừng mắt rồng, bề ngoài xuất hiện hai luồng sáng vàng, mặt ngoài đan dược còn có mười hai loại ký hiệu huyền diệu, mỗi một loại ký hiệu đại diện cho một loại dược lực thần ký.

Anh nhìn đan dược trong tay, tâm tình rất tốt, cười nói: “Không ngờ, lần đầu tiên mình luyện chế đan dược cấp tám mà đã đạt được thượng phẩm!”

Dược liệu mà anh mua đủ để anh luyện chế ba lò, vì thấy anh tiếp tục luyện lò thứ hai.

Hiệu suất lò thứ hai còn tốt hơn nữa, luyện được hai viên, phẩm chất cũng đạt được thượng thượng phẩm. Lò thứ ba, tuy cũng là hai viên, nhưng phẩm chất đan dược đã đạt đến cực phẩm!

Sau khi luyện xong đan dược, các tiêu sư vẫn chưa quay về, anh nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị ra ngoài ăn gì đó.

Ngay lúc này, tiêu sư vội chạy đến, nói: “Tiêu đầu Ngô, đội tiêu sư của chúng ta bị người ta đánh bị thương rồi, anh mau ra xem xem!”

Ngô Bình lập tức đứng dậy, thấp giọng nói: “Đừng hoảng, người đang ở đâu?”

Tiêu sư: “Cách nơi này hai dặm!”

“Đi!”, Ngô Bình kéo tiêu sư, hai người di chuyển trên không, bay đến nơi cần đến.

Chỉ mất mấy giây, Ngô Bình đã nhìn thấy trước một hội quán tên Lưu Hương Uyển, tiêu sư của mình ở bên đó đang bị đánh thê thảm, đối diện có một đám cao thủ đứng đó, hai bên đang mắng chửi lẫn nhau.

Ngô Bình vừa đáp đất, tiêu sư lập tức im lặng. Mã Bảo Thắng tiến lên, nói: “Tiêu đầu, tiêu sư chúng ta nhìn trúng mấy cô nương. Đang uống rượu ở bên trong, thì đám người này xông vào, không những cướp mấy cô nương đi mà còn đánh bị thương mấy tiêu sư chúng ta. Tôi thấy bọn họ người đông thế mạnh, nên kéo lại tránh xảy ra xung đột, rồi bảo người đi gọi anh đến”.

Mã Bảo Thắng này với sự trợ giúp từ Ngô Bình, đã trở thành cao thủ Bí Cảnh, anh ta suy nghĩ cẩn thận, biết chuyện này nhất định phải gọi Ngô Bình, chỉ có anh mới có thể giải quyết chuyện này.

“Gọi người sao? Cho dù các anh có gọi thiên vương ra, ông đây cũng sẽ không tha cho các anh!”. Một thanh niên trong đám đối phương la mắng, sau lưng anh ta có hai tên tùy tùng Bí Cảnh tầng ba.

Ngô Bình cười nói: “Cậu bạn, đều đi ra ngoài chơi, hà tất phải nổi giận như vậy, muốn đánh tiêu sư tôi sao?”

Thanh niên kia trừng mắt: “Mẹ kiếp, anh là cái thá gì mà xứng nói chuyện với bổn công tử?”

“Bốp!”

Người này còn chưa nói dứt lời thì Ngô Bình đã đến trước mặt, tát một tát khiến anh ta ngã xuống đất, sau đó dùng chân giẫm vào mặt anh ta hỏi: “Vừa nãy anh mới nói gì, tôi không xứng nói chuyện với anh?”

Hai tên tùy tùng Bí Cảnh lập tức ra tay, nhưng Ngô Bình vung tay, bọn họ đã bị đánh bay đi mấy trượng, chết ngay tại chỗ”.

Người còn lại thấy thực lực Ngô Bình mạnh như vậy, lập tức không dám động đậy gì.

Thanh niên kia vừa sợ vừa kinh ngạc, quát lớn: “Anh biết tôi là ai không?”

Ngô Bình một cước đá gãy chân trái anh ta, anh ta kêu gào thảm thiết, đau đớn chảy mồ hôi lạnh.

Anh lạnh nhạt nói: “Anh là ai, tôi không quan tâm. Anh đánh tiêu sư tôi bị thương thì anh chuẩn bị bồi thường thế nào?”

Thanh niên biết đã gặp phải nhân vật dữ dằn, lập tức không dám cãi cứng, bèn nói: “Anh bạn, có gì thì cứ nói, tôi là người nhà họ Ngân của Thành Bạch Mã”.

Ngô Bình lại tát một tát vào mặt anh ta: “Tôi hỏi anh là ai rồi sao? Tôi hỏi anh bồi thường thế nào”.

Thanh niên vội nói: “Mấy anh em bị thương, mỗi người đền bù mười nghìn Linh Tệ!”

Ngô Bình đạp chân gãy chân phải anh ta, tức giận nói: “Các tiêu sư này, tôi cho mỗi người họ một trăm nghìn Linh Tệ ra ngoài mua vui, mà anh chỉ bồi thường mười nghìn, cho ăn xin sao?”

Thanh niên kia muốn khóc đến nơi, hỏi: “Vậy anh muốn tôi bồi thường bao nhiêu?”

Ngô Bình gãi mũi: “Người bị thương, mỗi người được đền bù một triệu Linh Tệ. Ngoài ra, anh làm bọn tôi mất hứng, lại bồi thường thêm năm triệu”.

Sau đó anh lại hỏi: “Có mấy người bị đánh?”

Mã Bảo Thắng nói: “Tiêu đầu, có bảy người bị thương”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy là mười hai triệu Linh Tệ”.

Thanh niên trừng lớn mắt: “Mười hai triệu? Anh bạn, nhà tôi sẽ không bỏ ra số tiền này!”

Ngô Bình cười nói: “Không sao, nhà anh không cho, thì tôi đến cửa đòi!”

Nói rồi anh kéo thanh niên kia lên, rồi đưa các tiêu sư đến trước cửa nhà họ Ngân, một chân đá bay cửa.

Người nhà họ Ngân kinh ngạc, một đám người xông ra, người đứng đầu nhìn thấy thanh niên kia bị Ngô Bình lôi đi, tức giận nói: “Anh là ai, thả con tôi ra!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Ông là trưởng bối tên khốn này à? Anh ta đánh tiêu sư của tôi bị thương, phải bồi thường mười hai triệu Linh Tệ, tôi đến lấy bồi thường”.

“Cái gì? Mười hai triệu Linh Tệ? Anh nghèo đến điên rồi sao!”. Đối phương rống giận: “Nơi này là Thành Bạch Mã, không phải nơi mà của mấy tên người ngoài như các anh ngang ngược đâu!”

Ngô Bình: “Bớt nói nhảm đi, tôi hỏi ông có bồi thường hay không?”

Đối phương cười lạnh: “Bồi thường? Anh nghĩ anh là ai, dám đòi quá đáng với tôi như vậy!”

Ngô Bình thở dài: “Nếu không bồi thường, vậy tôi chỉ có thể ép buộc thôi”.

Anh bước ra một bước, người đã đến trước mặt đối phương, sau đó một tay nắm lấy cổ áo ông ta. Ông ta không có sức, bất giác vẻ mặt thay đổi, kêu la: “Có gì từ từ nói!”

Người này là gia chủ nhà họ Ngân, tu vi Bí Cảnh tầng bảy, tu vi như vậy không phải yếu, nhưng ở trước mặt Ngô Bình thì chẳng khác gì tên gà mờ.

Ngô Bình: “Giao tiền bồi thường mười hai triệu, nếu không tôi đánh chết ông!”

Hiểu rõ đã gặp phải nhân vật lợi hại, người này lập tức bảo người làm lấy mười hai triệu Linh Tệ giao vào tay Ngô Bình, nói: “Mong cậu thả lỏng tay”.

Ngô Bình thả ông ta ra, lạnh nhạt nói: “Tôi ở trong thành, nếu ông không phục thì chỉ cần dẫn người đến tìm tôi. Nhưng lần sau, sẽ không chỉ là mười hai triệu đâu”.

Nói xong, anh dẫn các tiêu sư nghênh ngang rời đi, cảnh tượng này khiến người vây xung quanh xem đến ngây người, thầm nhủ vị này là ai vậy, đúng là uy phong!

Có tiêu sư bị thương, mọi người cũng không còn tâm trạng vui đùa, đều đi theo Ngô Bình về nơi ở.

Tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu đầu, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng. Nhất định sẽ tìm cao thủ đến đối phó với chúng ta”.

Ngô Bình: “Đến thì cứ đến, cho dù là cao thủ cảnh giới Thần Thông đến thì tôi cũng không sợ!”

Vừa nói xong, thì nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng bước chân nặng nề, có người lớn tiếng hỏi: “Người của tiêu cục Uy Hổ có không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom